-
Chap 13
" Tiểu Nhu, không được ra ngoài.... "
" Đem về, có lúc cần dùng.... "
" Ngoan ngoãn để bọn anh chơi một chút.... "
" không..... " cô thét lên bật người ra khỏi chăn, mồ hôi ướt cả áo và mặt cô cả cơ thể cô run lên hai tay ôm vai. Những giọng nói xa lạ đó vẫn còn vang lên bên tai, cô ôm gối cuộn người lại toàn thân run bần bật.
Khi cô lấy lại được ý thức biết mình đang ở trong phòng bên cạnh là tiểu Hàn thì mới thở mạnh ra thả lỏng người. Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng của trăng hắt vào. Một mùi hương dễ chịu xông vào mũi cô, là hôm trước Lục đem đến cho cô. Từ ngày Lâm Lạc Hy quay về, lần nói chuyện hôm đó trong lòng cô một cảm giác khác thường cứ len lỏi chạy khắp người cô, mỗi đêm không hiểu sao lại khó ngủ nên Lục đã đem đến một số hương liệu nói là rất tốt cho giấc ngủ. Đúng là khi ngửi được mùi hương này cô đã rất nhanh ngủ mê đi nhưng thường xuyên nằm mơ hơn trước. Trong mơ cô thấy rất nhiều dáng người xa lạ, thi thoảng còn nghe được những giọng nói của những người đó.
Cô không biết huong liệu này có phải có thật sự là tốt cho giấc ngủ như lời Lục nói không , khi nhìn qua tiểu Hàn thấy cậu ngủ rất ngon, môi còn cong lên xem ra có giấc mơ rất đẹp. Đình Đình nghĩ có lẻ gần đây xảy ra nhiều chuyện nên tác động đến trí nhớ của cô chăn, nếu là như vậy có thể cô sắp nhớ lại rồi... Cô sẽ biết được tất cả sự thật.
Phòng sách...
Lâm Lạc Hy tay lật tài liệu trên bàn, xem rất châm chú. Lục bên ngoài đi vào hơi cúi người cất giọng nói :" ông chủ, có lẻ tiểu thư sẽ nhanh chóng nhớ lại. Hương liệu đó thật sự rất tốt. " nói rồi anh đứng thẳng người nhìn Lâm Lạc Hy, hôm trước anh nhận lệnh đem hương liệu cho cô mục đích giúp cô có thể ngủ ngon hơn. Thật ra hương liệu đó ngoài tác dụng giúp ngon giấc nó còn tác động vào não của người ngửi khiến cho người đó vô thức mà trong mơ thấy mình quay về quá khứ, nhớ tới những chuyện mình đã trải qua. Loại hương liệu này được cấm sử dụng bởi khả năng làm suy nhược tinh thần của nó đối với người ngửi rất cao nhưng vẫn có một số người âm thầm bán nó đi với nhiều mục đích khác nhau . Rất mai là nó không có tác dụng với trẻ con nhỏ như tiểu Hàn, nên ông chủ mới thản nhiên sử dụng nó.
" ừ." Lâm Lạc Hy đọc xong tài liệu trên bàn, ngã người lên chiếc ghế da trầm tư suy nghi gì đó,rất lâu sau mới nói :" tiếp tục sử dụng thêm vài ngày nữa." 5 năm qua cô sống bên Anh, sống một cuộc sống khác hoàn toàn trước đây cô không hề gặp bất kỳ sự tác động nào từ quá khứ cho nên lâu như vậy mà cũng không nhớ lại được là đương nhiên. Giờ anh nên dùng một số biện pháp mạnh để tác động cô, thúc đẩy não cô thức tỉnh mới được.
Lục nghe anh nói liền gật đầu nhẹ thấy anh đã đọc xong tài liệu trên bàn môi nhấp nháy muốn nói. :" Về cái đó, không biết tiểu thư đã đem giấu đi đâu.... Chỉ cần chúng ta tìm được nó trước Trần Thế Trung thì chắc chắn.... "
" Lão ta chỉ đợi chúng ta tìm được nó sau đó thì cướp đi.... Đồ của tôi có thể cướp đi dễ dàng vậy sao.? " Lâm Lạc Hy lạnh lùng nói. Anh không ngờ Hà Nghiêm Minh lại giao thứ nguy hiểm như thế cho cô cất giữ, Hắn ta không nghĩ đến sự an toàn của cô hay sao. Bây giờ coi như cô có thể an toàn bởi cả anh và Trần Thế Trung đều không tìm được thứ đó đến khi cô nhớ được thứ đó giấu ở đâu thì lão già đó không từ thủ đoạn sát hại cô. Đoán chừng lão cũng biết cô đang giữ nó, nếu rơi vào tay lão già đó.... Những gì anh cất công tạo dựng xem như bỏ đi, mối thù năm xưa nhất định phải đòi lại gấp ngàn lần.
Sáng sớm, Đình Đình mệt mỏi ngồi dậy cả đêm qua cô tuy ngủ nhưng thật ra lại không phải ngủ. Cô không biết tình trạng này là như thế nào nữa, đầu cô đau nhức mắt hạnh bị ánh sáng bên của sổ làm chói. Nhìn bên cạnh đã không thấy tiểu Hàn đâu, đoán cậu đã dậy nên cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Đến phòng khách đã thấy Lâm Lạc Hy ngồi trên salon còn Tiểu Hàn bên cạnh đang nghịch đồ chơi, chốc lát lại ngước lên nhìn Lâm Lạc Hy hỏi anh gì đó. Lâm Lạc Hy đang xem tài liệu nghe cậu hỏi cũng kiên nhẫn trả lời. Khung cảnh này thật sự làm cho người cô ấm ấp kỳ lạ, đáy lòng một cảm xúc đang phá vở lá chắn gần như một nửa.
" Rất mệt?. " cô vừa ngồi xuống salon thì nghe anh hỏi, đầu vẫn còn đau.
" Một chút." cô ấn thái dương, buổi tối cô không còn mất ngủ nữa mà ngược lại vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ nhưng lại có cảm giác như không ngủ, tiềm thức như đang trải qua một số chuyện. Cô không biết tại sao lại như vậy, không muốn tiểu Hàn lo lắng nên cô không biểu hiện nhiều.
" Mẹ, không sao chứ? Giống như ngủ không ngon nhưng mà tiểu Hàn thấy tối nào mẹ cũng ngủ rất sớm. " tiểu Hàn mắt trong nhìn cô lo lắng.
Cô ngưng ấn thái dương, mặt trở lại vẻ tươi cười nói với tiểu Hàn :" giờ thì không sao rồi, tiểu Hàn không cần lo lắng mẹ thật sự không sao. "
" Mẹ như vậy làm cho tiểu Hàn và ba rất lo đấy. " tiểu Hàn nhìn cô mắt trong chớp chớp. Nghe Tiểu Hàn nói cô hơi giật mình nhìn Lâm Lạc Hy.
Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô nhưng trong khoé mắt hiện lên sự quan tâm, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô đáy lòng anh dâng lên cảm giác xót xa.
" Không thích mùi hương đó.? " anh nghiên mặt hỏi cô, Đình Đình lắc đầu :" không, có lẻ gần đây xảy ra nhiều việc nên suy nghi hơi lộn xộn nhưng như vậy biết đâu là chuyển biến tốt , Hy vọng sẽ nhớ được gì đó. " cô không chắc chắn nhưng cô mong mình sẽ nhớ được gì đó ít nhất thì nhớ được một số chuyện ít ra thì nên nhớ được mình là ai?.
" có muốn chữa trị không.? " Nghe anh nói cô ngây người, nhưng mà bao năm như vậy cũng không nhớ được liệu bây giờ...
Lâm Lạc Hy thấy cô không lên tiếng thì trầm mặt nói :" phải tiếp xúc với chuyện trước đây thì mới có cơ hội nhớ lại, nói cách khác là đối mặt với quá khứ. "
" tôi... Tôi... " cô không biết nói gì, dòng ấm ấp chảy qua khiến cô vui sướng. Anh muốn giúp cô, có phải anh cũng quan tâm cô... Là để cô nhớ ra chuyện của hai người hay nhớ ra chuyện xấu cô làm với Lâm Vy Vy.
" Ngày mai bắt đầu. " nói rồi anh đứng lên đi vào phòng ăn, khi anh vừa đi đến cửa cô chạy theo sau muốn nắm lấy vạt áo anh nhưng không dám nên hơi cúi người nói : " có phải vì chuyện Lâm Vy Vy mà anh muốn chữa cho tôi?. "
Lâm Lạc Hy quay người lại mắt sắc nheo lại nhìn cô :" em không có quyền quên tôi. " rồi tiếp tục đi vào phòng ăn, cô bất ngờ nhìn bóng lưng của anh, khoé môi bất giác cong lên rồi lặng lẻ theo anh vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, tiểu Hàn đã ngồi lên vị trí của mình vô tư ăn bát cháo trước mặt. Cậu thấy Lâm Lạc Hy và Đình Đình đi vào thì buông muỗng nhìn hai người cười hì hì, cậu đã sớm chạy vào phòng ăn là để cho họ có không gian riêng.
Lâm Lạc Hy ngồi xuống bàn ăn nhìn tiểu Hàn hơi chau mày :" muốn gì.? " nhìn ra được tên nhóc này có ý đồ anh hỏi.
Đình Đình cũng nhìn tiểu Hàn, nhóc con lại muốn gì nữa đây. Tiểu Hàn né tránh ánh mắt của cô, quay qua nhìn Lâm Lạc Hy gãy đầu :" tiểu Hàn về nước lâu như vậy rồi mà chưa được đi đâu .... À tiểu Hàn muốn đi chơi. " Thật ra cậu muốn tạo cho mẹ và ba cơ hội gần gũi... Hắc hắc, cậu cười thầm trong lòng.
Cô trừng mắt với tiểu Hàn, nhóc con không phải mẹ đã dẫn con đi rất nhiều nơi sao,bây giờ lại muốn đi tiếp, con muốn làm gì đây. Tiểu Hàn không nhìn cô mà dùng con mắt trong làm bộ dạng cầu xin nhìn Lâm Lạc Hy.
Lâm Lạc Hy im lặng không nói, anh làm sao không nhìn ra được ý đồ của nhóc con này nhưng anh không hề thấy khó chịu ngược lại còn vui sướng kỳ lạ.
" Được, ngày mai đi. " Anh cầm muỗng lên bắt đầu ăn sáng, tiểu Hàn vui vẻ cười hì hì rồi tiếp tục ăn hết bát cháo trước mặt, từ đầu đến cuối không nhìn Đình Đình. Cô ngây ngốc nhìn hai người trước mặt, không ai hỏi cô có muốn đi hay không? Đây là lần thứ hai cô bị hai người này cho ăn bơ. Thật là tức chết, nuôi con bao nhiêu năm qua vừa nhận được ba thì quăng cô qua một bên.
Cô lại trút giận lên bát cháo.
" Đem về, có lúc cần dùng.... "
" Ngoan ngoãn để bọn anh chơi một chút.... "
" không..... " cô thét lên bật người ra khỏi chăn, mồ hôi ướt cả áo và mặt cô cả cơ thể cô run lên hai tay ôm vai. Những giọng nói xa lạ đó vẫn còn vang lên bên tai, cô ôm gối cuộn người lại toàn thân run bần bật.
Khi cô lấy lại được ý thức biết mình đang ở trong phòng bên cạnh là tiểu Hàn thì mới thở mạnh ra thả lỏng người. Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng của trăng hắt vào. Một mùi hương dễ chịu xông vào mũi cô, là hôm trước Lục đem đến cho cô. Từ ngày Lâm Lạc Hy quay về, lần nói chuyện hôm đó trong lòng cô một cảm giác khác thường cứ len lỏi chạy khắp người cô, mỗi đêm không hiểu sao lại khó ngủ nên Lục đã đem đến một số hương liệu nói là rất tốt cho giấc ngủ. Đúng là khi ngửi được mùi hương này cô đã rất nhanh ngủ mê đi nhưng thường xuyên nằm mơ hơn trước. Trong mơ cô thấy rất nhiều dáng người xa lạ, thi thoảng còn nghe được những giọng nói của những người đó.
Cô không biết huong liệu này có phải có thật sự là tốt cho giấc ngủ như lời Lục nói không , khi nhìn qua tiểu Hàn thấy cậu ngủ rất ngon, môi còn cong lên xem ra có giấc mơ rất đẹp. Đình Đình nghĩ có lẻ gần đây xảy ra nhiều chuyện nên tác động đến trí nhớ của cô chăn, nếu là như vậy có thể cô sắp nhớ lại rồi... Cô sẽ biết được tất cả sự thật.
Phòng sách...
Lâm Lạc Hy tay lật tài liệu trên bàn, xem rất châm chú. Lục bên ngoài đi vào hơi cúi người cất giọng nói :" ông chủ, có lẻ tiểu thư sẽ nhanh chóng nhớ lại. Hương liệu đó thật sự rất tốt. " nói rồi anh đứng thẳng người nhìn Lâm Lạc Hy, hôm trước anh nhận lệnh đem hương liệu cho cô mục đích giúp cô có thể ngủ ngon hơn. Thật ra hương liệu đó ngoài tác dụng giúp ngon giấc nó còn tác động vào não của người ngửi khiến cho người đó vô thức mà trong mơ thấy mình quay về quá khứ, nhớ tới những chuyện mình đã trải qua. Loại hương liệu này được cấm sử dụng bởi khả năng làm suy nhược tinh thần của nó đối với người ngửi rất cao nhưng vẫn có một số người âm thầm bán nó đi với nhiều mục đích khác nhau . Rất mai là nó không có tác dụng với trẻ con nhỏ như tiểu Hàn, nên ông chủ mới thản nhiên sử dụng nó.
" ừ." Lâm Lạc Hy đọc xong tài liệu trên bàn, ngã người lên chiếc ghế da trầm tư suy nghi gì đó,rất lâu sau mới nói :" tiếp tục sử dụng thêm vài ngày nữa." 5 năm qua cô sống bên Anh, sống một cuộc sống khác hoàn toàn trước đây cô không hề gặp bất kỳ sự tác động nào từ quá khứ cho nên lâu như vậy mà cũng không nhớ lại được là đương nhiên. Giờ anh nên dùng một số biện pháp mạnh để tác động cô, thúc đẩy não cô thức tỉnh mới được.
Lục nghe anh nói liền gật đầu nhẹ thấy anh đã đọc xong tài liệu trên bàn môi nhấp nháy muốn nói. :" Về cái đó, không biết tiểu thư đã đem giấu đi đâu.... Chỉ cần chúng ta tìm được nó trước Trần Thế Trung thì chắc chắn.... "
" Lão ta chỉ đợi chúng ta tìm được nó sau đó thì cướp đi.... Đồ của tôi có thể cướp đi dễ dàng vậy sao.? " Lâm Lạc Hy lạnh lùng nói. Anh không ngờ Hà Nghiêm Minh lại giao thứ nguy hiểm như thế cho cô cất giữ, Hắn ta không nghĩ đến sự an toàn của cô hay sao. Bây giờ coi như cô có thể an toàn bởi cả anh và Trần Thế Trung đều không tìm được thứ đó đến khi cô nhớ được thứ đó giấu ở đâu thì lão già đó không từ thủ đoạn sát hại cô. Đoán chừng lão cũng biết cô đang giữ nó, nếu rơi vào tay lão già đó.... Những gì anh cất công tạo dựng xem như bỏ đi, mối thù năm xưa nhất định phải đòi lại gấp ngàn lần.
Sáng sớm, Đình Đình mệt mỏi ngồi dậy cả đêm qua cô tuy ngủ nhưng thật ra lại không phải ngủ. Cô không biết tình trạng này là như thế nào nữa, đầu cô đau nhức mắt hạnh bị ánh sáng bên của sổ làm chói. Nhìn bên cạnh đã không thấy tiểu Hàn đâu, đoán cậu đã dậy nên cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu.
Đến phòng khách đã thấy Lâm Lạc Hy ngồi trên salon còn Tiểu Hàn bên cạnh đang nghịch đồ chơi, chốc lát lại ngước lên nhìn Lâm Lạc Hy hỏi anh gì đó. Lâm Lạc Hy đang xem tài liệu nghe cậu hỏi cũng kiên nhẫn trả lời. Khung cảnh này thật sự làm cho người cô ấm ấp kỳ lạ, đáy lòng một cảm xúc đang phá vở lá chắn gần như một nửa.
" Rất mệt?. " cô vừa ngồi xuống salon thì nghe anh hỏi, đầu vẫn còn đau.
" Một chút." cô ấn thái dương, buổi tối cô không còn mất ngủ nữa mà ngược lại vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ nhưng lại có cảm giác như không ngủ, tiềm thức như đang trải qua một số chuyện. Cô không biết tại sao lại như vậy, không muốn tiểu Hàn lo lắng nên cô không biểu hiện nhiều.
" Mẹ, không sao chứ? Giống như ngủ không ngon nhưng mà tiểu Hàn thấy tối nào mẹ cũng ngủ rất sớm. " tiểu Hàn mắt trong nhìn cô lo lắng.
Cô ngưng ấn thái dương, mặt trở lại vẻ tươi cười nói với tiểu Hàn :" giờ thì không sao rồi, tiểu Hàn không cần lo lắng mẹ thật sự không sao. "
" Mẹ như vậy làm cho tiểu Hàn và ba rất lo đấy. " tiểu Hàn nhìn cô mắt trong chớp chớp. Nghe Tiểu Hàn nói cô hơi giật mình nhìn Lâm Lạc Hy.
Anh vẫn lạnh lùng nhìn cô nhưng trong khoé mắt hiện lên sự quan tâm, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô đáy lòng anh dâng lên cảm giác xót xa.
" Không thích mùi hương đó.? " anh nghiên mặt hỏi cô, Đình Đình lắc đầu :" không, có lẻ gần đây xảy ra nhiều việc nên suy nghi hơi lộn xộn nhưng như vậy biết đâu là chuyển biến tốt , Hy vọng sẽ nhớ được gì đó. " cô không chắc chắn nhưng cô mong mình sẽ nhớ được gì đó ít nhất thì nhớ được một số chuyện ít ra thì nên nhớ được mình là ai?.
" có muốn chữa trị không.? " Nghe anh nói cô ngây người, nhưng mà bao năm như vậy cũng không nhớ được liệu bây giờ...
Lâm Lạc Hy thấy cô không lên tiếng thì trầm mặt nói :" phải tiếp xúc với chuyện trước đây thì mới có cơ hội nhớ lại, nói cách khác là đối mặt với quá khứ. "
" tôi... Tôi... " cô không biết nói gì, dòng ấm ấp chảy qua khiến cô vui sướng. Anh muốn giúp cô, có phải anh cũng quan tâm cô... Là để cô nhớ ra chuyện của hai người hay nhớ ra chuyện xấu cô làm với Lâm Vy Vy.
" Ngày mai bắt đầu. " nói rồi anh đứng lên đi vào phòng ăn, khi anh vừa đi đến cửa cô chạy theo sau muốn nắm lấy vạt áo anh nhưng không dám nên hơi cúi người nói : " có phải vì chuyện Lâm Vy Vy mà anh muốn chữa cho tôi?. "
Lâm Lạc Hy quay người lại mắt sắc nheo lại nhìn cô :" em không có quyền quên tôi. " rồi tiếp tục đi vào phòng ăn, cô bất ngờ nhìn bóng lưng của anh, khoé môi bất giác cong lên rồi lặng lẻ theo anh vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, tiểu Hàn đã ngồi lên vị trí của mình vô tư ăn bát cháo trước mặt. Cậu thấy Lâm Lạc Hy và Đình Đình đi vào thì buông muỗng nhìn hai người cười hì hì, cậu đã sớm chạy vào phòng ăn là để cho họ có không gian riêng.
Lâm Lạc Hy ngồi xuống bàn ăn nhìn tiểu Hàn hơi chau mày :" muốn gì.? " nhìn ra được tên nhóc này có ý đồ anh hỏi.
Đình Đình cũng nhìn tiểu Hàn, nhóc con lại muốn gì nữa đây. Tiểu Hàn né tránh ánh mắt của cô, quay qua nhìn Lâm Lạc Hy gãy đầu :" tiểu Hàn về nước lâu như vậy rồi mà chưa được đi đâu .... À tiểu Hàn muốn đi chơi. " Thật ra cậu muốn tạo cho mẹ và ba cơ hội gần gũi... Hắc hắc, cậu cười thầm trong lòng.
Cô trừng mắt với tiểu Hàn, nhóc con không phải mẹ đã dẫn con đi rất nhiều nơi sao,bây giờ lại muốn đi tiếp, con muốn làm gì đây. Tiểu Hàn không nhìn cô mà dùng con mắt trong làm bộ dạng cầu xin nhìn Lâm Lạc Hy.
Lâm Lạc Hy im lặng không nói, anh làm sao không nhìn ra được ý đồ của nhóc con này nhưng anh không hề thấy khó chịu ngược lại còn vui sướng kỳ lạ.
" Được, ngày mai đi. " Anh cầm muỗng lên bắt đầu ăn sáng, tiểu Hàn vui vẻ cười hì hì rồi tiếp tục ăn hết bát cháo trước mặt, từ đầu đến cuối không nhìn Đình Đình. Cô ngây ngốc nhìn hai người trước mặt, không ai hỏi cô có muốn đi hay không? Đây là lần thứ hai cô bị hai người này cho ăn bơ. Thật là tức chết, nuôi con bao nhiêu năm qua vừa nhận được ba thì quăng cô qua một bên.
Cô lại trút giận lên bát cháo.
Bình luận facebook