-
Chap 3
Cô trừng mắt nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì. Cô mới về nước một tuần nay, hôm nay là cùng tiểu Hàn dạo phố thì anh từ đâu xuất hiện hỏi những câu cô không biết nói những lời cô không hiểu. Anh muốn gì chứ? Trước đây có quan hệ với cô? Cô cảm thấy mình cần phải bình tĩnh hơn nữa.
" Diễn? Tại sao phải diễn trước mặt anh. Tôi thậm chí còn không biết tên anh, thì diễn cái gì chứ. "
Anh nhìn cô, nhếch môi cô không diễn thế nhưng năm đó lại đâm anh một nhát. Tất cả, chỉ là màng diễn xuất của cô mà ra.
" Đừng giả vờ, những câu này 5 năm trước em đã nói với tôi. Nhưng rót cuộc thì sao, chính em làm tôi mất hết tất cả. Không phải sao? " nói rồi anh bế thốt cô lên, đi vào biệt thự.
Anh đá tung cửa phòng, ném mạnh cô lên giường lớn trong phòng. Cơ thể bị ném xuống cô choáng váng định ngồi dậy thì một thân thể to lớn ép xuống.
" Buông ra... " cô hoảng sợ vung tay đẩy anh ra nhưng sức cô quá yếu không thể làm gì được anh.
Anh quỳ gối trên người cô, tay vươn ra bóp cổ cô lại. Trong mắt anh đầy sự lạnh lùng và chết chóc.
" Anh.... Buông... " giọng cô yếu dần cổ bị ai đó bóp chặc không thể thở được, cô rất sợ người đàn ông này muốn giết cô sao? Móng tay cô cào lên cánh tay anh để lại những vết xước dài, máu như chảy ra. Không được, bị một người đàn ông không quen biết giết chết cô không cam tâm hơn nữa Thế Hào nhất định sẽ đến cứu cô và tiểu Hàn.
" Đừng mà.... Xin lỗi... Tôi... " Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy. Nhưng ít ra lúc này sẽ khiến cho người đàn ông này bình tĩnh lại.
" Xin lỗi? Em nghĩ những gì em làm một câu xin lỗi thì bỏ qua tất cả? " thấy sắc mặt tái nhợt của cô anh hơi nới lỏng tay ra. Đến sát cô quát lớn nắm vai cô kéo lên.
" Em có biết bây giờ tôi rất muốn bóp chết em hay không? chỉ có như thế tôi mới ngừng nhớ em, nhớ những gì em làm với tôi. "
Trong mắt anh bây giờ là sự câm ghét thù hận đến tận xương tuỷ. Cả người anh toát lên một khí lạnh run người, con mắt sắc của anh như muốn chém cô ra hàng trăm mảnh. Anh đang rất kiềm chế để không làm cô bị thương.
" Anh buông tôi ra....khụ khụ....... Tôi thật sự không biết anh." vì anh không còn bóp cổ cô nữa nên cô dần lấy lại được hơi thở khó khăn nói với anh.
" Đứa nhỏ là con tôi?." Anh đột nhiên hỏi
Cô sững người nhìn anh, đúng là tiểu Hàn giống anh như đúc liệu có phải... Nhưng cô không nhớ, tất cả những gì cô có chỉ là ký ức của 5 năm qua hoàn toàn không một chút ấn tượng nào về anh cả.
" Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở London, là Thế Hào cứu tôi sau đó thì biết mình có thai. " cô nhìn anh nói.
Lúc đó, cô ở một thành phố xa lạ nhìn những con người xa lạ không người thân không tên tuổi. Cô nghĩ mình liệu có phải là người của thế giới này? Nhớ tới đó khoé mắt cô ươn ước.
Anh buông cô ra, đứng xuống giường từ trên nhìn xuống cô. Đôi mày chau lại, mắt sắc như lưỡi dao cứa vào người cô làm cả người cô run lên , anh bước nhanh ra khỏi phòng để lại cho cô một câu.
" Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây. "
" Diễn? Tại sao phải diễn trước mặt anh. Tôi thậm chí còn không biết tên anh, thì diễn cái gì chứ. "
Anh nhìn cô, nhếch môi cô không diễn thế nhưng năm đó lại đâm anh một nhát. Tất cả, chỉ là màng diễn xuất của cô mà ra.
" Đừng giả vờ, những câu này 5 năm trước em đã nói với tôi. Nhưng rót cuộc thì sao, chính em làm tôi mất hết tất cả. Không phải sao? " nói rồi anh bế thốt cô lên, đi vào biệt thự.
Anh đá tung cửa phòng, ném mạnh cô lên giường lớn trong phòng. Cơ thể bị ném xuống cô choáng váng định ngồi dậy thì một thân thể to lớn ép xuống.
" Buông ra... " cô hoảng sợ vung tay đẩy anh ra nhưng sức cô quá yếu không thể làm gì được anh.
Anh quỳ gối trên người cô, tay vươn ra bóp cổ cô lại. Trong mắt anh đầy sự lạnh lùng và chết chóc.
" Anh.... Buông... " giọng cô yếu dần cổ bị ai đó bóp chặc không thể thở được, cô rất sợ người đàn ông này muốn giết cô sao? Móng tay cô cào lên cánh tay anh để lại những vết xước dài, máu như chảy ra. Không được, bị một người đàn ông không quen biết giết chết cô không cam tâm hơn nữa Thế Hào nhất định sẽ đến cứu cô và tiểu Hàn.
" Đừng mà.... Xin lỗi... Tôi... " Cô không biết tại sao mình lại nói như vậy. Nhưng ít ra lúc này sẽ khiến cho người đàn ông này bình tĩnh lại.
" Xin lỗi? Em nghĩ những gì em làm một câu xin lỗi thì bỏ qua tất cả? " thấy sắc mặt tái nhợt của cô anh hơi nới lỏng tay ra. Đến sát cô quát lớn nắm vai cô kéo lên.
" Em có biết bây giờ tôi rất muốn bóp chết em hay không? chỉ có như thế tôi mới ngừng nhớ em, nhớ những gì em làm với tôi. "
Trong mắt anh bây giờ là sự câm ghét thù hận đến tận xương tuỷ. Cả người anh toát lên một khí lạnh run người, con mắt sắc của anh như muốn chém cô ra hàng trăm mảnh. Anh đang rất kiềm chế để không làm cô bị thương.
" Anh buông tôi ra....khụ khụ....... Tôi thật sự không biết anh." vì anh không còn bóp cổ cô nữa nên cô dần lấy lại được hơi thở khó khăn nói với anh.
" Đứa nhỏ là con tôi?." Anh đột nhiên hỏi
Cô sững người nhìn anh, đúng là tiểu Hàn giống anh như đúc liệu có phải... Nhưng cô không nhớ, tất cả những gì cô có chỉ là ký ức của 5 năm qua hoàn toàn không một chút ấn tượng nào về anh cả.
" Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở London, là Thế Hào cứu tôi sau đó thì biết mình có thai. " cô nhìn anh nói.
Lúc đó, cô ở một thành phố xa lạ nhìn những con người xa lạ không người thân không tên tuổi. Cô nghĩ mình liệu có phải là người của thế giới này? Nhớ tới đó khoé mắt cô ươn ước.
Anh buông cô ra, đứng xuống giường từ trên nhìn xuống cô. Đôi mày chau lại, mắt sắc như lưỡi dao cứa vào người cô làm cả người cô run lên , anh bước nhanh ra khỏi phòng để lại cho cô một câu.
" Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây. "
Bình luận facebook