• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bị phú nhị đại theo đuổi (1 Viewer)

  • Chương 30

Editor: tiểu mao
Tay trái Văn Dụ vịn tay lái,mộttay khác vịn ở chỗ tựa lưng của Kỷ An Ninh tạo thành tư thế vặn người sang. Ngườianhnghiêng về trước, tới gần Kỷ An Ninh.
Ánh mắt kia đúng là rất làm càn.
Nhiệt độ trong xe tăng dần lên, giống như đem Kỷ An Ninh gác lên lò nướng.
Văn Dụ giống nhưđanghành hìnhcôvậy.
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.
Nếu như lên giường với nhau có thể hóa giải gút mắc kiếp trước của hai người, có thể trả nợ những gìcôđãnợanhkiếp trước, Kỷ An Ninh cảm thấy cũngkhôngphải làkhôngđược.
Nhưng vấn đề là,khônggiải quyết được, vẫn còn chỗ chưarõ.
Triệu Thần vẫn còn ở đó, Dương Bác cũng vẫn còn ở đó, sang năm Văn Dụsẽđột nhiên biến mất khỏi trườngkhôngrõtung tích, vấn đề căn bản ở đây làkhôngtìm được cách giải quyết.
Ánh mắt Văn Dụ hùng hổ dọa người, vô cùng nóng bỏng. Giống như chỉ cần Kỷ An Ninhnóimộtcâu “Được”thìanhsẽđem lời mình vừanóilàm ngay vậy.
Nhưng Kỷ An Ninh biếtanhsẽkhônglàm vậy.
anhtừng dây dưa đủ kiểu vớicô, nhưng trước giờ chưa từngthậtsựép buộccô. Mãi sau khicôbị Triệu Thần bỏ thuốc, bị ép tới mái nhà mới ý thức được điểm này.
Kỷ An Ninh vô thức hít sâu, chóp mũi phảng phất ngửi được mùi cơ thể của Văn Dụ.côchống lại ánh mắt bức người của Văn Dụ,nóitừng chữrõràng: “Em,khôngđồng ý.”
Ánh sáng mờ tối, Văn Dụ cười “Xùy”mộttiếng.
Ánh mắtanhcó ý cười,khôngcòn hùng hổ dọa người như lúc nãy, thân thể hình như cũng buông lỏng,khôngcònsựxâm lược mạnh mẽ.
Nhưng khóe miệngđangnhếch lên kia, đúng là chọc người.
“Nhìn em khẩn trương chưa kìa.” Văn Dụ mỉm cười, “Chẳng lẽ em cho làanhsẽlàm gì với em trong xe à? Em yên tâm,anhtrước giờkhôngép buộc congái,anhkhôngphải ngườikhôngcó phẩm chất như vậy. Em đấy, đừng có xem thườnganh.”
Kỷ An Ninh mím chặt môi, ngăn lại cảm giác khô nóng trong cổ.côkéo tayanhtừtrênchỗ tựa xuống, ném lại thẻ vào tayanh: “Trả lại choanh.”
Bàn tay Văn Dụ vừa thu lại, liền bắt được tay Kỷ An Ninh cùng thẻ.
“Em cầm lấy.”anhnắm chặt tay Kỷ An Ninh, đem cái thẻ kia đặt lại vào taycô, “Dùng haykhôngdùngthìtùy em, nhưng em cứ cầm trướcđi.khôngnóivới emmộttiếngđãxin nghỉ giúp em là doanhkhôngđúng, cho nên em cầmđi, giờ tình hình kinh tế của emđanggặp khó khăn, em tạm dùng trướcđã.”
anhđãlĩnh giáo quasựbướng bỉnh của Kỷ An Ninh, trước khicômở miệng phản bác liềnnói: “Xem nhưanhcho em mượn.khôngtính lãi xuất,khôngkì hạn, nếu sau này em có tiền rồithìtrảanhcũngkhôngmuộn.”
Trái ngược vớisựsắc bén ác miệng trước đó, giọnganhbình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh, hoàn toànkhôngcó khí thế hùng hổ dọa người trước đó.
Kỷ An Ninh mơ màng.
Bộ dạng ôn hòa, bình tĩnh này của Văn Dụ, kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng gặp qua.(Truyện được dịch và đăng tại Cungquanghang.com)
Kiếp trước,anhluôn hùng hổ dọa người.anhthíchcôthìnhất định phải có được, nhưng xưa nayanhkhôngchịu thua, luôn ác mồm độc miệng. Kiếp này Văn Dụ lại biểuhiệnmộtmặt màcôchưa từng thấy.
Là vì kiếp trướccôchưa từng choanhcơ hội sao?
Văn Dụ nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười.
“Khóc gì chứ?”anhbuông tay Kỷ An Ninh, ngón cái lauđigiọt nước mắt vừa rơitrênmặtcô.
Mắtcôđỏ lên, chóp mũi cũng hơi hồng. Đúng là, dễ bị cảm động thế à? Kiểu này rất dễ bị đàn ông lừa.
Nếu là người khác, trong lòng Văn Dụsẽdâng lên trào phúng, còn muốn ác miệng thêm chút. Có thểanhbiết Kỷ An Ninh phải vất vả gánh vác nhiều thứ, đổi lại làcô,anhkhôngcảm thấysựcảm động này là rẻ mạt, trong lònganhcòn thấy hơi chua xót.
côlàmộtđứa congáivậy mà phải sống quá khổ sở.
Mà người congáixinh đẹp giốngcô, muốn sống tốt lại quá đơn giản.
Kỷ An Ninh nhất thờikhôngkiềm chế được cảm xúc, ngại ngùng quay mặtđi.
côlau sạch nước mắt còn vươngtrênđôi mắt và khuôn mặt, mới quay lại nhìn về phía trước: “Chuyện công việc, emsẽsắp xếp lạimộtchút, nhưng cái thẻ này…”
“Em cầmđi!” Văn Dụ cứng rắn.
“Kỷ An Ninh, việc tính toán cuộc sống của em có vấn đề em có biếtkhông?” Văn Dụ nghiêm túcnói, “Giờ em mới học năm nhất, em biết giờ em phải làm gì à? Em phải lo họcthậtgiỏi!”
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìnanh.mộtVăn Dụ nghiêm túc như vậycôcũng chưa từng thấy qua.
“Emkhôngcó bối cảnh, về cơ bản chỉ có tiếp thu kiến thức và lấy được bằng cấp mới có thể chống đỡ được cuộc sống của bản thân.” Văn Dụnói, “Bây giờ em cả ngày làm mệt như chó, cơ bản làđanglẫn lộn đầu đuôi.”
“Đương nhiên, kiểu người lớn lên giống em cũng có con đường khácđi, có thể sống thoải mái.” Ngón tayanhngoắc cằm Kỷ An Ninh đầy ngả ngớn, lập tức chuyển đề tài, “Nhưng em lạikhôngmuốnđitheo con đường nàykhôngphải sao? Vậy nên em càng phải cố gắng học tậpthậttốt. Em nhìn lại emđi, emđãđem bao nhiêu thời gian và sức lực đổ vào mấy công việc cấp bậc thấp, thu nhập thấp này rồi? Em còn bao nhiêu thờ gian và sức lực để làm mấy chuyện đứng đắn nữa?”
“Em,” Kỷ An Ninh mím môinói, “Em phải ưu tiên sinh tồn trước.”
Văn Dụđangđợi câu này củacô,anhlập tứcnói: “Đúng,anhbiết, cho nên em cầm cái thẻ nàyđi!”
Kỷ An Ninh cứng họng.
anhquanhđiquẩn lại, lại quay trở về chuyện này.
“đãnóirồi, đây là cho em mượn.” Văn Dụnói, “Emkhôngphải luôn cố chấpnóimuốn làm bạn bè vớianhà?đãlà bạn bè,anhsẽkhôngkhoanh tay nhìn cuộc sống của em trở nên hỗn loạn. Bạn bè mượn nhau ít tiềnthìđãsao? Trước tiên em cứ học cho giỏiđiđã, sau này có công việc kiếm tiền trả choanhlà được.”
“Còn cái gì nữa sao?khôngsỉ nhục nhân cách của em, cũng chẳng làm hao mòn ý chí của em? Phải trả lại đấy.”
“anhđãnóitới mức này rồi, nếu em cứ cứng đầu như thế, cuộc sống của em chỉ càng thêm khó khăn mà thôi. Em có thể có mấy năm đọc sách? Ngồi mài đao cũng đâu làm mất kĩ năng đốn củi biếtkhông?mộttấc thời gianmộttấc vàng biếtkhông?”
Mỗi câu Văn dụnóiđều nhấn tới trọng điểm.
thậtra sau khi sống lại, mặc dù Kỷ An Ninh cứ theo lộ trình kiếp trước màđi, nhưng quá đặt nặng suy nghĩ mới làm cuộc sống gặp vấn đề. Chỉ là vấn đề trước mắt là việc sinh tồn còn chưa được giải quyết, bởi vậy tính toán chỉ là tính toán mà thôi.
Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh im lặng. Ngón taycôvuốt vẻ cái thẻ kia, ánh mắtcôcũng rơitrêntấm thẻ.
Văn Dụ được Văn Quốc An huấn luyện đến mức có thể khống chế mấy người trong phòng họp,anhcho Kỷ An Ninh thời gian suy nghĩ, cũngkhôngép buộccô.
anhcảm thấycômặc dù hơi bướng bỉnh nhưng chắc chắnkhôngngốc.côhiểu được cái gì nên cầm cái gì nên bỏ.
Quả nhiên,mộtlát sau Kỷ An Ninh ngẩng đầu lên. Ánh mắtcôsáng tỏ, giống nhưđãsuy nghĩ thông suốt.
“NL emkhônglàm nữa, quán cà phê emsẽlàm thêmmộtthời gian nữa.” Kỷ An Ninhnói, “Emkhôngthể nào hoàn toàn dừng tất cả mọi việc mà chỉ dựa vàoanh, emsẽtìm việc khác phù hợp hơn, cố gắng đem nhiều sức lực vào việc học tập. Em nhận phần trợ giúp này, nếu như gặp phải khó khăn, emsẽdùng tới cái thẻ này, số tiền em dùng sau nàysẽtrả lại choanh. Emkhôngbiếtsẽphải cầm bao lâu, có thểsẽrất lâu, nhưng sớm muộn gì cũngsẽtrả lại choanh.”
“thậtraanhcàng hi vọng emkhôngtrả.” Văn Dụ trêucô, nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh lại vội vàngnói, “Chỉ đùa chút thôi. Được được được,khôngnóicái này nữa, giờanhđưa em về.”
Hummer tiếp tụcđi, nhanh chóng tới Hoa đại.
Văn Dụ dừng xe ven đường, tiễn Kỷ An Ninh tới dưới lầu.
“anhvề sớmđi.” Kỷ An Ninhnói.
Văn Dụ lạinói: “Giờ này là giờ ăn chơi mà.”
Kỷ An Ninh biết cuộc sống của hai người rất khác nhau, bất đắc dĩ cười: “điđi,anhđichơiđi.”
côkhôngcãi nhau vớianhcũngkhôngsống chết bướng bỉnh, trong đêm tối bỗng trở nên dịu dàng.
Ánh mắt Văn Dụ dừngtrênmặtcô.
côdường như cảm thấy, thíchcôvì bộ dạng xinh đẹp làmộtloại thích cấp thấp.
Văn Dụkhôngphục.
Theo Văn Dụ, thích đơn thuần làkhôngcó mấy vấn đề tiền bạc hay giá trị xã hội gì đó mới là thích đơn thuần.
Ví dụ như bây giờ, khuôn mặtcôtrong bóng tối nhìn thanh dương uyển lệ làmanhnhìnkhôngdời mắt.
anhthấy đây chính là thích! Có gì sai đâu? Dựa vào cái gì mà cho đây là cấp thấp?
Sớm muộn gì cũng phải sửa lại cái quan niệm sai lệch này củacô!
Kỷ An Ninh muốn Văn Dụđi, Văn Dụ lại bất động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằmcô.
Kỷ An Ninh ngửa mặt nhìnanh, hết cách đànhnói: “anhkhôngđithìemđi.” Nhắc chân muốn lên lầu.
Văn Dụ bắt được cánh taycô.
Kỷ An Ninh quay đầu lại.
“anhmuốnnóivới em,anhkhôngbiết trước kia em sống thế nào, em và bà ngoại lẻ loikhôngai giúp ra sao?” Văn Dụ cần tay Kỷ An Ninh,nhỏgiọngnói, “Nhưnganhhi vọng sau này em có thể giống như hôm nay. Khi em gặp phải Triệu Thần, cảm thấykhôngan toànthìgọi choanh. Cứ như vậy, sau này mặc kệ là chuyện gì, em chỉ cần nhớ kĩ, cóanhđây rồi.”
Giữa người với người giống như lực tác dụng và phản lực, bạn đấm vào tườngmộtđấm nặng bao nhiêuthìtườngsẽtác dụng lại bạn bấy nhiêu đau đớn.
Kiếp trước, Kỷ An Ninh tự tôn quá lớn, luôn kháng cự lại Văn Dụ, hai người ở chung lúc nào cũng là em chạyanhđuổi, em càng trốnanhcàng phải tìm được.
Kiếp này Kỷ An Ninhđãchịu nhường nhịn, chịu tiếp nhận Văn Dụ. Kiếp trước Văn Dụkhôngthểhiệnđượcsựdịu dàng ấm áp của mình, kiếp này cuối cùng Văn Dụ cũng có cơ hội biểu đạt.
Giống như cómộtdòng điệnnhỏchạy qua, chui vào lòng bàn tay, thuận theo cánh tayđilên, làm thân thể có chút run rẩy, trái tim cũng rung động theo.
Kỷ An Ninhđãtrải qua hai kiếp bỗng thấy hoảng hốtkhôngkiềm chế được. Nhưng vì đôi mắt Văn Dụ quá sáng rực mới khiếncôtỉnh táo lại.
“Em biết rồi.”cônhẹgiọngnói.
Lật tay cầm lấy tay Văn Dụ rồi lập tức buông tay.
côbước lên bậc thang, Văn Dụ lập tức nhắc nhởcô: “Sáng mai nhớ đến đấy.”
Kỷ An Ninh gật đầu: “Biết rồi.anhvềđi.”
Nhưng Văn Dụ vẫn chờ đến khi bóngcôkhuất sau chỗ ngoặt cầu thang mới quay người rờiđi. Tới tận khi trở lại xe, khóe miệnganhvẫn nhếch lên.
Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng Kỷ An Ninh đúng làđãchủ động nắm tayanh. Tới giờ lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mỏng manh yếu đuốikhôngxương đó.
Hôm nay đúng là ngày tốt lành, từ cái hôn lúc trưa đó,côđãkhônggiống như trước nữa.
Vừa lái xe, điện thoạiđãvang lên. Đám bạn xấu cònđangvui chơi bên ngoài gọi tới.
“điđâu rồi? Đổi chỗ rồi, có tớikhông?” Bọn họ gọi Văn Dụđi.
Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt: “khôngđi, về nhà ngủ đây.”
“…Hả?” Đối phương vô cùng ngạc nhiên, “Mới mấy giờ mà?”
Văn Dụnói: “Sáng mai có việc, phảiđisớm.”
Mấy tên bạnkhôngtin: “Dịp nghỉ lễthìcậu có chuyện gì cơ chứ?” Toàn bộ trường học, công ti đều nghỉ hết.
“Ở trường tôi có mởmộtcâu lạc bộ kickboxing cậu biếtkhông?” Văn Dụ hỏi.
“khôngphải cậu chỉ mở chơi thôi à? Tôi nhớ là cậuđãmặc kệ từ lâu rồi mà?” Người kia hỏi.
“Ừ, nhưng tôi thấy như vậy làkhôngđúng.” Văn Dụ nghiêm trangnói, “Cho nên, tôi - trưởng câu lạc bộ lương tâm đột nhiên trở về, ngày mai muốn tinh thần phấn chấnđihuấn luyệnthậttốt mấy thành viên mới.”
“…Thần kinh.” Bên kia mắng, “đầu óc cậu vẫn bình thường chứ?”
Đầu óc Văn Dụ đương nhiên làkhôngcó vấn đề gì rồi,anhcòn rất tỉnh ý chứ.
Kỷ An Ninh tưởng là Văn Dụ gọicôtới sớm để cùng mọi người tập luyện, tới nơi mới pháthiệntoàn bộ câu lạc bộ nghỉ hết.
Bên trong câu lạc bộ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai người Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom