Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Editor: tiểu mao
“Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽnóinhỏvới Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.
Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng pháthiệnTôn Nhã Nhànkhôngđược bình thường.côta cứđiquađilại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninhmộtchút.
Kỷ An Ninh cách lốiđinhỏở giữa nhìncôtamộtlúc,khôngtới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìncô.
Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.
Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.
Bạch Lộnóiánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũngkhôngphải là suy đoán lung tung.
Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấysựbiến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưngcôsuy nghĩmộtchút, vén tóc ra sau tai,nhẹnhàngnói: “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”
Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biếtnóixấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh nàykhôngthể tổn thương Văn Dụ, cũngkhôngthể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.
Kỷ An Ninhkhôngsợcôta.
Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạngkhôngbiết chuyện gì củacô, trong lòng liền cười nhạo.
trênđời nàykhôngcó góc tường nàokhôngđào được.
côtakhôngtin Văn Dụ hoàn toànkhôngcó tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơkhôngđúng, hay là docôtanóigìkhôngđúng nên mới chọc giận Văn Dụ,anhmới cay nghiệt vớicôta như thế.
Đêm qua,côta vừađira KFCđãthấy Văn Dụđangđưa Kỷ An Ninh về khu tập thể.côta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồimộttrận, quả nhiênđãthu hútsựchú ý của Văn Dụ.
Lần này, thái độ củaanhđối vớicôta đúng là khác hoàn toàn.
“Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”
anhkhôngchút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”
Giọng điệunóichuyện củaanhôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xeanh,nói: “Em vừa tới KFC làm bài tập,đangchuẩn bịđivề.”
Đối diện trường học cómộtquán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phảiđiqua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.
“Sao em chăm chỉ thế?” Văn Dụ vặn lại nắp bình, mỉm cười hỏi.
Lần trước Tôn Nhã Nhàn bịanhcay nghiệt đến mứckhôngcòn mặt mũi gặp người khác, lần này cố ý cẩn thận quan sátmộtchút, cảm giác Văn dụ đúng làđangmỉm cười với mình, mới cẩn thậnnói: “Vâng, em muốn cố gắng,khôngbiết cuối kỳ có được học bổngkhông.”
Tay Văn Dụ dùng lực, làm nắp bìnhđãvặn chặt càng chặt thêm.
Cái này ít nhất đối với việc họccôta tỉnh táo hơn, so rathìKỷ An Ninh đúng là hơi hồ đồ.
Văn Dụ quan sát Tôn Nhã Nhànmộtchút.côta mặc quần áo sành điệu, còn biết trang điểm. Nhìn quathìthấykhônggiàu, nhưng cũngkhôngphải nghèo.
Tối thiểu là phải có cha có mẹ. Có cha mẹ che chở cho, cho dù có chút tật xấuthìquy hoạch cuộc sống vẫn rấtrõràng.
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngcó.côbế tắc, trầm mặc, nhưmộtcon trâu chỉ biết cúi đầu cày cấy,khôngbiết mình bị mất phương hướng.côđem sinh hoạt bản thân trở nên loạn thất bát tao.*
*lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.
May mắn, Kỷ An Ninh gặp đượcanh.
“anhmuốn tới đường Kiều Nam ngồimộtchút, em có muốnđicùngkhông?”anhđè xuống công tắc, nhìn cốp xe tự động đóng lại, giống như vô ý mà hỏi Tôn Nhã Nhàn.
“Quán bar ạ?”
“Đúng.” Văn Dụ hỏi, “đicùngkhông?”
Tim Tôn Nhã Nhàn đập thình thịch, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm này mặc hơi tùy tiện, đầu cũng chưa gội…
“khôngđược rồi, để lần sauđi.”côta thận trọngnói, “Hôm nay em muốn về phòng đọc sách.”
Tôn Nhã Nhàn tự cảm thấy bản thân ưu nhã vừa vặn, lạikhôngbiết vừa rồi bản thân từ động tâm tư cho tới biểu cảm do dự thận trọng đều rơi vào mắt Văn Dụ.
Văn Dụ mặc dù luônkhôngchịu thiệt mà chỉ trích Kỷ An Ninh vờnanh, kỳthật,anhmới là kẻ biết vờn người kháctrêntay rồi hành hạ nhất.
anhhơi mỉm cười,khôngnóinhiều thêm câu nào, chỉ chọn gật đầunói: “A, vậy tạm biệt.”
nóixong liềnđitới chỗ ghế lại, kéo cửa xe ra.
“…” Tôn Nhã Nhàn đuổi tới, “Sư huynh, sư huynh!”
Văn Dụđãngồi lên xe, “Rầm”mộttiếng đóng cửa lại, kéo cửa kính xe xuống, “Còn chuyện gì?”
Quả nhiênanhbiểuhiệnlãnh đạm, Tôn Nhã Nhàn liền chủ động.côta lôi điện thoại di động ra, tha thiếtnói: “Hôm nay emthậtsựkhôngcó thời gian, hẹn hôm khácđi. Sư huynh, chúng ta thêm Wechat trước đượckhông?”
Khóe miệng Văn Dụ kéo ramộtnụ cười thản nhiên.
Tôn Nhã Nhàn mượn việc trêu chọc tóc mà quay sang nhìn Kỷ An Ninh, trong lòng khinh thường.
Văn Dụ biểuhiệnthân thiện với Kỷ An Ninhthìđãsao, đêm qua cònkhôngphải thêm wechat với mình à.anhcònnóilần sau muốn mời mìnhđichơi.
Khóe miệngcôta nhếch lên, quay đầu trở lại.
Kỷ An Ninh chẳng rảnh mà phản ứng lại Tôn Nhã Nhàn.cômượn vở của Mạnh Hân Vũ, vội vàng đem mấy phần trước đó mình chép thiếu bổ sung vào.
Kiếp trướccôkhôngthân thiết với bạn học, mấy phần bị thiếu trong vở đều do bản thân ở nhà tự đọc sách để hiểu.
Lần này,cômượn vở của Mạnh Hân Vũ, nhịnkhôngđược khen ngợimộtphen: “Hân Vũ, cậu ghi chéprõràngthậtđấy.”rõràng, tỉ mỉ chính xác.
Mạnh Hân Vũ cười đắc ý, Bạch Lộ phụ họa: “Đương nhiên rồi, Hân Vũ là đại học bá, cậu ấy luôn nhắm tới học bổng mà.”
Kỷ An Ninh “wow~”mộttiếng. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mạnh Hân Vũnói: “Cha tớ bảo tớ đừng lo chuyện trong nhà, có ông ấy rồi. Ông ấy bảo tớ, làm thêm thấy việc gì thích hợpthìlàm,khôngthích hợpthìtập trung học tập. Ông ấy chỉ hi vọng tớ giành được học bổng, vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền, cả hai cùng lợi.”
“Cha cậu tốtthậtđấy!” Trong mắt Kỷ An Ninh lộ ra hâm mộ, trong lòng lại buồn vô cớ.
“A, sau này cậu làm ở nhà ăn,khôngphảiđimua cơm hộ nữa đúngkhông?” Mạnh Hân Vũ hỏi.
Sáng hôm nay bọn họ tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, ngoài ý muốn thấy Kỷ An Ninh bên trong cửa sổ. Hỏi chút mới biết Kỷ An Ninh trong danh ngạch làm việc ngoài giờ của nhà ăn.
“Như vậy, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý rồi, tớnóicho cậu nhé, học bổngkhôngít đâu, cậu cũng thửmộtlầnđi.” Mạnh Hân Vũnói.
“Tớ…” Kỷ An Ninhkhôngcó lòng tin lắm.
Thành tích củacôtrong lớp khá bình thường. Do chỉ mới nhập họcmộttháng nênkhôngnhìnrõđược. Nhưng Kỷ An Ninh có kiếp trước nên trong lòngcôrấtrõràng. Thành tích củacôbình thường,khôngbị rớt môn là tốt lắm rồi.
khôngthể so với học bá như Mạnh Hân Vũ. Màcônhớrõhọc kỳ này Mạnh Hân Vũ đúng là giành được học bổng.
Lúc Kỷ An Ninh học cao trung liền biết bản thânkhôngcòn đường khác đểđi, chỉ đành liều mạng học tập, mới đậu được Hoa đại. Vào đại học,khôngcósựliều mạng kia thúc đẩy, vội vàngđigiải quyết việc cấp bách trước mắt làkhôngcó tiền,khôngthể dồn nhiểu tâm sức vào việc học.
Kỷ An Ninh nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Văn Dụ chỉ chocôphương hướngđitiến tới.côđổi giọngnóivới Mạnh Hân Vũ: “Tớsẽthửmộtchút, mặc dùkhônghi vọng gì nhiều nhưng ít ra cũng nêncôgắngmộtlần.”
Kiếp này, coi nhưkhônglàm được “Tốt hơn”, cũng phải vì “Tốt hơn” mà cố gắng thửmộtchút.
Buổi trưađangtrênđường tới phòng ănthìbị Văn Dụ cho người tới chặn đường.
“An Ninh! An Ninh!” Ngườiđanglớn tiếng chào hỏi Kỷ An Ninh là Trần Hạo.
Văn Dụ vốn định gọi Kỷ An Ninh, lại thấycôđangvừanóivừa cười với mấy nữ sinh cũng lớp, chợt nhớ ra bản thânđãđáp ứng vớicô,khôngđểcôbị người tanóiranóivào.anhlà người nổi tiếng trong trường, người biếtanhrất nhiều,anhliền thọc Trần Hạomộtcái, bảo Trần Hạo gọi Kỷ An Ninh.
Trần Hạokhôngphụ nhắc nhở,nói: “đi, cùng ăn cơm, (em cùng Văn ca)khôngphảiđãnóirồi sao?”hắncòn cố ý nháy mắt, nhắc nhở ước định của Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
Kỷ An Ninh có chút do dự.côđúng là đáp ứngsẽăn cơm cùng Văn Dụ, nhưngcôcũng rất muốn ăn cơm cùng nhóm Mạnh Hân Vũ. Đây là đãi ngộcôchưa từng có ở kiếp trước,côvốncôđộcđãquen, hôm nay Mạnh Hân vũ và Bạch Lộ biếtcôkhôngcần phải mua cơm hộ nữa nên mờicôcùngđiăn cơm, trong nội tâmcôhơi dao động.
Văn Dụ là ai, lợi nhãn vừa quét qua liền nhìn thấusựdo dự trong mắt Kỷ An Ninh.
anhmỉm cười với Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ: “Ăn cùngkhông?”
Văn Dụthìkhôngcầnnói, Trần Hạo cũng là người mày rậm mắt to, thuộc kiểu con trai cơ bắp, là thành viên của câu lạc bộ kickboxing, mặc kệ nhan sắc ra sao, tối thiểuthìdáng người cũngkhôngtệ.
khôngđợi Kỷ An Ninh trả lời, Mạnh Hân Vũđã“Khụ”mộttiếng, Bach Lộ dùng cùi chỏ thúc Kỷ An Ninhmộtcái.
Kỷ An Ninh liền hiểu hai người họ đều đồng ý, hởn hởnói: “Được, vậy cùng nhauđi.” Lần này có thể vẹn cả đôi đường.
Tôn Nhã Nhàn ở nhà ăn nhìn thấy Văn Dụ ăn cơm chung với Kỷ An Ninh,côta bĩu môi, quay ngườiđira.
Mấy người Mạnh Hân Vũ cũng có mắt nhìn, cơm nước xong xuôi, các nàngnóichuyện phiếm với Trần Hạo mấy câu, ba người đều rút lui trước,khôngở đây làm bóng đèn nữa.
Văn Dụ khen Kỷ An Ninh: “Quan hệ bạn bèkhôngtệ nha.”trênbàn cơm có thể nhìn ra mấycôgáinày quan hệkhôngtồi.
Kỷ An Ninh khẽ cong mắt: “Đây là lần đầu tiên em ăn cơm chung với mấycôấy.”
Trong nội tâmcôđangcao hứng, cười vô cùng ngọt ngào,trênmặt như sinh ra ánh sáng.
Văn Dụ cảm thấy,côso với lúc khai giảng hình nhưkhônggiống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộnganhlại càngkhônggiống.
Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyểnmộtcái, thấy Tôn Nhã Nhànđangở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.
Tôn Nhã Nhànđangnhìnanh. Nhìn thấyanhđangchú ý tới mình,côta mới chậm rãi đứng dậy rờiđi. Trước khiđi, còn liếc mắt vớianh.
Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.
anhnhận điện thoại: “A lô?”
Giống như bạnanhgọi tới, hẹnanhcuối tuầnđilàm gì đó. Kỷ An Ninh vốnkhôngđể ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai.côliền ngẩng đầu lên.
“Cậu quenhắnta?” Văn Dụnói, “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảyđi.”
anhcúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninhđangnhìn mình, hỏi: “Sao à?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”
“Chơi bóng.” Văn Dụnói, “Đánh squash*.Đều là bạn thân củaanh.”
*Bóng quầnhaysquashlà môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trongmộtsân kín bốn bên vớimộtquả bóng cao sunhỏvà rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thựchiệncú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệtrênbốn vách tường của sân thi đấu.
Kỷ An Ninh do dựmộtchút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụsẽphản ứng dữ dội cho coi. Lần trướccôchỉnóiDương Bác đẹp trai, hai mắtanhliền bốc hung quang.
côcân nhắc hỏi: “Squash chơi vuikhông?”
Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.
Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh,anhcòn tưởngcôsẽkhôngcảm thấy hứng thú nênkhônghỏicô.
“Chơi vui lắm.” Ánh mắtanhkhẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xámđangtươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnhkhông,đicùnganhđi?”
“Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽnóinhỏvới Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.
Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng pháthiệnTôn Nhã Nhànkhôngđược bình thường.côta cứđiquađilại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninhmộtchút.
Kỷ An Ninh cách lốiđinhỏở giữa nhìncôtamộtlúc,khôngtới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìncô.
Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.
Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.
Bạch Lộnóiánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũngkhôngphải là suy đoán lung tung.
Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấysựbiến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưngcôsuy nghĩmộtchút, vén tóc ra sau tai,nhẹnhàngnói: “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”
Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biếtnóixấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh nàykhôngthể tổn thương Văn Dụ, cũngkhôngthể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.
Kỷ An Ninhkhôngsợcôta.
Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạngkhôngbiết chuyện gì củacô, trong lòng liền cười nhạo.
trênđời nàykhôngcó góc tường nàokhôngđào được.
côtakhôngtin Văn Dụ hoàn toànkhôngcó tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơkhôngđúng, hay là docôtanóigìkhôngđúng nên mới chọc giận Văn Dụ,anhmới cay nghiệt vớicôta như thế.
Đêm qua,côta vừađira KFCđãthấy Văn Dụđangđưa Kỷ An Ninh về khu tập thể.côta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồimộttrận, quả nhiênđãthu hútsựchú ý của Văn Dụ.
Lần này, thái độ củaanhđối vớicôta đúng là khác hoàn toàn.
“Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”
anhkhôngchút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”
Giọng điệunóichuyện củaanhôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xeanh,nói: “Em vừa tới KFC làm bài tập,đangchuẩn bịđivề.”
Đối diện trường học cómộtquán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phảiđiqua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.
“Sao em chăm chỉ thế?” Văn Dụ vặn lại nắp bình, mỉm cười hỏi.
Lần trước Tôn Nhã Nhàn bịanhcay nghiệt đến mứckhôngcòn mặt mũi gặp người khác, lần này cố ý cẩn thận quan sátmộtchút, cảm giác Văn dụ đúng làđangmỉm cười với mình, mới cẩn thậnnói: “Vâng, em muốn cố gắng,khôngbiết cuối kỳ có được học bổngkhông.”
Tay Văn Dụ dùng lực, làm nắp bìnhđãvặn chặt càng chặt thêm.
Cái này ít nhất đối với việc họccôta tỉnh táo hơn, so rathìKỷ An Ninh đúng là hơi hồ đồ.
Văn Dụ quan sát Tôn Nhã Nhànmộtchút.côta mặc quần áo sành điệu, còn biết trang điểm. Nhìn quathìthấykhônggiàu, nhưng cũngkhôngphải nghèo.
Tối thiểu là phải có cha có mẹ. Có cha mẹ che chở cho, cho dù có chút tật xấuthìquy hoạch cuộc sống vẫn rấtrõràng.
Nhưng Kỷ An Ninhkhôngcó.côbế tắc, trầm mặc, nhưmộtcon trâu chỉ biết cúi đầu cày cấy,khôngbiết mình bị mất phương hướng.côđem sinh hoạt bản thân trở nên loạn thất bát tao.*
*lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.
May mắn, Kỷ An Ninh gặp đượcanh.
“anhmuốn tới đường Kiều Nam ngồimộtchút, em có muốnđicùngkhông?”anhđè xuống công tắc, nhìn cốp xe tự động đóng lại, giống như vô ý mà hỏi Tôn Nhã Nhàn.
“Quán bar ạ?”
“Đúng.” Văn Dụ hỏi, “đicùngkhông?”
Tim Tôn Nhã Nhàn đập thình thịch, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm này mặc hơi tùy tiện, đầu cũng chưa gội…
“khôngđược rồi, để lần sauđi.”côta thận trọngnói, “Hôm nay em muốn về phòng đọc sách.”
Tôn Nhã Nhàn tự cảm thấy bản thân ưu nhã vừa vặn, lạikhôngbiết vừa rồi bản thân từ động tâm tư cho tới biểu cảm do dự thận trọng đều rơi vào mắt Văn Dụ.
Văn Dụ mặc dù luônkhôngchịu thiệt mà chỉ trích Kỷ An Ninh vờnanh, kỳthật,anhmới là kẻ biết vờn người kháctrêntay rồi hành hạ nhất.
anhhơi mỉm cười,khôngnóinhiều thêm câu nào, chỉ chọn gật đầunói: “A, vậy tạm biệt.”
nóixong liềnđitới chỗ ghế lại, kéo cửa xe ra.
“…” Tôn Nhã Nhàn đuổi tới, “Sư huynh, sư huynh!”
Văn Dụđãngồi lên xe, “Rầm”mộttiếng đóng cửa lại, kéo cửa kính xe xuống, “Còn chuyện gì?”
Quả nhiênanhbiểuhiệnlãnh đạm, Tôn Nhã Nhàn liền chủ động.côta lôi điện thoại di động ra, tha thiếtnói: “Hôm nay emthậtsựkhôngcó thời gian, hẹn hôm khácđi. Sư huynh, chúng ta thêm Wechat trước đượckhông?”
Khóe miệng Văn Dụ kéo ramộtnụ cười thản nhiên.
Tôn Nhã Nhàn mượn việc trêu chọc tóc mà quay sang nhìn Kỷ An Ninh, trong lòng khinh thường.
Văn Dụ biểuhiệnthân thiện với Kỷ An Ninhthìđãsao, đêm qua cònkhôngphải thêm wechat với mình à.anhcònnóilần sau muốn mời mìnhđichơi.
Khóe miệngcôta nhếch lên, quay đầu trở lại.
Kỷ An Ninh chẳng rảnh mà phản ứng lại Tôn Nhã Nhàn.cômượn vở của Mạnh Hân Vũ, vội vàng đem mấy phần trước đó mình chép thiếu bổ sung vào.
Kiếp trướccôkhôngthân thiết với bạn học, mấy phần bị thiếu trong vở đều do bản thân ở nhà tự đọc sách để hiểu.
Lần này,cômượn vở của Mạnh Hân Vũ, nhịnkhôngđược khen ngợimộtphen: “Hân Vũ, cậu ghi chéprõràngthậtđấy.”rõràng, tỉ mỉ chính xác.
Mạnh Hân Vũ cười đắc ý, Bạch Lộ phụ họa: “Đương nhiên rồi, Hân Vũ là đại học bá, cậu ấy luôn nhắm tới học bổng mà.”
Kỷ An Ninh “wow~”mộttiếng. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mạnh Hân Vũnói: “Cha tớ bảo tớ đừng lo chuyện trong nhà, có ông ấy rồi. Ông ấy bảo tớ, làm thêm thấy việc gì thích hợpthìlàm,khôngthích hợpthìtập trung học tập. Ông ấy chỉ hi vọng tớ giành được học bổng, vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền, cả hai cùng lợi.”
“Cha cậu tốtthậtđấy!” Trong mắt Kỷ An Ninh lộ ra hâm mộ, trong lòng lại buồn vô cớ.
“A, sau này cậu làm ở nhà ăn,khôngphảiđimua cơm hộ nữa đúngkhông?” Mạnh Hân Vũ hỏi.
Sáng hôm nay bọn họ tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, ngoài ý muốn thấy Kỷ An Ninh bên trong cửa sổ. Hỏi chút mới biết Kỷ An Ninh trong danh ngạch làm việc ngoài giờ của nhà ăn.
“Như vậy, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý rồi, tớnóicho cậu nhé, học bổngkhôngít đâu, cậu cũng thửmộtlầnđi.” Mạnh Hân Vũnói.
“Tớ…” Kỷ An Ninhkhôngcó lòng tin lắm.
Thành tích củacôtrong lớp khá bình thường. Do chỉ mới nhập họcmộttháng nênkhôngnhìnrõđược. Nhưng Kỷ An Ninh có kiếp trước nên trong lòngcôrấtrõràng. Thành tích củacôbình thường,khôngbị rớt môn là tốt lắm rồi.
khôngthể so với học bá như Mạnh Hân Vũ. Màcônhớrõhọc kỳ này Mạnh Hân Vũ đúng là giành được học bổng.
Lúc Kỷ An Ninh học cao trung liền biết bản thânkhôngcòn đường khác đểđi, chỉ đành liều mạng học tập, mới đậu được Hoa đại. Vào đại học,khôngcósựliều mạng kia thúc đẩy, vội vàngđigiải quyết việc cấp bách trước mắt làkhôngcó tiền,khôngthể dồn nhiểu tâm sức vào việc học.
Kỷ An Ninh nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Văn Dụ chỉ chocôphương hướngđitiến tới.côđổi giọngnóivới Mạnh Hân Vũ: “Tớsẽthửmộtchút, mặc dùkhônghi vọng gì nhiều nhưng ít ra cũng nêncôgắngmộtlần.”
Kiếp này, coi nhưkhônglàm được “Tốt hơn”, cũng phải vì “Tốt hơn” mà cố gắng thửmộtchút.
Buổi trưađangtrênđường tới phòng ănthìbị Văn Dụ cho người tới chặn đường.
“An Ninh! An Ninh!” Ngườiđanglớn tiếng chào hỏi Kỷ An Ninh là Trần Hạo.
Văn Dụ vốn định gọi Kỷ An Ninh, lại thấycôđangvừanóivừa cười với mấy nữ sinh cũng lớp, chợt nhớ ra bản thânđãđáp ứng vớicô,khôngđểcôbị người tanóiranóivào.anhlà người nổi tiếng trong trường, người biếtanhrất nhiều,anhliền thọc Trần Hạomộtcái, bảo Trần Hạo gọi Kỷ An Ninh.
Trần Hạokhôngphụ nhắc nhở,nói: “đi, cùng ăn cơm, (em cùng Văn ca)khôngphảiđãnóirồi sao?”hắncòn cố ý nháy mắt, nhắc nhở ước định của Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
Kỷ An Ninh có chút do dự.côđúng là đáp ứngsẽăn cơm cùng Văn Dụ, nhưngcôcũng rất muốn ăn cơm cùng nhóm Mạnh Hân Vũ. Đây là đãi ngộcôchưa từng có ở kiếp trước,côvốncôđộcđãquen, hôm nay Mạnh Hân vũ và Bạch Lộ biếtcôkhôngcần phải mua cơm hộ nữa nên mờicôcùngđiăn cơm, trong nội tâmcôhơi dao động.
Văn Dụ là ai, lợi nhãn vừa quét qua liền nhìn thấusựdo dự trong mắt Kỷ An Ninh.
anhmỉm cười với Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ: “Ăn cùngkhông?”
Văn Dụthìkhôngcầnnói, Trần Hạo cũng là người mày rậm mắt to, thuộc kiểu con trai cơ bắp, là thành viên của câu lạc bộ kickboxing, mặc kệ nhan sắc ra sao, tối thiểuthìdáng người cũngkhôngtệ.
khôngđợi Kỷ An Ninh trả lời, Mạnh Hân Vũđã“Khụ”mộttiếng, Bach Lộ dùng cùi chỏ thúc Kỷ An Ninhmộtcái.
Kỷ An Ninh liền hiểu hai người họ đều đồng ý, hởn hởnói: “Được, vậy cùng nhauđi.” Lần này có thể vẹn cả đôi đường.
Tôn Nhã Nhàn ở nhà ăn nhìn thấy Văn Dụ ăn cơm chung với Kỷ An Ninh,côta bĩu môi, quay ngườiđira.
Mấy người Mạnh Hân Vũ cũng có mắt nhìn, cơm nước xong xuôi, các nàngnóichuyện phiếm với Trần Hạo mấy câu, ba người đều rút lui trước,khôngở đây làm bóng đèn nữa.
Văn Dụ khen Kỷ An Ninh: “Quan hệ bạn bèkhôngtệ nha.”trênbàn cơm có thể nhìn ra mấycôgáinày quan hệkhôngtồi.
Kỷ An Ninh khẽ cong mắt: “Đây là lần đầu tiên em ăn cơm chung với mấycôấy.”
Trong nội tâmcôđangcao hứng, cười vô cùng ngọt ngào,trênmặt như sinh ra ánh sáng.
Văn Dụ cảm thấy,côso với lúc khai giảng hình nhưkhônggiống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộnganhlại càngkhônggiống.
Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyểnmộtcái, thấy Tôn Nhã Nhànđangở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.
Tôn Nhã Nhànđangnhìnanh. Nhìn thấyanhđangchú ý tới mình,côta mới chậm rãi đứng dậy rờiđi. Trước khiđi, còn liếc mắt vớianh.
Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.
anhnhận điện thoại: “A lô?”
Giống như bạnanhgọi tới, hẹnanhcuối tuầnđilàm gì đó. Kỷ An Ninh vốnkhôngđể ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai.côliền ngẩng đầu lên.
“Cậu quenhắnta?” Văn Dụnói, “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảyđi.”
anhcúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninhđangnhìn mình, hỏi: “Sao à?”
Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”
“Chơi bóng.” Văn Dụnói, “Đánh squash*.Đều là bạn thân củaanh.”
*Bóng quầnhaysquashlà môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trongmộtsân kín bốn bên vớimộtquả bóng cao sunhỏvà rỗng.
Người chơi phải luân phiên nhau thựchiệncú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệtrênbốn vách tường của sân thi đấu.
Kỷ An Ninh do dựmộtchút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụsẽphản ứng dữ dội cho coi. Lần trướccôchỉnóiDương Bác đẹp trai, hai mắtanhliền bốc hung quang.
côcân nhắc hỏi: “Squash chơi vuikhông?”
Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.
Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh,anhcòn tưởngcôsẽkhôngcảm thấy hứng thú nênkhônghỏicô.
“Chơi vui lắm.” Ánh mắtanhkhẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xámđangtươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnhkhông,đicùnganhđi?”
Bình luận facebook