Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ lại mơ thấymộtgiấc mơ kỳ lạ.
anhcảm thấy trong mơ chắc là Hạ Mạn, nhưngcôbé kia vừa quay đầu, lại là Kỷ An Ninh. Triệu Thần trong giấc mộng này dây dưa quấy rối Kỷ An Ninh.
Có lẽ là do trong mơ Hạ Mạn biến thành Kỷ An Ninh, cho nên bối cảnh trong mơ đều là những nơi Văn Dụ quen thuộc. Hoa đại, quán bar NL, thậm chí còn có quán cà phê Thư Thần.
Văn Dụ nhìn thấy người mềm mại hiền lành như Thư Thần đứng ra thế nào, ngăn cản Triệu Thần cho Kỷ An Ninh.
thìra là thế, cho nên Kỷ An Ninh mới thíchanhta như vậy, cho nên lúccôxin nghỉ rờiđilại có cảm xúc thương cảm như vậy, hóa ra là vì vậy ư?
Giấc mơ kì lạ này kết thúc vào buổi sáng tỉnh lại. Văn Dụ mở mắt nhưngkhôngngồi dậy, vừa quay đầu liền thấytrênđầu giường để túi da trâu đựng văn kiện.
Cái căn bệnh nằm mơ này đúng là càng ngày càng nặng. Lần này còn xuấthiệncả Thư Thần.
anhxoa xoa mặt ngồi dậy, hôm nayanhcòn có hẹn với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ đáp ứng đưa Kỷ An Ninhđimua hoa.
Ngày đó Văn Dụ muamộtđống lớn đồ điện gia dụng và ghế sô pha gì đó đưa đến cửa, thừa dịp công nhân có nhiều người, Kỷ An Ninh liền nhờ bọn họ hỗ trợ đem đống đồ linh tinh ngoài ban công bao gồmmộtcái ngăn tủ bị hỏng của chủ cũ vứtđi.
Ban công sau khi dọn dẹp xong, Kỷ An Ninh liền lên mạng đặtmộtcái giàn trồng hoa, định mua chút hoa cho bà chăm sóc.
cônhớ lúc còn bé,trênban công lớn trồng rất nhiều hoa, bà ngoại đặc biệt chăm sóc cho chúng. Nếu như bà ngoạiđãquênđicách làm vườn, vậycôsẽchăm sócthậttốt, như vậy mỗi khi bà ngoại rời giường đều có thể nhìn thấy, tâm tìnhsẽtốt hơn.
Văn Dụ lái xe đưa Kỷ An Ninh và bà ngoại đến chợ hoa cỏ.
Vừa xuống xe, Kỷ An Ninh liền hướng về phía tay mình chụp cái gì đó, lại đemmộtchỗ khác bọctrêncổ tay bà ngoại.
“...” Văn Dụ, “Cái gì vậy?”
Kỷ An Ninh lôi kéonói: “Đai chống mất.”
Cómộtlần Kỷ An Ninh chụp ngoại cảnh,trênđường thấymộtbà mẹ mang theo hai đứa trẻ sinh đôi,trêncổ tay đeo hai dây đai chống mất.
côrất ngạc nhiên, lập tức chạy tới hỏi bà mẹ kia mua cái đó ở chỗ nào, mới biết đây là sản phẩm cho mẹ và bé, ở cửa hàng đồ dùng trẻ em hay ởtrênmạng đều có.côlập tức tìm muamộtcái.
Kiểu này khi mang bà ngoại ra ngoài có cảm giác an toàn.
Văn Dụ cũng cảm thấy cái này rất tốt.
“Sau này chúng ta ra ngoài cũng muamộtcái.”anhnói, “Người khác liền biết em là hoađãcó chủ.”
“Tào lao!” Kỷ An Ninh tự chửi mình.
Dáng vẻcôtươi cười duyên dáng, ở trong mắt Văn Dụ lại trùng với dáng vẻ của Hạ Mạn.
thậtra dáng dấp hai ngườikhônggiống, mỗi ngườimộtvẻ đẹp riêng.
Nhưng khi đối mặt với tên háo sắc Triệu Thần kia, hai người đều giống nhau.
Yếu đuối, cần được bảo vệ.
Văn Dụkhôngbiết người nhà Hạ Mạn và bạn bècôbé làm thế nào chịu được nỗi đau khi mấtđiHạ Mạn.
anhchỉ mới suy nghĩmộtchút, đem Hạ Mạn thành Kỷ An Ninh,đãchịukhôngnổi! Muốn nổ!
Cỗ lệ khí nàykhôngbiết sinh ra từ đâu, giống như từ tận nơi sâu thẳm đáy lòng, ở nơi đóẩnnấpmộtcon vật hung dữ.
trênmấy cây cột đều được vây quanh bằng kính, Văn Dụđisau Kỷ An Ninh và bà ngoại, vừa quay đầu liền thấymộtđôi mắt.
Vằn vệt tia máu, đỏ bừng, rơi lệ. (Đây là hình ảnhanhthấy trong mơ khi đưa bà đến viện dưỡng lão)
Giật mìnhmộtcái, nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.
Văn Dụ hítmộthơi, đưa tay đè lại tim, cảm thấy trái tim vô cùngkhôngthoải mái.
Bà ngoại quênđirất nhiều chuyện trước mắt nhưng vẫn còn nhận ra rất nhiều loại hoa.
Kỷ An Ninh để bà tự mình chọn, bà trò chuyện với chủ quán say sưa ngon lành. Chủ quán còn khen ngợi: “Dì đây rất am hiểu việc làm vườn.”
Tính xong tiền, còn đưa thêmmộtmầm câynhỏcho bà ngoại.
Hôm nay bội thu mà về, Văn Dụ tự nhiên muốn làm thanh niên lao động sung sức.anhđem mấy cây hoa và chậu mang lên lầu, Kỷ An Ninh và bà ngoại dọn dẹp ngoài ban công.
Kỷ An Ninh quan sátmộtlúc, pháthiệnbà ngoại thậm chíkhôngxả bồn cầu, nhưng vẫn khéo tay như trước, biết làm sao xới đất, làm sao đổi chậu.
Thế làcôđem mấy chuyện này giao cho bà ngoại làm. Làm nhiều việcmộtchút, có lợi cho đầu óc của bà, tốt hơn xem TV rất nhiều.
Quay vào phòng khách lại pháthiệnVăn Dụđangngồitrênghế sa lon, thần sắc khó lường.trênbàn tràkhôngbiết từ lúc nào có thêmmộttúi da trâu.
“Cái gì vậy?”côđiqua hỏi.
Văn Dụ mở to mắt nhìncômộtcái, ánh mắt yếu ớt.
Kỷ An Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Văn Dụ vẫn quyết định để Kỷ An Ninh biết. Biết nhiều hơnmộtchút, đối với tên khốn nàysẽcó lòng phòng bị,khôngcó chỗ xấu.
“Liên quan đến Triệu Thần,”anhnói, “Cómộtsố chuyệnanhmuốn để em biết.”
anhđem những tài liệu kia rút ra đưa cho Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh nhận lấy, đọc kỹ.
Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh mặt cắtkhôngcòn giọt máu.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụmộtchút, thấy kinh ngạc khó hiểu, lại cúi đầu tiếp tục đọc.
Tư liệu vô cùng chi tiếtrõràng, ghi chép kĩ càng trong hồ sơ, sau đó giáo viên và bạn học của Triệu Thần làm thế nào ra mặt chứng minh Triệu Thần làmộthọc sinh tốt “phẩm học ưu tú, thiện lương chính trực”. Thậm chí có người làm chứng, lúc ấy bọnhắnở cùng Triệu Thần và Lý Viễn Dương, sau đó bọnhắncùng Triệu Thần rờiđitrước, sau đó mới xảy ra án mạng.
Triệu Thần cứ như vậy bị loại bỏ.
Kỷ An Ninh cảm thấy thao tác thủ pháp này, toàn bộ quá trình đều hết sức quen thuộc. Hóa ra Triệu Thần là kẻ tái phạm.
côcắn chặt bờ môi, cắn tới mức chảy máu. Tấm ảnh của Hạ Mạn, phảng phất như là di ảnh.
Loại cảm giác vì sợ hãi mà trái tim co lại lại đánh tới.
“khôngsao chứ?” Văn Dụ đưa tay nắm chặt taycô, pháthiệntay củacôthậtlạnh.
“Bị dọa à?”anhan ủicô, “Đừng sợ. Cho em xem là vì muốn em biếthắnta là loại người gì, sau này cách xahắnra.”
Kỷ An Ninhnhẹgật đầu.
Văn Dụ rút lại tư liệu trong taycô, mở ranói: “Bốhắnvốn định tiễnhắnra nước ngoài. Sau đó xảy ra chuyện này, liền đemhắnđưa tới tỉnh lị,khôngdám đểhắnxuất ngoại, chohắnvào trường này học. Ở trong nước xảy ra chuyện,hắncòn có thể lực bêntrên, ở nước ngoài xảy ra chuyện, có đôi khi tiền bạc cũng chưa chắc giải quyết được. Tiểu tử này, bản tính khó dời, thời cao trungđãlàm chuyện nàymộtlần, Đúng là chókhôngđổi được ăn phân.”
“Nhưng mà em đừng sợ,hắntakhôngdám làm gì em đâu.” Văn Dụ vuốt bàn taycô,nói: “Cóanhđây rồi.”
Kỷ An Ninh sâu kín nhìnanhmộtcái.
Cho nên kiếp trước Triệu Thầnđãsớm để mắt đếncô, chỉ là kiêng kị Văn Dụ, vẫn luônkhôngdám ra tay. Vì vậy lúc Văn Dụ vẫn còn trong trường,côvẫnkhôngbiết đếnsựtồn tại của Triệu Thần.
Văn Dụ rờiđi, Triệu Thần mớikhôngkiêng nể gì cả.
Nhưng mà kiếp này Văn Dụ có rờiđikhông.
thậtra từ mùng bảy Văn Dụđãtới công ty làm việc cho Văn Quốc An. Đừng nhìn bộ dạng lưu manh củaanhtrước mặt Kỷ An Ninh,anhngược lại thựcsựcó thể đảm đương trách nhiệm của người thừa kế.
Rất nhanh rằm tháng giêng trôi qua, giờđãlà trung hạ tuần tháng hai. Hôm nayanhvừa họp xong, nhận được điện thoại của Văn Quốc An: “Mấy hôm nay con có thấy mẹ con đâukhông?”
“khôngcó.” Văn Dụnói, “Từ sau hôm ba mươi gặp kia, con chưa gặp mẹ lần nào.”
“khôngnóichuyện điện thoại với nhau sao?”
“khôngcó.” Văn Dụkhôngthân với Trình Liên, nửa thángkhônggọi điện cho nhau cũng là chuyện bình thường, “Sao ạ?”
Văn Quốc An trầm ngâmmộtchútnói: “Con lên lầuđi.”
Văn phòng Văn Quốc An ởtrêntầng cao nhất, Văn Dụ dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, bước vào văn phòng ông, pháthiệnngoài Văn Quốc An, còn có thư ký Tôn và nữ thư ký bên cạnh Trình Liên.
Biểu cảm nữ thư ký của Trình Liên vô cùng bất an.
Văn Dụ nhìn tình hình này thấykhôngđúng, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Văn Quốc Annói: “khôngliên lạc được với mẹ con.”
Văn Dụ ngạc nhiênnói: “khôngliên lạc được...là có ý gì?”
Văn Quốc Annóivới nữ thư ký: “Tiểu Dương,cônóilạimộtlần nữa cho nó nghe.”
Thư ký Dương gật đầu, hồi tưởng lại: “Lần cuối tôi liên hệ với Trình tổng là chạng vạng tối hôm trước, vốn là buổi chiều có cuộc họp cần tham gia, sau lại chậm trễ. Tôi gửi cho bà ấymộttin vắn bằng điện thoại. Sau đó bắt đầu từ hôm qua, điện thoại Trình tổng liền tắt máy. Tôi gọi điện hỏi quamộtvài người, họ đềunóikhôngnhìn thấy Trình tổng, bao gồm cả tài xế của bà ấy. Sau đó, buổi chiều tôi liền gọi điện cho thư ký Tôn.”
Thư ký Tôn tiếp lời: “Tôi nhận được điện thoại của thư ký Dương liền gọi điện cho chủ tịch.”
nóixong, cả hai thư ký đều nhìn Văn Quốc An, Văn Dụ cũng nhìn Văn Quốc An.
Văn Quốc An nhíu màynói: “Gần đây tâm trạng của bà ấykhôngtốt, ở nhà hay cãi nhau với ta, ta chỉ cho là bà ấyđangđùa, liềnnóikhôngcần lo, chờ bà ấy trở về là được.”
Văn Dụ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trình Liên, vẫn là trạng thái tắt máy.
anhcúp điện thoại, chau màynói: “Vậy có thểnóimẹ conđãmất liên lạc hơn bốn mươi tiếng?”
Văn phòng liền rơi vào trạng thái yên lặng.
Thư ký Dươngnói: “Này, trước kia chưa từng tắt lâu như vậy...”
khôngai trả lời, văn phòng lại tiếp tục rơi vào yên lặng.
Văn Dụ hướng ánh mắt về phía Văn Quốc An, kêu lên: “Bố!”
Tình huống này ngoại trừ báo cảnh sátthìkhôngcòn lựa chọn nào khác, Văn Dụkhôngbiết tại sao Văn Quốc An lại im lặng.
Cuối cùng, Văn Quốc An vẫnnói: “Báo cảnh sátđi.”
Kỷ An Ninh hôm nay cũng có công việc.
Mặc dù là mùa đông nhưngcôlại mặcmộtcái váy lụa trắng. Công việc người mẫu ảnh, mùa hèthìchụp đồ bông, mùa đôngthìchụp váy vóc đều là chuyện bình thường. Cũng may trong phòng chụp ấm áp, nhiệt độ đèn chiếu cũng rất cao, ngược lại cũngkhôngbị đông cứng.
Chỉ là chụp đượcmộtnửa liền nhận được điện thoại của Văn Dụ,anhnói: “Hôm nay có chút chuyện,khôngtới đón em được.”
Kỷ An Ninh biết ngày nghỉanhđều tới công ty làm việc,nói: “khôngsao đâu,anhcứ làm việc củaanhđi.”
Nhưng Văn Dụ vồi vàng cúp điện thoại,khôngcó giống bình thường ba hoa các thứ nào là “nhớ em”, “bảo bối”. Kỷ An Ninh thoáng thấy kỳ lạmộtchút, nhưng studiođanggọicô,côcũng vội vàngđithay quần áo.
Ngày thứ hai,côđưa bà ngoạiđibệnh viện kiểm tra lại.
Kỷ An Ninh nhìn thấy kết quả kiểm tra lại là biết bà ngoại làm trị liệu giống như kiếp trước, đềukhôngcó tác dụng gì,côđề xuất muốn làm phẫu thuật.
Nhưng bác sĩ cho rằng thời gian trị liệu còn thiếu, bây giờđãkết luậnkhôngcó tác dụng là quá nóng vội. Bác sĩ đặc biệt phản cảm với kiểu người thân bệnh nhân tự cho là đúng này, mà quan trọng nhất chính là, tuổi của bà quá lớn lại mangtrênmình nhiều loại bệnh, rất dễ xảy ra biến chứng, để cho người lớn tuổi như thế này làm phẫu thuật, là chuyện bác sĩ cố gắng tránh nhất.
Kỷ An Ninh cũngkhôngcách nào thuyết phục được bác sĩ.
côcũngkhôngthểnói“Tôi trước kia từng trải quamộtlần” được.
Tranh chấp với nhau, thậm chí bác sĩ cònnói“côlớn bao nhiêu? Trưởng thành chưa? Mời bố mẹ đếnnóichuyện với tôi!” Cứ như vậynóihết ra.
Kỷ An Ninh ấm ức mang bà ngoại ra về, tâm tình uể oải.
Về nhà làm cơm trưa, sắp xếp bà ngoại nằm xuống ngủ trưa. Kỷ An Ninh nằmtrênghế sa lon mới mua, tâm tình sa sút, lấy điện thoại di động ra, muốnnóivới VĂn Dụmộtchút.
Lúc này mới pháthiệngiờđãxế chiều, Văn Dụ hôm nay vậy màmộtcuộc điện thoại cũngkhônggọi chocô,mộttin nhắn cũngkhôngcó.
Đúng là kỳ lạ.
Kỷ An Ninh gọi điện qua, Văn Dụ lập tức nhận, lạinói: “Giờanhđangrất bận, lát nữa gọi điệnnóivới em sau.”
Kỷ An Ninh chỉ kịp “A”mộttiếng liền bị cúp máy.
côchỉ có thể nhìn cái điện thoại, thở dàimộttiếng, tâm trạng càng thêm sa sút.
Tại nhà lớn Văn gia.
mộtbên là Văn Quốc An, Văn Dụ và thư ký Tôn,mộtbên làmộtđám người, có mặc đồng phụ cũng có mặc thường phục.
Văn Dụ cúp điện thoại, nhìn qua người trước mắt, mặt mày lạnh lùng, giọngnóicàng lạnh hơn: “Tôikhônghiểu lắm, ngàinóithế là ý gì?”
La đội trưởng của đại đội trinh sát hìnhsựđành phải lặp lạimộtlần nữa: “Kết quả so sanh cho thấy dấu vân taytrêndao là của Văn đổng, cho nên cần mời Văn đổng về cùng chúng tôi, phối hợp điều tramộtchút.”
Ngay hôm qua, khi bọn họ ý thức được Trình Liên bị mất liên lạc. Thế là Văn Quốc An gọi cho bác họ của Tiền Hạo Nhiên.
Tiền cục phó lập tức an bài bên dưới, rất nhanhđãcó phản hồi.
Điện thoại Trình Liên tắt máy. Định vị GPS bình thườngmộtkhi điện thoại tắt máythìkhôngthể tra ra vị trí được. Nhưng hệ thống của cảnh sát có thể tra ra dấu vết lịc sử.
Trước khi điện thoại Trình Liên tắt máythìvị trí cuối cùng chính là ở nhà mình. Đồng thời trong ghi chép trò chuyện, số điện thoại cuối cùng chính là “110”.
Ghiâmđiện thoạiđãđược điều tra, đúng là giọng của Trình Liên. Bà chỉnóimộtcâu “Cứu mạng”, liền cúp điện thoại.
Tổng đài cảnh sát thường hay tiếp nhậnmộtvài cú điện thoại trêu đùa ác ý, nên cú điện thoại này bị nhân viên cảnh sát lúc đó xử lý như mấy cú điện thoại ác ý,khôngcoi trọng.
Tiền cục phó bởi vì coi trọng, trực tiếp gọi cho La đội trưởng đại đội trinh sát hìnhsựđược xung là “La thiết đầu”, tự mình đem chuyện này giao chohắn. Ngắn ngủi trong vòngmộtgiờ, liền tra ra những tin tức này.
La đội trưởng lập tức dẫn người đến đại trạch Văn gia.
Khi đó Văn Quốc An và Văn Dụđangcùng uống trà với Tiền cục phó. La đội trưởng dẫn người xông vào,nóirõtình huống,yêucầu tiến hành điều tra tạihiệntrường.
Văn Quốc An và Văn Dụ đương nhiên là đồng ý, dù sao cũng là vì lục soát manh mối tìm kiếm Trình Liên.
Ai cũngkhôngnghĩ tới ở chỗ bí mật trong nhà để xe tìm đượcmộtmiếng đệm xe, bên trong còn giấumộtcon dao.
Cái đệm đó là cái đệmtrênxe Văn Quốc An, dao là con dao gọt trái cây trong bếp. Cảtrênđệm lẫn dao đều dính máu.
Trưa nay có kết quả xét nghiệm, máu đó là của Trình Liên. Kết quả so sánh cũngđãcó,trênchuôi dao là dấu vân tay của Văn Quốc An.
Hình ảnh đai chống mất.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ lại mơ thấymộtgiấc mơ kỳ lạ.
anhcảm thấy trong mơ chắc là Hạ Mạn, nhưngcôbé kia vừa quay đầu, lại là Kỷ An Ninh. Triệu Thần trong giấc mộng này dây dưa quấy rối Kỷ An Ninh.
Có lẽ là do trong mơ Hạ Mạn biến thành Kỷ An Ninh, cho nên bối cảnh trong mơ đều là những nơi Văn Dụ quen thuộc. Hoa đại, quán bar NL, thậm chí còn có quán cà phê Thư Thần.
Văn Dụ nhìn thấy người mềm mại hiền lành như Thư Thần đứng ra thế nào, ngăn cản Triệu Thần cho Kỷ An Ninh.
thìra là thế, cho nên Kỷ An Ninh mới thíchanhta như vậy, cho nên lúccôxin nghỉ rờiđilại có cảm xúc thương cảm như vậy, hóa ra là vì vậy ư?
Giấc mơ kì lạ này kết thúc vào buổi sáng tỉnh lại. Văn Dụ mở mắt nhưngkhôngngồi dậy, vừa quay đầu liền thấytrênđầu giường để túi da trâu đựng văn kiện.
Cái căn bệnh nằm mơ này đúng là càng ngày càng nặng. Lần này còn xuấthiệncả Thư Thần.
anhxoa xoa mặt ngồi dậy, hôm nayanhcòn có hẹn với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ đáp ứng đưa Kỷ An Ninhđimua hoa.
Ngày đó Văn Dụ muamộtđống lớn đồ điện gia dụng và ghế sô pha gì đó đưa đến cửa, thừa dịp công nhân có nhiều người, Kỷ An Ninh liền nhờ bọn họ hỗ trợ đem đống đồ linh tinh ngoài ban công bao gồmmộtcái ngăn tủ bị hỏng của chủ cũ vứtđi.
Ban công sau khi dọn dẹp xong, Kỷ An Ninh liền lên mạng đặtmộtcái giàn trồng hoa, định mua chút hoa cho bà chăm sóc.
cônhớ lúc còn bé,trênban công lớn trồng rất nhiều hoa, bà ngoại đặc biệt chăm sóc cho chúng. Nếu như bà ngoạiđãquênđicách làm vườn, vậycôsẽchăm sócthậttốt, như vậy mỗi khi bà ngoại rời giường đều có thể nhìn thấy, tâm tìnhsẽtốt hơn.
Văn Dụ lái xe đưa Kỷ An Ninh và bà ngoại đến chợ hoa cỏ.
Vừa xuống xe, Kỷ An Ninh liền hướng về phía tay mình chụp cái gì đó, lại đemmộtchỗ khác bọctrêncổ tay bà ngoại.
“...” Văn Dụ, “Cái gì vậy?”
Kỷ An Ninh lôi kéonói: “Đai chống mất.”
Cómộtlần Kỷ An Ninh chụp ngoại cảnh,trênđường thấymộtbà mẹ mang theo hai đứa trẻ sinh đôi,trêncổ tay đeo hai dây đai chống mất.
côrất ngạc nhiên, lập tức chạy tới hỏi bà mẹ kia mua cái đó ở chỗ nào, mới biết đây là sản phẩm cho mẹ và bé, ở cửa hàng đồ dùng trẻ em hay ởtrênmạng đều có.côlập tức tìm muamộtcái.
Kiểu này khi mang bà ngoại ra ngoài có cảm giác an toàn.
Văn Dụ cũng cảm thấy cái này rất tốt.
“Sau này chúng ta ra ngoài cũng muamộtcái.”anhnói, “Người khác liền biết em là hoađãcó chủ.”
“Tào lao!” Kỷ An Ninh tự chửi mình.
Dáng vẻcôtươi cười duyên dáng, ở trong mắt Văn Dụ lại trùng với dáng vẻ của Hạ Mạn.
thậtra dáng dấp hai ngườikhônggiống, mỗi ngườimộtvẻ đẹp riêng.
Nhưng khi đối mặt với tên háo sắc Triệu Thần kia, hai người đều giống nhau.
Yếu đuối, cần được bảo vệ.
Văn Dụkhôngbiết người nhà Hạ Mạn và bạn bècôbé làm thế nào chịu được nỗi đau khi mấtđiHạ Mạn.
anhchỉ mới suy nghĩmộtchút, đem Hạ Mạn thành Kỷ An Ninh,đãchịukhôngnổi! Muốn nổ!
Cỗ lệ khí nàykhôngbiết sinh ra từ đâu, giống như từ tận nơi sâu thẳm đáy lòng, ở nơi đóẩnnấpmộtcon vật hung dữ.
trênmấy cây cột đều được vây quanh bằng kính, Văn Dụđisau Kỷ An Ninh và bà ngoại, vừa quay đầu liền thấymộtđôi mắt.
Vằn vệt tia máu, đỏ bừng, rơi lệ. (Đây là hình ảnhanhthấy trong mơ khi đưa bà đến viện dưỡng lão)
Giật mìnhmộtcái, nhìn lại, hóa ra chỉ là ảo giác.
Văn Dụ hítmộthơi, đưa tay đè lại tim, cảm thấy trái tim vô cùngkhôngthoải mái.
Bà ngoại quênđirất nhiều chuyện trước mắt nhưng vẫn còn nhận ra rất nhiều loại hoa.
Kỷ An Ninh để bà tự mình chọn, bà trò chuyện với chủ quán say sưa ngon lành. Chủ quán còn khen ngợi: “Dì đây rất am hiểu việc làm vườn.”
Tính xong tiền, còn đưa thêmmộtmầm câynhỏcho bà ngoại.
Hôm nay bội thu mà về, Văn Dụ tự nhiên muốn làm thanh niên lao động sung sức.anhđem mấy cây hoa và chậu mang lên lầu, Kỷ An Ninh và bà ngoại dọn dẹp ngoài ban công.
Kỷ An Ninh quan sátmộtlúc, pháthiệnbà ngoại thậm chíkhôngxả bồn cầu, nhưng vẫn khéo tay như trước, biết làm sao xới đất, làm sao đổi chậu.
Thế làcôđem mấy chuyện này giao cho bà ngoại làm. Làm nhiều việcmộtchút, có lợi cho đầu óc của bà, tốt hơn xem TV rất nhiều.
Quay vào phòng khách lại pháthiệnVăn Dụđangngồitrênghế sa lon, thần sắc khó lường.trênbàn tràkhôngbiết từ lúc nào có thêmmộttúi da trâu.
“Cái gì vậy?”côđiqua hỏi.
Văn Dụ mở to mắt nhìncômộtcái, ánh mắt yếu ớt.
Kỷ An Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, ngồi xuống hỏi: “Sao vậy?”
Văn Dụ vẫn quyết định để Kỷ An Ninh biết. Biết nhiều hơnmộtchút, đối với tên khốn nàysẽcó lòng phòng bị,khôngcó chỗ xấu.
“Liên quan đến Triệu Thần,”anhnói, “Cómộtsố chuyệnanhmuốn để em biết.”
anhđem những tài liệu kia rút ra đưa cho Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh nhận lấy, đọc kỹ.
Thế là Văn Dụ trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh mặt cắtkhôngcòn giọt máu.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn Văn Dụmộtchút, thấy kinh ngạc khó hiểu, lại cúi đầu tiếp tục đọc.
Tư liệu vô cùng chi tiếtrõràng, ghi chép kĩ càng trong hồ sơ, sau đó giáo viên và bạn học của Triệu Thần làm thế nào ra mặt chứng minh Triệu Thần làmộthọc sinh tốt “phẩm học ưu tú, thiện lương chính trực”. Thậm chí có người làm chứng, lúc ấy bọnhắnở cùng Triệu Thần và Lý Viễn Dương, sau đó bọnhắncùng Triệu Thần rờiđitrước, sau đó mới xảy ra án mạng.
Triệu Thần cứ như vậy bị loại bỏ.
Kỷ An Ninh cảm thấy thao tác thủ pháp này, toàn bộ quá trình đều hết sức quen thuộc. Hóa ra Triệu Thần là kẻ tái phạm.
côcắn chặt bờ môi, cắn tới mức chảy máu. Tấm ảnh của Hạ Mạn, phảng phất như là di ảnh.
Loại cảm giác vì sợ hãi mà trái tim co lại lại đánh tới.
“khôngsao chứ?” Văn Dụ đưa tay nắm chặt taycô, pháthiệntay củacôthậtlạnh.
“Bị dọa à?”anhan ủicô, “Đừng sợ. Cho em xem là vì muốn em biếthắnta là loại người gì, sau này cách xahắnra.”
Kỷ An Ninhnhẹgật đầu.
Văn Dụ rút lại tư liệu trong taycô, mở ranói: “Bốhắnvốn định tiễnhắnra nước ngoài. Sau đó xảy ra chuyện này, liền đemhắnđưa tới tỉnh lị,khôngdám đểhắnxuất ngoại, chohắnvào trường này học. Ở trong nước xảy ra chuyện,hắncòn có thể lực bêntrên, ở nước ngoài xảy ra chuyện, có đôi khi tiền bạc cũng chưa chắc giải quyết được. Tiểu tử này, bản tính khó dời, thời cao trungđãlàm chuyện nàymộtlần, Đúng là chókhôngđổi được ăn phân.”
“Nhưng mà em đừng sợ,hắntakhôngdám làm gì em đâu.” Văn Dụ vuốt bàn taycô,nói: “Cóanhđây rồi.”
Kỷ An Ninh sâu kín nhìnanhmộtcái.
Cho nên kiếp trước Triệu Thầnđãsớm để mắt đếncô, chỉ là kiêng kị Văn Dụ, vẫn luônkhôngdám ra tay. Vì vậy lúc Văn Dụ vẫn còn trong trường,côvẫnkhôngbiết đếnsựtồn tại của Triệu Thần.
Văn Dụ rờiđi, Triệu Thần mớikhôngkiêng nể gì cả.
Nhưng mà kiếp này Văn Dụ có rờiđikhông.
thậtra từ mùng bảy Văn Dụđãtới công ty làm việc cho Văn Quốc An. Đừng nhìn bộ dạng lưu manh củaanhtrước mặt Kỷ An Ninh,anhngược lại thựcsựcó thể đảm đương trách nhiệm của người thừa kế.
Rất nhanh rằm tháng giêng trôi qua, giờđãlà trung hạ tuần tháng hai. Hôm nayanhvừa họp xong, nhận được điện thoại của Văn Quốc An: “Mấy hôm nay con có thấy mẹ con đâukhông?”
“khôngcó.” Văn Dụnói, “Từ sau hôm ba mươi gặp kia, con chưa gặp mẹ lần nào.”
“khôngnóichuyện điện thoại với nhau sao?”
“khôngcó.” Văn Dụkhôngthân với Trình Liên, nửa thángkhônggọi điện cho nhau cũng là chuyện bình thường, “Sao ạ?”
Văn Quốc An trầm ngâmmộtchútnói: “Con lên lầuđi.”
Văn phòng Văn Quốc An ởtrêntầng cao nhất, Văn Dụ dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, bước vào văn phòng ông, pháthiệnngoài Văn Quốc An, còn có thư ký Tôn và nữ thư ký bên cạnh Trình Liên.
Biểu cảm nữ thư ký của Trình Liên vô cùng bất an.
Văn Dụ nhìn tình hình này thấykhôngđúng, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Văn Quốc Annói: “khôngliên lạc được với mẹ con.”
Văn Dụ ngạc nhiênnói: “khôngliên lạc được...là có ý gì?”
Văn Quốc Annóivới nữ thư ký: “Tiểu Dương,cônóilạimộtlần nữa cho nó nghe.”
Thư ký Dương gật đầu, hồi tưởng lại: “Lần cuối tôi liên hệ với Trình tổng là chạng vạng tối hôm trước, vốn là buổi chiều có cuộc họp cần tham gia, sau lại chậm trễ. Tôi gửi cho bà ấymộttin vắn bằng điện thoại. Sau đó bắt đầu từ hôm qua, điện thoại Trình tổng liền tắt máy. Tôi gọi điện hỏi quamộtvài người, họ đềunóikhôngnhìn thấy Trình tổng, bao gồm cả tài xế của bà ấy. Sau đó, buổi chiều tôi liền gọi điện cho thư ký Tôn.”
Thư ký Tôn tiếp lời: “Tôi nhận được điện thoại của thư ký Dương liền gọi điện cho chủ tịch.”
nóixong, cả hai thư ký đều nhìn Văn Quốc An, Văn Dụ cũng nhìn Văn Quốc An.
Văn Quốc An nhíu màynói: “Gần đây tâm trạng của bà ấykhôngtốt, ở nhà hay cãi nhau với ta, ta chỉ cho là bà ấyđangđùa, liềnnóikhôngcần lo, chờ bà ấy trở về là được.”
Văn Dụ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trình Liên, vẫn là trạng thái tắt máy.
anhcúp điện thoại, chau màynói: “Vậy có thểnóimẹ conđãmất liên lạc hơn bốn mươi tiếng?”
Văn phòng liền rơi vào trạng thái yên lặng.
Thư ký Dươngnói: “Này, trước kia chưa từng tắt lâu như vậy...”
khôngai trả lời, văn phòng lại tiếp tục rơi vào yên lặng.
Văn Dụ hướng ánh mắt về phía Văn Quốc An, kêu lên: “Bố!”
Tình huống này ngoại trừ báo cảnh sátthìkhôngcòn lựa chọn nào khác, Văn Dụkhôngbiết tại sao Văn Quốc An lại im lặng.
Cuối cùng, Văn Quốc An vẫnnói: “Báo cảnh sátđi.”
Kỷ An Ninh hôm nay cũng có công việc.
Mặc dù là mùa đông nhưngcôlại mặcmộtcái váy lụa trắng. Công việc người mẫu ảnh, mùa hèthìchụp đồ bông, mùa đôngthìchụp váy vóc đều là chuyện bình thường. Cũng may trong phòng chụp ấm áp, nhiệt độ đèn chiếu cũng rất cao, ngược lại cũngkhôngbị đông cứng.
Chỉ là chụp đượcmộtnửa liền nhận được điện thoại của Văn Dụ,anhnói: “Hôm nay có chút chuyện,khôngtới đón em được.”
Kỷ An Ninh biết ngày nghỉanhđều tới công ty làm việc,nói: “khôngsao đâu,anhcứ làm việc củaanhđi.”
Nhưng Văn Dụ vồi vàng cúp điện thoại,khôngcó giống bình thường ba hoa các thứ nào là “nhớ em”, “bảo bối”. Kỷ An Ninh thoáng thấy kỳ lạmộtchút, nhưng studiođanggọicô,côcũng vội vàngđithay quần áo.
Ngày thứ hai,côđưa bà ngoạiđibệnh viện kiểm tra lại.
Kỷ An Ninh nhìn thấy kết quả kiểm tra lại là biết bà ngoại làm trị liệu giống như kiếp trước, đềukhôngcó tác dụng gì,côđề xuất muốn làm phẫu thuật.
Nhưng bác sĩ cho rằng thời gian trị liệu còn thiếu, bây giờđãkết luậnkhôngcó tác dụng là quá nóng vội. Bác sĩ đặc biệt phản cảm với kiểu người thân bệnh nhân tự cho là đúng này, mà quan trọng nhất chính là, tuổi của bà quá lớn lại mangtrênmình nhiều loại bệnh, rất dễ xảy ra biến chứng, để cho người lớn tuổi như thế này làm phẫu thuật, là chuyện bác sĩ cố gắng tránh nhất.
Kỷ An Ninh cũngkhôngcách nào thuyết phục được bác sĩ.
côcũngkhôngthểnói“Tôi trước kia từng trải quamộtlần” được.
Tranh chấp với nhau, thậm chí bác sĩ cònnói“côlớn bao nhiêu? Trưởng thành chưa? Mời bố mẹ đếnnóichuyện với tôi!” Cứ như vậynóihết ra.
Kỷ An Ninh ấm ức mang bà ngoại ra về, tâm tình uể oải.
Về nhà làm cơm trưa, sắp xếp bà ngoại nằm xuống ngủ trưa. Kỷ An Ninh nằmtrênghế sa lon mới mua, tâm tình sa sút, lấy điện thoại di động ra, muốnnóivới VĂn Dụmộtchút.
Lúc này mới pháthiệngiờđãxế chiều, Văn Dụ hôm nay vậy màmộtcuộc điện thoại cũngkhônggọi chocô,mộttin nhắn cũngkhôngcó.
Đúng là kỳ lạ.
Kỷ An Ninh gọi điện qua, Văn Dụ lập tức nhận, lạinói: “Giờanhđangrất bận, lát nữa gọi điệnnóivới em sau.”
Kỷ An Ninh chỉ kịp “A”mộttiếng liền bị cúp máy.
côchỉ có thể nhìn cái điện thoại, thở dàimộttiếng, tâm trạng càng thêm sa sút.
Tại nhà lớn Văn gia.
mộtbên là Văn Quốc An, Văn Dụ và thư ký Tôn,mộtbên làmộtđám người, có mặc đồng phụ cũng có mặc thường phục.
Văn Dụ cúp điện thoại, nhìn qua người trước mắt, mặt mày lạnh lùng, giọngnóicàng lạnh hơn: “Tôikhônghiểu lắm, ngàinóithế là ý gì?”
La đội trưởng của đại đội trinh sát hìnhsựđành phải lặp lạimộtlần nữa: “Kết quả so sanh cho thấy dấu vân taytrêndao là của Văn đổng, cho nên cần mời Văn đổng về cùng chúng tôi, phối hợp điều tramộtchút.”
Ngay hôm qua, khi bọn họ ý thức được Trình Liên bị mất liên lạc. Thế là Văn Quốc An gọi cho bác họ của Tiền Hạo Nhiên.
Tiền cục phó lập tức an bài bên dưới, rất nhanhđãcó phản hồi.
Điện thoại Trình Liên tắt máy. Định vị GPS bình thườngmộtkhi điện thoại tắt máythìkhôngthể tra ra vị trí được. Nhưng hệ thống của cảnh sát có thể tra ra dấu vết lịc sử.
Trước khi điện thoại Trình Liên tắt máythìvị trí cuối cùng chính là ở nhà mình. Đồng thời trong ghi chép trò chuyện, số điện thoại cuối cùng chính là “110”.
Ghiâmđiện thoạiđãđược điều tra, đúng là giọng của Trình Liên. Bà chỉnóimộtcâu “Cứu mạng”, liền cúp điện thoại.
Tổng đài cảnh sát thường hay tiếp nhậnmộtvài cú điện thoại trêu đùa ác ý, nên cú điện thoại này bị nhân viên cảnh sát lúc đó xử lý như mấy cú điện thoại ác ý,khôngcoi trọng.
Tiền cục phó bởi vì coi trọng, trực tiếp gọi cho La đội trưởng đại đội trinh sát hìnhsựđược xung là “La thiết đầu”, tự mình đem chuyện này giao chohắn. Ngắn ngủi trong vòngmộtgiờ, liền tra ra những tin tức này.
La đội trưởng lập tức dẫn người đến đại trạch Văn gia.
Khi đó Văn Quốc An và Văn Dụđangcùng uống trà với Tiền cục phó. La đội trưởng dẫn người xông vào,nóirõtình huống,yêucầu tiến hành điều tra tạihiệntrường.
Văn Quốc An và Văn Dụ đương nhiên là đồng ý, dù sao cũng là vì lục soát manh mối tìm kiếm Trình Liên.
Ai cũngkhôngnghĩ tới ở chỗ bí mật trong nhà để xe tìm đượcmộtmiếng đệm xe, bên trong còn giấumộtcon dao.
Cái đệm đó là cái đệmtrênxe Văn Quốc An, dao là con dao gọt trái cây trong bếp. Cảtrênđệm lẫn dao đều dính máu.
Trưa nay có kết quả xét nghiệm, máu đó là của Trình Liên. Kết quả so sánh cũngđãcó,trênchuôi dao là dấu vân tay của Văn Quốc An.
Hình ảnh đai chống mất.
Bình luận facebook