Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụnói: “anhtạm thờikhôngvề trường,anhtạm nghỉ học.”
Văn Dụ quả nhiên vẫn vì chuyện trong nhà mà rời khỏi trường học. Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.
Văn Dụ im lặngmộtlát, cầm taycônói: “Vụ án của bốanh,khôngthể tra ra kết quả trongmộtsớmmộtchiều được, còn bên công ty, có rất nhiều chuyện đợianhxử lý. Mấy ngày này...”
“Em biết.” Kỷ An Ninh cầm ngược tayanhnói, “anhkhôngcần lo lắng cho em.”
“Ừ.” Văn Dụnói, “Ngày kiaanhđicùng em.”
Ngày bà ngoại hỏa táng là vào ngày kia. Văn Dụnóixong, hai người đối diệnkhôngnóigì, im lặngkhôngnói.
Sau khi thoát khỏi mấy ngày hoang đường này, về lạihiệnthực, vẫn phải đối mặt với tất cả.
Bà ngoạiđirồi.
Trong lòng Văn Dụ đắng chát. Chuyện bà ngoại rađi,anhkhôngthoát khỏi trách nhiệm.anhvô tình gây tội, nhưng lại làm cho Kỷ An Ninh đau khổ to lớn.
anhnênnóicái gì?anhnên làm như thế nào?
“thậtxin lỗi”đãnóiqua,đãkhôngcó ý nghĩa, cũngkhôngthể giảm bớt đau khổ cho Kỷ An Ninh.
“anh...”anhmuốnnóichút gì đó nhưng cả miệng đắng chát.
Tay Kỷ An Ninh đột nhiên dùng sức, nắm chặt tayanh.
cônhẹlắc đầu.
Văn Dụ im lặng.
Kỷ An Ninh cúi đầu xuống, tráncôchạm tránanh, hai cánh tay nắm chặt chungmộtchỗ.
Hồi lâu sau,côhỏi: “Văn Dụ, chúng tasẽmãi mãi ở cùng nhau sao?”
Kỷ An Ninhkhôngngờ mìnhsẽhỏi vấn đề này.
Lúc trước,côvẫn luônkhônghi vọng xa vời có thể mãi mãi ở cùngmộtchỗ với Văn Dụ.côthậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tương lai lỡ xa rời nhau.
Cũng giống vậy, nếu như là trước kia, Văn Dụ nghe được vấn đề này nhất địnhsẽcao hứng,sẽhào khí vượt mây mà đảm bảo: “Nhất định có thể!”
Nhưng bây giờ, trải qua cuộc sống thăng trầm cùng sinh ly tử biệt, Văn Dụ lại thẳng thắnnói: “anhkhôngbiết.”
“anhkhôngbiết tương lai củaanhvới em liệu có thay đổi, có thể mãi mãi ở chungmộtchỗ haykhông.”anhnói, “Nhưng làhiệntại, ngay lúc này,anhchỉ muốn ở cùng với em.”
khôngcó lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, hay sông cạn đá mòn nhưng đối với Kỷ An Ninh mànóiđãđủ rồi.
côkhẽ cười.
côngồi thẳng dậy, muốnnóichuyện quan trọng vớianh.
“Người hôm nay, cái người ngồi trong cái xe rất dài kia,anhnhất định phải cẩn thận vớihắn.”
Văn Dụ kinh nghi bất định nhìncô, hỏi: “Vì sao? Em biếthắn?”
“Emkhôngbiết.” Kỷ An Ninh lắc đầu, “Em, em vừa nhìn thấyhắn, tim liền đập mãnh liệt. Giác quan thứ sáu của em cực kỳ nhạy bén, lúc em thấy Triệu Thần, cũng là loại cảm giác này. Còn có, cái người Dương Bác kia cũng thế.”
Dù sao chuyện sống lại vẫn làmộtchuyện nghe rợn cả người, cũngkhôngcó cách tin tưởng người khác, Kỷ An Ninh đành chuyển tới chuyện giác quan thứ sáu.
Triệu Thầnthìthôiđi, Kỷ An Ninh còn nhắc tới Dương Bác...
Ánh mắt Văn Dụ kiểumộtlời khónóihết: “Em biết người kia là aikhông?”
Kỷ An Ninh lắc đầu,côvẫn luôn muốn biết người đàn ông trung niên trong mộng là ai, nhưng vẫnkhôngcó manh mối,khôngngờ hôm nay lại gặp được.
Văn Dụ ấp ủmộtlát mớinóicho Kỷ An Ninh: “hắnlà bố ruộtanh.”
Kỷ An Ninh chấn động.
Văn Dụ đứng dậy ngồi xuống bàn trà, im lặngmộtlát, đem chuyện củaanhnóihết cho Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểurõcâunói“Đời nàykhôngcó duyên phận” là gì.
côhỏi lại: “Xác nhận rồi? Người kiathậtsựlà bố ruột củaanh.”
Nếu như là bố ruột, tại sao kiếp trước Văn Dụ lại cách tấm thủy tinh cười lạnh với người này, chẳng thèm ngó tới.
Văn Dụ im lặng hồi lâunói: “Xác nhận rồi.”
Văn Dụ vẫn luôn biết mặtanhgiống với Trình Liên,khônggiống Văn Quốc An.hiệntại biết Dương Viễn mới là bố ruột, nhìn lại mới pháthiện, mặc dù tổng thể bình thường vẫn giống Trình Liên, nhưng giữa lông mày hai người vẫn có mấy phần tương tự.
Di truyền, gen, đều là chứng cứ sắt thép. Thậm chíkhôngcầnđilàm thêmmộtlần giám định ADN.
Kỷ An Ninh có chút mờ mịt. Tin tứccôcó chẳng qua cũng chỉ là mấy tin tức vụn vặt, mảnh vỡ ký ức,khôngcó cách nào suy đoán ra toàn cục.
“Tóm lại,”côdo dựmộtchút, vẫnnóira, “Mặc dùhắnlà bố ruộtanh, nhưng cho tới giờhắnchưa từng nuôi dưỡnganh,anh...anhnhất định phải cẩn thận.”
côsợ Văn Dụkhôngđem lời này để trong lòng, cònnóithêm: “thậtđấy, lúc em nhìn thấyhắn,đãcảm thấy trong lòng căng thẳng, loại cảm giác này, giống với lúc trước nhìn thấy Dương Bác.”
Biểu cảm Văn Dụ càng thêm phức tạp.
Kỷ An Ninhkhôngbiết mìnhnóisai chỗ nào, nhưng khẳng định là có chỗ nàokhôngđúng.
Văn Dụkhôngnhịn đượcnói: “Em biết Dương Bác là aikhông?”
Kỷ An Ninh lắc đầu.
Văn Dụ thở dài,nói: “Bố ruộtanhtên là Dương Viễn, Dương Bác là con củahắn.”
Như vậy Dương Bác chính làanhem cùng cha khác mẹ với Văn Dụ!
Kỷ An Ninh khiếp sợ.
Biết có mối liên hệ này, Kỷ An Ninh ban đầu mờ mịt cũng biến mất,côgần như xác định, Dương Viễn nhất định là kẻ thù đối đầu!
Kiếp trước Văn Dụ đấu cờ với hai cha con nhà này, bởi vìcômà thua!
côbắt lấy tay Văn Dụ, trịnh trọng cảnh cáoanh: “khôngphải cứ là bố ruộtthìcó thể tin. Bố em cũng là ruột thịt, vẫn bỏ em mà chạy. Tiền ở trước mặt, huyết thống cũng trở nênkhôngđáng tin.”
“Bố em... Từ sau khi mẹ em qua đời, em vẫn luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, em chưa từng ở chung với ông ấy.”
“Văn Dụ, em muốnnóichoanh! Huyết thống và tình cảm là hai chuyện khác nhau!”
Luận huyết thống,khôngthể nghi ngờ là bố gần hơn so với bà ngoại. Nhưng bố lại bỏ chạy, bà ngoạikhôngrờikhôngbỏ. Dẫu là huyết thống có xa, nhưng lâu ngày ở chung, tình cảm thâm hậu, mối huyết thống gần kia,khôngở chung với nhau nênkhôngcó cơ sở tình cảm.
Cho nên ông dễ dàng vứt bỏcô, từtrênmặt tâm lý mà xét là dễ như trở bàn tay.
Văn Dụ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kỷ An Ninh, lại nghe lờicônói, vui mừng cười cười.
“Yên tâm.”anhcầm taycônói, “Tròng lònganhnắm chắc.”
anhbiết, ai mới đúng là bố mình.
Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng trải qua mấy ngày hoang đường, linh hồn rời xa thể xác, cuối cùng cũng cómộtđêm ngủ yên, cùng ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai, Văn Dụ ra ngoài từ rất sớm,anhđãsắp xếp trợ lý, làmộtngười trẻ tuổi họ Cao.
“Tiểu Văn căn dặn mấy ngày naysẽđitheo ngài, ngài có chuyện gì, cứ tìm tôi.”hắnnói. Nhìn qua có vẻ là người làm việc nhanh nhẹn, thông minh tháo vát.
Trợ lý Cao lái xe đưa Kỷ An Ninh trở lại khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninhđilên tầng. Cửa phòngđãsớm bị nhân viên cứu hỏa phá hỏng, trong phòng càng khói lửa mịt mù, vách tường tất cả đều cháy đen, đồ dùng phòng khách lẫn đồ điện trong nhà toàn bộ đều cháy hỏng.
Kỷ An Ninh nhìn thảm trạng này,khôngnhịn được ứa nước mắt,đivào phòng ngủ. Lửa là từ phòng khách lan đến phòng ngủ, sau đó thủy tinh dưới nhiệt độ cao bị nổ tung, khói đặc và lửa lớn mới bị người bên ngoài pháthiện.
Giường trong phòng ngủ cũng bị đốt cháy. Cửa tủ quần áo rơi mấtmộtcái,mộtbên khác bị đốt đến cháy đen, quần áotrênphíatrênbị đốt sạch, ngược lại mấy thứ được nhét dưới chăn đệm vẫn cònmộtnửa.
Kỷ An Ninh khom lưng, đưa tay vào dưới lớp chăn đệm mò mẫm.
Vòng tay Văn Quốc An đưa chocôquá quý giá,côđem nó nhét vào phía đáy tủ quần áo, chỗ trong góc nhất.
Cái hộp kia vẫn còn nguyên vẹn, Kỷ An Ninh mở ra nhìnmộtchút, vòng tay bên trongkhôngbị hư hại gì.côđem nó bỏ vào trong túi, quay lại nhìn căn phòng này, pháthiệnhóa ra chẳng có cái gì đáng giá để mangđi.
Lúc trướccôvà bà ngoại cùng chuyển từ thành phố Du tới, chỉ mang theo chút quần áo cũng với nồi niêu chậu bát. Trong cuộc sống của hai người, vậy màkhôngcó bất kỳ vật gì có thể lưu lại kỷ niệm.
Giống như ông trời tận lực muốn đem dấu tích tồn tại của bà ngoại xóa sạch khỏi đờicô.
Kỷ An Ninh đứng lặng hồi lâu trong vết tích đám cháy.
Trợ lý Cao đợi ở cửa ra vào, quay đầu nhìn vào, cảm thấy hình bóngcôbé kia sao mỏng manh gầy yếu, làm người ta cảm thấy thê lương.
Kỷ An Ninh tới trường học tìm chủ nhiệm Từnóichuyện bồi thường.
Chủ nhiệm Từ nhìn thấycô, rất là thổn thức. Người cao tuổi và trung niên cảm khái về cái chết dù sao vẫn sâu hơn so với người trẻ tuổi.
Nghe Kỷ An Ninhnóirõý định tới đây, ông xua xua taynói: “Lãnh đạođãphê chuẩn,khôngcần em bồi thường.”
Kỷ An Ninh cúi đầu chào chủ nhiệm Từmộtcáithậtsâu: “Cảm tạ thầy,đãgây thêm phiền toái cho thầy và nhà trường rồi.”
Khi đócôtrực tiếp ngất xỉu, Văn Dụ cũng cựckhôngổn định, có thể có chăm sóccôđãlàkhôngdễ. Mấy chuyện như khâm liệm bà ngoại, liên hệ với nhà tang lễ đều là chủ nhiệm Từ bên này hỗ trợ.
Kỷ An Ninh vô cùng cảm kích.
“Thôi, thôi.” Chủ nhiệm Từ khua tay, lại hỏicô, “Nếu sau này gặp chuyện gì, cứnóivới trường.”
Kỷ An Ninh lắc đầunói: “khôngcần, học kỳ này em quyết địnhkhôngxin học bổng* nữa.” (*là học bổng cho sinh viên nghèo.)
Nếunóihiệnthực chính là vậy, Kỷ An Ninh và bà ngoạikhôngthể gạt bỏ nhau, nhưng đúngthật,khôngcó bà ngoại,côkhôngphải chịu áp lực kinh tế. Tiền làm thuê kiếm được,khôngkhó để nuôi sống bản thân.
Chủ nhiệm Từ muốnnóimộtcâu “Vậy cũng tốt” lại cảm thấy lời nàykhôngxuôi tai, liền nuốt lại.
Lúc này chưa đến giờ tan học trưa, trong sân trường vẫn có tốp năm tốp ba sinh viên, nhưng đa phần làđanghọc trong mấy tòa nhà.
Kỷ An Ninhđingang qua sân thể dục, nhìn thấy sinh viênđangtập thể dục.
Đều tràn đầy năng lượng, đều là ánh nắng tươi sáng.
Kỷ An Ninh nhìn những sinh viênkhôngbuồnkhônglo kia, nhìnthậtlâu.
trênđường trở về, trợ lý Cao nhận điện thoại,hắnnóicho đối phương địa chỉ, là chỗ ở của Văn Dụ.
Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà,mộtnữ trợ lý mang theo hai người, đưa rất nhiều quần áo tới, còn thêm vài đôi giày.
Đồ của Kỷ An Ninh, ngoại trừ bộ quần áotrênngười cùngmộtcái túithìkhôngcòn gì khác. Hôm quađira ngoài,côchỉ mặc quần áo Văn Dụ, quần dùng đai lưng thắt chặt, ống quần gập lại, nhìn rộng thùng thình.
Quần áocôcũng bị bẩn, mấy ngày nay vẫn luôn vứttrênmặt đấtkhôngquản. Tới tận hôm qua khi nhân viên dọn dẹp tới giặt cho,cômới mặc lại đồ của mình. Nhưng cũng chỉ có mỗi bộ này.
khôngngờ Văn Dụ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới việcnhỏnày.
Kỷ An Ninh đợi tới tối khuya, Văn Dụ mới về.
Kỷ An Ninh ngủtrênghế sofa, bịanhôm ngang nên tỉnh lại.
“anhvề rồi?”côdụi mắt, “Sao về muộn vậy?”
“Chắc mấy ngày nay đều về muộn thế này.” Văn Dụnói, “Em đừng đợianh. Cứđingủ trướcđi.”
anhđitắm vội, lúc trở lại giường,trênngười còn mang theo hơi nước. Kéo Kỷ An Ninh vào lòng, cái gì cũngkhônglàm, chỉ lẳng lặng ômcô.
Kỷ An Ninh mơ mơ màng màng ngủ thiếpđi,khôngbiết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, pháthiệnVăn Dụ vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
“khôngngủ được à?”côngồi dậy.
“Ừ.” Văn Dụnói, “Suy nghĩ chút chuyện.”
Kỷ An Ninhkhônghỏi là chuyện gì.côghé vào bả vaianh, trán chạmnhẹvào mặtanh, vươn tay ômanh.
Hồi lâu sau, Văn Dụnhẹnhàngnói: “An Ninh...”
Kỷ An Ninh: “Hử...”
Văn Dụ nhìn lên trần nhànói: “Hôm qua, bốanhchoanhchọn lựa.”
“Chọn gì?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Ông đểanhtự chọn, chọn ai là bố của mình.”
Kỷ An Ninh lập tức tỉnh táo.
“anhchọn ai?”côhỏi.
“Đương nhiên.” Văn Dụnói, “Căn bảnkhôngcần chọn.”
Trong lòng mình, chỉ cómộtngười bố.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụnói: “anhtạm thờikhôngvề trường,anhtạm nghỉ học.”
Văn Dụ quả nhiên vẫn vì chuyện trong nhà mà rời khỏi trường học. Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.
Văn Dụ im lặngmộtlát, cầm taycônói: “Vụ án của bốanh,khôngthể tra ra kết quả trongmộtsớmmộtchiều được, còn bên công ty, có rất nhiều chuyện đợianhxử lý. Mấy ngày này...”
“Em biết.” Kỷ An Ninh cầm ngược tayanhnói, “anhkhôngcần lo lắng cho em.”
“Ừ.” Văn Dụnói, “Ngày kiaanhđicùng em.”
Ngày bà ngoại hỏa táng là vào ngày kia. Văn Dụnóixong, hai người đối diệnkhôngnóigì, im lặngkhôngnói.
Sau khi thoát khỏi mấy ngày hoang đường này, về lạihiệnthực, vẫn phải đối mặt với tất cả.
Bà ngoạiđirồi.
Trong lòng Văn Dụ đắng chát. Chuyện bà ngoại rađi,anhkhôngthoát khỏi trách nhiệm.anhvô tình gây tội, nhưng lại làm cho Kỷ An Ninh đau khổ to lớn.
anhnênnóicái gì?anhnên làm như thế nào?
“thậtxin lỗi”đãnóiqua,đãkhôngcó ý nghĩa, cũngkhôngthể giảm bớt đau khổ cho Kỷ An Ninh.
“anh...”anhmuốnnóichút gì đó nhưng cả miệng đắng chát.
Tay Kỷ An Ninh đột nhiên dùng sức, nắm chặt tayanh.
cônhẹlắc đầu.
Văn Dụ im lặng.
Kỷ An Ninh cúi đầu xuống, tráncôchạm tránanh, hai cánh tay nắm chặt chungmộtchỗ.
Hồi lâu sau,côhỏi: “Văn Dụ, chúng tasẽmãi mãi ở cùng nhau sao?”
Kỷ An Ninhkhôngngờ mìnhsẽhỏi vấn đề này.
Lúc trước,côvẫn luônkhônghi vọng xa vời có thể mãi mãi ở cùngmộtchỗ với Văn Dụ.côthậm chí còn chuẩn bị sẵn cho tương lai lỡ xa rời nhau.
Cũng giống vậy, nếu như là trước kia, Văn Dụ nghe được vấn đề này nhất địnhsẽcao hứng,sẽhào khí vượt mây mà đảm bảo: “Nhất định có thể!”
Nhưng bây giờ, trải qua cuộc sống thăng trầm cùng sinh ly tử biệt, Văn Dụ lại thẳng thắnnói: “anhkhôngbiết.”
“anhkhôngbiết tương lai củaanhvới em liệu có thay đổi, có thể mãi mãi ở chungmộtchỗ haykhông.”anhnói, “Nhưng làhiệntại, ngay lúc này,anhchỉ muốn ở cùng với em.”
khôngcó lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, hay sông cạn đá mòn nhưng đối với Kỷ An Ninh mànóiđãđủ rồi.
côkhẽ cười.
côngồi thẳng dậy, muốnnóichuyện quan trọng vớianh.
“Người hôm nay, cái người ngồi trong cái xe rất dài kia,anhnhất định phải cẩn thận vớihắn.”
Văn Dụ kinh nghi bất định nhìncô, hỏi: “Vì sao? Em biếthắn?”
“Emkhôngbiết.” Kỷ An Ninh lắc đầu, “Em, em vừa nhìn thấyhắn, tim liền đập mãnh liệt. Giác quan thứ sáu của em cực kỳ nhạy bén, lúc em thấy Triệu Thần, cũng là loại cảm giác này. Còn có, cái người Dương Bác kia cũng thế.”
Dù sao chuyện sống lại vẫn làmộtchuyện nghe rợn cả người, cũngkhôngcó cách tin tưởng người khác, Kỷ An Ninh đành chuyển tới chuyện giác quan thứ sáu.
Triệu Thầnthìthôiđi, Kỷ An Ninh còn nhắc tới Dương Bác...
Ánh mắt Văn Dụ kiểumộtlời khónóihết: “Em biết người kia là aikhông?”
Kỷ An Ninh lắc đầu,côvẫn luôn muốn biết người đàn ông trung niên trong mộng là ai, nhưng vẫnkhôngcó manh mối,khôngngờ hôm nay lại gặp được.
Văn Dụ ấp ủmộtlát mớinóicho Kỷ An Ninh: “hắnlà bố ruộtanh.”
Kỷ An Ninh chấn động.
Văn Dụ đứng dậy ngồi xuống bàn trà, im lặngmộtlát, đem chuyện củaanhnóihết cho Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh cuối cùng cũng hiểurõcâunói“Đời nàykhôngcó duyên phận” là gì.
côhỏi lại: “Xác nhận rồi? Người kiathậtsựlà bố ruột củaanh.”
Nếu như là bố ruột, tại sao kiếp trước Văn Dụ lại cách tấm thủy tinh cười lạnh với người này, chẳng thèm ngó tới.
Văn Dụ im lặng hồi lâunói: “Xác nhận rồi.”
Văn Dụ vẫn luôn biết mặtanhgiống với Trình Liên,khônggiống Văn Quốc An.hiệntại biết Dương Viễn mới là bố ruột, nhìn lại mới pháthiện, mặc dù tổng thể bình thường vẫn giống Trình Liên, nhưng giữa lông mày hai người vẫn có mấy phần tương tự.
Di truyền, gen, đều là chứng cứ sắt thép. Thậm chíkhôngcầnđilàm thêmmộtlần giám định ADN.
Kỷ An Ninh có chút mờ mịt. Tin tứccôcó chẳng qua cũng chỉ là mấy tin tức vụn vặt, mảnh vỡ ký ức,khôngcó cách nào suy đoán ra toàn cục.
“Tóm lại,”côdo dựmộtchút, vẫnnóira, “Mặc dùhắnlà bố ruộtanh, nhưng cho tới giờhắnchưa từng nuôi dưỡnganh,anh...anhnhất định phải cẩn thận.”
côsợ Văn Dụkhôngđem lời này để trong lòng, cònnóithêm: “thậtđấy, lúc em nhìn thấyhắn,đãcảm thấy trong lòng căng thẳng, loại cảm giác này, giống với lúc trước nhìn thấy Dương Bác.”
Biểu cảm Văn Dụ càng thêm phức tạp.
Kỷ An Ninhkhôngbiết mìnhnóisai chỗ nào, nhưng khẳng định là có chỗ nàokhôngđúng.
Văn Dụkhôngnhịn đượcnói: “Em biết Dương Bác là aikhông?”
Kỷ An Ninh lắc đầu.
Văn Dụ thở dài,nói: “Bố ruộtanhtên là Dương Viễn, Dương Bác là con củahắn.”
Như vậy Dương Bác chính làanhem cùng cha khác mẹ với Văn Dụ!
Kỷ An Ninh khiếp sợ.
Biết có mối liên hệ này, Kỷ An Ninh ban đầu mờ mịt cũng biến mất,côgần như xác định, Dương Viễn nhất định là kẻ thù đối đầu!
Kiếp trước Văn Dụ đấu cờ với hai cha con nhà này, bởi vìcômà thua!
côbắt lấy tay Văn Dụ, trịnh trọng cảnh cáoanh: “khôngphải cứ là bố ruộtthìcó thể tin. Bố em cũng là ruột thịt, vẫn bỏ em mà chạy. Tiền ở trước mặt, huyết thống cũng trở nênkhôngđáng tin.”
“Bố em... Từ sau khi mẹ em qua đời, em vẫn luôn được bà ngoại nuôi dưỡng, em chưa từng ở chung với ông ấy.”
“Văn Dụ, em muốnnóichoanh! Huyết thống và tình cảm là hai chuyện khác nhau!”
Luận huyết thống,khôngthể nghi ngờ là bố gần hơn so với bà ngoại. Nhưng bố lại bỏ chạy, bà ngoạikhôngrờikhôngbỏ. Dẫu là huyết thống có xa, nhưng lâu ngày ở chung, tình cảm thâm hậu, mối huyết thống gần kia,khôngở chung với nhau nênkhôngcó cơ sở tình cảm.
Cho nên ông dễ dàng vứt bỏcô, từtrênmặt tâm lý mà xét là dễ như trở bàn tay.
Văn Dụ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Kỷ An Ninh, lại nghe lờicônói, vui mừng cười cười.
“Yên tâm.”anhcầm taycônói, “Tròng lònganhnắm chắc.”
anhbiết, ai mới đúng là bố mình.
Văn Dụ và Kỷ An Ninh cùng trải qua mấy ngày hoang đường, linh hồn rời xa thể xác, cuối cùng cũng cómộtđêm ngủ yên, cùng ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai, Văn Dụ ra ngoài từ rất sớm,anhđãsắp xếp trợ lý, làmộtngười trẻ tuổi họ Cao.
“Tiểu Văn căn dặn mấy ngày naysẽđitheo ngài, ngài có chuyện gì, cứ tìm tôi.”hắnnói. Nhìn qua có vẻ là người làm việc nhanh nhẹn, thông minh tháo vát.
Trợ lý Cao lái xe đưa Kỷ An Ninh trở lại khu tập thể Hoa đại.
Kỷ An Ninhđilên tầng. Cửa phòngđãsớm bị nhân viên cứu hỏa phá hỏng, trong phòng càng khói lửa mịt mù, vách tường tất cả đều cháy đen, đồ dùng phòng khách lẫn đồ điện trong nhà toàn bộ đều cháy hỏng.
Kỷ An Ninh nhìn thảm trạng này,khôngnhịn được ứa nước mắt,đivào phòng ngủ. Lửa là từ phòng khách lan đến phòng ngủ, sau đó thủy tinh dưới nhiệt độ cao bị nổ tung, khói đặc và lửa lớn mới bị người bên ngoài pháthiện.
Giường trong phòng ngủ cũng bị đốt cháy. Cửa tủ quần áo rơi mấtmộtcái,mộtbên khác bị đốt đến cháy đen, quần áotrênphíatrênbị đốt sạch, ngược lại mấy thứ được nhét dưới chăn đệm vẫn cònmộtnửa.
Kỷ An Ninh khom lưng, đưa tay vào dưới lớp chăn đệm mò mẫm.
Vòng tay Văn Quốc An đưa chocôquá quý giá,côđem nó nhét vào phía đáy tủ quần áo, chỗ trong góc nhất.
Cái hộp kia vẫn còn nguyên vẹn, Kỷ An Ninh mở ra nhìnmộtchút, vòng tay bên trongkhôngbị hư hại gì.côđem nó bỏ vào trong túi, quay lại nhìn căn phòng này, pháthiệnhóa ra chẳng có cái gì đáng giá để mangđi.
Lúc trướccôvà bà ngoại cùng chuyển từ thành phố Du tới, chỉ mang theo chút quần áo cũng với nồi niêu chậu bát. Trong cuộc sống của hai người, vậy màkhôngcó bất kỳ vật gì có thể lưu lại kỷ niệm.
Giống như ông trời tận lực muốn đem dấu tích tồn tại của bà ngoại xóa sạch khỏi đờicô.
Kỷ An Ninh đứng lặng hồi lâu trong vết tích đám cháy.
Trợ lý Cao đợi ở cửa ra vào, quay đầu nhìn vào, cảm thấy hình bóngcôbé kia sao mỏng manh gầy yếu, làm người ta cảm thấy thê lương.
Kỷ An Ninh tới trường học tìm chủ nhiệm Từnóichuyện bồi thường.
Chủ nhiệm Từ nhìn thấycô, rất là thổn thức. Người cao tuổi và trung niên cảm khái về cái chết dù sao vẫn sâu hơn so với người trẻ tuổi.
Nghe Kỷ An Ninhnóirõý định tới đây, ông xua xua taynói: “Lãnh đạođãphê chuẩn,khôngcần em bồi thường.”
Kỷ An Ninh cúi đầu chào chủ nhiệm Từmộtcáithậtsâu: “Cảm tạ thầy,đãgây thêm phiền toái cho thầy và nhà trường rồi.”
Khi đócôtrực tiếp ngất xỉu, Văn Dụ cũng cựckhôngổn định, có thể có chăm sóccôđãlàkhôngdễ. Mấy chuyện như khâm liệm bà ngoại, liên hệ với nhà tang lễ đều là chủ nhiệm Từ bên này hỗ trợ.
Kỷ An Ninh vô cùng cảm kích.
“Thôi, thôi.” Chủ nhiệm Từ khua tay, lại hỏicô, “Nếu sau này gặp chuyện gì, cứnóivới trường.”
Kỷ An Ninh lắc đầunói: “khôngcần, học kỳ này em quyết địnhkhôngxin học bổng* nữa.” (*là học bổng cho sinh viên nghèo.)
Nếunóihiệnthực chính là vậy, Kỷ An Ninh và bà ngoạikhôngthể gạt bỏ nhau, nhưng đúngthật,khôngcó bà ngoại,côkhôngphải chịu áp lực kinh tế. Tiền làm thuê kiếm được,khôngkhó để nuôi sống bản thân.
Chủ nhiệm Từ muốnnóimộtcâu “Vậy cũng tốt” lại cảm thấy lời nàykhôngxuôi tai, liền nuốt lại.
Lúc này chưa đến giờ tan học trưa, trong sân trường vẫn có tốp năm tốp ba sinh viên, nhưng đa phần làđanghọc trong mấy tòa nhà.
Kỷ An Ninhđingang qua sân thể dục, nhìn thấy sinh viênđangtập thể dục.
Đều tràn đầy năng lượng, đều là ánh nắng tươi sáng.
Kỷ An Ninh nhìn những sinh viênkhôngbuồnkhônglo kia, nhìnthậtlâu.
trênđường trở về, trợ lý Cao nhận điện thoại,hắnnóicho đối phương địa chỉ, là chỗ ở của Văn Dụ.
Chờ đến lúc bọn họ về tới nhà,mộtnữ trợ lý mang theo hai người, đưa rất nhiều quần áo tới, còn thêm vài đôi giày.
Đồ của Kỷ An Ninh, ngoại trừ bộ quần áotrênngười cùngmộtcái túithìkhôngcòn gì khác. Hôm quađira ngoài,côchỉ mặc quần áo Văn Dụ, quần dùng đai lưng thắt chặt, ống quần gập lại, nhìn rộng thùng thình.
Quần áocôcũng bị bẩn, mấy ngày nay vẫn luôn vứttrênmặt đấtkhôngquản. Tới tận hôm qua khi nhân viên dọn dẹp tới giặt cho,cômới mặc lại đồ của mình. Nhưng cũng chỉ có mỗi bộ này.
khôngngờ Văn Dụ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới việcnhỏnày.
Kỷ An Ninh đợi tới tối khuya, Văn Dụ mới về.
Kỷ An Ninh ngủtrênghế sofa, bịanhôm ngang nên tỉnh lại.
“anhvề rồi?”côdụi mắt, “Sao về muộn vậy?”
“Chắc mấy ngày nay đều về muộn thế này.” Văn Dụnói, “Em đừng đợianh. Cứđingủ trướcđi.”
anhđitắm vội, lúc trở lại giường,trênngười còn mang theo hơi nước. Kéo Kỷ An Ninh vào lòng, cái gì cũngkhônglàm, chỉ lẳng lặng ômcô.
Kỷ An Ninh mơ mơ màng màng ngủ thiếpđi,khôngbiết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, pháthiệnVăn Dụ vẫn mở mắt nhìn trần nhà.
“khôngngủ được à?”côngồi dậy.
“Ừ.” Văn Dụnói, “Suy nghĩ chút chuyện.”
Kỷ An Ninhkhônghỏi là chuyện gì.côghé vào bả vaianh, trán chạmnhẹvào mặtanh, vươn tay ômanh.
Hồi lâu sau, Văn Dụnhẹnhàngnói: “An Ninh...”
Kỷ An Ninh: “Hử...”
Văn Dụ nhìn lên trần nhànói: “Hôm qua, bốanhchoanhchọn lựa.”
“Chọn gì?” Kỷ An Ninh hỏi.
“Ông đểanhtự chọn, chọn ai là bố của mình.”
Kỷ An Ninh lập tức tỉnh táo.
“anhchọn ai?”côhỏi.
“Đương nhiên.” Văn Dụnói, “Căn bảnkhôngcần chọn.”
Trong lòng mình, chỉ cómộtngười bố.
Bình luận facebook