Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Dương Bác mạnh mẽ hơn so với bố mình, chí ítkhôngkhẩn cầu thút thít hay yếu thế cầu xin thương xót.
Mấy ngày liên tục chịu thẩm vấn cường độ cao, tinh thầnhắncó chút uể oải, nhưng vẫn giữ vững tỉnh táo.
“Tôikhôngthù oán với cậu. Cậukhôngmạnh bằng tôi, chẳng qua lão già kia thoải mái mới tạo nên.”hắnnói, “Nhưng đích thực tôi có thù oán với mẹ cậu.”
Đây làanhtrai cùng cha khác mẹ vớianh, Văn Dụđãđiều trarõ, mẹhắncó thù oán với mẹ mình, lúc đối mặt vớihắnkhó tránh khỏi tâm tình phức tạp.
“anhrốt cuộc muốnnóivới tôi cái gì?”
“khôngcó gì.” Dương Bácnói, “Dù sao thắng bạiđãphân, thắng làm vua thua làm giặc,đãkhôngcòn gì đểnói. Chỉ cảm thấy haianhem chúng ta chưa cómộtlần chân chính đối mặtnóichuyện với nhau.”
Văn Dụ im lặngmộthồi,nói: “Mặc dù cùng chảy chung dòng máu,khôngcó nghĩa chúng ta làanhem. Chuyện người đời trước, cũng định sẵn hai takhôngthể làmanhem.”
“Phải rồi. Là tôi tự mình đa tình.” Dương Bác cười tự giễu, hỏianh, “Cậusẽđuổi tận giết tuyệt tôi à?”
Văn Dụ nhíu mày: “anhđáng sao?”
“Có đáng haykhông, nếu đổi lại là tôi, nhất địnhsẽđuổi tận giết tuyệt.” Dương Bác cười cườinói, “Điểm này tôi giống lão gia hỏa kia, dù sao tôi cũng coi như lớn lên bên cạnh lão.”
Văn Dụ cười lạnh: “Muốn chết, phương pháp còn nhiều, buộc ống quần lên cửa cũng có thể chết.khôngcần bẩn tay tôi.”
Phòng gặp mặt yên tĩnhmộtlát, Dương Bác bỗng nhiênnói: “Mẹ tôikhôngcó bằng cấp gì.”
Lời củahắnkhôngđầukhôngđuôi, thập phần đột ngột, làm Văn Dụ ngạc nhiên.
hắnphối hợpnói: “Gương mặt bà cũngkhôngđẹp lắm,khôngthể nào sánh bằng mẹ cậu. Cho nên đối với bà mànói, gả cho bố tôi, là chuyện tốt, là miếng bánh từtrêntrời rớt xuống, quả đúng là đập bà đến choáng váng.”
“Nhưng bàkhôngbiết, bố tôisẽlấy bà, là vì muốn biểuhiệntrung tâm với mẹ cậu. Để mẹ cậu cho ông ta là ánh trăng sáng, rời khỏi bà ta, ông tasẽkhôngyêubất kỳ ai nữa, bao gồm cả vợ mình.”
“Người như bố tôi,không, nênnóibố chúng ta, ông ta,thậtra trong lòngkhôngđem những người khác vào mắt. Bao gồm mẹ tôi, mẹ cậu, tôi hay là cậu.”
“Khi tôi đâm chết mẹ cậu, thực ra hẳn là tôi và ông ta cùng nhau đâm, tôi cũng thấy khiếp sợ, ai.”
Dương Bác cuối cùng cũngnói: “Trong tất cả những chuyện này, nếu có aithậtsựvô tội, cũng chỉ có mẹ tôi.”
Văn Dụ pháthiện,anhkhôngcó cách nào phản bác. Trong đám chuyện hỗn loạn này, cho dù Văn Quốc An cũngkhôngphải hoàn toàn vô tội.
Đúngthậtchỉ có mẹ Dương Bác thuần túy là người bị hại.
Văn Dụ hiểu ý định của Dương Bác.
“Bố tôi và tôisẽkhôngđụng tới mẹanh.”anhlạnh lùngnói, “Mẹanhsẽtiếp tục ở trong bệnh viện trị liệuthậttốt, tiền tôi bỏ, cái này xem như nợ mẹ tôi trả cho mẹanh.”
Dương Bác vui mừng cười.
thậtsựkhôngphải làmộtcuộc gặp mặt vui vẻ gì,
Sau khi Văn Dụ rời khỏi phòng gặp mặt, liền vô cùng muốn quên cuộcnóichuyện này. Nhưng làm sao cũngkhôngquên được.
Trong đám bạn bè, tin tức nhanh nhạy nhất là Tiền Hạo Nhiên.hắnlà người đầu tiên gọi điện cho Văn Dụ, hỏi tình hình tiến triển sao.
Vẫn chưa định án, Văn Dụkhôngnóiquá nhiều, quay sang hỏi ngượchắn: “Tôn Nhã Nhàn có phải có chuyện gìkhông?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Tiền Hạo Nhiên lại thấy chán.
“côta mang thai.” Tiền Hạo Nhiênnói.
Văn Dụ bất ngờ, trách cứhắn: “Sao lạikhôngcẩn thận thế.”
Tiền Hạo Nhiênnói: “Uống nhiều quá.”
Văn Dụ hỏi: “côta muốn sao?”
Ngẫu nhiênkhôngcẩn thận trúng thưởng cũngkhôngphảikhôngcó. Nhưng loại chuyện này giải quyết cũng đơn giản.
Nghe giọng Tiền Hạo Nhiên liền biết lão đại nàykhôngvui, chắc chắn là Tôn Nhã Nhàn lại đưa rayêucầu gì quá quắt.
Quả nhiên, Tiền Hạo Nhiênnói: “Cậuthậtsựkhônghiểu bây giờcôta tâm lớn bao nhiêu đâu.”
Văn Dụ hỏi: “Lớn cỡ nào?”
“Hừ!” Tiền Hạo Nhiên tức giậnnói, “côta vậy mà rayêucầu kết hôn.côta mẹ nó đến tuổi kết hôn còn chưa tới, thế mà suy nghĩ hão huyền muốn kết hôn.”
Văn Dụnói: “thìkết hôn chứ sao.”
Tiền Hạo Nhiên tức gần chết: “Cút nhanh!”
Có thể nhìn ra nhàanhđãbình an vôsự.
Văn Dụ quay vềnóivới Kỷ An Ninh: “Tôn Nhã Nhàn mang thai,côta muốn kết hôn với Tiền Hạo Nhiên.côta tìm em, rất có thể là muốn thông qua em để nhờanhnóigiúpcôta.”
Kỷ An Ninh há to miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Đúng là thần kỳ,khôngbiết nghĩ sao mà lại làm vậy?” Văn Dụ chê trách. Đương nhiênanhđứngtrênlập trường Tiền Hạo Nhiên mà xem xét vấn đề.
Kỷ An Ninh lại có chút hiểu.
“Trong tiểu thuyết đều viết như thế.”cônói.
“Hả?”
“Mấy tiểu thuyết cho nữ sinh ấy.” Kỷ An Ninhnói, “Đều viết là mang thai, cuối cùng bị đuổi theo đòi kết hôn.”
Văn Dụ cảm thấykhôngthể tưởng tượng nổi: “Tiểu thuyết não tàn gì thế? Nữ sinh đều đọc loại tiểu thuyết này à?”
“khônghẳn, emkhôngđọc.” Kỷ An Ninhnói.
Sở dĩcôbiếtmộtchút, là vì Bạch Lộ hay trò chuyện với người khác,côthỉnh thoảng nghe lọtmộtvài câu.
Nhưng Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ đối với loại tiểu thuyết quá mức khiêu dâm đều rấtkhôngưa. Hai người bọn họ đều phải chịu qua cuộc sống cực khổ sớm hơn so với người khác, đối diện với thế giớihiệnthực, loại nội dung mơ mộng hão huyền này rất khó đả động đến hai người.
Chỉ là kiểunóicủa Kỷ An Ninh, Văn Dụ đột nhiên kịp phản ứng, đối với chuyện như thế này, đương nhiên Kỷ An Ninhkhôngcùng lập trường vớianh.
Đây là lập trường của đàn ông và lập trường của phụ nữ.
Mà ánh mắt sắc củaanhlia đến, Kỷ An Ninh ngồitrênghế sofa, mặc dù cònđangôm lap, nhưngmộttay vô thức che bụng mình.
Liên quan đến mấy ngày hoang đường đó, hồi ức đột nhiên tràn vào đầu Văn Dụ.
Ban đầu từ sau lúc đó, hai người bọn họ tới giờ vẫn chưa từng nhắc lại, đều cố gắng quênđi.
Nhưng ngày đóthậtsựkhôngvui, tinh thần lẫn thân thể đềukhông. Thứ phát tiết ra nếunóilà dục vọng, cònkhôngbằngnóilà đau đớn.
Nhưng Văn Dụ lại đồng thời nhớ tới, thân thể Kỷ An Ninh và thân thểanhquyện vào nhau như thế nào. Nhiệt độ thân thể, trong gian phòng đầy mùi gay mũi.
Văn Dụ nhớ tới, hô hấp Kỷ An Ninhđãtừng hỗn loạn, nhưng trước naycôđềukhôngphát raâmthanh gì, giống nhưđangchịu hình.
côcũng chẳng sung sướng.
Văn Dụ nhìn qua Kỷ An Ninhđangngồitrênghế sofa, trong lòng cảm thấysựhối hận.
Lần đầu tiên củaanhvàcô,thậtsựkhôngnên xảy ra như thế, cũngkhôngnên lưu lại hồi ức như vậy.
anhthấy taycôvẫn luôn đểtrênbụng, mắt mặc dù còn nhìn vào lap, nhưng ánh mắtrõràngkhôngtập trung.
Văn Dụ để cốc nước xuống, sải bướcđitới ngồitrênbàn trà, xòe tay đặttrênbụng Kỷ An Ninh.
Lòng bàn tayanhcực nóng, Kỷ An Ninh lấy lại tinh thần, cườimộttiếng: “Emkhôngcó.”
Chắc chắnkhôngcó, Văn Dụ biết.
Nhưng bàn tayanhđangvuốt bụng dưới Kỷ An Ninh. Giờcôđangkiên trì rèn luyện, bụng dướikhôngchỉ bằng phẳng mà còn đều đặn. Văn Dụ nhớcôcó cái rốn tròn trịa, rất đángyêu.
anhliền luồn tay vào tìm cái thứ tròn trịa đángyêunhỏnhắn kia.
Nhột quá, Kỷ An Ninh cười ra tiếng, bỏ lap qua, bắt lấy tayanh.
Văn Dụ chuyển đến ngồitrênghế sofa, ômcôvào lòng.
Rất nhiều chuyệnđãlắng xuống, Kỷ An Ninh có thể phát giác ra Văn Dụ khó được lúcnhẹnhõm.anhômcôvào lòng, hôn lên tóccô, ngậm vành taicô, dần dần động tình. Cuối cùnganhchôn mặt vào cổcô, tinh tế mút vào, có chút thở gấp.
Kỷ An Ninh cảm thấy Văn Dụ bộc phát dục vọng. Trong hơnmộttháng qua,anhphải gánh vác quá mức nặng nề, chống đỡ đế quốc của bố mình, mấy vấn đề sinh lý cấp thấp như dục vọng này, căn bảnkhôngrảnh bận tâm.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, quyết ngồi im, tận lựckhôngđikích thíchanh.
Răng Văn Dụ cắn cổcô, cómộtchút đau nhói cùng khoái cảm tựa dòng điện.
Nhưnganhkhôngtiến sâu thêm, điều chỉnh hô hấpmộtlát, buôngcôranói: “anhđitắm.”
Kỷ An Ninh miễn cưỡng “Ừ”mộttiếng.
Thân thể Văn Dụ lắcmộtcái, ôm chặtcôcọ cọ, vội vàng đứng dậy rờiđi.
Hai người bọn họ tỉnh táo đầu óc, mọi chuyện gần như giải quyết xong, nhưng Trình Liên vẫn chưa được hạ táng.
Buổi tối lúc nằm xuốngđingủ, Kỷ An Ninh hỏi nhiềumộtcâu: “Vậy chuyện Tiền Hạo Nhiên với Tôn Nhã Nhàn giải quyết thế nào?”
Văn Dụnói: “Phá.” Kết thúc vấn đề.
Kỷ An Ninh im lặng, trở mình.
Văn Dụ ômcô: “Bọn họ đều là người trưởng thành rồi.”
mộtbên quákhôngcẩn thận,mộtbên tâm quá lớn. Trong thế giới người trưởng thành, thườngkhôngcó thuần túy đúng hay sai.
Nhưng Văn Dụ nghĩ, mình chắc chắnsẽkhôngthiếu cẩn thận như Tiền Hạo Nhiên, chắc chắnsẽkhôngđể Kỷ An Ninh phải chịu loại đau khổ đó.
nóicho cùng, từ đáy lòng Tiền Hạo Nhiênđãkhôngđem Tôn Nhã Nhàn để trong lòng. Nhưnganhchắc chắnsẽkhônglàm vậy với Kỷ An Ninh.
Nhưng nếu như, nếu như... Ai cũng biết đời nàykhôngcó chuyện tránh thai an toàn trăm phần trăm, cho dù áo mưa cũng chỉ có 97% xác suất tránh thai.
Nếu nhưthậtsư may mắn trúng thưởng...
Tối hôm đó là lần đầu tiên trong đời nghiêm túc ngâm cứu về vấn đề này. Tayanhvẫn luôn đặttrênbụng Kỷ An Ninh, hai người cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Văn Dụ gặp Văn Quốc An, bỗng nhiênnóimộtcâukhôngđầukhôngđuôi với ông: “Đột nhiên muốn làm bố là có chuyện gì xảy ra?”
Văn Quốc An kinh ngạc: “Ai kích thích con thế?”
“Tiền Hạo Nhiên.” Văn Dụnói, “hắnlàm người ta to bụng.”
Văn Quốc An hâm mộ: “Nhìn con nhà người ta kìa!”
Hâm mộ mù quáng cái gì, Văn Dụnói, “Phá rồi.”
Văn Quốc An lập tức lật mặt: “Con cháu bất hiếu! Ta phải tâmsựvới bố nó.”
Văn Dụ: “...” Thế quái nào cònđimách lẻo với phụ huynh.
anhchuyển đề tài,nóichuyện đứng đắn.
“Mẹ con vẫn còn nằm trong cục cảnh sát, bố tính khi nàothìđưa về nhập thổ vi an?”anhhỏi, “Còn bên ông bà ngoại nữa, náo loạn cảmộttháng, muốn gặp bố.”
Đây đều là chuyện rắc rối, còn nhất định phải do Văn Quốc An xử lý.
Trung tuần tháng tư, Văn Quốc An vẫn tổ chức cho Trình Liênmộttang lễ thể diện.
Ông bà ngoại Văn Dụ vừa khóc vừa gào muốn Văn Quốc An cho họmộtlời giải thích. Văn Quốc An cho. Bọn họ liền yên tĩnh như gà.
Trước khi gần quay lại nước ngoài, họ còn ân cần căn dặn Văn Dụ, muốnanhnhất định phải ở trước đầu gối Văn Quốc An tận hiếu chothậttốt, phải thuận theo Văn Quốc An, đừng chọc Văn Quốc An tức giận. Hai người bọn họ nơm nớp lo sợ, muốnnóilại thôi.
Cuối cùng Văn Dụkhôngkiên nhẫn nổi nữa.
Trình Liên có cái tính cách kia là do hai người dạy ra cả.
Nhưng Văn Dụ được Văn Quốc An dạy dỗ,anhkhôngchịu nổi bộ dạng này, trực tiếp chọc thủng: “khôngphải chỉ làkhôngphải con ruột của bố cháu thôi à? Muốnnóicứnóiđi.”
Hai người vô cùng sợ hãi: “Cháu, cháu biết rồi.”
Văn Dụ vốn chẳng có tình cảm với họ,anhlạnh lùngnói: “Hai ông bà cứ quay về sống như bình thường là được, thiếu tiềnthìnóivới cháu. Chuyện cháu bên nàykhôngnhọc ông bà quan tâm.”
Tiễn bọn họ lên máy bay, yên tĩnh hẳn.
Sau khi Văn Quốc An ra ngoài, nhặt lênmộtđống chuyện công ty lớn, Văn Dụ cuối cùng cũngkhôngcần gồng lên chống đỡ. Nhìn máy bay cất cánh, Văn Dụ quay người lại, chỉ cảm thấy cả người đều khoan khoái.
anhhôm nay còn có chuyện khác muốn làm.
anhnóivới Kỷ An Ninh tối naysẽra ngoài ănmộtbữa tốithậtđặc biệt,anhđãđặc biệt sắp xếp.
Bữa tối được đặt trongmộtnhà hàng Michelin cao cấp, đồ ăn tinh xảo, hương thơm vấn vít.
Văn Dụ liên tục rót rượu cho Kỷ An Ninh. Chínhanhcũng uốngmộtít.
Kỷ An Ninh hỏi: “Hôm naykhôngphải lái xe à?”
Con mắt Văn Dụ sáng quắc,nói: “Đêm naykhôngvề.”
Kỷ An Ninhkhôngbiết sao, nhịp tim có hơi nhanh.côcòn tưởng rằng sau khicôcùnganhthân mật,sẽkhôngcòn loại cảm giác này, hóa racôsai rồi.
Hai tháng nay Văn Dụ chịu áp lực quá lớn,anhhoàn toàn thu liễm, mới làm cho Kỷ An Ninh sinh ra cảm giáccôvàanhgiống đôi vợ chồng già.
Đúng là ảo giác rồi.
Kỷ An Ninh cúi đầu nhấp ngụm rượu vang đỏ, ngẩng đầu lên,trênmôi vương chút giọt rượu trơn bóng lấp lánh.
Văn Dụ nhìn thoáng qua, nghiêng người về phía trước, mút môicô. Đầu lưỡianhliếm qua môicô, linh hoạt mà lão luyện.
Cõ lẽ là do uống rượu, đôi mắtanhsáng rực, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ý xâm lược.
anhrời môi Kỷ An Ninh, liền thấy gáycônổi lên lớp da gàthậtmỏng.
Văn Dụ mỉm cười xoa lên nơi đó, lòng bàn tay vuốt ve,nhẹnhàngnóibên taicô: “Đừng nóng vội.”
Từ từsẽđến.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Dương Bác mạnh mẽ hơn so với bố mình, chí ítkhôngkhẩn cầu thút thít hay yếu thế cầu xin thương xót.
Mấy ngày liên tục chịu thẩm vấn cường độ cao, tinh thầnhắncó chút uể oải, nhưng vẫn giữ vững tỉnh táo.
“Tôikhôngthù oán với cậu. Cậukhôngmạnh bằng tôi, chẳng qua lão già kia thoải mái mới tạo nên.”hắnnói, “Nhưng đích thực tôi có thù oán với mẹ cậu.”
Đây làanhtrai cùng cha khác mẹ vớianh, Văn Dụđãđiều trarõ, mẹhắncó thù oán với mẹ mình, lúc đối mặt vớihắnkhó tránh khỏi tâm tình phức tạp.
“anhrốt cuộc muốnnóivới tôi cái gì?”
“khôngcó gì.” Dương Bácnói, “Dù sao thắng bạiđãphân, thắng làm vua thua làm giặc,đãkhôngcòn gì đểnói. Chỉ cảm thấy haianhem chúng ta chưa cómộtlần chân chính đối mặtnóichuyện với nhau.”
Văn Dụ im lặngmộthồi,nói: “Mặc dù cùng chảy chung dòng máu,khôngcó nghĩa chúng ta làanhem. Chuyện người đời trước, cũng định sẵn hai takhôngthể làmanhem.”
“Phải rồi. Là tôi tự mình đa tình.” Dương Bác cười tự giễu, hỏianh, “Cậusẽđuổi tận giết tuyệt tôi à?”
Văn Dụ nhíu mày: “anhđáng sao?”
“Có đáng haykhông, nếu đổi lại là tôi, nhất địnhsẽđuổi tận giết tuyệt.” Dương Bác cười cườinói, “Điểm này tôi giống lão gia hỏa kia, dù sao tôi cũng coi như lớn lên bên cạnh lão.”
Văn Dụ cười lạnh: “Muốn chết, phương pháp còn nhiều, buộc ống quần lên cửa cũng có thể chết.khôngcần bẩn tay tôi.”
Phòng gặp mặt yên tĩnhmộtlát, Dương Bác bỗng nhiênnói: “Mẹ tôikhôngcó bằng cấp gì.”
Lời củahắnkhôngđầukhôngđuôi, thập phần đột ngột, làm Văn Dụ ngạc nhiên.
hắnphối hợpnói: “Gương mặt bà cũngkhôngđẹp lắm,khôngthể nào sánh bằng mẹ cậu. Cho nên đối với bà mànói, gả cho bố tôi, là chuyện tốt, là miếng bánh từtrêntrời rớt xuống, quả đúng là đập bà đến choáng váng.”
“Nhưng bàkhôngbiết, bố tôisẽlấy bà, là vì muốn biểuhiệntrung tâm với mẹ cậu. Để mẹ cậu cho ông ta là ánh trăng sáng, rời khỏi bà ta, ông tasẽkhôngyêubất kỳ ai nữa, bao gồm cả vợ mình.”
“Người như bố tôi,không, nênnóibố chúng ta, ông ta,thậtra trong lòngkhôngđem những người khác vào mắt. Bao gồm mẹ tôi, mẹ cậu, tôi hay là cậu.”
“Khi tôi đâm chết mẹ cậu, thực ra hẳn là tôi và ông ta cùng nhau đâm, tôi cũng thấy khiếp sợ, ai.”
Dương Bác cuối cùng cũngnói: “Trong tất cả những chuyện này, nếu có aithậtsựvô tội, cũng chỉ có mẹ tôi.”
Văn Dụ pháthiện,anhkhôngcó cách nào phản bác. Trong đám chuyện hỗn loạn này, cho dù Văn Quốc An cũngkhôngphải hoàn toàn vô tội.
Đúngthậtchỉ có mẹ Dương Bác thuần túy là người bị hại.
Văn Dụ hiểu ý định của Dương Bác.
“Bố tôi và tôisẽkhôngđụng tới mẹanh.”anhlạnh lùngnói, “Mẹanhsẽtiếp tục ở trong bệnh viện trị liệuthậttốt, tiền tôi bỏ, cái này xem như nợ mẹ tôi trả cho mẹanh.”
Dương Bác vui mừng cười.
thậtsựkhôngphải làmộtcuộc gặp mặt vui vẻ gì,
Sau khi Văn Dụ rời khỏi phòng gặp mặt, liền vô cùng muốn quên cuộcnóichuyện này. Nhưng làm sao cũngkhôngquên được.
Trong đám bạn bè, tin tức nhanh nhạy nhất là Tiền Hạo Nhiên.hắnlà người đầu tiên gọi điện cho Văn Dụ, hỏi tình hình tiến triển sao.
Vẫn chưa định án, Văn Dụkhôngnóiquá nhiều, quay sang hỏi ngượchắn: “Tôn Nhã Nhàn có phải có chuyện gìkhông?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Tiền Hạo Nhiên lại thấy chán.
“côta mang thai.” Tiền Hạo Nhiênnói.
Văn Dụ bất ngờ, trách cứhắn: “Sao lạikhôngcẩn thận thế.”
Tiền Hạo Nhiênnói: “Uống nhiều quá.”
Văn Dụ hỏi: “côta muốn sao?”
Ngẫu nhiênkhôngcẩn thận trúng thưởng cũngkhôngphảikhôngcó. Nhưng loại chuyện này giải quyết cũng đơn giản.
Nghe giọng Tiền Hạo Nhiên liền biết lão đại nàykhôngvui, chắc chắn là Tôn Nhã Nhàn lại đưa rayêucầu gì quá quắt.
Quả nhiên, Tiền Hạo Nhiênnói: “Cậuthậtsựkhônghiểu bây giờcôta tâm lớn bao nhiêu đâu.”
Văn Dụ hỏi: “Lớn cỡ nào?”
“Hừ!” Tiền Hạo Nhiên tức giậnnói, “côta vậy mà rayêucầu kết hôn.côta mẹ nó đến tuổi kết hôn còn chưa tới, thế mà suy nghĩ hão huyền muốn kết hôn.”
Văn Dụnói: “thìkết hôn chứ sao.”
Tiền Hạo Nhiên tức gần chết: “Cút nhanh!”
Có thể nhìn ra nhàanhđãbình an vôsự.
Văn Dụ quay vềnóivới Kỷ An Ninh: “Tôn Nhã Nhàn mang thai,côta muốn kết hôn với Tiền Hạo Nhiên.côta tìm em, rất có thể là muốn thông qua em để nhờanhnóigiúpcôta.”
Kỷ An Ninh há to miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Đúng là thần kỳ,khôngbiết nghĩ sao mà lại làm vậy?” Văn Dụ chê trách. Đương nhiênanhđứngtrênlập trường Tiền Hạo Nhiên mà xem xét vấn đề.
Kỷ An Ninh lại có chút hiểu.
“Trong tiểu thuyết đều viết như thế.”cônói.
“Hả?”
“Mấy tiểu thuyết cho nữ sinh ấy.” Kỷ An Ninhnói, “Đều viết là mang thai, cuối cùng bị đuổi theo đòi kết hôn.”
Văn Dụ cảm thấykhôngthể tưởng tượng nổi: “Tiểu thuyết não tàn gì thế? Nữ sinh đều đọc loại tiểu thuyết này à?”
“khônghẳn, emkhôngđọc.” Kỷ An Ninhnói.
Sở dĩcôbiếtmộtchút, là vì Bạch Lộ hay trò chuyện với người khác,côthỉnh thoảng nghe lọtmộtvài câu.
Nhưng Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ đối với loại tiểu thuyết quá mức khiêu dâm đều rấtkhôngưa. Hai người bọn họ đều phải chịu qua cuộc sống cực khổ sớm hơn so với người khác, đối diện với thế giớihiệnthực, loại nội dung mơ mộng hão huyền này rất khó đả động đến hai người.
Chỉ là kiểunóicủa Kỷ An Ninh, Văn Dụ đột nhiên kịp phản ứng, đối với chuyện như thế này, đương nhiên Kỷ An Ninhkhôngcùng lập trường vớianh.
Đây là lập trường của đàn ông và lập trường của phụ nữ.
Mà ánh mắt sắc củaanhlia đến, Kỷ An Ninh ngồitrênghế sofa, mặc dù cònđangôm lap, nhưngmộttay vô thức che bụng mình.
Liên quan đến mấy ngày hoang đường đó, hồi ức đột nhiên tràn vào đầu Văn Dụ.
Ban đầu từ sau lúc đó, hai người bọn họ tới giờ vẫn chưa từng nhắc lại, đều cố gắng quênđi.
Nhưng ngày đóthậtsựkhôngvui, tinh thần lẫn thân thể đềukhông. Thứ phát tiết ra nếunóilà dục vọng, cònkhôngbằngnóilà đau đớn.
Nhưng Văn Dụ lại đồng thời nhớ tới, thân thể Kỷ An Ninh và thân thểanhquyện vào nhau như thế nào. Nhiệt độ thân thể, trong gian phòng đầy mùi gay mũi.
Văn Dụ nhớ tới, hô hấp Kỷ An Ninhđãtừng hỗn loạn, nhưng trước naycôđềukhôngphát raâmthanh gì, giống nhưđangchịu hình.
côcũng chẳng sung sướng.
Văn Dụ nhìn qua Kỷ An Ninhđangngồitrênghế sofa, trong lòng cảm thấysựhối hận.
Lần đầu tiên củaanhvàcô,thậtsựkhôngnên xảy ra như thế, cũngkhôngnên lưu lại hồi ức như vậy.
anhthấy taycôvẫn luôn đểtrênbụng, mắt mặc dù còn nhìn vào lap, nhưng ánh mắtrõràngkhôngtập trung.
Văn Dụ để cốc nước xuống, sải bướcđitới ngồitrênbàn trà, xòe tay đặttrênbụng Kỷ An Ninh.
Lòng bàn tayanhcực nóng, Kỷ An Ninh lấy lại tinh thần, cườimộttiếng: “Emkhôngcó.”
Chắc chắnkhôngcó, Văn Dụ biết.
Nhưng bàn tayanhđangvuốt bụng dưới Kỷ An Ninh. Giờcôđangkiên trì rèn luyện, bụng dướikhôngchỉ bằng phẳng mà còn đều đặn. Văn Dụ nhớcôcó cái rốn tròn trịa, rất đángyêu.
anhliền luồn tay vào tìm cái thứ tròn trịa đángyêunhỏnhắn kia.
Nhột quá, Kỷ An Ninh cười ra tiếng, bỏ lap qua, bắt lấy tayanh.
Văn Dụ chuyển đến ngồitrênghế sofa, ômcôvào lòng.
Rất nhiều chuyệnđãlắng xuống, Kỷ An Ninh có thể phát giác ra Văn Dụ khó được lúcnhẹnhõm.anhômcôvào lòng, hôn lên tóccô, ngậm vành taicô, dần dần động tình. Cuối cùnganhchôn mặt vào cổcô, tinh tế mút vào, có chút thở gấp.
Kỷ An Ninh cảm thấy Văn Dụ bộc phát dục vọng. Trong hơnmộttháng qua,anhphải gánh vác quá mức nặng nề, chống đỡ đế quốc của bố mình, mấy vấn đề sinh lý cấp thấp như dục vọng này, căn bảnkhôngrảnh bận tâm.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, quyết ngồi im, tận lựckhôngđikích thíchanh.
Răng Văn Dụ cắn cổcô, cómộtchút đau nhói cùng khoái cảm tựa dòng điện.
Nhưnganhkhôngtiến sâu thêm, điều chỉnh hô hấpmộtlát, buôngcôranói: “anhđitắm.”
Kỷ An Ninh miễn cưỡng “Ừ”mộttiếng.
Thân thể Văn Dụ lắcmộtcái, ôm chặtcôcọ cọ, vội vàng đứng dậy rờiđi.
Hai người bọn họ tỉnh táo đầu óc, mọi chuyện gần như giải quyết xong, nhưng Trình Liên vẫn chưa được hạ táng.
Buổi tối lúc nằm xuốngđingủ, Kỷ An Ninh hỏi nhiềumộtcâu: “Vậy chuyện Tiền Hạo Nhiên với Tôn Nhã Nhàn giải quyết thế nào?”
Văn Dụnói: “Phá.” Kết thúc vấn đề.
Kỷ An Ninh im lặng, trở mình.
Văn Dụ ômcô: “Bọn họ đều là người trưởng thành rồi.”
mộtbên quákhôngcẩn thận,mộtbên tâm quá lớn. Trong thế giới người trưởng thành, thườngkhôngcó thuần túy đúng hay sai.
Nhưng Văn Dụ nghĩ, mình chắc chắnsẽkhôngthiếu cẩn thận như Tiền Hạo Nhiên, chắc chắnsẽkhôngđể Kỷ An Ninh phải chịu loại đau khổ đó.
nóicho cùng, từ đáy lòng Tiền Hạo Nhiênđãkhôngđem Tôn Nhã Nhàn để trong lòng. Nhưnganhchắc chắnsẽkhônglàm vậy với Kỷ An Ninh.
Nhưng nếu như, nếu như... Ai cũng biết đời nàykhôngcó chuyện tránh thai an toàn trăm phần trăm, cho dù áo mưa cũng chỉ có 97% xác suất tránh thai.
Nếu nhưthậtsư may mắn trúng thưởng...
Tối hôm đó là lần đầu tiên trong đời nghiêm túc ngâm cứu về vấn đề này. Tayanhvẫn luôn đặttrênbụng Kỷ An Ninh, hai người cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Văn Dụ gặp Văn Quốc An, bỗng nhiênnóimộtcâukhôngđầukhôngđuôi với ông: “Đột nhiên muốn làm bố là có chuyện gì xảy ra?”
Văn Quốc An kinh ngạc: “Ai kích thích con thế?”
“Tiền Hạo Nhiên.” Văn Dụnói, “hắnlàm người ta to bụng.”
Văn Quốc An hâm mộ: “Nhìn con nhà người ta kìa!”
Hâm mộ mù quáng cái gì, Văn Dụnói, “Phá rồi.”
Văn Quốc An lập tức lật mặt: “Con cháu bất hiếu! Ta phải tâmsựvới bố nó.”
Văn Dụ: “...” Thế quái nào cònđimách lẻo với phụ huynh.
anhchuyển đề tài,nóichuyện đứng đắn.
“Mẹ con vẫn còn nằm trong cục cảnh sát, bố tính khi nàothìđưa về nhập thổ vi an?”anhhỏi, “Còn bên ông bà ngoại nữa, náo loạn cảmộttháng, muốn gặp bố.”
Đây đều là chuyện rắc rối, còn nhất định phải do Văn Quốc An xử lý.
Trung tuần tháng tư, Văn Quốc An vẫn tổ chức cho Trình Liênmộttang lễ thể diện.
Ông bà ngoại Văn Dụ vừa khóc vừa gào muốn Văn Quốc An cho họmộtlời giải thích. Văn Quốc An cho. Bọn họ liền yên tĩnh như gà.
Trước khi gần quay lại nước ngoài, họ còn ân cần căn dặn Văn Dụ, muốnanhnhất định phải ở trước đầu gối Văn Quốc An tận hiếu chothậttốt, phải thuận theo Văn Quốc An, đừng chọc Văn Quốc An tức giận. Hai người bọn họ nơm nớp lo sợ, muốnnóilại thôi.
Cuối cùng Văn Dụkhôngkiên nhẫn nổi nữa.
Trình Liên có cái tính cách kia là do hai người dạy ra cả.
Nhưng Văn Dụ được Văn Quốc An dạy dỗ,anhkhôngchịu nổi bộ dạng này, trực tiếp chọc thủng: “khôngphải chỉ làkhôngphải con ruột của bố cháu thôi à? Muốnnóicứnóiđi.”
Hai người vô cùng sợ hãi: “Cháu, cháu biết rồi.”
Văn Dụ vốn chẳng có tình cảm với họ,anhlạnh lùngnói: “Hai ông bà cứ quay về sống như bình thường là được, thiếu tiềnthìnóivới cháu. Chuyện cháu bên nàykhôngnhọc ông bà quan tâm.”
Tiễn bọn họ lên máy bay, yên tĩnh hẳn.
Sau khi Văn Quốc An ra ngoài, nhặt lênmộtđống chuyện công ty lớn, Văn Dụ cuối cùng cũngkhôngcần gồng lên chống đỡ. Nhìn máy bay cất cánh, Văn Dụ quay người lại, chỉ cảm thấy cả người đều khoan khoái.
anhhôm nay còn có chuyện khác muốn làm.
anhnóivới Kỷ An Ninh tối naysẽra ngoài ănmộtbữa tốithậtđặc biệt,anhđãđặc biệt sắp xếp.
Bữa tối được đặt trongmộtnhà hàng Michelin cao cấp, đồ ăn tinh xảo, hương thơm vấn vít.
Văn Dụ liên tục rót rượu cho Kỷ An Ninh. Chínhanhcũng uốngmộtít.
Kỷ An Ninh hỏi: “Hôm naykhôngphải lái xe à?”
Con mắt Văn Dụ sáng quắc,nói: “Đêm naykhôngvề.”
Kỷ An Ninhkhôngbiết sao, nhịp tim có hơi nhanh.côcòn tưởng rằng sau khicôcùnganhthân mật,sẽkhôngcòn loại cảm giác này, hóa racôsai rồi.
Hai tháng nay Văn Dụ chịu áp lực quá lớn,anhhoàn toàn thu liễm, mới làm cho Kỷ An Ninh sinh ra cảm giáccôvàanhgiống đôi vợ chồng già.
Đúng là ảo giác rồi.
Kỷ An Ninh cúi đầu nhấp ngụm rượu vang đỏ, ngẩng đầu lên,trênmôi vương chút giọt rượu trơn bóng lấp lánh.
Văn Dụ nhìn thoáng qua, nghiêng người về phía trước, mút môicô. Đầu lưỡianhliếm qua môicô, linh hoạt mà lão luyện.
Cõ lẽ là do uống rượu, đôi mắtanhsáng rực, trong ánh mắt mang theo nồng đậm ý xâm lược.
anhrời môi Kỷ An Ninh, liền thấy gáycônổi lên lớp da gàthậtmỏng.
Văn Dụ mỉm cười xoa lên nơi đó, lòng bàn tay vuốt ve,nhẹnhàngnóibên taicô: “Đừng nóng vội.”
Từ từsẽđến.
Bình luận facebook