Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Bích nữ
....
Thấy tôi nói to quá, Đồng Đồng nhanh chóng làm điệu, nháy mắt với tôi.
"Cô có biết Tề Linh đang nằm trong miếng ngọc đó không?" Tôi nói với Đồng Đồng. Đồng Đồng gật đầu, và sau đó nói với tôi: "Nhưng cậu không cần phải nói to lên như vậy. Hai cậu đều là pháp sư. Nếu cậu thực sự muốn đi theo con đường này, Thiên Sư Đường sẽ là lựa chọn tốt nhất của cậu. Có nhiều điều bây giờ tôi chưa tiện nói với cậu. Kể cả nói với cậu, thì cậu cũng không hiểu. Chị tôi yêu cầu tôi nói với cậu, rằng cô ấy sẽ đợi cậu ...
"Không, ý cô là gì ... tại sao tôi không thể hiểu được chuyện đó?" Tôi nhìn Đồng Đồng với vẻ mặt nhăn nhó. Đồng Đồng khẽ mỉm cười với tôi, rồi nói: "Sau này cậu sẽ hiểu, đây là những gì chị tôi yêu cầu tôi đưa cho cậu." Đồng Đồng sau đó trao cho tôi một hộp gỗ nhỏ .... rồi không đợi tôi nói thêm.
Vạn Thạc Minh đứng ở cửa và khẽ cau mày hét lên "Đồng Đồng, em đang làm gì vậy?"
"Anh rể ... em đến đây!" Cô ấy nói với tôi với một nụ cười nhẹ, "Hãy nhớ đến Thiên Sư Đường nhé." Sau đó, cô quay lại và đi về phía cửa ... Tại thời điểm này. Tôi đã kích động và nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.
Lúc này, Trần Du nói với tôi: "Chung Xuyên. Chuyện lớn rồi." Tôi nhìn Trần Du hỏi ý anh ta là gì, Trần Du nói với tôi: "Ý gì à? Đồng Đồng là em gái của Tề Linh, có nghĩa là Tề Linh là chị gái của Đồng Đồng, và Đồng Đồng gọi tên đó là anh rể ... cậu không thấy có gì ở đây à ? " Thật sự khi nghe Trần Du nói điều này, tôi mới nhận ra ... Tôi chỉ muốn bắt kịp và hỏi Đồng Đồng, rằng cô ấy có bao nhiêu chị em ...
Tuy nhiên, cả hai bọn họ đã biến mất. Lúc này, người phục vụ mang ra bốn tách cà phê. Thực sự là không có tâm trí mà uống lúc này. Tôi lập tức mở hộp gỗ mà Đồng Đồng đưa cho tôi, và trong hộp gỗ được đặt một viên thuốc tròn tương tự như thuốc tiên trong TV. Nhưng có thứ khác thu hút tôi hơn. Đó là một chiếc chuông đồng. Sau khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy rằng chiếc chuông đồng này là chiếc Linh Linh đã cho tôi ...
Ngoài ra còn có một ghi chú trong hộp gỗ, có ghi một số từ nguệch ngoạc, "Chung Xuyên, viên thuốc này có thể giúp anh tu luyện âm dương. Em đang đợi anh. Khi đến lúc thích hợp. Em sẽ đến gặp anh."
"Tề Linh còn sống sao? Tôi vẫn còn một chút băn khoăn ... Lúc này, Trần Du ở bên cạnh nhìn vào tấm lệnh bài trông đen sì.
"Thế rồi cái lệnh bài này để làm gì? Ban nãy cô ta nói nghe có vẻ tuyệt vời lắm." Trần Du nhìn tôi nói. Tôi nhìn Trần Du và lắc đầu: "Tôi không chắc ... Nhưng chúng ta có thể đi hỏi chú Công. Mặc dù chú Công hay chém gió, nhưng ông ấy cũng nói đúng, đó là ở Tần An cạnh tranh rất ghê gớm." Nói xong, chúng tôi định rời đi ... nhưng lúc đó người phục vụ chạy đến yêu cầu chúng tôi thanh toán hóa đơn.
Giá mỗi tách cà phê là 1500 tệ ... Lần này hai chúng tôi thật sự quá ngốc, chúng tôi không mang theo tiền. Hơn nữa, người đàn ông béo như chú Công có nói rằng ông đã hứa với chúng tôi mức lương 2500 tệ, nhưng ông ấy đã trả đâu ... Trần Du và tôi suy nghĩ về nó cùng nhau. Thực sự là bây giờ đến 100 tệ chúng tôi cũng không có. Thấy vậy, người phục vụ tỏ vẻ khinh bỉ.
"Người phụ nữ đó ..." Trần Du nói, trong đầu cứ nghĩ là hai người kia đã thanh toán. Người phục vụ cau mày thậm chí còn gắt lên, và nói với Trần Du, "Ai là người phụ nữ của cậu ...?"
"Không .... Chị ơi, chị vừa mới thấy rồi đó. Đó là cà phê mà hai người kia mời chúng tôi uống, và chúng tôi cũng không uống hai cốc đó. Hay là cho chúng tôi trả lại nhé ." Trần Du đứng cạnh hắn nói.
"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Chỗ chúng tôi không cho phép trả lại đồ đã đặt........Hai vị nghĩ cách khác cho ..." Người phục vụ nói với thái độ khinh bỉ và ghê tởm ...
Trần Du đang định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi bảo gọi cho chú Công đi ... Tôi nhấn số gọi cho chú ấy, nhưng bên kia chỉ có tiếng "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy" Tôi thử gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được, đúng là lão mập chết tiệt..
Chúng tôi liếc nhìn nhau. Giờ chỉ có các chạy ra ngoài lái xe đi ... Nhưng người phục vụ đứng cách đó không xa và luôn nhìn chằm chằm vào chúng tôi, lúc này có muốn trốn cũng chẳng được. Bất lực, tôi chỉ cách đi đến bên cạnh người phục vụ, Trần Du lôi tấm lệnh bài đen vừa nãy ra nói ,có thể cầm thứ này ở đây không,nhân viên phục vụ đương nhiên là từ chối.
"Tiểu đệ, cậu có thể cho tôi xem thứ này được không?" Không biết từ đâu có một ông già xuất hiện. Trần Du gật đầu và đưa tấm lệnh bài, vẻ mặt chán nản... Sau khi nhận được lệnh bài, ông già nhìn qua rồi nói với Trần Du " Cậu là Trần Du?" Trần Du khẽ sững người, rồi hỏi ông già làm sao biết? Ông già chỉ vào một từ rất nhỏ dưới lệnh bài, thực sự nó có khắc tên của Trần Du, nhưng nãy giờ chúng tôi không để ý. Ông lão đưa lệnh bài đen cho Trần Du, và sau đó hỏi người phục vụ chuyện gì đang xảy ra. Nghe thấy chuyện hai chúng tôi không đủ tiền trả hóa đơn cà phê, rõ ràng ông ta hơi ngạc nhiên, rồi mạnh dạn nói với người phục vụ "Cứ tính vào phần của tôi." Người phục vụ gật đầu sau khi nghe những lời của ông già. Ông già cười và nói "Không có gì! Hai cậu đều là bậc kỳ tài. Coi như ta có thêm hai người bạn.
"Vậy... chú tên gì? Hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ quay lại lấy tiền trả cho chú." Tôi nói với ông già. Ông già cười, xua tay và nói không cần thiết. Sau đó, ông ấy nói với chúng tôi rằng ông ấy đang có khách, nên không ở lại thêm với chúng tôi được. Quả là vẫn còn nhiều người tốt trên thế giới này ... Lúc này, ánh mắt của người phục vụ nhìn chúng tôi đã khác đi một chút, nhưng Trần Du và tôi không bận tâm cho lắm. Tôi chỉ muốn quay về và ăn thuốc tiên để tu luyện âm khí. Quay trở lại cửa hàng, cánh cửa của cửa hàng đã đóng lại và chú Công béo chết tiệt đó cũng không biết đi đâu ......
Tôi lấy viên thuốc ra và định ăn nó. Thấy vậy, Trần Du ngăn lại, rồi hỏi tôi không sợ bị đầu độc sao. Tôi liếc nhìn anh ta và nói: "Anh có biết Linh Linh là ai không? Là vợ tôi! Anh đã bao giờ thấy vợ mình đầu độc chồng chưa?" Uống viên thuốc này xong, tôi chỉ cảm thấy có một hương vị ngọt ngào đi vào cơ thể dọc theo cổ họng, và rồi tôi cảm thấy một luồng không khí lạnh di chuyển trong cơ thể.
Lúc này cơ thể tôi dường như bị rơi vào hầm băng, cơ thể tôi không thể ngừng run rẩy, và sau đó đầu tôi lảo đảo, tôi cảm thấy giống như một cơn sốt vậy. Trần Du nói với tôi rằng điều này là hoàn toàn bình thường.
"Ngủ ngon nhé" ... Quả nhiên như hắn nói, tôi đã ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, và khi tôi thức dậy, cảm giác run run của ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn, nhưng rõ ràng tôi vẫn càm giác có một luồng khí lạnh ở bụng dưới. Và dường như nó đang di chuyển ở bên trong ấy. Tôi nhanh chóng sử dụng kỹ thuật mở mắt âm dương trong 'Liệt quỷ ký' ra, và đôi mắt tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái ... nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì ... Nhưng cảm giác thật là sung sướng quá đi.
"Chung Xuyên. Cậu bị trúng gió à?" Lúc này, Trần Du mở cửa và nói với tôi. Tôi mỉm cười và nói với anh ta, "Này, anh mày có âm khí rồi nhé."
"Thế hả? Nó lớn đến mức nào?" Trần Du hỏi tôi.
"Nó có kích thước bằng móng tay !!." Sau khi nghe những lời tôi nói, Trần Du chỉ vào tôi và cười. Tôi hỏi anh ta cười gì, anh nói "Bé tí vậy thì làm được trò trống gì. Còn không đủ để mở một mắt âm dương chứ nói gì đến vẽ bùa". Tôi hơi bất mãn và hỏi Trần Du vòng xoáy của anh ấy lớn đến mức nào, Trần Du giơ nắm đấm của anh ấy lên với tôi và nói với tôi. "Gần như to bằng nắm tay này"...
Sau khi nghe những gì anh ấy nói, tôi cảm thấy như mình đang bị tạt một gáo nước lạnh. Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Trần Du ôm tôi, rồi mỉm cười và nói: "Này, đừng nản lòng ......... tôi 10 tuổi đã có xoáy âm khí, rồi cũng phải luyện tập đến nay cũng đã 10 năm rồi. " Sau đó, anh ta kéo tôi xuống cầu thang và nói rằng chú Công vừa trở về và chúng tôi có thể hỏi chú Công về chuyện Thiên Sư Đường. Đồng Đồng cũng không nói kỹ với chúng tôi trước khi cô ấy rời đi. Chỉ để lại địa chỉ của Thiên Sư Đường bảo chúng tôi đi báo danh. Ngay khi chúng tôi đi xuống cầu thang, chú Công đã nhìn thấy chúng tôi liền quay lưng định chạy... Trần Du nhanh chóng nói với chú Công "Chú Công, đừng chạy ... Cháu không có hỏi tiền."
Nghe những lời của Trần Du, chú Công có vẻ không tin, và nhìn với một chút nghi ngờ và nói, "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật ... hai người đó đến cảm ơn chúng tôi." Sau khi nghe những lời của Trần Du, chú Công lại thay đổi thái độ và hỏi chúng tôi với một nụ cười, liệu có phải là họ đã cho chúng tôi tiền không. Nếu đúng là đã cho chúng tôi tiền, thu nhập của chúng tôi cũng coi như là thu nhập của cửa hàng... Chú ấy có thể được chia một phần không.
Thật nể phục cái độ ham tiền của chú. Trần Du lắc đầu và nói rằng họ không có cho chúng tôi tiền, nhưng đã cho chúng tôi hai lệnh bài. Chú Công tò mò hỏi "lệnh bài gì?", và Trần Du trực tiếp trao lệnh bài đen cho chú Công .... Sau khi chú Công cầm lấy lệnh bài, nét mặt đột nhiên rạng rỡ lên. Nhìn vào chúng tôi và nói, "Cậu lấy nó ở đâu vậy?"
"Ơ, cháu vừa nói với chú là họ cho chúng cháu mà. Chú biết cái này à?" Tôi nhìn chú Công và hỏi.
Chú Công gật đầu, và nói với tôi: "Tôi biết ... Tất nhiên tôi biết chứ ... Đây là thiên sư lệnh ..."
....
Thấy tôi nói to quá, Đồng Đồng nhanh chóng làm điệu, nháy mắt với tôi.
"Cô có biết Tề Linh đang nằm trong miếng ngọc đó không?" Tôi nói với Đồng Đồng. Đồng Đồng gật đầu, và sau đó nói với tôi: "Nhưng cậu không cần phải nói to lên như vậy. Hai cậu đều là pháp sư. Nếu cậu thực sự muốn đi theo con đường này, Thiên Sư Đường sẽ là lựa chọn tốt nhất của cậu. Có nhiều điều bây giờ tôi chưa tiện nói với cậu. Kể cả nói với cậu, thì cậu cũng không hiểu. Chị tôi yêu cầu tôi nói với cậu, rằng cô ấy sẽ đợi cậu ...
"Không, ý cô là gì ... tại sao tôi không thể hiểu được chuyện đó?" Tôi nhìn Đồng Đồng với vẻ mặt nhăn nhó. Đồng Đồng khẽ mỉm cười với tôi, rồi nói: "Sau này cậu sẽ hiểu, đây là những gì chị tôi yêu cầu tôi đưa cho cậu." Đồng Đồng sau đó trao cho tôi một hộp gỗ nhỏ .... rồi không đợi tôi nói thêm.
Vạn Thạc Minh đứng ở cửa và khẽ cau mày hét lên "Đồng Đồng, em đang làm gì vậy?"
"Anh rể ... em đến đây!" Cô ấy nói với tôi với một nụ cười nhẹ, "Hãy nhớ đến Thiên Sư Đường nhé." Sau đó, cô quay lại và đi về phía cửa ... Tại thời điểm này. Tôi đã kích động và nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.
Lúc này, Trần Du nói với tôi: "Chung Xuyên. Chuyện lớn rồi." Tôi nhìn Trần Du hỏi ý anh ta là gì, Trần Du nói với tôi: "Ý gì à? Đồng Đồng là em gái của Tề Linh, có nghĩa là Tề Linh là chị gái của Đồng Đồng, và Đồng Đồng gọi tên đó là anh rể ... cậu không thấy có gì ở đây à ? " Thật sự khi nghe Trần Du nói điều này, tôi mới nhận ra ... Tôi chỉ muốn bắt kịp và hỏi Đồng Đồng, rằng cô ấy có bao nhiêu chị em ...
Tuy nhiên, cả hai bọn họ đã biến mất. Lúc này, người phục vụ mang ra bốn tách cà phê. Thực sự là không có tâm trí mà uống lúc này. Tôi lập tức mở hộp gỗ mà Đồng Đồng đưa cho tôi, và trong hộp gỗ được đặt một viên thuốc tròn tương tự như thuốc tiên trong TV. Nhưng có thứ khác thu hút tôi hơn. Đó là một chiếc chuông đồng. Sau khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy rằng chiếc chuông đồng này là chiếc Linh Linh đã cho tôi ...
Ngoài ra còn có một ghi chú trong hộp gỗ, có ghi một số từ nguệch ngoạc, "Chung Xuyên, viên thuốc này có thể giúp anh tu luyện âm dương. Em đang đợi anh. Khi đến lúc thích hợp. Em sẽ đến gặp anh."
"Tề Linh còn sống sao? Tôi vẫn còn một chút băn khoăn ... Lúc này, Trần Du ở bên cạnh nhìn vào tấm lệnh bài trông đen sì.
"Thế rồi cái lệnh bài này để làm gì? Ban nãy cô ta nói nghe có vẻ tuyệt vời lắm." Trần Du nhìn tôi nói. Tôi nhìn Trần Du và lắc đầu: "Tôi không chắc ... Nhưng chúng ta có thể đi hỏi chú Công. Mặc dù chú Công hay chém gió, nhưng ông ấy cũng nói đúng, đó là ở Tần An cạnh tranh rất ghê gớm." Nói xong, chúng tôi định rời đi ... nhưng lúc đó người phục vụ chạy đến yêu cầu chúng tôi thanh toán hóa đơn.
Giá mỗi tách cà phê là 1500 tệ ... Lần này hai chúng tôi thật sự quá ngốc, chúng tôi không mang theo tiền. Hơn nữa, người đàn ông béo như chú Công có nói rằng ông đã hứa với chúng tôi mức lương 2500 tệ, nhưng ông ấy đã trả đâu ... Trần Du và tôi suy nghĩ về nó cùng nhau. Thực sự là bây giờ đến 100 tệ chúng tôi cũng không có. Thấy vậy, người phục vụ tỏ vẻ khinh bỉ.
"Người phụ nữ đó ..." Trần Du nói, trong đầu cứ nghĩ là hai người kia đã thanh toán. Người phục vụ cau mày thậm chí còn gắt lên, và nói với Trần Du, "Ai là người phụ nữ của cậu ...?"
"Không .... Chị ơi, chị vừa mới thấy rồi đó. Đó là cà phê mà hai người kia mời chúng tôi uống, và chúng tôi cũng không uống hai cốc đó. Hay là cho chúng tôi trả lại nhé ." Trần Du đứng cạnh hắn nói.
"Tôi xin lỗi, thưa ngài. Chỗ chúng tôi không cho phép trả lại đồ đã đặt........Hai vị nghĩ cách khác cho ..." Người phục vụ nói với thái độ khinh bỉ và ghê tởm ...
Trần Du đang định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi bảo gọi cho chú Công đi ... Tôi nhấn số gọi cho chú ấy, nhưng bên kia chỉ có tiếng "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy" Tôi thử gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được, đúng là lão mập chết tiệt..
Chúng tôi liếc nhìn nhau. Giờ chỉ có các chạy ra ngoài lái xe đi ... Nhưng người phục vụ đứng cách đó không xa và luôn nhìn chằm chằm vào chúng tôi, lúc này có muốn trốn cũng chẳng được. Bất lực, tôi chỉ cách đi đến bên cạnh người phục vụ, Trần Du lôi tấm lệnh bài đen vừa nãy ra nói ,có thể cầm thứ này ở đây không,nhân viên phục vụ đương nhiên là từ chối.
"Tiểu đệ, cậu có thể cho tôi xem thứ này được không?" Không biết từ đâu có một ông già xuất hiện. Trần Du gật đầu và đưa tấm lệnh bài, vẻ mặt chán nản... Sau khi nhận được lệnh bài, ông già nhìn qua rồi nói với Trần Du " Cậu là Trần Du?" Trần Du khẽ sững người, rồi hỏi ông già làm sao biết? Ông già chỉ vào một từ rất nhỏ dưới lệnh bài, thực sự nó có khắc tên của Trần Du, nhưng nãy giờ chúng tôi không để ý. Ông lão đưa lệnh bài đen cho Trần Du, và sau đó hỏi người phục vụ chuyện gì đang xảy ra. Nghe thấy chuyện hai chúng tôi không đủ tiền trả hóa đơn cà phê, rõ ràng ông ta hơi ngạc nhiên, rồi mạnh dạn nói với người phục vụ "Cứ tính vào phần của tôi." Người phục vụ gật đầu sau khi nghe những lời của ông già. Ông già cười và nói "Không có gì! Hai cậu đều là bậc kỳ tài. Coi như ta có thêm hai người bạn.
"Vậy... chú tên gì? Hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ quay lại lấy tiền trả cho chú." Tôi nói với ông già. Ông già cười, xua tay và nói không cần thiết. Sau đó, ông ấy nói với chúng tôi rằng ông ấy đang có khách, nên không ở lại thêm với chúng tôi được. Quả là vẫn còn nhiều người tốt trên thế giới này ... Lúc này, ánh mắt của người phục vụ nhìn chúng tôi đã khác đi một chút, nhưng Trần Du và tôi không bận tâm cho lắm. Tôi chỉ muốn quay về và ăn thuốc tiên để tu luyện âm khí. Quay trở lại cửa hàng, cánh cửa của cửa hàng đã đóng lại và chú Công béo chết tiệt đó cũng không biết đi đâu ......
Tôi lấy viên thuốc ra và định ăn nó. Thấy vậy, Trần Du ngăn lại, rồi hỏi tôi không sợ bị đầu độc sao. Tôi liếc nhìn anh ta và nói: "Anh có biết Linh Linh là ai không? Là vợ tôi! Anh đã bao giờ thấy vợ mình đầu độc chồng chưa?" Uống viên thuốc này xong, tôi chỉ cảm thấy có một hương vị ngọt ngào đi vào cơ thể dọc theo cổ họng, và rồi tôi cảm thấy một luồng không khí lạnh di chuyển trong cơ thể.
Lúc này cơ thể tôi dường như bị rơi vào hầm băng, cơ thể tôi không thể ngừng run rẩy, và sau đó đầu tôi lảo đảo, tôi cảm thấy giống như một cơn sốt vậy. Trần Du nói với tôi rằng điều này là hoàn toàn bình thường.
"Ngủ ngon nhé" ... Quả nhiên như hắn nói, tôi đã ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, và khi tôi thức dậy, cảm giác run run của ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn, nhưng rõ ràng tôi vẫn càm giác có một luồng khí lạnh ở bụng dưới. Và dường như nó đang di chuyển ở bên trong ấy. Tôi nhanh chóng sử dụng kỹ thuật mở mắt âm dương trong 'Liệt quỷ ký' ra, và đôi mắt tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái ... nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì ... Nhưng cảm giác thật là sung sướng quá đi.
"Chung Xuyên. Cậu bị trúng gió à?" Lúc này, Trần Du mở cửa và nói với tôi. Tôi mỉm cười và nói với anh ta, "Này, anh mày có âm khí rồi nhé."
"Thế hả? Nó lớn đến mức nào?" Trần Du hỏi tôi.
"Nó có kích thước bằng móng tay !!." Sau khi nghe những lời tôi nói, Trần Du chỉ vào tôi và cười. Tôi hỏi anh ta cười gì, anh nói "Bé tí vậy thì làm được trò trống gì. Còn không đủ để mở một mắt âm dương chứ nói gì đến vẽ bùa". Tôi hơi bất mãn và hỏi Trần Du vòng xoáy của anh ấy lớn đến mức nào, Trần Du giơ nắm đấm của anh ấy lên với tôi và nói với tôi. "Gần như to bằng nắm tay này"...
Sau khi nghe những gì anh ấy nói, tôi cảm thấy như mình đang bị tạt một gáo nước lạnh. Nhìn thấy biểu hiện của tôi, Trần Du ôm tôi, rồi mỉm cười và nói: "Này, đừng nản lòng ......... tôi 10 tuổi đã có xoáy âm khí, rồi cũng phải luyện tập đến nay cũng đã 10 năm rồi. " Sau đó, anh ta kéo tôi xuống cầu thang và nói rằng chú Công vừa trở về và chúng tôi có thể hỏi chú Công về chuyện Thiên Sư Đường. Đồng Đồng cũng không nói kỹ với chúng tôi trước khi cô ấy rời đi. Chỉ để lại địa chỉ của Thiên Sư Đường bảo chúng tôi đi báo danh. Ngay khi chúng tôi đi xuống cầu thang, chú Công đã nhìn thấy chúng tôi liền quay lưng định chạy... Trần Du nhanh chóng nói với chú Công "Chú Công, đừng chạy ... Cháu không có hỏi tiền."
Nghe những lời của Trần Du, chú Công có vẻ không tin, và nhìn với một chút nghi ngờ và nói, "Thật sao?"
"Tất nhiên là thật ... hai người đó đến cảm ơn chúng tôi." Sau khi nghe những lời của Trần Du, chú Công lại thay đổi thái độ và hỏi chúng tôi với một nụ cười, liệu có phải là họ đã cho chúng tôi tiền không. Nếu đúng là đã cho chúng tôi tiền, thu nhập của chúng tôi cũng coi như là thu nhập của cửa hàng... Chú ấy có thể được chia một phần không.
Thật nể phục cái độ ham tiền của chú. Trần Du lắc đầu và nói rằng họ không có cho chúng tôi tiền, nhưng đã cho chúng tôi hai lệnh bài. Chú Công tò mò hỏi "lệnh bài gì?", và Trần Du trực tiếp trao lệnh bài đen cho chú Công .... Sau khi chú Công cầm lấy lệnh bài, nét mặt đột nhiên rạng rỡ lên. Nhìn vào chúng tôi và nói, "Cậu lấy nó ở đâu vậy?"
"Ơ, cháu vừa nói với chú là họ cho chúng cháu mà. Chú biết cái này à?" Tôi nhìn chú Công và hỏi.
Chú Công gật đầu, và nói với tôi: "Tôi biết ... Tất nhiên tôi biết chứ ... Đây là thiên sư lệnh ..."
Bình luận facebook