-
Chương 376-378
Chương 376 Duyên phận đến đây
Lục Vân hiên ngang nói có sách mách có chứng, không chỉ giải thích khái niệm trì vị bệnh mà còn giúp đám sinh viên biết rằng bác sĩ càng giỏi thì càng chú trọng trì vị bệnh.
Căn bản không cần cố tình nhấn mạnh cái gì, mọi người nghe xong đã bắt đầu sinh ra một suy nghĩ: Trì vị bệnh rất quan trọng.
Thật sự là như thế!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cứ như từng cái tát vô hình điên cuồng vả vào mặt người đàn ông cứng nhắc kia.
Cái gì là giảng bài?
Đây mới là giảng bài!
Mà không phải chiếu PPT đọc một đoạn văn cổ rồi tùy tiện phiên dịch một lần.
Sắc mặt người đàn ông cứng nhắc xanh mét đi.
Anh ta vốn muốn để một tên sinh viên ngang ngạnh lên bục làm trò cười, nhưng không ngờ người thật sự bị vả mặt lại là mình.
Lúc này thật sự không thể nói gì được nữa.
Mà ngay lúc này, đám sinh viên trong phòng đã kiềm chế hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không được kích động hô lên: “Thầy Lục quá ngầu! Thầy Lục em yêu thầy!! Thầy Lục, em muốn sinh khỉ con cho thầy!!!”
Thân thể người đàn ông kia run lên kịch liệt.
Thầy Lục?
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt là sư tổ của viện trưởng Triệu phó, thần y Giang Thành Lục Vân?
Đáp án hiển nhiên là khẳng định.
Người đàn ông cứng nhắc lập tức khom lưng, kinh sợ nói: “Lục thần y, tôi không biết là ngài đã tới, còn tưởng rằng là sinh viên cứng đầu nào cố ý làm loạn lớp học...”
Trên đầu anh ta ứa mồ hôi lạnh, mồ hơi chảy xuống từ cổ làm ướt nhẹp cả áo.
Đại thần trước mắt là sư tổ của phó viện trưởng Triệu Mặc của bệnh viện trung y tỉnh, mà mình chỉ là một bác sĩ bình thường của bệnh viện thôi.
Vừa rồi anh ta dùng thái độ như vậy nói chuyện với Lục thần y, nếu hắn so đo thì e rằng sẽ mất luôn công việc này.
Người đàn ông kia rất sợ hãi.
Lục Vân không có tâm tư so đo với nhân vật nhỏ như vậy, nhưng vẫn giáo dục một câu: “Nếu tôi thật sự là một sinh viên cứng đầu, tôi nhảy ra làm loạn chỉ có thể chứng minh anh giảng bài không tốt, gặp phải tình huống này thì anh nên tự kiểm điểm lại.”
“Vâng vâng vâng, Lục thần y dạy bảo rất đúng.”
Nghe ý của Lục Vân thì hình như không muốn so đo, người đàn ông cứng nhắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trở về tỉnh lại đi, hôm nay tôi sẽ dạy khoá này luôn.” Lục Vân phất phất tay, cưỡng chế đuổi người đàn ông kia đi.
Anh ta vừa rời khỏi phòng học thì các sinh viên lập tức chen chúc chạy đến bên cạnh Lục Vân nói ríu rít không ngừng, hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề trước dó.
Lục Vân muốn đạt tới hiệu quả này, đó là giáo dục thông qua hứng thú.
Vốn dĩ sinh viên ngồi ở nơi này không đầy một phần ba phòng học, cũng không biết có phải những sinh viên này lộ ra tiếng gió với bạn bè không mà rất nhanh đã có rất nhiều người chạy đến.
Cứ như đã về tới lúc trước, thậm chí còn thu hút nhiều người hơn.
Bởi vì có rất nhiều sinh viên đều nhìn thấy tấm ảnh lan truyền trên diễn đàn của trường, đó là hình ảnh mơ hồ đội chó săn chụp lén được khi Lục Vân đi đến đoàn phim của Tiêu Thấm.
Lúc ấy bức ảnh này đã được Trác Đại Vĩ nhờ vã các mối quan hệ để liên hệ với người đăng ảnh xóa bỏ.
Còn hướng đi của chó săn tiên phong Trác Đại Vĩ, Lục Vân đã sớm nhét nhân tài như vậy vào ám bộ của Thiên Sáp Điện rồi.
Trở về vấn đề chính.
Bởi vì tấm hình lúc đó mà không ít sinh viên của đại học Giang Nam đã biết thầy Lục của họ quen biết người đẹp minh tinh Tiêu Thấm.
Mà khi tin tức này bị phơi bày thì chuyện Lục Vân là em trai của Tiêu Thấm đã không còn là bí mật.
Hôm nay không ít sinh viên biết Lục Vân đã trở lại đều kích động chạy tới, muốn nhờ hắn xin chữ ký của Tiêu Thấm.
Lục Vân rất ranh ma mà tỏ vẻ, muốn chữ ký thì rất đơn giản, chờ lớp trung y học kỳ này kết thúc thì mười sinh viên có biểu hiện xuất sắc nhất sẽ miễn phí nhận được một bản chữ ký của Tiêu Thấm.
Tin này làm các sinh viên kích động muốn xỉu ngang.
Chương trình học tiếp theo tiến triển rất thuận lợi, trong phòng đầy sinh viên, muốn tích cực bao nhiêu có tích cực bấy nhiêu, gần như không ai đục nước béo cò.
Bên ngoài phòng học, Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng đứng nhìn Lục Vân mà không tới gần, cũng không đi qua chào hỏi, chỉ lộ ra vẻ mặt rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian qua cô vẫn luôn nỗ lực, cố gắng muốn trở thành một tu luyện giả.
Nhưng chênh lệch thiên phú không phải dựa vào nỗ lực là có thể đền bù.
Người có thiên phú tốt chỉ cần mấy giờ là cô đọng ra được chân khí, mà thiên phú kém thì cho dù tốn mấy tháng, một năm, thậm chí là nhiều năm cũng không thể bước vào ngạch cửa này.
Đây là số mệnh.
Thẩm Tĩnh Nghi chính là như thế.
Cô cảm thấy mình và Lục Vân có chênh lệch quá lớn.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian Lục Vân không đến giảng bài, Thẩm Tĩnh Nghi suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, mình và Lục Vân hoàn toàn là người của hai thế giới.
Nếu là hai thế giới thì không cần đi quấy rầy nhau nữa.
Về sau Thẩm Tĩnh Nghi sẽ tiếp tục thử cô đọng chân khí, nhưng có lẽ sẽ không ôm chờ mong quá lớn nữa.
Trong mạng có, ắt rồi phải có; số đã không có, chớ cưỡng cầu.
Thẩm Tĩnh Nghi đứng ngoài phòng học rất lâu, nhưng trước khi tan học đã rời khỏi nơi này.
Lục Vân đang trả lời thắc mắc của các sinh viên trong phòng học thì giọng nói bỗng tạm dừng, nhưng rất nhanh lại tiếp tục giải thích như không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên hắn đã phát hiện Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cũng rất cảm khái về cô gái này.
Duyên phận giữa hắn và Thẩm Tĩnh Nghi bắt đầu từ Thẩm Kim Hoa, nhưng tính cách của ông ta quá vụ lợi, lúc trước bảo cô tiếp cận hắn cũng do lợi ích.
Thậm chí Thẩm Kim Hoa không tiếc chuốc say Lục Vân, muốn con gái mình và Lục Vân gạo nấu thành cơm.
Lúc ấy Lục Vân còn muốn chơi cha con bọn họ một vố, kết quả vào thời điểm mấu chốt Thẩm Tĩnh Nghi lại tỉnh ngộ, hắn cũng không tiện nói gì nữa.
Sau đó hắn vẫn luôn coi Thẩm Tĩnh Nghi là bạn.
Nhưng có lẽ duyên phận của hai người thật sự ngừng lại ở đây, nếu Thẩm Tĩnh Nghi đã nghĩ thông suốt thì quá tốt rồi.
Lục Vân than nhẹ một tiếng.
Lúc này hắn không ngờ được một ngày nào đó trong tương lai, cái tên Thẩm Tĩnh Nghi sẽ trở thành nổi đau khắc sâu trong tim mình.
Chương 377 Tôi diễn chính tôi
Vài ngày sau, người bạn nước ngoài của Trần Túc là Simpson đã đi tới tỉnh Giang Nam, không ngừng cảm khái phong cảnh diễm lệ của Giang Nam Long quốc.
Tinh hoa báu vật, địa linh nhân kiệt.
Trần Túc cười nói: “Cũng vì thế nên tôi mới mời anh tới đây chơi, phong cảnh của Giang Nam dễ làm bùng nổ linh cảm nhất.”
Simpson gật đầu tán đồng, miệng không ngừng nói: “Amazing Amaing, thật quá thần kỳ.”
“Đúng rồi Mr. Simpson, kỳ thật tôi còn có một việc muốn nói, tôi có một người bạn muốn làm quen với anh.” Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Túc bỗng mở miệng nói.
Simpson lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trần, không phải chúng ta đã nói không bàn chuyện công việc sao, sao anh đột nhiên lại nói muốn giới thiệu bạn cho tôi quen?”
Gần đây tâm tình của Simpson tương đối bực bội do công việc. Lần này tới Long quốc một là muốn gặp mặt bạn cũ Trần Túc, hai là tới tìm kiếm linh cảm.
Simpson cũng được xem là một đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, rất nhiều diễn viên Long quốc đều hy vọng có thể thông qua ông ta để bước vào Hollywood phát triển.
Hiện tại nghe Trần Túc nói vậy thì rất có thể là tình huống này.
Thực tế Simpson đã đoán đúng hơn phân nửa.
Trần Túc chuẩn bị giới thiệu Lục Vân cho Simpson thật sự là có liên quan đến công việc.
Nhưng không phải như suy đoán của Simpson là Lục Vân muốn dựa vào ông ta để bước vào Hollywood, mà là muốn lợi dụng quan hệ của ông ta để liên hệ với vài minh tinh quốc tế.
Trần Túc lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: “Mr. Simpson, đó là một người bạn của tôi, anh ta là người không tồi, anh có thể gặp anh ta trước một lần, nếu cảm thấy bị mạo phạm thì thôi vậy.”
“Sao lại nói vậy chứ? Trần, anh là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ gặp người được anh đề cử một lần.”
Tuy Simpson không muốn bàn chuyện công việc vào lúc này, nhưng Trần Túc là người bạn đạo diễn ít ỏi của ông ta ở Long quốc, tất nhiên không thể không nể mặt Trần Túc rồi.
Cùng lắm cứ lưu số của người nọ lại, về sau xem tình hình rồi liên hệ.
Trần Túc nói cảm ơn rồi gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Vân.
Rất nhanh Lục Vân đã chạy đến.
“Lục tiên sinh, vị này là người bạn ở Hollywood của tôi - Simpson. Mr. Simpson, vị này là Lục Vân.” Trần Túc giới thiệu.
Vốn dĩ Simpson đang không vui, gặp Lục Vân chỉ vì nể mặt Trần Túc thôi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân đi tới trước mặt thì đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.
Dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.
Có một sự cao ngạo nói không nên lời, nhưng cái ‘Ngạo’ này không làm người ta khó chịu, ngược lại chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy thanh niên này không tầm thường.
Simpson khó được mà chủ động duỗi tay ra và nói: “Lục, rất vui được quen biết anh.”
Lục Vân cười cười: “Vinh hạnh của tôi.”
Trần Túc thấy vậy thì hiểu ý cười, ông ta đã sớm đoán được bạn tốt của mình nhất định sẽ thưởng thức Lục Vân, bởi vì trên người Lục Vân có một khí chất rất độc đáo. Lúc trước ông ta cũng bị khí chất này làm chấn động.
“Hai người bàn chuyện đi, tôi qua bên kia ngồi một lát.” Trần Túc thức thời nói.
Hai người giao lưu một lúc, Simpson mới biết Lục Vân tìm mình không phải vì bước vào Hollywood mà là muốn ông ta làm người trung gian.
Simpson sảng khoái nói: “Ha ha ha, không thành vấn đề, Lục, tôi và anh nói chuyện rất hợp ý, tôi nhất định sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi cũng có một thỉnh cầu.”
“Xin cứ nói.”
“Gần nhất tôi có quay một tác phẩm, trong đó có một chút nội dung về thần bảo hộ của Long quốc các vị...”
Ánh mắt Lục Vân lập tức đanh lại.
Hiện tại các nơi trên thế giới đều truyền tin Thiên Sáp Vương đã chết, không ít người vui sướng hả hê, CEO của tập đoàn ASG cũng như thế.
Lúc này Simpson nhắc tới thần bảo hộ của Long quốc, chẳng lẽ cũng muốn bỏ đá xuống giếng?
Hình như đã đoán được suy nghĩ của Lục Vân, Simpson vội vàng xua tay giải thích: “Lục, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý với Long quốc và Thiên Sáp Vương, ngược lại tôi còn rất kính nể anh ta.”
Simpson là người Mỹ, nhưng không phải tất cả người Mỹ đều vui sướng khi người gặp họa, cũng có rất nhiều người sùng bái Thiên Sáp Vương.
Lấy sức mạnh của một người mà gánh vác sự huy hoàng của cả giới tu võ Long quốc, nhân vật anh hùng như vậy chẳng phân biệt quốc tịch.
Simpson rất sùng bái Thiên Sáp Vương.
Cho nên trong tác phẩm mới nhất của ông ta có một màn ảnh là kính chào Thiên Sáp Vương, nhưng ông ta đã chụp màn ảnh này vô số lần mà vẫn không tạo ra được cảm giác đó.
Có thể là diễn viên không được, hoặc là khí chất không đúng chỗ.
Simpson là người theo đuổi sự hoàn mỹ, màn ảnh này chụp không tốt thì ông ta không có khả năng tùy tiện lấy ra cho người ta xem. Lần này tới Long quốc tìm kiếm linh cảm cũng là vì màn ảnh này.
Vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân, ông ta bỗng sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, cứ như sâu trong lòng có một giọng nói đang mách bảo rằng đây là cảm giác ông ta muốn.
Cho nên Simpson hy vọng Lục Vân có thể giúp mình hoàn thành màn ảnh này.
Lục Vân yên lặng nhìn chăm chú Simpson một hồi, đang phán đoán ông ta có nói dối hay không.
Một người bình thường chỉ cần có biểu hiện nói dối nào cũng khó mà chạy thoát đôi mắt của Lục Vân.
Hắn thấy được chân thành từ ánh mắt của Simpson.
Hơn nữa nếu hiện tại Simpson quay màn ảnh đó thì chờ đến lúc tác phẩm công chiếu cũng đã qua một thời gian.
Tới lúc ấy đám yêu ma quỷ quái nấp trong bóng tối đều bại lộ gần hết, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Vân.
Hơn nữa cho dù tác phẩm được công chiếu trước thì có lẽ cũng không ai nhận ra Lục Vân trong phim chính là Thiên Sáp Vương thật sự.
Cái này là bảo tôi diễn chính tôi đây mà.
Vì thế Lục Vân suy tư một lát rồi nói: “Nếu Mr. Simpson sảng khoái chịu giúp tôi như vậy, hơn nữa còn rất coi trọng tôi thì tôi cũng không thể làm ông thất vọng.”
Hai mắt Simpson sáng lên: “Lục, nói vậy tức là anh đồng ý đúng không?”
Lục Vân gật đầu nói: “Ừ, nhưng tôi có một kiến nghị, lúc quay tốt nhất đừng lộ mặt, chỉ cần quay phía sau lưng là được.”
Simpson hơi sửng sốt, sau đó liền nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Ý kiến này thật tuyệt vời.
Có thể nói là bước đi của thần!
Chương 378 Nhà họ Doãn biến động
Simpson vỗ bàn tán thưởng.
Trước đó ông ta luôn buồn rầu vì những diễn viên kia có nỗ lực đến đâu cũng không thể đạt tới hiệu quả mình muốn. Cụ thể là thất bại ở đâu thì ông ta cũng không biết.
Mãi đến giờ phút này nghe xong kiến nghị của Lục Vân thì Simpson lập tức bừng tỉnh.
Cảm giác thần bí!
Đúng, chính là cảm giác thần bí!
Từ đầu đến cuối Thiên Sáp Vương vẫn luôn đeo mặt nạ Long Đầu đối mặt với thế nhân, chưa từng để lộ dung mạo thật sự. Chỉ điều này thôi đã ẩn chứa một cảm giác thần bí mãnh liệt.
Nhân loại luôn sinh ra tâm lý hiếu kỳ với những thứ thần bí như lỗ đen, muốn lấy cái gì đó thọc vào xem rốt cuộc bên trong cất giấu thứ gì.
Mặt nạ Long Đầu của Thiên Sáp Vương giống như một cái lỗ đen.
Không ai không hiếu kỳ dưới lớp mặt nạ này che giấu gương mặt như thế nào.
Đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, một ngày nọ khi một thứ có tính trù tượng vô hạn đột nhiên trở nên cụ thể hoá thì thường sẽ sinh ra chênh lệch tâm lý.
Thiên Sáp Vương cũng như thế.
Thế nhân tò mò tướng mạo của hắn, nhưng sâu trong lòng lại có sẵn một hình tượng về Thiên Sáp Vương, hình tượng này là ảo tưởng hoàn mỹ nhất trong mỗi cá nhân.
Cho nên để ai đi đóng vai Thiên Sáp Vương cũng không thích hợp.
Chỉ khi nào không lộ mặt, chỉ dùng một bóng dáng giống như lời vừa rồi của Lục Vân thì mới là thích hợp nhất.
Simpson là đạo diễn thâm niên lại bị một vấn đề đơn giản như vậy làm khó, sau khi được Lục Vân nhắc nhở thì lập tức cởi bỏ bế tắc.
Cứ làm như vậy đi!
Simpson nói làm liền làm.
Dù sao chỗ của Trần Túc cũng trang bị đầy đủ dụng cụ quay phim, rất nhanh Simpson đã quay một loạt màn ảnh dựa theo kiến nghị của Lục Vân.
Ông ta chọn dùng một màn ảnh biến hoá cực nhanh.
Từ xa tới gần, chỉ thấy hình ảnh chuyển từ núi cao hùng vĩ lúc ban đầu rồi đẩy mạnh đi, khí thế đột nhiên thu lại, cuối cùng dừng hẳn trên một bóng dáng cao ngất.
Hình ảnh đến đây thì dừng.
Vừa quay ra khí thế hùng hồn, lại giữ được cảm giác thần bí của Thiên Sáp Vương.
Khi nhìn thấy màn ảnh này, Simpson ngây ngẩn cả người.
Giống!
Quả thực quá giống!
Có thể nói là giống y như đúc!
Cứ như bóng dáng trong màn ảnh này chính là bản nhân Thiên Sáp Vương, dù hình thể hay khí chất đều giống y như đúc.
“Amazing...” Simpson lập tức ứa cả nước mắt.
Đây là màn ảnh hoàn mỹ mà ông ta luôn muốn theo đuổi, mà người cống hiến ra sự hoàn mỹ này chính là Lục Vân.
Simpson kích động kéo tay Lục Vân mà nói: “Lục, thật sự rất cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành chuyện đó nhanh nhất có thể, chờ tin tức tốt của tôi đi.”
Simpson là đạo diễn nổi tiếng của Hollywood nên mạng lưới quan hệ cũng không đơn giản, đa số minh tinh đều chịu nể mặt ông ta.
Lục Vân đã giao hết công việc kế tiếp cho Diệp Khuynh Thành.
Mà hắn thì tiếp tục chờ.
Chờ sự kiện Vân Thiên Thần Quân ngã xuống tiếp tục phát triển.
Trong khoảng thời gian này, Long quốc đã liên tục xuất hiện sự kiện thành viên Võ Minh bị tập kích, điều này chứng minh những thế lực ẩn núp trong góc tối của Long quốc đã không nhịn được muốn ra tay.
Trong đó bao gồm những người cải tạo gien trở về từ nước ngoài.
Những chuyện này không cần Lục Vân xen vào, hắn chỉ phụ trách câu cá lớn, còn việc điều tra thế lực trong bóng tối thì giao cho Võ Minh làm là được.
Nếu cả việc nhỏ như vậy mà Võ Minh cũng làm không xong thì chỉ có thể nói Vân Thiên Thần Quân sẽ rất thất vọng.
Lại một thời gian trôi qua, Lục Vân đã chờ được tin tức bất ngờ đầu tiên: Võ Minh ở Kinh thành đã biến thiên, không biết tại sao Doãn Phái vào tù, mà Doãn Thu Thủy cũng bị bộ chấp pháp của Võ Minh theo dõi.
Nhà họ Doãn ở Kinh thành như núi ngã trong một đêm.
Khi Lục Vân biết được tin này từ Lạc Ly thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Bỏ qua ân oán của mình và Doãn Phái, Doãn Thu Thủy là dì út của hắn, lúc trước ở kinh thành cũng rất chiếu cố hắn.
Cho nên dù thế nào thì Lục Vân cũng không thể mặc kệ chuyện này. Hắn lập tức gọi vào một dãy số mã hóa đặc thù.
...
Bộ chấp pháp của Võ Minh Kinh thành.
Doãn Thu Thủy đang tiếp nhận điều tra.
Bà ấy bị hạn chế đi ra ngoài, chức viện trưởng học viện võ đạo của kinh thành cũng tạm thời bị đình chỉ, đủ để chứng minh lần này nhà họ Doãn đã trêu chọc phiền phức lớn đến mức nào.
Trong lúc chấp pháp giả thẩm vấn Doãn Thu Thủy thì trong văn phòng của minh chủ Võ Minh Kinh thành bỗng xuất hiện một người đàn ông dáng người cường tráng, ánh mắt như kiếm, không giận đã oai.
Vẻ mặt của minh chủ Tiêu Sách lập tức thay đổi, ông ta cung kính đứng dậy.
Bởi vì người đàn ông cường tráng trước mắt chính là một trong thần tướng của Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, người thủ hộ của Long quốc, Thiên Cô.
Tiêu Sách gặp mặt anh ta cũng không thể không tôn kính.
“Nhà họ Doãn sao lại thế này?” Thiên Cô không nói nhiều mà đi thẳng vào chủ đề.
Mới đầu Tiêu Sách còn chưa biết ý đồ của Thiên Cô, nghe anh ta hỏi vậy mới biết là vì nhà họ Doãn, ông ta hơi chần chờ rồi hỏi: “Vì sao tướng quân đột nhiên cảm thấy hứng thú với nhà họ Doãn?”
“Ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.” Thiên Cô khẽ nhíu mày làm Tiêu Sách biến sắc, vội vàng nói rõ sự thật về nhà họ Doãn.
Thì ra nhà họ Doãn bị điều tra là vì Doãn Phái bồi dưỡng một đám tử sĩ, ai cũng là tôn giả.
Võ Minh quy định tất cả các thành viên từ minh chủ ở trên đến chấp pháp giả bình thường ở dưới đều phải đăng ký danh sách các thế lực để tiện quản lý, tuyệt đối không cho phép bồi dưỡng thế lực riêng.
Đây là tối kỵ!
Kỳ thật quy định là chết.
Nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối.
Người bồi dưỡng thế lực riêng trong Võ Minh không chỉ có một mình Doãn Phái, mỗi người ít nhiều gì cũng dính một chút, cả Tiêu Sách cũng có thế lực của mình.
Điều này giống như một quy tắc ngầm, nó tồn tại, nhưng không thể phơi bày ra ngoài.
Doãn Phái sai ở chỗ ông ta để lộ thế lực này ra.
Đầu đuôi chuyện này phải bàn đến lúc trước Doãn Phái phái người đi giết Lục Vân.
Kỳ thật tôn giả lúc trước xuất hiện ở Long gia là tử sĩ do Doãn Phái bồi dưỡng ra.
Mà Võ Minh kinh thành lại có nhiều chuyện thâm sâu, lục đục với nhau là điều bình thường, chỉ xem ai bắt được nhược điểm của đối phương trước.
Khi Doãn Phái mất đi lý trí mà phái tử sĩ đi giết Lục Vân thì ông ta cũng đã bị đối thủ theo dõi.
Còn đối thủ là ai thì không ai biết cả, có lẽ là một, cũng có lẽ là hai, hoặc là cả đám.
Không ai giải thích rõ được.
Chỉ cần tóm được nhược điểm của Doãn Phái, phơi bày chứng cứ ra thì chức vị đại hộ pháp của ông ta nhất định sẽ bỏ trống, một số người phía dưới đang chực chờ cơ hội này để leo lên.
Sự thật tàn khốc như vậy đó.
Lục Vân hiên ngang nói có sách mách có chứng, không chỉ giải thích khái niệm trì vị bệnh mà còn giúp đám sinh viên biết rằng bác sĩ càng giỏi thì càng chú trọng trì vị bệnh.
Căn bản không cần cố tình nhấn mạnh cái gì, mọi người nghe xong đã bắt đầu sinh ra một suy nghĩ: Trì vị bệnh rất quan trọng.
Thật sự là như thế!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cứ như từng cái tát vô hình điên cuồng vả vào mặt người đàn ông cứng nhắc kia.
Cái gì là giảng bài?
Đây mới là giảng bài!
Mà không phải chiếu PPT đọc một đoạn văn cổ rồi tùy tiện phiên dịch một lần.
Sắc mặt người đàn ông cứng nhắc xanh mét đi.
Anh ta vốn muốn để một tên sinh viên ngang ngạnh lên bục làm trò cười, nhưng không ngờ người thật sự bị vả mặt lại là mình.
Lúc này thật sự không thể nói gì được nữa.
Mà ngay lúc này, đám sinh viên trong phòng đã kiềm chế hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không được kích động hô lên: “Thầy Lục quá ngầu! Thầy Lục em yêu thầy!! Thầy Lục, em muốn sinh khỉ con cho thầy!!!”
Thân thể người đàn ông kia run lên kịch liệt.
Thầy Lục?
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt là sư tổ của viện trưởng Triệu phó, thần y Giang Thành Lục Vân?
Đáp án hiển nhiên là khẳng định.
Người đàn ông cứng nhắc lập tức khom lưng, kinh sợ nói: “Lục thần y, tôi không biết là ngài đã tới, còn tưởng rằng là sinh viên cứng đầu nào cố ý làm loạn lớp học...”
Trên đầu anh ta ứa mồ hôi lạnh, mồ hơi chảy xuống từ cổ làm ướt nhẹp cả áo.
Đại thần trước mắt là sư tổ của phó viện trưởng Triệu Mặc của bệnh viện trung y tỉnh, mà mình chỉ là một bác sĩ bình thường của bệnh viện thôi.
Vừa rồi anh ta dùng thái độ như vậy nói chuyện với Lục thần y, nếu hắn so đo thì e rằng sẽ mất luôn công việc này.
Người đàn ông kia rất sợ hãi.
Lục Vân không có tâm tư so đo với nhân vật nhỏ như vậy, nhưng vẫn giáo dục một câu: “Nếu tôi thật sự là một sinh viên cứng đầu, tôi nhảy ra làm loạn chỉ có thể chứng minh anh giảng bài không tốt, gặp phải tình huống này thì anh nên tự kiểm điểm lại.”
“Vâng vâng vâng, Lục thần y dạy bảo rất đúng.”
Nghe ý của Lục Vân thì hình như không muốn so đo, người đàn ông cứng nhắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trở về tỉnh lại đi, hôm nay tôi sẽ dạy khoá này luôn.” Lục Vân phất phất tay, cưỡng chế đuổi người đàn ông kia đi.
Anh ta vừa rời khỏi phòng học thì các sinh viên lập tức chen chúc chạy đến bên cạnh Lục Vân nói ríu rít không ngừng, hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề trước dó.
Lục Vân muốn đạt tới hiệu quả này, đó là giáo dục thông qua hứng thú.
Vốn dĩ sinh viên ngồi ở nơi này không đầy một phần ba phòng học, cũng không biết có phải những sinh viên này lộ ra tiếng gió với bạn bè không mà rất nhanh đã có rất nhiều người chạy đến.
Cứ như đã về tới lúc trước, thậm chí còn thu hút nhiều người hơn.
Bởi vì có rất nhiều sinh viên đều nhìn thấy tấm ảnh lan truyền trên diễn đàn của trường, đó là hình ảnh mơ hồ đội chó săn chụp lén được khi Lục Vân đi đến đoàn phim của Tiêu Thấm.
Lúc ấy bức ảnh này đã được Trác Đại Vĩ nhờ vã các mối quan hệ để liên hệ với người đăng ảnh xóa bỏ.
Còn hướng đi của chó săn tiên phong Trác Đại Vĩ, Lục Vân đã sớm nhét nhân tài như vậy vào ám bộ của Thiên Sáp Điện rồi.
Trở về vấn đề chính.
Bởi vì tấm hình lúc đó mà không ít sinh viên của đại học Giang Nam đã biết thầy Lục của họ quen biết người đẹp minh tinh Tiêu Thấm.
Mà khi tin tức này bị phơi bày thì chuyện Lục Vân là em trai của Tiêu Thấm đã không còn là bí mật.
Hôm nay không ít sinh viên biết Lục Vân đã trở lại đều kích động chạy tới, muốn nhờ hắn xin chữ ký của Tiêu Thấm.
Lục Vân rất ranh ma mà tỏ vẻ, muốn chữ ký thì rất đơn giản, chờ lớp trung y học kỳ này kết thúc thì mười sinh viên có biểu hiện xuất sắc nhất sẽ miễn phí nhận được một bản chữ ký của Tiêu Thấm.
Tin này làm các sinh viên kích động muốn xỉu ngang.
Chương trình học tiếp theo tiến triển rất thuận lợi, trong phòng đầy sinh viên, muốn tích cực bao nhiêu có tích cực bấy nhiêu, gần như không ai đục nước béo cò.
Bên ngoài phòng học, Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng đứng nhìn Lục Vân mà không tới gần, cũng không đi qua chào hỏi, chỉ lộ ra vẻ mặt rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian qua cô vẫn luôn nỗ lực, cố gắng muốn trở thành một tu luyện giả.
Nhưng chênh lệch thiên phú không phải dựa vào nỗ lực là có thể đền bù.
Người có thiên phú tốt chỉ cần mấy giờ là cô đọng ra được chân khí, mà thiên phú kém thì cho dù tốn mấy tháng, một năm, thậm chí là nhiều năm cũng không thể bước vào ngạch cửa này.
Đây là số mệnh.
Thẩm Tĩnh Nghi chính là như thế.
Cô cảm thấy mình và Lục Vân có chênh lệch quá lớn.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian Lục Vân không đến giảng bài, Thẩm Tĩnh Nghi suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, mình và Lục Vân hoàn toàn là người của hai thế giới.
Nếu là hai thế giới thì không cần đi quấy rầy nhau nữa.
Về sau Thẩm Tĩnh Nghi sẽ tiếp tục thử cô đọng chân khí, nhưng có lẽ sẽ không ôm chờ mong quá lớn nữa.
Trong mạng có, ắt rồi phải có; số đã không có, chớ cưỡng cầu.
Thẩm Tĩnh Nghi đứng ngoài phòng học rất lâu, nhưng trước khi tan học đã rời khỏi nơi này.
Lục Vân đang trả lời thắc mắc của các sinh viên trong phòng học thì giọng nói bỗng tạm dừng, nhưng rất nhanh lại tiếp tục giải thích như không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên hắn đã phát hiện Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cũng rất cảm khái về cô gái này.
Duyên phận giữa hắn và Thẩm Tĩnh Nghi bắt đầu từ Thẩm Kim Hoa, nhưng tính cách của ông ta quá vụ lợi, lúc trước bảo cô tiếp cận hắn cũng do lợi ích.
Thậm chí Thẩm Kim Hoa không tiếc chuốc say Lục Vân, muốn con gái mình và Lục Vân gạo nấu thành cơm.
Lúc ấy Lục Vân còn muốn chơi cha con bọn họ một vố, kết quả vào thời điểm mấu chốt Thẩm Tĩnh Nghi lại tỉnh ngộ, hắn cũng không tiện nói gì nữa.
Sau đó hắn vẫn luôn coi Thẩm Tĩnh Nghi là bạn.
Nhưng có lẽ duyên phận của hai người thật sự ngừng lại ở đây, nếu Thẩm Tĩnh Nghi đã nghĩ thông suốt thì quá tốt rồi.
Lục Vân than nhẹ một tiếng.
Lúc này hắn không ngờ được một ngày nào đó trong tương lai, cái tên Thẩm Tĩnh Nghi sẽ trở thành nổi đau khắc sâu trong tim mình.
Chương 377 Tôi diễn chính tôi
Vài ngày sau, người bạn nước ngoài của Trần Túc là Simpson đã đi tới tỉnh Giang Nam, không ngừng cảm khái phong cảnh diễm lệ của Giang Nam Long quốc.
Tinh hoa báu vật, địa linh nhân kiệt.
Trần Túc cười nói: “Cũng vì thế nên tôi mới mời anh tới đây chơi, phong cảnh của Giang Nam dễ làm bùng nổ linh cảm nhất.”
Simpson gật đầu tán đồng, miệng không ngừng nói: “Amazing Amaing, thật quá thần kỳ.”
“Đúng rồi Mr. Simpson, kỳ thật tôi còn có một việc muốn nói, tôi có một người bạn muốn làm quen với anh.” Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Túc bỗng mở miệng nói.
Simpson lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trần, không phải chúng ta đã nói không bàn chuyện công việc sao, sao anh đột nhiên lại nói muốn giới thiệu bạn cho tôi quen?”
Gần đây tâm tình của Simpson tương đối bực bội do công việc. Lần này tới Long quốc một là muốn gặp mặt bạn cũ Trần Túc, hai là tới tìm kiếm linh cảm.
Simpson cũng được xem là một đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, rất nhiều diễn viên Long quốc đều hy vọng có thể thông qua ông ta để bước vào Hollywood phát triển.
Hiện tại nghe Trần Túc nói vậy thì rất có thể là tình huống này.
Thực tế Simpson đã đoán đúng hơn phân nửa.
Trần Túc chuẩn bị giới thiệu Lục Vân cho Simpson thật sự là có liên quan đến công việc.
Nhưng không phải như suy đoán của Simpson là Lục Vân muốn dựa vào ông ta để bước vào Hollywood, mà là muốn lợi dụng quan hệ của ông ta để liên hệ với vài minh tinh quốc tế.
Trần Túc lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: “Mr. Simpson, đó là một người bạn của tôi, anh ta là người không tồi, anh có thể gặp anh ta trước một lần, nếu cảm thấy bị mạo phạm thì thôi vậy.”
“Sao lại nói vậy chứ? Trần, anh là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ gặp người được anh đề cử một lần.”
Tuy Simpson không muốn bàn chuyện công việc vào lúc này, nhưng Trần Túc là người bạn đạo diễn ít ỏi của ông ta ở Long quốc, tất nhiên không thể không nể mặt Trần Túc rồi.
Cùng lắm cứ lưu số của người nọ lại, về sau xem tình hình rồi liên hệ.
Trần Túc nói cảm ơn rồi gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Vân.
Rất nhanh Lục Vân đã chạy đến.
“Lục tiên sinh, vị này là người bạn ở Hollywood của tôi - Simpson. Mr. Simpson, vị này là Lục Vân.” Trần Túc giới thiệu.
Vốn dĩ Simpson đang không vui, gặp Lục Vân chỉ vì nể mặt Trần Túc thôi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân đi tới trước mặt thì đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.
Dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.
Có một sự cao ngạo nói không nên lời, nhưng cái ‘Ngạo’ này không làm người ta khó chịu, ngược lại chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy thanh niên này không tầm thường.
Simpson khó được mà chủ động duỗi tay ra và nói: “Lục, rất vui được quen biết anh.”
Lục Vân cười cười: “Vinh hạnh của tôi.”
Trần Túc thấy vậy thì hiểu ý cười, ông ta đã sớm đoán được bạn tốt của mình nhất định sẽ thưởng thức Lục Vân, bởi vì trên người Lục Vân có một khí chất rất độc đáo. Lúc trước ông ta cũng bị khí chất này làm chấn động.
“Hai người bàn chuyện đi, tôi qua bên kia ngồi một lát.” Trần Túc thức thời nói.
Hai người giao lưu một lúc, Simpson mới biết Lục Vân tìm mình không phải vì bước vào Hollywood mà là muốn ông ta làm người trung gian.
Simpson sảng khoái nói: “Ha ha ha, không thành vấn đề, Lục, tôi và anh nói chuyện rất hợp ý, tôi nhất định sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi cũng có một thỉnh cầu.”
“Xin cứ nói.”
“Gần nhất tôi có quay một tác phẩm, trong đó có một chút nội dung về thần bảo hộ của Long quốc các vị...”
Ánh mắt Lục Vân lập tức đanh lại.
Hiện tại các nơi trên thế giới đều truyền tin Thiên Sáp Vương đã chết, không ít người vui sướng hả hê, CEO của tập đoàn ASG cũng như thế.
Lúc này Simpson nhắc tới thần bảo hộ của Long quốc, chẳng lẽ cũng muốn bỏ đá xuống giếng?
Hình như đã đoán được suy nghĩ của Lục Vân, Simpson vội vàng xua tay giải thích: “Lục, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý với Long quốc và Thiên Sáp Vương, ngược lại tôi còn rất kính nể anh ta.”
Simpson là người Mỹ, nhưng không phải tất cả người Mỹ đều vui sướng khi người gặp họa, cũng có rất nhiều người sùng bái Thiên Sáp Vương.
Lấy sức mạnh của một người mà gánh vác sự huy hoàng của cả giới tu võ Long quốc, nhân vật anh hùng như vậy chẳng phân biệt quốc tịch.
Simpson rất sùng bái Thiên Sáp Vương.
Cho nên trong tác phẩm mới nhất của ông ta có một màn ảnh là kính chào Thiên Sáp Vương, nhưng ông ta đã chụp màn ảnh này vô số lần mà vẫn không tạo ra được cảm giác đó.
Có thể là diễn viên không được, hoặc là khí chất không đúng chỗ.
Simpson là người theo đuổi sự hoàn mỹ, màn ảnh này chụp không tốt thì ông ta không có khả năng tùy tiện lấy ra cho người ta xem. Lần này tới Long quốc tìm kiếm linh cảm cũng là vì màn ảnh này.
Vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân, ông ta bỗng sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, cứ như sâu trong lòng có một giọng nói đang mách bảo rằng đây là cảm giác ông ta muốn.
Cho nên Simpson hy vọng Lục Vân có thể giúp mình hoàn thành màn ảnh này.
Lục Vân yên lặng nhìn chăm chú Simpson một hồi, đang phán đoán ông ta có nói dối hay không.
Một người bình thường chỉ cần có biểu hiện nói dối nào cũng khó mà chạy thoát đôi mắt của Lục Vân.
Hắn thấy được chân thành từ ánh mắt của Simpson.
Hơn nữa nếu hiện tại Simpson quay màn ảnh đó thì chờ đến lúc tác phẩm công chiếu cũng đã qua một thời gian.
Tới lúc ấy đám yêu ma quỷ quái nấp trong bóng tối đều bại lộ gần hết, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Vân.
Hơn nữa cho dù tác phẩm được công chiếu trước thì có lẽ cũng không ai nhận ra Lục Vân trong phim chính là Thiên Sáp Vương thật sự.
Cái này là bảo tôi diễn chính tôi đây mà.
Vì thế Lục Vân suy tư một lát rồi nói: “Nếu Mr. Simpson sảng khoái chịu giúp tôi như vậy, hơn nữa còn rất coi trọng tôi thì tôi cũng không thể làm ông thất vọng.”
Hai mắt Simpson sáng lên: “Lục, nói vậy tức là anh đồng ý đúng không?”
Lục Vân gật đầu nói: “Ừ, nhưng tôi có một kiến nghị, lúc quay tốt nhất đừng lộ mặt, chỉ cần quay phía sau lưng là được.”
Simpson hơi sửng sốt, sau đó liền nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Ý kiến này thật tuyệt vời.
Có thể nói là bước đi của thần!
Chương 378 Nhà họ Doãn biến động
Simpson vỗ bàn tán thưởng.
Trước đó ông ta luôn buồn rầu vì những diễn viên kia có nỗ lực đến đâu cũng không thể đạt tới hiệu quả mình muốn. Cụ thể là thất bại ở đâu thì ông ta cũng không biết.
Mãi đến giờ phút này nghe xong kiến nghị của Lục Vân thì Simpson lập tức bừng tỉnh.
Cảm giác thần bí!
Đúng, chính là cảm giác thần bí!
Từ đầu đến cuối Thiên Sáp Vương vẫn luôn đeo mặt nạ Long Đầu đối mặt với thế nhân, chưa từng để lộ dung mạo thật sự. Chỉ điều này thôi đã ẩn chứa một cảm giác thần bí mãnh liệt.
Nhân loại luôn sinh ra tâm lý hiếu kỳ với những thứ thần bí như lỗ đen, muốn lấy cái gì đó thọc vào xem rốt cuộc bên trong cất giấu thứ gì.
Mặt nạ Long Đầu của Thiên Sáp Vương giống như một cái lỗ đen.
Không ai không hiếu kỳ dưới lớp mặt nạ này che giấu gương mặt như thế nào.
Đổi một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, một ngày nọ khi một thứ có tính trù tượng vô hạn đột nhiên trở nên cụ thể hoá thì thường sẽ sinh ra chênh lệch tâm lý.
Thiên Sáp Vương cũng như thế.
Thế nhân tò mò tướng mạo của hắn, nhưng sâu trong lòng lại có sẵn một hình tượng về Thiên Sáp Vương, hình tượng này là ảo tưởng hoàn mỹ nhất trong mỗi cá nhân.
Cho nên để ai đi đóng vai Thiên Sáp Vương cũng không thích hợp.
Chỉ khi nào không lộ mặt, chỉ dùng một bóng dáng giống như lời vừa rồi của Lục Vân thì mới là thích hợp nhất.
Simpson là đạo diễn thâm niên lại bị một vấn đề đơn giản như vậy làm khó, sau khi được Lục Vân nhắc nhở thì lập tức cởi bỏ bế tắc.
Cứ làm như vậy đi!
Simpson nói làm liền làm.
Dù sao chỗ của Trần Túc cũng trang bị đầy đủ dụng cụ quay phim, rất nhanh Simpson đã quay một loạt màn ảnh dựa theo kiến nghị của Lục Vân.
Ông ta chọn dùng một màn ảnh biến hoá cực nhanh.
Từ xa tới gần, chỉ thấy hình ảnh chuyển từ núi cao hùng vĩ lúc ban đầu rồi đẩy mạnh đi, khí thế đột nhiên thu lại, cuối cùng dừng hẳn trên một bóng dáng cao ngất.
Hình ảnh đến đây thì dừng.
Vừa quay ra khí thế hùng hồn, lại giữ được cảm giác thần bí của Thiên Sáp Vương.
Khi nhìn thấy màn ảnh này, Simpson ngây ngẩn cả người.
Giống!
Quả thực quá giống!
Có thể nói là giống y như đúc!
Cứ như bóng dáng trong màn ảnh này chính là bản nhân Thiên Sáp Vương, dù hình thể hay khí chất đều giống y như đúc.
“Amazing...” Simpson lập tức ứa cả nước mắt.
Đây là màn ảnh hoàn mỹ mà ông ta luôn muốn theo đuổi, mà người cống hiến ra sự hoàn mỹ này chính là Lục Vân.
Simpson kích động kéo tay Lục Vân mà nói: “Lục, thật sự rất cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành chuyện đó nhanh nhất có thể, chờ tin tức tốt của tôi đi.”
Simpson là đạo diễn nổi tiếng của Hollywood nên mạng lưới quan hệ cũng không đơn giản, đa số minh tinh đều chịu nể mặt ông ta.
Lục Vân đã giao hết công việc kế tiếp cho Diệp Khuynh Thành.
Mà hắn thì tiếp tục chờ.
Chờ sự kiện Vân Thiên Thần Quân ngã xuống tiếp tục phát triển.
Trong khoảng thời gian này, Long quốc đã liên tục xuất hiện sự kiện thành viên Võ Minh bị tập kích, điều này chứng minh những thế lực ẩn núp trong góc tối của Long quốc đã không nhịn được muốn ra tay.
Trong đó bao gồm những người cải tạo gien trở về từ nước ngoài.
Những chuyện này không cần Lục Vân xen vào, hắn chỉ phụ trách câu cá lớn, còn việc điều tra thế lực trong bóng tối thì giao cho Võ Minh làm là được.
Nếu cả việc nhỏ như vậy mà Võ Minh cũng làm không xong thì chỉ có thể nói Vân Thiên Thần Quân sẽ rất thất vọng.
Lại một thời gian trôi qua, Lục Vân đã chờ được tin tức bất ngờ đầu tiên: Võ Minh ở Kinh thành đã biến thiên, không biết tại sao Doãn Phái vào tù, mà Doãn Thu Thủy cũng bị bộ chấp pháp của Võ Minh theo dõi.
Nhà họ Doãn ở Kinh thành như núi ngã trong một đêm.
Khi Lục Vân biết được tin này từ Lạc Ly thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Bỏ qua ân oán của mình và Doãn Phái, Doãn Thu Thủy là dì út của hắn, lúc trước ở kinh thành cũng rất chiếu cố hắn.
Cho nên dù thế nào thì Lục Vân cũng không thể mặc kệ chuyện này. Hắn lập tức gọi vào một dãy số mã hóa đặc thù.
...
Bộ chấp pháp của Võ Minh Kinh thành.
Doãn Thu Thủy đang tiếp nhận điều tra.
Bà ấy bị hạn chế đi ra ngoài, chức viện trưởng học viện võ đạo của kinh thành cũng tạm thời bị đình chỉ, đủ để chứng minh lần này nhà họ Doãn đã trêu chọc phiền phức lớn đến mức nào.
Trong lúc chấp pháp giả thẩm vấn Doãn Thu Thủy thì trong văn phòng của minh chủ Võ Minh Kinh thành bỗng xuất hiện một người đàn ông dáng người cường tráng, ánh mắt như kiếm, không giận đã oai.
Vẻ mặt của minh chủ Tiêu Sách lập tức thay đổi, ông ta cung kính đứng dậy.
Bởi vì người đàn ông cường tráng trước mắt chính là một trong thần tướng của Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, người thủ hộ của Long quốc, Thiên Cô.
Tiêu Sách gặp mặt anh ta cũng không thể không tôn kính.
“Nhà họ Doãn sao lại thế này?” Thiên Cô không nói nhiều mà đi thẳng vào chủ đề.
Mới đầu Tiêu Sách còn chưa biết ý đồ của Thiên Cô, nghe anh ta hỏi vậy mới biết là vì nhà họ Doãn, ông ta hơi chần chờ rồi hỏi: “Vì sao tướng quân đột nhiên cảm thấy hứng thú với nhà họ Doãn?”
“Ông chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.” Thiên Cô khẽ nhíu mày làm Tiêu Sách biến sắc, vội vàng nói rõ sự thật về nhà họ Doãn.
Thì ra nhà họ Doãn bị điều tra là vì Doãn Phái bồi dưỡng một đám tử sĩ, ai cũng là tôn giả.
Võ Minh quy định tất cả các thành viên từ minh chủ ở trên đến chấp pháp giả bình thường ở dưới đều phải đăng ký danh sách các thế lực để tiện quản lý, tuyệt đối không cho phép bồi dưỡng thế lực riêng.
Đây là tối kỵ!
Kỳ thật quy định là chết.
Nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối.
Người bồi dưỡng thế lực riêng trong Võ Minh không chỉ có một mình Doãn Phái, mỗi người ít nhiều gì cũng dính một chút, cả Tiêu Sách cũng có thế lực của mình.
Điều này giống như một quy tắc ngầm, nó tồn tại, nhưng không thể phơi bày ra ngoài.
Doãn Phái sai ở chỗ ông ta để lộ thế lực này ra.
Đầu đuôi chuyện này phải bàn đến lúc trước Doãn Phái phái người đi giết Lục Vân.
Kỳ thật tôn giả lúc trước xuất hiện ở Long gia là tử sĩ do Doãn Phái bồi dưỡng ra.
Mà Võ Minh kinh thành lại có nhiều chuyện thâm sâu, lục đục với nhau là điều bình thường, chỉ xem ai bắt được nhược điểm của đối phương trước.
Khi Doãn Phái mất đi lý trí mà phái tử sĩ đi giết Lục Vân thì ông ta cũng đã bị đối thủ theo dõi.
Còn đối thủ là ai thì không ai biết cả, có lẽ là một, cũng có lẽ là hai, hoặc là cả đám.
Không ai giải thích rõ được.
Chỉ cần tóm được nhược điểm của Doãn Phái, phơi bày chứng cứ ra thì chức vị đại hộ pháp của ông ta nhất định sẽ bỏ trống, một số người phía dưới đang chực chờ cơ hội này để leo lên.
Sự thật tàn khốc như vậy đó.
Bình luận facebook