-
Chương 380-381
Chương 380: Chị gái muốn thì cho thôi
Sau khi nhận được tin tức từ chỗ Thiên Cô thì Lục Vân cũng yên lặng hiện lên một nụ cười.
Thú vị.
Thật là càng ngày càng thú vị.
Bên phương Tây thành lập một liên minh Thí Thần Giả thì thôi đi, cả Võ Minh cũng đã bắt đầu đấu đá nội bộ, trước kia Lục Vân cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh đặc sắc này.
Xem ra tháo vòng sáng Vân Thiên Thần Quân này xuống, dùng ánh mắt của mình đi nhìn lại thế giới này cũng tạo nên cảm giác rất khác biệt.
Lục Vân rất chờ mong.
Chờ mong thế cục tương lai sẽ phát triển như thế nào.
...
Tập đoàn ASG đang tiến hành một đại hội cổ đông.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nặng nề nghiêm trang.
Sản phẩm mặt nạ 'Thiên Sứ' của bọn họ bị Long Quốc tẩy chay tập thể, mức độ kiên quyết đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Trước kia cũng có không ít nhãn hiệu quốc tế từng sỉ nhục Long Quốc, nhưng những nhãn hiệu kia xin lỗi xong thì chỉ cần giảm giá sản phẩm thì rất nhanh đã giành lại thị trường Long Quốc lần nữa.
Cho nên họ mới nói người của Long Quốc là dễ quên nhất.
Nhưng tình hình lần này đã khác, nó đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của tập đoàn ASG.
Họ giảm giá mặt nạ của khu vực Long Quốc xuống gần với giá vốn mà doanh số vẫn thảm hại.
Thậm chí cả nhà phân phối đại diện ở Long Quốc cũng chủ động loại bỏ sản phẩm của họ, thà lỗ vốn cũng không chịu kiếm loại tiền nhục nhã này.
Lần này tập đoàn ASG triệt để hoảng loạn.
Họ bắt đầu ý thức được không phải người của Long Quốc dễ quên, mà do những sự kiện trước kia còn chưa chạm vào giới hạn cuối cùng của họ.
Một khi chạm đến giới hạn thì sự cao ngạo nằm trong máu người Long Quốc lập tức bùng nổ.
Đừng nói dùng tiền mua, dù có tặng miễn phí thì họ cũng không cần.
Bởi vì Vân Thiên Thần Quân là tín ngưỡng, là thần của Long Quốc, ai dám sỉ nhục châm chọc Vân Thiên Thần Quân thì chính là đang chà đạp tín ngưỡng của dân chúng Long Quốc.
Tập đoàn ASG cố gắng nhiều năm để mở rộng thị trường ở Long Quốc mà đã bị hủy hoại sạch sẽ trong nháy mắt.
Tập đoàn ASG chỉ có thể liên tục xin lỗi, đồng thời tuyên bố trước mặt truyền thông là đã cách chức CEO của công ty và vĩnh viễn không cho anh bước vào ASG nữa.
Nhưng vô dụng, dân chúng Long Quốc không để mình bị nắm mũi dẫn đi.
Làm tập đoàn ASG hoảng hốt nhất là có một loại mặt nạ tên là 'Khuynh Thế Dung Nhan' không chỉ chiếm lấy thị trường của họ ở Long Quốc mà còn đang điên cuồng chèn ép họ trên thị trường quốc tế.
Nếu hiệu quả của 'Khuynh Thế Dung Nhan' bình thường thì tập đoàn ASG cũng không bối rối như thế, ngặt nổi danh tiếng của nó quá tốt, trong nháy mắt xông vào thị trường quốc tế đã lập tức tạo nên một cơn gió lốc.
Tập đoàn ASG đã phái nhân viên khảo sát chuyên kiểm tra hiệu quả của sản phẩm này rồi cho ra kết luận là: Đè bẹp!
'Khuynh Thế Dung Nhan' của Long Quốc hoàn toàn đè bẹp 'Thiên Sứ' của họ.
Cứ để thế cục này phát triển thì 'Khuynh Thế Dung Nhan' nhất định sẽ thay thế 'Thiên Sứ', trở thành thương hiệu mặt nạ đứng đầu thế giới.
Đây là trận chiến trên thương trường, Lục Vân không hiểu và cũng không quan tâm, hắn đang rất nghiêm túc trợ giúp Lâm Thanh Đàn châm cứu.
Lâm Thanh Đàn có thiên phú rất cao ở phương diện y học, nhất là châm cứu, cô đã nắm giữ thuần thục Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, Quỷ Môn Thất Khấu Thứ và những bộ châm pháp mà Lục Vân truyền thụ cho cô.
Đồng thời cô cũng đã đến bình cảnh.
Mà điểm mấu chốt để đánh vỡ bình cảnh nằm ở chân khí.
Luyện tập một bộ châm pháp thuần thục đến mấy mà không có chân khí thì cũng có giới hạn rất rõ ràng, nhưng nếu rót chân khí vào rồi thay đổi dựa vào cường độ của chân khí thì hiệu quả châm cứu sẽ sinh ra ngàn vạn loại biến hóa.
Đây là một sự tiến bộ về chất.
Lâm Thanh Đàn là người có chấp nhất rất mãnh liệt đối với châm cứu, kể từ khi biết Tiểu Lục Vân là tu luyện giả, cô đã chủ động đưa ra ý kiến muốn cô đọng chân khí.
Trước đó Lục Vân lo lắng về khuyết điểm của Vô Danh Thần Công nên cũng không chịu giúp Vương Băng Ngưng và Lâm Thanh Đàn tu luyện.
Lần trước gặp mặt lão đạo sĩ, Lục Vân cũng hỏi qua vấn đề về Vô Danh Thần Công, nhưng lão đạo cũng không giải thích được nguyên do, chỉ nói là công pháp này nhất định không có vấn đề.
Mặc dù lão đạo sĩ không đứng đắn, nhưng Lục Vân có thể cảm giác được ông không có ác ý lớn với mình.
Chí ít hiện giờ là như vậy.
Vả lại mình đã tu luyện Vô Danh Thần Công mười lăm năm nên không có khả năng nói không luyện là không luyện, chỉ có thể đi đến đâu hay tới đó.
Nếu chị gái muốn thì cho thôi!
Hừm...
Cách cho cũng có hai loại, một là tương đối truyền thống, tức là châm cứu vào huyệt vị đặc biệt rồi rót chân khí vào giúp kinh mạch của Lâm Thanh Đàn lưu thông, sau đó để tự cô đi cô đọng chân khí.
Cách thứ hai thì giống như Sở Dao, học cấp tốc.
Đương nhiên Lục Vân không dám vọng tưởng cách thứ hai.
Cho dù là cách truyền thống thứ nhất cũng đã làm hắn mặt đỏ tới mang tai.
Dáng người của Lâm Thanh Đàn là tốt nhất, đường cong nóng bỏng nhất trong các chị em, một bên ‘Tâm hồn’ có thể đâm chết hai Vương Băng Ngưng.
Khi Lục Vân châm cứu huyệt vị đặc thù thì có một cây châm hơi chếch xuống xương quai xanh làm cổ áo của Lâm Thanh Đàn trễ xuống một chút nên có thể trông thấy hẻm núi lớn trên sông băng.
Lục Vân cố hết sức để kiềm chế chính mình.
Lâm Thanh Đàn nghi ngờ nhìn hắn mà nói: "Em trai, chị phát hiện sau khi em trở về từ kinh thành thì hơi thay đổi, hừm... Trở nên không lưu manh như trước kia."
Đổi lại là trước kia, đừng nói là giật cổ áo xuống, dù Lâm Thanh Đàn có quấn mình kín mít thì tên hư hỏng này cũng sẽ mượn cớ dạy mình châm cứu mà điên cuồng đụng chạm.
Hiện tại Lục Vân đã giảm bớt rất nhiều.
Thậm chí khi châm cứu lên huyệt vị đặc biệt thì ánh mắt hắn cũng không ngó bậy nữa.
Chuyện này không đúng!
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Lâm Thanh Đàn nói một câu: "Em năm cũng thế, gần đây có vẻ càng ngày càng mặt mày tỏa sáng!"
Nghe thấy lời này, ngón tay cầm châm của 'Lão trung y' Lục Vân đột nhiên run lên một cái.
Chương 381: Một cái Thanh Đỉnh
Lục Vân chưa từng phủ nhận mình là lưu manh, nhất là trước mặt những chị gái đẹp như tiên nữ của mình thì bản tính lưu manh này cũng lộ ra rõ ràng hơn.
Cái này phải cảm ơn cách giáo dục của người sư phụ là lão đạo sĩ.
Cộng thêm lão đạo sĩ lừa hắn nói trước khi Vô Danh Thần Công đại thành thì không thể tiết Nguyên Dương, điều này càng làm ngọn lửa trong bụng Lục Vân tích lũy càng tràn đầy.
Thử hỏi có người trẻ tuổi khí huyết tràn trề nào chịu nổi sự dày vò này?
Không phóng lửa ra được thì Lục Vân chỉ có thể đến giải quyết buồn bực trong lòng thông qua phương thức khác, ví dụ như đùa giỡn người đẹp.
Nhưng từ lần trước sau khi mơ mơ hồ hồ xảy ra quan hệ với Sở Dao thì tính cách của Lục Vân thật sự xảy ra chút thay đổi.
Đó là một loại tâm lý nặng nề và phức tạp.
Cũng có thể nói là tinh thần trách nhiệm!
Tất nhiên hắn không còn dám làm xằng làm bậy như trước đây nữa.
Sau khi trở về từ kinh thành, Lục Vân và Sở Dao đều không nhắc một chữ tới chuyện kia, đôi bên cũng ngầm hiểu nên không đâm thủng lớp giấy gượng gạo này.
Nhưng Lục Vân không nghĩ tới chị hai đã nhìn ra.
Cô nhất định đã nhìn ra, không thì sẽ không đột nhiên nói câu này, còn dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình chằm chằm.
Tay Lục Vân run lên một chút, chỉ có thể giả điên giả dại cười gượng và nói: "Ha ha, chị hai, em cảm thấy chị suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ chín chắn lên mà thôi. Còn chị năm thì gần đây không phải luôn sử dụng 'Khuynh Thế Dung Nhan' sao, làn da càng sáng loáng là chuyện rất bình thường."
"Thật là vậy sao?" Lâm Thanh Đàn mập mờ chớp chớp mắt và nói: "Đừng quên chị học trung y đấy!"
Trung y coi trọng nhìn, ngửi, hỏi, sờ.
Nhìn là bao gồm thần, sắc, hình, thái….
Màu da của Sở Dao vốn rất tốt, sự thay đổi của cô chỉ nằm ở tinh khí thần, mà sự thay đổi từ bên trong này nhất định không phải hiệu quả của mặt nạ.
Hơn nữa vừa rồi rõ ràng Lục Vân đang chột dạ.
Tay run là một trong những biểu hiện của chột dạ.
Còn một biểu hiện nữa là trong khoảng thời gian này hắn luôn gọi Sở Dao là vợ, nhìn như đang nói đùa, nhưng vừa rồi lúc giải thích lại đổi giọng thành chị năm.
Càng che càng lộ!
Mặc dù Lâm Thanh Đàn thường xuyên bị đám chị em trêu chọc là ngực to mà không có não, nhưng thật ra nội tâm cô rất tinh tế, thông qua biểu hiện của Lục Vân, cô lập tức suy đoán ra hắn và Sở Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Tâm tình cô lập tức trở nên phức tạp.
Trước kia đám chị em còn thường xuyên nói đùa là ai sẽ gả cho Tiểu Lục Vân trước, nhưng không ngờ người đầu tiên xảy ra quan hệ thực chất với tiểu Lục Vân chình là em năm đơn thuần nhất.
Trong lòng Lâm Thanh Đàn rất phức tạp.
Lục Vân nhìn vẻ mặt hiểu rõ của cô thì oán thầm: "Rõ ràng đến vậy sao, xem ra sau này mình phải biểu hiện lưu manh một chút, nếu để chị Khuynh Thành nhìn ra thì không biết sẽ có phản ứng gì."
Đừng nhìn Diệp Khuynh Thành cao ngạo lạnh lẽo, nhưng Lục Vân biết cô mới là bình dấm chua lớn nhất.
Trước kia Liễu Yên Nhi chỉ hôn hắn một cái mà cô đã bá đạo muốn hôn bù lên bên kia mặt của mình, nếu để cô biết mình và Sở Dao đã...
Lục Vân không cách nào tưởng tượng ra hậu quả.
Có lẽ chị cả bá đạo sẽ tiêu diệt mình luôn!
"Chị Thanh Đàn, chị phải giữ bí mật cho em đó!" Lục Vân biết đã không gạt được Lâm Thanh Đàn nên dứt khoát thừa nhận, xin cô giữ bí mật cho mình và Sở Dao.
Lâm Thanh Đàn nở nụ cười khéo hiểu lòng người rồi nói: "Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, chị lười lắm miệng lắm, tự em làm chủ đi!"
Nhưng trong lòng cô lại hừ một tiếng, lúc trước mấy người giấu tôi chuyện em trai là Vân Thiên Thần Quân lâu như vậy, lần này tôi cũng để mấy người nếm thử mùi vị này.
Lục Vân cảm động nói: "Chị Thanh Đàn thật là Bồ Tát chuyển thế, quá ấm lòng."
"Bớt nói nhảm, em còn chưa xong à, xong rồi thì rút ra đi!"
"Được rồi được rồi, chỉ còn hai lần cuối cùng, rất nhanh sẽ rút ra, chị nhịn thêm một chút đi."
Lục Vân rót chân khí vào cơ thể Lâm Thanh Đàn, giúp cô khơi thông kinh mạch xong thì rút kim châm cứu ra, tiếp theo thì đợi Lâm Thanh Đàn tự ngưng luyện ra chân khí.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Không đến hai giờ sau Lâm Thanh Đàn đã ngưng luyện ra chân khí, thiên phú tu luyện cũng cao kinh người như mấy người chị còn lại của Lục Vân.
Lục Vân đã quen quá rồi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo hắn lại nghe thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn kêu lên một tiếng, trên vầng trán trắng nõn ứa đầy mồ hôi.
"Chị Thanh Đàn làm sao vậy?" Lục Vân giật mình.
Tình huống này chưa từng xuất hiện trên người Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi.
Lục Vân vội đưa chân khí của mình vào trợ giúp Lâm Thanh Đàn kiểm tra tình trạng trong cơ thể, khi chân khí đi đến vị trí Đan Điền thì sắc mặt hắn bỗng biến đổi.
Trong đan điền của Lâm Thanh Đàn bỗng xuất hiện một vật thể lạ.
Đó là một cái Thanh Đỉnh (Cái vạc màu xanh) lớn chừng bàn tay.
Trước khi Lục Vân trợ giúp Lâm Thanh Đàn khơi thông kinh mạch đã từng dò xét Đan Điền của cô, hắn không phát hiện cái Thanh Đỉnh này, nó xuất hiện sau khi cô ngưng luyện ra chân khí.
Có lẽ tương tự như một loại phong ấn nào đó.
Vào thời khắc Lâm Thanh Đàn bước vào ngưỡng cửa tu luyện giả thì phong ấn đã tự động được giải trừ, Thanh Đỉnh lập tức hiện ra.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Vân.
Cùng lúc đó, trên Côn Luân.
Ở nơi được vinh danh là Thần Sơn đứng đầu của Long Quốc, trên mảnh đất hội tụ linh khí nào đó, một lão giả đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên cảm ứng được cái gì mà mở bừng hai mắt ra.
Cứ như trời đất bừng sáng, ánh sắc lạnh loé lên.
Ông vươn người đứng dậy trên đỉnh một ngọn núi cheo leo nhất nơi đây, ánh mắt như đâm thủng tầng mây nhìn về hướng khu vực nào đó phía Nam Long Quốc.
Khí tức của ông chấn động mãnh liệt.
Rất nhanh phía sau ông đã xuất hiện một đám đệ tử áo xanh, họ kinh ngạc hỏi: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão giả nhắm hai mắt lại, kéo dài âm thanh mà đáp: "Vừa rồi hình như ta cảm ứng được khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa Đỉnh ngay ở phía Nam Long Quốc, các con đều xuống núi thăm dò đi!"
"Vâng!"
Sau khi nhận được tin tức từ chỗ Thiên Cô thì Lục Vân cũng yên lặng hiện lên một nụ cười.
Thú vị.
Thật là càng ngày càng thú vị.
Bên phương Tây thành lập một liên minh Thí Thần Giả thì thôi đi, cả Võ Minh cũng đã bắt đầu đấu đá nội bộ, trước kia Lục Vân cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh đặc sắc này.
Xem ra tháo vòng sáng Vân Thiên Thần Quân này xuống, dùng ánh mắt của mình đi nhìn lại thế giới này cũng tạo nên cảm giác rất khác biệt.
Lục Vân rất chờ mong.
Chờ mong thế cục tương lai sẽ phát triển như thế nào.
...
Tập đoàn ASG đang tiến hành một đại hội cổ đông.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nặng nề nghiêm trang.
Sản phẩm mặt nạ 'Thiên Sứ' của bọn họ bị Long Quốc tẩy chay tập thể, mức độ kiên quyết đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Trước kia cũng có không ít nhãn hiệu quốc tế từng sỉ nhục Long Quốc, nhưng những nhãn hiệu kia xin lỗi xong thì chỉ cần giảm giá sản phẩm thì rất nhanh đã giành lại thị trường Long Quốc lần nữa.
Cho nên họ mới nói người của Long Quốc là dễ quên nhất.
Nhưng tình hình lần này đã khác, nó đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của tập đoàn ASG.
Họ giảm giá mặt nạ của khu vực Long Quốc xuống gần với giá vốn mà doanh số vẫn thảm hại.
Thậm chí cả nhà phân phối đại diện ở Long Quốc cũng chủ động loại bỏ sản phẩm của họ, thà lỗ vốn cũng không chịu kiếm loại tiền nhục nhã này.
Lần này tập đoàn ASG triệt để hoảng loạn.
Họ bắt đầu ý thức được không phải người của Long Quốc dễ quên, mà do những sự kiện trước kia còn chưa chạm vào giới hạn cuối cùng của họ.
Một khi chạm đến giới hạn thì sự cao ngạo nằm trong máu người Long Quốc lập tức bùng nổ.
Đừng nói dùng tiền mua, dù có tặng miễn phí thì họ cũng không cần.
Bởi vì Vân Thiên Thần Quân là tín ngưỡng, là thần của Long Quốc, ai dám sỉ nhục châm chọc Vân Thiên Thần Quân thì chính là đang chà đạp tín ngưỡng của dân chúng Long Quốc.
Tập đoàn ASG cố gắng nhiều năm để mở rộng thị trường ở Long Quốc mà đã bị hủy hoại sạch sẽ trong nháy mắt.
Tập đoàn ASG chỉ có thể liên tục xin lỗi, đồng thời tuyên bố trước mặt truyền thông là đã cách chức CEO của công ty và vĩnh viễn không cho anh bước vào ASG nữa.
Nhưng vô dụng, dân chúng Long Quốc không để mình bị nắm mũi dẫn đi.
Làm tập đoàn ASG hoảng hốt nhất là có một loại mặt nạ tên là 'Khuynh Thế Dung Nhan' không chỉ chiếm lấy thị trường của họ ở Long Quốc mà còn đang điên cuồng chèn ép họ trên thị trường quốc tế.
Nếu hiệu quả của 'Khuynh Thế Dung Nhan' bình thường thì tập đoàn ASG cũng không bối rối như thế, ngặt nổi danh tiếng của nó quá tốt, trong nháy mắt xông vào thị trường quốc tế đã lập tức tạo nên một cơn gió lốc.
Tập đoàn ASG đã phái nhân viên khảo sát chuyên kiểm tra hiệu quả của sản phẩm này rồi cho ra kết luận là: Đè bẹp!
'Khuynh Thế Dung Nhan' của Long Quốc hoàn toàn đè bẹp 'Thiên Sứ' của họ.
Cứ để thế cục này phát triển thì 'Khuynh Thế Dung Nhan' nhất định sẽ thay thế 'Thiên Sứ', trở thành thương hiệu mặt nạ đứng đầu thế giới.
Đây là trận chiến trên thương trường, Lục Vân không hiểu và cũng không quan tâm, hắn đang rất nghiêm túc trợ giúp Lâm Thanh Đàn châm cứu.
Lâm Thanh Đàn có thiên phú rất cao ở phương diện y học, nhất là châm cứu, cô đã nắm giữ thuần thục Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, Quỷ Môn Thất Khấu Thứ và những bộ châm pháp mà Lục Vân truyền thụ cho cô.
Đồng thời cô cũng đã đến bình cảnh.
Mà điểm mấu chốt để đánh vỡ bình cảnh nằm ở chân khí.
Luyện tập một bộ châm pháp thuần thục đến mấy mà không có chân khí thì cũng có giới hạn rất rõ ràng, nhưng nếu rót chân khí vào rồi thay đổi dựa vào cường độ của chân khí thì hiệu quả châm cứu sẽ sinh ra ngàn vạn loại biến hóa.
Đây là một sự tiến bộ về chất.
Lâm Thanh Đàn là người có chấp nhất rất mãnh liệt đối với châm cứu, kể từ khi biết Tiểu Lục Vân là tu luyện giả, cô đã chủ động đưa ra ý kiến muốn cô đọng chân khí.
Trước đó Lục Vân lo lắng về khuyết điểm của Vô Danh Thần Công nên cũng không chịu giúp Vương Băng Ngưng và Lâm Thanh Đàn tu luyện.
Lần trước gặp mặt lão đạo sĩ, Lục Vân cũng hỏi qua vấn đề về Vô Danh Thần Công, nhưng lão đạo cũng không giải thích được nguyên do, chỉ nói là công pháp này nhất định không có vấn đề.
Mặc dù lão đạo sĩ không đứng đắn, nhưng Lục Vân có thể cảm giác được ông không có ác ý lớn với mình.
Chí ít hiện giờ là như vậy.
Vả lại mình đã tu luyện Vô Danh Thần Công mười lăm năm nên không có khả năng nói không luyện là không luyện, chỉ có thể đi đến đâu hay tới đó.
Nếu chị gái muốn thì cho thôi!
Hừm...
Cách cho cũng có hai loại, một là tương đối truyền thống, tức là châm cứu vào huyệt vị đặc biệt rồi rót chân khí vào giúp kinh mạch của Lâm Thanh Đàn lưu thông, sau đó để tự cô đi cô đọng chân khí.
Cách thứ hai thì giống như Sở Dao, học cấp tốc.
Đương nhiên Lục Vân không dám vọng tưởng cách thứ hai.
Cho dù là cách truyền thống thứ nhất cũng đã làm hắn mặt đỏ tới mang tai.
Dáng người của Lâm Thanh Đàn là tốt nhất, đường cong nóng bỏng nhất trong các chị em, một bên ‘Tâm hồn’ có thể đâm chết hai Vương Băng Ngưng.
Khi Lục Vân châm cứu huyệt vị đặc thù thì có một cây châm hơi chếch xuống xương quai xanh làm cổ áo của Lâm Thanh Đàn trễ xuống một chút nên có thể trông thấy hẻm núi lớn trên sông băng.
Lục Vân cố hết sức để kiềm chế chính mình.
Lâm Thanh Đàn nghi ngờ nhìn hắn mà nói: "Em trai, chị phát hiện sau khi em trở về từ kinh thành thì hơi thay đổi, hừm... Trở nên không lưu manh như trước kia."
Đổi lại là trước kia, đừng nói là giật cổ áo xuống, dù Lâm Thanh Đàn có quấn mình kín mít thì tên hư hỏng này cũng sẽ mượn cớ dạy mình châm cứu mà điên cuồng đụng chạm.
Hiện tại Lục Vân đã giảm bớt rất nhiều.
Thậm chí khi châm cứu lên huyệt vị đặc biệt thì ánh mắt hắn cũng không ngó bậy nữa.
Chuyện này không đúng!
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Lâm Thanh Đàn nói một câu: "Em năm cũng thế, gần đây có vẻ càng ngày càng mặt mày tỏa sáng!"
Nghe thấy lời này, ngón tay cầm châm của 'Lão trung y' Lục Vân đột nhiên run lên một cái.
Chương 381: Một cái Thanh Đỉnh
Lục Vân chưa từng phủ nhận mình là lưu manh, nhất là trước mặt những chị gái đẹp như tiên nữ của mình thì bản tính lưu manh này cũng lộ ra rõ ràng hơn.
Cái này phải cảm ơn cách giáo dục của người sư phụ là lão đạo sĩ.
Cộng thêm lão đạo sĩ lừa hắn nói trước khi Vô Danh Thần Công đại thành thì không thể tiết Nguyên Dương, điều này càng làm ngọn lửa trong bụng Lục Vân tích lũy càng tràn đầy.
Thử hỏi có người trẻ tuổi khí huyết tràn trề nào chịu nổi sự dày vò này?
Không phóng lửa ra được thì Lục Vân chỉ có thể đến giải quyết buồn bực trong lòng thông qua phương thức khác, ví dụ như đùa giỡn người đẹp.
Nhưng từ lần trước sau khi mơ mơ hồ hồ xảy ra quan hệ với Sở Dao thì tính cách của Lục Vân thật sự xảy ra chút thay đổi.
Đó là một loại tâm lý nặng nề và phức tạp.
Cũng có thể nói là tinh thần trách nhiệm!
Tất nhiên hắn không còn dám làm xằng làm bậy như trước đây nữa.
Sau khi trở về từ kinh thành, Lục Vân và Sở Dao đều không nhắc một chữ tới chuyện kia, đôi bên cũng ngầm hiểu nên không đâm thủng lớp giấy gượng gạo này.
Nhưng Lục Vân không nghĩ tới chị hai đã nhìn ra.
Cô nhất định đã nhìn ra, không thì sẽ không đột nhiên nói câu này, còn dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn mình chằm chằm.
Tay Lục Vân run lên một chút, chỉ có thể giả điên giả dại cười gượng và nói: "Ha ha, chị hai, em cảm thấy chị suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ chín chắn lên mà thôi. Còn chị năm thì gần đây không phải luôn sử dụng 'Khuynh Thế Dung Nhan' sao, làn da càng sáng loáng là chuyện rất bình thường."
"Thật là vậy sao?" Lâm Thanh Đàn mập mờ chớp chớp mắt và nói: "Đừng quên chị học trung y đấy!"
Trung y coi trọng nhìn, ngửi, hỏi, sờ.
Nhìn là bao gồm thần, sắc, hình, thái….
Màu da của Sở Dao vốn rất tốt, sự thay đổi của cô chỉ nằm ở tinh khí thần, mà sự thay đổi từ bên trong này nhất định không phải hiệu quả của mặt nạ.
Hơn nữa vừa rồi rõ ràng Lục Vân đang chột dạ.
Tay run là một trong những biểu hiện của chột dạ.
Còn một biểu hiện nữa là trong khoảng thời gian này hắn luôn gọi Sở Dao là vợ, nhìn như đang nói đùa, nhưng vừa rồi lúc giải thích lại đổi giọng thành chị năm.
Càng che càng lộ!
Mặc dù Lâm Thanh Đàn thường xuyên bị đám chị em trêu chọc là ngực to mà không có não, nhưng thật ra nội tâm cô rất tinh tế, thông qua biểu hiện của Lục Vân, cô lập tức suy đoán ra hắn và Sở Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Tâm tình cô lập tức trở nên phức tạp.
Trước kia đám chị em còn thường xuyên nói đùa là ai sẽ gả cho Tiểu Lục Vân trước, nhưng không ngờ người đầu tiên xảy ra quan hệ thực chất với tiểu Lục Vân chình là em năm đơn thuần nhất.
Trong lòng Lâm Thanh Đàn rất phức tạp.
Lục Vân nhìn vẻ mặt hiểu rõ của cô thì oán thầm: "Rõ ràng đến vậy sao, xem ra sau này mình phải biểu hiện lưu manh một chút, nếu để chị Khuynh Thành nhìn ra thì không biết sẽ có phản ứng gì."
Đừng nhìn Diệp Khuynh Thành cao ngạo lạnh lẽo, nhưng Lục Vân biết cô mới là bình dấm chua lớn nhất.
Trước kia Liễu Yên Nhi chỉ hôn hắn một cái mà cô đã bá đạo muốn hôn bù lên bên kia mặt của mình, nếu để cô biết mình và Sở Dao đã...
Lục Vân không cách nào tưởng tượng ra hậu quả.
Có lẽ chị cả bá đạo sẽ tiêu diệt mình luôn!
"Chị Thanh Đàn, chị phải giữ bí mật cho em đó!" Lục Vân biết đã không gạt được Lâm Thanh Đàn nên dứt khoát thừa nhận, xin cô giữ bí mật cho mình và Sở Dao.
Lâm Thanh Đàn nở nụ cười khéo hiểu lòng người rồi nói: "Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết chuyện này, chị lười lắm miệng lắm, tự em làm chủ đi!"
Nhưng trong lòng cô lại hừ một tiếng, lúc trước mấy người giấu tôi chuyện em trai là Vân Thiên Thần Quân lâu như vậy, lần này tôi cũng để mấy người nếm thử mùi vị này.
Lục Vân cảm động nói: "Chị Thanh Đàn thật là Bồ Tát chuyển thế, quá ấm lòng."
"Bớt nói nhảm, em còn chưa xong à, xong rồi thì rút ra đi!"
"Được rồi được rồi, chỉ còn hai lần cuối cùng, rất nhanh sẽ rút ra, chị nhịn thêm một chút đi."
Lục Vân rót chân khí vào cơ thể Lâm Thanh Đàn, giúp cô khơi thông kinh mạch xong thì rút kim châm cứu ra, tiếp theo thì đợi Lâm Thanh Đàn tự ngưng luyện ra chân khí.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Không đến hai giờ sau Lâm Thanh Đàn đã ngưng luyện ra chân khí, thiên phú tu luyện cũng cao kinh người như mấy người chị còn lại của Lục Vân.
Lục Vân đã quen quá rồi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo hắn lại nghe thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn kêu lên một tiếng, trên vầng trán trắng nõn ứa đầy mồ hôi.
"Chị Thanh Đàn làm sao vậy?" Lục Vân giật mình.
Tình huống này chưa từng xuất hiện trên người Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi.
Lục Vân vội đưa chân khí của mình vào trợ giúp Lâm Thanh Đàn kiểm tra tình trạng trong cơ thể, khi chân khí đi đến vị trí Đan Điền thì sắc mặt hắn bỗng biến đổi.
Trong đan điền của Lâm Thanh Đàn bỗng xuất hiện một vật thể lạ.
Đó là một cái Thanh Đỉnh (Cái vạc màu xanh) lớn chừng bàn tay.
Trước khi Lục Vân trợ giúp Lâm Thanh Đàn khơi thông kinh mạch đã từng dò xét Đan Điền của cô, hắn không phát hiện cái Thanh Đỉnh này, nó xuất hiện sau khi cô ngưng luyện ra chân khí.
Có lẽ tương tự như một loại phong ấn nào đó.
Vào thời khắc Lâm Thanh Đàn bước vào ngưỡng cửa tu luyện giả thì phong ấn đã tự động được giải trừ, Thanh Đỉnh lập tức hiện ra.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Vân.
Cùng lúc đó, trên Côn Luân.
Ở nơi được vinh danh là Thần Sơn đứng đầu của Long Quốc, trên mảnh đất hội tụ linh khí nào đó, một lão giả đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên cảm ứng được cái gì mà mở bừng hai mắt ra.
Cứ như trời đất bừng sáng, ánh sắc lạnh loé lên.
Ông vươn người đứng dậy trên đỉnh một ngọn núi cheo leo nhất nơi đây, ánh mắt như đâm thủng tầng mây nhìn về hướng khu vực nào đó phía Nam Long Quốc.
Khí tức của ông chấn động mãnh liệt.
Rất nhanh phía sau ông đã xuất hiện một đám đệ tử áo xanh, họ kinh ngạc hỏi: "Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão giả nhắm hai mắt lại, kéo dài âm thanh mà đáp: "Vừa rồi hình như ta cảm ứng được khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa Đỉnh ngay ở phía Nam Long Quốc, các con đều xuống núi thăm dò đi!"
"Vâng!"
Bình luận facebook