-
Chương 379 Nó nhất định vẫn còn sống
Sau khi biết đại khái những chuyện đã diễn ra, Thiên Cô chỉ lạnh nhạt để lại một câu rồi xoay người rời khỏi Võ Minh kinh thành.
“Nhà họ Doãn từng có ân với tôi.”
Đồng tử của Tiêu Sách đột nhiên co rút lại.
Thiên Cô vừa rời đi thì Tiêu Sách đã vội chạy tới bộ chấp pháp, nhìn Doãn Thu Thủy tiều tụy mà phức tạp nói: “Cô Doãn, không có gì nữa rồi, chúng tôi tin tưởng cô không liên quan đến chuyện này.”
Bọn họ điều tra Doãn Thu Thủy chỉ vì muốn biết rốt cuộc bà ấy có liên quan đến chuyện bồi dưỡng thế lực riêng hay không.
Nhưng nghe Tiêu Sách nói xong, Doãn Thu Thủy lại sửng sốt rồi sinh nghi trong lòng.
Bà ấy thật sự biết cha mình bồi dưỡng tử sĩ.
Cho dù bà không tham dự nhưng cũng không thoát được tội bao che, những người này tra hỏi không phải là muốn hỏi ra một ít chứng cứ mấu chốt sao?
Hiện tại Tiêu Sách đột nhiên chạy tới rồi kết luận luôn là mình không liên quan đến chuyện này, thật sự quá khả nghi.
Doãn Thu Thủy hỏi: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
Tiêu Sách ngẫm nghĩ rồi cảm thấy cũng không có gì cần giấu giếm nên nói: “Vừa rồi Thiên Cô tướng quân tới tìm tôi, nói nhà họ Doãn các người từng có ân với ngài ấy.”
Có ân với Thiên Cô tướng quân?
Thiên Cô tướng quân là một trong 36 người thủ hộ của Long quốc, chỉ cần anh ta nói một lời thì có thể dễ dàng kéo nhà họ Doãn ra khỏi chuyện này.
Nhưng trong thời gian kế tiếp nhà họ Doãn cần im lặng kín tiếng để tránh làm người khác bất mãn.
Đây là kết quả thành lập trên cơ sở nhà họ Doãn thật sự có ân với Thiên Cô tướng quân.
Nhưng Doãn Thu Thủy hoàn toàn không nhớ họ trợ giúp Thiên Cô tướng quân khi nào.
Chẳng lẽ là cha?
Doãn Thu Thủy mang theo nghi hoặc đi theo Tiêu Sách tới địa lao Võ Minh.
Vài ngày trước Doãn Phái đã bị giam giữ ở nơi này.
“Tôi có thể nói chuyện riêng mấy câu với cha mình không?” Doãn Thu Thủy hỏi.
Tiêu Sách gật đầu: “Đương nhiên là được, ngày mai tôi sẽ đưa cha cô ra khỏi địa lao, sắp xếp cho ông ta một chỗ ở thoải mái, chờ phong ba lần này qua đi thì có thể về nhà họ Doãn.”
Có Thiên Cô tướng quân che chở thì đương nhiên Tiêu Sách không dám làm khó dễ Doãn Phái nữa, nhưng nếu dễ dàng thả ông ta ra thì cũng không ổn, sẽ làm người phía dưới cảm thấy Võ Minh làm việc không công bằng.
Tuy rằng ông ta thật sự đang bất công.
Cách xử lý tốt nhất trước mắt là sắp xếp giúp Doãn Phái một nơi ở bí mật, chờ trận phong ba này ngừng lại rồi tìm một lý do để thả ông ta ra.
Tiêu Sách rất thuần thục về nghiệp vụ này.
Rất nhanh Tiêu Sách đã bảo chấp pháp giả phụ trách trông coi địa lao lui xuống, ông ta cũng đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại cha con Doãn Phái.
Trên người Doãn Phái mặc áo tù, gương mặt có vẻ càng già nua và tiều tụy.
Nhìn thấy Doãn Thu Thủy, Doãn Phái than thở một tiếng rồi nói: “Xin lỗi con Thu Thủy, là cha liên luỵ con.”
Doãn Thu Thủy lắc đầu rồi an ủi: “Cha, con không sao, cha cũng sẽ không có việc gì, Thiên Cô tướng quân đã ra mặt nói chuyện thay chúng ra, rất nhanh cha có thể đi ra ngoài rồi.”
“Thiên Cô tướng quân?” Doãn Phái hơi ngẩn ra.
Vì thế Doãn Thu Thủy thuật lại lời mà Tiêu Sách đã nói với mình cho ông ta nghe, ai ngờ Doãn Phái nghe xong thì càng cau mày chặt hơn.
Nhà họ Doãn từng có ân với Thiên Cô tướng quân?
Doãn Phái cũng không nhớ có chuyện này giống như Doãn Thu Thủy, trước kia bọn họ hoàn toàn không có qua lại gì với Thiên Sáp Điện, vậy thì ân huệ này từ đâu ra?
Thấy cha cũng không biết, Doãn Thu Thủy càng nghi hoặc, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là vì Lục Vân?”
Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, nếu Thiên Cô biết quan hệ giữa hắn và nhà họ Doãn thì trợ giúp họ cũng bình thường.
Nhưng Doãn Thu Thủy không nghĩ rằng Lục Vân đã nói chuyện này cho Thiên Sáp Điện, bởi vì Lục Vân cũng vừa biết thân thế của mình cách đây không lâu.
Hơn nữa có một điểm đáng chú ý là, nếu Thiên Cô đã biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn thì khi tới tìm Tiêu Sách, anh ta có thể nói Vân Thiên Thần Quân là cháu ngoại của Doãn Phái, mà không phải mượn cớ mình từng nhận ân huệ của nhà họ Doãn.
Điều này chứng tỏ Thiên Cô đang giấu giếm chuyện gì đó.
Doãn Thu Thủy trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng hiện ra một suy nghĩ rất to gan, bà ấy nói: “Cha, con có cảm giác Lục Vân còn sống, nó nhất định đang mưu tính chuyện gì đó.”
Vừa nói ra câu này, cả bà ấy cũng khiếp sợ.
Lúc trước tất cả mọi người đã chứng kiến Vân Thiên Thần Quân chìm xuống theo hải đảo, sau đó những chuyện xảy ra đều được đưa tin, Vân Thiên Thần Quân đã chết.
Nếu Doãn Thu Thủy đoán đúng thì đây nhất định là một ván cờ rất lớn.
Một ván cờ đủ để đảo loạn tất cả thế lực tu võ giả trên thế giới!
Doãn Phái nghe thấy lời này thì thân thể cũng run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh ông ta đã quay lưng đi và nói: “Thu Thủy, con trở về đi, cha ở chỗ này cũng tốt, không cần đổi chỗ đâu.”
“Cha...”
“Cha bị trừng phạt đúng tội, nếu cháu ngoại thật sự còn sống thì làm phiền con chuyển lời với nó là mấy năm qua ông ngoại làm sai, bảo nó không cần thương hại cha.” Doãn Phái hổ thẹn trong lòng.
Từ khi bước vào địa lao này, ông ta đã không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài.
Chỉ như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi mấy năm nay nay của ông ta.
Doãn Thu Thủy còn muốn nói cái gì đó, nhưng Doãn Phái lại vẫy vẫy tay ra hiệu bà ấy rời đi, ông ta không muốn nói nữa.
Doãn Thu Thủy chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Nếu như vậy có thể làm trong lòng cha dễ chịu một chút thì cứ chiều ý ông ta đi, dù sao hiện tại những người trong Võ Minh sẽ không làm khó cha nữa.
Sau khi Doãn Thu Thủy rời khỏi địa lao Võ Minh thì vội liên hệ với Lạc Ly và hỏi cô một số chuyện về Lục Vân.
Lạc Ly lại giả ngu giả ngơ mà nói: “Cô đừng hỏi con, con không biết cái gì cả.”
Cô càng như thế thì Doãn Thu Thủy càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Lục Vân nhất định chưa chết!
Cái thằng ranh này còn gạt cả mình, thật là hư hỏng mà.
Kỳ thật Doãn Thu Thủy đâu biết rằng Lục Vân không có ý giấu bà, mà là không nghĩ tới nhà họ Doãn lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đứng ở góc độ của Lục Vân thì cho dù hiện tại hắn nghênh ngang xuất hiện ở kinh thành, thản thiên đi đến học viện võ đạo thì cũng chẳng sao cả.
Người giả chết là Vân Thiên Thần Quân, có liên quan gì đến tiểu Lục Vân này kia chứ?v
“Nhà họ Doãn từng có ân với tôi.”
Đồng tử của Tiêu Sách đột nhiên co rút lại.
Thiên Cô vừa rời đi thì Tiêu Sách đã vội chạy tới bộ chấp pháp, nhìn Doãn Thu Thủy tiều tụy mà phức tạp nói: “Cô Doãn, không có gì nữa rồi, chúng tôi tin tưởng cô không liên quan đến chuyện này.”
Bọn họ điều tra Doãn Thu Thủy chỉ vì muốn biết rốt cuộc bà ấy có liên quan đến chuyện bồi dưỡng thế lực riêng hay không.
Nhưng nghe Tiêu Sách nói xong, Doãn Thu Thủy lại sửng sốt rồi sinh nghi trong lòng.
Bà ấy thật sự biết cha mình bồi dưỡng tử sĩ.
Cho dù bà không tham dự nhưng cũng không thoát được tội bao che, những người này tra hỏi không phải là muốn hỏi ra một ít chứng cứ mấu chốt sao?
Hiện tại Tiêu Sách đột nhiên chạy tới rồi kết luận luôn là mình không liên quan đến chuyện này, thật sự quá khả nghi.
Doãn Thu Thủy hỏi: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
Tiêu Sách ngẫm nghĩ rồi cảm thấy cũng không có gì cần giấu giếm nên nói: “Vừa rồi Thiên Cô tướng quân tới tìm tôi, nói nhà họ Doãn các người từng có ân với ngài ấy.”
Có ân với Thiên Cô tướng quân?
Thiên Cô tướng quân là một trong 36 người thủ hộ của Long quốc, chỉ cần anh ta nói một lời thì có thể dễ dàng kéo nhà họ Doãn ra khỏi chuyện này.
Nhưng trong thời gian kế tiếp nhà họ Doãn cần im lặng kín tiếng để tránh làm người khác bất mãn.
Đây là kết quả thành lập trên cơ sở nhà họ Doãn thật sự có ân với Thiên Cô tướng quân.
Nhưng Doãn Thu Thủy hoàn toàn không nhớ họ trợ giúp Thiên Cô tướng quân khi nào.
Chẳng lẽ là cha?
Doãn Thu Thủy mang theo nghi hoặc đi theo Tiêu Sách tới địa lao Võ Minh.
Vài ngày trước Doãn Phái đã bị giam giữ ở nơi này.
“Tôi có thể nói chuyện riêng mấy câu với cha mình không?” Doãn Thu Thủy hỏi.
Tiêu Sách gật đầu: “Đương nhiên là được, ngày mai tôi sẽ đưa cha cô ra khỏi địa lao, sắp xếp cho ông ta một chỗ ở thoải mái, chờ phong ba lần này qua đi thì có thể về nhà họ Doãn.”
Có Thiên Cô tướng quân che chở thì đương nhiên Tiêu Sách không dám làm khó dễ Doãn Phái nữa, nhưng nếu dễ dàng thả ông ta ra thì cũng không ổn, sẽ làm người phía dưới cảm thấy Võ Minh làm việc không công bằng.
Tuy rằng ông ta thật sự đang bất công.
Cách xử lý tốt nhất trước mắt là sắp xếp giúp Doãn Phái một nơi ở bí mật, chờ trận phong ba này ngừng lại rồi tìm một lý do để thả ông ta ra.
Tiêu Sách rất thuần thục về nghiệp vụ này.
Rất nhanh Tiêu Sách đã bảo chấp pháp giả phụ trách trông coi địa lao lui xuống, ông ta cũng đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại cha con Doãn Phái.
Trên người Doãn Phái mặc áo tù, gương mặt có vẻ càng già nua và tiều tụy.
Nhìn thấy Doãn Thu Thủy, Doãn Phái than thở một tiếng rồi nói: “Xin lỗi con Thu Thủy, là cha liên luỵ con.”
Doãn Thu Thủy lắc đầu rồi an ủi: “Cha, con không sao, cha cũng sẽ không có việc gì, Thiên Cô tướng quân đã ra mặt nói chuyện thay chúng ra, rất nhanh cha có thể đi ra ngoài rồi.”
“Thiên Cô tướng quân?” Doãn Phái hơi ngẩn ra.
Vì thế Doãn Thu Thủy thuật lại lời mà Tiêu Sách đã nói với mình cho ông ta nghe, ai ngờ Doãn Phái nghe xong thì càng cau mày chặt hơn.
Nhà họ Doãn từng có ân với Thiên Cô tướng quân?
Doãn Phái cũng không nhớ có chuyện này giống như Doãn Thu Thủy, trước kia bọn họ hoàn toàn không có qua lại gì với Thiên Sáp Điện, vậy thì ân huệ này từ đâu ra?
Thấy cha cũng không biết, Doãn Thu Thủy càng nghi hoặc, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là vì Lục Vân?”
Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, nếu Thiên Cô biết quan hệ giữa hắn và nhà họ Doãn thì trợ giúp họ cũng bình thường.
Nhưng Doãn Thu Thủy không nghĩ rằng Lục Vân đã nói chuyện này cho Thiên Sáp Điện, bởi vì Lục Vân cũng vừa biết thân thế của mình cách đây không lâu.
Hơn nữa có một điểm đáng chú ý là, nếu Thiên Cô đã biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn thì khi tới tìm Tiêu Sách, anh ta có thể nói Vân Thiên Thần Quân là cháu ngoại của Doãn Phái, mà không phải mượn cớ mình từng nhận ân huệ của nhà họ Doãn.
Điều này chứng tỏ Thiên Cô đang giấu giếm chuyện gì đó.
Doãn Thu Thủy trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng hiện ra một suy nghĩ rất to gan, bà ấy nói: “Cha, con có cảm giác Lục Vân còn sống, nó nhất định đang mưu tính chuyện gì đó.”
Vừa nói ra câu này, cả bà ấy cũng khiếp sợ.
Lúc trước tất cả mọi người đã chứng kiến Vân Thiên Thần Quân chìm xuống theo hải đảo, sau đó những chuyện xảy ra đều được đưa tin, Vân Thiên Thần Quân đã chết.
Nếu Doãn Thu Thủy đoán đúng thì đây nhất định là một ván cờ rất lớn.
Một ván cờ đủ để đảo loạn tất cả thế lực tu võ giả trên thế giới!
Doãn Phái nghe thấy lời này thì thân thể cũng run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh ông ta đã quay lưng đi và nói: “Thu Thủy, con trở về đi, cha ở chỗ này cũng tốt, không cần đổi chỗ đâu.”
“Cha...”
“Cha bị trừng phạt đúng tội, nếu cháu ngoại thật sự còn sống thì làm phiền con chuyển lời với nó là mấy năm qua ông ngoại làm sai, bảo nó không cần thương hại cha.” Doãn Phái hổ thẹn trong lòng.
Từ khi bước vào địa lao này, ông ta đã không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài.
Chỉ như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi mấy năm nay nay của ông ta.
Doãn Thu Thủy còn muốn nói cái gì đó, nhưng Doãn Phái lại vẫy vẫy tay ra hiệu bà ấy rời đi, ông ta không muốn nói nữa.
Doãn Thu Thủy chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Nếu như vậy có thể làm trong lòng cha dễ chịu một chút thì cứ chiều ý ông ta đi, dù sao hiện tại những người trong Võ Minh sẽ không làm khó cha nữa.
Sau khi Doãn Thu Thủy rời khỏi địa lao Võ Minh thì vội liên hệ với Lạc Ly và hỏi cô một số chuyện về Lục Vân.
Lạc Ly lại giả ngu giả ngơ mà nói: “Cô đừng hỏi con, con không biết cái gì cả.”
Cô càng như thế thì Doãn Thu Thủy càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Lục Vân nhất định chưa chết!
Cái thằng ranh này còn gạt cả mình, thật là hư hỏng mà.
Kỳ thật Doãn Thu Thủy đâu biết rằng Lục Vân không có ý giấu bà, mà là không nghĩ tới nhà họ Doãn lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Đứng ở góc độ của Lục Vân thì cho dù hiện tại hắn nghênh ngang xuất hiện ở kinh thành, thản thiên đi đến học viện võ đạo thì cũng chẳng sao cả.
Người giả chết là Vân Thiên Thần Quân, có liên quan gì đến tiểu Lục Vân này kia chứ?v
Bình luận facebook