-
Chương 386: Tu luyện giả
Đinh Văn Hoành liên tục lùi lại hai bước làm những người đang xem trò vui xung quanh đều ngây ra.
Rốt cuộc là sao thế này?
Một Tôn Giả lại bị một Hoành Luyện tông sư dọa lui sao?
Không hợp lý!
Thực sự quá không hợp lý!
Sắc mặt Lâm Kiến âm trầm đến cực hạn, ánh mắt âm u như kéo đầy mây đen, gã gầm thét một tiếng: "Đinh Văn Hoành, con mẹ nó ông chơi trò gì vậy hả?"
Gã không đối đầu trực diện với Lục Vân nên không cảm nhận được tâm tình của Đinh Văn Hoành, thấy ông ấy không đánh mà lui thì nghĩ là đầu óc ông xảy ra vấn đề.
Gã không nể mặt viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này mà quát to.
Ai bảo cha của Lâm Kiến là hộ pháp mới nhậm chức nên gã có tư cách phách lối như vậy.
Đinh Văn Hoành cảm thấy mất mặt nên ánh mắt cũng trở nên hung ác, lập tức nói: "Cậu Lục, xin lỗi!"
Ông kiên định nói với mình vừa rồi đều là ảo giác, đều là mình tự dọa mình, thế là cưỡng ép cắn răng rồi chụp vào bả vai Lục Vân.
Khoảng cách giữa hai người không đến hai mét.
Thân thể Đinh Văn Hoành lóe lên, năm ngón tay rơi chính xác lên vai Lục Vân, căn bản không cho hắn cơ hội né tránh.
Hoặc có thể nói là Lục Vân hoàn toàn không muốn tránh.
"Nát!" Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng rồi siết chặt ngón tay lại, chuẩn bị bóp nát xương bả vai của Lục Vân.
Suy xét đến Lục Vân là Hoành Luyện tông sư và muốn lấy lại mặt mũi đã mất lúc nãy nên Đinh Văn Hoành không nương tay chút nào mà tập trung tất cả sức lực lên năm ngón tay mình.
Nhưng Lục Vân không chút suy suyển, thậm chí còn hơi nhếch miệng cười, hoàn toàn không coi công kích của Đinh Văn Hoành ra gì.
Một Tôn Giả dùng hết toàn lực tấn công lại chỉ như cái gãi ngứa đối với Lục Vân.
Đinh Văn Hoành hơi sửng sốt.
Ngón tay ông chụp lên vai Lục Vân như bắt lấy một tảng đá rất cứng, dù dùng sức thế nào cũng không thể bóp nát nó.
Đinh Văn Hoành lại thử một lần.
Nội kình sôi trào, trên ngón tay toả ra hào quang rực rỡ như đã hóa thành năm lưỡi dao, nhưng vẫn không thấy Lục Vân có phản ứng gì cả.
Phòng ngự của Hoành Luyện tông sư mạnh đến mấy cũng không đến mức này mới đúng?
Đinh Văn Hoành ngơ ngác, trong lòng đã nguội lạnh hơn một nửa.
Vừa rồi không phải là ảo giác!
Lục Vân thật sự sâu không lường được!
Đinh Văn Hoành ngơ ra một lát.
Bỗng nhiên, ông xanh xao mặt mày.
Bàn tay ông ấy như thò vào biển cả, một cơn sóng gió vô cùng đáng sợ truyền đến từ bả vai Lục Vân tràn vào cánh tay Đinh Văn Hoành.
Trong chớp nhoáng, Đinh Văn Hoành cảm thấy cánh tay mình đã hoàn toàn mất tri giác, giống như tách rời với thân thể mình.
Sức mạnh này thật kinh khủng!
Đinh Văn Hoành lập tức hoảng loạn, đã chắc chắn Lục Vân không phải một Hoành Luyện tông sư mà càng giống—— Tu luyện giả!
Đúng!
Tu luyện giả!
Sức mạnh tràn vào cánh tay Đinh Văn Hoành không phải nội kình của tu võ giả, làm sao nội kình có thể mạnh đến mức đáng sợ như vậy?
Nó chính là chân khí của tu luyện giả!
Tu luyện giả!
Đinh Văn Hoành lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, mồ hôi ứa ra toàn thân, suýt đã quỳ rạp xuống đất, cổ họng đắng chát mà nói: "Cậu Lục..."
Ông muốn xin tha.
Nhưng lúc này, sau lưng ông bỗng truyền đến giọng nói hùng hồn của một người đàn ông trung niên: "Đinh viện trưởng, có chuyện gì vậy?"
Soạt!
Đinh Văn Hoành cảm thấy sức mạnh rót vào cánh tay mình lập tức rút lui như thủy triều, trong lòng càng ngơ ngác, đây là năng lực khống chế đáng sợ đến mức nào?
Không thể trêu chọc Lục Vân!
Trông thấy người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, Lâm Kiến hơi thu lại vẻ hung ác trên mặt rồi đi qua và gọi một tiếng: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Người tới là cha của Lâm Kiến, hộ pháp mới nhậm chức của Võ Minh kinh thành, Lâm Chấn Nghiệp.
"Cha mới đi ngang qua, nhớ ra con tham gia buổi tiệc thăng chức Đinh viện trưởng ở đây nên đi qua xem." Lâm Chấn Nghiệp thuận miệng trả lời, lại nhìn lướt qua Lục Vân và Đinh Văn Hoành rồi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Kiến cắn răng mà nói: "Xảy ra chút mâu thuẫn, con rùa tông sư tên là Lục Vân này đánh người của con, Đinh viện trưởng đang giúp con dạy thằng nhãi này một trận."
"Thật sự là vậy?" Nét mặt Lâm Chấn Nghiệp trở nên càng nghiêm khắc.
Lâm Kiến vội vàng kéo Đoạn Bằng qua, chỉ vào cái miệng đầy máu của hắn ta mà nói: "Cha xem thằng nhãi này đánh Đoạn Bằng thành như vậy thì làm sao con thờ ơ được?"
Lâm Chấn Nghiệp liếc nhìn Đoạn Bằng, ánh mắt lấp lóe mấy cái rồi lại quay qua hỏi Đinh Văn Hoành: "Đinh viện trưởng, chắc ông biết rõ chuyện gì xảy ra, nói cho tôi nghe xem."
Đương nhiên ông ta không tin Lục Vân lại vô duyên vô cớ đánh Đoạn Bằng một trận, thế là quay qua hỏi tình hình cụ thể.
Hiện tại tâm tình của Đinh Văn Hoành còn chưa bình phục, không cách kềm chế mà hãm sâu vào thực lực kinh khủng của Lục Vân.
Nghe Lâm Chấn Nghiệp hỏi thế thì Đinh Văn Hoành lập tức nói rõ chuyện xảy ra lúc nãy cho ông ta nghe, không dám thiên vị.
Bởi vì hiện tại ông không dám đắc tội Lâm Chấn Nghiệp, càng không dám trêu chọc Lục Vân.
Lâm Chấn Nghiệp yên lặng nghe xong thì trên mặt xuất hiện một tia phức tạp khó hiểu, hứng thú nhìn Lục Vân mà dò xét một lát rồi nói: "Cậu chính là Hoành Luyện tông sư lần trước đánh thành ngang tay với thiên tài nhà họ Uông, Lục Vân?"
Lục Vân không nói gì.
Lâm Chấn Nghiệp cũng không nóng giận mà vừa cười vừa nói: "Nghe danh đã lâu."
Lúc trước chuyện Lục Vân và Uông Húc đánh cược rất vang dội, bên ngoài đồn đãi hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử, tin này làm kinh động các võ tu cả kinh thành.
Tất nhiên Lâm Chấn Nghiệp cũng có nghe nói đến.
Lâm Chấn Nghiệp tạm dừng rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến, nghiêm khắc nói: "Chuyện này vốn là con khiêu khích trước, còn không mau xin lỗi cậu Lục đi."
"Cha..."
"Xin lỗi ngay!" Sắc mặt Lâm Chấn Nghiệp âm trầm thêm mấy phần.
Lâm Kiến thấy ông ta nổi giận thì đành không cam tâm đi đến trước mặt Lục Vân, cắn răng nói: "Thật xin lỗi!"
"Không có thành ý xin lỗi thì không cần, tôi cũng lười so đo với dạng người không có giáo dục như anh."
Dù đứng ngay trước mặt Lâm Chấn Nghiệp thì Lục Vân vẫn không khách sáo mắng Lâm Kiến 'Không có giáo dục'.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Rốt cuộc là sao thế này?
Một Tôn Giả lại bị một Hoành Luyện tông sư dọa lui sao?
Không hợp lý!
Thực sự quá không hợp lý!
Sắc mặt Lâm Kiến âm trầm đến cực hạn, ánh mắt âm u như kéo đầy mây đen, gã gầm thét một tiếng: "Đinh Văn Hoành, con mẹ nó ông chơi trò gì vậy hả?"
Gã không đối đầu trực diện với Lục Vân nên không cảm nhận được tâm tình của Đinh Văn Hoành, thấy ông ấy không đánh mà lui thì nghĩ là đầu óc ông xảy ra vấn đề.
Gã không nể mặt viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này mà quát to.
Ai bảo cha của Lâm Kiến là hộ pháp mới nhậm chức nên gã có tư cách phách lối như vậy.
Đinh Văn Hoành cảm thấy mất mặt nên ánh mắt cũng trở nên hung ác, lập tức nói: "Cậu Lục, xin lỗi!"
Ông kiên định nói với mình vừa rồi đều là ảo giác, đều là mình tự dọa mình, thế là cưỡng ép cắn răng rồi chụp vào bả vai Lục Vân.
Khoảng cách giữa hai người không đến hai mét.
Thân thể Đinh Văn Hoành lóe lên, năm ngón tay rơi chính xác lên vai Lục Vân, căn bản không cho hắn cơ hội né tránh.
Hoặc có thể nói là Lục Vân hoàn toàn không muốn tránh.
"Nát!" Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng rồi siết chặt ngón tay lại, chuẩn bị bóp nát xương bả vai của Lục Vân.
Suy xét đến Lục Vân là Hoành Luyện tông sư và muốn lấy lại mặt mũi đã mất lúc nãy nên Đinh Văn Hoành không nương tay chút nào mà tập trung tất cả sức lực lên năm ngón tay mình.
Nhưng Lục Vân không chút suy suyển, thậm chí còn hơi nhếch miệng cười, hoàn toàn không coi công kích của Đinh Văn Hoành ra gì.
Một Tôn Giả dùng hết toàn lực tấn công lại chỉ như cái gãi ngứa đối với Lục Vân.
Đinh Văn Hoành hơi sửng sốt.
Ngón tay ông chụp lên vai Lục Vân như bắt lấy một tảng đá rất cứng, dù dùng sức thế nào cũng không thể bóp nát nó.
Đinh Văn Hoành lại thử một lần.
Nội kình sôi trào, trên ngón tay toả ra hào quang rực rỡ như đã hóa thành năm lưỡi dao, nhưng vẫn không thấy Lục Vân có phản ứng gì cả.
Phòng ngự của Hoành Luyện tông sư mạnh đến mấy cũng không đến mức này mới đúng?
Đinh Văn Hoành ngơ ngác, trong lòng đã nguội lạnh hơn một nửa.
Vừa rồi không phải là ảo giác!
Lục Vân thật sự sâu không lường được!
Đinh Văn Hoành ngơ ra một lát.
Bỗng nhiên, ông xanh xao mặt mày.
Bàn tay ông ấy như thò vào biển cả, một cơn sóng gió vô cùng đáng sợ truyền đến từ bả vai Lục Vân tràn vào cánh tay Đinh Văn Hoành.
Trong chớp nhoáng, Đinh Văn Hoành cảm thấy cánh tay mình đã hoàn toàn mất tri giác, giống như tách rời với thân thể mình.
Sức mạnh này thật kinh khủng!
Đinh Văn Hoành lập tức hoảng loạn, đã chắc chắn Lục Vân không phải một Hoành Luyện tông sư mà càng giống—— Tu luyện giả!
Đúng!
Tu luyện giả!
Sức mạnh tràn vào cánh tay Đinh Văn Hoành không phải nội kình của tu võ giả, làm sao nội kình có thể mạnh đến mức đáng sợ như vậy?
Nó chính là chân khí của tu luyện giả!
Tu luyện giả!
Đinh Văn Hoành lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, mồ hôi ứa ra toàn thân, suýt đã quỳ rạp xuống đất, cổ họng đắng chát mà nói: "Cậu Lục..."
Ông muốn xin tha.
Nhưng lúc này, sau lưng ông bỗng truyền đến giọng nói hùng hồn của một người đàn ông trung niên: "Đinh viện trưởng, có chuyện gì vậy?"
Soạt!
Đinh Văn Hoành cảm thấy sức mạnh rót vào cánh tay mình lập tức rút lui như thủy triều, trong lòng càng ngơ ngác, đây là năng lực khống chế đáng sợ đến mức nào?
Không thể trêu chọc Lục Vân!
Trông thấy người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, Lâm Kiến hơi thu lại vẻ hung ác trên mặt rồi đi qua và gọi một tiếng: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Người tới là cha của Lâm Kiến, hộ pháp mới nhậm chức của Võ Minh kinh thành, Lâm Chấn Nghiệp.
"Cha mới đi ngang qua, nhớ ra con tham gia buổi tiệc thăng chức Đinh viện trưởng ở đây nên đi qua xem." Lâm Chấn Nghiệp thuận miệng trả lời, lại nhìn lướt qua Lục Vân và Đinh Văn Hoành rồi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Kiến cắn răng mà nói: "Xảy ra chút mâu thuẫn, con rùa tông sư tên là Lục Vân này đánh người của con, Đinh viện trưởng đang giúp con dạy thằng nhãi này một trận."
"Thật sự là vậy?" Nét mặt Lâm Chấn Nghiệp trở nên càng nghiêm khắc.
Lâm Kiến vội vàng kéo Đoạn Bằng qua, chỉ vào cái miệng đầy máu của hắn ta mà nói: "Cha xem thằng nhãi này đánh Đoạn Bằng thành như vậy thì làm sao con thờ ơ được?"
Lâm Chấn Nghiệp liếc nhìn Đoạn Bằng, ánh mắt lấp lóe mấy cái rồi lại quay qua hỏi Đinh Văn Hoành: "Đinh viện trưởng, chắc ông biết rõ chuyện gì xảy ra, nói cho tôi nghe xem."
Đương nhiên ông ta không tin Lục Vân lại vô duyên vô cớ đánh Đoạn Bằng một trận, thế là quay qua hỏi tình hình cụ thể.
Hiện tại tâm tình của Đinh Văn Hoành còn chưa bình phục, không cách kềm chế mà hãm sâu vào thực lực kinh khủng của Lục Vân.
Nghe Lâm Chấn Nghiệp hỏi thế thì Đinh Văn Hoành lập tức nói rõ chuyện xảy ra lúc nãy cho ông ta nghe, không dám thiên vị.
Bởi vì hiện tại ông không dám đắc tội Lâm Chấn Nghiệp, càng không dám trêu chọc Lục Vân.
Lâm Chấn Nghiệp yên lặng nghe xong thì trên mặt xuất hiện một tia phức tạp khó hiểu, hứng thú nhìn Lục Vân mà dò xét một lát rồi nói: "Cậu chính là Hoành Luyện tông sư lần trước đánh thành ngang tay với thiên tài nhà họ Uông, Lục Vân?"
Lục Vân không nói gì.
Lâm Chấn Nghiệp cũng không nóng giận mà vừa cười vừa nói: "Nghe danh đã lâu."
Lúc trước chuyện Lục Vân và Uông Húc đánh cược rất vang dội, bên ngoài đồn đãi hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử, tin này làm kinh động các võ tu cả kinh thành.
Tất nhiên Lâm Chấn Nghiệp cũng có nghe nói đến.
Lâm Chấn Nghiệp tạm dừng rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến, nghiêm khắc nói: "Chuyện này vốn là con khiêu khích trước, còn không mau xin lỗi cậu Lục đi."
"Cha..."
"Xin lỗi ngay!" Sắc mặt Lâm Chấn Nghiệp âm trầm thêm mấy phần.
Lâm Kiến thấy ông ta nổi giận thì đành không cam tâm đi đến trước mặt Lục Vân, cắn răng nói: "Thật xin lỗi!"
"Không có thành ý xin lỗi thì không cần, tôi cũng lười so đo với dạng người không có giáo dục như anh."
Dù đứng ngay trước mặt Lâm Chấn Nghiệp thì Lục Vân vẫn không khách sáo mắng Lâm Kiến 'Không có giáo dục'.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Bình luận facebook