-
Chương 387-388
Chương 387: Không biết dạy con
Không có giáo dục!
Lời mắng chửi này không tục tĩu gì, nhưng lại có phạm vi rất lớn.
Không chỉ mắng một mình Lâm Kiến mà còn mắng luôn Lâm Chấn Nghiệp và cả nhà họ Lâm, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lâm Chấn Nghiệp.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh như cái chết.
Mọi người nhìn Lục Vân với tâm tình phức tạp, không biết nên nói hắn thế nào.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Chấn Nghiệp rõ ràng là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, bảo Lâm Kiến xin lỗi đã đủ nể mặt Lục Vân.
Nếu Lục Vân ngoan ngoãn nhận lời xin lỗi thì thôi, nhưng hắn còn ngứa miệng nói một câu lười so đo với dạng người không có giáo dục, thử hỏi sẽ khiến Lâm Chấn Nghiệp nghĩ thế nào?
Quả thực là ngông cuồng đến động trời!
Nét mặt Lâm Kiến trở nên vặn vẹo, nghiến cắn kẽo kẹt như hận không thể làm thịt Lục Vân ngay tại chỗ.
Thật muốn uống máu, ăn thịt hắn!
Để thằng nhãi này biết ngông cuồng cũng cần trả giá.
Khóe miệng Lâm Chấn Nghiệp cũng hơi giật giật, nhìn chằm chằm Lục Vân mà không nói gì, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Ông ta đang cân nhắc có nên cho Lục Vân một bài học hay không.
Đinh Văn Hoành đứng bên cạnh thầm cười khổ.
Nếu không có lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi thì có lẽ ông cũng cho rằng Lục Vân đang tự tìm đường chết giống như những người ở đây.
Nhưng lúc này ông không còn nghĩ như vậy.
Tu luyện giả phải sợ một hộ pháp Võ Minh sao?
Đừng nói là hộ pháp Võ Minh, cho dù là minh chủ Võ Minh cũng phải nể mặt Lục Vân mấy phần.
Pháp tắc của thế tục và giới tu võ đã sớm mất đi tác dụng đối với người như Lục Vân, ai không có mắt trêu chọc phải chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Đương nhiên trong trường hợp bình thường tu luyện giả cũng khinh thường ra tay với những người như họ, bởi vì không có lợi ích gì cả.
Giống như có ai rảnh rỗi đi tiểu lên một ổ kiến trên mặt đất để nhấn chìm chúng không?
Rất ít rất ít.
Trừ phi đám kiến kia há miệng cắn chân người ta trước.
Hiện tại Lục Vân đang gặp tình huống này.
Đoạn Bằng, Lâm Kiến đều là lũ kiến không có mắt, chán sống rồi nên muốn nếm thử ngón chân của Lục Vân có mùi vị gì.
Nhưng chỉ sợ cái cắn này cần đánh đổi bằng mạng sống.
Đinh Văn Hoành biết nếu ông không đứng ra ngăn cản thì rất có thể Lâm Chấn Nghiệp cũng sẽ biến thành một trong những con kiến đó.
Thế là Đinh Văn Hoành chuẩn bị khuyên nhủ để đôi bên tỉnh táo lại, chủ yếu là để Lâm Chấn Nghiệp tỉnh táo lại.
Nhưng Đinh Văn Hoành còn chưa mở lời thì Lâm Chấn Nghiệp đã nở nụ cười, vẻ âm trầm trên mặt cũng biến mất, ông ta nói: "Cậu Lục nói đúng lắm, là tôi không biết dạy con, về sau tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm thằng súc sinh Lâm Kiến này."
"Cha..."
"Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Trên mặt Lâm Kiến tràn đầy không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.
Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.
Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.
Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này."
Lục Vân chẳng buồn phản ứng.
Đinh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?
Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?"
"Nhắc nhở họ cái gì?"
Đinh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý của Lục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả.
Đinh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."
Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.
Đinh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.
Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.
Đinh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?
Nhất định là như vậy.
Hai người họ nhất định là bạn thân!
Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."
Lâm Chấn Nghiệp bắn một ánh mắt lạnh như băng qua lập tức làm Lâm Kiến ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu, Lâm Chấn Nghiệp dời ánh mắt đi và nói: "Vị trí hộ pháp này không phải dễ ngồi, không biết có bao nhiêu người phía dưới đang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian tiếp theo tốt nhất con yên tĩnh một chút cho cha."
Lâm Chấn Nghiệp là người hưởng thụ quyền lực.
Vì chức vị hộ pháp này, ông ta đã cố gắng không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội nhà họ Doãn rơi đài để ông ta leo lên, căn cơ còn bất ổn, cách làm việc nhất định phải khiêm tốn một chút.
Vừa rồi Lục Vân mắng Lâm Kiến không có giáo dục ngay trước mặt ông ta, sao Lâm Chấn Nghiệp lại không giận?
Nhưng ông ta có thể giết Lục Vân sao?
Giết Lục Vân trước mặt nhiều người như vậy thích hợp sao?
Nếu ông ta giết Lục Vân hoặc là dạy cho hắn một trận thì không bao lâu sau giới võ tu trong kinh thành sẽ truyền ra tin hai cha con họ ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vừa nhậm chức mà đã bá đạo như vậy, về sau còn thế nào nữa?
Đây là tạo cơ hội cho đối thủ.
Vì thế Lâm Chấn Nghiệp nhịn, chờ sau này đã đứng vững rồi thì chẳng phải có thể dễ dàng đòi lại nợ cũ với Lục Vân sao?
Lâm Kiến nghe xong lời cha giải thích thì rất phiền muộn rất khó chịu.
Gã là dạng người thù dai tính toán chi li, hơn nữa luôn thích báo thù ngay tại chỗ.
Lần này bỏ qua cho Lục Vân, lần sau phải chờ tới lúc nào?
Không biết đến ngày tháng năm nào Lâm Chấn Nghiệp mới đứng vững được gót chân.
Chương 388: Mưu đồ
Lâm Kiến không nghe lọt tai câu nói nào của Lâm Chấn Nghiệp cả.
Gã cảm thấy cha mình chỉ đang buồn lo vô cớ.
Đường đường là một hộ pháp Võ Minh mà dễ bị lật đổ như vậy sao, họ đâu có phạm sai lầm mang tính nguyên tắc như nhà họ Doãn.
Hơn nữa có ai trong những cao tầng của Võ Minh dám nói tay chân mình sạch sẽ?
Chỉ do không để lộ ra mà thôi.
Lâm Kiến phiền muộn đi vào một hộp đêm, gọi mấy cô hầu rượu dáng vẻ không tệ ra, kết quả lại chẳng có hứng, rất nhanh đã đuổi đám diêm dúa đó ra ngoài.
"Lâm thiếu."
Lúc này một người đàn ông cười nịnh nọt đi tới mời rượu Lâm Kiến.
Lâm Kiến khinh miệt liếc nhìn ông ta rồi cười nhạo nói: "Long Tề, gần đây số lần ông xum xoe hơi nhiều thì phải?"
Người đàn ông chính là Long Tề.
Bình thường Lâm Kiến không có gì làm hoặc là tâm tình phiền muộn thích tới hộp đêm này ăn chơi, thời gian gần nhất, gã luôn đụng phải Long Tề, cứ như ông ta ngồi xổm ở đây canh gã vậy.
Long Tề nịnh nọt nói: "Lâm thiếu nói thế nào là thế đó, bây giờ nhà họ Lâm đang hưng thịnh, không chỉ tôi mà bên ngoài còn vô số người xếp hàng chờ xum xoe Lâm thiếu đấy!"
Ông ta không e dè biểu đạt ra suy nghĩ của mình là để lấy lòng Lâm Kiến.
Lâm Kiến rất hưởng thụ sự lấy lòng này, nhưng lại xua tay và nói: "Đừng có nịnh bợ nữa, chờ lúc nào ông đưa Long Diệc Tuyết lên giường tôi thì càng có sức thuyết phục."
"Ha ha..." Long Tề gượng cười hai tiếng và nói: "Tôi cũng muốn, lúc trước khi lão già nhà tôi sắp ngủm đã sắp thành công, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một tên Lục Vân chữa khỏi cho ông ta, ai, mất đi cơ hội tốt."
Rắc!
Long Tề vừa dứt lời thì thấy Lâm Kiến ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, lập tức giật mình mà hỏi: "Làm sao vậy Lâm thiếu?"
"Hôm nay trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành, tôi gặp con rùa đáng chết kia, quả nhiên rất ngông cuồng." Lâm Kiến âm trầm nói.
Hiện tại gã chỉ nghe đến cái tên Lục Vân này thì sẽ đầy bụng lửa giận.
Long Tề biến sắc, lập tức hỏi: "Chẳng lẽ Lâm thiếu không dạy cho con rùa kia một bài học?"
Ông ta luôn muốn gả Long Diệc Tuyết vào nhà họ Lâm.
Lúc lão gia tử Long Thuyên bệnh tình nguy kịch thì suýt thành công, kết quả Lục Vân xuất hiện nửa đường đã cứu sống Long Thuyên, ý tưởng này cũng tan vỡ.
Về sau biết được Lục Vân và Lạc Tiên Tử có quan hệ thân mật, mà sau lưng Lạc Tiên Tử lại là nhà họ Doãn nên nhà họ Long nghĩ rằng mình dựa hơi được nhà họ Doãn.
Ai biết không bao lâu sau nhà họ Doãn lại rơi đài, có nghĩa là chỗ dựa của nhà họ Long đã ngã.
Châm chọc nhất là lúc trước nhà họ Long bày tiệc ba ngày ba đêm để nói cho những hào môn kinh thành rằng họ có chỗ dựa là nhà họ Doãn, kết quả chuyện kia trở thành trò cười.
Hiện tại những hào môn kinh thành cùng cấp bậc nhìn đến người của Long gia đều bày ra ánh mắt quái dị và biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Ai bảo các người đắc ý sớm như vậy, lần này chỗ dựa đã ngã, còn dám nhảy nhót nữa không?
Đám người nhà họ Long cũng rất buồn bực.
Long Tề còn chiếm được quyền phát biểu trong cuộc phong ba này, uy vọng của ông ta ở Long gia cũng hoàn toàn vượt qua anh hai là Long Xuyên.
Nhất là chuyện Lâm Chấn Nghiệp được đề bạt từ chấp sự lên hộ pháp cũng chứng minh lúc trước Long Tề tinh mắt đến cỡ nào.
Hiện tại Long Tề là người có uy vọng gần với lão gia tử Long Thuyên ở nhà họ Long.
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống, ông ta lại muốn gả Long Diệc Tuyết qua nhà họ Lâm, lập tức được mọi người trong Long gia ủng hộ, cả Long Xuyên cũng không tìm ra lý do phản bác.
Thế là tộc nhân Long gia đi làm công tác tư tưởng cho Long Thuyên, mà Long Tề phụ trách làm thân với Lâm Kiến.
Đây là nguyên nhân vì sao gần đây Lâm Kiến luôn gặp được Long Tề ở hộp đêm này.
Long Tề đặc biệt chờ ở đây canh gã đến.
Lâm Kiến buồn bực uống một ly rượu rồi âm trầm nói: "Không phải tôi không muốn dạy cho con rùa kia một trận, nhưng cha bảo tôi an phận một chút..."
Gã ngừng lại rồi nhìn về phía Long Tề, ánh mắt hơi lạnh đi: "Tôi nghe Đoạn Bằng nói Long Diệc Tuyết đã là người phụ nữ của con rùa kia rồi?"
Long Tề lập tức biến sắc, vội giải thích: "Tuyệt đối không có chuyện đó, đều là lời đồn, cháu gái tôi chỉ có chút thiện cảm với Lục Vân, nhưng họ chưa xảy ra quan hệ gì, cái này tôi cam đoan."
Nếu Long Diệc Tuyết và Lục Vân phát sinh quan hệ thì chẳng phải Lâm Kiến cưới đồ xài rồi à, vậy sao được chứ?
Lâm Kiến nghe vậy thì thở phào một hơi.
Long Tề cũng thở phào rồi nói tiếp: "Lâm thiếu, tôi cảm thấy giờ mà dùng cách bình thường để Long Diệc Tuyết thỏa hiệp là hơi khó, tính cháu gái tôi cứng đầu, cậu cũng biết rồi đấy."
Ông ta ngẫm nghĩ, một ý tưởng xấu xa bỗng hiện lên trong đầu, sau đó đi đến bên tai Lâm Kiến và nói: "Tôi thấy không bằng ra tay từ con rùa họ Lục kia đi..."
"Ý ông là dùng Lục Vân để uy hiếp Long Diệc Tuyết?"
Lâm Kiến lập tức hiểu ý ông ta, nhưng sau đó lại nhíu mày, hừ lạnh một tiếng và nói: "Tôi đường đường là con của một hộ pháp mà phải dùng thủ đoạn này để ép một người đàn bà thỏa hiệp sao?"
Cần uy hiếp mới giành được phụ nữ thì mất mặt đến cỡ nào!
Hơn nữa dùng thủ đoạn này nhiều nhất chỉ có thể lấy được thân thể, căn bản không có được trái tim của phụ nữ.
Khi Long Tề nghĩ rằng Lâm Kiến khinh thường làm chuyện này thì bỗng nghe Lâm Kiến đổi giọng: "Nhưng nếu không chiếm được trái tim của Long Diệc Tuyết thì lấy được thân thể cũng không tệ."
Long Tề vui mừng quá đỗi, lập tức nói: "Tôi cảm thấy lấy năng lực của Lâm thiếu, chỉ cần chiếm được thân thể của Long Diệc Tuyết trước rồi từ từ công lược trái tim của nó cũng không phải vấn đề lớn."
"Ha ha, Long Tề ơi Long Tề, Long Diệc Tuyết có người chú như ông cũng coi như xui xẻo tám đời." Lâm Kiến không e dè mà cười nhạo và nói.
Long Tề không cảm thấy xấu hổ chút nào, nịnh nọt cười nói: "Lâm thiếu chê cười, tôi đang tạo cơ hội để Long Diệc Tuyết lập công cho nhà họ Long, người khác muốn được Lâm thiếu thiên vị cũng không được nữa là!"
Không có giáo dục!
Lời mắng chửi này không tục tĩu gì, nhưng lại có phạm vi rất lớn.
Không chỉ mắng một mình Lâm Kiến mà còn mắng luôn Lâm Chấn Nghiệp và cả nhà họ Lâm, hơn nữa còn là ngay trước mặt Lâm Chấn Nghiệp.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh như cái chết.
Mọi người nhìn Lục Vân với tâm tình phức tạp, không biết nên nói hắn thế nào.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Chấn Nghiệp rõ ràng là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, bảo Lâm Kiến xin lỗi đã đủ nể mặt Lục Vân.
Nếu Lục Vân ngoan ngoãn nhận lời xin lỗi thì thôi, nhưng hắn còn ngứa miệng nói một câu lười so đo với dạng người không có giáo dục, thử hỏi sẽ khiến Lâm Chấn Nghiệp nghĩ thế nào?
Quả thực là ngông cuồng đến động trời!
Nét mặt Lâm Kiến trở nên vặn vẹo, nghiến cắn kẽo kẹt như hận không thể làm thịt Lục Vân ngay tại chỗ.
Thật muốn uống máu, ăn thịt hắn!
Để thằng nhãi này biết ngông cuồng cũng cần trả giá.
Khóe miệng Lâm Chấn Nghiệp cũng hơi giật giật, nhìn chằm chằm Lục Vân mà không nói gì, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Ông ta đang cân nhắc có nên cho Lục Vân một bài học hay không.
Đinh Văn Hoành đứng bên cạnh thầm cười khổ.
Nếu không có lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi thì có lẽ ông cũng cho rằng Lục Vân đang tự tìm đường chết giống như những người ở đây.
Nhưng lúc này ông không còn nghĩ như vậy.
Tu luyện giả phải sợ một hộ pháp Võ Minh sao?
Đừng nói là hộ pháp Võ Minh, cho dù là minh chủ Võ Minh cũng phải nể mặt Lục Vân mấy phần.
Pháp tắc của thế tục và giới tu võ đã sớm mất đi tác dụng đối với người như Lục Vân, ai không có mắt trêu chọc phải chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Đương nhiên trong trường hợp bình thường tu luyện giả cũng khinh thường ra tay với những người như họ, bởi vì không có lợi ích gì cả.
Giống như có ai rảnh rỗi đi tiểu lên một ổ kiến trên mặt đất để nhấn chìm chúng không?
Rất ít rất ít.
Trừ phi đám kiến kia há miệng cắn chân người ta trước.
Hiện tại Lục Vân đang gặp tình huống này.
Đoạn Bằng, Lâm Kiến đều là lũ kiến không có mắt, chán sống rồi nên muốn nếm thử ngón chân của Lục Vân có mùi vị gì.
Nhưng chỉ sợ cái cắn này cần đánh đổi bằng mạng sống.
Đinh Văn Hoành biết nếu ông không đứng ra ngăn cản thì rất có thể Lâm Chấn Nghiệp cũng sẽ biến thành một trong những con kiến đó.
Thế là Đinh Văn Hoành chuẩn bị khuyên nhủ để đôi bên tỉnh táo lại, chủ yếu là để Lâm Chấn Nghiệp tỉnh táo lại.
Nhưng Đinh Văn Hoành còn chưa mở lời thì Lâm Chấn Nghiệp đã nở nụ cười, vẻ âm trầm trên mặt cũng biến mất, ông ta nói: "Cậu Lục nói đúng lắm, là tôi không biết dạy con, về sau tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm thằng súc sinh Lâm Kiến này."
"Cha..."
"Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Trên mặt Lâm Kiến tràn đầy không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.
Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.
Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.
Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này."
Lục Vân chẳng buồn phản ứng.
Đinh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?
Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?"
"Nhắc nhở họ cái gì?"
Đinh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý của Lục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả.
Đinh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."
Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.
Đinh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.
Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.
Đinh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?
Nhất định là như vậy.
Hai người họ nhất định là bạn thân!
Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."
Lâm Chấn Nghiệp bắn một ánh mắt lạnh như băng qua lập tức làm Lâm Kiến ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu, Lâm Chấn Nghiệp dời ánh mắt đi và nói: "Vị trí hộ pháp này không phải dễ ngồi, không biết có bao nhiêu người phía dưới đang nhìn chằm chằm, khoảng thời gian tiếp theo tốt nhất con yên tĩnh một chút cho cha."
Lâm Chấn Nghiệp là người hưởng thụ quyền lực.
Vì chức vị hộ pháp này, ông ta đã cố gắng không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội nhà họ Doãn rơi đài để ông ta leo lên, căn cơ còn bất ổn, cách làm việc nhất định phải khiêm tốn một chút.
Vừa rồi Lục Vân mắng Lâm Kiến không có giáo dục ngay trước mặt ông ta, sao Lâm Chấn Nghiệp lại không giận?
Nhưng ông ta có thể giết Lục Vân sao?
Giết Lục Vân trước mặt nhiều người như vậy thích hợp sao?
Nếu ông ta giết Lục Vân hoặc là dạy cho hắn một trận thì không bao lâu sau giới võ tu trong kinh thành sẽ truyền ra tin hai cha con họ ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vừa nhậm chức mà đã bá đạo như vậy, về sau còn thế nào nữa?
Đây là tạo cơ hội cho đối thủ.
Vì thế Lâm Chấn Nghiệp nhịn, chờ sau này đã đứng vững rồi thì chẳng phải có thể dễ dàng đòi lại nợ cũ với Lục Vân sao?
Lâm Kiến nghe xong lời cha giải thích thì rất phiền muộn rất khó chịu.
Gã là dạng người thù dai tính toán chi li, hơn nữa luôn thích báo thù ngay tại chỗ.
Lần này bỏ qua cho Lục Vân, lần sau phải chờ tới lúc nào?
Không biết đến ngày tháng năm nào Lâm Chấn Nghiệp mới đứng vững được gót chân.
Chương 388: Mưu đồ
Lâm Kiến không nghe lọt tai câu nói nào của Lâm Chấn Nghiệp cả.
Gã cảm thấy cha mình chỉ đang buồn lo vô cớ.
Đường đường là một hộ pháp Võ Minh mà dễ bị lật đổ như vậy sao, họ đâu có phạm sai lầm mang tính nguyên tắc như nhà họ Doãn.
Hơn nữa có ai trong những cao tầng của Võ Minh dám nói tay chân mình sạch sẽ?
Chỉ do không để lộ ra mà thôi.
Lâm Kiến phiền muộn đi vào một hộp đêm, gọi mấy cô hầu rượu dáng vẻ không tệ ra, kết quả lại chẳng có hứng, rất nhanh đã đuổi đám diêm dúa đó ra ngoài.
"Lâm thiếu."
Lúc này một người đàn ông cười nịnh nọt đi tới mời rượu Lâm Kiến.
Lâm Kiến khinh miệt liếc nhìn ông ta rồi cười nhạo nói: "Long Tề, gần đây số lần ông xum xoe hơi nhiều thì phải?"
Người đàn ông chính là Long Tề.
Bình thường Lâm Kiến không có gì làm hoặc là tâm tình phiền muộn thích tới hộp đêm này ăn chơi, thời gian gần nhất, gã luôn đụng phải Long Tề, cứ như ông ta ngồi xổm ở đây canh gã vậy.
Long Tề nịnh nọt nói: "Lâm thiếu nói thế nào là thế đó, bây giờ nhà họ Lâm đang hưng thịnh, không chỉ tôi mà bên ngoài còn vô số người xếp hàng chờ xum xoe Lâm thiếu đấy!"
Ông ta không e dè biểu đạt ra suy nghĩ của mình là để lấy lòng Lâm Kiến.
Lâm Kiến rất hưởng thụ sự lấy lòng này, nhưng lại xua tay và nói: "Đừng có nịnh bợ nữa, chờ lúc nào ông đưa Long Diệc Tuyết lên giường tôi thì càng có sức thuyết phục."
"Ha ha..." Long Tề gượng cười hai tiếng và nói: "Tôi cũng muốn, lúc trước khi lão già nhà tôi sắp ngủm đã sắp thành công, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một tên Lục Vân chữa khỏi cho ông ta, ai, mất đi cơ hội tốt."
Rắc!
Long Tề vừa dứt lời thì thấy Lâm Kiến ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, lập tức giật mình mà hỏi: "Làm sao vậy Lâm thiếu?"
"Hôm nay trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành, tôi gặp con rùa đáng chết kia, quả nhiên rất ngông cuồng." Lâm Kiến âm trầm nói.
Hiện tại gã chỉ nghe đến cái tên Lục Vân này thì sẽ đầy bụng lửa giận.
Long Tề biến sắc, lập tức hỏi: "Chẳng lẽ Lâm thiếu không dạy cho con rùa kia một bài học?"
Ông ta luôn muốn gả Long Diệc Tuyết vào nhà họ Lâm.
Lúc lão gia tử Long Thuyên bệnh tình nguy kịch thì suýt thành công, kết quả Lục Vân xuất hiện nửa đường đã cứu sống Long Thuyên, ý tưởng này cũng tan vỡ.
Về sau biết được Lục Vân và Lạc Tiên Tử có quan hệ thân mật, mà sau lưng Lạc Tiên Tử lại là nhà họ Doãn nên nhà họ Long nghĩ rằng mình dựa hơi được nhà họ Doãn.
Ai biết không bao lâu sau nhà họ Doãn lại rơi đài, có nghĩa là chỗ dựa của nhà họ Long đã ngã.
Châm chọc nhất là lúc trước nhà họ Long bày tiệc ba ngày ba đêm để nói cho những hào môn kinh thành rằng họ có chỗ dựa là nhà họ Doãn, kết quả chuyện kia trở thành trò cười.
Hiện tại những hào môn kinh thành cùng cấp bậc nhìn đến người của Long gia đều bày ra ánh mắt quái dị và biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Ai bảo các người đắc ý sớm như vậy, lần này chỗ dựa đã ngã, còn dám nhảy nhót nữa không?
Đám người nhà họ Long cũng rất buồn bực.
Long Tề còn chiếm được quyền phát biểu trong cuộc phong ba này, uy vọng của ông ta ở Long gia cũng hoàn toàn vượt qua anh hai là Long Xuyên.
Nhất là chuyện Lâm Chấn Nghiệp được đề bạt từ chấp sự lên hộ pháp cũng chứng minh lúc trước Long Tề tinh mắt đến cỡ nào.
Hiện tại Long Tề là người có uy vọng gần với lão gia tử Long Thuyên ở nhà họ Long.
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống, ông ta lại muốn gả Long Diệc Tuyết qua nhà họ Lâm, lập tức được mọi người trong Long gia ủng hộ, cả Long Xuyên cũng không tìm ra lý do phản bác.
Thế là tộc nhân Long gia đi làm công tác tư tưởng cho Long Thuyên, mà Long Tề phụ trách làm thân với Lâm Kiến.
Đây là nguyên nhân vì sao gần đây Lâm Kiến luôn gặp được Long Tề ở hộp đêm này.
Long Tề đặc biệt chờ ở đây canh gã đến.
Lâm Kiến buồn bực uống một ly rượu rồi âm trầm nói: "Không phải tôi không muốn dạy cho con rùa kia một trận, nhưng cha bảo tôi an phận một chút..."
Gã ngừng lại rồi nhìn về phía Long Tề, ánh mắt hơi lạnh đi: "Tôi nghe Đoạn Bằng nói Long Diệc Tuyết đã là người phụ nữ của con rùa kia rồi?"
Long Tề lập tức biến sắc, vội giải thích: "Tuyệt đối không có chuyện đó, đều là lời đồn, cháu gái tôi chỉ có chút thiện cảm với Lục Vân, nhưng họ chưa xảy ra quan hệ gì, cái này tôi cam đoan."
Nếu Long Diệc Tuyết và Lục Vân phát sinh quan hệ thì chẳng phải Lâm Kiến cưới đồ xài rồi à, vậy sao được chứ?
Lâm Kiến nghe vậy thì thở phào một hơi.
Long Tề cũng thở phào rồi nói tiếp: "Lâm thiếu, tôi cảm thấy giờ mà dùng cách bình thường để Long Diệc Tuyết thỏa hiệp là hơi khó, tính cháu gái tôi cứng đầu, cậu cũng biết rồi đấy."
Ông ta ngẫm nghĩ, một ý tưởng xấu xa bỗng hiện lên trong đầu, sau đó đi đến bên tai Lâm Kiến và nói: "Tôi thấy không bằng ra tay từ con rùa họ Lục kia đi..."
"Ý ông là dùng Lục Vân để uy hiếp Long Diệc Tuyết?"
Lâm Kiến lập tức hiểu ý ông ta, nhưng sau đó lại nhíu mày, hừ lạnh một tiếng và nói: "Tôi đường đường là con của một hộ pháp mà phải dùng thủ đoạn này để ép một người đàn bà thỏa hiệp sao?"
Cần uy hiếp mới giành được phụ nữ thì mất mặt đến cỡ nào!
Hơn nữa dùng thủ đoạn này nhiều nhất chỉ có thể lấy được thân thể, căn bản không có được trái tim của phụ nữ.
Khi Long Tề nghĩ rằng Lâm Kiến khinh thường làm chuyện này thì bỗng nghe Lâm Kiến đổi giọng: "Nhưng nếu không chiếm được trái tim của Long Diệc Tuyết thì lấy được thân thể cũng không tệ."
Long Tề vui mừng quá đỗi, lập tức nói: "Tôi cảm thấy lấy năng lực của Lâm thiếu, chỉ cần chiếm được thân thể của Long Diệc Tuyết trước rồi từ từ công lược trái tim của nó cũng không phải vấn đề lớn."
"Ha ha, Long Tề ơi Long Tề, Long Diệc Tuyết có người chú như ông cũng coi như xui xẻo tám đời." Lâm Kiến không e dè mà cười nhạo và nói.
Long Tề không cảm thấy xấu hổ chút nào, nịnh nọt cười nói: "Lâm thiếu chê cười, tôi đang tạo cơ hội để Long Diệc Tuyết lập công cho nhà họ Long, người khác muốn được Lâm thiếu thiên vị cũng không được nữa là!"
Bình luận facebook