-
Chương 385: Không học được cúi đầu
Lục Vân đánh chó của Lâm Kiến ngay trước mặt gã.
Hai lần!
Cuối cùng còn phách lối đạp mạnh một cái lên mông Đoạn Bằng.
Đây đâu phải đạp mông Đoạn Bằng, rõ ràng là đang vả mặt Lâm Kiến!
Mọi người ở đây đều ngây người, tâm tình rất rất phức tạp.
Họ nhìn thấy nhiều người ngông cuồng rồi, nhưng chưa từng thấy ai ghê gớm như Lục Vân.
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự không sợ chết sao?
Sắc mặt Lâm Kiến đã không phải tệ nữa mà trở nên dữ tợn.
Vô cùng vô cùng dữ tợn!
Hôm nay không giết con rùa vạn năm phách lối này thì làm sao gã nguôi ngoai nổi hận này được?
"Thằng ranh mày, thật —— Đáng chết! !"
Lâm Kiến nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung một quyền đập nát cái bàn, mảnh gỗ vụn bay đầy đất, mọi người xung quanh đều kinh hãi căng cứng cả người, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Họ biết Lâm Kiến đã sinh ra sát khí nên nhất định sẽ có một cuộc xung đột mãnh liệt bùng nổ.
Thằng ranh họ Lục này gây hoạ lớn rồi.
Nhưng đối lập rõ ràng với phản ứng của mọi người là Lục Vân không những không e dè mà còn nhếch miệng cười một tiếng và nói: "Lâm công tử, anh cũng chỉ mới đến Hóa Cảnh mà thôi, giết được tôi sao?"
Khiêu khích!
Tiếp tục không biết sống chết mà khiêu khích!
Đùng!
Trong lòng mọi người đều run lên, vẻ mặt trở nên rất đặc sắc, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng triệt để biến thành thương hại.
Là thương hại Lục Vân.
Không phải hắn nghĩ lúc trước mình đánh ngang tay với Uông Húc nên dám không kiêng nể gì như thế đó chứ?
Vỏ rùa của Lục Vân thật sự rất cứng, Uông Húc có bùng nổ sức chiến đấu Hóa Cảnh đỉnh cao mà cũng khó công phá, lấy thực lực cá nhân của Lâm Kiến đúng là không giết được hắn.
Nhưng tính tình của Lâm Kiến không tốt như Uông Húc, chắc chắn sẽ không lập sinh tử cục gì với Lục Vân.
Nếu Lâm Kiến muốn chơi chết một người thì có thể dựa vào lực lượng của nhà họ Lâm, tùy tiện kêu một Tôn Giả Cảnh đi ra thì đập nát Lục Vân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên lúc này Lục Vân còn dám khiêu khích thuần túy là tự tìm đường chết.
Ánh mắt Lâm Kiến rất lạnh lẽo, sát ý bừng bừng, đột nhiên trừng Đinh Văn Hoành đứng gần đó rồi lạnh lùng nói: "Đinh viện trưởng, hôm nay là buổi tiệc thăng chức của ông, sân nhà của ông, không nên thể hiện một chút sao?"
Soạt!
Tất cả ánh mắt lập tức tập trung lên người Đinh Văn Hoành.
Đinh Văn Hoành cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Giây lát sau, ông ấy phức tạp nhìn về phía Lục Vân, thất vọng nói: "Cậu Lục, cậu vốn sẽ có tương lai tốt đẹp, nhưng đáng tiếc cậu quá ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, qua bài học hôm nay tôi hi vọng cậu hiểu một đạo lý là ‘Cứng thì dễ gãy’."
Đinh Văn Hoành nói rồi nhanh chân đi về hướng Lục Vân.
Áo bào tung bay, ông ấy rõ ràng là một Tôn Giả.
"Hôm nay tôi sẽ thay mặt Lâm công tử phế bỏ tay chân cậu, hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt."
Đừng nhìn trước đó Đinh Văn Hoành biểu hiện rất thân thiết với Lục Vân, đó là vì giữa ông ấy và Lục Vân không tồn tại xung đột lợi ích gì.
Nhưng vào thời khắc câu nói vừa rồi của Lâm Kiến vang lên, giữa Đinh Văn Hoành và Lục Vân đã bắt đầu có gút mắc lợi ích.
Ông ấy không thể đắc tội Lâm Kiến vì Lục Vân.
Lục Vân yên lặng nhìn Đinh Văn Hoành trở mặt, cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là không có người bạn mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi, thật là một thế giới hiện thực.
Lục Vân nghiền ngẫm cười nói: "Cho nên Đinh viện trưởng cũng cảm thấy vừa rồi tên họ Lâm này trào phúng tôi như thế thì tôi nên nén giận, đáng đời bị hắn sỉ nhục?"
Đinh Văn Hoành không trả lời, bởi vì nói nhiều vô ích.
Lúc nãy ông ấy đã giúp Lục Vân một lần, tại sao Lục Vân lại tự tìm đường chết, thật là đầu óc chậm chạp, cho nên ông nói nhiều đến mấy cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chỉ có thể thông qua hành động thực tế mới làm Lục Vân hiểu được thế giới này không phải chỉ có trắng và đen, dù mình có tủi nhục đến mấy thì vẫn phải nhịn những người không thể trêu vào kia.
Nhịn không được chính là tự rước lấy khổ.
"Ha ha..." Cảm nhận được áp lực Đinh Văn Hoành đánh tới, Lục Vân chậm rãi thở ra rồi nói: "Thế giới của các người quá phức tạp, Lục Vân tôi không hiểu, cũng khinh thường tìm hiểu, nhưng nếu các người muốn quy chụp quy tắc đó lên người tôi thì xin lỗi, tôi làm không được. Xương cốt của Lục Vân này rất cứng, không học được cúi đầu."
Nói xong, Lục Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại hờ hững.
Những người này coi mình là con rùa tông sư, tùy ý trào phúng cứ như mình nên nén giận, yên lặng chịu đựng họ sỉ nhục giống như một con rùa thật sự.
Thật có lỗi, Lục Vân không làm được.
Hôm nay hắn muốn trút hết sự bất bình trong lòng ra.
Hắn mở mắt, cứ như một thanh kiếm vô cùng sắc bén đón nhận ánh mắt Đinh Văn Hoành rồi bỗng đâm đến, khí chất cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất trong chớp nhoáng.
Rồng lặn trong vũng nước sâu, cuối cùng cũng có ngày vào biển.
Bảo kiếm giấu lưỡi đi, ra khỏi vỏ là chém bất bình.
Oanh!
Lục Vân bước ra một bước, không thấy có khí tức dao động nhưng chỉ một bước nhìn có vẻ tầm thường không có gì lạ này lại như một chiếc búa lớn lao vụt về hướng Đinh Văn Hoành.
Mi tâm của Đinh Văn Hoành bỗng giật giật, trái tim cũng run rẩy theo.
Trong mắt ông ấy còn hiện lên một tia kinh ngạc.
Ông ấy cảm thấy người thanh niên trước mắt như hoàn toàn biến thành người khác, không còn là Hoành Luyện tông sư phách lối ngông cuồng, mà là một vị vua vô song bễ nghễ coi thường tất cả.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Vì sao ông lại sinh ra ảo giác này?
Không có khả năng!
Đinh Văn Hoành liều mạng lắc đầu, còn chưa thật sự ra tay mà đã sinh ra một tia sợ hãi với thanh niên đối diện.
Điều này quá kỳ quái.
Lúc này Lục Vân lại chủ động bước ra một bước với vẻ mặt vẫn rất hờ hững, hắn từ tốn nói: "Đinh Văn Hoành, không phải ông muốn phế tay chân tôi sao, hiện tại Lục Vân này đứng trước mặt ông rồi, vì sao còn chưa ra tay?"
Hắn vừa nói vừa bước ra một bước, giọng điệu vẫn rất bình thản.
Nhưng một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Vào thời khắc Lục Vân bước lên phía trước thì Đinh Văn Hoành - Vị Tôn Giả vừa nhậm chức viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này lại vô thức lui lại một bước.
Đây là sự đè bẹp triệt để trên phương diện khí thế.
Mặc dù trên người Lục Vân không có chút khí tức dao động nào, nhưng sự bình thường đến cực hạn và vẻ hờ hững, tự tin thời khắc này của Lục Vân đã hình thành tương phản mãnh liệt làm Đinh Văn Hoành đứng đối diện cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.
Nhìn như không có khí thế, thật ra lại khí thế ngập trời.
Đùng!
Trong lòng Đinh Văn Hoành run rẩy, lại lui thêm bước nữa.
Hai lần!
Cuối cùng còn phách lối đạp mạnh một cái lên mông Đoạn Bằng.
Đây đâu phải đạp mông Đoạn Bằng, rõ ràng là đang vả mặt Lâm Kiến!
Mọi người ở đây đều ngây người, tâm tình rất rất phức tạp.
Họ nhìn thấy nhiều người ngông cuồng rồi, nhưng chưa từng thấy ai ghê gớm như Lục Vân.
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự không sợ chết sao?
Sắc mặt Lâm Kiến đã không phải tệ nữa mà trở nên dữ tợn.
Vô cùng vô cùng dữ tợn!
Hôm nay không giết con rùa vạn năm phách lối này thì làm sao gã nguôi ngoai nổi hận này được?
"Thằng ranh mày, thật —— Đáng chết! !"
Lâm Kiến nổi giận gầm lên một tiếng rồi tung một quyền đập nát cái bàn, mảnh gỗ vụn bay đầy đất, mọi người xung quanh đều kinh hãi căng cứng cả người, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Họ biết Lâm Kiến đã sinh ra sát khí nên nhất định sẽ có một cuộc xung đột mãnh liệt bùng nổ.
Thằng ranh họ Lục này gây hoạ lớn rồi.
Nhưng đối lập rõ ràng với phản ứng của mọi người là Lục Vân không những không e dè mà còn nhếch miệng cười một tiếng và nói: "Lâm công tử, anh cũng chỉ mới đến Hóa Cảnh mà thôi, giết được tôi sao?"
Khiêu khích!
Tiếp tục không biết sống chết mà khiêu khích!
Đùng!
Trong lòng mọi người đều run lên, vẻ mặt trở nên rất đặc sắc, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng triệt để biến thành thương hại.
Là thương hại Lục Vân.
Không phải hắn nghĩ lúc trước mình đánh ngang tay với Uông Húc nên dám không kiêng nể gì như thế đó chứ?
Vỏ rùa của Lục Vân thật sự rất cứng, Uông Húc có bùng nổ sức chiến đấu Hóa Cảnh đỉnh cao mà cũng khó công phá, lấy thực lực cá nhân của Lâm Kiến đúng là không giết được hắn.
Nhưng tính tình của Lâm Kiến không tốt như Uông Húc, chắc chắn sẽ không lập sinh tử cục gì với Lục Vân.
Nếu Lâm Kiến muốn chơi chết một người thì có thể dựa vào lực lượng của nhà họ Lâm, tùy tiện kêu một Tôn Giả Cảnh đi ra thì đập nát Lục Vân cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên lúc này Lục Vân còn dám khiêu khích thuần túy là tự tìm đường chết.
Ánh mắt Lâm Kiến rất lạnh lẽo, sát ý bừng bừng, đột nhiên trừng Đinh Văn Hoành đứng gần đó rồi lạnh lùng nói: "Đinh viện trưởng, hôm nay là buổi tiệc thăng chức của ông, sân nhà của ông, không nên thể hiện một chút sao?"
Soạt!
Tất cả ánh mắt lập tức tập trung lên người Đinh Văn Hoành.
Đinh Văn Hoành cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Giây lát sau, ông ấy phức tạp nhìn về phía Lục Vân, thất vọng nói: "Cậu Lục, cậu vốn sẽ có tương lai tốt đẹp, nhưng đáng tiếc cậu quá ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, qua bài học hôm nay tôi hi vọng cậu hiểu một đạo lý là ‘Cứng thì dễ gãy’."
Đinh Văn Hoành nói rồi nhanh chân đi về hướng Lục Vân.
Áo bào tung bay, ông ấy rõ ràng là một Tôn Giả.
"Hôm nay tôi sẽ thay mặt Lâm công tử phế bỏ tay chân cậu, hi vọng cậu tự giải quyết cho tốt."
Đừng nhìn trước đó Đinh Văn Hoành biểu hiện rất thân thiết với Lục Vân, đó là vì giữa ông ấy và Lục Vân không tồn tại xung đột lợi ích gì.
Nhưng vào thời khắc câu nói vừa rồi của Lâm Kiến vang lên, giữa Đinh Văn Hoành và Lục Vân đã bắt đầu có gút mắc lợi ích.
Ông ấy không thể đắc tội Lâm Kiến vì Lục Vân.
Lục Vân yên lặng nhìn Đinh Văn Hoành trở mặt, cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là không có người bạn mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi, thật là một thế giới hiện thực.
Lục Vân nghiền ngẫm cười nói: "Cho nên Đinh viện trưởng cũng cảm thấy vừa rồi tên họ Lâm này trào phúng tôi như thế thì tôi nên nén giận, đáng đời bị hắn sỉ nhục?"
Đinh Văn Hoành không trả lời, bởi vì nói nhiều vô ích.
Lúc nãy ông ấy đã giúp Lục Vân một lần, tại sao Lục Vân lại tự tìm đường chết, thật là đầu óc chậm chạp, cho nên ông nói nhiều đến mấy cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chỉ có thể thông qua hành động thực tế mới làm Lục Vân hiểu được thế giới này không phải chỉ có trắng và đen, dù mình có tủi nhục đến mấy thì vẫn phải nhịn những người không thể trêu vào kia.
Nhịn không được chính là tự rước lấy khổ.
"Ha ha..." Cảm nhận được áp lực Đinh Văn Hoành đánh tới, Lục Vân chậm rãi thở ra rồi nói: "Thế giới của các người quá phức tạp, Lục Vân tôi không hiểu, cũng khinh thường tìm hiểu, nhưng nếu các người muốn quy chụp quy tắc đó lên người tôi thì xin lỗi, tôi làm không được. Xương cốt của Lục Vân này rất cứng, không học được cúi đầu."
Nói xong, Lục Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại hờ hững.
Những người này coi mình là con rùa tông sư, tùy ý trào phúng cứ như mình nên nén giận, yên lặng chịu đựng họ sỉ nhục giống như một con rùa thật sự.
Thật có lỗi, Lục Vân không làm được.
Hôm nay hắn muốn trút hết sự bất bình trong lòng ra.
Hắn mở mắt, cứ như một thanh kiếm vô cùng sắc bén đón nhận ánh mắt Đinh Văn Hoành rồi bỗng đâm đến, khí chất cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất trong chớp nhoáng.
Rồng lặn trong vũng nước sâu, cuối cùng cũng có ngày vào biển.
Bảo kiếm giấu lưỡi đi, ra khỏi vỏ là chém bất bình.
Oanh!
Lục Vân bước ra một bước, không thấy có khí tức dao động nhưng chỉ một bước nhìn có vẻ tầm thường không có gì lạ này lại như một chiếc búa lớn lao vụt về hướng Đinh Văn Hoành.
Mi tâm của Đinh Văn Hoành bỗng giật giật, trái tim cũng run rẩy theo.
Trong mắt ông ấy còn hiện lên một tia kinh ngạc.
Ông ấy cảm thấy người thanh niên trước mắt như hoàn toàn biến thành người khác, không còn là Hoành Luyện tông sư phách lối ngông cuồng, mà là một vị vua vô song bễ nghễ coi thường tất cả.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Vì sao ông lại sinh ra ảo giác này?
Không có khả năng!
Đinh Văn Hoành liều mạng lắc đầu, còn chưa thật sự ra tay mà đã sinh ra một tia sợ hãi với thanh niên đối diện.
Điều này quá kỳ quái.
Lúc này Lục Vân lại chủ động bước ra một bước với vẻ mặt vẫn rất hờ hững, hắn từ tốn nói: "Đinh Văn Hoành, không phải ông muốn phế tay chân tôi sao, hiện tại Lục Vân này đứng trước mặt ông rồi, vì sao còn chưa ra tay?"
Hắn vừa nói vừa bước ra một bước, giọng điệu vẫn rất bình thản.
Nhưng một chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Vào thời khắc Lục Vân bước lên phía trước thì Đinh Văn Hoành - Vị Tôn Giả vừa nhậm chức viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này lại vô thức lui lại một bước.
Đây là sự đè bẹp triệt để trên phương diện khí thế.
Mặc dù trên người Lục Vân không có chút khí tức dao động nào, nhưng sự bình thường đến cực hạn và vẻ hờ hững, tự tin thời khắc này của Lục Vân đã hình thành tương phản mãnh liệt làm Đinh Văn Hoành đứng đối diện cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.
Nhìn như không có khí thế, thật ra lại khí thế ngập trời.
Đùng!
Trong lòng Đinh Văn Hoành run rẩy, lại lui thêm bước nữa.
Bình luận facebook