-
Chương 445: Chân truyền duy nhất của Lưu Lão
Thanh niên lên tiếng có tuổi tác khá lớn và mặc quần áo của Đan Dương Tông, hắn ta nghi ngờ đánh giá Lục Vân, hiển nhiên là rất hoài nghi về thân phận của Lục Vân.
Đây là đệ tử Đan Dương Tông đầu tiên hoài nghi Lục Vân trong mấy ngày qua.
Lục Vân vẫn rất trấn định, không chút hoảng hốt mà phản bác nói: "Đệ tử của Đan Dương Tông nhiều như vậy, anh chưa từng gặp tôi không phải rất bình thường sao? Không thể vì tôi đầu trọc mà anh kỳ thị tôi được."
"Buồn cười!" Thanh niên cười lạnh một tiếng và nói: "Đúng thế, đệ tử của Đan Dương Tông ngàn ngàn vạn vạn, tôi không quen biết rất bình thường, nhưng lại không ai không biết tôi cả."
Chảnh vậy?
Lục Vân lập tức không nhịn được nhìn thanh niên này thêm vài lần, nghĩ thầm tên này thật tự luyến, dám nói trong Đan Dương Tông không có đệ tử nào không biết hắn ta.
Xem ra cũng là một nhân vật.
"Trả lời tôi, cậu là đệ tử của trưởng lão nào?" Thanh niên lại hỏi, giọng điệu hùng hổ dọa người, hoài nghi đối với Lục Vân càng tăng mấy phần.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Không sợ nói thật cho anh biết, tôi thật sự không biết anh là ai, nhưng anh không thể dựa vào cái này mà hoài nghi thân phận của tôi, trước khi hỏi tôi không bằng anh tự giới thiệu trước đi?"
Lục Vân nói chuyện với thanh niên thuần túy là do muốn đùa giỡn.
Nhưng có một điều là thật, hắn thật sự tò mò thanh niên này có thân phận gì mà lại nói ra được lời tự luyến như vậy.
Thanh niên kiêu căng liếc Lục Vân một cái rồi kiêu ngạo nói: "Tôi là đại đệ tử thân truyền của Cốc Tông Chủ - Trương Vận, nói cách khác tôi là đại sư huynh của các đời đệ tử Đan Dương Tông, cậu không biết tôi?"
Hắn ta lộ ra ánh mắt sắc bén, nhìn kỹ Lục Vân như muốn thấy được vẻ bối rối trên mặt hắn.
Nhưng hắn ta phải thất vọng rồi, sau đó không khỏi kinh ngạc thêm mấy phần.
Hôm nay có một sư phụ của Vân Sơn Thư Viện dẫn mấy học sinh đến đây thăm hỏi Đan Dương Tông, mục đích là vì cầu kiến người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Sư phụ kia của Vân Sơn Thư Viện có quan hệ không tệ với Cốc Thanh Sơn nên hai người ngồi ôn chuyện với nhau, thế là Cốc Thanh Sơn bảo Trương Vận dẫn mấy học sinh của Vân Sơn Thư Viện đi dạo xung quanh.
Không bao lâu sau đã đụng phải Lục Vân.
Chỉ cần là đệ tử của Đan Dương Tông thì khi nhìn thấy Trương Vận sẽ tôn kính gọi hô hắn ta một tiếng đại sư huynh.
Trương Vận cảm thấy cực kỳ tự hào.
Nhất là lúc đồng hành với mỹ nữ là Mạc Thanh Uyển, từng tiếng đại sư huynh của các sư đệ không ngừng nâng cao giá trị của Trương Vận, hắn ta lập tức mừng thầm.
Chơi trội trước mặt mỹ nữ là chuyện rất có mặt mũi.
Nhưng mà ai biết, chỉ thấy trong đám người đột nhiên xuất hiện một tên đầu trọc, không nói hai lời đã xông lên vỗ vai Mạc Thanh Uyển, tiếp đó còn véo mặt Mạc Thanh Uyển rồi gọi cô là 'Chị vợ tư' .
Hành vi này quá dở hơi, rất không tôn trọng mỹ nữ.
Trương Vận nhìn rất khó chịu.
Mà làm hắn ta khó chịu nhất là tên đầu trọc này lại không nhìn đại sư huynh tông môn là mình, giống như hoàn toàn không quen biết.
Sự thật chứng minh tên đầu trọc này không biết hắn ta thật.
Trương Vận rất khó không nghi ngờ thân phận của người này, tự giới thiệu xong thì cặp mắt của hắn ta cứ nhìn chằm chằm tên đầu trọc, muốn tìm thấy biểu hiện chột dạ của hắn.
Nhưng tên đầu trọc, cũng chính là Lục Vân, muốn bao nhiêu trấn định có bấy nhiêu trấn định, còn quay ngược lại trào phúng Trương Vận một câu: "Tôi còn tưởng là nhân vật gì lớn lắm, thì ra không gì hơn cái này!"
"Cậu nói cái gì?" Biểu cảm của Trương Vận lập tức âm trầm xuống.
Tên đầu trọc trước mắt mặc quần áo của đệ tử Đan Dương Tông, chỉ cần là đệ tử của Đan Dương Tông thì phải tôn xưng Trương Vận một tiếng đại sư huynh.
Nhưng sau khi hắn biết thân phận của Trương Vận thì không chỉ không thể hiện tôn kính mà còn dám nói những lời này, rõ ràng là không nể mặt.
Hơn nữa còn làm hắn ta khó xử ngay trước mặt mỹ nữ.
Trong lòng Trương Vận vô cùng vô cùng khó chịu.
Lục Vân không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại: "Anh biết tôi có thân phận gì không?"
"Thân phận gì?" Trương Vận kiềm nén lửa giận.
Lục Vân ưỡn ngực lên, bày ra dáng vẻ còn vênh váo hơn Trương Vận vừa rồi, ngạo nghễ nói: "Người giữ tháp Đan Dương Tháp, Lưu Lão, anh biết không? Tôi chính là đệ tử chân truyền duy nhất của Lưu Lão."
Dù sao cũng là khoác lác, cứ mặc sức chém gió đi.
Trong Đan Dương Tông này vai vế của Lưu Lão còn cao hơn Tông Chủ Cốc Thanh Sơn một bậc, được tính là người có vai vế cao nhất Đan Dương Tông.
Trương Vận không phải đại đệ tử thân truyền của Cốc Thanh Sơn sao? Không phải là đại sư huynh tông môn sao? Không biết so với thân phận này thì ai lợi hại hơn?
"Đệ tử chân truyền của Lưu Lão?" Trương Vận lập tức sửng sốt rồi rơi vào trầm tư, một lát sau lắc đầu và nói: "Không có khả năng, trước giờ tôi chưa nghe nói Lưu Lão thu đệ tử chân truyền."
"Đó là do anh nắm tin không nhạy, nếu anh không tin thì cứ việc đến hỏi Lưu Lão." Lục Vân khinh bỉ nói.
"Cậu..." Trương Vận tức giận đến nghẹn họng.
Lưu Lão có thân phận gì, một đệ tử của Đan Dương Tông như hắn ta có tư cách đến hỏi sao?
Tên đầu trọc đáng chết này là ăn chắc hắn ta không có lá gan đó!
Trương Vận trầm giọng mà nói: "Nếu cậu nói mình là chân truyền duy nhất của Lưu Lão, có dám theo tôi đi gặp Tông Chủ để xác minh thân phận của mình hay không?"
Hắn ta không dám đi hỏi Lưu Lão, nhưng có thể đến hỏi Tông Chủ mà, nếu như Lưu Lão thật sự thu đồ đệ thì Tông Chủ nhất định hiểu rõ tình hình.
Muốn biết Lục Vân nói thật hay giả thì để hắn đi với mình đến gặp Tông Chủ là được.
Ai ngờ Lục Vân lại nhún vai và nói: "Thật xin lỗi, tôi không rảnh, trừ phi là Lưu Lão và Tông Chủ đích thân triệu kiến, nếu không tôi không cần thiết đi với anh."
Nói bóng gió chính là hắn ta không đủ tư cách.
Sắc mặt Trương Vận bỗng trầm xuống, quát: "Không rảnh? Tôi thấy cậu chột dạ nên không dám đi gặp Tông Chủ với tôi thì có. Hôm nay cậu không muốn đi cũng phải đi!"
Thái độ của hắn ta đột nhiên trở nên cứng rắn, đưa tay chộp vào bả vai của Lục Vân, muốn bắt hắn đến trước mặt Tông Chủ đối chất.
Lục Vân bước qua một bên, nghiêng người tránh thoát.
Trương Vận chộp hụt nên sắc mặt trở nên càng khó coi, nghĩ thầm đại sư huynh này tuyệt đối không thể mất mặt trước Vân Sơn Thư Viện nên lập tức ra tay càng tàn nhẫn.
Đây là đệ tử Đan Dương Tông đầu tiên hoài nghi Lục Vân trong mấy ngày qua.
Lục Vân vẫn rất trấn định, không chút hoảng hốt mà phản bác nói: "Đệ tử của Đan Dương Tông nhiều như vậy, anh chưa từng gặp tôi không phải rất bình thường sao? Không thể vì tôi đầu trọc mà anh kỳ thị tôi được."
"Buồn cười!" Thanh niên cười lạnh một tiếng và nói: "Đúng thế, đệ tử của Đan Dương Tông ngàn ngàn vạn vạn, tôi không quen biết rất bình thường, nhưng lại không ai không biết tôi cả."
Chảnh vậy?
Lục Vân lập tức không nhịn được nhìn thanh niên này thêm vài lần, nghĩ thầm tên này thật tự luyến, dám nói trong Đan Dương Tông không có đệ tử nào không biết hắn ta.
Xem ra cũng là một nhân vật.
"Trả lời tôi, cậu là đệ tử của trưởng lão nào?" Thanh niên lại hỏi, giọng điệu hùng hổ dọa người, hoài nghi đối với Lục Vân càng tăng mấy phần.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Không sợ nói thật cho anh biết, tôi thật sự không biết anh là ai, nhưng anh không thể dựa vào cái này mà hoài nghi thân phận của tôi, trước khi hỏi tôi không bằng anh tự giới thiệu trước đi?"
Lục Vân nói chuyện với thanh niên thuần túy là do muốn đùa giỡn.
Nhưng có một điều là thật, hắn thật sự tò mò thanh niên này có thân phận gì mà lại nói ra được lời tự luyến như vậy.
Thanh niên kiêu căng liếc Lục Vân một cái rồi kiêu ngạo nói: "Tôi là đại đệ tử thân truyền của Cốc Tông Chủ - Trương Vận, nói cách khác tôi là đại sư huynh của các đời đệ tử Đan Dương Tông, cậu không biết tôi?"
Hắn ta lộ ra ánh mắt sắc bén, nhìn kỹ Lục Vân như muốn thấy được vẻ bối rối trên mặt hắn.
Nhưng hắn ta phải thất vọng rồi, sau đó không khỏi kinh ngạc thêm mấy phần.
Hôm nay có một sư phụ của Vân Sơn Thư Viện dẫn mấy học sinh đến đây thăm hỏi Đan Dương Tông, mục đích là vì cầu kiến người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Sư phụ kia của Vân Sơn Thư Viện có quan hệ không tệ với Cốc Thanh Sơn nên hai người ngồi ôn chuyện với nhau, thế là Cốc Thanh Sơn bảo Trương Vận dẫn mấy học sinh của Vân Sơn Thư Viện đi dạo xung quanh.
Không bao lâu sau đã đụng phải Lục Vân.
Chỉ cần là đệ tử của Đan Dương Tông thì khi nhìn thấy Trương Vận sẽ tôn kính gọi hô hắn ta một tiếng đại sư huynh.
Trương Vận cảm thấy cực kỳ tự hào.
Nhất là lúc đồng hành với mỹ nữ là Mạc Thanh Uyển, từng tiếng đại sư huynh của các sư đệ không ngừng nâng cao giá trị của Trương Vận, hắn ta lập tức mừng thầm.
Chơi trội trước mặt mỹ nữ là chuyện rất có mặt mũi.
Nhưng mà ai biết, chỉ thấy trong đám người đột nhiên xuất hiện một tên đầu trọc, không nói hai lời đã xông lên vỗ vai Mạc Thanh Uyển, tiếp đó còn véo mặt Mạc Thanh Uyển rồi gọi cô là 'Chị vợ tư' .
Hành vi này quá dở hơi, rất không tôn trọng mỹ nữ.
Trương Vận nhìn rất khó chịu.
Mà làm hắn ta khó chịu nhất là tên đầu trọc này lại không nhìn đại sư huynh tông môn là mình, giống như hoàn toàn không quen biết.
Sự thật chứng minh tên đầu trọc này không biết hắn ta thật.
Trương Vận rất khó không nghi ngờ thân phận của người này, tự giới thiệu xong thì cặp mắt của hắn ta cứ nhìn chằm chằm tên đầu trọc, muốn tìm thấy biểu hiện chột dạ của hắn.
Nhưng tên đầu trọc, cũng chính là Lục Vân, muốn bao nhiêu trấn định có bấy nhiêu trấn định, còn quay ngược lại trào phúng Trương Vận một câu: "Tôi còn tưởng là nhân vật gì lớn lắm, thì ra không gì hơn cái này!"
"Cậu nói cái gì?" Biểu cảm của Trương Vận lập tức âm trầm xuống.
Tên đầu trọc trước mắt mặc quần áo của đệ tử Đan Dương Tông, chỉ cần là đệ tử của Đan Dương Tông thì phải tôn xưng Trương Vận một tiếng đại sư huynh.
Nhưng sau khi hắn biết thân phận của Trương Vận thì không chỉ không thể hiện tôn kính mà còn dám nói những lời này, rõ ràng là không nể mặt.
Hơn nữa còn làm hắn ta khó xử ngay trước mặt mỹ nữ.
Trong lòng Trương Vận vô cùng vô cùng khó chịu.
Lục Vân không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại: "Anh biết tôi có thân phận gì không?"
"Thân phận gì?" Trương Vận kiềm nén lửa giận.
Lục Vân ưỡn ngực lên, bày ra dáng vẻ còn vênh váo hơn Trương Vận vừa rồi, ngạo nghễ nói: "Người giữ tháp Đan Dương Tháp, Lưu Lão, anh biết không? Tôi chính là đệ tử chân truyền duy nhất của Lưu Lão."
Dù sao cũng là khoác lác, cứ mặc sức chém gió đi.
Trong Đan Dương Tông này vai vế của Lưu Lão còn cao hơn Tông Chủ Cốc Thanh Sơn một bậc, được tính là người có vai vế cao nhất Đan Dương Tông.
Trương Vận không phải đại đệ tử thân truyền của Cốc Thanh Sơn sao? Không phải là đại sư huynh tông môn sao? Không biết so với thân phận này thì ai lợi hại hơn?
"Đệ tử chân truyền của Lưu Lão?" Trương Vận lập tức sửng sốt rồi rơi vào trầm tư, một lát sau lắc đầu và nói: "Không có khả năng, trước giờ tôi chưa nghe nói Lưu Lão thu đệ tử chân truyền."
"Đó là do anh nắm tin không nhạy, nếu anh không tin thì cứ việc đến hỏi Lưu Lão." Lục Vân khinh bỉ nói.
"Cậu..." Trương Vận tức giận đến nghẹn họng.
Lưu Lão có thân phận gì, một đệ tử của Đan Dương Tông như hắn ta có tư cách đến hỏi sao?
Tên đầu trọc đáng chết này là ăn chắc hắn ta không có lá gan đó!
Trương Vận trầm giọng mà nói: "Nếu cậu nói mình là chân truyền duy nhất của Lưu Lão, có dám theo tôi đi gặp Tông Chủ để xác minh thân phận của mình hay không?"
Hắn ta không dám đi hỏi Lưu Lão, nhưng có thể đến hỏi Tông Chủ mà, nếu như Lưu Lão thật sự thu đồ đệ thì Tông Chủ nhất định hiểu rõ tình hình.
Muốn biết Lục Vân nói thật hay giả thì để hắn đi với mình đến gặp Tông Chủ là được.
Ai ngờ Lục Vân lại nhún vai và nói: "Thật xin lỗi, tôi không rảnh, trừ phi là Lưu Lão và Tông Chủ đích thân triệu kiến, nếu không tôi không cần thiết đi với anh."
Nói bóng gió chính là hắn ta không đủ tư cách.
Sắc mặt Trương Vận bỗng trầm xuống, quát: "Không rảnh? Tôi thấy cậu chột dạ nên không dám đi gặp Tông Chủ với tôi thì có. Hôm nay cậu không muốn đi cũng phải đi!"
Thái độ của hắn ta đột nhiên trở nên cứng rắn, đưa tay chộp vào bả vai của Lục Vân, muốn bắt hắn đến trước mặt Tông Chủ đối chất.
Lục Vân bước qua một bên, nghiêng người tránh thoát.
Trương Vận chộp hụt nên sắc mặt trở nên càng khó coi, nghĩ thầm đại sư huynh này tuyệt đối không thể mất mặt trước Vân Sơn Thư Viện nên lập tức ra tay càng tàn nhẫn.
Bình luận facebook