• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 181-182

Chương 181 Xe đạp VS Ghost Fire

Tại căn hộ Liễu Giang.

Ở tầng trệt.

Thẩm Tử Hiên đang đứng ở đó, bên cạnh là chiếc moto Ghost Fire của anh, chỉ thấy anh ta thỉnh thoảng lại nhìn ngó về phía ngoài tiểu khu, bộ dạng thấp thỏm vô cùng.

Lúc Thẩm Tĩnh Nghi trở về, nhìn thấy anh, lập tức tức giận nói: "Không phải chị bảo em về nhà sao, em còn đứng đây làm gì?”

"Chị, chuyện vừa rồi không phải như chị nhìn thấy, chị tuyệt đối không được nói cho ba biết đâu!"

Thì ra là do Thẩm Tử Hiên cảm thấy lo lắng nên đặc biệt đứng dưới lầu nhà trọ chờ Thẩm Tĩnh Nghi trở về, cầu xin cô đừng mật báo.

Thẫm Tĩnh Nghi hừ một tiếng nói: "Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao? Về sau còn dám qua lại với mấy mấy tên nhóc không biết tiến bộ kia nữa không?”

"Không dám không dám, chị, chỉ cần chị giữ bí mật cho em, em cam đoan sau này cũng sẽ qua lại với những người đó nữa."

"Thật không?"

"Thật!"

Thẩm Tử Hiên gật đầu thật mạnh cam đoan.

Lục Vân hào hứng nói vào: "Thẩm thiếu gia, anh thật đúng là đặc biệt, yên ổn làm cậu ấm không chịu, lại chạy đi làm tay sai cho người khác, như vậy quả thực đã làm mới ấn tượng vốn có của tôi dành cho mấy thiếu gia nhà giàu các anh.”

Thẩm Tử Hiên giải thích: "Lục thần y, không phải như vậy, tôi qua lại với bọn họ chỉ vì có cùng sở thích chơi xe Ghost Fire mà thôi, tôi cũng không thật sự muốn ra đời lăn lộn đâu."

Nếu Thẩm Tử Hiên thật sự muốn ra ngoài lăn lộn, thì theo như mọi người Hắc Hổ Đường hiểu lầm quan hệ giữa Mã Trạch và Thẩm Tĩnh Nghi là kiểu mờ ám kia... làm sao Thẩm Tử Hiên có thể chỉ làm tay chân như vậy, nói không chừng ngay cả vị trí phó đường chủ cũng phải giữ lại cho anh ta.

Thẩm Tử Hiện chỉ đơn thuần thích chạy moto khắp phố phường với đám người kia mà thôi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu Thẩm Tử Hiên thật sự có thể làm quen với lão đại cấp cao của Hắc Long Hội thì thật ra Thẩm Kim Hoa cũng không phản đối, dù sao ông cũng là người làm ăn, nếu có thể mở rộng thêm vài con đường trong giới Hắc Bạch cũng là chuyện tốt.

Nhưng Thẩm Tử Hiên không hề có ý nghĩ này, anh chỉ lăn lộn với mấy lâu la phía dưới, cưỡi Ghost Fire gây náo động trên phố, điều này rất khiến Thẩm Kim Hoa tức giận.

Điển hình là làm mấy chuyện không đàng hoàng.

Lúc này, Lục Vân vỗ vỗ lên chiếc moto Ghost Fire đang đậu bên cạnh, nghi hoặc nói: "Thứ này cưỡi lên thật sự sẽ nghiện như vậy sao? So với xe đạp của tôi thì như thế nào?"

"Lục thần y, anh đang vũ nhục xe của tôi sao!" Thẩm Tử Hiên tức giận nói.

"Ồ? Vậy không bằng chúng ta so một chút đi?" Lục Vân đột nhiên trêu chọc Thẩm Tử Hiên một cái, nói.

"So?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thẩm Tử Hiên sửng sốt một chút: "So với cái gì?”

"Đương nhiên là dùng chiếc xe thân yêu của anh, so với đại bảo bối của tôi." Lục Vân tự tin vỗ vỗ đệm xe đạp của mình, cười nói.

Lấy xe đạp so với moto?

Thẩm Tử Hiên nhất thời cảm giác mình bị vũ nhục hơn nữa, tuy rằng biết Lục Vân không phải người bình thường, nhưng hắn có lợi hại đến đâu nữa, cũng chỉ là hắn lợi hại mà thôi, không phải xe đạp của hắn lợi hại.

Thẩm Tử Hiên nghiêm túc xác nhận một lần nữa: "Lục thần y, anh thật sự không phải đang nói đùa sao?”

"Anh thấy tôi giống đang đùa không? Không phải tôi có ý gì nhưng chiếc xe Ghost Fire kia hoàn toàn chính là cặn bã." Lục Vân khiêu khích nói.

"Lục thần y, tuy rằng tôi rất tôn trọng anh, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh vũ nhục xe của tôi!" Khuôn mặt Thẩm Tử Hiên tức giận đỏ lên.

"Vậy thì đến so đi."

"So thì so!"

"Như vậy đi, thêm chút tiền đặt cược, nếu anh thua thì về sau không được qua lại với đám người vô công rỗi nghề kia nữa, còn nữa, phải bắt đầu học cách giúp cha anh xử lý mấy chuyện làm ăn trong gia tộc, thế nào?"

"Cái này..."

Thẩm Tử Hiên hơi do dự, nhưng sau đó vẫn gật đầu nói: "Có thể, nhưng nếu Lục thần y thua, ngày mai phải đến nhà tôi cầu hôn!”

"Cầu hôn? Cầu hôn ai?"

Câu này không phải Lục vân hỏi, mà là Thẩm Tĩnh Nghi hỏi, cô vừa định bảo bọn họ đừng chơi mấy trò ngây thơ này thì đột nhiên nghe thấy hai chữ cầu hôn.

Trong lòng lộp bộp một chút.

Thẩm Tử Hiên nghiêng đầu nói: "Chị, chị bị váng đầu rồi hả? Trong nhà chúng ta chỉ có một mình chị là con gái, không cầu hôn chị, chẳng lẽ là cầu hôn cho em... Ừm, đương nhiên, nếu Lục thần y có sở thích đó thì cầu hôn em cũng không phải là không thể.”

Nói xong còn nháy mắt một cái làm xém nữa Lục Vân nhịn không được mà tát một cái vào mặt anh ta.

"Cút! Lão tử không phải gay!"

"Khà khà..."

Thẩm Tĩnh Nghi thì làm bộ mặt lạnh nói: "Chuyện của chị thì trong lòng chị tự biết, không cần em lo."

"Hitzz —— rõ ràng là hận không thể lập tức đốn gục Lục thần y mà còn ở đây giả vờ rụt rè nữa, nếu không phải nể tình chị là chị gái của em thì em cũng lười giúp đó!"

"Thẩm Tử Hiên! ! Còn cãi nữa hả! Có tin bây giờ chị gọi điện thoại cho cha biết chuyện em đi lăn lộn với mấy tên côn đồ kia không?”

Nghe như vậy, Thẩm Tử Hiên lập tức biến sắc, cầu xin tha thứ nói: "Chị, em sai rồi, em không cược với Lục thần y nữa. ”

"Ai nói không cho em cược? Đi đi!" Thẩm Tĩnh Nghi dậm chân nói.

"Ách..."

Thẩm Tử Hiên khó hiểu sờ sờ đầu, thật không biết chị mình nghĩ gì, vừa rồi rõ ràng nói không cần mình xen vào việc của chị, vậy thì được rồi, em không xen vào nữa, cuối cũng chị càng tức giận hơn.

Đúng là suy nghĩ của phụ nữ thật khó đoán được.

Lục Vân cũng dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thẩm Tĩnh Nghi một cái, sau đó quay đầu nói với Thẩm Tử Hiên: "Có thể, nếu như anh thắng, ngày mai tôi sẽ đến Thẩm gia các người cầu hôn, hơn nữa còn đem theo sính lễ."

"Được, do anh tự nói đấy."

Thẩm Tử Hiên bước chân lên chiếc moto Ghost Fire của mình, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm lên, bộ dạng nóng lòng muốn so ngay.

Hai người rất nhanh đã định ra quy tắc.

Thẩm Tử Hiên tràn đầy tin tưởng nói: "Lục thần y, anh đừng nói tôi khi dễ anh, chứ nhìn anh chạy chiếc xe đạp đáng thương này, tôi sẽ nhường anh đi trước nửa phút..."

"Nhường gì mà nhường? Còn không mau khởi động moto của em đi, nếu em dám thua trận này, chị đây tuyệt đối sẽ xử đẹp em!”

"Chị, không phải chị không nói chị không sốt ruột sao?"

"Thẩm Tử Hiên! Có phải em muốn chết rồi không?”

Brừm brừm!

Trước khi Thẩm Tĩnh Nghi ra tay, Thẩm Tử Hiên đã vội vàng vặn ga con Ghost Fire xông ra ngoài.
Chương 182 Chị Yên Nhi, chị lại nghịch ngợm rồi

Đối với Thẩm Tĩnh Nghĩ, cảm giác chờ đợi này thật sự dày vò.

Cô ta không chỉ hy vọng Thẩm Tử Hiên có thể kiềm chế bớt tính ham chơi, ở nhà ngoan ngoãn giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình mà còn hy vọng ngày mai Lục Vân sẽ tới Thẩm gia cầu hôn.

Vì vậy, sau một hồi đấu tranh mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng bên thứ 2 đã thắng.

“Thẩm Tử Hiên, nếu như em thua thì đừng trách chị cắt đứt quan hệ chị em với em.”

Mặc dù cô ta biết cuộc đua đã trôi qua hơn 10 phút và Thẩm Tử Hiên không thể nghe thấy nhưng cô ta vẫn hét về phía hai người vừa phi xe đi.

Tuy nhiên ngay khi Thẩm Tĩnh Nghi vừa hét lên xong, phía trước đột nhiên truyền tới một tràng cười sảng khoái: “Này, mỹ nữ Tĩnh Nghi, cô vừa nói gì, cô muốn cắt đứt quan hệ chị em với Thẩm Tử Hiên sao?”

“Ờ…”

Thẩm Tĩnh Nghi nhìn kỹ lại thì cảm thấy vô cùng chán nản.

Người về đích trước là Lục Vân.

Thẩm Tử Hiên đã thua.

Nhưng mà sao tốc độ của Lục Vân nhanh vậy?

Mặc dù Thẩm Tĩnh Nghi đã từng đi xe đạp của Lục Vân nhưng Lục Vân cũng không cho cô ta thấy tốc độ của chiếc xe đạp vào lúc đó. Vì thế, cô ta cũng chỉ biết rằng Lục Vân đi với tốc độ rất ổn định mà không hề biết rằng hắn đi cực nhanh.

Đợi đã…

Chẳng lẽ nửa đường hắn bị Thẩm Tử Hiên bỏ xa, biết là không thắng được nên mới tự nguyện quay về?

Đúng vậy!

Nhất định là như vậy!

Bởi vì một người bình thường làm sao có thể dùng xe đạp để hoàn thành một quãng đường dài như vậy chứ? Huống chi đây cũng chỉ là một chiếc xe đạp bình thường, e rằng ngay cả tay đua chuyên nghiệp cũng không thể làm được điều đó.

Mặc dù Thẩm Tĩnh Nghi biết Lục Vân là tu luyện giả nhưng lại không hề biết rằng chiếc xe đạp đó là một pháp khí. Nếu như biết được thì cô ta sẽ không ngạc nhiên như vậy.

“Lục Vân, tôi hiểu tâm ý của anh.”

Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên bước tới, kiễng chân và hôn lên môi Lục Vân. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng với vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Cô ta nghĩ rằng Lục Vân biết bản thân sẽ thua nhưng lại vẫn đồng ý so tài với Thẩm Tử Hiên. Có lẽ ý định ban đầu của hắn vẫn là ngày mai tới Thẩm gia cầu hôn nhưng ngại nói ra nên mới làm vậy.

Nếu như Lục Vân biết được ý nghĩ của cô ta thì chắc chắn hắn sẽ nói mỹ nữ, nội tâm của cô thật phong phú.

Chưa nói tới chuyện đó nhưng đôi môi xinh đẹp thực sự có mùi thơm đặc biệt.

Lục Vân suy nghĩ một cách cẩn thận về chuyện này.

Thấy Lục Vân liếm môi, Thẩm Tĩnh Nghi sốc lại tinh thần, định đi theo Lục Vân đang lên tầng. Vì thế, cô ta lấy điện thoại gọi cho Thẩm Tử Hiên, ý bảo anh ta đừng quay lại vội.

Thế nhưng không ngờ cô ta vừa gọi điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói chua chát: “Chị, Lục thần y căn bản không phải là người. Anh ta không đi xe đạp, rõ ràng là anh ta đang phóng tên lửa.”

“Sao cơ?”

Thẩm Tĩnh Nghi sửng sốt: “Ý em là, Lục Vân thắng hả?”

Thẩm Tử Hiên cười khổ nói: “Em thậm chí còn chẳng nhìn thấy đuôi xe của anh ta đâu.”

“……”

Thật là xấu hổ!

Cuối cùng, Thẩm Tĩnh Nghi cũng nhận ra hóa ra từ nãy tới giờ một mình cô ta tự biên tự diễn. Thậm chí còn kiễng chân hôn Lục Vân, may mà hắn không vạch trần cô ta

Có điều Thẩm Tĩnh Nghi cũng biết tính cách của Lục Vân. Hắn thích trêu chọc mọi người, có lẽ hắn chỉ muốn đợi Thẩm Tử Hiên trở về rồi tự giễu cô ta!

Giờ phút này, tâm trạng của Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng phức tạp.

Đột nhiên, một âm thanh truyền tới từ điện thoại.

Thẩm Tĩnh Nghi không thể không hỏi: “Thẩm Tử Hiên, em làm sao vậy? Tại sao bên đó ồn ào thế?”

“Chị, em thật xui xẻo. Vừa rồi em đụng phải một cảnh sát giao thông trên đường. Họ chặn em lại và nói rằng em chạy quá tốc độ, ảnh hưởng tới mọi người. Thôi tạm thời không nói chuyện nữa, em đi nộp phạt trước đã.”

Thẩm Tĩnh Nghi còn có thể nói gì được nữa. Vì thế, cô ta ngắt máy và thầm tiến hận cho Thẩm Tử Hiên.

“Thẩm Tử HIên bị cảnh sát giao thông bắt giữ rồi.” Thẩm Tĩnh Nghi nói.

“Tôi biết, vốn dĩ cảnh sát giao thông kia muốn bắt tôi.”

“……”

Một lúc sau, Thẩm Tử Hiên lại gọi điện thoại, khóc không ra nước mắt nói: “Chị, em lại bị cảnh sát giao thông lôi đi rồi, họ nói em không tuân thủ luật giao thông.”

“Cũng tốt, dù sao em cũng đã thua trò chơi nên hãy ngoan ngoãn ở nhà giúp ba xử lý công việc đi. Đừng có làm mấy chuyện linh tinh nữa!”

“Ai da, thanh xuân của em, thanh xuân của em không còn nữa rồi…Đúng rồi, em có thể đi xe đạp với Lục thần y. Chị, chị bảo Lục thần y đạp xe đến đón em đi. Tối nay, em muốn nói chuyện với Lục thần y về xe đạp, tốc độ của chiếc xe rất tuyệt.”

“Cút cút cút, em tự bắt xe về Thẩm gia đi. Nếu như em còn dám tới chung cư Liễu Giang nữa thì đừng trách chị mách ba đánh gãy chân em.”

“Chị, chị thấy sắc quên em trai rồi…”

“Tối nay đừng để chị nhìn thấy em.”

Thẩm Tử Hiên còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Tĩnh Nghi đã ngắt điện thoại. Cô ta quay đầu cười nói với Lục Vân: “Lục Vân, anh hãy khóa chiếc xe đạp bảo bối lại đi rồi chúng ta cùng nhau lên lầu!”

Cả hai đi thang máy lên tầng 5.

Thẩm Tĩnh Nghi mở cửa nhà nói: “Anh có muốn vào uống chén trà không?”

Cô ta mong chờ.

Lục Vân hơi híp mắt lại nói: “Tôi thấy mình nên sang nhà bên cạnh tắm trước đã!”

“Ồ!”

Thẩm Tĩnh Nghi thực sự muốn nói rằng chúng ta có thể tắm cùng nhau nhưng Lục Vân đã đi tới nhà bên cạnh, mở cửa và đi vào. Cho nên cô ta chỉ có thể trả lời như vậy.

Điều mà cô ta không biết chính là thực ra còn có 1 lý do khác khiến Lục Vân vội vàng sang nhà bên cạnh.

Hắn bật đèn, phòng khách sáng trưng.

Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới chung cư Liễu Giang. Có điều, Thẩm Kim Hoa nói rằng đồ dùng hàng ngày đã được chuẩn bị sẵn, ngay cả quần áo trong tủ cũng là đồ mới được đặt theo kích cỡ của Lục Vân.

Có thể thấy Thẩm Kim Hoa rất có tâm.

Hắn tới ban công.

“Ha!”

Đột nhiên có một tiếng kêu khe khẽ vang lên, sau đó một đôi chân lướt qua ngay trước mặt Lục Vân.

Đôi chân này rất trắng, mềm mại, rõ ràng là chân của phụ nữ.

Như thể có sự chuẩn bị trước, Lục Vân dùng một tay nắm lấy mắt cá chân nhấc cao qua đầu. Cơ thể mỏng manh của cô bị ép vào tường.

“Chị Yên Nhi, chị lại nghịch ngợm rồi"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom