• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 183-184

Chương 183 Chị bò ngay đi cho em

Người lặng lẽ trốn ở ban công và chuẩn bị đánh lén chính là chị ba của Lục Vân, Liễu Yên Nhi.

Với khả năng của Liễu Yên Nhi, cô rất dễ tìm ra nơi ở tạm thời của Lục Vân.

Ờm…

Có vẻ như leo từ dưới lên ban công tầng 5 khá dễ dàng.

Thực ra, vừa nãy khi Lục Vân đang trò chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi, hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của Liễu Yên Nhi.

Thứ nhất là do Liễu Yên Nhi đang đeo lá bùa bình an mà Lục Vân đưa cho. Vì thế, khi ở khoảng cách xa, cô cần phải gọi tên của Lục Vân để lá bùa phát huy hiệu quả. Còn khi ở khoảng cách gần, Lục Vân có thể cảm nhận được sự tồn tại thông qua pháp trận ý niệm.

Thứ 2 là do chân khí trong cơ thể Liễu Yên Nhi cùng một nguồn với Lục Vân. Hay nói cách khác, đó là hạt giống mà Lục Vân gieo xuống nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Đó là lý do tại sao Lục Vân nói với Thẩm Tĩnh Nghi rằng hắn phải đi tắm ở nhà bên cạnh. Và hắn cũng biết rằng Liễu Yên Nhi không phải là người thích ở yên một chỗ.

Chẳng thế mà ngay khi vừa mới gặp nhau, cô đã ra tay đánh lén rồi.

May mà Lục Vân đã sớm phát hiện, hắn dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Liễu Yên nhi nhấc lên, sau đó tay còn lại vòng qua eo cô, dùng sức khống chế cô.

Liễu Yên Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một đường cong mê người. Cô không hề hoảng sợ, trái lại còn chủ động ghé sát khuôn mặt hồ ly của mình vào lỗ tai Lục Vân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, thằng nhóc thối này, còn không mau buông chị ra.”

Vì một số lý do mà kể từ khi sau khi trở thành tu luyện giả, khí chất quyến rũ trên người Liễu Yên Nhi ngày càng rõ rệt hơn.

Nếu như là trước đây chỉ dùng từ quyến rũ để miêu tả thì bây giờ có thể tóm gọn lại hai từ yêu ma.

Chắc chắn kiếp trước chị Yên Nhi là một con hồ ly quyến rũ!

Trong lòng Lục Vân thầm nghĩ nhưng hắn vẫn không buông Liễu Yên Nhi ra. Hắn gắt gao ép chặt cô vào tường, nói: “Không được, em không thể thả chị đi được. Với tính cách của chị, chị nhất định sẽ động thủ ở chỗ khác.”

“Ha ha, tiểu Lục Vân, em đúng là càng ngày càng hiểu chị gái của em đấy. Nhưng nếu em không buông ra thì chị sẽ cắn lỗ tai của em đấy!”

Liễu Yên Nhi làm như thể định cắn vào lỗ tai của Lục Vân nhưng đôi môi đỏ mọng còn chưa kịp chạm đến thì Lục Vân đã đẩy cô đi vì hơi thở thơm tho khiến hắn ngứa ngáy. Quả nhiên, giây kế tiếp, Liễu Yên Nhi đã tung ra một cú đấm.

Lục Vân lập tức rút lui và né tránh.

“Đừng chạy, để chị đánh em đã.” Liễu Yên Nhi vung nắm đấm nói.

Lục Vân không nói nên lời: “Em không phải là người thích tự ngược nên em sẽ không để chị thành công đâu. Nếu như chị có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi.”

“Hừ, em còn dám khiêu khích!”

Hai người đều không dùng chân khí mà hoàn toàn là dùng nắm đấm đánh nhau. Hai bên đánh từ ban công đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng bếp, từ phòng bếp đến phòng tắm, cuối cùng lại từ phòng tắm trở về phòng khách.

Cuối cùng, Liễu Yên Nhi đẩy Lục Vân xuống ghế sô pha, nghiến răng nói: “Hừ, cuối cùng cũng bắt được rồi, để xem lần này em trốn đi đâu!”

Lục Vân bất lực nói: “Chị Yên Nhi, chị không thấy là em cố ý để chị chiếm ưu thế ư?”

“Vậy thì đã sao, dù sao hiện giờ em cũng bị chị bắt được rồi.”

“……”

Gặp phải chị gái thích nghịch ngợm như vậy, tiểu Lục Vân còn có thể làm gì nữa. Hắn chỉ đành để mặc cho cô tung hoành, còn mình thì nằm trên sô pha, không chống cự.

Ngay sau đó, Liễu Yên Nhi nhàm chán nói: “Thật nhàm chán, nếu như em chẳng phản kháng thì chẳng thú vị gì cả.”

Liễu Yên Nhi khôi phục lại vẻ nghiêm túc, dựa lưng vào ghế sô pha với tư thế bá đạo.

Lúc này, Lục Vân mới ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Chị Yên Nhi, chị tới đây làm gì? Không phải em đã nói với chị rằng một tuần em có 2 tiết ở Đại học Giang Nam, buổi tối có thể không về được rồi hay sao?”

“Em ghét bỏ chị hả?”

Liễu Yên Nhi liếc nhìn Lục Vân với vẻ oán giận. Lục Vân sợ hãi cho rằng cô định giở trò gì đó nhưng may mà Liễu Yên Nhi không làm gì nữa mà chỉ nói: “Đương nhiên là chị tới đây xem em theo lệnh của chị cả rồi. Để xem cải thảo nào dám dụ lợn nhà chúng ta.”

Sắc mặt của Lục Vân trầm xuống, nói: “Sao chị có thể nói như vậy về em trai chứ? Nhưng mà chị Yên Nhi, chị đừng có lôi chị cả vào làm lá chắn cho mọi chuyện, em cảm thấy chị tự mình lẻn tới đây đúng không?”

Lại còn theo lệnh chị cả tới đây, chị mới là người mà chị cả lo lắng nhất mới đúng.

“Ha ha, bị em nhìn thấu rồi. Được rồi, chị thừa nhận là chị lén lút tới đây. Em có thể giúp chị tu luyện được không?” Đột nhiên Liễu Yên Nhi ôm lấy cánh tay của Lục Vân, chớp mắt làm nũng.

“Chị làm nũng với em cũng vô dụng thôi, mau bò ra khỏi đây đi!” Lục Vân hung hăng đẩy Liễu Yên Nhi ra.

Lại còn muốn hỗ trợ tu luyện. Hai lần hỗ trợ trước đã để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng, nếu như đến khắc cuối cùng mà hắn không giữ vững được lý trí thì đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Tục ngữ có câu đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Mặc dù Lục Vân có thể giữ vững lý trí lần 1, lần 2 nhưng nếu như đến lần 4, lần 5 mà hắn không giữ được thì sao?

Chị nghĩ gì trong lòng, chẳng lẽ em không biết sao?

“Tiểu Lục Vân, sao em nhẫn tâm thế. Không phải chỉ là bò thôi sao, để chị bò cho em xem.”

Liễu Yên Nhi lẩm bẩm điều gì đó, sau đó cô cởi giày và thực sự bò trên ghế sô pha để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ.

Ghế sô pha này tốt thật, chiều dài gần 4-5 mét, chất liệu rất mềm, chắc là da nhập khẩu từ nước ngoài. Đối diện ghế sô pha là tivi màn hình lớn, nằm trên ghế xem tivi rất dễ chịu. Nếu như buổi tối mệt mỏi thì có thể ngủ trực tiếp trên đó, không hề thua kém Simmons. Chà, Lục Vân phải thừa nhận rằng đường cong cơ thể của chị Yên Nhi thật sự rất đẹp.

Nhưng nếu như dáng vẻ này mà bị biên tập viên của trang web nhìn thấy, không sợ biên tập viên cho lĩnh cơm hộp ngay chương sau sao?

Cân nhắc đến tương lai của chị Yên Nhi, Lục Vân nghiêm túc nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ chị nên bình tĩnh lại. Em nói chị bò nhưng ý của em không phải là muốn chị bò thật.”

“Chị biết mà, chị chỉ muốn thử xem chiếc ghế số pha này mềm mại tới mức nào thôi.”

“……”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 184 Tra nam, tại sao không tán tỉnh?

Cốc cốc cốc!

Liễu Yên Nhi đang loay hoay trên ghế sô pha!

Quần của Lục Vân thì bị ướt.

Đừng hiểu lầm.

Hắn vừa rót cốc nước và vô tình làm đổ ra quần.

Tất cả là do Liễu Yên Nhi. Cô đột nhiên yêu cầu Lục Vân chiêm ngưỡng đôi bàn chân nhỏ được sơn màu huỳnh quang của mình nhưng hắn từ chối. Vì thế, Liễu Yên Nhi đã bò tới và làm đổ nước.

Quậy lung tung hết cả lên.

Chợt có người gõ cửa.

Liễu Yên Nhi khịt mũi nói: “Khỏi cần đoán, chị cũng biết đó nhất định là cải thảo của Thẩm gia…Đúng rồi, chị nhất định trốn đi, ha ha!”

Nói xong, cô rời khỏi ghế sô pha.

Rõ ràng sô pha không cao nhưng cô lại dùng tư thế bò giống như cố ý khoe ra dáng người của mình. Cô quỳ một chân trên ghế sô pha rồi dừng lại một chút.

Lục Vân phớt lờ cô.

Liễu Yên Nhi cong môi. Tìm được trò vui, cô nhặt giày rồi chạy ra ban công như một tên trộm.

Thấy cô muốn trốn, Lục Vân nói không nên lời: “Chị Yên Nhi, chị là chị của em. Hai chúng ta ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao? Chị càng trốn thì càng dễ gây hiểu lầm!”

Lục Vân đang định đi tới ban công kéo Liễu Yên Nhi trở lại thì có một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền đến: “Cút đi, bà đây đã tàng hình rồi…Còn nữa, không được nói với ai là chị ở đây. Nếu không chị sẽ quay về nói với chị cả những gì em đã làm với chị.”

Rốt cuộc ai mới là người động tay động chân?

Lục Vân đau đầu.

Thế nhưng hắn còn có thể làm gì, hắn không thể để cho con gái nhà người ta đứng cửa mãi được?

Chỉ đành chạy ra mở cửa.

Chẳng có gì bất ngờ, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Tĩnh Nghi. Cô ta đã tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ mong manh, đôi chân dài mịn màng lộ dưới lớp váy. Trên tay cô ta cầm một chai rượu vang đỏ.

“Lục Vân, sao anh mở cửa lâu thế?” Thẩm Tĩnh Nghi nghi ngờ hỏi.

“Còn không phải đang tắm sao? Vừa nghe thấy tiếng cô gõ cửa là tôi lập tức mặc quần áo ra mở cửa ngay.” Lục Vân giải thích.

“Nhưng trông anh không giống vừa tắm tí nào.”

“Sao anh không thay đồ? Quần của anh bị ướt kìa.”

“Lẽ nào anh không đi tắm mà chỉ…”

Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn chiếc quần của Lục Vân với vẻ kỳ lạ nhưng cô ta không nói tiếp nữa vì sợ Lục Vân hiểu lầm mình là người không nghiêm túc.

“Để ăn mừng tiết học đầu tiên kết thúc rực rỡ, chúng ta hãy uống một chút rượu vang đỏ đi!”

Thẩm Tĩnh Nghi vào trong, giải thích lý do mình đến. Thế nhưng còn chưa ngồi xuống ghế sô pha, cô ta đã chun mũi ngửi ngửi: “Kỳ lạ, sao ở đây lại có mùi nước hoa phụ nữ?”

Mùi này đương nhiên là do Liễu Yên Nhi để lại.

Mùi nước hoa trên người Liễu Yên Nhi không quá nồng nhưng vẫn có thể lưu lại lâu trong không khí.

“Khụ khụ…”

Lục Vân áy náy sờ mũi nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước hoa này còn tưởng không biết có hồ ly tinh nào từng tới đây không.”

Liễu Yên Nhi, người đang trốn ngoài ban công nghe trộm được thì nghiến răng “Em là hồ ly tinh, anh chị em đều là hồ ly tinh…Ơ, sao nghe câu này cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ?

Để ngăn Thẩm Tĩnh Nghi tiếp tục điều tra nguồn gốc của mùi nước hoa, Lục Vân cầm lấy chai rượu vang đỏ và nói: “Tĩnh Nghi, không phải cô nói rằng muốn ăn mừng tiết học đầu tiên của tôi hay sao? Chúng ta cùng nhau uống rượu thôi!”

Nói đến đây, Thẩm Tĩnh Nghi thực sự không điều tra thêm nữa. Bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Vân tới căn nhà này nên cô ta cũng không bao giờ nghĩ rằng ở đây lại có giấu một người phụ nữ.

Sau khi uống vài ly rượu vang đỏ, Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Hai má đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cũng không biết là say thật hay giả say, cô ta lắc đầu nói: “Lục Vân, anh có biết không? Tôi thật sự rất thích anh, không liên quan đến lợi ích gia đình. Lần trước ở nhà tôi, tôi uống say, ba tôi muốn chúng ta gạo nấu thành cơm…”

Cô ta bắt đầu tâm sự với Lục Vân nhưng cô ta lại không hề biết lần trước ở Thẩm gia, Lục Vân đã giả say để thử cô ta.

Lục Vân im lặng một lúc.

Cô ta vẫn đang đợi phản hồi của hắn.

Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nghiêng người nói: “Lục Vân, mặc kệ anh đối xử với tôi như thế nào nhưng tôi cho rằng nếu như có thể trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xuất sắc như anh, tôi vô cùng mãn nguyện.”

Cô ta đến đây tối nay là vì muốn hi sinh bản thân mình cho nên cô ta đã lấy hết can đảm.

Lần này khác với lần trước.

Lần trước cô ta cho rằng Lục Vân say rượu, nếu như cô ta quan hệ với hắn trong hoàn cảnh như vậy thì không được thích hợp nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Lục Vân tỉnh táo, nếu như hắn có thể tiếp nhận cô ta…

Thẩm Tĩnh Nghi đã sẵn sàng.

Tuy nhiên vào lúc này, Lục Vân lại do dự và đứng yên một chỗ một hồi. Cuối cùng ngay cả Liễu Yên Nhi cũng không chịu nổi nữa. Cô lao vào, tóm lấy Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, em đúng là tra nam, không dám tán người ta hả?”

Lúc này, Lục Vân còn tưởng cô bị chị cả nhập vào, cầu xin tha thứ: “Chị Yên Nhi, mau buông em ra, đau quá!”

“Hừ, đáng đời, ai bảo em gái gú bên ngoài khắp nơi.” Liễu Yên Nhi cả giận nói.

Vậy là chị đang trách em lăng nhăng hay là trách em không biết tán tỉnh?

Thực ra, chính bản thân Liễu Yên Nhi cũng không rõ.

Trong lòng cô cũng rối bời.

“Cô là ai?”

Khi Thẩm Tĩnh Nghi nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên lao vào từ ban công, thậm chí người đó vô cùng xinh đẹp khiến cho cô ta giật mình, cảm giác chuếnh choáng say cũng biến mất.

Mùi nước hoa rất quen thuộc.

Hóa ra là mùi của cô gái này để lại.

Lục Vân chắc chắn biết đến sự tồn tại của người phụ nữ này nhưng hắn cố tình giấu đi.

Giờ khắc này, Thẩm Tĩnh Nghi cảm thấy trong lòng đau nhói, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Ban đầu, Liễu Yên Nhi nhìn Thẩm Tĩnh Nghi với ánh mắt ăn miếng trả miếng nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thẩm Tĩnh Nghi, trái tim cô chợt dịu lại: “Cô Thẩm, tôi là chị ba của Lục Vân. Có thể là cô chưa gặp tôi nhưng chắc là Lục Vân đã nhắc về tôi với cô rồi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom