-
Chương 187-188
Chương 187 Hơi hói
Lục Vân giải thích kỹ càng vấn đề công pháp cho Liễu Yên Nhi nghe.
Sau khi biết được chân tướng, Liễu Yên Nhi trầm mặc thật lâu rồi nói: “Tiểu Lục Vân, nghe em nói như vậy, chị đột nhiên cảm thấy công pháp này thực quỷ dị, không giống loại đứng đắn chút nào cả."
Tùy ý cướp đi chân khí của người khác, quá bá đạo.
Lục Vân gật đầu nói: “Em biết, cho nên còn có rất nhiều điểm em cần tìm tòi."
Hắn bỗng nhìn về phía Thẩm Tĩnh Nghi, hỏi: “Tĩnh Nghi mỹ nữ, không biết cô có hứng thú tu luyện hay không?"
"A?" Thẩm Tĩnh Nghi nghe thế thì trong lòng khẽ run lên, đôi mắt sáng ngời mà nói: “Muốn, đương nhiên tôi muốn."
Cô luôn thực hèn mọn trước mặt Lục Vân, nếu có thể trở thành tu luyện giả thì ít nhất có thể càng gần gũi với Lục Vân.
Liễu Yên Nhi lại hơi ghen tuông mà nói: “Giỏi lắm tiểu Lục Vân, lúc trước chị xin em dạy chị tu luyện, em ra sức khước từ, hiện tại lại tuỳ tiện với cô Thẩm như vậy sao?"
"Không phải đâu chị Yên Nhi, em chỉ muốn thí nghiệm một chút xem rốt cuộc tình huống này chỉ xuất hiện trên người một mình chị hay là với tất cả mọi người, Tĩnh Nghi, tôi nói như vậy cô không để ý chứ?"
"Không…. Không ngại." Thẩm Tĩnh Nghi lắc đầu, cô đâu thèm để ý Lục Vân xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần có thể làm chênh lệch giữa mình và Lục Vân ngắn lại là đủ rồi.
….
Buổi tối thứ năm, khi Lục Vân đi vào phòng học hình chữ T thì không nén được kinh hãi.
Chật ních, ngay cả cửa phòng học cũng có sinh viên đứng đầy.
"Thầy Lục thầy Lục, em dẫn bạn trai em đến nghe thầy giảng, ban đầu anh ta còn không chịu tới, em dùng chia tay uy hiếp ảnh đó."
"Thầy Lục thầy Lục, bạn em nhìn thấy bài đăng của em thì thực hâm mộ, hôm nay dù thế nào cũng phải đi theo em tới nghe thầy giảng bài, quẳng cũng quẳng không ra."
"Thầy Lục thầy Lục, trước khi vào tiết thầy có thể biểu diễn phi châm lần nữa cho tụi em xem không, em với bạn em đã cá 5 đồng, tên đó nhất định không tin."
"…”
Cảm giác ríu rít này thật tốt.
Thẩm Tĩnh Nghi cười nói: “Thầy Lục, hiện tại chắc thầy là giảng viên được sinh viên hoan nghênh nhất trong trường học rồi!"
Giờ mới trải qua một tiết mà hắn lại thu được nhiều sự yêu thích như vậy, Thẩm Tĩnh Nghi cũng phải hâm mộ.
"Ha ha, Lục thần y, cảm giác làm thầy giáo thế nào?"
Hiệu trưởng Lý Vệ Bình cũng tới, phía sau có trưởng phòng giáo vụ và rất nhiều giảng viên đi theo.
Lục Vân nói: “Không tồi, những sinh viên đều thực đáng yêu, không làm khó dễ tôi, đúng rồi, sao hiệu trưởng lại tới đây?"
"Còn không phải nghe nói Lục thần y giảng bài quá đặc biệt nên tôi dẫn mấy giáo viên lại đây học tập." Lý Vệ Bình cười nói, trên mặt đầy vẻ thưởng thức đối với Lục Vân.
Ban đầu ông ta còn tưởng rằng lớp tự chọn của Lục Vân sẽ tiêu đời, không ngờ phát hiện đa số những thông tin sinh viên tham gia tiết đầu tiên phản hồi đều là khen ngợi. Hôm nay lại đây xem thì đúng là rất đông người.
Lần này trường học bọn họ không tiến hành can thiệp gì, tất cả những sinh viên đó đều là tự nguyện lại đây nghe giảng bài.
Thật sự quá làm người ta bất ngờ.
Đám sinh viên ngồi hàng đầu phòng học thấy hiệu trưởng tới thì chủ động đứng dậy nhường chỗ của Lý Vệ Bình và đám người trưởng phòng giáo vụ.
Tiết học bắt đầu, bọn sinh viên không giữ quy tắc giống lúc đi học bình thường, ngược lại sôi nổi rời khỏi vị trí, chen chúc lên bục giảng phía trước.
Trưởng phòng giáo vụ nhíu nhíu mày mà nói: “Sao lại thế này? Đều trở về chỗ ngồi cho tôi, đi học không ra đi học, ồn ào nhốn nháo còn thể thống gì!"
Trong phòng học lập tức an tĩnh lại.
Trong lúc bọn sinh viên không biết làm sao, Lục Vân mở miệng nói: “Hôm nay người vào phòng học này đều là học sinh, cho nên đừng phân chia hiệu trưởng, trưởng phòng giáo vụ gì trước mặt tôi, nếu có ai không muốn nghe, hoặc là nghi ngờ cách dạy học của tôi thì xin lập tức đi ra ngoài."
Lời này của hắn tràn ngập nhằm vào, tuy ngoài miệng bọn sinh viên chung quanh không nói, nhưng trong lòng lại rất bội phục.
Thầy Lục quá trâu bò!
Lời nói này quá khí phách, không sợ đắc tội cả hiệu trưởng và Trưởng phòng giáo vụ.
Lý Vệ Bình gật đầu nói: “Thầy Lục nói rất đúng, hôm nay chúng ta tới học tập, không phải tới để soi mói, các trò không cần coi chúng tôi là người đứng đầu, trước đó mọi người học như thế nào thì hôm nay cứ làm thế đi."
Nói xong, ông ta còn nghiêm khắc trừng trưởng phòng giáo vụ một cái.
Cả hiệu trưởng cũng nói như vậy, tất nhiên bọn sinh viên cũng không phản ứng trưởng phòng giáo vụ, sôi nổi vây quanh Lục Vân bắt đầu hỏi chuyện, xin hắn châm cứu.
Bạn Vương Thiến Thiến lại được một cơ hội biểu thị.
Khi mọi người nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô đã phai nhạt rất nhiều thì cảm xúc dâng cao tới cực hạn, tính ra còn chưa đến hai ngày mà đã như vậy, y thuật của thầy Lục thật quá lợi hại.
….
Hai giờ giảng bài nhanh chóng trôi qua một nửa, trong lúc nghỉ giữa giờ, một nam giảng viên bỗng đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Thầy Lục, tôi cảm thấy vừa rồi thầy giảng bài rất tốt, tôi có một hai vấn đề nhỏ có thể thỉnh giáo thầy một chút không?"
"Mời nói."
"Cái này…" Nam giảng viên nhìn thoáng qua sinh viên chung quanh, lộ ra vẻ mặt khó xử, tuy rằng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, nhưng Lục Vân thật sự quá được hoan nghênh, cho nên bên người vẫn có rất nhiều sinh viên vây quanh.
Lục Vân lập tức hiểu ý của anh ta, cười nói: “Nếu thầy cảm thấy không tiện thì chúng ta có thể đi ra ngoài nói."
"Tốt tốt, làm phiền thầy Lục."
Hai người rời khỏi phòng học chữ T, đi ra mặt cỏ bên ngoài, chờ bốn phía không còn sinh viên thì nam giảng viên mới nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, vừa rồi tôi nghe thầy giảng bài tới khúc thận âm thận dương, cảm thấy rất thú vị. Đúng lúc tôi có một chút vấn đề ở phương diện này, có thể nhờ thầy xem giúp tôi một chút không?"
"Một chút vấn đề?"
Anh ta dừng một chút, có chút xấu hổ mà nói: “Hừm, hơi nhanh."
"Bao lâu?"
"... Năm."
Ghê gớm, vậy mà gọi là hơi nhanh?
Lục Vân trấn định nói: “Như vầy đi, chờ nửa tiết sau kết thúc, tôi cho thầy một phương thuốc, thầy uống thử trước xem."
"Cảm ơn thầy Lục!"
Nam giảng viên mừng rỡ như điên mà rời đi, nhưng vừa đi không bao lâu thì lại có một nam giảng viên khác tìm đến Lục Vân, nhỏ giọng nói: “Cái kia, thầy Lục, vừa rồi tôi nghe thầy giảng bài tới khúc thận âm thận dương, cảm thấy rất thú vị."
Hả? Sao mấy câu này quen quá vậy!
Lục Vân liếc nhìn anh ta rồi nói: “Nói thẳng đi, vấn đề gì?"
"Hơi mềm."
"….”
Lục Vân cũng dùng lý do tương tự đuổi anh ta đi, nhưng ngay sau đó trưởng phòng giáo vụ cũng tới.
Mặt Lục Vân lập tức tối sầm, các người đang tổ chức cả đoàn tới hỏi bệnh à?
Trưởng phòng giáo vụ cười làm lành mà nói: “Thầy Lục, tôi đến xin lỗi thầy, đây vốn là cách dạy học của thầy, tôi nghiêm túc nghe thầy giảng bài xong thì cảm thấy quá khắc sâu quá thấu triệt, đặc biệt là về vấn đề thận âm thận dương."
Lục Vân cắt ngang lời ông ta: “Nói trọng điểm nói trọng điểm, thầy có vấn đề ở phương diện nào?"
"Ha ha, hơi trọc."
Trọc?
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lục Vân, vẫn là trưởng phòng giáo vụ ghê gớm hơn.
Chương 188 Thầy Lục bị đè chết
"Làm sao đây Lục tiên sinh, bệnh hói đầu có thể chữa khỏi không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Vân, trưởng phòng giáo vụ trở nên lo lắng, cho rằng Lục Vân không thể giúp được gì với tình cảnh của mình.
Lục Vân giữ ngữ khí kỳ quái nói: "Ông hiểu lầm rồi, không phải là không trị được, mà là tôi có chút tò mò, ông không phải hói đầu, chỉ là ông hói ở chỗ người khác không nhìn thấy, tại sao ông lại để ý như vậy?"
Trưởng phòng giáo vụ đỏ mặt nói: "Không phải tôi để ý, mà là vợ tôi để ý."
"..."
Khi cả hai đang trò chuyện.
Đột nhiên.
Ánh mắt Lục Vân lướt qua trưởng phòng giáo vụ, rơi vào tòa lầu dạy học cách đó không xa.
Trên tầng năm, một hư ảnh nửa người trèo ra khỏi lan can, loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dù là ban đêm.
Nhưng thông qua ánh đèn ở hành lang của tầng đó, nhưng Lục Vân vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là có người muốn nhảy lầu!
Lục Vân không còn tâm trí để nói chuyện vớ vẩn với trưởng phòng giáo vụ nữa, giống như một mũi tên đã lên dây, hắn lao về phía tòa nhà dạy học kia trong nháy mắt.
"Cậu Lục..."
Trưởng phòng giáo vụ còn chưa có được đáp án mà mình muốn, liền thấy Lục Vân đột nhiên biến mất trước mắt thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nhìn thấy bóng người trên tòa dạy học kia, giật mình kêu lên một tiếng.
Có sinh viên muốn nhảy lầu!
Đây là chuyện lớn đó!
So với vấn đề nhỏ trên người ông mình, thì không là gì cả.
Vì vậy trưởng phòng giáo vụ cũng vội vàng chạy về phía tòa nhà dạy học, chạy mãi vẫn chưa tới được nửa đường. Thậm chí không có thời gian để gọi 119.
Bóng người trên tầng năm đã nhảy xuống.
Xong!
Chủ nhiệm khoa sắc mặt tái nhợt.
Chưa nói đến đó là một mạng người.
Sinh viên nhảy lầu cũng ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của trường học, sau này nếu gia đình người mất lại làm ầm ĩ lên thì, có lí cũng không giải thích được.
Lúc này.
Lục Vân đã đến trước tầng trệt của tòa nhà đó.
Hắn đã vào đúng vị trí trước khi sinh viên đó rơi khỏi tòa nhà.
Vừa ngẩng đầu.
Liền thấy được người từ trên trời rơi xuống.
Người nhảy lầu là một nữ sinh
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Xung quanh còn có một số học sinh, ban đầu bọn họ không chú ý tới có người nhảy lầu, nhưng nhìn thấy Lục Vân lao vút qua như một cơn gió thì bọn họ mới giật mình một phát.
Rốt cuộc là đôi chân thần thánh gì mà có thể chạy với tốc độ kinh hoàng như vậy?
Có thể tham gia thế vận hội Olympic rồi đó.
Nhưng khi bọn học đưa ánh mắt nhìn theo Lục Vân, lúc nhìn mới thấy một bóng người sắp rơi xuống lầu, vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên kinh ngạc.
Hóa ra là ai đó định nhảy lầu!
Có phải Thầy Lục định đỡ bằng tay không hay không?
Một người từ lầu năm nhảy xuống, lực rơi xuống hưởng tuyệt đối không nhỏ, nếu Lục Vân bắt không chuẩn, hoàn toàn có thể bị đè bẹp luôn ở đó.
Phải làm sao bây giờ?
Lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, căn bản bọn họ không nghĩ ra biện pháp gì khác.
Ngay lập tức.
Nữ sinh nhảy lầu đã đâm trúng người của Lục Vân.
Nhưng cảnh tượng đẫm máu mà mọi người tưởng tượng không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân giơ tay ra và đỡ được nữ sinh một cách chính xác, sau đó hai người họ lăn trên mặt đất vài vòng, như thể đang làm vậy để giảm bớt lực rơi.
Thực ra.
Khi nữ sinh còn ở trên không, Lục Vân đã giải phóng chân khí của mình, tạo thành vùng đệm an toàn, vì vậy tác động của cú rơi không lớn như tưởng tượng.
"Thầy Lục, cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng đến nơi, ông ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Vân đỡ được nữ sinh đó, nhưng sau đó ông ấy lại bị sốc. Đỡ người nhảy từ tầng năm xuống bằng tay không, làm sao hắn làm được chứ?
Đây rõ ràng không phải là vấn đề mà trưởng phòng giáo vụ nên suy nghĩ lúc này.
Điều ông ấy nên cân nhắc lúc này là tại sao nữ sinh này lại nhảy lầu.
Cùng lúc đó.
Sinh viên xung quanh thấy Lục Vân không những không bị thương mà còn đỡ được nữ sinh nhảy lầu, biểu cảm của bọn họ, muốn bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu.
"Thầy Lục thật tuyệt vời. Nữ sinh kia nhảy từ trên cao xuống, nhưng vẫn đã đỡ được, hơn nữa cả hai đều không bị thương. Y như đang đóng phim vậy!"
"Bạn nói cái gì? Có nữ sinh rơi từ trên lầu xuống còn rơi vào người Thầy Lục?"
"Cái gì? Một cô gái rơi từ trên lầu xuống, đè chết Thầy Lục?"
Một sinh viên thở hổn hển chạy đến bên cạnh Lý Vệ Bình nói: "Hiệu trưởng, không ổn rồi. Thầy Lục bị một nữ sinh nhảy lầu đè bẹp, trên đất toàn là máu, thật đáng sợ..."
"Cái gì!"
Nghe được tin này, mọi người đều sửng sốt, muốn chạy ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Lý Vệ Bình hét lớn: "Tất cả học sinh ở trong lớp, không ai được phép ra ngoài!"
Để không gây hoang mang, Lý Vệ Bình đã bố trí hai giáo viên trông chừng những sinh viên này, không để họ ra ngoài xem náo nhiệt trong khi ông ta và một số giảng viên khác vội vàng ra ngoài.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng lập tức chạy ra khỏi lớp.
Lục Vân là người tu luyện, cô ta không tin Lục Vân sẽ bị đè chết, nhưng không thể không nghi ngờ bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.
Mọi nhóm người vội vã chạy đến hiện trường.
Không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó mấy người này mới biết đó là báo động giả.
Lý Vệ Bình tức giận nói: "Mấy sinh viên tung tin đồn nên bị bắt hết, từ từ giáo dục lại, xém chút nữa thì… trái tim của tôi nhảy ra ngoài luôn rồi."
Mặc dù chỉ là báo động giả nhưng sự thật là có một số nữ sinh đã nhảy lầu.
Thẩm Tĩnh Nghi lo lắng nhìn nữ sinh nhảy lầu, nói: “Học sinh Lý Hân, em thật giỏi, sao đột nhiên lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, có khó khăn gì có thể nói với giáo viên, tại sao em không nghĩ đến điều đó?"
Cô gái nhảy lầu tên là Lý Hân.
Là một sinh viên trong lớp của Thẩm Tĩnh Nghi.
Bình thường nữ sinh này rất ngoan ngoãn.
Đó là lý do tại sao Thẩm Tĩnh Nghi rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Lý Hân lại làm một việc ngu ngốc như nhảy lầu.
Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tĩnh Nghi, Lý Hân không nói lời nào, chỉ mím môi và không ngừng khóc.
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn xung quanh một lượt, nói: "Hiệu trưởng, hãy để tôi nói chuyện riêng với bạn học Lý Hân trước!"
Lý Vệ Bình do dự một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, nói: "Hãy cẩn thận, đừng để con bé làm những điều ngu ngốc như vậy nữa. Nếu thật sự không được, chỉ có thể gọi ba mẹ con bé tới."
"Vâng, tôi sẽ dạy dỗ con bé thật tốt."
Lục Vân giải thích kỹ càng vấn đề công pháp cho Liễu Yên Nhi nghe.
Sau khi biết được chân tướng, Liễu Yên Nhi trầm mặc thật lâu rồi nói: “Tiểu Lục Vân, nghe em nói như vậy, chị đột nhiên cảm thấy công pháp này thực quỷ dị, không giống loại đứng đắn chút nào cả."
Tùy ý cướp đi chân khí của người khác, quá bá đạo.
Lục Vân gật đầu nói: “Em biết, cho nên còn có rất nhiều điểm em cần tìm tòi."
Hắn bỗng nhìn về phía Thẩm Tĩnh Nghi, hỏi: “Tĩnh Nghi mỹ nữ, không biết cô có hứng thú tu luyện hay không?"
"A?" Thẩm Tĩnh Nghi nghe thế thì trong lòng khẽ run lên, đôi mắt sáng ngời mà nói: “Muốn, đương nhiên tôi muốn."
Cô luôn thực hèn mọn trước mặt Lục Vân, nếu có thể trở thành tu luyện giả thì ít nhất có thể càng gần gũi với Lục Vân.
Liễu Yên Nhi lại hơi ghen tuông mà nói: “Giỏi lắm tiểu Lục Vân, lúc trước chị xin em dạy chị tu luyện, em ra sức khước từ, hiện tại lại tuỳ tiện với cô Thẩm như vậy sao?"
"Không phải đâu chị Yên Nhi, em chỉ muốn thí nghiệm một chút xem rốt cuộc tình huống này chỉ xuất hiện trên người một mình chị hay là với tất cả mọi người, Tĩnh Nghi, tôi nói như vậy cô không để ý chứ?"
"Không…. Không ngại." Thẩm Tĩnh Nghi lắc đầu, cô đâu thèm để ý Lục Vân xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần có thể làm chênh lệch giữa mình và Lục Vân ngắn lại là đủ rồi.
….
Buổi tối thứ năm, khi Lục Vân đi vào phòng học hình chữ T thì không nén được kinh hãi.
Chật ních, ngay cả cửa phòng học cũng có sinh viên đứng đầy.
"Thầy Lục thầy Lục, em dẫn bạn trai em đến nghe thầy giảng, ban đầu anh ta còn không chịu tới, em dùng chia tay uy hiếp ảnh đó."
"Thầy Lục thầy Lục, bạn em nhìn thấy bài đăng của em thì thực hâm mộ, hôm nay dù thế nào cũng phải đi theo em tới nghe thầy giảng bài, quẳng cũng quẳng không ra."
"Thầy Lục thầy Lục, trước khi vào tiết thầy có thể biểu diễn phi châm lần nữa cho tụi em xem không, em với bạn em đã cá 5 đồng, tên đó nhất định không tin."
"…”
Cảm giác ríu rít này thật tốt.
Thẩm Tĩnh Nghi cười nói: “Thầy Lục, hiện tại chắc thầy là giảng viên được sinh viên hoan nghênh nhất trong trường học rồi!"
Giờ mới trải qua một tiết mà hắn lại thu được nhiều sự yêu thích như vậy, Thẩm Tĩnh Nghi cũng phải hâm mộ.
"Ha ha, Lục thần y, cảm giác làm thầy giáo thế nào?"
Hiệu trưởng Lý Vệ Bình cũng tới, phía sau có trưởng phòng giáo vụ và rất nhiều giảng viên đi theo.
Lục Vân nói: “Không tồi, những sinh viên đều thực đáng yêu, không làm khó dễ tôi, đúng rồi, sao hiệu trưởng lại tới đây?"
"Còn không phải nghe nói Lục thần y giảng bài quá đặc biệt nên tôi dẫn mấy giáo viên lại đây học tập." Lý Vệ Bình cười nói, trên mặt đầy vẻ thưởng thức đối với Lục Vân.
Ban đầu ông ta còn tưởng rằng lớp tự chọn của Lục Vân sẽ tiêu đời, không ngờ phát hiện đa số những thông tin sinh viên tham gia tiết đầu tiên phản hồi đều là khen ngợi. Hôm nay lại đây xem thì đúng là rất đông người.
Lần này trường học bọn họ không tiến hành can thiệp gì, tất cả những sinh viên đó đều là tự nguyện lại đây nghe giảng bài.
Thật sự quá làm người ta bất ngờ.
Đám sinh viên ngồi hàng đầu phòng học thấy hiệu trưởng tới thì chủ động đứng dậy nhường chỗ của Lý Vệ Bình và đám người trưởng phòng giáo vụ.
Tiết học bắt đầu, bọn sinh viên không giữ quy tắc giống lúc đi học bình thường, ngược lại sôi nổi rời khỏi vị trí, chen chúc lên bục giảng phía trước.
Trưởng phòng giáo vụ nhíu nhíu mày mà nói: “Sao lại thế này? Đều trở về chỗ ngồi cho tôi, đi học không ra đi học, ồn ào nhốn nháo còn thể thống gì!"
Trong phòng học lập tức an tĩnh lại.
Trong lúc bọn sinh viên không biết làm sao, Lục Vân mở miệng nói: “Hôm nay người vào phòng học này đều là học sinh, cho nên đừng phân chia hiệu trưởng, trưởng phòng giáo vụ gì trước mặt tôi, nếu có ai không muốn nghe, hoặc là nghi ngờ cách dạy học của tôi thì xin lập tức đi ra ngoài."
Lời này của hắn tràn ngập nhằm vào, tuy ngoài miệng bọn sinh viên chung quanh không nói, nhưng trong lòng lại rất bội phục.
Thầy Lục quá trâu bò!
Lời nói này quá khí phách, không sợ đắc tội cả hiệu trưởng và Trưởng phòng giáo vụ.
Lý Vệ Bình gật đầu nói: “Thầy Lục nói rất đúng, hôm nay chúng ta tới học tập, không phải tới để soi mói, các trò không cần coi chúng tôi là người đứng đầu, trước đó mọi người học như thế nào thì hôm nay cứ làm thế đi."
Nói xong, ông ta còn nghiêm khắc trừng trưởng phòng giáo vụ một cái.
Cả hiệu trưởng cũng nói như vậy, tất nhiên bọn sinh viên cũng không phản ứng trưởng phòng giáo vụ, sôi nổi vây quanh Lục Vân bắt đầu hỏi chuyện, xin hắn châm cứu.
Bạn Vương Thiến Thiến lại được một cơ hội biểu thị.
Khi mọi người nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô đã phai nhạt rất nhiều thì cảm xúc dâng cao tới cực hạn, tính ra còn chưa đến hai ngày mà đã như vậy, y thuật của thầy Lục thật quá lợi hại.
….
Hai giờ giảng bài nhanh chóng trôi qua một nửa, trong lúc nghỉ giữa giờ, một nam giảng viên bỗng đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Thầy Lục, tôi cảm thấy vừa rồi thầy giảng bài rất tốt, tôi có một hai vấn đề nhỏ có thể thỉnh giáo thầy một chút không?"
"Mời nói."
"Cái này…" Nam giảng viên nhìn thoáng qua sinh viên chung quanh, lộ ra vẻ mặt khó xử, tuy rằng hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, nhưng Lục Vân thật sự quá được hoan nghênh, cho nên bên người vẫn có rất nhiều sinh viên vây quanh.
Lục Vân lập tức hiểu ý của anh ta, cười nói: “Nếu thầy cảm thấy không tiện thì chúng ta có thể đi ra ngoài nói."
"Tốt tốt, làm phiền thầy Lục."
Hai người rời khỏi phòng học chữ T, đi ra mặt cỏ bên ngoài, chờ bốn phía không còn sinh viên thì nam giảng viên mới nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, vừa rồi tôi nghe thầy giảng bài tới khúc thận âm thận dương, cảm thấy rất thú vị. Đúng lúc tôi có một chút vấn đề ở phương diện này, có thể nhờ thầy xem giúp tôi một chút không?"
"Một chút vấn đề?"
Anh ta dừng một chút, có chút xấu hổ mà nói: “Hừm, hơi nhanh."
"Bao lâu?"
"... Năm."
Ghê gớm, vậy mà gọi là hơi nhanh?
Lục Vân trấn định nói: “Như vầy đi, chờ nửa tiết sau kết thúc, tôi cho thầy một phương thuốc, thầy uống thử trước xem."
"Cảm ơn thầy Lục!"
Nam giảng viên mừng rỡ như điên mà rời đi, nhưng vừa đi không bao lâu thì lại có một nam giảng viên khác tìm đến Lục Vân, nhỏ giọng nói: “Cái kia, thầy Lục, vừa rồi tôi nghe thầy giảng bài tới khúc thận âm thận dương, cảm thấy rất thú vị."
Hả? Sao mấy câu này quen quá vậy!
Lục Vân liếc nhìn anh ta rồi nói: “Nói thẳng đi, vấn đề gì?"
"Hơi mềm."
"….”
Lục Vân cũng dùng lý do tương tự đuổi anh ta đi, nhưng ngay sau đó trưởng phòng giáo vụ cũng tới.
Mặt Lục Vân lập tức tối sầm, các người đang tổ chức cả đoàn tới hỏi bệnh à?
Trưởng phòng giáo vụ cười làm lành mà nói: “Thầy Lục, tôi đến xin lỗi thầy, đây vốn là cách dạy học của thầy, tôi nghiêm túc nghe thầy giảng bài xong thì cảm thấy quá khắc sâu quá thấu triệt, đặc biệt là về vấn đề thận âm thận dương."
Lục Vân cắt ngang lời ông ta: “Nói trọng điểm nói trọng điểm, thầy có vấn đề ở phương diện nào?"
"Ha ha, hơi trọc."
Trọc?
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự đoán của Lục Vân, vẫn là trưởng phòng giáo vụ ghê gớm hơn.
Chương 188 Thầy Lục bị đè chết
"Làm sao đây Lục tiên sinh, bệnh hói đầu có thể chữa khỏi không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Vân, trưởng phòng giáo vụ trở nên lo lắng, cho rằng Lục Vân không thể giúp được gì với tình cảnh của mình.
Lục Vân giữ ngữ khí kỳ quái nói: "Ông hiểu lầm rồi, không phải là không trị được, mà là tôi có chút tò mò, ông không phải hói đầu, chỉ là ông hói ở chỗ người khác không nhìn thấy, tại sao ông lại để ý như vậy?"
Trưởng phòng giáo vụ đỏ mặt nói: "Không phải tôi để ý, mà là vợ tôi để ý."
"..."
Khi cả hai đang trò chuyện.
Đột nhiên.
Ánh mắt Lục Vân lướt qua trưởng phòng giáo vụ, rơi vào tòa lầu dạy học cách đó không xa.
Trên tầng năm, một hư ảnh nửa người trèo ra khỏi lan can, loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dù là ban đêm.
Nhưng thông qua ánh đèn ở hành lang của tầng đó, nhưng Lục Vân vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là có người muốn nhảy lầu!
Lục Vân không còn tâm trí để nói chuyện vớ vẩn với trưởng phòng giáo vụ nữa, giống như một mũi tên đã lên dây, hắn lao về phía tòa nhà dạy học kia trong nháy mắt.
"Cậu Lục..."
Trưởng phòng giáo vụ còn chưa có được đáp án mà mình muốn, liền thấy Lục Vân đột nhiên biến mất trước mắt thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nhìn thấy bóng người trên tòa dạy học kia, giật mình kêu lên một tiếng.
Có sinh viên muốn nhảy lầu!
Đây là chuyện lớn đó!
So với vấn đề nhỏ trên người ông mình, thì không là gì cả.
Vì vậy trưởng phòng giáo vụ cũng vội vàng chạy về phía tòa nhà dạy học, chạy mãi vẫn chưa tới được nửa đường. Thậm chí không có thời gian để gọi 119.
Bóng người trên tầng năm đã nhảy xuống.
Xong!
Chủ nhiệm khoa sắc mặt tái nhợt.
Chưa nói đến đó là một mạng người.
Sinh viên nhảy lầu cũng ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của trường học, sau này nếu gia đình người mất lại làm ầm ĩ lên thì, có lí cũng không giải thích được.
Lúc này.
Lục Vân đã đến trước tầng trệt của tòa nhà đó.
Hắn đã vào đúng vị trí trước khi sinh viên đó rơi khỏi tòa nhà.
Vừa ngẩng đầu.
Liền thấy được người từ trên trời rơi xuống.
Người nhảy lầu là một nữ sinh
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Xung quanh còn có một số học sinh, ban đầu bọn họ không chú ý tới có người nhảy lầu, nhưng nhìn thấy Lục Vân lao vút qua như một cơn gió thì bọn họ mới giật mình một phát.
Rốt cuộc là đôi chân thần thánh gì mà có thể chạy với tốc độ kinh hoàng như vậy?
Có thể tham gia thế vận hội Olympic rồi đó.
Nhưng khi bọn học đưa ánh mắt nhìn theo Lục Vân, lúc nhìn mới thấy một bóng người sắp rơi xuống lầu, vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên kinh ngạc.
Hóa ra là ai đó định nhảy lầu!
Có phải Thầy Lục định đỡ bằng tay không hay không?
Một người từ lầu năm nhảy xuống, lực rơi xuống hưởng tuyệt đối không nhỏ, nếu Lục Vân bắt không chuẩn, hoàn toàn có thể bị đè bẹp luôn ở đó.
Phải làm sao bây giờ?
Lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, căn bản bọn họ không nghĩ ra biện pháp gì khác.
Ngay lập tức.
Nữ sinh nhảy lầu đã đâm trúng người của Lục Vân.
Nhưng cảnh tượng đẫm máu mà mọi người tưởng tượng không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân giơ tay ra và đỡ được nữ sinh một cách chính xác, sau đó hai người họ lăn trên mặt đất vài vòng, như thể đang làm vậy để giảm bớt lực rơi.
Thực ra.
Khi nữ sinh còn ở trên không, Lục Vân đã giải phóng chân khí của mình, tạo thành vùng đệm an toàn, vì vậy tác động của cú rơi không lớn như tưởng tượng.
"Thầy Lục, cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng đến nơi, ông ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Vân đỡ được nữ sinh đó, nhưng sau đó ông ấy lại bị sốc. Đỡ người nhảy từ tầng năm xuống bằng tay không, làm sao hắn làm được chứ?
Đây rõ ràng không phải là vấn đề mà trưởng phòng giáo vụ nên suy nghĩ lúc này.
Điều ông ấy nên cân nhắc lúc này là tại sao nữ sinh này lại nhảy lầu.
Cùng lúc đó.
Sinh viên xung quanh thấy Lục Vân không những không bị thương mà còn đỡ được nữ sinh nhảy lầu, biểu cảm của bọn họ, muốn bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu.
"Thầy Lục thật tuyệt vời. Nữ sinh kia nhảy từ trên cao xuống, nhưng vẫn đã đỡ được, hơn nữa cả hai đều không bị thương. Y như đang đóng phim vậy!"
"Bạn nói cái gì? Có nữ sinh rơi từ trên lầu xuống còn rơi vào người Thầy Lục?"
"Cái gì? Một cô gái rơi từ trên lầu xuống, đè chết Thầy Lục?"
Một sinh viên thở hổn hển chạy đến bên cạnh Lý Vệ Bình nói: "Hiệu trưởng, không ổn rồi. Thầy Lục bị một nữ sinh nhảy lầu đè bẹp, trên đất toàn là máu, thật đáng sợ..."
"Cái gì!"
Nghe được tin này, mọi người đều sửng sốt, muốn chạy ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Lý Vệ Bình hét lớn: "Tất cả học sinh ở trong lớp, không ai được phép ra ngoài!"
Để không gây hoang mang, Lý Vệ Bình đã bố trí hai giáo viên trông chừng những sinh viên này, không để họ ra ngoài xem náo nhiệt trong khi ông ta và một số giảng viên khác vội vàng ra ngoài.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng lập tức chạy ra khỏi lớp.
Lục Vân là người tu luyện, cô ta không tin Lục Vân sẽ bị đè chết, nhưng không thể không nghi ngờ bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.
Mọi nhóm người vội vã chạy đến hiện trường.
Không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó mấy người này mới biết đó là báo động giả.
Lý Vệ Bình tức giận nói: "Mấy sinh viên tung tin đồn nên bị bắt hết, từ từ giáo dục lại, xém chút nữa thì… trái tim của tôi nhảy ra ngoài luôn rồi."
Mặc dù chỉ là báo động giả nhưng sự thật là có một số nữ sinh đã nhảy lầu.
Thẩm Tĩnh Nghi lo lắng nhìn nữ sinh nhảy lầu, nói: “Học sinh Lý Hân, em thật giỏi, sao đột nhiên lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, có khó khăn gì có thể nói với giáo viên, tại sao em không nghĩ đến điều đó?"
Cô gái nhảy lầu tên là Lý Hân.
Là một sinh viên trong lớp của Thẩm Tĩnh Nghi.
Bình thường nữ sinh này rất ngoan ngoãn.
Đó là lý do tại sao Thẩm Tĩnh Nghi rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Lý Hân lại làm một việc ngu ngốc như nhảy lầu.
Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tĩnh Nghi, Lý Hân không nói lời nào, chỉ mím môi và không ngừng khóc.
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn xung quanh một lượt, nói: "Hiệu trưởng, hãy để tôi nói chuyện riêng với bạn học Lý Hân trước!"
Lý Vệ Bình do dự một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, nói: "Hãy cẩn thận, đừng để con bé làm những điều ngu ngốc như vậy nữa. Nếu thật sự không được, chỉ có thể gọi ba mẹ con bé tới."
"Vâng, tôi sẽ dạy dỗ con bé thật tốt."
Bình luận facebook