• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 216-219

Chương 216 Phán quyết của Vũ Minh

Khương gia.

Tiếng kêu gào tuyệt vọng không ngừng vang lên.

Những người xem xung quanh hả hê vẫn chưa giải tán, tất cả bọn họ đều đang chờ phán quyết của Vũ Minh dành cho Khương gia.

Tính toán thời gian, hẳn là đủ để các chấp pháp của Vũ Minh đi tới đi lui.

Tại sao mãi vẫn chưa thấy ra?

Mọi người đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến sự diệt vong của Khương gia ở Kim Lăng. Đây nhất định là một thời khắc lịch sử có thể ghi vào sử sách về những biến cố của các thế gia ở Kim Lăng.

Cuối cùng, sau một lúc chờ đợi, một người đàn ông mặc trang phục hộ pháp của Vũ Minh đã đi ra.

Đây không phải là Dương hộ pháp sao?

Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.

Hai chấp pháp phụ trách bảo vệ Khương gia lập tức cung kính tiến lên nói: “Dương hộ pháp, bọn thuộc hạ được Hàn hộ pháp hạ lệnh để mắt tới Khương gia. Cho tới nay, chưa một ai trốn thoát được.”

Dương hộ pháp gật đầu, đi qua hai người chấp pháp đến trước mặt Khương Chính Hồng rồi hỏi: “Ông chính là Khương Chính Hồng phải không?”

“Vâng, hồi bẩm Hộ pháp đại nhân, tôi là Khương Chính Hồng.”

Khương Chính Hồng trả lời với giọng nói già nua run run, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi.

Dương hộ pháp nhìn ông ấy đầy ẩn ý, nói: “Khương Chính Hồng, thay mặt cho Vũ Minh ở Đông Hải, tôi đến đây để thông báo kết quả của trận tỷ thí võ thuật này.”

Công bố kết quả trận tỷ thí?

Bao gồm cả Khương Chính Hồng, mọi người đều sửng sốt.

Không phải nên đưa ra phán quyết tội của Khương gia sao, sao lại trở thành công bố kết quả trận tỷ thí rồi?

Hầu như trong lòng mọi người đều chắc chắn rằng trận tỷ thí võ thuật này, phần thắng sẽ thuộc về Hầu gia. Tuy nhiên sau đó ở bên Khương gia, có một Lục Vân táo bạo bất ngờ nhảy ra, hoàn toàn chọc giận Vũ Minh.

Do đó, trọng tâm của trận tỷ thí này đã chuyển sang phiên tòa xét xử Lục Vân và Khương gia.

Thế nhưng khi Dương hộ pháp tới lại không hề có ý định công bố phán quyết dành cho Khương gia như thế nào mà lại công bố kết quả của trận tỷ thí. Điều này đã lập tức kéo sự chú ý của mọi người quay về điểm xuất phát ban đầu.

Vì thế, nó đã khiến mọi người cảm thấy mơ hồ.

Khương Chính Hồng cũng mơ hồ như vậy.

Lúc này, Dương hộ pháp lớn tiếng nói: “Sau khi Vũ Minh khu vực Đông Hải bàn bạc kỹ càng, kết quả cuối cùng của trận tỷ thí liên quan đến vận mệnh của hai gia tộc này đó là Khương gia thắng. Còn nữa, lệnh cho Hầu gia giao nộp 90% tài sản của gia tộc và rời khỏi Kim Lăng trong vòng ba ngày, nếu không cả gia tộc sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của Vũ Minh.”

Ngay khi nghe xong kết quả, giây phút đó, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, tựa hồ còn chưa kịp hoàn hồn sau màn đảo ngược bất ngờ này.

Khương gia thắng?

Khương Chính Hồng cũng sửng sốt một hồi lâu, ông ấy run rẩy nói: “Hộ pháp đại nhân, ý của ngài là sao? Khương gia chúng tôi không cần phải chịu phạt? Và chúng tôi thậm chí còn nhận được 90% tài sản của Hầu gia?”

Dương hộ pháp gật đầu nói: “Quả thực là vậy.”

Ầm!

Lòng mọi người chợt run lên.

Vừa rồi khi nghe Dương hộ pháp công bố kết quả, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe lầm nhưng Dương hộ pháp lại gật đầu lần thứ 2 như khẳng định đáp án.

Bọn họ không hề nghe lầm.

Khương gia không những không bị trừng phạt mà còn tước đoạt 90% tài sản của Hầu gia. Như vậy địa vị bá chủ của Khương gia ở Kim Lăng càng thêm vững chắc!

Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?

Trong lòng mọi người dậy sóng.

Khương Chính Hồng vẫn không thể tin nổi hỏi: “Dương hộ pháp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ngài có thể nói kỹ cho tôi biết được không?”

Ông ấy cũng đã gần 70 tuổi rồi, làm sao có thể chịu nổi loại kích thích mãnh liệt như tàu lượn siêu tốc này.

Không ngờ sau khi nghe xong câu hỏi của ông ấy, vẻ mặt của Dương hộ pháp trở nên cực kỳ quái dị. Dương hộ pháp tự hỏi lão già này thực sự không biết hay là giả vờ không biết.

Có Vân Thiên Thần quân chống lưng cho, không chỉ Kim Lăng mà cho dù Khương gia có rời khỏi đây thì cũng sẽ tồn tại như một bá chủ.

Tâm tình Dương hộ pháp phức tạp, cũng không dám nói nhiều mà chỉ đáp: “Khương gia có cao nhân giúp đỡ.”

Cao nhân giúp đỡ…

Khương Chính Hồng chợt nhận ra liệu đó có có phải là Lục tiền bối!

Ông ấy nhớ rõ rằng lúc Lục tiền bối nói muốn đi gặp Vũ Minh khu vực Đông Hải, bảo ông ấy cứ yên tâm đợi ở Khương gia, không ai dám ra tay với bọn họ.

Cho nên ngoài Lục tiền bối ra, không còn ai khác!

Chỉ là Lục tiền bối kia rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể khiến Vũ Minh cúi đầu?

Dù sao cũng quá đáng sợ rồi!

Tâm trạng của Khương Chính Hồng vừa phấn khích vừa kinh sợ. Nhìn vẻ mặt của Dương hộ pháp, rõ ràng sẽ không nói ra thân phận của Lục Vân, nếu không đã nói ra từ lâu rồi.

Xem ra cách duy nhất để biết câu trả lời chính là đến Giang Nam hỏi bảo bối Lam nhi rồi.

Cố nén sự chấn động trong lòng, Khương Chính Hồng xúc động rơi nước mắt nói: “Vũ Minh công chính phân minh, bảo vệ công lý cho Khương gia chúng tôi. Lão già này thật sự rất cảm kích tất cả mọi người ở Vũ Minh và Lục tiền bối!”

Thật là biến đổi bất ngờ!

Thế nhưng những người xung quanh đang chờ xem vở kịch lại hoàn toàn sững sờ. Rất nhanh, lão tổ của Hầu gia, Hầu Vân Sơn lập tức đứng dậy và nói: “Dương hộ pháp, tôi phản đối!”

“Phản đối vô hiệu!”

“Tôi phản đối!”

“Phản đối vô hiệu!”

“Tôi… tôi muốn gặp minh chủ của Vũ Minh. Hầu Dũng, cháu trai của tôi không thể chết vô ích như vậy được, nhất định phải bắt tên sát nhân kia nợ máu phải trả bằng máu!”

Hầu Vân Sơn gầm lên đầy giận dữ.

Hầu Dũng là niềm hy vọng của Hầu gia, vậy mà lại bị Lục Vân giết chết nhưng Vũ Minh dường như mù quáng và không đề cập đến điều đó.

Hơn nữa, Vũ Minh lại còn muốn bọn họ giao 90% tài sản cho Khương gia.

Làm sao Hầu Vân Sơn có thể không tức giận?

Phổi của ông ta sắp nổ tung tới nơi rồi.

Tuy nhiên ngay sau khi ông ta nói lời này, Dương hộ pháp lạnh lùng hét lên: “To gan! Hầu Vân Sơn, ông có muốn câu trả lời không? Tôi sẽ nói ngay cho ông biết. Ông, Hầu Vân Sơn đã phạm tội ác ghê tởm. Người đâu bắt ông ta vào nhà lao của Vũ Minh ngay lập tức.”

Dám nói Vân Thiên Thần quân là sát nhân, lại còn dám yêu cầu Vân Thiên Thần quân trả giá bằng máu, đây chẳng phải là tội ác tày trời sao?

Khi Dương hộ pháp ra lệnh, hai người chấp pháp đi về phía Hầu Vân Sơn với vẻ mặt nghiêm nghị, sẵn sàng bắt ông ta.

“Không cần mấy người động thủ, tôi sẽ tự đi. Để tôi xem, Vũ Minh các người tại sao lại bỏ qua cho hung thủ!”

Hầu Vân Sơn tức giận đi cùng Dương hộ pháp và hai người chấp pháp, chỉ còn lại đám đông ngơ ngác.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 217 Nắm được hành động của người biến dị

Cuộc đối đầu giữa hai gia tộc giàu có ở Kim Lăng đã kết thúc.

Không một ai biết người thanh niên táo bạo nói rằng mình sẽ đi gặp minh chủ của Vũ Minh Đông Hải đã làm gì mà khiến cho thái độ của Vũ Minh thay đổi lớn như vậy.

Họ chỉ biết rằng cuối cùng phần thắng đã nghiêng về Khương gia.

Rất nhanh, kết quả sau đó của Hầu Vân Sơn cũng có ngay.

Ông ta hùng hổ chạy đến căn cứ của Vũ Minh ở Đông Hải muốn yêu cầu một lời giải thích giống như Lục Vân nói trước đó nhưng kết cục lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng không biết Hầu Vân Sơn đã trải qua những gì, chỉ biết sau khi vào căn cứ Vũ Minh, ông ta hoàn toàn tiều tụy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa muốn giao lại 90% tài sản của Hầu gia cho Khương gia và sau đó gia tộc rời khỏi Kim Lăng ngay trong đêm.

Còn bản thân ông ta chủ động quay trở lại căn cứ Vũ Minh ở Đông Hải chấp nhận hình phạt.

Đến cuối cùng, Khương gia thắng lợi hoàn toàn còn Hầu gia chỉ biết xấu hổ ra về.

Nhất thời, toàn bộ Kim Lăng trở nên hỗn loạn.

Hầu hết các gia tộc giàu có đều chọn đứng về phía Hầu gia nhưng cái kết này giáng một đòn mạnh vào bọn họ.

Đặc biệt là Ngô gia.

Lúc đầu cười vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu.

Tại ngoại thành Kim Lăng, một cuộc săn lùng đang được tiến hành.

Các chấp pháp của Vũ Minh đã khóa các khu vực hoạt động có thể của người biến dị. Sau một thời gian, bọn họ đã tìm thấy người biến dị đang chuẩn bị gây án.

Lần này, hai khu vực Vũ Minh phối hợp truy bắt. Các chấp pháp giăng một tấm lưới khổng lồ rồi cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng nhốt được người biến dị trong một phạm vi cực nhỏ.

Trước một mặt hồ phẳng lặng, Lục Vân nhặt một viên đá từ dưới chân lên, nhìn có vẻ như hắn vô tình ném nhưng thực ra hắn sử dụng năng lượng trong đó tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.

Ùm!

Viên đá thứ 2 được ném đi bay ngang qua mặt hồ, cuối cùng chìm xuống nước nhưng sau khi chìm xuống, nó không hề giảm tốc độ mà tiếp tục bay đi với tốc độ cao.

Viên thứ 3 được ném…

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Một màn nước phóng lên trời phá vỡ toàn vẻ bình yên của mặt hồ, một bóng đen dị dạng từ trong màn nước nhảy ra.

Người biến dị!

Thân hình của người biến dị cao hơn so với người đàn ông trưởng thành một chút, đầu lệch, một bên ngực phồng to, còn một bên lại lõm sâu xuống, hình thành sự tương phản thị giác cực mạnh. Hơn nữa, da toàn thân đen kịt, lỗ chỗ giống như từng mảnh vảy không đều xếp chồng lên nhau.

Ngũ quan trên mặt cũng mơ hồ biến thành một đống thịt thối, cái duy nhất có thể phân biệt đó là hàm răng dính đầy máu thịt và một con mắt đỏ tươi.

Nó tức giận liếc mắt nhìn Lục Vân nhưng lại không dám tới gần. Trái lại, nó xoay người chạy trốn về một hướng khác, hai tay chạy trên mặt đất, chi dưới thô to, tốc độ cực nhanh.

Đây còn không thể gọi là con người mà giống một con thú hơn.

Lục Vân khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người biến dị trông kỳ dị như vậy, cũng không biết tại sao lại biến thành như thế này.

Các chấp pháp phụ trách đi bắt người biến dị ngay lập tức thu hẹp vòng vây khi vừa trông thấy hành động của người biến dị, sau đó hai bên diễn ra trận chiến khốc liệt.

Người biến dị này không phải là võ giả nên không thể vận dụng nội lực mà hoàn toàn dựa vào thể lực cường hãn đánh nhau với các chấp pháp. Đây hoàn toàn là dã thú.

Vì nó là dã thú nên cũng không mạnh bằng các chấp pháp có vũ khí. Vì thế sau một trận khốc liệt, các chấp pháp đã bắt giữ thành công người biến dị.

Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: “Coi như đã bắt được người biến dị này. Ai ngờ rằng thứ này lại trốn trong nước lâu như thế, chắc chắn nó đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta bằng cách này.”

Cô nhìn Lục Vân với vẻ biết ơn.

Nếu như không nhờ Lục Vân thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ hóa ra người biến dị này lại trốn sâu dưới đáy hồ. Bởi vì nhìn như thế nào, trông nó cũng giống sinh vật trên cạn hơn, không một ai có thể nghĩ rằng nó có thể nín thở trong nước hơn nửa tiếng.

Lục Vân nói: “Thật ra, điều em tò mò hơn đó là tại sao nó lại trở thành như vậy.”

Hắn có thể nhận ra con quái vật này quả thực không phải là sinh vật lạ mà là người biến dị, cảm giác giống như có người cho nó uống thuốc gì đó nên mới trở thành như vậy.

Lạc Ly cũng đau đầu nói: “Đây thực sự là một rắc rối. Nó đã hoàn toàn mất lý trí nên có lẽ cũng không thể hỏi được điều gì. Vì vậy, giờ chỉ có thể đưa nó trở về Vũ Minh để viện nghiên cứu sinh học mổ xẻ nó xem sao.”

Lục Vân gật đầu: “Dù sao chỉ cần đừng để nó tiếp tục hại người. Chị bảy…”

Trong lúc Lục Vân còn đang nói chuyện, đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng lành lạnh. Hắn quay đầu lại thì thấy Lạc Ly nhìn hắn với vẻ ác ý: “Hừ, tên khốn kiếp, em mau xuống ngay cho chị!”

“……”

Chị bảy chợt nhớ đến chuyện hắn ném cô xuống hồ khi còn ở Giang Hoài, cô đang chờ cơ hội báo thù.

Thật nghịch ngợm.

Lục Vân phản xạ cực nhanh. Ngay lúc Lạc Ly ra tay, hắn đột nhiên xoay người, một tay đưa về phía trước vừa hay chộp lấy cổ áo của quỷ nghịch ngợm, cổ áo bị mở ra, một khe hở trắng nõn lọt vào tầm mắt.

Yo yo yo!

Không hổ là chị bảy, do luyện tập nhiều năm nên các bộ phận trên thân thể rất cân đối, không quá to hay quá nhỏ, cầm vừa vặn trong lòng bàn tay, không ảnh hưởng đến xúc cảm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 218 Chị ở trên

“A ——”

Lạc Ly thấy cổ áo mình đột nhiên bị kéo mạnh, đôi mắt xinh đẹp lập tức hiện lên một tia kinh hoảng thất thố, vì không để thằng nhãi Lục Vân này kéo rách cổ áo nên cô đành nghiêng người về phía sau.

Có thể đoán ra kết quả, hai người cùng rơi xuống cái ao.

Chị ở trên, Lục Vân ở dưới.

Không phải Lục Vân không thể né tránh, cũng không phải không thể kịp thời đẩy chị bảy lên bờ, mà là...

Chát chát chát!

Bọt nước văng khắp nơi!

Lục Vân nhanh chóng xoay người, sau đó dùng cánh tay kẹp lấy eo Lạc Ly, không chút lưu tình giơ tay lên đánh xuống, làm bờ mông tròn trịa kia gợn lên từng gợn sóng duyên dáng, phối hợp với làn sóng gợn nhộn nhạo trên mặt hồ, tạo nên một bức tranh tràn ngập năng lượng.

“Chị nghịch ngợm này! Chị nghịch ngợm này! Hôm nay em sẽ đánh mông của Lạc tiên tử nở hoa!” Lục Vân nghiêm trang mà nói.

Hồ nước đã làm quần áo hai người ướt nhẹp, lớp áo mỏng dán sát lên da thịt, Lục Vân không nói gì, dù sao dáng người cân đối đến không có một chút thịt thừa của Lạc Ly đã hoàn toàn hiện ra.

Chấp pháp giả bốn phía nhìn mớ bọt nước kia mà trợn mắt há hốc mồm.

Cố Trường Hưng tỉnh táo lại, hét lớn một tiếng: “Thần quân điện hạ luôn để tâm đến an nguy của Long quốc, tất cả những chuyện ngài làm đều có liên quan đến bí mật tối cao của Long quốc, mọi người lập tức xoay người sang chỗ khác cho tôi!”

“Tuân mệnh!”

Tất cả chấp pháp giả đồng loạt quay người ra sau và cùng hét lớn: “Thần quân điện hạ, uy vũ khí phách!”

Uy vũ cmn các người!

Lạc Ly nghiến răng nghiến lợi, bị Lục Vân kẹp lấy eo không thể động đậy, mà trên bờ mông vểnh của cô lại truyền đến từng cơn đau nóng rát, cô nổi giận quát: “Thằng quỷ nhỏ, em đánh nữa thử xem?”

Chát chát chát!

“Em đánh nữa thử xem?”

Chát chát chát!

“Em đánh nữa thử xem?”

“...”

Em hoài nghi chị đang hưởng thụ.

Lục Vân càng dùng sức đánh.

“A a a! Bà đây liều mạng với em!!”

Lạc Ly vốn đang vùng vẫy trên mặt nước, bị đánh tức giận nên trực tiếp chui đầu vào nước, phát huy ra độ mềm dẻo của thân thể, lấy cánh tay Lục Vân làm trọng tâm mà quay một vòng trong nước, cuối cùng tránh thoát rồi lao đến chính diện, cắn một ngụm lên...

Cmn!!!

Cuối cùng, hai người đều bị trọng thương lên bờ.

Lạc Ly tức giận trợn mắt!

Nhưng nhìn thấy Lục Vân lộ ra vẻ mặt đau đớn, cô lại nhịn không được bật cười: “Đáng đời, ai bảo em xuống tay tàn nhẫn như vậy, đau chết bà đây rồi!”

Cô oán trách xoa xoa cái mông của mình.

Mặt Lục Vân tối sầm, rốt cuộc là ai tàn nhẫn?

Nhiều lắm em chỉ làm chị đau một thời gian, còn cái cắn của chị suýt đã làm hỏng luôn hạnh phúc cả đời của em rồi, em nên đi nói lí lẽ với ai đây?

Lục Vân muốn mở miệng phản kích thì đột nhiên thấy Lạc Ly nghiến răng ken két, hai cái răng nanh nhòn nhọn lập loè tia sắc lạnh dưới ánh mặt trời, vì thế hắn thức thời ngậm miệng lại.

Lạc Ly cười ha ha và nói: “Nể tình em cũng bị thương nên lần này bà tha thứ cho.”

“...”

Rõ ràng là chị ra tay trước, sao lại biến thành em sai? Thật là cô gái ngang ngược vô lý!

Hai người ngồi một hồi bên hồ, chờ quần áo trên người hơi khô thì Lạc Ly đứng dậy và nói: “Được rồi, cũng đã đến lúc chị nên trở về Võ Minh, rất cảm ơn Lục tiên sinh - người dân tốt không muốn lộ ra tên họ đã trợ giúp chúng tôi bắt được tội phạm bị truy nã, hợp tác vui sướng!”

“Em chẳng vui chút nào cả.”

...

Trên đường trở về, Lạc Ly hỏi: “Quỷ nhỏ, các chị có biết chuyện em là Vân Thiên Thần Quân không?”

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước mắt thì chắc chị hai chị ba chị tư còn chưa biết, còn chị cả thì em không rõ, em không đoán được tâm tư của chị ấy, nhưng chị ấy đã biết em là tu luyện giả.”

Tròng mắt Lạc Ly xoay chuyển, nói: “Vậy em cảm thấy chị có nên nói tin này cho họ biết không?”

“Tùy chị thôi, trước nay em chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm thân phận, chỉ là đôi khi nói ra họ cũng không tin, mấy chị ấy cũng không gia nhập Võ Minh giống chị, họ không biết Thiên Sáp Lệnh.”

“Hihi, nếu vậy thì chị không nói, xem khi nào họ mới phát hiện thân phận của em.”

Lục Vân trừng cô một cái và nói: “Tùy chị có nói hay không, chỉ cần chị đừng ác ý bôi đen em nữa là được, ngày đó nếu không phải chị nhắn tin trong group nói em là lừa đảo thì em đã sớm hướng dẫn các chị cùng tu luyện rồi.”

“Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!”

“...”

Cuối cùng Lạc Ly còn phải về Võ Minh đi điều tra chuyện người biến dị, Lục Vân cũng không làm phiền cô nữa mà một mình về tới Khương gia, mọi người trong Khương gia nhìn thấy hắn đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Dựa vào sức của một mình mà xoay chuyển thái độ của Võ Minh, cuối cùng còn không tổn hao gì đi trở về, nhân vật như vậy rất khủng bố.

Lại nghĩ tới trước đó bọn họ cho rằng Khương gia sắp gặp phải tai họa ngập đầu thì đã trách cứ và oán hận Lục Vân, đám hậu bối Khương gia nhịn không được sợ hãi, tất nhiên không còn mặt mũi đối mặt với Lục Vân.

Bởi vì Khương Chính Hồng đã đi đến Tề gia nên Lục Vân cũng không nán lại Khương gia thêm nữa, hắn đến sân sau chào hỏi Khương Thiên Viễn rồi ra cửa đi tới Tề gia.

Thần Khí của hắn còn ở Tề gia mà!

Nhìn thấy Lục Vân, Khương Chính Hồng phanh phanh phanh dập đầu mấy cái, Lục Vân muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể mắng một câu: “Ông lão chết tiệt, tính tình ngoan cố thật không sửa được.”

“Hắc hắc, cảm ơn Lục tiền bối khích lệ.” Khương Chính Hồng thẹn thùng nói.

Tề Thương Lan cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tuy rằng ông ta đã sớm biết Lục Vân rất lợi hại, nhưng thật sự không ngờ Lục Vân còn mạnh hơn tưởng tượng của ông ta không biết bao nhiêu lần, cả Võ Minh khu Đông Hải cũng bị hắn ép phải cúi đầu.

Chẳng lẽ thân phận của hắn là công tử của ông lớn nào của Võ Minh kinh thành?

Đây là kết luận mà Tề Thương Lan và Khương Chính Hồng suy đoán ra vào lúc sáng, rất có khả năng là như thế!

Tề Thương Lan nói: “Lục thần y, lần này không bằng ngài đi cùng chúng tôi trở về tỉnh Giang Nam!”

Tề Thương Lan chuẩn bị đến tỉnh Giang Nam để tìm Lâm Thanh Đàn châm cứu cho mình, mà đúng lúc Khương Chính Hồng cũng phải đến Giang Nam tìm bảo bối Lam Nhi của mình, cho nên hai người chuẩn bị cùng đi.

Nếu Lục Vân đi cùng họ thì quá tốt.

Nhưng mà Lục Vân lại lắc đầu và nói: “Thôi bỏ đi, các người quá chậm, chờ hai ông đến tỉnh Giang Nam thì tôi đã ngủ xong một giấc rồi.”

Nói xong thì đẩy đại bảo bối của hắn rời khỏi Tề gia.
Chương 219 Diệp Khuynh Thành không phục, tái chiến Lục Vân!

Trở lại tỉnh Giang Nam, Lục Vân nhận được một tin tức tốt từ chỗ Diệp Khuynh Thành, đó là chị năm Sở Dao thần bí của mình qua mấy ngày nữa sẽ trở lại.

Lục Vân đầy mặt chờ mong mà hỏi: “Lúc chị năm biết em còn sống có phản ứng gì? Có phải vô cùng kích động không?”

Lúc trước Lạc Ly tiết lộ tin Lục Vân còn sống trong group của bảy chị em thì họ đều thực kích động, chị tư Vương Băng Ngưng còn cố ý bỏ hết công việc, trở về gấp từ nước ngoài để gặp mặt hắn.

Mà chị sáu Tiêu Thấm thật sự vì bận quá nên tạm thời chưa thể trở về.

Còn chị năm Sở Dao… Quá thần bí.

Ngày đó chị ấy không để lại một câu nào trong group chat cả.

Lục Vân cảm thấy cô không nhìn thấy những tin nhắn đó, bằng không nhất định sẽ không thờ ơ.

Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nhìn hắn một cái và nói: “Tiểu Lục Vân, em muốn biết em năm kích động đến mức nào không?”

“Kích động đến mức nào?”

“Nó chỉ đáp lại một chữ.”

“Một chữ?” Lục Vân lập tức mặt lộ vẻ nghi hoặc, một chữ thì làm sao có thể biểu đạt ra tâm tình kích động chứ, hắn vội hỏi: “Chữ gì?”

“À.”

“À?”

“Ừ, nó chỉ đáp lại một chữ ‘À’, có phải rất vui vẻ không?”

“Vui cái rắm!”

Lục Vân cực kỳ phẫn nộ, giỏi lắm chị năm, em luôn nhớ mong chị mà chị biết em còn sống lại chỉ đáp lại một chữ ‘À’, sao có cảm giác chị không để bụng về em chút nào vậy?

Tiểu Lục Vân cảm thấy rất tủi thân.

Diệp Khuynh Thành vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Tiểu Lục Vân ơi tiểu Lục Vân, hiện tại em biết chị đây tốt với em cỡ nào chưa, không phải tất cả các chị đều cưng chiều em như chị đâu!”

“Vâng vâng, vẫn là chị Khuynh Thành tốt nhất với em, vì báo đáp chị, em quyết định giúp chị tu luyện.”

“Em muốn ăn đòn!” Mặt Diệp Khuynh Thành lạnh xuống, xoay người ấn Lục Vân ngã vào sô pha, dùng sức nắm lỗ tai hắn mà uy hiếp: “Về sau nếu em còn dám nhắc đến chuyện giúp tu luyện thì chị vặn gãy lỗ tai em.”

“Chị, không phải chị nói cưng chiều em nhất sao? Em cảm thấy vẫn là chị hai tốt nhất, vừa dịu dàng lại thiện lương, quan trọng nhất là chưa bao giờ nắm lỗ tai em cả.”

“Ý của em là chị không đủ dịu dàng không đủ thiện lương à, cho em cơ hội lặp lại lần nữa!”

“...”

“Có nói hay không?”

“Lỗ tai em sắp bị chị nhéo đứt, đây là bằng chứng, em nghĩ không cần tổ chức ngôn ngữ lại lần nữa đâu.”

Vân Thiên Thần Quân rất cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác!

“Nói hay không?”

Diệp Khuynh Thành đặt mông ngồi xuống thắt lưng Lục Vân, nhéo hai lỗ tai hắn dùng sức kéo lên trên, gần như đã kéo ngược nửa người Lục Vân lên một góc ba bốn mươi độ, eo đã sắp bẻ gãy!

Đừng quên hiện tại Diệp Khuynh Thành cũng là một tu luyện giả, tuy rằng cảnh giới thấp kém, nhưng sức lực đã lớn hơn trước kia rất nhiều.

Lục Vân không dám thật sự tức giận với chị nên đành vỗ sô pha xin tha: “Chị... chị Khuynh Thành... Chị đẹp của em, em nhận thua em nhận thua, em thừa nhận chị là người chị dịu dàng thiện lương nhất.”

Trong lòng bổ sung một câu: Mới là lạ, rõ ràng là chị Thanh Đàn mới đúng!

“Hừ!” Diệp Khuynh Thành yêu kiều hừ một tiếng, lúc này mới buông tha cho Lục Vân, sau đó liền nhận được một cú điện thoại, là Khương Lam gọi đến.

Sau khi tắt máy, trong mắt Diệp Khuynh Thành hàm chứa ý cười thật sâu, cô nói: “Tiểu Lục Vân, mẹ chị còn tưởng em là công tử của ông lớn nào trong Võ Minh kinh thành, ha ha ha!”

Hiển nhiên bọn Khương Chính Hồng đã tới tỉnh Giang Nam và kể chuyện ở Kim Lăng lại cho Khương Lam nghe.

Lục Vân như suy tư gì mà nhìn Diệp Khuynh Thành và hỏi: “Chị, chẳng lẽ chị không cảm thấy kinh ngạc?”

Theo lý thuyết hắn suýt phá nát luôn cả căn cứ Võ Minh khu Đông Hải mà còn có thể bình an trở về, đáng lý ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng Diệp Khuynh Thành lại có phản ứng này.

Lục Vân không thể không hoài nghi chị Khuynh Thành đã tin chuyện mình là Vân Thiên Thần Quân.

Nụ cười của Diệp Khuynh Thành cứng lại, sau đó trừng lớn đôi mắt, lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, thậm chí còn khoa trương dùng tay ngọc che môi đỏ lại và nói: “Tiểu Lục Vân, em thật lợi hại, rốt cuộc sao làm được vậy?”

“...”

Kỹ thuật diễn thật kém!

Buổi tối, chị ba Liễu Yên Nhi mò vào phòng Lục Vân, kéo hắn ra khỏi ổ chăn rồi nhướng đôi mắt hồ ly hẹp dài và nói: “Mau, ranh con, giúp chị tu luyện đi, chị không thể để chị cả vượt qua được.”

Lần trước ở chung cư Liễu Giang, Lục Vân đã chọc giận Liễu Yên Nhi, sau đó thì hứa với cô rằng chỉ cần cô lên tiếng thì dù lúc nào mình cũng sẽ giúp cô tu luyện.

Nam tử hán đại trượng phu đương nhiên không thể nói không giữ lời.

Vì thế vì biểu đạt thành ý của mình, Lục Vân quyết đoán tiến lên kéo áo trên của Liễu Yên Nhi xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng trong suốt của cô, cuối cùng chỉ còn lại một bộ áo ngực ren mỏng manh bao lấy hai con thỏ nhỏ không an phận.

Vậy có đủ thành ý chưa?

Khuôn mặt quyến rũ của Liễu Yên Nhi lập tức đỏ lên, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu Lục Vân thô bạo như vậy.

Sau một hồi phụ trợ tu luyện kiều diễm, kết cục đương nhiên lại là Lục Vân ôm Liễu Yên Nhi đang thở hổn hển vọt vào phòng tắm.

Mấu chốt là Diệp Khuynh Thành đã nhìn thấy, trên gương mặt tuyệt sắc như đọng lại một lớp sương lạnh không cách nào tiêu tan.

Hai người giỏi lắm, hiện tại còn cả gan làm loạn ngay trước mặt tôi phải không?

Diệp Khuynh Thành tức giận.

Cho nên cô trực tiếp sải bước chân dài lên, vọt vào phòng tắm kéo Lục Vân ra, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh Lục Vân, hiện tại chị muốn khiêu chiến em, chị tin tưởng ý chí của mình nhất định có thể chiến thắng di chứng phụ trợ tu luyện của em!”

Lục Vân sửng sốt, sau đó khuôn mặt trở nên cổ quái.

Chị Khuynh Thành nói lời này còn không phải là muốn mình giúp cô tu luyện luôn sao?

“Em nói này chị Khuynh Thành, lúc em chủ động nói muốn giúp chị tu luyện thì chị thở phì phì muốn đánh em, hiện tại em không nói thì chị lại lạnh lẽo nói muốn tới khiêu chiến, rốt cuộc chị suy nghĩ cái gì vậy?”

“Hừ, em đừng có suy đoán tâm tư của mỹ nữ, chỉ cần nói có dám nghênh chiến hay không!”

Ha, khiêu khích em đúng không?

Đương nhiên Lục Vân không cam lòng yếu thế, sau mười lăm phút, hắn quyết đoán nâng mông vểnh của Diệp Khuynh Thành lên, ném người chị cao ngạo đã tan rã ý chí vào phòng tắm, để cô và Liễu Yên Nhi hưởng thụ đãi ngộ tương tự.

Xem chị còn dám khiêu chiến em hay không!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom