• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (4 Viewers)

  • Chương 220-221

Chương 220 Chị năm, chị đào mộ tổ tiên làm gì?

Một tuần sau trở lại tỉnh Giang Nam.

Chị năm vẫn chưa về.

Lục Vân được sống cuộc sống nhàn nhã. Trong mấy ngày này người chị cả vẫn luôn lạnh lùng, đến tối thì như một con người khác, chạy đến thách thức hắn, mặc dù lần nào cô cũng bị Lục Vân ôm rồi ném vào phòng tắm.

Nhưng không thể không thừa nhận chính là.

Ý chí chiến đấu của Diệp Khuynh Thành thực sự đang dần tăng lên.

Lúc đầu, cô có thể kiên trì được khoảng mười lăm phút dưới sự hỗ trợ của Lục Vân, nhưng bây giờ cô ấy có thể kiên trì được hơn hai mươi phút.

Ít nhất còn lợi hại hơn Liễu Yên Nhi.

Về phần Đại học Giang Nam, lớp học tìm hiểu về Trung Y của Lục Vân đã thay đổi từ cố định thứ ba và thứ năm hằng tuần thành bất cứ lúc nào, chỉ cần nhà trường thông báo trước ngày học một ngày, buổi tối ngày hôm sau lớp học này sẽ vô cùng đông đúc sinh viên.

Hôm nay.

Có một vài bệnh nhân kì quái đến Hạnh Lâm Đường, được Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn ra tay điều trị xong vẫn không có tác dụng gì cả.

Hoàn toàn không thể điều tra ra nguyên nhân bệnh.

Sau khi Lục Vân nhận được tin tức, hắn lập tức đến Hạnh Lâm Đường, hắn thấy lông mày của những bệnh nhân này được bao phủ bởi một lớp tà khí màu xanh tím, đó là nguyên nhân khiến cơ thể họ khó chịu.

Khi gặp phải tà ma, thuốc men thông thường hay điều trị bằng châm cứu rất ít có tác dụng.

Lục Vân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng đạo pháp, loại trừ sạch sẽ tà khí cho bọn họ.

Sau khi hỏi kỹ, thì biết được những bệnh nhân này đều đến từ thôn Vĩnh Khê, hơn nữa sau khi bọn uống nước suối từ thôn Vĩnh Khê mới cảm thấy cơ thể không khỏe.

Lục Vân quyết định đến thôn Vĩnh Khê điều tra.

Thôn Vĩnh Khê là một ngôi làng nằm ở phía nam Giang Thành, được các ngọn núi bao quanh, cho đến nay vẫn chưa bị các ngành công nghiệp hiện đại làm ô nhiễm, nước suối chảy ra từ khe núi hoàn toàn có thể uống trực tiếp.

Bao nhiêu năm nay, dân làng thôn Vĩnh Khê đều uống như vậy.

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Gần đây, dường như nguồn nước đã xảy ra vấn đề gì đó.

Sau khi người dân thôn Vĩnh Khê uống nước suối, ít nhiều gì đều cảm thấy cơ thể khó chịu.

Sau khi hiểu sơ qua về tình hình, Lục Vân một mình vào núi, men theo dòng sông, đi ngược dòng và cuối cùng tìm thấy manh mối trong một hang động gần đầu nguồn.

Một cổ tà sát chi khí cường đại đang phát ra bên ngoài hang động.

Chắc hẳn đó là vấn đề.

Lục Vân mở Huyền Chân Nhãn Pháp ra, quét qua hang động tối tăm, tập trung quan sát vào những khu vực mà tà sát chi khí mạnh nhất, đột nhiên từ trong dòng suối chảy qua hang động, hắn phát hiện ra một vật thể tối đen như mực phát ra chút ánh sáng yếu ớt.

Tà linh khí!

Lục Vân nhanh chóng nhận ra rằng vật thể đó có nguồn gốc của tử sát chi khí, là một món vũ khí tử linh khí.

Nhưng ngay khi Lục Vân vừa định đi vào trong động lấy tà linh khí ra ngoài, đột nhiên một bóng người xinh đẹp chạy nhanh từ đầu bên kia hang đi tới, cầm lấy tà khí linh trước, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.

Mặc dù hang động giống như một đường hầm không đủ ánh sáng, nhưng Lục Vân vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bên kia vì còn mở Huyền Chân Nhãn Pháp, ngay lập tức kích động hét lên: "Chị Năm!"

"Hả?" Bóng người xinh đẹp bên trong sững sờ trong giây lát, cô dừng bước lại với vẻ mặt khó hiểu.

Lần này, Lục Vân càng chắc chắn rằng đó là chị năm Sở Dao, là người mà hắn nhìn thấy trong bức ảnh của ông nội Ngô, mặc dù khuôn mặt của người trong tấm hình có hơi mờ.

"Chị năm, là em, tiểu Lục Vân." Lục Vân lại kêu một tiếng.

"Tiểu Lục Vân?"

Sở Dao lắc đầu mấy cái, ngập ngừng đi ra khỏi sơn động, sau khi nhìn rõ dung mạo của Lục Vân, đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nói: "Thật sự là em sao, tiểu Lục Vân, chị còn tưởng là ai đến đánh cắp kho báu của chị đó!"

Phản ứng này là có hơi sai.

Quả nhiên, như chị cả đã nói, chị ấy không hề kích động như tưởng tượng, phải biết rằng khi hắn nhìn thấy chị tư trở lại, chị ấy đã kích động ôm cổ hắn hét lên không ngừng.

Phản ứng của chị năm thì, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng so với những người chị khác thì quá bình tĩnh, không giống như nhìn thấy người mình yêu thương sống lại từ cõi chết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nhưng mà Lục Vân cũng không có giải đáp nghi vấn trong lòng, mà chỉ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dao, ngữ khí kỳ quái nói: "Chị năm, sao mặt chị lại dính đầy bùn đất vậy?"

Dung mạo của Sở dao không hề thua kém với các người chị gái khác của Lục Vân, nếu so sánh ai đẹp hơn thì có chút khó khăn, chỉ có thể nói khí chất của họ không ai giống ai.

Khuôn mặt của Sở Dao rất thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt của cô cũng rất hoàn hảo, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà cô đã làm mình thành bộ dạng dính đầy bùn đất như vậy.

"Ha ha, nếu em cũng mới đi ra từ mộ, chắc em còn dính nhiều bùn đất hơn so với chị bây giờ đấy!"

Sở Dao cười nhạt nói, sau đó cúi người, dùng tay tát nước lên rửa mặt, liên tục tát như vậy mấy lần, khuôn mặt cuối cùng cũng sạch sẽ, thực sự đẹp đến cực điểm.

Lục Vân không nói nên lời: "Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp như thế này, tại sao phải biến khuôn mặt mình thành ra như vậy chứ... Chờ đã, chị vừa nói gì, mộ?"

Sau khi Lục vân nhận ra liền cả kinh nói: "Chị năm, sao chị lại thiếu đạo đức như vậy, lại đi đào mồ tổ tiên nhà người ta?"

"Tiểu Lục Vân em nói bậy cái gì vậy, cái gì mà đi đào mồ tổ tiên, chị chỉ đi đến những ngôi mộ không chủ, hơn nữa chị không phải đi làm chuyện xấu, chẳng qua là đi thu thập tà linh khí mà thôi......"

Sở Dao trừng mắt lên nhìn Lục Vân mà trách móc, sau đó dường như nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: "Sư bá không có dẫn em đi thăm mộ sao?"
Chương 221 Chị gái biến thành sư muội

"Sư bá?"

Lời nói Sở Dao có chút kỳ quái, nhất thời làm Lục Vân ngây người ra, cho rằng đầu óc cô hỏng rồi, bắt đầu nói nhảm!

Nhưng ngay sau đó Sở Dao nói: "Đúng vậy, sư phụ của em có phải là Thiên Huyền Tử không? Sư phụ của chị là Thiên Diệu Tử. Bọn họ là sư huynh muội của nhau. Vậy thì sư phụ của em không phải là sư bá của chị sao?"

"Này..."

Trong chốc lát, trong đầu Lục Vân đột nhiên vang lên một trận ong ong, mở to hai mắt trừng lên.

Hình như hắn có nghe lão đạo sĩ nói đạo hào của ông ấy là Thiên Huyền Tử, nhưng Lục Vân không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng lão đạo sĩ là một người cô độc mà thôi.

Nhưng những lời của chị năm nói đã khiến hắn nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.

"Chờ em thấm cái..."

Lục Vân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế chấn động trong lòng, một lát sau lại nói: "Ý của chị là, thật ra chúng ta là người cùng một tông môn, mà chị… dựa theo vai vế mà nói, chị là sư muội của em sao?"

Chị gái trở thành sư muội có thứ kích thích như vậy sao?

Sở Dao nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lục Vân hít sâu một hơi, rất nhanh liền phản ứng lại, vỗ nhẹ vào đầu Sở Dao, nói: "Vậy chị còn không mau gọi em sư huynh đi!"

Vốn tưởng Sở Dao sẽ tức giận, ai ngờ cô chắp tay trước ngực nói: "Sở Dao bái kiến sư huynh."

Thanh âm trong trẻo dễ nghe, giống như một trận gió thoảng qua căn nhà gỗ trong sơn cốc, dưới mái hiên những chiếc chuông gió đung đưa nhẹ nhàng, chúng chơi ra những tấu khúc chữa lành tâm hồn.

Lục Vân thực sự chưa bao giờ dám mơ rằng một ngày nào đó dựa vào vai vế mà hắn có thể hạ chị năm xuống dưới mình như vậy.

Đừng nói nữa, thực sự rất thú vị.

"Gọi lại một lần nữa."

"Chào sư huynh."

"Gọi lại."

"...."

"Tiểu Lục Vân, có phải em cố tình chọc giận chị đúng không? Đừng quên, chị là chị gái của em đó!"

Trên khuôn mặt thanh tú của Sở Dao rốt cục cũng hiện lên một tia tức giận, cô chống nạnh một cách đầy giận dữ và hét lên: "Gọi chị gái, năm mươi lần!"

Sự kiêu căng ngạo mạn của Lục Vân nhất thời bị quét sạch.

Quả nhiên là trả giá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Sau khi thành thật gọi chị gái năm mươi lần, Lục Vân hỏi: "Chị năm, nếu chị nói như vậy, thì chị sớm đã biết em vẫn còn sống?"

“Tất nhiên, sư phụ của chị đã nói cho chị biết từ lâu rồi, nhưng sư phụ của chị cũng đã nói chị tạm thời không thể tiết lộ tin tức về em cho bất kỳ ai, vì vậy chị đã giữ kín nó với các chị em khác!"

Nghe những gì Sở Dao nói, Lục Vân ngay lập tức cảm thấy tốt hơn.

Lúc đầu còn tưởng rằng chị năm không quan tâm đến mình nữa, nhưng hóa ra là do chị ấy đã biết mình còn sống nên đương nhiên sẽ không kích động như các người chị khác khi nhìn thấy mình.

Rất nhanh Lục Vân lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, chị năm, chị nói chúng ta có tông môn, vậy tên của tông môn của chúng ta là gì? Vị trí tông môn ở nơi nào? Còn có, chị biết sư phụ của em hiện tại ở nơi nào không?"

Trong lòng Lục Vân thực sự có quá nhiều nghi ngờ.

Ngay từ ngày đầu tiên trở lại Giang Thành, hắn đã phát hiện trong người mình có quá nhiều bí ẩn, để giải thích những bí ẩn này chỉ có cáchcách đi tìm lão đạo sĩ.

Sự xuất hiện của chị năm dường như mang đến hy vọng giải quyết được bí ẩn.

Sở Dao nhìn hắn một cách kỳ lạ, nói: "Thực sự chị không biết sư bá đã làm gì trong suốt những năm qua, nhưng ông ấy không nói em bất cứ điều gì à?"

"Ông ấy chính là một người vô trách nhiệm, nếu không ông ấy cũng sẽ không lấy tranh của em vẽ bán kiếm tiền." Lục Vân tức giận nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Được, chị sẽ trả lời, chị không biết vị trí của tông môn, sư phụ cũng chưa từng nói cho chị biết, về phần sư bá ở đâu, ngay cả em đệ tử thân truyền cũng không biết, vậy làm sao chị biết được?"

"..."

Vậy cuối cùng đã trả lời chưa?

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Vân, Sở Dao đắc ý lắc đầu và nói: "Nhưng đừng nản lòng, ít nhất chị biết tên của tông môn của chúng ta!"

Lục Vân mong đợi hỏi: "Tên của tông môn chúng ta là gì?"

"Thiên Đạo tông."

"Thiên Đạo tông?"

"Đúng vậy, Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chi Thiên cơ, Thiên Đạo tông!"

"Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chi Thiên cơ*, Thiên Đạo tông, cái tên này dường như ẩn chứa ẩn ý cao cả gì đó… sư môn của chúng ta, nhất định là vô cùng nổi danh!" (Đạo trong đại đạo tặc khống chế thiên hạ, Thiên trong đánh cắp thiên cơ của vạn vật có linh hồn)

"Ẩn ý cao cả?"

Sắc mặt Sở Dao đột nhiên có chút cổ quái, cô nói: "Chị thì không thấy như vậy, thậm chí còn có chút xấu hổ."

"Sư phụ nói, những người bên ngoài kia mỗi ngày gọi chúng ta là Kê Minh Cẩu* tông, sư phụ cũng nói thêm, nhất định không được tiết lộ tên tông môn trước mặt người ngoài, nếu không rất dễ bị người ta đánh chết. (Ý khinh bỉ, chỉ vật thấp kém…)

Nhất thời sắc mặt Lục Vân tối sầm lại, nói: "Vì bọn họ ghen tị, trên thế giới này có quá nhiều con mắt màu hồng*, họ nhìn người khác rất tệ, không tiết lộ ra bên ngoài cũng tốt, không thôi sẽ bị người ta bình luận tiêu cực một cách ác ý." (chỉ những người ganh đua, đỏ mắt với thành quả của người khác)

"Bình luận tiêu cực ác ý như thế nào?"

"Không có gì đâu, chị chỉ cần nhớ kỹ, bọn họ càng ghen ghét, thì khả năng tương lai tông môn chúng ta phát triển mạnh càng lớn, Thiên Đạo tông, vừa nghe tới liền cảm thấy tim đập loạn nhịp."

Lục Vân rất hài lòng với cái tên này.

Chỉ có một điểm làm hắn không hiểu.

Một tông môn vừa điên cuồng và tuyệt vời như vậy. Tại sao lão đạo sĩ lại muốn giấu đi, ở trong đạo quán mười năm, cũng không nói cho mình một tiếng.

Sợ hắn sẽ lấy cái cái tên này ra ngoài khoe khoang sao?

Vậy là không tin tưởng hắn quá rồi.

Sở Dao nhìn bộ dạng có phần tự hào của Lục Vân, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô càng trở nên kỳ lạ hơn, cô nghĩ đầu óc của Tiểu Lục Vân nhất định có vấn đề vậy mà hắn lại nên mới cảm thấy cái tên Thiên Đạo tông này thật tuyệt.

Không thấy xấu hổ sao sao?

Lúc này Lục Vân mới từ trong tưởng tượng vô hạn về Thiên Đạo tông vừa rồi mà hoàn hồn lại, lén liếc Sở Dao một cái nói: "Em không có ý gì…. nhưng chị năm, nhiều năm như vậy rồi mà chị chậm lớn quá phải không?"

"Chậm lớn? Em nói bậy!"

Sở Dao kiễng chân lên, đầu tiên là dùng tay so đầu mình và đầu hắn, thấy mình đã ngang tai Lục Vân thì cô ta so đo, nói: "Chị chậm lớn hồi nào chứ?"

Lục Vân nói: "Em đang nói về chiều cao à?"

"Ờ..."

Theo ánh mắt của Lục Vân, Sở Dao cúi đầu, ánh mắt rơi vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom