-
Chương 56-60
Chương 56: Tên khốn nạn vô liêm sỉ
Cô ta hừ một tiếng, cầm băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại.
Tôi dùng cái cốc ép dẹp mấy quả táo đỏ và mấy lát gừng, từ từ cẩn thận tỉ mỉ lấy hạt của táo đỏ ra.
Bạch Vi kéo cửa nhà vệ sinh và đi ra ngoài, lúc đi qua người tôi, cô ta nói một câu: "Tôi muốn xem xem anh có thể làm ra được trò trống gì", sau đó cô ta đi thằng lại cạnh giường, sau khi cầm điều khiển bật tivi lên, cô ta cởi giày cao gót ra, trèo lên giường, kéo chăn lên đắp kín nửa người, vẻ mặt không chút cảm xúc nằm tựa lưng vào đầu giường xem tivi.
Sau khi tôi chuyên tâm lấy hết hạt táo đỏ ra, sờ vào ấm nước thì thấy nhiệt độ vừa đủ rồi, liền cầm ấm nước vào nhà vệ sinh, thấm một cái khăn tắm sạch vào nước nóng.
"Này, dùng cái khăn ấm mà chườm bụng." Tôi cầm cái khăn nóng chạy đến bên cạnh giường đưa cho cô ta.
Cô ta nghệt mặt ra không nói không rằng, cũng không cầm lấy khăn.
"Để lâu là khăn lại nguội mất, nhanh lên, làm xong tôi còn được về phòng ngủ sớm."
Lúc này cô ta mới liếc nhìn tôi một cái, sau đó cầm lấy cái khăn, hai tay lọ mọ trong chăn làm cái gì đó.
Chắc là kéo áo lên, kế tiếp là kéo váy xuống.
Nghĩ đến đây, tôi không thể không có chút hưng phấn cho được.
Tiếc là cô ta lại đang đến tháng.
"Xong rồi, anh có thể ra ngoài rồi." Cô ta lại lạnh lùng nói.
"Tôi còn làm chút canh táo đỏ và gừng."
Nói xong, tôi cầm chai nước khoáng mới mua đổ vào ấm, bỏ thêm cả táo đỏ đã lọc sạch hạt và gừng vào ấm, đậy nắp lại và bắt đầu nấu.
Mãi đến sau khi nước sôi được khoảng năm phút mới thêm đường đỏ vào khuấy, sau đó tắt nguồn điện đi, vậy là đã nấu xong một ấm canh táo đỏ và gừng trị cảm lạnh và đau bụng đến tháng.
Món này trước kia tôi từng nấu cho Lâm Lạc Thủy khá nhiều lần rồi, nó rất hiệu quả đối với mặt này của chị em phụ nữ, nhưng người ra máu nhiều quá thì không được uống nhiều, nếu không có khả năng sẽ chảy máu không ngừng.
Tôi rót ra một cốc, sau khi đợi nó nguội bớt đi một chút thì bưng đến bên giường cho Bạch Vi, nói: "Nhân lúc nó còn ấm thì uống đi, khẩu vị không tồi đâu."
Vẻ mặt Bạch Vi không chút biểu cảm, liếc nhìn cái cốc đó, dường như do dự một chút, cuối cùng cũng cầm lấy cốc nước.
"Khăn lạnh rồi nhỉ, đưa cho tôi, tôi đi nhúng lần nữa cho nó nóng lên."
"Không cần đâu."
Cô ta lấy cái khăn ra để lên cái tủ ở đầu giường, rồi bê cốc nước lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó cau mày lại.
Món này mặc dù có đường đỏ và táo đỏ nhưng vẫn có chút cay.
Tôi cởi giày ra, đặt mông lên giường, vén cái chăn lên.
"Anh làm gì vậy?" Bạch Vi túm chặt lấy cái chăn, vừa căng thẳng vừa tức giận kêu lên.
"Xoa bóp huyệt tam lý ở chân cho cô, chỗ đó có thể làm giảm cơn đau bụng đến tháng."
Tôi vừa nói vừa dùng sức kéo cái chăn ra, một tay túm chặt lấy chân của cô ta, lúc này mới phát hiện là cô ta vẫn chưa cởi quần tất.
Là quần tất màu đen, hết sức quyến rũ, cảm giác tay sờ vào cũng rất sịn, xem ra rất khó rách.
"Khốn nạn, thả tôi ra!" Mặt cô ta đỏ ửng lên, giận dữ liều mạng đạp thẳng chân ra.
Tôi tóm chặt lấy cổ chân của cô ta, nhàn nhạt nói: "Giám đốc Bạch, hầu hết tất cả các bộ phận trên cơ thể cô tôi đều đã từng sờ rồi, bây giờ chỉ là xoa bóp chân một chút thôi mà chứ có làm gì cô đâu, không cần phải như thế này chứ."
"Không cần anh xoa bóp, mau thả tôi ra!"
"Xin lỗi, tôi đã nói là tôi muốn theo đuổi cô, thì tôi phải quan tâm cô, phải che chở bảo vệ cô, khiến cô cảm nhận được tình yêu của tôi, thế nên tôi bắt buộc phải xoa bóp."
"Anh......Tôi chưa từng thấy ai khốn nạn vô liêm sỉ giống anh như thế này!"
"Đương nhiên rồi, tôi là độc nhất vô nhị mà, mau thả lỏng ra chút đi, đừng giãy giụa nữa, để tránh khỏi bị tôi đánh."
"Anh dám đánh tôi thử xem, tôi lập tức báo cảnh sát."
"Tôi khuyên cô đừng báo nữa làm gì, lúc nãy cũng đã nói rồi, bắt tôi vào rồi có làm sao? Tôi gọi một cuộc điện thoại thì sẽ có người bảo lãnh cho tôi ra, thế nên cô đừng tốn sức nữa. Còn nữa, tôi khuyên cô thêm lần nữa, đừng giãy giụa, cô càng giãy giụa tôi càng thích thú, lỡ lát nữa không kiềm chế nổi lại cởi quần áo của cô ra, đến lúc đó đừng có mà trách tôi."
"Anh dám?"
"Cô cảm thấy tôi có gì không dám nào?"
Cô ta tức đến nỗi lồng ngực nhấp nhô không ngừng phập phồng, cắn răng lại, nổi điên lên trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lạnh nhạt cười, đột nhiên tay tôi dùng súc kéo chân của ta đến trước mặt.
Nói thật, tôi chưa bao giờ thích chân của người khác, cảm giác buồn nôn, đặc biệt là chân của đàn ông, chỉ cần có người cởi giày trước mặt tôi, tôi sẽ liền cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên, con gái thì ngoại lệ.
Trước đó, tôi cũng không biết chân của con gái phải như thế nào mới được xem là đẹp, nhưng chân của Bạch Vi lại cho tôi một cảm giác đường cong đẹp mềm mại, lại còn tinh tế lung linh nữa.
Đây đại khái chính là cái gọi là bàn chân đẹp của con gái nhỉ, chả trách có nhiều người đàn ông lại thích chân của con gái như thế.
Đương nhiên tôi không có cái gọi là sở thích quái gở với bàn chân, càng không muốn đi gặm đôi chân mặc dù không có mùi gì nhưng vừa nãy không hề rửa ráy của cô ta.
Tôi chỉ nhìn ngắm một chút thôi, sau đó tôi đè cô ta xuống giường, dùng đùi của mình đè chặt chân cô ta.
Cô ta tiếp tục ra sức giãy giụa một lúc.
"Giám đốc Bạch, cô mà còn động đậy nữa thì sẽ đụng vào chỗ đó của tôi đó."
Tôi dùng sức đè chặt cô ta lần nữa, chỉ vào phần dưới của mình và nói.
Quả nhiên là cô ta không dám cựa quậy nữa, chỉ một tay cầm cốc nước, một tay thì sống chết ấn chặt cái chăn che phần dưới lại, đồng thời gương mặt đỏ ửng cắn răng cắn lợi trợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tóm chặt lấy cái bắp chân thon thả đó của cô ta, tìm đúng chỗ xương bên của khớp gối xuống rộng bằng bốn ngón tay, dùng ngón tay cái ấn xuống dưới, từ từ ấn vào huyệt vị qua lớp tất đó.
Chỗ này chính là huyệt tam lý ở chân, bình thường ấn vào chỗ này rất có lợi cho cơ thể. Trong nhà tù ẩm thấp và tối tăm, tôi luôn nhờ vào việc ngày ngày kiên trì xoa bóp ấn huyệt và tâp thể dục mới tránh khỏi các loại bệnh vặt vãnh.
Bạch Vi không giãy giụa nữa, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp và vẻ mặt ửng đỏ như cũ, chỉ là không còn nghiến răng nghiến lợi nữa mà là cắn môi.
Cắn lớp son môi nhạt còn sót lại ở môi dưới, nét mặt vô cùng quyến rũ.
Cộng thêm cả cái bắp chăn thon dài của cô ta, đặc biệt là lớp tất cực kỳ mềm mại, khiến tôi lại suy nghĩ lung tung.
Rất muốn thò tay lên trên, thò đến chỗ sâu trên đùi cô ta.
Nhưng đúng lúc cô ta lại đến tháng.
Kỳ đến tháng đáng ghét.
"Anh......"
Đột nhiên Bạch Vi trợn tròn hai mắt, ngón tay chỉ vào đũng quần của tôi, vô cùng căng thẳng nói.
Tôi có chút ngượng ngùng, sớm đã biết là cậu nhỏ của mình cựa quậy rồi, nhưng mãi không dám làm bừa, sợ bại lộ mất.
Không ngờ là quần lại không thể giấu giếm được, bị Bạch Vi nhìn thấy rồi.
Trong lúc bối rối, rồi ngượng ngùng cười: "Giám đốc Bạch, không cần để ý, cô xinh đẹp và cuốn hút như vậy, tôi còn sờ vào đùi của cô nữa, nếu còn không có tí phản ứng nào thì không phải là đàn ông nữa rồi, cô nói đúng chứ. Ngoài ra tôi cũng nhắc nhở cô lần nữa, đừng có cựa quậy đó, nếu không sẽ đụng vào nó đấy."
"Lưu manh! Vô liêm sỉ!"
Bạch Vi vội vàng ngoảnh đầu sang một bên, không dám xem trò đó của tôi, trong miệng liên tục phát ra vô số câu chửi bới tôi vào tối nay.
"Đừng chỉ có biết chửi người, nhanh uống hết cốc nước đó đi, nếu không thì đổ hết ra mất."
Cô ta không phản ứng, cũng không uống cốc canh táo đỏ gừng đó.
Tôi đoán, vừa rồi cô ta không đặt cốc nước này xuống vốn dĩ là muốn dùng để hắt vào mặt tôi, nhưng lại sợ tôi phát điên lên xé rách quần áo của cô ta, thế nên không hắt nữa.
Nhưng làm đổ không ít nước ra chăn rồi, đúng là lãng phí.
Mãi đến khi tôi không trêu chọc cô ta nữa, chuyên tâm ấn bóp chân của cô ta, mãi hồi lâu sau cô ta mới ngửa đầu lên uống hết cốc nước đó.
Sau đó cô ta nằm tựa lên đầu giường, lại không mắng tôi nữa, cũng không giãy dụa, chỉ lạnh lùng xem tivi.
"Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?" Đột nhiên tôi hỏi một câu.
Cô ta không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta đỡ hơn khi nãy rất nhiều, cốc nước đó và ấn bóp huyệt tam lý ở chân chắc là có tác dụng rồi.
"Thoải mái không?" Tôi lại hỏi thêm một câu nữa.
Cô ta vẫn không lên tiếng.
"Nếu thoải mái thì rên mấy tiếng đi, không cần lườm liếc tôi, rên mấy tiếng thì sẽ cảm giác càng dễ chịu hơn."
Chương 57: Cô ta thật sự là rất xinh đẹp
Đột nhiên cô ta cầm một cái gối lên, dùng sức ném về phía tôi.
Tôi kịp thời giơ tay lên né cái gối ra, nếu không thì sẽ đập vào vết thương ở trên trán mất.
"Nào, đổi chân khác."
Tôi thả chân phải của cô ta ra, thò tay vào trong chăn đi tìm cái chân kia của cô ta.
Cô ta vẫn cứ hơi giãy giụa như kiểu cũ, sau đó ngoan ngoãn để im cho tôi xoa bóp bắp chân.
Nhưng cô ta vẫn cứ ấn chặt chăn vào chỗ đùi, không cho tôi ngắm nhìn vào chỗ sâu trên đùi cô ta.
Tôi không trêu ghẹo cô ta nữa, chuyên tâm xoa bóp bắp chân của cô ta, trong phòng chỉ còn lại tiếng tivi.
Khoảng mười phút trôi qua, lúc tôi cảm thấy cũng ổn rồi, ngẩng đầu lên thì phát hiện hai mắt của cô ta đã nhắm chặt lại, đầu dựa vào đầu giường, hình như là cô ta đã ngủ quên rồi.
Tôi thấp giọng nói một câu: "Giám đốc Bạch, tôi muốn sờ đùi của cô."
Cô ta không phản ứng, mí mắt cũng không nhấp nháy, đúng là ngủ thật rồi.
Nhìn khuôn mặt bình thản, đã đỡ đau, lộ rõ vẻ tinh tế của cô ta, tôi không nhịn được lại nổi hứng nghĩ lung tung lên, đặc biệt là mình còn đang xoa xoa bắp chân của cô ta.
Tranh thủ lúc cô ta ngủ quên, tôi lấy cái cốc ra, kéo váy của cô ta lên, dạng hai chân của cô ta ra, ép lên người cô ta, như thế này thì cô ta không có cách nào giãy giụa được nữa.
Cho là cô ta đến tháng, thì dùng tay sờ sờ chút cũng được mà.
Hoặc là thử nếm thử bờ môi của cô ta......
Môi của cô ta rất hồng hào và trơn bóng, môi trên còn hơi cong cong, dư vị chắc chắn là không tồi.
Nghĩ đến đây, xém chút nữa thì tôi đã không làm chủ được bản thân, bởi vì đã rất lâu rồi mình không đụng vào đàn bà rồi.
Cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó chậm rãi đặt chân của cô ta xuống giường, lại còn giúp cô ta đắp chăn cẩn thận, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, đứng ở cạnh giường tôi có chút không nỡ, ngắm nhìn cô ta đang ngủ say.
Cô ta thật sự là rất xinh đẹp.
Nhẫn nại thêm chút nữa thôi, không lâu nữa tôi sẽ chiếm được trái tim cô ta về tay tôi, đến lúc đó để cho cô ta chủ động, như kiểu ngồi lên tự mình chủ động.
Tôi chỉ bật mỗi mình đèn ngủ, còn đâu thì tắt hết tivi và những bóng đèn khác đi, sau đó bước ra khỏi phòng của cô ta.
Về phòng của mình, điều đầu tiên tôi làm đó là đi xối nước lạnh để mình bình tĩnh trở lại, sau đó bật tivi lên xem, cố gắng phân tán sức chú ý.
Nhưng nửa đêm tôi vẫn nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy Bạch Vi ngoan ngoãn giống như một con cừu bông bé nhỏ, ngoan ngoãn phục tùng tôi, bày ra bất cứ một tư thế nào mà tôi yêu cầu.
Sau đó, tôi lại mơ thấy Văn Giai, cô ấy đứng trên một cánh đồng cỏ xanh ngát, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, nụ cười tỏa nắng đang vẫy tay về phía tôi, sau đó đi về phía xa xăm.
Tôi tiu nghỉu nhìn bóng dáng Văn Giai đi xa, cuối cùng bất giác nhấc chân lên đuổi theo cô ấy.
Vào lúc càng ngày càng đến gần với hình bóng của cô ấy, cô ấy quay đầu lại, lại nở nụ cười tỏa nắng với tôi.
Nhưng không biết tại sao, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy lại không phải là Văn Giai, mà lại biến thành Lâm Lạc Thủy.
Không hề trang điểm lòe loẹt, chỉ có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đó là Lâm Lạc Thủy của thời đại học.
Cô ấy của lúc bấy giờ vẫn đơn thuần.
Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Lạc Thủy hồn nhiên trong sáng không chút bụi trần và hỏi: "Tại sao em lại muốn rời xa anh?"
Lâm Lạc Thủy không trả lời, mà nở nụ cười xinh tươi, sau đó quay người đi, đi trên cánh đồng mênh mông xanh ngát, cứ thế đi thằng về phương xa không có điểm đích.
Tôi rất buồn, cũng rất tức giận, lớn giọng gào thét lên với hình bóng của cô ta: "Tại sao em lại muốn rời xa anh?"
Sau đó, tôi đột nhiên ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Bên ngoài cửa sổ láng máng có tiếng động cơ thường nghe thấy của xe máy, trong khe hở của tấm rèm vừa dày vừa nặng cũng có một tia nắng mặt trời chiếu xuyên vào, trời đã sáng rồi.
Tôi lau mồ hôi trên chán đi, cầm điện thoại lên xem, hơn bảy gờ rồi, sau đó tôi châm một điếu thuốc, đi đến bên cửa số kéo rèm ra, lặng lẽ tắm ánh nắng mặt trời.
Lâm Lạc Thủy chết tiệt.
Hút xong điếu thuốc, tôi đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo và ra khỏi phòng.
Tôi ăn bữa sáng do khách sạn cung cấp ở nhà ăn tầng hai, tôi đi ra ngoài phố, đi đến một tiệm hoa ở cách đó không xa, mua một bó hoa hồng tươi đẹp, rồi còn mua thêm một phần ăn sáng mang về.
Hôm nay là thứ bảy, chắc là bên BTT không làm việc, hôm nay Bạch Vi không cần phải tiếp tục bận rộn với công việc của dự án đó nữa, chắc là cô ấy không dậy sớm như vậy.
Về đến khách sạn, tôi ôm bó hoa và gõ cửa phòng của bạch Vi.
Không lâu sau, Bạch Vi ở trong phòng dùng tiếng anh hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Tôi, Phương Dương."
"Có việc gì không?" Giọng của cô ta trở nên lạnh lùng.
"Đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi sẽ nấu thêm cho cô bát canh táo đỏ gừng nữa."
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Tôi đã mua xong rồi, mở cửa đi, dù sao thì tôi cũng có làm gì cô đâu."
"Tôi nói là không cần rồi mà, anh để lại tự mình ăn đi."
"Giám đốc Bạch, tôi sẽ đứng mãi ở đây, đến khi cô mở cửa mới thôi, dù sao thì tôi cũng không sợ người khác cười nhạo."
"Tùy anh." Cô ta lạnh lùng nói, sau đó bên trong phòng không còn tiếng động nữa.
Tôi lại gõ cửa, gọi giám đốc Bạch, bên trong vẫn không có tiếng động.
Tôi không bỏ cuộc, cứ đứng lì ngoài cửa, cứ cách hai ba phút lại gõ cửa một lần.
Dường như Bạch Vi trái tim sắt đá không bận tâm đến tôi, không hề trả lời.
Không lâu sau, cửa phòng của phòng bên cạnh mở ra, có hai đồng nghiệp nữ trong nhóm dự án bước ra, xem dáng vẻ hình như là muốn đi ăn sáng.
"Phương Dương, chào buổi sáng."
Tối hôm qua đã giao lưu đến nỗi quen mặt luôn rồi, bọn họ chủ động cười và chào hỏi tôi.
"Chào buổi sáng." Tôi cũng cười lại, sau đó chỉ vào cửa phòng của Bạch Vi, cố ý tăng âm lượng lên và nói: "Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi."
Hai cô gái đó che miệng cười và nói: "Thế thì anh thể hiện cho tốt vào."
Nói xong, hai cô gái đó nhẹ nhàng bước nhanh qua người tôi, lúc đi vào trong thang máy còn quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó thì thà thì thầm bàn tán gì đó trong thang máy.
Tất cả đồng nghiệp của nhóm dự án đều ở mấy phòng bên cạnh, lại tiếp tục có những đồng nghiệp khác ra khỏi phòng, đa số bọn họ nhìn thấy tôi đều sẽ chủ động chào hỏi, sau đó nhìn bó hoa hồng trong tay tôi và cánh cửa phòng đóng chặt im lìm kia với ý tứ hàm xúc sâu xa.
Mỗi lúc như vậy, tôi đều sẽ lớn tiếng lặp lại câu nói ban nãy: "Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi."
Mãi đến sau khi nói lặp lại ba lần, cuối cùng khóa cửa của cánh cửa phòng bạch Vi mới kêu lên một tiếng 'cách', sau đó hở ra một khe hở, lộ ra nửa khuôn mặt của Bạch Vi.
"Đưa đồ ăn sáng cho tôi." Cô ta nói với giọng tức giận đùng đùng.
Tôi đưa cả hoa hồng và bữa sáng trong tay tới và nói: "Có cả hoa nữa, chúc cô ngày nào cũng có tâm trạng thật tốt."
Cô ta không có chút biểu cảm khác biệt nào, rõ ràng là đã nhìn thấy bó hoa hồng trong tay tôi qua mắt mèo ở cửa rồi.
"Không cần hoa, anh giữ lại mà tự thưởng thức đi, chỉ cần anh cách xa tôi một chút thì tôi sẽ có tâm trạng tốt ngay."
Bạch Vi không lấy dây xích chống trộm ra, thế nên khe cửa rất nhỏ, đồ ăn sáng được đựng trong hộp thức ăn dùng một lần nên không đưa qua khe hở đó được, cô ta loay hoay cả buổi cũng không đưa qua khe được.
Trong lúc tức tối, cô ta lại đưa lại đồ ăn sáng ra ngoài: "Không cần nữa, trả lại cho anh."
Tôi không nhận, chỉ cười tít mắt và nói: "Không phải là cô mở cửa ra thì có thể cầm vào được rồi hay sao?"
"Không mở!"
"Thế thì cô cứ xách như vậy đi nhé." Nói xong, tôi cố ý lùi lại phía sau một bước, tránh né đồ ăn sáng mà cô ta trả lại.
"Anh......"
"Đừng vứt lung tung đấy nhé, lát nữa lao công sẽ chửi cho đấy."
"Phương Dương, anh là cái đồ khốn nạn!"
Bạch Vi giận dữ chửi mắng, sau đó 'cạch cạch' lấy cái dây xích chống trộm ra.
Tôi nhân cơ hội này lấy chân chèn vào khe cửa, từ từ luồn vai vào bên trong cửa.
"Anh làm gì vậy? Ra ngoài."
Bạch Vi ở bên trong cũng dùng sức chặn cửa phòng lại.
Nhưng chút sức lực đó của cô ta đâu thể là đối thủ của tôi được, không được nổi vài giây thì cửa phòng đã bị đẩy ra rồi, tôi lách người chuồn vào trong.
Chương 58: Vô lại
Cô ta mắc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, làm tôn lên làn da trắng ngần, đặc biệt là phần ngực và bả vai chỉ đeo hai cái dây.
Tôi đưa bông hoa hồng tươi thắm đến trước mặt cô ta, nói: “Vi Vi, tặng cô này, chúc cô luôn vui vẻ.”
“Anh gọi ai là Vi Vi? Đi ra ngoài!” Cô ta tức giận đến mức đỏ bừng mặt, một tay che ngực, một tay chỉ ra ngoài.
“Cô chứ ai, gọi như thế không phải càng thân thiết hơn à.”
“Anh… Anh là đồ vô lại!”
“Không vô lại một chút thì sao tán được cô, đúng không.”
Bạch Vi nổi giận không nói gì, dứt khoát quay người đi vào phòng, dằn mạnh hộp đồ ăn sáng lên bàn.
“Chẹp chẹp chẹp, cô xem tính cách mình đi kìa, cháo sóng hết ra ngoài rồi.”
Tôi vội vàng đi vào, đặt hoa xuống chiếc tủ đầu giường của cô ta, sau đó cẩn thận mở lớp giấy bọc bên ngoài hộp đồ ăn ra, dùng khăn giấy lau cái hộp sạch sẽ, rồi đặt lên bàn.
“Đánh răng rửa mặt chưa? Nhanh lên, rồi tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
Cô ta lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người, sau đó đứng bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa lạnh lùng.
“Đừng nhìn tôi như thế, cô biết là vô dụng mà. Ngoan nào, mau ăn đi, đói thì chỉ thiệt thân thôi.”
Tôi thu dọn túi giấy một cách tự nhiên, sau khi lau bàn sạch sẽ, tôi cầm bình nước, táo đỏ và gừng còn thừa từ tối qua đi vào nhà tắm.
Không lâu sau, Bạch Vi đi đến cửa, lạnh lùng nói: “Tôi phải đánh răng.”
“Nhanh lên.” Tôi tăng nhanh tốc độ tay, rửa sạch đồ xong thì đi ra ngoài. Lúc đi qua người cô ta, tôi nhìn vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô ta, nói: “Không trang điểm cô đã rất xinh rồi, hơn cả ối diễn viên điện ảnh.”
“Hừ!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào nhà tắm.
Giống như tối qua, tôi đun nửa bình táo đỏ và gừng, nước vừa sôi thì Bạch Vi đã rửa mặt xong đi ra.
Đầu tiên, cô ta uống một cốc nước, sau đó lại nhìn đồ ăn sáng trên bàn, lạnh lùng nói một câu “Cảm ơn”, rồi ngồi xuống bàn mở chiếc hộp đồ ăn ra.
Tôi dựa vào chiếc tủ ti vi, mỉm cười thản nhiên nhìn cô ta ăn cháo.
Rõ ràng cô ta biết phản kháng cũng vô dụng, nên dứt khoát hưởng thụ luôn.
Không lâu sau, khi nước táo đỏ và gừng đã được, tôi rót một cốc đặt trên bàn của cô ta, hỏi: “Còn đau không?”
“Hết rồi.” Giọng nói của cô ta vẫn rất lạnh lùng.
“Ừm, thế thì tốt. Nhưng cô vẫn phải uống nước táo đỏ gừng, nó có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa…”
“Không cần mát xa.” Cô ta nhanh chóng cắt ngang lời tôi.
“Ha ha ha…” Tôi không nhìn được bật cười, sau đó lại hỏi: “À, hợp đồng của BTT đã ký xong rồi, cô còn định ở lại Chiêng May bao lâu nữa? Chờ phần mềm giao hoàn tất và vận hành bình thường xong mới về, hay vài hôm nữa là về thôi?”
“Mấy hôm nữa, việc giao phần mềm để người khác xử lý là được, trong nước vẫn còn nhiều việc cần tôi làm.”
“Thế tôi về cùng cô nhé, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của cô mà.”
“Ừm.”
Cô ta đáp qua loa một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cháo, chủ đề này coi như chấm dứt tại đây.
Tôi có phần buồn chán nhìn cô ta.
Sau khi Bạch Vi ăn cháo xong, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Nếu cô đã hết đau rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi. Dẫu sao, hai ngày cuối tuần tới cô cũng rảnh, nhân cơ hội này đi ngắm phong cảnh của Chiêng May đê.”
“Không.” Cô ta không chút do dự, lạnh lùng từ chối.
Tôi không bận tâm, tự nhiên hỏi tiếp: “Cô đã đi miếu đen miếu trắng chưa? Cổ thành, đại học Chiêng May nữa?”
“Tôi nói rồi, tôi không đi.”
Cô ta ném chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó bưng cốc nước táo đỏ và gừng lên miệng nhấp thử độ nóng.
“À, chúng ta đi đến khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở đi nào, xem phòng bà ấy từng sống.”
Bạch Vi ngớ ra: “Khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở?”
“Ừ, chắc cô không biết rồi. Đặng Lệ Quân qua đời ở khách sạn hoàng gia Mae Ping của Chiêng May, mỗi lần đến Chiêng May, bà ấy đều ở cùng một phòng tại khách sạn đó. Đến giờ, khách sạn đó vẫn giữ bày trí khi bà ấy vào ở, bây giờ thì mở cho khách du lịch vào tham quan rồi.”
Bạch Vi gật đầu: “Tôi biết, còn biết bà ấy hát bài “Câu chuyện tiểu thành” ở Chiêng May. Chỉ là dạo này tôi bận quá, không nghĩ đến chuyện này thôi.”
“Thế thì tối nay chúng ta cùng đi xem đi.”
“Không, đi riêng đi!” Giọng điệu của cô ta lại lạnh đi.
“Giám đốc Bạch, cô không đá tôi đi được đâu nên đừng phản đối nữa, ngoan ngoãn hưởng thụ đi. Như thế sẽ không đến mức ngượng ngập, cũng không khiến cô tức giận cả ngày. Như vậy không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là khi tới tháng.”
Bạch Vi lại tức giận lườm tôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng nói một câu “Anh đúng là một tên vô lại chính cống.”
Tôi biết cô ta rơi vào tình huống bất đắc dĩ, nên cuối cùng quyết định không phản kháng nữa, nên tôi đắc ý mỉm cười: “Thế để tôi xem đặt lịch thế nào, chắc phải tìm hướng dẫn viên du lịch đấy.”
Nói rồi, tôi mở điện thoại thử tra trên mạng một lúc, lướt web một lúc lâu cũng không tìm thấy, nên tôi dứt khoát gọi cho Bansha.
Bansha là đại ca của lũ côn đồ ở đây, chuyện này kiểu gì ông ta cũng giải quyết được.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói khách sáo của Bansha.
Tôi nói chuyện muốn đến khách sạn hoàng gia Mae Ping cho ông ta, ông ta lập tức bảo đảm là cứ giao cho mình, hơn nữa còn làm xong rất nhanh.
Kết quả là tôi vừa cúp máy chưa đến mười phút, Bansha đã gọi tới thông báo đã làm xong việc một cách rất nịnh nọt.
Cúp máy của Bansha xong, tôi giơ điện thoại lên với Bạch Vi, nói: “Tôi đã đặt lịch ở khách sạn đó xong rồi, chiều nay đấy nha, ăn trưa xong chúng ta sẽ đến đó. Sáng nay, chúng ta đi mấy chỗ khác trước được không?”
“Tôi không muốn đi đâu trong sáng nay cả.” Bạch Vi lạnh lùng quẳng cho tôi một câu.
“Đừng thế, đến tháng thì nên ra ngoài đi dạo. Một là giữ tâm trạng vui vẻ, hai là thúc đẩy máu huyết tuần hoàn. Chỉ cần không làm những việc kịch liệt là được, sẽ không ra nhiều đâu.”
“Đi cùng anh thì tôi có thể vui được sao?”
“He he, lát nữa tôi sẽ kể vài câu chuyện mặn mòi là cô thấy vui ngay à.”
“Lưu manh!”
“Mau vào nhà tắm thay đồ đi, tôi đun cho cô ít nước nóng đã, cho vào bình giữ nhiệt mang đi, ra ngoài không thể uống đồ uống lạnh được.”
Nói rồi, tôi rót hết nước táo đỏ và gừng còn lại trong bình vào một cái cốc, sau đó rửa sạch bình, đun thêm nửa bình nước nóng, rồi lại cầm bình giữ nhiệt của cô ta vào nhà tắm rửa sạch.
Bạch Vi không phản đổi, chỉ bực dọc lườm tôi, sau đó bắt đầu thay đồ.
Thấy cô ta cầm quần áo và túi đồ trang điểm đi vào nhà tắm, tôi bổ sung thêm một câu: “Không cần trang điểm quá đậm đâu, cô vốn đã rất xinh rồi, không trang điểm cũng đã xinh hơn nhiều cô gái trang điểm rồi.”
“Hừ, mồm mép tép nhảy.” Cô ta đóng cửa nhà tắm lại bụp một tiếng.
Lúc tôi đun sôi nước đổ vào bình giữ nhiệt, Bạch Vi đẩy cửa bước ra. Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, kết hợp với một chiếc váy dài xếp ly màu đen và một đôi xăng đan cùng màu, trông vừa gọn gàng vừa xinh đẹp.
Chương 59: Lời khen ngợi của cánh đàn ông
Tôi không khỏi nhìn chăm chú vào cô ta, tán thưởng nói: “Bình thường nhìn cô mặc đồ công sở đã đẹp lắm rồi, không ngờ đổi sang kiểu đồ này còn mê người hơn.”
Bạch Vi nghiêm mặt: “Đừng nịnh bợ nữa, tôi không trúng chiêu này của anh đâu.”
“Không phải nịnh, lời thật lòng đấy. Nếu cô đi thi hoa hậu, kiểu gì cũng đoạt giải hoa hậu hoàn vũ, hay hoa hậu quốc tế gì đó đấy! Đến giải Miss Tiffany của Xiêng La khéo cũng về tay cô luôn ý chứ.”
“Hừ, tôi đã nói rồi, cái mồm chuyên nịnh bợ của anh không có tác dụng với tôi đâu.”
Dứt lời, lúc cô ta đi đến chỗ chiếc tủ đầu giường thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta đột nhiên ngoảnh lại, cau mày hỏi: “Vừa nãy anh nói cuộc thi Miss Tiffany của Xiêng La à?”
Tôi vờ như không có chuyện gì gật đầu: “Ừ, hoa hậu của cuộc thi Miss Tiffany năm nào cũng rất đẹp.”
Cô ta lập tức tức giận cầm gối ném tôi: “Cái đồ điên nhà anh, lại đi so tôi với người chuyển giới. Anh tưởng tôi không biết cuộc thi đó dành cho người chuyển giới chắc?”
Tôi bắt lấy cái gối đó, mỉm cười ngượng ngập: “Những người chuyển giới đó đều rất đẹp, đặc biệt là cái cô tên là Poy đang đóng phim ý, người ta còn được coi là mỹ nhân đẳng cấp trong làng giải trí đấy.”
“Anh còn nói nữa!”
“Rồi rồi, tôi không nói nữa, họ có đẹp đến mấy cũng không bì kịp được với giám đốc Bạch có một không hai của chúng ta. Nếu giám đốc Bạch tiến thân vào ngành giải trí, vài phút đã trở thành mỹ nhân số một của châu Á, hơn họ là cái chắc.”
Bạch Vi lại cầm một cái gối nữa ném tôi, nhưng lần này sắc mặt cô ta hơi ngại ngùng, có vẻ vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô gái nào mà chẳng thích được khen là xinh đẹp, đặc biệt là lời khen của cánh đàn ông.
Tôi lại bắt lấy cái gối đó, lần lượt đưa hai cái gối lên mũi ngửi, sau đó cau mày: “Sao lại có mùi nước miếng nhỉ? Cô ngủ bị chảy dãi à?”
“Anh mới chảy dãi ý.”
Mặt Bạch Vi lập tức đỏ bừng, phi như bay giằng hai cái gối lại, sau đó hầm hừ lườm tôi.
Tôi cười he he vài tiếng, ngoảnh lại vặn nắp bình giữ nhiệt.
Nhưng rất nhanh, tôi lại quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cô ta đang dí sát chiếc gối lên mũi ngửi.
“Ha ha ha…” Cuối cùng tôi không nhịn được bật cười lớn.
“Anh…”
Bạch Vi tức điên lên, ném mạnh cái gối lên người tôi.
“Trêu cô đấy.” Tôi vừa né cái gối của cô ta, vừa cười nói: “Dù thật sự có nước miếng cũng không sao, nước miếng của cô cũng thơm lắm, tôi nếm thử rồi.”
Cô ta càng tức giận hơn, không ngừng ném cái gối đó về phía tôi như vũ bão.
Tôi thật sự không thể né được, chỉ đành bắt lấy tay cô ta, kéo vào trong lòng, cười hi hi nhìn cô ta, nói: “Có phải cô thấy vừa vui vừa tức vừa phấn khích không? Cô có thấy hẹn hò với tôi rất thú vị không?”
“Xì! Ai thèm hẹn hò với cái loại lưu manh như anh.”
Cô ta đẩy tôi ra, hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm gối quay lại chỗ tủ đầu giường tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tôi không trêu nghẹo cô ta nữa, mà về phòng mình để tháo cái túi lưới trên đầu ra trước, đội cái này đúng là quá làm mất hứng.
Hôm qua, lúc đến bệnh viện thay thuốc, bác sĩ nói vết thương của tôi đã khép miệng rất tốt, vài hôm nữa là có thể tháo băng được rồi. Tôi cố ý lấy một ít bông băng và vải xô từ viện về, vì vết thương của tôi nằm ngay vị trí mép trán. Dán băng gạc rồi dùng băng vải quấn kỹ để tránh vi khuẩn xâm nhập là được, như vậy chí ít trông không buồn cười.
Tôi đi ra ngoài hội hợp với Bạch Vi, sau khi xác định cô ta đã mang theo băng vệ sinh, tôi và cô ta đi xuống tầng dưới của khách sạn, vừa hay chạm mặt mấy người của nhóm dự án.
Vừa nhìn thấy tôi và Bạch Vi, mấy đồng nghiệp đó đều mỉm cười chào hỏi với chúng tôi một cách lịch sự, nhưng họ lại cười một cách sâu xa.
Có lẽ mấy cô ấy vẫn thấy buồn cười với cảnh tôi cầm hoa đứng thủ ở cửa, cũng có thể là sau khi trông thấy tôi và Bạch Vi sánh vai cùng đi vào đi ra, họ tưởng tôi đã được như ý muốn.
Bạch Vi vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng lại không thể nổi cáu, cô ta chỉ có thể chào hỏi qua loa vài câu với họ rồi đi nhanh ra khỏi khách sạn.
Tôi vội vàng đuổi theo, vừa hay bắt được một chiếc xe tuk tuk du lịch đi ngang qua.
“Về sau, anh không được nói đang theo đuổi tôi trước mặt đồng nghiệp nữa!” Trước lúc lên xe, Bạch Vi nói một cách rất nghiêm túc.
“Được, sau này tôi chỉ nói trước mặt cô thôi.”
Tôi mỉm cười cầm tay, đẩy cô ta lên xe.
Cô ta đập vào tay tôi, ngồi xuống chỗ sát phía sau nhất.
Ngồi xe tuk tuk trên đường phố ở Chiêng May là một chuyện rất thú vị, có thể chiêm ngưỡng thành phố không phồn hoa, nhưng trong lành và an tĩnh, xem đủ chuyện mới lạ, ngắm cuộc sống chậm rãi nhưng đầy thi vị ở nơi đây.
Trước đây, thật ra tôi chưa từng đến Xiêng La, nhưng vì học thương mại và tiếng Xiêng La, nên tôi đã xem không ít tài liệu có liên quan, vì thế tôi khá hiểu về phong tục tập quán bản địa, vừa hay có thể làm một hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư kể các câu chuyện cho Bạch Vi.
Bạch Vi không tỏ ra bực bội với tôi nữa, tập trung dạo chơi xung quanh.
Tôi và cô ta ngồi xe tuk tuk đi dạo một vòng lớn, sau đó đến đại học Chiêng May. Chúng tôi mua vé ở cổng, sau đó lại ngồi xe tham quan dạo chơi trong khuôn viên trường.
Trước kia, có thể tự do đi lại ở đây, vào trường rồi thì muốn đi đâu chơi thì đi. Nhưng ngày trước, thường xuyên có du khách làm phiền các sinh viên lên lớp, nên trường đã ra lệnh cấm du khách tự do đi lại, chỉ được ngồi xe tham quan của nhà trường dạo chơi theo tuyến đường cố định. Hơn nữa, chỉ được dừng xe ở một điểm giữa đường, thời gian dừng cũng rất ngắn.
Thật ra, nơi này chẳng có gì để chơi cả, chỉ có vài tòa kiến trúc khá kỳ lạ, nhiều cây cỏ hoa lá, rất thích hợp để giải khuây thôi. Ví dụ như Bạch Vi bây giờ, cô ta đang ngắm cảnh rất thư thái, vui vẻ.
Sau khi xe tham quan đi đến hồ Tĩnh Tâm, đây là điểm dừng duy nhất, Bạch Vi xuống xe, đứng cạnh hồ nước không được coi là quá trong, vươn vai, nhắm mắt hít sâu một hơi không khí trong lành.
Cảnh này giống hệt như bức cảnh đại diện trên WeChat của cô ta. Lúc đó, trông cô ta rõ ràng rất an tĩnh và dịu dàng, khác hoàn toàn với hình tượng nữ giám đốc lạnh lùng thường ngày.
Tôi không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh có cô ta.
Cô ta lườm tôi, sau đó giậm lên nền cỏ xanh tươi chậm rãi đi bộ ven bờ hồ.
Tôi không muốn phá vỡ hình tượng hiếm có này của cô ta, nên chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Không bao lâu say, cô ta dừng bước, ôm gối ngồi xuống nền cỏ.
Tôi cũng ngồi xuống theo, cách cô ta khoảng một cánh tay.
“Phương Dương, ngày xưa anh có dáng vẻ thế nào?” Cô ta đột nhiên tựa đầu vào gối, nghiêng mặt nhìn tôi hỏi.
Tôi hơi ngẩn ra, trong đầu không khỏi hiện lên quá khứ ngày xưa của mình, những ký ức vụn vặt không ngừng lướt qua như một đoạn phim.
Một lúc lâu sau, tôi đột nhiên mỉm cười: “Trước kia tôi cũng như bây giờ.”
“Không, chắc chắn ngày xưa anh không như thế này.” Đôi mắt trong sáng của Bạch Vi như muốn nhìn thấu tôi: “Tôi từng nghe ngóng chuyện về anh, biết anh trước kia là một người đàn ông đứng đắn, có năng lực, cũng rất có chí tiến thủ. Chỉ vì ngồi tù, nên anh mới thành ra cái dạng này.”
“Ha ha, cô đã nghe ngóng chuyện về tôi rồi thì còn hỏi tôi làm gì nữa. Vả lại, tin cô nghe được không chuẩn, ngày xưa tôi cũng như bây giờ, hạ lưu vô sỉ, bại hoại suy đồi.”
Chương 60: Tôi chỉ thích cô
Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của tôi, mà lại nói như tự độc thoại: “Thật ra, từ khi nhìn thấy các vết sẹo trên người anh, tôi luôn thấy rất áy náy. Tôi không dám tưởng tượng rốt cuộc anh đã gặp phải những chuyện gì khi ở trong tù, mà chỉ biết những vết sẹo đó chắc rất đau đớn.”
“Nếu năm đó, tôi không trốn tránh thì anh cũng không thành ra thế này. Nên tôi luôn thấy rất hổ thẹn và tự trách, nhưng lại không biết phải làm thế nào để bù đắp và xin lỗi anh. Vì anh luôn tỏ ra rất hạ lưu và vô sỉ, khiến tôi rất tức giận…”
“Giám đốc Bạch, khoan đã, nếu cô muốn bù đắp cho tôi thì cũng được. Rất đơn giản, chỉ cần cô hẹn hò với tôi là xong.”
Cô ta vẫn như không nghe thấy tôi nói, vẫn tự lẩm bẩm: “Thật ra, tôi biết con người anh không xấu, từ lễ hội hắt nước hôm đó có thể nhìn ra, con người anh thực chất rất lương thiện, cũng rất mềm lòng. Còn chuyện tối hôm qua nữa, tôi không biết mình ngủ lúc nào. Khi tỉnh lại, đã phát hiện có một chiếc chăn đắp ngay ngắn trên người mình… Cảm ơn.”
“À, tôi còn hỏi thăm về chuyện buổi tối hôm lễ hội té nước. Lúc anh bị Bansha dẫn người vây đánh, cô gái ở bên cạnh anh hình như tên là Văn Giai đúng không? Tôi nghe nói anh dẫn cô ấy chạy thoát khỏi vòng vây của hơn một trăm người…”
“Có phải cô thấy tôi rất giỏi không?” Tôi không nhịn được cắt ngang lời cô ta: “Có thấy tôi rất đặc biệt, rất đàn ông không? Có muốn hẹn hò với tôi không?”
“Anh thích cô ấy à? Cái cô tên là Văn Giai ý.” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
Tôi né tránh ánh nhìn thẳng của cô ta, mỉm cười: “Tôi chỉ thích cô.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ cứ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn tôi.
Không bao lâu sau, cô ta lại chợt hỏi: “Lâm Lạc Thủy thì sao? Có phải vì anh vào tù nên cô ấy mới rời xa anh không? Nhưng anh vẫn một lòng yêu cô ấy đúng không?”
“Sao cô toàn hỏi mấy chuyện nhảm nhí thế?” Tôi bắt đầu thấy hơi bực cau mày lại.
Nhưng hình như cô ta không để tâm, chỉ khẽ nói: “Bị tôi đoán trúng rồi.”
Tôi không nhịn được nữa, giơ tay ôm lấy cô ta, kéo vào lòng, rồi hôn mạnh lên môi cô ta.
Cô ta ra sức giãy giụa, đẩy mạnh tôi ra, sau đó cắn môi tức giận lườm tôi.
“Giám đốc Bạch, cô nhớ cho kỹ đây, tôi chỉ thích một mình cô thôi.” Tôi nói một cách nghiêm túc.
“Hừ!”
Cô ta hừ mạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra xe tham quan.
Trên đường đi, cô không nói một câu, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Tôi cũng không để ý tới cô ta, vì trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên bóng dáng của Lâm Lạc Thủy và Văn Giai.
Chúng tôi rời khỏi đại học Chiêng May, sóng vai nhưng im lặng đi dạo trên đường phố một cách vô định.
Bất giác, chúng tôi đã đi đến phố Nimman, đây là một con phố nhỏ trong lành tập trung rất nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng ở Chiêng May.
“Tôi đói rồi.”
Bạch Vi dừng chân trước một quán mỳ Khao Soi.
Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã mười hai giờ, nên gật đầu: “Thế thì đi kiếm cái gì ăn thôi, nghe nói con phố này có rất nhiều đồ ăn ngon đấy.”
“Chọn quán này đi.” Bạch Vi chỉ vào biển hiệu được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Xiêng La.
“Không được, mỳ Khao Soi cay lắm, cô đang đến tháng, không được ăn!”
“Tôi nghe nói mỳ Khao Soi chỉ hơi cay thôi, cũng có thể bảo người ta đừng cho cay mà.”
“Tốt nhất là không động đến đồ cay, ăn món khác đi. Gần đây còn có một quán ăn độc đáo rất nổi tiếng.”
“Không, tôi muốn ăn mỳ Khao Soi.”
Nói rồi, Bạch Vi rẽ vào con hẻm có tấm biển chỉ dẫn.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành đi theo.
Bạch Vi gọi một bát mỳ thịt bò, còn tôi thì gọi mỳ thịt gà. Sau khi mỳ được mang ra, cô ta khẽ khuấy đều rồi gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó có vẻ thích thú và ngất ngây.
Tôi cũng thử một miếng, phát hiện sự lựa chọn của cô ta là đúng, mùi vị của món mỳ Khao Soi nổi tiếng trên mạng này rất được.
Đang lúc ăn vui vẻ, cô ta đột nhiên thò đũa qua nói: “Cho tôi nếm thử món mỳ Khao Soi thịt gà được không?”
Tôi thấy hơi bất ngờ, sau đó gắp vài miếng thịt gà bỏ vào bát cô ta.
“Cảm ơn.” Cô ta nói khẽ.
Đợi cô ta bỏ miệng thịt gà vào miệng, tôi không nhịn được trêu nghẹo: “Có phải cô thích mùi vị nước miếng của tôi rồi không?”
Cô ta dừng lại, khẽ cắn môi hung hăng nói: “Nếu không phải vì cảm thấy áy náy bởi chuyện trước kia, tôi đã báo cảnh sát bắt tên lưu manh như anh vào tù lâu rồi.”
“Ha ha, cô cũng có thể lại đưa tôi vào đó, cùng lắm thì sau khi ra ngoài, tôi sẽ càng trở nên lưu manh hơn thôi.”
“Đáng lẽ cảnh sát không nên thả loại người như anh ra ngoài để gây họa cho xã hội.”
“Câu này cô nói sai rồi, tôi chỉ gây họa cho một mình cô thôi.”
“Hừ!”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.
Tôi lại trêu chọc đối phương: “Cô đã ăn thịt gà của tôi, không trả tôi vài miếng thịt bò à?”
Cô ta tức giận bê bát lên, gắp hết thịt bò trong bát mình sang bát tôi.
Tôi nhịn cười, gắp gần hết thịt bò trả cô ta, hơn nữa còn ‘bo’ thêm vài miếng thịt gà nữa.
Cô ta không từ chối, chỉ hầm hừ vài tiếng, rồi lại cúi đầu ăn.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã nhìn thấy một mặt khác của Bạch Vi. Không phải cô ta luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, đó thậm chí không phải con người thật của cô ta.
Điềm tĩnh, nhu thuận, một chút đáng yêu và hẹp hòi mới chính là con người thật của Bạch Vi.
Một Bạch Vi như thế này thật sự rất dễ làm thân.
Ăn mỳ xong, chúng tôi đi dạo dọc theo con phố Nimman, sau đó bắt một chiếc xe tuk tuk về khách sạn, rồi ai về phòng nấy nghỉ trưa.
Hai rưỡi chiều, tôi tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ báo thức. Sau khi dậy, tôi rửa mặt, thay đồ, rồi sang gõ cửa phòng Bạch Vi.
Một lúc lâu sau mới có người mở cửa, lần này, Bạch Vi không cài khóa xích bảo vệ nữa, mà để mặc cho tôi vào phòng, còn cô ta thì lười nhác đi vào nhà tắm rửa mặt.
Tôi ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn cô ta thu dọn đồ, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc tuyệt vời khó nói nên lời.
Như ấm áp, khoan thai và thỏa mãn, nhưng cảm xúc này hơi mờ ảo và mong manh đến mức như thể chỉ cần tôi lên tiếng thì nó sẽ dễ dàng vỡ tan mất.
Đột nhiên tôi thấy hơi mờ mịt, theo đuổi Bạch Vi thế này rốt cuộc là đúng hay sai?
Tôi không nghĩ ra được đáp án.
Chỉ biết mình từng mở tưởng đến cảnh tượng như thế này, một cô gái xinh đẹp lương thiện bận bịu trong phòng, còn tôi thì lẳng lặng ngắm cô ấy. Thi thoảng cô ấy quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với tôi, trong phòng ngập tràn tình yêu ấm áp và khăng khít.
Cô gái đó từng là Lâm Lạc Thủy, nhưng sau khi Lâm Lạc Thủy rời bỏ tôi, tôi bắt đầu mơ tưởng về một người khác, một cô mà mình tự hư cấu, hoàn toàn không tồn tại trên đời.
Bây giờ, Bạch Vi chợt cho tôi một cảm giác rất giống cô gái đó.
Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi.
Sau khi Bạch Vi thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi rời khỏi khách sạn, sau đó lại kiếm một chiếc xe tuk tuk đi đến khách sạn hoàng gia Mae Ping.
Đặng Lệ Quân rất thích Chiêng May, lần nào đến đây, bà cũng ở tại căn phòng công chúa số 1502 của khách sạn này. Hơn nữa, bà còn qua đời tại chính căn phòng ấy.
Khu vực chờ bên ngoài căn phòng sẽ phát đoạn phim ngắn giới thiệu về Đặng Lệ Quân và phát những bài hát bà hát với giọng cao vút cho du khách. Lối vào phòng có bày ảnh chụp của bà với nhân viên khách sạn, trong phòng vẫn giữ nguyên bày trí như khi bà vào ở lúc sinh thời, còn có hoa tươi mà người phụ trách của khách sạn tỉ mỉ bày biện và thay mới mỗi ngày.
Họ dùng cách này để tưởng nhớ Đặng Lệ Quân.
Cô ta hừ một tiếng, cầm băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại.
Tôi dùng cái cốc ép dẹp mấy quả táo đỏ và mấy lát gừng, từ từ cẩn thận tỉ mỉ lấy hạt của táo đỏ ra.
Bạch Vi kéo cửa nhà vệ sinh và đi ra ngoài, lúc đi qua người tôi, cô ta nói một câu: "Tôi muốn xem xem anh có thể làm ra được trò trống gì", sau đó cô ta đi thằng lại cạnh giường, sau khi cầm điều khiển bật tivi lên, cô ta cởi giày cao gót ra, trèo lên giường, kéo chăn lên đắp kín nửa người, vẻ mặt không chút cảm xúc nằm tựa lưng vào đầu giường xem tivi.
Sau khi tôi chuyên tâm lấy hết hạt táo đỏ ra, sờ vào ấm nước thì thấy nhiệt độ vừa đủ rồi, liền cầm ấm nước vào nhà vệ sinh, thấm một cái khăn tắm sạch vào nước nóng.
"Này, dùng cái khăn ấm mà chườm bụng." Tôi cầm cái khăn nóng chạy đến bên cạnh giường đưa cho cô ta.
Cô ta nghệt mặt ra không nói không rằng, cũng không cầm lấy khăn.
"Để lâu là khăn lại nguội mất, nhanh lên, làm xong tôi còn được về phòng ngủ sớm."
Lúc này cô ta mới liếc nhìn tôi một cái, sau đó cầm lấy cái khăn, hai tay lọ mọ trong chăn làm cái gì đó.
Chắc là kéo áo lên, kế tiếp là kéo váy xuống.
Nghĩ đến đây, tôi không thể không có chút hưng phấn cho được.
Tiếc là cô ta lại đang đến tháng.
"Xong rồi, anh có thể ra ngoài rồi." Cô ta lại lạnh lùng nói.
"Tôi còn làm chút canh táo đỏ và gừng."
Nói xong, tôi cầm chai nước khoáng mới mua đổ vào ấm, bỏ thêm cả táo đỏ đã lọc sạch hạt và gừng vào ấm, đậy nắp lại và bắt đầu nấu.
Mãi đến sau khi nước sôi được khoảng năm phút mới thêm đường đỏ vào khuấy, sau đó tắt nguồn điện đi, vậy là đã nấu xong một ấm canh táo đỏ và gừng trị cảm lạnh và đau bụng đến tháng.
Món này trước kia tôi từng nấu cho Lâm Lạc Thủy khá nhiều lần rồi, nó rất hiệu quả đối với mặt này của chị em phụ nữ, nhưng người ra máu nhiều quá thì không được uống nhiều, nếu không có khả năng sẽ chảy máu không ngừng.
Tôi rót ra một cốc, sau khi đợi nó nguội bớt đi một chút thì bưng đến bên giường cho Bạch Vi, nói: "Nhân lúc nó còn ấm thì uống đi, khẩu vị không tồi đâu."
Vẻ mặt Bạch Vi không chút biểu cảm, liếc nhìn cái cốc đó, dường như do dự một chút, cuối cùng cũng cầm lấy cốc nước.
"Khăn lạnh rồi nhỉ, đưa cho tôi, tôi đi nhúng lần nữa cho nó nóng lên."
"Không cần đâu."
Cô ta lấy cái khăn ra để lên cái tủ ở đầu giường, rồi bê cốc nước lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó cau mày lại.
Món này mặc dù có đường đỏ và táo đỏ nhưng vẫn có chút cay.
Tôi cởi giày ra, đặt mông lên giường, vén cái chăn lên.
"Anh làm gì vậy?" Bạch Vi túm chặt lấy cái chăn, vừa căng thẳng vừa tức giận kêu lên.
"Xoa bóp huyệt tam lý ở chân cho cô, chỗ đó có thể làm giảm cơn đau bụng đến tháng."
Tôi vừa nói vừa dùng sức kéo cái chăn ra, một tay túm chặt lấy chân của cô ta, lúc này mới phát hiện là cô ta vẫn chưa cởi quần tất.
Là quần tất màu đen, hết sức quyến rũ, cảm giác tay sờ vào cũng rất sịn, xem ra rất khó rách.
"Khốn nạn, thả tôi ra!" Mặt cô ta đỏ ửng lên, giận dữ liều mạng đạp thẳng chân ra.
Tôi tóm chặt lấy cổ chân của cô ta, nhàn nhạt nói: "Giám đốc Bạch, hầu hết tất cả các bộ phận trên cơ thể cô tôi đều đã từng sờ rồi, bây giờ chỉ là xoa bóp chân một chút thôi mà chứ có làm gì cô đâu, không cần phải như thế này chứ."
"Không cần anh xoa bóp, mau thả tôi ra!"
"Xin lỗi, tôi đã nói là tôi muốn theo đuổi cô, thì tôi phải quan tâm cô, phải che chở bảo vệ cô, khiến cô cảm nhận được tình yêu của tôi, thế nên tôi bắt buộc phải xoa bóp."
"Anh......Tôi chưa từng thấy ai khốn nạn vô liêm sỉ giống anh như thế này!"
"Đương nhiên rồi, tôi là độc nhất vô nhị mà, mau thả lỏng ra chút đi, đừng giãy giụa nữa, để tránh khỏi bị tôi đánh."
"Anh dám đánh tôi thử xem, tôi lập tức báo cảnh sát."
"Tôi khuyên cô đừng báo nữa làm gì, lúc nãy cũng đã nói rồi, bắt tôi vào rồi có làm sao? Tôi gọi một cuộc điện thoại thì sẽ có người bảo lãnh cho tôi ra, thế nên cô đừng tốn sức nữa. Còn nữa, tôi khuyên cô thêm lần nữa, đừng giãy giụa, cô càng giãy giụa tôi càng thích thú, lỡ lát nữa không kiềm chế nổi lại cởi quần áo của cô ra, đến lúc đó đừng có mà trách tôi."
"Anh dám?"
"Cô cảm thấy tôi có gì không dám nào?"
Cô ta tức đến nỗi lồng ngực nhấp nhô không ngừng phập phồng, cắn răng lại, nổi điên lên trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lạnh nhạt cười, đột nhiên tay tôi dùng súc kéo chân của ta đến trước mặt.
Nói thật, tôi chưa bao giờ thích chân của người khác, cảm giác buồn nôn, đặc biệt là chân của đàn ông, chỉ cần có người cởi giày trước mặt tôi, tôi sẽ liền cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên, con gái thì ngoại lệ.
Trước đó, tôi cũng không biết chân của con gái phải như thế nào mới được xem là đẹp, nhưng chân của Bạch Vi lại cho tôi một cảm giác đường cong đẹp mềm mại, lại còn tinh tế lung linh nữa.
Đây đại khái chính là cái gọi là bàn chân đẹp của con gái nhỉ, chả trách có nhiều người đàn ông lại thích chân của con gái như thế.
Đương nhiên tôi không có cái gọi là sở thích quái gở với bàn chân, càng không muốn đi gặm đôi chân mặc dù không có mùi gì nhưng vừa nãy không hề rửa ráy của cô ta.
Tôi chỉ nhìn ngắm một chút thôi, sau đó tôi đè cô ta xuống giường, dùng đùi của mình đè chặt chân cô ta.
Cô ta tiếp tục ra sức giãy giụa một lúc.
"Giám đốc Bạch, cô mà còn động đậy nữa thì sẽ đụng vào chỗ đó của tôi đó."
Tôi dùng sức đè chặt cô ta lần nữa, chỉ vào phần dưới của mình và nói.
Quả nhiên là cô ta không dám cựa quậy nữa, chỉ một tay cầm cốc nước, một tay thì sống chết ấn chặt cái chăn che phần dưới lại, đồng thời gương mặt đỏ ửng cắn răng cắn lợi trợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi tóm chặt lấy cái bắp chân thon thả đó của cô ta, tìm đúng chỗ xương bên của khớp gối xuống rộng bằng bốn ngón tay, dùng ngón tay cái ấn xuống dưới, từ từ ấn vào huyệt vị qua lớp tất đó.
Chỗ này chính là huyệt tam lý ở chân, bình thường ấn vào chỗ này rất có lợi cho cơ thể. Trong nhà tù ẩm thấp và tối tăm, tôi luôn nhờ vào việc ngày ngày kiên trì xoa bóp ấn huyệt và tâp thể dục mới tránh khỏi các loại bệnh vặt vãnh.
Bạch Vi không giãy giụa nữa, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp và vẻ mặt ửng đỏ như cũ, chỉ là không còn nghiến răng nghiến lợi nữa mà là cắn môi.
Cắn lớp son môi nhạt còn sót lại ở môi dưới, nét mặt vô cùng quyến rũ.
Cộng thêm cả cái bắp chăn thon dài của cô ta, đặc biệt là lớp tất cực kỳ mềm mại, khiến tôi lại suy nghĩ lung tung.
Rất muốn thò tay lên trên, thò đến chỗ sâu trên đùi cô ta.
Nhưng đúng lúc cô ta lại đến tháng.
Kỳ đến tháng đáng ghét.
"Anh......"
Đột nhiên Bạch Vi trợn tròn hai mắt, ngón tay chỉ vào đũng quần của tôi, vô cùng căng thẳng nói.
Tôi có chút ngượng ngùng, sớm đã biết là cậu nhỏ của mình cựa quậy rồi, nhưng mãi không dám làm bừa, sợ bại lộ mất.
Không ngờ là quần lại không thể giấu giếm được, bị Bạch Vi nhìn thấy rồi.
Trong lúc bối rối, rồi ngượng ngùng cười: "Giám đốc Bạch, không cần để ý, cô xinh đẹp và cuốn hút như vậy, tôi còn sờ vào đùi của cô nữa, nếu còn không có tí phản ứng nào thì không phải là đàn ông nữa rồi, cô nói đúng chứ. Ngoài ra tôi cũng nhắc nhở cô lần nữa, đừng có cựa quậy đó, nếu không sẽ đụng vào nó đấy."
"Lưu manh! Vô liêm sỉ!"
Bạch Vi vội vàng ngoảnh đầu sang một bên, không dám xem trò đó của tôi, trong miệng liên tục phát ra vô số câu chửi bới tôi vào tối nay.
"Đừng chỉ có biết chửi người, nhanh uống hết cốc nước đó đi, nếu không thì đổ hết ra mất."
Cô ta không phản ứng, cũng không uống cốc canh táo đỏ gừng đó.
Tôi đoán, vừa rồi cô ta không đặt cốc nước này xuống vốn dĩ là muốn dùng để hắt vào mặt tôi, nhưng lại sợ tôi phát điên lên xé rách quần áo của cô ta, thế nên không hắt nữa.
Nhưng làm đổ không ít nước ra chăn rồi, đúng là lãng phí.
Mãi đến khi tôi không trêu chọc cô ta nữa, chuyên tâm ấn bóp chân của cô ta, mãi hồi lâu sau cô ta mới ngửa đầu lên uống hết cốc nước đó.
Sau đó cô ta nằm tựa lên đầu giường, lại không mắng tôi nữa, cũng không giãy dụa, chỉ lạnh lùng xem tivi.
"Đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không?" Đột nhiên tôi hỏi một câu.
Cô ta không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta đỡ hơn khi nãy rất nhiều, cốc nước đó và ấn bóp huyệt tam lý ở chân chắc là có tác dụng rồi.
"Thoải mái không?" Tôi lại hỏi thêm một câu nữa.
Cô ta vẫn không lên tiếng.
"Nếu thoải mái thì rên mấy tiếng đi, không cần lườm liếc tôi, rên mấy tiếng thì sẽ cảm giác càng dễ chịu hơn."
Chương 57: Cô ta thật sự là rất xinh đẹp
Đột nhiên cô ta cầm một cái gối lên, dùng sức ném về phía tôi.
Tôi kịp thời giơ tay lên né cái gối ra, nếu không thì sẽ đập vào vết thương ở trên trán mất.
"Nào, đổi chân khác."
Tôi thả chân phải của cô ta ra, thò tay vào trong chăn đi tìm cái chân kia của cô ta.
Cô ta vẫn cứ hơi giãy giụa như kiểu cũ, sau đó ngoan ngoãn để im cho tôi xoa bóp bắp chân.
Nhưng cô ta vẫn cứ ấn chặt chăn vào chỗ đùi, không cho tôi ngắm nhìn vào chỗ sâu trên đùi cô ta.
Tôi không trêu ghẹo cô ta nữa, chuyên tâm xoa bóp bắp chân của cô ta, trong phòng chỉ còn lại tiếng tivi.
Khoảng mười phút trôi qua, lúc tôi cảm thấy cũng ổn rồi, ngẩng đầu lên thì phát hiện hai mắt của cô ta đã nhắm chặt lại, đầu dựa vào đầu giường, hình như là cô ta đã ngủ quên rồi.
Tôi thấp giọng nói một câu: "Giám đốc Bạch, tôi muốn sờ đùi của cô."
Cô ta không phản ứng, mí mắt cũng không nhấp nháy, đúng là ngủ thật rồi.
Nhìn khuôn mặt bình thản, đã đỡ đau, lộ rõ vẻ tinh tế của cô ta, tôi không nhịn được lại nổi hứng nghĩ lung tung lên, đặc biệt là mình còn đang xoa xoa bắp chân của cô ta.
Tranh thủ lúc cô ta ngủ quên, tôi lấy cái cốc ra, kéo váy của cô ta lên, dạng hai chân của cô ta ra, ép lên người cô ta, như thế này thì cô ta không có cách nào giãy giụa được nữa.
Cho là cô ta đến tháng, thì dùng tay sờ sờ chút cũng được mà.
Hoặc là thử nếm thử bờ môi của cô ta......
Môi của cô ta rất hồng hào và trơn bóng, môi trên còn hơi cong cong, dư vị chắc chắn là không tồi.
Nghĩ đến đây, xém chút nữa thì tôi đã không làm chủ được bản thân, bởi vì đã rất lâu rồi mình không đụng vào đàn bà rồi.
Cuối cùng tôi hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó chậm rãi đặt chân của cô ta xuống giường, lại còn giúp cô ta đắp chăn cẩn thận, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, đứng ở cạnh giường tôi có chút không nỡ, ngắm nhìn cô ta đang ngủ say.
Cô ta thật sự là rất xinh đẹp.
Nhẫn nại thêm chút nữa thôi, không lâu nữa tôi sẽ chiếm được trái tim cô ta về tay tôi, đến lúc đó để cho cô ta chủ động, như kiểu ngồi lên tự mình chủ động.
Tôi chỉ bật mỗi mình đèn ngủ, còn đâu thì tắt hết tivi và những bóng đèn khác đi, sau đó bước ra khỏi phòng của cô ta.
Về phòng của mình, điều đầu tiên tôi làm đó là đi xối nước lạnh để mình bình tĩnh trở lại, sau đó bật tivi lên xem, cố gắng phân tán sức chú ý.
Nhưng nửa đêm tôi vẫn nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy Bạch Vi ngoan ngoãn giống như một con cừu bông bé nhỏ, ngoan ngoãn phục tùng tôi, bày ra bất cứ một tư thế nào mà tôi yêu cầu.
Sau đó, tôi lại mơ thấy Văn Giai, cô ấy đứng trên một cánh đồng cỏ xanh ngát, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, nụ cười tỏa nắng đang vẫy tay về phía tôi, sau đó đi về phía xa xăm.
Tôi tiu nghỉu nhìn bóng dáng Văn Giai đi xa, cuối cùng bất giác nhấc chân lên đuổi theo cô ấy.
Vào lúc càng ngày càng đến gần với hình bóng của cô ấy, cô ấy quay đầu lại, lại nở nụ cười tỏa nắng với tôi.
Nhưng không biết tại sao, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ấy lại không phải là Văn Giai, mà lại biến thành Lâm Lạc Thủy.
Không hề trang điểm lòe loẹt, chỉ có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, đó là Lâm Lạc Thủy của thời đại học.
Cô ấy của lúc bấy giờ vẫn đơn thuần.
Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Lạc Thủy hồn nhiên trong sáng không chút bụi trần và hỏi: "Tại sao em lại muốn rời xa anh?"
Lâm Lạc Thủy không trả lời, mà nở nụ cười xinh tươi, sau đó quay người đi, đi trên cánh đồng mênh mông xanh ngát, cứ thế đi thằng về phương xa không có điểm đích.
Tôi rất buồn, cũng rất tức giận, lớn giọng gào thét lên với hình bóng của cô ta: "Tại sao em lại muốn rời xa anh?"
Sau đó, tôi đột nhiên ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Bên ngoài cửa sổ láng máng có tiếng động cơ thường nghe thấy của xe máy, trong khe hở của tấm rèm vừa dày vừa nặng cũng có một tia nắng mặt trời chiếu xuyên vào, trời đã sáng rồi.
Tôi lau mồ hôi trên chán đi, cầm điện thoại lên xem, hơn bảy gờ rồi, sau đó tôi châm một điếu thuốc, đi đến bên cửa số kéo rèm ra, lặng lẽ tắm ánh nắng mặt trời.
Lâm Lạc Thủy chết tiệt.
Hút xong điếu thuốc, tôi đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo và ra khỏi phòng.
Tôi ăn bữa sáng do khách sạn cung cấp ở nhà ăn tầng hai, tôi đi ra ngoài phố, đi đến một tiệm hoa ở cách đó không xa, mua một bó hoa hồng tươi đẹp, rồi còn mua thêm một phần ăn sáng mang về.
Hôm nay là thứ bảy, chắc là bên BTT không làm việc, hôm nay Bạch Vi không cần phải tiếp tục bận rộn với công việc của dự án đó nữa, chắc là cô ấy không dậy sớm như vậy.
Về đến khách sạn, tôi ôm bó hoa và gõ cửa phòng của bạch Vi.
Không lâu sau, Bạch Vi ở trong phòng dùng tiếng anh hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Tôi, Phương Dương."
"Có việc gì không?" Giọng của cô ta trở nên lạnh lùng.
"Đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi sẽ nấu thêm cho cô bát canh táo đỏ gừng nữa."
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Tôi đã mua xong rồi, mở cửa đi, dù sao thì tôi cũng có làm gì cô đâu."
"Tôi nói là không cần rồi mà, anh để lại tự mình ăn đi."
"Giám đốc Bạch, tôi sẽ đứng mãi ở đây, đến khi cô mở cửa mới thôi, dù sao thì tôi cũng không sợ người khác cười nhạo."
"Tùy anh." Cô ta lạnh lùng nói, sau đó bên trong phòng không còn tiếng động nữa.
Tôi lại gõ cửa, gọi giám đốc Bạch, bên trong vẫn không có tiếng động.
Tôi không bỏ cuộc, cứ đứng lì ngoài cửa, cứ cách hai ba phút lại gõ cửa một lần.
Dường như Bạch Vi trái tim sắt đá không bận tâm đến tôi, không hề trả lời.
Không lâu sau, cửa phòng của phòng bên cạnh mở ra, có hai đồng nghiệp nữ trong nhóm dự án bước ra, xem dáng vẻ hình như là muốn đi ăn sáng.
"Phương Dương, chào buổi sáng."
Tối hôm qua đã giao lưu đến nỗi quen mặt luôn rồi, bọn họ chủ động cười và chào hỏi tôi.
"Chào buổi sáng." Tôi cũng cười lại, sau đó chỉ vào cửa phòng của Bạch Vi, cố ý tăng âm lượng lên và nói: "Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi."
Hai cô gái đó che miệng cười và nói: "Thế thì anh thể hiện cho tốt vào."
Nói xong, hai cô gái đó nhẹ nhàng bước nhanh qua người tôi, lúc đi vào trong thang máy còn quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó thì thà thì thầm bàn tán gì đó trong thang máy.
Tất cả đồng nghiệp của nhóm dự án đều ở mấy phòng bên cạnh, lại tiếp tục có những đồng nghiệp khác ra khỏi phòng, đa số bọn họ nhìn thấy tôi đều sẽ chủ động chào hỏi, sau đó nhìn bó hoa hồng trong tay tôi và cánh cửa phòng đóng chặt im lìm kia với ý tứ hàm xúc sâu xa.
Mỗi lúc như vậy, tôi đều sẽ lớn tiếng lặp lại câu nói ban nãy: "Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi."
Mãi đến sau khi nói lặp lại ba lần, cuối cùng khóa cửa của cánh cửa phòng bạch Vi mới kêu lên một tiếng 'cách', sau đó hở ra một khe hở, lộ ra nửa khuôn mặt của Bạch Vi.
"Đưa đồ ăn sáng cho tôi." Cô ta nói với giọng tức giận đùng đùng.
Tôi đưa cả hoa hồng và bữa sáng trong tay tới và nói: "Có cả hoa nữa, chúc cô ngày nào cũng có tâm trạng thật tốt."
Cô ta không có chút biểu cảm khác biệt nào, rõ ràng là đã nhìn thấy bó hoa hồng trong tay tôi qua mắt mèo ở cửa rồi.
"Không cần hoa, anh giữ lại mà tự thưởng thức đi, chỉ cần anh cách xa tôi một chút thì tôi sẽ có tâm trạng tốt ngay."
Bạch Vi không lấy dây xích chống trộm ra, thế nên khe cửa rất nhỏ, đồ ăn sáng được đựng trong hộp thức ăn dùng một lần nên không đưa qua khe hở đó được, cô ta loay hoay cả buổi cũng không đưa qua khe được.
Trong lúc tức tối, cô ta lại đưa lại đồ ăn sáng ra ngoài: "Không cần nữa, trả lại cho anh."
Tôi không nhận, chỉ cười tít mắt và nói: "Không phải là cô mở cửa ra thì có thể cầm vào được rồi hay sao?"
"Không mở!"
"Thế thì cô cứ xách như vậy đi nhé." Nói xong, tôi cố ý lùi lại phía sau một bước, tránh né đồ ăn sáng mà cô ta trả lại.
"Anh......"
"Đừng vứt lung tung đấy nhé, lát nữa lao công sẽ chửi cho đấy."
"Phương Dương, anh là cái đồ khốn nạn!"
Bạch Vi giận dữ chửi mắng, sau đó 'cạch cạch' lấy cái dây xích chống trộm ra.
Tôi nhân cơ hội này lấy chân chèn vào khe cửa, từ từ luồn vai vào bên trong cửa.
"Anh làm gì vậy? Ra ngoài."
Bạch Vi ở bên trong cũng dùng sức chặn cửa phòng lại.
Nhưng chút sức lực đó của cô ta đâu thể là đối thủ của tôi được, không được nổi vài giây thì cửa phòng đã bị đẩy ra rồi, tôi lách người chuồn vào trong.
Chương 58: Vô lại
Cô ta mắc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, làm tôn lên làn da trắng ngần, đặc biệt là phần ngực và bả vai chỉ đeo hai cái dây.
Tôi đưa bông hoa hồng tươi thắm đến trước mặt cô ta, nói: “Vi Vi, tặng cô này, chúc cô luôn vui vẻ.”
“Anh gọi ai là Vi Vi? Đi ra ngoài!” Cô ta tức giận đến mức đỏ bừng mặt, một tay che ngực, một tay chỉ ra ngoài.
“Cô chứ ai, gọi như thế không phải càng thân thiết hơn à.”
“Anh… Anh là đồ vô lại!”
“Không vô lại một chút thì sao tán được cô, đúng không.”
Bạch Vi nổi giận không nói gì, dứt khoát quay người đi vào phòng, dằn mạnh hộp đồ ăn sáng lên bàn.
“Chẹp chẹp chẹp, cô xem tính cách mình đi kìa, cháo sóng hết ra ngoài rồi.”
Tôi vội vàng đi vào, đặt hoa xuống chiếc tủ đầu giường của cô ta, sau đó cẩn thận mở lớp giấy bọc bên ngoài hộp đồ ăn ra, dùng khăn giấy lau cái hộp sạch sẽ, rồi đặt lên bàn.
“Đánh răng rửa mặt chưa? Nhanh lên, rồi tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
Cô ta lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người, sau đó đứng bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa lạnh lùng.
“Đừng nhìn tôi như thế, cô biết là vô dụng mà. Ngoan nào, mau ăn đi, đói thì chỉ thiệt thân thôi.”
Tôi thu dọn túi giấy một cách tự nhiên, sau khi lau bàn sạch sẽ, tôi cầm bình nước, táo đỏ và gừng còn thừa từ tối qua đi vào nhà tắm.
Không lâu sau, Bạch Vi đi đến cửa, lạnh lùng nói: “Tôi phải đánh răng.”
“Nhanh lên.” Tôi tăng nhanh tốc độ tay, rửa sạch đồ xong thì đi ra ngoài. Lúc đi qua người cô ta, tôi nhìn vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô ta, nói: “Không trang điểm cô đã rất xinh rồi, hơn cả ối diễn viên điện ảnh.”
“Hừ!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào nhà tắm.
Giống như tối qua, tôi đun nửa bình táo đỏ và gừng, nước vừa sôi thì Bạch Vi đã rửa mặt xong đi ra.
Đầu tiên, cô ta uống một cốc nước, sau đó lại nhìn đồ ăn sáng trên bàn, lạnh lùng nói một câu “Cảm ơn”, rồi ngồi xuống bàn mở chiếc hộp đồ ăn ra.
Tôi dựa vào chiếc tủ ti vi, mỉm cười thản nhiên nhìn cô ta ăn cháo.
Rõ ràng cô ta biết phản kháng cũng vô dụng, nên dứt khoát hưởng thụ luôn.
Không lâu sau, khi nước táo đỏ và gừng đã được, tôi rót một cốc đặt trên bàn của cô ta, hỏi: “Còn đau không?”
“Hết rồi.” Giọng nói của cô ta vẫn rất lạnh lùng.
“Ừm, thế thì tốt. Nhưng cô vẫn phải uống nước táo đỏ gừng, nó có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa…”
“Không cần mát xa.” Cô ta nhanh chóng cắt ngang lời tôi.
“Ha ha ha…” Tôi không nhìn được bật cười, sau đó lại hỏi: “À, hợp đồng của BTT đã ký xong rồi, cô còn định ở lại Chiêng May bao lâu nữa? Chờ phần mềm giao hoàn tất và vận hành bình thường xong mới về, hay vài hôm nữa là về thôi?”
“Mấy hôm nữa, việc giao phần mềm để người khác xử lý là được, trong nước vẫn còn nhiều việc cần tôi làm.”
“Thế tôi về cùng cô nhé, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của cô mà.”
“Ừm.”
Cô ta đáp qua loa một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cháo, chủ đề này coi như chấm dứt tại đây.
Tôi có phần buồn chán nhìn cô ta.
Sau khi Bạch Vi ăn cháo xong, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Nếu cô đã hết đau rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi. Dẫu sao, hai ngày cuối tuần tới cô cũng rảnh, nhân cơ hội này đi ngắm phong cảnh của Chiêng May đê.”
“Không.” Cô ta không chút do dự, lạnh lùng từ chối.
Tôi không bận tâm, tự nhiên hỏi tiếp: “Cô đã đi miếu đen miếu trắng chưa? Cổ thành, đại học Chiêng May nữa?”
“Tôi nói rồi, tôi không đi.”
Cô ta ném chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó bưng cốc nước táo đỏ và gừng lên miệng nhấp thử độ nóng.
“À, chúng ta đi đến khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở đi nào, xem phòng bà ấy từng sống.”
Bạch Vi ngớ ra: “Khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở?”
“Ừ, chắc cô không biết rồi. Đặng Lệ Quân qua đời ở khách sạn hoàng gia Mae Ping của Chiêng May, mỗi lần đến Chiêng May, bà ấy đều ở cùng một phòng tại khách sạn đó. Đến giờ, khách sạn đó vẫn giữ bày trí khi bà ấy vào ở, bây giờ thì mở cho khách du lịch vào tham quan rồi.”
Bạch Vi gật đầu: “Tôi biết, còn biết bà ấy hát bài “Câu chuyện tiểu thành” ở Chiêng May. Chỉ là dạo này tôi bận quá, không nghĩ đến chuyện này thôi.”
“Thế thì tối nay chúng ta cùng đi xem đi.”
“Không, đi riêng đi!” Giọng điệu của cô ta lại lạnh đi.
“Giám đốc Bạch, cô không đá tôi đi được đâu nên đừng phản đối nữa, ngoan ngoãn hưởng thụ đi. Như thế sẽ không đến mức ngượng ngập, cũng không khiến cô tức giận cả ngày. Như vậy không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là khi tới tháng.”
Bạch Vi lại tức giận lườm tôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng nói một câu “Anh đúng là một tên vô lại chính cống.”
Tôi biết cô ta rơi vào tình huống bất đắc dĩ, nên cuối cùng quyết định không phản kháng nữa, nên tôi đắc ý mỉm cười: “Thế để tôi xem đặt lịch thế nào, chắc phải tìm hướng dẫn viên du lịch đấy.”
Nói rồi, tôi mở điện thoại thử tra trên mạng một lúc, lướt web một lúc lâu cũng không tìm thấy, nên tôi dứt khoát gọi cho Bansha.
Bansha là đại ca của lũ côn đồ ở đây, chuyện này kiểu gì ông ta cũng giải quyết được.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói khách sáo của Bansha.
Tôi nói chuyện muốn đến khách sạn hoàng gia Mae Ping cho ông ta, ông ta lập tức bảo đảm là cứ giao cho mình, hơn nữa còn làm xong rất nhanh.
Kết quả là tôi vừa cúp máy chưa đến mười phút, Bansha đã gọi tới thông báo đã làm xong việc một cách rất nịnh nọt.
Cúp máy của Bansha xong, tôi giơ điện thoại lên với Bạch Vi, nói: “Tôi đã đặt lịch ở khách sạn đó xong rồi, chiều nay đấy nha, ăn trưa xong chúng ta sẽ đến đó. Sáng nay, chúng ta đi mấy chỗ khác trước được không?”
“Tôi không muốn đi đâu trong sáng nay cả.” Bạch Vi lạnh lùng quẳng cho tôi một câu.
“Đừng thế, đến tháng thì nên ra ngoài đi dạo. Một là giữ tâm trạng vui vẻ, hai là thúc đẩy máu huyết tuần hoàn. Chỉ cần không làm những việc kịch liệt là được, sẽ không ra nhiều đâu.”
“Đi cùng anh thì tôi có thể vui được sao?”
“He he, lát nữa tôi sẽ kể vài câu chuyện mặn mòi là cô thấy vui ngay à.”
“Lưu manh!”
“Mau vào nhà tắm thay đồ đi, tôi đun cho cô ít nước nóng đã, cho vào bình giữ nhiệt mang đi, ra ngoài không thể uống đồ uống lạnh được.”
Nói rồi, tôi rót hết nước táo đỏ và gừng còn lại trong bình vào một cái cốc, sau đó rửa sạch bình, đun thêm nửa bình nước nóng, rồi lại cầm bình giữ nhiệt của cô ta vào nhà tắm rửa sạch.
Bạch Vi không phản đổi, chỉ bực dọc lườm tôi, sau đó bắt đầu thay đồ.
Thấy cô ta cầm quần áo và túi đồ trang điểm đi vào nhà tắm, tôi bổ sung thêm một câu: “Không cần trang điểm quá đậm đâu, cô vốn đã rất xinh rồi, không trang điểm cũng đã xinh hơn nhiều cô gái trang điểm rồi.”
“Hừ, mồm mép tép nhảy.” Cô ta đóng cửa nhà tắm lại bụp một tiếng.
Lúc tôi đun sôi nước đổ vào bình giữ nhiệt, Bạch Vi đẩy cửa bước ra. Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, kết hợp với một chiếc váy dài xếp ly màu đen và một đôi xăng đan cùng màu, trông vừa gọn gàng vừa xinh đẹp.
Chương 59: Lời khen ngợi của cánh đàn ông
Tôi không khỏi nhìn chăm chú vào cô ta, tán thưởng nói: “Bình thường nhìn cô mặc đồ công sở đã đẹp lắm rồi, không ngờ đổi sang kiểu đồ này còn mê người hơn.”
Bạch Vi nghiêm mặt: “Đừng nịnh bợ nữa, tôi không trúng chiêu này của anh đâu.”
“Không phải nịnh, lời thật lòng đấy. Nếu cô đi thi hoa hậu, kiểu gì cũng đoạt giải hoa hậu hoàn vũ, hay hoa hậu quốc tế gì đó đấy! Đến giải Miss Tiffany của Xiêng La khéo cũng về tay cô luôn ý chứ.”
“Hừ, tôi đã nói rồi, cái mồm chuyên nịnh bợ của anh không có tác dụng với tôi đâu.”
Dứt lời, lúc cô ta đi đến chỗ chiếc tủ đầu giường thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta đột nhiên ngoảnh lại, cau mày hỏi: “Vừa nãy anh nói cuộc thi Miss Tiffany của Xiêng La à?”
Tôi vờ như không có chuyện gì gật đầu: “Ừ, hoa hậu của cuộc thi Miss Tiffany năm nào cũng rất đẹp.”
Cô ta lập tức tức giận cầm gối ném tôi: “Cái đồ điên nhà anh, lại đi so tôi với người chuyển giới. Anh tưởng tôi không biết cuộc thi đó dành cho người chuyển giới chắc?”
Tôi bắt lấy cái gối đó, mỉm cười ngượng ngập: “Những người chuyển giới đó đều rất đẹp, đặc biệt là cái cô tên là Poy đang đóng phim ý, người ta còn được coi là mỹ nhân đẳng cấp trong làng giải trí đấy.”
“Anh còn nói nữa!”
“Rồi rồi, tôi không nói nữa, họ có đẹp đến mấy cũng không bì kịp được với giám đốc Bạch có một không hai của chúng ta. Nếu giám đốc Bạch tiến thân vào ngành giải trí, vài phút đã trở thành mỹ nhân số một của châu Á, hơn họ là cái chắc.”
Bạch Vi lại cầm một cái gối nữa ném tôi, nhưng lần này sắc mặt cô ta hơi ngại ngùng, có vẻ vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô gái nào mà chẳng thích được khen là xinh đẹp, đặc biệt là lời khen của cánh đàn ông.
Tôi lại bắt lấy cái gối đó, lần lượt đưa hai cái gối lên mũi ngửi, sau đó cau mày: “Sao lại có mùi nước miếng nhỉ? Cô ngủ bị chảy dãi à?”
“Anh mới chảy dãi ý.”
Mặt Bạch Vi lập tức đỏ bừng, phi như bay giằng hai cái gối lại, sau đó hầm hừ lườm tôi.
Tôi cười he he vài tiếng, ngoảnh lại vặn nắp bình giữ nhiệt.
Nhưng rất nhanh, tôi lại quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cô ta đang dí sát chiếc gối lên mũi ngửi.
“Ha ha ha…” Cuối cùng tôi không nhịn được bật cười lớn.
“Anh…”
Bạch Vi tức điên lên, ném mạnh cái gối lên người tôi.
“Trêu cô đấy.” Tôi vừa né cái gối của cô ta, vừa cười nói: “Dù thật sự có nước miếng cũng không sao, nước miếng của cô cũng thơm lắm, tôi nếm thử rồi.”
Cô ta càng tức giận hơn, không ngừng ném cái gối đó về phía tôi như vũ bão.
Tôi thật sự không thể né được, chỉ đành bắt lấy tay cô ta, kéo vào trong lòng, cười hi hi nhìn cô ta, nói: “Có phải cô thấy vừa vui vừa tức vừa phấn khích không? Cô có thấy hẹn hò với tôi rất thú vị không?”
“Xì! Ai thèm hẹn hò với cái loại lưu manh như anh.”
Cô ta đẩy tôi ra, hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm gối quay lại chỗ tủ đầu giường tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tôi không trêu nghẹo cô ta nữa, mà về phòng mình để tháo cái túi lưới trên đầu ra trước, đội cái này đúng là quá làm mất hứng.
Hôm qua, lúc đến bệnh viện thay thuốc, bác sĩ nói vết thương của tôi đã khép miệng rất tốt, vài hôm nữa là có thể tháo băng được rồi. Tôi cố ý lấy một ít bông băng và vải xô từ viện về, vì vết thương của tôi nằm ngay vị trí mép trán. Dán băng gạc rồi dùng băng vải quấn kỹ để tránh vi khuẩn xâm nhập là được, như vậy chí ít trông không buồn cười.
Tôi đi ra ngoài hội hợp với Bạch Vi, sau khi xác định cô ta đã mang theo băng vệ sinh, tôi và cô ta đi xuống tầng dưới của khách sạn, vừa hay chạm mặt mấy người của nhóm dự án.
Vừa nhìn thấy tôi và Bạch Vi, mấy đồng nghiệp đó đều mỉm cười chào hỏi với chúng tôi một cách lịch sự, nhưng họ lại cười một cách sâu xa.
Có lẽ mấy cô ấy vẫn thấy buồn cười với cảnh tôi cầm hoa đứng thủ ở cửa, cũng có thể là sau khi trông thấy tôi và Bạch Vi sánh vai cùng đi vào đi ra, họ tưởng tôi đã được như ý muốn.
Bạch Vi vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng lại không thể nổi cáu, cô ta chỉ có thể chào hỏi qua loa vài câu với họ rồi đi nhanh ra khỏi khách sạn.
Tôi vội vàng đuổi theo, vừa hay bắt được một chiếc xe tuk tuk du lịch đi ngang qua.
“Về sau, anh không được nói đang theo đuổi tôi trước mặt đồng nghiệp nữa!” Trước lúc lên xe, Bạch Vi nói một cách rất nghiêm túc.
“Được, sau này tôi chỉ nói trước mặt cô thôi.”
Tôi mỉm cười cầm tay, đẩy cô ta lên xe.
Cô ta đập vào tay tôi, ngồi xuống chỗ sát phía sau nhất.
Ngồi xe tuk tuk trên đường phố ở Chiêng May là một chuyện rất thú vị, có thể chiêm ngưỡng thành phố không phồn hoa, nhưng trong lành và an tĩnh, xem đủ chuyện mới lạ, ngắm cuộc sống chậm rãi nhưng đầy thi vị ở nơi đây.
Trước đây, thật ra tôi chưa từng đến Xiêng La, nhưng vì học thương mại và tiếng Xiêng La, nên tôi đã xem không ít tài liệu có liên quan, vì thế tôi khá hiểu về phong tục tập quán bản địa, vừa hay có thể làm một hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư kể các câu chuyện cho Bạch Vi.
Bạch Vi không tỏ ra bực bội với tôi nữa, tập trung dạo chơi xung quanh.
Tôi và cô ta ngồi xe tuk tuk đi dạo một vòng lớn, sau đó đến đại học Chiêng May. Chúng tôi mua vé ở cổng, sau đó lại ngồi xe tham quan dạo chơi trong khuôn viên trường.
Trước kia, có thể tự do đi lại ở đây, vào trường rồi thì muốn đi đâu chơi thì đi. Nhưng ngày trước, thường xuyên có du khách làm phiền các sinh viên lên lớp, nên trường đã ra lệnh cấm du khách tự do đi lại, chỉ được ngồi xe tham quan của nhà trường dạo chơi theo tuyến đường cố định. Hơn nữa, chỉ được dừng xe ở một điểm giữa đường, thời gian dừng cũng rất ngắn.
Thật ra, nơi này chẳng có gì để chơi cả, chỉ có vài tòa kiến trúc khá kỳ lạ, nhiều cây cỏ hoa lá, rất thích hợp để giải khuây thôi. Ví dụ như Bạch Vi bây giờ, cô ta đang ngắm cảnh rất thư thái, vui vẻ.
Sau khi xe tham quan đi đến hồ Tĩnh Tâm, đây là điểm dừng duy nhất, Bạch Vi xuống xe, đứng cạnh hồ nước không được coi là quá trong, vươn vai, nhắm mắt hít sâu một hơi không khí trong lành.
Cảnh này giống hệt như bức cảnh đại diện trên WeChat của cô ta. Lúc đó, trông cô ta rõ ràng rất an tĩnh và dịu dàng, khác hoàn toàn với hình tượng nữ giám đốc lạnh lùng thường ngày.
Tôi không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh có cô ta.
Cô ta lườm tôi, sau đó giậm lên nền cỏ xanh tươi chậm rãi đi bộ ven bờ hồ.
Tôi không muốn phá vỡ hình tượng hiếm có này của cô ta, nên chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Không bao lâu say, cô ta dừng bước, ôm gối ngồi xuống nền cỏ.
Tôi cũng ngồi xuống theo, cách cô ta khoảng một cánh tay.
“Phương Dương, ngày xưa anh có dáng vẻ thế nào?” Cô ta đột nhiên tựa đầu vào gối, nghiêng mặt nhìn tôi hỏi.
Tôi hơi ngẩn ra, trong đầu không khỏi hiện lên quá khứ ngày xưa của mình, những ký ức vụn vặt không ngừng lướt qua như một đoạn phim.
Một lúc lâu sau, tôi đột nhiên mỉm cười: “Trước kia tôi cũng như bây giờ.”
“Không, chắc chắn ngày xưa anh không như thế này.” Đôi mắt trong sáng của Bạch Vi như muốn nhìn thấu tôi: “Tôi từng nghe ngóng chuyện về anh, biết anh trước kia là một người đàn ông đứng đắn, có năng lực, cũng rất có chí tiến thủ. Chỉ vì ngồi tù, nên anh mới thành ra cái dạng này.”
“Ha ha, cô đã nghe ngóng chuyện về tôi rồi thì còn hỏi tôi làm gì nữa. Vả lại, tin cô nghe được không chuẩn, ngày xưa tôi cũng như bây giờ, hạ lưu vô sỉ, bại hoại suy đồi.”
Chương 60: Tôi chỉ thích cô
Dường như cô ta không nghe thấy lời nói của tôi, mà lại nói như tự độc thoại: “Thật ra, từ khi nhìn thấy các vết sẹo trên người anh, tôi luôn thấy rất áy náy. Tôi không dám tưởng tượng rốt cuộc anh đã gặp phải những chuyện gì khi ở trong tù, mà chỉ biết những vết sẹo đó chắc rất đau đớn.”
“Nếu năm đó, tôi không trốn tránh thì anh cũng không thành ra thế này. Nên tôi luôn thấy rất hổ thẹn và tự trách, nhưng lại không biết phải làm thế nào để bù đắp và xin lỗi anh. Vì anh luôn tỏ ra rất hạ lưu và vô sỉ, khiến tôi rất tức giận…”
“Giám đốc Bạch, khoan đã, nếu cô muốn bù đắp cho tôi thì cũng được. Rất đơn giản, chỉ cần cô hẹn hò với tôi là xong.”
Cô ta vẫn như không nghe thấy tôi nói, vẫn tự lẩm bẩm: “Thật ra, tôi biết con người anh không xấu, từ lễ hội hắt nước hôm đó có thể nhìn ra, con người anh thực chất rất lương thiện, cũng rất mềm lòng. Còn chuyện tối hôm qua nữa, tôi không biết mình ngủ lúc nào. Khi tỉnh lại, đã phát hiện có một chiếc chăn đắp ngay ngắn trên người mình… Cảm ơn.”
“À, tôi còn hỏi thăm về chuyện buổi tối hôm lễ hội té nước. Lúc anh bị Bansha dẫn người vây đánh, cô gái ở bên cạnh anh hình như tên là Văn Giai đúng không? Tôi nghe nói anh dẫn cô ấy chạy thoát khỏi vòng vây của hơn một trăm người…”
“Có phải cô thấy tôi rất giỏi không?” Tôi không nhịn được cắt ngang lời cô ta: “Có thấy tôi rất đặc biệt, rất đàn ông không? Có muốn hẹn hò với tôi không?”
“Anh thích cô ấy à? Cái cô tên là Văn Giai ý.” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
Tôi né tránh ánh nhìn thẳng của cô ta, mỉm cười: “Tôi chỉ thích cô.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ cứ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn tôi.
Không bao lâu sau, cô ta lại chợt hỏi: “Lâm Lạc Thủy thì sao? Có phải vì anh vào tù nên cô ấy mới rời xa anh không? Nhưng anh vẫn một lòng yêu cô ấy đúng không?”
“Sao cô toàn hỏi mấy chuyện nhảm nhí thế?” Tôi bắt đầu thấy hơi bực cau mày lại.
Nhưng hình như cô ta không để tâm, chỉ khẽ nói: “Bị tôi đoán trúng rồi.”
Tôi không nhịn được nữa, giơ tay ôm lấy cô ta, kéo vào lòng, rồi hôn mạnh lên môi cô ta.
Cô ta ra sức giãy giụa, đẩy mạnh tôi ra, sau đó cắn môi tức giận lườm tôi.
“Giám đốc Bạch, cô nhớ cho kỹ đây, tôi chỉ thích một mình cô thôi.” Tôi nói một cách nghiêm túc.
“Hừ!”
Cô ta hừ mạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra xe tham quan.
Trên đường đi, cô không nói một câu, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Tôi cũng không để ý tới cô ta, vì trong đầu tôi đang không ngừng hiện lên bóng dáng của Lâm Lạc Thủy và Văn Giai.
Chúng tôi rời khỏi đại học Chiêng May, sóng vai nhưng im lặng đi dạo trên đường phố một cách vô định.
Bất giác, chúng tôi đã đi đến phố Nimman, đây là một con phố nhỏ trong lành tập trung rất nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng ở Chiêng May.
“Tôi đói rồi.”
Bạch Vi dừng chân trước một quán mỳ Khao Soi.
Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã mười hai giờ, nên gật đầu: “Thế thì đi kiếm cái gì ăn thôi, nghe nói con phố này có rất nhiều đồ ăn ngon đấy.”
“Chọn quán này đi.” Bạch Vi chỉ vào biển hiệu được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Xiêng La.
“Không được, mỳ Khao Soi cay lắm, cô đang đến tháng, không được ăn!”
“Tôi nghe nói mỳ Khao Soi chỉ hơi cay thôi, cũng có thể bảo người ta đừng cho cay mà.”
“Tốt nhất là không động đến đồ cay, ăn món khác đi. Gần đây còn có một quán ăn độc đáo rất nổi tiếng.”
“Không, tôi muốn ăn mỳ Khao Soi.”
Nói rồi, Bạch Vi rẽ vào con hẻm có tấm biển chỉ dẫn.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành đi theo.
Bạch Vi gọi một bát mỳ thịt bò, còn tôi thì gọi mỳ thịt gà. Sau khi mỳ được mang ra, cô ta khẽ khuấy đều rồi gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó có vẻ thích thú và ngất ngây.
Tôi cũng thử một miếng, phát hiện sự lựa chọn của cô ta là đúng, mùi vị của món mỳ Khao Soi nổi tiếng trên mạng này rất được.
Đang lúc ăn vui vẻ, cô ta đột nhiên thò đũa qua nói: “Cho tôi nếm thử món mỳ Khao Soi thịt gà được không?”
Tôi thấy hơi bất ngờ, sau đó gắp vài miếng thịt gà bỏ vào bát cô ta.
“Cảm ơn.” Cô ta nói khẽ.
Đợi cô ta bỏ miệng thịt gà vào miệng, tôi không nhịn được trêu nghẹo: “Có phải cô thích mùi vị nước miếng của tôi rồi không?”
Cô ta dừng lại, khẽ cắn môi hung hăng nói: “Nếu không phải vì cảm thấy áy náy bởi chuyện trước kia, tôi đã báo cảnh sát bắt tên lưu manh như anh vào tù lâu rồi.”
“Ha ha, cô cũng có thể lại đưa tôi vào đó, cùng lắm thì sau khi ra ngoài, tôi sẽ càng trở nên lưu manh hơn thôi.”
“Đáng lẽ cảnh sát không nên thả loại người như anh ra ngoài để gây họa cho xã hội.”
“Câu này cô nói sai rồi, tôi chỉ gây họa cho một mình cô thôi.”
“Hừ!”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.
Tôi lại trêu chọc đối phương: “Cô đã ăn thịt gà của tôi, không trả tôi vài miếng thịt bò à?”
Cô ta tức giận bê bát lên, gắp hết thịt bò trong bát mình sang bát tôi.
Tôi nhịn cười, gắp gần hết thịt bò trả cô ta, hơn nữa còn ‘bo’ thêm vài miếng thịt gà nữa.
Cô ta không từ chối, chỉ hầm hừ vài tiếng, rồi lại cúi đầu ăn.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã nhìn thấy một mặt khác của Bạch Vi. Không phải cô ta luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, đó thậm chí không phải con người thật của cô ta.
Điềm tĩnh, nhu thuận, một chút đáng yêu và hẹp hòi mới chính là con người thật của Bạch Vi.
Một Bạch Vi như thế này thật sự rất dễ làm thân.
Ăn mỳ xong, chúng tôi đi dạo dọc theo con phố Nimman, sau đó bắt một chiếc xe tuk tuk về khách sạn, rồi ai về phòng nấy nghỉ trưa.
Hai rưỡi chiều, tôi tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ báo thức. Sau khi dậy, tôi rửa mặt, thay đồ, rồi sang gõ cửa phòng Bạch Vi.
Một lúc lâu sau mới có người mở cửa, lần này, Bạch Vi không cài khóa xích bảo vệ nữa, mà để mặc cho tôi vào phòng, còn cô ta thì lười nhác đi vào nhà tắm rửa mặt.
Tôi ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn cô ta thu dọn đồ, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc tuyệt vời khó nói nên lời.
Như ấm áp, khoan thai và thỏa mãn, nhưng cảm xúc này hơi mờ ảo và mong manh đến mức như thể chỉ cần tôi lên tiếng thì nó sẽ dễ dàng vỡ tan mất.
Đột nhiên tôi thấy hơi mờ mịt, theo đuổi Bạch Vi thế này rốt cuộc là đúng hay sai?
Tôi không nghĩ ra được đáp án.
Chỉ biết mình từng mở tưởng đến cảnh tượng như thế này, một cô gái xinh đẹp lương thiện bận bịu trong phòng, còn tôi thì lẳng lặng ngắm cô ấy. Thi thoảng cô ấy quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với tôi, trong phòng ngập tràn tình yêu ấm áp và khăng khít.
Cô gái đó từng là Lâm Lạc Thủy, nhưng sau khi Lâm Lạc Thủy rời bỏ tôi, tôi bắt đầu mơ tưởng về một người khác, một cô mà mình tự hư cấu, hoàn toàn không tồn tại trên đời.
Bây giờ, Bạch Vi chợt cho tôi một cảm giác rất giống cô gái đó.
Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi.
Sau khi Bạch Vi thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi rời khỏi khách sạn, sau đó lại kiếm một chiếc xe tuk tuk đi đến khách sạn hoàng gia Mae Ping.
Đặng Lệ Quân rất thích Chiêng May, lần nào đến đây, bà cũng ở tại căn phòng công chúa số 1502 của khách sạn này. Hơn nữa, bà còn qua đời tại chính căn phòng ấy.
Khu vực chờ bên ngoài căn phòng sẽ phát đoạn phim ngắn giới thiệu về Đặng Lệ Quân và phát những bài hát bà hát với giọng cao vút cho du khách. Lối vào phòng có bày ảnh chụp của bà với nhân viên khách sạn, trong phòng vẫn giữ nguyên bày trí như khi bà vào ở lúc sinh thời, còn có hoa tươi mà người phụ trách của khách sạn tỉ mỉ bày biện và thay mới mỗi ngày.
Họ dùng cách này để tưởng nhớ Đặng Lệ Quân.
Bình luận facebook