-
Chương 61-65
Chương 61: Chọn hy sinh cậu
Tôi và Bạch Vi yên tĩnh thăm quan căn phòng Công Chúa, nghe người phụ trách chuyên môn của khách sạn kể về sự tích khi Đặng Lệ Quân còn sống, sau đó lại thưởng thức buổi trà chiều mà khách sạn chuẩn bị cho du khách.
Giống như cảm giác mát mẻ trong lành của Chiêng May, màu sắc hồng trà của họ vô cùng đẹp, vị cũng ngon, đồ ăn ngọt được chế biến tinh tế.
Tôi cố ý dặn Bạch Vi không nên uống nhiều hồng trà, cô ta cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau đó chúng tôi lười biếng, tùy tiện rảo bước theo nhịp sống chậm rãi nhưng trong trẻo thoải mái của thành phố này.
Tôi thích nơi đây, nếu có tiền, có người yêu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây sống một cuộc sống yên bình.
Hai ngày cuối tuần, tôi dẫn Bạch Vi đi dạo quanh thành phố Chiêng May, thăm quan thành cổ, đến đền Trắng, nhà Đen, đói thì đi tới đường Nimmanhaemin, dạo quanh mấy quán ăn nổi tiếng, ăn các món đặc sản giống như đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức bình phẩm món ăn ngon.
Tôi không còn trêu đùa Bạch Vi nữa, bởi vì lòng bình yên, thỉnh thoảng tôi mới kể mấy chuyện cười bình thường để điều tiết bầu không khí.
Cô ta cũng không bày ra vẻ lạnh lùng lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như trước, chỉ còn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhỏ nhen.
Nhưng sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng lại tình cờ chạm mặt Bạch Vi cũng muốn đi ra ngoài, tôi phát hiện cô ta đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Cô ta không còn mặc váy dài và áo lụa trắng nữa, chuyển sang bộ váy công sở chững chạc và già đặn, vẻ mặt khó nắm bắt tâm trạng, không còn sự xinh đẹp điềm tĩnh của hôm qua.
"Chào buổi sáng." Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chào hỏi tôi một tiếng, sau đó cô ta giẫm lên đôi giày cao gót tạo ra những tiếng vang có quy luật trên sàn nhà, đi về phía thang máy, không quay đầu lại nhưng vẫn nói: "Anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đợi đến khi tôi xong chuyện BTT thì về nước với tôi."
"Được."
Tôi nhìn bóng lưng cô ta, khẽ đáp lời.
Dường như chúng tôi lại trở về như trước.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Bạch Vi không hề ăn cơm riêng cùng tôi nữa, bởi vì thời gian làm việc là chủ yếu, nhóm dự án thường ăn cơm dùng nhau.
Điều lấy làm an ủi là, đến giờ cơm tối Bạch Vi đều gọi tôi đi cùng, mà lần nào người của nhóm dự án cũng sẽ để lại một vị trí trống cho tôi ở bên cạnh cô ta, ai cũng biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Tôi không còn trắng trợn không biết kiêng dè như trước nữa, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện về BTT với mấy người trong nhóm dự án, lâu dần có gì thắc mắc bọn họ sẽ chủ động hỏi tôi.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nếu tôi được vào nhóm, bọn họ cũng chấp nhận tôi.
Sau ba ngày, tôi đến bệnh viện cắt chỉ, vết thương đã khép lại kha khá, không còn gì đáng ngại.
Bạch Vi cũng xử lý xong những chuyện quan trọng rồi, sau đó cô đặt vé máy bay về nước, nhưng chỉ có tôi và cô ta trở về, những người còn lại sẽ ở Chiêng May tiếp tục hoàn thành dự án được giao, mặt khác, họ phải cùng mấy kỹ sư trong nước được điều tới đây cải tiến và duy trì hệ thống.
Chiều ngày thứ năm, tôi và Bạch Vi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thịnh Hải. Ở lối ra, tôi nhìn thấy một ông lão dáng vẻ bình thường trông khoảng hơn năm mươi tuổi, tới đón Bạch Vi.
"Cô chủ đã về." Ông lão khom người về phía Bạch Vi, vẻ mặt hòa nhã lại không thiếu phần cung kính.
"Chú Thành, không phải chú đang ở Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải?" Bạch Vi hơi bất ngờ.
"Tôi nên tới, cô chủ đi công tác lâu như vậy, chắc chắn đã hơi mệt rồi, tôi tới để đón cô chủ về nhà."
Ông lão nói xong thì cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi đứng cạnh bên.
"Cậu cũng vất vả rồi."
Bạch Vi không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, cô quay sang nhìn tôi rồi nói: "Chú Thành, giới thiệu với chú một chút, đây là Phương Dương, trợ lý mới của tôi."
"Đây là chú Thành, người nhà của tôi." Cô chỉ sang ông lão.
"Xin chào, tôi họ Hà, Hà Khai Thành." Ông lão chủ động đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng chào hỏi một tiếng rồi bắt tay ông ta.
Ngay vào giây phút đó, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi có ẩn ý sâu xa, dường như có gì đó đặc biệt muốn nói cùng tôi vậy.
Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biết mất, ông lão tên là Hà Khai Thành này nhanh chóng lấy lại vẻ hòa ái và cung kính.
Nhìn thái độ và cách xưng hô giữa ông ta với Bạch Vi, có lẽ ông ta là quản gia hay gì đó, vì sao lại có thái độ như thế?
Bạch Vi không phát hiện ra biểu hiện chớp nhoáng của Hà Khai Thành, cô ta quay lại hỏi tôi: "Phương Dương, anh ở đâu? Tôi bảo chú Thành đưa anh về luôn."
"Không cần đâu, tôi tự về được." Tôi từ chối không chút do dự.
"Tiểu Phương đừng khách sáo, tôi lái xe tới đây, đi cùng đi." Hà Khai Thành khẽ cười nói, sau đó ông ta chủ động giành lấy hành lý trên tay tôi.
Bạch Vi tiếp lời: "Đúng đấy, đi cùng đi, anh gọi xe cũng phiền lắm."
Tôi hỏi chỗ ở của Bạch Vi, không ngờ lại chẳng cách xa chỗ tôi là mấy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Lúc ngồi trên chiếc Mercedes Benz S320 của Hà Khai Thành, Bạch Vi hỏi thăm chuyện gia đình với ông ta, chẳng hạn như sức khỏe của ông nội cô ta, mẹ cô ta dạo này đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại không hề nhắc tới bố cô ta.
Tôi cũng không nói xen vào, chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, từ đoạn đối thoại không ngừng giữa hai người họ mà phân tích về tình hình gia đình của Bạch Vi.
Chỗ cô ta ở là khu nhà hạng sang trước bờ sông Phố, xem ra cô ta chỉ ở một mình, bởi vì tôi và Hà Khai Thành mang hành lý lên trên lầu giúp cô ta thì cô ta lại không để cho chúng tôi vào, mà lại chào tạm biệt ngay trước cửa.
Cô ta nói cho tôi được nghỉ ngơi một ngày vào ngày mai, ngày kia bắt đầu đi làm bình thường.
Đi khỏi nhà Bạch Vi, tôi và Hà Khai Thành đi thang máy xuống lầu, trên đường đi tôi vẫn chờ ông ta mở lời, bởi vì tôi biết nhất định ông ta có chuyện muốn nói cùng tôi.
Hà Khai Thành để tôi ngồi ở cạnh ghế lái, sau khi lên xe, nổ máy, ông ta nheo mắt cười nói: "Phương Dương, có chuyện này tôi phải xin lỗi cậu."
Tôi cũng đoán được đại khái ông ta chuẩn bị nói gì rồi, tôi cười hỏi: "Chú Thành muốn nói chuyện ba năm về trước à?"
Hà Khai Thành hơi sững người, ông ta quay đầu nhìn tôi một chút: "Cô chủ nói cho cậu biết à?"
"Cô ấy chưa nói cụ thể nhưng tôi đoán được."
Hà Khai Thành cười gượng: "Cậu rất thông minh, đúng là ba năm trước không phải cô chủ khiến cậu phải ngồi tù, mà là tôi, tôi muốn xin lỗi cậu."
Nghe Hà Khai Thành nói vậy, tôi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì Bạch Vi từng kể rằng, ba năm trước cô để người trong nhà đi xử lý chuyện của Lôi Vân Bảo, nhưng người nhà cô lại không nói thật cho cô biết.
Mà nếu nói là người nhà thì hẳn là Hà Khai Thành rồi.
Sở dĩ ông ta chạy từ Yến Kinh tới Thịnh Hải, ngoài việc để đón Bạch Vi ra, ông ta còn một mục đích khác là tìm tôi nói chuyện.
Đối với lời xin lỗi của ông ta, tôi cũng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đáp: "Tôi muốn biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì."
Hà Khai Thành sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới đáp: "Năm đó sau khi cô chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi từ Yến Kinh chạy tới suốt đêm, nhưng lúc đó cậu đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi. Lôi Vân Bảo cũng không hề nhắc tới chuyện gì liên quan tới cô chủ, cho nên... Lúc ấy tôi quyết định phải bảo vệ danh dự cho cô chủ.
"Dù sao tôi và vợ cũng nhìn cô ấy lớn lên, vợ tôi thương cô chủ còn hơn cả con trai mình, cô ấy trong sáng thuần khiết như thiên thần, chúng tôi không muốn trong cuộc đời cô ấy có bất cứ vết nhơ nào, thế nên lúc đó tôi lựa chọn hy sinh cậu."
"Ha ha." Tôi lắc đầu cười, quả nhiên tôi đoán không sai, đứng trước danh dự của Bạch Vi thì cuộc đời tôi không đáng giá một đồng.
Chương 62: Xin lỗi
"Xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu một lần nữa." Hà Khai Thành chân thành nói: "Thật ra, sau khi cậu vào đó, tôi đã cố gắng dùng quan hệ để giúp cậu giảm án, nhưng cậu ở trong đó hơi ồn ào, không chỉ suốt ngày đánh nhau với người khác mà còn đánh nhau với cả quản giáo, hơn nữa tôi nghe nói cậu ở trong đó chọc phải người không nên chọc, thật sự không thể giảm án được. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể giải quyết chuyện cậu đánh quản giáo, để cậu khỏi phải nhận thêm hình phạt thôi."
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện đó, lúc mới vào có một quản giáo thấy tôi không vừa mắt, suốt ngày phạt tôi. Một lần sau khi bị ông ta lấy mất cơm ở căng tin, tôi đã không nhịn được xông lên đánh nhau với ông ta.
Lúc ấy, đám người đó đã nói sẽ tăng hình phạt của tôi lên, thêm một, ba, năm, tám năm từ từ xử chết tôi, nhưng sau đó chuyện này lại yên lặng một cách khó hiểu, thì ra là Hà Khai Thành ở sau lưng giúp tôi một tay.
Nhưng chuyện này không thể bù đắp được cho tôi, còn lâu mới đủ.
Có vẻ Hà Khai Thành nhìn ra được suy nghĩ của tôi, ông ta hơi áy náy nói tiếp: "Tôi định chờ cậu ra tù rồi sẽ tới tìm cậu, ít nhất cũng phải cho cậu một khoản tiền, nhưng lúc cậu ra tù tôi hơi bận nên quên mất, đến tận khi cô chủ gọi điện thoại tới hỏi, tôi mới nhớ ra, sau khi chạy tới Thịnh Hải thì lại phát hiện suýt nữa cô chủ xảy ra chuyện, hơn nữa cậu lại vào đồn cảnh sát, còn có quan hệ với Lôi Vân Bảo.”
"Lúc đó tôi vận dụng mối quan hệ của nhà cô chủ tìm Lôi Vân Bảo khắp nơi, sau khi bắt được tên đó, chưa kịp đi tìm cậu thì cậu đã chạy tới Xiêng La rồi. Không còn cách nào cả, hôm nay tôi mới có thể giải thích với cậu, ngoài ra còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô chủ hai lần."
Tôi hỏi: "Trước đây Lôi Vân Bảo ngồi tù, là chú làm sao?"
"Đúng vậy, trước đây gã là lãnh đạo ban ngành của một xí nghiệp nhà nước, bản thân gã không sạch sẽ, muốn gã vào tù rất dễ, nhưng tội không lớn nên vào tù được một thời gian lại ra, còn trả thù cô chủ, hừ! Lần này gã sẽ không bao giờ ra khỏi tù được nữa."
Nói đến đây, mắt Hà Khai Thành lóe lên chút tàn nhẫn.
Tôi nhíu mày, người này mặt mũi bình thường, trông có vẻ hiền lành khiêm tốn nhưng chắc công ta là loại hung ác, là kiểu người hai mặt làm việc cho mấy kẻ có tiền.
Hà Khai Thành nhanh chóng trở lại bình thường, cười nhẹ: "Phương Dương, người trong nhà cô chủ cũng nói rồi, chuyện này nhất định phải báo đáp cậu thật tốt. Bây giờ cậu có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần không quá bất hợp lý, không đi quá giới hạn, tôi đều có thể đồng ý."
"Ha ha." Tôi cười, bình tĩnh nhìn ông ta, nói: "Trước đó, cô chủ của ông đã nói sẽ cho tôi năm triệu, nhưng tôi từ chối."
Ông ta gật đầu: "Ừm, so với việc cứu cô chủ hai lần, năm triệu không tính là nhiều. Như vậy đi, cậu đưa số tài khoản cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu tám triệu, nếu cậu muốn tiền mặt cũng được."
Tôi không tỏ thái độ gì mà cười nhạt với ông ta.
Nhân lúc phía trước không có xe, Hà Khai Thành tranh thủ nhìn sang tôi, nói: "Vẫn thấy ít sao? Hay là ngày mai tôi xin phép..."
Tôi cắt ngang lời ông ta: "Không phải thấy ít, mà căn bản là tôi không cần tiền, tôi chỉ cần Bạch Vi thôi."
Sắc mặt Hà Khai Thành không thay đổi, không có chút bất ngờ nào, rõ ràng ông ta đã biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Ông ta chỉ khẽ lắc đầu: "Phương Dương, cậu và cô chủ không hợp nhau đâu, dù cậu có thể khiến cô ấy động lòng, cô ấy cũng không thể ở bên cậu được, dù cô ấy đồng ý thì người nhà cô ấy cũng không đồng ý, chuyện thế này, tôi cũng không cần lừa cậu làm gì."
"Ừm, tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy."
Hà Khai Thành lại khuyên nhủ: "Cậu suy nghĩ lại một chút đi, cầm một khoản tiền thực tế hơn nhiều, nếu không cậu rất có thể sẽ mất cả người cả của đấy."
"Tôi đúng là rất thích tiền, nhưng tôi thích cô ấy hơn, cô ấy là vô giá."
Hà Khai Thành nhíu mày, nhìn tôi một cách sâu xa, nói: "Phương Dương, tôi nói thật cho cậu biết, nếu cậu làm vậy thật, không chỉ mất cả người cả của, mà còn chọc vào phiền phức không cần thiết, cậu nghiêm túc suy nghĩ lại đi."
Nghe thấy lời Hà Khai Thành, tôi không khỏi lắc đầu cười: "Chú Thành, không lâu trước đây cũng có người nói những lời tương tự với tôi, nói tôi sẽ gặp phiền phức, chú biết sau đó thế nào không?"
Hà Khai Thành cũng cười nhạt: "Biết, Cung Chính Văn ở Xiêng La muốn xử cậu, không những không làm được mà còn bị cậu tìm người đánh cho một trận, cậu cũng vì vậy mà lên cùng một thuyền với một nhân vật có máu mặt ở Xiêng La, đúng không?"
Tôi không quá bất ngờ: "Thông tin của chú Thành rất nhanh nhạy đấy."
"Cũng không còn cách nào cả, đã hai lần cô chủ suýt gặp chuyện không may rồi, tôi không yên tâm lắm nên mới cho người đi theo, chuyện xảy ra ở Chiêng May mấy ngày qua, tôi đều biết rất rõ. Nếu vào ngày lễ té nước đó cậu không ra tay, thì người của tôi cũng sẽ ra tay."
"Không ngờ chú Thành còn che giấu những thủ đoạn như thế, nhưng chú vẫn khinh thường tôi rồi. Bạch Vi suýt thì bị tôi cưỡng hiếp đấy, còn không phải lần một lần hai, người của chú biết cũng đâu có ra tay."
Hà Khai Thành ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn tôi: "Ha ha, tôi rất yên tâm về cậu, cậu không dám."
"Chú sai rồi, không phải tôi không dám, mà là không thích như thế, vậy nên tôi mới muốn theo đuổi cô ấy, để cô ấy tự nguyện, chủ động trở thành người phụ nữ của tôi."
Hà Khai Thành không nói gì, nhưng hít thở sâu mấy lần.
Rõ ràng, ông ta tức giận.
Từ thái độ của ông ta khi đối xử với Bạch Vi, có thể nhìn ra được ông ta kính trọng và yêu thương Bạch Vi từ tận đáy lòng, có khi còn coi cô ta như con gái ruột. Tôi nói Bạch Vi như vậy ở ngay trước mặt ông ta, ông ta không tức giận mới là lạ.
"Đỗ xe ở phía trước đi." Thấy xe đã tới gần tiểu khu tôi ở, tôi liền nhắc một câu.
Hà Khai Thành dừng xe ở ven đường, tôi cầm túi xuống xe, ông ta cũng xuống theo, nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Phương Dương, tôi biết cậu không thích cô chủ mà là hận cô ấy, cậu theo đuổi cô ấy cũng chỉ vì muốn báo thù thôi, tôi đoán không sai chứ?"
Tôi hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Nếu một tuần trước chú hỏi tôi câu này, tôi sẽ trả lời là đúng, nhưng giờ thì không phải nữa, bởi vì sau khi chơi với cô ấy ở Chiêng May mấy ngày, tôi cảm thấy thật ra cô ấy rất đáng yêu. Tôi thật sự thích cô ấy, vậy nên mục đích theo đuổi cũng trở nên đơn giản."
"Cậu không lừa được tôi đâu." Hà Khai Thành cũng lắc đầu: "Nếu cậu cứ khư khư cố chấp như thế, tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu thêm một lần, cậu và cô ấy không chỉ không có kết quả, mà cậu sẽ còn gặp phải phiền phức nữa. Đây không phải là Xiêng La, không ai giúp được cậu đâu."
"Ha ha, cảm ơn chú Thành đã nhắc nhở, đã vậy thì tôi cảm thấy cũng nên nhắc chú Thành mấy câu. Chú cũng biết tính tôi rồi đấy, chỉ cần có người muốn giết tôi, cho dù là ai thì tôi cũng sẽ kéo mấy tên chịu tội thay. Mặt khác, tôi có mấy anh em chân chính, vô cùng liều mạng, ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, họ sẽ giúp tôi kiếm thêm mấy người về chôn cất."
"Mong là chú Thành có thể nhớ kỹ mấy câu nói đó của tôi, bởi vì tôi không muốn Bạch Vi xảy ra chuyện gì cả, dù chạm đến một đầu ngón tay của cô ấy tôi cũng đau lòng, thật đấy."
Hà Khai Thành nhíu mày: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
"Không phải, chỉ là nhắc nhở chú thôi, gậy đánh uyên ương vốn đã không đúng rồi, đánh chết cả đôi uyên ương thì càng sai, sẽ bị sét đánh đấy."
Chương 63: Bạn bè thật sự
Hà Khai Thành hừ lạnh một tiếng: "Phương Dương, cậu đừng tưởng quen biết mấy tên lưu manh thì giỏi lắm."
Tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông ta, nói: "Ba năm trước ông đá tôi vào tù, tôi vẫn chưa tính món nợ đó với ông đâu, giờ ông lại còn uy hiếp tôi, tưởng có chút tiền thì ngon lắm sao? Chân đất không sợ đi giày, ông không tin thì thử động đến tôi xem."
Hà Khai Thành không nói gì, chỉ nhíu mày bình tĩnh nhìn tôi.
Một lát sau, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói câu "Cậu giỏi lắm!", sau đó xoay người lên xe.
Nhìn chiếc xe to lớn nhanh chóng đi xa, tôi không vội về nhà mà ngồi cạnh bồn hoa ở khu xanh hóa, châm một điếu thuốc, bắt đầu phân tích những chuyện tiếp theo có thể xảy ra.
Những năm gần đây, an ninh trật tự trong nước rất tốt, hàng năm đều có những vụ truy quét tội phạm và tệ nạn, nhất là ở khu Thịnh Hải này. Nhà Bạch Vi làm ăn đứng đắn, cũng không đến nỗi tìm người xử tôi, ít nhất là không dám giết tôi thật, nhưng có thể đánh tôi một trận, sau đó làm khó dễ, thậm chí còn bày ra âm mưu thủ đoạn gì đó để vu oan hãm hại tôi.
Còn Cung Chính Văn, ông ta ta ăn quả đắng ở Xiêng La, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chắc ông ta sẽ không từ bỏ ý định, chờ tôi về nước sau đó xử tôi.
Việc đầu tiên tôi phải làm là chuyển khỏi nhà bạn, không thể làm liên lụy đến cậu ấy được.
Trước khi đi Xiêng La, tôi nhận được mười ngàn mà Lâm Lạc Thủy chuyển tới, trong đó đổi năm ngàn thành tiền Xiêng La, chỉ tiêu mất gần một nửa, đến sân bay Chiêng May thì lại chuyển về nhân dân tệ, cộng thêm năm ngàn tệ còn thừa lúc trước thì giờ có hơn bảy ngàn tệ, đủ thuê một phòng ở rồi.
Chờ tháng sau phát lương thì thoải mái, BBT đó trả trước cho Bạch Vi bốn mươi ngàn, vẫn còn nhận được mười, hai mươi ngàn nữa. Trong phần trả trước đó, có đến ba mươi ngàn là ở chỗ La Nhất Chính, dùng để điều tra Cung Chính Văn, nếu tôi cần dùng thì cũng có thể lấy một ít.
Cứ vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng, tranh thủ thời gian chuyển ra ngoài, chứ ở nhà bạn mãi cũng ngại.
Tôi có hai nhóm bạn, một nhóm là quen biết trong tù như La Nhất Chính và Đỗ Minh Cường, nhóm còn lại là bạn bè và bạn học trước lúc đi tù, sau khi tôi đi tù rồi thì đa số không còn liên lạc nữa, chỉ còn vẻn vẹn mấy người vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ.
Trong đó, hai người thân nhất thì một người ở thành phố khác, một người làm việc ở Thịnh Hải, hơn nữa đã mua nhà, bây giờ tôi đang ở nhà cậu ta.
Cậu ta tên Từ Triết, là bạn cùng lớp cấp hai và cấp ba của tôi, quan hệ với tôi rất tốt, lúc tôi ngồi tù không những không trốn tránh mà còn hay gửi tiền vào thẻ của tôi trong tù, là bạn bè thật sự.
Khi mới ra tù, vốn là tôi đến nương nhờ La Nhất Chính đã ra tù từ trước. Lúc ấy, tinh thần tôi rất sa sút, suốt ngày chỉ biết uống rượu hút thuốc, đến khi tỉnh táo lại, muốn tìm một công việc rồi sống thật nghiêm túc thì Từ Triết khuyên tôi đến nhà cậu ta ở, nguyên nhân là vì cuộc sống của La Nhất Chính quá thối nát, nếu tôi không rời đi thì rất có thể sẽ chìm sâu hơn nữa.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy mình ở chỗ La Nhất Chính không tiện lắm. Cậu ta chỉ thuê một phòng, lại hay đưa phụ nữ về, cả nhân viên phục vụ ở chợ đêm, người nổi tiếng trên mạng, khách nữ gì đó đều mang về hết, bình thường khiến tôi rất xấu hổ.
Vậy nên tôi chuyển đến chỗ Từ Triết, cậu ta đã trả tiền đặt cọc để mua nhà nên nói sẽ không thu tiền nhà của tôi, nhưng tôi cũng nói nhất định sẽ trả, ghi lại trước, sau này kiếm được tiền thì trả cho cậu ta, kể cả số tiền cậu ta gửi vào trại giam cho tôi cũng phải trả lại hết.
Hơn nữa có một chuyện khiến tôi rất xấu hổ và áy náy: Từ Triết ở chung với bạn gái.
Tuy tôi và bạn gái cậu ta cũng là bạn đã quen nhiều năm, nhà cũng là loại ba phòng ngủ một phòng khách rất lớn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình phá hủy thế giới của hai người họ nên luôn thấy áy náy.
Giờ có tiền rồi, phải mau chóng dọn ra ngoài thôi.
Sau khi hút xong một điếu thuốc ở ven đường, tôi không vội về mà đi sang chợ bán thức ăn gần đó, giờ đã sắp sáu giờ chiều, vừa hay đến giờ mua đồ về làm cơm tối.
Đồng thời, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Triết, muốn nói cho cậu ta là tôi đã về, bảo cậu ta không cần mua thức ăn nữa.
Trước đó không lâu, khi tôi uống nhầm thuốc mê của Lôi Vân Bảo, sau đó bị Bạch Vi đưa vào trại giam, không kịp nói cho Từ Triết, thế là cậu ta lo lắng mấy ngày liền, sau khi ra ngoài tôi nói với cậu ta là sẽ đi Xiêng La mấy ngày, bây giờ về rồi cũng nên báo với cậu ta một tiếng.
Nhưng Từ Triết không nghe, gọi mấy cuộc liền cũng không nghe, có vẻ là đang bận.
Tôi không để ý lắm, lúc mua thức ăn về đến chung cư cũng đã sáu rưỡi, chắc lúc này cậu ta đã về rồi.
Tôi lấy chiếc chìa khóa cậu ta đánh thêm cho tôi lúc trước ra, nhẹ nhành mở khóa, đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng.
"Từ Triết, anh nói rõ cho em, rốt cuộc anh có ý gì? Phương Dương ở chỗ chúng ta lâu như vậy, em đã nói chữ 'Không' bao giờ chưa, giờ mẹ em muốn đến chơi mấy ngày, chỉ mấy ngày thôi, anh lại không vui?"
Tôi ngẩn ra, đây là giọng của Lâm Tĩnh, chính là bạn gái Từ Triết, sao cô ta lại nhắc đến tôi?
Từ Triết bất đắc dĩ nói: "Lâm Tĩnh, em nói có lý một chút có được không? Anh không vui lúc nào? Anh chỉ nói là nếu mẹ em đến thì để bà ấy ở phòng nhỏ, em cũng biết Phương Dương ở phòng lớn mà, tại sao phải chuyển đồ của cậu ấy sang phòng khách nhỏ, để mẹ em ở phòng khách lớn? Phương Dương trở về thấy vậy sẽ thế nào? Cậu ấy sẽ nghĩ anh thế nào?"
"Ha ha, Từ Triết, anh ở trước mặt bạn bè đúng là chết vì sĩ diện, Phương Dương ở nhà chúng ta bao lâu rồi? Chúng ta đã lấy của anh ta một đồng nào chưa? Đến điện nước, ăn uống cũng không lấy một đồng nào, vậy đã là không phụ lòng anh ta rồi, giờ để anh ta ở phòng khách nhỏ thì tủi thân lắm sao? Hơn nữa, anh xem đã bao lâu rồi anh ta không về? Ai biết đã đi sống mơ mơ màng màng ở đâu rồi chứ."
"Lâm Tĩnh, em thôi đi, cậu ấy là bạn của anh, em không được nói như vậy."
"Em đã nói rồi! Trước đây em đã bảo là không được còn gì, rồi anh nói với em thế nào? Anh nói Phương Dương chỉ ở nhiều nhất là một tháng, chờ anh ta tìm được việc sẽ dọn ra ngoài, giờ đã bao lâu rồi? Việc của anh ta thế nào? Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, cuối cùng thì sao? Anh ta lại vào tù, hơn nữa còn vào đó vì tội cưỡng hiếp, tuy chỉ vài ngày đã được thả nhưng cũng mất việc, nếu cứ như vậy thì bao giờ anh ta mới tìm được việc rồi dọn ra ngoài? Hơn nữa, anh ta là nghi phạm cưỡng hiếp, Từ Triết anh không sợ..."
"Câm miệng, em nói gì đó? Cậu ấy là anh em của anh, anh em, biết không?"
"Em quan tâm đến anh em chó má của anh làm gì, hôm nay anh phải nói cho rõ, có dọn phòng khách lớn không? Rốt cuộc bao giờ anh ta mới dọn đi?"
Nghe thế, tôi cũng không nhịn được nữa, chán nản thở dài một hơi, sau đó cố ý đẩy mạnh cửa, còn rung chìa khóa để nó kêu leng keng.
Chương 64: Chuyển nhà
Tiếng ồn ào trong phòng bỗng tắt ngúm, tôi sải bước vào trong, giơ đồ ăn trong tay lên như thể không có chuyện gì xảy ra, tươi cười nói: “Tôi về rồi đây, còn tiện đường mua ít thức ăn, lát nữa sẽ xuống bếp làm mấy món tủ đãi mọi người nhé.”
Từ Triết đờ đẫn nhìn tôi, Lâm Tĩnh thì lúng túng chào tôi một tiếng rồi cúi đầu đi vào phòng.
“Chỗ này có cả đặc sản của Xiêng La, tôi tiện thể mua một ít, đây là chả cá với bánh tart dừa nướng, có cả cà ri vàng, mùi vị của thứ này được lắm. Ngoài ra tôi còn mua cho cậu cả sữa rửa mặt kiềm dầu, thêm vài lọ mỹ phẩm cho Lâm Tĩnh, không phải thương hiệu lớn gì đâu, toàn L’Oreal thôi, nhãn hàng này ở Xiêng La rẻ lắm, chiếm gần một nửa thị phần của Xiêng La luôn.”
Tôi đặt thức ăn lên bàn, vừa nói vừa lôi đồ đạc ra khỏi túi.
Bởi vì trong hành lý chỉ có vài bộ quần áo, quần áo mùa hè lại mỏng, thậm chí nhét không đầy nổi cái ba-lô, cho nên tôi mua không ít đặc sản, thứ gì vừa ngon vừa rẻ vừa tiện dụng, đa phần đều mua cho Từ Triết và Lâm Tĩnh hết.
Từ Triết đứng bên cạnh bàn, nhìn các loại đặc sản trên bàn với vẻ mặt phức tạp, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi.
Tôi giả bộ không chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, tiện tay ném mấy cái ba-lô đựng quần áo còn lại vào góc sofa, xách đồ ăn vừa đi vào bếp vừa nói: “Tôi đi nấu cơm trước đã, ăn gà hầm cốt dừa với cà ri ở Xiêng La ngấy chết đi được, thèm ăn mấy món thường ngày của mình quá. À phải rồi, mau gọi Lâm Tĩnh ra ăn nhé, đừng ăn mảnh.”
Vào trong bếp, lúc đang lúi húi rửa nồi, tôi mới nghe thấy Từ Triết ở trong phòng khách gọi Lâm Tĩnh mấy lần, giọng điệu không có gì khác thường.
Lâm Tĩnh ở trong phòng đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ta đi ra phòng khách, rồi âm thanh vui mừng nhanh chóng vang lên: “Oa, nhiều đồ ăn thế, có cả mỹ phẩm dưỡng da nè! Cảm ơn anh nhiều nha Phương Dương, mua mấy thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm, làm gì mà lãng phí thế.”
Tôi mỉm cười nói vọng vào phòng khách: “Có tốn bao nhiêu đâu, mấy món này bên Xiêng La rẻ lắm. Nếu không phải vì không được mang quá nhiều đồ qua hải quan, tôi đã mua thêm ít nữa rồi. Với cả ở bên đó tôi giúp công ty lấy được một dự án, kiếm được vài chục ngàn tệ tiền trích phần trăm, sau đó trả trước thêm vài ngàn tệ để tiêu nữa, đợi tháng sau được phát lương sẽ thoải mái hơn.”
“Oa, mấy chục ngàn tệ hoa hồng, nhiều vậy luôn hả? Là công ty phần mềm lúc trước đúng không?”
“Ừ, công ty Phần mềm Trí Văn.”
“Thế thì phải chúc mừng anh rồi, vừa đúng lúc, tối nay chúng ta ăn mừng đi.”
Tôi cười khổ: “Tối nay e là không được rồi, bởi vì tối nay tôi phải chuyển nhà, ban nãy quên nói với hai người, tôi định chuyển đi. Ở chỗ hai người lâu quá, lúc nào cũng chen vào thế giới hai người của các cậu, ngại lắm. Đúng lúc bên phía đồng nghiệp có phòng trống, lúc ở bên Xiêng La tôi đã nói với cậu ta rồi, tối nay sẽ chuyển qua đấy sắp xếp phòng ốc, nếu không khi nào đi làm rồi bận rộn không có thời gian.”
Từ Triết như cuống lên, đi vào phòng bếp và hỏi: “A Dương, sao cậu lại muốn chuyển đi? Có phải...”
“Sao lại không đi chứ? Hai vợ chồng các cậu sống với nhau yên ổn, tôi cứ làm cái bóng đèn ở đây làm gì, đúng không? Cậu không thấy ngượng chứ tôi thấy khó chịu đây này, hai người ngày ngày tình cảm, không thèm để ý tới cảm giác của phận FA này gì cả. Nếu cứ ở đây tiếp, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”
“Nhưng...”
Tôi lau khô một bàn tay, mỉm cười vỗ vỗ vai Từ Triết: “A Triết, tôi biết cậu cũng muốn tốt cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng! Cứ yên tâm, bây giờ tôi đã có công việc ổn định rồi, thu nhập cũng khá khẩm, có thể sống ngon nghẻ. Vả lại, đi đâu mà chẳng sống được, hai ta có thời gian rảnh thì hẹn nhau ra ngoài uống rượu là được. Có phải chơi gay đâu mà ngày nào cũng phải dính lẹo với nhau.”
“A Dương... Tôi...”
Tôi ngắt lời cậu ta thêm lần nữa: “Cậu cậu tôi tôi cái gì, sao cứ như mấy em gay tỏ tình ấy, ra ngoài ăn với Lâm Tĩnh đi, tôi phải nấu cơm đây.”
Nói xong, tôi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Từ Triết đứng ở phía sau thêm một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bếp.
Có lẽ cậu ta và Lâm Tĩnh đã biết tôi nghe được cuộc đối thoại của họ rồi, nhưng tôi không muốn giải thích quá nhiều, nói ra thì ai cũng cảm thấy lúng túng, chi bằng ăn một bữa ngon lành rồi tự chuyển đi nơi khác là xong.
Vừa không sến sẩm, vừa khỏi cần nhiều lời, đơn giản vẫn tốt hơn cả!
Còn về những lời mà Lâm Tĩnh nói... Tôi hiểu hết chứ, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ oán giận như vậy.
Cho nên cứ coi như không nghe thấy là xong.
Về phần Từ Triết, tôi luôn tin tưởng cậu ta, chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm. Lúc tôi ngồi tù, cậu ta còn chủ động chuyển tiền vào thẻ của tôi, sẽ không đến mức oán trách chỉ vì tôi không đóng nổi tiền thuê nhà.
Người ta thường bảo con cái nhà nghèo biết lo việc gia đình sớm, câu này chẳng sai chút nào. Năm lớp ba, lớp bốn gì đó, tôi đã bắt đầu học nấu cơm rồi, bởi vì bố mẹ tôi thường xuyên ra đồng làm việc tới tận tối muộn mới về nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuê phòng trọ cùng Lâm Lạc Thủy, bắt đầu nghiên cứu đủ thứ công thức nấu ăn, cố gắng mỗi ngày đổi món cho cô ấy nếm thử. Cũng nhờ mấy năm ấy, mà tay nghề nâng cao hẳn. Tuy không thể sánh bằng đầu bếp của nhà hàng cao cấp, nhưng ít nhất người nào từng ăn món ăn gia đình do tôi nấu đều khen nó ngon.
Tôi bận rộn một hồi lâu, nấu một nồi canh ngao với rau cải bẹ, cá vược hấp, thịt bò xào tiêu đen, đậu hũ chiên om sốt và ớt hiểm xào mơ khô.
Hai món sau đều là món tôi thích nhất, đậu hũ chiên vàng ruộm hai mặt, vớt ra để qua một bên, bỏ thêm vài tép tỏi đã nghiền nhuyễn vào chảo dầu, đổ thêm hỗn hợp nước tương, dầu hào, tương cà chua và bột năng pha nước, đun thành nước sốt sánh mịn, nêm nếm vừa ăn rồi đổ đậu phụ vào om một lúc, khi đổ ra chỉ cần rải thêm ít hành hoa là thơm phưng phức rồi.
Ớt hiểm muối chua lại là một món rất đưa cơm mà ít người biết, cách làm vô cùng đơn giản, cho tỏi nghiền vào chảo dầu đảo vài lần, sau đó cho thêm ớt hiểm đã cắt thành miếng nhỏ vào xào nhanh tay, đổ thêm hỗn hợp mơ khô umeboshi, nước tương và bột năng hòa nước vào đảo đều, đun thêm một lúc là một món ăn khai vị vừa chua vừa thơm vừa cay đã có rồi.
“Thơm quá.”
Chưa bưng cơm ra ngoài, Lâm Tĩnh đã vui mừng reo lên ở ngoài phòng khách giống hệt như lúc trước, vừa dứt lời đã chủ động chạy vào bếp giúp tôi bưng đồ ăn lên.
Từ Triết cũng theo vào, nhưng khác với vẻ tung tăng như không có gì của Lâm Tĩnh, trông cậu ta có vẻ suy sụp.
Để tránh tình trạng lúng túng, tôi chủ động trò chuyện về tình hình ở Xiêng La, về lễ hội té nước, về chùa đen, chùa trắng hay khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở.
Tôi còn nói với họ rằng, tôi đang tán một sếp nữ xinh đẹp và cao ngạo, nhưng không nói rằng Bạch Vi chính là người phụ nữ khiến tôi phải ngồi tù ba năm trước.
Ăn cơm xong, chúng tôi vui vẻ ngồi xuống sofa nói chuyện và xem ti vi, Lâm Tĩnh đã hoàn toàn khôi phục vẻ hoạt bát ngày thường, Từ Triết cũng không còn ủ rũ và suy sụp nữa.
Chưa trò chuyện được bao lâu, tôi đứng dậy đi về phòng dọn dẹp hành lý. Từ Triết và Lâm Tĩnh khuyên nhủ tôi thêm vài câu, thấy tôi kiên quyết muốn dọn đi, hai người họ cũng bước vào lặng lẽ giúp tôi dọn đồ.
Bất kể đi đâu, hành lý mà tôi mang theo vẫn rất ít. Lần này chuyển nhà cũng vậy, một cái vali, một cái ba lô và một bao tải dứa đựng chăn gối, một mình tôi tay xách nách mang là có thể chuyển xong trong một lần.
Chương 65: Lại trả trước thêm 10 ngàn tệ
Chuyển hành lý ra phòng khách, tôi lấy chìa khòa và năm ngàn tệ vừa đếm cẩn thận đặt cùng nhau trên bàn trà: “A Triết, đây là tiền nhà tôi còn thiếu, với cả, chút tiền trước kia cậu gửi vào khi tôi ở trong trại...”
“Đừng, A Dương, cậu đừng làm vậy, như thế đâu còn coi tôi như anh em nữa!” Từ Triết vội vàng chạy tới, cầm tiền nhét ngược vào tay tôi.
Tôi nhét lại vào tay cậu ta, mỉm cười và nói: “Anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, trước kia lúc tôi nghèo khổ có cậu chăm sóc, bây giờ tôi dư dã rồi, bất kể thế nào vẫn trả được số tiền này chứ, nếu không sau này tôi không dám tìm cậu nhậu nhẹt nữa đâu. Cầm đi, lỡ qua một thời gian nữa tôi lại sa sút, lại tới tìm cậu tiếp tế, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
“Được rồi, tôi đi trước đây, đợi bên kia sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ gọi cậu làm bữa nhậu nhé.”
Nói rồi, tôi vẫy vẫy tay với cậu ta và Lâm Tĩnh, kéo hành lý đi ra ngoài.
“A Dương...”
“Đừng tiễn nữa, có một tí đồ tôi tự cầm được, đàn ông con trai, ngán nhất là đưa với tiễn, õng ẹo quá đấy.”
Tôi vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài, trở tay giúp cậu ta đóng cửa lại, chẳng buồn quay đầu, kéo hành lý đi về phía thang máy.
Từ Triết mở cửa chạy ra giúp tôi kéo hành lý vào thang máy, sau đó đứng bên ngoài, trịnh trọng gật gật đầu với tôi: “Rảnh rỗi nhớ qua chỗ tôi ăn cơm, cậu biết mà, tôi với Lâm Tĩnh rất thích mấy món cậu nấu lắm.”
“Ừ.” Tôi mỉm cười với cậu ta.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy cậu ta cúi đầu.
Đi ra khỏi khu nhà, tôi không vội vẫy xe mà lấy thuốc ra châm, hút một hơi thật mạnh, sau đó gọi điện thoại cho La Nhất Chính, giờ này chắc cậu ta vẫn chưa đi làm.
“Anh Dương, chuyện gì thế ạ?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của La Nhất Chính vọng ra.
“Có gì đâu, anh về đến Thịnh Hải rồi.”
“Í, anh về rồi hả? Sao không báo trước một tiếng để em đi đón.”
“Khỏi cần, định hỏi tối nay có em gái nào sống bên chỗ cậu không?”
“Có hôm nào em thiếu gái đâu... Ơ không phải chứ, sao anh Dương lại hỏi câu này? Anh định qua chỗ em hả? Để em đuổi con nhỏ dị hợm khác người này đi. Mẹ nó chứ, ở lì chỗ em ba ngày rồi, em mới ngủ với nó đúng một lần, định bám lấy em chắc?”
Tôi vã mồ hôi hột, dị hợm khác người mà mày cũng dám đụng tới, khẩu vị đặc biệt quá nha chú em!
“Anh Dương đang ở đâu đó? Để em qua đón anh, đúng lúc mấy hôm nay quản lý ném cho em con xe xịn để đi đón mấy ông khách, Audi A8 luôn, đỉnh lắm, em lái xe đưa anh đi tán gái nha.”
“Thôi dẹp, đừng nhắc đến Audi A8 trước mặt anh, vừa nghe thấy đã tức cái lồng ngực.”
“Sao thế anh? Có phải bị con Audi A8 nào quệt trúng không? Thằng nhãi nào dám quệt anh? Để em đập chết nó!”
Tôi dở khóc dở cười: “Đừng nghĩ đến đánh đấm suốt ngày được không hả? Anh không bị xe đâm, sở dĩ không thích con xe này là vì... Trước kia anh nói rồi đấy thôi, bạn gái cũ của anh chạy theo một thằng cha lái con xe này.”
“Ồ... em nhớ ra hồi, hình như có chuyện như thế thật.”
“Được rồi được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, anh phải tìm tạm một khách sạn đã, tối nay có lẽ cũng không rảnh đi nhậu với cậu đâu, phải nhanh chóng tìm nhà để ở.”
“Đừng mà anh Dương, anh cứ qua đây sống cùng em là được, còn tốn tiền ở khách sạn làm gì, em gọi điện thoại bảo con nhỏ khác người này cuốn gói ngay.”
“Không qua đâu, cái giường của cậu dính nước của bao nhiêu phụ nữ rồi? Anh cũng chỉ ở khách sạn một đêm thôi, đáng bao nhiêu đâu. Thế nhé, anh cúp đây.”
“Ơ anh Dương, trên người anh còn đủ tiền không?”
“Đủ.”
Tôi chán phải nghe cậu ta thừa hơi nói nhảm nên cúp máy luôn, sau đó lấy điện thoại tìm một khách sạn giá cả phù hợp ở gần đây, đặt phòng có máy vi tính.
Tôi gọi taxi tới khách sạn, sau khi tắm rửa, lập tức bật máy tính, lên mạng tìm phòng trọ.
Giá nhà đất ở Thịnh Hải đắt đến mức khó tin, tới độ một bộ phận người dân dù cả đời không ăn không uống cũng không mua nổi một căn nhà, tiền thuê tất nhiên cũng cao đến mức khó tin.
Tôi tìm kiếm trên mạng rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bên cho thuê phòng có ba điều kiện phù hợp với giá cả mà tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận được, đợi ngày mai đi xem nhà cửa thế nào rồi quyết định.
Trước đó, phải kiếm tí tiền đã.
Sau khi đưa năm ngàn tệ cho Từ Triết, trong túi tôi chỉ còn khoảng hai, ba ngàn, chưa chắc đã đủ tiền đặt cọc.
Sau khi ghi lại thông tin về bên cho thuê, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, nguồn tiền duy nhất tôi có thể “bòn” một cách thản nhiên chỉ có mỗi cô ta thôi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tôi cất tiếng chào hỏi: “Giám đốc Bạch, chưa ngủ chứ hả.”
“Chưa, sao thế?” Giọng nói của Bạch Vi có vẻ biếng nhác.
“Có gì đâu, hỏi thăm cô tí thôi, “bà dì”(*) của cô đi chưa?”
(*) bà dì: ngày đèn đỏ
“Liên quan gì đến anh?”
“Đã bảo là tôi quan tâm cô mà!”
“Khỏi cần anh quan tâm.”
“Về Thịnh Hải đã quen chưa? Cô sống một mình nhỉ? Có biết nấu cơm không? Tối nay đã ăn gì rồi...”
“Đã bảo là khỏi cần anh quan tâm.”
Tôi cười vài tiếng lấy lòng: “Được rồi, cô tự chú ý bản thân là được rồi, tôi gọi điện cho cô thực ra cũng có chút chuyện, à thì... Cô nói tiền trích phần trăm của đơn hàng BTT ít nhất cũng phải trên 50 ngàn tệ, đúng không?”
“Ừ, sao vậy? Lại muốn ứng tiền trước hả?”
“Có chút việc gấp cần dùng đến tiền, trước kia cô đã chi trước cho tôi 40 ngàn tệ, có thể đưa tôi thêm 10 ngàn nữa không, gom vào đủ con số 50 ngàn.”
Giọng điệu của Bạch Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Phương Dương, anh cứ xin ứng tiền trước hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 40 ngàn tệ lúc trước tôi mới đưa cho anh chưa đến nửa tháng mà đã hết rồi à? Tiêu vào đâu rồi? Chắc không phải anh đánh bạc thua sạch sành sạch rồi đấy chứ?”
Tôi vã mồ hôi hột: “Khả năng tưởng tượng của cô tốt quá đó, tôi không đánh bạc, chỉ là bây giờ không có chỗ nào để ở, không có tiền trả tiền phòng trọ thôi.”
“Anh không có chỗ ở? Tại sao? Thế trước kia anh ở đâu?”
“Lấy đâu ra lắm tại sao thế, tôi đâu có tiền mua nhà giống cô. Trước kia sống nhờ ở nhà một người bạn, bây giờ chuyển ra ngoài rồi, không có chỗ ở, đành ở tạm trong khách sạn thôi.”
“Tại sao phải chuyển ra ngoài? Cãi nhau với bạn à?”
“Sao cô lắm câu thừa thãi thế!”
“Thế 40 ngàn tệ ứng trước cho anh đâu? Anh tiêu hết rồi à? Tiêu vào cái gì thế?”
Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột: “Sao cô cứ như vợ tôi thế, nói một câu chốt hạ đi, cho tôi ứng trước thêm 10 ngàn tệ, rốt cuộc cô có đưa không.”
Bạch Vi im lặng trong thoáng chốc nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết: “Ứng trước cũng được thôi, nhưng tôi muốn biết anh đã tiêu 40 ngàn tệ trước đó vào đâu rồi, chỉ để xác nhận anh không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.”
Tôi muốn mắng cho cô ta một trận tơi bời rồi dập máy, nhưng nghĩ tới việc chắc mình sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vì thế đành cố nén cơn giận trong lòng.
“40 ngàn tệ kia tôi trả cho Lâm Lạc Thủy rồi, lúc chia tay cô ấy từng chuyển cho tôi 50 ngàn tệ.” Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại rồi thản nhiên đáp.
Bạch Vi lại im lặng, qua một lúc lâu mới nói: “Anh cần tiền mặt hay chuyển khoản? 10 ngàn tệ có đủ không?”
“Đủ rồi, đừng đưa tiền mặt, chuyển qua ebanking hay Alipay hoặc Wechat đều được.”
“Được rồi, tôi chuyển cho anh ngay đây.”
“Cảm ơn nha.” Nói xong, tôi cúp máy luôn.
Chưa đầy một phút sau, WeChat thông báo đã nhận được mười ngàn tệ mà Bạch Vi chuyển tới.
Tôi yên tâm hẳn, có tiền rồi khỏi cần lo lắng gì nữa.
Tôi và Bạch Vi yên tĩnh thăm quan căn phòng Công Chúa, nghe người phụ trách chuyên môn của khách sạn kể về sự tích khi Đặng Lệ Quân còn sống, sau đó lại thưởng thức buổi trà chiều mà khách sạn chuẩn bị cho du khách.
Giống như cảm giác mát mẻ trong lành của Chiêng May, màu sắc hồng trà của họ vô cùng đẹp, vị cũng ngon, đồ ăn ngọt được chế biến tinh tế.
Tôi cố ý dặn Bạch Vi không nên uống nhiều hồng trà, cô ta cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau đó chúng tôi lười biếng, tùy tiện rảo bước theo nhịp sống chậm rãi nhưng trong trẻo thoải mái của thành phố này.
Tôi thích nơi đây, nếu có tiền, có người yêu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây sống một cuộc sống yên bình.
Hai ngày cuối tuần, tôi dẫn Bạch Vi đi dạo quanh thành phố Chiêng May, thăm quan thành cổ, đến đền Trắng, nhà Đen, đói thì đi tới đường Nimmanhaemin, dạo quanh mấy quán ăn nổi tiếng, ăn các món đặc sản giống như đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức bình phẩm món ăn ngon.
Tôi không còn trêu đùa Bạch Vi nữa, bởi vì lòng bình yên, thỉnh thoảng tôi mới kể mấy chuyện cười bình thường để điều tiết bầu không khí.
Cô ta cũng không bày ra vẻ lạnh lùng lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như trước, chỉ còn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhỏ nhen.
Nhưng sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng lại tình cờ chạm mặt Bạch Vi cũng muốn đi ra ngoài, tôi phát hiện cô ta đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Cô ta không còn mặc váy dài và áo lụa trắng nữa, chuyển sang bộ váy công sở chững chạc và già đặn, vẻ mặt khó nắm bắt tâm trạng, không còn sự xinh đẹp điềm tĩnh của hôm qua.
"Chào buổi sáng." Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chào hỏi tôi một tiếng, sau đó cô ta giẫm lên đôi giày cao gót tạo ra những tiếng vang có quy luật trên sàn nhà, đi về phía thang máy, không quay đầu lại nhưng vẫn nói: "Anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đợi đến khi tôi xong chuyện BTT thì về nước với tôi."
"Được."
Tôi nhìn bóng lưng cô ta, khẽ đáp lời.
Dường như chúng tôi lại trở về như trước.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Bạch Vi không hề ăn cơm riêng cùng tôi nữa, bởi vì thời gian làm việc là chủ yếu, nhóm dự án thường ăn cơm dùng nhau.
Điều lấy làm an ủi là, đến giờ cơm tối Bạch Vi đều gọi tôi đi cùng, mà lần nào người của nhóm dự án cũng sẽ để lại một vị trí trống cho tôi ở bên cạnh cô ta, ai cũng biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Tôi không còn trắng trợn không biết kiêng dè như trước nữa, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện về BTT với mấy người trong nhóm dự án, lâu dần có gì thắc mắc bọn họ sẽ chủ động hỏi tôi.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nếu tôi được vào nhóm, bọn họ cũng chấp nhận tôi.
Sau ba ngày, tôi đến bệnh viện cắt chỉ, vết thương đã khép lại kha khá, không còn gì đáng ngại.
Bạch Vi cũng xử lý xong những chuyện quan trọng rồi, sau đó cô đặt vé máy bay về nước, nhưng chỉ có tôi và cô ta trở về, những người còn lại sẽ ở Chiêng May tiếp tục hoàn thành dự án được giao, mặt khác, họ phải cùng mấy kỹ sư trong nước được điều tới đây cải tiến và duy trì hệ thống.
Chiều ngày thứ năm, tôi và Bạch Vi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thịnh Hải. Ở lối ra, tôi nhìn thấy một ông lão dáng vẻ bình thường trông khoảng hơn năm mươi tuổi, tới đón Bạch Vi.
"Cô chủ đã về." Ông lão khom người về phía Bạch Vi, vẻ mặt hòa nhã lại không thiếu phần cung kính.
"Chú Thành, không phải chú đang ở Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải?" Bạch Vi hơi bất ngờ.
"Tôi nên tới, cô chủ đi công tác lâu như vậy, chắc chắn đã hơi mệt rồi, tôi tới để đón cô chủ về nhà."
Ông lão nói xong thì cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi đứng cạnh bên.
"Cậu cũng vất vả rồi."
Bạch Vi không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, cô quay sang nhìn tôi rồi nói: "Chú Thành, giới thiệu với chú một chút, đây là Phương Dương, trợ lý mới của tôi."
"Đây là chú Thành, người nhà của tôi." Cô chỉ sang ông lão.
"Xin chào, tôi họ Hà, Hà Khai Thành." Ông lão chủ động đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng chào hỏi một tiếng rồi bắt tay ông ta.
Ngay vào giây phút đó, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi có ẩn ý sâu xa, dường như có gì đó đặc biệt muốn nói cùng tôi vậy.
Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biết mất, ông lão tên là Hà Khai Thành này nhanh chóng lấy lại vẻ hòa ái và cung kính.
Nhìn thái độ và cách xưng hô giữa ông ta với Bạch Vi, có lẽ ông ta là quản gia hay gì đó, vì sao lại có thái độ như thế?
Bạch Vi không phát hiện ra biểu hiện chớp nhoáng của Hà Khai Thành, cô ta quay lại hỏi tôi: "Phương Dương, anh ở đâu? Tôi bảo chú Thành đưa anh về luôn."
"Không cần đâu, tôi tự về được." Tôi từ chối không chút do dự.
"Tiểu Phương đừng khách sáo, tôi lái xe tới đây, đi cùng đi." Hà Khai Thành khẽ cười nói, sau đó ông ta chủ động giành lấy hành lý trên tay tôi.
Bạch Vi tiếp lời: "Đúng đấy, đi cùng đi, anh gọi xe cũng phiền lắm."
Tôi hỏi chỗ ở của Bạch Vi, không ngờ lại chẳng cách xa chỗ tôi là mấy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Lúc ngồi trên chiếc Mercedes Benz S320 của Hà Khai Thành, Bạch Vi hỏi thăm chuyện gia đình với ông ta, chẳng hạn như sức khỏe của ông nội cô ta, mẹ cô ta dạo này đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại không hề nhắc tới bố cô ta.
Tôi cũng không nói xen vào, chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, từ đoạn đối thoại không ngừng giữa hai người họ mà phân tích về tình hình gia đình của Bạch Vi.
Chỗ cô ta ở là khu nhà hạng sang trước bờ sông Phố, xem ra cô ta chỉ ở một mình, bởi vì tôi và Hà Khai Thành mang hành lý lên trên lầu giúp cô ta thì cô ta lại không để cho chúng tôi vào, mà lại chào tạm biệt ngay trước cửa.
Cô ta nói cho tôi được nghỉ ngơi một ngày vào ngày mai, ngày kia bắt đầu đi làm bình thường.
Đi khỏi nhà Bạch Vi, tôi và Hà Khai Thành đi thang máy xuống lầu, trên đường đi tôi vẫn chờ ông ta mở lời, bởi vì tôi biết nhất định ông ta có chuyện muốn nói cùng tôi.
Hà Khai Thành để tôi ngồi ở cạnh ghế lái, sau khi lên xe, nổ máy, ông ta nheo mắt cười nói: "Phương Dương, có chuyện này tôi phải xin lỗi cậu."
Tôi cũng đoán được đại khái ông ta chuẩn bị nói gì rồi, tôi cười hỏi: "Chú Thành muốn nói chuyện ba năm về trước à?"
Hà Khai Thành hơi sững người, ông ta quay đầu nhìn tôi một chút: "Cô chủ nói cho cậu biết à?"
"Cô ấy chưa nói cụ thể nhưng tôi đoán được."
Hà Khai Thành cười gượng: "Cậu rất thông minh, đúng là ba năm trước không phải cô chủ khiến cậu phải ngồi tù, mà là tôi, tôi muốn xin lỗi cậu."
Nghe Hà Khai Thành nói vậy, tôi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì Bạch Vi từng kể rằng, ba năm trước cô để người trong nhà đi xử lý chuyện của Lôi Vân Bảo, nhưng người nhà cô lại không nói thật cho cô biết.
Mà nếu nói là người nhà thì hẳn là Hà Khai Thành rồi.
Sở dĩ ông ta chạy từ Yến Kinh tới Thịnh Hải, ngoài việc để đón Bạch Vi ra, ông ta còn một mục đích khác là tìm tôi nói chuyện.
Đối với lời xin lỗi của ông ta, tôi cũng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đáp: "Tôi muốn biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì."
Hà Khai Thành sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới đáp: "Năm đó sau khi cô chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi từ Yến Kinh chạy tới suốt đêm, nhưng lúc đó cậu đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi. Lôi Vân Bảo cũng không hề nhắc tới chuyện gì liên quan tới cô chủ, cho nên... Lúc ấy tôi quyết định phải bảo vệ danh dự cho cô chủ.
"Dù sao tôi và vợ cũng nhìn cô ấy lớn lên, vợ tôi thương cô chủ còn hơn cả con trai mình, cô ấy trong sáng thuần khiết như thiên thần, chúng tôi không muốn trong cuộc đời cô ấy có bất cứ vết nhơ nào, thế nên lúc đó tôi lựa chọn hy sinh cậu."
"Ha ha." Tôi lắc đầu cười, quả nhiên tôi đoán không sai, đứng trước danh dự của Bạch Vi thì cuộc đời tôi không đáng giá một đồng.
Chương 62: Xin lỗi
"Xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu một lần nữa." Hà Khai Thành chân thành nói: "Thật ra, sau khi cậu vào đó, tôi đã cố gắng dùng quan hệ để giúp cậu giảm án, nhưng cậu ở trong đó hơi ồn ào, không chỉ suốt ngày đánh nhau với người khác mà còn đánh nhau với cả quản giáo, hơn nữa tôi nghe nói cậu ở trong đó chọc phải người không nên chọc, thật sự không thể giảm án được. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể giải quyết chuyện cậu đánh quản giáo, để cậu khỏi phải nhận thêm hình phạt thôi."
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện đó, lúc mới vào có một quản giáo thấy tôi không vừa mắt, suốt ngày phạt tôi. Một lần sau khi bị ông ta lấy mất cơm ở căng tin, tôi đã không nhịn được xông lên đánh nhau với ông ta.
Lúc ấy, đám người đó đã nói sẽ tăng hình phạt của tôi lên, thêm một, ba, năm, tám năm từ từ xử chết tôi, nhưng sau đó chuyện này lại yên lặng một cách khó hiểu, thì ra là Hà Khai Thành ở sau lưng giúp tôi một tay.
Nhưng chuyện này không thể bù đắp được cho tôi, còn lâu mới đủ.
Có vẻ Hà Khai Thành nhìn ra được suy nghĩ của tôi, ông ta hơi áy náy nói tiếp: "Tôi định chờ cậu ra tù rồi sẽ tới tìm cậu, ít nhất cũng phải cho cậu một khoản tiền, nhưng lúc cậu ra tù tôi hơi bận nên quên mất, đến tận khi cô chủ gọi điện thoại tới hỏi, tôi mới nhớ ra, sau khi chạy tới Thịnh Hải thì lại phát hiện suýt nữa cô chủ xảy ra chuyện, hơn nữa cậu lại vào đồn cảnh sát, còn có quan hệ với Lôi Vân Bảo.”
"Lúc đó tôi vận dụng mối quan hệ của nhà cô chủ tìm Lôi Vân Bảo khắp nơi, sau khi bắt được tên đó, chưa kịp đi tìm cậu thì cậu đã chạy tới Xiêng La rồi. Không còn cách nào cả, hôm nay tôi mới có thể giải thích với cậu, ngoài ra còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô chủ hai lần."
Tôi hỏi: "Trước đây Lôi Vân Bảo ngồi tù, là chú làm sao?"
"Đúng vậy, trước đây gã là lãnh đạo ban ngành của một xí nghiệp nhà nước, bản thân gã không sạch sẽ, muốn gã vào tù rất dễ, nhưng tội không lớn nên vào tù được một thời gian lại ra, còn trả thù cô chủ, hừ! Lần này gã sẽ không bao giờ ra khỏi tù được nữa."
Nói đến đây, mắt Hà Khai Thành lóe lên chút tàn nhẫn.
Tôi nhíu mày, người này mặt mũi bình thường, trông có vẻ hiền lành khiêm tốn nhưng chắc công ta là loại hung ác, là kiểu người hai mặt làm việc cho mấy kẻ có tiền.
Hà Khai Thành nhanh chóng trở lại bình thường, cười nhẹ: "Phương Dương, người trong nhà cô chủ cũng nói rồi, chuyện này nhất định phải báo đáp cậu thật tốt. Bây giờ cậu có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần không quá bất hợp lý, không đi quá giới hạn, tôi đều có thể đồng ý."
"Ha ha." Tôi cười, bình tĩnh nhìn ông ta, nói: "Trước đó, cô chủ của ông đã nói sẽ cho tôi năm triệu, nhưng tôi từ chối."
Ông ta gật đầu: "Ừm, so với việc cứu cô chủ hai lần, năm triệu không tính là nhiều. Như vậy đi, cậu đưa số tài khoản cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu tám triệu, nếu cậu muốn tiền mặt cũng được."
Tôi không tỏ thái độ gì mà cười nhạt với ông ta.
Nhân lúc phía trước không có xe, Hà Khai Thành tranh thủ nhìn sang tôi, nói: "Vẫn thấy ít sao? Hay là ngày mai tôi xin phép..."
Tôi cắt ngang lời ông ta: "Không phải thấy ít, mà căn bản là tôi không cần tiền, tôi chỉ cần Bạch Vi thôi."
Sắc mặt Hà Khai Thành không thay đổi, không có chút bất ngờ nào, rõ ràng ông ta đã biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Ông ta chỉ khẽ lắc đầu: "Phương Dương, cậu và cô chủ không hợp nhau đâu, dù cậu có thể khiến cô ấy động lòng, cô ấy cũng không thể ở bên cậu được, dù cô ấy đồng ý thì người nhà cô ấy cũng không đồng ý, chuyện thế này, tôi cũng không cần lừa cậu làm gì."
"Ừm, tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy."
Hà Khai Thành lại khuyên nhủ: "Cậu suy nghĩ lại một chút đi, cầm một khoản tiền thực tế hơn nhiều, nếu không cậu rất có thể sẽ mất cả người cả của đấy."
"Tôi đúng là rất thích tiền, nhưng tôi thích cô ấy hơn, cô ấy là vô giá."
Hà Khai Thành nhíu mày, nhìn tôi một cách sâu xa, nói: "Phương Dương, tôi nói thật cho cậu biết, nếu cậu làm vậy thật, không chỉ mất cả người cả của, mà còn chọc vào phiền phức không cần thiết, cậu nghiêm túc suy nghĩ lại đi."
Nghe thấy lời Hà Khai Thành, tôi không khỏi lắc đầu cười: "Chú Thành, không lâu trước đây cũng có người nói những lời tương tự với tôi, nói tôi sẽ gặp phiền phức, chú biết sau đó thế nào không?"
Hà Khai Thành cũng cười nhạt: "Biết, Cung Chính Văn ở Xiêng La muốn xử cậu, không những không làm được mà còn bị cậu tìm người đánh cho một trận, cậu cũng vì vậy mà lên cùng một thuyền với một nhân vật có máu mặt ở Xiêng La, đúng không?"
Tôi không quá bất ngờ: "Thông tin của chú Thành rất nhanh nhạy đấy."
"Cũng không còn cách nào cả, đã hai lần cô chủ suýt gặp chuyện không may rồi, tôi không yên tâm lắm nên mới cho người đi theo, chuyện xảy ra ở Chiêng May mấy ngày qua, tôi đều biết rất rõ. Nếu vào ngày lễ té nước đó cậu không ra tay, thì người của tôi cũng sẽ ra tay."
"Không ngờ chú Thành còn che giấu những thủ đoạn như thế, nhưng chú vẫn khinh thường tôi rồi. Bạch Vi suýt thì bị tôi cưỡng hiếp đấy, còn không phải lần một lần hai, người của chú biết cũng đâu có ra tay."
Hà Khai Thành ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn tôi: "Ha ha, tôi rất yên tâm về cậu, cậu không dám."
"Chú sai rồi, không phải tôi không dám, mà là không thích như thế, vậy nên tôi mới muốn theo đuổi cô ấy, để cô ấy tự nguyện, chủ động trở thành người phụ nữ của tôi."
Hà Khai Thành không nói gì, nhưng hít thở sâu mấy lần.
Rõ ràng, ông ta tức giận.
Từ thái độ của ông ta khi đối xử với Bạch Vi, có thể nhìn ra được ông ta kính trọng và yêu thương Bạch Vi từ tận đáy lòng, có khi còn coi cô ta như con gái ruột. Tôi nói Bạch Vi như vậy ở ngay trước mặt ông ta, ông ta không tức giận mới là lạ.
"Đỗ xe ở phía trước đi." Thấy xe đã tới gần tiểu khu tôi ở, tôi liền nhắc một câu.
Hà Khai Thành dừng xe ở ven đường, tôi cầm túi xuống xe, ông ta cũng xuống theo, nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Phương Dương, tôi biết cậu không thích cô chủ mà là hận cô ấy, cậu theo đuổi cô ấy cũng chỉ vì muốn báo thù thôi, tôi đoán không sai chứ?"
Tôi hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Nếu một tuần trước chú hỏi tôi câu này, tôi sẽ trả lời là đúng, nhưng giờ thì không phải nữa, bởi vì sau khi chơi với cô ấy ở Chiêng May mấy ngày, tôi cảm thấy thật ra cô ấy rất đáng yêu. Tôi thật sự thích cô ấy, vậy nên mục đích theo đuổi cũng trở nên đơn giản."
"Cậu không lừa được tôi đâu." Hà Khai Thành cũng lắc đầu: "Nếu cậu cứ khư khư cố chấp như thế, tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu thêm một lần, cậu và cô ấy không chỉ không có kết quả, mà cậu sẽ còn gặp phải phiền phức nữa. Đây không phải là Xiêng La, không ai giúp được cậu đâu."
"Ha ha, cảm ơn chú Thành đã nhắc nhở, đã vậy thì tôi cảm thấy cũng nên nhắc chú Thành mấy câu. Chú cũng biết tính tôi rồi đấy, chỉ cần có người muốn giết tôi, cho dù là ai thì tôi cũng sẽ kéo mấy tên chịu tội thay. Mặt khác, tôi có mấy anh em chân chính, vô cùng liều mạng, ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, họ sẽ giúp tôi kiếm thêm mấy người về chôn cất."
"Mong là chú Thành có thể nhớ kỹ mấy câu nói đó của tôi, bởi vì tôi không muốn Bạch Vi xảy ra chuyện gì cả, dù chạm đến một đầu ngón tay của cô ấy tôi cũng đau lòng, thật đấy."
Hà Khai Thành nhíu mày: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
"Không phải, chỉ là nhắc nhở chú thôi, gậy đánh uyên ương vốn đã không đúng rồi, đánh chết cả đôi uyên ương thì càng sai, sẽ bị sét đánh đấy."
Chương 63: Bạn bè thật sự
Hà Khai Thành hừ lạnh một tiếng: "Phương Dương, cậu đừng tưởng quen biết mấy tên lưu manh thì giỏi lắm."
Tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông ta, nói: "Ba năm trước ông đá tôi vào tù, tôi vẫn chưa tính món nợ đó với ông đâu, giờ ông lại còn uy hiếp tôi, tưởng có chút tiền thì ngon lắm sao? Chân đất không sợ đi giày, ông không tin thì thử động đến tôi xem."
Hà Khai Thành không nói gì, chỉ nhíu mày bình tĩnh nhìn tôi.
Một lát sau, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói câu "Cậu giỏi lắm!", sau đó xoay người lên xe.
Nhìn chiếc xe to lớn nhanh chóng đi xa, tôi không vội về nhà mà ngồi cạnh bồn hoa ở khu xanh hóa, châm một điếu thuốc, bắt đầu phân tích những chuyện tiếp theo có thể xảy ra.
Những năm gần đây, an ninh trật tự trong nước rất tốt, hàng năm đều có những vụ truy quét tội phạm và tệ nạn, nhất là ở khu Thịnh Hải này. Nhà Bạch Vi làm ăn đứng đắn, cũng không đến nỗi tìm người xử tôi, ít nhất là không dám giết tôi thật, nhưng có thể đánh tôi một trận, sau đó làm khó dễ, thậm chí còn bày ra âm mưu thủ đoạn gì đó để vu oan hãm hại tôi.
Còn Cung Chính Văn, ông ta ta ăn quả đắng ở Xiêng La, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chắc ông ta sẽ không từ bỏ ý định, chờ tôi về nước sau đó xử tôi.
Việc đầu tiên tôi phải làm là chuyển khỏi nhà bạn, không thể làm liên lụy đến cậu ấy được.
Trước khi đi Xiêng La, tôi nhận được mười ngàn mà Lâm Lạc Thủy chuyển tới, trong đó đổi năm ngàn thành tiền Xiêng La, chỉ tiêu mất gần một nửa, đến sân bay Chiêng May thì lại chuyển về nhân dân tệ, cộng thêm năm ngàn tệ còn thừa lúc trước thì giờ có hơn bảy ngàn tệ, đủ thuê một phòng ở rồi.
Chờ tháng sau phát lương thì thoải mái, BBT đó trả trước cho Bạch Vi bốn mươi ngàn, vẫn còn nhận được mười, hai mươi ngàn nữa. Trong phần trả trước đó, có đến ba mươi ngàn là ở chỗ La Nhất Chính, dùng để điều tra Cung Chính Văn, nếu tôi cần dùng thì cũng có thể lấy một ít.
Cứ vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng, tranh thủ thời gian chuyển ra ngoài, chứ ở nhà bạn mãi cũng ngại.
Tôi có hai nhóm bạn, một nhóm là quen biết trong tù như La Nhất Chính và Đỗ Minh Cường, nhóm còn lại là bạn bè và bạn học trước lúc đi tù, sau khi tôi đi tù rồi thì đa số không còn liên lạc nữa, chỉ còn vẻn vẹn mấy người vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ.
Trong đó, hai người thân nhất thì một người ở thành phố khác, một người làm việc ở Thịnh Hải, hơn nữa đã mua nhà, bây giờ tôi đang ở nhà cậu ta.
Cậu ta tên Từ Triết, là bạn cùng lớp cấp hai và cấp ba của tôi, quan hệ với tôi rất tốt, lúc tôi ngồi tù không những không trốn tránh mà còn hay gửi tiền vào thẻ của tôi trong tù, là bạn bè thật sự.
Khi mới ra tù, vốn là tôi đến nương nhờ La Nhất Chính đã ra tù từ trước. Lúc ấy, tinh thần tôi rất sa sút, suốt ngày chỉ biết uống rượu hút thuốc, đến khi tỉnh táo lại, muốn tìm một công việc rồi sống thật nghiêm túc thì Từ Triết khuyên tôi đến nhà cậu ta ở, nguyên nhân là vì cuộc sống của La Nhất Chính quá thối nát, nếu tôi không rời đi thì rất có thể sẽ chìm sâu hơn nữa.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy mình ở chỗ La Nhất Chính không tiện lắm. Cậu ta chỉ thuê một phòng, lại hay đưa phụ nữ về, cả nhân viên phục vụ ở chợ đêm, người nổi tiếng trên mạng, khách nữ gì đó đều mang về hết, bình thường khiến tôi rất xấu hổ.
Vậy nên tôi chuyển đến chỗ Từ Triết, cậu ta đã trả tiền đặt cọc để mua nhà nên nói sẽ không thu tiền nhà của tôi, nhưng tôi cũng nói nhất định sẽ trả, ghi lại trước, sau này kiếm được tiền thì trả cho cậu ta, kể cả số tiền cậu ta gửi vào trại giam cho tôi cũng phải trả lại hết.
Hơn nữa có một chuyện khiến tôi rất xấu hổ và áy náy: Từ Triết ở chung với bạn gái.
Tuy tôi và bạn gái cậu ta cũng là bạn đã quen nhiều năm, nhà cũng là loại ba phòng ngủ một phòng khách rất lớn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình phá hủy thế giới của hai người họ nên luôn thấy áy náy.
Giờ có tiền rồi, phải mau chóng dọn ra ngoài thôi.
Sau khi hút xong một điếu thuốc ở ven đường, tôi không vội về mà đi sang chợ bán thức ăn gần đó, giờ đã sắp sáu giờ chiều, vừa hay đến giờ mua đồ về làm cơm tối.
Đồng thời, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Triết, muốn nói cho cậu ta là tôi đã về, bảo cậu ta không cần mua thức ăn nữa.
Trước đó không lâu, khi tôi uống nhầm thuốc mê của Lôi Vân Bảo, sau đó bị Bạch Vi đưa vào trại giam, không kịp nói cho Từ Triết, thế là cậu ta lo lắng mấy ngày liền, sau khi ra ngoài tôi nói với cậu ta là sẽ đi Xiêng La mấy ngày, bây giờ về rồi cũng nên báo với cậu ta một tiếng.
Nhưng Từ Triết không nghe, gọi mấy cuộc liền cũng không nghe, có vẻ là đang bận.
Tôi không để ý lắm, lúc mua thức ăn về đến chung cư cũng đã sáu rưỡi, chắc lúc này cậu ta đã về rồi.
Tôi lấy chiếc chìa khóa cậu ta đánh thêm cho tôi lúc trước ra, nhẹ nhành mở khóa, đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng.
"Từ Triết, anh nói rõ cho em, rốt cuộc anh có ý gì? Phương Dương ở chỗ chúng ta lâu như vậy, em đã nói chữ 'Không' bao giờ chưa, giờ mẹ em muốn đến chơi mấy ngày, chỉ mấy ngày thôi, anh lại không vui?"
Tôi ngẩn ra, đây là giọng của Lâm Tĩnh, chính là bạn gái Từ Triết, sao cô ta lại nhắc đến tôi?
Từ Triết bất đắc dĩ nói: "Lâm Tĩnh, em nói có lý một chút có được không? Anh không vui lúc nào? Anh chỉ nói là nếu mẹ em đến thì để bà ấy ở phòng nhỏ, em cũng biết Phương Dương ở phòng lớn mà, tại sao phải chuyển đồ của cậu ấy sang phòng khách nhỏ, để mẹ em ở phòng khách lớn? Phương Dương trở về thấy vậy sẽ thế nào? Cậu ấy sẽ nghĩ anh thế nào?"
"Ha ha, Từ Triết, anh ở trước mặt bạn bè đúng là chết vì sĩ diện, Phương Dương ở nhà chúng ta bao lâu rồi? Chúng ta đã lấy của anh ta một đồng nào chưa? Đến điện nước, ăn uống cũng không lấy một đồng nào, vậy đã là không phụ lòng anh ta rồi, giờ để anh ta ở phòng khách nhỏ thì tủi thân lắm sao? Hơn nữa, anh xem đã bao lâu rồi anh ta không về? Ai biết đã đi sống mơ mơ màng màng ở đâu rồi chứ."
"Lâm Tĩnh, em thôi đi, cậu ấy là bạn của anh, em không được nói như vậy."
"Em đã nói rồi! Trước đây em đã bảo là không được còn gì, rồi anh nói với em thế nào? Anh nói Phương Dương chỉ ở nhiều nhất là một tháng, chờ anh ta tìm được việc sẽ dọn ra ngoài, giờ đã bao lâu rồi? Việc của anh ta thế nào? Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, cuối cùng thì sao? Anh ta lại vào tù, hơn nữa còn vào đó vì tội cưỡng hiếp, tuy chỉ vài ngày đã được thả nhưng cũng mất việc, nếu cứ như vậy thì bao giờ anh ta mới tìm được việc rồi dọn ra ngoài? Hơn nữa, anh ta là nghi phạm cưỡng hiếp, Từ Triết anh không sợ..."
"Câm miệng, em nói gì đó? Cậu ấy là anh em của anh, anh em, biết không?"
"Em quan tâm đến anh em chó má của anh làm gì, hôm nay anh phải nói cho rõ, có dọn phòng khách lớn không? Rốt cuộc bao giờ anh ta mới dọn đi?"
Nghe thế, tôi cũng không nhịn được nữa, chán nản thở dài một hơi, sau đó cố ý đẩy mạnh cửa, còn rung chìa khóa để nó kêu leng keng.
Chương 64: Chuyển nhà
Tiếng ồn ào trong phòng bỗng tắt ngúm, tôi sải bước vào trong, giơ đồ ăn trong tay lên như thể không có chuyện gì xảy ra, tươi cười nói: “Tôi về rồi đây, còn tiện đường mua ít thức ăn, lát nữa sẽ xuống bếp làm mấy món tủ đãi mọi người nhé.”
Từ Triết đờ đẫn nhìn tôi, Lâm Tĩnh thì lúng túng chào tôi một tiếng rồi cúi đầu đi vào phòng.
“Chỗ này có cả đặc sản của Xiêng La, tôi tiện thể mua một ít, đây là chả cá với bánh tart dừa nướng, có cả cà ri vàng, mùi vị của thứ này được lắm. Ngoài ra tôi còn mua cho cậu cả sữa rửa mặt kiềm dầu, thêm vài lọ mỹ phẩm cho Lâm Tĩnh, không phải thương hiệu lớn gì đâu, toàn L’Oreal thôi, nhãn hàng này ở Xiêng La rẻ lắm, chiếm gần một nửa thị phần của Xiêng La luôn.”
Tôi đặt thức ăn lên bàn, vừa nói vừa lôi đồ đạc ra khỏi túi.
Bởi vì trong hành lý chỉ có vài bộ quần áo, quần áo mùa hè lại mỏng, thậm chí nhét không đầy nổi cái ba-lô, cho nên tôi mua không ít đặc sản, thứ gì vừa ngon vừa rẻ vừa tiện dụng, đa phần đều mua cho Từ Triết và Lâm Tĩnh hết.
Từ Triết đứng bên cạnh bàn, nhìn các loại đặc sản trên bàn với vẻ mặt phức tạp, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi.
Tôi giả bộ không chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, tiện tay ném mấy cái ba-lô đựng quần áo còn lại vào góc sofa, xách đồ ăn vừa đi vào bếp vừa nói: “Tôi đi nấu cơm trước đã, ăn gà hầm cốt dừa với cà ri ở Xiêng La ngấy chết đi được, thèm ăn mấy món thường ngày của mình quá. À phải rồi, mau gọi Lâm Tĩnh ra ăn nhé, đừng ăn mảnh.”
Vào trong bếp, lúc đang lúi húi rửa nồi, tôi mới nghe thấy Từ Triết ở trong phòng khách gọi Lâm Tĩnh mấy lần, giọng điệu không có gì khác thường.
Lâm Tĩnh ở trong phòng đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ta đi ra phòng khách, rồi âm thanh vui mừng nhanh chóng vang lên: “Oa, nhiều đồ ăn thế, có cả mỹ phẩm dưỡng da nè! Cảm ơn anh nhiều nha Phương Dương, mua mấy thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm, làm gì mà lãng phí thế.”
Tôi mỉm cười nói vọng vào phòng khách: “Có tốn bao nhiêu đâu, mấy món này bên Xiêng La rẻ lắm. Nếu không phải vì không được mang quá nhiều đồ qua hải quan, tôi đã mua thêm ít nữa rồi. Với cả ở bên đó tôi giúp công ty lấy được một dự án, kiếm được vài chục ngàn tệ tiền trích phần trăm, sau đó trả trước thêm vài ngàn tệ để tiêu nữa, đợi tháng sau được phát lương sẽ thoải mái hơn.”
“Oa, mấy chục ngàn tệ hoa hồng, nhiều vậy luôn hả? Là công ty phần mềm lúc trước đúng không?”
“Ừ, công ty Phần mềm Trí Văn.”
“Thế thì phải chúc mừng anh rồi, vừa đúng lúc, tối nay chúng ta ăn mừng đi.”
Tôi cười khổ: “Tối nay e là không được rồi, bởi vì tối nay tôi phải chuyển nhà, ban nãy quên nói với hai người, tôi định chuyển đi. Ở chỗ hai người lâu quá, lúc nào cũng chen vào thế giới hai người của các cậu, ngại lắm. Đúng lúc bên phía đồng nghiệp có phòng trống, lúc ở bên Xiêng La tôi đã nói với cậu ta rồi, tối nay sẽ chuyển qua đấy sắp xếp phòng ốc, nếu không khi nào đi làm rồi bận rộn không có thời gian.”
Từ Triết như cuống lên, đi vào phòng bếp và hỏi: “A Dương, sao cậu lại muốn chuyển đi? Có phải...”
“Sao lại không đi chứ? Hai vợ chồng các cậu sống với nhau yên ổn, tôi cứ làm cái bóng đèn ở đây làm gì, đúng không? Cậu không thấy ngượng chứ tôi thấy khó chịu đây này, hai người ngày ngày tình cảm, không thèm để ý tới cảm giác của phận FA này gì cả. Nếu cứ ở đây tiếp, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”
“Nhưng...”
Tôi lau khô một bàn tay, mỉm cười vỗ vỗ vai Từ Triết: “A Triết, tôi biết cậu cũng muốn tốt cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng! Cứ yên tâm, bây giờ tôi đã có công việc ổn định rồi, thu nhập cũng khá khẩm, có thể sống ngon nghẻ. Vả lại, đi đâu mà chẳng sống được, hai ta có thời gian rảnh thì hẹn nhau ra ngoài uống rượu là được. Có phải chơi gay đâu mà ngày nào cũng phải dính lẹo với nhau.”
“A Dương... Tôi...”
Tôi ngắt lời cậu ta thêm lần nữa: “Cậu cậu tôi tôi cái gì, sao cứ như mấy em gay tỏ tình ấy, ra ngoài ăn với Lâm Tĩnh đi, tôi phải nấu cơm đây.”
Nói xong, tôi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Từ Triết đứng ở phía sau thêm một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bếp.
Có lẽ cậu ta và Lâm Tĩnh đã biết tôi nghe được cuộc đối thoại của họ rồi, nhưng tôi không muốn giải thích quá nhiều, nói ra thì ai cũng cảm thấy lúng túng, chi bằng ăn một bữa ngon lành rồi tự chuyển đi nơi khác là xong.
Vừa không sến sẩm, vừa khỏi cần nhiều lời, đơn giản vẫn tốt hơn cả!
Còn về những lời mà Lâm Tĩnh nói... Tôi hiểu hết chứ, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ oán giận như vậy.
Cho nên cứ coi như không nghe thấy là xong.
Về phần Từ Triết, tôi luôn tin tưởng cậu ta, chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm. Lúc tôi ngồi tù, cậu ta còn chủ động chuyển tiền vào thẻ của tôi, sẽ không đến mức oán trách chỉ vì tôi không đóng nổi tiền thuê nhà.
Người ta thường bảo con cái nhà nghèo biết lo việc gia đình sớm, câu này chẳng sai chút nào. Năm lớp ba, lớp bốn gì đó, tôi đã bắt đầu học nấu cơm rồi, bởi vì bố mẹ tôi thường xuyên ra đồng làm việc tới tận tối muộn mới về nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuê phòng trọ cùng Lâm Lạc Thủy, bắt đầu nghiên cứu đủ thứ công thức nấu ăn, cố gắng mỗi ngày đổi món cho cô ấy nếm thử. Cũng nhờ mấy năm ấy, mà tay nghề nâng cao hẳn. Tuy không thể sánh bằng đầu bếp của nhà hàng cao cấp, nhưng ít nhất người nào từng ăn món ăn gia đình do tôi nấu đều khen nó ngon.
Tôi bận rộn một hồi lâu, nấu một nồi canh ngao với rau cải bẹ, cá vược hấp, thịt bò xào tiêu đen, đậu hũ chiên om sốt và ớt hiểm xào mơ khô.
Hai món sau đều là món tôi thích nhất, đậu hũ chiên vàng ruộm hai mặt, vớt ra để qua một bên, bỏ thêm vài tép tỏi đã nghiền nhuyễn vào chảo dầu, đổ thêm hỗn hợp nước tương, dầu hào, tương cà chua và bột năng pha nước, đun thành nước sốt sánh mịn, nêm nếm vừa ăn rồi đổ đậu phụ vào om một lúc, khi đổ ra chỉ cần rải thêm ít hành hoa là thơm phưng phức rồi.
Ớt hiểm muối chua lại là một món rất đưa cơm mà ít người biết, cách làm vô cùng đơn giản, cho tỏi nghiền vào chảo dầu đảo vài lần, sau đó cho thêm ớt hiểm đã cắt thành miếng nhỏ vào xào nhanh tay, đổ thêm hỗn hợp mơ khô umeboshi, nước tương và bột năng hòa nước vào đảo đều, đun thêm một lúc là một món ăn khai vị vừa chua vừa thơm vừa cay đã có rồi.
“Thơm quá.”
Chưa bưng cơm ra ngoài, Lâm Tĩnh đã vui mừng reo lên ở ngoài phòng khách giống hệt như lúc trước, vừa dứt lời đã chủ động chạy vào bếp giúp tôi bưng đồ ăn lên.
Từ Triết cũng theo vào, nhưng khác với vẻ tung tăng như không có gì của Lâm Tĩnh, trông cậu ta có vẻ suy sụp.
Để tránh tình trạng lúng túng, tôi chủ động trò chuyện về tình hình ở Xiêng La, về lễ hội té nước, về chùa đen, chùa trắng hay khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở.
Tôi còn nói với họ rằng, tôi đang tán một sếp nữ xinh đẹp và cao ngạo, nhưng không nói rằng Bạch Vi chính là người phụ nữ khiến tôi phải ngồi tù ba năm trước.
Ăn cơm xong, chúng tôi vui vẻ ngồi xuống sofa nói chuyện và xem ti vi, Lâm Tĩnh đã hoàn toàn khôi phục vẻ hoạt bát ngày thường, Từ Triết cũng không còn ủ rũ và suy sụp nữa.
Chưa trò chuyện được bao lâu, tôi đứng dậy đi về phòng dọn dẹp hành lý. Từ Triết và Lâm Tĩnh khuyên nhủ tôi thêm vài câu, thấy tôi kiên quyết muốn dọn đi, hai người họ cũng bước vào lặng lẽ giúp tôi dọn đồ.
Bất kể đi đâu, hành lý mà tôi mang theo vẫn rất ít. Lần này chuyển nhà cũng vậy, một cái vali, một cái ba lô và một bao tải dứa đựng chăn gối, một mình tôi tay xách nách mang là có thể chuyển xong trong một lần.
Chương 65: Lại trả trước thêm 10 ngàn tệ
Chuyển hành lý ra phòng khách, tôi lấy chìa khòa và năm ngàn tệ vừa đếm cẩn thận đặt cùng nhau trên bàn trà: “A Triết, đây là tiền nhà tôi còn thiếu, với cả, chút tiền trước kia cậu gửi vào khi tôi ở trong trại...”
“Đừng, A Dương, cậu đừng làm vậy, như thế đâu còn coi tôi như anh em nữa!” Từ Triết vội vàng chạy tới, cầm tiền nhét ngược vào tay tôi.
Tôi nhét lại vào tay cậu ta, mỉm cười và nói: “Anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, trước kia lúc tôi nghèo khổ có cậu chăm sóc, bây giờ tôi dư dã rồi, bất kể thế nào vẫn trả được số tiền này chứ, nếu không sau này tôi không dám tìm cậu nhậu nhẹt nữa đâu. Cầm đi, lỡ qua một thời gian nữa tôi lại sa sút, lại tới tìm cậu tiếp tế, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
“Được rồi, tôi đi trước đây, đợi bên kia sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ gọi cậu làm bữa nhậu nhé.”
Nói rồi, tôi vẫy vẫy tay với cậu ta và Lâm Tĩnh, kéo hành lý đi ra ngoài.
“A Dương...”
“Đừng tiễn nữa, có một tí đồ tôi tự cầm được, đàn ông con trai, ngán nhất là đưa với tiễn, õng ẹo quá đấy.”
Tôi vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài, trở tay giúp cậu ta đóng cửa lại, chẳng buồn quay đầu, kéo hành lý đi về phía thang máy.
Từ Triết mở cửa chạy ra giúp tôi kéo hành lý vào thang máy, sau đó đứng bên ngoài, trịnh trọng gật gật đầu với tôi: “Rảnh rỗi nhớ qua chỗ tôi ăn cơm, cậu biết mà, tôi với Lâm Tĩnh rất thích mấy món cậu nấu lắm.”
“Ừ.” Tôi mỉm cười với cậu ta.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy cậu ta cúi đầu.
Đi ra khỏi khu nhà, tôi không vội vẫy xe mà lấy thuốc ra châm, hút một hơi thật mạnh, sau đó gọi điện thoại cho La Nhất Chính, giờ này chắc cậu ta vẫn chưa đi làm.
“Anh Dương, chuyện gì thế ạ?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của La Nhất Chính vọng ra.
“Có gì đâu, anh về đến Thịnh Hải rồi.”
“Í, anh về rồi hả? Sao không báo trước một tiếng để em đi đón.”
“Khỏi cần, định hỏi tối nay có em gái nào sống bên chỗ cậu không?”
“Có hôm nào em thiếu gái đâu... Ơ không phải chứ, sao anh Dương lại hỏi câu này? Anh định qua chỗ em hả? Để em đuổi con nhỏ dị hợm khác người này đi. Mẹ nó chứ, ở lì chỗ em ba ngày rồi, em mới ngủ với nó đúng một lần, định bám lấy em chắc?”
Tôi vã mồ hôi hột, dị hợm khác người mà mày cũng dám đụng tới, khẩu vị đặc biệt quá nha chú em!
“Anh Dương đang ở đâu đó? Để em qua đón anh, đúng lúc mấy hôm nay quản lý ném cho em con xe xịn để đi đón mấy ông khách, Audi A8 luôn, đỉnh lắm, em lái xe đưa anh đi tán gái nha.”
“Thôi dẹp, đừng nhắc đến Audi A8 trước mặt anh, vừa nghe thấy đã tức cái lồng ngực.”
“Sao thế anh? Có phải bị con Audi A8 nào quệt trúng không? Thằng nhãi nào dám quệt anh? Để em đập chết nó!”
Tôi dở khóc dở cười: “Đừng nghĩ đến đánh đấm suốt ngày được không hả? Anh không bị xe đâm, sở dĩ không thích con xe này là vì... Trước kia anh nói rồi đấy thôi, bạn gái cũ của anh chạy theo một thằng cha lái con xe này.”
“Ồ... em nhớ ra hồi, hình như có chuyện như thế thật.”
“Được rồi được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, anh phải tìm tạm một khách sạn đã, tối nay có lẽ cũng không rảnh đi nhậu với cậu đâu, phải nhanh chóng tìm nhà để ở.”
“Đừng mà anh Dương, anh cứ qua đây sống cùng em là được, còn tốn tiền ở khách sạn làm gì, em gọi điện thoại bảo con nhỏ khác người này cuốn gói ngay.”
“Không qua đâu, cái giường của cậu dính nước của bao nhiêu phụ nữ rồi? Anh cũng chỉ ở khách sạn một đêm thôi, đáng bao nhiêu đâu. Thế nhé, anh cúp đây.”
“Ơ anh Dương, trên người anh còn đủ tiền không?”
“Đủ.”
Tôi chán phải nghe cậu ta thừa hơi nói nhảm nên cúp máy luôn, sau đó lấy điện thoại tìm một khách sạn giá cả phù hợp ở gần đây, đặt phòng có máy vi tính.
Tôi gọi taxi tới khách sạn, sau khi tắm rửa, lập tức bật máy tính, lên mạng tìm phòng trọ.
Giá nhà đất ở Thịnh Hải đắt đến mức khó tin, tới độ một bộ phận người dân dù cả đời không ăn không uống cũng không mua nổi một căn nhà, tiền thuê tất nhiên cũng cao đến mức khó tin.
Tôi tìm kiếm trên mạng rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bên cho thuê phòng có ba điều kiện phù hợp với giá cả mà tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận được, đợi ngày mai đi xem nhà cửa thế nào rồi quyết định.
Trước đó, phải kiếm tí tiền đã.
Sau khi đưa năm ngàn tệ cho Từ Triết, trong túi tôi chỉ còn khoảng hai, ba ngàn, chưa chắc đã đủ tiền đặt cọc.
Sau khi ghi lại thông tin về bên cho thuê, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, nguồn tiền duy nhất tôi có thể “bòn” một cách thản nhiên chỉ có mỗi cô ta thôi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tôi cất tiếng chào hỏi: “Giám đốc Bạch, chưa ngủ chứ hả.”
“Chưa, sao thế?” Giọng nói của Bạch Vi có vẻ biếng nhác.
“Có gì đâu, hỏi thăm cô tí thôi, “bà dì”(*) của cô đi chưa?”
(*) bà dì: ngày đèn đỏ
“Liên quan gì đến anh?”
“Đã bảo là tôi quan tâm cô mà!”
“Khỏi cần anh quan tâm.”
“Về Thịnh Hải đã quen chưa? Cô sống một mình nhỉ? Có biết nấu cơm không? Tối nay đã ăn gì rồi...”
“Đã bảo là khỏi cần anh quan tâm.”
Tôi cười vài tiếng lấy lòng: “Được rồi, cô tự chú ý bản thân là được rồi, tôi gọi điện cho cô thực ra cũng có chút chuyện, à thì... Cô nói tiền trích phần trăm của đơn hàng BTT ít nhất cũng phải trên 50 ngàn tệ, đúng không?”
“Ừ, sao vậy? Lại muốn ứng tiền trước hả?”
“Có chút việc gấp cần dùng đến tiền, trước kia cô đã chi trước cho tôi 40 ngàn tệ, có thể đưa tôi thêm 10 ngàn nữa không, gom vào đủ con số 50 ngàn.”
Giọng điệu của Bạch Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Phương Dương, anh cứ xin ứng tiền trước hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 40 ngàn tệ lúc trước tôi mới đưa cho anh chưa đến nửa tháng mà đã hết rồi à? Tiêu vào đâu rồi? Chắc không phải anh đánh bạc thua sạch sành sạch rồi đấy chứ?”
Tôi vã mồ hôi hột: “Khả năng tưởng tượng của cô tốt quá đó, tôi không đánh bạc, chỉ là bây giờ không có chỗ nào để ở, không có tiền trả tiền phòng trọ thôi.”
“Anh không có chỗ ở? Tại sao? Thế trước kia anh ở đâu?”
“Lấy đâu ra lắm tại sao thế, tôi đâu có tiền mua nhà giống cô. Trước kia sống nhờ ở nhà một người bạn, bây giờ chuyển ra ngoài rồi, không có chỗ ở, đành ở tạm trong khách sạn thôi.”
“Tại sao phải chuyển ra ngoài? Cãi nhau với bạn à?”
“Sao cô lắm câu thừa thãi thế!”
“Thế 40 ngàn tệ ứng trước cho anh đâu? Anh tiêu hết rồi à? Tiêu vào cái gì thế?”
Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột: “Sao cô cứ như vợ tôi thế, nói một câu chốt hạ đi, cho tôi ứng trước thêm 10 ngàn tệ, rốt cuộc cô có đưa không.”
Bạch Vi im lặng trong thoáng chốc nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết: “Ứng trước cũng được thôi, nhưng tôi muốn biết anh đã tiêu 40 ngàn tệ trước đó vào đâu rồi, chỉ để xác nhận anh không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.”
Tôi muốn mắng cho cô ta một trận tơi bời rồi dập máy, nhưng nghĩ tới việc chắc mình sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vì thế đành cố nén cơn giận trong lòng.
“40 ngàn tệ kia tôi trả cho Lâm Lạc Thủy rồi, lúc chia tay cô ấy từng chuyển cho tôi 50 ngàn tệ.” Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại rồi thản nhiên đáp.
Bạch Vi lại im lặng, qua một lúc lâu mới nói: “Anh cần tiền mặt hay chuyển khoản? 10 ngàn tệ có đủ không?”
“Đủ rồi, đừng đưa tiền mặt, chuyển qua ebanking hay Alipay hoặc Wechat đều được.”
“Được rồi, tôi chuyển cho anh ngay đây.”
“Cảm ơn nha.” Nói xong, tôi cúp máy luôn.
Chưa đầy một phút sau, WeChat thông báo đã nhận được mười ngàn tệ mà Bạch Vi chuyển tới.
Tôi yên tâm hẳn, có tiền rồi khỏi cần lo lắng gì nữa.
Bình luận facebook