-
Chương 146-150
Chương 146: Tình cảm thuần túy
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được nhìn chăm chăm vào Ôn Hân qua làn khói. Không phải cô ấy định tác hợp cho tôi và Lâm Lạc Thủy đấy chứ, hay đang giúp Lâm Lạc Thủy thăm dò ý tôi chăng?
Bảo sao cô ấy nói nhiều thế, còn toàn bàn về chuyện tình cảm với tôi.
“Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi hỏi hộ Lạc Thủy đâu, cũng không phải muốn hàn gắn cho hai người, tôi chỉ hiếu kỳ nên hỏi thế thôi.”
Hình như cô ấy đã đoán được ý của tôi nên vội vàng giải thích.
“Không sao.”
Tôi không để tâm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ con mắt của cô ấy thật sắc bén, đều bị đối phương đoán ra cả rồi.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Ôn Hân lại nói.
Tôi lắc đầu: “Không, dù Lâm Lạc Thủy còn yêu tôi, dù cô ấy muốn quay lại thì tôi cũng không tái hợp với cô ấy nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tình cảm và con người đều đã thay đổi, không còn là mối tình đơn thuần của xưa kia nữa, hai chúng tôi đều thay đổi rồi.”
“Ồ.”
Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, nói với cô ấy: “Chuyến bay của đám Phương Ninh sắp tới rồi, tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ trước nhé, sau đó đến sân bay đón họ sau.”
“Ừ được, vất vả cho cậu rồi.”
“Không có gì.”
Tôi chủ động đi thanh toán, rồi dẫn Ôn Hân rời khỏi quán ăn, đi ra chiếc xe Toyota đang chờ sẵn ngoài cửa.
Sau khi lên xe, có lẽ vì vướng A Luân, nên Ôn Hân không thảo luận về vấn đề tình cảm với tôi nữa, mà trò chuyện về công việc.
Về tới khách sạn, cô ấy nói đã ngủ mấy tiếng trên máy bay, không muốn lên tầng nghỉ ngơi, chỉ muốn ngồi uống cà phê dưới sảnh.
Tôi trao đổi số điện thoại với cô ấy, dặn dò đối phương nếu ra ngoại dạo phố thì không được đi xa xong, sau đó cùng A Luân lái xe đến sân bay.
Ba rưỡi chiều, tôi đã đón ba bạn học khác ở sân bay, hai nam một nữ, trong đó có một cặp yêu nhau từ thời đại học. Người độc thân còn lại kia là một trong những bạn học chơi khá thân với tôi hồi còn học đại học, tên là Phương Ninh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Phương Ninh đến hai thành phố khác nhau để phát triển, nên ít liên lạc. Lại vì tôi phải ngồi tù mấy năm, nên sau khi ra ngoài cũng không liên lạc với cậu ta.
Cậu ta vốn không quá muốn đến Xiêng La, nhưng sau khi nghe nói tôi đang ở đây thì mới đổi ý.
Nhiều năm không gặp, tôi và Phương Ninh vẫn rất nhớ nhau. Lúc gặp mặt, tôi không nhịn được ôm cậu ta một cái, rồi dùng sức đập vào vai đối phương.
Dáng người Phương Ninh hơi thấp, lúc vị tôi vỗ vai, cậu ta vẫn cười thẹn như thời đại học.
Trên đường về thành phố, chúng tôi trò chuyện rất nhiều về chuyện thời đại học và cả những chuyện đã trải qua sau khi tốt nghiệp.
Lúc gần đến khách sạn, tôi chợt nhận được tin nhắn của Đồng An Chi: “A Dương, có thời gian qua đây một chuyến không? Chúng ta ngồi với nhau một lúc trước, rồi lát nữa cùng đi gặp Đỗ Minh Cường và Suchat.”
Bên dưới còn có địa chỉ của một khách sạn.
Tôi do dự một lát, rồi nhắn lại: “Được, chờ tôi một chút.”
Về tới dưới khách sạn, sau khi gặp Ôn Hân, tôi áy náy nói với Phương Ninh và Ôn Hân: “Ngại quá, tôi có chút việc phải đi bây giờ, không thể ở cùng mọi người được. Tối nay cũng không thể cùng ăn với nhà mình, chờ tôi xong việc, sẽ qua tìm mọi người sau.”
“Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi, bọn tôi không đi lạc được đâu.” Phương Ninh không chút để ý đập vào tay tôi.
Ôn Hân thì hiếu kỳ hỏi: “Cậu đi gặp ông sếp ở sân bay sáng nay để đàm phán dự án bất động sản đó hả?”
“Ừ, hết cách, đã hẹn trước mất rồi.”
“Thế thì đi đi, công việc quan trọng hơn.”
“Tôi sẽ bảo A Luân đến sân bay đón các bạn học khác, mọi người có thể đến phố Nimman ăn tối, hoặc nơi nào khác cũng được, có thể xem bản đồ trên điện thoại ý. Nếu đường xa thì gọi cho A Luân, mấy ngày tới, cậu ta sẽ là tài xế kiếm người hướng dẫn của chúng ta. Đừng sợ phiền phức, nếu đi gần thì có thể đi bộ ngắm đường phố luôn thể.”
“Nhưng nếu phải gọi xe thì nhớ mặc cả trước, nói tiếng Hoa Hạ hay tiếng Anh đều được, rất nhiều người Xiêng La biết tiếng Hoa Hạ. Ăn tối xong, các cậu có thể đi dạo phố đêm, cũng có thể tìm nơi nào đó ngồi uống vài ly trước. Xong việc, tôi sẽ tới tìm mọi người, muộn nhất cũng không quá chín giờ đâu.”
Phương Ninh và Ôn Hân đều gật đầu: “Được, bọn tôi biết rồi.”
Tôi gửi số điện thoại của A Luân cho bọn họ, A Luân cũng chủ động vỗ ngực nói muốn đi đâu thì cứ gọi cậu ta, cả người và xe luôn chờ sẵn bên ngoài khách sạn.
Sau khi tạm biệt Ôn Hân và Phương Ninh, tôi dẫn A Luân rời khỏi khách sạn.
Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay lại nói: “An ninh ở Chiêng May rất tốt, nhưng trộm vặt thì nhiều, đa số đều nhằm vào khách du lịch, các cậu nhớ giữ đồ quý giá cẩn thận, nhiều quán ven đường còn lôi kéo khách…”
“Được rồi được rồi, bọn tôi có phải trẻ con lên ba đâu, cậu thế này làm tôi nhớ bố mình quá.” Ôn Hân che miệng cười ha ha.
Tôi thấy hơi xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi dài dòng nhỉ, thôi té đây.”
“Ừ, bye.”
Rời khỏi khách sạn, tôi lấy năm nghìn baht ra đưa cho A Luân.
A Luân hoảng sợ rõ rệt, vội đẩy tiền lại: “Anh Dương, anh làm gì thế? Em không thể nhận tiền của anh được.”
Tôi cứng rắn nhét vào túi cậu ta: “Mấy hôm tới phiền cậu đưa họ đi chơi, ngày mai còn đi chùa trắng đền đen nữa, tiền xăng dầu với vé xe đều phải trả, cậu cầm lấy đi.”
“Thôi anh Dương, nếu đại ca Bansha mà biết được là em thảm đấy.”
“Thảm gì mà thảm, tôi sẽ nói với ông ấy. Nếu ông ta dám đánh cậu, tôi sẽ xử ông ta.”
“Thế… thì được ạ, cảm ơn anh Dương.”
“Ơn huệ gì, chút tiền này đủ xăng dầu với đỗ xe thôi. Bây giờ, cậu đưa tôi tới khách sạn này đã, lát nữa đến giờ thì tới sân bay đón tốp cuối cùng. Đến đó giơ biển lên là được, tôi viết tên cho cậu.”
“Vâng, anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Sau khi liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại của tôi, A Luân khởi động xe đi về phía khách sạn của Đồng An Chi.
Tôi xé mảnh giấy trên chai nước suối trong xe, rồi dùng bút ghi nhớ viết ba chữ “Hoàng Lễ Thành” lên trên đó.
Hoàng Lễ Thành là một trong hai người bạn của tốp cuối sắp hạ cánh, họ bay từ tỉnh Quảng, khoảng năm giờ mới tới.
Cậu ta là con nhà giàu, nghe nói nhà có mười mấy công xưởng. Thời đại học, hai chúng tôi có quan hệ bình thường, hầu như không chơi với nhau mấy, tốt nghiệp xong thì không hề liên lạc gì.
Để A Luân đi đón cậu ta là được, dẫu sao quan hệ của chúng tôi cũng không phải là quá tốt.
Đến khách sạn của Đồng An Chi rồi, tôi lại dặn dò A Luân một lúc, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Vừa đi tới cửa khách sạn, tôi phát hiện có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh cửa. Trông người này rất quen, đây chính là một trong hai vệ sĩ mà Đồng An Chi mang từ trong nước sang theo.
“Chào anh Phương, ông Đồng bảo tôi xuống đón anh.” Người vệ sĩ đó cũng nhận ra tôi, khách sáo nói.
Tôi gật đầu: “Phiền anh rồi.”
“Anh Phương đừng khách sáo, mời vào trong.”
Tôi đi theo người vệ sĩ đó, xuyên qua đại sảnh khách sạn sang trọng, đi vào thang máy yên tĩnh, lên tầng thứ mười tám, đi thẳng tới trước một căn phòng.
Người vệ sĩ gõ cửa, đứng đúng vào chỗ lỗ nhòm của cửa.
Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người vệ sĩ đó tránh sang một bên cho tôi đi vào trước.
Chương 147: Có dụng ý khác
Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.
“A Dương.”
Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.
“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.
Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”
Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”
“Xin chào.”
Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.
Trên bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía. Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trên khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào.
Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.
“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.
Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm. Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó.
Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.
Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường. Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm. Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập chết đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta. Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”
“Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ làm thế nào?” Đồng An Chi lại hỏi.
Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước. Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác. Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”
“Ví dụ nếu hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat, điểm lợi là có thể tự chủ quản lý hoạt động kinh doanh, tránh cho người khác khoa tay múa chân, trên phương diện tiền vốn cũng có thể để họ bỏ ra nhiều hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ có thể xử lý những chuyện về mặt hành chính và phi hành chính, ví dụ như những rắc rối nằm trong dự đoán hoặc ngoài dự đoán.”
“Về vấn đề tin hay không tin, tôi cảm thấy cái này chỉ là thứ yếu. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, có hiệp định và pháp luật làm hậu thuẫn, không lo đến những chuyện này. Chỉ cần so sánh ưu khuyết điểm và cân nhắc lợi hại, phân tích trên góc độ làm ăn rồi lựa chọn sẽ hợp tác với ai.”
“Nhưng tôi không hiểu về ngành bất động sản, càng không có kinh nghiệm và trí óc giống như anh Đồng đây, không biết phân tích những điều đó, chỉ có thể đưa ra các lý luận suông mà thôi.”
Đồng An Chi vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, lại vỗ vai tôi.
“A Dương, tôi không nhìn lầm cậu, cậu là người có đầu óc kinh doanh.”
Nói rồi, ông ấy lấy hai điếu thuốc lá ở dưới bàn trà đưa cho tôi.
Đó là hai điếu Thiên Tử màu vàng, cứng, giá bán lẻ trên thị trường là một nghìn năm trăm tệ một điếu.
“Tôi biết cậu hay hút thuốc, sợ cậu không quen hút loại thuốc ở bên Xiêng La, vừa khéo mấy ngày trước có người bạn tưởng tôi hút thuốc lá nên tặng hai điếu cho tôi, thế là tôi mang qua đây cho cậu. Tiếc là lúc nhập cảnh không được mang theo quá nhiều, bằng không tôi đã mang theo cho cậu thêm vài điếu rồi.”
Tôi nhận lấy hai điếu thuốc lá đó, hơi ngại nói: “Anh Đồng, anh phải tốn kém rồi.”
“Tốn kém gì chứ, có phải tôi mua đâu, người khác tặng mà, giữa chúng ta đừng khách sáo nhiều như vậy. Cậu thử thuốc này của tôi hay là hút thuốc lá của cậu?”
Đồng An Chi cầm hộp xì gà trên bàn trà đưa sang.
Tôi xua tay: “Tôi không quen hút loại này.”
“Tôi biết mà, vậy cậu hút thử điếu thuốc đó đi, nghe bạn tôi nói là hay phết đấy.”
“Được, cám ơn anh Đồng.”
Tôi không từ chối nữa, mở một điếu Thiên Tử vàng cứng ra ngay tại chỗ.
“Tôi cũng chỉ khi nào yên tĩnh mới hút thứ này.”
Đồng An Chi thở ra làn khói xì gà nồng đậm.
“A Dương, không giấu cậu, trước kia tôi cũng từng hợp tác với loại người như Đỗ Minh Cường, người xấu xa hơn anh ta cũng có. Thật ra, làm nghề như chúng tôi ít nhiều gì cũng sẽ gặp người trên phương diện đó, tôi không hề ngại hợp tác với họ, nhưng quan trọng là nguyên tắc làm người, nguyên tắc hành sự như cậu vừa nói.”
“Hơn nữa, bất kể là mèo đen hay mèo trắng cũng tuyệt đối không được tham gia vào việc phát triển kinh doanh của dự án, ngoại trừ giải quyết rắc rối thì không được nhúng tay vào bất kỳ việc gì, chỉ có như vậy tôi mới cân nhắc hợp tác với bọn họ.”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.
Đồng An Chi tiếp tục nói: “A Dương, thật ra lần trước tôi tới Xiêng La là theo lời mời của một công ty bất động sản ở bên này. Bọn họ muốn hợp tác cùng tôi, trước kia cũng đàm phán vào sâu rồi, nếu không phải vợ con tôi bị bắt cóc thì có lẽ bây giờ tôi đã ký hợp đồng với bọn họ.”
“Nếu không đạt được thỏa thuận với phía Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi chỉ đành tiếp tục đàm phán với công ty đó, bởi vì từ lâu tôi đã có kế hoạch tiến tới Đông Nam Á. Nhưng cậu yên tâm, cho dù là hợp tác với ai, tôi cũng sẽ để cậu qua giúp tôi. Ngoại trừ tiền lương bình thường, tôi vẫn sẽ cho cậu cổ phần, tôi cần một người trợ thủ đắc lực thông hiểu bên này.”
Tôi cảm kích nói: “Cám ơn anh Đồng, tôi sẽ suy xét. Nhưng còn cổ phần, có câu vô công không nhận lộc, tôi thực sự không nhận được.”
“Ầy, cái gì mà vô công không nhận lộc, tính mạng của vợ con tôi là vô giá. Một công ty có vốn đăng ký một trăm triệu cho cậu 1% cổ phần cũng chỉ tương đương bỏ vốn một triệu thay cậu mà thôi, nhiều hơn nữa cũng khó mà báo đáp ơn cậu đã cứu mạng vợ con tôi.”
“Huống hồ, tôi muốn để cậu qua giúp tôi, cứ coi đó là khích lệ cho nhân viên đi.”
“Anh Đồng…”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đợi tối đến gặp mặt Đỗ Minh Cường và Suchat rồi tính tiếp, chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Được.”
Vừa mới đổi chủ đề nói về nhóm bạn học đại học của tôi, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.
Là Đỗ Minh Cường gọi tới, ông ta nói đã đến Chiêng May, Suchat cũng đã sắp xếp xong điểm hẹn, chính là club lần trước chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó Suchat còn gọi những cô gái xinh đẹp đến.
Thời gian gặp mặt vào sáu giờ, Sangsu cũng sẽ đến đó.
Năm giờ hai mươi phút chiều, tôi và Đồng An Chi ngồi xe Mercedes-Benz cao cấp do ông ấy thuê chạy thẳng đến club mà Suchat đặt.
Một vệ sĩ ông ấy thuê từ công ty bảo vệ nào đó ở Chiêng May làm tài xế, một vệ sĩ đi theo từ trong nước ngồi ở ghế lái phụ, những vệ sĩ khác thì lái một chiếc SUV theo ở phía sau.
Xe vừa đi chưa được bao lâu, tôi phát hiện trong nhóm WeChat của đám bạn học có người @ tôi. Tôi tranh thủ xem qua, thấy là Hoàng Lễ Thành đang cằn nhằn ở trong nhóm.
Chương 148: Lãng tử tình trường
Vừa mới hạ cánh, cậu ta không nhìn thấy tôi ở lối ra, phát hiện chỉ có một tên lưu manh người Xiêng La tới đón.
Có vẻ cậu ta không được vui vẻ cho lắm, nói kháy vài câu trong nhóm chat, nào là ‘Phương Dương làm đại ca rồi’, ‘có giá rồi’, ‘không tới đón thằng bạn cũ này mà chỉ cử một đứa đàn em tới’, ‘e là trong lòng đã sớm không còn đám bạn bè này nữa rồi’.
Vốn dĩ mọi người trong nhóm chat đang nói chuyện rất sôi nổi, bởi vì mấy câu nói kháy của Hoàng Lễ Thành mà bỗng im lặng.
Tôi đang do dự xem mình có nên nói vài câu giải thích hay không thì Ôn Hân gửi một đoạn tin nhắn, nói tôi vốn rất bận nhưng vẫn bớt chút thời gian để đón cô ấy hai lần. Cuối cùng vì đến thời gian gặp mặt đã hẹn trước với khách hàng nên mới không có thời gian tới đón Hoàng Lễ Thành.
Sau khi Ôn Hân giải thích thay tôi, Từ Triết cũng ra mặt nói giúp tôi vài câu, Lâm Tĩnh rất thông minh vội đổi chủ đề, nói về những trải nghiệm khi ở Chiêng May, nhóm chat sôi nổi trở lại.
Thấy trường hợp như vậy, tôi cũng chẳng buồn giải thích nữa, tắt điện thoại đi.
“Sao thế, đám bạn học kia không hài lòng về cậu sao?” Đồng An Chi ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Ông ấy ngồi ngay cạnh tôi, có thể là đã vô tình nhìn thấy nội dung trong nhóm chat trên WeChat.
Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi vốn đã đồng ý tới đón bạn ở sân bay nhưng không làm được, có đứa bạn oán trách vài câu mà thôi.”
Đồng An Chi tỏ vẻ áy náy: “Tôi tới không đúng lúc rồi, làm ảnh hưởng tới buổi họp lớp của cậu.”
“Anh Đồng không cần áy náy, lúc nào cũng có thể tổ chức họp lớp được nhưng cơ hội làm ăn thì chỉ có một lần mà thôi, chẳng may bỏ lỡ thì có thể sau này sẽ không có nữa. Tôi vẫn biết cân nhắc mấy chuyện này.”
“Ha ha. Được, dù sao cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu đâu! Đợi làm xong việc, tôi sẽ để cậu tới tụ họp với bọn họ.”
Nói đến đây, Đồng An Chi quay đầu nhìn tôi, ý nói sâu xa: “A Dương, lúc nãy ở sân bay, trong số bạn học của cậu có một cô gái rất xinh đẹp, có quan hệ như nào với cậu?”
Tôi hơi nghi ngờ: “Câu này của anh Đồng là có ý gì?”
“Ha ha, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi thấy ánh mắt của cô gái ấy nhìn cậu có chút khác biệt. Đúng rồi, tôi từng nói với cậu, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn đó.”
Tôi ngẩn người một lúc, nhớ lại lúc ở sân bay, hình như đúng là Ôn Hân luôn nhìn về phía tôi.
Có điều, chắc đó chỉ là cái nhìn thăm dò và nhớ lại chuyện năm xưa của bạn học cũ mà thôi, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.
Đồng An Chi chỉ vỗ vỗ vai tôi: “A Dương, tôi rất ngưỡng mộ cậu. Lúc còn trẻ, tôi cũng coi như có được cái danh lãng tử tình trường nhưng nếu khi ấy gặp phải cậu, có lẽ con gái sẽ chỉ chú ý đến cậu, chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ nhìn một cái.”
“Anh Đồng, đùa kiểu này... Nâng tôi lên tận mây rồi. Tôi tự biết mình ở đâu mà.”
“Không, không, không! Trên người cậu có một vẻ rất hấp dẫn phái nữ, trầm ổn, chững chạc, ôn hòa, còn có một chút sầu muộn, không mất đi sự năng động và phóng túng của tuổi trẻ. Hầu hết phái yếu đều thích kiểu đàn ông như cậu, nhất là những cô gái có học thức và được dạy dỗ.”
“Anh Đồng cứ trêu tôi hoài! Xã hội bây giờ, tiền mới là thứ thu hút con gái nhất, có khí chất cỡ nào cũng không bì được với một chiếc xe xịn.”
“Cậu nói cũng đúng nhưng người con gái thông minh có thể nhìn ra được thứ tiềm tàng trong con người cậu. Bọn họ không chỉ nhìn thấy được chiếc xe xịn từ cậu, mà còn cả căn nhà xịn và nhiều thứ khác nữa.”
“Anh Đồng đừng trêu tôi nữa, Đúng rồi, anh Đồng, tôi có một chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi, nhưng vấn đề này có chút nhạy cảm.”
“Không sao, hỏi đi.”
Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Anh Đồng, khi trước, anh muốn cho tôi hai triệu, tôi không cần nhưng không lâu sau, tôi lại nói rằng bạn của tôi muốn hợp tác với anh, anh có từng nghĩ tôi đang thả con săn sắt bắt con cá rô, cố ý không lấy hai triệu kia, muốn chài lấy một dự án lớn hơn không.”
Đồng An Chi hơi ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười ha ha.
“A Dương, tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu, không dối gì cậu, thật ra tôi từng nghi ngờ về chuyện này, cũng tìm người điều tra về cậu. Sau khi nhận được điện thoại của cậu, sở dĩ mất một khoảng thời gian dài tôi mới tới Chiêng May không phải vì suy xét mà là để đợi kết quả điều tra, muốn biết rốt cuộc cậu là người như nào.”
“Nói ra hổ thẹn, tôi luôn nhận mình là nhìn người rất chuẩn nhưng khi đó lại không hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng là không tin vào bản thân. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên tìm người điều tra về cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi chứ?”
Tôi không khỏi cười trừ: “Anh Đồng, điều tra rõ ràng lý lịch của đối tác làm ăn là điều nên làm, không có gì là sai cả. Nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như anh, càng không để bụng chuyện này.”
“Cậu không để bụng là được. Tôi đúng là không nhìn lầm cậu, cũng không nên nghi ngờ mắt nhìn người của mình.”
Đồng An Chi vỗ vỗ vai tôi, cười trấn an.
Tôi thật sự không để tâm chuyện này, cũng chắc chắn rằng ông ấy không chỉ điều tra tôi, chắc chắn là ông ấy cũng điều tra rõ ràng lý lịch của ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cả rồi.
Chỉ cần có tiền là moi ra được tin tức mà bản thân cần.
Vừa nói chuyện với ông ấy, đầu tôi vừa nhớ lại những gì ông ấy đã nói ban nãy. Có một bạn nữ rất xinh đẹp nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác.
Người ông ấy nói chắc chắn là Ôn Hân.
Ý của ông ấy đơn giản là nói Ôn Hân có ý với tôi.
Có điều, chuyện này sao có thể chứ? Hồi học đại học, tôi với Ôn Hân chẳng nói với nhau được mấy câu, sau khi tốt nghiệp thì chẳng liên lạc. Sao Ôn Hân có thể chỉ vì gặp mặt lúc ở sân bay mà thích tôi được.
Đúng là vô lý mà!
Con người cũng có lúc nhìn nhận sai, Đồng An Chi cũng không ngoại lệ. Không thể lúc nào mắt nhìn người của ông ấy đều chuẩn được.
Tôi chẳng thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đổi qua nói chuyện với Đồng An Chi về những vấn đề liên quan tới bất động sản.
Khoảng nửa tiếng sau, gần sáu giờ, xe dừng trước cổng câu lạc bộ mà tôi đến lần trước.
Qua cửa xe, tôi nhìn thấy ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng trước cổng, bên cạnh còn xếp hàng dài những người phục vụ mặc đồ phục vụ truyền thống của người Xiêng La.
Rõ ràng bọn họ cố ý đứng đợi Đồng An Chi, thể hiện sự coi trọng Đồng An Chi của bọn họ.
Sau khi xuống xe, tôi tự giác nhập vai thành người đứng giữa, giới thiệu từng người một cho Đồng An Chi.
Khi gặp mặt, chào hỏi nhau, người Xiêng La không bắt tay mà chắp tay nhưng Suchat và Sangsu đều chủ động bắt tay với Đồng An Chi, tỏ ra tôn trọng lễ nghĩa và thói quen của đối phương.
Sau khi bắt tay xong, Đồng An Chi còn chắp tay chào với từng người một, cũng là sự tôn trọng với tập quán của người bản địa.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau vài câu, chúng tôi đi theo người phục vụ vào trong câu lạc bộ.
Tôi đi bên cạnh Đồng An Chi, phải để cho ông ấy cảm nhận được tôi và ông ấy là người có cùng lập trường.
Bữa tiệc không được tổ chức ở trong sân vườn bởi vì nó mang lại cảm giác không được trịnh trọng nên được bày ở một căn phòng Suite bày trí vô cùng xa hoa nhưng không mất đi sự thanh lịch.
Dùng từ biệt thự bày trí theo yêu cầu để hình dung nó sẽ chuẩn xác hơn là phòng Suite. Bởi vì bên trong không những rộng rãi mà còn có phòng nghỉ, phòng karaoke và phòng chơi bida,...ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi đều có cả. Phía nam còn có vườn hoa, trong đó có hoa tươi, cỏ thơm và bể bơi. Có thể đi thẳng từ phòng ăn ra hành lang tới vườn hoa để đi dạo.
Khiến tôi bất ngờ nhất là đi từ cổng câu lạc bộ tới phòng suite, cả quãng đường không có mấy vệ sĩ, chỉ có một người đàn ông trông rất nhã nhặn và lịch sử đứng trước phòng Suite, chỗ cửa ra vườn hoa cũng có một người, tạm thời chỉ thấy được có hai người, khác hoàn toàn với cảnh tượng tôi tới lần trước.
Chương 149: Ép giá
Có lẽ là Đỗ Minh Cường và Suchat cố ý thể hiện rằng thế giới của bọn họ rất an toàn, không cần nhiều vệ sĩ, để Đồng An Chi cảm thấy được bọn họ không giống như mấy trùm xã hội đen, tiền hô hậu ứng như ở trong phim ảnh.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài. Chắc chắn trong tòa nhà này có không ít người của Suchat và Đỗ Minh Cường.
Vì hoàn cảnh và sự trịnh trọng của mấy người Đỗ Minh Cường mà cuộc gặp mặt này giống kiểu cuộc họp của các vị lãnh đạo vậy.
May là tôi đứng giữa nói đùa mấy câu, điều chỉnh lại bầu không khí đúng lúc.
Sau khi ngồi xuống nói chuyện một hồi, người phục vụ bắt đầu lên đồ ăn.
Mấy món mang lên đều là đồ Xiêng La, rất phong phú và đẹp mắt. Bởi vì món Xiêng La và món Hoa Hạ có hương vị giống nhau, tôi và Đồng An Chí đều ăn vừa miệng.
Đỗ Minh Cường và Suchat không nôn nóng bàn chuyện chính, chỉ nói vài chuyện ngoài lề.
Tôi không yên lặng giống như lần gặp mặt trước nữa mà rất nhanh nhập vai người trung gian, chủ động điều chỉnh bầu không khí, ngoài ra còn làm người phiên dịch, bởi vì Đồng An Chi không biết nói tiếng Xiêng La, Suchat và Sangsu cũng không biết nói tiếng Hoa Hạ.
Dần dần, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường có thể thân thiết hơn, bầu không khí cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn.
Đến khi ăn uống no nê, người phục vụ thu dọn hết bát đũa xuống rồi lên món điểm tâm, Đỗ Minh Cường mới tranh thủ ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh Đồng, chắc là trước đây A Dương đã nhắc trước với anh rồi, chuyện về việc chúng ta hợp tác phát triển mấy mảnh đất ở Chiêng May.”
Đồng An Chi cười khách sáo, nói: “A Dương đúng là đã nói qua rồi. Nói thật, tôi rất có hứng thú với mấy miếng đất đó nhưng không giấu gì các vị, trước đây, vì tôi nhận được lời mời của một công ty nhà đất ở Chiêng May nên mới đến đây. Công ty đó vẫn luôn muốn hợp tác với tôi, đến giờ, A Dương là bạn tôi, các vị cũng là bạn của cậu ấy, nếu như có thể bàn bạc được, tôi cũng rất vui lòng hợp tác cùng mọi người, không biết các vị định hợp tác như thế nào.”
Đỗ Minh Cường đáp: “Có được sự coi trọng của anh Đồng, vậy thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn luôn. Tôi cùng Suchat và Sangsu định góp vốn với anh Đồng và A Dương để thành lập một công ty bất động sản, chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư, bao gồm cả phần của A Dương, giữ lại quyền biểu quyết trong đại hội cổ đông, không tham gia vào việc vận hành, quản lý hàng ngày và cũng không can thiệp vào công tác phát triển các dự án, tất cả những việc đó đều do anh Đồng làm chủ.”
“Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp thêm một số sự hỗ trợ về hành chính hoặc phi hành chính để quản lý công ty và phát triển dự án, ví dụ như giấy chứng nhận đánh giá tác động môi trường, giấy phép xây dựng, khoản vay ngân hàng, tai nạn xã hội,...”
Nghe Đỗ Minh Cường nói hết, vẻ mặt của Đồng An Chi không chút thay đổi, chỉ gật đầu bình tĩnh, nói: “Anh Đỗ, tôi muốn biết số tiền đầu tư theo kế hoạch của các anh là bao nhiêu, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng thì tính sao.”
“Dựa trên thực tế tỷ lệ bỏ vốn, tỷ lệ chia cổ phần và tỷ lệ hoa hồng, chúng tôi có thể đầu tư khoảng 500 triệu baht.”
Đồng An Chi không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, có vẻ đang suy tính.
500 triệu baht, tương đương với khoảng 100 triệu tệ, do hai người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ ra.
Cũng có nghĩa là công ty bất động sản mà hai người bọn họ thành lập cùng với Đồng An Chi, trên thực tế, theo kế hoạch sẽ đầu tư vào một tỷ baht Xiêng La, bọn họ bỏ ra 51% tiền vốn, Đồng An Chi bỏ ra 49% còn lại, quyền nắm cổ phần và việc chia hoa hồng sẽ tính theo tỷ lệ bỏ vốn đầu tư. Bọn họ sẽ nhường cho tôi 2% trong số 51% cổ phần mà họ nắm giữ.
Tính như vậy, quyền nắm giữ cổ phần sẽ là Đồng An Chi nắm 49%, ba người Đồng An Chi, Suchat và Sangsu cũng là 49%, 2% còn lại là của tôi, bởi vì tôi có quyền mua bán nhà đất, cộng thêm cổ phần của bọn họ là đủ 51% theo quy định của pháp luật Xiêng La rồi.
Đối với bọn họ, đây là một phương án khá hợp lý.
Tuy nhiên, tôi đoán rằng Đồng An Chi sẽ mặc cả, hơn nữa sẽ ép giá rất mạnh tay.
Bởi vì ở trong nước, công ty của Đồng An Chi có năng lực, có hiệu ứng thương hiệu, có kênh quảng bá, có nhóm khách hàng trong nước và kinh nghiệm phát triển,... Hơn nữa, Đồng An Chi phải làm việc, phải phụ trách việc vận hành và phát triển các dự án, chỉ riêng khoản này đã coi như bỏ vốn lao động rồi.
Vậy nên, ông ấy không thể nào chỉ để Đỗ Minh Cường và Suchat góp tiền, không góp lực mà lại có được lợi nhuận ngang nhau như vậy.
Thật ra, khi tôi gặp đám người Đỗ Minh Cường lần trước, bọn họ có bàn đến chuyện này, cũng có đề án, hoạch định lại giới hạn, bây giờ nói ra chỉ là để đợi Đồng An Chi ép giá mà thôi.
Số tiền mà bọn họ có thể bỏ ra chắc chắn không chỉ có 500 triệu baht. Đỗ Minh Cường có nói ông già nhà anh ta làm ăn ở vùng biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La, góp nhặt được đâu chỉ có vài trăm triệu.
3, 4 baht mới bằng 1 tệ. Đối với người làm ăn lớn như anh ta, nhận một đơn làm ăn có thể tới chục triệu, thậm chí cả trăm triệu, khó mà tưởng tượng được số tiền lời khổng lồ mà anh ta kiếm được.
Quả nhiên, sau khi Đồng An Chi im lặng một lúc, có chút bất lực, lắc đầu cười khổ: “Anh Đỗ, thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận được cách làm này của anh. Nói thẳng với anh, nếu như tôi và công ty nhà đất kia hợp tác, chúng tôi cũng sẽ dựa trên tỷ lệ đầu tư để chia quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng nhưng đối phương có kinh nghiệm phát triển dự án ở Xiêng La và có tài nguyên ở mọi mặt, đó gọi là chia sẻ tài nguyên và hợp tác phát triển.”
“Nhưng nếu như hợp tác cùng các vị thì không gọi là hợp tác phát triển mà là công ty do chúng ta cùng nhau thành lập nhưng một mình tôi phát triển, tài nguyên do tôi từ trong nước đem tới cũng cần chia sẻ cho các anh, điều này không công bằng với tôi.”
Sắc mặt Đỗ Minh Cường không thay đổi quá mức, gật đầu ngẫm nghĩ, nói một câu “Tôi hiểu”, sau đó cúi đầu suy tính.
Nhân lúc này, tôi phiên dịch lại những gì mà Đỗ Minh Cường và Đồng An Chi nói với nhau cho Suchat và Sangsu nghe.
Sangsu không hề tỏ thái độ gì cả, Suchat thì lại chắp tay hướng về phía Đồng An Chi, dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Tôi hiểu, hy vọng có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn với ngài An Chi”.
Sau khi Đỗ Minh Cường suy nghĩ một hồi, chợt hỏi: “Anh Đồng, vậy theo như anh thì phương án như nào mới là tốt nhất?”
Đồng An Chi hắng giọng: “Vậy thì tôi xin nói thẳng, hy vọng các anh không để bụng. Công ty tôi có đủ tất cả các loại tài nguyên, kinh nghiệm,... Sẽ bỏ ra khoảng 15% vốn kỹ thuật và lao động. Có hai phương án để giải quyết 15% này, một là số tiền đầu tư cho nó sẽ do ba người bỏ ra, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng sẽ phân theo 49% và 51%, đương nhiên, phần của A Dương sẽ tính sau.”
“Phương án còn lại sẽ là hai bên chúng ta đầu tư theo tỷ lệ 49:51, không cần các anh bỏ vốn hoàn toàn, tỷ lệ cổ phần cũng vấn theo 49:51 nhưng tỷ lệ chia hoa hồng sẽ thỏa thuận theo cách khác, tôi muốn nhận thêm 13%.”
“Và lại, tôi thấy rằng, tổng đầu tư chỉ một tỷ baht có phần hơi ít, nếu như được thì tầm một tỷ rưỡi đến hai tỷ sẽ tốt hơn.”
Tôi biết ngay, người như Đồng An Chi nhìn thì hiền lành, trên thực tế thì chẳng phải hạng người dễ đối phó, vô cùng ranh ma.
Ép giá đúng là rất mạnh tay.
Phương án thứ nhất, để mấy người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ vốn toàn bộ 15% kia, cũng có nghĩa, nếu như vốn đầu tư của công ty là một tỷ baht, Đỗ Minh Cường và Suchat phải giúp ông ấy bỏ ra 150 triệu, tính cả số tiền mà bọn họ vốn dĩ phải đầu tư là 510 triệu, tổng số vốn bỏ ra là 660 triệu nhưng chỉ được 15% cổ phần và hoa hồng.
Còn phải chia cho tôi hai phần trăm trong số đó nữa.
Nếu như phải đầu tư 1,5 tỷ hoặc 2 tỷ baht, vậy thì số tiền mà Đỗ Minh Cường và Suchat phải bỏ ra còn nhiều hơn nữa.
Chương 150: Ngồi không thì không thể hưởng lợi lộc
Phương án thứ hai là Đỗ Minh Cường và Suchat chỉ cần bỏ ra 51% số tiền, sau khi trừ đi 2% của tôi, họ giữ 49% cổ phần, nhưng Đồng An Chi muốn lấy từ tay họ 13% cổ tức, họ chỉ còn lại 36%.
Nếu cổ đông có thỏa thuận hợp pháp thì tỉ lệ cổ phần và tỉ lệ cổ tức sẽ khác đi.
Tôi sẽ không tính đến tỉ lệ đầu tư và cổ tức trong đó, nhưng phương án thứ nhất thì Đồng An Chi bỏ ra ít đi 15%, phương án thứ hai thì lấy nhiều hơn 13%, giữa 15% và 13% dường như có mối quan hệ vi diệu nào đó, nếu đổi cho nhau, có lẽ đây là tỉ lệ tương đương của đầu tư và hoàn vốn.
Cho nên không thể không nói, Đồng An Chi rất tinh quái.
Chắc hẳn ông ấy đã tính toán xong từ trước rồi, cũng quyết định sẵn nên ép giá đến mức độ nào.
Chỉ biết thở dài trong lòng, chứ ngoài mặt tôi vẫn đóng khung nguyên vẹn và phiên dịch lại câu nói của Đồng An Chi cho Suchat với Sangsu nghe.
Sangsu vẫn không để lộ biểu cảm gì còn Suchat đã nhíu chặt hai hàng lông mày, không ngừng suy tính. Đỗ Minh Cường cũng nhíu mày, dường như đang tính toán xem giữa 15% và 13% có liên hệ gì.
Đồng An Chi không nói tiếp, dường như cũng đang cho họ thời gian suy nghĩ, chỉ nâng cốc rượu lên, khẽ khàng nhấp một ngụm Phi Thiên Mao Đài trong cốc.
Loại rượu này Đỗ Minh Cường mang từ Chiêng Ray tới, ở biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La thì thứ gì ông ta cũng kiếm được.
Bởi vì Xiêng La là một quốc gia Phật giáo, Phật giáo có giới luật không uống rượu, vả lại người Xiêng La cảm thấy rượu trắng với nồng độ cồn cao uống vào dễ say, từ đó dễ nảy sinh các sự việc tiêu cực khác; cho nên lượng rượu trắng được tiêu thụ trên thị trường Xiêng La rất ít, người bản địa phần nhiều cũng chỉ uống thức uống có nồng độ cồn thấp như bia thôi.
Đỗ Minh Cường sợ Đồng An Chi không có rượu ngon để uống trong mấy ngày tới Xiêng La nên cố tình mang theo hai chai Mao Đài với hai chai Ngũ Lương Dịch, dự định nếu uống không hết thì sẽ tặng cho Đồng An Chi.
Đồng An Chi là người mê rượu, nhưng ông ấy không uống nhiều mà thuộc dạng thưởng thức kỹ lưỡng.
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ rượu Mao Đài, ông ấy nheo nheo mắt, trông như ngà ngà say mà cũng giống như đang đau khổ.
“Các vị, công ty của tôi không phải là của mình tôi, cũng có các cổ đông khác, đưa ra phương án này là do chính tôi thấy khá hợp lý và có thể thỏa mãn được phương án của các cổ đông khác mà thôi, nếu các vị cảm thấy còn chỗ nào đó không hợp lý thì mong các vị đừng để tâm.”
Khi một ngụm rượu xuống họng, Đồng An Chi lại bắt đầu bổ sung một cách khách sáo.
Đỗ Minh Cường cười cười: “Ông Đồng cứ yên tâm, tôi với Suchat đều là người làm ăn, bàn chuyện làm ăn nên có nguyên tắc và lập trường của người làm ăn, điều này chúng tôi hiểu rõ lắm. Chẳng qua là, về phương án của ông Đồng, ví dụ như đầu tư từ 1,5 đến 2 tỷ, chúng tôi có thể hiểu ngay, nhưng bỏ vốn 15% hay 13% cổ tức, đối với chúng tôi mà nói, hình như hơi khó chấp nhận.”
“Khà khà, anh Đỗ à, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi yên đợi tiền rồi. Vả lại đâu phải chỉ làm một dự án? Tôi có mong muốn phát triển về phía Đông Nam Á, nếu dự án đầu tiên thành công, chắc chắn sẽ có dự án thứ hai, dự án thứ ba, sau này càng ngày càng nhiều, càng làm càng lớn.”
“Mọi người đều biết, bây giờ, mảng bất động sản của Đông Nam Á sôi sục lên từng ngày, đang vào thời điểm phát triển tốt nhất. Trong số những người nước ngoài tới Xiêng La mua nhà để đầu tư thì người Hoa Hạ chiếm tỉ lệ nhiều nhất, mà công ty tôi cũng có được hiệu ứng thương hiệu rất mạnh. Chỉ cần quá trình khai thác phát triển diễn ra thuận lợi thì muốn đạt được lợi nhuận đã đề ra không hề khó. Vả lại, mục tiêu của tôi không chỉ đơn giản là xây nhà chung cư, sau này tôi còn muốn làm kinh doanh và phát triển du lịch.”
“Tôi vẫn phải nói câu đó, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi đợi thu về nguồn tiền dồi dào không dứt, sau này càng làm càng lớn, càng kiếm càng nhiều. Cơ hội này, nếu đưa cho người khác, cho dù tôi muốn phần cổ tức cao hơn, tôi tin rằng họ vẫn lựa chọn đầu tư không hề do dự.”
“Chung cư do công ty chúng tôi xây, trong hai đến ba năm, tỷ suất hoàn vốn về cơ bản duy trì ở mức 25% trở lên, thậm chí cao hơn, nếu hiệu suất của dự án trong phương diện thủ tục hành chính nhanh nhạy thì tỷ suất hoàn vốn còn cao hơn con số này.”
“Đương nhiên, các vị không cần đồng thuận ngay với phương án này, chúng ta có thể tìm thời gian thích hợp để thảo luận với nhau, để chuyên viên định phí bảo hiểm đưa ra báo cáo phân tích, mấy hôm nữa hẵng quyết định cũng không muộn.”
Đỗ Minh Cường gật gật đầu, sau đó cúi đầu suy ngẫm tiếp.
Một lần nữa, tôi phiên dịch nguyên hình nguyên trạng câu nói của Đồng An Chi cho Suchat và Sangsu.
Đồng An Chi tiếp tục nhấp một ngụm Mao Đài.
Im lặng trong chốc lát, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Đồng An Chi lại nói: “À phải rồi, còn một vấn đề khác liên quan đến A Dương. Nếu việc hợp tác thành công, tôi tính nhờ A Dương tới giúp tôi, tham gia vào quá trình khai thác dự án, dự định bồi dưỡng cậu ấy thành một trợ thủ đắc lực có thể điều hành riêng một mảng.”
“Việc này cần một chút cổ phần để khích lệ, cậu ấy là người đóng góp sức lao động, tôi nghe cậu ấy nói rằng anh Đỗ và anh Suchat định nhường 2% cổ phần cho cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy 2% này hình như hơi ít, có phải nên thêm 1% nữa, tôi cũng sẽ thêm cho cậu ấy 2%, để cậu ấy giữ 5% cổ phần, các vị cảm thấy phương án này thế nào?”
“Đương nhiên, cổ phần này cũng đứng tên cậu ấy dưới hình thức từ cổ phiếu hiệu suất chuyển sang quyền sở hữu thực chất, lấy thời hạn ba năm, trong vòng ba năm đầu hưởng cổ tức và quyền lợi cổ đông tương đương, đáo hạn ba năm thì tự động chuyển hóa thành quyền sở hữu thực chất.”
Nghe Đồng An Chi nói vậy, sắc mặt Đỗ Minh Cường vẫn không thay đổi quá nhiều, cũng không đáp lời ngay mà cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Tôi truyền đạt lại cho Suchat và Sangsu, gương mặt Suchat thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường.
Hiển nhiên, yêu cầu đổ vốn 15% của Đồng An Chi đã khiến họ cảm thấy khó chấp nhận, bây giờ lại bảo họ cho tôi thêm một 1% cổ phần, càng khiến họ thấy khó chấp nhận hơn.
Bởi vì không ai lên tiếng nên bầu không khí dần trở nên lúng túng, cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt.
Đến lúc này thì tôi cũng không thể ngồi yên được nữa, bèn ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của họ. Tôi mỉm cười rồi nói: “Anh Đồng, anh Đỗ và ông Suchat cho tôi 2% cổ phần, nếu đầu tư một tỷ thì 2% đã là 20 nghìn baht rồi, đối với tôi mà nói đã là tiền tài từ trên trời rơi xuống. Nếu ông cho tôi thêm 2%, họ cho tôi thêm 1% để tôi lấy được cả thảy 5%, con số này quả thật quá lớn, tôi không dám nhận.”
“Phương án phân phối này hoàn toàn đang làm tổn hại lợi ích của các vị. Nếu các vị chuyển nhượng lợi ích cho tôi, nhưng tôi vừa không bỏ tiền đầu tư vừa không có khả năng giúp đỡ các vị. Có câu ‘Ngồi không thì đừng đòi hưởng lợi’, tôi thực sự không thể nhận con số này được.”
Lần này đến lượt Đỗ Minh Cường làm phiên dịch, truyền đạt lời của tôi cho Suchat và Sangsu.
Gương mặt Suchat hòa hoãn hơn nhiều, Sangsu cũng phải đánh giá tôi thêm vài lần.
Đồng An Chi thì cười cười: “Ôi, A Dương, tôi hiểu con người cậu chứ. Một số thiên phú và tính cách của cậu là ưu điểm trên hầu hết các lĩnh vực. Nếu đã có thể tạo ra thành tựu trong ngành phần mềm thì chắc chắn cũng làm được với ngành bất động sản.”
“Vả lại, cũng nhờ có cậu giới thiệu mà tôi mới quen được anh Đỗ, ông Suchat và ông Sangsu. Nếu không có cậu thì chúng ta lấy đâu ra hợp tác, rồi làm sao có thể đàm phán làm ăn được? Như thế đã là công lao rồi, lấy đâu ra chuyện ngồi không thì đừng đòi hưởng lộc chứ?”
Tôi cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh Đồng, tôi thật sự không thể lấy nhiều như vậy được. Nếu anh cứ cố nhét cho tôi, thì thà tôi rút lui chứ không thể làm trái với lương tâm mà cầm nhiều vậy được.”
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được nhìn chăm chăm vào Ôn Hân qua làn khói. Không phải cô ấy định tác hợp cho tôi và Lâm Lạc Thủy đấy chứ, hay đang giúp Lâm Lạc Thủy thăm dò ý tôi chăng?
Bảo sao cô ấy nói nhiều thế, còn toàn bàn về chuyện tình cảm với tôi.
“Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi hỏi hộ Lạc Thủy đâu, cũng không phải muốn hàn gắn cho hai người, tôi chỉ hiếu kỳ nên hỏi thế thôi.”
Hình như cô ấy đã đoán được ý của tôi nên vội vàng giải thích.
“Không sao.”
Tôi không để tâm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ con mắt của cô ấy thật sắc bén, đều bị đối phương đoán ra cả rồi.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Ôn Hân lại nói.
Tôi lắc đầu: “Không, dù Lâm Lạc Thủy còn yêu tôi, dù cô ấy muốn quay lại thì tôi cũng không tái hợp với cô ấy nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tình cảm và con người đều đã thay đổi, không còn là mối tình đơn thuần của xưa kia nữa, hai chúng tôi đều thay đổi rồi.”
“Ồ.”
Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, nói với cô ấy: “Chuyến bay của đám Phương Ninh sắp tới rồi, tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ trước nhé, sau đó đến sân bay đón họ sau.”
“Ừ được, vất vả cho cậu rồi.”
“Không có gì.”
Tôi chủ động đi thanh toán, rồi dẫn Ôn Hân rời khỏi quán ăn, đi ra chiếc xe Toyota đang chờ sẵn ngoài cửa.
Sau khi lên xe, có lẽ vì vướng A Luân, nên Ôn Hân không thảo luận về vấn đề tình cảm với tôi nữa, mà trò chuyện về công việc.
Về tới khách sạn, cô ấy nói đã ngủ mấy tiếng trên máy bay, không muốn lên tầng nghỉ ngơi, chỉ muốn ngồi uống cà phê dưới sảnh.
Tôi trao đổi số điện thoại với cô ấy, dặn dò đối phương nếu ra ngoại dạo phố thì không được đi xa xong, sau đó cùng A Luân lái xe đến sân bay.
Ba rưỡi chiều, tôi đã đón ba bạn học khác ở sân bay, hai nam một nữ, trong đó có một cặp yêu nhau từ thời đại học. Người độc thân còn lại kia là một trong những bạn học chơi khá thân với tôi hồi còn học đại học, tên là Phương Ninh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Phương Ninh đến hai thành phố khác nhau để phát triển, nên ít liên lạc. Lại vì tôi phải ngồi tù mấy năm, nên sau khi ra ngoài cũng không liên lạc với cậu ta.
Cậu ta vốn không quá muốn đến Xiêng La, nhưng sau khi nghe nói tôi đang ở đây thì mới đổi ý.
Nhiều năm không gặp, tôi và Phương Ninh vẫn rất nhớ nhau. Lúc gặp mặt, tôi không nhịn được ôm cậu ta một cái, rồi dùng sức đập vào vai đối phương.
Dáng người Phương Ninh hơi thấp, lúc vị tôi vỗ vai, cậu ta vẫn cười thẹn như thời đại học.
Trên đường về thành phố, chúng tôi trò chuyện rất nhiều về chuyện thời đại học và cả những chuyện đã trải qua sau khi tốt nghiệp.
Lúc gần đến khách sạn, tôi chợt nhận được tin nhắn của Đồng An Chi: “A Dương, có thời gian qua đây một chuyến không? Chúng ta ngồi với nhau một lúc trước, rồi lát nữa cùng đi gặp Đỗ Minh Cường và Suchat.”
Bên dưới còn có địa chỉ của một khách sạn.
Tôi do dự một lát, rồi nhắn lại: “Được, chờ tôi một chút.”
Về tới dưới khách sạn, sau khi gặp Ôn Hân, tôi áy náy nói với Phương Ninh và Ôn Hân: “Ngại quá, tôi có chút việc phải đi bây giờ, không thể ở cùng mọi người được. Tối nay cũng không thể cùng ăn với nhà mình, chờ tôi xong việc, sẽ qua tìm mọi người sau.”
“Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi, bọn tôi không đi lạc được đâu.” Phương Ninh không chút để ý đập vào tay tôi.
Ôn Hân thì hiếu kỳ hỏi: “Cậu đi gặp ông sếp ở sân bay sáng nay để đàm phán dự án bất động sản đó hả?”
“Ừ, hết cách, đã hẹn trước mất rồi.”
“Thế thì đi đi, công việc quan trọng hơn.”
“Tôi sẽ bảo A Luân đến sân bay đón các bạn học khác, mọi người có thể đến phố Nimman ăn tối, hoặc nơi nào khác cũng được, có thể xem bản đồ trên điện thoại ý. Nếu đường xa thì gọi cho A Luân, mấy ngày tới, cậu ta sẽ là tài xế kiếm người hướng dẫn của chúng ta. Đừng sợ phiền phức, nếu đi gần thì có thể đi bộ ngắm đường phố luôn thể.”
“Nhưng nếu phải gọi xe thì nhớ mặc cả trước, nói tiếng Hoa Hạ hay tiếng Anh đều được, rất nhiều người Xiêng La biết tiếng Hoa Hạ. Ăn tối xong, các cậu có thể đi dạo phố đêm, cũng có thể tìm nơi nào đó ngồi uống vài ly trước. Xong việc, tôi sẽ tới tìm mọi người, muộn nhất cũng không quá chín giờ đâu.”
Phương Ninh và Ôn Hân đều gật đầu: “Được, bọn tôi biết rồi.”
Tôi gửi số điện thoại của A Luân cho bọn họ, A Luân cũng chủ động vỗ ngực nói muốn đi đâu thì cứ gọi cậu ta, cả người và xe luôn chờ sẵn bên ngoài khách sạn.
Sau khi tạm biệt Ôn Hân và Phương Ninh, tôi dẫn A Luân rời khỏi khách sạn.
Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay lại nói: “An ninh ở Chiêng May rất tốt, nhưng trộm vặt thì nhiều, đa số đều nhằm vào khách du lịch, các cậu nhớ giữ đồ quý giá cẩn thận, nhiều quán ven đường còn lôi kéo khách…”
“Được rồi được rồi, bọn tôi có phải trẻ con lên ba đâu, cậu thế này làm tôi nhớ bố mình quá.” Ôn Hân che miệng cười ha ha.
Tôi thấy hơi xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi dài dòng nhỉ, thôi té đây.”
“Ừ, bye.”
Rời khỏi khách sạn, tôi lấy năm nghìn baht ra đưa cho A Luân.
A Luân hoảng sợ rõ rệt, vội đẩy tiền lại: “Anh Dương, anh làm gì thế? Em không thể nhận tiền của anh được.”
Tôi cứng rắn nhét vào túi cậu ta: “Mấy hôm tới phiền cậu đưa họ đi chơi, ngày mai còn đi chùa trắng đền đen nữa, tiền xăng dầu với vé xe đều phải trả, cậu cầm lấy đi.”
“Thôi anh Dương, nếu đại ca Bansha mà biết được là em thảm đấy.”
“Thảm gì mà thảm, tôi sẽ nói với ông ấy. Nếu ông ta dám đánh cậu, tôi sẽ xử ông ta.”
“Thế… thì được ạ, cảm ơn anh Dương.”
“Ơn huệ gì, chút tiền này đủ xăng dầu với đỗ xe thôi. Bây giờ, cậu đưa tôi tới khách sạn này đã, lát nữa đến giờ thì tới sân bay đón tốp cuối cùng. Đến đó giơ biển lên là được, tôi viết tên cho cậu.”
“Vâng, anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Sau khi liếc nhìn địa chỉ trên điện thoại của tôi, A Luân khởi động xe đi về phía khách sạn của Đồng An Chi.
Tôi xé mảnh giấy trên chai nước suối trong xe, rồi dùng bút ghi nhớ viết ba chữ “Hoàng Lễ Thành” lên trên đó.
Hoàng Lễ Thành là một trong hai người bạn của tốp cuối sắp hạ cánh, họ bay từ tỉnh Quảng, khoảng năm giờ mới tới.
Cậu ta là con nhà giàu, nghe nói nhà có mười mấy công xưởng. Thời đại học, hai chúng tôi có quan hệ bình thường, hầu như không chơi với nhau mấy, tốt nghiệp xong thì không hề liên lạc gì.
Để A Luân đi đón cậu ta là được, dẫu sao quan hệ của chúng tôi cũng không phải là quá tốt.
Đến khách sạn của Đồng An Chi rồi, tôi lại dặn dò A Luân một lúc, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Vừa đi tới cửa khách sạn, tôi phát hiện có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh cửa. Trông người này rất quen, đây chính là một trong hai vệ sĩ mà Đồng An Chi mang từ trong nước sang theo.
“Chào anh Phương, ông Đồng bảo tôi xuống đón anh.” Người vệ sĩ đó cũng nhận ra tôi, khách sáo nói.
Tôi gật đầu: “Phiền anh rồi.”
“Anh Phương đừng khách sáo, mời vào trong.”
Tôi đi theo người vệ sĩ đó, xuyên qua đại sảnh khách sạn sang trọng, đi vào thang máy yên tĩnh, lên tầng thứ mười tám, đi thẳng tới trước một căn phòng.
Người vệ sĩ gõ cửa, đứng đúng vào chỗ lỗ nhòm của cửa.
Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người vệ sĩ đó tránh sang một bên cho tôi đi vào trước.
Chương 147: Có dụng ý khác
Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.
“A Dương.”
Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.
“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.
Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”
Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”
“Xin chào.”
Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.
Trên bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía. Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trên khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào.
Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.
“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.
Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời.
Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm. Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó.
Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.
Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường. Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm. Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập chết đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta. Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”
“Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ làm thế nào?” Đồng An Chi lại hỏi.
Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước. Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác. Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”
“Ví dụ nếu hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat, điểm lợi là có thể tự chủ quản lý hoạt động kinh doanh, tránh cho người khác khoa tay múa chân, trên phương diện tiền vốn cũng có thể để họ bỏ ra nhiều hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ có thể xử lý những chuyện về mặt hành chính và phi hành chính, ví dụ như những rắc rối nằm trong dự đoán hoặc ngoài dự đoán.”
“Về vấn đề tin hay không tin, tôi cảm thấy cái này chỉ là thứ yếu. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, có hiệp định và pháp luật làm hậu thuẫn, không lo đến những chuyện này. Chỉ cần so sánh ưu khuyết điểm và cân nhắc lợi hại, phân tích trên góc độ làm ăn rồi lựa chọn sẽ hợp tác với ai.”
“Nhưng tôi không hiểu về ngành bất động sản, càng không có kinh nghiệm và trí óc giống như anh Đồng đây, không biết phân tích những điều đó, chỉ có thể đưa ra các lý luận suông mà thôi.”
Đồng An Chi vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, lại vỗ vai tôi.
“A Dương, tôi không nhìn lầm cậu, cậu là người có đầu óc kinh doanh.”
Nói rồi, ông ấy lấy hai điếu thuốc lá ở dưới bàn trà đưa cho tôi.
Đó là hai điếu Thiên Tử màu vàng, cứng, giá bán lẻ trên thị trường là một nghìn năm trăm tệ một điếu.
“Tôi biết cậu hay hút thuốc, sợ cậu không quen hút loại thuốc ở bên Xiêng La, vừa khéo mấy ngày trước có người bạn tưởng tôi hút thuốc lá nên tặng hai điếu cho tôi, thế là tôi mang qua đây cho cậu. Tiếc là lúc nhập cảnh không được mang theo quá nhiều, bằng không tôi đã mang theo cho cậu thêm vài điếu rồi.”
Tôi nhận lấy hai điếu thuốc lá đó, hơi ngại nói: “Anh Đồng, anh phải tốn kém rồi.”
“Tốn kém gì chứ, có phải tôi mua đâu, người khác tặng mà, giữa chúng ta đừng khách sáo nhiều như vậy. Cậu thử thuốc này của tôi hay là hút thuốc lá của cậu?”
Đồng An Chi cầm hộp xì gà trên bàn trà đưa sang.
Tôi xua tay: “Tôi không quen hút loại này.”
“Tôi biết mà, vậy cậu hút thử điếu thuốc đó đi, nghe bạn tôi nói là hay phết đấy.”
“Được, cám ơn anh Đồng.”
Tôi không từ chối nữa, mở một điếu Thiên Tử vàng cứng ra ngay tại chỗ.
“Tôi cũng chỉ khi nào yên tĩnh mới hút thứ này.”
Đồng An Chi thở ra làn khói xì gà nồng đậm.
“A Dương, không giấu cậu, trước kia tôi cũng từng hợp tác với loại người như Đỗ Minh Cường, người xấu xa hơn anh ta cũng có. Thật ra, làm nghề như chúng tôi ít nhiều gì cũng sẽ gặp người trên phương diện đó, tôi không hề ngại hợp tác với họ, nhưng quan trọng là nguyên tắc làm người, nguyên tắc hành sự như cậu vừa nói.”
“Hơn nữa, bất kể là mèo đen hay mèo trắng cũng tuyệt đối không được tham gia vào việc phát triển kinh doanh của dự án, ngoại trừ giải quyết rắc rối thì không được nhúng tay vào bất kỳ việc gì, chỉ có như vậy tôi mới cân nhắc hợp tác với bọn họ.”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.
Đồng An Chi tiếp tục nói: “A Dương, thật ra lần trước tôi tới Xiêng La là theo lời mời của một công ty bất động sản ở bên này. Bọn họ muốn hợp tác cùng tôi, trước kia cũng đàm phán vào sâu rồi, nếu không phải vợ con tôi bị bắt cóc thì có lẽ bây giờ tôi đã ký hợp đồng với bọn họ.”
“Nếu không đạt được thỏa thuận với phía Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi chỉ đành tiếp tục đàm phán với công ty đó, bởi vì từ lâu tôi đã có kế hoạch tiến tới Đông Nam Á. Nhưng cậu yên tâm, cho dù là hợp tác với ai, tôi cũng sẽ để cậu qua giúp tôi. Ngoại trừ tiền lương bình thường, tôi vẫn sẽ cho cậu cổ phần, tôi cần một người trợ thủ đắc lực thông hiểu bên này.”
Tôi cảm kích nói: “Cám ơn anh Đồng, tôi sẽ suy xét. Nhưng còn cổ phần, có câu vô công không nhận lộc, tôi thực sự không nhận được.”
“Ầy, cái gì mà vô công không nhận lộc, tính mạng của vợ con tôi là vô giá. Một công ty có vốn đăng ký một trăm triệu cho cậu 1% cổ phần cũng chỉ tương đương bỏ vốn một triệu thay cậu mà thôi, nhiều hơn nữa cũng khó mà báo đáp ơn cậu đã cứu mạng vợ con tôi.”
“Huống hồ, tôi muốn để cậu qua giúp tôi, cứ coi đó là khích lệ cho nhân viên đi.”
“Anh Đồng…”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đợi tối đến gặp mặt Đỗ Minh Cường và Suchat rồi tính tiếp, chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Được.”
Vừa mới đổi chủ đề nói về nhóm bạn học đại học của tôi, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.
Là Đỗ Minh Cường gọi tới, ông ta nói đã đến Chiêng May, Suchat cũng đã sắp xếp xong điểm hẹn, chính là club lần trước chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó Suchat còn gọi những cô gái xinh đẹp đến.
Thời gian gặp mặt vào sáu giờ, Sangsu cũng sẽ đến đó.
Năm giờ hai mươi phút chiều, tôi và Đồng An Chi ngồi xe Mercedes-Benz cao cấp do ông ấy thuê chạy thẳng đến club mà Suchat đặt.
Một vệ sĩ ông ấy thuê từ công ty bảo vệ nào đó ở Chiêng May làm tài xế, một vệ sĩ đi theo từ trong nước ngồi ở ghế lái phụ, những vệ sĩ khác thì lái một chiếc SUV theo ở phía sau.
Xe vừa đi chưa được bao lâu, tôi phát hiện trong nhóm WeChat của đám bạn học có người @ tôi. Tôi tranh thủ xem qua, thấy là Hoàng Lễ Thành đang cằn nhằn ở trong nhóm.
Chương 148: Lãng tử tình trường
Vừa mới hạ cánh, cậu ta không nhìn thấy tôi ở lối ra, phát hiện chỉ có một tên lưu manh người Xiêng La tới đón.
Có vẻ cậu ta không được vui vẻ cho lắm, nói kháy vài câu trong nhóm chat, nào là ‘Phương Dương làm đại ca rồi’, ‘có giá rồi’, ‘không tới đón thằng bạn cũ này mà chỉ cử một đứa đàn em tới’, ‘e là trong lòng đã sớm không còn đám bạn bè này nữa rồi’.
Vốn dĩ mọi người trong nhóm chat đang nói chuyện rất sôi nổi, bởi vì mấy câu nói kháy của Hoàng Lễ Thành mà bỗng im lặng.
Tôi đang do dự xem mình có nên nói vài câu giải thích hay không thì Ôn Hân gửi một đoạn tin nhắn, nói tôi vốn rất bận nhưng vẫn bớt chút thời gian để đón cô ấy hai lần. Cuối cùng vì đến thời gian gặp mặt đã hẹn trước với khách hàng nên mới không có thời gian tới đón Hoàng Lễ Thành.
Sau khi Ôn Hân giải thích thay tôi, Từ Triết cũng ra mặt nói giúp tôi vài câu, Lâm Tĩnh rất thông minh vội đổi chủ đề, nói về những trải nghiệm khi ở Chiêng May, nhóm chat sôi nổi trở lại.
Thấy trường hợp như vậy, tôi cũng chẳng buồn giải thích nữa, tắt điện thoại đi.
“Sao thế, đám bạn học kia không hài lòng về cậu sao?” Đồng An Chi ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi.
Ông ấy ngồi ngay cạnh tôi, có thể là đã vô tình nhìn thấy nội dung trong nhóm chat trên WeChat.
Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi vốn đã đồng ý tới đón bạn ở sân bay nhưng không làm được, có đứa bạn oán trách vài câu mà thôi.”
Đồng An Chi tỏ vẻ áy náy: “Tôi tới không đúng lúc rồi, làm ảnh hưởng tới buổi họp lớp của cậu.”
“Anh Đồng không cần áy náy, lúc nào cũng có thể tổ chức họp lớp được nhưng cơ hội làm ăn thì chỉ có một lần mà thôi, chẳng may bỏ lỡ thì có thể sau này sẽ không có nữa. Tôi vẫn biết cân nhắc mấy chuyện này.”
“Ha ha. Được, dù sao cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu đâu! Đợi làm xong việc, tôi sẽ để cậu tới tụ họp với bọn họ.”
Nói đến đây, Đồng An Chi quay đầu nhìn tôi, ý nói sâu xa: “A Dương, lúc nãy ở sân bay, trong số bạn học của cậu có một cô gái rất xinh đẹp, có quan hệ như nào với cậu?”
Tôi hơi nghi ngờ: “Câu này của anh Đồng là có ý gì?”
“Ha ha, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi thấy ánh mắt của cô gái ấy nhìn cậu có chút khác biệt. Đúng rồi, tôi từng nói với cậu, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn đó.”
Tôi ngẩn người một lúc, nhớ lại lúc ở sân bay, hình như đúng là Ôn Hân luôn nhìn về phía tôi.
Có điều, chắc đó chỉ là cái nhìn thăm dò và nhớ lại chuyện năm xưa của bạn học cũ mà thôi, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.
Đồng An Chi chỉ vỗ vỗ vai tôi: “A Dương, tôi rất ngưỡng mộ cậu. Lúc còn trẻ, tôi cũng coi như có được cái danh lãng tử tình trường nhưng nếu khi ấy gặp phải cậu, có lẽ con gái sẽ chỉ chú ý đến cậu, chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ nhìn một cái.”
“Anh Đồng, đùa kiểu này... Nâng tôi lên tận mây rồi. Tôi tự biết mình ở đâu mà.”
“Không, không, không! Trên người cậu có một vẻ rất hấp dẫn phái nữ, trầm ổn, chững chạc, ôn hòa, còn có một chút sầu muộn, không mất đi sự năng động và phóng túng của tuổi trẻ. Hầu hết phái yếu đều thích kiểu đàn ông như cậu, nhất là những cô gái có học thức và được dạy dỗ.”
“Anh Đồng cứ trêu tôi hoài! Xã hội bây giờ, tiền mới là thứ thu hút con gái nhất, có khí chất cỡ nào cũng không bì được với một chiếc xe xịn.”
“Cậu nói cũng đúng nhưng người con gái thông minh có thể nhìn ra được thứ tiềm tàng trong con người cậu. Bọn họ không chỉ nhìn thấy được chiếc xe xịn từ cậu, mà còn cả căn nhà xịn và nhiều thứ khác nữa.”
“Anh Đồng đừng trêu tôi nữa, Đúng rồi, anh Đồng, tôi có một chuyện muốn hỏi anh từ lâu rồi, nhưng vấn đề này có chút nhạy cảm.”
“Không sao, hỏi đi.”
Tôi hơi do dự một chút nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Anh Đồng, khi trước, anh muốn cho tôi hai triệu, tôi không cần nhưng không lâu sau, tôi lại nói rằng bạn của tôi muốn hợp tác với anh, anh có từng nghĩ tôi đang thả con săn sắt bắt con cá rô, cố ý không lấy hai triệu kia, muốn chài lấy một dự án lớn hơn không.”
Đồng An Chi hơi ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười ha ha.
“A Dương, tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu, không dối gì cậu, thật ra tôi từng nghi ngờ về chuyện này, cũng tìm người điều tra về cậu. Sau khi nhận được điện thoại của cậu, sở dĩ mất một khoảng thời gian dài tôi mới tới Chiêng May không phải vì suy xét mà là để đợi kết quả điều tra, muốn biết rốt cuộc cậu là người như nào.”
“Nói ra hổ thẹn, tôi luôn nhận mình là nhìn người rất chuẩn nhưng khi đó lại không hoàn toàn tin tưởng cậu, cũng là không tin vào bản thân. Chuyện này là lỗi của tôi, tôi không nên tìm người điều tra về cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi chứ?”
Tôi không khỏi cười trừ: “Anh Đồng, điều tra rõ ràng lý lịch của đối tác làm ăn là điều nên làm, không có gì là sai cả. Nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như anh, càng không để bụng chuyện này.”
“Cậu không để bụng là được. Tôi đúng là không nhìn lầm cậu, cũng không nên nghi ngờ mắt nhìn người của mình.”
Đồng An Chi vỗ vỗ vai tôi, cười trấn an.
Tôi thật sự không để tâm chuyện này, cũng chắc chắn rằng ông ấy không chỉ điều tra tôi, chắc chắn là ông ấy cũng điều tra rõ ràng lý lịch của ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cả rồi.
Chỉ cần có tiền là moi ra được tin tức mà bản thân cần.
Vừa nói chuyện với ông ấy, đầu tôi vừa nhớ lại những gì ông ấy đã nói ban nãy. Có một bạn nữ rất xinh đẹp nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác.
Người ông ấy nói chắc chắn là Ôn Hân.
Ý của ông ấy đơn giản là nói Ôn Hân có ý với tôi.
Có điều, chuyện này sao có thể chứ? Hồi học đại học, tôi với Ôn Hân chẳng nói với nhau được mấy câu, sau khi tốt nghiệp thì chẳng liên lạc. Sao Ôn Hân có thể chỉ vì gặp mặt lúc ở sân bay mà thích tôi được.
Đúng là vô lý mà!
Con người cũng có lúc nhìn nhận sai, Đồng An Chi cũng không ngoại lệ. Không thể lúc nào mắt nhìn người của ông ấy đều chuẩn được.
Tôi chẳng thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đổi qua nói chuyện với Đồng An Chi về những vấn đề liên quan tới bất động sản.
Khoảng nửa tiếng sau, gần sáu giờ, xe dừng trước cổng câu lạc bộ mà tôi đến lần trước.
Qua cửa xe, tôi nhìn thấy ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng trước cổng, bên cạnh còn xếp hàng dài những người phục vụ mặc đồ phục vụ truyền thống của người Xiêng La.
Rõ ràng bọn họ cố ý đứng đợi Đồng An Chi, thể hiện sự coi trọng Đồng An Chi của bọn họ.
Sau khi xuống xe, tôi tự giác nhập vai thành người đứng giữa, giới thiệu từng người một cho Đồng An Chi.
Khi gặp mặt, chào hỏi nhau, người Xiêng La không bắt tay mà chắp tay nhưng Suchat và Sangsu đều chủ động bắt tay với Đồng An Chi, tỏ ra tôn trọng lễ nghĩa và thói quen của đối phương.
Sau khi bắt tay xong, Đồng An Chi còn chắp tay chào với từng người một, cũng là sự tôn trọng với tập quán của người bản địa.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau vài câu, chúng tôi đi theo người phục vụ vào trong câu lạc bộ.
Tôi đi bên cạnh Đồng An Chi, phải để cho ông ấy cảm nhận được tôi và ông ấy là người có cùng lập trường.
Bữa tiệc không được tổ chức ở trong sân vườn bởi vì nó mang lại cảm giác không được trịnh trọng nên được bày ở một căn phòng Suite bày trí vô cùng xa hoa nhưng không mất đi sự thanh lịch.
Dùng từ biệt thự bày trí theo yêu cầu để hình dung nó sẽ chuẩn xác hơn là phòng Suite. Bởi vì bên trong không những rộng rãi mà còn có phòng nghỉ, phòng karaoke và phòng chơi bida,...ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi đều có cả. Phía nam còn có vườn hoa, trong đó có hoa tươi, cỏ thơm và bể bơi. Có thể đi thẳng từ phòng ăn ra hành lang tới vườn hoa để đi dạo.
Khiến tôi bất ngờ nhất là đi từ cổng câu lạc bộ tới phòng suite, cả quãng đường không có mấy vệ sĩ, chỉ có một người đàn ông trông rất nhã nhặn và lịch sử đứng trước phòng Suite, chỗ cửa ra vườn hoa cũng có một người, tạm thời chỉ thấy được có hai người, khác hoàn toàn với cảnh tượng tôi tới lần trước.
Chương 149: Ép giá
Có lẽ là Đỗ Minh Cường và Suchat cố ý thể hiện rằng thế giới của bọn họ rất an toàn, không cần nhiều vệ sĩ, để Đồng An Chi cảm thấy được bọn họ không giống như mấy trùm xã hội đen, tiền hô hậu ứng như ở trong phim ảnh.
Nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài. Chắc chắn trong tòa nhà này có không ít người của Suchat và Đỗ Minh Cường.
Vì hoàn cảnh và sự trịnh trọng của mấy người Đỗ Minh Cường mà cuộc gặp mặt này giống kiểu cuộc họp của các vị lãnh đạo vậy.
May là tôi đứng giữa nói đùa mấy câu, điều chỉnh lại bầu không khí đúng lúc.
Sau khi ngồi xuống nói chuyện một hồi, người phục vụ bắt đầu lên đồ ăn.
Mấy món mang lên đều là đồ Xiêng La, rất phong phú và đẹp mắt. Bởi vì món Xiêng La và món Hoa Hạ có hương vị giống nhau, tôi và Đồng An Chí đều ăn vừa miệng.
Đỗ Minh Cường và Suchat không nôn nóng bàn chuyện chính, chỉ nói vài chuyện ngoài lề.
Tôi không yên lặng giống như lần gặp mặt trước nữa mà rất nhanh nhập vai người trung gian, chủ động điều chỉnh bầu không khí, ngoài ra còn làm người phiên dịch, bởi vì Đồng An Chi không biết nói tiếng Xiêng La, Suchat và Sangsu cũng không biết nói tiếng Hoa Hạ.
Dần dần, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường có thể thân thiết hơn, bầu không khí cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn.
Đến khi ăn uống no nê, người phục vụ thu dọn hết bát đũa xuống rồi lên món điểm tâm, Đỗ Minh Cường mới tranh thủ ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh Đồng, chắc là trước đây A Dương đã nhắc trước với anh rồi, chuyện về việc chúng ta hợp tác phát triển mấy mảnh đất ở Chiêng May.”
Đồng An Chi cười khách sáo, nói: “A Dương đúng là đã nói qua rồi. Nói thật, tôi rất có hứng thú với mấy miếng đất đó nhưng không giấu gì các vị, trước đây, vì tôi nhận được lời mời của một công ty nhà đất ở Chiêng May nên mới đến đây. Công ty đó vẫn luôn muốn hợp tác với tôi, đến giờ, A Dương là bạn tôi, các vị cũng là bạn của cậu ấy, nếu như có thể bàn bạc được, tôi cũng rất vui lòng hợp tác cùng mọi người, không biết các vị định hợp tác như thế nào.”
Đỗ Minh Cường đáp: “Có được sự coi trọng của anh Đồng, vậy thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn luôn. Tôi cùng Suchat và Sangsu định góp vốn với anh Đồng và A Dương để thành lập một công ty bất động sản, chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư, bao gồm cả phần của A Dương, giữ lại quyền biểu quyết trong đại hội cổ đông, không tham gia vào việc vận hành, quản lý hàng ngày và cũng không can thiệp vào công tác phát triển các dự án, tất cả những việc đó đều do anh Đồng làm chủ.”
“Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp thêm một số sự hỗ trợ về hành chính hoặc phi hành chính để quản lý công ty và phát triển dự án, ví dụ như giấy chứng nhận đánh giá tác động môi trường, giấy phép xây dựng, khoản vay ngân hàng, tai nạn xã hội,...”
Nghe Đỗ Minh Cường nói hết, vẻ mặt của Đồng An Chi không chút thay đổi, chỉ gật đầu bình tĩnh, nói: “Anh Đỗ, tôi muốn biết số tiền đầu tư theo kế hoạch của các anh là bao nhiêu, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng thì tính sao.”
“Dựa trên thực tế tỷ lệ bỏ vốn, tỷ lệ chia cổ phần và tỷ lệ hoa hồng, chúng tôi có thể đầu tư khoảng 500 triệu baht.”
Đồng An Chi không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, có vẻ đang suy tính.
500 triệu baht, tương đương với khoảng 100 triệu tệ, do hai người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ ra.
Cũng có nghĩa là công ty bất động sản mà hai người bọn họ thành lập cùng với Đồng An Chi, trên thực tế, theo kế hoạch sẽ đầu tư vào một tỷ baht Xiêng La, bọn họ bỏ ra 51% tiền vốn, Đồng An Chi bỏ ra 49% còn lại, quyền nắm cổ phần và việc chia hoa hồng sẽ tính theo tỷ lệ bỏ vốn đầu tư. Bọn họ sẽ nhường cho tôi 2% trong số 51% cổ phần mà họ nắm giữ.
Tính như vậy, quyền nắm giữ cổ phần sẽ là Đồng An Chi nắm 49%, ba người Đồng An Chi, Suchat và Sangsu cũng là 49%, 2% còn lại là của tôi, bởi vì tôi có quyền mua bán nhà đất, cộng thêm cổ phần của bọn họ là đủ 51% theo quy định của pháp luật Xiêng La rồi.
Đối với bọn họ, đây là một phương án khá hợp lý.
Tuy nhiên, tôi đoán rằng Đồng An Chi sẽ mặc cả, hơn nữa sẽ ép giá rất mạnh tay.
Bởi vì ở trong nước, công ty của Đồng An Chi có năng lực, có hiệu ứng thương hiệu, có kênh quảng bá, có nhóm khách hàng trong nước và kinh nghiệm phát triển,... Hơn nữa, Đồng An Chi phải làm việc, phải phụ trách việc vận hành và phát triển các dự án, chỉ riêng khoản này đã coi như bỏ vốn lao động rồi.
Vậy nên, ông ấy không thể nào chỉ để Đỗ Minh Cường và Suchat góp tiền, không góp lực mà lại có được lợi nhuận ngang nhau như vậy.
Thật ra, khi tôi gặp đám người Đỗ Minh Cường lần trước, bọn họ có bàn đến chuyện này, cũng có đề án, hoạch định lại giới hạn, bây giờ nói ra chỉ là để đợi Đồng An Chi ép giá mà thôi.
Số tiền mà bọn họ có thể bỏ ra chắc chắn không chỉ có 500 triệu baht. Đỗ Minh Cường có nói ông già nhà anh ta làm ăn ở vùng biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La, góp nhặt được đâu chỉ có vài trăm triệu.
3, 4 baht mới bằng 1 tệ. Đối với người làm ăn lớn như anh ta, nhận một đơn làm ăn có thể tới chục triệu, thậm chí cả trăm triệu, khó mà tưởng tượng được số tiền lời khổng lồ mà anh ta kiếm được.
Quả nhiên, sau khi Đồng An Chi im lặng một lúc, có chút bất lực, lắc đầu cười khổ: “Anh Đỗ, thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận được cách làm này của anh. Nói thẳng với anh, nếu như tôi và công ty nhà đất kia hợp tác, chúng tôi cũng sẽ dựa trên tỷ lệ đầu tư để chia quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng nhưng đối phương có kinh nghiệm phát triển dự án ở Xiêng La và có tài nguyên ở mọi mặt, đó gọi là chia sẻ tài nguyên và hợp tác phát triển.”
“Nhưng nếu như hợp tác cùng các vị thì không gọi là hợp tác phát triển mà là công ty do chúng ta cùng nhau thành lập nhưng một mình tôi phát triển, tài nguyên do tôi từ trong nước đem tới cũng cần chia sẻ cho các anh, điều này không công bằng với tôi.”
Sắc mặt Đỗ Minh Cường không thay đổi quá mức, gật đầu ngẫm nghĩ, nói một câu “Tôi hiểu”, sau đó cúi đầu suy tính.
Nhân lúc này, tôi phiên dịch lại những gì mà Đỗ Minh Cường và Đồng An Chi nói với nhau cho Suchat và Sangsu nghe.
Sangsu không hề tỏ thái độ gì cả, Suchat thì lại chắp tay hướng về phía Đồng An Chi, dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Tôi hiểu, hy vọng có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn với ngài An Chi”.
Sau khi Đỗ Minh Cường suy nghĩ một hồi, chợt hỏi: “Anh Đồng, vậy theo như anh thì phương án như nào mới là tốt nhất?”
Đồng An Chi hắng giọng: “Vậy thì tôi xin nói thẳng, hy vọng các anh không để bụng. Công ty tôi có đủ tất cả các loại tài nguyên, kinh nghiệm,... Sẽ bỏ ra khoảng 15% vốn kỹ thuật và lao động. Có hai phương án để giải quyết 15% này, một là số tiền đầu tư cho nó sẽ do ba người bỏ ra, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng sẽ phân theo 49% và 51%, đương nhiên, phần của A Dương sẽ tính sau.”
“Phương án còn lại sẽ là hai bên chúng ta đầu tư theo tỷ lệ 49:51, không cần các anh bỏ vốn hoàn toàn, tỷ lệ cổ phần cũng vấn theo 49:51 nhưng tỷ lệ chia hoa hồng sẽ thỏa thuận theo cách khác, tôi muốn nhận thêm 13%.”
“Và lại, tôi thấy rằng, tổng đầu tư chỉ một tỷ baht có phần hơi ít, nếu như được thì tầm một tỷ rưỡi đến hai tỷ sẽ tốt hơn.”
Tôi biết ngay, người như Đồng An Chi nhìn thì hiền lành, trên thực tế thì chẳng phải hạng người dễ đối phó, vô cùng ranh ma.
Ép giá đúng là rất mạnh tay.
Phương án thứ nhất, để mấy người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ vốn toàn bộ 15% kia, cũng có nghĩa, nếu như vốn đầu tư của công ty là một tỷ baht, Đỗ Minh Cường và Suchat phải giúp ông ấy bỏ ra 150 triệu, tính cả số tiền mà bọn họ vốn dĩ phải đầu tư là 510 triệu, tổng số vốn bỏ ra là 660 triệu nhưng chỉ được 15% cổ phần và hoa hồng.
Còn phải chia cho tôi hai phần trăm trong số đó nữa.
Nếu như phải đầu tư 1,5 tỷ hoặc 2 tỷ baht, vậy thì số tiền mà Đỗ Minh Cường và Suchat phải bỏ ra còn nhiều hơn nữa.
Chương 150: Ngồi không thì không thể hưởng lợi lộc
Phương án thứ hai là Đỗ Minh Cường và Suchat chỉ cần bỏ ra 51% số tiền, sau khi trừ đi 2% của tôi, họ giữ 49% cổ phần, nhưng Đồng An Chi muốn lấy từ tay họ 13% cổ tức, họ chỉ còn lại 36%.
Nếu cổ đông có thỏa thuận hợp pháp thì tỉ lệ cổ phần và tỉ lệ cổ tức sẽ khác đi.
Tôi sẽ không tính đến tỉ lệ đầu tư và cổ tức trong đó, nhưng phương án thứ nhất thì Đồng An Chi bỏ ra ít đi 15%, phương án thứ hai thì lấy nhiều hơn 13%, giữa 15% và 13% dường như có mối quan hệ vi diệu nào đó, nếu đổi cho nhau, có lẽ đây là tỉ lệ tương đương của đầu tư và hoàn vốn.
Cho nên không thể không nói, Đồng An Chi rất tinh quái.
Chắc hẳn ông ấy đã tính toán xong từ trước rồi, cũng quyết định sẵn nên ép giá đến mức độ nào.
Chỉ biết thở dài trong lòng, chứ ngoài mặt tôi vẫn đóng khung nguyên vẹn và phiên dịch lại câu nói của Đồng An Chi cho Suchat với Sangsu nghe.
Sangsu vẫn không để lộ biểu cảm gì còn Suchat đã nhíu chặt hai hàng lông mày, không ngừng suy tính. Đỗ Minh Cường cũng nhíu mày, dường như đang tính toán xem giữa 15% và 13% có liên hệ gì.
Đồng An Chi không nói tiếp, dường như cũng đang cho họ thời gian suy nghĩ, chỉ nâng cốc rượu lên, khẽ khàng nhấp một ngụm Phi Thiên Mao Đài trong cốc.
Loại rượu này Đỗ Minh Cường mang từ Chiêng Ray tới, ở biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La thì thứ gì ông ta cũng kiếm được.
Bởi vì Xiêng La là một quốc gia Phật giáo, Phật giáo có giới luật không uống rượu, vả lại người Xiêng La cảm thấy rượu trắng với nồng độ cồn cao uống vào dễ say, từ đó dễ nảy sinh các sự việc tiêu cực khác; cho nên lượng rượu trắng được tiêu thụ trên thị trường Xiêng La rất ít, người bản địa phần nhiều cũng chỉ uống thức uống có nồng độ cồn thấp như bia thôi.
Đỗ Minh Cường sợ Đồng An Chi không có rượu ngon để uống trong mấy ngày tới Xiêng La nên cố tình mang theo hai chai Mao Đài với hai chai Ngũ Lương Dịch, dự định nếu uống không hết thì sẽ tặng cho Đồng An Chi.
Đồng An Chi là người mê rượu, nhưng ông ấy không uống nhiều mà thuộc dạng thưởng thức kỹ lưỡng.
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ rượu Mao Đài, ông ấy nheo nheo mắt, trông như ngà ngà say mà cũng giống như đang đau khổ.
“Các vị, công ty của tôi không phải là của mình tôi, cũng có các cổ đông khác, đưa ra phương án này là do chính tôi thấy khá hợp lý và có thể thỏa mãn được phương án của các cổ đông khác mà thôi, nếu các vị cảm thấy còn chỗ nào đó không hợp lý thì mong các vị đừng để tâm.”
Khi một ngụm rượu xuống họng, Đồng An Chi lại bắt đầu bổ sung một cách khách sáo.
Đỗ Minh Cường cười cười: “Ông Đồng cứ yên tâm, tôi với Suchat đều là người làm ăn, bàn chuyện làm ăn nên có nguyên tắc và lập trường của người làm ăn, điều này chúng tôi hiểu rõ lắm. Chẳng qua là, về phương án của ông Đồng, ví dụ như đầu tư từ 1,5 đến 2 tỷ, chúng tôi có thể hiểu ngay, nhưng bỏ vốn 15% hay 13% cổ tức, đối với chúng tôi mà nói, hình như hơi khó chấp nhận.”
“Khà khà, anh Đỗ à, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi yên đợi tiền rồi. Vả lại đâu phải chỉ làm một dự án? Tôi có mong muốn phát triển về phía Đông Nam Á, nếu dự án đầu tiên thành công, chắc chắn sẽ có dự án thứ hai, dự án thứ ba, sau này càng ngày càng nhiều, càng làm càng lớn.”
“Mọi người đều biết, bây giờ, mảng bất động sản của Đông Nam Á sôi sục lên từng ngày, đang vào thời điểm phát triển tốt nhất. Trong số những người nước ngoài tới Xiêng La mua nhà để đầu tư thì người Hoa Hạ chiếm tỉ lệ nhiều nhất, mà công ty tôi cũng có được hiệu ứng thương hiệu rất mạnh. Chỉ cần quá trình khai thác phát triển diễn ra thuận lợi thì muốn đạt được lợi nhuận đã đề ra không hề khó. Vả lại, mục tiêu của tôi không chỉ đơn giản là xây nhà chung cư, sau này tôi còn muốn làm kinh doanh và phát triển du lịch.”
“Tôi vẫn phải nói câu đó, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi đợi thu về nguồn tiền dồi dào không dứt, sau này càng làm càng lớn, càng kiếm càng nhiều. Cơ hội này, nếu đưa cho người khác, cho dù tôi muốn phần cổ tức cao hơn, tôi tin rằng họ vẫn lựa chọn đầu tư không hề do dự.”
“Chung cư do công ty chúng tôi xây, trong hai đến ba năm, tỷ suất hoàn vốn về cơ bản duy trì ở mức 25% trở lên, thậm chí cao hơn, nếu hiệu suất của dự án trong phương diện thủ tục hành chính nhanh nhạy thì tỷ suất hoàn vốn còn cao hơn con số này.”
“Đương nhiên, các vị không cần đồng thuận ngay với phương án này, chúng ta có thể tìm thời gian thích hợp để thảo luận với nhau, để chuyên viên định phí bảo hiểm đưa ra báo cáo phân tích, mấy hôm nữa hẵng quyết định cũng không muộn.”
Đỗ Minh Cường gật gật đầu, sau đó cúi đầu suy ngẫm tiếp.
Một lần nữa, tôi phiên dịch nguyên hình nguyên trạng câu nói của Đồng An Chi cho Suchat và Sangsu.
Đồng An Chi tiếp tục nhấp một ngụm Mao Đài.
Im lặng trong chốc lát, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Đồng An Chi lại nói: “À phải rồi, còn một vấn đề khác liên quan đến A Dương. Nếu việc hợp tác thành công, tôi tính nhờ A Dương tới giúp tôi, tham gia vào quá trình khai thác dự án, dự định bồi dưỡng cậu ấy thành một trợ thủ đắc lực có thể điều hành riêng một mảng.”
“Việc này cần một chút cổ phần để khích lệ, cậu ấy là người đóng góp sức lao động, tôi nghe cậu ấy nói rằng anh Đỗ và anh Suchat định nhường 2% cổ phần cho cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy 2% này hình như hơi ít, có phải nên thêm 1% nữa, tôi cũng sẽ thêm cho cậu ấy 2%, để cậu ấy giữ 5% cổ phần, các vị cảm thấy phương án này thế nào?”
“Đương nhiên, cổ phần này cũng đứng tên cậu ấy dưới hình thức từ cổ phiếu hiệu suất chuyển sang quyền sở hữu thực chất, lấy thời hạn ba năm, trong vòng ba năm đầu hưởng cổ tức và quyền lợi cổ đông tương đương, đáo hạn ba năm thì tự động chuyển hóa thành quyền sở hữu thực chất.”
Nghe Đồng An Chi nói vậy, sắc mặt Đỗ Minh Cường vẫn không thay đổi quá nhiều, cũng không đáp lời ngay mà cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Tôi truyền đạt lại cho Suchat và Sangsu, gương mặt Suchat thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường.
Hiển nhiên, yêu cầu đổ vốn 15% của Đồng An Chi đã khiến họ cảm thấy khó chấp nhận, bây giờ lại bảo họ cho tôi thêm một 1% cổ phần, càng khiến họ thấy khó chấp nhận hơn.
Bởi vì không ai lên tiếng nên bầu không khí dần trở nên lúng túng, cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt.
Đến lúc này thì tôi cũng không thể ngồi yên được nữa, bèn ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của họ. Tôi mỉm cười rồi nói: “Anh Đồng, anh Đỗ và ông Suchat cho tôi 2% cổ phần, nếu đầu tư một tỷ thì 2% đã là 20 nghìn baht rồi, đối với tôi mà nói đã là tiền tài từ trên trời rơi xuống. Nếu ông cho tôi thêm 2%, họ cho tôi thêm 1% để tôi lấy được cả thảy 5%, con số này quả thật quá lớn, tôi không dám nhận.”
“Phương án phân phối này hoàn toàn đang làm tổn hại lợi ích của các vị. Nếu các vị chuyển nhượng lợi ích cho tôi, nhưng tôi vừa không bỏ tiền đầu tư vừa không có khả năng giúp đỡ các vị. Có câu ‘Ngồi không thì đừng đòi hưởng lợi’, tôi thực sự không thể nhận con số này được.”
Lần này đến lượt Đỗ Minh Cường làm phiên dịch, truyền đạt lời của tôi cho Suchat và Sangsu.
Gương mặt Suchat hòa hoãn hơn nhiều, Sangsu cũng phải đánh giá tôi thêm vài lần.
Đồng An Chi thì cười cười: “Ôi, A Dương, tôi hiểu con người cậu chứ. Một số thiên phú và tính cách của cậu là ưu điểm trên hầu hết các lĩnh vực. Nếu đã có thể tạo ra thành tựu trong ngành phần mềm thì chắc chắn cũng làm được với ngành bất động sản.”
“Vả lại, cũng nhờ có cậu giới thiệu mà tôi mới quen được anh Đỗ, ông Suchat và ông Sangsu. Nếu không có cậu thì chúng ta lấy đâu ra hợp tác, rồi làm sao có thể đàm phán làm ăn được? Như thế đã là công lao rồi, lấy đâu ra chuyện ngồi không thì đừng đòi hưởng lộc chứ?”
Tôi cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh Đồng, tôi thật sự không thể lấy nhiều như vậy được. Nếu anh cứ cố nhét cho tôi, thì thà tôi rút lui chứ không thể làm trái với lương tâm mà cầm nhiều vậy được.”
Bình luận facebook