-
Chương 156-160
Chương 156: Gây sự
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở chỗ cầu thang.
Có một đám người xông lên, người đi đầu chính là Bansha, theo sau ông ta còn có hai, ba mươi người nữa.
“Dương, cậu không sao chứ?” Bansha bước nhanh tới gần tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, ông có biết tên này không?”
“Đương nhiên là có.”
Bansha đáp, sau đó ngoảnh lại về phía Song.
“Ha ha ha, tôi tưởng anh có lai lịch thế nào, ra là người của Bansha.” Song lại cười điên cuồng.
Rõ ràng là hắn không coi Bansha ra gì.
Bansha không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gã Tây đang nằm chật vật kêu than đau đớn dưới đất, rồi lại ngoảnh sang nhìn mấy người bạn học sau lưng tôi.
“Dương, sao các cậu lại chạy đến chỗ của Song? Gã Tây này là sao đây?”
“Tôi cũng không biết sao các bạn tôi lại chạy đến đây, còn thằng Tây này ấy à, chuyện là do nó khởi xướng đấy.”
Tôi chỉ vào Ôn Hân ở phía sau, nói tiếp: “Thằng Tây này qua mặt tôi, đến chọc ghẹo cô bạn này của tôi, sau đó… sau đó thì cả bọn xảy ra xung đột. Tiếp nữa, anh Song này chạy lên, bảo bạn tôi uống rượu với anh ta, còn bắt tôi xuống sàn đấu của anh ta đánh nhau, tôi thắng thì chúng tôi được đi.”
“Bọn Tây chết bầm này, phải xử chúng nó một trận mới được.”
Nói rồi, Bansha đột nhiên cúi xuống tóm lấy một bên bả vai còn lành lặn của gã Tây đó, rồi đạp mạnh một cú xuống.
Chỉ nghe thấy lại “rắc” một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu gào của gã đó.
Cánh tay còn lại của gã cũng đã bị Bansha đạp trật khớp.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đó vừa vang lên, mười mấy tên đàn em của Song đã nổi nóng, tên nào tên nấy đều chửi bới loạn xạ định vây qua.
Nhưng hơn hai mươi người Bansha dẫn tới cũng vây lại, hai bên đối đầu giương cung bạt kiếm, bầu không khí chợt căng thẳng dị thường, đã sắp đánh nhau đến nơi.
Song giơ tay lên, ra hiệu cho người của hắn tạm thời không manh động, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
“Bansha, ai cho ông cái gan dám đến quậy phá chỗ tôi vậy hả?”
Bansha cũng cười lạnh: “Song, tôi khuyên cậu mau xin lỗi cậu Dương và thả họ đi, nếu không…”
“Nếu không ông định khai chiến với tôi à?” Sắc mặt của Song đột nhiên trở nên u ám.
Bansha nhún vai: “Tôi chẳng ngại việc khiêu chiến chút nào.”
“Ha ha ha! Với mười mấy con chó con mèo của ông cũng đòi đấu với tôi? Được, tôi cho ông toại nguyện.”
Nói rồi, Song ngoảnh lại nói với người ở đằng sau: “Gọi điện kêu người đến, khóa hết cả cửa trước cửa sau dưới quán lại, tối nay không cho đứa nào thoát hết.”
Đàn em của hắn đáp một tiếng, một tên trong đó lấy bộ đàm ra bảo người bên dưới đóng cửa, một tên khác thì lấy điện thoại ra gọi.
“Mọi người cứ tiếp tục, chơi thật vui vào, lát nữa có kịch hay để xem rồi.” Song quay lại hô lớn lên với các khách hàng đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh.
Mọi người xung quanh bùng nổ tiếng reo hò phấn khích, sau đó đám người đó lại bắt đầu vừa uống rượu, vừa lắc lư trong điệu nhạc tiếp tục trở nên cao trào hơn.
Song định thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Bansha, sau đó liếc sang tôi.
“Trông chừng chúng nó, đứa nào dám lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cho nó một viên đạn luôn.”
Khóe miệng Song nở một nụ cười lạnh, dứt lời, hắn chầm chậm lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cao cách đó không xa, cầm một bình rượu trên bàn lên, mở nắp, tự uống.
Đàn em của hắn ngồi gần lại, mấy tên ở gần băng ghế dài thì lôi súng ra, đặt lên bàn rồi lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Có vài tên đỡ gã Tây tên Imo ở dưới đất dậy, định đưa gã vào viện, nhưng đối phương đã từ chối, nói muốn tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của tôi.
Song đang chờ người, chờ phi đội của hắn tới, sau đó xử lý tôi và Bansha.
Người của Bansha thì ngồi xuống chỗ băng ghế dài, có vài người cũng đặt súng lên bàn, không chút khách sáo vẫy tay gọi phục vụ mang rượu lên, như thể không chút bận tâm với phong ba sắp ập đến.
Vốn dĩ quán bar này không được đông cho lắm, nhưng sau khi người của Song và Bansha ngồi xuống, dường như đã kín chỗ, có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.
Bansha sát lại bên tai nói, nói: “Dương, chờ thêm một chút, tôi đã thông báo cho người của ông Suchat rồi, bọn họ đang trên đường tới.”
Tôi cau mày: “Sao không trực tiếp nói tên của Suchat ra luôn?”
“Ngày trước, tôi từng có xích mích với tên này nên muốn nhân cơ hội này cho hắn nếm mùi bất hạnh, được không? Nếu không được thì tôi sẽ bảo với hắn cậu là đối tác làm ăn của ông Suchat, chắc chắn hắn không dám gây sự với cậu đâu.”
Tôi hơi câm nín, nhưng nhớ lại dáng vẻ ngạo mạn ban nãy của tên đó và ánh mắt hắn nhìn mình, xé áo mình là tôi đã muốn nổi điên.
Cho hắn nếm chút mùi khổ cực là điều cần thiết.
Nghĩ đến đây, tôi đập vào tay Bansha: “Được rồi, để người của Suchat qua xử lý hắn, ngồi uống làm chén rượu đã.”
“Cậu ra với các bạn đi, tôi ngồi đây được rồi.”
“Ông ngồi cùng luôn đi.”
“Thôi, đám bạn đó của cậu trông có vẻ là người đường hoàng, kiểu người như tôi không ngồi với họ được đâu.”
Bansha ngồi luôn xuống cạnh chiếc bàn gần đó, ngồi cùng với đàn em của ông ta.
Tôi không ép đối phương nữa, mà quay người nhìn Hoàng Lễ Thành và ba bạn học khác vẫn đang đứng cạnh băng ghế dài, nói: “Mọi người cứ ngồi xuống uống rượu đi, lát nữa là xong chuyện thôi.”
“Ngồi cái con khỉ! Mẹ kiếp, cậu hại chết chúng tôi rồi!” Hoàng Lễ Thành tái mặt, gào lên với tôi.
Tôi nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm vào cậu ta mấy giây, sau đó lắc đầu, không thèm chú ý đến đối phương nữa, tôi đi thẳng vào băng ghế, ngồi xuống cạnh Ôn Hân.
“Cậu không sao chứ?” Ôn Hân quan tâm nhìn vào ngực tôi hỏi.
“Không sao.”
“Phương Dương, chúng ta có thể rời khỏi đây không?” Lâm Tĩnh ở một bên chợt hỏi.
“Yên tâm, mấy người bạn của tôi quen tên Song này, bọn họ đang đến rồi, chờ họ tới là chúng ta có thể đi. À, đừng sờ đến điện thoại vội, tránh cho bọn chúng nổi điên lên.”
“Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ ai làm hại cậu rồi mà.”
Tôi lại bổ sung thêm với Ôn Hân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu.
Ánh mắt của Ôn Hân cứ dừng ở phần ngực tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cúc áo bị hắn kéo đứt rồi.”
“Những vết sẹo đó từ đâu ra vậy?” Ôn Hân hỏi.
“Nhờ mấy năm ngồi tù đấy.” Tôi mỉm cười đáp thẳng thắn.
“Có đau không?”
“Lúc mới bị thương thì đương nhiên là đau rồi.”
Tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, cảm thấy đối phương hỏi câu này hơi ngớ ngẩn.
Sau đó, tôi ngây ra.
Vì tôi nhìn thấy hình như trong mắt Ôn Hân có một vẻ vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Kỳ lạ là vì tôi không viết ánh mắt đó hàm chứa điều gì.
Quen thuộc là vì tôi từng nhìn thấy ánh mắt đó. Mấy năm trước, vì kiếm tiền nên tôi làm việc nguyên một ngày một đêm, mỗi khi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nằm trên sofa nghỉ ngơi, thi thoảng Lâm Lạc Thủy đã nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Lúc đó, tôi không hiểu được ánh mắt của cô ấy.
Bây giờ, tôi cũng không hiểu được ánh mắt của Ôn Hân.
Tôi không biết rốt cuộc trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa những điều gì và cụ thể ra sao.
Có lẽ Đồng An Chi nói đúng rồi.
Mẹ kiếp, ông ấy nhìn người chuẩn thật đấy.
Có lẽ do khoảng cách đối mặt của chúng tôi quá gần, cũng có thể do ánh mắt của chúng tôi hơi có vấn đề, nên Lâm Tĩnh và Từ Triết, còn có Lưu San San đều nhìn tôi và Ôn Hân chằm chằm.
Chương 157: Đánh một trận
Ôn Hân hoàn hồn lại trước tiên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu không dám tiếp tục nhìn tôi nữa.
Hình như gò má cô ấy hơi ửng hồng.
Tôi cũng vội vàng nhìn sang phía khác, đổ hết bia trong cốc vào cổ họng một cách hơi ngượng ngập.
Hơi khó xử rồi.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra vẻ lúng túng của chúng tôi, hai người họ không nhìn tôi nữa, chỉ ôm nhau, ghé vào bên tai mà an ủi lẫn nhau.
Lưu San San thì nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng, có lẽ cô ta cho rằng tôi cố ý quyến rũ Ôn Hân.
Ôn Hân cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà nhìn xuống chân mình, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Các bạn học đã quay lại chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành vừa ngồi xuống đã nổi đóa hét lên với tôi: “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là được rồi, bây giờ thì sao? Họ lôi cả súng ra rồi, chúng tôi sắp bị cậu hại chết rồi đấy!”
Tôi chẳng buồn chủ ý đến cậu ta, thậm chí chẳng muốn nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chăm uống bia.
Đợi gần mười phút sau, ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập.
Có rất nhiều người đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, nghe tiếng bước chân thì có lẽ là ba mươi, bốn mươi người.
Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không phải người của Bansha, cũng không phải người của Suchat, bởi vì bọn họ vừa đi lên đã bao vây luôn đám người của Bansha.
Một tên đầu trọc thân thể cường tráng dẫn đầu đi thẳng đến trước mặt Song, nhỏ giọng nói với hắn vài câu, sau đó quan sát tôi mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha.
Bansha vẫn uống rượu như không có việc gì, đàn em của ông ta cũng tỏ ra không hề luống cuống.
Khóe miệng của Song nở một nụ cười lạnh.
Người của hắn đều đang nhìn đối phương, chỉ đợi hắn phất tay hạ lệnh.
Khách trong quán bar lại xúm tới, cũng nhìn hắn, ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch hay.
Mẹ kiếp, tôi cảm thấy người trong quán bar này đều điên hết cả rồi.
Súng cũng đã được lôi ra, mà họ còn xúm tới đây xem kịch hay, không sợ bị dính đạn lạc sao?
Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha không dùng đến súng?
Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết súng đi, lát nữa không được phép dùng thứ đó.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đã cất hết súng trên bàn đi.
Bansha phất tay, đám đàn em của ông ta cũng cất súng vào lại đai lưng quần.
Lúc này, ở lối lên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vã.
Chỉ có một người thanh niên đi lên, hình như là người của Song, gã căng thẳng chạy đến trước mặt Song nói một câu gì đó.
Song nhíu mày, đứng dậy đi đến chỗ lối lên cầu thang.
Lối lên cầu thang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe cũng rất gấp gáp.
Có ba người đi lên, đi đầu là một người đàn ông có dáng người tầm trung, sắc mặt lạnh lùng, trên cổ có một hình xăm bắt mắt, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen kết hợp với một đôi giày cùng màu.
Đi theo sau ông ấy là hai người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang quan sát tình hình xung quanh với gương mặt không cảm xúc.
Vừa nhìn thấy ba người đàn ông kia, mặt Song đã biến sắc.
Đó là người của Suchat, bởi vì tôi đã từng gặp người đàn ông đi đầu, cũng đã nghe Bansha nói về ông ấy, người này tên là Bangsue.
Bangsue chỉ liếc nhìn Song và Bansha mấy lần, sau đó nhìn quanh, lúc thấy tôi thì đi thẳng về phía tôi.
Một trong hai người đi đằng sau ông ấy lạnh lùng hét lớn lên một tiếng với DJ đang đứng cách đó không xa, nhạc trong quán bar lập tức ngừng lại.
“Ông Bangsue, sao ông lại đến đây?” Song vội vàng đi lên nghênh đón, tươi cười đầy nịnh nọt hỏi.
Bangsue không quan tâm đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính chắp tay với tôi, nói: “Cậu Dương, xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ.”
Tôi chắp tay chào lại: “Không sao, vẫn chưa đánh nhau.”
“Không sao thì tốt.” Bangsue thở phào, “Ông Suchat đã biết chuyện, ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì đang bàn chuyện với ông Đỗ Minh Cường và ông Sangsu nên không thể đích thân đến đây được, hi vọng cậu thông cảm cho. Ông ấy đã cố ý dặn dò tôi phải thay ông ấy nói lời xin lỗi tới cậu Dương, thực xin lỗi vì để cậu gặp chuyện như vậy trên địa bàn của chúng tôi.”
Tôi không để bụng mỉm cười: “Ông Suchat khách sáo rồi, không cần phải xin lỗi, ngược lại là tôi thường xuyên rước thêm rắc rối cho ông ấy, cũng thêm phiền cho ông rồi. Cám ơn ông đã cất công đến đây vì tôi, ngày mai tôi sẽ gặp ông Suchat để cám ơn lần nữa.”
“Không phiền chút nào, ông Suchat đã dặn cậu là đối tác làm ăn rất quan trọng với ông ấy, đây đều là những chuyện mà chúng tôi nên làm.”
Nghe Bangsue nói vậy, sắc mặt của Song ở bên cạnh lập tức trở nên tái mét.
Chắc chắn hắn biết đối tác làm ăn quan trọng nghĩa là gì.
Bangsue lại hỏi: “Cậu Dương, Song sẽ phải trả giá vì hành động vô lễ của hắn đối với cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn hay không?”
Tôi hơi do dự: “Hắn bảo tôi xuống sàn đấu của hắn đánh nhau một trận, nếu tôi thắng thì hắn sẽ để tôi và bạn tôi rời đi. Hay là để tôi đấu một trận với hắn đi.”
Bangsue ngẩn ra, có vẻ hơi kinh ngạc, định thần lại hỏi: “Cậu Dương, thật ra không cần cậu phải tự động tay đâu, những chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được.”
Tôi cười đáp: “Tôi chỉ muốn đánh hắn một trận thôi, vì trông cái bản mặt của hắn đáng ghét quá.”
Gương mặt của Song quả thực khiến tôi chán ghét, nhưng đó chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nguyên nhân chính là vì tôi muốn thể hiện một chút trước mặt Bangsue và đàn em của ông ta.
Bởi vì tôi biết, sở dĩ bọn họ tới đây giúp tôi là vì mệnh lệnh của Suchat, sự kính trọng của Bangsue đối với tôi chỉ là xuất phát từ sự kính trọng và nể sợ Suchat thôi, chứ không phải thật tâm.
Người Xiêng La thích võ Moay, để trở thành kẻ mạnh được tôn kính trong nghề của đối phương, tôi phải thể hiện chút gì đó trước mặt bọn họ mới được. Cho dù không nhận được sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của họ thì cũng phải khiến cho bọn họ biết, người mà bọn họ giúp đỡ không phải là một kẻ yếu đuối.
Tôi phải cho bọn họ biết, người gọi là cậu Dương này thật ra rất giỏi đánh nhau, cũng rất hung phãn.
Lý do tôi chọn Song thứ nhất là vì hắn thực sự khiến tôi thấy ghét, thứ hai là vì tôi biết thật ra Song cũng rất giỏi đánh đấm. Vừa rồi khi kéo cánh tay hắn, tốc độ và sức mạnh của đối phương khiến tôi rất kinh ngạc.
Nghe tôi nói vậy, Bangsue không khuyên tôi nữa, chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Sàn đấu của hắn ở dưới tầng hầm đúng không? Chúng ta xuống tầng hầm đánh thôi.”
“Được, chúng ta xuống đó. Đúng rồi, là người này đã đắc tội với cậu sao? Cậu định xử lý thế nào?” Bangsue chỉ vào Imo đang ngồi ở không xa.
Imo vừa có vẻ rất căng thẳng, vừa hơi nghi hoặc. Hiển nhiên gã biết tình hình hiện tại có chút bất ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc Bangsue là ai, có lẽ còn tưởng Song có thể bảo vệ mình.
“Giao gã cho tôi.”
Tôi nói với Bangsue, sau đó đứng dậy, đi đến băng ghế dài.
Hai người đi theo Bangsue tiến tới, túm lấy mái tóc vàng óng của Imo, lôi gã đến trước mặt tôi.
“Bọn mày muốn làm gì? Buông tao ra, mau buông tao ra! Song, tại sao không ngăn bọn chúng lại? Mau bảo người của anh ra tay đi.”
Hai cánh tay của Imo đều đã bị trật khớp, không thể giãy giụa, gã chỉ có thể lớn tiếng gào thét.
Đợi đến khi gã bị lôi đến trước mặt, tôi cất giọng lạnh lùng: “Thằng Tây kia, sau này còn để tao thấy mày trêu chọc phụ nữ Hoa Hạ nữa, tao sẽ lấy mạng mày.”
Dứt lời, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào đũng quần gã một phát.
Chương 158: Đấu quyền
Gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, không ngừng thét gào, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Quán bar trở nên yên tĩnh, nhóm khách vừa rồi còn phấn khởi hô hào muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại có vẻ như bọn họ không thể phấn khích.
Trên băng ghế dài, đám Hoàng Lễ Thành trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía tôi và Imo đang lăn lộn trên mặt đất.
Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn đến chỗ Song.
Song miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh Dương, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tôi không biết anh là bạn của ông Suchat, tôi xin lỗi anh, tôi không nên vô lễ với anh, xin lỗi.”
Tôi mỉm cười lạnh nhạt: “Muộn rồi, tôi đã nhắc anh, nhưng anh không nghe, bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi. Anh yên tâm, tôi không lấy mạng anh đâu, chỉ cần anh đánh với tôi một trận mà thôi.”
“Tôi… Anh Dương, anh biết đấy, tôi không phải là đối thủ của anh, tha cho tôi đi.”
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, quay người đi đến bên cạnh băng ghế sofa, nói với Ôn Hân: “Tôi đã nói sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Bây giờ không sao rồi, các cậu về trước đi, tôi xuống sàn đấu ngầm đánh một trận đã, lát nữa sẽ gọi các cậu đi ăn đêm sau.”
Nói xong, tôi mỉm cười với nhóm Ôn Hân và Từ Triết.
“Bansha, ông sắp xếp một vài người đưa bạn tôi về khách sạn. Bangsue, làm phiền ông đưa tôi xuống sàn đấu của Song nhé, dẫn cả hắn theo nữa.”
“Tôi không muốn về khách sạn, tôi muốn đi xem cậu đấu, có được không?” Ôn Hân đột nhiên đứng dậy nói.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Nơi đó có hơi hỗn loạn, các cậu nên về trước thì hơn.”
Ôn Hân cắn môi: “Tôi không sợ, tôi biết cậu sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi.”
Tôi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Sở dĩ tôi nói câu đó là muốn an ủi Ôn Hân, để cô ấy không bị căng thẳng, nhưng bây giờ…
Bây giờ nhớ lại, câu nói đó hình như có lực sát thương không nhỏ đối với con gái. Nếu trước kia Ôn Hân đã có ý với tôi thì khi nghe thấy câu nói này sẽ càng này kia hơn rồi.
Nhưng dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy mà.
Hơn nữa, tôi không có ý gì đặc biệt với Ôn Hân cả.
Cô ấy rất xinh đẹp, không kém Bạch Vi là bao, có thể nói là mỗi người một vẻ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy cả.
Có rất nhiều cô gái đẹp trên đời này, tôi cũng đã từng gặp không ít, nhưng đâu thể nào gặp người nào là yêu người nấy như ngựa đực được.
Chỉ có thể nói người như Ôn Hân có tâm địa tốt, tính cách cũng cởi mở thoải mái hơn trước kia, nên làm bạn cũng được.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên nói câu đó.
“Để tôi đi với cậu đi.”
Trong lúc tôi đang ảo não, Ôn Hân lại lên tiếng.
“Tôi cũng muốn đi, cho chúng tôi đi theo với.” Từ Triết cũng đứng lên.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.
Ôn Hân tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng cầm túi xách đi ra khỏi dãy ghế sofa, sau đó đến đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy đứng cách tôi rất gần, có lẽ cảm thấy đứng cạnh tôi như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy cô ấy nhấc tay lên được một nửa rồi lại hạ xuống, hình như là muốn khoác tay tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nên cuối cùng đành thôi.
Thấy Ôn Hân bước ra, Từ Triết kéo Lâm Tĩnh đi theo. Lưu San San và các bạn học khác thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xách túi và balo của mình rời khỏi băng ghế, đứng hết bên cạnh tôi.
Sau cùng là Hoàng Lễ Thành, sắc mặt cậu ta rất phức tạp, cũng rất khó coi, có lẽ là không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này. Vừa rồi, cậu ta còn lớn tiếng chửi mắng tôi, nhưng nháy mắt sau đã tránh được một kiếp nạn nhờ tôi.
Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu ta vẫn đi ra, đứng bên cạnh tôi giống như những người khác, trên mặt nở nụ cười lúng túng mà nịnh nọt: “Phương Dương, lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không bọn tôi thật không biết phải làm thế nào.”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Song vẫn đang tái mặt: “Anh Song, mời dẫn đường đến sàn đấu ngầm của anh.”
Song liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Bangsue đang có vẻ mặt lạnh lùng ở bên cạnh, sau đó cười trừ nói “Được, anh Dương, xin mời đi bên này.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến góc cầu thang.
“Bọn mày đợi ở đây, không đứa nào được đi theo đâu đấy.” Lúc đi ngang qua mấy người đàn em, hắn không quên dặn dò một tiếng.
Hiển nhiên hắn sợ bọn đàn em của mình đi theo làm hỏng chuyện, không cẩn thận chọc giận Bangsue, hoặc là chọc cho tôi và mấy người bạn của tôi không vui thì hắn thảm ngay.
Trước kia, Bansha từng nói với tôi, người quyết định mọi chuyện của thế giới ngầm ở Chiêng May là Suchat, không ai có thể chống lại ông ta, những người khác đều chỉ là con chó con mèo, hoặc là những người làm việc giúp Suchat mà thôi.
Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con chó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.
Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.
“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”
Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song.
Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.
Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.
Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.
Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ. Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.
Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn. Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.
Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ. Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ. Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết.
Giờ phút này, trên sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay. Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm máu loang lổ.
Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng.
Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.
Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền.
Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.
Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.
“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”
Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Chương 159: Đánh một trận
Sắc mặt Willen biến đổi: "Ông Bangsue, làm...làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?"
Bangsue cười lạnh: "Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi."
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được.
Song cúi đầu: "Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con..."
"Mày còn dám ngụy biện!"
Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội.
"Cậu Dương." Willen quay qua nhìn tôi, cúi người:
"Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương..."
"Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu." Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song.
"Vậy...nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng."
"Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác."
Willen sững sờ: "Lên võ đài đánh một trận?"
"Phải."
Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai.
Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu.
Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng.
Tôi cười lạnh: "Sao? Tôi không bảo Bangsue xử lý anh, chỉ muốn đường đường chính chính đánh với anh một trận mà cũng không muốn à?"
Willen vội gật đầu: "Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm."
Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng.
"Vậy đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi."
"Được."
Willen không dám nói gì thêm, vội vã đưa chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi bảo Từ Triết và Ôn Hân tìm chỗ nào đó mà ngồi, bảo đàn em của Bangsue đến bảo vệ họ rồi mang cho họ chút đồ ăn nước uống linh tinh, còn Bangsue hai đàn em của ông ta thì đi theo tôi.
Đi vào phòng thay đồ, tôi đang định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên.
Tôi cầm lên xem thì hơi bất ngờ, Bạch Vi gọi cho tôi.
Kể từ lần trước khi tôi trở về khách sạn với cơ thể đầy mùi rượu trộn lẫn với hương nước hoa của người phụ nữ khác, tối đó Bạch Vi khuyên tôi không nên tiếp xúc với Đỗ Minh Cường, rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn thì cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi nữa, càng không chủ động gọi điện cho tôi.
Thế nên cuộc điện thoại này làm tôi thấy bất ngờ, mà giờ đã hơn mười giờ tối rồi.
Vừa cảm thấy nghi hoặc, tôi nhấn nút nghe, rồi tôi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: "Phương Dương, anh đang ở đâu? Có phải là đang đánh nhau với người khác không?"
Tôi sững sờ: "Sao cô biết?"
"Tôi nhìn thấy video rồi."
"Video gì?"
"Video trong nhóm chat của các đồng nghiệp trong công ty, trong video anh đánh gãy tay của một tên người nước ngoài, còn bị bao nhiêu tên người Xiêng La vây quanh."
Tôi nhíu mày: "Video trong nhóm đồng nghiệp? Ai gửi?"
"Một đồng nghiệp tìm thấy trên APP đăng tải video trong nước, sau đó gửi vào nhóm."
Tôi ngơ ngác, có lẽ là trong quán bar có người Hoa Hạ vây xem, sau đó quay lại đăng lên, rồi đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy.
Nhưng cũng có thể là do ai đó có âm mưu cố tình quay lại. Mục đích rất đơn giản, muốn bôi nhọ tôi.
Nếu là giả thiết thứ hai thì những người đó thật là vô vị, âm mưu gì cũng dùng được, dù là một cơ hội còn chẳng được tính là cơ hội cũng muốn vồ lấy.
Đối với tôi thì cái video đánh nhau hoàn toàn chẳng là gì.
Nếu có người comment bên dưới video nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người like, khen tôi đánh rất hay.
Có rất nhiều người ghét thứ rác rưởi như vậy.
"Phương Dương, sao vậy? Sao anh không nói gì?" Bạch Vi hỏi trong điện thoại, giọng rất lo lắng sốt ruột.
"Không sao, cô yên tâm đi, giờ tôi đã không có chuyện gì rồi."
"Anh đang ở đâu?"
"Vẫn còn đang ở quán bar trong video."
"Anh mau về đi, ngộ nhỡ đánh nhau với họ thì anh sẽ chịu thiệt đấy."
Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, thế nên tôi cảm kích nói: "Giám đốc Bạch, cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô yên tâm, tôi thực sự không sao cả. Có mấy người bạn quen ông chủ của quán bar này đã tới giảng hòa rồi, tôi ngồi một lát rồi đi."
"Thực sự không sao à?"
"Chắc chắn trăm phần trăm."
Hình như Bạch Vi đang thở phào ở đầu bên kia: "Không sao là tốt, tôi chỉ sợ với tính cách của anh...Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là tính anh có vấn đề gì, chỉ là anh có hơi...hơi ngay thẳng, cũng hơi bướng bỉnh mà thôi. Phải rồi, tôi thấy trên video anh đi cùng mấy thanh niên, đó là bạn đại học của anh à?"
"Ừ, là mấy người bạn cũ mà lần trước tôi bảo sẽ đến Chiêng La đi du lịch rồi tụ tập ấy."
"Vậy anh đi với bạn đi, nhớ đừng có đánh nhau với người ta là được. Mau rời khỏi cái quán bar đó đi, tôi thấy trên video chỗ đó loạn lắm, dễ xảy ra chuyện."
"Được, lát nữa tôi đi ngay."
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa, bye bye."
"Ừ, bye bye."
Lúc sắp cúp máy, tôi không kìm được mà hỏi một câu: "Giám đốc Bạch, cô có muốn ra ngoài ăn đêm không?"
"Ăn đêm á? Thôi khỏi đi. Anh đi chơi với bạn mà, tôi thì là người ngoài, không tiện lắm." Hiển nhiên là Bạch Vi hơi do dự.
"Không phiền đâu, một người bạn của tôi từng gặp cô đấy, nói là muốn gặp lại cô."
"Bạn anh từng gặp tôi à? Nam hay nữ vậy?"
"Nữ, là cô gái xinh đẹp trong video ấy, cô ấy tên là Ôn Hân."
"À, thảo nào tôi thấy cô ấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, cô ấy làm gì vậy?"
"Cô ấy làm việc ở một công ti đầu tư mạo hiểm, cũng ở Thịnh Hải đấy."
"Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra một chút rồi."
"Vậy lát nữa cô có đi ăn đêm với bọn tôi không?"
Bạch Vi lại do dự, mãi một lúc sau mới nói: "Để tôi xem đã, tôi sợ đến lúc các anh ra khỏi quán bar rồi thì muộn quá."
"Không muộn đâu, hay là lúc tôi ra thì tôi lại gọi cho cô nhé?"
"Ừ, được."
"Vậy lát gọi lại, bye bye."
"Bye bye."
Cúp máy xong, tôi cúi đầu im lặng một lúc, rồi tôi cất điện thoại đi, thay quần đấm bốc mà Willen chuẩn bị cho tôi.
Bangsue vừa nói tin tức về Song mà ông ta biết cho tôi, vừa giúp tôi thắt đai.
Không bao lâu sau, tôi để hở đùi lộ cả nửa người trên đi ra phòng tay đồ, men theo con đường đi tới võ đài đấm bốc.
Chương 160: Trận đấu kịch liệt
Hai quyền thủ trên sàn đấu khi nãy không biết đã đấu xong, hay bị Willen gọi xuống, mà sàn đấu trống không, bên trên chỉ có mấy người đang dùng khăn lau sàn, khán giả bên dưới thì bất mãn xì xào.
Thấy tôi đi ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang. Sau khi trông thấy nửa thân trên để trần và bàn tay quấn vải của tôi, họ đều hào hứng reo hò.
Có không ít người đang chỉ trỏ vào tôi, sau đó hỏi người bên cạnh xem tôi có lai lịch thế nào, có giỏi hay không…
Bọn họ đã coi tôi là quyền thủ.
Chờ đối thủ của tôi cũng đi ra, sau khi phân tích ai mạnh ai yếu xong, họ bắt đầu đặt tiền cược.
Tôi đi men theo con đường mà đám đông tự động tránh ra, đi thẳng xuống dưới sàn đấu.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Từ Triết và Ôn Hân cũng ở đây, ở một vị trí cách sàn đấu gần nhất.
“Phương Dương, hay là thôi đi.”
Lúc tôi chuẩn bị lên sàn, Ôn Hân chợt kéo tay tôi, có vẻ căng thẳng và bất an nói.
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao đâu.”
“Nhưng…”
“Ban nãy ở trên tầng hai, tôi trông bản mặt của Song rất đáng ghét, nên muốn đấm vỡ mặt hắn. Vả lại, thật ra đánh nhau là một chuyện rất đã.”
Ôn Hân cắn môi, cuối cùng vẫn buông tay tôi ra.
“Mọi người chờ ở đây nhé, đừng chạy lung tung, Bansha và người của ông ta sẽ bảo vệ các cậu.”
Dứt lời, tôi kéo sợi dây thừng, nhảy lên sàn đấu.
Khán giả bên dưới đều tỏ ra phấn khích, reo hò và huýt sáo không ngừng.
Thật ra, tôi thấy hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên tôi lên sàn đấu, cũng là lần đầu đối diện với nhiều khán giả thế này. Trước kia, tôi chỉ đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong phòng giam chật hẹp thôi, chứ không có nhiều người xem thế này.
Bangsue cũng nhảy lên, tiếp tục nhắc lại các thông tin mà ông ấy biết về Song cho tôi.
Theo Bangsue nói, dù trước đây ông ấy chưa từng thấy Song đánh nhau, nhưng nghe nói hắn rất mạnh, động tác cũng rất nhanh, xuống tay thì rất tàn nhẫn. Vẻ bề ngoài gầy gò, nho nhã đó chính là điểm đánh lừa đối thủ lớn nhất, thường khiến đối thủ xem thường hắn, sau đó hắn sẽ xử lý họ một cách nhanh gọn nhẹ.
Loại võ Song dùng là Muay truyền thống, mà sở trường của môn võ này là dùng chân. Sự nhanh nhạy của Song khiến hắn tung cú đá rất nhanh, đầu gối và khuỷu tay cũng rất linh hoạt, Bangsue đặc biệt nhắc tôi phải nhớ những điều này.
So với hắn, khuyết điểm của tôi là chưa từng học võ theo một hệ thống nào cả, tôi chỉ đánh đấm theo bản năng như bọn lưu manh trên phố thôi.
Nhưng ba năm ở trong tù, hai năm trước, tôi thường xuyên đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường, đó là kiểu đánh đấm không màng tới mạng sống. Một năm nhàn nhã sau đó, tôi vẫn thường luyện tập với bọn họ, có thể nói kinh nghiệm thực chiến của tôi chắc chắn không kém gì Song, khéo tôi ra tay còn tàn nhẫn hơn hắn.
Khi Đỗ Minh Cường mới vào tù, có ba gã đàn em của ông ta vào theo, người có thể đi theo ông ta thường xuyên chắc chắn có thân thủ không tầm thường. Trong đó có một gã rất giỏi võ Muay, tôi cũng học được chút ít từ gã.
Hơn nữa, khi ở trong tù, hầu như ngày nào tôi cũng chống đẩy và gập bụng, nên chắc chắn hình thể và sức khỏe hơn Song không ít.
Chắc đấm vỡ mặt hắn cũng không thành vấn đề.
Tôi vừa nhảy lên sàn đấu chưa được bao lâu, Song cũng đi ra từ lối của phòng thay đồ ở phía đối diện.
Hắn cũng đã thay một chiếc quần soóc đấu, tay đeo găng, hai cánh tay đều thắt dây đan, đầu cũng đeo khăn.
Trong tiếng Xiêng La, sợi dây đeo trên bắp tay của võ sĩ Muay gọi là Paprajiat, vòng đeo trên đầu là Mongkon, chúng đều là vật biểu tưởng trong hệ thống võ Muay.
Người đấu Muay hầu như đều đeo hai vật này, sau khi lên sàn đấu, có người sẽ bỏ vòng đeo trên đầu xuống, nhưng rất nhiều người vẫn tiếp tục thắt dây ở cánh tay.
Tôi không phải là người Xiêng La, nên đương nhiên không đeo mấy thứ này.
Vừa nhìn thấy Song, cả sàn đấu lập tức im phăng phắc, nhưng chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng reo hò hưng phấn.
Bọn họ biết Song là cậu chủ ở đây, hắn đích thân lên sàn đấu, đương nhiên khiến họ càng phấn khích hơn.
Chẳng mấy chốc, khi trận đấu này chưa đặt cược, rất nhiều người đã bừng bừng hứng khởi. Họ đến đây là muốn cá cược thi đấu, chỉ có việc này mới có thể khiến họ xem trận đấu một cách kích thích hơn.
Nhưng Willen chưa mở sòng, dẫu sao đây cũng là con trai của ông ta, còn đối thủ của bố con họ lại là người ông ta không thể chọc vào.
Song nhảy lên sàn đấu, bái lạy tứ phía cầu nguyện xong thì tháo vòng đeo đầu xuống.
Thật ra, sở dĩ trông hắn gầy gò chỉ là vì khung xương của hắn nhỏ thôi, chứ cơ bắp không ít chút nào. Cơ thể hắn rất cường tráng, đặc biệt là bắp thịt ở hai chân, vừa nhìn đã biết có sức bật rất mạnh.
Ở đây không có trọng tài, chỉ có một người điều khiển trận đấu.
Điều này có nghĩa là không có quy tắc nào trên sàn đấu này cả, thắng hay thua sẽ lấy việc đối phương có bò dậy nổi hay không để định đoạt.
Có lẽ người chủ trì đã biết có chuyện gì xảy ra, nên sắc mặt hơi cứng nhắc lên sàn nói vài câu, thậm chí còn không báo tên của tôi và Song, mà chỉ nói trận này là giao lưu hữu nghị, không cá cược, cũng không đấu sinh tử.
Cùng với tiếng “Go” của người chủ trì vang lên, tôi chầm chậm bước ra giữa sàn đấu từ một góc.
Song hơi cúi đầu, cắn răng, cũng đi tới.
Tôi mỉm cười thờ ơ: “Song, tôi đã cho anh cơ hội rồi, đây là tự anh chuốc lấy, tôi khuyên anh cứ thả lỏng, đánh một trận nghiêm túc với tôi, không thì tôi sẽ ra tay càng mạnh đấy.”
Hắn không đáp lời, chỉ đưa hai quả đấm ra phía trước, khẽ cúi người về phía tôi.
Một lát sau, ánh mắt của hắn đã trở nên hung hãn.
Tôi ngưng cười, cũng giơ nắm đấm ra chào lại hắn, sau đó giữ nguyên tư thế chân trái đặt lên trước, rồi từng bước chầm chậm áp sát đối phương.
Hắn không lùi lại, cũng xông lên, chỉ giữ nguyên tư thế hai tay giơ lên không, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.
Người linh hoạt và nhanh nhẹn rất thích chiến thuật này, họ sẽ không ngừng thay đổi vị trí đứng và đường đi quanh đối thủ, thông qua tốc độ di chuyển nhanh chóng và nắm bắt cơ hội, hoặc né đòn tấn công của đối phương.
Có thể xác nhận một điều là động tác của Song nhanh hơn tôi.
Rõ ràng hắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trọng tâm luôn rất vững trong quá trình di chuyển, mỗi bước chân đều có thể giữ được đủ tính linh hoạt và khoảng cách tiến lùi.
So ra, tôi chỉ như một tay mơ, dù có thể giữ được trọng tâm, nhưng bước chân rất rời rạc, hơn nữa tôi không dám di chuyển quá nhanh, sợ để lộ ra điểm sơ hở.
Trong tình huống một người nhanh, một người chậm, Song đã thành công đi một vòng quanh người tôi, khiến tôi lộ ra điểm vụng về.
Có nhiều người ở phía dưới không biết Bangsue bắt đầu huýt sáo và cười ầm lên, người khoa trương hơn một chút thì vừa chửi tôi ngu như bò, vừa chỉ ngón tay cái xuống dưới.
Tôi không để bản thân bị tiếng động bên dưới làm ảnh hưởng, giữ bình tình, từng bước chèn ép không gian đi vòng tròn của Song.
Cuối cùng, tôi đã ép Song vào một góc.
Có lẽ biết mình không thể đi vòng vòng được nữa, và có thể cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, tôi vừa bước một bước khá lớn thì Song đột nhiên quay người một vòng, gạt mạnh chân vào bắp đùi của tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể căng cứng chân, chịu môt cú đá của hắn.
Một luồng sức mạnh to lớn khiến tôi cảm thấy hình như chân mình đã gãy, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt nữa ngã khụy.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng được, nhân lúc hắn rụt chân lại, tôi lại bước lên, liên tục tung vài cú đấm về phía hắn.
Hắn giơ hai tay lên che đầu, sau khi trúng hai cú đấm của tôi, hắn chợt lên gối đánh tới.
Tôi chật vật né cú lên gối của hắn, nhưng lại để hắn chạy ra khỏi cái góc đó.
Hắn lại bắt đầu dùng chiến thuật đi vòng vòng.
Lúc này, cuối cùng cũng có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở chỗ cầu thang.
Có một đám người xông lên, người đi đầu chính là Bansha, theo sau ông ta còn có hai, ba mươi người nữa.
“Dương, cậu không sao chứ?” Bansha bước nhanh tới gần tôi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, ông có biết tên này không?”
“Đương nhiên là có.”
Bansha đáp, sau đó ngoảnh lại về phía Song.
“Ha ha ha, tôi tưởng anh có lai lịch thế nào, ra là người của Bansha.” Song lại cười điên cuồng.
Rõ ràng là hắn không coi Bansha ra gì.
Bansha không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn gã Tây đang nằm chật vật kêu than đau đớn dưới đất, rồi lại ngoảnh sang nhìn mấy người bạn học sau lưng tôi.
“Dương, sao các cậu lại chạy đến chỗ của Song? Gã Tây này là sao đây?”
“Tôi cũng không biết sao các bạn tôi lại chạy đến đây, còn thằng Tây này ấy à, chuyện là do nó khởi xướng đấy.”
Tôi chỉ vào Ôn Hân ở phía sau, nói tiếp: “Thằng Tây này qua mặt tôi, đến chọc ghẹo cô bạn này của tôi, sau đó… sau đó thì cả bọn xảy ra xung đột. Tiếp nữa, anh Song này chạy lên, bảo bạn tôi uống rượu với anh ta, còn bắt tôi xuống sàn đấu của anh ta đánh nhau, tôi thắng thì chúng tôi được đi.”
“Bọn Tây chết bầm này, phải xử chúng nó một trận mới được.”
Nói rồi, Bansha đột nhiên cúi xuống tóm lấy một bên bả vai còn lành lặn của gã Tây đó, rồi đạp mạnh một cú xuống.
Chỉ nghe thấy lại “rắc” một tiếng, tiếp theo là tiếng kêu gào của gã đó.
Cánh tay còn lại của gã cũng đã bị Bansha đạp trật khớp.
Tiếng kêu thảm thiết của gã đó vừa vang lên, mười mấy tên đàn em của Song đã nổi nóng, tên nào tên nấy đều chửi bới loạn xạ định vây qua.
Nhưng hơn hai mươi người Bansha dẫn tới cũng vây lại, hai bên đối đầu giương cung bạt kiếm, bầu không khí chợt căng thẳng dị thường, đã sắp đánh nhau đến nơi.
Song giơ tay lên, ra hiệu cho người của hắn tạm thời không manh động, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh.
“Bansha, ai cho ông cái gan dám đến quậy phá chỗ tôi vậy hả?”
Bansha cũng cười lạnh: “Song, tôi khuyên cậu mau xin lỗi cậu Dương và thả họ đi, nếu không…”
“Nếu không ông định khai chiến với tôi à?” Sắc mặt của Song đột nhiên trở nên u ám.
Bansha nhún vai: “Tôi chẳng ngại việc khiêu chiến chút nào.”
“Ha ha ha! Với mười mấy con chó con mèo của ông cũng đòi đấu với tôi? Được, tôi cho ông toại nguyện.”
Nói rồi, Song ngoảnh lại nói với người ở đằng sau: “Gọi điện kêu người đến, khóa hết cả cửa trước cửa sau dưới quán lại, tối nay không cho đứa nào thoát hết.”
Đàn em của hắn đáp một tiếng, một tên trong đó lấy bộ đàm ra bảo người bên dưới đóng cửa, một tên khác thì lấy điện thoại ra gọi.
“Mọi người cứ tiếp tục, chơi thật vui vào, lát nữa có kịch hay để xem rồi.” Song quay lại hô lớn lên với các khách hàng đang vây xem náo nhiệt ở xung quanh.
Mọi người xung quanh bùng nổ tiếng reo hò phấn khích, sau đó đám người đó lại bắt đầu vừa uống rượu, vừa lắc lư trong điệu nhạc tiếp tục trở nên cao trào hơn.
Song định thần lại, lạnh lùng liếc nhìn Bansha, sau đó liếc sang tôi.
“Trông chừng chúng nó, đứa nào dám lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cho nó một viên đạn luôn.”
Khóe miệng Song nở một nụ cười lạnh, dứt lời, hắn chầm chậm lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cao cách đó không xa, cầm một bình rượu trên bàn lên, mở nắp, tự uống.
Đàn em của hắn ngồi gần lại, mấy tên ở gần băng ghế dài thì lôi súng ra, đặt lên bàn rồi lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Có vài tên đỡ gã Tây tên Imo ở dưới đất dậy, định đưa gã vào viện, nhưng đối phương đã từ chối, nói muốn tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của tôi.
Song đang chờ người, chờ phi đội của hắn tới, sau đó xử lý tôi và Bansha.
Người của Bansha thì ngồi xuống chỗ băng ghế dài, có vài người cũng đặt súng lên bàn, không chút khách sáo vẫy tay gọi phục vụ mang rượu lên, như thể không chút bận tâm với phong ba sắp ập đến.
Vốn dĩ quán bar này không được đông cho lắm, nhưng sau khi người của Song và Bansha ngồi xuống, dường như đã kín chỗ, có vẻ náo nhiệt hơn hẳn.
Bansha sát lại bên tai nói, nói: “Dương, chờ thêm một chút, tôi đã thông báo cho người của ông Suchat rồi, bọn họ đang trên đường tới.”
Tôi cau mày: “Sao không trực tiếp nói tên của Suchat ra luôn?”
“Ngày trước, tôi từng có xích mích với tên này nên muốn nhân cơ hội này cho hắn nếm mùi bất hạnh, được không? Nếu không được thì tôi sẽ bảo với hắn cậu là đối tác làm ăn của ông Suchat, chắc chắn hắn không dám gây sự với cậu đâu.”
Tôi hơi câm nín, nhưng nhớ lại dáng vẻ ngạo mạn ban nãy của tên đó và ánh mắt hắn nhìn mình, xé áo mình là tôi đã muốn nổi điên.
Cho hắn nếm chút mùi khổ cực là điều cần thiết.
Nghĩ đến đây, tôi đập vào tay Bansha: “Được rồi, để người của Suchat qua xử lý hắn, ngồi uống làm chén rượu đã.”
“Cậu ra với các bạn đi, tôi ngồi đây được rồi.”
“Ông ngồi cùng luôn đi.”
“Thôi, đám bạn đó của cậu trông có vẻ là người đường hoàng, kiểu người như tôi không ngồi với họ được đâu.”
Bansha ngồi luôn xuống cạnh chiếc bàn gần đó, ngồi cùng với đàn em của ông ta.
Tôi không ép đối phương nữa, mà quay người nhìn Hoàng Lễ Thành và ba bạn học khác vẫn đang đứng cạnh băng ghế dài, nói: “Mọi người cứ ngồi xuống uống rượu đi, lát nữa là xong chuyện thôi.”
“Ngồi cái con khỉ! Mẹ kiếp, cậu hại chết chúng tôi rồi!” Hoàng Lễ Thành tái mặt, gào lên với tôi.
Tôi nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm vào cậu ta mấy giây, sau đó lắc đầu, không thèm chú ý đến đối phương nữa, tôi đi thẳng vào băng ghế, ngồi xuống cạnh Ôn Hân.
“Cậu không sao chứ?” Ôn Hân quan tâm nhìn vào ngực tôi hỏi.
“Không sao.”
“Phương Dương, chúng ta có thể rời khỏi đây không?” Lâm Tĩnh ở một bên chợt hỏi.
“Yên tâm, mấy người bạn của tôi quen tên Song này, bọn họ đang đến rồi, chờ họ tới là chúng ta có thể đi. À, đừng sờ đến điện thoại vội, tránh cho bọn chúng nổi điên lên.”
“Cậu yên tâm, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ ai làm hại cậu rồi mà.”
Tôi lại bổ sung thêm với Ôn Hân, sau đó tự rót cho mình một ly rượu.
Ánh mắt của Ôn Hân cứ dừng ở phần ngực tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cúc áo bị hắn kéo đứt rồi.”
“Những vết sẹo đó từ đâu ra vậy?” Ôn Hân hỏi.
“Nhờ mấy năm ngồi tù đấy.” Tôi mỉm cười đáp thẳng thắn.
“Có đau không?”
“Lúc mới bị thương thì đương nhiên là đau rồi.”
Tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, cảm thấy đối phương hỏi câu này hơi ngớ ngẩn.
Sau đó, tôi ngây ra.
Vì tôi nhìn thấy hình như trong mắt Ôn Hân có một vẻ vừa kỳ lạ vừa quen thuộc.
Kỳ lạ là vì tôi không viết ánh mắt đó hàm chứa điều gì.
Quen thuộc là vì tôi từng nhìn thấy ánh mắt đó. Mấy năm trước, vì kiếm tiền nên tôi làm việc nguyên một ngày một đêm, mỗi khi lê tấm thân mệt mỏi về nhà, nằm trên sofa nghỉ ngơi, thi thoảng Lâm Lạc Thủy đã nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Lúc đó, tôi không hiểu được ánh mắt của cô ấy.
Bây giờ, tôi cũng không hiểu được ánh mắt của Ôn Hân.
Tôi không biết rốt cuộc trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa những điều gì và cụ thể ra sao.
Có lẽ Đồng An Chi nói đúng rồi.
Mẹ kiếp, ông ấy nhìn người chuẩn thật đấy.
Có lẽ do khoảng cách đối mặt của chúng tôi quá gần, cũng có thể do ánh mắt của chúng tôi hơi có vấn đề, nên Lâm Tĩnh và Từ Triết, còn có Lưu San San đều nhìn tôi và Ôn Hân chằm chằm.
Chương 157: Đánh một trận
Ôn Hân hoàn hồn lại trước tiên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác, nghiêng đầu không dám tiếp tục nhìn tôi nữa.
Hình như gò má cô ấy hơi ửng hồng.
Tôi cũng vội vàng nhìn sang phía khác, đổ hết bia trong cốc vào cổ họng một cách hơi ngượng ngập.
Hơi khó xử rồi.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra vẻ lúng túng của chúng tôi, hai người họ không nhìn tôi nữa, chỉ ôm nhau, ghé vào bên tai mà an ủi lẫn nhau.
Lưu San San thì nhíu mày, không vui hừ lạnh một tiếng, có lẽ cô ta cho rằng tôi cố ý quyến rũ Ôn Hân.
Ôn Hân cúi thấp đầu, không nói tiếng nào mà nhìn xuống chân mình, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Các bạn học đã quay lại chỗ băng ghế dài, Hoàng Lễ Thành vừa ngồi xuống đã nổi đóa hét lên với tôi: “Phương Dương, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, cùng lắm là cho họ đánh một trận, bồi thường chút tiền là được rồi, bây giờ thì sao? Họ lôi cả súng ra rồi, chúng tôi sắp bị cậu hại chết rồi đấy!”
Tôi chẳng buồn chủ ý đến cậu ta, thậm chí chẳng muốn nhìn cậu ta một cái, chỉ chăm chăm uống bia.
Đợi gần mười phút sau, ở lối lên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn dập.
Có rất nhiều người đến, bởi vì quán bar trở nên chật chội nên không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, nghe tiếng bước chân thì có lẽ là ba mươi, bốn mươi người.
Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không phải người của Bansha, cũng không phải người của Suchat, bởi vì bọn họ vừa đi lên đã bao vây luôn đám người của Bansha.
Một tên đầu trọc thân thể cường tráng dẫn đầu đi thẳng đến trước mặt Song, nhỏ giọng nói với hắn vài câu, sau đó quan sát tôi mấy lượt, cuối cùng dời ánh mắt về phía Bansha.
Bansha vẫn uống rượu như không có việc gì, đàn em của ông ta cũng tỏ ra không hề luống cuống.
Khóe miệng của Song nở một nụ cười lạnh.
Người của hắn đều đang nhìn đối phương, chỉ đợi hắn phất tay hạ lệnh.
Khách trong quán bar lại xúm tới, cũng nhìn hắn, ai nấy đều hào hứng đợi xem một màn kịch hay.
Mẹ kiếp, tôi cảm thấy người trong quán bar này đều điên hết cả rồi.
Súng cũng đã được lôi ra, mà họ còn xúm tới đây xem kịch hay, không sợ bị dính đạn lạc sao?
Lẽ nào trận ác đấu giữa Song và Bansha không dùng đến súng?
Quả nhiên Song hét lớn lên: “Cất hết súng đi, lát nữa không được phép dùng thứ đó.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên đàn em của hắn đã cất hết súng trên bàn đi.
Bansha phất tay, đám đàn em của ông ta cũng cất súng vào lại đai lưng quần.
Lúc này, ở lối lên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vã.
Chỉ có một người thanh niên đi lên, hình như là người của Song, gã căng thẳng chạy đến trước mặt Song nói một câu gì đó.
Song nhíu mày, đứng dậy đi đến chỗ lối lên cầu thang.
Lối lên cầu thang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe cũng rất gấp gáp.
Có ba người đi lên, đi đầu là một người đàn ông có dáng người tầm trung, sắc mặt lạnh lùng, trên cổ có một hình xăm bắt mắt, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây màu đen kết hợp với một đôi giày cùng màu.
Đi theo sau ông ấy là hai người đàn ông có vóc dáng cao ráo đang quan sát tình hình xung quanh với gương mặt không cảm xúc.
Vừa nhìn thấy ba người đàn ông kia, mặt Song đã biến sắc.
Đó là người của Suchat, bởi vì tôi đã từng gặp người đàn ông đi đầu, cũng đã nghe Bansha nói về ông ấy, người này tên là Bangsue.
Bangsue chỉ liếc nhìn Song và Bansha mấy lần, sau đó nhìn quanh, lúc thấy tôi thì đi thẳng về phía tôi.
Một trong hai người đi đằng sau ông ấy lạnh lùng hét lớn lên một tiếng với DJ đang đứng cách đó không xa, nhạc trong quán bar lập tức ngừng lại.
“Ông Bangsue, sao ông lại đến đây?” Song vội vàng đi lên nghênh đón, tươi cười đầy nịnh nọt hỏi.
Bangsue không quan tâm đến hắn mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cung kính chắp tay với tôi, nói: “Cậu Dương, xin lỗi vì đã đến muộn, cậu không sao chứ.”
Tôi chắp tay chào lại: “Không sao, vẫn chưa đánh nhau.”
“Không sao thì tốt.” Bangsue thở phào, “Ông Suchat đã biết chuyện, ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nhưng vì đang bàn chuyện với ông Đỗ Minh Cường và ông Sangsu nên không thể đích thân đến đây được, hi vọng cậu thông cảm cho. Ông ấy đã cố ý dặn dò tôi phải thay ông ấy nói lời xin lỗi tới cậu Dương, thực xin lỗi vì để cậu gặp chuyện như vậy trên địa bàn của chúng tôi.”
Tôi không để bụng mỉm cười: “Ông Suchat khách sáo rồi, không cần phải xin lỗi, ngược lại là tôi thường xuyên rước thêm rắc rối cho ông ấy, cũng thêm phiền cho ông rồi. Cám ơn ông đã cất công đến đây vì tôi, ngày mai tôi sẽ gặp ông Suchat để cám ơn lần nữa.”
“Không phiền chút nào, ông Suchat đã dặn cậu là đối tác làm ăn rất quan trọng với ông ấy, đây đều là những chuyện mà chúng tôi nên làm.”
Nghe Bangsue nói vậy, sắc mặt của Song ở bên cạnh lập tức trở nên tái mét.
Chắc chắn hắn biết đối tác làm ăn quan trọng nghĩa là gì.
Bangsue lại hỏi: “Cậu Dương, Song sẽ phải trả giá vì hành động vô lễ của hắn đối với cậu, xin hỏi cậu có yêu cầu gì đặc biệt đối với hắn hay không?”
Tôi hơi do dự: “Hắn bảo tôi xuống sàn đấu của hắn đánh nhau một trận, nếu tôi thắng thì hắn sẽ để tôi và bạn tôi rời đi. Hay là để tôi đấu một trận với hắn đi.”
Bangsue ngẩn ra, có vẻ hơi kinh ngạc, định thần lại hỏi: “Cậu Dương, thật ra không cần cậu phải tự động tay đâu, những chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được.”
Tôi cười đáp: “Tôi chỉ muốn đánh hắn một trận thôi, vì trông cái bản mặt của hắn đáng ghét quá.”
Gương mặt của Song quả thực khiến tôi chán ghét, nhưng đó chỉ là thứ yếu mà thôi.
Nguyên nhân chính là vì tôi muốn thể hiện một chút trước mặt Bangsue và đàn em của ông ta.
Bởi vì tôi biết, sở dĩ bọn họ tới đây giúp tôi là vì mệnh lệnh của Suchat, sự kính trọng của Bangsue đối với tôi chỉ là xuất phát từ sự kính trọng và nể sợ Suchat thôi, chứ không phải thật tâm.
Người Xiêng La thích võ Moay, để trở thành kẻ mạnh được tôn kính trong nghề của đối phương, tôi phải thể hiện chút gì đó trước mặt bọn họ mới được. Cho dù không nhận được sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của họ thì cũng phải khiến cho bọn họ biết, người mà bọn họ giúp đỡ không phải là một kẻ yếu đuối.
Tôi phải cho bọn họ biết, người gọi là cậu Dương này thật ra rất giỏi đánh nhau, cũng rất hung phãn.
Lý do tôi chọn Song thứ nhất là vì hắn thực sự khiến tôi thấy ghét, thứ hai là vì tôi biết thật ra Song cũng rất giỏi đánh đấm. Vừa rồi khi kéo cánh tay hắn, tốc độ và sức mạnh của đối phương khiến tôi rất kinh ngạc.
Nghe tôi nói vậy, Bangsue không khuyên tôi nữa, chỉ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Sàn đấu của hắn ở dưới tầng hầm đúng không? Chúng ta xuống tầng hầm đánh thôi.”
“Được, chúng ta xuống đó. Đúng rồi, là người này đã đắc tội với cậu sao? Cậu định xử lý thế nào?” Bangsue chỉ vào Imo đang ngồi ở không xa.
Imo vừa có vẻ rất căng thẳng, vừa hơi nghi hoặc. Hiển nhiên gã biết tình hình hiện tại có chút bất ổn, nhưng lại không biết rốt cuộc Bangsue là ai, có lẽ còn tưởng Song có thể bảo vệ mình.
“Giao gã cho tôi.”
Tôi nói với Bangsue, sau đó đứng dậy, đi đến băng ghế dài.
Hai người đi theo Bangsue tiến tới, túm lấy mái tóc vàng óng của Imo, lôi gã đến trước mặt tôi.
“Bọn mày muốn làm gì? Buông tao ra, mau buông tao ra! Song, tại sao không ngăn bọn chúng lại? Mau bảo người của anh ra tay đi.”
Hai cánh tay của Imo đều đã bị trật khớp, không thể giãy giụa, gã chỉ có thể lớn tiếng gào thét.
Đợi đến khi gã bị lôi đến trước mặt, tôi cất giọng lạnh lùng: “Thằng Tây kia, sau này còn để tao thấy mày trêu chọc phụ nữ Hoa Hạ nữa, tao sẽ lấy mạng mày.”
Dứt lời, tôi nhấc chân, đạp mạnh vào đũng quần gã một phát.
Chương 158: Đấu quyền
Gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống, không ngừng thét gào, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Quán bar trở nên yên tĩnh, nhóm khách vừa rồi còn phấn khởi hô hào muốn xem náo nhiệt, nhưng hiện tại có vẻ như bọn họ không thể phấn khích.
Trên băng ghế dài, đám Hoàng Lễ Thành trợn tròn mắt, khó tin nhìn về phía tôi và Imo đang lăn lộn trên mặt đất.
Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn đến chỗ Song.
Song miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh Dương, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi. Tôi không biết anh là bạn của ông Suchat, tôi xin lỗi anh, tôi không nên vô lễ với anh, xin lỗi.”
Tôi mỉm cười lạnh nhạt: “Muộn rồi, tôi đã nhắc anh, nhưng anh không nghe, bây giờ xin lỗi thì đã muộn rồi. Anh yên tâm, tôi không lấy mạng anh đâu, chỉ cần anh đánh với tôi một trận mà thôi.”
“Tôi… Anh Dương, anh biết đấy, tôi không phải là đối thủ của anh, tha cho tôi đi.”
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, quay người đi đến bên cạnh băng ghế sofa, nói với Ôn Hân: “Tôi đã nói sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Bây giờ không sao rồi, các cậu về trước đi, tôi xuống sàn đấu ngầm đánh một trận đã, lát nữa sẽ gọi các cậu đi ăn đêm sau.”
Nói xong, tôi mỉm cười với nhóm Ôn Hân và Từ Triết.
“Bansha, ông sắp xếp một vài người đưa bạn tôi về khách sạn. Bangsue, làm phiền ông đưa tôi xuống sàn đấu của Song nhé, dẫn cả hắn theo nữa.”
“Tôi không muốn về khách sạn, tôi muốn đi xem cậu đấu, có được không?” Ôn Hân đột nhiên đứng dậy nói.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Nơi đó có hơi hỗn loạn, các cậu nên về trước thì hơn.”
Ôn Hân cắn môi: “Tôi không sợ, tôi biết cậu sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi.”
Tôi ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.
Sở dĩ tôi nói câu đó là muốn an ủi Ôn Hân, để cô ấy không bị căng thẳng, nhưng bây giờ…
Bây giờ nhớ lại, câu nói đó hình như có lực sát thương không nhỏ đối với con gái. Nếu trước kia Ôn Hân đã có ý với tôi thì khi nghe thấy câu nói này sẽ càng này kia hơn rồi.
Nhưng dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy mà.
Hơn nữa, tôi không có ý gì đặc biệt với Ôn Hân cả.
Cô ấy rất xinh đẹp, không kém Bạch Vi là bao, có thể nói là mỗi người một vẻ, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ gì với cô ấy cả.
Có rất nhiều cô gái đẹp trên đời này, tôi cũng đã từng gặp không ít, nhưng đâu thể nào gặp người nào là yêu người nấy như ngựa đực được.
Chỉ có thể nói người như Ôn Hân có tâm địa tốt, tính cách cũng cởi mở thoải mái hơn trước kia, nên làm bạn cũng được.
Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không nên nói câu đó.
“Để tôi đi với cậu đi.”
Trong lúc tôi đang ảo não, Ôn Hân lại lên tiếng.
“Tôi cũng muốn đi, cho chúng tôi đi theo với.” Từ Triết cũng đứng lên.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.
Ôn Hân tỏ ra rất vui vẻ, vội vàng cầm túi xách đi ra khỏi dãy ghế sofa, sau đó đến đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy đứng cách tôi rất gần, có lẽ cảm thấy đứng cạnh tôi như vậy mới có cảm giác an toàn.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy cô ấy nhấc tay lên được một nửa rồi lại hạ xuống, hình như là muốn khoác tay tôi. Có lẽ cô ấy cảm thấy như vậy không phù hợp lắm nên cuối cùng đành thôi.
Thấy Ôn Hân bước ra, Từ Triết kéo Lâm Tĩnh đi theo. Lưu San San và các bạn học khác thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xách túi và balo của mình rời khỏi băng ghế, đứng hết bên cạnh tôi.
Sau cùng là Hoàng Lễ Thành, sắc mặt cậu ta rất phức tạp, cũng rất khó coi, có lẽ là không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này. Vừa rồi, cậu ta còn lớn tiếng chửi mắng tôi, nhưng nháy mắt sau đã tránh được một kiếp nạn nhờ tôi.
Sau vài giây bối rối, cuối cùng cậu ta vẫn đi ra, đứng bên cạnh tôi giống như những người khác, trên mặt nở nụ cười lúng túng mà nịnh nọt: “Phương Dương, lần này đúng là nhờ có cậu, nếu không bọn tôi thật không biết phải làm thế nào.”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ nói với Song vẫn đang tái mặt: “Anh Song, mời dẫn đường đến sàn đấu ngầm của anh.”
Song liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Bangsue đang có vẻ mặt lạnh lùng ở bên cạnh, sau đó cười trừ nói “Được, anh Dương, xin mời đi bên này.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi đến góc cầu thang.
“Bọn mày đợi ở đây, không đứa nào được đi theo đâu đấy.” Lúc đi ngang qua mấy người đàn em, hắn không quên dặn dò một tiếng.
Hiển nhiên hắn sợ bọn đàn em của mình đi theo làm hỏng chuyện, không cẩn thận chọc giận Bangsue, hoặc là chọc cho tôi và mấy người bạn của tôi không vui thì hắn thảm ngay.
Trước kia, Bansha từng nói với tôi, người quyết định mọi chuyện của thế giới ngầm ở Chiêng May là Suchat, không ai có thể chống lại ông ta, những người khác đều chỉ là con chó con mèo, hoặc là những người làm việc giúp Suchat mà thôi.
Không biết tên Song này làm việc cho Suchat hay là con chó con mèo, tôi chỉ biết hắn xui xẻo rồi.
Thấy Song cất bước đi đến góc cầu thang, đám đàn em của Bangsue đuổi theo, theo sát bên cạnh hắn.
“Bansha, để lại vài anh em trông chừng bạn tôi là được rồi, còn đâu cho những người khác về đi.”
Tôi nói với Bansha, sau đó đi theo Song.
Ôn Hân theo sát bên phải tôi, Bangsue đi bên trái, một đàn em còn lại của ông ấy đi phía sau, nối tiếp là đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh, Lưu San San.
Bansha dặn dò mấy câu với người của ông ta, sau đó dẫn năm, sáu anh em đi theo phía sau đám người Từ Triết.
Đàn em của Song không ai động đậy, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi xuống lầu.
Xuống đến tầng một, Song đưa chúng tôi đi vào một hành lang có ánh đèn mờ. Đi xuống một cầu thang nữa, Song bảo người canh cửa mở một cánh cửa sắt ra, cảnh vật trước mắt chúng đã bừng sáng.
Sàn đấu ngầm này rộng ít nhất năm sáu trăm mét vuông, rất lớn. Ở giữa là một sân đấu quyền, xung quanh xếp đầy ghế ngồi, còn có đến mấy điểm đặt cược, quầy bar cung cấp rượu và thức ăn.
Quán bar này của hắn là một kiến trúc độc lập, bên cạnh có một thảm cỏ. Có lẽ sàn đấu ngầm này là được đào thẳng từ quán bar xuống bên dưới thảm cỏ. Xây nên một nơi lớn như vậy chắc chắn đã tốn không ít tiền và tâm huyết.
Giờ phút này, trên sàn đấu ở chính giữa có một cặp võ sĩ đang thi đấu, họ đang đấu Muay. Hai bên đều không đeo găng tay, chỉ quấn băng vải, tay ai nấy đều đã nhuốm máu loang lổ.
Bên dưới sàn đấu có không ít khán giả đứng quanh, họ đang vẫy vé cược trong tay hào hứng hét gào hoặc chửi mắng.
Thấy chúng tôi tiến vào sàn đấu, vài người đi tới, nghi ngờ hỏi Song có chuyện gì.
Song không dám nói rõ, chỉ nói là bạn của ông Suchat muốn đến đấu quyền.
Nghe đến hai chữ Suchat, mặt mấy người kia biến sắc, một trong số đó vội vàng chạy nhanh vào một căn phòng.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy ốm khoảng năm mươi tuổi đi ra từ căn phòng đó, bước nhanh về phía chúng tôi.
Người đàn ông trung niên này rõ ràng có quen biết Bangsue, từ xa đã chắp hai tay chào ông ấy.
“Anh Bangsue hạ cố đến thăm, Willen tôi không kịp nghênh đón từ xa, mong anh đừng trách tội.”
Bangsue chào lại, thờ ơ đáp: “Willen, đối tác của ông Suchat dẫn theo vài người bạn đến chỗ ông chơi, thằng con trai ngoan của ông là Song lại vô lễ với cậu ấy, muốn bắt chẹt cậu ấy ấy, thậm chí còn muốn cướp bạn gái của người ta, ông nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?”
Chương 159: Đánh một trận
Sắc mặt Willen biến đổi: "Ông Bangsue, làm...làm sao mà Song có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy được? Cho dù có cho nó ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa thì nó cũng không dám vô lễ với đối tác của ông Suchat. Phải rồi, xin hỏi đối tác này là ai vậy?"
Bangsue cười lạnh: "Đó là cậu Dương. Ông Suchat rất xem trọng đối tác này. Còn việc Song có làm chuyện hoang đường đó không, ông tự đi mà hỏi hắn đi."
Nghe vậy, mồ hôi lạnh của Willen chảy ròng ròng, nhìn Song với ánh mắt không thể tin được.
Song cúi đầu: "Xin lỗi, con không biết anh Dương là đối tác của ông Suchat. Nếu biết thì cho con mười lá gan con cũng không dám vô lễ với anh Dương, thực ra đây đều là họa do Imo gây ra, con..."
"Mày còn dám ngụy biện!"
Hắn còn chưa kịp nói xong, Willen đã cho hắn một cái tát, cực kỳ vang dội.
"Cậu Dương." Willen quay qua nhìn tôi, cúi người:
"Cậu Dương, xin lỗi, con trai tôi xưa nay vốn ngang ngược quen rồi. Đều là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng. Lần này tôi sẽ dạy dỗ nó thật mạnh tay, nhất định sẽ không để cậu Dương thất vọng, tôi sẽ bảo nó tìm lúc nào đến tận cửa xin lỗi cậu Dương..."
"Đến tận cửa xin lỗi thì không cần đâu." Tôi cười, phất tay ngắt lời ông ta, vì tôi biết thực ra nói vậy là để phủi tội cho Song.
"Vậy...nếu cậu Dương có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ khiến cậu Dương hài lòng."
"Ha ha, ông yên tâm, tôi không làm khó ông đâu, nhưng vừa nãy anh ta muốn lên võ đài đánh một trận với tôi, cái này nói lời phải giữ lời đấy. Chỉ cần anh ta lên võ đài đánh với tôi một trận là được, tôi không có yêu cầu gì khác."
Willen sững sờ: "Lên võ đài đánh một trận?"
"Phải."
Willen nghi ngờ nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn con trai.
Sắc mặt Song tái mét, hắn cúi thấp đầu.
Sắc mặt Willen dần trở nên nặng nề, có lẽ từ sắc mặt của Song, ông ta nhận ra trận này không dễ dàng.
Tôi cười lạnh: "Sao? Tôi không bảo Bangsue xử lý anh, chỉ muốn đường đường chính chính đánh với anh một trận mà cũng không muốn à?"
Willen vội gật đầu: "Muốn, tất nhiên là muốn chứ. Có thể lên võ đài đánh một trận với cậu Dương là vinh dự của Song, nó vui lắm."
Nói xong ông ta liếc nhìn ra hiệu cho Song, Song cúi đầu cười gượng, nói mình rất sẵn lòng.
"Vậy đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi."
"Được."
Willen không dám nói gì thêm, vội vã đưa chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi bảo Từ Triết và Ôn Hân tìm chỗ nào đó mà ngồi, bảo đàn em của Bangsue đến bảo vệ họ rồi mang cho họ chút đồ ăn nước uống linh tinh, còn Bangsue hai đàn em của ông ta thì đi theo tôi.
Đi vào phòng thay đồ, tôi đang định thay quần áo thì chuông điện thoại vang lên.
Tôi cầm lên xem thì hơi bất ngờ, Bạch Vi gọi cho tôi.
Kể từ lần trước khi tôi trở về khách sạn với cơ thể đầy mùi rượu trộn lẫn với hương nước hoa của người phụ nữ khác, tối đó Bạch Vi khuyên tôi không nên tiếp xúc với Đỗ Minh Cường, rồi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn thì cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi nữa, càng không chủ động gọi điện cho tôi.
Thế nên cuộc điện thoại này làm tôi thấy bất ngờ, mà giờ đã hơn mười giờ tối rồi.
Vừa cảm thấy nghi hoặc, tôi nhấn nút nghe, rồi tôi nghe thấy giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: "Phương Dương, anh đang ở đâu? Có phải là đang đánh nhau với người khác không?"
Tôi sững sờ: "Sao cô biết?"
"Tôi nhìn thấy video rồi."
"Video gì?"
"Video trong nhóm chat của các đồng nghiệp trong công ty, trong video anh đánh gãy tay của một tên người nước ngoài, còn bị bao nhiêu tên người Xiêng La vây quanh."
Tôi nhíu mày: "Video trong nhóm đồng nghiệp? Ai gửi?"
"Một đồng nghiệp tìm thấy trên APP đăng tải video trong nước, sau đó gửi vào nhóm."
Tôi ngơ ngác, có lẽ là trong quán bar có người Hoa Hạ vây xem, sau đó quay lại đăng lên, rồi đồng nghiệp vừa hay nhìn thấy.
Nhưng cũng có thể là do ai đó có âm mưu cố tình quay lại. Mục đích rất đơn giản, muốn bôi nhọ tôi.
Nếu là giả thiết thứ hai thì những người đó thật là vô vị, âm mưu gì cũng dùng được, dù là một cơ hội còn chẳng được tính là cơ hội cũng muốn vồ lấy.
Đối với tôi thì cái video đánh nhau hoàn toàn chẳng là gì.
Nếu có người comment bên dưới video nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người like, khen tôi đánh rất hay.
Có rất nhiều người ghét thứ rác rưởi như vậy.
"Phương Dương, sao vậy? Sao anh không nói gì?" Bạch Vi hỏi trong điện thoại, giọng rất lo lắng sốt ruột.
"Không sao, cô yên tâm đi, giờ tôi đã không có chuyện gì rồi."
"Anh đang ở đâu?"
"Vẫn còn đang ở quán bar trong video."
"Anh mau về đi, ngộ nhỡ đánh nhau với họ thì anh sẽ chịu thiệt đấy."
Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, thế nên tôi cảm kích nói: "Giám đốc Bạch, cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô yên tâm, tôi thực sự không sao cả. Có mấy người bạn quen ông chủ của quán bar này đã tới giảng hòa rồi, tôi ngồi một lát rồi đi."
"Thực sự không sao à?"
"Chắc chắn trăm phần trăm."
Hình như Bạch Vi đang thở phào ở đầu bên kia: "Không sao là tốt, tôi chỉ sợ với tính cách của anh...Đừng hiểu lầm, ý tôi không phải là tính anh có vấn đề gì, chỉ là anh có hơi...hơi ngay thẳng, cũng hơi bướng bỉnh mà thôi. Phải rồi, tôi thấy trên video anh đi cùng mấy thanh niên, đó là bạn đại học của anh à?"
"Ừ, là mấy người bạn cũ mà lần trước tôi bảo sẽ đến Chiêng La đi du lịch rồi tụ tập ấy."
"Vậy anh đi với bạn đi, nhớ đừng có đánh nhau với người ta là được. Mau rời khỏi cái quán bar đó đi, tôi thấy trên video chỗ đó loạn lắm, dễ xảy ra chuyện."
"Được, lát nữa tôi đi ngay."
"Vậy tôi không làm phiền anh nữa, bye bye."
"Ừ, bye bye."
Lúc sắp cúp máy, tôi không kìm được mà hỏi một câu: "Giám đốc Bạch, cô có muốn ra ngoài ăn đêm không?"
"Ăn đêm á? Thôi khỏi đi. Anh đi chơi với bạn mà, tôi thì là người ngoài, không tiện lắm." Hiển nhiên là Bạch Vi hơi do dự.
"Không phiền đâu, một người bạn của tôi từng gặp cô đấy, nói là muốn gặp lại cô."
"Bạn anh từng gặp tôi à? Nam hay nữ vậy?"
"Nữ, là cô gái xinh đẹp trong video ấy, cô ấy tên là Ôn Hân."
"À, thảo nào tôi thấy cô ấy hơi quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu rồi, cô ấy làm gì vậy?"
"Cô ấy làm việc ở một công ti đầu tư mạo hiểm, cũng ở Thịnh Hải đấy."
"Anh nói vậy hình như tôi nhớ ra một chút rồi."
"Vậy lát nữa cô có đi ăn đêm với bọn tôi không?"
Bạch Vi lại do dự, mãi một lúc sau mới nói: "Để tôi xem đã, tôi sợ đến lúc các anh ra khỏi quán bar rồi thì muộn quá."
"Không muộn đâu, hay là lúc tôi ra thì tôi lại gọi cho cô nhé?"
"Ừ, được."
"Vậy lát gọi lại, bye bye."
"Bye bye."
Cúp máy xong, tôi cúi đầu im lặng một lúc, rồi tôi cất điện thoại đi, thay quần đấm bốc mà Willen chuẩn bị cho tôi.
Bangsue vừa nói tin tức về Song mà ông ta biết cho tôi, vừa giúp tôi thắt đai.
Không bao lâu sau, tôi để hở đùi lộ cả nửa người trên đi ra phòng tay đồ, men theo con đường đi tới võ đài đấm bốc.
Chương 160: Trận đấu kịch liệt
Hai quyền thủ trên sàn đấu khi nãy không biết đã đấu xong, hay bị Willen gọi xuống, mà sàn đấu trống không, bên trên chỉ có mấy người đang dùng khăn lau sàn, khán giả bên dưới thì bất mãn xì xào.
Thấy tôi đi ra, mọi người xung quanh đều nhìn sang. Sau khi trông thấy nửa thân trên để trần và bàn tay quấn vải của tôi, họ đều hào hứng reo hò.
Có không ít người đang chỉ trỏ vào tôi, sau đó hỏi người bên cạnh xem tôi có lai lịch thế nào, có giỏi hay không…
Bọn họ đã coi tôi là quyền thủ.
Chờ đối thủ của tôi cũng đi ra, sau khi phân tích ai mạnh ai yếu xong, họ bắt đầu đặt tiền cược.
Tôi đi men theo con đường mà đám đông tự động tránh ra, đi thẳng xuống dưới sàn đấu.
Bấy giờ, tôi mới phát hiện Từ Triết và Ôn Hân cũng ở đây, ở một vị trí cách sàn đấu gần nhất.
“Phương Dương, hay là thôi đi.”
Lúc tôi chuẩn bị lên sàn, Ôn Hân chợt kéo tay tôi, có vẻ căng thẳng và bất an nói.
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, tôi không sao đâu.”
“Nhưng…”
“Ban nãy ở trên tầng hai, tôi trông bản mặt của Song rất đáng ghét, nên muốn đấm vỡ mặt hắn. Vả lại, thật ra đánh nhau là một chuyện rất đã.”
Ôn Hân cắn môi, cuối cùng vẫn buông tay tôi ra.
“Mọi người chờ ở đây nhé, đừng chạy lung tung, Bansha và người của ông ta sẽ bảo vệ các cậu.”
Dứt lời, tôi kéo sợi dây thừng, nhảy lên sàn đấu.
Khán giả bên dưới đều tỏ ra phấn khích, reo hò và huýt sáo không ngừng.
Thật ra, tôi thấy hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên tôi lên sàn đấu, cũng là lần đầu đối diện với nhiều khán giả thế này. Trước kia, tôi chỉ đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường trong phòng giam chật hẹp thôi, chứ không có nhiều người xem thế này.
Bangsue cũng nhảy lên, tiếp tục nhắc lại các thông tin mà ông ấy biết về Song cho tôi.
Theo Bangsue nói, dù trước đây ông ấy chưa từng thấy Song đánh nhau, nhưng nghe nói hắn rất mạnh, động tác cũng rất nhanh, xuống tay thì rất tàn nhẫn. Vẻ bề ngoài gầy gò, nho nhã đó chính là điểm đánh lừa đối thủ lớn nhất, thường khiến đối thủ xem thường hắn, sau đó hắn sẽ xử lý họ một cách nhanh gọn nhẹ.
Loại võ Song dùng là Muay truyền thống, mà sở trường của môn võ này là dùng chân. Sự nhanh nhạy của Song khiến hắn tung cú đá rất nhanh, đầu gối và khuỷu tay cũng rất linh hoạt, Bangsue đặc biệt nhắc tôi phải nhớ những điều này.
So với hắn, khuyết điểm của tôi là chưa từng học võ theo một hệ thống nào cả, tôi chỉ đánh đấm theo bản năng như bọn lưu manh trên phố thôi.
Nhưng ba năm ở trong tù, hai năm trước, tôi thường xuyên đánh nhau với người của Đỗ Minh Cường, đó là kiểu đánh đấm không màng tới mạng sống. Một năm nhàn nhã sau đó, tôi vẫn thường luyện tập với bọn họ, có thể nói kinh nghiệm thực chiến của tôi chắc chắn không kém gì Song, khéo tôi ra tay còn tàn nhẫn hơn hắn.
Khi Đỗ Minh Cường mới vào tù, có ba gã đàn em của ông ta vào theo, người có thể đi theo ông ta thường xuyên chắc chắn có thân thủ không tầm thường. Trong đó có một gã rất giỏi võ Muay, tôi cũng học được chút ít từ gã.
Hơn nữa, khi ở trong tù, hầu như ngày nào tôi cũng chống đẩy và gập bụng, nên chắc chắn hình thể và sức khỏe hơn Song không ít.
Chắc đấm vỡ mặt hắn cũng không thành vấn đề.
Tôi vừa nhảy lên sàn đấu chưa được bao lâu, Song cũng đi ra từ lối của phòng thay đồ ở phía đối diện.
Hắn cũng đã thay một chiếc quần soóc đấu, tay đeo găng, hai cánh tay đều thắt dây đan, đầu cũng đeo khăn.
Trong tiếng Xiêng La, sợi dây đeo trên bắp tay của võ sĩ Muay gọi là Paprajiat, vòng đeo trên đầu là Mongkon, chúng đều là vật biểu tưởng trong hệ thống võ Muay.
Người đấu Muay hầu như đều đeo hai vật này, sau khi lên sàn đấu, có người sẽ bỏ vòng đeo trên đầu xuống, nhưng rất nhiều người vẫn tiếp tục thắt dây ở cánh tay.
Tôi không phải là người Xiêng La, nên đương nhiên không đeo mấy thứ này.
Vừa nhìn thấy Song, cả sàn đấu lập tức im phăng phắc, nhưng chỉ một lát sau, lại vang lên tiếng reo hò hưng phấn.
Bọn họ biết Song là cậu chủ ở đây, hắn đích thân lên sàn đấu, đương nhiên khiến họ càng phấn khích hơn.
Chẳng mấy chốc, khi trận đấu này chưa đặt cược, rất nhiều người đã bừng bừng hứng khởi. Họ đến đây là muốn cá cược thi đấu, chỉ có việc này mới có thể khiến họ xem trận đấu một cách kích thích hơn.
Nhưng Willen chưa mở sòng, dẫu sao đây cũng là con trai của ông ta, còn đối thủ của bố con họ lại là người ông ta không thể chọc vào.
Song nhảy lên sàn đấu, bái lạy tứ phía cầu nguyện xong thì tháo vòng đeo đầu xuống.
Thật ra, sở dĩ trông hắn gầy gò chỉ là vì khung xương của hắn nhỏ thôi, chứ cơ bắp không ít chút nào. Cơ thể hắn rất cường tráng, đặc biệt là bắp thịt ở hai chân, vừa nhìn đã biết có sức bật rất mạnh.
Ở đây không có trọng tài, chỉ có một người điều khiển trận đấu.
Điều này có nghĩa là không có quy tắc nào trên sàn đấu này cả, thắng hay thua sẽ lấy việc đối phương có bò dậy nổi hay không để định đoạt.
Có lẽ người chủ trì đã biết có chuyện gì xảy ra, nên sắc mặt hơi cứng nhắc lên sàn nói vài câu, thậm chí còn không báo tên của tôi và Song, mà chỉ nói trận này là giao lưu hữu nghị, không cá cược, cũng không đấu sinh tử.
Cùng với tiếng “Go” của người chủ trì vang lên, tôi chầm chậm bước ra giữa sàn đấu từ một góc.
Song hơi cúi đầu, cắn răng, cũng đi tới.
Tôi mỉm cười thờ ơ: “Song, tôi đã cho anh cơ hội rồi, đây là tự anh chuốc lấy, tôi khuyên anh cứ thả lỏng, đánh một trận nghiêm túc với tôi, không thì tôi sẽ ra tay càng mạnh đấy.”
Hắn không đáp lời, chỉ đưa hai quả đấm ra phía trước, khẽ cúi người về phía tôi.
Một lát sau, ánh mắt của hắn đã trở nên hung hãn.
Tôi ngưng cười, cũng giơ nắm đấm ra chào lại hắn, sau đó giữ nguyên tư thế chân trái đặt lên trước, rồi từng bước chầm chậm áp sát đối phương.
Hắn không lùi lại, cũng xông lên, chỉ giữ nguyên tư thế hai tay giơ lên không, chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.
Người linh hoạt và nhanh nhẹn rất thích chiến thuật này, họ sẽ không ngừng thay đổi vị trí đứng và đường đi quanh đối thủ, thông qua tốc độ di chuyển nhanh chóng và nắm bắt cơ hội, hoặc né đòn tấn công của đối phương.
Có thể xác nhận một điều là động tác của Song nhanh hơn tôi.
Rõ ràng hắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trọng tâm luôn rất vững trong quá trình di chuyển, mỗi bước chân đều có thể giữ được đủ tính linh hoạt và khoảng cách tiến lùi.
So ra, tôi chỉ như một tay mơ, dù có thể giữ được trọng tâm, nhưng bước chân rất rời rạc, hơn nữa tôi không dám di chuyển quá nhanh, sợ để lộ ra điểm sơ hở.
Trong tình huống một người nhanh, một người chậm, Song đã thành công đi một vòng quanh người tôi, khiến tôi lộ ra điểm vụng về.
Có nhiều người ở phía dưới không biết Bangsue bắt đầu huýt sáo và cười ầm lên, người khoa trương hơn một chút thì vừa chửi tôi ngu như bò, vừa chỉ ngón tay cái xuống dưới.
Tôi không để bản thân bị tiếng động bên dưới làm ảnh hưởng, giữ bình tình, từng bước chèn ép không gian đi vòng tròn của Song.
Cuối cùng, tôi đã ép Song vào một góc.
Có lẽ biết mình không thể đi vòng vòng được nữa, và có thể cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, tôi vừa bước một bước khá lớn thì Song đột nhiên quay người một vòng, gạt mạnh chân vào bắp đùi của tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể căng cứng chân, chịu môt cú đá của hắn.
Một luồng sức mạnh to lớn khiến tôi cảm thấy hình như chân mình đã gãy, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt nữa ngã khụy.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng được, nhân lúc hắn rụt chân lại, tôi lại bước lên, liên tục tung vài cú đấm về phía hắn.
Hắn giơ hai tay lên che đầu, sau khi trúng hai cú đấm của tôi, hắn chợt lên gối đánh tới.
Tôi chật vật né cú lên gối của hắn, nhưng lại để hắn chạy ra khỏi cái góc đó.
Hắn lại bắt đầu dùng chiến thuật đi vòng vòng.
Bình luận facebook