-
Chương 1316-1320
Chương 1316 Đường về 1
Không đến mấy giây, cơ hồ cường giả khu vực chung quanh đều không thể nhúc nhích, thậm chí coi như là tốc độ của tông chủ Thiên Thánh Tông cũng đều càng ngày càng chậm.
Chỉ là lúc này tóc Phùng Huyên lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trắng, làn da cũng không ngừng trở nên khô vàng, tinh khí của bà ta tựa hồ đang nhanh chóng bị rút sạch.
Nhìn thấy tình huống này, Triệu Thận biến sắc, vội vàng nói: "Mẹ, công pháp người có vấn đề, mau dừng lại!"
Cậu cũng không phải ngu ngốc, trong nháy mắt phát hiện vấn đề.
Lúc này Phùng Huyên nhìn về phía con trai của mình, lại cười nói: "Không dừng lại được, Tiểu Thận, không cần bi thương, cho dù không thúc giục, ta cũng không sống được ba tháng."
Bà ta nhìn về phía Triệu Thận trong mắt lại có một tia ôn hòa, nói: "Chỉ là cho dù ta chết, ta cũng sẽ cho ngươi trở thành người mạnh nhất trong thế giới này, chỉ có mạnh nhất mới có thể tạo ra quy tắc!"
Bên cạnh, Triệu Nguyên nhìn con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, nói: "Tiểu Thận, từ khi ngươi sinh ra ta chưa từng làm tròn bao nhiêu trách nhiệm của một người cha, thậm chí nghiêm khắc đối với ngươi như vậy, chỉ là cũng ta không có lựa chọn, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, muốn làm cái gì liền làm, cha sẽ không bức bách ngươi làm cái gì nữa."
Từ nhỏ Triệu Thận đã bị ông ta ép luyện công, ông biết Triệu Thận kỳ thật không thích luyện công.
"Cha, mẹ, con chỉ muốn người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ thôi." Triệu Thận vội vàng nói.
Cậu còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng huyết khí vô tận ở hư không xung quanh xuất hiện, bắt đầu điên cuồng dũng nhiệt tràn vào trong cơ thể của cậu.
Toàn bộ hư không đều bị mùi máu tanh khủng bố vờn quanh, thậm chí hóa thành từng đạo phong nhận,cắt mặt đất thành vô số mảnh vụn, bầu trời thậm chí có mây đen vờn quanh, phảng phất tận thế chân chính hàng lâm.
Lúc này Triệu Thận đã không dừng lại được nữa.
"Phùng Huyên..." Từng tiếng kinh nộ vang lên, lúc này trên mặt đám người tông chủ Thiên Thánh Tông cũng xuất hiện một tia hoảng sợ, bọn họ lúc này cũng không ngăn cản được.
Đông đảo huyết khí tuôn ra, sau đó thi thể của bọn họ không ngừng rơi xuống từ trong hư không...
\- Không aaaa!!!.
Triệu Thận hô to, nhưng huyết khí vô tận bao phủ cậu, ý thức của cậu phảng phất cũng mất đi trong nháy mắt.
Trong hư không mùi máu dường như nhạt rất nhiều, tất cả âm thanh cũng biến mất không thấy.
Triệu Thận sững sờ mở to mắt.
Thi thể, chung quanh toàn bộ đều là thi thể, mà ở bên cạnh cậu còn có hai người.
"Cha, mẹ." Triệu Thận sững sờ nhìn, nhưng lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Triệu Thận sững sờ nhìn, nước mắt trong mắt cậu lập tức chảy xuống, thật vất vả mới tìm được cha mẹ, nhưng còn chưa nhận ra bao lâu, cha mẹ cậu đều chết.
"Ta không muốn trở thành cường giả mạnh nhất, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với các người thôi."
Cậu ngồi liệt trên mặt đất, dường như không thể tin vào thực tế này.
Ở vực Hắc Nguyên trải qua bốn mươi năm chém giết, đi tới Thiên Thánh Tông này lại trải qua ba mươi mấy năm, cậu chính là vì cha mẹ của mình, nhưng hiện tại lại là kết cục này.
Sức mạnh khủng bố trong cơ thể truyền đến, thậm chí ở hư không xung quanh cậu còn xuất hiện từng vết nứt nhỏ!
Ngắn ngủi thời gian trăm năm, thực lực của cậu thậm chí đạt tới giới hạn trên thế giới này.
Cậu đã trở thành tồn tại cường đại nhất của thế giới này, nhưng tất cả đều không phải là thứ cậu muốn.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thận rốt cục đứng dậy, cậu ôm cha mẹ mình, sau đó sững sờ đi xuống chân núi.
Khu vực chung quanh có một ít người sống sót, lúc này bọn họ cũng không dám nhúc nhích một chút, nhìn Triệu Thận trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tông chủ, trưởng lão của bọn họ còn có một số người khác đều đã chết.
Triệu Thận không biết là xuống núi như thế nào,cậu dọc theo một con đường đi không mục đích.
Xa xa, dường như có một đoàn xe tới.
"Người phía trước nhường một chút." Người phía trước đoàn xe lớn tiếng nói, nhưng Triệu Thận lại như không nghe thấy.
"Này!" Một người trong đó hiển nhiên không hài lòng, trong tay nắm một thanh chiến đao, trực tiếp bắt lấy bả vai Triệu Thận.
Thế nhưng, sau khi vừa bắt được, tay phải của ông ta lại giống như dính vào vật chất quỷ dị gì đó, dĩ nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khô héo, thậm chí rơi ra.
"Aaaa !!!"
Người này nhất thời kêu thảm thiết, chỉ là cũng nhanh chóng quyết đoán, lập tức huy động chiến đao đem cánh tay của mình chém xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đây là ai?"
“Thực lực sao lại mạnh như vậy?"
Mọi người vô cùng hoảng sợ, nhất là hộ vệ đoàn xe, bọn họ cũng có một ít thực lực, thế nhưng càng có thực lực càng có thể cảm thấy thanh niên trước mắt khủng bố bao nhiêu.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn họ, Triệu Thận xoay người lại.
Trên mặt cậu còn mang theo một vết máu, sắc mặt tê dại, ánh mắt thì hiện ra màu đỏ chảy ra máu, nhìn những người trước mắt này.
Tiếp xúc với ánh mắt này, trong lòng mọi người nhất thời dâng lên một cỗ hàn ý.
Đúng lúc này, trong đoàn xe có một người đàn ông trung niên nhìn qua nho nhã đi ra, nhìn Triệu Thận hơi cung kính nói: "Đại nhân, tại hạ là Trương Vân Lan thành Lưu Vân, hôm nay mang theo người nhà đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân rộng lượng, chúng ta có thể bồi thường."
Ông ta nhìn qua rất nho nhã, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, một thanh niên, một đứa bé gái, lúc này trong tay người phụ nữ kia còn ôm một đứa nhỏ.
Chương 1317 Đường về 2
Sắc mặt Triệu Thận đờ đẫn, nghe được lời nói của ông ta tựa hồ phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi là thần đồng Trương gia thành Lưu Vân?"
Nghe vậy, Trương Vân Lan sửng sốt, vị quái nhân trước mắt này lại nhận ra ông ta.
Ông ta cung kính nói: "Tại hạ đúng là người thành Lưu Vân,chỉ là thần đồng cũng là danh hiệu mọi người cho ta mà thôi, ta không dám làm."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Triệu Thận bỗng nhiên biến mất một chút, từ bên cạnh tránh ra.
Trương Vân Lan trịnh trọng hành lễ, nói: "Cảm tạ đại nhân."
Đoàn xe bắt đầu tiến lên và nhanh chóng biến mất ở đây.
"Thành Lưu Vân..." Triệu Thận sửng sốt xuất thần, tay phải cậu nắm chặt, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc bội.
Hiện tại cậu bỗng nhiên vô cùng nhớ thành Lưu Vân, nhớ người con gái làm bạn cùng cậu ở thành Lưu Vân, lúc này còn đang ở trong rừng trúc chờ cậu.
......
Con đường rộng lớn mênh mông vô tận, lúc này đã không còn bất kỳ người đi đường nào, vùng đất hoang dã, vô cùng hoang vắng, chỉ có một con đường cổ nhìn không tới cuối cùng, không biết thông tới địa phương nào, mà lúc này Triệu Thận đã không còn ở đây.
Soạt!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Không nghĩ tới Triệu gia có liên quan lớn như vậy với Thiên Thánh Tông, một trong những thế lực cường đại nhất thế giới này." Diệp Tinh khẽ thở dài một hơi.
Khi hắn còn ở Triệu phủ, liền có cường giả muốn đánh chết phụ tử Triệu Nguyên, Triệu Thận.
Chuyện xảy ra trong Thiên Thánh Tông hắn tự nhiên là biết, chỉ là hắn cho dù ra tay, sinh cơ trong cơ thể cha mẹ Triệu Thận đã hao tổn rất nhiều, có lẽ cũng không sống được mấy tháng.
Hắn ra tay cũng không thay đổi được vận mệnh của bọn họ.
"Vận mệnh sao?" Diệp Tinh yên lặng nhìn, hắn tiến vào trong Huyễn Nguyên giới đã qua trăm năm, đối với hầu như tất cả người phiến thế giới này mà nói, đây chính là cả đời.
Lúc này hắn tựa hồ bắt được cái gì đó, nhưng lại khó có thể chân chính bắt được.
......
Trong một khu vực, khắp nơi có hắc trúc sinh trưởng, không biết chiếm bao nhiêu diện tích, lúc này một thân ảnh đang xuyên qua trong đó.
"Tiểu Đình." Trong mắt Triệu Thận có một tia chờ mong.
"Cha, mẹ, lập tức con sẽ gặp Tiểu Đình, các người nhất định sẽ thích cô ấy." Triệu Thận nhẹ giọng nói.
Hơn trăm năm thời gian,cậu đã trải qua vô số chết chóc.
Khi còn bé cậu đã bắt đầu luyện công, mỗi một ngày đều kiên trì, sau khi được Huyền Nguyên Tông thu vào,cậu càng là khắc khổ, không có lãng phí bất kỳ thời gian nào.
Sau đó điên cuồng mài giũa trong vực Hắc Nguyên bốn mươi năm, sau đó lại tiến vào trong Thiên Thánh tông.
Hơn trăm năm, tinh thần của cậu vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chưa từng có chân chính nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại chân chính buông bỏ chấp niệm trong lòng, cậu lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Sau khi mệt mỏi, trong mắt cậu càng nhớ nhung.
Trong nhiều năm qua, cậu đã bận rộn trả thù, cố gắng tìm kiếm dấu vết của mẹ mình.
Hiện tại hết thảy sự tình đều đã kết thúc, trong lòng cậu lại vô cùng nhớ nhung người con gái đang chờ đợi mình, bất tri bất giác cô gái này đã chiếm vị trí rất lớn trong lòng cậu.
Trải nghiệm trong vực Hắc Nguyên tựa như trong địa ngục, hiện tại nhớ tới người bên cạnh chống đỡ cậu cũng là một cô gái vẫn yên lặng chờ cậu trở về.
"Chờ sau khi tìm được Tiểu Đình, ta sẽ cùng Tiểu Đình yên lặng sinh sống trong thành Lưu Vân, có thể xây một tòa phủ đệ trên phế tích Triệu phủ."
Triệu Thận thầm nghĩ trong lòng, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu đã không muốn trải qua bất kỳ chém giết nào nữa, thầm nghĩ an tĩnh trải qua cả đời.
Đối với chiến đấu chém giết, cậu cho tới bây giờ cũng không thích.
Con đường xa lạ mà quen thuộc hiện ra trước mắt, Triệu Thận đều có chút khẩn trương.
Chẳng bao lâu cậu đến một nơi, nơi đó có một ngôi nhà.
"Tiểu Đình." Triệu Thận gọi, nhưng lại không có bất kỳ giọng đáp lại nào truyền đến.
"Không có ở đây sao?" Triệu Thận âm thầm nói trong lòng.
Cậu đi bốn phía một chút, nhưng đi tới một chỗ lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Ở đó, nhưng chỉ có một một ngôi mộ cô đơn tồn tại.
\- Ngươi là Triệu Thận sao?
Đột nhiên trong nhà có một cô bé thoạt nhìn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi chạy ra.
Cô bé cầm bức họa trong tay phân biệt một chút, xác định là bản thân Triệu Thận, liền lấy ra một khối ngọc bội, mạnh dạn đưa qua, nói: "Đây là Chu Đình tỷ tỷ lưu lại, Chu Đình tỷ tỷ ba năm trước xuất hiện ngoài ý muốn, lúc chết cho ta có cơ hội tới nơi này xem một chút, bảo giao ngọc bội này cho ngươi."
Triệu Thận sững sờ nhìn trước mắt, trên tấm bia đá trước mộ cô đơn chỉ điêu khắc mấy chữ.
"Mộ Chu Đình."
Tất cả hết thảy trước mắt tựa như đều biến thành màu xám, thế giới vào giờ khắc này hoàn toàn biến dạng, hắc ám ở trong tai hắn bén nhọn kêu lên, nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong lòng cậu.
Triệu Thận không biết từ khi nào ngồi trên mặt đất, đờ đẫn dựa vào bia mộ, cậu chỉ cảm thấy thân thể của mình không ngừng rơi xuống, rơi xuống vực sâu tăm tối vô tận, toàn bộ thân thể của cậu tựa hồ đều bị bi thương từ bốn phương tám hướng cuốn tới cắn nuốt.
Chương 1318 Nhân sinh không đáng giá 1
Triệu Thận sững sờ nhìn bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve, một lần lại một lần.
Tại thời điểm này, cậu cảm thấy sự cô đơn mà cậu chưa bao giờ có trước đây.
Từ khi còn bé, cho đến bây giờ, người nhà là lý do cậu vẫn kiên trì, cho dù luyện công là điều cậu không thích,nhưng cậu cũng nguyện ý vì vậy mà mới nỗ lực hết mình.
Nhưng mà, cậu lại nhận được cái gì?
Cha mẹ cậu chết, cô gái chờ đợi cậu cũng hóa thành bia mộ, trong lòng Triệu Thận có một loại cảm giác thê lương, rất thống khổ, thậm chí trái tim truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn.
Thế giới mênh mông, cậu đã trở thành người mạnh nhất, thế nhưng, những gì cậu có cũng đều mất đi.
Triệu Thận vô lực dựa vào bia mộ, cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng trong mắt cậu lại không có nước mắt chảy xuống.
Dường như cậu cũng đã quên mất khóc như thế nào rồi.
"Tiểu Thận."
Bỗng nhiên, dao động trong khu vực hiện lên, sau đó một thân ảnh xuất hiện.
Diệp Tinh nhìn thanh niên tràn đầy tang thương trước mắt, nhẹ giọng gọi.
Hắn thở dài một hơi.
Cuộc đời Triệu Thận không thể nghi ngờ là bi khổ, cả đời đều làm chuyện mình không thích, nhưng kết cục cuối cùng lại là như vậy.
Nghe được giọng nói này, Triệu Thận sững sờ ngẩng đầu, cậu thấy được người thanh niên trước mắt.
Thanh niên thoạt nhìn chỉ có hai mươi mấy tuổi, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều so với cậu, nhưng khuôn mặt lại vô cùng quen thuộc.
"Diệp thúc?" Triệu Thận sững sờ nói.
Mặc dù đã trôi qua trăm năm, nhưng bộ dáng của Diệp Tinh chưa bao giờ phai nhạt trong đầu cậu.
Nhìn thấy Diệp Tinh vô cùng trẻ tuổi, Triệu Thận lại đột nhiên hoảng hốt một trận. Cậu dường như lại trở lại thời thơ ấu, lúc ấy mỗi lần cậu luyện võ kết thúc đều sẽ chạy đến cung điện luyện đan xem Diệp Tinh luyện đan, đó là ký ức cậu khó có thể quên được.
"Tiểu Thận, muốn khóc thì khóc đi." Diệp Tinh đi lên trước, khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Triệu Thận nói.
Mặc dù trở thành cường giả hư không cảnh, nhưng hiện tại trong tóc Triệu Thận vẫn xuất hiện rất nhiều tóc bạc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tang thương.
Triệu Thận sững sờ nhìn Diệp Tinh, một lúc lâu sau lại lắc đầu, nói: "Ta khóc không nổi."
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên hỏi: "Diệp thúc, ta có thể hỏi thân phận của thúc không?"
Cậu hiện tại đã là cường giả mạnh nhất phiến thế giới, thậm chí có thể đánh nát hư không, thế nhưng Diệp Tinh trước mắt cậu lại hoàn toàn không nhìn thấu được.
Nhưng mà thật ra cậu cũng chưa từng nhìn thấu Diệp Tinh.
Trước kia ở trong lòng cậu, Diệp Tinh chỉ là một người hơi có thực lực một chút, thích luyện đan, hơn nữa rất bác học, đều nắm vững với các loại dược thảo, linh quả trong lòng bàn tay.
Nhưng Diệp thúc bình thường như vậy lại cho cậu một viên đan dược, lại khiến cho thiên phú của cậu không ngừng tăng lên.
Theo thực lực cường đại, cậu có thể cảm ứng được đan dược kia dung hợp trong cơ thể cậu, một lần lại một lần lột xác thân thể của cậu.
Cậu biết, nếu không phải có đan dược này,cậu cũng không có khả năng luyện công pháp Huyết Nguyên đến đại thành, thậm chí đạt tới tình trạng hiện tại.
"Ta?" Diệp Tinh trầm mặc một chút, khẽ thở dài một hơi, nói: "Ngươi có thể xem ta là khách qua đường của thế giới này."
Cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau Triệu Thận bỗng nhiên mở miệng nói: "Diệp thúc,thúc biết không? Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành người mạnh nhất thế giới, tấn cả những gì ta muốn là một cuộc sống an toàn và ổn định với gia đình mà thôi, ta vẫn thích trở thành một người đọc sách như cha ta.”
Đối với người bình thường mà nói chuyện rất đơn giản liền làm được, nhưng đối với cậu mà nói lại khó như lên trời.
Diệp Tinh khẽ thở dài, nói: "Nếu để cho ngươi trở lại trước kia, ngươi sẽ vẫn lựa chọn như vậy sao?"
Nghe vậy, Triệu Thận sững sờ nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhẹ giọng nói: "Ta lập tức sẽ xoay chuyển thời không, để cho ngươi trở lại lúc mình mới sinh ra, ngươi có thể lựa chọn linh hồn của mình khi tiến vào trong cơ thể của đứa bé, biết được tất cả hậu quả, ngươi có thể một lần nữa lựa chọn cuộc sống của mình."
Triệu Thận im lặng không nói gì,Diệp Tinh hiện tại đối với cậu mà nói vô cùng thần bí, cho dù có thể nghịch chuyển thời không, cậu cũng không có cảm thấy bất kỳ kỳ quái nào.
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên đứng lên khom người nói: "Đa tạ Diệp thúc."
"Đi đi." Diệp Tinh vẫy vẫy tay phải.
Ầm ầm!
Hư không xung quanh hoàn toàn xảy ra vặn vẹo, mà thân thể Triệu Thận tiếp xúc với vặn vẹo này, trực tiếp biến mất.
“Không biết Tiểu Thận sẽ lựa chọn như thế nào?” Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Để cho Triệu Thận một lần nữa lựa chọn nhân sinh, đây là quyết định của Thánh Tôn Mạt Viêm bảo hắn làm ra. Vừa rồi giọng nói của Thánh Tôn Mạt Viêm bỗng nhiên vang lên trong tai hắn.
……
Người thành Lưu Vân không ngừng lui tới, mà lúc này trong Triệu phủ lại là một mảnh tình cảnh vui sướng.
Bởi vì công tử Triệu Nguyên Triệu phủ thi ở triều đình xếp hạng cao trong bảng xếp hạng, mà hôm nay cũng lại là ngày tiểu công tử Triệu phủ sinh ra.
"Oa oa!"
Bên trong một cung điện, một tiếng khóc lớn vang lên, đó là một đứa bé mới sinh.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
"Đó là một đứa bé trai!"
Nhất thời cửa phòng mở ra, trên mặt đám người Triệu Nguyên lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
“Triệu Thận sao còn chưa xuất hiện?”
Lúc này phía trên cung điện, Diệp Tinh đang nhìn tình cảnh bên dưới.
Chương 1319 Nhân sinh không đáng giá 2
Nếu là một lần nữa lựa chọn, Triệu Thận hẳn là ở thời điểm đứa trẻ chưa sinh ra liền đi ra, nhưng cho đến bây giờ còn chưa có đi ra.
"Hử?"
Ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên khẽ động.
Bên trong cung điện phía dưới, một người đàn ông toàn thân cơ hồ bị áo giáp bao phủ bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện liền đi tới chỗ đứa trẻ mới sinh kia.
"Đây là?"
Nhìn thấy người đàn ông này, đồng tử Diệp Tinh lại hơi co rụt lại. Hắn hiện tại đã ở Huyễn Nguyên giới này hơn trăm năm, lúc này liếc mắt một cái liền nhìn ra người đàn ông kia chính là Triệu Thận.
"Ai?"
“Người đâu mau tới !”
Nhìn thấy người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện, đám người Triệu Nguyên nhất thời kinh hãi nói.
Thân ảnh Triệu Thận đi tới, hiện tại thực lực của cậu cường đại cỡ nào, cậu đã trở thành người mạnh nhất thế giới này, trong nháy mắt đi tới trước mặt đứa trẻ kia, nhìn bộ dáng khi còn bé của mình.
Lúc này ý thức của cậu lờ mờ nhớ lại khi vừa mới sinh ra.
Từng tình cảnh ngày xưa xuất hiện trước mắt, tựa như đã trôi qua thật lâu, lại tựa như phát sinh ở trước mắt.
Nhìn đứa trẻ trước mắt, Triệu Thận bỗng nhiên vươn tay phải của mình ra, trực tiếp vỗ xuống.
Tiếng khóc của đứa bé trong phòng nhất thời dừng lại.
“Ác ma, ngươi là ác ma tới từ địa ngục!”
"Ngay cả đứa bé mới sinh cũng không tha!"
“Giết tên ác ma này đi!
Đám người Triệu Nguyên kinh hãi nói, tràn ngập cừu hận nhìn Triệu Thận. Bọn họ không chút sợ hãi tiến lên, bắt được Triệu Thận.
Lúc này Triệu Thận lại không phản kháng, sững sờ nhìn thi thể đứa trẻ kia.
Cả đời của cậu giống như không ngừng hiện lên trong đầu cậu, từ nhỏ bắt đầu luyện công, tiến vào trong Huyền Nguyên Tông cố gắng tu luyện, tiến vào trong địa ngục Hắc Nguyên sinh tử giết chóc...
Từng chuyện ngày xưa không ngừng hiện lên trước mắt, hình ảnh cuối cùng lại dừng lại ở trên tấm bia đá mộ kia.
Nhân gian quá khổ, cậu đã không có dũng khí gì trải qua một lần nữa.
Trong nháy mắt này, toàn bộ thân thể Triệu Thận bỗng nhiên mất đi tất cả sức mạnh chống đỡ, lập tức quỳ xuống.
Thân thể cậu cuộn mình trên mặt đất, gào khóc, nước mắt trong mắt không ngừng rơi xuống, tựa như muốn đem khổ sở nhiều năm như vậy khóc ra.
Sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Triệu Nguyên, thân ảnh của cậu lại chậm rãi trở nên trong suốt, hoàn toàn biến mất không thấy...
Cuối cùng, Triệu Thận trở lại quá khứ lựa chọn giết chính mình khi mới sinh.
"Vậy mà lại là lựa chọn như vậy?"
Trong hư không, Diệp Tinh kinh ngạc nhìn.
"Vậy người mà khi mình vừa mới tiến vào trong Huyễn Nguyên giới thấy chính là Triệu Thận? Hay là người khác?" Lúc này Diệp Tinh âm thầm nghĩ trong lòng.
"Vận mệnh của mỗi người kỳ thật đã sớm xác định, cho dù có thay đổi như thế nào, ở giữa cho dù xuất hiện khác biệt, nhưng cuối cùng cũng sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo."
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, một thân ảnh ngưng tụ trước người Diệp Tinh.
Đây là một vị lão giả mặc trường bào màu trắng, tóc lão giả hiện ra màu đỏ, tùy ý phiêu tán, trên trán ông ta có bí văn kỳ bí màu vàng, trên đầu có hai sừng. Chính là Thánh Tôn Mạt Viêm.
"Quỹ đạo của vận mệnh cố định sao?" Diệp Tinh im lặng không nói gì.
"Rất nhiều nhân tố quyết định quỹ đạo của vận mệnh."
Thánh Tôn Mạt Viêm lạnh nhạt nói: "Mẹ của Triệu Thận vốn có các loại quan hệ phức tạp với Thiên Thánh Tông, cho dù Triệu Thận sống lại, quan hệ này cũng sẽ không thay đổi, trong lòng Triệu Thận rất rõ ràng, cho dù ngươi cho cậu ấy cơ hội lựa chọn lại, cậu ấy cũng sẽ đi trên một con đường khác, mà con đường này có thể thoải mái, nhưng cũng có thể càng khổ, cho nên cậu ấy tình nguyện chết đi, cũng không muốn trải qua nữa."
Diệp Tinh im lặng, hình ảnh trước mắt theo Triệu Thận biến mất cũng đã biến mất, hiện tại hắn cùng Thánh Tôn Mạt Viêm ở trong một mảnh không gian.
Hắn bỗng nhiên hỏi: "Sau khi Triệu Thận giết mình, Triệu Thận phía sau xuất hiện như thế nào?"
Nghe vậy, Mạt Viêm Thánh Tôn lại mỉm cười nói: "Vấn đề của ngươi vốn tồn tại nghĩa khác, dưới tình huống chân chính Triệu Thận cũng không có khả năng cùng một người khác gặp nhau, cho nên ta không biết trả lời như thế nào."
"Nhưng mà với tư cách là người sáng tạo, ta lại có thể cho Triệu Thận những nhân sinh khác."
Nói xong Thánh Tôn Mạt Viêm vung tay lên.
Trước mắt lại có một hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh hiển thị rõ ràng là đường phố trong thành Lưu Vân, lúc này người trên đường phố tách ra, mà ở giữa đường một thanh niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi xuất hiện, trên người cậu còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
\- Công tử Triệu gia Triệu Thận đạt được thành tích thứ nhất trong kỳ thi đại học!
\- Quá lợi hại, hiện tại Triệu Thận còn chưa tới hai mươi tuổi đi mà đã lợi hại như vậy!
\- Đây chính là trạng nguyên của thành Lưu Vân chúng ta."
Trên mặt mọi người cũng mang theo tươi cười, không ngừng nghị luận.
Mà ở ngoài cửa Triệu phủ, lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã chờ đợi.
"Cha, mẹ." Triệu Thận nhìn thấy cha mẹ mình, cười nói.
“Ha ha, Tiểu Thận, không tồi!” Triệu Nguyên vỗ vỗ bả vai con mình cười to nói.
“Tiểu Thận, mau để ta xem có gầy tý nào không?” Phùng Huyên thì tiến lên, không ngừng đánh giá, sợ con của mình ở bên ngoài không ăn ngon.
"Thiếu gia Triệu Thận." Bên cạnh, Chu Đình yên tĩnh xinh đẹp đứng thẳng, trên mặt mang theo tươi cười.
Triệu Thận nhìn về phía cô, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.
Chương 1320 Bình cảnh của đạo tắc vận mệnh!
Cha mẹ, cô gái mà cậu yêu quý đều ở trước mắt, đối với người bình thường mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với Triệu Thận ở thế giới trước mà nói lại là cố gắng cả đời cũng không có được, cuối cùng thậm chí lựa chọn giết chính mình.
Diệp Tinh yên lặng nhìn hình ảnh, lúc này tươi cười trên mặt Triệu Thận là cái mà hắn trước đây chưa từng thấy qua.
“Ngươi hiểu chưa?” Thánh Tôn Mạt Viêm vung tay phải lên, hình ảnh lần thứ hai biến mất, ông ta nhìn Diệp Tinh lạnh nhạt nói.
"Đạo tắc vận mệnh, nghe đồn vận mệnh của mỗi người đều cố định, ta cũng cho rằng như vậy. Chỉ là cũng có ngoại lệ, giống như là ta tùy ý thay đổi quỹ tích vận mệnh của Triệu Thận. "
"Ý ngài là sau khi đủ mạnh thì có thể thay đổi vận mệnh?" Nghe vậy, Diệp Tinh hỏi.
Đối với Huyễn Nguyên giới mà nói, Thánh Tôn Mạt Viêm chính là tồn tại giống như người sáng tạo ra thế giới!
"Ngươi có thể lý giải như vậy. Nhưng nếu muốn trở thành người khống chế của vận mệnh, phiến vũ trụ này không có bất kỳ người nào có thể làm được, cho dù là ta cũng không có khả năng." Thánh Tôn Mạt Viêm nói.
“Thánh Tôn cường đại nhất cũng không có khả năng sao?” Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.
Thánh Tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh cũng chuyển đề tài, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Thiên phú của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, chúc mừng ngươi, đạo tắc vận mệnh của ngươi sắp đột phá rồi."
Diệp Tinh cảm thụ đạo tắc vận mệnh trên người.
Trên thực tế, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Triệu Thận một lần nữa lựa chọn, bình cảnh của đạo tắc vận mệnh của mình cũng đã xảy ra kích động rất lớn, hiện tại chỉ cần bế quan, hắn tự tin không mất bao lâu liền có thể chân chính đột phá.
"Vận mệnh sao?" Diệp Tinh hít sâu một hơi.
Cho dù hắn hiện tại cảm thấy mình có thể đột phá, nhưng hắn đối với vận mệnh vẫn cảm thấy hư vô mờ nhạt, vận mệnh mình tiếp xúc chỉ là điểm dễ thấy nhất.
Tất cả các loại đạo tắc, vận mệnh cũng là loại đặc thù nhất.
Chỉ là nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, trong lòng hắn dễ chịu một chút,cho dù Triệu Thận là vận mệnh gì, nhưng luôn có một thế giới mà cậu ấy chân chính hoàn thành tâm nguyện trong lòng.
"Ta chuẩn bị cho ngươi ba thế giới, thời gian hơn một trăm năm, thế giới đầu tiên cũng chấm dứt rồi."
Thánh Tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Nếu đạo tắc vận mệnh của ngươi sắp đột phá, hai thế giới còn lại cũng không cần mở ra nữa."
Diệp Tinh im lặng, chỉ là có khí lưu màu xám, thiên phú đạo tắc vận mệnh của hắn tuyệt đối đứng đầu vũ trụ, thiên phú đạo tắc vận mệnh mạnh, kích động hắn cảm nhận được tự nhiên dễ dàng hơn một chút.
"Được rồi, đi ra ngoài đi, đạo tắc vận mệnh của ngươi đột phá xong, di tích truyền thừa ta lưu lại cũng phải đóng lại." Thánh Tôn Mạt Viêm mỉm cười nói.
"Được." Diệp Tinh gật đầu.
Cảm thụ được dao động của đạo tắc vận mệnh trên người, trong mắt hắn cũng lộ ra một tia vui sướng.
Hắn đi tới nơi này chính là vì đột phá đạo tắc vận mệnh, hiện tại rốt cục thành công!
......
Sâu trong vũ trụ lạnh lẽo, tăm tối, lại chớp động từng tia sáng. Những tia sáng này giống như rất nhiều thiên thạch tự mình tản ra, rất là kỳ dị.
Đây là tinh không u ám trong vũ trụ, rất nhiều sinh mệnh đã từng sinh tồn qua ở nơi này, nhưng dần dần hoàn cảnh nơi này càng ngày càng ác liệt, những sinh mệnh kia cũng liên tục rời đi.
Hiện tại ở tinh không u ám, trên cơ bản không có bất kỳ sinh mệnh tồn tại.
"Rầm rầm!"
Trong hư không, bỗng nhiên một âm thanh thanh thúy vang lên, lập tức dĩ nhiên xuất hiện một cửa động thật lớn, cửa động hiện ra hình xoáy nước, bên trong sương mù che khuất một mảnh, cũng là nhìn không rõ ràng, một cỗ dao động vô hình tản ra.
Soạt!
Sau khi cửa động thật lớn xuất hiện, bỗng nhiên một thân ảnh từ từ bay ra, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Ra rồi?" Diệp Tinh nhìn tinh không nơi này.
"Diệp Tinh, ngươi rất tốt, hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Giọng nói của Thánh Tôn Mạt Viêm vang lên trong đầu Diệp Tinh.
Xoẹt...
Theo giọng nói phát ra, cửa động trong hư không thật lớn bắt đầu nhanh chóng khép lại, trong thời gian ngắn liền hoàn toàn phong bế, sau đó dao động một chút rồi trực tiếp biến mất.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, dường như không có gì xảy ra.
\- Diệp Tinh, ngươi đi ra rồi à? Đúng lúc này, trước người hắn chớp động dao động, một con sâu róm có chút dữ tợn xuất hiện trước mắt hắn.
"Tiểu Hắc." Nhìn con sâu róm, Diệp Tinh mỉm cười nói.
Ở trong Huyễn Nguyên giới, Tiểu Hắc dường như bị hạn chế, một mực ngủ say trong nhẫn không gian.
Nhưng mà điều này cũng rất bình thường, nơi truyền thừa của Thánh Tôn Mạt Viêm sẽ không cho phép sinh mệnh thứ hai tiến vào bên trong đó.
Lúc này Diệp Tinh hồi tưởng lại lời của Thánh Tôn Mạt Viêm, trong lòng thầm kinh hãi: "Cơ hội gặp mặt? Chẳng lẽ Thánh Tôn Mạt Viêm không có chết?"
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa.
"Bây giờ thời gian mới trôi qua mười năm?" Hắn nhìn xung quanh.
Tốc độ của dòng chảy thời gian trong Huyễn Nguyên giới gấp mười lần thế giới bên ngoài, hơn một trăm năm bên trong đó bằng hơn mười năm bên ngoài.
"Không hổ là Thánh Tôn Mạt Viêm, ngắn ngủi hơn mười năm đã làm cho ta cảm ngộ được bình cảnh." Trong mắt Diệp Tinh có vẻ kích động khó có thể che dấu.
Không đến mấy giây, cơ hồ cường giả khu vực chung quanh đều không thể nhúc nhích, thậm chí coi như là tốc độ của tông chủ Thiên Thánh Tông cũng đều càng ngày càng chậm.
Chỉ là lúc này tóc Phùng Huyên lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành trắng, làn da cũng không ngừng trở nên khô vàng, tinh khí của bà ta tựa hồ đang nhanh chóng bị rút sạch.
Nhìn thấy tình huống này, Triệu Thận biến sắc, vội vàng nói: "Mẹ, công pháp người có vấn đề, mau dừng lại!"
Cậu cũng không phải ngu ngốc, trong nháy mắt phát hiện vấn đề.
Lúc này Phùng Huyên nhìn về phía con trai của mình, lại cười nói: "Không dừng lại được, Tiểu Thận, không cần bi thương, cho dù không thúc giục, ta cũng không sống được ba tháng."
Bà ta nhìn về phía Triệu Thận trong mắt lại có một tia ôn hòa, nói: "Chỉ là cho dù ta chết, ta cũng sẽ cho ngươi trở thành người mạnh nhất trong thế giới này, chỉ có mạnh nhất mới có thể tạo ra quy tắc!"
Bên cạnh, Triệu Nguyên nhìn con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, nói: "Tiểu Thận, từ khi ngươi sinh ra ta chưa từng làm tròn bao nhiêu trách nhiệm của một người cha, thậm chí nghiêm khắc đối với ngươi như vậy, chỉ là cũng ta không có lựa chọn, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, muốn làm cái gì liền làm, cha sẽ không bức bách ngươi làm cái gì nữa."
Từ nhỏ Triệu Thận đã bị ông ta ép luyện công, ông biết Triệu Thận kỳ thật không thích luyện công.
"Cha, mẹ, con chỉ muốn người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ thôi." Triệu Thận vội vàng nói.
Cậu còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng huyết khí vô tận ở hư không xung quanh xuất hiện, bắt đầu điên cuồng dũng nhiệt tràn vào trong cơ thể của cậu.
Toàn bộ hư không đều bị mùi máu tanh khủng bố vờn quanh, thậm chí hóa thành từng đạo phong nhận,cắt mặt đất thành vô số mảnh vụn, bầu trời thậm chí có mây đen vờn quanh, phảng phất tận thế chân chính hàng lâm.
Lúc này Triệu Thận đã không dừng lại được nữa.
"Phùng Huyên..." Từng tiếng kinh nộ vang lên, lúc này trên mặt đám người tông chủ Thiên Thánh Tông cũng xuất hiện một tia hoảng sợ, bọn họ lúc này cũng không ngăn cản được.
Đông đảo huyết khí tuôn ra, sau đó thi thể của bọn họ không ngừng rơi xuống từ trong hư không...
\- Không aaaa!!!.
Triệu Thận hô to, nhưng huyết khí vô tận bao phủ cậu, ý thức của cậu phảng phất cũng mất đi trong nháy mắt.
Trong hư không mùi máu dường như nhạt rất nhiều, tất cả âm thanh cũng biến mất không thấy.
Triệu Thận sững sờ mở to mắt.
Thi thể, chung quanh toàn bộ đều là thi thể, mà ở bên cạnh cậu còn có hai người.
"Cha, mẹ." Triệu Thận sững sờ nhìn, nhưng lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Triệu Thận sững sờ nhìn, nước mắt trong mắt cậu lập tức chảy xuống, thật vất vả mới tìm được cha mẹ, nhưng còn chưa nhận ra bao lâu, cha mẹ cậu đều chết.
"Ta không muốn trở thành cường giả mạnh nhất, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với các người thôi."
Cậu ngồi liệt trên mặt đất, dường như không thể tin vào thực tế này.
Ở vực Hắc Nguyên trải qua bốn mươi năm chém giết, đi tới Thiên Thánh Tông này lại trải qua ba mươi mấy năm, cậu chính là vì cha mẹ của mình, nhưng hiện tại lại là kết cục này.
Sức mạnh khủng bố trong cơ thể truyền đến, thậm chí ở hư không xung quanh cậu còn xuất hiện từng vết nứt nhỏ!
Ngắn ngủi thời gian trăm năm, thực lực của cậu thậm chí đạt tới giới hạn trên thế giới này.
Cậu đã trở thành tồn tại cường đại nhất của thế giới này, nhưng tất cả đều không phải là thứ cậu muốn.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thận rốt cục đứng dậy, cậu ôm cha mẹ mình, sau đó sững sờ đi xuống chân núi.
Khu vực chung quanh có một ít người sống sót, lúc này bọn họ cũng không dám nhúc nhích một chút, nhìn Triệu Thận trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Tông chủ, trưởng lão của bọn họ còn có một số người khác đều đã chết.
Triệu Thận không biết là xuống núi như thế nào,cậu dọc theo một con đường đi không mục đích.
Xa xa, dường như có một đoàn xe tới.
"Người phía trước nhường một chút." Người phía trước đoàn xe lớn tiếng nói, nhưng Triệu Thận lại như không nghe thấy.
"Này!" Một người trong đó hiển nhiên không hài lòng, trong tay nắm một thanh chiến đao, trực tiếp bắt lấy bả vai Triệu Thận.
Thế nhưng, sau khi vừa bắt được, tay phải của ông ta lại giống như dính vào vật chất quỷ dị gì đó, dĩ nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khô héo, thậm chí rơi ra.
"Aaaa !!!"
Người này nhất thời kêu thảm thiết, chỉ là cũng nhanh chóng quyết đoán, lập tức huy động chiến đao đem cánh tay của mình chém xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đây là ai?"
“Thực lực sao lại mạnh như vậy?"
Mọi người vô cùng hoảng sợ, nhất là hộ vệ đoàn xe, bọn họ cũng có một ít thực lực, thế nhưng càng có thực lực càng có thể cảm thấy thanh niên trước mắt khủng bố bao nhiêu.
Dưới ánh mắt kinh hãi của bọn họ, Triệu Thận xoay người lại.
Trên mặt cậu còn mang theo một vết máu, sắc mặt tê dại, ánh mắt thì hiện ra màu đỏ chảy ra máu, nhìn những người trước mắt này.
Tiếp xúc với ánh mắt này, trong lòng mọi người nhất thời dâng lên một cỗ hàn ý.
Đúng lúc này, trong đoàn xe có một người đàn ông trung niên nhìn qua nho nhã đi ra, nhìn Triệu Thận hơi cung kính nói: "Đại nhân, tại hạ là Trương Vân Lan thành Lưu Vân, hôm nay mang theo người nhà đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân rộng lượng, chúng ta có thể bồi thường."
Ông ta nhìn qua rất nho nhã, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, một thanh niên, một đứa bé gái, lúc này trong tay người phụ nữ kia còn ôm một đứa nhỏ.
Chương 1317 Đường về 2
Sắc mặt Triệu Thận đờ đẫn, nghe được lời nói của ông ta tựa hồ phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi là thần đồng Trương gia thành Lưu Vân?"
Nghe vậy, Trương Vân Lan sửng sốt, vị quái nhân trước mắt này lại nhận ra ông ta.
Ông ta cung kính nói: "Tại hạ đúng là người thành Lưu Vân,chỉ là thần đồng cũng là danh hiệu mọi người cho ta mà thôi, ta không dám làm."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Triệu Thận bỗng nhiên biến mất một chút, từ bên cạnh tránh ra.
Trương Vân Lan trịnh trọng hành lễ, nói: "Cảm tạ đại nhân."
Đoàn xe bắt đầu tiến lên và nhanh chóng biến mất ở đây.
"Thành Lưu Vân..." Triệu Thận sửng sốt xuất thần, tay phải cậu nắm chặt, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc bội.
Hiện tại cậu bỗng nhiên vô cùng nhớ thành Lưu Vân, nhớ người con gái làm bạn cùng cậu ở thành Lưu Vân, lúc này còn đang ở trong rừng trúc chờ cậu.
......
Con đường rộng lớn mênh mông vô tận, lúc này đã không còn bất kỳ người đi đường nào, vùng đất hoang dã, vô cùng hoang vắng, chỉ có một con đường cổ nhìn không tới cuối cùng, không biết thông tới địa phương nào, mà lúc này Triệu Thận đã không còn ở đây.
Soạt!
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Không nghĩ tới Triệu gia có liên quan lớn như vậy với Thiên Thánh Tông, một trong những thế lực cường đại nhất thế giới này." Diệp Tinh khẽ thở dài một hơi.
Khi hắn còn ở Triệu phủ, liền có cường giả muốn đánh chết phụ tử Triệu Nguyên, Triệu Thận.
Chuyện xảy ra trong Thiên Thánh Tông hắn tự nhiên là biết, chỉ là hắn cho dù ra tay, sinh cơ trong cơ thể cha mẹ Triệu Thận đã hao tổn rất nhiều, có lẽ cũng không sống được mấy tháng.
Hắn ra tay cũng không thay đổi được vận mệnh của bọn họ.
"Vận mệnh sao?" Diệp Tinh yên lặng nhìn, hắn tiến vào trong Huyễn Nguyên giới đã qua trăm năm, đối với hầu như tất cả người phiến thế giới này mà nói, đây chính là cả đời.
Lúc này hắn tựa hồ bắt được cái gì đó, nhưng lại khó có thể chân chính bắt được.
......
Trong một khu vực, khắp nơi có hắc trúc sinh trưởng, không biết chiếm bao nhiêu diện tích, lúc này một thân ảnh đang xuyên qua trong đó.
"Tiểu Đình." Trong mắt Triệu Thận có một tia chờ mong.
"Cha, mẹ, lập tức con sẽ gặp Tiểu Đình, các người nhất định sẽ thích cô ấy." Triệu Thận nhẹ giọng nói.
Hơn trăm năm thời gian,cậu đã trải qua vô số chết chóc.
Khi còn bé cậu đã bắt đầu luyện công, mỗi một ngày đều kiên trì, sau khi được Huyền Nguyên Tông thu vào,cậu càng là khắc khổ, không có lãng phí bất kỳ thời gian nào.
Sau đó điên cuồng mài giũa trong vực Hắc Nguyên bốn mươi năm, sau đó lại tiến vào trong Thiên Thánh tông.
Hơn trăm năm, tinh thần của cậu vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chưa từng có chân chính nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại chân chính buông bỏ chấp niệm trong lòng, cậu lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Sau khi mệt mỏi, trong mắt cậu càng nhớ nhung.
Trong nhiều năm qua, cậu đã bận rộn trả thù, cố gắng tìm kiếm dấu vết của mẹ mình.
Hiện tại hết thảy sự tình đều đã kết thúc, trong lòng cậu lại vô cùng nhớ nhung người con gái đang chờ đợi mình, bất tri bất giác cô gái này đã chiếm vị trí rất lớn trong lòng cậu.
Trải nghiệm trong vực Hắc Nguyên tựa như trong địa ngục, hiện tại nhớ tới người bên cạnh chống đỡ cậu cũng là một cô gái vẫn yên lặng chờ cậu trở về.
"Chờ sau khi tìm được Tiểu Đình, ta sẽ cùng Tiểu Đình yên lặng sinh sống trong thành Lưu Vân, có thể xây một tòa phủ đệ trên phế tích Triệu phủ."
Triệu Thận thầm nghĩ trong lòng, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu đã không muốn trải qua bất kỳ chém giết nào nữa, thầm nghĩ an tĩnh trải qua cả đời.
Đối với chiến đấu chém giết, cậu cho tới bây giờ cũng không thích.
Con đường xa lạ mà quen thuộc hiện ra trước mắt, Triệu Thận đều có chút khẩn trương.
Chẳng bao lâu cậu đến một nơi, nơi đó có một ngôi nhà.
"Tiểu Đình." Triệu Thận gọi, nhưng lại không có bất kỳ giọng đáp lại nào truyền đến.
"Không có ở đây sao?" Triệu Thận âm thầm nói trong lòng.
Cậu đi bốn phía một chút, nhưng đi tới một chỗ lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Ở đó, nhưng chỉ có một một ngôi mộ cô đơn tồn tại.
\- Ngươi là Triệu Thận sao?
Đột nhiên trong nhà có một cô bé thoạt nhìn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi chạy ra.
Cô bé cầm bức họa trong tay phân biệt một chút, xác định là bản thân Triệu Thận, liền lấy ra một khối ngọc bội, mạnh dạn đưa qua, nói: "Đây là Chu Đình tỷ tỷ lưu lại, Chu Đình tỷ tỷ ba năm trước xuất hiện ngoài ý muốn, lúc chết cho ta có cơ hội tới nơi này xem một chút, bảo giao ngọc bội này cho ngươi."
Triệu Thận sững sờ nhìn trước mắt, trên tấm bia đá trước mộ cô đơn chỉ điêu khắc mấy chữ.
"Mộ Chu Đình."
Tất cả hết thảy trước mắt tựa như đều biến thành màu xám, thế giới vào giờ khắc này hoàn toàn biến dạng, hắc ám ở trong tai hắn bén nhọn kêu lên, nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong lòng cậu.
Triệu Thận không biết từ khi nào ngồi trên mặt đất, đờ đẫn dựa vào bia mộ, cậu chỉ cảm thấy thân thể của mình không ngừng rơi xuống, rơi xuống vực sâu tăm tối vô tận, toàn bộ thân thể của cậu tựa hồ đều bị bi thương từ bốn phương tám hướng cuốn tới cắn nuốt.
Chương 1318 Nhân sinh không đáng giá 1
Triệu Thận sững sờ nhìn bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve, một lần lại một lần.
Tại thời điểm này, cậu cảm thấy sự cô đơn mà cậu chưa bao giờ có trước đây.
Từ khi còn bé, cho đến bây giờ, người nhà là lý do cậu vẫn kiên trì, cho dù luyện công là điều cậu không thích,nhưng cậu cũng nguyện ý vì vậy mà mới nỗ lực hết mình.
Nhưng mà, cậu lại nhận được cái gì?
Cha mẹ cậu chết, cô gái chờ đợi cậu cũng hóa thành bia mộ, trong lòng Triệu Thận có một loại cảm giác thê lương, rất thống khổ, thậm chí trái tim truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn.
Thế giới mênh mông, cậu đã trở thành người mạnh nhất, thế nhưng, những gì cậu có cũng đều mất đi.
Triệu Thận vô lực dựa vào bia mộ, cảm thấy vô cùng bi thương, nhưng trong mắt cậu lại không có nước mắt chảy xuống.
Dường như cậu cũng đã quên mất khóc như thế nào rồi.
"Tiểu Thận."
Bỗng nhiên, dao động trong khu vực hiện lên, sau đó một thân ảnh xuất hiện.
Diệp Tinh nhìn thanh niên tràn đầy tang thương trước mắt, nhẹ giọng gọi.
Hắn thở dài một hơi.
Cuộc đời Triệu Thận không thể nghi ngờ là bi khổ, cả đời đều làm chuyện mình không thích, nhưng kết cục cuối cùng lại là như vậy.
Nghe được giọng nói này, Triệu Thận sững sờ ngẩng đầu, cậu thấy được người thanh niên trước mắt.
Thanh niên thoạt nhìn chỉ có hai mươi mấy tuổi, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều so với cậu, nhưng khuôn mặt lại vô cùng quen thuộc.
"Diệp thúc?" Triệu Thận sững sờ nói.
Mặc dù đã trôi qua trăm năm, nhưng bộ dáng của Diệp Tinh chưa bao giờ phai nhạt trong đầu cậu.
Nhìn thấy Diệp Tinh vô cùng trẻ tuổi, Triệu Thận lại đột nhiên hoảng hốt một trận. Cậu dường như lại trở lại thời thơ ấu, lúc ấy mỗi lần cậu luyện võ kết thúc đều sẽ chạy đến cung điện luyện đan xem Diệp Tinh luyện đan, đó là ký ức cậu khó có thể quên được.
"Tiểu Thận, muốn khóc thì khóc đi." Diệp Tinh đi lên trước, khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Triệu Thận nói.
Mặc dù trở thành cường giả hư không cảnh, nhưng hiện tại trong tóc Triệu Thận vẫn xuất hiện rất nhiều tóc bạc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tang thương.
Triệu Thận sững sờ nhìn Diệp Tinh, một lúc lâu sau lại lắc đầu, nói: "Ta khóc không nổi."
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên hỏi: "Diệp thúc, ta có thể hỏi thân phận của thúc không?"
Cậu hiện tại đã là cường giả mạnh nhất phiến thế giới, thậm chí có thể đánh nát hư không, thế nhưng Diệp Tinh trước mắt cậu lại hoàn toàn không nhìn thấu được.
Nhưng mà thật ra cậu cũng chưa từng nhìn thấu Diệp Tinh.
Trước kia ở trong lòng cậu, Diệp Tinh chỉ là một người hơi có thực lực một chút, thích luyện đan, hơn nữa rất bác học, đều nắm vững với các loại dược thảo, linh quả trong lòng bàn tay.
Nhưng Diệp thúc bình thường như vậy lại cho cậu một viên đan dược, lại khiến cho thiên phú của cậu không ngừng tăng lên.
Theo thực lực cường đại, cậu có thể cảm ứng được đan dược kia dung hợp trong cơ thể cậu, một lần lại một lần lột xác thân thể của cậu.
Cậu biết, nếu không phải có đan dược này,cậu cũng không có khả năng luyện công pháp Huyết Nguyên đến đại thành, thậm chí đạt tới tình trạng hiện tại.
"Ta?" Diệp Tinh trầm mặc một chút, khẽ thở dài một hơi, nói: "Ngươi có thể xem ta là khách qua đường của thế giới này."
Cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau Triệu Thận bỗng nhiên mở miệng nói: "Diệp thúc,thúc biết không? Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành người mạnh nhất thế giới, tấn cả những gì ta muốn là một cuộc sống an toàn và ổn định với gia đình mà thôi, ta vẫn thích trở thành một người đọc sách như cha ta.”
Đối với người bình thường mà nói chuyện rất đơn giản liền làm được, nhưng đối với cậu mà nói lại khó như lên trời.
Diệp Tinh khẽ thở dài, nói: "Nếu để cho ngươi trở lại trước kia, ngươi sẽ vẫn lựa chọn như vậy sao?"
Nghe vậy, Triệu Thận sững sờ nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhẹ giọng nói: "Ta lập tức sẽ xoay chuyển thời không, để cho ngươi trở lại lúc mình mới sinh ra, ngươi có thể lựa chọn linh hồn của mình khi tiến vào trong cơ thể của đứa bé, biết được tất cả hậu quả, ngươi có thể một lần nữa lựa chọn cuộc sống của mình."
Triệu Thận im lặng không nói gì,Diệp Tinh hiện tại đối với cậu mà nói vô cùng thần bí, cho dù có thể nghịch chuyển thời không, cậu cũng không có cảm thấy bất kỳ kỳ quái nào.
Cậu nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên đứng lên khom người nói: "Đa tạ Diệp thúc."
"Đi đi." Diệp Tinh vẫy vẫy tay phải.
Ầm ầm!
Hư không xung quanh hoàn toàn xảy ra vặn vẹo, mà thân thể Triệu Thận tiếp xúc với vặn vẹo này, trực tiếp biến mất.
“Không biết Tiểu Thận sẽ lựa chọn như thế nào?” Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Để cho Triệu Thận một lần nữa lựa chọn nhân sinh, đây là quyết định của Thánh Tôn Mạt Viêm bảo hắn làm ra. Vừa rồi giọng nói của Thánh Tôn Mạt Viêm bỗng nhiên vang lên trong tai hắn.
……
Người thành Lưu Vân không ngừng lui tới, mà lúc này trong Triệu phủ lại là một mảnh tình cảnh vui sướng.
Bởi vì công tử Triệu Nguyên Triệu phủ thi ở triều đình xếp hạng cao trong bảng xếp hạng, mà hôm nay cũng lại là ngày tiểu công tử Triệu phủ sinh ra.
"Oa oa!"
Bên trong một cung điện, một tiếng khóc lớn vang lên, đó là một đứa bé mới sinh.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
"Đó là một đứa bé trai!"
Nhất thời cửa phòng mở ra, trên mặt đám người Triệu Nguyên lộ ra vẻ vô cùng vui sướng.
“Triệu Thận sao còn chưa xuất hiện?”
Lúc này phía trên cung điện, Diệp Tinh đang nhìn tình cảnh bên dưới.
Chương 1319 Nhân sinh không đáng giá 2
Nếu là một lần nữa lựa chọn, Triệu Thận hẳn là ở thời điểm đứa trẻ chưa sinh ra liền đi ra, nhưng cho đến bây giờ còn chưa có đi ra.
"Hử?"
Ánh mắt Diệp Tinh bỗng nhiên khẽ động.
Bên trong cung điện phía dưới, một người đàn ông toàn thân cơ hồ bị áo giáp bao phủ bỗng nhiên xuất hiện, vừa xuất hiện liền đi tới chỗ đứa trẻ mới sinh kia.
"Đây là?"
Nhìn thấy người đàn ông này, đồng tử Diệp Tinh lại hơi co rụt lại. Hắn hiện tại đã ở Huyễn Nguyên giới này hơn trăm năm, lúc này liếc mắt một cái liền nhìn ra người đàn ông kia chính là Triệu Thận.
"Ai?"
“Người đâu mau tới !”
Nhìn thấy người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện, đám người Triệu Nguyên nhất thời kinh hãi nói.
Thân ảnh Triệu Thận đi tới, hiện tại thực lực của cậu cường đại cỡ nào, cậu đã trở thành người mạnh nhất thế giới này, trong nháy mắt đi tới trước mặt đứa trẻ kia, nhìn bộ dáng khi còn bé của mình.
Lúc này ý thức của cậu lờ mờ nhớ lại khi vừa mới sinh ra.
Từng tình cảnh ngày xưa xuất hiện trước mắt, tựa như đã trôi qua thật lâu, lại tựa như phát sinh ở trước mắt.
Nhìn đứa trẻ trước mắt, Triệu Thận bỗng nhiên vươn tay phải của mình ra, trực tiếp vỗ xuống.
Tiếng khóc của đứa bé trong phòng nhất thời dừng lại.
“Ác ma, ngươi là ác ma tới từ địa ngục!”
"Ngay cả đứa bé mới sinh cũng không tha!"
“Giết tên ác ma này đi!
Đám người Triệu Nguyên kinh hãi nói, tràn ngập cừu hận nhìn Triệu Thận. Bọn họ không chút sợ hãi tiến lên, bắt được Triệu Thận.
Lúc này Triệu Thận lại không phản kháng, sững sờ nhìn thi thể đứa trẻ kia.
Cả đời của cậu giống như không ngừng hiện lên trong đầu cậu, từ nhỏ bắt đầu luyện công, tiến vào trong Huyền Nguyên Tông cố gắng tu luyện, tiến vào trong địa ngục Hắc Nguyên sinh tử giết chóc...
Từng chuyện ngày xưa không ngừng hiện lên trước mắt, hình ảnh cuối cùng lại dừng lại ở trên tấm bia đá mộ kia.
Nhân gian quá khổ, cậu đã không có dũng khí gì trải qua một lần nữa.
Trong nháy mắt này, toàn bộ thân thể Triệu Thận bỗng nhiên mất đi tất cả sức mạnh chống đỡ, lập tức quỳ xuống.
Thân thể cậu cuộn mình trên mặt đất, gào khóc, nước mắt trong mắt không ngừng rơi xuống, tựa như muốn đem khổ sở nhiều năm như vậy khóc ra.
Sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Triệu Nguyên, thân ảnh của cậu lại chậm rãi trở nên trong suốt, hoàn toàn biến mất không thấy...
Cuối cùng, Triệu Thận trở lại quá khứ lựa chọn giết chính mình khi mới sinh.
"Vậy mà lại là lựa chọn như vậy?"
Trong hư không, Diệp Tinh kinh ngạc nhìn.
"Vậy người mà khi mình vừa mới tiến vào trong Huyễn Nguyên giới thấy chính là Triệu Thận? Hay là người khác?" Lúc này Diệp Tinh âm thầm nghĩ trong lòng.
"Vận mệnh của mỗi người kỳ thật đã sớm xác định, cho dù có thay đổi như thế nào, ở giữa cho dù xuất hiện khác biệt, nhưng cuối cùng cũng sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo."
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, một thân ảnh ngưng tụ trước người Diệp Tinh.
Đây là một vị lão giả mặc trường bào màu trắng, tóc lão giả hiện ra màu đỏ, tùy ý phiêu tán, trên trán ông ta có bí văn kỳ bí màu vàng, trên đầu có hai sừng. Chính là Thánh Tôn Mạt Viêm.
"Quỹ đạo của vận mệnh cố định sao?" Diệp Tinh im lặng không nói gì.
"Rất nhiều nhân tố quyết định quỹ đạo của vận mệnh."
Thánh Tôn Mạt Viêm lạnh nhạt nói: "Mẹ của Triệu Thận vốn có các loại quan hệ phức tạp với Thiên Thánh Tông, cho dù Triệu Thận sống lại, quan hệ này cũng sẽ không thay đổi, trong lòng Triệu Thận rất rõ ràng, cho dù ngươi cho cậu ấy cơ hội lựa chọn lại, cậu ấy cũng sẽ đi trên một con đường khác, mà con đường này có thể thoải mái, nhưng cũng có thể càng khổ, cho nên cậu ấy tình nguyện chết đi, cũng không muốn trải qua nữa."
Diệp Tinh im lặng, hình ảnh trước mắt theo Triệu Thận biến mất cũng đã biến mất, hiện tại hắn cùng Thánh Tôn Mạt Viêm ở trong một mảnh không gian.
Hắn bỗng nhiên hỏi: "Sau khi Triệu Thận giết mình, Triệu Thận phía sau xuất hiện như thế nào?"
Nghe vậy, Mạt Viêm Thánh Tôn lại mỉm cười nói: "Vấn đề của ngươi vốn tồn tại nghĩa khác, dưới tình huống chân chính Triệu Thận cũng không có khả năng cùng một người khác gặp nhau, cho nên ta không biết trả lời như thế nào."
"Nhưng mà với tư cách là người sáng tạo, ta lại có thể cho Triệu Thận những nhân sinh khác."
Nói xong Thánh Tôn Mạt Viêm vung tay lên.
Trước mắt lại có một hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh hiển thị rõ ràng là đường phố trong thành Lưu Vân, lúc này người trên đường phố tách ra, mà ở giữa đường một thanh niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi xuất hiện, trên người cậu còn mặc một thân hồng bào lớn, sau lưng đi theo một vài người.
Từng tiếng cồng chiêng đánh trống vang lên.
\- Công tử Triệu gia Triệu Thận đạt được thành tích thứ nhất trong kỳ thi đại học!
\- Quá lợi hại, hiện tại Triệu Thận còn chưa tới hai mươi tuổi đi mà đã lợi hại như vậy!
\- Đây chính là trạng nguyên của thành Lưu Vân chúng ta."
Trên mặt mọi người cũng mang theo tươi cười, không ngừng nghị luận.
Mà ở ngoài cửa Triệu phủ, lúc này Triệu Nguyên, Phùng Huyên đã chờ đợi.
"Cha, mẹ." Triệu Thận nhìn thấy cha mẹ mình, cười nói.
“Ha ha, Tiểu Thận, không tồi!” Triệu Nguyên vỗ vỗ bả vai con mình cười to nói.
“Tiểu Thận, mau để ta xem có gầy tý nào không?” Phùng Huyên thì tiến lên, không ngừng đánh giá, sợ con của mình ở bên ngoài không ăn ngon.
"Thiếu gia Triệu Thận." Bên cạnh, Chu Đình yên tĩnh xinh đẹp đứng thẳng, trên mặt mang theo tươi cười.
Triệu Thận nhìn về phía cô, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.
Chương 1320 Bình cảnh của đạo tắc vận mệnh!
Cha mẹ, cô gái mà cậu yêu quý đều ở trước mắt, đối với người bình thường mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với Triệu Thận ở thế giới trước mà nói lại là cố gắng cả đời cũng không có được, cuối cùng thậm chí lựa chọn giết chính mình.
Diệp Tinh yên lặng nhìn hình ảnh, lúc này tươi cười trên mặt Triệu Thận là cái mà hắn trước đây chưa từng thấy qua.
“Ngươi hiểu chưa?” Thánh Tôn Mạt Viêm vung tay phải lên, hình ảnh lần thứ hai biến mất, ông ta nhìn Diệp Tinh lạnh nhạt nói.
"Đạo tắc vận mệnh, nghe đồn vận mệnh của mỗi người đều cố định, ta cũng cho rằng như vậy. Chỉ là cũng có ngoại lệ, giống như là ta tùy ý thay đổi quỹ tích vận mệnh của Triệu Thận. "
"Ý ngài là sau khi đủ mạnh thì có thể thay đổi vận mệnh?" Nghe vậy, Diệp Tinh hỏi.
Đối với Huyễn Nguyên giới mà nói, Thánh Tôn Mạt Viêm chính là tồn tại giống như người sáng tạo ra thế giới!
"Ngươi có thể lý giải như vậy. Nhưng nếu muốn trở thành người khống chế của vận mệnh, phiến vũ trụ này không có bất kỳ người nào có thể làm được, cho dù là ta cũng không có khả năng." Thánh Tôn Mạt Viêm nói.
“Thánh Tôn cường đại nhất cũng không có khả năng sao?” Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.
Thánh Tôn Mạt Viêm nhìn Diệp Tinh cũng chuyển đề tài, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Thiên phú của ngươi so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, chúc mừng ngươi, đạo tắc vận mệnh của ngươi sắp đột phá rồi."
Diệp Tinh cảm thụ đạo tắc vận mệnh trên người.
Trên thực tế, vừa rồi khi hắn nhìn thấy Triệu Thận một lần nữa lựa chọn, bình cảnh của đạo tắc vận mệnh của mình cũng đã xảy ra kích động rất lớn, hiện tại chỉ cần bế quan, hắn tự tin không mất bao lâu liền có thể chân chính đột phá.
"Vận mệnh sao?" Diệp Tinh hít sâu một hơi.
Cho dù hắn hiện tại cảm thấy mình có thể đột phá, nhưng hắn đối với vận mệnh vẫn cảm thấy hư vô mờ nhạt, vận mệnh mình tiếp xúc chỉ là điểm dễ thấy nhất.
Tất cả các loại đạo tắc, vận mệnh cũng là loại đặc thù nhất.
Chỉ là nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, trong lòng hắn dễ chịu một chút,cho dù Triệu Thận là vận mệnh gì, nhưng luôn có một thế giới mà cậu ấy chân chính hoàn thành tâm nguyện trong lòng.
"Ta chuẩn bị cho ngươi ba thế giới, thời gian hơn một trăm năm, thế giới đầu tiên cũng chấm dứt rồi."
Thánh Tôn Mạt Viêm mỉm cười nói: "Nếu đạo tắc vận mệnh của ngươi sắp đột phá, hai thế giới còn lại cũng không cần mở ra nữa."
Diệp Tinh im lặng, chỉ là có khí lưu màu xám, thiên phú đạo tắc vận mệnh của hắn tuyệt đối đứng đầu vũ trụ, thiên phú đạo tắc vận mệnh mạnh, kích động hắn cảm nhận được tự nhiên dễ dàng hơn một chút.
"Được rồi, đi ra ngoài đi, đạo tắc vận mệnh của ngươi đột phá xong, di tích truyền thừa ta lưu lại cũng phải đóng lại." Thánh Tôn Mạt Viêm mỉm cười nói.
"Được." Diệp Tinh gật đầu.
Cảm thụ được dao động của đạo tắc vận mệnh trên người, trong mắt hắn cũng lộ ra một tia vui sướng.
Hắn đi tới nơi này chính là vì đột phá đạo tắc vận mệnh, hiện tại rốt cục thành công!
......
Sâu trong vũ trụ lạnh lẽo, tăm tối, lại chớp động từng tia sáng. Những tia sáng này giống như rất nhiều thiên thạch tự mình tản ra, rất là kỳ dị.
Đây là tinh không u ám trong vũ trụ, rất nhiều sinh mệnh đã từng sinh tồn qua ở nơi này, nhưng dần dần hoàn cảnh nơi này càng ngày càng ác liệt, những sinh mệnh kia cũng liên tục rời đi.
Hiện tại ở tinh không u ám, trên cơ bản không có bất kỳ sinh mệnh tồn tại.
"Rầm rầm!"
Trong hư không, bỗng nhiên một âm thanh thanh thúy vang lên, lập tức dĩ nhiên xuất hiện một cửa động thật lớn, cửa động hiện ra hình xoáy nước, bên trong sương mù che khuất một mảnh, cũng là nhìn không rõ ràng, một cỗ dao động vô hình tản ra.
Soạt!
Sau khi cửa động thật lớn xuất hiện, bỗng nhiên một thân ảnh từ từ bay ra, nhìn khuôn mặt chính là Diệp Tinh.
"Ra rồi?" Diệp Tinh nhìn tinh không nơi này.
"Diệp Tinh, ngươi rất tốt, hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
Giọng nói của Thánh Tôn Mạt Viêm vang lên trong đầu Diệp Tinh.
Xoẹt...
Theo giọng nói phát ra, cửa động trong hư không thật lớn bắt đầu nhanh chóng khép lại, trong thời gian ngắn liền hoàn toàn phong bế, sau đó dao động một chút rồi trực tiếp biến mất.
Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, dường như không có gì xảy ra.
\- Diệp Tinh, ngươi đi ra rồi à? Đúng lúc này, trước người hắn chớp động dao động, một con sâu róm có chút dữ tợn xuất hiện trước mắt hắn.
"Tiểu Hắc." Nhìn con sâu róm, Diệp Tinh mỉm cười nói.
Ở trong Huyễn Nguyên giới, Tiểu Hắc dường như bị hạn chế, một mực ngủ say trong nhẫn không gian.
Nhưng mà điều này cũng rất bình thường, nơi truyền thừa của Thánh Tôn Mạt Viêm sẽ không cho phép sinh mệnh thứ hai tiến vào bên trong đó.
Lúc này Diệp Tinh hồi tưởng lại lời của Thánh Tôn Mạt Viêm, trong lòng thầm kinh hãi: "Cơ hội gặp mặt? Chẳng lẽ Thánh Tôn Mạt Viêm không có chết?"
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa.
"Bây giờ thời gian mới trôi qua mười năm?" Hắn nhìn xung quanh.
Tốc độ của dòng chảy thời gian trong Huyễn Nguyên giới gấp mười lần thế giới bên ngoài, hơn một trăm năm bên trong đó bằng hơn mười năm bên ngoài.
"Không hổ là Thánh Tôn Mạt Viêm, ngắn ngủi hơn mười năm đã làm cho ta cảm ngộ được bình cảnh." Trong mắt Diệp Tinh có vẻ kích động khó có thể che dấu.
Bình luận facebook