-
Chương 176-180
Chương 176: Hợp tác vui vẻ
Đương nhiên không vì vậy mà tôi cảm thấy ghét hay có suy nghĩ khác về ông ấy. Tôi chỉ cảm thấy khi có thể nói chuyện này cho mình thì ông ấy là một người rất thẳng thắn. Một bậc trưởng bối có những trải nghiệm sâu sắc về đời người.
Đồng thời điều đó cũng chứng tỏ ông ấy coi tôi là bạn, chứ không chỉ là người hợp tác.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, chúng tôi tìm một quán trà. Tôi nói chuyện với ông ấy rất lâu, giống như những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Chúng tôi nói về trải nghiệm của mình. Đây là vấn đề muôn thuở giữa những người đàn ông với nhau.
Cho tới hơn mười giờ đêm, ông ấy mới đưa tôi về khách sạn.
Trong giai đoạn này, ngoài việc cùng đồng nghiệp trong nhóm dự án đi làm và tan làm thì dù đi đâu tôi cũng cần người đưa đón. Điều này khiến tôi ý thức được rằng, tôi phải tự làm một chiếc bằng lái Xiêng La và có một chiếc xe.
So với việc các kiểu xếp hàng ở Hoa Hạ thì tốc độ có được bằng lái xe ở Xiêng La nhanh như phi. Nhanh tới mức hai, ba ngày là có thể lấy được. Điều kiện tiên quyết là biết lái xe và quen lái bên phải.
Đi làm một tờ giấy khám sức khỏe, hẹn ngày, đo mù màu sau đó thi viết. Ngày thứ hai thi lái, nếu ngay ngày đó thi đỗ thì sẽ lấy được giấy chứng nhận.
Tôi có quyền cư trú dài hạn, không gặp vấn đề về visa, đợi hai ngày này hết bận hoặc là sau khi trở về từ đảo Phuki, tôi sẽ đăng ký bằng lái.
Ngày hôm sau, tôi đi làm sớm với Bạch Vi và những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án như thường ngày. Hạng mục BTT đã hoàn thành sửa đổi chi tiết vào ngày hôm qua, bắt đầu bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, chờ hoàn thành huấn luyện là có thể chính thức bàn giao sử dụng.
Đương nhiên, sau khi bàn giao thì Phần mềm Trí Văn vẫn sẽ để lại lập trình viên ở BTT, phối hợp với họ xúc tiến tối ưu hóa và duy trì. Đây là chuyện sau này, tới lúc đó thành lập chi nhánh ở Chiêng May, nhân viên ở lại sẽ do chi nhánh quản lý.
Công việc huấn luyện do người của bộ phận khách hàng thực hiện, không cần tôi phụ trách. Có thể nói, từ giờ trở đi, tôi sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi. Ít nhất mấy ngày này không có việc gì làm, chỉ đợi hoàn thành giai đoạn cuối cùng của khảo sát.
Chắc có thể đi du lịch được rồi, nhưng trước tiên, tôi cần phải thực hiện xong một việc khác.
Vì công việc không bận nên buổi chiều, sau khi chào Bạch Vi xong, tôi tan làm sớm, tới câu lạc bộ bắn súng luyện tập.
Hơn năm giờ chiều, tôi cùng Bansha trở về khu vực thành phố, đồng thời ngồi lên xe của Đồng An Chi ở lối ra, đi thẳng tới quán bar lần trước.
Thời gian của buổi gặp thứ hai đã tới.
Giống như hai lần trước, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng đó đợi chúng tôi, có lẽ tiếp tục thể hiện sự tôn kính của họ đối với Đồng An Chi.
Hàn huyên một lúc, chúng tôi đi vào bar và ngồi ở căn phòng lần trước. Nhưng chúng tôi không ăn ngay như trước đó, trước khi phục vụ mang đồ ăn lên thì Đồng An Chi bèn chủ động bàn về vấn đề hợp tác.
Lần này hết sức thuận lợi, hai bên không trả giá quá mức mà không chịu nhường nhịn, không đưa ra quá nhiều yêu cầu, chỉ bàn về chi tiết hợp tác cụ thể.
Thậm chí, hai bên bọn họ đều lấy ra biên bản ghi nhớ, những điều khoản nêu ra phần lớn đều tương đồng.
Xem ra bọn họ đều biết tối nay có thể đưa ra kết quả cuối cùng, vì vậy đã sớm chuẩn bị biên bản ghi nhớ. Hơn nữa đều cơ bản đồng ý về quyền lợi và trách nhiệm đã bàn bạc trước đó, nếu không thì điều khoản không thể nào giống đến như vậy được.
Thảo luận thêm một lúc, cuối cùng Đỗ Minh Cường và Suchat đã đồng ý ký vào biên bản ghi nhớ của Đồng An Chi, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi trong đó.
Biên bản ghi nhớ gồm năm bản, mỗi người đều ký vào từng bản sau đó mỗi người sẽ giữ một bản.
Đương nhiên, đây mới là bước đầu của việc đồng ý hợp tác. Đợi làm xong công việc giai đoạn đầu, bao gồm việc họ xoay vốn các thứ thì tới lúc đó sẽ ký bản hợp đồng chính thức, liệt kê rõ trách nhiệm và quyền lợi của mỗi người trong đó, bao gồm cả tỉ lệ vốn và phân chia cổ phần.
Sau khi mỗi người nhận một biên bản ghi nhớ, Đỗ Minh Cường nâng ly rượu lên trước, đứng dậy, khuôn mặt vui vẻ, nói: “Các vị, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Tôi và Đồng An Chi, Suchat, Sangsu cũng đều nâng ly.
Tôi mơ hồ cảm thấy, đây có khi là ly rượu thay đổi đời mình.
Ký biên bản và uống cạn ly rượu xong, chúng tôi mới bắt đầu ăn cơm. Trong thời gian đó cũng bắt đầu bàn bạc một vài vấn đề trong quá trình triển khai hạng mục.
Những vấn đề này do Đồng An Chi chỉ đạo, bởi vì ông ấy mới là người chuyên nghiệp, phần lớn thời gian chúng tôi chỉ lắng nghe và đặt câu hỏi, chỉ có Đỗ Minh Cường thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, Đồng An Chi cũng rất nghiêm túc thảo luận những ý kiến đó của ông ta.
Hai bên nói chuyện không còn khách sáo và xưng hô quá trịnh trọng như trước. Dù là Đồng An Chi hay là Đỗ Minh Cường, Suchat thì đều nhanh chóng chấp nhận đối phương và hòa nhập vào thân phận của người hợp tác, các vấn đề cũng vì vậy mà được bàn nhiều hơn.
Chỉ có Sangsu là vẫn trầm mặc ít nói như trước và cả cổ đông vừa ít tuổi vừa ít tầm quan trọng như tôi nữa.
Tôi và Sangsu đều là được người khác tặng quà nên không tiện có ý kiến gì, trừ khi bọn họ chủ động hỏi chúng tôi.
Ăn xong, chúng tôi cùng đi vào vườn hoa. Nhờ nhân viên phục vụ bày bàn ghế và đồ ăn cạnh hồ bơi, còn cả bàn trà và cả trà mới năm nay của vùng núi phía bắc Xiêng La cùng với một nghệ nhân pha trà xinh đẹp.
Điều đáng tiếc là Suchat không gọi mấy cô gái tới.
Cả buổi tối, tâm trạng của tôi luôn duy trì trong trạng thái kích động, dù sao thì 3% cổ phần này không phải là con số nhỏ, nếu tổng đầu tư là 1 tỷ rưỡi thì tương đương với việc tôi sẽ giữ tài sản trị giá hơn 40 triệu baht.
Nếu như công ty thực hiện dự án này kiếm ra tiền, lấy một tỷ ra phân chia lợi nhuận thì tôi có thể có được ba triệu.
Dù không chia, chỉ cần công ty tăng giá trị, tài sản của tôi cũng sẽ tăng theo.
Đương nhiên, số cổ phần này có hạn chế, trong thời gian ngắn không thể chuyển nhượng, làm cho công ty năm năm mới được.
Ngoài ra, tôi còn có 2% quyền chọn mua. Trong vòng năm năm, bất luận giá trị công ty tăng như thế nào thì đều có thể dùng 30 triệu baht đã định này để mua 2% cổ phiếu đó.
Trong năm năm này, không nhất định phải làm việc cho công ty cả năm năm mà chưa đủ thời gian cũng được. Bất luận là làm việc trong công ty hay không. Đây là thứ mà Đồng An Chi ra sức tranh giành giúp tôi.
Tới lúc đó, nếu tôi có đủ tiền mua cổ phần thì có thể có trong tay 5% quyền cổ đông. Mặc dù nhìn thì có vẻ không tăng bao nhiêu nhưng khi tài sản của công ty ngày một nhiều, thậm chí là IPO thì 5% này sẽ trở thành một món tài sản cực lớn.
IPO cũng là vấn đề mà Đồng An Chi, Đỗ Minh Cường và Suchat bàn bạc. Ai cũng biết tốc độ tăng nhanh nhất của tài sản chính là nhờ đội quân chơi cổ phiếu nhét tiền vào. Hoặc là lấy trực tiếp tiền của họ, hoặc là lấy tiền của họ đi kiếm tiền.
Nhưng Đồng An Chi nói. Tạm thời trong thời gian ngắn chưa nghĩ tới việc IPO, bởi vì khi đó quyền kiểm soát sẽ bị yếu, phải đối mặt với những bất lợi như sự giám sát nghiêm ngặt cùng với yêu cầu công bố thông tin thương mại, hơn nữa tiền vốn cũng không ít, riêng việc đóng thuế đã khiến người ta phải đau đầu rồi.
Chương 177: Đảo Phuki
Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi không rành về mặt này, đối với tôi thì thứ phải suy xét đến nhiều hơn là quyền chọn mua cổ phiếu 2% đó.
Bây giờ tôi thật sự không dám lấy 2% đó, bởi vì tôi đã lấy 2% từ Đỗ Minh Cường và Suchat rồi, làm như vậy thì thật sự không hay cho lắm. Hơn nữa 2% này phải mua bằng tiền, mà trong vòng 5 năm tôi chưa chắc đã có thể gom được khoản tiền 30 triệu baht.
Nhưng nếu như trong mấy năm này, tôi có thể cống hiến hết mình vì công ty, đồng thời hiệu quả kinh doanh của công ty ổn, thì sau này có thể sẽ suy xét, dù sao thì quyền mua cổ phiếu là một cách khích lệ nhân viên cống hiến mà.
Chỉ cần giúp Đỗ Minh Cường và Suchat kiếm được tiền, tôi tin rằng bọn họ cũng vui vẻ đưa cho mình.
Tôi cũng bàn bạc với Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, nếu như làm ở công ty bất động sản thì tôi muốn đưa một người bạn từ trong nước qua đây.
Đồng An Chi đồng ý, ông ấy nói tôi đưa thêm vài người nữa cũng được. Nhân lúc vào WC cùng tôi, ông ấy còn nói úp mở rằng tôi cũng nên sắp đặt một vài người của mình vào trong công ty, làm như vậy để tăng thêm tiếng nói của bản thân, không phải là để tranh quyền đoạt lợi, mà là để tiện quản lý.
Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Tôi chỉ muốn đưa Đàm Hữu Ngân tới đây, cậu ta trông trẻ quá vất vả mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nên cũng muốn ra khỏi đó từ lâu rồi.
Giai đoạn đầu thành lập công ty mới, nhóm nhân viên đầu tiên có cơ hội thăng chức rất lớn, với lại có cửa sau như tôi ở đây, sau khi làm một thời gian thì cho cậu ta làm một lãnh đạo nhỏ cũng được, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội thăng chức cho cậu ta.
Về phần cậu ta không biết tiếng Xiêng La cũng không biết tiếng Anh... Cái này đúng là một vấn đề, nhưng vấn đề này cũng không to tát lắm, Xiêng La có rất nhiều người biết nói tiếng Hoa Hạ, cùng lắm thì ép cậu ta học tiếng Xiêng La là được.
Thời gian của cuộc gặp mặt lần này lâu hơn hai lần trước, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường nói chuyện đến tận hơn mười giờ mới xong, lúc tạm biệt còn hẹn trước thời gian gặp mặt lần sau, đồng thời lúc nào cũng sẽ giữ liên lạc.
Bắt đầu từ ngày mai, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường với Suchat sẽ phải gấp rút huy động vốn.
Đỗ Minh Cường và Suchat thì vẫn ổn, bọn họ lúc nào cũng sẵn rất nhiều tiền mặt. Chủ yếu là Đồng An Chi, tài sản của ông ấy đều ở trong nước, mà đưa một lượng tiền lớn ra nước ngoài cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Còn những công việc sơ bộ khác nữa, dù sao mấy ngày nay đoán chừng họ sẽ rất bận rộn, có thể chỉ có một mình tôi là nhàn rỗi. Bởi vì làm mấy việc kiểu như thủ tục hành chính sơ bộ thì tôi căn bản không giúp được gì.
Bên Phần mềm Trí Văn cũng không bận, có lẽ tôi sẽ xem xét ngày mai hoặc ngày kia đến đảo Phuki để tụ họp với đám Ôn Hân rồi chơi ở đó hai ba ngày.
Đây là một ý kiến hay, hơn nữa việc hợp tác đã đàm phán thành công nên cũng đáng để ăn mừng.
Sau khi Đồng An Chi đưa tôi về khách sạn, lúc lên tầng tôi gửi cho Bạch Vi một tin nhắn, nói hai ngày này tôi muốn đến đảo Phuki, hỏi cô ấy có muốn cùng đi hay không.
Bạch Vi trả lời lại rất nhanh, hỏi tôi đại khái muốn đi mấy ngày.
Xem ra cô ấy cũng hơi muốn đi.
Tôi nói sáng ngày mai đám Ôn Hân sẽ bay từ Bingkok đến đảo Phuki, rồi ở nơi đó bốn ngày. Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể qua đó, đi chơi hai, ba ngày cũng được, mà một ngày cũng được.
Bạch Vi nói để cô ấy suy nghĩ kỹ đã, nếu như đi thì ngày mai phải sắp xếp xong công việc, chủ yếu là việc bên công ty con.
Cô ấy còn bảo tôi ngày mai đi trước, nếu mình sắp xếp ổn thỏa thì có lẽ ngày kia cô ấy mới có thể qua đó, còn nếu không ổn thì phải ba ngày sau mới đi được, bảo tôi không cần đợi.
Tôi vốn định chờ, nhưng cô ấy lại nói vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc có thể đi hay không, cũng không thể xác định được thời gian, bảo tôi cứ đi trước.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần thì tôi đồng ý. Song tôi cũng nói với cô ấy rằng, khi nào đi thì nhớ báo trước để tôi đặt phòng khách sạn.
Tôi đặt xong chuyến bay tới đảo Phuki vào sáng mai, thì gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch mà mà Bansha giới thiệu, bảo cậu ta đặt giúp tôi một phòng cùng khách sạn với đám Từ Triết và Ôn Hân.
Hướng dẫn viên du lịch đó biết tôi là bạn của Bansha nên kính cẩn đồng ý ngay.
Tôi tắm xong thì lên giường nằm nhưng trằn trọc mãi mà không ngủ được, không biết có phải vì uống nhiều trà hay không, hay là do nguyên nhân nào khác. Cuối cùng tôi cũng không chịu được mà phải bò dậy, châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi lật xem bản ghi nhớ hợp tác kia.
Sau khi lặp lại vài lần như vậy, tôi mới buồn ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức, sau đó đánh răng rửa mặt mặc quần áo, thu xếp qua hành lý rồi ra ngoài ăn sáng, xong xuôi thì ngồi xe songthaew đến sân bay.
Tôi không gọi người của Bansha tới hộ tống, vì người trên xe songthaew khá đông, người của Cung Chính Vinh cũng không dám làm xằng làm bậy.
Còn việc đi đến đảo Phuki... có lẽ phía bên kia cũng không biết tôi đi đâu, mà cho dù biết thì có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ còn dám chạy đến bãi biển đông nghịt khách du lịch ở đảo Phuki để gây sự với tôi?
Vì vậy, tôi cũng không lo về chuyến đi lần này.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng tới đảo Phuki. Lúc vừa xuống máy bay thì tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi gửi tới, hỏi tôi có đến nơi an toàn hay không.
Tôi báo một tin đến nơi an toàn, rồi chụp mấy bức ảnh của sân bay quốc tế Phuki gửi cho cô ấy.
Có lẽ do quan hệ càng ngày càng thân thiết, nên dường như Bạch Vi quan tâm tôi nhiều hơn, có thể thấy rõ nhất là việc ở quán bar của Song mấy ngày trước.
Trước khi đến, tôi không hề nói với đám Từ Triết và Ôn Hân, bây giờ có lẽ họ vẫn chưa biết tôi đã đến Phuki rồi.
Lúc này tôi cũng không muốn nói cho họ biết, định mang đến một bất ngờ cho họ. Thế là tôi tự bắt xe đến khách sạn ở Patung.
Không biết có phải do người hướng dẫn viên du lịch kia quen với ông chủ của nơi này hay không, hay là dùng một cách nào đó mà giá của căn phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng có view hướng ra biển này tính ra nhân dân tệ còn chưa đến 300. Mọi người phải biết rằng đây là khu nghỉ dưỡng có vườn hoa bể bơi, hơn nữa còn là phòng có view hướng ra biển, cách bờ biển chỉ mấy trăm mét, đi bộ đến bãi biển hay trung tâm mua sắm Jungceylon cũng rất gần.
Bây giờ là tháng sáu, là mùa ít khách du lịch của đảo Phuki, nhưng giá cả cũng không đến mức rẻ như vậy. Kiểu phòng có view biển ở khách sạn nghỉ dưỡng này lúc bình thường ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tệ. Còn nếu là mùa du lịch thì đắt hơn nhiều.
Chỉ có thể nói rằng, có bạn bè thì làm việc gì cũng suôn sẻ. Nếu tôi tự tìm hướng dẫn viên du lịch ở trên mạng thì chắc chắn không rẻ như vậy đâu.
Lúc đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, tôi hỏi nhân viên khách sạn thì biết đám người Từ Triết và Ôn Hân nhận phòng chưa được bao lâu đã đi ra ngoài. Họ đi chuyến bay lúc hơn 7 giờ sáng từ Bingkok tới đây, khoảng 9 giờ đã đến nơi rồi, có lẽ bây giờ đang chơi trên bờ biển.
Tôi vào phòng khách sạn mặc quần bơi, bên ngoài mặc thêm một cái quần đi biển rộng rãi, trên người khoác một chiếc áo sơ mi hoa hơi nổi bật, sau đó ra ngoài, đi về phía bãi biển Patung cách đó không xa.
Tháng 6 hàng năm của đảo Phuki là vào mùa mưa, mưa rất nhiều. Nhưng tiết trời hôm nay đẹp, không có mưa, trên trời rất nhiều tầng mây, nắng cũng không quá gắt.
Đối với những người da trắng, thời tiết mà ánh nắng không đủ thì không phải thời tiết đẹp. Bởi vì họ thích tắm nắng để làn da của mình có màu nâu khỏe khoắn, cho dù tắm nắng quá lâu sẽ rất dễ gây ung thư da.
Nhưng đối với những người da vàng như chúng ta, đây lại là thời tiết đẹp để hoạt động ngoài trời, bởi vì chúng ta cho rằng trắng mới đẹp.
Đi tới bãi biển Patung, quả nhiên là một vùng trắng lóa. Mặc dù là mùa ít khách du lịch, nhưng khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy những cô nàng mặc bikini thậm chí quần lọt khe. Đặc biệt là những cô gái người da trắng, từng người từng người nằm thành hàng trên bãi cát như cây kem vị sữa vậy.
Chương 178: Xu hướng có vấn đề
Thực ra đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh thế này, lúc trước đi biển trong nước phần lớn là kiểu áo tắm khá kín đáo bảo thủ, khác biệt rất lớn so với bãi biển này.
Vì Patung là bãi biển đông khách nhất trên đảo Phuki nên cảm giác cát ở đây không được mịn lắm, bị giẫm lỗ chỗ hoặc thành từng đống gồ lên.
Nước biển không trong lắm, có lẽ là do đã tới mùa mưa, lượng nước tăng lên, hoặc cũng có thể là do đông khách tới.
Sau khi ra bãi biển, tôi một mình đi chân trần vào biển, cảm giác rất mát mẻ. Tôi lặng lẽ trông ra mặt biển xanh biếc.
Một lát sau, tôi chậm rãi đi từ đầu bắc đến đầu nam bãi biển, trên đường đi tôi luôn quan sát những người trên bãi cát và cả những người nằm trên ghế bãi biển bên cạnh, không phải ngắm gái xinh, mà là tôi đang tìm đám Ôn Hân.
Khách sạn chúng tôi ở nằm sát đầu nam bãi biển, thế nên có lẽ họ ở gần đây.
Quả nhiên vừa đi chưa tới hai phút tôi đã thấy đám Ôn Hân. Cô ấy, Lưu San San và một cô gái khác đang giẫm lên từng đóa bọt sóng tản bộ men theo bờ biển. Từ Triết và Lâm Tĩnh đang ngịch nước trong chỗ nước nông cao đến ngang eo, ra xa một chút là đám Hoàng Lễ Thành đang bơi lội.
Mọi người đều đang chơi rất vui vẻ, chỉ trừ Ôn Hân. Cô ấy vẫn nhã nhặn trầm tĩnh như thường ngày.
Đáng tiếc là cô ấy không mặc bikini mà là một cái váy đi biển màu lam nhạt, chỉ lộ ra đôi cẳng chân trắng nõn đều đặn, cô để lộ hai bàn chân trần khiến tôi cảm thấy cô điềm tĩnh ngọt ngào y hệt mọi ngày.
Lưu San San thì lại mặc đồ bơi, khá ít vải, để lộ vết sẹo trên bụng, có hơi thê thảm không nỡ nhìn.
Tôi chậm rãi bước về phía họ.
Khi tôi đi tới trước mặt họ, Ôn Hân vốn đang chăm chú giẫm lên bọt sóng ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi thì sững sờ, đôi mắt xinh đẹp kia ngay lập tức tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ.
"Cậu đến lúc nào vậy?" Lúc cô ấy nói, cô cười lên, đôi mắt cong cong như vành trăng non.
"Vừa đến." Tôi cũng cười, sau đó nói "Hi" với Lưu San San và cô gái kia, xem như là chào hỏi.
"Sao không nói trước cho tôi để chúng tôi đi đón cậu."
"Không cần các cậu đón đâu, dù sao thì tôi cũng biết các cậu ở khách sạn nào mà, tìm khá dễ."
"Được rồi, vậy cậu thuê phòng chưa?"
"Ừ, hướng dẫn viên du lịch đặt giúp tôi, vừa nãy đã đi đăng ký phòng rồi."
"Vậy là tốt rồi, ừm...đây là lần đầu tiên thấy cậu mặc thế này đấy. Đúng rồi, cậu không xuống bơi à?" Ôn Hân dường như không tìm ra chủ đề gì để nói nữa, đành chỉ áo sơ mi hoa hòe trên người tôi.
Tôi cười: "Cởi áo sơ mi ra là xuống biển được rồi, còn cậu thì sao, còn mặc cả váy ra đây cơ đấy, không xuống bơi à?"
"Nhiều người quá, tôi dạo bộ trên bờ biển là được." Lúc nói chuyện, Ôn Hân cầm một góc váy lên một chút, cười hỏi: "Cái váy này đẹp không?"
"Đẹp lắm, rất hợp với cậu."
Lưu San San bên cạnh đột nhiên nói xen vào: "Hai người nói chuyện đi, chúng tôi đi bơi đây."
Có lẽ là do chúng tôi chỉ mải nói chuyện, không để ý đến cô ta. Lưu San San nói xong liền kéo một cô gái mặc đồ bơi khác ra biển.
Ôn Hân áy náy nói "vậy thì tôi không đi cùng các cậu nữa", sau đó cười bối rối với tôi.
"Ê, A Dương, cậu đến lúc nào thế?" Từ Triết đang ở trong biển thấy tôi thì đứng lên, vẫy tay.
Lâm Tĩnh và mấy người bạn ở phía hơi xa cũng cao giọng chào hỏi với tôi.
Tôi đáp vài câu rồi từ chối lời mời tôi xuống đi bơi của họ.
Vì nếu tôi mà xuống nước thì không có ai đi cùng Ôn Hân nữa, một mình cô lẻ loi tản bộ trên bãi biển cũng khá đáng thương.
"Đi thôi, tôi tản bộ với cậu." Tôi cười với cô ấy.
"Ừ, cảm ơn." Cô ấy gật đầu, sau vừa vén mái tóc dài bị gió biển thổi tung, vừa giẫm bàn chân trần lên từng đóa bọt sóng chầm chậm bước đi.
"Trước kia cậu từng đến đây chưa? Cảm giác thế nào?" Tôi hỏi bừa một câu.
Cô ấy lắc đầu: "Lần đầu tiên tôi đến đây, cảm thấy ở đây đẹp thật, cứ muốn ở đây mãi thôi."
"Mặt quay hướng biển, xuân ấm hoa nở sao?"
"Ha ha, phải đấy, mặt quay hướng biển, xuân ấm hoa nở(*), lãng mạn biết bao, đáng tiếc nhà thơ đó..."
(*) Là một bài thơ của nhà văn Hải Tử, ông đã tự sát khi nằm giữa đường tàu ở Sơn Hải Quan.
"Ừm...chúng ta không nói cái đó nữa, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy."
"Khá đẹp. Phải rồi, giám đốc Bạch đâu? Không đến với cậu à?"
"Cô ấy còn một số công việc, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến."
"Ừm, vậy thì tốt."
Thấy cô ấy cứ nhắc đến Bạch Vi mãi, tôi hơi tò mò, liền hỏi: "Hai người mới gặp nhau hai lần thôi, nhưng hình như cậu khá thích cô ấy, vì sao vậy?"
"Thích một người đâu cần lý do chứ, chỉ là..."
Nói đến đây, mặt Ôn Hân chợt đỏ lên: "Hầy, không phải kiểu thích đấy, là kiểu thích đơn thuần giữa bạn bè thôi, cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, xu hướng về mặt đó của tôi rất bình thường."
Tôi không nhịn được, bật cười: "Tôi đâu có nói xu hướng của cậu có vấn đề, sao lại căng thẳng thế."
"Vậy ánh mắt của cậu..."
Ôn Hân dường như đã nhận ra mình bị trêu, cô vừa bực mình vừa buồn cười giậm chân, rồi đột nhiên dùng chân hất nước lên người tôi.
Tôi vội vàng lùi về sau mấy bước, vừa hay tránh được.
Một tay cô cầm váy, lộ ra cẳng chân trắng nõn thon dài dưới đầu gối, rồi cô ấy đuổi theo tôi, vừa đuổi vừa hất nước lên người tôi.
Tôi cố ý đi chậm lại, bị cô ấy làm ướt cả một bên quần đi biển, tôi dỗ cô ấy vài câu, cô ấy mới chịu bỏ qua.
Sau đó, tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi hơi mờ ám, nhưng lại không biết làm thế nào để thay đổi không khí. Lúc này, cô ấy cũng cúi đầu, một tay chỉnh lại tóc, tay kia tiếp tục cầm váy chầm chậm đi tới phía trước.
Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy vừa nãy hơi mờ ám, thế nên bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập.
"Dép của cậu đâu?" Để xóa tan sự ngượng ngùng, tôi đành tìm một chủ đề khác.
"Ở chỗ ghế bãi biển bên kia."
"Hay là về đi, ngộ nhỡ dép bị trộm thì không tốt đâu."
"Ai lại đi trộm dép chứ, hơn nữa đi là một đôi dép lê thôi."
"Được rồi." Tôi trả lời, hơi ngượng, nhất thời chẳng còn chủ đề gì nữa.
Chúng tôi cứ yên lặng như thế, giẫm lên từng đóa bọt sóng chầm chậm đi về phía trước.
Không lâu sau, Ôn Hân chợt hỏi: "Phương Dương, cậu nói xem, nếu cậu không ngồi tù thì... bây giờ liệu có phải đã kết hôn với Lâm Lạc Thủy rồi không?"
Nghe thấy Ôn Hân nói vậy, tôi sững sờ. Nếu tôi không ngồi tù, thì bây giờ liệu có phải đã kết hôn với Lâm Lạc Thủy rồi không?
Không đâu, có lẽ không, cô ấy chia tay với tôi không phải do tôi ngồi tù là là do tôi lạnh nhạt với cô ấy, vì dần dần, cô ấy không cảm nhận được tình yêu của tôi.
Cho dù không ngồi tù thì có lẽ cô ấy cũng sẽ chia tay với tôi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trừ khi tôi kịp thời nhận ra sai lầm của mình, kịp thời dừng cương trước vực thẳm, không điên cuồng làm việc như vậy nữa, dành nhiều thời gian và tâm tư hơn cho cô ấy, và cho cô ấy sự quan tâm và yêu thương như ngày trước.
Chương 179: Bạn trai kiểu mẫu
Nhưng tình huống đó chắc xuất hiện, vì lúc ấy, công việc của tôi đang trong giai đoạn thăng tiến, thu nhập mỗi tháng luôn tăng, cả người đều toát ra tinh thần hăng hái.
Đó là cảm giác thành công do tiền mang lại, hăng hái theo đuổi chức vụ cao, chạy theo khát vọng có càng nhiều tiền.
Vì thế, nếu như lúc trước không bị vào tù, tôi cũng sẽ chia tay Lâm Lạc Thủy.
Nhưng quỹ đạo cuộc đời của tôi có thể sẽ rẽ sang hướng khác
Có thể sau khi chia tay, tôi sẽ sa sút một khoảng thời gian ngắn, cũng chìm trong rượu bia, lười làm việc, thành tích giảm mạnh nhưng trạng thái này sẽ không duy trì được lâu. Có lẽ nhiều nhất là một tháng sau hoặc hai tháng sau đó, tôi đã tự mình vực dậy, cùng lắm thì uống thêm chút rượu với Đàm Hữu Ngân hoặc Từ Triết, than thở ỉ ôi thêm một chút, thậm chí tìm em gái nào đó giao du một thời gian, rồi lại cố gắng làm việc, đạt tới mức lương 100, 200 nghìn tệ, thậm chí là một triệu một năm.
Đến lúc đó, có lẽ tôi đã trả hết nợ, cũng có một căn nhà mới không quá rộng, cũng có một mảng trời thuộc về mình.
Hoặc cũng có lẽ là tôi sẽ tìm một bạn gái khác, có lẽ không quá xinh đẹp nhưng lại tinh tế, hiểu ý người khác.
Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ không quen biết Bạch Vi, sẽ không quen Đỗ Minh Cường, càng không chạy tới Xiêng La rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi bằng lòng quay về quá khứ, dù như thế không thể quen biết Bạch Vi, tôi cũng nguyện ý trở lại cuộc sống bình thường giản dị
Nhưng thời gian vĩnh viễn sẽ không quay ngược lại.
Sự thật là tôi đã ngồi tù, quỹ đạo cuộc đời đã đi theo hướng hiện tại.
Tôi của bây giờ không hề oán hận câu nào, cũng sẽ không than thở ông Trời bất công vì đây là cuộc đời.
“Xin lỗi cậu! Tôi không nên hỏi chuyện này, tôi chỉ thường liên tưởng nên hiếu kỳ mà thôi!”
Thấy tôi ngẩn người, Ôn Hân áy náy xin lỗi.
“Không sao!”
Tôi phục hồi tinh thần rồi cười với cô ấy.
Cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng biết quan tâm người khác.
Cô ấy cũng cười rồi cúi đầu giẫm bọt sóng dưới chân, sau đó lại nói như đang nhớ về chuyện ngày xưa: “Tôi nhớ vừa rồi khi nghe thấy cậu và Lâm Lạc Thủy chia tay, tôi còn cho rằng mình nghe nhầm, mãi mà không thể tin được, cho tới khi nhiều bạn học cũ xác nhận.”
“Lúc đó, tôi đã nghĩ, cậu chỉ ngồi tù ba năm mà thôi, thời gian ba năm trôi qua rất nhanh, không lâu sau đó các cậu sẽ lại ở bên nhau, tôi không biết tại sao Lâm Lạc Thủy không đợi được ba năm này.”
"Nếu như đổi lại là tôi, đừng nói là ba năm, cho dù..."
Nói đến đây, có lẽ cô ấy cảm thấy câu nói này không thích hợp lắm nên không nói tiếp nữa, sắc mặt cô ấy cũng có vẻ hơi lúng túng.
Tôi làm như không chú ý tới sắc mặt của Ôn Hân, chỉ bình tĩnh nói: "Thật ra nếu như trước đây tôi không ngồi tù thì tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, chúng tôi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường được."
"Tại sao?" Vẻ mặt của cô ấy rất kinh ngạc.
"Bởi vì cô ấy chia tay tôi không phải vì tôi ngồi tù."
"Vậy nguyên nhân là gì?"
"Bởi vì tôi không đủ quan tâm đến cô ấy."
"Không phải chứ? Tôi nhớ lúc ở trường học cậu rất quan tâm cô ấy mà. Cậu còn được rất nhiều nữ sinh trong học viện gọi là bạn trai kiểu mẫu đấy."
Nghe thấy mấy chữ "Bạn trai kiểu mẫu" này, tôi không khỏi lắc đầu mà nở một nụ cười.
"Ôn Hân, cô từng xem Đại Thoại Tây Du chứ? Trong phim có một đoạn đối thoại giữa Ngưu phu nhân và Chí Tôn Bảo, Ngưu phu nhân nói ‘Trước đây, lúc cùng ta ngắm trăng thì gọi người ta là bé ngọt ngào, bây giờ có mới nới cũ gọi người ta là Ngưu phu nhân’."
"Tôi từng xem bộ phim điện ảnh này, ý mà đoạn đó nói là..." Ôn Hân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, "Phương Dương, đừng nói là một trong hai người các cậu thích người khác nên mới chia tay đấy chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, chí ít trước khi chia tay tôi vẫn chưa phát hiện ra cô ấy có người đàn ông khác. Cho nên tôi đề cập đến đoạn đối thoại này chỉ là muốn nói rằng con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là đàn ông, ví dụ như chính tôi đây. Lúc muốn có được một thứ gì đó sẽ bỏ rất nhiều tâm sức, thậm chí còn cuồng nhiệt say mê.”
"Lúc trước tôi theo đuổi Lâm Lạc Thủy cũng như vậy, bỏ rất nhiều tâm sức, vô cùng quan tâm và thương yêu cô ấy. Sau khi hẹn hò với cô ấy cũng chưa từng thay đổi, tình yêu đối với cô ấy cũng chưa từng phai nhạt. Chỉ là sau khi ra ngoài làm việc, sự chú ý của tôi đặt lên một thứ khác và rồi say mê vì nó, dần dần không để tâm đến cô ấy nữa."
"Thứ gì vậy?" Ôn Hân lộ vẻ tò mò.
"Tiền!" Tôi bình tĩnh nói: "Sau khi ra ngoài làm việc, tôi trở nên thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn mua một căn hộ ở Thịnh Hải để làm nhà tân hôn, muốn mang đến cho cô ấy một cuộc sống vật chất tốt hơn. Thế là tôi nỗ lực tập trung vào công việc, thậm chí say mê vì nó, thời gian ở bên cạnh cô ấy càng ngày càng ít nên dần dần cũng không quan tâm nhiều đến cô ấy.”
"Trước khi tôi ngồi tù, cô ấy cũng đã rất thất vọng rồi, việc ngồi tù chỉ là cho cô ấy một lý do để chia tay mà thôi. Nói cách khác, bởi vì tiền mà tôi đánh mất tình yêu của mình. Nói ra thì khá giống tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn, nhưng cũng giống tham cái lớn mà bỏ cái nhỏ."
Nói đến đây, tôi khẽ mỉm cười.
Ôn Hân hơi ngạc nhiên mà sững người lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới định thần lại rồi hỏi tôi: "Vậy... Cậu có hối hận không?"
Tôi lắc đầu: "Không hối hận, bởi vì... Đây chính là đời người, cũng không thể có cơ hội làm lại. Ha ha, có lẽ trong mắt các cậu, tôi là người tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn. Nhưng trong mắt tôi, sự nghiệp rất quan trọng, nói cách khác là tiền rất quan trọng."
"Tôi sinh ra ở nông thôn, nhà trồng một cánh đồng hoa nhài. Hàng năm lúc vào hè, ngày nào bố mẹ tôi cũng đội nắng làm việc ở cánh đồng hoa đó liên tiếp mấy tiếng liền. Có thể cậu không hiểu được sự vất vả đó, nhưng tôi hiểu."
"Bởi vì nghèo khổ nên tôi thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn đem đến cho người phụ nữ mà mình yêu một cuộc sống sung túc hơn, cũng muốn để bố mẹ tôi không phải vất vả nữa. Vì vậy tôi thấy mình không sai và càng không hối hận."
Ôn Hân cúi đầu lặng im, bước chân dường như cũng chậm dần.
Tôi cười gượng: "Xin lỗi, tôi không nên nói với cậu những điều này, tự dưng nói ra làm bầu không khí cũng trở nên nặng nề rồi. Chúng ta đi về đi, đi xa thêm chút nữa sợ đám Từ Triết không tìm thấy."
Ôn Hân vẫn không lên tiếng, cô ấy chỉ yên lặng quay người theo tôi rồi chậm rãi cất bước.
Cô ấy đột nhiên nói: "Nói cách khác, cho dù cậu không ngồi tù thì Lạc Thủy cũng sẽ chia tay với cậu?"
"Ừ, có lẽ là vậy."
"Nhưng nếu như không ngồi tù thì có lẽ cậu đã có chút thành tựu trong sự nghiệp rồi nhỉ."
Tôi lắc đầu: "Chưa chắc, chuyện này chẳng ai biết được cả, nói không chừng tôi lại thất bại hoàn toàn vì thất tình thì sao?"
Ôn Hân lại yên lặng.
Một lúc lâu sau, cô ấy bất chợt hỏi: "Phương Dương, có phải khi đó cậu bị oan không?"
Tôi sững người lại: "Sao cậu biết?"
"Tôi còn biết, cậu vì cứu giám đốc Bạch mà làm một người tên là Lôi Vân Bảo bị thương. Nhưng sau đó giám đốc Bạch lại không đứng ra làm chứng cho cậu nên cậu bị kết án ba năm vì tội cố ý gây thương tích đúng không?"
Tôi nhíu chặt mày lại, bình tĩnh nhìn Ôn Hân.
Sao cô ấy lại biết chuyện đó? Ai nói cho cô ấy biết ?
Chuyện kia từ đầu tới đuôi chỉ có tôi với Bạch Vi, người nhà của cô ấy và Hà Khai Thành biết, nhiều nhất thì thêm Lôi Vân Bảo.
Chẳng lẽ người nhà của Bạch Vi hoặc là Hà Khai Thành nói cho Ôn Hân?
Chương 180: Tôi có người trong lòng rồi
Không thể nào! Vì không để thanh danh của Bạch Vi bị dính một tí xíu vết nhơ nào mà họ còn có thể làm những chuyện như hại tôi ngồi tù, nên không thể nào nói chuyện này với người khác được.
Còn về phần Lôi Vân Bảo... Khi đó, Lôi Vân Bảo không hề biết thân phận thật sự của Bạch Vi, nếu gã biết Bạch Vi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch và tập đoàn Dụ Phong, cho gã mười lá gan cũng không dám đụng tới Bạch Vi.
Vả lại, cho dù gã nói với người khác, chuyện này làm sao lọt tới tai Ôn Hân được?
Chẳng lẽ Ôn Hân quen biết gã?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của tôi càng nhíu chặt lại, không nén được câu hỏi: “Cậu biết được chuyện này từ đâu?”
Ôn Hân tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nha, tôi không nên nhắc lại chuyện này, là do tôi tò mò quá! Khi đó, sau khi biết cậu ngồi tù, tôi cố tình sai người đi điều tra, phát hiện được một vài điểm đáng ngờ, sau đó.... Sau đó tôi bảo người tìm đến đồn cảnh sát thụ lý vụ án khi đó.”
“Họ nói thế nào?”
“Họ nói tự cậu biện hộ rằng cậu thấy chuyện bất bình chẳng tha, làm vậy để cứu một cô gái, nhưng không đưa ra được chứng cứ. Sau này khi Lôi Vân Bảo vào tù, tôi đoán cô gái đó là giám đốc Bạch, bởi vì người đẩy gã vào tù là người nhà của giám đốc Bạch. Cộng thêm việc người của công ty Phần mềm Trí Văn nói rằng thời gian đó giám đốc Bạch từng có qua lại về mặt nghiệp vụ với công ty mà Lôi Vân Bảo công tác, cho nên tôi đoán người đó là cô ấy.”
Nghe Ôn Hân nói xong, tôi không dời mắt đi nơi khác, vẫn chăm chú nhìn cô ấy.
“Ôn Hân, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện?”
“Ừ, cậu nói đi.”
Tôi hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Đối với Bạch Vi, chuyện này không phải chuyện tốt, người nhà cô ấy cũng rất để tâm tới danh tiếng của cô ấy, cho nên, cậu có thể giữ bí mật chứ?”
Ôn Hân gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi không phải người lắm lời! Tôi đã biết chân tướng từ ba năm trước rồi, nhưng chưa từng nói với ai khác.”
“Được, cảm ơn cậu!”
Nói xong, tôi sải bước tiếp tục đi về phía trước.
Cô ấy là một cô gái rất thông minh, suy nghĩ thấu đáo, chỉ dựa vào vài manh mối đã đoán được chân tướng, vả lại...
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một vấn đề nên dừng bước trong vô thức, quay người lại.
“Năm đó vì sao cậu muốn điều tra chuyện này?”
Cô ấy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tôi, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu,
“Tại sao?” Tôi nhắc lại câu hỏi.
Cô ấy cắn môi, dường như đã gom đủ dũng khí mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Bởi vì, tôi thích cậu!”
Tôi sững người, tuy rằng trước đó đã đoán được rồi, nhưng khi nghe đích thân cô ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy rất khó tin.
Tôi không hiểu lắm, suốt bốn năm đại học, chúng tôi không nói với nhau quá một trăm câu, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng qua lại, thế mà bảy năm sau đó cô ấy đột nhiên nói thích tôi.
Đúng là chuyện hoang đường!
Khiến người ta khó lòng tin được.
Thế nhưng, ban nãy cô ấy nói rất thành thật, ánh mắt và giọng điệu vừa ngượng ngùng vừa kiên định ấy cũng chứng tỏ cô ấy không hề đùa cợt.
Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy trong vô thức.
Ôn Hân cũng cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Phương Dương, thực ra từ hồi đại học, tôi đã thích cậu rồi, trước nay chưa từng thay đổi, nhưng lúc đó cậu đang hẹn hò với Lạc Thủy. Hai người hạnh phúc và khiến người ta phải ngưỡng mộ như thế, tôi không đủ can đảm lên tiếng, cũng không muốn phá hoại tình cảm của hai người.”
“Sau khi nghe tin cậu ngồi tù, tôi không tin chuyện đó là sự thật nên cố tình tìm người điều tra chuyện này, cũng muốn gặp cậu một lần, nhưng lúc đó... Cậu với Lạc Thủy chưa chia tay, cho nên tôi đã không đi.”
Lúc tôi mới vào tù, quả thật Lâm Lạc Thủy vẫn chưa chia tay với tôi, cô ấy còn gửi một bức thư nói rằng sẽ đợi tôi.
Nhất thời, tôi không biết nên nói gì, tâm trạng khá phức tạp, đột nhiên rất muốn hút thuốc, vì thế mới lấy bao thuốc ra.
Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhớ ra rằng Xiêng La cấm hút thuốc bên bờ biển, nếu không sẽ bị phạt 100 nghìn baht, thậm chí phải vào tù, bất đắc dĩ, đành cất bao thuốc đi.
“Tôi tìm chỗ nào đó hút điếu thuốc.” Tôi mỉm cười một cách cứng nhắc và nói với Ôn Hân.
Cô ấy lặng lẽ gật gật đầu, sắc mặt có vẻ ảm đạm.
Tôi sải chân đi về phía bờ.
Chưa đi được bao xa, ngoảnh đầu nhìn lại, tôi vẫn thấy Ôn Hân đang đứng lặng tại chỗ, cúi đầu, dáng vẻ trông rất cô đơn. Khi gió biển thổi bay vạt váy của cô ấy, vẻ tịch mịch càng thêm rõ rệt.
Tôi cảm thấy không đành lòng, tự nghĩ bản thân cứ bỏ đi như vậy hình như rất tàn nhẫn.
Ít nhất cũng nên nói rõ ràng với cô ấy chứ nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi cất tiếng gọi: “Ôn Hân, có muốn đi dạo cùng nhau không?”
Ôn Hân ngẩng đầu, lát sau, cô ấy nở nụ cười dịu dàng, nhấc vạt váy đi về phía tôi.
Tôi và cô ấy sóng vai đi ra khỏi bãi cát, hướng về phía đường cái, tiến vào một bãi cỏ.
Dọc đường đi, không ai trong cả hai lên tiếng nói gì.
Sau khi tiến vào bãi cỏ, tôi thấy cô ấy đột nhiên rụt chân lại mới nhận ra cô ấy đang đi chân trần, hình như giẫm phải thứ gì đó.
“Đi dép của tôi này.” Tôi cởi đôi dép lê của khách sạn ra xếp ngay ngắn trước mặt cô ấy.
“Không sao, không cần đâu!”
“Yên tâm, tôi không bị hôi chân đâu. Xỏ vào đi, nếu không giẫm phải mảnh thủy tinh hay đầu đinh gì đó sẽ đau lắm đấy. Đừng lo cho tôi, da chân tôi dày lắm, không bị thương dễ như vậy đâu.”
Cô ấy không kìm được nên phải che miệng cười vài tiếng, sau đó nói “cảm ơn” rồi mới xỏ vào đôi dép lê rõ ràng to hơn chân cô ấy mấy số.
Sau khi đến vành đai xanh – nơi cách xa bãi biển và có chỗ ngồi thư thả, tôi ngồi xuống ghế, lấy bao thuốc lá thơm ra lắc lắc: “Không để tâm nếu tôi hút thuốc chứ?”
“Không sao đâu, bố tôi cũng hút, ngửi nhiều thành quen rồi.”
“Cứ bắt con gái hút thuốc gián tiếp như vậy không tốt tí nào, người làm bố như thế, cô nên mắng ông ấy.” Tôi đùa một câu rồi châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Ôn Hân lại bật cười khúc khích.
Thấy không khí đã dịu đi khá nhiều, tôi do dự trong chốc lát rồi chầm rãi nói: “Ôn Hân, à ừm... Tôi cảm thấy không hiểu lắm, rõ ràng trước đó chúng ta không tiếp xúc quá nhiều, tại sao cậu... Sao cậu lại thích tôi chứ?”
Ôn Hân cúi đầu, vén lọn tóc bị gió biển thổi tứ tung ra sau tai, nở nụ cười rất điềm nhiên: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì cậu khá đặc biệt, cũng có thể là vì thích một người chẳng cần đến lý do gì cả.”
“Liệu có phải là ảo giác không?” Tôi thử gợi mở, “Ví dụ như... Ví dụ như lúc đó cô nhìn thấy tôi và Lâm Lạc Thủy hẹn hò, thấy hình như tôi đối xử với cô ấy rất tốt, hình như rất ngọt ngào, sau đó sinh ra một dạng ảo giác.”
Cô ấy lắc đầu ngay, không hề do dự: “Không, không thể nào là ảo giác, nếu không cũng không đến mức độ nhiều năm rồi mà tôi vẫn... Không quên được cậu.”
Tôi quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn cô ấy, rồi lại rít một hơi thuốc.
Lần đầu tiên phát hiện ra mình được người ta yêu thầm, cảm giác này rất kỳ lạ, đã vậy đối tượng còn là cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như Ôn Hân.
Nếu tôi không thích một ai, có lẽ tôi sẽ cảm thấy vui vẻ, phấn khích, nhưng bây giờ... Tôi không thể nói rõ được cảm giác đó rốt cuộc là gì, tóm lại tâm trạng rất phức tạp.
Nhưng mà...
“Nhưng mà, tôi có người trong lòng rồi.”
Do sự hồi lâu, tôi vẫn gom đủ can đảm để nói ra câu ấy.
“Tôi biết, cậu thích giám đốc Bạch.”
Nằm ngoài dự đoán của tôi, Ôn Hân không tỏ ra buồn bã, sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, giọng điệu khi nói câu này cũng rất bình thường.
Có lẽ, chẳng qua là vì cô ấy giấu nỗi buồn dưới đáy lòng.
Tôi không phản bác câu nói này, bởi vì vốn dĩ tôi muốn nói cho cô ấy biết, tôi đã có người trong lòng.
Đương nhiên không vì vậy mà tôi cảm thấy ghét hay có suy nghĩ khác về ông ấy. Tôi chỉ cảm thấy khi có thể nói chuyện này cho mình thì ông ấy là một người rất thẳng thắn. Một bậc trưởng bối có những trải nghiệm sâu sắc về đời người.
Đồng thời điều đó cũng chứng tỏ ông ấy coi tôi là bạn, chứ không chỉ là người hợp tác.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, chúng tôi tìm một quán trà. Tôi nói chuyện với ông ấy rất lâu, giống như những người bạn cũ lâu ngày không gặp. Chúng tôi nói về trải nghiệm của mình. Đây là vấn đề muôn thuở giữa những người đàn ông với nhau.
Cho tới hơn mười giờ đêm, ông ấy mới đưa tôi về khách sạn.
Trong giai đoạn này, ngoài việc cùng đồng nghiệp trong nhóm dự án đi làm và tan làm thì dù đi đâu tôi cũng cần người đưa đón. Điều này khiến tôi ý thức được rằng, tôi phải tự làm một chiếc bằng lái Xiêng La và có một chiếc xe.
So với việc các kiểu xếp hàng ở Hoa Hạ thì tốc độ có được bằng lái xe ở Xiêng La nhanh như phi. Nhanh tới mức hai, ba ngày là có thể lấy được. Điều kiện tiên quyết là biết lái xe và quen lái bên phải.
Đi làm một tờ giấy khám sức khỏe, hẹn ngày, đo mù màu sau đó thi viết. Ngày thứ hai thi lái, nếu ngay ngày đó thi đỗ thì sẽ lấy được giấy chứng nhận.
Tôi có quyền cư trú dài hạn, không gặp vấn đề về visa, đợi hai ngày này hết bận hoặc là sau khi trở về từ đảo Phuki, tôi sẽ đăng ký bằng lái.
Ngày hôm sau, tôi đi làm sớm với Bạch Vi và những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án như thường ngày. Hạng mục BTT đã hoàn thành sửa đổi chi tiết vào ngày hôm qua, bắt đầu bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, chờ hoàn thành huấn luyện là có thể chính thức bàn giao sử dụng.
Đương nhiên, sau khi bàn giao thì Phần mềm Trí Văn vẫn sẽ để lại lập trình viên ở BTT, phối hợp với họ xúc tiến tối ưu hóa và duy trì. Đây là chuyện sau này, tới lúc đó thành lập chi nhánh ở Chiêng May, nhân viên ở lại sẽ do chi nhánh quản lý.
Công việc huấn luyện do người của bộ phận khách hàng thực hiện, không cần tôi phụ trách. Có thể nói, từ giờ trở đi, tôi sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi. Ít nhất mấy ngày này không có việc gì làm, chỉ đợi hoàn thành giai đoạn cuối cùng của khảo sát.
Chắc có thể đi du lịch được rồi, nhưng trước tiên, tôi cần phải thực hiện xong một việc khác.
Vì công việc không bận nên buổi chiều, sau khi chào Bạch Vi xong, tôi tan làm sớm, tới câu lạc bộ bắn súng luyện tập.
Hơn năm giờ chiều, tôi cùng Bansha trở về khu vực thành phố, đồng thời ngồi lên xe của Đồng An Chi ở lối ra, đi thẳng tới quán bar lần trước.
Thời gian của buổi gặp thứ hai đã tới.
Giống như hai lần trước, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu đang đứng đó đợi chúng tôi, có lẽ tiếp tục thể hiện sự tôn kính của họ đối với Đồng An Chi.
Hàn huyên một lúc, chúng tôi đi vào bar và ngồi ở căn phòng lần trước. Nhưng chúng tôi không ăn ngay như trước đó, trước khi phục vụ mang đồ ăn lên thì Đồng An Chi bèn chủ động bàn về vấn đề hợp tác.
Lần này hết sức thuận lợi, hai bên không trả giá quá mức mà không chịu nhường nhịn, không đưa ra quá nhiều yêu cầu, chỉ bàn về chi tiết hợp tác cụ thể.
Thậm chí, hai bên bọn họ đều lấy ra biên bản ghi nhớ, những điều khoản nêu ra phần lớn đều tương đồng.
Xem ra bọn họ đều biết tối nay có thể đưa ra kết quả cuối cùng, vì vậy đã sớm chuẩn bị biên bản ghi nhớ. Hơn nữa đều cơ bản đồng ý về quyền lợi và trách nhiệm đã bàn bạc trước đó, nếu không thì điều khoản không thể nào giống đến như vậy được.
Thảo luận thêm một lúc, cuối cùng Đỗ Minh Cường và Suchat đã đồng ý ký vào biên bản ghi nhớ của Đồng An Chi, đương nhiên cũng bao gồm cả tôi trong đó.
Biên bản ghi nhớ gồm năm bản, mỗi người đều ký vào từng bản sau đó mỗi người sẽ giữ một bản.
Đương nhiên, đây mới là bước đầu của việc đồng ý hợp tác. Đợi làm xong công việc giai đoạn đầu, bao gồm việc họ xoay vốn các thứ thì tới lúc đó sẽ ký bản hợp đồng chính thức, liệt kê rõ trách nhiệm và quyền lợi của mỗi người trong đó, bao gồm cả tỉ lệ vốn và phân chia cổ phần.
Sau khi mỗi người nhận một biên bản ghi nhớ, Đỗ Minh Cường nâng ly rượu lên trước, đứng dậy, khuôn mặt vui vẻ, nói: “Các vị, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Tôi và Đồng An Chi, Suchat, Sangsu cũng đều nâng ly.
Tôi mơ hồ cảm thấy, đây có khi là ly rượu thay đổi đời mình.
Ký biên bản và uống cạn ly rượu xong, chúng tôi mới bắt đầu ăn cơm. Trong thời gian đó cũng bắt đầu bàn bạc một vài vấn đề trong quá trình triển khai hạng mục.
Những vấn đề này do Đồng An Chi chỉ đạo, bởi vì ông ấy mới là người chuyên nghiệp, phần lớn thời gian chúng tôi chỉ lắng nghe và đặt câu hỏi, chỉ có Đỗ Minh Cường thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, Đồng An Chi cũng rất nghiêm túc thảo luận những ý kiến đó của ông ta.
Hai bên nói chuyện không còn khách sáo và xưng hô quá trịnh trọng như trước. Dù là Đồng An Chi hay là Đỗ Minh Cường, Suchat thì đều nhanh chóng chấp nhận đối phương và hòa nhập vào thân phận của người hợp tác, các vấn đề cũng vì vậy mà được bàn nhiều hơn.
Chỉ có Sangsu là vẫn trầm mặc ít nói như trước và cả cổ đông vừa ít tuổi vừa ít tầm quan trọng như tôi nữa.
Tôi và Sangsu đều là được người khác tặng quà nên không tiện có ý kiến gì, trừ khi bọn họ chủ động hỏi chúng tôi.
Ăn xong, chúng tôi cùng đi vào vườn hoa. Nhờ nhân viên phục vụ bày bàn ghế và đồ ăn cạnh hồ bơi, còn cả bàn trà và cả trà mới năm nay của vùng núi phía bắc Xiêng La cùng với một nghệ nhân pha trà xinh đẹp.
Điều đáng tiếc là Suchat không gọi mấy cô gái tới.
Cả buổi tối, tâm trạng của tôi luôn duy trì trong trạng thái kích động, dù sao thì 3% cổ phần này không phải là con số nhỏ, nếu tổng đầu tư là 1 tỷ rưỡi thì tương đương với việc tôi sẽ giữ tài sản trị giá hơn 40 triệu baht.
Nếu như công ty thực hiện dự án này kiếm ra tiền, lấy một tỷ ra phân chia lợi nhuận thì tôi có thể có được ba triệu.
Dù không chia, chỉ cần công ty tăng giá trị, tài sản của tôi cũng sẽ tăng theo.
Đương nhiên, số cổ phần này có hạn chế, trong thời gian ngắn không thể chuyển nhượng, làm cho công ty năm năm mới được.
Ngoài ra, tôi còn có 2% quyền chọn mua. Trong vòng năm năm, bất luận giá trị công ty tăng như thế nào thì đều có thể dùng 30 triệu baht đã định này để mua 2% cổ phiếu đó.
Trong năm năm này, không nhất định phải làm việc cho công ty cả năm năm mà chưa đủ thời gian cũng được. Bất luận là làm việc trong công ty hay không. Đây là thứ mà Đồng An Chi ra sức tranh giành giúp tôi.
Tới lúc đó, nếu tôi có đủ tiền mua cổ phần thì có thể có trong tay 5% quyền cổ đông. Mặc dù nhìn thì có vẻ không tăng bao nhiêu nhưng khi tài sản của công ty ngày một nhiều, thậm chí là IPO thì 5% này sẽ trở thành một món tài sản cực lớn.
IPO cũng là vấn đề mà Đồng An Chi, Đỗ Minh Cường và Suchat bàn bạc. Ai cũng biết tốc độ tăng nhanh nhất của tài sản chính là nhờ đội quân chơi cổ phiếu nhét tiền vào. Hoặc là lấy trực tiếp tiền của họ, hoặc là lấy tiền của họ đi kiếm tiền.
Nhưng Đồng An Chi nói. Tạm thời trong thời gian ngắn chưa nghĩ tới việc IPO, bởi vì khi đó quyền kiểm soát sẽ bị yếu, phải đối mặt với những bất lợi như sự giám sát nghiêm ngặt cùng với yêu cầu công bố thông tin thương mại, hơn nữa tiền vốn cũng không ít, riêng việc đóng thuế đã khiến người ta phải đau đầu rồi.
Chương 177: Đảo Phuki
Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi không rành về mặt này, đối với tôi thì thứ phải suy xét đến nhiều hơn là quyền chọn mua cổ phiếu 2% đó.
Bây giờ tôi thật sự không dám lấy 2% đó, bởi vì tôi đã lấy 2% từ Đỗ Minh Cường và Suchat rồi, làm như vậy thì thật sự không hay cho lắm. Hơn nữa 2% này phải mua bằng tiền, mà trong vòng 5 năm tôi chưa chắc đã có thể gom được khoản tiền 30 triệu baht.
Nhưng nếu như trong mấy năm này, tôi có thể cống hiến hết mình vì công ty, đồng thời hiệu quả kinh doanh của công ty ổn, thì sau này có thể sẽ suy xét, dù sao thì quyền mua cổ phiếu là một cách khích lệ nhân viên cống hiến mà.
Chỉ cần giúp Đỗ Minh Cường và Suchat kiếm được tiền, tôi tin rằng bọn họ cũng vui vẻ đưa cho mình.
Tôi cũng bàn bạc với Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, nếu như làm ở công ty bất động sản thì tôi muốn đưa một người bạn từ trong nước qua đây.
Đồng An Chi đồng ý, ông ấy nói tôi đưa thêm vài người nữa cũng được. Nhân lúc vào WC cùng tôi, ông ấy còn nói úp mở rằng tôi cũng nên sắp đặt một vài người của mình vào trong công ty, làm như vậy để tăng thêm tiếng nói của bản thân, không phải là để tranh quyền đoạt lợi, mà là để tiện quản lý.
Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Tôi chỉ muốn đưa Đàm Hữu Ngân tới đây, cậu ta trông trẻ quá vất vả mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nên cũng muốn ra khỏi đó từ lâu rồi.
Giai đoạn đầu thành lập công ty mới, nhóm nhân viên đầu tiên có cơ hội thăng chức rất lớn, với lại có cửa sau như tôi ở đây, sau khi làm một thời gian thì cho cậu ta làm một lãnh đạo nhỏ cũng được, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội thăng chức cho cậu ta.
Về phần cậu ta không biết tiếng Xiêng La cũng không biết tiếng Anh... Cái này đúng là một vấn đề, nhưng vấn đề này cũng không to tát lắm, Xiêng La có rất nhiều người biết nói tiếng Hoa Hạ, cùng lắm thì ép cậu ta học tiếng Xiêng La là được.
Thời gian của cuộc gặp mặt lần này lâu hơn hai lần trước, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường nói chuyện đến tận hơn mười giờ mới xong, lúc tạm biệt còn hẹn trước thời gian gặp mặt lần sau, đồng thời lúc nào cũng sẽ giữ liên lạc.
Bắt đầu từ ngày mai, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường với Suchat sẽ phải gấp rút huy động vốn.
Đỗ Minh Cường và Suchat thì vẫn ổn, bọn họ lúc nào cũng sẵn rất nhiều tiền mặt. Chủ yếu là Đồng An Chi, tài sản của ông ấy đều ở trong nước, mà đưa một lượng tiền lớn ra nước ngoài cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Còn những công việc sơ bộ khác nữa, dù sao mấy ngày nay đoán chừng họ sẽ rất bận rộn, có thể chỉ có một mình tôi là nhàn rỗi. Bởi vì làm mấy việc kiểu như thủ tục hành chính sơ bộ thì tôi căn bản không giúp được gì.
Bên Phần mềm Trí Văn cũng không bận, có lẽ tôi sẽ xem xét ngày mai hoặc ngày kia đến đảo Phuki để tụ họp với đám Ôn Hân rồi chơi ở đó hai ba ngày.
Đây là một ý kiến hay, hơn nữa việc hợp tác đã đàm phán thành công nên cũng đáng để ăn mừng.
Sau khi Đồng An Chi đưa tôi về khách sạn, lúc lên tầng tôi gửi cho Bạch Vi một tin nhắn, nói hai ngày này tôi muốn đến đảo Phuki, hỏi cô ấy có muốn cùng đi hay không.
Bạch Vi trả lời lại rất nhanh, hỏi tôi đại khái muốn đi mấy ngày.
Xem ra cô ấy cũng hơi muốn đi.
Tôi nói sáng ngày mai đám Ôn Hân sẽ bay từ Bingkok đến đảo Phuki, rồi ở nơi đó bốn ngày. Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể qua đó, đi chơi hai, ba ngày cũng được, mà một ngày cũng được.
Bạch Vi nói để cô ấy suy nghĩ kỹ đã, nếu như đi thì ngày mai phải sắp xếp xong công việc, chủ yếu là việc bên công ty con.
Cô ấy còn bảo tôi ngày mai đi trước, nếu mình sắp xếp ổn thỏa thì có lẽ ngày kia cô ấy mới có thể qua đó, còn nếu không ổn thì phải ba ngày sau mới đi được, bảo tôi không cần đợi.
Tôi vốn định chờ, nhưng cô ấy lại nói vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc có thể đi hay không, cũng không thể xác định được thời gian, bảo tôi cứ đi trước.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần thì tôi đồng ý. Song tôi cũng nói với cô ấy rằng, khi nào đi thì nhớ báo trước để tôi đặt phòng khách sạn.
Tôi đặt xong chuyến bay tới đảo Phuki vào sáng mai, thì gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch mà mà Bansha giới thiệu, bảo cậu ta đặt giúp tôi một phòng cùng khách sạn với đám Từ Triết và Ôn Hân.
Hướng dẫn viên du lịch đó biết tôi là bạn của Bansha nên kính cẩn đồng ý ngay.
Tôi tắm xong thì lên giường nằm nhưng trằn trọc mãi mà không ngủ được, không biết có phải vì uống nhiều trà hay không, hay là do nguyên nhân nào khác. Cuối cùng tôi cũng không chịu được mà phải bò dậy, châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi lật xem bản ghi nhớ hợp tác kia.
Sau khi lặp lại vài lần như vậy, tôi mới buồn ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức, sau đó đánh răng rửa mặt mặc quần áo, thu xếp qua hành lý rồi ra ngoài ăn sáng, xong xuôi thì ngồi xe songthaew đến sân bay.
Tôi không gọi người của Bansha tới hộ tống, vì người trên xe songthaew khá đông, người của Cung Chính Vinh cũng không dám làm xằng làm bậy.
Còn việc đi đến đảo Phuki... có lẽ phía bên kia cũng không biết tôi đi đâu, mà cho dù biết thì có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ còn dám chạy đến bãi biển đông nghịt khách du lịch ở đảo Phuki để gây sự với tôi?
Vì vậy, tôi cũng không lo về chuyến đi lần này.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng tới đảo Phuki. Lúc vừa xuống máy bay thì tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi gửi tới, hỏi tôi có đến nơi an toàn hay không.
Tôi báo một tin đến nơi an toàn, rồi chụp mấy bức ảnh của sân bay quốc tế Phuki gửi cho cô ấy.
Có lẽ do quan hệ càng ngày càng thân thiết, nên dường như Bạch Vi quan tâm tôi nhiều hơn, có thể thấy rõ nhất là việc ở quán bar của Song mấy ngày trước.
Trước khi đến, tôi không hề nói với đám Từ Triết và Ôn Hân, bây giờ có lẽ họ vẫn chưa biết tôi đã đến Phuki rồi.
Lúc này tôi cũng không muốn nói cho họ biết, định mang đến một bất ngờ cho họ. Thế là tôi tự bắt xe đến khách sạn ở Patung.
Không biết có phải do người hướng dẫn viên du lịch kia quen với ông chủ của nơi này hay không, hay là dùng một cách nào đó mà giá của căn phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng có view hướng ra biển này tính ra nhân dân tệ còn chưa đến 300. Mọi người phải biết rằng đây là khu nghỉ dưỡng có vườn hoa bể bơi, hơn nữa còn là phòng có view hướng ra biển, cách bờ biển chỉ mấy trăm mét, đi bộ đến bãi biển hay trung tâm mua sắm Jungceylon cũng rất gần.
Bây giờ là tháng sáu, là mùa ít khách du lịch của đảo Phuki, nhưng giá cả cũng không đến mức rẻ như vậy. Kiểu phòng có view biển ở khách sạn nghỉ dưỡng này lúc bình thường ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tệ. Còn nếu là mùa du lịch thì đắt hơn nhiều.
Chỉ có thể nói rằng, có bạn bè thì làm việc gì cũng suôn sẻ. Nếu tôi tự tìm hướng dẫn viên du lịch ở trên mạng thì chắc chắn không rẻ như vậy đâu.
Lúc đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, tôi hỏi nhân viên khách sạn thì biết đám người Từ Triết và Ôn Hân nhận phòng chưa được bao lâu đã đi ra ngoài. Họ đi chuyến bay lúc hơn 7 giờ sáng từ Bingkok tới đây, khoảng 9 giờ đã đến nơi rồi, có lẽ bây giờ đang chơi trên bờ biển.
Tôi vào phòng khách sạn mặc quần bơi, bên ngoài mặc thêm một cái quần đi biển rộng rãi, trên người khoác một chiếc áo sơ mi hoa hơi nổi bật, sau đó ra ngoài, đi về phía bãi biển Patung cách đó không xa.
Tháng 6 hàng năm của đảo Phuki là vào mùa mưa, mưa rất nhiều. Nhưng tiết trời hôm nay đẹp, không có mưa, trên trời rất nhiều tầng mây, nắng cũng không quá gắt.
Đối với những người da trắng, thời tiết mà ánh nắng không đủ thì không phải thời tiết đẹp. Bởi vì họ thích tắm nắng để làn da của mình có màu nâu khỏe khoắn, cho dù tắm nắng quá lâu sẽ rất dễ gây ung thư da.
Nhưng đối với những người da vàng như chúng ta, đây lại là thời tiết đẹp để hoạt động ngoài trời, bởi vì chúng ta cho rằng trắng mới đẹp.
Đi tới bãi biển Patung, quả nhiên là một vùng trắng lóa. Mặc dù là mùa ít khách du lịch, nhưng khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy những cô nàng mặc bikini thậm chí quần lọt khe. Đặc biệt là những cô gái người da trắng, từng người từng người nằm thành hàng trên bãi cát như cây kem vị sữa vậy.
Chương 178: Xu hướng có vấn đề
Thực ra đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh thế này, lúc trước đi biển trong nước phần lớn là kiểu áo tắm khá kín đáo bảo thủ, khác biệt rất lớn so với bãi biển này.
Vì Patung là bãi biển đông khách nhất trên đảo Phuki nên cảm giác cát ở đây không được mịn lắm, bị giẫm lỗ chỗ hoặc thành từng đống gồ lên.
Nước biển không trong lắm, có lẽ là do đã tới mùa mưa, lượng nước tăng lên, hoặc cũng có thể là do đông khách tới.
Sau khi ra bãi biển, tôi một mình đi chân trần vào biển, cảm giác rất mát mẻ. Tôi lặng lẽ trông ra mặt biển xanh biếc.
Một lát sau, tôi chậm rãi đi từ đầu bắc đến đầu nam bãi biển, trên đường đi tôi luôn quan sát những người trên bãi cát và cả những người nằm trên ghế bãi biển bên cạnh, không phải ngắm gái xinh, mà là tôi đang tìm đám Ôn Hân.
Khách sạn chúng tôi ở nằm sát đầu nam bãi biển, thế nên có lẽ họ ở gần đây.
Quả nhiên vừa đi chưa tới hai phút tôi đã thấy đám Ôn Hân. Cô ấy, Lưu San San và một cô gái khác đang giẫm lên từng đóa bọt sóng tản bộ men theo bờ biển. Từ Triết và Lâm Tĩnh đang ngịch nước trong chỗ nước nông cao đến ngang eo, ra xa một chút là đám Hoàng Lễ Thành đang bơi lội.
Mọi người đều đang chơi rất vui vẻ, chỉ trừ Ôn Hân. Cô ấy vẫn nhã nhặn trầm tĩnh như thường ngày.
Đáng tiếc là cô ấy không mặc bikini mà là một cái váy đi biển màu lam nhạt, chỉ lộ ra đôi cẳng chân trắng nõn đều đặn, cô để lộ hai bàn chân trần khiến tôi cảm thấy cô điềm tĩnh ngọt ngào y hệt mọi ngày.
Lưu San San thì lại mặc đồ bơi, khá ít vải, để lộ vết sẹo trên bụng, có hơi thê thảm không nỡ nhìn.
Tôi chậm rãi bước về phía họ.
Khi tôi đi tới trước mặt họ, Ôn Hân vốn đang chăm chú giẫm lên bọt sóng ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi thì sững sờ, đôi mắt xinh đẹp kia ngay lập tức tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ.
"Cậu đến lúc nào vậy?" Lúc cô ấy nói, cô cười lên, đôi mắt cong cong như vành trăng non.
"Vừa đến." Tôi cũng cười, sau đó nói "Hi" với Lưu San San và cô gái kia, xem như là chào hỏi.
"Sao không nói trước cho tôi để chúng tôi đi đón cậu."
"Không cần các cậu đón đâu, dù sao thì tôi cũng biết các cậu ở khách sạn nào mà, tìm khá dễ."
"Được rồi, vậy cậu thuê phòng chưa?"
"Ừ, hướng dẫn viên du lịch đặt giúp tôi, vừa nãy đã đi đăng ký phòng rồi."
"Vậy là tốt rồi, ừm...đây là lần đầu tiên thấy cậu mặc thế này đấy. Đúng rồi, cậu không xuống bơi à?" Ôn Hân dường như không tìm ra chủ đề gì để nói nữa, đành chỉ áo sơ mi hoa hòe trên người tôi.
Tôi cười: "Cởi áo sơ mi ra là xuống biển được rồi, còn cậu thì sao, còn mặc cả váy ra đây cơ đấy, không xuống bơi à?"
"Nhiều người quá, tôi dạo bộ trên bờ biển là được." Lúc nói chuyện, Ôn Hân cầm một góc váy lên một chút, cười hỏi: "Cái váy này đẹp không?"
"Đẹp lắm, rất hợp với cậu."
Lưu San San bên cạnh đột nhiên nói xen vào: "Hai người nói chuyện đi, chúng tôi đi bơi đây."
Có lẽ là do chúng tôi chỉ mải nói chuyện, không để ý đến cô ta. Lưu San San nói xong liền kéo một cô gái mặc đồ bơi khác ra biển.
Ôn Hân áy náy nói "vậy thì tôi không đi cùng các cậu nữa", sau đó cười bối rối với tôi.
"Ê, A Dương, cậu đến lúc nào thế?" Từ Triết đang ở trong biển thấy tôi thì đứng lên, vẫy tay.
Lâm Tĩnh và mấy người bạn ở phía hơi xa cũng cao giọng chào hỏi với tôi.
Tôi đáp vài câu rồi từ chối lời mời tôi xuống đi bơi của họ.
Vì nếu tôi mà xuống nước thì không có ai đi cùng Ôn Hân nữa, một mình cô lẻ loi tản bộ trên bãi biển cũng khá đáng thương.
"Đi thôi, tôi tản bộ với cậu." Tôi cười với cô ấy.
"Ừ, cảm ơn." Cô ấy gật đầu, sau vừa vén mái tóc dài bị gió biển thổi tung, vừa giẫm bàn chân trần lên từng đóa bọt sóng chầm chậm bước đi.
"Trước kia cậu từng đến đây chưa? Cảm giác thế nào?" Tôi hỏi bừa một câu.
Cô ấy lắc đầu: "Lần đầu tiên tôi đến đây, cảm thấy ở đây đẹp thật, cứ muốn ở đây mãi thôi."
"Mặt quay hướng biển, xuân ấm hoa nở sao?"
"Ha ha, phải đấy, mặt quay hướng biển, xuân ấm hoa nở(*), lãng mạn biết bao, đáng tiếc nhà thơ đó..."
(*) Là một bài thơ của nhà văn Hải Tử, ông đã tự sát khi nằm giữa đường tàu ở Sơn Hải Quan.
"Ừm...chúng ta không nói cái đó nữa, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy."
"Khá đẹp. Phải rồi, giám đốc Bạch đâu? Không đến với cậu à?"
"Cô ấy còn một số công việc, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến."
"Ừm, vậy thì tốt."
Thấy cô ấy cứ nhắc đến Bạch Vi mãi, tôi hơi tò mò, liền hỏi: "Hai người mới gặp nhau hai lần thôi, nhưng hình như cậu khá thích cô ấy, vì sao vậy?"
"Thích một người đâu cần lý do chứ, chỉ là..."
Nói đến đây, mặt Ôn Hân chợt đỏ lên: "Hầy, không phải kiểu thích đấy, là kiểu thích đơn thuần giữa bạn bè thôi, cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, xu hướng về mặt đó của tôi rất bình thường."
Tôi không nhịn được, bật cười: "Tôi đâu có nói xu hướng của cậu có vấn đề, sao lại căng thẳng thế."
"Vậy ánh mắt của cậu..."
Ôn Hân dường như đã nhận ra mình bị trêu, cô vừa bực mình vừa buồn cười giậm chân, rồi đột nhiên dùng chân hất nước lên người tôi.
Tôi vội vàng lùi về sau mấy bước, vừa hay tránh được.
Một tay cô cầm váy, lộ ra cẳng chân trắng nõn thon dài dưới đầu gối, rồi cô ấy đuổi theo tôi, vừa đuổi vừa hất nước lên người tôi.
Tôi cố ý đi chậm lại, bị cô ấy làm ướt cả một bên quần đi biển, tôi dỗ cô ấy vài câu, cô ấy mới chịu bỏ qua.
Sau đó, tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi hơi mờ ám, nhưng lại không biết làm thế nào để thay đổi không khí. Lúc này, cô ấy cũng cúi đầu, một tay chỉnh lại tóc, tay kia tiếp tục cầm váy chầm chậm đi tới phía trước.
Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy vừa nãy hơi mờ ám, thế nên bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập.
"Dép của cậu đâu?" Để xóa tan sự ngượng ngùng, tôi đành tìm một chủ đề khác.
"Ở chỗ ghế bãi biển bên kia."
"Hay là về đi, ngộ nhỡ dép bị trộm thì không tốt đâu."
"Ai lại đi trộm dép chứ, hơn nữa đi là một đôi dép lê thôi."
"Được rồi." Tôi trả lời, hơi ngượng, nhất thời chẳng còn chủ đề gì nữa.
Chúng tôi cứ yên lặng như thế, giẫm lên từng đóa bọt sóng chầm chậm đi về phía trước.
Không lâu sau, Ôn Hân chợt hỏi: "Phương Dương, cậu nói xem, nếu cậu không ngồi tù thì... bây giờ liệu có phải đã kết hôn với Lâm Lạc Thủy rồi không?"
Nghe thấy Ôn Hân nói vậy, tôi sững sờ. Nếu tôi không ngồi tù, thì bây giờ liệu có phải đã kết hôn với Lâm Lạc Thủy rồi không?
Không đâu, có lẽ không, cô ấy chia tay với tôi không phải do tôi ngồi tù là là do tôi lạnh nhạt với cô ấy, vì dần dần, cô ấy không cảm nhận được tình yêu của tôi.
Cho dù không ngồi tù thì có lẽ cô ấy cũng sẽ chia tay với tôi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trừ khi tôi kịp thời nhận ra sai lầm của mình, kịp thời dừng cương trước vực thẳm, không điên cuồng làm việc như vậy nữa, dành nhiều thời gian và tâm tư hơn cho cô ấy, và cho cô ấy sự quan tâm và yêu thương như ngày trước.
Chương 179: Bạn trai kiểu mẫu
Nhưng tình huống đó chắc xuất hiện, vì lúc ấy, công việc của tôi đang trong giai đoạn thăng tiến, thu nhập mỗi tháng luôn tăng, cả người đều toát ra tinh thần hăng hái.
Đó là cảm giác thành công do tiền mang lại, hăng hái theo đuổi chức vụ cao, chạy theo khát vọng có càng nhiều tiền.
Vì thế, nếu như lúc trước không bị vào tù, tôi cũng sẽ chia tay Lâm Lạc Thủy.
Nhưng quỹ đạo cuộc đời của tôi có thể sẽ rẽ sang hướng khác
Có thể sau khi chia tay, tôi sẽ sa sút một khoảng thời gian ngắn, cũng chìm trong rượu bia, lười làm việc, thành tích giảm mạnh nhưng trạng thái này sẽ không duy trì được lâu. Có lẽ nhiều nhất là một tháng sau hoặc hai tháng sau đó, tôi đã tự mình vực dậy, cùng lắm thì uống thêm chút rượu với Đàm Hữu Ngân hoặc Từ Triết, than thở ỉ ôi thêm một chút, thậm chí tìm em gái nào đó giao du một thời gian, rồi lại cố gắng làm việc, đạt tới mức lương 100, 200 nghìn tệ, thậm chí là một triệu một năm.
Đến lúc đó, có lẽ tôi đã trả hết nợ, cũng có một căn nhà mới không quá rộng, cũng có một mảng trời thuộc về mình.
Hoặc cũng có lẽ là tôi sẽ tìm một bạn gái khác, có lẽ không quá xinh đẹp nhưng lại tinh tế, hiểu ý người khác.
Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ không quen biết Bạch Vi, sẽ không quen Đỗ Minh Cường, càng không chạy tới Xiêng La rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi bằng lòng quay về quá khứ, dù như thế không thể quen biết Bạch Vi, tôi cũng nguyện ý trở lại cuộc sống bình thường giản dị
Nhưng thời gian vĩnh viễn sẽ không quay ngược lại.
Sự thật là tôi đã ngồi tù, quỹ đạo cuộc đời đã đi theo hướng hiện tại.
Tôi của bây giờ không hề oán hận câu nào, cũng sẽ không than thở ông Trời bất công vì đây là cuộc đời.
“Xin lỗi cậu! Tôi không nên hỏi chuyện này, tôi chỉ thường liên tưởng nên hiếu kỳ mà thôi!”
Thấy tôi ngẩn người, Ôn Hân áy náy xin lỗi.
“Không sao!”
Tôi phục hồi tinh thần rồi cười với cô ấy.
Cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng biết quan tâm người khác.
Cô ấy cũng cười rồi cúi đầu giẫm bọt sóng dưới chân, sau đó lại nói như đang nhớ về chuyện ngày xưa: “Tôi nhớ vừa rồi khi nghe thấy cậu và Lâm Lạc Thủy chia tay, tôi còn cho rằng mình nghe nhầm, mãi mà không thể tin được, cho tới khi nhiều bạn học cũ xác nhận.”
“Lúc đó, tôi đã nghĩ, cậu chỉ ngồi tù ba năm mà thôi, thời gian ba năm trôi qua rất nhanh, không lâu sau đó các cậu sẽ lại ở bên nhau, tôi không biết tại sao Lâm Lạc Thủy không đợi được ba năm này.”
"Nếu như đổi lại là tôi, đừng nói là ba năm, cho dù..."
Nói đến đây, có lẽ cô ấy cảm thấy câu nói này không thích hợp lắm nên không nói tiếp nữa, sắc mặt cô ấy cũng có vẻ hơi lúng túng.
Tôi làm như không chú ý tới sắc mặt của Ôn Hân, chỉ bình tĩnh nói: "Thật ra nếu như trước đây tôi không ngồi tù thì tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, chúng tôi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường được."
"Tại sao?" Vẻ mặt của cô ấy rất kinh ngạc.
"Bởi vì cô ấy chia tay tôi không phải vì tôi ngồi tù."
"Vậy nguyên nhân là gì?"
"Bởi vì tôi không đủ quan tâm đến cô ấy."
"Không phải chứ? Tôi nhớ lúc ở trường học cậu rất quan tâm cô ấy mà. Cậu còn được rất nhiều nữ sinh trong học viện gọi là bạn trai kiểu mẫu đấy."
Nghe thấy mấy chữ "Bạn trai kiểu mẫu" này, tôi không khỏi lắc đầu mà nở một nụ cười.
"Ôn Hân, cô từng xem Đại Thoại Tây Du chứ? Trong phim có một đoạn đối thoại giữa Ngưu phu nhân và Chí Tôn Bảo, Ngưu phu nhân nói ‘Trước đây, lúc cùng ta ngắm trăng thì gọi người ta là bé ngọt ngào, bây giờ có mới nới cũ gọi người ta là Ngưu phu nhân’."
"Tôi từng xem bộ phim điện ảnh này, ý mà đoạn đó nói là..." Ôn Hân bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, "Phương Dương, đừng nói là một trong hai người các cậu thích người khác nên mới chia tay đấy chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không phải, chí ít trước khi chia tay tôi vẫn chưa phát hiện ra cô ấy có người đàn ông khác. Cho nên tôi đề cập đến đoạn đối thoại này chỉ là muốn nói rằng con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là đàn ông, ví dụ như chính tôi đây. Lúc muốn có được một thứ gì đó sẽ bỏ rất nhiều tâm sức, thậm chí còn cuồng nhiệt say mê.”
"Lúc trước tôi theo đuổi Lâm Lạc Thủy cũng như vậy, bỏ rất nhiều tâm sức, vô cùng quan tâm và thương yêu cô ấy. Sau khi hẹn hò với cô ấy cũng chưa từng thay đổi, tình yêu đối với cô ấy cũng chưa từng phai nhạt. Chỉ là sau khi ra ngoài làm việc, sự chú ý của tôi đặt lên một thứ khác và rồi say mê vì nó, dần dần không để tâm đến cô ấy nữa."
"Thứ gì vậy?" Ôn Hân lộ vẻ tò mò.
"Tiền!" Tôi bình tĩnh nói: "Sau khi ra ngoài làm việc, tôi trở nên thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn mua một căn hộ ở Thịnh Hải để làm nhà tân hôn, muốn mang đến cho cô ấy một cuộc sống vật chất tốt hơn. Thế là tôi nỗ lực tập trung vào công việc, thậm chí say mê vì nó, thời gian ở bên cạnh cô ấy càng ngày càng ít nên dần dần cũng không quan tâm nhiều đến cô ấy.”
"Trước khi tôi ngồi tù, cô ấy cũng đã rất thất vọng rồi, việc ngồi tù chỉ là cho cô ấy một lý do để chia tay mà thôi. Nói cách khác, bởi vì tiền mà tôi đánh mất tình yêu của mình. Nói ra thì khá giống tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn, nhưng cũng giống tham cái lớn mà bỏ cái nhỏ."
Nói đến đây, tôi khẽ mỉm cười.
Ôn Hân hơi ngạc nhiên mà sững người lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới định thần lại rồi hỏi tôi: "Vậy... Cậu có hối hận không?"
Tôi lắc đầu: "Không hối hận, bởi vì... Đây chính là đời người, cũng không thể có cơ hội làm lại. Ha ha, có lẽ trong mắt các cậu, tôi là người tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn. Nhưng trong mắt tôi, sự nghiệp rất quan trọng, nói cách khác là tiền rất quan trọng."
"Tôi sinh ra ở nông thôn, nhà trồng một cánh đồng hoa nhài. Hàng năm lúc vào hè, ngày nào bố mẹ tôi cũng đội nắng làm việc ở cánh đồng hoa đó liên tiếp mấy tiếng liền. Có thể cậu không hiểu được sự vất vả đó, nhưng tôi hiểu."
"Bởi vì nghèo khổ nên tôi thích tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Tôi muốn đem đến cho người phụ nữ mà mình yêu một cuộc sống sung túc hơn, cũng muốn để bố mẹ tôi không phải vất vả nữa. Vì vậy tôi thấy mình không sai và càng không hối hận."
Ôn Hân cúi đầu lặng im, bước chân dường như cũng chậm dần.
Tôi cười gượng: "Xin lỗi, tôi không nên nói với cậu những điều này, tự dưng nói ra làm bầu không khí cũng trở nên nặng nề rồi. Chúng ta đi về đi, đi xa thêm chút nữa sợ đám Từ Triết không tìm thấy."
Ôn Hân vẫn không lên tiếng, cô ấy chỉ yên lặng quay người theo tôi rồi chậm rãi cất bước.
Cô ấy đột nhiên nói: "Nói cách khác, cho dù cậu không ngồi tù thì Lạc Thủy cũng sẽ chia tay với cậu?"
"Ừ, có lẽ là vậy."
"Nhưng nếu như không ngồi tù thì có lẽ cậu đã có chút thành tựu trong sự nghiệp rồi nhỉ."
Tôi lắc đầu: "Chưa chắc, chuyện này chẳng ai biết được cả, nói không chừng tôi lại thất bại hoàn toàn vì thất tình thì sao?"
Ôn Hân lại yên lặng.
Một lúc lâu sau, cô ấy bất chợt hỏi: "Phương Dương, có phải khi đó cậu bị oan không?"
Tôi sững người lại: "Sao cậu biết?"
"Tôi còn biết, cậu vì cứu giám đốc Bạch mà làm một người tên là Lôi Vân Bảo bị thương. Nhưng sau đó giám đốc Bạch lại không đứng ra làm chứng cho cậu nên cậu bị kết án ba năm vì tội cố ý gây thương tích đúng không?"
Tôi nhíu chặt mày lại, bình tĩnh nhìn Ôn Hân.
Sao cô ấy lại biết chuyện đó? Ai nói cho cô ấy biết ?
Chuyện kia từ đầu tới đuôi chỉ có tôi với Bạch Vi, người nhà của cô ấy và Hà Khai Thành biết, nhiều nhất thì thêm Lôi Vân Bảo.
Chẳng lẽ người nhà của Bạch Vi hoặc là Hà Khai Thành nói cho Ôn Hân?
Chương 180: Tôi có người trong lòng rồi
Không thể nào! Vì không để thanh danh của Bạch Vi bị dính một tí xíu vết nhơ nào mà họ còn có thể làm những chuyện như hại tôi ngồi tù, nên không thể nào nói chuyện này với người khác được.
Còn về phần Lôi Vân Bảo... Khi đó, Lôi Vân Bảo không hề biết thân phận thật sự của Bạch Vi, nếu gã biết Bạch Vi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch và tập đoàn Dụ Phong, cho gã mười lá gan cũng không dám đụng tới Bạch Vi.
Vả lại, cho dù gã nói với người khác, chuyện này làm sao lọt tới tai Ôn Hân được?
Chẳng lẽ Ôn Hân quen biết gã?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của tôi càng nhíu chặt lại, không nén được câu hỏi: “Cậu biết được chuyện này từ đâu?”
Ôn Hân tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nha, tôi không nên nhắc lại chuyện này, là do tôi tò mò quá! Khi đó, sau khi biết cậu ngồi tù, tôi cố tình sai người đi điều tra, phát hiện được một vài điểm đáng ngờ, sau đó.... Sau đó tôi bảo người tìm đến đồn cảnh sát thụ lý vụ án khi đó.”
“Họ nói thế nào?”
“Họ nói tự cậu biện hộ rằng cậu thấy chuyện bất bình chẳng tha, làm vậy để cứu một cô gái, nhưng không đưa ra được chứng cứ. Sau này khi Lôi Vân Bảo vào tù, tôi đoán cô gái đó là giám đốc Bạch, bởi vì người đẩy gã vào tù là người nhà của giám đốc Bạch. Cộng thêm việc người của công ty Phần mềm Trí Văn nói rằng thời gian đó giám đốc Bạch từng có qua lại về mặt nghiệp vụ với công ty mà Lôi Vân Bảo công tác, cho nên tôi đoán người đó là cô ấy.”
Nghe Ôn Hân nói xong, tôi không dời mắt đi nơi khác, vẫn chăm chú nhìn cô ấy.
“Ôn Hân, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện?”
“Ừ, cậu nói đi.”
Tôi hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Đối với Bạch Vi, chuyện này không phải chuyện tốt, người nhà cô ấy cũng rất để tâm tới danh tiếng của cô ấy, cho nên, cậu có thể giữ bí mật chứ?”
Ôn Hân gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi không phải người lắm lời! Tôi đã biết chân tướng từ ba năm trước rồi, nhưng chưa từng nói với ai khác.”
“Được, cảm ơn cậu!”
Nói xong, tôi sải bước tiếp tục đi về phía trước.
Cô ấy là một cô gái rất thông minh, suy nghĩ thấu đáo, chỉ dựa vào vài manh mối đã đoán được chân tướng, vả lại...
Đột nhiên, tôi nghĩ tới một vấn đề nên dừng bước trong vô thức, quay người lại.
“Năm đó vì sao cậu muốn điều tra chuyện này?”
Cô ấy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tôi, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu,
“Tại sao?” Tôi nhắc lại câu hỏi.
Cô ấy cắn môi, dường như đã gom đủ dũng khí mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Bởi vì, tôi thích cậu!”
Tôi sững người, tuy rằng trước đó đã đoán được rồi, nhưng khi nghe đích thân cô ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy rất khó tin.
Tôi không hiểu lắm, suốt bốn năm đại học, chúng tôi không nói với nhau quá một trăm câu, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng qua lại, thế mà bảy năm sau đó cô ấy đột nhiên nói thích tôi.
Đúng là chuyện hoang đường!
Khiến người ta khó lòng tin được.
Thế nhưng, ban nãy cô ấy nói rất thành thật, ánh mắt và giọng điệu vừa ngượng ngùng vừa kiên định ấy cũng chứng tỏ cô ấy không hề đùa cợt.
Tôi né tránh ánh mắt của cô ấy trong vô thức.
Ôn Hân cũng cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Phương Dương, thực ra từ hồi đại học, tôi đã thích cậu rồi, trước nay chưa từng thay đổi, nhưng lúc đó cậu đang hẹn hò với Lạc Thủy. Hai người hạnh phúc và khiến người ta phải ngưỡng mộ như thế, tôi không đủ can đảm lên tiếng, cũng không muốn phá hoại tình cảm của hai người.”
“Sau khi nghe tin cậu ngồi tù, tôi không tin chuyện đó là sự thật nên cố tình tìm người điều tra chuyện này, cũng muốn gặp cậu một lần, nhưng lúc đó... Cậu với Lạc Thủy chưa chia tay, cho nên tôi đã không đi.”
Lúc tôi mới vào tù, quả thật Lâm Lạc Thủy vẫn chưa chia tay với tôi, cô ấy còn gửi một bức thư nói rằng sẽ đợi tôi.
Nhất thời, tôi không biết nên nói gì, tâm trạng khá phức tạp, đột nhiên rất muốn hút thuốc, vì thế mới lấy bao thuốc ra.
Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhớ ra rằng Xiêng La cấm hút thuốc bên bờ biển, nếu không sẽ bị phạt 100 nghìn baht, thậm chí phải vào tù, bất đắc dĩ, đành cất bao thuốc đi.
“Tôi tìm chỗ nào đó hút điếu thuốc.” Tôi mỉm cười một cách cứng nhắc và nói với Ôn Hân.
Cô ấy lặng lẽ gật gật đầu, sắc mặt có vẻ ảm đạm.
Tôi sải chân đi về phía bờ.
Chưa đi được bao xa, ngoảnh đầu nhìn lại, tôi vẫn thấy Ôn Hân đang đứng lặng tại chỗ, cúi đầu, dáng vẻ trông rất cô đơn. Khi gió biển thổi bay vạt váy của cô ấy, vẻ tịch mịch càng thêm rõ rệt.
Tôi cảm thấy không đành lòng, tự nghĩ bản thân cứ bỏ đi như vậy hình như rất tàn nhẫn.
Ít nhất cũng nên nói rõ ràng với cô ấy chứ nhỉ.
Nghĩ đến đây, tôi cất tiếng gọi: “Ôn Hân, có muốn đi dạo cùng nhau không?”
Ôn Hân ngẩng đầu, lát sau, cô ấy nở nụ cười dịu dàng, nhấc vạt váy đi về phía tôi.
Tôi và cô ấy sóng vai đi ra khỏi bãi cát, hướng về phía đường cái, tiến vào một bãi cỏ.
Dọc đường đi, không ai trong cả hai lên tiếng nói gì.
Sau khi tiến vào bãi cỏ, tôi thấy cô ấy đột nhiên rụt chân lại mới nhận ra cô ấy đang đi chân trần, hình như giẫm phải thứ gì đó.
“Đi dép của tôi này.” Tôi cởi đôi dép lê của khách sạn ra xếp ngay ngắn trước mặt cô ấy.
“Không sao, không cần đâu!”
“Yên tâm, tôi không bị hôi chân đâu. Xỏ vào đi, nếu không giẫm phải mảnh thủy tinh hay đầu đinh gì đó sẽ đau lắm đấy. Đừng lo cho tôi, da chân tôi dày lắm, không bị thương dễ như vậy đâu.”
Cô ấy không kìm được nên phải che miệng cười vài tiếng, sau đó nói “cảm ơn” rồi mới xỏ vào đôi dép lê rõ ràng to hơn chân cô ấy mấy số.
Sau khi đến vành đai xanh – nơi cách xa bãi biển và có chỗ ngồi thư thả, tôi ngồi xuống ghế, lấy bao thuốc lá thơm ra lắc lắc: “Không để tâm nếu tôi hút thuốc chứ?”
“Không sao đâu, bố tôi cũng hút, ngửi nhiều thành quen rồi.”
“Cứ bắt con gái hút thuốc gián tiếp như vậy không tốt tí nào, người làm bố như thế, cô nên mắng ông ấy.” Tôi đùa một câu rồi châm thuốc, hút một hơi thật sâu.
Ôn Hân lại bật cười khúc khích.
Thấy không khí đã dịu đi khá nhiều, tôi do dự trong chốc lát rồi chầm rãi nói: “Ôn Hân, à ừm... Tôi cảm thấy không hiểu lắm, rõ ràng trước đó chúng ta không tiếp xúc quá nhiều, tại sao cậu... Sao cậu lại thích tôi chứ?”
Ôn Hân cúi đầu, vén lọn tóc bị gió biển thổi tứ tung ra sau tai, nở nụ cười rất điềm nhiên: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì cậu khá đặc biệt, cũng có thể là vì thích một người chẳng cần đến lý do gì cả.”
“Liệu có phải là ảo giác không?” Tôi thử gợi mở, “Ví dụ như... Ví dụ như lúc đó cô nhìn thấy tôi và Lâm Lạc Thủy hẹn hò, thấy hình như tôi đối xử với cô ấy rất tốt, hình như rất ngọt ngào, sau đó sinh ra một dạng ảo giác.”
Cô ấy lắc đầu ngay, không hề do dự: “Không, không thể nào là ảo giác, nếu không cũng không đến mức độ nhiều năm rồi mà tôi vẫn... Không quên được cậu.”
Tôi quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn cô ấy, rồi lại rít một hơi thuốc.
Lần đầu tiên phát hiện ra mình được người ta yêu thầm, cảm giác này rất kỳ lạ, đã vậy đối tượng còn là cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như Ôn Hân.
Nếu tôi không thích một ai, có lẽ tôi sẽ cảm thấy vui vẻ, phấn khích, nhưng bây giờ... Tôi không thể nói rõ được cảm giác đó rốt cuộc là gì, tóm lại tâm trạng rất phức tạp.
Nhưng mà...
“Nhưng mà, tôi có người trong lòng rồi.”
Do sự hồi lâu, tôi vẫn gom đủ can đảm để nói ra câu ấy.
“Tôi biết, cậu thích giám đốc Bạch.”
Nằm ngoài dự đoán của tôi, Ôn Hân không tỏ ra buồn bã, sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, giọng điệu khi nói câu này cũng rất bình thường.
Có lẽ, chẳng qua là vì cô ấy giấu nỗi buồn dưới đáy lòng.
Tôi không phản bác câu nói này, bởi vì vốn dĩ tôi muốn nói cho cô ấy biết, tôi đã có người trong lòng.
Bình luận facebook