• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 461-465

Chương 461: Đánh lui

Oành! Pằng!

Một tiếng va chạm kết hợp với một tiếng súng, đầu của con hổ răng kiếm lại xuất hiện thêm một lỗ máu. Nhưng lực xuyên thấu của khẩu súng kiểu cũ trong tay tôi vốn không đủ, nó chỉ có thể bắn thủng da lông của con hổ răng kiếm, còn cái đầu thì không.

“Gào!”

Lần này, con hổ răng kiếm khác hẳn với lần trước. Nó lùi mạnh về sau mấy bước, ngay sau đó tiếp tục không màng bất cứ điều gì đâm sầm vào cái cây của chúng tôi.

Nếu cái cây bị đâm trúng thì kiểu gì cũng đổ.

Phùng Kha đã sợ hết mức hét toáng lên.

Lòng bàn tay tôi cũng đã lấm tấm mồ hôi, tôi vẫn đang ngắm bắn. Thân hình của con hổ răng kiếm ngày càng phóng đại trong tầm mắt tôi, tôi đã ngắm chuẩn vào cái đầu của nó. Hình như vào lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết, tôi đã biến thành một tay súng bắn tỉa.

Thân hình của nó lắc lư, tôi có thể phân biệt rõ ràng từng cử động của các thớ thịt và quy luật vận chuyển, sau đó tôi khẽ bóp cò.

Pằng!

Lại có tiếng súng vang lên, ngay sau đó bên dưới người chúng tôi vang lên tiếng tanh tách như nổ bỏng, như viên trân châu vỡ nát.

Cái đầu đang húc mạnh về phía trước của con hổ răng kiếm đột nhiên chậm lại, nó như người uống rượu say, bước đi lảo đảo, sau đó gào lên thảm thiết.

Bắn trúng rồi!

Tôi mừng rỡ, những người khác cũng vậy, Phùng Kha đầy vẻ kích động nói: “Phương Dương, anh bắn trúng mắt nó rồi!”

“Tốt quá rồi, Phương Dương, mau lên, bắn tiếp đi, giết con súc sinh này đi!”

“Mau, đừng để nó chạy mất!”

“…”

Lúc này, giọng nói thúc giục của Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm cũng truyền tới, nhưng tôi chỉ biết nhìn băng đạn cười khổ. Lần này, tôi nã súng liên tục, nên đạn trong khẩu súng này chỉ còn lại bảy viên.

Nếu tôi tiếp tục nổ súng để giết chết con hổ răng kiếm này, trừ khi có thể bắn trúng vào chỗ hiểm của nó, nếu không thì chỉ có phí đạn.

Phải biết là dù một mắt của con hổ răng kiếm này đã bị tôi bắn trúng, nó đã bị chột mắt, nhưng cũng không phải là con vật mà chúng tôi có thể đối phó được.

Chẳng mấy chốc, hình như con hổ răng kiếm đã nhịn được cơn đau, một mắt của nó bị chảy máu. Nó đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó gầm lên một tiếng, rồi khập khiễng chạy vào trong rừng từ một phía khác, biến mất dạng.

Tôi thầm thở phào một hơi, nhưng lại thấy cảm thán.

Chúng tôi đáng thương, không lẽ con hổ răng kiếm này thì không.

Có lẽ nhiều năm trước đây, đã có người cố tình để con hổ này ở lại đây. Nhưng chẳng hiểu thế nào, nó lại có thân hình như bây giờ và làm một vị vua oai phong trên hòn đảo này, không ngờ lại vô tình gặp phải chúng tôi.

Lần thứ nhất thì nó suýt nữa bị chúng tôi giết chết, lần thứ hai thì phải mang một bên mắt chột chạy mất.

Dù con hổ răng kiếm đã bỏ đi, nhưng chúng tôi vẫn chưa dám leo xuống. Kinh nghiệm từ lần trước đã chứng minh, con hổ răng kiếm rất thông minh, khéo khi nó đang giả vờ bỏ đi, rồi trốn ở một chỗ chờ chúng tôi leo xuống cũng nên.

Nhưng chúng tôi chờ gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn không hề thấy một tiếng động nhỏ nào.

Chúng tôi đứng trên chỗ cao nhất của cái cây, tầm nhìn của mỗi người đều khác nhau, phạm vi tầm mắt cũng rất rộng. Với thân hình khổng lồ của con hổ răng kiếm, nó không thể nào trốn trong phạm vi mấy trăm mét quanh chúng tôi được, vì thế chúng tôi thở phào một hơi.

“Leo xuống thôi!”

Nói rồi, tôi leo xuống khỏi cái cây đã sắp bị đâm đổ trước.

Ban nãy, tôi không nổ súng tiếp. Dù thấy nghi hoặc, nhưng không ai hỏi gì, chỉ có Bạch Vi lặng lẽ đi qua, rồi nắm lấy tay tôi.

Tôi lật tay nắm lấy cổ tay Bạch Vi, cảm nhận mạch đập dồn dập của cô ấy, cho đến khi mạch đập ổn định trở lại, tôi mới ngoảnh sang nhìn mọi người, nói: “Cứ tin tôi, nhất định chúng ta có thể rời khỏi đây”.

Qua chuyện con hổ răng kiếm lần này, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã đẩy vẻ bái phục, đặc biệt là Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha.
Chương 462: Nước

Từ lúc chúng tôi gặp con hổ răng kiếm đến giờ mới có một tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời dần ngả về tây, nhưng chúng tôi lại có cảm giác lâu như một thế kỷ vậy.

Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Chúng tôi vừa cảnh giác tình hình xung quanh, vừa nghỉ ngơi, uống ít nước ngọt và ăn chút đồ ăn là giải quyết xong bữa tối.

Tôi đứng dậy phủi mông nói: “Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian. Bây giờ thời gian có hạn, nếu chờ đến lúc trời tối mới đi thì không biết còn chuyện gì xảy ra nữa”.

Lúc này, Triệu Thư Hằng lo lắng đi tới hỏi tôi: “Phương Dương, có chuyện này tôi muốn bàn với anh”.

“Chuyện gì thế?”

“Anh còn nhớ bức vẽ thứ ba chúng ta đã nhìn thấy trên tấm bia đá không?”

Vẻ mặt của Triệu Thư Hằng vẫn đầy căng thẳng, anh ta vừa nói dứt câu, nhóm tôi vừa phấn chấn lên một chút đã lại trầm mặc.

“Trên bia đã có tất cả là ba bức vẽ, bức thứ nhất là con hổ răng kiếm thì chúng ta vừa mới gặp xong. Nếu không nhờ may mắn, khéo khi cả bọn đã toi mạng rồi cũng nên. Còn bức thứ hai…”

Triệu Thư Hằng còn chưa nói hết câu, nhưng điều này cũng không cần thiết, vì mọi người đều biết rõ anh ta định nói gì.

Con mãng xà khổng lồ đó.

Ngoài tôi và Bạch Vi ra, chưa ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của con mãng xà khổng lồ ấy. Nhưng nó chính là bức vẽ thứ hai, còn con hổ răng kiếm chúng tôi vừa gặp là bức số một.

Theo logic bình thường mà nói, có lẽ con mãng xà khổng lồ sẽ khó đối phó hơn con hổ răng kiếm nhiều.

Dẫu sao chúng tôi cũng đã từng nói, sự hung ác của mãng xà khổng lồ không ghê gớm như hổ răng kiếm, nhưng nó cũng không phải loài thương thiện gì.

Tôi nói: “Mọi người đừng lo, nếu chúng ta thật sự gặp phải con mãng xà khổng lồ, ai chạy được cứ chạy. Theo chúng tôi quan sát, con mãng xà khổng lồ đó sẽ chỉ tấn công những muốn rời khỏi đảo lúc ở vòng ngoài thôi, còn những người khác thì nó làm như không thấy.

Bạch Vi cũng đồng ý nói: “Đúng thế, chúng tôi đã gặp con mãng xà khổng lồ này tất cả là ba lần. Nếu nó muốn giết chúng tôi thì chúng tôi không thể chạy thoát được. Từ đó có thể thấy con mãng xà khổng lồ này không có lòng thù địch quá lớn với chúng ta”.

Hồ Kiếm trầm ngâm một lát, rồi cười nói: “Nếu vậy thì tốt quá rồi, chỉ mong sao hành trình cuối cùng này của chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió”.

Mấy cô gái cũng bắt đầu trầm mặc, không nói gì. Áp lực trong lòng của mọi người đều khá lớn, dù bây giờ tôi có nói gì cũng khó khiến họ phấn chấn lên được nên tôi đành nói: “Tóm lại là dù phía trước có như thế nào hay có thứ gì, chúng ta đã đi đến đây rồi thì chỉ có thể đi tiếp thôi. Nếu không lần này chẳng khác nào uổng công vô ích”.

Nói rồi, tôi lấy khẩu súng ra: “Ban nãy, mọi người bảo tôi thừa thắng xông lên, giết con hổ răng kiếm đó. Nhưng mọi người xem đi, bây giờ tôi chỉ còn bảy viên đạn thôi. Tôi bắn trượt phát nào là mọi người sẽ lại gặp nguy hiểm nhiều hơn. Vả lại, dựa vào bảy viên đạn này, chúng ta cũng không thể giết con hổ răng kiếm ấy được. Nhưng một khi chúng ta thật sự phải quay về cái hang kia, chỉ với bảy viên đạn còn lại này, dù thế nào cũng không thể sống sót qua nổi một mùa nữa đâu”.

Tôi hắng giọng: “Điều quan trọng hơn nữa là loại thú dữ như hổ thù râtai. Lần này, chúng ta làm nó bị thương, chờ nó hồi phục, kiểu gì lần sau cũng tới tìm chúng ta, hơn nữa chắc chắn sẽ không nương tay. Mọi người còn muốn đi tiếp không?”

“Đi! Chúng tôi đi!”

“Đương nhiên là phải đi cứ, Phương Dương, anh nói sao thì cứ làm vậy đi!”

Nghe tôi nói xong, mấy cô gái lập tức gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt cũng hiện lên vẻ hốt hoảng.

Hổ thù dai?
Chương 463: Đi lòng vòng

Đương nhiên các con thú dữ cỡ lớn đều thù dai, nhưng khi nó không phát hiện ra ta thì dù có thù dai cũng chẳng để làm gì, vì nó không thể cố đi tìm ta được.

Tôi nói vậy chỉ để dọa bọn họ thôi, đôi lúc nếu không bị dồn ép đến con đường cùng, con người sẽ không chủ động rời khỏi cái vỏ bọc an toàn, để mạo hiểm đi tìm một nơi cất giấu cuộc sống mới.

Chúng tôi không nhiều lời nữa, tiếp tục lên đường. Tôi vẫn dẫn đầu, còn Triệu Thư Hằng đi cuối, Hồ Kiếm phối hợp tác chiến ở giữa. Cả quãng đường không ai lên tiếng, mà đều tập trung chú ý tình hình xung quanh.

Có lẽ là nhờ tác dụng của câu nói ban nãy của tôi, lần này, mấy cô gái đều không hoảng sợ nữa, ngược lại còn chủ động đi theo sau tôi.

Tôi đã từng phân tích, diện tích của hòn đảo này không lớn, đặc biệt là khu vực giữa đảo này chỉ có duy nhất một khu rừng, vì thế đường đi cũng không xa.

Điều kỳ lạ là chúng tôi đi suốt từ vùng đồng bằng đến khu rừng này, nhưng không hề phát hiện thấy bất kỳ dấu vết kết thúc nào của cuộc hành trình.

Đi được một lúc, Triệu Thư Hằng xoa đầu nói: “Lạ nhỉ, thế này là sao? Tôi cứ thấy chúng ta như đang đi lòng vòng ý!”

Hồ Kiếm cũng cau mày nói: “Tôi cũng có cảm giác ấy, hòn đảo này dị thật, khu rừng trong này còn dị hơn nữa”.

Mấy cô gái cũng thấy kinh ngạc, sau đó căng thẳng nhìn xung quanh.

Tôi nói: “Mọi người đừng lo, tôi đã khắc một ký hiệu ở đây. Lát nữa, nếu chúng ta lại đi qua khu vực này thì đương nhiên sẽ phát hiện ra. Nhưng tôi có suy nghĩ khác với mọi người, tôi nghĩ chúng ta không hề đi lòng vòng, chỉ là hòn đảo này quỷ dị quá, khu rừng này không hề nhỏ như vẻ bề ngoài của nó thôi”.

“Kệ, chúng ta cứ thử đi!”

Bạch Vi cũng vội bổ sung thêm một câu, sau đó căng thẳng nhìn lên trời.

Tôi hít sâu một hơi, bây giờ đã không còn sớm nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi, ánh sáng ở chân trời đều đã biến thành màu vàng kim. Nếu tôi đoán không lầm, chắc khoảng nửa tiếng nữa là trời sẽ tối.

Đến lúc đó, dù đi tiếp hay nghỉ lại thì chúng tôi đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi lấy con dao gọt hoa quả ra, tìm một cái cây to nhất, rồi khắc một ký hiệu dấu ngang lên vị trí cao đến bả vai mình. Làm thế này có thể giúp chúng tôi nhận định rõ rốt cuộc mình đã đi qua đây hay chưa.

Để tránh thói quen mài móng của động vật, tôi cũng khắc một ký hiệu như vậy lên những cái cây khác. Vì thế tôi lại khắc thêm một nét sổ thẳng nữa, tạo thành dấu cộng.

Chúng tôi đi tiếp, quả nhiên mười phút sau, chúng tôi lại đi tới một nơi cực giống chỗ ban nãy, nhưng chúng tôi không tìm thấy cái cây đại thụ có khắc ký hiệu đó.

Điểm khác biệt rõ ràng hơn là trên con đường lúc trước đều là rừng rậm, nhưng bây giờ thì khác, hình như trước mặt chúng tôi là một thác nước.

Chúng tôi vẫn chưa đi ra khỏi rừng, từ xa đã nghe thấy tiếng nước róc rách, dòng nước va vào đá, âm thanh to lớn dội thẳng vào màng nhĩ chúng tôi, hơi nước mãnh liệt hòa vào không khí bay tới mũi chúng tôi.

Đột nhiên nhìn thấy cái thác nước này, đáng lẽ chúng tôi thấy rất vui. Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh ấy, lòng ai nấy đều rối bời.

Lúc trước, Triệu Thư Hằng cũng từng nói, bức vẽ thứ hai trên tấm bia đá mà chúng tôi nhìn thấy là một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn. Nhưng qua chứng minh của tôi và Bạch Vi thì con mãng xà khổng lồ ấy thật sự không lên bờ, mà chỉ sống dưới nước thôi.

Vốn chúng tôi đang vô tư, nhưng bây giờ, phía trước thật sự đã có một thác nước xuất hiện, mà nghe âm thanh thì không hề nhỏ tẹo nào.
Chương 464: Đi tiếp

Quê tôi ở Quế Ninh nên tôi đã nhìn thấy thác nước rất nhiều lần, và cũng cực kỳ nhạy cảm với tiếng của thác nước. Bây giờ phía trước chúng tôi vọng lại tiếng nước, tôi có thể khẳng định đó là một thác nước.

Nhưng song song với đó, nếu đã có thác nước thì kiểu gì cũng có dòng nước tương tự như sông ngòi.

Nếu lượng nước của thác nước này nhiều thì sẽ tạo thành một hồ nước lớn, sau đó sẽ nhập dòng ở một vùng trũng nào đó.

Nếu lượng nước ít, có lẽ chỉ là một cái ao nhỏ. Điều khiến tôi thấy căng thẳng là ở một khoảng cách xa thế này, mà tiếng nước vẫn vang lên rõ ràng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn là một hồ nước lớn.

Mọi người đều đoán là có nguy hiểm, riêng cô nàng Hàn Mỹ Kỳ vô tư thì lại đầy vui vẻ: “Oa, phía trước nhất định có một hồ nước lớn. Đi cả ngày hôm nay mệt muốn chết, toàn thân đều là mồ hôi, lát nữa tôi phải tắm một cái mới được. À, mong sao là một suối nước nóng”.

Hồ Kiếm hé miệng, định nói gì đó lại thôi, tôi cũng bổ sung lời y muốn nói trong lòng mình.

Đại tiểu thư à, IQ của cô thấp thế này, sao có thể sống tới tận bây giờ hả?

Cô ta vừa nói dứt câu, không thấy chúng tôi đáp lời thì khó hiểu ngoảnh lại, thấy chúng tôi đang trầm mặc thì nghi hoặc hỏi: “Mọi người sao thế?”

Sau khi được tôi cứu, Phùng Kha đã ngoan hơn hẳn, không còn lắm lời nữa. Nhưng bây giờ, cô ả cũng không nhịn được nữa rồi, lại khôi phục bản tính nhiều chuyện và điêu ngoa, không chút khách sáo nói: “Hàn Mỹ Kỳ, cô đúng là cái đồ ngực to não phẳng. À không, ngực cô cũng chẳng to đâu”.

Hàn Mỹ Kỳ lập tức đỏ mặt: “Cô, cô nói gì thế hả?”

Phùng Kha cười lạnh nói: “Cô có biết tại sao mọi người không lên tiếng không?”

Dứt câu, không chờ Hàn Mỹ Kỳ đáp lời, Phùng Kha nói tiếp luôn: “Vì chỉ có cái đồ ngớ ngẩn như cô mới tưởng phía trước an toàn. Mọi người đều biết sắp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ có cô là đần độn. Tôi thật sự không hiểu tại sao lúc trước Phương Dương lại cứu cô nữa”.

“Cô…”

Hồ Kiếm nhìn sang như muốn nói gì đó, vẻ mặt hơi phức tạp, cuối cùng y không lên tiếng.

Hàn Mỹ Kỳ cũng không hề khách sáo, hai tay chống nạnh nói: “Hừ, cứu tôi thì sao? Ít ra tôi không vướng tay vướng chân như một số người. Lúc nãy ở trên cây, nếu một mình cô chết thì không sao, còn suýt liên lụy đến Phương Dương nữa”.

Phùng Kha cũng nổi cáu: “Hàn Mỹ Kỳ, cô ăn nói cho cẩn thận nhá, có giỏi thì cô thử xem? Không tè ra quần mới là lạ đấy!”

“Thử thì thử!”

“Thôi im lặng hết đi! Đây là lúc cho hai cô cãi nhau đấy à?”

Thấy hai cô gái xắn tay áo, vào thế chuẩn bị đánh nhau, tôi vội lên tiếng ngăn cản.

Dù Hàn Mỹ Kỳ và Phùng Kha đang tức giận, nhưng cả hai đều khá phục tôi, mỗi người hừ một tiếng, rồi quay đi.

Tôi trầm giọng nói: “Bây giờ, tất cả chúng ta phải đoàn kết, chứ không được nội chiến. Tôi mong chúng ta đều có thể an toàn quay về xã hội hiện đại, chứ không phải giữa chừng có người phải bỏ mạng ở đây, hiểu chưa?”

Hàn Mỹ Kỳ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống nói “hiểu rồi”, giọng điệu cực kỳ ngoan ngoãn.

Tôi nhìn sang Phùng Kha, cô ả cũng liếc Hàn Mỹ Kỳ một cái, rồi nói: “Ok, chẳng qua là tôi trông cái vẻ ngớ ngẩn này ngứa mắt quá thôi…”

“Cô còn nói nữa?”

Tôi cau mày giả vờ không vui nói, Phùng Kha thè lưỡi với tôi, rồi mới ngoan ngoãn im miệng.

Tôi nhìn về phía vọng tới tiếng thác nước ở đằng trước, nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, nếu trời tối, mà trước có hổ, sau có sói là chúng ta nguy đấy. Vì thế, nhân lúc bây giờ trời còn sáng, chúng ta phải đi quan sát xem tình hình phía trước thế nào. Dù phía trước có thứ gì, chúng ta cũng phải đi”.
Chương 465: Phải đi

Dứt lời, tôi liếc nhìn mọi người một lượt, ai nấy đều điều chỉnh lại sắc mặt rồi gật đầu.

Thấy dáng vẻ định nói gì đó lại thôi của Hàn Mỹ Kỳ, tôi không nhịn được nói: “Hồ Kiếm, anh nói cho Hàn Mỹ Kỳ biết chúng ta sắp gặp thứ gì ở phía trước đi”.

Nhưng Hồ Kiếm còn chưa lên tiếng, Phùng Kha đã chen ngang: “Còn có thể là thứ gì nữa? Bức vẽ thứ hai trên tấm bia đá ấy”.

“Bia đá? Bức vẽ thứ hai?”

Mặt Hàn Mỹ Kỳ lập tức tái nhợt, giọng nói cũng hơi run rẩy, cô ta lắp bắp hỏi: “Ý của mọi người là phía trước có con mãng xà khổng lồ ư?”

Chúng tôi đều lặng lẽ gật đầu.

Tôi đi tới, khẽ vỗ vai cô ta, an ủi nói: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ mặc ai ở lại đâu”.

Mặt Hàn Mỹ Kỳ như sắp khóc đến nơi, nhưng thấy tôi nói vậy, cô ta đành phải gật đầu đồng ý.

“Rồi, nếu vậy thì chúng ta đi tiếp thôi, đừng lề mề nữa”.

Nói xong, tôi đi tiếp lên phía trước, nhưng Hàn Mỹ Kỳ lại có vẻ tội nghiệp nói: “Phương Dương, chúng ta thật sự phải đi tiếp sao?”

Tôi ngập ngừng một lát rồi rút khẩu súng bên hông ra, đưa cho cô ta: “Được rồi, cô không đi cũng được, tôi cho cô khẩu súng này. Nhân lúc bây giờ trời còn sáng, cô mau quay về cái hang mà chúng ta từng ở đi, tôi sẽ bảo mọi người đưa cho cô một ít đồ sinh hoạt và thức ăn”.

Tôi nhìn sang Hồ Kiếm: “Anh cũng có thể cùng ở lại đây với Hàn Mỹ Kỳ, nhưng chúng tôi vẫn muốn thoát khỏi đây, nên xin lỗi, chúng tôi buộc phải đi”.

Hồ Kiếm cười khổ nói: “Mặc kệ thế nào, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô chủ”.

Tôi gật đầu không nói gì, nhưng mặt Hàn Mỹ Kỳ đã trắng bệch, cơ thể cũng run lên, suýt nữa làm rơi khẩu súng trong tay xuống đất.

Một tay tôi vội vàng đỡ eo cô ta, một tay bắt lấy khẩu súng sắp rơi xuống đất.

Tôi vừa định lên tiếng, Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên ôm lấy tôi: “Phương Dương, mọi người đừng bỏ tôi và Hồ Kiếm ở lại, chúng tôi sẽ đi với mọi người”.

Tôi mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi luôn chào đón hai người”.

Nói rồi, tôi khẽ đẩy cô ta ra, kẻo làm Bạch Vi hiểu lầm là tôi đang lợi dụng sàm sỡ Hàn Mỹ Kỳ.

Hàn Mỹ Kỳ đã bắt đầu rơm rớm nước mắt, cô ta “ừm” một tiếng, rõ ràng nhìn thấy Hồ Kiếm cũng thở phào một hơi.

Hồ Kiếm không phải kẻ ngốc, ai nấy đều thầm hiểu chúng tôi có thể sống trên hòn đảo này hai tháng, nhưng không có nghĩa là y và Hàn Mỹ Kỳ cũng có thể như vậy.

Điều quan trọng hơn là nếu ở lại đây thì đồng nghĩa với cái chết. Nhưng một khi đi theo chúng tôi, ít ra còn có tia hi vọng trở về xã hội hiện đại.

Dẫu sao đến bây giờ, chờ mong vào đội cứu viện ở thế giới bên ngoài đã không có tác dụng, chúng tôi chỉ có thể tự thân vận động thôi.

Đây giống như một đề tài lựa chọn, một bên là có thể sống thêm một tháng.

Một bên là liều mạng trong tình huống có thể phải đối mặt với cái chết, nhưng một khi thành công thì có thể sống lâu trăm tuổi.

Đây chỉ là một sự lựa chọn dũng cảm thôi, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ chọn vế thứ nhất khi rơi vào tình huống này.

Ai cũng có bản tính đà điểu.

Chờ mọi người điều chỉnh tâm trạng xong, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Vì đã biết mối nguy hiểm tiềm tàng ở phía trước, nên chúng tôi đều thận trọng hơn. Khi trời tối dần, chúng tôi đã lặng lẽ lần mò tới bìa rừng.

Nhưng còn chưa kịp thở phào một hơi, thứ xuất hiện ở phía trước suýt nữa khiến chúng tôi đang ngồi trong bụi cây rớt tròng mắt ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom