• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466: Những điều học được

Trước kia, điều kiện nhà tôi không được tốt, nhưng ít nhiều tôi cũng đã được xem các loại chương trình trực tiếp như thế giới động vật. Còn về sau, đa số là tôi xem ké lúc Lâm Lạc Thủy xem.

Lúc đó, tôi cũng có chút ấn tượng với các con vật to lớn này. Nhưng người ta nói không sai, lý thuyết trong sách vở mãi chỉ là lý thuyết thôi, những con vật mà chúng ta nhìn thấy trên ti vi chỉ là bản thu nhỏ của chúng.

Đi tới tận nơi và chứng kiến tận mắt, ta mới có thể cảm nhận được luồng áp lực ấy lớn đến cỡ nào.

Lúc này, trước mặt chúng tôi đang có một cảnh tượng quỷ dị, ai nấy đều trợn tròn mắt, bịt chặt miệng mình để không phát ra một chút tiếng động nào.

Bên ngoài bụi cây là hai bãi đá, kẹp một con sông lớn rộng hơn hai mươi mét ở giữa, dòng nước dưới sông cuộn xiết, từng xoáy nước cuộn trào mãnh liệt không ngừng xoay tròn để thể hiện sự khủng khiếp của mình.

Đúng như chúng tôi dự đoán ban đầu, khởi điểm của dòng sông là một cái thác lớn. Nhìn từ góc này của chúng tôi tới, chắc cái thác nước này phải có đường kính bằng nửa cái sân bóng đá.

Trên mặt hồ là nước chảy từ trên thác xuống, sóng nước khổng lồ đang tỏa hơi nước lên không trung, vỗ mạnh lên mặt hồ, phát ra âm thanh còn khiến người ta sợ hãi hơn cả tiếng gầm của hổ răng kiếm.

Đây vốn là một cảnh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ, chúng tôi chẳng có tâm tư đâu mà thưởng thức, vì ánh mắt của chúng tôi đã bị một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn dưới hồ thu hút.

Tôi và Bạch Vi vừa nhìn đã nhận ra nó ngay, đây chính là con mãng xà khổng lồ mà chúng tôi từng nhìn thấy trên biển!

Thân hình khổng lồ của nó to hơn cả cái thùng nước, cái vẩy đen kịt và đôi mắt rắn vàng sẫm lạnh lẽo, thêm nữa thi thoảng nó lại thè cái lưỡi phân nhánh của mình ra mặt nước, da đầu chúng tôi dường như đểu nổ tung.

Sau giây phút đơ người ngắn ngủi, tôi cảm thấy mình đã hồi sức. Tôi nhìn sang Hồ Kiếm ở bên cạnh thì thấy y đang hơi run rẩy, trong mắt cũng đều là sự sợ hãi.

Trước kia, khi xem bộ phim bom tấn Anaconda ở rạp, tôi còn không hiểu tại sao đám người ấy lại khiếp sợ đến thế.

Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, con vật như con giao long trong truyền thuyết kia, làm gì còn con nào cấp cao hơn nó nữa?

Đấy là còn chưa bàn đến chuyện con mãng xà này to hơn con trong phim nhiều.

Tôi gọi từng người một, sau đó ra dấu bảo họ lùi lại.

Ai nấy đều căng thẳng không dám lên tiếng, nhưng đều hiểu ý của tôi và im lặng lùi lại. Chờ chúng tôi lùi lại khoảng hơn hai mươi mét, tôi mới nuốt nước miếng, nói khẽ: “Mọi người nhìn thấy hết chưa?”

“Thấy, thấy rồi!”

“Nó chính là con mãng xà đã ngăn cản chúng tôi ở trên biển à?”

Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm không nhịn được cất tiếng hỏi, tôi và Bạch Vi lặng lẽ gật đầu, ai người họ không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Phùng Kha nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

“Tôi đã quan sát địa hình xung quanh rồi, bên trên là thác nước, phía trước là sông lớn, dưới nước thì có một con mãng xà khổng lồ. Nhưng từ độ dài của con sông này có thể thấy khả năng cao là đổ ra biển. Điều này có nghĩa là chúng ta buộc phải nghĩ cách vượt qua con sông này, không thì chỉ còn nước chết trong rừng thôi. Đến mai, khả năng cao là lũ côn trùng sẽ về”.

Tôi trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ ít nhất đối phó với nó thì khẩu súng kiểu cũ này không có tác dụng, trừ phi cho tôi một quả lựu đạn, nên tạm thời chúng ta không cần nghĩ cách lấy cứng chọi cứng. Con mãng xà này không bằng con hổ răng kiếm, dù nó ôn hòa hơn con hổ răng kiếm, nhưng hình như nó cũng có suy nghĩ của mình.Ví dụ như chỉ tấn công sinh vật xâm nhập vào lãnh địa của mình, hoặc những ai muốn rời khỏi hòn đảo này”.

Bạch Vi gật đầu nói: “Vùng biển xung quanh hòn đảo nhỏ này là khu vực tuần tra để nó phòng tránh các sinh vật muốn rời khỏi đây. Còn con sông này chắc là lãnh địa của nó”.
Chương 467: Có muốn đi không?

Triệu Thư Hằng liếm môi nói: “Thế bây giờ, chúng ta có thể cử một người đi dụ con mãng xà này ra để những người khác đi vào không?”

Tôi cười khổ nói: “Nếu đơn giản như vậy, bức vẽ thứ hai đâu nhất thiết phải tồn tại làm gì”.

Triệu Thư Hằng cau mày, tôi vỗ vai anh ta: “Dù kiến nghị này của anh chẳng ra làm sao, nhưng suy nghĩ thì đáng được công nhận”.

Triệu Thư Hằng thấy hơi nghi hoặc, đang định lên tiếng hỏi thì tôi đã cười nói: “Ý của tôi là ý định cử người dụ con mãng xà này ra ngoài chẳng ra làm sao. Phải biết là tốc độ hành động của mãng xà nhanh hơn con người rất nhiều. Anh bảo cử một người đi dụ nó chẳng khác nào bảo người ấy đâm đầu vào chỗ chết à? Phụ nữ và trẻ nhỏ thì không tính, nếu là đàn ông thì chỉ có tôi, anh và Hồ Kiếm, anh có muốn đi không?”

“Đương nhiên là không”.

Triệu Thư Hằng vội vàng lắc đầu, quả quyết xua tay.

Tôi cười nói: “Vậy đâu có được. Tuy nhiên dù kiến nghị này của anh không được, nhưng chúng ta có thể dựa vào đó để thử dùng một con động vật khác xem có thể dụ được con mãng xà này hay không. Nói cách khác là chúng ta phải tìm ra điểm sơ hở của con mãng xà này, chỉ cần có lỗ hổng, chúng ta còn sợ không chui qua được chắc?”

Dù tôi nói với vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn đang rất rối bời. Vì hòn đảo này thật sự rất dị, chuyện lúc trước đã chứng minh con hổ răng kiếm có một trí thông minh nhất định, ai biết con mãng xà này có như thế hay không?

Nếu nó cũng vậy thì chúng tôi có thể xin chết được rồi.

Tôi vừa nói xong, mắt của Hồ Kiếm và Bạch Vi đã sáng lên, Bạch Vi vui vẻ nói: “Phương Dương, anh nghĩ ra cách rồi à?”

“Ừ, tuy hơi tốn thời gian, nhưng kiểu gì cũng có tính khả thi”.

Sau đó, tôi chậm rãi nói suy nghĩ của mình ra: “Chúng ta có thể bắt một, hai con vật, để chúng làm vật thí nghiệm trước. Nếu chúng có thể vượt qua thành công thì chắc chúng ta cũng không gặp nguy hiểm gì quá lớn. Còn nếu cách này không được…”

Nói rồi, tôi cười hi hi đi đến cạnh Tiền Lệ Lệ, cô nàng đẫy đà luôn khá trầm mặc Tiền Lệ Lệ thấy hơi hoảng hốt, nuốt nước miếng hỏi: “Phương Dương, anh định làm gì?”

Tôi cười he he nói: “Các cô còn nhớ những kỹ thuật học được ở chỗ của Lý Hạo không?”

Mặt Tiền Lệ Lệ hết đỏ lại trắng, cô ta hơi xấu hổ hỏi: “Phải làm ở đây sao?”

Tôi mù mờ: “Cái gì mà làm ở đây?”

Tiền Lệ Lệ nhìn tôi đăm đăm, rồi lại liếc sang Bạch Vi, Bạch Vi cũng có đầy vẻ nghi hoặc.

Tôi đang không hiểu ý của Tiền Lệ Lệ, chỉ thấy cô ta đột nhiên cúi người xuống, hai tay đặt lên hông tôi, bắt đầu cởi dây quần tôi ra.

“Mẹ kiếp, cô làm gì đấy?”

Tôi giật nảy mình, không nhịn được lùi lại liên tục. Mặt Tiền Lệ Lệ thoáng cái đỏ bừng như sắp rỉ máu, cô ta lắp bắp nói: “Anh chẳng bảo tôi thực hiện kỹ thuật học được ở chỗ của Lý Hạo ngay tại đây à…”

“Khụ khụ khụ…”

Nghe Tiền Lệ Lệ nói xong, đầu tôi quay mòng mòng. Hiểu lầm thế này có chết không cơ chứ, không chỉ những cô gái khác, đến ánh mắt Bạch Vi nhìn tôi cũng đang dần thay đổi.

Tôi vội ho khan mấy tiếng để che giấu sự ngượng nghịu của bản thân: “Tôi không nói đến chuyện này, mà là lúc các cô tắm ở suối nước nóng ý…”

“Cái gì? Phương Dương, anh còn nhìn trộm đám Tiền Lệ Lệ tắm à?”

Hàn Mỹ Kỳ kinh ngạc hô lên, rồi cũng nhìn tôi như một kẻ háo sắc.

Bạch Vi cũng cau mày.

“Mẹ kiếp, mọi người nghe tôi giải thích. Ý của tôi là lúc trước, bọn họ từng xách một ít phấn đuổi côn trùng, tôi đang muốn nói đến cái này”.

Đầu tôi như muốn nổ tung, cảm thấy mình đã rơi xuống hố sâu, không thể ngoi lên được.
Chương 468: Sào huyệt

Cảm nhận được những ánh mắt đầy nghi ngờ từ bên cạnh phóng tới, chỉ có Tiền Lệ Lệ mang vẻ xấu hổ, sắc mặt đỏ lên cúi thấp đầu xuống, còn Phùng Kha ở một bên thì cười trộm, tôi đành bất đắc dĩ kể lại chuyện lúc trước.

Tôi và Triệu Thư Hằng tình cờ phát hiện ra suối nước nóng, lại bất ngờ gặp được ba cô gái, hơn nữa nghe cuộc đối thoại thì họ đang nói về những món đồ mà chúng tôi bị trộm mất trước kia là do bọn họ dẫn người tới làm.

Một trong số các cô gái đó tôi cũng biết, chính là Viên Dung mà tôi và Bạch Vi đã tha cho lần trước.

Sau đó, khi uy hiếp ba người bọn họ, họ từng thoa một thứ dạng bột phấn rất kì lạ lên người, và nói đó là phấn đuổi côn trùng do Lý Hạo chế ra.

Mặc dù vẫn giữ thái độ hoài nghi nhân phẩm của Lý Hạo, nhưng tôi cũng thấy khá khâm phục phát minh lạ lùng và kì quái này của gã. Chí ít phấn đuổi côn trùng này hình như thật sự có tác dụng. Tuy chúng tôi luôn mang theo bên mình không dùng tới, nhưng khi nhìn thấy con muỗi to có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên đảo hoang này chỉ chăm chăm cắn tôi và Triệu Thư Hằng mà không quan tâm đến ba cô gái, chúng tôi không chịu được nữa bèn lấy thuốc ra dùng.

Nhưng chúng tôi lại sợ là thuốc độc nên mới không nhớ tới.

Bây giờ, chúng tôi phải đấu trí đấu dũng với con mãng xà khổng lồ này thì chợt nhớ đến nó.

Tôi nói xong, trong mắt của mọi người đều lộ vẻ đã hiểu, Bạch Vi hỏi: “Tiền Lệ Lệ, Phùng Kha, vậy bây giờ hai cô có còn nhớ cách chế tạo phấn đuổi côn trùng đó không?”

May là hai người họ vẫn chưa quên, cách điều chế phấn đuổi côn trùng nói ra rất phức tạp, nhưng kỳ thật lại rất đơn giản khi ở trên đảo này.

Trên thực tế, phấn đuổi côn trùng rất giống với thứ mà những đạo sĩ giả chuyên lừa bịp thời cổ xưa chế ra, thực ra chúng chỉ những loại thảo dược nghiền thành bột phấn rồi trộn lẫn với nhau, tắm xong thì thoa lên người một ít. Vì bên trong có chứa rất nhiều hương liệu mà côn trùng ghét, đương nhiên chúng sẽ không đuổi theo cắn nữa, thậm chí còn tránh thật xa.

Cách điều chế phấn đuổi côn trùng này cũng rất đơn giản, những thứ như hùng hoàng, ngải diệp thì có rất nhiều ở trên đảo này. Chúng tôi đều không nhận biết được, nhưng may sao Hồ Kiếm từng là một thợ săn, có một ít kiến thức về những thảo dược trong rừng núi, nên chúng tôi tìm kiếm trong khu rừng đằng sau một hồi, chẳng mấy chốc đã tìm được một số thảo dược, rồi chế thành phấn đuổi côn trùng.

Thời gian vốn đã không còn sớm nữa, chúng tôi nán lại như vậy, trời cũng đã tối sầm.

Chúng tôi vốn định quay lại khu rừng hổ răng kiếm ở trước kia, nhưng thứ nhất là tốn thời gian, hai là đường đi quá xa, tuy bây giờ chúng tôi ở trong cảnh nguy hiểm, nhưng chỉ cần không chọc giận con mãng xà khổng lồ kia thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Chúng tôi tìm một hang động nhỏ khuất tầm nhìn ở gần đấy, quẳng tạm đồ xuống đất, rồi làm một cái cửa gỗ cực kì đơn giản, sau đó nghỉ ngơi.

Vì con mãng xà khổng lồ đang ở trên dòng sông cách chỗ chúng tôi không xa, nên chúng tôi không đốt lửa, chỉ đốt cháy từng cành củi nhỏ một cách chậm rãi trong hang động. Ngọn lửa rất yếu, nhưng trong tình trạng chúng tôi đang chen chúc với nhau, nhiệt độ cũng đủ sưởi ấm.

Dù sao trong khu rừng và bên ngoài đảo không giống nhau, nhiệt độ trong rừng không cao, nhưng cũng không lạnh như đảo bên ngoài.

Trước khi chúng tôi ngủ cũng đã bàn bạc với nhau, quyết định thử từng cách một.

Theo suy nghĩ của Triệu Thư Hằng, trước tiên chúng tôi tìm mấy con động vật sống, làm vài cái bè gỗ loại nhỏ, buộc chúng lên bè gỗ rồi để trôi theo dòng nước, nhưng vẫn có thể đảm bảo nó đến được bờ đối diện.

Nếu mãng xà khổng lồ không tấn công nó, chứng tỏ chúng tôi cũng có thể qua sông bằng cách này.


Chương 469: Lần này tiêu rồi

Một khi kế hoạch thất bại, chúng tôi có thể thử đến phấn đuổi côn trùng, thoa nó lên người động vật. Nếu làm vậy cũng không được, chúng tôi thật sự bó tay rồi.

Nhưng vừa đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo ẩm ướt, lông măng sau lưng như dựng đứng cả lên. Tôi cảnh giác mở mắt ra, đồng thời ôm chặt súng săn trong tay.

Nhưng tôi vừa nhìn rõ sự vật trước mắt thì không nén được kinh ngạc ngây ra tại chỗ. Bên cạnh tôi là Triệu Thư Hằng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi, anh ta cũng bị cảnh tượng đáng sợ này làm khiếp sợ đến mức cả người không còn sức lực.

Nếu để diễn tả thì đó là cảm giác vừa mở mắt ra đột nhiên nhìn thấy Sadako xuất hiện trước mặt mình, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.

Nơi cửa hang vốn thông gió bây giờ đã tối đen, chỉ có một vòng ánh sáng trắng mờ ảo. Khi tôi đã thích ứng với hoàn cảnh, khôi phục thị lực thì lập tức thấy hối hận không thôi. Lúc tôi nhìn rõ thứ ở trong vòng sáng đó thì còn sợ đến mức hồn bay phách tán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngay lúc này đang có một cái đầu rắn to đùng xuất hiện trước mắt chúng tôi, hai con mắt vàng sậm như đang quan sát chúng tôi. Lớp vảy đen nhánh trên đầu rắn như mang hơi thở đến từ vực sâu, lưỡi nó phân nhánh không ngừng thè ra rồi thụt vào, một cảnh tượng hãi hùng khiến người nào nhìn thấy cũng sợ đến vỡ cả ruột gan.

Vào lúc trời tối, chúng tôi chọn một cái hang động có vị trí khá ổn ở lưng núi, cũng không gây sự chú ý lắm, quan trọng nhất là không có vết tích gì kì lạ.

Nói thật thì vùng này là nơi con mãng xà khổng lồ này sống, nếu như một hang động có vết tích của loài bò sát, tôi sẽ không bao giờ dám vào đó ở.

Như vậy chẳng khác gì đưa dê vào miệng rắn.

Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới là hang động này lại có chủ, mà chủ nhân của nó chúng tôi cũng đã từng gặp, chính là con mãng xà khổng lồ mà chúng tôi đã nhìn thấy trên dòng sông vào lúc chiều!

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, trên trán tôi đã đầy mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng, ở khoảng cách này, chỉ cần con mãng xà khổng lồ có ý định tiêu diệt chúng tôi thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể trở thành một miếng thịt trong miệng nó.

Phía sau tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm là bốn cô gái, lúc này bọn họ đang ngủ say sưa, không hề phát hiện ra cảnh tượng đáng sợ này, còn tôi và Triệu Thư Hằng vừa khéo đối diện với bên ngoài hang động, nên lập tức đối mặt với đôi mắt có thể ví với cái đèn lồng kia.

Mãng xà khổng lồ bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía tôi, tôi cố gắng muốn cử động, nhưng người lại như bị điểm huyệt, không chỉ mất hết sức lực, mà người còn nặng như đổ chì. Tay chân giống như đang đeo một vòng xiềng xích, hoàn toàn không thể cử động.

Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn con mãng xà khổng lồ chậm rãi bò về phía mình.

Nếu nói đối mặt với hổ răng kiếm, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi còn có sức đấu một trận, nhưng đối mặt với con mãng xà khổng lồ đáng sợ này, ngay cả dũng khí cầm súng tôi cũng không có.

Mãng xà khổng lồ càng lúc càng tiến lại gần tôi, mười mét, chín mét, tám mét...

Ba mét, hai mét, mãng xà khổng lồ đã ở ngay trước mắt!

Mẹ kiếp!

Tôi không ngừng gào thét phẫn nộ trong lòng, mau hành động đi, chứ chết oan ức như vậy, tôi thực sự không cam tâm.

Giống như khi đối phó với hổ răng kiếm trước kia, cho dù chúng tôi phải chết thì trước khi chết, cũng phải cho nó biết rằng, chúng tôi không hề yếu đuối, nó muốn giết chết chúng tôi thì cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Thế nhưng tay chân tôi vẫn không nghe tôi điều khiển, tôi có thể cảm giác được sắc mặt mình đã tái đến mức biến thành một tờ giấy trắng.

Xì xì...

Cái đầu to lớn của mãng xà khổng lồ dừng lại trước người tôi, đầu lưỡi phân nhánh dài thượt của nó thò ra khỏi miệng, dường như đang dò tìm thông tin của tôi.

Tôi thầm than trong lòng, thôi xong, lần này tiêu rồi.
Chương 470: Nguy hiểm

Xì xì…

Rắn là loài động vật máu lạnh, mà cái đầu to cỡ con nghé con của con mãng xà khổng lồ này mới chỉ tiền gần về phía tôi, mà đã khiến toàn thân tôi cảm thấy lạnh toát rồi.

Cặp mắt to như cái đèn lồng của nó đang nhìn vào mắt tôi, như thể thấy khó hiểu tại sao chúng tôi lại ở đây. Ở khoảng cách gần như thế này, dường như tôi có thể ngửi thấy mùi hôi tanh từ trên người nó.

A!

Chết mẹ rồi!

Cơ thể ơi, cử động đi!

Viền mắt tôi như muốn nứt ra, đến khi cặp mắt của con mãng xà khổng lồ không ngừng ứ máu, dưới sự áp lực cực đoan, tôi gần như cảm thấy người mình sắp nổ tung, nhưng cơ thể tôi vẫn không nghe sai khiến.

Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta cũng có vẻ tuyệt vọng và cam chịu số phận, mặt mày xám xịt.

Những lúc xem cảnh phim gặp tai họa, tôi thường nghĩ nếu mình là nam, nữ chính khi nhìn thấy chuyện gì đó khủng khiếp, sẽ phải hét toáng lên kêu cứu ngay.

Nhưng khi thật sự rơi vào tình huống ấy, tôi mới hiểu thì ra những cảnh phim đó diễn rất thật. Khi con người đối mặt với sự hoảng hốt và uy hiếp vượt ngoài sức chịu đựng của bản thân, thậm chí có thể quên luôn cả kỹ năng nói chuyện.

Bốn cô gái ở phía sau chúng tôi vẫn đang ngủ say sưa.

Lưỡi rắn bắt đầu cuốn về phía tôi, quấn một vòng ở thắt lưng tôi, thậm chí tôi còn đoán là mình sẽ chết ngay bây giờ.

Đầu tiên, tôi thấy hang động tối đen, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức…

Nhưng điều khiến tôi thấy cực kỳ ngạc nhiên là cái lưỡi rắn vừa chạm vào người tôi thì không khác gì tuyết đọng gặp ánh nắng, nó “xì” một tiếng rồi lùi ra khá xa mới dừng lại.

Nếu tôi có thể đọc hiểu ánh mắt của rắn, tôi sẽ phát hiện trong ánh mắt nó đang chứa đầy vẻ sửng sốt và đau khổ.

Cuối cùng tôi cũng bắt đầu dần cử động được, tôi ngẩn người nuốt nước miếng. Vì vừa bị cái lưỡi của con mãng xà khổng lồ quấn lấy, dù nó không đưa tôi đi, nhưng trên quần áo của tôi vẫn lưu lại mùi nước bọt và mùi hôi tanh nồng nặc của nó. Chỗ nào trên người tôi cũng dính nhơm nhớp, vô cùng khó chịu.

Nhưng hiện giờ, chất lỏng này giống hệt như chất xúc tác. Người tôi vốn như bị đông cứng đã bắt đầu hồi sinh như có cơn gió xuân ùa tới.

Tôi thấy vừa mừng vừa lo, nhìn chăm chăm vào cái đầu rắn khổng lồ cách mình không xa, đến hít thở cũng không được thoải mái.

Không ai biết tiếp theo đây, con mãng xà khổng lồ này có xông tới tiếp, sau đó đoạt mạng của tôi hay không.

Tôi liếc nhìn sang Triệu Thư Hằng, khi nhìn thấy cái lưỡi rắn quấn lấy người tôi, anh ta đã đau khổ nhắm tịt mắt lại. Nhưng vài giây sau, thấy không có điều gì bất thường xảy ra, anh ta lại mở mắt, trên gương mặt vẫn đầy vẻ kinh hoàng.

Cuối cùng vài giây sau, tôi đã khôi phục lại vài cử động, tôi khẽ động đậy ngón tay, cứng đơ, tê rần, sưng tấy… đủ mọi cảm giác lập tức xuất hiện, tôi cắn răng cố gắng cử động.

Tôi thầm biết rằng chỉ cần mình khôi phục được khả năng cử động của cơ thể thì sẽ có quyền chủ động nhất định.

Sở dĩ ban nãy, con mãng xà khổng lồ có thể khiến tôi hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, nguyên nhân chính là vì sức uy hiếp khủng khiếp mà nó mang lại cho chúng tôi.

Thêm nữa là cấu tạo của hang động này khá thấp nhỏ, khiến con mãng xà khổng lồ không thể sử dụng được cách tấn công nổi tiếng nhất của nó chính là dùng cơ thể quấn chết người. Vì thế, nó chỉ có thể dùng lưới quấn lấy người tôi, định giết chết tôi rồi nuốt vào bụng.

Nhưng cũng chính vì thế mà đây vừa là tình thế xấu vừa là ưu thế với chúng tôi.

Con mãng xà khổng lồ không thể chui hết cả cái thân mình to lớn của nó vào đây được, chúng tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng khom người xuống, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc tôi dùng súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom