-
Chương 111-115
Chương 111: Ra vẻ ta đây
Khi Long Thiên chuẩn bị bất chấp tiến tới, Vương Lệ Trân chỉ có thể ra đòn sát thủ hỏi: “Anh kết hôn với tôi là để trả thù Cừu Đông Thanh?”
Long Thiên nghe vậy lập tức trở nên chán nản, như kiểu quả bóng bị xì hơi, anh buông Vương Lệ Trân ra, sau đó đứng dậy châm điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm, tự nói với mình: “Liên quan quái gì tới em, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi”.
Thức ăn thì vẫn là thức ăn, hương vị thơm ngon như cũ, nhưng vô tình đã không còn hợp khẩu vị của Long Thiên nữa rồi, một mũi kim sắc bén nhuốm máu đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng anh.
Vương Lệ Trân thẫn thờ một lúc rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt ngầm oán trách khiến người khác không khỏi đau lòng, đặc biệt là sau câu ‘liên quan quái gì đến em’ khốn nạn của Long Thiên, ai oán hệt như kiểu Long Thiên lừa gạt tình cảm của con gái nhà lành vậy.
“Hừ hừ, đường đường là cậu chủ nhà họ Long, có chút chuyện này mà không dám thừa nhận ư? Trả thù một người phụ nữ, đúng là ra gì lắm đấy”, Vương Lệ Trân bóng gió nói, cái kiểu tranh chấp nhỏ mọn như này thật sự không phù hợp với phong cách của cô.
Long Thiên lại rút thêm điếu thuốc, không hề dừng bước, thậm chí còn chả quay người đáp lại câu nào, lần đầu tiên Vương Lệ Trân chiếm ưu thế mà lại chả có cảm giác vui mừng chiến thắng gì cả, ngược lại còn thấy hơi bị tội lỗi.
Chẳng lẽ do mình nói chuyện quá tổn thương người khác?
“Long Thiên!”, Vương Lệ Trân hét nhỏ một tiếng, không biết tại sao, lúc nổi nóng phát ngôn như kia xong, giờ cô muốn hỏi tội lại cảm thấy không được tự tin, điều này khiến cho Vương Lệ Trân lúng túng.
Long Thiên vẫn không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân ương ngạnh gọi lại lần nữa.
Long Thiên vẫn chỉ hút thuốc, ra vẻ ta đây không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân đứng dậy định rời khỏi, Long Thiên cũng chuẩn bị đi tắm, kết quả là đúng lúc Vương Lệ Trân ra tới cửa thì đột nhiên ngồi sụp xuống ôm bụng, lưng khẽ run lên, dường như không ổn lắm.
Long Thiên do dự một lúc nhưng vẫn tiến tới, phát hiện mặt của Vương Lệ Trân trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, mặc dù anh nhỏ nhen, nhưng sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, thấy người khác thất thế liền lấn tới, chẳng được tính là hành động vẻ vang gì cho cam, anh vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên lập tức ngồi xuống hỏi: “Em sao rồi?”
Vương Lệ Trân ngẩng đầu, cả khuôn mặt xác xơ nhưng vẫn cứng cỏi đáp: “Liên quan quái gì đến anh!”
Hay chưa, học đi đôi với hành, trực tiếp trả lại anh câu này.
Long Thiên nhíu mày: “Dì cả em tới à?”
“Chả liên quan cóc gì đến anh”, Vương Lệ Trân cúi đầu nói, cô chả còn mấy sức mà nói chuyện nữa, vì vậy cũng không nghĩ lời để đốp lại Long Thiên, hôm qua thâu đêm, cộng thêm mấy hôm nay đang đến ngày đó, sẽ đau hơn bình thường nhiều. Bụng dưới cô đau như bị đâm kim, với lại đây là chuyện khá riêng tư, làm sao cô có thể nhờ Long Thiên, người vừa trở mặt với mình giúp đỡ cơ chứ, chỉ đành ngồi sụp xuống để giảm bớt cơn đau, bụng dường như muốn chống đối cô vậy, cảm giác đau đớn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng khó chịu nổi.
Long Thiên vươn tay dìu cô, Vương Lệ Trân gạt tay anh ra như cô dâu nhỏ giận giữ, Long Thiên liền dùng sức kéo cô lên, Vương Lệ Trân muốn giãy dụa cũng chả còn sức nữa, có thể là do quá đau, cô không duy trì vẻ đoan trang nổi nữa, hoặc do người đàn ông trước mặt ngày đột nhiên trở nên bá đạo, khiến cô chợt trở nên mềm nhũn, cứ thế để Long Thiên dìu dậy, Vương Lệ Trân không cảm giác được gì nhiều, trong cơn mơ hồ chỉ thấy dường như có một người nâng mình lên với sự dịu dàng bất ngờ.
Long Thiên dìu Vương Lệ Trân lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo cô ra, Vương Lệ Trân không chịu, còn tưởng anh định lợi dụng cô, lập tức đưa tay ngăn lại, Long Thiên trợn mắt nhìn cô, ngữ khí không cho phép từ chối: “Yên nào!”
Vương Lệ Trân trước giờ luôn là nữ vương chiếm thế chủ động trên thương trường, vô cùng hiên ngang, giờ phút này lại rơi vào thế yếu, cánh tay mềm oặt bất lực, như bị ma xui quỷ khiến mà buông lỏng, Long Thiên chiếm thế chủ động, xoa xoa tay, sau đó đặt hai tay lên cơ bụng số 11 của Vương Lệ Trân, một làn hơi trắng từ từ bốc lên.
Vương Lệ Trân hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, cô tựa đầu vào chiếc gối vẫn đượm mùi hương của Long Thiên, cật lực không suy nghĩ linh tinh, chỉ cảm thấy được sống thật là tốt, không đau không khổ thật tốt, còn việc nắm lấy tay ai thì vẫn còn xa xôi lắm.
Nội lực được truyền vào vùng bụng, tạo nên một luồng ấm áp, khiến cho Vương Lệ Trân tươi tỉnh trở lại, cơn đau dần dần biến mất.
Cảnh tượng này chả còn xa lạ gì với Long Thiên, lúc nhỏ, Cừu Đông Thanh lớn hơn anh 2 tuổi, được nhận nuôi vào nhà anh, cũng bị bệnh đau dạ dày kinh niên, mỗi lần đau đến mức tê tâm liệt phổi, Long Thiên đều giúp cô ta mát xa bụng, có thể nói là cô ta đã bắt đầu thích anh từ những lần như vậy đi.
Nhưng mà với Long Thiên, một kẻ chả hiểu gì về tình cảm nam nữ mà nói, anh chỉ đang giúp một chị gái xinh đẹp mà thôi, hoàn toàn chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào như kia, thế mà lại không hề hay rằng từ lúc đó, Cừu Đông Thanh đã nhận định tình cảm với anh, rồi mới dẫn đến mấy chuyện hoang đường về sau.
Nếu nói Long Thiên không trách cô ta là nói điêu, mới đầu chỉ cho rằng vụ bắt cóc đó là tai nạn, nhưng ở Quỷ Môn rèn luyện mấy năm, anh đã dần hiểu ra được điểm đáng ngờ trong đó, nếu bọn bắt cóc muốn tống tiền, hoàn toàn không cần bắt cả Lâm Chi Tử, nhưng bọn chúng đã làm thừa một việc, đã vậy còn nổ súng giết chết Lâm Chi Tử.
Vậy vụ bắt cóc này là nhằm vào anh, hay là nhằm vào Lâm Chi Tử đây?
Khi đó còn bé ngu ngơ chưa biết gì sẽ cho rằng là nhằm vào anh, nhưng sau khi trải qua vô số lần bị phản bội, Long Thiên đã quen dùng cách nghĩ xấu xa nhất để phán đoán người khác.
Mỗi lần anh hồi tưởng lại tang lễ của Lâm Chi Tử, đều không thể quên được bộ dạng trốn ở trong góc cười khẩy một cách lạnh thấu xương của người con gái hại nước hại dân như Đát Kỷ trong truyền thuyết đó.
Đang tải...
Chương 112: Ái khanh bình thân
Long Thiên không nhịn được lại bật cười, anh rất thích đáp án này, bởi vì nó hợp tình hợp lý, nếu như chỉ có mấy lần anh hùng cứu mỹ nhân mà đối phương đã chủ động dâng tận miệng thì cũng không hứng thú nữa. Như vậy có khác gì cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé hại nước hại dân kia cơ chứ?
"Vậy sau này chúng ta cứ giữ khoảng cách của một người bạn cùng nhà là được rồi", Long Thiên nghiêm túc quan sát Vương Lệ Trân một lượt, sau đó nhe răng ra cười trước mặt cô.
Khoảng cách của bạn cùng nhà?
Vương Lệ Trân sững sờ chốc lát, đây rõ ràng là đòn có tác dụng ngược với mình, nhìn Long Thiên đang dần dần cách xa, Vương Lệ Trân âm thầm nhăn chiếc mũi xinh đẹp, tự lẩm bẩm nói: "Còn kiêu ngạo hơn cả tôi nữa cơ đấy".
Vương Lệ Trân không đuổi theo, bởi vì lần thứ nhất vào phòng Long Thiên gọi anh dậy, lần thứ hai cùng anh xuống lầu cũng chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi và cảm ơn, lần này còn đuổi theo nữa thì hương vị sẽ biến chất mất. Đây không phải là điều mà nữ hoàng Vương có thể thừa nhận được, cô không muốn gây ra hiểu lầm ai đang ám chỉ ai.
Chỉ là nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, Vương Lệ Trân đột nhiên có chút đăm chiêu, cùng ở với nhau hơn một tuần, ngoài hành động đạp cửa vô lý của anh ra thì sau đó dường như đều khá chính nhân quân tử. Ngoài việc miệng lưỡi có hơi độc địa thì cũng không có khuyết điểm rõ ràng nào, hơn nữa tối nào cũng về nhà, không có thói quen xấu đi qua đêm, còn cứu mình hai lần mà không đòi báo đáp gì cả.
Người này có lẽ xấu xa đến mức nào cũng không đến nỗi táng tận lương tâm đâu nhỉ?
Thế là không đúng lúc cũng không đúng thời điểm, Vương Lệ Trân cảm tính hét lên nói: "Long Thiên, tối nay tôi mời anh ăn cơm".
"Có thịt có rượu không?", Long Thiên quay người cười tươi hớn hở ngốc nghếch hỏi, bộ dạng vô cùng thật thà chất phác.
"Rượu thịt đều thoải mái", Vương Lệ Trân cười nói, cô đột nhiên phát hiện ra tên này cũng khá đáng yêu.
Long Thiên thắng cược một phen ngồi trên chiếc GTR, đợi sau khi Vương Lệ Trân lái chiếc Maserati rời khỏi ga-ra anh mới vỗ nhẹ vào ngực nói: "Chết tiệt, giả vờ quá lố suýt nữa thì toi rồi".
Cuộc đánh cược càng nhiều nguy hiểm thì càng mang lại nhiều lợi ích, Long Thiên thích sự kích thích đó, hơn nữa cũng không nhất định lần nào cũng sẽ có lợi, đối với anh ấy mà nói, những trò xiên xẹo của Tiểu Nam Tử trong mắt người ngoài chẳng qua cũng chỉ là mấy trò mà Tiểu Hổ Tử năm đó để lại mà thôi.
Đến công ty, vừa lên đến tầng mười hai đã phát hiện ra tất cả mọi người đang bận rộn hơn bình thường, bởi vì vừa đùa giỡn ở nhà một chút nên Long Thiên đã đến muộn mất nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa lúc này Chu Hòa Phong đang bị một gã đàn ông mắng: "Chơi điện thoại trong giờ làm việc, tổ các cậu làm ăn kiểu gì thế? Tập đoàn Vương Thị chúng tôi không phải nơi để nuôi không mấy kẻ vô dụng như các người".
Gã đàn ông này là một trong ba giám đốc đồng cấp, tên là Triệu Quang Lâm, cái tên rất dị mà con người cũng rất dị. Không chỉ là giám đốc nhân sự mà còn là phó giám đốc kinh doanh do khả năng kinh doanh không tệ. Một mình kiêm nhiệm hai vị trí như Triệu Quang Lâm bình thường chẳng phải đều chỉ để ý đến những người đứng đầu trong công ty thôi sao, anh ta thật sự tự coi mình như một ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch, cho nên vừa lên đến tầng mười hai nhìn thấy Chu Hòa Phong đang chơi điện thoại thì chửi lấy chửi để, thể hiện uy phong của mình.
Chu Hòa Phong tội nghiệp bị chửi cho tức đến ói máu nhưng vẫn không dám phản bác một câu, Tào Nghệ lại có chút ngứa mắt nói: "Giám đốc Triệu, anh ở tổ ba mà, chuyện ở tổ hai chúng tôi đâu phiền tới anh đến xen vào chứ?"
"Tôi thấy ngứa mắt không được sao? Công ty đang đối mặt với thử thách, các người thì chẳng nhờ vả gì được, tôi thân làm ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch mà còn không thể nói các người mấy câu sao?", đối với mấy người dù là nam hay nữ mà muốn đối nghịch với Triệu Quang Lâm thì anh ta đều phải đạp họ dưới chân.
Tào Nghệ nói thầm mấy câu: "Còn chưa lên chức mà đã ra vẻ cái gì chứ, đúng là đồ tiểu nhân".
Thính giác của Triệu Quang Lâm vô cùng tốt, nghe thấy vậy bèn quát lên: "Tào Nghệ, cô dám ăn nói liên thiên thì mau dọn đồ cút đi cho tôi!"
Tào Nghệ tức điên, Chu Hòa Phong sợ bạn gái mình Tào Nghệ sẽ bị thiệt thòi nên lập tức cúi đầu nói: "Giám đốc Triệu tôi sai rồi, xin lỗi anh".
Triệu Quang Lâm hắng giọng, nghiêm khắc nói: "Trước khi tan làm viết một bản kiểm điểm đưa cho tôi, ít hơn ba nghìn chữ thì cút".
"Ồ, người này là ai vậy? Oai phong quá nhỉ?", Phạm Thái Nhàn vừa đi vệ sinh vào thì nhìn thấy cảnh này nên kỳ quái nói.
Người đứng bên cạnh vội vàng kéo tay anh ta lại nói: "Anh Phạm, đây là giám đốc Triệu".
Một giám đốc nhỏ bé anh đây chẳng thèm để vào mắt, vốn dĩ anh ta tới công ty này là để đi làm cho vui, nguyên tắc cuộc sống của anh đây chính là tôi giẫm lên người khác thì được, nhưng người khác muốn lên mặt trước mặt tôi thì không được, vẫn giữ vẻ thản nhiên thờ ơ nói: "Hừ, lại là một tên giám đốc, Vương Thị chẳng có gì nhưng giám đốc thì lại một đống nhỉ".
Nhìn cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn, Triệu Quang Lâm cười lạnh nói: "Ở đây đến lượt một thực tập sinh như cậu lên tiếng sao? Mau chóng cút về làm việc cho tôi".
"Mẹ kiếp, bảo tôi cút sao? Hôm nay ông đây không phát uy thì anh lại coi tôi là một con mèo bệnh mất!", Phạm Thái Nhàn lập tức nổi điên, ở cả cái Bắc Hải này cũng chẳng có mấy người dám nói năng như vậy với mình.
"Anh Phạm, anh bình tĩnh đã", người bên cạnh vội vàng khuyên ngăn.
"Tránh ra!"
Phạm Thái Nhàn đẩy người đó ra, trực tiếp xông lên túm lấy cổ áo của Triệu Quang Lâm, kết quả đối phương lại lắc người nhẹ nhàng tránh được, nhân tiện đánh một quyền cực kỳ chính xác vào bụng Phạm Thái Nhàn, Phạm Thái Nhàn chỉ biết dựa vào mấy món võ mèo cào nhào về phía trước, vồ ếch sấp mặt trên sàn!
Người mà vừa nãy còn khuyên ngăn bụm miệng nói: "Tôi đang định nói với anh, Triệu Quang Lâm còn là một cao thủ Vịnh Xuân quyền!"
Phạm Thái Nhàm nghiến răng nói: "Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!"
"Anh có cho tôi cơ hội nói đâu", người kia bất đắc dĩ nói.
Lần này anh Phạm đã mất mặt thật rồi, đang do dự không biết có nên bò dậy hay không thì không ngờ vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Long Thiên xuất hiện trước mặt anh ta, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nói: "Ái khanh bình thân".
Chương 113: Cá cược
“Không biết tự lượng sức mình”, Triệu Quang Lâm vỗ vỗ bộ tây trang trên người mình, trông cũng ra dáng cao thủ, anh ta nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt khinh bỉ, bản thân anh ta là người của gia đình có truyền thống võ thuật Vịnh Xuân, tuy không kế thừa nghề nghiệp kinh doanh võ quán của bố nhưng sự tôi luyện những kiến thức cơ bản từ tấm bé đã hình thành phản ứng tự nhiên, anh ta bỏ võ thuật theo nghề kinh doanh nên chẳng có mấy thành tựu, nhưng bốn năm người bình thường sẽ không thể đến gần anh ta.
Vì thế Phạm Thái Nhàn đã bị rượu chè vét cạn sức mạnh không thể trở thành đối thủ của người này, sức mạnh chênh lệch thì đánh nhau cũng chỉ ăn hành mà thôi.
Bình thường chắc anh Phạm đã bắt đầu gọi điện thoại tìm người nhà cử mấy cao thủ tới đánh cho Triệu Quang Lâm một trận ra trò rồi, nhưng sau khi trông thấy Long Thiên thì anh ta lại thay đổi suy nghĩ, không muốn để anh Thiên vừa mới quen biết nghĩ anh ta là thứ con ông cháu cha chỉ biết dựa hơi người nhà.
Phạm Thái Nhà từ dưới đất bò dậy, hơi uất ức nhìn Long Thiên nói: “Anh Thiên, anh đừng đứng đó nhìn như thế, tên họ Triệu này quá đáng lắm, anh mau dạy cho tên đó một trận đi”.
Long Thiên liếc nhìn Phạm Thái Nhàn rồi quay sang Chu Hòa Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại ầm ĩ thế này?”
Bấy giờ Chu Hòa Phong mới đi tới ghé tai Long Thiên nói vài câu, cùng lúc đó thì Triệu Quang Lâm cũng đang quan sát anh. Nếu anh ta đoán không nhầm thì tám mươi đến chín mươi phần trăm người này chính là quản lý của nhóm hai, có rất nhiều tin đồn về Long Thiên, thậm chí anh còn nổi tiếng hơn cả Triệu Quang Lâm và anh ta thường không có ấn tượng tốt với những người nổi bật như thế. Hơn nữa Hoàng Phương Phi anh ta vất vả theo đuổi bao lâu nay lại khá là ưu ái Long Thiên, anh ta theo đuổi Hoàng Phương Phi cả năm còn chẳng có cơ hội cùng xuống căn tin ăn cơm với cô ta, thế quái nào tên giám đốc mới đến đây không bao lâu lại nhận được đãi ngộ này?
Anh ta nhìn Long Thiên với ánh mắt phiến diện và cảm xúc ghen tị, Triệu Quang Lâm kiêm cả hai chức, anh ta còn là nhân viên bán hàng xuất sắc của tập đoàn Vương Thị nên chiếm được ưu thế sân nhà, cười lạnh nói: “Cậu là ai?”
Long Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Quang Lâm, từ ánh mắt đó có thể nhận ra chắc chắn một trăm phần trăm người này đang muốn kiếm chuyện, nhưng anh vẫn giữ nụ cười mỉm, nói: “Tôi là giám đốc quản lý nhóm hai, chắc anh là giám đốc Triệu mọi người thường nhắc tới nhỉ?”
Triệu Quang Lâm có một thành tích khoe đến tận cuối đời vẫn còn khoe chính là anh ta từng ký được một hợp đồng trị giá năm triệu, hơn nữa còn là thành tích cá nhân, kỉ lục đó luôn được xếp thứ hai trong tập đoàn Vương Thị, anh ta cũng được tính là nhân tài hiếm có khó tìm, nếu như Vương Chấn Đào thích tính tình anh ta thì chắc cũng đã trở thành một cánh tay đắc lực.
Triệu Quang Lâm hừ lạnh nói: “Biết tôi là ai thì tốt, tôi là người đi trước nên buộc lòng phải nói cho cậu biết một số nguyên tắc của tầng 12 này đó là nghe lời cấp trên vô điều kiện, cậu nhìn lại cấp dưới của mình xem, tôi nói cậu ta mấy câu thì đã muốn đánh lại tôi rồi, cái loại não chỉ toàn cơ bắp này không có tư cách ở lại tập đoàn, tôi cho cậu biết nhé Long Thiên, hôm nay cậu phải đuổi việc cậu ta ngay lập tức cho tôi”.
Phạm Thái Nhàn nghe xong lập tức nổi điên, mắng: “Ái chà, mẹ nó chứ, thằng ranh con này láo thật, tôi không lên tiếng chắc anh tưởng mình ngon nên leo lên đầu lên cổ người ta ngồi hả, anh tưởng Phạm Thái Nhàn này dễ bắt nạt lắm chắc?”
“Anh với anh Thiên đều là giám đốc, thế quái nào anh lại được quyền sai khiến người ta làm này làm kia”, Tào Nghệ cũng không thể nhìn nổi nên lên tiếng.
Triệu Quang Lâm khinh bỉ nói: “Tôi là giám đốc của hai bộ phận khác nhau, còn là người đi trước, chẳng lẽ tôi không được nói cậu ta vài câu ư. Còn cô đấy Tào Nghệ, cô có biết mình đang ở cái vị trí gì không? Thứ nhân viên quèn mà cũng dám chen miệng vào, không biết tôn ti trật tự là gì hả!”
Cái thói quan liêu ăn sâu vào máu, thật ra Long Thiên cũng hơi bực bội, hình như anh chưa làm gì đụng tới tên họ Triệu này, tại sao anh ta phải ra vẻ ta đây trước mặt anh, cho đến khi Chu Hòa Phong nói Triệu Quang Lâm theo đuổi Hoàng Phương Phi rất lâu rồi thì anh mới chợt hiểu ra, hóa ra là do phụ nữ nên mới chạy tới ra oai phủ đầu với anh.
Tào Nghệ đang định phản bác, cô ta thật sự rất ghét tên Triệu Quang Lâm này, nhưng Long Thiên lại nháy mắt bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh lên tiếng: “Người ta là tiền bối, chúng ta nên khiêm tốn học hỏi nhiều vào”.
“Xem như cậu biết điều”, Triệu Quang Lâm kiêu ngạo nói: “Người mới thì nên ra dáng người mới, bây giờ lập tức đuổi việc tên nhân viên nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo này đi thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa”.
Khả năng nhẫn nhịn của anh Phạm vượt ra ngoài dự đoán của Long Thiên, anh cứ tưởng nghe thấy những lời đó thì Phạm Thái Nhàn sẽ lao tới sống mái với Triệu Quang Lâm, làm những việc ngốc nghếch như cách anh ta đừng đối phó Đông Tử, nhưng lần này anh ta lại không làm thế, chỉ đứng cắn răng nén giận, xem ra cũng có tiến bộ.
Triệu Quang Lâm dần trên cơ người khác nên cảm thấy cực kỳ thích thú, cảm giác khó chịu bực bội trong lòng anh ta đã vơi đi kha khá, anh ta đắc ý liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, ra vẻ ta đây là nhất, thiếu điều hất luôn cái mặt lên trời.
“Tôi cảm thấy hơi tò mò, nếu giám đốc Triệu là người quản lý bộ phận tiêu thụ thì chắc doanh số bán hàng phải cao lắm nhỉ, có thể nói ra cho tôi học hỏi chút được không?”, Long Thiên nheo mắt nói, anh lại bắt đầu giả heo ăn thịt hổ rồi.
Người sống trên đời ấy mà, mỗi lần nhắc tới thành tích của mình thì lại bắt đầu chém gió, Triệu Quang Lâm cũng không ngoại lệ, anh ta kiêu căng nói: “Năm ngoái doanh số bán ra của thuốc và dụng cụ y tế lên đến hơn hai mươi triệu, trong đó có hợp đồng năm triệu là của cá nhân tôi hoàn thành!”
Đúng là một nhân tài của tập đoàn Vương Thị, thảo nào lại hống hách kiêu ngạo như thế, với thành tích đó thì đến công ty dược nào lại chẳng nhận được đãi ngộ tốt?
Long Thiên tỏ vẻ cực kì khâm phục, nói: “Giỏi thật đấy, mọi người có nghe thấy không? Chúng ta phải học tập giám đốc Triệu nhé”.
Thành viên của nhóm ba gần đó trông thấy Triệu Quang Lâm và Long Thiên đụng độ với nhau cũng chạy tới hóng hớt, có thể nói mấy hôm nay Long Thiên nổi lên như diều gặp gió, nhóm hai cũng bắt đầu lên mặt, bây giờ nhìn thấy giám đốc của mình có thể khiến cho Long Thiên và tất cả thành viên nhóm hai phải tròn mắt kinh ngạc thì bọn họ vui vẻ cũng là lẽ thường.
“Vớ vẩn, cần anh nhắc nhở chắc, tất nhiên giám đốc Triệu là tấm gương cho chúng tôi noi theo rồi!”
“Chắc tới hết đời nhóm hai mấy người cũng không thể tìm ra một người giỏi như giám đốc Triệu đâu”.
Chương 114: Hợp đồng năm mươi triệu
“Phạm Thái Nhàn đó nên bị đuổi việc từ lâu rồi, ngày nào cũng đến trễ về sớm, đúng là con sư tử dẫn dắt một đám cừu có thể đánh bại bầy sư tử được dẫn dắt bởi một con cừu, sáng nay Long Thiên còn đi trễ đấy, đúng là chủ nào thì tớ nấy mà!”
Sắc mặt đám Chu Hòa Phong cực kỳ tệ, vì nhóm ba có quan hệ khá tốt với bộ phận tiêu thụ nên thường xuyên châm chọc mỉa mai các nhóm khác trên lầu 12, nhất là khi tên vô dụng Trương Lượng quản lý nhóm hai thì họ chính là đối tượng bị khinh bỉ nhiều nhất. Tất cả các thành viên trong nhóm hai đều bị bắt nạt, khó lắm mới đổi quản lý khác khiến họ nở mày nở mặt thì hôm nay lại bị đè đầu cưỡi cổ, tất nhiên chẳng có người nào cảm thấy thoải mái nổi.
Tất nhiên bọn họ đều dõi mắt nhìn về phía Long Thiên, hi vọng rằng giám đốc oai phong lẫm liệt của mình có thể trút cơn tức này cho họ, nhưng điều khiến họ bất ngờ là Long Thiên vẫn làm như không có gì xảy ra, thậm chí còn có vẻ đang nịnh bợ Triệu Quang Lâm.
“Cậu có nghe thấy không giám đốc Long? Phạm Thái Nhàn đã khiến cho rất nhiều người phải lên tiếng, nếu cậu không đứng ra đuổi việc cậu ta thì chúng ta đi tìm ông Liêu giải quyết!”, có thể thấy Triệu Quang Lâm là một kẻ biết cách nắm lấy thóp của người khác, lợi dụng Phạm Thái Nhàn để gây chuyện và biến mọi thứ trở nên hết sức hợp lý.
Phạm Thái Nhàn tức điên người, nếu không phải theo chân Long Thiên học hỏi một vài thứ thì chắc anh ta đã vỗ mông chạy lấy người từ lâu rồi, tất nhiên trước khi đi thì phải dạy dỗ cho Triệu Quang Lâm một vài bài học nhớ đời. Nhưng thấy Long Thiên vẫn im lặng không nói, anh ta cũng không tiện lên tiến.
Trong mắt người ngoài thì ánh mắt Long Thiên khá là ba phải, nhưng trên thực tế đó là thái độ của anh khi nhìn một kẻ ngốc, tranh cãi với một tên ngu ngốc chẳng có gì hay, tốt nhất là cứ mặc cho anh ta thích làm gì thì làm để anh ta lại càng ngu ngốc hơn mới là phương pháp chính xác.
Đúng lúc này, điện thoại Long Thiên vang lên, anh nhìn lướt qua thấy đó là Hoàng Phương Phi bèn vội vàng đi sang một bên nghe máy: “Chuyện gì thế chị Phi?”
“Tôi nghe nói cậu và Triệu Quang Lâm đang cãi nhau trên lầu 12 hả?”, Hoàng Phương Phi cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Long Thiên không xem Triệu Quang Lâm ra gì, anh vui vẻ đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là một buổi xiếc khỉ miễn phí thôi, anh ta muốn ra vẻ ta đây mà tôi cản thì cũng kỳ, kẻ đầu sỏ nhà chị đừng có ở đó mà cười nhé, anh ta ngu ngốc thế này là do chị đấy còn gì nữa?”
“Ha ha ha, thông minh đấy, cậu đừng trách tôi làm gì, được người đẹp để ý cũng khó lắm chứ có phải dễ dàng gì, người khác chẳng được thế đâu”, Hoàng Phương Phi cười ha hả ở đầu dây bên kia.
Long Thiên đặt tay lên trán, bất đắc dĩ nói: “Chị Phi, người ta lại đánh giá chị là người xấu tính bây giờ”.
Tiếng cười của Hoàng Phương Phi vang lên, Long Thiên có thể tưởng tượng ra được nụ cười xinh đẹp của người con gái đó, cô ta cười xong mới lên tiếng: “Được rồi, chị không phải là người ăn cháo đá bát, chị vừa mới chuẩn bị cho cậu một món quà lớn, cậu cứ dùng nó để vả mặt Triệu Quang Lâm đi nhé”.
Nói xong lập tức cúp điện thoại, Long Thiên hơi khó hiểu, không biết người phụ nữ này lại tính chơi trò gì.
Bấy giờ, Triệu Quang Lâm thấy Long Thiên vẫn còn đứng nghe điện thoại và không thèm đoái hoài gì tới mình, anh ta tức tối gọi: “Này Long Thiên, cậu có nghe tôi nói gì không đấy? Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là đuổi việc Phạm Thái Nhàn, hai là gọi ông Liêu đến đây giải quyết”.
Long Thiên quay đầu lại liếc nhìn Triệu Quang Lâm, o bế thế là được rồi, đến lúc phải giải quyết tên này thôi.
Long Thiên đi về phía anh ta, nói: “Hay là chúng ta cá cược với nhau đi?”
“Cái gì?”, Triệu Quang Lâm lạnh lùng hỏi lại.
“Doanh số của anh trong một năm là hai mươi triệu, nếu như hôm nay tôi có thể đặt được mức doanh thu đó thì anh sẽ phải xin lỗi Phạm Thái Nhàn và trần truồng suốt một tiếng đồng hồ trên lầu 12, anh thấy thế nào?”, Long Thiên thong thả nói.
Hai mươi triệu không phải là hai ngàn đồng, Long Thiên vừa nói xong thì mọi người đã nhìn anh như nhìn một kẻ điên, Triệu Quang Lâm lại cười hả hả như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước: “Một ngày đạt doanh số hai mươi triệu, Long Thiên, cậu chém gió cũng phải có mức độ thôi, đừng có tự lấy đá đập chân mình nhé!”
Một giám đốc vừa mới nhậm chức, còn chẳng phải là người địa phương, nghĩ thế nào cũng không thể hoàn thành được mục tiêu đó trong vòng một ngày, Triệu Quang Lâm còn đang nghĩ chẳng biết anh có phải là một tên điên trốn trại không.
“Đừng đánh trống lảng, anh chỉ cần nói anh có đồng ý hay không là được”, Long Thiên mất kiên nhẫn nói, có ít nhất ba người trên thế giới này từng thiếu món nợ ân tình với Bạch Diêm Vương, những người đó đều có gia tài trăm triệu hay thậm chí là mấy chục tỷ, chỉ cần Long Thiên muốn thì một cú điện thoại là đủ để họ xếp hàng đưa tiền tới đây. Suy cho cùng thì hai mươi triệu để giúp Bạch Diêm Vương một lần, tính đi tính lại họ vẫn lời.
“Tất nhiên là đồng ý rồi, tôi rất mong chờ được xem cảnh cậu trần truồng đấy”, Triệu Quang Lâm cười lạnh.
“Ha ha, có cái hay để xem rồi, tôi từng thấy kẻ tự tìm đường chết nhưng chưa thấy ai ngu thế này”.
“Tôi phải chuẩn bị sẵn điện thoại sạc pin đầy đủ để quay lại cảnh đó mới được”.
“Long Thiên, nếu như đến lúc đó cậu đổi ý thì phải làm sao? Giám đốc Triệu, tôi nghĩ anh nên bắt cậu ta viết giấy làm bằng chứng sẽ chắc ăn hơn”.
Người của nhóm ba cùng lên tiếng nói hùa, cả đám đều dõi mắt xem trò vui.
Thành viên nhóm hai thì hơi lo lắng, thậm chí Chu Hòa Phong còn đi tới kéo lấy Long Thiên bảo: “Anh Thiên, đừng giận quá mất khôn”.
“Không có gì đâu, mọi người cứ chuẩn bị sẵn điện thoại đủ pin, đủ bộ nhớ đi”, Long Thiên cười cực kì tự tin.
Phạm Thái Nhàn cầm điện thoại di động chuẩn bị nhắn người nhà chuyển hai mươi triệu tới cho tập đoàn Vương Thị, xem như lễ ra mắt thầy thì Long Thiên lại bình tĩnh như không có gì xảy ra, giữ tay anh ta lại.
Đột nhiên máy fax của nhóm hai vang lên!
Tào Nghệ đứng bên cạnh máy fax liếc sang nhìn hợp đồng được gửi tới, đọc được một chút thì bất ngờ hét lên: “Năm… Năm mươi triệu, hình như là năm mươi triệu!”
Có lẽ và vì xúc động nên giọng Tào Nghệ hơi lắp bắp.
“Không thể nào, một hợp đồng năm mươi triệu?” Khi Triệu Quang Lâm bắt đầu hoạt động lại thì mặt anh ta thối hoắc như vừa mới ăn phải phân, anh ta giật lấy hợp đồng trong tay Tào Nghệ và cẩn thận kiểm tra.
Bản fax đó được gửi từ phòng làm việc của Hoàng Phương Phi, nó không thể là giả, hơn nữa số trên đó còn được viết in hoa nên không sai vào đâu được, ngó xuống chỗ ký tên thì Triệu Quang Lâm lại càng muốn chết quách đi cho xong!
Tào Nghệ tinh mắt cũng phát hiện ra cái tên được ký bên dưới, hai mắt cô ta sáng lên nói: “Là Long Thiên, đó là tên của giám đốc Long, trời ạ, năm mươi triệu thật này!”
Người nhóm hai bắt đầu vui vẻ nhảy nhót hoan hô, người nhóm ba lại lặng ngắt như tờ, thậm chí có mấy người còn kinh ngạc đến nỗi rụng cả râu.
Nhất là Triệu Quang Lâm, có thể nói vẻ mặt anh ta bây giờ cực kì đặc sắc, muôn màu muôn vẻ.
Chương 115: Là gỗ đàn hương chứ không phải gỗ mục
Nhoáng cái đã hoàn thành xong hợp đồng đơn hàng năm mươi triệu tệ, đây là việc chưa từng có trong tiền lệ của tập đoàn Vương Thị. Dù là kỷ lục cao nhất của giám đốc bộ phận kinh doanh Hoàng Phương Phi cũng chỉ có đơn mười triệu tệ, hoàn toàn không thể so sánh với Long Thiên được. Hiện giờ không chỉ mỗi tầng mười hai mà ngay cả tập đoàn Vương Thị đều đang xôn xao cả lên.
Long Thiên lúc này mới phản ứng lại, anh cảm kích món quà lớn do chính Hoàng Phương Phi tặng này, người phụ nữ này cũng coi như có nghĩa khí, toàn bộ mấy đơn hàng mà Đoàn Ân Long xuống tay ký đều tính hết cho Long Thiên, tặng cho mình một món quà phải nói là một cơ hội thuận nước đẩy thuyền. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này thông minh, biết tặng quà gì thì Long Thiên sẽ thản nhiên đón nhận, như vậy cũng tốt, đỡ phải gọi cho mấy người kia nữa để tránh việc phải nợ ân tình. Đặc biệt là cô công chúa Loli của nước nào đó, nếu như Long Thiên mở miệng nhờ vả thì lần sau gặp đoán chừng lại phải làm bạch mã cho cô ta cưỡi rồi.
Toàn bộ nhân viên của tầng mười hai đều nhìn Long Thiên, Chu Hòa Phong vẻ mặt kích động nói: "Lão đại, anh đúng là khiến chúng ta mát mặt quá!"
Thành viên của tổ hai ai cũng hí hửng, bây giờ có thể ngạo nghễ nhìn tổ ba rồi, dường như đơn hàng năm mươi triệu kia giống như sự tự hào của chính họ vậy. Ngược lại biểu cảm của các thành viên tổ ba giống hệt như Triệu Quang Lâm, nghẹn họng, cú vả này cũng thật mạnh mẽ, hơn nữa còn chưa đến hai mươi phút đã hoàn thành ký kết rồi, thực sự khiến họ không biết giấu mặt vào đâu, chẳng trách ngay đến cả sát thủ Hồng xưa nay không dễ đối phó cũng phải chịu thiệt trong tay của người này, đây không phải là người có thể dùng lẽ thường để miêu tả được.
"Không thể nào!", Triệu Quang Lâm gào lên cố vớt vát nói: "Đây là giả, đánh chết tôi cũng không tin hợp đồng này là thật!"
Tào Nghệ vẫn luôn không ưa Triệu Quang lâm nói: "Giám đốc Triệu, bộ hợp đồng này là do phòng kinh doanh gửi đến đấy, bên trên còn có chữ ký của giám đốc Hoàng, sao có thể giả được chứ, không tin thì anh tự mình đi kiểm tra đi. Nếu như là thật thì hi vọng giám đốc Triệu có thể thực hiện lời hứa, làm một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo".
Tào Nghệ còn cho thêm một nhát dao đau hơn này nữa, nhắc lại cuộc cá cược ban nãy của Triệu Quang Lâm.
Chu Hòa Phong cũng ra vẻ kỳ quái nói: "Giám đốc Triệu vẫn luôn là tấm gương của tầng mười hai chúng ta, làm gì có chuyện nuốt lời chứ, anh ấy tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu".
Mới sáng sớm ban nãy Chu Hòa Phong đã bị Triệu Quang Lâm mắng như tát nước vào mặt, lúc này có cơ hội để giậu đổ bìm leo thì tất nhiên không thể bỏ qua rồi. Triệu Quang Lâm hung hãn trừng mắt liếc xéo Chu Hòa Phong một cái, Chu Hòa Phong chó cậy gần nhà nên cũng quắc mắt lườm lại.
"Giám đốc Triệu, không phải anh nói sẽ khỏa thân chạy bộ sao?"
"Chúng tôi chuẩn bị điện thoại xong hết rồi, nhanh lên đi".
"Làm người không được thất tín, đây chẳng phải là đạo lý mà giám đốc Triệu suốt ngày dạy chúng tôi đó sao?"
Các nhân viên của tổ hai lần lượt a dua kích bác vào, sắc mặt của Triệu Quang Lâm càng lúc càng khó coi, đây chính là cái gọi là đâm lao thì phải theo lao, đến lúc này anh ta chỉ có thể nói: "Tôi xuống hỏi giám đốc Hoàng đã rồi tính".
Anh ta muốn mượn cớ để chuồn lẹ, Long Thiên nháy mắt ra hiệu, Phạm Thái Nhàn đứng đằng sau liền cản Triệu Quang Lâm lại nói: "Sao thế được, thực hiện lời hứa trước đã, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy".
"Tôi đi hỏi đã, cậu đừng có cản", Triệu Quang Lâm xua tay nói.
"Tôi có thể giúp anh gọi điện hỏi", Long Thiên vui vẻ nói: "Giám đốc Triệu, đừng cố giãy dụa nữa, mọi người đều đang đợi đó, đừng làm mất hứng chứ".
Triệu Quang Lâm cười lạnh nhìn Long Thiên nói: "Tôi muốn đi, cậu có thể ngăn được tôi sao?"
Long Thiên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, Triệu Quang Lâm vươn tay ra định đánh lén Phạm Thái Nhàn, nhưng Phạm Thái Nhàn vừa nãy bị ăn một cú đấm nên đã thông minh hơn, vội vàng lùi lại phía sau né tránh. Nhưng dù cho đã cách một khoảng rồi nhưng Triệu Quang Lâm vẫn quỷ mị bám đuổi truy sát, Phạm Thái Nhàn lớn tiếng chửi tên khốn này đúng là quá vô liêm sỉ, chẳng có chút phong thái của cao thủ gì cả.
Không đợi cho Phạm Thái Nhàn chửi hết câu, Triệu Quang Lâm đã đuổi đến trước mặt, đánh ra một quyền, nhìn vào tư thế có thể thấy kỹ năng rất thành thạo, một tay có nền tảng không dưới mười năm mà lại ra tay độc ác như vậy với một Phạm Thái Nhàn trói gà không chặt, đủ để thấy tên Triệu Quang Lâm này không có một chút phong độ của võ giả gì hết.
Phạm Thái Nhàn nghĩ mình sắp gặp họa rồi, chịu một đấm này chắc chắn sẽ rất đau đớn, biết vậy thì mấy năm nay không ăn chơi trác táng nữa mà theo học ông nội ở nhà vài món võ đạo thì đã tốt hơn rồi. Có chút công phu thì chắc chắn không đến mức gặp ai cũng phải bỏ chạy.
Đúng lúc mà tất cả mọi người đều đang tưởng rằng lần này Phạm Thái Nhàn chắc chắn sẽ bị đánh bay thì Long Thiên đột nhiên ra tay, tay trái của anh giữ chặt sau lưng Phạm Thái Nhàn, tay phải nắm lại trực tiếp đánh về phía trên quyền của Triệu Quang Lâm.
"Oanh!"
Một âm thanh va chạm vào nhau vang lên, cả người Triệu Quang Lâm bay về phía sau, chật vật ngã trên mặt bàn, ngược lại Long Thiên thì không hề nhúc nhích.
Chân khí truyền ra bên ngoài, một quyền còn đã giảm mười lần công lực.
Đây chính là sự khác biệt giữa người đã bước vào cảnh giới võ giả và người học võ bình thường.
Ngoài Chu Hòa Phong và Tào Nghệ đã biết trước võ lực biến thái của Long Thiên ra thì những người khác đều hết sức kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ nhìn thấy Triệu Quang Lâm ra quyền, là bên tấn công, mà tại sao người bay ngược lại lại là anh ta chứ, quá mơ hồ rồi.
Triệu Quang Lâm vật lộn đứng dậy, khiếp sợ phát hiện ra cánh tay phải của mình không thể cử động, tiếp theo là một cảm giác đau đớn thấu trời truyền đến, không hề nghi ngờ gì cú phản đòn vừa nãy của Long Thiên đã đánh gẫy cánh tay phải của Triệu Quang Lâm. Đương nhiên là vừa nãy Long Thiên vẫn còn nương tay, nếu không một quyền phản kích lại vừa rồi của anh đã đủ để Triệu Quang Lâm mất mạng rồi!
Võ giả cấp hoàng kim đã có thể một chưởng đánh chết người rồi chứ nói gì đến Long Thiên.
Triệu Quang Lâm cắn chặt răng, không hề phát ra một tiếng kêu nào, cũng coi như vẫn còn một chút đàn ông.
Khi Long Thiên chuẩn bị bất chấp tiến tới, Vương Lệ Trân chỉ có thể ra đòn sát thủ hỏi: “Anh kết hôn với tôi là để trả thù Cừu Đông Thanh?”
Long Thiên nghe vậy lập tức trở nên chán nản, như kiểu quả bóng bị xì hơi, anh buông Vương Lệ Trân ra, sau đó đứng dậy châm điếu thuốc rồi đi vào phòng tắm, tự nói với mình: “Liên quan quái gì tới em, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi”.
Thức ăn thì vẫn là thức ăn, hương vị thơm ngon như cũ, nhưng vô tình đã không còn hợp khẩu vị của Long Thiên nữa rồi, một mũi kim sắc bén nhuốm máu đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng anh.
Vương Lệ Trân thẫn thờ một lúc rồi cũng ngồi dậy, vẻ mặt ngầm oán trách khiến người khác không khỏi đau lòng, đặc biệt là sau câu ‘liên quan quái gì đến em’ khốn nạn của Long Thiên, ai oán hệt như kiểu Long Thiên lừa gạt tình cảm của con gái nhà lành vậy.
“Hừ hừ, đường đường là cậu chủ nhà họ Long, có chút chuyện này mà không dám thừa nhận ư? Trả thù một người phụ nữ, đúng là ra gì lắm đấy”, Vương Lệ Trân bóng gió nói, cái kiểu tranh chấp nhỏ mọn như này thật sự không phù hợp với phong cách của cô.
Long Thiên lại rút thêm điếu thuốc, không hề dừng bước, thậm chí còn chả quay người đáp lại câu nào, lần đầu tiên Vương Lệ Trân chiếm ưu thế mà lại chả có cảm giác vui mừng chiến thắng gì cả, ngược lại còn thấy hơi bị tội lỗi.
Chẳng lẽ do mình nói chuyện quá tổn thương người khác?
“Long Thiên!”, Vương Lệ Trân hét nhỏ một tiếng, không biết tại sao, lúc nổi nóng phát ngôn như kia xong, giờ cô muốn hỏi tội lại cảm thấy không được tự tin, điều này khiến cho Vương Lệ Trân lúng túng.
Long Thiên vẫn không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân ương ngạnh gọi lại lần nữa.
Long Thiên vẫn chỉ hút thuốc, ra vẻ ta đây không thèm trả lời.
Vương Lệ Trân đứng dậy định rời khỏi, Long Thiên cũng chuẩn bị đi tắm, kết quả là đúng lúc Vương Lệ Trân ra tới cửa thì đột nhiên ngồi sụp xuống ôm bụng, lưng khẽ run lên, dường như không ổn lắm.
Long Thiên do dự một lúc nhưng vẫn tiến tới, phát hiện mặt của Vương Lệ Trân trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, mặc dù anh nhỏ nhen, nhưng sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, thấy người khác thất thế liền lấn tới, chẳng được tính là hành động vẻ vang gì cho cam, anh vẫn rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên lập tức ngồi xuống hỏi: “Em sao rồi?”
Vương Lệ Trân ngẩng đầu, cả khuôn mặt xác xơ nhưng vẫn cứng cỏi đáp: “Liên quan quái gì đến anh!”
Hay chưa, học đi đôi với hành, trực tiếp trả lại anh câu này.
Long Thiên nhíu mày: “Dì cả em tới à?”
“Chả liên quan cóc gì đến anh”, Vương Lệ Trân cúi đầu nói, cô chả còn mấy sức mà nói chuyện nữa, vì vậy cũng không nghĩ lời để đốp lại Long Thiên, hôm qua thâu đêm, cộng thêm mấy hôm nay đang đến ngày đó, sẽ đau hơn bình thường nhiều. Bụng dưới cô đau như bị đâm kim, với lại đây là chuyện khá riêng tư, làm sao cô có thể nhờ Long Thiên, người vừa trở mặt với mình giúp đỡ cơ chứ, chỉ đành ngồi sụp xuống để giảm bớt cơn đau, bụng dường như muốn chống đối cô vậy, cảm giác đau đớn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng khó chịu nổi.
Long Thiên vươn tay dìu cô, Vương Lệ Trân gạt tay anh ra như cô dâu nhỏ giận giữ, Long Thiên liền dùng sức kéo cô lên, Vương Lệ Trân muốn giãy dụa cũng chả còn sức nữa, có thể là do quá đau, cô không duy trì vẻ đoan trang nổi nữa, hoặc do người đàn ông trước mặt ngày đột nhiên trở nên bá đạo, khiến cô chợt trở nên mềm nhũn, cứ thế để Long Thiên dìu dậy, Vương Lệ Trân không cảm giác được gì nhiều, trong cơn mơ hồ chỉ thấy dường như có một người nâng mình lên với sự dịu dàng bất ngờ.
Long Thiên dìu Vương Lệ Trân lên giường, sau đó cởi bỏ quần áo cô ra, Vương Lệ Trân không chịu, còn tưởng anh định lợi dụng cô, lập tức đưa tay ngăn lại, Long Thiên trợn mắt nhìn cô, ngữ khí không cho phép từ chối: “Yên nào!”
Vương Lệ Trân trước giờ luôn là nữ vương chiếm thế chủ động trên thương trường, vô cùng hiên ngang, giờ phút này lại rơi vào thế yếu, cánh tay mềm oặt bất lực, như bị ma xui quỷ khiến mà buông lỏng, Long Thiên chiếm thế chủ động, xoa xoa tay, sau đó đặt hai tay lên cơ bụng số 11 của Vương Lệ Trân, một làn hơi trắng từ từ bốc lên.
Vương Lệ Trân hoàn toàn từ bỏ việc chống cự, cô tựa đầu vào chiếc gối vẫn đượm mùi hương của Long Thiên, cật lực không suy nghĩ linh tinh, chỉ cảm thấy được sống thật là tốt, không đau không khổ thật tốt, còn việc nắm lấy tay ai thì vẫn còn xa xôi lắm.
Nội lực được truyền vào vùng bụng, tạo nên một luồng ấm áp, khiến cho Vương Lệ Trân tươi tỉnh trở lại, cơn đau dần dần biến mất.
Cảnh tượng này chả còn xa lạ gì với Long Thiên, lúc nhỏ, Cừu Đông Thanh lớn hơn anh 2 tuổi, được nhận nuôi vào nhà anh, cũng bị bệnh đau dạ dày kinh niên, mỗi lần đau đến mức tê tâm liệt phổi, Long Thiên đều giúp cô ta mát xa bụng, có thể nói là cô ta đã bắt đầu thích anh từ những lần như vậy đi.
Nhưng mà với Long Thiên, một kẻ chả hiểu gì về tình cảm nam nữ mà nói, anh chỉ đang giúp một chị gái xinh đẹp mà thôi, hoàn toàn chẳng có bất kỳ ý nghĩ nào như kia, thế mà lại không hề hay rằng từ lúc đó, Cừu Đông Thanh đã nhận định tình cảm với anh, rồi mới dẫn đến mấy chuyện hoang đường về sau.
Nếu nói Long Thiên không trách cô ta là nói điêu, mới đầu chỉ cho rằng vụ bắt cóc đó là tai nạn, nhưng ở Quỷ Môn rèn luyện mấy năm, anh đã dần hiểu ra được điểm đáng ngờ trong đó, nếu bọn bắt cóc muốn tống tiền, hoàn toàn không cần bắt cả Lâm Chi Tử, nhưng bọn chúng đã làm thừa một việc, đã vậy còn nổ súng giết chết Lâm Chi Tử.
Vậy vụ bắt cóc này là nhằm vào anh, hay là nhằm vào Lâm Chi Tử đây?
Khi đó còn bé ngu ngơ chưa biết gì sẽ cho rằng là nhằm vào anh, nhưng sau khi trải qua vô số lần bị phản bội, Long Thiên đã quen dùng cách nghĩ xấu xa nhất để phán đoán người khác.
Mỗi lần anh hồi tưởng lại tang lễ của Lâm Chi Tử, đều không thể quên được bộ dạng trốn ở trong góc cười khẩy một cách lạnh thấu xương của người con gái hại nước hại dân như Đát Kỷ trong truyền thuyết đó.
Đang tải...
Chương 112: Ái khanh bình thân
Long Thiên không nhịn được lại bật cười, anh rất thích đáp án này, bởi vì nó hợp tình hợp lý, nếu như chỉ có mấy lần anh hùng cứu mỹ nhân mà đối phương đã chủ động dâng tận miệng thì cũng không hứng thú nữa. Như vậy có khác gì cô con dâu được nhà mình nuôi từ bé hại nước hại dân kia cơ chứ?
"Vậy sau này chúng ta cứ giữ khoảng cách của một người bạn cùng nhà là được rồi", Long Thiên nghiêm túc quan sát Vương Lệ Trân một lượt, sau đó nhe răng ra cười trước mặt cô.
Khoảng cách của bạn cùng nhà?
Vương Lệ Trân sững sờ chốc lát, đây rõ ràng là đòn có tác dụng ngược với mình, nhìn Long Thiên đang dần dần cách xa, Vương Lệ Trân âm thầm nhăn chiếc mũi xinh đẹp, tự lẩm bẩm nói: "Còn kiêu ngạo hơn cả tôi nữa cơ đấy".
Vương Lệ Trân không đuổi theo, bởi vì lần thứ nhất vào phòng Long Thiên gọi anh dậy, lần thứ hai cùng anh xuống lầu cũng chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi và cảm ơn, lần này còn đuổi theo nữa thì hương vị sẽ biến chất mất. Đây không phải là điều mà nữ hoàng Vương có thể thừa nhận được, cô không muốn gây ra hiểu lầm ai đang ám chỉ ai.
Chỉ là nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, Vương Lệ Trân đột nhiên có chút đăm chiêu, cùng ở với nhau hơn một tuần, ngoài hành động đạp cửa vô lý của anh ra thì sau đó dường như đều khá chính nhân quân tử. Ngoài việc miệng lưỡi có hơi độc địa thì cũng không có khuyết điểm rõ ràng nào, hơn nữa tối nào cũng về nhà, không có thói quen xấu đi qua đêm, còn cứu mình hai lần mà không đòi báo đáp gì cả.
Người này có lẽ xấu xa đến mức nào cũng không đến nỗi táng tận lương tâm đâu nhỉ?
Thế là không đúng lúc cũng không đúng thời điểm, Vương Lệ Trân cảm tính hét lên nói: "Long Thiên, tối nay tôi mời anh ăn cơm".
"Có thịt có rượu không?", Long Thiên quay người cười tươi hớn hở ngốc nghếch hỏi, bộ dạng vô cùng thật thà chất phác.
"Rượu thịt đều thoải mái", Vương Lệ Trân cười nói, cô đột nhiên phát hiện ra tên này cũng khá đáng yêu.
Long Thiên thắng cược một phen ngồi trên chiếc GTR, đợi sau khi Vương Lệ Trân lái chiếc Maserati rời khỏi ga-ra anh mới vỗ nhẹ vào ngực nói: "Chết tiệt, giả vờ quá lố suýt nữa thì toi rồi".
Cuộc đánh cược càng nhiều nguy hiểm thì càng mang lại nhiều lợi ích, Long Thiên thích sự kích thích đó, hơn nữa cũng không nhất định lần nào cũng sẽ có lợi, đối với anh ấy mà nói, những trò xiên xẹo của Tiểu Nam Tử trong mắt người ngoài chẳng qua cũng chỉ là mấy trò mà Tiểu Hổ Tử năm đó để lại mà thôi.
Đến công ty, vừa lên đến tầng mười hai đã phát hiện ra tất cả mọi người đang bận rộn hơn bình thường, bởi vì vừa đùa giỡn ở nhà một chút nên Long Thiên đã đến muộn mất nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa lúc này Chu Hòa Phong đang bị một gã đàn ông mắng: "Chơi điện thoại trong giờ làm việc, tổ các cậu làm ăn kiểu gì thế? Tập đoàn Vương Thị chúng tôi không phải nơi để nuôi không mấy kẻ vô dụng như các người".
Gã đàn ông này là một trong ba giám đốc đồng cấp, tên là Triệu Quang Lâm, cái tên rất dị mà con người cũng rất dị. Không chỉ là giám đốc nhân sự mà còn là phó giám đốc kinh doanh do khả năng kinh doanh không tệ. Một mình kiêm nhiệm hai vị trí như Triệu Quang Lâm bình thường chẳng phải đều chỉ để ý đến những người đứng đầu trong công ty thôi sao, anh ta thật sự tự coi mình như một ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch, cho nên vừa lên đến tầng mười hai nhìn thấy Chu Hòa Phong đang chơi điện thoại thì chửi lấy chửi để, thể hiện uy phong của mình.
Chu Hòa Phong tội nghiệp bị chửi cho tức đến ói máu nhưng vẫn không dám phản bác một câu, Tào Nghệ lại có chút ngứa mắt nói: "Giám đốc Triệu, anh ở tổ ba mà, chuyện ở tổ hai chúng tôi đâu phiền tới anh đến xen vào chứ?"
"Tôi thấy ngứa mắt không được sao? Công ty đang đối mặt với thử thách, các người thì chẳng nhờ vả gì được, tôi thân làm ứng cử viên cho vị trí phó chủ tịch mà còn không thể nói các người mấy câu sao?", đối với mấy người dù là nam hay nữ mà muốn đối nghịch với Triệu Quang Lâm thì anh ta đều phải đạp họ dưới chân.
Tào Nghệ nói thầm mấy câu: "Còn chưa lên chức mà đã ra vẻ cái gì chứ, đúng là đồ tiểu nhân".
Thính giác của Triệu Quang Lâm vô cùng tốt, nghe thấy vậy bèn quát lên: "Tào Nghệ, cô dám ăn nói liên thiên thì mau dọn đồ cút đi cho tôi!"
Tào Nghệ tức điên, Chu Hòa Phong sợ bạn gái mình Tào Nghệ sẽ bị thiệt thòi nên lập tức cúi đầu nói: "Giám đốc Triệu tôi sai rồi, xin lỗi anh".
Triệu Quang Lâm hắng giọng, nghiêm khắc nói: "Trước khi tan làm viết một bản kiểm điểm đưa cho tôi, ít hơn ba nghìn chữ thì cút".
"Ồ, người này là ai vậy? Oai phong quá nhỉ?", Phạm Thái Nhàn vừa đi vệ sinh vào thì nhìn thấy cảnh này nên kỳ quái nói.
Người đứng bên cạnh vội vàng kéo tay anh ta lại nói: "Anh Phạm, đây là giám đốc Triệu".
Một giám đốc nhỏ bé anh đây chẳng thèm để vào mắt, vốn dĩ anh ta tới công ty này là để đi làm cho vui, nguyên tắc cuộc sống của anh đây chính là tôi giẫm lên người khác thì được, nhưng người khác muốn lên mặt trước mặt tôi thì không được, vẫn giữ vẻ thản nhiên thờ ơ nói: "Hừ, lại là một tên giám đốc, Vương Thị chẳng có gì nhưng giám đốc thì lại một đống nhỉ".
Nhìn cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn, Triệu Quang Lâm cười lạnh nói: "Ở đây đến lượt một thực tập sinh như cậu lên tiếng sao? Mau chóng cút về làm việc cho tôi".
"Mẹ kiếp, bảo tôi cút sao? Hôm nay ông đây không phát uy thì anh lại coi tôi là một con mèo bệnh mất!", Phạm Thái Nhàn lập tức nổi điên, ở cả cái Bắc Hải này cũng chẳng có mấy người dám nói năng như vậy với mình.
"Anh Phạm, anh bình tĩnh đã", người bên cạnh vội vàng khuyên ngăn.
"Tránh ra!"
Phạm Thái Nhàn đẩy người đó ra, trực tiếp xông lên túm lấy cổ áo của Triệu Quang Lâm, kết quả đối phương lại lắc người nhẹ nhàng tránh được, nhân tiện đánh một quyền cực kỳ chính xác vào bụng Phạm Thái Nhàn, Phạm Thái Nhàn chỉ biết dựa vào mấy món võ mèo cào nhào về phía trước, vồ ếch sấp mặt trên sàn!
Người mà vừa nãy còn khuyên ngăn bụm miệng nói: "Tôi đang định nói với anh, Triệu Quang Lâm còn là một cao thủ Vịnh Xuân quyền!"
Phạm Thái Nhàm nghiến răng nói: "Mẹ nó, sao cậu không nói sớm!"
"Anh có cho tôi cơ hội nói đâu", người kia bất đắc dĩ nói.
Lần này anh Phạm đã mất mặt thật rồi, đang do dự không biết có nên bò dậy hay không thì không ngờ vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Long Thiên xuất hiện trước mặt anh ta, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác nói: "Ái khanh bình thân".
Chương 113: Cá cược
“Không biết tự lượng sức mình”, Triệu Quang Lâm vỗ vỗ bộ tây trang trên người mình, trông cũng ra dáng cao thủ, anh ta nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt khinh bỉ, bản thân anh ta là người của gia đình có truyền thống võ thuật Vịnh Xuân, tuy không kế thừa nghề nghiệp kinh doanh võ quán của bố nhưng sự tôi luyện những kiến thức cơ bản từ tấm bé đã hình thành phản ứng tự nhiên, anh ta bỏ võ thuật theo nghề kinh doanh nên chẳng có mấy thành tựu, nhưng bốn năm người bình thường sẽ không thể đến gần anh ta.
Vì thế Phạm Thái Nhàn đã bị rượu chè vét cạn sức mạnh không thể trở thành đối thủ của người này, sức mạnh chênh lệch thì đánh nhau cũng chỉ ăn hành mà thôi.
Bình thường chắc anh Phạm đã bắt đầu gọi điện thoại tìm người nhà cử mấy cao thủ tới đánh cho Triệu Quang Lâm một trận ra trò rồi, nhưng sau khi trông thấy Long Thiên thì anh ta lại thay đổi suy nghĩ, không muốn để anh Thiên vừa mới quen biết nghĩ anh ta là thứ con ông cháu cha chỉ biết dựa hơi người nhà.
Phạm Thái Nhà từ dưới đất bò dậy, hơi uất ức nhìn Long Thiên nói: “Anh Thiên, anh đừng đứng đó nhìn như thế, tên họ Triệu này quá đáng lắm, anh mau dạy cho tên đó một trận đi”.
Long Thiên liếc nhìn Phạm Thái Nhàn rồi quay sang Chu Hòa Phong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại ầm ĩ thế này?”
Bấy giờ Chu Hòa Phong mới đi tới ghé tai Long Thiên nói vài câu, cùng lúc đó thì Triệu Quang Lâm cũng đang quan sát anh. Nếu anh ta đoán không nhầm thì tám mươi đến chín mươi phần trăm người này chính là quản lý của nhóm hai, có rất nhiều tin đồn về Long Thiên, thậm chí anh còn nổi tiếng hơn cả Triệu Quang Lâm và anh ta thường không có ấn tượng tốt với những người nổi bật như thế. Hơn nữa Hoàng Phương Phi anh ta vất vả theo đuổi bao lâu nay lại khá là ưu ái Long Thiên, anh ta theo đuổi Hoàng Phương Phi cả năm còn chẳng có cơ hội cùng xuống căn tin ăn cơm với cô ta, thế quái nào tên giám đốc mới đến đây không bao lâu lại nhận được đãi ngộ này?
Anh ta nhìn Long Thiên với ánh mắt phiến diện và cảm xúc ghen tị, Triệu Quang Lâm kiêm cả hai chức, anh ta còn là nhân viên bán hàng xuất sắc của tập đoàn Vương Thị nên chiếm được ưu thế sân nhà, cười lạnh nói: “Cậu là ai?”
Long Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Quang Lâm, từ ánh mắt đó có thể nhận ra chắc chắn một trăm phần trăm người này đang muốn kiếm chuyện, nhưng anh vẫn giữ nụ cười mỉm, nói: “Tôi là giám đốc quản lý nhóm hai, chắc anh là giám đốc Triệu mọi người thường nhắc tới nhỉ?”
Triệu Quang Lâm có một thành tích khoe đến tận cuối đời vẫn còn khoe chính là anh ta từng ký được một hợp đồng trị giá năm triệu, hơn nữa còn là thành tích cá nhân, kỉ lục đó luôn được xếp thứ hai trong tập đoàn Vương Thị, anh ta cũng được tính là nhân tài hiếm có khó tìm, nếu như Vương Chấn Đào thích tính tình anh ta thì chắc cũng đã trở thành một cánh tay đắc lực.
Triệu Quang Lâm hừ lạnh nói: “Biết tôi là ai thì tốt, tôi là người đi trước nên buộc lòng phải nói cho cậu biết một số nguyên tắc của tầng 12 này đó là nghe lời cấp trên vô điều kiện, cậu nhìn lại cấp dưới của mình xem, tôi nói cậu ta mấy câu thì đã muốn đánh lại tôi rồi, cái loại não chỉ toàn cơ bắp này không có tư cách ở lại tập đoàn, tôi cho cậu biết nhé Long Thiên, hôm nay cậu phải đuổi việc cậu ta ngay lập tức cho tôi”.
Phạm Thái Nhàn nghe xong lập tức nổi điên, mắng: “Ái chà, mẹ nó chứ, thằng ranh con này láo thật, tôi không lên tiếng chắc anh tưởng mình ngon nên leo lên đầu lên cổ người ta ngồi hả, anh tưởng Phạm Thái Nhàn này dễ bắt nạt lắm chắc?”
“Anh với anh Thiên đều là giám đốc, thế quái nào anh lại được quyền sai khiến người ta làm này làm kia”, Tào Nghệ cũng không thể nhìn nổi nên lên tiếng.
Triệu Quang Lâm khinh bỉ nói: “Tôi là giám đốc của hai bộ phận khác nhau, còn là người đi trước, chẳng lẽ tôi không được nói cậu ta vài câu ư. Còn cô đấy Tào Nghệ, cô có biết mình đang ở cái vị trí gì không? Thứ nhân viên quèn mà cũng dám chen miệng vào, không biết tôn ti trật tự là gì hả!”
Cái thói quan liêu ăn sâu vào máu, thật ra Long Thiên cũng hơi bực bội, hình như anh chưa làm gì đụng tới tên họ Triệu này, tại sao anh ta phải ra vẻ ta đây trước mặt anh, cho đến khi Chu Hòa Phong nói Triệu Quang Lâm theo đuổi Hoàng Phương Phi rất lâu rồi thì anh mới chợt hiểu ra, hóa ra là do phụ nữ nên mới chạy tới ra oai phủ đầu với anh.
Tào Nghệ đang định phản bác, cô ta thật sự rất ghét tên Triệu Quang Lâm này, nhưng Long Thiên lại nháy mắt bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh lên tiếng: “Người ta là tiền bối, chúng ta nên khiêm tốn học hỏi nhiều vào”.
“Xem như cậu biết điều”, Triệu Quang Lâm kiêu ngạo nói: “Người mới thì nên ra dáng người mới, bây giờ lập tức đuổi việc tên nhân viên nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo này đi thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa”.
Khả năng nhẫn nhịn của anh Phạm vượt ra ngoài dự đoán của Long Thiên, anh cứ tưởng nghe thấy những lời đó thì Phạm Thái Nhàn sẽ lao tới sống mái với Triệu Quang Lâm, làm những việc ngốc nghếch như cách anh ta đừng đối phó Đông Tử, nhưng lần này anh ta lại không làm thế, chỉ đứng cắn răng nén giận, xem ra cũng có tiến bộ.
Triệu Quang Lâm dần trên cơ người khác nên cảm thấy cực kỳ thích thú, cảm giác khó chịu bực bội trong lòng anh ta đã vơi đi kha khá, anh ta đắc ý liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, ra vẻ ta đây là nhất, thiếu điều hất luôn cái mặt lên trời.
“Tôi cảm thấy hơi tò mò, nếu giám đốc Triệu là người quản lý bộ phận tiêu thụ thì chắc doanh số bán hàng phải cao lắm nhỉ, có thể nói ra cho tôi học hỏi chút được không?”, Long Thiên nheo mắt nói, anh lại bắt đầu giả heo ăn thịt hổ rồi.
Người sống trên đời ấy mà, mỗi lần nhắc tới thành tích của mình thì lại bắt đầu chém gió, Triệu Quang Lâm cũng không ngoại lệ, anh ta kiêu căng nói: “Năm ngoái doanh số bán ra của thuốc và dụng cụ y tế lên đến hơn hai mươi triệu, trong đó có hợp đồng năm triệu là của cá nhân tôi hoàn thành!”
Đúng là một nhân tài của tập đoàn Vương Thị, thảo nào lại hống hách kiêu ngạo như thế, với thành tích đó thì đến công ty dược nào lại chẳng nhận được đãi ngộ tốt?
Long Thiên tỏ vẻ cực kì khâm phục, nói: “Giỏi thật đấy, mọi người có nghe thấy không? Chúng ta phải học tập giám đốc Triệu nhé”.
Thành viên của nhóm ba gần đó trông thấy Triệu Quang Lâm và Long Thiên đụng độ với nhau cũng chạy tới hóng hớt, có thể nói mấy hôm nay Long Thiên nổi lên như diều gặp gió, nhóm hai cũng bắt đầu lên mặt, bây giờ nhìn thấy giám đốc của mình có thể khiến cho Long Thiên và tất cả thành viên nhóm hai phải tròn mắt kinh ngạc thì bọn họ vui vẻ cũng là lẽ thường.
“Vớ vẩn, cần anh nhắc nhở chắc, tất nhiên giám đốc Triệu là tấm gương cho chúng tôi noi theo rồi!”
“Chắc tới hết đời nhóm hai mấy người cũng không thể tìm ra một người giỏi như giám đốc Triệu đâu”.
Chương 114: Hợp đồng năm mươi triệu
“Phạm Thái Nhàn đó nên bị đuổi việc từ lâu rồi, ngày nào cũng đến trễ về sớm, đúng là con sư tử dẫn dắt một đám cừu có thể đánh bại bầy sư tử được dẫn dắt bởi một con cừu, sáng nay Long Thiên còn đi trễ đấy, đúng là chủ nào thì tớ nấy mà!”
Sắc mặt đám Chu Hòa Phong cực kỳ tệ, vì nhóm ba có quan hệ khá tốt với bộ phận tiêu thụ nên thường xuyên châm chọc mỉa mai các nhóm khác trên lầu 12, nhất là khi tên vô dụng Trương Lượng quản lý nhóm hai thì họ chính là đối tượng bị khinh bỉ nhiều nhất. Tất cả các thành viên trong nhóm hai đều bị bắt nạt, khó lắm mới đổi quản lý khác khiến họ nở mày nở mặt thì hôm nay lại bị đè đầu cưỡi cổ, tất nhiên chẳng có người nào cảm thấy thoải mái nổi.
Tất nhiên bọn họ đều dõi mắt nhìn về phía Long Thiên, hi vọng rằng giám đốc oai phong lẫm liệt của mình có thể trút cơn tức này cho họ, nhưng điều khiến họ bất ngờ là Long Thiên vẫn làm như không có gì xảy ra, thậm chí còn có vẻ đang nịnh bợ Triệu Quang Lâm.
“Cậu có nghe thấy không giám đốc Long? Phạm Thái Nhàn đã khiến cho rất nhiều người phải lên tiếng, nếu cậu không đứng ra đuổi việc cậu ta thì chúng ta đi tìm ông Liêu giải quyết!”, có thể thấy Triệu Quang Lâm là một kẻ biết cách nắm lấy thóp của người khác, lợi dụng Phạm Thái Nhàn để gây chuyện và biến mọi thứ trở nên hết sức hợp lý.
Phạm Thái Nhàn tức điên người, nếu không phải theo chân Long Thiên học hỏi một vài thứ thì chắc anh ta đã vỗ mông chạy lấy người từ lâu rồi, tất nhiên trước khi đi thì phải dạy dỗ cho Triệu Quang Lâm một vài bài học nhớ đời. Nhưng thấy Long Thiên vẫn im lặng không nói, anh ta cũng không tiện lên tiến.
Trong mắt người ngoài thì ánh mắt Long Thiên khá là ba phải, nhưng trên thực tế đó là thái độ của anh khi nhìn một kẻ ngốc, tranh cãi với một tên ngu ngốc chẳng có gì hay, tốt nhất là cứ mặc cho anh ta thích làm gì thì làm để anh ta lại càng ngu ngốc hơn mới là phương pháp chính xác.
Đúng lúc này, điện thoại Long Thiên vang lên, anh nhìn lướt qua thấy đó là Hoàng Phương Phi bèn vội vàng đi sang một bên nghe máy: “Chuyện gì thế chị Phi?”
“Tôi nghe nói cậu và Triệu Quang Lâm đang cãi nhau trên lầu 12 hả?”, Hoàng Phương Phi cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Long Thiên không xem Triệu Quang Lâm ra gì, anh vui vẻ đáp: “Cũng không hẳn, chỉ là một buổi xiếc khỉ miễn phí thôi, anh ta muốn ra vẻ ta đây mà tôi cản thì cũng kỳ, kẻ đầu sỏ nhà chị đừng có ở đó mà cười nhé, anh ta ngu ngốc thế này là do chị đấy còn gì nữa?”
“Ha ha ha, thông minh đấy, cậu đừng trách tôi làm gì, được người đẹp để ý cũng khó lắm chứ có phải dễ dàng gì, người khác chẳng được thế đâu”, Hoàng Phương Phi cười ha hả ở đầu dây bên kia.
Long Thiên đặt tay lên trán, bất đắc dĩ nói: “Chị Phi, người ta lại đánh giá chị là người xấu tính bây giờ”.
Tiếng cười của Hoàng Phương Phi vang lên, Long Thiên có thể tưởng tượng ra được nụ cười xinh đẹp của người con gái đó, cô ta cười xong mới lên tiếng: “Được rồi, chị không phải là người ăn cháo đá bát, chị vừa mới chuẩn bị cho cậu một món quà lớn, cậu cứ dùng nó để vả mặt Triệu Quang Lâm đi nhé”.
Nói xong lập tức cúp điện thoại, Long Thiên hơi khó hiểu, không biết người phụ nữ này lại tính chơi trò gì.
Bấy giờ, Triệu Quang Lâm thấy Long Thiên vẫn còn đứng nghe điện thoại và không thèm đoái hoài gì tới mình, anh ta tức tối gọi: “Này Long Thiên, cậu có nghe tôi nói gì không đấy? Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là đuổi việc Phạm Thái Nhàn, hai là gọi ông Liêu đến đây giải quyết”.
Long Thiên quay đầu lại liếc nhìn Triệu Quang Lâm, o bế thế là được rồi, đến lúc phải giải quyết tên này thôi.
Long Thiên đi về phía anh ta, nói: “Hay là chúng ta cá cược với nhau đi?”
“Cái gì?”, Triệu Quang Lâm lạnh lùng hỏi lại.
“Doanh số của anh trong một năm là hai mươi triệu, nếu như hôm nay tôi có thể đặt được mức doanh thu đó thì anh sẽ phải xin lỗi Phạm Thái Nhàn và trần truồng suốt một tiếng đồng hồ trên lầu 12, anh thấy thế nào?”, Long Thiên thong thả nói.
Hai mươi triệu không phải là hai ngàn đồng, Long Thiên vừa nói xong thì mọi người đã nhìn anh như nhìn một kẻ điên, Triệu Quang Lâm lại cười hả hả như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước: “Một ngày đạt doanh số hai mươi triệu, Long Thiên, cậu chém gió cũng phải có mức độ thôi, đừng có tự lấy đá đập chân mình nhé!”
Một giám đốc vừa mới nhậm chức, còn chẳng phải là người địa phương, nghĩ thế nào cũng không thể hoàn thành được mục tiêu đó trong vòng một ngày, Triệu Quang Lâm còn đang nghĩ chẳng biết anh có phải là một tên điên trốn trại không.
“Đừng đánh trống lảng, anh chỉ cần nói anh có đồng ý hay không là được”, Long Thiên mất kiên nhẫn nói, có ít nhất ba người trên thế giới này từng thiếu món nợ ân tình với Bạch Diêm Vương, những người đó đều có gia tài trăm triệu hay thậm chí là mấy chục tỷ, chỉ cần Long Thiên muốn thì một cú điện thoại là đủ để họ xếp hàng đưa tiền tới đây. Suy cho cùng thì hai mươi triệu để giúp Bạch Diêm Vương một lần, tính đi tính lại họ vẫn lời.
“Tất nhiên là đồng ý rồi, tôi rất mong chờ được xem cảnh cậu trần truồng đấy”, Triệu Quang Lâm cười lạnh.
“Ha ha, có cái hay để xem rồi, tôi từng thấy kẻ tự tìm đường chết nhưng chưa thấy ai ngu thế này”.
“Tôi phải chuẩn bị sẵn điện thoại sạc pin đầy đủ để quay lại cảnh đó mới được”.
“Long Thiên, nếu như đến lúc đó cậu đổi ý thì phải làm sao? Giám đốc Triệu, tôi nghĩ anh nên bắt cậu ta viết giấy làm bằng chứng sẽ chắc ăn hơn”.
Người của nhóm ba cùng lên tiếng nói hùa, cả đám đều dõi mắt xem trò vui.
Thành viên nhóm hai thì hơi lo lắng, thậm chí Chu Hòa Phong còn đi tới kéo lấy Long Thiên bảo: “Anh Thiên, đừng giận quá mất khôn”.
“Không có gì đâu, mọi người cứ chuẩn bị sẵn điện thoại đủ pin, đủ bộ nhớ đi”, Long Thiên cười cực kì tự tin.
Phạm Thái Nhàn cầm điện thoại di động chuẩn bị nhắn người nhà chuyển hai mươi triệu tới cho tập đoàn Vương Thị, xem như lễ ra mắt thầy thì Long Thiên lại bình tĩnh như không có gì xảy ra, giữ tay anh ta lại.
Đột nhiên máy fax của nhóm hai vang lên!
Tào Nghệ đứng bên cạnh máy fax liếc sang nhìn hợp đồng được gửi tới, đọc được một chút thì bất ngờ hét lên: “Năm… Năm mươi triệu, hình như là năm mươi triệu!”
Có lẽ và vì xúc động nên giọng Tào Nghệ hơi lắp bắp.
“Không thể nào, một hợp đồng năm mươi triệu?” Khi Triệu Quang Lâm bắt đầu hoạt động lại thì mặt anh ta thối hoắc như vừa mới ăn phải phân, anh ta giật lấy hợp đồng trong tay Tào Nghệ và cẩn thận kiểm tra.
Bản fax đó được gửi từ phòng làm việc của Hoàng Phương Phi, nó không thể là giả, hơn nữa số trên đó còn được viết in hoa nên không sai vào đâu được, ngó xuống chỗ ký tên thì Triệu Quang Lâm lại càng muốn chết quách đi cho xong!
Tào Nghệ tinh mắt cũng phát hiện ra cái tên được ký bên dưới, hai mắt cô ta sáng lên nói: “Là Long Thiên, đó là tên của giám đốc Long, trời ạ, năm mươi triệu thật này!”
Người nhóm hai bắt đầu vui vẻ nhảy nhót hoan hô, người nhóm ba lại lặng ngắt như tờ, thậm chí có mấy người còn kinh ngạc đến nỗi rụng cả râu.
Nhất là Triệu Quang Lâm, có thể nói vẻ mặt anh ta bây giờ cực kì đặc sắc, muôn màu muôn vẻ.
Chương 115: Là gỗ đàn hương chứ không phải gỗ mục
Nhoáng cái đã hoàn thành xong hợp đồng đơn hàng năm mươi triệu tệ, đây là việc chưa từng có trong tiền lệ của tập đoàn Vương Thị. Dù là kỷ lục cao nhất của giám đốc bộ phận kinh doanh Hoàng Phương Phi cũng chỉ có đơn mười triệu tệ, hoàn toàn không thể so sánh với Long Thiên được. Hiện giờ không chỉ mỗi tầng mười hai mà ngay cả tập đoàn Vương Thị đều đang xôn xao cả lên.
Long Thiên lúc này mới phản ứng lại, anh cảm kích món quà lớn do chính Hoàng Phương Phi tặng này, người phụ nữ này cũng coi như có nghĩa khí, toàn bộ mấy đơn hàng mà Đoàn Ân Long xuống tay ký đều tính hết cho Long Thiên, tặng cho mình một món quà phải nói là một cơ hội thuận nước đẩy thuyền. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này thông minh, biết tặng quà gì thì Long Thiên sẽ thản nhiên đón nhận, như vậy cũng tốt, đỡ phải gọi cho mấy người kia nữa để tránh việc phải nợ ân tình. Đặc biệt là cô công chúa Loli của nước nào đó, nếu như Long Thiên mở miệng nhờ vả thì lần sau gặp đoán chừng lại phải làm bạch mã cho cô ta cưỡi rồi.
Toàn bộ nhân viên của tầng mười hai đều nhìn Long Thiên, Chu Hòa Phong vẻ mặt kích động nói: "Lão đại, anh đúng là khiến chúng ta mát mặt quá!"
Thành viên của tổ hai ai cũng hí hửng, bây giờ có thể ngạo nghễ nhìn tổ ba rồi, dường như đơn hàng năm mươi triệu kia giống như sự tự hào của chính họ vậy. Ngược lại biểu cảm của các thành viên tổ ba giống hệt như Triệu Quang Lâm, nghẹn họng, cú vả này cũng thật mạnh mẽ, hơn nữa còn chưa đến hai mươi phút đã hoàn thành ký kết rồi, thực sự khiến họ không biết giấu mặt vào đâu, chẳng trách ngay đến cả sát thủ Hồng xưa nay không dễ đối phó cũng phải chịu thiệt trong tay của người này, đây không phải là người có thể dùng lẽ thường để miêu tả được.
"Không thể nào!", Triệu Quang Lâm gào lên cố vớt vát nói: "Đây là giả, đánh chết tôi cũng không tin hợp đồng này là thật!"
Tào Nghệ vẫn luôn không ưa Triệu Quang lâm nói: "Giám đốc Triệu, bộ hợp đồng này là do phòng kinh doanh gửi đến đấy, bên trên còn có chữ ký của giám đốc Hoàng, sao có thể giả được chứ, không tin thì anh tự mình đi kiểm tra đi. Nếu như là thật thì hi vọng giám đốc Triệu có thể thực hiện lời hứa, làm một tấm gương sáng cho chúng tôi noi theo".
Tào Nghệ còn cho thêm một nhát dao đau hơn này nữa, nhắc lại cuộc cá cược ban nãy của Triệu Quang Lâm.
Chu Hòa Phong cũng ra vẻ kỳ quái nói: "Giám đốc Triệu vẫn luôn là tấm gương của tầng mười hai chúng ta, làm gì có chuyện nuốt lời chứ, anh ấy tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu".
Mới sáng sớm ban nãy Chu Hòa Phong đã bị Triệu Quang Lâm mắng như tát nước vào mặt, lúc này có cơ hội để giậu đổ bìm leo thì tất nhiên không thể bỏ qua rồi. Triệu Quang Lâm hung hãn trừng mắt liếc xéo Chu Hòa Phong một cái, Chu Hòa Phong chó cậy gần nhà nên cũng quắc mắt lườm lại.
"Giám đốc Triệu, không phải anh nói sẽ khỏa thân chạy bộ sao?"
"Chúng tôi chuẩn bị điện thoại xong hết rồi, nhanh lên đi".
"Làm người không được thất tín, đây chẳng phải là đạo lý mà giám đốc Triệu suốt ngày dạy chúng tôi đó sao?"
Các nhân viên của tổ hai lần lượt a dua kích bác vào, sắc mặt của Triệu Quang Lâm càng lúc càng khó coi, đây chính là cái gọi là đâm lao thì phải theo lao, đến lúc này anh ta chỉ có thể nói: "Tôi xuống hỏi giám đốc Hoàng đã rồi tính".
Anh ta muốn mượn cớ để chuồn lẹ, Long Thiên nháy mắt ra hiệu, Phạm Thái Nhàn đứng đằng sau liền cản Triệu Quang Lâm lại nói: "Sao thế được, thực hiện lời hứa trước đã, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy".
"Tôi đi hỏi đã, cậu đừng có cản", Triệu Quang Lâm xua tay nói.
"Tôi có thể giúp anh gọi điện hỏi", Long Thiên vui vẻ nói: "Giám đốc Triệu, đừng cố giãy dụa nữa, mọi người đều đang đợi đó, đừng làm mất hứng chứ".
Triệu Quang Lâm cười lạnh nhìn Long Thiên nói: "Tôi muốn đi, cậu có thể ngăn được tôi sao?"
Long Thiên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, Triệu Quang Lâm vươn tay ra định đánh lén Phạm Thái Nhàn, nhưng Phạm Thái Nhàn vừa nãy bị ăn một cú đấm nên đã thông minh hơn, vội vàng lùi lại phía sau né tránh. Nhưng dù cho đã cách một khoảng rồi nhưng Triệu Quang Lâm vẫn quỷ mị bám đuổi truy sát, Phạm Thái Nhàn lớn tiếng chửi tên khốn này đúng là quá vô liêm sỉ, chẳng có chút phong thái của cao thủ gì cả.
Không đợi cho Phạm Thái Nhàn chửi hết câu, Triệu Quang Lâm đã đuổi đến trước mặt, đánh ra một quyền, nhìn vào tư thế có thể thấy kỹ năng rất thành thạo, một tay có nền tảng không dưới mười năm mà lại ra tay độc ác như vậy với một Phạm Thái Nhàn trói gà không chặt, đủ để thấy tên Triệu Quang Lâm này không có một chút phong độ của võ giả gì hết.
Phạm Thái Nhàn nghĩ mình sắp gặp họa rồi, chịu một đấm này chắc chắn sẽ rất đau đớn, biết vậy thì mấy năm nay không ăn chơi trác táng nữa mà theo học ông nội ở nhà vài món võ đạo thì đã tốt hơn rồi. Có chút công phu thì chắc chắn không đến mức gặp ai cũng phải bỏ chạy.
Đúng lúc mà tất cả mọi người đều đang tưởng rằng lần này Phạm Thái Nhàn chắc chắn sẽ bị đánh bay thì Long Thiên đột nhiên ra tay, tay trái của anh giữ chặt sau lưng Phạm Thái Nhàn, tay phải nắm lại trực tiếp đánh về phía trên quyền của Triệu Quang Lâm.
"Oanh!"
Một âm thanh va chạm vào nhau vang lên, cả người Triệu Quang Lâm bay về phía sau, chật vật ngã trên mặt bàn, ngược lại Long Thiên thì không hề nhúc nhích.
Chân khí truyền ra bên ngoài, một quyền còn đã giảm mười lần công lực.
Đây chính là sự khác biệt giữa người đã bước vào cảnh giới võ giả và người học võ bình thường.
Ngoài Chu Hòa Phong và Tào Nghệ đã biết trước võ lực biến thái của Long Thiên ra thì những người khác đều hết sức kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ nhìn thấy Triệu Quang Lâm ra quyền, là bên tấn công, mà tại sao người bay ngược lại lại là anh ta chứ, quá mơ hồ rồi.
Triệu Quang Lâm vật lộn đứng dậy, khiếp sợ phát hiện ra cánh tay phải của mình không thể cử động, tiếp theo là một cảm giác đau đớn thấu trời truyền đến, không hề nghi ngờ gì cú phản đòn vừa nãy của Long Thiên đã đánh gẫy cánh tay phải của Triệu Quang Lâm. Đương nhiên là vừa nãy Long Thiên vẫn còn nương tay, nếu không một quyền phản kích lại vừa rồi của anh đã đủ để Triệu Quang Lâm mất mạng rồi!
Võ giả cấp hoàng kim đã có thể một chưởng đánh chết người rồi chứ nói gì đến Long Thiên.
Triệu Quang Lâm cắn chặt răng, không hề phát ra một tiếng kêu nào, cũng coi như vẫn còn một chút đàn ông.
Bình luận facebook