• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (2 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131: Hạng người tâm cơ

Nhà họ Tần, Tần Tung Hoành đang ngồi ngoài ban công ngoài trời ở nhà mình, trên mặt bàn để một tách trà đã nguội, Tần Tung Hoành không có ý định đụng vào, chỉ ngồi nhìn về nơi xa xăm, ánh mắt thâm thúy.

Tần Ỷ Thiên đã ngủ từ lâu rồi, phòng ngủ của cô ta ở tầng hai, Tần Tung Hoành sợ tiếng động trong phòng quá lớn sẽ đánh thức viên ngọc quý giá kia của hắn cho nên đã cố ý ra ban công đợi. Thật ra hắn và Tần Ỷ Thiên là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng lại hết mực yêu thương cô em gái này, bởi vì cả nhà họ Tần cũng chỉ còn lại hai anh em hắn mà thôi.

Lúc Tần Tung Hoành được sinh ra, một lão mù giỏi tướng số nhất ở Bắc Hải đã nói một câu rằng, người này có số mệnh cô độc trăm năm mới gặp một lần, là một tai họa lớn. Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa sinh ra thì mẹ mất, năm tuổi thì mẹ nhỏ mất, trưởng thành thì bố mất, năm mười tám tuổi Tần Tung Hoành đã tiếp quản gia sản khổng lồ của nhà họ Tần. Từ giây phút đó trở đi, sứ mệnh duy nhất của gã thanh niên này là phải bảo vệ cho em gái của mình, hoàn thành di nguyện cuối cùng của bố, đưa nhà họ Tần trở thành gia tộc lớn nhất Bắc Hải.

Hiện giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, chỉ cần hắn ta hoàn thành xong một chuyện là sẽ có tư cách đàm phán với đám người đó, như vậy mới có thể bảo vệ được cho em gái mình.

Mười hai giờ đêm, Tần Tung Hoành đã đợi ở ngoài ban công gần ba tiếng đồng hồ, mà người cần đến thì vẫn chưa đến, nhưng có một người đàn ông đang đi đến từ phía sau, người này tên là Trương Tử Thành, bằng tuổi với Tần Tung Hoành. Là thân tín đi theo Tần Tung Hoành còn sớm hơn cả Ảnh Tử, những năm gần đây hắn vẫn luôn không lộ diện, chỉ có Ảnh Tử xuất hiện, âm thầm giúp Tần Tung Hoành làm không ít những chuyện tàn nhẫn không có tính người.

Dù vẻ bề ngoài của Trương Tử Thành bình thường, nhưng lại là một cao thủ cấp Huyền chính hiệu, chuyện ghê gớm nhất trong thời bình sinh đó là đã từng đánh ngang tài ngang sức với Vương Tu Thân. Chỉ là hắn ta vẫn luôn hành sự kín đáo, cho nên tên tuổi ở Bắc Hải không bằng Vương Tu Thân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn yếu hơn Vương Tu Thân, nói một câu khó nghe thì Vương Tu Thân mãi năm mươi tuổi mới bước vào cảnh giới cấp Huyền, còn Trương Tử Thành chưa đến ba mươi tuổi đã bước chân vào cảnh giới này rồi, điều này nói lên rất nhiều thứ.

"Cậu chủ, có lẽ hắn sẽ không đến", Trương Tử Thành nói.

Ảnh Tử đi ám sát Vương Lệ Trân thất bại, cũng là tên cao thủ cấp Huyền này cứu cô ta ra.

Tần Tung Hoành không quay đầu lại, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Im ắng bình tĩnh ngoài sự dự tính của tôi nhỉ, tôi vốn còn tưởng tối nay hắn sẽ tới đây, làm tôi phải dày công chuẩn bị cẩn thận, kết quả đã lãng phí sức lực rồi".

"Cậu chủ, tên đó bên ngoài thì ra vẻ cà lơ phất phơ nhưng thực ra đầu óc không không hề ngu ngốc, nếu không cũng không thể sống được ở nơi như Quỷ Môn", Trương Tử Thành nhắc nhở nói.

Tần Tung Hoành xoay chiếc nhẫn của gia chủ nhà họ Tần trên ngón tay cái nói: "Có tin tức gì từ chỗ Quỷ Môn đó chưa?"

"Không ai dám nhận nhiệm vụ này, nghe nói có một người tên Nhan Như Ngọc muốn nhận, nhưng đã bị cấp trên của Quỷ Môn ngăn lại rồi. Lần này coi như đã tay trắng trở về", Trương Tử Thành bất đắc dĩ nói, vốn dĩ hắn tưởng rằng tổ chức sát thủ này chỉ cần tiền là được, nhưng lần này dù đã mang số tiền mặt gần tám con số đến để trao đổi, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng.

"Tôi đã sớm đoán trước được rồi, không sao cả, nếu như đã không tìm được viện trợ bên ngoài thì chúng ta phải tự đối phó thôi", Tần Tung Hoành bình tĩnh nói: "Ảnh Tử sao rồi?"

"Gãy ba chiếc xương sườn, trong đó một cái đã cắm vào nội tạng, chỉ cần sâu thêm một tấc nữa thôi là đã chọc thẳng vào tim rồi, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng vẫn phải nằm trên giường ít nhất là một hai tháng nữa. Thời gian này tôi sẽ bảo vệ cậu chủ", Trương Tử Thành trả lời.

"Ừ, cho quân mai phục gần đây và tay súng bắn tỉa rút hết đi", Tần Tung Hoành nói.

Trương Tử Thành có chút ngập ngừng nói: "Không sợ đối phương nửa đêm đột kích bất ngờ sao?"

"Hắn ta sẽ không làm vậy, dù sao trước mười hai giờ hắn đã không ra tay, thì sẽ không ra tay trong thời gian ngắn đâu. Hơn nữa hắn có thể dùng Vương Lệ Trân làm mồi nhử, thì sao tôi không thể dùng chính mình làm mồi nhử chứ?", Tần Tung Hoành phất tay nói.

Trương Tử Thành huýt một tiếng sáo, nhà họ Tần vẫn giữ vẻ gió êm sóng lặng như bình thường, nhưng có không ít người đang âm thầm rút lui trong bóng tối.

Tần Tung Hoành đứng lên chuẩn bị về phòng, lúc đi qua Trương Tử Thành đột nhiên dừng bước hỏi: "Cậu đã đấu tay đôi với hắn chưa, ai mạnh hơn?"

"Giao chiến trực tiếp tôi không có một phần trăm thắng, đối phương có thể dùng chân khí như dao, ở cấp độ đó tôi đã thua hắn một bậc rồi", Trương Tử Thành nhớ lại trận đấu giữa Ảnh Tử và Long Thiên, nếu như không phải trong tay lúc đó có bom khói cộng thêm Vương Lệ Trân cũng có mặt thì Trương Tử Thành tuyệt đối không thể cứu được Ảnh Tử một cách dễ dàng như vậy. Với kết quả như vậy thì ngay đến bản thân hắn cũng phải bỏ mạng lại.

"Vậy so với tôi thì sao?", Tần Tung Hoành tò mò hỏi.

Trương Tử Thành không phải là một con chó chỉ biết nịnh bợ chủ nhân, ngược lại từ trước đến nay đều rất thẳng thắn có gì nói nấy. Nhà họ Tần có hai mươi thân tín, hắn có thể trở thành thân tín sát sườn nhất của Tần Tung Hoành cũng là nhờ vào tính cách này. Trương Tử Thành không biết nói dối đã đưa ra một đáp án rằng người tám lạng kẻ nửa cân.

Tần Tung Hoành có chút đăm chiêu, lúc trở về phòng mới thay đổi một bộ mặt khác, hoặc có thể nói là cởi bỏ tất cả các mặt nạ. Lúc hắn còn nhỏ, bố hắn đã dạy khi tiếp xúc với con người, không thể làm quân tử đạo đức, thánh nhân hiền từ, không thể chủ động để cho kẻ khác biết được yếu điểm của mình, mấy năm nay hắn đều làm như vậy.

Khi tiếp xúc với thuộc hạ, Tần Tung Hoành thể hiện sự tương tác vừa đủ, nhưng tuyệt đối không bao giờ thổ lộ tâm tình với chúng, bởi vì chỉ có làm như vậy mới có thể khiến chúng chăm chỉ toàn tâm toàn ý bán mạng cho mình.

Khi tiếp xúc với những họ hàng của nhà họ Tần lúc nào cũng tính toán làm phản thì lại phải sắm vai một gia chủ nghe lời không bao giờ có ý định tranh đoạt quyền lợi, khiến bọn họ lơ là mất cảnh giác rồi dễ dàng cho một nhát trí mạng.

Khi tiếp xúc với những lão quái vật của các thế gia đã quy ẩn thì lại thể hiện sự dũng mãnh tinh luyện của giới võ đạo, nhưng lại có một vài khuyết điểm này nọ, bụng dạ không thâm sâu nhưng tiềm lực lại có đủ, có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén có thể bán mạng cho họ.

Khi tiếp xúc với những người mến mộ mình thì lại thể hiện sự dịu dàng nho nhã nhưng lại có chút khô khan quá mức, không chủ động cũng không bị động, đứng ở vị trí không thể hạ gục.

Trong phòng của hắn có một tập tài liệu, là nội dung ký kết giữa tập đoàn Vương Thị và nhà họ Đoàn gần đây, Tần Tung Hoành cẩn thận xem xét, cảm giác có thể tìm ra chút manh mối gì đó ở đây.

Tần Tung Hoành dựa lưng vào ghế, nhìn bức ảnh cả gia đình hạnh phúc nhưng không có mẹ đẻ của hắn trên bàn, nở một nụ cười sán lạn nói: "Bố, bố yên tâm, con sẽ thay bố gánh vác gia đình này, chỉ cần một ngày con chưa chết, thì không có ai có thể ức hiếp được anh em con, con sẽ để sự thật chứng minh, năm đó bố giao lại nhà họ Tần cho con là sự lựa chọn đúng đắn nhất".
Chương 132: Nghe ngóng

Mai phục từ xa, đánh úp bất ngờ.

Kẻ đó phải tâm cơ đến mức độ nào?

“…”

Những ngày tiếp theo đúng là bi kịch đối với Long Thiên, từ đêm Vương Manh Manh nhìn thấy anh và Vương Lệ Trân quấn lấy nhau trên giường, cô ta quyết định không tới ký túc xá trường học nữa mà dứt khoát trở về nhà, tối nào cũng canh gác ở phòng khách, sợ rằng hai người lại không kềm chế được làm ra mấy chuyện hoang đường, Long Thiên với Vương Lệ Trân đều không dám ý kiến gì, dù sao chuyện họ bị bắt gặp trên giường cũng chả có gì hay ho mà nói.

Nhưng Long Thiên đáng thương khó khăn lắm mới có tiến triển, chỉ đành chịu cảnh phòng không gối chiếc, đừng nói đến việc leo lên giường Vương Lệ Trân, có mỗi nắm tay thôi mà cũng bị Vương Manh Manh dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm, có cái bóng đèn lớn như vậy ở nhà, Vương Lệ Trân cũng tỏ ra rất giữ kẽ, thậm chí còn dè dặt với Long Thiên hơn trước khi xảy ra chuyện kia, thế là tình hình quay về như hồi mới bắt đầu, có khi còn tệ hơn thế nữa.

Cậu chủ Long không khỏi cảm thán, con đường leo lên giường bà xã đúng là gian nan quá sức.

Còn Tần Tung Hoành, Long Thiên tất nhiên muốn giết hắn ta, có điều không tìm được dịp thích hợp, cộng thêm thời gian gần đây công ty quá nhiều việc, chỉ đành tính kế lâu dài, Long Thiên không rành sự phân bố các thế lực ở Bắc Hải, nhưng may là có tên ma xó Phạm Thái Nhàn, Long Thiên cứ liên tiếp kiếm chuyện công kích bóng gió, Phạm Thái Nhàn biết gì là sẽ kể hết.

Long Thiên đặc biệt nghe ngóng nhiều nhất là chuyện liên qua đến Tần Tung Hoành, dù sao hắn ta cũng là kẻ muốn lấy mạng bà xã mình một cách trắng trợn nhất, đã vậy còn hành động rồi, không thể không đề phòng, có câu biết mình biết ta trăm trận trăm thắng mà.

“Anh Thiên, anh cứ hỏi mãi chuyện Tần Tung Hoành làm gì, anh có thù oán gì với hắn ta à?”, đến lần thứ ba Long Thiên nhắc tới Tần Tung Hoành, Phạm Thái Nhàn không chịu nổi nữa phải hỏi dò.

Long Thiên tất nhiên sẽ không nói chuyện Tần Tung Hoành ám sát Vương Lệ Trân cho Phạm Thái Nhàn, dù gì anh cũng chưa biết anh ta có quan hệ gì với Tần Tung Hoành không, nếu như đánh rắn động cỏ thì không hay chút nào, thế là đành thoái thác: “Anh biết thì nói, không biết thì im, hỏi lắm làm gì”.

Phạm Thái Nhàn ấm ức nói: “Tôi quan tâm anh đấy chứ”.

Long Thiên mất kiên nhẫn nói: “Thôi được rồi, anh chắc chắn Tần Tung Hoành chưa từng học võ?”

Phạm Thái Nhàn nghĩ kỹ lại rồi đáp: “Đáng lẽ là thế, cái tên đó bộ dạng ẻo lả, nhìn chả thấy giống người luyện võ, nhưng tôi cũng không phải người trong ngành như mấy người, làm sao nhìn ra hắn ta đang giả vờ hay là thật”.

Long Thiên: “Anh không thân quen với hắn ta à?”

Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Gặp mấy lần, trò chuyện mấy bận, lần gần nhất là ở một buổi tiệc rượu, lúc đó tôi còn khoe khang về tay nghề bắn súng của anh, Tần Tung Hoành hình như cũng nghe thấy nhưng không phản ứng gì”.

“Thế à…”

Long Thiên cúi đầu suy tư, tối mấy ngày trước anh đánh nhau với kẻ kia, đã để lộ thực lực của bản thân, mấy hôm nay kẻ đó không tới đây nữa, cũng không thấy giao hẹn gì, xem ra không thèm coi anh ra gì, nói sao đi nữa, chả nhẽ nhà họ Tần còn có cao thủ cấp Địa nào khác? Nếu không sao lại tự tin như thế.

Hoa Hạ hiếm võ giả, đây là điều cả thế giới công nhận, Long Thiên không tin Bắc Hải nhỏ bé lại xuất hiện một cao thủ cấp Địa như thế, đối phương không có động tĩnh gì, xem ra đang tính toán đối phó với anh như nào, tóm lại thời gian này Long Thiên vẫn luôn theo sát bà xã, tránh để xảy ra việc tương tự, đợi thời cơ chín muồi, xử lý tên Tần Tung Hoành cầm đầu cũng chưa muộn.

“Anh Thiên”.

Phạm Thái Nhàn gọi, Long Thiên không đáp lại, thế là anh ta liền gào to: “Anh Thiên!”

Long Thiên đang suy tư thì bị tiếng hét này dọa cho giật cả mình, khó chịu nói: “Gì? Gào to thế làm cái gì!”

Phạm Thái Nhàn vui vẻ: “Chuyện tôi nói với anh mấy hôm trước, anh thấy sao?”

Long Thiên thắc mắc: “Chuyện gì?”

Phạm Thái Nhàn bực bội: “Chuyện tôi muốn nhận anh làm sư phụ ấy”.

Long Thiên phẩy tay, ý bảo Phạm Thái Nhàn phắn ra ngoài: “Chuyện đó hả, để mấy hôm nữa xong việc rồi tính”.

Phạm Thái Nhàn vô cùng đau lòng, cảm giác như mình là tiểu thiếp bị người ta cần thì sủng hạnh, không cần thì đày vào lãnh cung, anh ta lạnh lùng hừ: “Sau này anh đừng có hỏi tôi chuyện của Tần Tung Hoành nữa, cho dù biết cũng không thèm nói cho anh biết đâu, có thể loại áp bức người quá đáng như anh không, lúc cần thì tìm đến tôi, không cần thì lạnh lùng đá sang một bên, tôi cảm thấy mình chính là phiên bản hiện đại của Chung Vô Diệm rồi”.

Phạm Thái Nhàn tức giận chuẩn bị đạp cửa bỏ đi, Long Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Anh muốn học võ thật à?”

Phạm Thái Nhàn không thèm quay đầu, đáp: “Hỏi thừa”.

Long Thiên vui vẻ nói: “Tôi sẽ cho anh một cơ hội”.

Phạm Thái Nhàn vui vẻ ra mặt, quay lại nói: “Thật hay điêu đấy?”

Long Thiên nói một cách xảo quyệt: “Nhưng anh phải giúp tôi một chuyện”.

Phạm Thái Nhàn híp mắt: “Đúng là lại có điều kiện đi kèm, nói đi, tôi nghe xem hợp lý hay không”.

Long Thiên cười hà hà nói: “Không phải anh hay gặp Tần Tung Hoành ở tiệc rượu à? Tôi muốn nhờ anh gây sự với hắn ta, tốt nhất là ép cho hắn ta động tay chân, làm được đến đó, tôi sẽ nhận anh làm học trò”.

Phạm Thái Nhàn phất tay: “Chuyện này khỏi bàn, tôi có rãnh rỗi sinh nông nổi mới đi gây sự với tên nguy hiểm ngầm đó”.

“Sợ đánh không lại hắn ta à?”

“Nếu như hắn ta biết võ thật, thì không phải tôi sẽ ăn đủ ư?”

“Không cần anh ra tay”, Long Thiên châm điếu thuốc, cười híp mắt: “Tôi không tin con trai duy nhất của nhà họ Phạm lại không có cao thủ đi theo bảo vệ, thế còn ra cái gì nữa nhể?”
Chương 133: Tự tay giết người

Phạm Thái Nhàn làm gì mà không biết Long Thiên muốn mượn dao giết người, chỉ có điều hiện giờ đây chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta, ông chủ nhà họ Phạm không cho anh ta học võ, ít ra trước mắt là như thế, dạo gần đây lại nghe nói chị đại trước giờ vốn chẳng coi mình ra gì ở thủ đô đã đặt một chân vào cấp Địa, trở thành cường giả cấp Địa chỉ là sớm muộn mà thôi, người trần mắt thịt như Phạm Thái Nhàn muốn mất mặt thì còn chờ đến lúc nào nữa?

Bây giờ anh ta cũng đã 23 tuổi rồi, đã quá độ tuổi lý tưởng nhất để học võ, cho dù bây giờ bước chân vào giới võ thuật đi nữa, không mất 8 năm 10 năm thì đừng hòng vỗ ngực xưng tên, càng đừng hòng mở miệng nói chuyện với đối thủ cấp Địa, anh ta không sốt ruột mới lạ!

Trước năm 30 tuổi bắt buộc phải đi học võ, nếu không cục uất này anh ta nuốt không trôi được, hơn nữa, thời gian càng kéo dài càng mài mòn đi phần nào nhiệt huyết, cho nên bây giờ anh ta chỉ có thể trông cậy vào Long Thiên, dù sao chỉ trong mấy năm ở Quỷ Môn, người này có thể tiến bộ vượt bậc, nếu không có sự giúp sức đắc lực của công pháp đặc biệt, Phạm Thái Nhàn còn lâu mới tin.

Nhưng Long Thiên lại bảo anh ta đi kiếm chuyện với Tần Tung Hoành, một trong tam tú ở Bắc Hải, một kẻ nguy hiểm chết người, giết người không dao khét tiếng trong mạng lưới quan hệ của anh ta, mấy năm nay đã không biết bao nhiêu người bị ăn hành dưới tay thuộc cấp của hắn rồi, kết quả cũng chả tốt lành gì, nghe nói có một tên công tử bột để ý cô em gái Tần Ỷ Thiên của Tần Tung Hoành, thế là mở mồm cợt nhả vài câu, đêm đó bị Tần Tung Hoành chặt đứt một tay ném cho chó ăn, dù có bố là thị trưởng nhưng tên công tử bột kia vẫn sợ đến không dám đánh rắm, bây giờ chỉ biết trốn trong nhà làm cậu ấm ném tiền qua cửa sổ, vừa nghe nhắc đến ba chữ Tần Tung Hoành là co rúm vãi tè, đủ để thấy Tần Tung Hoành tàn độc như thế nào.

Cho nên Phạm Thái Nhàn lúc này hoàn toàn không cười nổi với trò đùa này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc hơn thiệt một hồi, Phàm Thái Nhàn nhớ lại chị đại ngang ngược kiêu ngạo hồi đó mở miệng ra là một câu vô dụng, hai câu rác rưởi, khiến anh ta tổn thương không biết để đâu cho hết, vì tâm nguyện từ nhỏ tới lớn kia, dù biết rõ làm không được nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng: “Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi sẽ không đi chọc điên hắn, quá lắm chỉ có thể sai người giúp anh đánh giá thân thủ của hắn thôi”.

“Tùy anh, chỉ cần quay phim lại mang về cho tôi xem làm được, tôi sẽ đồng ý dạy võ cho anh”, Long Thiên sảng khoái.

“Nói phải giữ lời”.

“Tuyệt không nói điêu”.

Phạm Thái Nhàn lúc này mới hài lòng rời khỏi văn phòng, suy nghĩ đêm nay thế nào cũng phải sai mấy cao thủ cấp Huyền trong nhà đi giúp mình một tay, dù sao đám đầu bò đầu bướu này cũng bị mình nắm thóp, không sợ không ngoan ngoãn nghe lời, nếu không chịu đi ấy à, được thôi, ông đây mách ông nội các người dám dạy võ cho ông, xem ông nội có dấn các người ra bã hay không.

Cho dù chuyện này hết 8/10 là không qua mặt ông cụ nổi, chỉ e đến lúc đó ông lại ra tay ngăn cản thôi, có điều xem ra lão đại nhà mình không có vẻ ngán gì ông cụ, hơn nữa, suốt hơn mười năm ngày nào cũng bị bà chị đại ở thủ đô kia mắng sa sả là cái thùng cơm biết đi, dồn cả một bụng tức tối, bây giờ bung xõa một bữa chắc cũng không đến nỗi bắt nhốt mình trong nhà không cho ra đường chứ nhỉ.

Phạm Thái Nhàn được ăn cả ngã về không, đêm nay đem hết vốn liếng ra đánh cược, nhà họ Tần không phải có 12 võ sĩ cảm tử à, ông đây mang theo năm cao thủ cấp Huyền qua đó, chẳng lẽ không trấn áp nổi sao?

Long Thiên đuổi được Phạm Thái Nhàn đi rồi, vẫn ngồi lại văn phòng, anh không tin gia chủ nhà họ Phạm không biết chuyện Phạm Thái Nhàn tiếp xúc với mình, tệ nhất là lén đi nghe ngóng về mình, nhưng lại không tìm mình hỏi trực tiếp, cũng không bóng gió gần xa gì đó, thái độ cứ mập mờ không rõ ràng, tỏ ra không quan tâm đến.

Long Thiên không biết bởi vì gia tộc đứng sau lưng anh mà nhà họ Phạm mới yên tâm để cho Phạm Thái Nhàn giao du với mình, hoặc là có nguyên nhân gì khác, Long Thiên cũng lười đi tìm hiểu, vì xưa nay anh không thích chủ động ra tay để bị rơi vào thế yếu, điều này cũng không khác gì bà chị con dâu nuôi từ bé ở thủ đô kia, biết mình ở Bắc hải vẫn án binh bất động, so ra thì cũng chưa đạt đến mức độ như ông bố giàu xổi nhà mình, nhưng sự kiên nhẫn này lại luôn là thứ mà Long Thiên tự hào, dù sao hồi đó nếm mật nằm gai ở Quỷ Môn, chuyện nhỏ không nhịn chuyện lớn sẽ bất thành, chân lý đơn giản này Long Thiên hiểu rõ hơn ai hết.

Hôm nay cố ý giật dây cho Phạm Thái Nhàn làm chuyện hoang đường như vậy, chủ nhân nhà họ Phạm há có thể kiên nhẫn ngồi yên, đây chính là một tên hai đích, vừa có thể xem thái độ nhà họ Phạm thế nào, vừa có thể thăm dò bí ẩn của Tần Tung Hoành, cho dù người ta muốn truy cứu trách nhiệm, thì trong nhà vẫn còn một ông Công Tôn kia mà, dù sao thực lực mình bây giờ đã bỏ xa quá khứ, nhà họ Phạm muốn tìm mình tính sổ cũng phải cân nhắc một hai.

Long Thiên xoa xoa huyệt thái dương, đừng thấy Bắc Hải này sóng yên biển lặng mà nhầm, bên dưới mặt nước lặng kia không biết bao nhiều người đang nhìn mình chòng chọc. Mà như vậy cũng được, trước tìm hiểu bề nổi, sau đó lại so chiêu với thế giới ngầm.

Nhà họ Đoàn có thể hợp tác làm ăn với tập đoàn Vương Thị, Long Thiên đoán được tám chín phần ai là người đứng đằng sau, trước mắt Tiểu Nam Tử chưa đủ quyết đoán để có thể khống chế một cậu ấm như Đoàn Ân Long, cũng chỉ có Đoàn Tử Long, người đang khống chế ngoài sáng, lúc Long Thiên còn ngu ngơ chưa biết gì đã từng gặp Đoàn Tử Long mấy lần, đó là một ông chú rất phong độ, nói chuyện rất thoải mái, nhưng Long Thiên vẫn có cảm giác không thích, thậm chí là ghét bỏ, không ít thì nhiều chính là do Đoàn Tử Long bỏ biết bao công sức theo đuổi bà chị là con dâu nuôi từ bé của mình.

Nếu nghĩ theo hướng đó thì sau lưng 100% là Đoàn Tử Long ra tay, Đoàn Tử Long bất chấp tất cả giúp đỡ nhà họ Vương, nếu sau lưng không phải là bà chị con dâu nuôi từ bé kia giở trò thì còn ai vào đây?

Ngay cả Long Thiên còn nghĩ được như vậy, Vương Lệ Trân thông minh như thế lý nào nghĩ không ra? Cuộc hẹn đêm đó, sở dĩ Vương Lệ Trân thay đổi thái độ, nếu nói không phải vì kẻ thù không đội trời chung kia thì Long Thiên thà tin heo biết leo cây cho rồi, dù sao thứ có thể khơi gợi lòng chiến đấu của một người phụ nữ giỏi giang chỉ có thể là một người phụ nữ giỏi giang khác mà thôi.

Tuy không biết bà xã nhà mình và bà chị con dâu kia đã từng giao chiến hay chưa, nhưng trước mắt, có vẻ Vương Lệ Trân muốn đi trước một bước, Long Thiên rất mong chờ, sau khi hai người phụ nữ này gặp nhau rồi sẽ có chuyện gì xảy ra, có khi nào đao kiếm giao tranh, chung quanh trăm dặm không cỏ cây nào sống sót hay không?

Long Thiên đang nghĩ đến đó, chợt Tiểu Nam Tử gọi điện thoại đến, mấy ngày nay vì bận bảo vệ bà xã nên anh toàn từ chối lời mời uống rượu của Tiểu Nam Tử, khiến anh chàng này buồn phát khóc lên được.
Chương 134: Nhất vợ nhì trời

Vừa mới cầm điện thoại lên, Tiểu Nam Tử bên kia đã mắng cho một tràng: “Long Thiên, hôm nay cậu mà không đi với tôi, ông đây sẽ mách chuyện của cậu ở Bắc Hải cho chị Như Như. Cậu nói tôi nghe xem chị ấy có vọt lên máy bay bay cả đêm về đây tóm sống cậu không hả?”

“Tiểu Nam Tử, cậu uy hiếp tôi đấy à?”, Long Thiên bĩu môi trợn mắt.

Tiểu Nam Tử có vẻ bất chấp mọi thứ, nghiến răng kèn kẹt: “Được lắm, cậu nghĩ đó là uy hiếp cũng mặc xác cậu. Đêm nay mà cậu không đi với tôi, đừng trách tôi nói sao làm vậy”.

“Không cho người ta trả giá luôn à?”

“Cậu đi mà trả giá với bố tôi ấy”.

“Không phải năm ngoái bố cậu chầu trời rồi à?”

“Cho nên không trả giá gì hết!”

Long Thiên cạn lời: “Vậy tôi đưa vợ tôi theo, thế nào?”

“Long Thiên, cậu biến chất rồi”, Tiểu Nam Tử đau lòng khôn xiết: “Trước đây cậu luôn mồm nói với tôi, đàn bà là quần áo, anh em mới là tay chân, cậu dám lừa tôi!”

“Trời cao đất rộng, vợ là to nhất”, Long Thiên cười ha hả.

Tiểu Nam Tử bó tay: “Được lắm, vừa khéo tôi cũng muốn xem người đàn bà cam chịu khuất phục cậu đẹp đến thế nào, để sau này gặp Hoàng Dung Như có cái khích tướng cô ấy một chút”.

Gác điện thoại, Long Thiên nhắn tin cho Vương Lệ Trân: “Tối nay anh hẹn gặp bạn, em đi cùng anh uống vài ly không?”

Nhanh chóng có tin nhắn trả lời, Vương Lệ Trân đáp: “Đươc, có điều phải đưa cả Manh Manh đi nữa”.

“Không thành vấn đề, đến lúc đó để bạn anh giúp anh tiếp con bé, còn tụi mình đi đâu đó làm gì đó với nhau nha, bốn ngày rồi đó, ngay cả tay em anh còn chưa được đụng vào nữa!”

“… Anh làm ơn nghiêm túc chút coi”.

“Anh có bao giờ không nghiêm túc đâu, nói cho đúng thì tối hôm đó ai mới là người không nghiêm túc đây ta?”

“Không thèm đi nữa”.

“Ấy ấy đừng giận, bà xã à, chuyện gì cũng thương lượng được mà, cùng lắm anh không đụng vào em thôi”.

“Vậy còn coi được”.

“Anh dùng môi chứ đâu có dùng tay”.

“Đồ yêu râu xanh, anh không sợ Manh Manh cầm dao đuổi giết anh hả?”

“Ha ha ha, vì bà xã anh bất chấp”.

“Đừng có bà xã này bà xã nọ, nghe gớm muốn chết”.

“Vậy gọi gì bây giờ, vợ yêu, cục cưng, hay là vợ vĩ đại của anh?”

“Thôi thôi anh cứ tiếp tục gọi bà xã đi, mấy cái kia nghe còn gớm hơn”.

“Bà xã, anh yêu em!”

Núi băng vĩnh cửu từ từ tan chảy, biến thành nữ hoàng tuyết, cô cúi xuống nhìn năm chữ trên tin nhắn mỉm cười, quyến rũ không biết để đâu cho hết.

Những cử chỉ đó làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Diệp Yêu Tinh, cô ta kinh ngạc nhìn Vương Lệ Trân bày ra vẻ mặt ngây ngô: “Cái mà mình chắc chắn biết, rằng cậu là Chủ tịch tập đoàn Vương Thị, còn cái mà mình từ chối biết, đó là cái bộ dạng u mê vì tình đến ngu người này của cậu”.

Có lẽ biết mình quá thất thố, Vương Lệ Trân cất điện thoại vào, giả vờ hắng giọng: “Trông mình u mê đến thế à?”

“Chỉ thiếu nước nhiễu nước miếng xuống đất nữa thôi, còn chối không u mê?”, Diệp Yêu Tinh liếc cô bạn thân thiết bằng nửa con mắt, hôm nay Diệp Yêu Tinh đúng là được mở mang tầm mắt, vẻ mặt tươi cười này xưa kia nào đã từng, ngay cả bạn bè thân thiết cũng chưa chắc đã được mấy lần.

“Đừng nhắc chuyện ngày nữa”, Vương Lệ Trân quay sang Diệp Yêu Tinh: “Hôm nay mình bảo cậu đến đây là muốn bàn với cậu chuyện đối phó với Tần Tung Hoành, mình không ngờ thằng khốn đó lại muốn giết chết mình, mình không rành giải quyết mấy chuyện như này, cho nên muốn giao chuyện này cho cậu”.

Diệp Yêu Tinh có gốc gác giang hồ khá cứng cựa, chuyện này Vương Lệ Trân hiểu rõ, cho nên sau khi xảy ra sự cố với Tần Tung Hoành, bèn lập tức đi tìm Diệp Yêu Tinh bàn bạc, dù sao cô chỉ là một người làm ăn, lần đầu tiên trong đời bị người ta chĩa súng vào người, chẳng thể nào bắt một con buôn làm ăn đàng hoàng như cô chĩa súng lại vào họ?

Diệp Yêu Tinh mân mê mô hình trái đất trên bàn của Vương Lệ Trân, đầu không thèm ngẩng lên: “Chẳng cần mình phải ra tay đâu, ông xã nhà cậu có vẻ đã tính tới chuyện đối phó hắn ta rồi, mình đang nghĩ, lúc Tần Tung Hoành phải trả giá mình nhất định sẽ lên đạp thêm cho mấy cái, cũng coi như giúp cậu trả thù rồi”.

“Mình muốn báo cảnh sát, anh ấy không cho”, Vương Lệ Trân phiền muộn.

Diệp Yêu Tinh cười nói: “Lệ Trân, mang lưới quan hệ của cậu và của anh ta không giống nhau đâu, có một số người, cho dù báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được họ, mình nói vậy không phải là về vấn đề quan hệ sâu xa này họ, mà là khi cậu ở trong một bối cảnh có sức mạnh thần kỳ nào đó thì vũ lực chính là tiếng nói tuyệt đối”.

“Mình không hiểu”, Vương Lệ Trân lắc đầu nguầy nguậy.

“Nếu cậu còn muốn ở bên anh ta thì sớm muộn cũng phải hiểu thôi, thế giới này vẫn luôn tồn lại những người súng bắn không chết, mình từng tận mắt chứng kiến ông Vương Tu Thân nhà cậu đạt đến cảnh giới đó rồi”, Diệp Yêu Tinh vặn eo nói.

Nói về ông Vương, tuy bề ngoài chỉ là bảo vệ cho bố mình thôi, nhưng Vương Lệ Trân xưa nay vẫn luông tôn trọng kính phục với ông, cũng đã từng chứng kiến ông thần thông quảng đại đến cỡ nào, trên người luôn toát ra phong thái của một bậc kỳ tài võ học, nhưng thật sự nếu nói ông có thể súng bắn không chết, có chết Vương Lệ Trân cũng không tin.

Vương Lệ Trân tỏ ra uể oải trước nay chưa từng có, xưa giờ điều cô tự hào nhất chính là việc lăn lộn thương trường, nhưng có vẻ như chuyện này chẳng giúp đỡ được gì cho Long Thiên cả, dù sao bọn họ đánh nhau cũng giống như xem phim vậy, nhưng là người thật việc thật không thể dùng tiền hay quan hệ mà có thể làm tới nơi tới chốn được.

Vương Lệ Trân thở dài: “Vậy mình phải làm gì bây giờ?”

“Mình nói rồi, đàn ông choảng nhau, phụ nữ chúng ta quá lắm đứng một bên xem thôi, cái mà bọn họ có nhiều đến nỗi nghẹn chết chính là bầu khí nóng trong người, còn lại thì chẳng có gì hết, cứ để họ xả ra cho bằng hết đi, một cô gái chân yếu tay mềm như cậu chẳng lẽ đi vác dao bầu đuổi giết bọn họ mà được à?”, Diệp Yêu Tinh nhìn Vương Lệ Trân: “Mình biết cậu không cam lòng, nhưng có một số việc phải cố gắng thêm nhiều nữa mới được, cậu có không cam lòng cũng chả được cái gì”.

“Vậy còn cậu, cậu không phải cũng cùng một giuộc với họ đấy chứ?” Vương Lệ Trân tò mò.

Diệp Yêu Tinh cười đáp: “Cậu xem, nhìn mình thế này là biết ngay mình cũng y như cậu, đều là dạng đàn bà trói gà không chặt, tay mình trói đàn ông còn được, chứ cầm dao thì thôi khó quá bỏ qua đi, mất công lại chai cả tay ra.”

Vương Lệ Trân đột nhiên sực nhớ: “Nghe nói người có biệt danh Nữ Yêu Đao ở thủ đô kia 12 tuổi đã dám vác cung nỏ đi săn thú tận thâm sơn cùng cốc, hơn nữa còn từng chặt đầu sói đầu đàn nữa đúng không?”

“Mình cũng có ở đó, chỉ là tin đồn mà thôi”, Diệp Yêu Tinh lắc lắc đầu.

Vương Lệ Trân như trút được gánh nặng, đối thủ còn ẩn nấp kia của cô, nếu như trâu bò đến thế, vậy mình làm sao là đối thủ của cô ta?

Diệp Yêu Tinh thì thầm: “Không phải dùng cung nỏ, mà là dùng dao găm”.
Chương 135: Chân khí hóa thành lưỡi đao

Mười hai tuổi đã tự tay giết được con sói đầu đàn, đã vậy còn là con gái, chí ít thì việc này đồng nghĩa với điều gì không phải là thứ mà một người ăn sung mặc sướng từ nhỏ như Vương Lệ Trân có thể tưởng tượng ra được. Nếu trên thương trường, Vương Lệ Trân còn tự tin rằng chưa chắc mình đã thua cô gái đó, nhưng nếu phải động tay động chân, chắc hẳn sẽ bị đè bẹp hoàn toàn.

Từ nhỏ Vương Lệ Trân đã không hứng thú gì với võ thuật, nhưng Vương Manh Manh rất hào hứng dù không thể chịu được khổ cực. Hồi nhỏ Vương Manh Manh từng được chứng kiến oai phong một mình địch hai mươi người của Vương Tu Thân, lập tức mơ mộng hão huyền muốn nhận ông ta làm sư phụ để sau này trở thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ngay từ cửa ải đầu tiên là học cách đứng tấn đã giơ cờ trắng xin hàng, chưa đứng được mười phút đã chủ động từ bỏ. Thấy em gái mình như thế, đương nhiên Vương Lệ Trân cũng hết sạch hứng thú. Huống hồ bây giờ là thời đại hòa bình, người ta dùng súng cả rồi, dù giỏi công phu quyền cước đến mấy mà người ta bắn cho một phát thì vẫn gục thôi.

Tận khi nhìn thấy trận quyết chiến giữa Long Thiên và người phụ nữ đeo khẩu trang kia, Vương Lệ Trân mới hiểu ra, đôi lúc dù cầm súng trên tay cũng vô dụng, nếu không thì người phụ nữ kia cũng không đến độ bị Long Thiên đánh cho xây xẩm mặt mày.

So ra thì người phụ nữ cầm đao kia chỉ mạnh hơn Long Thiên chứ không hề thua kém, nếu sau này cô thực sự theo Long Thiên về thủ đô mà để cô ta tìm ra được chỗ vắng người nào đó “chào hỏi” mình một phen thì biết tìm ai để lý luận chứ.

Vương Lệ Trân thở dài một tiếng rất não nề. Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Vương Lệ Trân, Diệp Yêu Tinh cười khà khà nói: “Cậu không đánh lại được cô ta thì đã sao, có phải tỉ thí kén rể đâu, vả lại đa số đàn ông không thích phụ nữ học võ, dù gì thì luyện võ lâu ngày cũng không còn tí phong vị phụ nữ nào nữa. Yên tâm đi, so với cô ta, cậu vẫn có ưu thế lắm”.

“Tớ có định so bì gì với cô ta đâu”, Vương Lệ Trân trừng mắt nói dối.

Diệp Yêu Tinh cười quyến rũ: “Có hay không thì lòng cậu tự biết rõ nhất mà”.

Vương Lệ Trân xua xua tay, tạm thời không có cảm hứng đấu võ mồm với Diệp Yêu Tinh mà lập tức chuyển đề tài: “Chúng ta quay về chính sự đi. Công ty bọn tớ chuẩn bị cho ra mắt một loại thuốc mới, có thể phục hồi vết sẹo, kích thích sản sinh lớp da mới. Cậu quen thuộc với lĩnh vực mỹ phẩm này hơn tớ, có hứng thú hợp tác một phen không?”

“Cậu không tiếp tục nghiên cứu thuốc chống ung thư của cậu mà chạy đi nghiên cứu mỹ phẩm rồi hả? Vương Lệ Trân, cậu càng ngày càng làm tớ thấy bất ngờ rồi đấy”, Diệp Yêu Tinh tỏ ra kinh ngạc. Phải biết rằng, tuy là ngày thường Vương Lệ Trân cũng trang điểm nhẹ nhàng nhưng trước giờ không thích thú gì các sản phẩm trang điểm hàng hiệu, thậm chí còn không có thời gian nghiên cứu, chẳng hiểu sao đột nhiên nghĩ tới chuyện làm ăn trong mảng này.

Loại thuốc mới mà Vương Lệ Trân nhắc tới đương nhiên là “phấn trả lại thanh xuân” mà Long Thiên đưa cho cô dùng, nhưng Vương Lệ Trân chê cái tên này khó nghe, bèn đổi tên thành “tinh chất Kim Bích Tuyền”, nghe sang chảnh hơn hẳn. Long Thiên biết thành phần của thứ thuốc này, cộng thêm kỹ thuật cao siêu của Vương Lệ Trân trên phương diện hóa học và y học, gần như có thể dễ dàng hoàn thành mẫu dùng thử.

Vương Lệ Trân nhanh chóng lấy lọ tinh chất Kim Bích Tuyền ra: “Tớ cảm thấy đây là một cơ hội kinh doanh, thứ thuốc này không phải do tớ nghiên cứu ra mà do phương thuốc Long Thiên cung cấp, tớ điều chỉnh lại công thức rồi điều chế ra. Tuy rằng hiệu quả không bằng được lọ thuốc mà anh ấy đưa cho tớ, nhưng cũng giống nhau tới tám mươi phần trăm rồi. Bên phía phòng sản xuất đã thử nghiệm, hiệu quả rất được”.

Diệp Yêu Tinh xoay xoay chiếc lọ đen, nhỏ thử một chút trên cánh tay, cảm giác mát lạnh như đá viên nhanh chóng thẩm thấu vào da, chấm đỏ do bị con muỗi phiền phức tối qua đốt lập tức biến mất không còn tăm tích, hiệu quả tức thì.

Diệp Yêu Tinh kinh ngạc hô lên: “Đúng là một cơ hội kinh doanh, tớ dám cược rằng, nếu thứ thuốc này được tung ra thị trường, đám phụ nữ có tí ti khiếm khuyết ở Bắc Hải sẽ phát điên luôn, ha ha, Tiểu Lệ, chúng mình bàn bạc tí đi”.

“Có một nửa cổ phần là của Long Thiên rồi, tớ chỉ chiếm ba mươi phần trăm thôi, hai mươi phần trăm còn lại có thể nhường cho cậu, đồng thời tớ muốn cậu thành lập một công ty mới, cậu là người phụ trách pháp lý”, Vương Lệ Trân lộ ra bản chất của thương nhân, nói với vẻ giảo hoạt.

Diệp Yêu Tinh tức xì khói: “Đệt, hai vợ chồng cậu đã chiếm tới tám mươi phần trăm rồi, còn bắt tớ làm người phụ trách pháp lý, rõ ràng là kiếm tiền thì hai người lấy phần hơn còn gặp chuyện gì thì tớ gánh vác, sao mà gian thương thế!”

“Thì cậu có thể từ chối mà”, Vương Lệ Trân giật lại chiếc lọ đen, vui vẻ nói.

Diệp Yêu Tinh đâu thể bỏ qua cơ hội này được, rõ ràng Vương Lệ Trân muốn lợi dụng cô ta, nếu không, một mình cô muốn thành lập công ty con có khó khăn gì chứ?

Diệp Yêu Tinh sợ Vương Lệ Trân nghĩ lại sẽ hối hận, vội vàng đồng ý luôn: “Được, hai mươi phần trăm thì hai mươi phần trăm, nhưng bên phía vận hành sẽ do một mình tớ phụ trách”.

“Được thôi”, Vương Lệ Trân tin tưởng vào bản lĩnh kinh doanh của Diệp Yêu Tinh, thế nên nếu cô ta đòi vận hành thì đúng là mong còn không được.

Chỉ vài câu nói, trong tình huống mà Long Thiên không hề biết gì, Vương Lệ Trân đã làm xong một vụ làm ăn lớn. Ai dám bảo người phụ nữ như thế này không phải là vợ hiền chứ.

Diệp Yêu Tinh đã được hời còn đòi thêm: “Nghe bảo hôm nay hai người định đi uống rượu hả, hay là tới chỗ tớ đi, chỗ ấy sạch sẽ”.

“Làm sao cậu biết?”, Vương Lệ Trân lườm Diệp Yêu Tinh một cái.

Diệp Yêu Tinh lè lưỡi, tỏ vẻ vô tội: “Tớ không cẩn thận liếc qua một lần, chỉ đúng một lần thôi!”

“Chắc không?”

“Tớ đảm bảo không nhìn thấy nội dung gì sến súa ở phía sau, tớ thề đấy em thân yêu, bảo bối, bà xã đại nhân?”

Vương Lệ Trân ra vẻ muốn đánh cô ta, Diệp Yêu Tinh chuồn trước một bước, Vương Lệ Trân cười khổ bất lực, xem ra tối nay không dẫn theo thứ yêu tinh này thì không được rồi.

Khi tan ca, Long Thiên vẫn đi đón Vương Manh Manh rất đúng giờ. Từ sau lần cô nhóc này làm hỏng chuyện tốt của Long Thiên, hai người gần như không nói chuyện. Vương Manh Manh đang buồn bực, mà đâu phải Long Thiên không buồn bực? Trước giờ Long Thiên không ghét thứ sinh vật được gọi là “em vợ” này, nhưng bây giờ thấy ghét kinh khủng. Chỉ cần cô cách cách này còn ở nhà một ngày thì Long Thiên đừng hòng bò lên giường của Vương Lệ Trân một cách dễ dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom