• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Người như anh không thể lên giường của tôi được

“Đồ xấu xa! Đồ cặn bã, lưu manh, đồ tồi! Hôm nay tôi phải bắt anh cút ra khỏi nhà tôi”, Vương Lệ Trân cười có chút quỷ dị. Nếu là những người quen biết cô thì chắc sẽ rất ngạc nhiên. Vì dù sao người lạnh lùng như cô có bao giờ thể hiện ra dáng vẻ hung dữ như vậy đâu?

GT dần giảm tốc độ, có lẽ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Vương Lệ Trân đang định từ từ dừng xe lại, sau đó sỉ nhục tên tiểu quỷ thối tha kia. Cô cũng nghĩ ra rất nhiều cách nói mà không cần dùng những lời tục tĩu để chửi đối phương mà vẫn có thể khiến người đó tổn thương lòng tự trọng.

Đối với bất cứ người trẻ kiêu căng mà nói, họ sẽ không bao giờ cho phép mình bị mất mặt trước một cô gái, đặc biệt là trước mặt cô gái đẹp. Rất nhiều người đã chọn kiểu phẫn nộ hoặc giảo biện để có thể ngẩng cao đầu rời đi. Tất nhiên, kết cục cũng chỉ có một, đó là cun cút rời đi thôi. Và đây cũng là cảnh tượng mà Vương Lệ Trân rất muốn nhìn thấy.

Nhưng lúc sắp đến dưới tầng công ty, Vương Lệ Trân dụi dụi mắt, sắc mặt biến đổi, dường như không dám chắc chắn rồi lại dụi mắt một cái nữa. Cô nhìn thấy cái tên đáng lẽ ra phải bị cô mắng té tát sau đó sẽ mất mặt rời khỏi thế giới của cô, giờ đây người ta mua một chai nước ngọt rồi đứng dựa vào sát xe, sau đó nhàn rỗi nhìn xung quanh.

Xe là GTR, còn người đàn ông kia tất nhiên là Long Thiên rồi.

“Không thể nào”, dựa xe Maserati ở bên đường, Vương Lệ Trân thở hổn hển rồi bước từ trên xe xuống. Cô đứng trước mặt Long Thiên đang nhe răng ra cười. Bởi vì vừa tức giận vừa kinh ngạc nên biểu cảm lúc này của cô trông khá thú vị.

Mong muốn của cô coi như bị phá vỡ rồi. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ rằng, Long Thiên lại đến trước cô một bước. Sao anh có thể di chuyển nhanh như vậy?

Long Thiên di chuyển kiểu gì vậy. Anh chỉ dùng cách đơn giản nhất để thắng được trận cá cược này. Thậm chí, nếu nói ra khéo Vương Lệ Trân không tin, liệu có ai có thể dùng con xe GTR trị giá triệu tệ đi đường vòng và lái xe với tốc độ 120km/h trong một con hẻm chỉ vừa khít một con xe không? Lại còn vòng qua cầu Kim Sơn, từ đường núi Tam Nhai đi mười tám vòng đến được đường Hoàng Hậu?

Trừ khi là thằng điên hoặc là phú nhị đại nhiều tiền quá không biết dùng vào việc gì, nếu không sẽ không có ai vì một trận cá cược mà dùng kế sách này, chỉ cần chút bất cẩn là có thể xe nát người chết.

Thật không may, Long Thiên thuộc trường hợp thứ nhất. Anh là một kẻ điên, kẻ cố chấp. Anh cũng là người luôn khát khao được giành vị trí thứ nhất, khao khát này còn lớn hơn Vương Lệ Trân rất nhiều lần.

“Tôi thắng rồi”, Long Thiên nhìn Vương Lệ Trân. Ánh mắt đó giống như người thắng nhìn kẻ thua cuộc. Ánh mắt này Vương Lệ Trân quen thuộc hơn bất cứ ai. Bởi vì cô thường dùng ánh mắt này để nhìn người khác nhưng hôm nay lại ngược lại.

“Anh ăn gian nên trận này không tính”, Vương Lệ Trân không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách mà phụ nữ thường dùng để chối đẩy.

Long Thiên hỏi: “Ăn gian gì chứ? Tôi đâu phải tự nhiên mà xuất hiện ở đây được? Phụ nữ khi muốn chối bỏ cái gì đó thì cũng phải nghĩ kỹ trước khi nói chứ bà chị”.

“Anh gọi tôi là bà chị?”, Vương Lệ Trân với vẻ mặt phẫn nộ.

“Cô lớn hơn tôi ba tuổi, tôi gọi cô là bà chị thì có gì lạ đâu?”, Long Thiên khoát tay nói.

“Đủ rồi! Dừng xe lại, đến văn phòng của tôi ngay”, Vương Lệ Trân không muốn lập luận vô nghĩa ở đây, tránh để nhân viên nhìn thấy rồi lại dị nghị.

Long Thiên xoa xoa tay, nói: “Thế tối nay thì sao?”

“Cút”.

“Vương Lệ Trân! Cô nói lời không giữ lời nhé”.

“Đó là quyền của phụ nữ mà! Dựa vào nhân phẩm của anh mà muốn trèo lên giường của tôi á, nằm mơ đi”.

“Cô ức hiếp người quá đáng”.

“Anh định đánh tôi sao?”

“Hóa ra anh thích kiểu này, đồ biến thái… Cút ngay”.

“Cô… Có phải đến thời kỳ mãn kinh rồi không, sao gắt quá vậy?”

“Anh mới mãn kinh ý, cả nhà anh mãn kinh thì có”.

Vương Lệ Trân quay đầu rời đi. Nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra, mặc dù cô nói năng sắc bén nhưng thực tế lại vô lý. Vì vậy cô không thể đợi được nữa mà chỉ muốn rời khỏi đây.

Tất nhiên là Long Thiên không để tâm đến lời mà Vương Lệ Trân nói. Anh sớm đã phớt lờ hết rồi, hiện giờ anh có một chuyện quan trọng hơn nhiều cần phải đi hỏi rõ.

“Có biết thứ này không?”, Long Thiên lắc lắc linh kiện nhỏ trong tay, hỏi.

Vương Lệ Trân tưởng Long Thiên lấy ra đồ gì quỷ quái nên tức giận nói: “Không biết”.

“Cô chắc chắn là cô không biết thứ này sao?”, Long Thiên đột nhiên hỏi với giọng rất nghiêm túc.

Mặc dù Vương Lệ Trân đang giận sôi máu nhưng vẫn ngửi thấy ý vị gì đó bất thường ở đây, lúc này hỏi lại: “Ý gì vậy?”

Long Thiên nheo mắt nhìn Vương Lệ Trân nói: “Đây là kíp nổ, lắp đặt trên đĩa phanh. Chỉ cần dùng sức giẫm phanh thì sẽ bắt lửa ngay lập tức. Đến lúc đó sẽ đoàng một tiếng, cô sẽ nói lời tạm biệt với thân xác nhỏ bé này của mình ngay”.

Vương Lệ Trân cười lạnh, nói: “Cái gì? Hù dọa tôi à? Có giỏi thì nổ chết tôi đi”.

Rõ ràng, Vương Lệ Trân hiểu nhầm ý của Long Thiên. Cô tưởng anh định cài thứ này lên xe của cô.

Long Thiên khoát tay giải thích: “Không phải! Thứ này là tôi lấy ra từ trong xe của cô đấy”.

Vương Lệ Trân ngây người ra, sau đó sắc mặt âm trầm, nói: “Ý của anh là thứ này lắp trên xe GTR của tôi?”

Long Thiên gật đầu, toàn thân đột nhiên toát ra kiểu âm trầm: “Đúng thế! Nếu không phải là cô có ý đồ giết chồng mình vậy thì có nghĩa là, có người muốn giết cô, nhưng không chuyên nghiệp cho lắm”.
Chương 7: Mộc Tiểu Nhã

Long Thiên đột nhiên nói với giọng điệu như vậy khiến Vương Lệ Trân thấy lạnh cả sống lưng. Không hẳn là sợ hãi nhưng cảm thấy có chút kinh ngạc. Dù sao thì một tên ăn nói bộp chộp thì sao có được vẻ nguy hiểm như vậy chứ? Sự thay đổi chóng mặt này khiến cô theo bản năng mà lùi lại phía sau một bước. Cảm giác ớn lạnh đâm xuyên vào da thịt thật khó diễn tả nhưng lại giống như lưỡi dao cắt vào da cô.

Dường như Long Thiên cũng nhận ra điều này. Anh khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cười nói: “Xin lỗi! Di chứng của bệnh nghề nghiệp ý mà. Chúng ta nói chuyện khác đi, gần đây cô có đắc tội với ai không?”

Vương Lệ Trân không tin là mình bị Long Thiên hù dọa nhưng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của đối phương thì cô không khỏi tự hỏi mình. Đối thủ cạnh tranh của nhà họ Vương rất nhiều, mức độ phức tạp trong đế quốc thương mại thì người thường khó mà tưởng tượng nổi. Chưa nói đến việc thành công phải hi sinh biết bao người nhưng chắn đường người khác thì không phải chỉ có một hai đường, đắc tội với người khác chắc chắn không thể đếm trên đầu ngón tay được. Nếu nhất thời bảo Vương Lệ Trân nói ra người đắc tội thì đúng là khó thật.

Chỉ có điều, có người muốn giết mình sao?

Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Cạnh tranh thương mại mà muốn để xảy ra án mạng thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải. Cô cảm thấy hoài nghi về chuyện này, cộng với việc cô không có cảm tình với người đàn ông này nên cô nhìn Long Thiên với vẻ bán tín bán nghi: “Anh đừng có giảo biện nữa, tôi không phải là cô bé mười bảy mười tám tuổi đâu nhé! Đừng tưởng rằng anh bịa ra câu chuyện này để dọa tôi là tôi sẽ cầu xin anh bảo vệ tôi. Thời bây giờ là thời pháp trị, tôi không tin là có người dám giết tôi”.

Có những loài hoa cỏ từ nhỏ đã sống trong phòng kính không biết mưa gió là gì nên không hiểu được cảm giác sợ hãi là.

Long Thiên bất lực thở dài một hơi, bởi Vương Lệ Trân có thành kiến với anh. Muốn hỏi ra điều gì đó từ cô là điều không thể, lúc này anh đưa linh kiện nhỏ trong tay cho cô, nói: “Vậy thì cô có thể đi điều tra xem tác dụng của cái này có giống với những gì tôi nói không? Tôi nhận tiền của bố cô, bảo vệ an toàn của cô là nhiệm vụ của tôi”.

Vương Lệ Trân nhận lấy linh kiện nhỏ đó, sau đó quay đầu đi vào công ty. Long Thiên đi theo phía sau, Vương Lệ Trân vốn định bảo anh đừng đi theo mình nhưng nghĩ đến việc anh chắc chắn sẽ không nghe lời mình nên cũng chẳng muốn mở miệng. Đi theo thì cứ đi, chỉ cần anh không nói gì chọc tức mình là được.

Vương Lệ Trân như hạ thấp yêu cầu của mình xuống, điều này cho thấy những người phụ nữ xuất sắc sẽ luôn bại trong tay người đàn ông không giỏi bằng mình, chỉ cần người đàn ông đó mặt dày là được.

Lĩnh vực mà tập đoàn Vương Thị làm rất nhiều: chuỗi siêu thị, bán hàng online, kinh doanh tự do… Bố của Vương Lệ Trân chính là Vương Chấn Đào, người mà Long Thiên nhắc đến ban nãy. Ông là người tài năng và vô cùng nhạy bén trong lĩnh vực kinh doanh. Năm 90 đã bắt đầu khởi nghiệp, ông một thân một mình đánh bại nhiều doanh nghiệp và thành lập được tập đoàn Vương Thị. Từ tài sản mấy ngàn tệ, mất tầm chục năm con số đó đã là mấy tỉ. Mấy năm nay tập đoàn còn lọt top, ông được xếp vào đại gia số một của Long Thành.

Mặc dù mấy năm nay tập đoàn Vương Thị làm nhiều ngành nhưng vẫn trên danh nghĩa là công ty dược. Còn Vương Lệ Trân ngoài giữ chức Phó chủ tịch tập đoàn thì còn là nghiên cứu sinh về ngành dược. Thuốc chống ung thư mà cô nghiên cứu ra đã cứu chữa thành công cho biết bao sinh mạng, hơn nữa đã được đăng ký bản quyền. Một tài nữ như này kiêu ngạo cũng phải thôi. Có tài, có tiền, quan trọng là còn xinh đẹp nữa. Cô gái như vậy đúng là hiếm có.

Long Thiên đi theo Vương Lệ Trân vào cao ốc của tập đoàn Vương Thị. Xung quanh có rất nhiều nhân viên đều chủ động cung kính chào hỏi cô. Cô cũng không hề kiêu ngạo mà đều gật đầu với từng người một. Ánh mắt của mọi người không chỉ nhìn vào cô mà còn tò mò về Long Thiên đi phía sau. Tất nhiên, sự đố kỵ và đoán mò mới là nhiều hơn cả. Ai nấy đều đang nghĩ xem cái tên tướng mạo bình thường này ở đâu ra, không ngờ có thể sóng vai cùng tài nữ Vương Lệ Trân?

Địa điểm phòng làm việc của Vương Lệ Trân ở trên cùng của tòa cao ốc. Cửa thang máy mở ra, Long Thiên vừa đi vào thì có một bóng hình vội vã đâm sầm vào ngực anh, giống như chú thỏ trắng đâm vào hố sâu vậy. Long Thiên đứng rất vững, một tay ôm chặt lấy thân hình đó, sau đó hỏi với kiểu rất phong độ: “Người đẹp không sao chứ?”

“Ôi?”, cô gái kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng giãy ra khỏi ngực anh, đỏ mặt nói: “Xin lỗi đã đâm vào anh, anh không sao chứ?”

Gương mặt cô gái rất thanh thoát giống như gương mặt trẻ con, đôi mắt to long lanh như nước trong. Cô mặc bộ đồng phục không hợp với khí chất lắm, chỉ có điều body của cô mới khiến Long Thiên bất ngờ. Mặt thì đáng yêu, body đẹp, hơn nữa vẻ nhút nhát và căng thẳng khiến người khác rất muốn được bảo vệ cô.

Long Thiên lộ ra nụ cười vô hại, nói: “Không sao đâu! Đâm vào vài lần nữa cũng không sao, rất dễ chịu”.

“Vô liêm sỉ”, Vương Lệ Trân vừa thấy Long Thiên lộ ra nụ cười đó thì liền cảm thấy ghê tởm.

Cô gái kia dường như không biết Vương Lệ Trân cũng ở đây, cô ta kêu lên một tiếng khác thường: “Chủ tịch! Cô cũng ở đây à, vừa hay tôi cũng có mấy tài liệu muốn gửi cô”.

Cô gái đó tên là Mộc Tiểu Nhã, là trợ lý riêng của Vương Lệ Trân. Vào tập đoàn chỉ nửa năm nhưng đến hiện giờ rất nhiều người đều thấy tò mò, tại sao người như Vương Lệ Trân lại tìm một trợ lý có tính cách hoàn toàn tương phản với cô. Ban đầu mọi người còn tưởng Mộc Tiểu Nhã ‘đi cửa sau’ nên mới vào được nhưng sau đó mấy lần thấy cô ta bị mắng phát khóc trong văn phòng thì họ mới biết cô ta chỉ đơn thuần đen đủi bị Vương Lệ Trân chọn làm nơi trút giận thôi.

“Mộc Tiểu Nhã! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, làm việc thì đừng có hấp ta hấp tấp như vậy chứ”, Vương Lệ Trân chau mày, nói.
Chương 8: Tôi nghi cô là sát thủ

Mộc Tiểu Nhã thấp giọng nói: “Xin lỗi chủ tịch”.

“Ngoài nói xin lỗi thì cô còn nói được gì nữa?”, Vương Lệ Trân thở dài một hơi, nói: “Thôi đi! Cô tiếp đón anh ta, chỉ có một yêu cầu nhỏ là, canh chừng anh ta thật nghiêm ngặt vào, đừng để anh ta xuất hiện trước mặt tôi”.

Long Thiên nói với vẻ không nỡ rời: “Tôi không nhìn thấy cô thì bảo vệ cô kiểu gì?”

“Lúc tôi làm việc tôi không quen bị người khác quấy rầy, hơn nữa ‘ngửi’ thấy mùi anh xuất hiện thì tôi lại buồn nôn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của tôi. Có chuyện gì thì đợi giờ ăn cơm trưa rồi nói tiếp”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói câu đó, sau đó đi thẳng vào văn phòng của mình.

Long Thiên vẫn định đi theo nhưng kết quả là bị Mộc Tiểu Nhã giơ hai tay ra chặn đường đi của anh, nói: “Thưa anh! Mời anh cùng tôi đến phòng nghỉ ngơi”.

Cô em này chắn đường nên Long Thiên không tiện hành xử thô lỗ. Không cho đi theo thì thôi, dù sao thì ở đây cũng không thể xảy ra chuyện gì được. Long Thiên khẽ cười, nói: “Nể tình cô đáng yêu như này nên tôi sẽ làm phạm nhân của cô một lát vậy. Cô không được ngược đãi tôi đâu nhé”.

Lúc này Mộc Tiểu Nhã mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cô ta ngượng đỏ mặt bởi lời nói chọc ghẹo của Long Thiên, vì thế lúc này trông cô ta càng đáng yêu hơn. Long Thiên thấy thế nên mắt sáng lên, biểu hiện này đúng là của những kẻ háo sắc.

Cô ta dẫn đường ở phía trước, còn Long Thiên với vẻ mặt nhàn rỗi đi theo phía sau, nhân tiện thưởng thức body của cô gái này. Ôi chao ôi! Đây đúng là hung khí sát thương mà!

Vương Lệ Trân ngồi trong văn phòng nhìn Long Thiên rời đi cùng với Mộc Tiểu Nhã, trong tay vẫn đang cầm linh kiện nhỏ mà Long Thiên đưa cô, cuối cùng cô nhấc máy gọi: “110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát!”

“…”.

Trong phòng nghỉ ngơi, Long Thiên có chút cạn lời khi nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã trước mặt dường như có chút bất thường về thần kinh: “Này cô, trên mặt tôi có gì à?”

“Đâu có”, Mộc Tiểu Nhã nghiêm túc nói.

“Vậy thì do tôi đẹp trai quá à?”

“Tôi không thấy vậy”.

“Vậy thì sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy, nửa tiếng rồi, cô định cứ nhìn tôi với ánh mắt thế à. Cô không mệt sao?”

“Chủ tịch đã dặn là phải canh chừng anh thật kỹ”.

Trên trán Long Thiên như lộ ra một màn mây đen xám xịt, nói: “Cô không còn việc gì có thể làm à?”

“Chủ tịch bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó”, Mộc Tiểu Nhã nói với vẻ đương nhiên.

“Vậy cô ấy bảo cô ăn phân, cô có ăn không?”

“Anh dám nói tôi thế à?”

“Tôi chỉ so sánh vậy thôi. Con người ý mà, đừng suy nghĩ cứng nhắc quá. Cô nhìn xem, tôi đã ở đây rồi thì còn bay đi đâu được sao? Cô đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy nữa, tôi thấy toàn thân như đóng băng vậy”, Long Thiên đứng lên vận động thân thể một cái.

Mộc Tiểu Nhã lập tức đứng lên rồi chắn ở cửa, nói: “Anh không được ra ngoài”.

“Tại sao?”

“Chủ tịch nói anh không được xuất hiện trước mặt cô ấy”.

“Chủ tịch nhà cô chắc sẽ không xuất hiện ở nhà vệ sinh nam đâu nhỉ?”

“Anh có ý gì?”

“Ý của tôi là tôi muốn đi vệ sinh, cô đi cùng không? Tôi không để ý đâu”, Long Thiên khoát tay nói.

Mộc Tiểu Nhã nói với giọng đuối lý: “Để tôi dẫn anh đi”.

Long Thiên không có ý kiến gì, sau đó đi theo Mộc Tiểu Nhã rời khỏi phòng. Anh cảm thấy cô gái này có chút không bình thường, có phải làm việc với loại con gái mãn kinh như Vương Lệ Trân lâu quá rồi nên thành ra như vậy không?

“Mộc Tiểu Nhã?”, Long Thiên gọi một tiếng.

Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: “Sao anh lại biết tên tôi?”

“Chẳng phải ban nãy chủ tịch nhà cô gọi cô vậy sao? Tôi đâu có bị điếc nên tất nhiên là biết rồi”. Long Thiên khoát tay, nói: “Điều này không quan trọng, cái chính là tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cô. Chuyện này có liên quan đến tính mạng của chủ tịch nhà cô đấy”.

“Liên quan đến tính mạng ư? Trời ơi? Sao lại nghiêm trọng vậy?”, Mộc Tiểu Nhã bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ bé bỗng trở nên kinh hãi vô cùng.

Long Thiên thận trọng gật đầu, nói: “Lẽ nào cô không tò mò sao? Tại sao tôi lại xuất hiện cùng với chủ tịch nhà cô ở đây?”

“Đúng vậy! Tại sao thế?”, Mộc Tiểu Nhã tò mò nói.

Long Thiên nhìn xung quanh, cẩn thận nói nhỏ bên cạnh cô ta: “Thật ra tôi là cảnh sát quốc tế được cử đến bảo vệ chủ tịch nhà các cô. Cô ấy có khả năng bị tổ chức khủng bố để ý đến rồi. Hiện giờ tôi đang nghi là văn phòng này cũng có sát thủ của tổ chức ấy”.

“Há…”, Mộc Tiểu Nhã nghe xong thì không kìm nổi mà muốn hét toáng lên nhưng bị Long Thiên bịt miệng lại. Sau đó anh tiếp tục nói: “Cô đừng nói gì cả, cẩn thận đánh rắn động cỏ đấy”.

Mộc Tiểu Nhã ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Long Thiên mới buông cô ra. Cô ta cũng cẩn thận, khẽ giọng nói: “Anh cảnh sát ơi! Tôi nên phối hợp thế nào với anh đây. Anh muốn hỏi gì thì tôi đều sẽ trả lời anh hết. Chỉ cần anh có thể bắt được tên sát thủ kia về quy án”.

“Theo tình báo đáng tin cậy thì tên sát thủ rất giỏi ngụy trang thành người khác, đặc biệt là những người thân cận nhất với Vương Lệ Trân. Vì vậy hiện giờ tôi nghi ngờ, rất có thể cô chính là tên sát thủ đó”, Long Thiên nói có vẻ đau khổ.

Mộc Tiểu Nhã với vẻ đáng thương như con mèo con: “Tôi không phải tên sát thủ đó, anh không được vu oan cho người tốt”.

“Cô nói không phải là không phải à? Cái này phải có chứng cứ đấy”, Long Thiên nói với vẻ mặt không tin.

Mộc Tiểu Nhã hoảng loạn nói: “Vậy thì phải làm sao?”

Long Thiên trầm ngâm một lát, nói: “Thật ra sát thủ là con trai nhưng hắn có thể giả trang thành con gái, vì vậy cô phải chứng minh được cô là con gái”.

“Phải chứng minh kiểu gì đây?”, Mộc Tiểu Nhã hỏi.

Long Thiên nói nhỏ: “Cái này đơn giản thôi! Chúng ta vào nhà vệ sinh, cô để tôi kiểm tra, chẳng phải như vậy là tôi sẽ biết ngay sao? Nếu như cô là con gái thì chứng tỏ cô không phải là sát thủ rồi, như vậy tôi mới tin”.

“Chuyện này…”, Mộc Tiểu Nhã hơi do dự, chuyện này có chút xấu hổ, mặc dù đối phương là cảnh sát.

Long Thiên luôn nhìn chằm chằm lên người cô ta, nuốt nước bọt ừng ực nói: “Cô Mộc Tiểu Nhã! Cô phải tin tôi, như vậy tôi mới tin cô được. Nếu như cô không dám chứng minh, vậy cô chính là sát thủ, tôi sẽ bắt cô về quy án”.

“Tôi không muốn ngồi tù, tôi là người tốt”.

“Nói miệng thì không được”.

Hai người cứ giằng co hồi lâu ở trước cửa nhà vệ sinh. Đang lúc anh thuyết phục cô vào nhà vệ sinh để kiểm tra thân thể thì trong đó đột nhiên có một người đàn ông chạy ra đâm sầm vào Mộc Tiểu Nhã khiến cô ngã trên đát. Không những không xin lỗi mà còn nói với thái độ kịch liệt: “Mộc Tiểu Nhã! Cô mù à? Làm hỏng bộ vest của tôi, cô đền được không?”
Chương 9: Thể hiện tài đánh đấm

Quy tắc sinh tồn ở nơi công sở không "dễ thở" hơn cái cách phân chia vai vế trong giới xã hội đen là bao. Nhìn qua là biết ngay Mộc Tiểu Nhã là kiểu người thường xuyên bị bắt nạt trong công ty. Mới đầu mọi người tưởng rằng cô ấy có quen biết nên mới được làm trợ lý của Vương Lệ Trân, có lẽ sẽ khách sáo với cô ấy vì mối quan hệ đó. Nhưng tiếp xúc lâu dần mới phát hiện ra ngoài việc bị Vương Lệ Trân mắng thì cô ấy cũng chẳng có đãi ngộ gì đặt biệt, đã thế còn nhút nhát và hay nhẫn nhịn, thế nên một vài kẻ "lão làng" trong giới công sở bắt đầu hà hiếp cô ấy, ai cũng thích bắt nạt ma mới mà.

Người đàn ông mặc vest chính là dân "lão làng" điển hình. Ông ta tên là Trương Lượng, là giám đốc phòng nhân sự, nắm giữ "quyền sinh sát" của khá nhiều người. Nhờ lý lịch từng ở nước ngoài, có sự kiêu ngạo của người từ nước ngoài về, cộng thêm chức vị đặc biệt, vậy nên từ trước tới nay ông ta làm mưa làm gió trong công ty quen rồi. Chính ông ta đã nhận Mộc Tiểu Nhã vào làm, mới đầu chỉ đơn giản là vì thấy cô ấy ngực to óc bằng quả nho, định để cô ấy thực tập một thời gian rồi sẽ lừa lên giường, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta làm chuyện như vậy.

Chỉ có điều trong nửa năm qua, ông ta đã ám chỉ với Mộc Tiểu Nhã mấy lần rồi, nhưng không biết là ngốc thật hay ngốc giả mà cô ấy cứ lờ đi. Chuyện ấy khiến Trương Lượng cảm thấy bất mãn, từ một bậc tiền bối đi trước biết quan tâm người mới vào, ông ta dần trở thành một tiền bối xấu xa hay bắt bẻ. Nửa năm qua, ông ta thường xuyên kiếm chuyện với Mộc Tiểu Nhã, lần này cô ấy mắc sai lầm, đương nhiên là ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Mộc Tiểu Nhã đứng lên rồi vội vàng giải thích: "Giám đốc Trương, tôi xin lỗi, hay là ông cởi vest ra để tôi giặt cho ông?"

"Bộ này của tôi là do nhà thiết kế Đào Phi nổi tiếng làm riêng theo số đo của tôi, cô có biết nó trị giá bao nhiêu tiền không? Để loại người hạ đẳng như cô giặt thì chẳng phải là làm bẩn vest của tôi sao!", Trương Lượng lạnh lùng nói.

"Vậy tôi phải làm gì đây?", Mộc Tiểu Nhã nói với vẻ mặt tội nghiệp.

Trương Lượng nhìn đồng hồ, bất mãn nói: "Lát nữa tôi phải đi gặp một vị khách quan trọng, vest của tôi bị cô làm nhăn nhúm hết rồi. Nếu gây ra ấn tượng không tốt cho khách và để vuột mất một đơn lớn thì cô có gánh nổi cái trách nhiệm này không?"

Vấn đề trở nên nghiêm trọng, Trương Lượng giỏi ăn nói, ông ta bắt lấy điểm mấu chốt, chỉ vài câu đã làm Mộc Tiểu Nhã tái mét mặt mày. Cô ấy biết lần này đã gặp vận rủi, chỉ có thể nhút nhát cúi đầu nói: "Giám đốc Trương, hay là tôi đền tiền cho ông..."

"Ha ha, đền tiền? Bán cô đi cũng không đủ để mua một chiếc cúc áo của bộ vest này", Trương Lượng liếc nhìn Mộc Tiểu Nhã, ông ta dám đồ trên người cô em này không vượt quá một ngàn tệ, vậy nên mới cố tình làm khó cô ấy. Ai bảo cô ấy không biết điều, cho ông ta leo cây bao lần như thế.

Đôi mắt trong veo to tròn của Mộc Tiểu Nhã bắt đầu ngấn lệ: "Giám đốc Trương, tôi không có nhiều tiền như thế, hay tôi mời ông ăn cơm để chuộc lỗi nhé!"

"Ăn cơm thôi thì không đủ!", Trương Lượng vươn tay ra kéo Mộc Tiểu Nhã tới cạnh mình, kề sát vào tai cô ấy rồi nói một cách bỉ ổi: "Không có tiền hả? Không có tiền thì lấy thân xác ra đền! Mộc Tiểu Nhã, nếu không muốn đền tiền thì đơn giản thôi, tối nay cô đi tham gia một bữa tiệc với tôi, đêm nay đừng về nhà, chuyện này coi như xí xóa".

Có ngốc đến mấy thì cũng phải hiểu được ý của Trương Lượng, Mộc Tiểu Nhã giãy dụa nói: "Giám đốc Trương, ông buông tôi ra, tôi không phải loại người như vậy!"

"Ha ha, giả vờ ngây thơ ít thôi, một là đền tiền, hai là ngủ với tôi, cô chọn đi!", vẻ mặt của Trương Lượng trông rất cợt nhả, như thể chú thỏ trắng này sắp là của ông ta thật rồi.

"Chính tôi đã đẩy cô ấy, làm cô ấy đụng vào ông, hay là tôi ngủ với ông nhé?"

Long Thiên vẫn khoanh tay đứng xem nãy giờ, anh bỗng dựa vào tường rồi cất tiếng nói, vẻ mặt rất nhởn nhơ. Lý do mà anh im lặng nãy giờ không phải là bởi vì anh không muốn giúp, mà là bởi vì anh muốn xem tên Trương Lượng này tởm lợm đến mức nào, kết quả không hề làm anh thất vọng.

Lúc này Trương Lượng mới phát hiện ra Long Thiên, chủ yếu là bởi vì ông ta cứ dính mắt vào bộ ngực 34D của Mộc Tiểu Nhã, vậy nên mới không chú ý tới anh. Lúc này thấy anh đứng ra, hơn nữa còn là một khuôn mặt xa lạ, ông ta tưởng anh là một thực tập sinh, bèn gắt giọng nói: "Thằng ất ơ ở đâu ra vậy? Chuyện của tôi và Mộc Tiểu Nhã liên quan chó gì đến cậu?"

Long Thiên không trả lời, anh đi thẳng tới trước mặt hai người họ. Trước ánh mắt kinh hoàng của Mộc Tiểu Nhã, anh cầm tay cô ấy kéo ra phía sau để bảo vệ cô ấy. Mộc Tiểu Nhã bỗng cảm thấy chếnh choáng, bóng lưng của người đàn ông này thật cường tráng! Ngay sau đó, Long Thiên hờ hững nói: "Ai lại bắt nạt phụ nữ kiểu này, hơi khó coi đấy".

Thái độ của anh khiến Trương Lượng cực kỳ bất mãn, ở trước mặt phụ nữ mà không nể nang ông ta, bây giờ không ít người trong văn phòng đã chú ý tới vụ mâu thuẫn nhỏ nhặt này rồi. Lúc này mà không chứng tỏ thân phận địa vị của mình thì sau này ông ta lộng hành ở đây thế nào được nữa?

Huống chi Trương Lượng còn có đai đen Taekwondo, cùng là đàn ông mà muốn giẫm bẹp đối phương thì cách đơn giản nhất chính là dùng vũ lực. Ông ta cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay lên đấm thẳng vào mặt của vị khách không mời này. Nắm đấm mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, thể hiện rõ thực lực của đai đen Taekwondo năm đẳng!

"Thằng oắt con, chán sống rồi!"

Mộc Tiểu Nhã nhắm chặt mắt lại. Trong tiếng gào thét của Trương Lượng, Long Thiên bắt lấy nắm đấm của ông ta rồi kéo về phía trước. Cao thủ năm đẳng này bất giác ngả về phía trước, anh lên gối một cái, khiến thân thể của ông ta cong lại như con tôm. Thường thì những người khác mà dùng chiêu này thì cùng lắm chỉ khiến người ta nằm sấp xuống, nhưng những nhân viên đang vây xem phát hiện ra rằng Trương Lượng bị đá đến mức hai chân rời khỏi mặt đất. Một người với chiều cao một mét bảy, nặng khoảng bảy mươi cân, cộng với sức dẻo của cơ thể mà lại bị một cú lên gối hất lên không trung, phải nói là rất khoa trương!
Chương 10: Anh hùng cứu mỹ nhân

Trương Lượng cho rằng tài đánh đấm của mình rất gì và này nọ, nhưng chỉ một cú lên gối mạnh mẽ của Long Thiên đã đánh tan sức phòng ngự của ông ta. Ông ta cong người nằm vật xuống mặt đất, tuy rằng không hộc máu như trong phim, nhưng với dáng vẻ ấy thì chắc chắn là bị nội thương rồi, không thể khỏi nhanh được.

Cả văn phòng chìm vào yên tĩnh, không ít người nhìn người đàn ông ăn mặc lôi thôi kia mà như đang nhìn quái vật, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Anh ta là ai vậy? Biết võ công à?"

"Chắc không phải bạn trai của Mộc Tiểu Nhã đấy chứ? Đù, mạnh thật".

"Mạnh thì có tác dụng gì, đắc tội với Trương Lượng thì tôi thấy Mộc Tiểu Nhã mất việc chắc rồi".

Sau khi xử đẹp một kẻ "tay to" hống hách, tên đầu sỏ Long Thiên gãi đầu, bởi vì anh không ngờ là đối phương lại mỏng manh dễ vỡ đến thế. Chẳng để ý tới tên Trương Lượng đang kêu cha gọi mẹ dưới mặt đất, Long Thiên nhìn về phía Mộc Tiểu Nhã, thấy cô ta vẫn đỏ hoe đôi mắt, anh mỉm cười nói: "Đồng chí Tiểu Nhã, có đau không?"

Mộc Tiểu Nhã không hiểu cho lắm, cô ấy nghi hoặc nhìn Long Thiên. Long Thiên vươn tay ra kiểm tra vết thương của Mộc Tiểu Nhã, chỉ có điều ánh mắt của anh khác hẳn với Trương Lượng.

Có lẽ là bởi vì không kịp load nên Mộc Tiểu Nhã không né tránh hành động "sàm sỡ" của anh ngay, chỉ đỏ mặt nhìn người đàn ông bí ẩn này.

"Nếu cô buộc tóc đuôi gà thì trông sẽ đáng yêu lắm đấy, cũng giống với cô ấy...", Long Thiên lẩm bẩm một mình.

Ấn tượng duy nhất của Mộc Tiểu Nhã là khi cười răng anh rất trắng. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng hiểu ra rằng Long Thiên đang nói về một cô gái khác, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng, nhưng cô ấy vẫn nói: "Anh đi mau lên, đội trưởng đội bảo vệ của nơi này là bạn của Trương Lượng, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu!"

Không cần Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở, Trương Lượng cũng biết mình là bạn của đội trưởng đội bảo vệ, thế nên trong lúc ôm bụng kêu trời kêu đất, ông ta đã bấm điện thoại gọi cho thằng anh em của mình rồi.

"Bịch bịch bịch!"

Một đám bảo vệ nhanh chóng chạy lên văn phòng trên tầng cao nhất. Kẻ cầm đầu là một người đàn ông gốc nông thôn trông rất vạm vỡ. Dân ở nông thôn thường đặt tên bình dị để dễ nuôi, người đàn ông vạm vỡ ấy tên là Thiết Trụ, đồng thời cũng chính là bạn của Trương Lượng.

"Thiết Trụ, giết thằng đó cho tôi!"

Tro tàn lại bùng cháy, Trương Lượng ngứa mồm nói xen vào, kết quả là lại bị Long Thiên đá ngã, ngay cả răng cũng bay đi mất, máu me chảy khắp miệng.

Long Thiên rút chân về, đồng thời buông cánh tay của Mộc Tiểu Nhã ra và nói: "Nhiệm vụ của cô là gì?"

Mộc Tiểu Nhã nghệt ra một lúc rồi mới nói: "Coi chừng anh sát sao".

"Vậy thì coi cho kỹ và đừng có chớp mắt đấy", Long Thiên đi tới chiếc bàn làm việc gần nhất, cầm một đống giấy ra cuộn thành gậy, đối mặt với đám bảo vệ hung tợn.

Nhưng rồi anh đột nhiên quay đầu lại, tươi cười nói: "Cái bóng lưng "Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh/ Tráng sĩ một đi không trở về" này có ngầu không?"

Mộc Tiểu Nhã nở một nụ cười từ tận đáy lòng. Cô ấy cảm thấy hành động trẻ con này của anh rất đáng yêu, nói với khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt ẩn tình: "Ngầu!"

Mộc Tiểu Nhã vừa dứt lời là Long Thiên đã đi về phía tên bảo vệ đang rất căm phẫn kia. Thiết Trụ chỉ cảm thấy người này quá ngạo mạn, vả lại Trương Lượng cũng thường xuyên mời hắn ta uống rượu, lần này mà không làm gì thì không đáng mặt anh em, thế là hắn ta xua tay, hai tên bảo vệ đằng sau lập tức xông tới.

Hai người chia ra hai bên, cầm gậy tích điện lao lên mà không hề do dự chút nào. Thế nhưng chưa tới gần thì Long Thiên đã vạng một gậy vào mặt của một người. Đống giấy kia rơi vào tay anh là lập tức biến thành một vũ khí đáng sợ. Quất, chọc, vụt, hai người kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh gục xuống đất, chẳng cầm cự được chút nào!

Thiết Trụ không dám động đậy gì, bởi vì có kém hiểu biết đến mấy thì hắn ta cũng nhìn ra được rằng cách đánh của Long Thiên khác với người bình thường. Đơn giản dứt khoát, sức lực đủ đầy, rõ ràng là người luyện võ, nếu biết là cao thủ như vậy thì hắn ta đã chẳng tới đây làm gì. Nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao, hắn ta chỉ đành sai hết người này đến người khác lên làm bao cát.

Thiết Trụ không phải kẻ ngốc, những người khác cũng thế. Sau khi Long Thiên đánh gục tên thứ năm, không ai dám làm gì nữa. Mặc dù có ưu thế về mặt số lượng, nhưng người ta cứ bước lên một bước là cả đám lại lùi lại một bước. Đến cuối cùng bọn họ mới lúng túng phát hiện ra không còn chỗ để lui nữa, chỉ biết đứng chen chúc trong một góc. Cả đám định chửi mắng vài câu, không lấy lại được danh dự cho sếp thì ít nhất cũng phải giữ được khí thế chứ!

Thế là một cảnh tượng hài hước xuất hiện, mười mấy thằng đàn ông mặc đồng phục đứng xúm vào góc văn phòng, gào thét đòi chém Long Thiên ra thành ngàn mảnh, nhưng chẳng có ai dám tiến lên.

Sau khi quậy phá banh chành, cây gậy bằng giấy trong tay Long Thiên đã tan nát hẳn rồi. Cảm thấy dằn mặt thế là đủ rồi, anh bèn vứt cuộn giấy đi và hô lên: "Cút đi!"

Đám bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, lập tức tan tác hết. Thiết Trụ cũng muốn chạy, nhưng Long Thiên lại nhìn chằm chằm vào hắn ta. Anh chỉ vào tên Trương Lượng đang sợ xanh mặt cách đó không xa: "Lôi lão già vô dụng đó đi!"

Thiết Trụ khóc không ra nước mắt, cũng chẳng dám phản đối. Hắn ta chạy tới dìu Trương Lượng rời khỏi đó. Trương Lượng là người vênh váo nhất, đồng thời cũng là kẻ thê thảm nhất, nhưng đến giờ ông ta vẫn cứ gào lên là không phục, muốn báo cảnh sát bắt tên côn đồ như Long Thiên vào bóc lịch mấy năm. Kết quả Long Thiên vừa giơ tay lên là ông ta chạy còn nhanh hơn cả người khác.

Văn phòng lập tức trở nên vắng lặng, các nhân viên ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong, ai nấy đều thầm nghĩ, rốt cuộc con hổ này ở đâu ra vậy?

Long Thiên thảnh thơi đi tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã. Đối với Mộc Tiểu Nhã, kết cục này cứ ảo ảo thế nào ấy. Nhưng rồi Long Thiên lại xoa tay, lộ ra vẻ mặt gian gian: "À ừm, chúng ta kiểm tra thân thể tiếp nhỉ?"

Mộc Tiểu Nhã mở to đôi mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi này một lượt. Với sự trải đời không hẳn là phong phú của Mộc Tiểu Nhã, có thể nói là người đàn ông này đã thay đổi tam quan của cô ấy. Mạnh mẽ, tự tin, còn khá bí ẩn, những từ ngữ ấy đều rất trừu tượng, như tác phẩm "Hoa hướng dương" của Van Gogh trong sách lịch sử vậy, cô ấy đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể xem ra được cái gì.

"Anh muốn kiểm tra thân thể cho ai?", một giọng nói phá vỡ sự tưởng tượng của Mộc Tiểu Nhã.

Giày cao gót, đồ trang sức nhã nhã, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khí chất xa cách, quả thực là rất giống nữ vương.

Nữ vương đứng trước văn phòng, trong tay còn cầm một cái chén, hơi nhíu mày nhìn khuôn mặt sửng sốt của Long Thiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom