-
Chương 231-235
Chương 231: Niết bàn trùng sinh
Có tin đồn rằng huyết mạch thực phượng là đời sau của thần thượng cổ Chúc Dung, người phụ nữ có huyết mạch này, trời sinh có thần tương trợ, một khi huyết mạch thức tỉnh thì đã không còn nằm trong ngũ hành nữa, vượt qua tam giáo cửu lưu, là một vị thần chân chính, phất tay cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Phượng hoàng không chết, niết bàn trùng sinh.
Kim quang chiếu sáng trời đất, khoảnh khắc đó tất cả dân chúng ở Bắc Hải đều trợn mắt há mồm lên nhìn thiên tượng này, ai cũng thấy thần kỳ, không ít người còn lấy điện thoại ra quay chụp, nhiều người còn cho rằng tận thế đến rồi.
Ở lầu một, Phạm Trọng Lâu khoanh tay đứng trên cùng của tầng lầu nhìn dị dượng, có chút đăm chiêu nói: "Long Thiên Tượng đoán đúng rồi, lần trước ông thấy cô gái đó đúng là có huyết mạch thực phượng, nhưng tại sao bây giờ lại thức tỉnh?"
Tư Đồ Văn đứng ở đằng sau Phạm Trọng Lâu bấm ngón tay tính toán, từ từ ngẩng đầu lên nói: "Có lẽ có người muốn nghịch thiên mà đi, dẫn đến sự phẫn nộ của phượng hoàng trong người Vương Lệ Trân".
"Là lão bất tử của nhà họ Đỗ thèm nhỏ dãi phượng hoàng, nên mới gây ra hậu quả này sao?", Phạm Trọng Lâu vẻ mặt bực tức nói. Nhà họ Đỗ này đúng là càng ngày càng không nói nổi nữa rồi, vì song tu mà lại dám để ý đến cả thần thánh. Phải biết rằng một khi phượng hoàng này thật sự thành hình thì đừng nói đến một nhà họ Đỗ, mà e rằng cả thành phố Bắc Hải này đều phải chôn thây cùng ấy chứ.
Tư Đồ Văn khẽ cắn ngón tay, lau vệt máu lên giữa trán, trên trán đột nhiên hiện ra một thiên nhãn lập lòe tinh quang, ông ta khẽ thở dài nói: "Cháu ông cũng có mặt ở hiện trường".
Phạm Trọng Lâu kinh ngạc nói: "Thằng nhãi con tới đó làm cái trò gì vậy, tại sao dây vào đám bùng nhùng này chứ, lão quỷ Tư Đồ, tôi nói trước, nếu như phượng hoàng gì đó dám làm hại đến cháu tôi thì lão phu này dù có liệu mạng cũng phải giết thần!"
Tư Đồ Văn bình thản nói: "Yên tâm, tôi đã bấm số cho Phạm Thái Nhàn rồi, nó không có số đoản mệnh đâu, tai họa lần này cũng không phải nhắm vào nó, nó ở đấy cũng tốt, nếu như có thể thấy thần uy của Phượng Hoàng mà đả thông võ mạch thì đến lúc đó nó ít nhất cũng phải có được đến bảy tám phần tu vi cả đời này của tôi".
Phạm Trọng Lâu vẫn hơi lo lắng nói: "Ý của ông là lần này ông không can dự vào sao?"
"Có người lo rồi, không đến lượt tôi đến làm ồn đâu, hơn nữa tôi cũng không có năng lực này", Tư Đồ Văn trả lời đáp.
Phạm Trọng Lâu tò mò hỏi: "Vậy ông nói xem ai có thể xuất hiện ngăn cản phượng hoàng thành hình đây, là Nho thánh biết số mệnh Phương Nhân Vương, hay là người không biết đã trở thành Nhân Tôn hay chưa, Công Tôn vô địch, hay lại là lão bất tử của nhà họ Đỗ kia?"
"Theo lý mà nói thì có lẽ sẽ là Công Tôn vô địch, dù sao cậu chủ nhà họ Long kia cũng đang ở hiện trường, ông ta cũng không thể để con trai của Long Thiên Tượng chết một cách mơ hồ như vậy được", Tư Đồ Văn khẽ lau vết máu, thiên nhãn trên trán lập tức biến mất.
Ông ta ho khan vài tiếng, có phần yếu ớt nói: "Lão Phạm à, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, chúng ta cũng phải khẩn trương lên, nếu không bàn cờ này của ông sẽ thua mất".
Phạm Trọng Lâu gật đầu nói: "Vẫn còn nửa năm, lão quỷ chết tiệt ông nhất định phải kiên trì đó, oán khí của ông, còn cả mối uất hận của tôi, có lẽ chỉ đành trông chờ vào đứa cháu không ra gì kia của tôi giúp chúng ta trút giận mà thôi".
Tư Đồ Văn cười ha ha nói: "Tôi phải đào tạo nó một thân bệ vệ hiên ngang, đến lúc đó gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc!"
"..."
Phạm Thái Nhàn không hề biết ông nội mà anh ta không dựa dẫm gì được kia đang âm thầm tính toán cái gì với Tư Đồ Văn, anh ta chỉ nhìn thấy kim quang trước mặt, vẻ mặt khiếp sợ, cả đời này cũng chưa chắc được chứng kiến loại dị tượng thế này, cho dù là thủ đoạn của ông Tư Đồ lúc trước ở lầu một cũng chẳng là gì so với hiện tượng lúc này.
Đỗ Sĩ Nguyên nhìn chằm chằm đạo kim quang, sau đó liền không có ý định tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lão tổ tông đã từng dặn dò anh ta, nếu như phượng hoàng thức tỉnh thì không thể tiếp tục ở lại được, nếu không dưới sự giận dữ này thì chỉ có một kết cục hồn phi phách tán mà thôi.
Đỗ Sĩ Nguyên không muốn chết không rõ ràng ở đây, tiện tay vứt Phạm Thái Nhàn về phía lão Quỷ, quay người bỏ chạy. Về phần đám người Đỗ Cương Nghị thì lúc này anh ta không rảnh để quan tâm nữa, có thể sống sót được là bản lĩnh của họ, không sống được thì cũng chỉ có thể tự trách chính mình thôi. Dù sao cũng không phải anh ta bảo họ đi chết, nếu hận thì hận lão tổ tông kìa!
Lão Quỷ đỡ lấy Phạm Thái Nhàn, cũng không đuổi theo Đỗ Sĩ Nguyên đã bỏ chạy mất dạng kia mà vội vàng nói: "Cậu chủ, tôi thấy nơi này không nên ở lâu, hay là chúng ta về nhà họ Phạm đi".
Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Không được, tôi đã đồng ý với lão đại phải bảo vệ Vương Lệ Trân, cho dù có đi cũng phải đưa cô ấy đi cùng!"
Phạm Thái Nhan không biết dị tượng kia chính là từ Vương Lệ Trân mà ra, vẫn cho rằng do mấy tay cao thủ Đỗ Cương Nghị kia gây nên, cho nên lúc này anh ta vẫn lo lắng Vương Lệ Trân sẽ xảy ra chuyện.
Lão Quỷ chỉ cảm thấy trong đạo kim quang này ẩn chứa chân khí cuồn cuộn, với tu vi và hiểu biết của ông ta đương nhiên không thể hiểu rõ nội tình bên trong, nhưng ông ta biết nếu như vô duyên vô cớ tiếp cận kim quang đó thì chỉ có một kết cục thôi, đó chính là chết.
Đang định ra tay đánh ngất Phạm Thái Nhàn rồi đưa anh ta đi, thì kim quang đột nghiên lan tràn rộng ra, dường như đã bao phủ toàn bộ Tử Kim Sơn rồi.
Lão Quỷ muốn chắn đằng trước Phạm Thái Nhàn để bảo vệ chủ nhân nhưng lại phát hiện ra không thể nhúc nhích, mà Phạm Thái Nhàn mở to hai mắt nhìn đến si ngốc, giơ tay ra sờ vào đạo kim quang nói: "Đẹp thật".
Sau đó toàn thân bị đạo kim quang này bao trùm vào bên trong.
Đỗ Sĩ Nguyên trên đường bỏ chạy không dám quay đầu lại nhìn, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là phải rời khỏi nơi nguy hiểm này, thế nhưng tốc độ khuếch tán của đạo kim quang cực nhanh, cho dù Đỗ Sĩ Nguyên có bỏ chạy thục mạng thì cũng nhanh chóng bị đuổi tới, cơ thể bị kim quang chiếu rọi, toàn thân đột nhiên như có một ngọn lửa thiêu đốt, đau đến tê tâm liệt phế.
"..."
Cơ thể của Vương Lệ Trân bay lên hiện giữa không trung, dường như vẫn đang hôn mê không tỉnh, nhưng ánh sáng quanh người không thể che giấu.
Long Thiên ở gần vòng xoáy nhất lúc này cũng không hiểu làm sao, không biết vợ mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy kim quang đắm chìm trên người hết sức ấm áp, giống như đang vuốt ve anh một cách dịu dàng vậy.
Nhưng Đỗ Cương Nghị cách đó không xa lại không may mắn như vậy, kim quang chiếu xạ trên người, cảm giác da thịt như đang bị nướng cháy, chỉ có thể tự cắt đứt hơn ba trăm huyệt khí hải của mình, vô số sợi tơ máu tóe ra ướt thẫm quần áo bắn ra để ngăn cản kim quang.
Tia máu cứa đứt da thịt mà ra, tản mạn chứ không loạn, cuối cùng ngưng tụ lại thành tám con rắn màu đỏ tươi dày bằng ngón tay cái, bay chao đảo trong không trung, giống như một con mãng xà hung ác tấn công người khác.
Lúc này Đỗ Cương Nghị không rảnh để tâm đến Long Thiên nữa, biết kim quang này quỷ dị, biết lựa chọn người để thiêu cháy. Bỏ chạy lúc này cũng quá muộn rồi, muốn sống chỉ có thể khống chế hoặc là đánh chết phượng hoàng con vẫn chưa thành hình kia thôi.
Chương 232: Đỗ Cương Nghị tan thành mây khói
Đỗ Cương Nghị vận dụng hết tu vi của mình để tập trung tám con rắn lại một chỗ, thân rắn dần to lên, từ kích thước của một ngón cái dần lớn thành cổ tay, hai tay dang ra, khẽ khuỵu gối xuống, ngửa đầu lên trời gầm lên đầy giận dữ: “Phượng Hoàng thì sao!”
Đỗ Cương Nghị không quan tâm đến những lời phỉ nhổ của mọi người, chọn con đường quanh co lòng vòng này để đi lên đỉnh cao nhất của võ đạo, tưởng chừng như đã có thể nhìn thấy hy vọng khi đặt chân lên đến đỉnh núi thì làm sao chết ở đây cho được.
Cụ tổ đứng tít trên cao, mệnh lệnh của ông ta đại diện cho cả nhà họ Đỗ, cả vợ mình, ông ta chỉ cần nói một tiếng thì Đỗ Cương Nghị chỉ biết ngoan ngoãn giơ hai tay dâng lên, mặc cho ông ta song tu sỉ nhục, Đỗ Cương Nghị có thể chấp nhận việc cụ tổ cắm sừng lên đầu mình nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc người vợ ấy chết thảm trong tay ông ta.
Cụ tổ thích vợ ông ta, lẽ ra mọi chuyện không thành ra nông nỗi này, chỉ vì sự phản kháng chống cự của bà ta nên mới rước lấy tai vại ngập đầu, lễ nghĩa liêm sỉ ở nhà họ Đỗ đều là rác, chẳng có lý lẽ gì, chỉ cần liên quan đến võ đạo thì chẳng có gì đáng để nhắc tới, tất nhiên Đỗ Cương Nghị cũng có thể vứt bỏ nhưng ông ta lại không thể quên được đôi mắt đầy thù hận của người con gái ấy nhìn mình trước khi chết, mỗi khi đêm về khuya, ông ta thường sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Người đó đang nhắc cho ông ta nhớ kẻ yếu thì phải chấp nhận làm trâu làm bò cho người khác mãi mãi.
Tôn nghiêm, đó là hai chữ chỉ có những kẻ mạnh mới xứng đáng được mang trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Muốn báo thù, muốn khi sư diệt tổ thì nhất định phải có được sức mạnh ngang bằng, ông ta đã phải trả giá rất nhiều mới có thể chạm đến cánh cửa cấp Thiên, còn chưa kịp lật đổ cụ tổ kia thì làm sao dám chết trước được!
Đỗ Cương Nghị nhanh chân lao lên không trung, gió thổi mây phun, tám con rắn lớn mang và Đỗ Cương Nghị nhanh chóng va vào cơ thể phát ra ánh sáng vàng bên kia.
Gương mặt vặn kẹo của Đỗ Cương Nghị như một con mãnh thú thượng cổ vừa mới xổng chuồng, hai mắt chảy máu, phủ kín gương mặt khiến con người ta dâng lên ảo giác như đang tẩu hỏa nhập nha, xem Vương Lệ Trân trước mặt thành cụ tổ ông ta hận không thể băm thành ngàn mảnh, ông ta gào thét: “Cụ tổ, tôi tạm nhân nhượng vì lợi ích chung không biết bao nhiêu năm, khiến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ để giết chết ông ngày hôm nay, ông chỉ sống lâu hơn tôi được một trăm năm thôi chứ gì? Ông lấy tư cách gì để giành lấy vợ tôi rồi còn giết chết cô ấy, bây giờ lại bảo tôi bỏ qua chuyện cũ ư?”
“Ông biết đó là cô gái tôi yêu suốt cả đời này, ông cướp cô ấy đi thì có khác gì cướp hết tất cả mọi thứ, trừ khi Đỗ Cương Nghị này chết đi, nếu không sống một ngày chính là sứ giả địa ngục chỉ chờ để lấy mạng ông bất kỳ lúc nào”.
“Cụ tổ, ông có biết tôi hận ông đến mức nào không, mười năm, mỗi một phút một giây tôi nằm mơ cũng muốn rút gân lột da ông, sau đó cắt từng miếng thịt của ông xuống dưới, băm vằm ra nuốt vào bụng, chỉ có như thế mới giải được mối hận trong lòng tôi!”
“Linh Nhi, anh sẽ báo thù cho em!”
Sau những lời điên cuồng ngắt quãng, Đỗ Cương Nghị như một pho tượng Phật rơi xuống tấn công vào Vương Lệ Trân cả người tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
Cả Tử Kim Sơn như dừng lại trong khoảnh khắc đó, tĩnh lặng đến rợn người, trời và đất lại nổi cơn sóng lớn!
Nó như một đường cong vô hình chạy dọc theo mặt đất và bùng lên, đi ngược lại dòng nước và nổ tung ở chỗ hai người.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng đó chính là khoảnh khắc sinh tử.
Sau khi luồng sáng vàng tan đi, Tử Kim Sơn được bọc giữa núi và rừng bỗng chốc biến thành hoang mạc, không cần biết là cây cối hay đá tảng trong chu vi mười dặm, thậm chí cả cỏ nhỏ đều biến mất, dường như tất cả đã trở về với trạng thái khi trời đất mới bắt đầu hình thành.
Vương Lệ Trân đứng sừng sững trên không trung bỗng nhiên mở to hai mắt, chậm rãi đáp xuống đất, chẳng biết Đỗ Cương Nghị đã biến đi phương trời nào, dường như đã tan thành mây khói.
Cuộc đại chiến trôi qua, dù Long Thiên tích lũy được lượng kiến thức rộng rãi trong bao năm nay cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, thần thông quảng đại như thế, có lẽ dù Công Tôn Vô Địch ở đây cũng không thể làm được?
Tất cả đều do vợ anh làm ra ư?
Mẹ ơi, thế thì hơi quá rồi đó.
Long Thiên sững sờ đứng đó nhìn Vương Lệ Trân với đôi mắt đã biến thành màu đỏ rực, không biết phải làm thế nào, bởi vì anh không biết người con gái trước mặt có phải là người vợ Vương Lệ Trân của mình hay không. Anh chỉ cảm thấy người này có sức mạnh vô bờ vô bến, dường như nó chẳng có một giới hạn nào cả.
Vương Lệ Trân đảo mắt, trông có vẻ hơi hoang mang, lại cực kỳ giống ác quỷ từ đường xuống suối vàng quay trở lại nhân gian, chậm rãi làm quen với thế giới hoàn toàn khác với âm ti địa phủ.
“Vợ?”, trán Long Thiên chảy đầy mồ hôi, Long Thiên khẽ gọi, bây giờ Vương Lệ Trân còn đáng sợ hơn cả lão già Đỗ Cương Nghị kia, tuy Đỗ Cương Nghị có cấp ngụy Thiên, nhưng công pháp phụ trợ kì lạ này cũng được xem như là một cao thủ cấp Thiên rồi, người mạnh như Đỗ Cương Nghị cũng phải tan thành mây khói trước mặt Vương Lệ Trân, Long Thiên không thể không nghi ngờ rằng chỉ cần cô chạm vào mình một cái thôi thì anh cũng giống hệt Đỗ Cương Nghị.
Cuối cùng hai mắt Vương Lệ Trân đã lấy lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm gương mặt Long Thiên gần trong gang tấc, dường như không hề nhận ra đối phương, hoang mang giơ ngón tay nhỏ nhắn lên không trung.
Dường như từng thớ cơ trong người Long Thiên chợt nổ tung, một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó anh bay ra tận mười mét rồi ngã mạnh xuống đất, áp lực dồn vào ngực, một ngụm máu tươi được phun ra.
Vương Lệ Trân chậm rãi đi tới chỗ Long Thiên ngã xuống, đừng trên cao nhìn anh, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, Long Thiên không sợ hãi, không đau đớn và cũng chẳng vui vẻ vì, anh chỉ cảm thấy áp lực nặng nề nhìn bàn tay Vương Lệ Trân đang giơ tới, không tránh không né.
Cô chỉ muốn vuốt ve anh mà thôi.
Không biết tại sao trong khoảnh khắc sống chết này, Long Thiên lại có những suy nghĩ kì lạ như thế.
Bàn tay chạm vào Long Thiên, anh nhanh chóng hóa thành người lửa, ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt anh chẳng còn gì, ánh mắt Vương Lệ Trân có vẻ hoảng hốt, cuống quít rụt tay lại, dường như đang sợ sẽ khiến anh chết cháy.
Nhưng cô thật sự không ngờ Long Thiên đã hóa thành người lửa rồi vẫn còn chủ động giơ tay ra, lập tức kéo cô vào trong lòng.
Vương Lệ Trân luống cuống, tay chân cứng ngắc.
Long Thiên khẽ cười nói: “Không có gì đâu vợ”.
Ngày xưa anh từng nghe bà nội nói, khi còn trẻ Long Thiên Tượng gặp được Ngô Tuyết Nhi cũng bị đánh sống dở chết dở.
Chương 233: Xuất quan
Đỗ Cương Nghị đã chết, một trong ba vị cao thủ của nhà họ Đỗ, người đã bước vào cấp Thiên bằng con đường ma đạo, nay đã tiêu tan thành mây khói ngay trước khi Vương Lệ Trân biến thành bộ dạng của một con phượng hoàng. Nhan Như Ngọc và Long Thiên đã từng giao đấu với Đỗ Cương Nghị nên rất hiểu rõ thực lực của ông ta mạnh đến chừng nào, cho dù cả hai người họ hợp sức lại cũng chưa chắc giết được đối phương, nhưng đã bị Vương Lệ Trân, một người tưởng chừng như không có căn cơ tu luyện võ đạo tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy. Đây có lẽ là một tình huống mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới được.
Vương Lệ Trân dường như vẫn còn một chút ý thức, nếu không ánh sáng vàng lóe lên sớm đã giết chết hết tất cả những người có mặt tại hiện trường, lúc đó may thay cũng chỉ có tác dụng với Đỗ Cương Nghị mà thôi, cho nên Long Thiên mới dám ôm chặt lấy Vương Lệ Trân vào thời khắc mấu chốt, bởi vì anh có lòng tin rằng cô sẽ không làm tổn thương mình.
Nhưng anh đã nhầm.
Khoảnh khắc anh không màng đến tính mạng mà ôm lấy Vương Lệ Trân, mặc dù ngọn lửa kỳ quái trên người cô đã dập tắt, nhưng cô cũng chỉ là ngây người trong chốc lát, rất nhanh sau đó liền chưởng một phát ngay ngực Long Thiên, còn chưa kịp nói gì anh đã bị hất văng ra ngoài.
Long Thiên đã phải lăn lộn trên mặt đất nhiều vòng mới miễn cưỡng đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Lệ Trân không nóng lòng truy kích mình, anh mới giơ tay phải lên quẹt vết máu trên khóe miệng rồi cười khổ: “Thật mãnh liệt, nếu cô ấy cũng chủ động được như vậy ở trên giường thì tốt quá rồi”.
Vương Lệ Trân không hề hay biết mình đang trong bộ dạng như thế này, xoay người lại, cô nhìn Long Thiên, khóe miệng chợt nhếch lên, có lẽ như là đang cười nhạo Long Thiên đã không chịu nổi được một đòn công kích của mình. Cô chỉ ngón tay ra phía sau, có ý nhắc nhở Long Thiên có thể thử cách bỏ chạy.
Anh bèn lắc đầu, hai thanh đao kép lập tức biến hóa khôn lường trên tay anh, không biết Vương Lệ Trân sẽ ở trong trạng thái này bao lâu, nhưng anh tin rằng cô sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo lại, cho nên vấn đề bây giờ là anh có thể chịu đòn được hay không, tốt nhất là có thể chịu đựng được cho đến khi đối phương tỉnh lại, nếu không cầm cự được, chỉ có thể trách mình xui xẻo mà thôi.
Nhưng nếu bỏ chạy, để lại người vợ đã mất đi lý trí phía sau, như vậy chắc là chưa chạy được vài bước thì đã bị xóa sổ như Đỗ Cương Nghị quá. Long Thiên là người không thích bỏ rơi bất kỳ ai ở lại phía sau ắt sẽ không làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy.
Vương Lệ Trân thấy đối phương không hề có ý chạy đi, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, rất nhanh sau đó, đôi mắt đỏ ngầu đó của cô không có lấy một tia cảm xúc, hời hợt bước về phía trước, nhìn anh rồi ngoắc đầu ngón tay với vẻ khiêu khích.
Long Thiên, một người đàn ông vô cùng nam tính, sao có thể chịu đựng được khi bị một người phụ nữ khiêu khích, huống hồ lại là người vợ đã đăng ký kết hôn của mình. Sau khi Long Thiên đến Bắc Hải, anh luôn chỉ có một mục đích, đó là chinh phục được nữ hoàng băng giá này, bất kể về phương diện tình cảm hay là võ thuật.
“Đợi anh đánh em ngất đi rồi, lúc trên giường anh nhất định sẽ đòi lại hết!”, Long Thiên vừa nói lung tung, vừa chủ động tấn công.
Một bước liền đến ngay trước mặt Vương Lệ Trân, bây giờ anh đã biết vợ mình không còn là người thường nên lúc ra tay sẽ không chần chừ nữa, dù sao hiện tại cô có khả năng giết anh chỉ trong nháy mắt, nên đương nhiên anh không dám lơ là.
Thanh đao bên trái bắt đầu công kích, Long Thiên lộn vòng trên không trung, theo tình hình mà xuất chiêu, một khi chiến đấu ở cự ly gần thì kỹ năng thể chất của cả hai bên đều được chú trọng. Long Thiên tin chắc rằng tuy Vương Lệ Trân có lực sát thương rất lớn, nhưng chưa được huấn luyện kỹ năng chiến đấu, gặp phải cách đánh cận chiến chắc chắn sẽ bị thiệt hại, nhưng điều không ngờ là bàn tay thanh tú và mảnh mai của Vương Lệ Trân đột ngột đẩy ra một phát, khiến cơ thể của anh bị kiềm hãm lại, điều này lại tình cờ làm chậm lại thời cơ xuất đao của thanh đao bên trái tại điểm nút.
Long Thiên thấy tình hình không ổn, đang định rút lui, nhưng Vương Lệ Trân đã vươn tay phải lên không trung kéo trở lại, Long Thiên giống như một con rồng nước mắc cạn. Vương Lệ Trân đột ngột bước tới, thẳng tay đập vào cổ của anh một cách thô bạo, cơ thể của Long Thiên giống như một cung tên được kéo hết cỡ, sau đó thả ra bay vút ra xa một lần nữa.
Vương Lệ Trân tiếp tục tiến về phía trước, nhìn có vẻ như đang đi dạo trong sân một cách ung dung, nhưng thực tế là nhanh đến chóng mặt, cô lao vút đến bên cạnh Long Thiên vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, giáng thêm một chưởng lên ngực anh khiến anh rơi bịch xuống đất một cách dữ dội, lộ ra nguyên một cái hố lớn dưới nền đất, cô nhìn chằm vào anh không chớp mắt.
Vương Manh Manh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh Như Ngọc, chị gái em bị làm sao vậy?”
Trong ấn tượng của Vương Manh Manh, mặc dù chị gái mình lúc nào cũng rất tài giỏi, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ xuất sắc bình thường, hoàn toàn không biết gì về võ thuật, đừng nói đến việc giết người, bình thường giết một con gà thôi cũng không thể, cho nên Vương Manh Manh đã vô cùng sốc khi nhìn thấy chị gái mình đã giết đám ác ôn như những con xà tinh kia, thậm chí còn muốn giết cả Long Thiên vào lúc này.
Sắc mặt Nhan Như Ngọc tái mét, anh ta cố ép võ mạch chảy ngược để tu vi của mình có thể tăng lên cấp Thiên, điều này khiến cơ thể bị tổn thương rất lớn, có thể duy trì được ý thức đã là một nỗ lực rất lớn rồi, vì vậy lúc này cũng không thể cứu Long Thiên, hơn nữa anh ta cũng không rõ tại sao Vương Lệ Trân lại biến thành bộ dạng thế này, nhưng không thể nghi ngờ rằng cô lúc này chắc chắn không phải là Vương Lệ Trân mà anh ta đã quen biết, còn ở một chiều hướng khác, điều này cũng có thể hiểu được rằng tại sao cô ấy có thể tiêu diệt được đám người đó của Tư Đồ Văn rồi, có một con quái vật ẩn trong cơ thể như vậy thì ai có thể làm tổn thương cô ấy?
“Tôi cũng không biết, nhưng tốt hơn hết là cô không nên đến gần chị gái mình vào lúc này”, Nhan Như Ngọc trả lời.
Vương Manh Manh lo lắng nói: “Vậy không phải Long Thiên sẽ bị chị gái em giết mất sao?”
“Đừng lo lắng, tên nhóc đó mạng lớn lắm, huống hồ bây giờ chỉ có anh ta mới có thể khiến Vương Lệ Trân tỉnh táo lại”, Nhan Như Ngọc bất lực nói, mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa rồi.
Chương 234: Xuất quan
Có mặt tại đây ngoài mấy người này ra thì còn có Lưu Công Cẩn vẫn luôn quan sát trận chiến, ban nãy kim quang xuất hiện nhưng không ngờ lại không tấn công cậu ta, mặc dù không rõ tại sao nhưng Lưu Công Cẩn cũng đã giữ lại được mạng, ít nhất cũng không có kết cục như Đỗ Cương Nghị.
Sở dĩ vẫn ở lại hiện trường là bởi vì muốn đường đường chính chính đấu một trận phân cao thấp với Long Thiên, kết quả không ngờ chưa đợi được lên trận thì Vương Lệ Trân vừa tỉnh lại đã đánh nhau với Long Thiên, hơn nữa còn là tình trạng chỉ có một bên tấn công. Thấy tình hình vậy Lưu Công Cẩn đã không còn ý định tái đấu nữa, bởi vì cậu ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Vương Lệ Trân.
Chuyện gia đình nhà người ta cũng không nên can thiệp vào, dù sao Đỗ Cương Nghị cũng đã chết rồi, cậu ta ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là Lưu Công Cẩn thông minh lựa chọn âm thầm tính bài chuồn. Cậu ta không phải kẻ ngốc, nếu như biết rõ đánh không lại mà vẫn xông lên thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Lưu Công Cẩn rón rén chuẩn bị bỏ chạy, chỉ sợ thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân đang quyết đấu với Long Thiên, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Long Thiên đang quỳ một một gối hộc máu miệng chẳng nghĩa khí gì hét lên: "Này cậu nhóc kiếm gỗ, hai chúng ta liên thủ lại áp chế vợ tôi trước đã rồi tính tiếp!"
Tiếng hô của Long Thiên đã thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân, Lưu Công Cẩn chửi rủa một tiếng, cực nhanh biến mất tại chỗ, nhưng đã bị Vương Lệ Trân để ý đến nên sao có thể chạy thoát dễ dàng được. Vương Lệ Trân giơ tay phải ra, hút Lưu Công Cẩn lại giống như vừa nãy hút Long Thiên.
"Mẹ kiếp, Long Thiên, liên quan quái gì đến tôi chứ!", Lưu Công Cẩn gào lên chửi bới, nhưng lúc này cũng không thể không rút kiếm ra.
Một kiếm chém ra, kiếm khí bàng bạc hình thành nên một luồng kiếm lưu tấn công trả lại Vương Lệ Trân, nhưng Vương Lệ Trận dường như không hề để tâm đến luồng kiếm lưu bá đạo này, chỉ thấy tay trái đẩy về phía trước, luồng kiếm lưu đó thế mà lập tức tiêu tan không còn sót lại chút gì.
Cơ thể Lưu Công Cẩn không còn bị khống chế di chuyển hướng đến Vương Lệ Trân, bị nhẹ nhàng phá bỏ một chiêu kiếm nên Lưu Công Cẩn hiểu rõ, lúc này đã hoàn toàn không có cơ hội thoát thân nữa, chỉ đành cắm kiếm gỗ xuống đất, mượn lực khởi động cơ thể, xoay người thẳng lưng, không có tạp niệm, trong đầu chỉ có một chiêu kiếm tinh túy toàn lực, khí hải sục sôi.
"Kiếm thứ năm, cuồng long!"
Cái gọi là kiếm đạo, hai tay cầm kiếm sẽ sinh ra lực nhiều hơn một tay cầm kiếm rất nhiều, không chỉ là gia tăng lực đạo mà ngay đến lực sát thương cũng tăng lên gấp hai lần.
Lưu Công Cẩn đến trước mặt Vương Lệ Trân, hai tay cầm chặt cây kiếm gỗ chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay, kiếm khí khởi động, dường như đã cắt toàn bộ những thứ trước mặt ra làm hai. Luồng bá khí này không hề thua kém gì so với bá đao của Long Thiên.
Trong tính toán của Lưu Công Cẩn, một kiếm này cho dù không thể khiến Vương Lệ Trân bị thương, nhưng ít nhất có thể mở ra con đường máu cho mình thoát thân, nhưng cậu ta lại không thể ngờ được, đối phương giơ hai ngón tay ra đã có thể nhẹ nhàng khóa chặt kiếm thuật của cậu ta, còn luồng kiếm khí dồi dào kia cũng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Lưu Công Cẩn không kịp kinh ngạc đã cảm nhận được chân khí trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, giống như đang muốn xé rách cơ thể chui ra vậy, thực tế cũng đúng như thế, cậu ta nắm chặt kiếm thấy Vương Lệ Trân không có bất cứ động tĩnh nào, phía sau lưng cậu ta đã bị chân khí phá vỡ huyệt vị trên da thịt, máu tươi phun ra không trung, Vương Lệ Trân thu tay lại, Lưu Công Cẩn một thân nhuốm máu co quắp ngã xuống đất.
Gần như là hạ gục trong tích tắc.
Song đao của Long Thiên khởi động lại, nhưng cũng có kết cục giống như Lưu Công Cẩn.
Đứng ở giữa chiến trường lúc này ngoài Vương Lệ Trân ra đã không còn ai khác nữa rồi.
Vương Lệ Trân tóm lấy cổ Long Thiên nhấc anh lên, ánh mắt quan sát người đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, cuối cùng cô mở miệng nói: "Tôi đói bụng rồi".
Long Thiên buông lỏng cơ thể, gương mặt vừa xinh đẹp vừa có chút quỷ mị của cô dán vào sát trước mặt anh, không cảm xúc khàn khàn lên tiếng hỏi: "Ngươi có ngon không?"
Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, bụng của cô đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu òng ọc, Long Thiên dở khóc dở cười nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc đó cười nói: "Ăn anh đi, sau đó hãy lưu lại hình bóng của anh trong tim em".
Vương Lệ Trân như hiểu như không, há miệng cắn vào vai Long Thiên.
Long Thiên nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Nếu như không thể gặp lại em nữa, anh muốn nói chào buổi sáng, chào buổi trưa và chúc em ngủ ngon".
"..."
Tại thủ đô, trong một căn nhà phổ thông bên cạnh đại viện của nhà họ Long, Công Tôn vô địch đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt ra, vuốt ve đống sách bị vứt vương vãi trên sàn, lẩm bẩm nói: "Đã nhiều năm không ra ngoài rồi, lần trước xuất quan là đi cứu Long Thiên Tượng, tới giờ cũng đã gần hai mươi sáu năm rồi".
"Thằng ôn Long Thiên Tượng kia nói cũng đúng, Long Quang Minh chết rồi mà vẫn không quên tính kế tôi, giữ tôi ở lại nhà họ Long, cũng không phải để làm bùa hộ mệnh cho Long Thiên Tượng mà làm bùa hộ mệnh cho cháu trai của ông đấy. Ha ha, tôi bước vào Nhân đạo, sớm đã nhìn thấu quy luật vạn vật trên đời này, thế mà lại không đoán được âm mưu nhỏ này của ông, Long Quang Minh, ông tưởng rằng như vậy là cản trở tôi, nhưng thực ra là tôi tự nguyện, chỉ cần được ở bên cạnh bà ấy, dù cho vĩnh viễn không trở thành Nhân tôn thì đã sao chứ?"
Công Tôn vô địch đứng lên, không thấy ông ta cất bước nhưng đã ở bên ngoài sân rồi, nhìn khoảng cách không quá xa nhưng đã ở trong lầu chính biệt thự nhà họ Long, nơi mà đã hai mươi sáu năm nay ông ta không bước chân vào, từ từ nói: "Sư muội à, chỉ cần bà nói một câu thì dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ, nhưng ngay đến một câu nói bà cũng không chịu mở miệng, bà định giận tôi và Long Quang Minh cả đời này sao?"
Bên trong nhà chính, bà cụ nhà họ Long ngồi trước tượng phật niệm kinh mở to mắt, không quay đầu lại mà hừ lạnh một tiếng, rõ ràng có chút thái độ kiêu ngạo giống như một cô gái trẻ đang giận dỗi, vô cùng đáng yêu.
Công Tôn vô địch cười ha ha, không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi sau đó dậm chân một bước.
Bước chân này không có biên giới.
Vạn vật xung quanh dường như đang lùi lại phía sau, Công Tôn Vô địch ở trong đó thoải mái tự tại.
Chỉ đúng một bước.
Đã bước ra khỏi phạm vi đại viện nhà họ Long.
Bước ra khỏi thủ đô rộng gần 16,41 triệu ki-lô-mét vuông.
Từ thủ đô đến Tử Kim Sơn ở Bắc Hải chỉ là khoảng cách một bước chân.
Công Tôn vô địch một bước chân đã xuất hiện trước mặt Vương Lệ Trân, nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm lên gương mặt Vương Lệ Trân.
Tử Kim Sơn lần nữa xuất hiện kim quang ngợp trời, bên trong dị tượng, trên trán của Vương Lệ Trân xuất hiện thêm một ấn ký phượng hoàng.
Đêm nay trên Tử Kim Sơn, Nhân giả Công Tôn vô địch đã hai mươi sáu năm không màng sự đời.
Xuất quan.
Chương 235: Con sóng bình tĩnh
Đúng lúc nguy kịch Vương Lệ Trân đang muốn ăn tươi nuốt sống Long Thiên thì Công Tôn vô địch đột nhiên từ thủ đô hiện thân đến Bắc Hải, việc này khiến Long Thiên được phen khiếp vía, có thế nào anh cũng không thể ngờ được ông Công Tôn lại ra tay đúng lúc này, hơn nữa còn khắc chế được Vương Lệ Trân đã mất đi ý thức của bản thân.
Sau một búng tay đó, trên trán của Vương Lệ Trân xuất hiện một vết đồ đằng Phượng Hoàng nhỏ, Công Tôn vô địch đã dùng chân khí cuồn cuộn của mình để cưỡng ép phong ấn phượng hoàng con vẫn chưa thành hình, nếu không cứ để tiếp tục
phát triển thì e rằng cả Bắc Hải sẽ bị sự tức giận của con Phượng Hoàng này hủy diệt mất.
Vương Lệ Trân ngồi vật xuống đất, Long Thiên bị thương lập tức lao tới ôm chầm lấy cô, nhìn Vương Lệ Trân có thêm một vết ấn ký trên trán lại rơi vào hôn mê, Long Thiên hỏi: "Ông, Lệ Trân không sao chứ?"
"Độc của người nuôi cổ trùng đó gần như đã giết chết bản thể của phượng hoàng nên mới dẫn đến việc phượng hoàng hiện thân bảo vệ chủ, phượng hoàng mất đi bản thể thì không thể phong ấn được nữa, nếu như phong ấn này của ta có tác dụng thì chứng minh bản thể đã không sao rồi, cùng lắm là hôn mê thôi", Công Tôn vô địch trả lời.
Long Thiên thở phào một hơi, sau đó có chút oán trách nói: "Con nói thật, ông cũng thật chẳng nghĩa khí gì cả, nếu ông đã biết trước Lệ Trân không sao, vậy sao còn bắt con đợi ông bên ngoài một ngày trời làm gì chứ?"
"Nếu như không dụ con dời đi thì sao có thể ép phượng hoàng hiện thân chứ?", Công Tôn vô địch nói: "Nhưng nếu như phượng hoàng đã hiện thân, vậy có nghĩa rằng đã có ý thức của mình rồi, phong ấn này của ta mặc dù có thể tạm thời khiến con phượng hoàng con đó bình tĩnh một thời gian, nhưng nếu như lần sau lại phá thể xông ra thì ta cũng hết cách. Cho nên nếu con muốn bảo vệ con bé thì hãy tránh để nó gặp phải nguy hiểm, nếu không con bé sẽ chính là mối nguy hiểm lớn nhất".
Long Thiên cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Vương Lệ Trân, gật đầu nói: "Con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần thứ hai".
Công Tôn vô địch gật đầu, lần này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng để Long Thiên sớm hiểu ra thực tế cũng tốt. Thế giới này vô cùng rộng lớn, người có muôn vàn loại người, đừng tưởng rằng tập luyện vài năm ở Quỷ Môn là thật sự đã trở nên vô địch, như vậy sớm muộn gì cũng chịu thiệt mà thôi.
Trước khi Triệu Quang Minh lâm chung đã giao đứa cháu bảo bối này cho ông ta, Công Tôn vô địch mấy năm nay dù bên ngoài có vẻ không quan tâm ngó ngàng gì đến, nhưng trên thực tế có rất nhiều tiểu tiết đều do đích thân ông ta phụ trách, bao gồm cả việc mài giũa ở Quỷ Môn, cũng là do Công Tôn vô địch đề nghị Long Thiên Tượng làm như vậy. Về phần ông ta vì Long Quang Minh hay là vì vị lão Phật gia khiến ông vừa gặp đã thương kia thì chỉ có mình Công Tôn vô địch mới biết được.
Long Thiên bế Vương Lệ Trân, nhìn Nhan Như Ngọc sắc mặt không tốt lắm hỏi: "Lang băm, anh thế nào rồi?"
Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Không chết được".
Long Thiên vui vẻ đáp: "Vậy thì tốt, nếu không ân tình này tôi biết tìm ai trả đây, đúng rồi, Phạm Thái Nhàn đâu, không phải thằng cha này lâm trận bỏ chạy rồi đó chứ?"
Long Thiên vừa dứt lời thì Phạm Thái Nhàn từ cách đó không xa chạy tới, ai oán nói: "Lão đại, trong lòng anh tôi là người như vậy sao? Thật uổng cho tôi đã cho anh mượn biệt thự này, rồi còn liều mạng với người ta, anh như vậy khiến tôi tổn thương quá đấy".
Lão Quỷ đi theo phía sau Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng phiền muộn, lúc kim quang bao trùm Tử Kim Sơn, rõ ràng tận mắt ông ta đã nhìn thấy Đỗ Sĩ Nguyên bị nướng chín như heo quay, nhưng tại sao cậu chủ nhà mình sau khi tiếp xúc với kim quang thì lại không hề hấn gì? Việc này có chút huyền bí, lão Quỷ thầm nghĩ khi nào về báo cáo lại cho ông Phạm rồi tiếp tục làm rõ.
Nhìn khu núi rừng sừng sững Tử Kim Sơn chớp mắt biến thành một đống đổ nát hoang tàn, vẻ mặt Lão Quỷ vô cùng chấn động, ông ta vào Nam ra Bắc đã nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn chưa từng thấy ai có năng lực lớn như vậy. Lực sát thương này quả thực đã khiến lão Quỷ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người tạo ra cảnh tưởng này lại chính là một người phụ nữ trông có vẻ như trói gà không chặt kia. Nghĩ đến đây, vẻ mặt lão Quỷ khiếp sợ nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng Long Thiên, khó trách tại sao trước đây sư phụ lại nói phụ nữ dưới núi mạnh như hổ, quả nhiên là có căn cứ.
Long Thiên thấy Phạm Thái Nhàn không sao thì mới hoàn toàn yên tâm. Nếu như Phạm Thái Nhàn vô tình bị thương trong trận chiến vừa nãy thì Long Thiên cũng không biết phải ăn nói sao với ông Phạm. Với tính cách của ông già đó, cháu trai bảo bối của ông ta vì anh mà xảy ra chuyện, ông ta còn không liều mạng với anh sao?
Long Thiên hỏi: "Anh chạy chỗ quái nào vậy?"
Phạm Thái Nhàn lúc này mới kể lại việc bị Đỗ Sĩ Nguyên uy hiếp cho Long Thiên, còn nghiến răng nghiến lợi nói món nợ này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.
Long Thiên cũng đang có ý như vậy, nếu như nhà họ Đỗ đã năm lần bảy lượt tìm anh gây sự, đương nhiên Long Thiên cũng không phải là trái hồng mềm mà bất cứ lúc nào cũng có thể nắn. Hơn nữa hiện tại ông Công Tôn cũng xuất quan rồi, coi như anh cũng đã có chỗ dựa, chỉ là một nhà họ Đỗ thôi mà, ngay đến phượng hoàng cũng bị ông Công Tôn nhẹ nhàng phong ấn, có ông ta ở đây thì đương nhiên không cần phải sợ bất cứ ai cả.
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Long Thiên, Công Tôn vô địch hừ lạnh nói: "Lão phu không can thiệp vào ân oán giữa con và nhà họ Đỗ, con muốn gây chuyện thì tự mình làm đi, ta không rảnh để làm mấy chuyện vô vị đó cùng con đâu".
Long Thiên cũng không tức giận, chỉ cười hi hi nói: "Vậy lần này ông đã đến Bắc Hải rồi thì cũng nên ở lại một thời gian chứ ạ".
"Đợi thực phượng thức tỉnh lại ta sẽ trở về đại viện nhà họ Long. Công Tôn vô địch có gì nói nấy, biết lời nói của thằng nhóc này có ý gì. Có ông ta ở đây thì khác nào có một tấm bùa hộ mệnh khủng nhất chứ, mấy năm trước vứt Long Thiên vào Quỷ Môn rồi chẳng ngó ngàng gì đến, không ít thì nhiều cũng là đã ép Long Thiên một phen. Dù sao muốn thành tài thì bắt buộc phải trải qua rèn luyện đau khổ, cho nên trừ khi vào thời khắc liên quan đến tính mạng, bằng không Công Tôn vô địch sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng lần này không giống vậy, nếu như không tận mắt nhìn thấy thực phượng thức tỉnh thì Công Tôn vô địch không yên tâm, hơn nữa những chuyện này cũng cần nói rõ ràng với bản thể thực phượng.
Có tin đồn rằng huyết mạch thực phượng là đời sau của thần thượng cổ Chúc Dung, người phụ nữ có huyết mạch này, trời sinh có thần tương trợ, một khi huyết mạch thức tỉnh thì đã không còn nằm trong ngũ hành nữa, vượt qua tam giáo cửu lưu, là một vị thần chân chính, phất tay cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Phượng hoàng không chết, niết bàn trùng sinh.
Kim quang chiếu sáng trời đất, khoảnh khắc đó tất cả dân chúng ở Bắc Hải đều trợn mắt há mồm lên nhìn thiên tượng này, ai cũng thấy thần kỳ, không ít người còn lấy điện thoại ra quay chụp, nhiều người còn cho rằng tận thế đến rồi.
Ở lầu một, Phạm Trọng Lâu khoanh tay đứng trên cùng của tầng lầu nhìn dị dượng, có chút đăm chiêu nói: "Long Thiên Tượng đoán đúng rồi, lần trước ông thấy cô gái đó đúng là có huyết mạch thực phượng, nhưng tại sao bây giờ lại thức tỉnh?"
Tư Đồ Văn đứng ở đằng sau Phạm Trọng Lâu bấm ngón tay tính toán, từ từ ngẩng đầu lên nói: "Có lẽ có người muốn nghịch thiên mà đi, dẫn đến sự phẫn nộ của phượng hoàng trong người Vương Lệ Trân".
"Là lão bất tử của nhà họ Đỗ thèm nhỏ dãi phượng hoàng, nên mới gây ra hậu quả này sao?", Phạm Trọng Lâu vẻ mặt bực tức nói. Nhà họ Đỗ này đúng là càng ngày càng không nói nổi nữa rồi, vì song tu mà lại dám để ý đến cả thần thánh. Phải biết rằng một khi phượng hoàng này thật sự thành hình thì đừng nói đến một nhà họ Đỗ, mà e rằng cả thành phố Bắc Hải này đều phải chôn thây cùng ấy chứ.
Tư Đồ Văn khẽ cắn ngón tay, lau vệt máu lên giữa trán, trên trán đột nhiên hiện ra một thiên nhãn lập lòe tinh quang, ông ta khẽ thở dài nói: "Cháu ông cũng có mặt ở hiện trường".
Phạm Trọng Lâu kinh ngạc nói: "Thằng nhãi con tới đó làm cái trò gì vậy, tại sao dây vào đám bùng nhùng này chứ, lão quỷ Tư Đồ, tôi nói trước, nếu như phượng hoàng gì đó dám làm hại đến cháu tôi thì lão phu này dù có liệu mạng cũng phải giết thần!"
Tư Đồ Văn bình thản nói: "Yên tâm, tôi đã bấm số cho Phạm Thái Nhàn rồi, nó không có số đoản mệnh đâu, tai họa lần này cũng không phải nhắm vào nó, nó ở đấy cũng tốt, nếu như có thể thấy thần uy của Phượng Hoàng mà đả thông võ mạch thì đến lúc đó nó ít nhất cũng phải có được đến bảy tám phần tu vi cả đời này của tôi".
Phạm Trọng Lâu vẫn hơi lo lắng nói: "Ý của ông là lần này ông không can dự vào sao?"
"Có người lo rồi, không đến lượt tôi đến làm ồn đâu, hơn nữa tôi cũng không có năng lực này", Tư Đồ Văn trả lời đáp.
Phạm Trọng Lâu tò mò hỏi: "Vậy ông nói xem ai có thể xuất hiện ngăn cản phượng hoàng thành hình đây, là Nho thánh biết số mệnh Phương Nhân Vương, hay là người không biết đã trở thành Nhân Tôn hay chưa, Công Tôn vô địch, hay lại là lão bất tử của nhà họ Đỗ kia?"
"Theo lý mà nói thì có lẽ sẽ là Công Tôn vô địch, dù sao cậu chủ nhà họ Long kia cũng đang ở hiện trường, ông ta cũng không thể để con trai của Long Thiên Tượng chết một cách mơ hồ như vậy được", Tư Đồ Văn khẽ lau vết máu, thiên nhãn trên trán lập tức biến mất.
Ông ta ho khan vài tiếng, có phần yếu ớt nói: "Lão Phạm à, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, chúng ta cũng phải khẩn trương lên, nếu không bàn cờ này của ông sẽ thua mất".
Phạm Trọng Lâu gật đầu nói: "Vẫn còn nửa năm, lão quỷ chết tiệt ông nhất định phải kiên trì đó, oán khí của ông, còn cả mối uất hận của tôi, có lẽ chỉ đành trông chờ vào đứa cháu không ra gì kia của tôi giúp chúng ta trút giận mà thôi".
Tư Đồ Văn cười ha ha nói: "Tôi phải đào tạo nó một thân bệ vệ hiên ngang, đến lúc đó gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc!"
"..."
Phạm Thái Nhàn không hề biết ông nội mà anh ta không dựa dẫm gì được kia đang âm thầm tính toán cái gì với Tư Đồ Văn, anh ta chỉ nhìn thấy kim quang trước mặt, vẻ mặt khiếp sợ, cả đời này cũng chưa chắc được chứng kiến loại dị tượng thế này, cho dù là thủ đoạn của ông Tư Đồ lúc trước ở lầu một cũng chẳng là gì so với hiện tượng lúc này.
Đỗ Sĩ Nguyên nhìn chằm chằm đạo kim quang, sau đó liền không có ý định tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lão tổ tông đã từng dặn dò anh ta, nếu như phượng hoàng thức tỉnh thì không thể tiếp tục ở lại được, nếu không dưới sự giận dữ này thì chỉ có một kết cục hồn phi phách tán mà thôi.
Đỗ Sĩ Nguyên không muốn chết không rõ ràng ở đây, tiện tay vứt Phạm Thái Nhàn về phía lão Quỷ, quay người bỏ chạy. Về phần đám người Đỗ Cương Nghị thì lúc này anh ta không rảnh để quan tâm nữa, có thể sống sót được là bản lĩnh của họ, không sống được thì cũng chỉ có thể tự trách chính mình thôi. Dù sao cũng không phải anh ta bảo họ đi chết, nếu hận thì hận lão tổ tông kìa!
Lão Quỷ đỡ lấy Phạm Thái Nhàn, cũng không đuổi theo Đỗ Sĩ Nguyên đã bỏ chạy mất dạng kia mà vội vàng nói: "Cậu chủ, tôi thấy nơi này không nên ở lâu, hay là chúng ta về nhà họ Phạm đi".
Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Không được, tôi đã đồng ý với lão đại phải bảo vệ Vương Lệ Trân, cho dù có đi cũng phải đưa cô ấy đi cùng!"
Phạm Thái Nhan không biết dị tượng kia chính là từ Vương Lệ Trân mà ra, vẫn cho rằng do mấy tay cao thủ Đỗ Cương Nghị kia gây nên, cho nên lúc này anh ta vẫn lo lắng Vương Lệ Trân sẽ xảy ra chuyện.
Lão Quỷ chỉ cảm thấy trong đạo kim quang này ẩn chứa chân khí cuồn cuộn, với tu vi và hiểu biết của ông ta đương nhiên không thể hiểu rõ nội tình bên trong, nhưng ông ta biết nếu như vô duyên vô cớ tiếp cận kim quang đó thì chỉ có một kết cục thôi, đó chính là chết.
Đang định ra tay đánh ngất Phạm Thái Nhàn rồi đưa anh ta đi, thì kim quang đột nghiên lan tràn rộng ra, dường như đã bao phủ toàn bộ Tử Kim Sơn rồi.
Lão Quỷ muốn chắn đằng trước Phạm Thái Nhàn để bảo vệ chủ nhân nhưng lại phát hiện ra không thể nhúc nhích, mà Phạm Thái Nhàn mở to hai mắt nhìn đến si ngốc, giơ tay ra sờ vào đạo kim quang nói: "Đẹp thật".
Sau đó toàn thân bị đạo kim quang này bao trùm vào bên trong.
Đỗ Sĩ Nguyên trên đường bỏ chạy không dám quay đầu lại nhìn, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là phải rời khỏi nơi nguy hiểm này, thế nhưng tốc độ khuếch tán của đạo kim quang cực nhanh, cho dù Đỗ Sĩ Nguyên có bỏ chạy thục mạng thì cũng nhanh chóng bị đuổi tới, cơ thể bị kim quang chiếu rọi, toàn thân đột nhiên như có một ngọn lửa thiêu đốt, đau đến tê tâm liệt phế.
"..."
Cơ thể của Vương Lệ Trân bay lên hiện giữa không trung, dường như vẫn đang hôn mê không tỉnh, nhưng ánh sáng quanh người không thể che giấu.
Long Thiên ở gần vòng xoáy nhất lúc này cũng không hiểu làm sao, không biết vợ mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy kim quang đắm chìm trên người hết sức ấm áp, giống như đang vuốt ve anh một cách dịu dàng vậy.
Nhưng Đỗ Cương Nghị cách đó không xa lại không may mắn như vậy, kim quang chiếu xạ trên người, cảm giác da thịt như đang bị nướng cháy, chỉ có thể tự cắt đứt hơn ba trăm huyệt khí hải của mình, vô số sợi tơ máu tóe ra ướt thẫm quần áo bắn ra để ngăn cản kim quang.
Tia máu cứa đứt da thịt mà ra, tản mạn chứ không loạn, cuối cùng ngưng tụ lại thành tám con rắn màu đỏ tươi dày bằng ngón tay cái, bay chao đảo trong không trung, giống như một con mãng xà hung ác tấn công người khác.
Lúc này Đỗ Cương Nghị không rảnh để tâm đến Long Thiên nữa, biết kim quang này quỷ dị, biết lựa chọn người để thiêu cháy. Bỏ chạy lúc này cũng quá muộn rồi, muốn sống chỉ có thể khống chế hoặc là đánh chết phượng hoàng con vẫn chưa thành hình kia thôi.
Chương 232: Đỗ Cương Nghị tan thành mây khói
Đỗ Cương Nghị vận dụng hết tu vi của mình để tập trung tám con rắn lại một chỗ, thân rắn dần to lên, từ kích thước của một ngón cái dần lớn thành cổ tay, hai tay dang ra, khẽ khuỵu gối xuống, ngửa đầu lên trời gầm lên đầy giận dữ: “Phượng Hoàng thì sao!”
Đỗ Cương Nghị không quan tâm đến những lời phỉ nhổ của mọi người, chọn con đường quanh co lòng vòng này để đi lên đỉnh cao nhất của võ đạo, tưởng chừng như đã có thể nhìn thấy hy vọng khi đặt chân lên đến đỉnh núi thì làm sao chết ở đây cho được.
Cụ tổ đứng tít trên cao, mệnh lệnh của ông ta đại diện cho cả nhà họ Đỗ, cả vợ mình, ông ta chỉ cần nói một tiếng thì Đỗ Cương Nghị chỉ biết ngoan ngoãn giơ hai tay dâng lên, mặc cho ông ta song tu sỉ nhục, Đỗ Cương Nghị có thể chấp nhận việc cụ tổ cắm sừng lên đầu mình nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc người vợ ấy chết thảm trong tay ông ta.
Cụ tổ thích vợ ông ta, lẽ ra mọi chuyện không thành ra nông nỗi này, chỉ vì sự phản kháng chống cự của bà ta nên mới rước lấy tai vại ngập đầu, lễ nghĩa liêm sỉ ở nhà họ Đỗ đều là rác, chẳng có lý lẽ gì, chỉ cần liên quan đến võ đạo thì chẳng có gì đáng để nhắc tới, tất nhiên Đỗ Cương Nghị cũng có thể vứt bỏ nhưng ông ta lại không thể quên được đôi mắt đầy thù hận của người con gái ấy nhìn mình trước khi chết, mỗi khi đêm về khuya, ông ta thường sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Người đó đang nhắc cho ông ta nhớ kẻ yếu thì phải chấp nhận làm trâu làm bò cho người khác mãi mãi.
Tôn nghiêm, đó là hai chữ chỉ có những kẻ mạnh mới xứng đáng được mang trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Muốn báo thù, muốn khi sư diệt tổ thì nhất định phải có được sức mạnh ngang bằng, ông ta đã phải trả giá rất nhiều mới có thể chạm đến cánh cửa cấp Thiên, còn chưa kịp lật đổ cụ tổ kia thì làm sao dám chết trước được!
Đỗ Cương Nghị nhanh chân lao lên không trung, gió thổi mây phun, tám con rắn lớn mang và Đỗ Cương Nghị nhanh chóng va vào cơ thể phát ra ánh sáng vàng bên kia.
Gương mặt vặn kẹo của Đỗ Cương Nghị như một con mãnh thú thượng cổ vừa mới xổng chuồng, hai mắt chảy máu, phủ kín gương mặt khiến con người ta dâng lên ảo giác như đang tẩu hỏa nhập nha, xem Vương Lệ Trân trước mặt thành cụ tổ ông ta hận không thể băm thành ngàn mảnh, ông ta gào thét: “Cụ tổ, tôi tạm nhân nhượng vì lợi ích chung không biết bao nhiêu năm, khiến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ để giết chết ông ngày hôm nay, ông chỉ sống lâu hơn tôi được một trăm năm thôi chứ gì? Ông lấy tư cách gì để giành lấy vợ tôi rồi còn giết chết cô ấy, bây giờ lại bảo tôi bỏ qua chuyện cũ ư?”
“Ông biết đó là cô gái tôi yêu suốt cả đời này, ông cướp cô ấy đi thì có khác gì cướp hết tất cả mọi thứ, trừ khi Đỗ Cương Nghị này chết đi, nếu không sống một ngày chính là sứ giả địa ngục chỉ chờ để lấy mạng ông bất kỳ lúc nào”.
“Cụ tổ, ông có biết tôi hận ông đến mức nào không, mười năm, mỗi một phút một giây tôi nằm mơ cũng muốn rút gân lột da ông, sau đó cắt từng miếng thịt của ông xuống dưới, băm vằm ra nuốt vào bụng, chỉ có như thế mới giải được mối hận trong lòng tôi!”
“Linh Nhi, anh sẽ báo thù cho em!”
Sau những lời điên cuồng ngắt quãng, Đỗ Cương Nghị như một pho tượng Phật rơi xuống tấn công vào Vương Lệ Trân cả người tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
Cả Tử Kim Sơn như dừng lại trong khoảnh khắc đó, tĩnh lặng đến rợn người, trời và đất lại nổi cơn sóng lớn!
Nó như một đường cong vô hình chạy dọc theo mặt đất và bùng lên, đi ngược lại dòng nước và nổ tung ở chỗ hai người.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng đó chính là khoảnh khắc sinh tử.
Sau khi luồng sáng vàng tan đi, Tử Kim Sơn được bọc giữa núi và rừng bỗng chốc biến thành hoang mạc, không cần biết là cây cối hay đá tảng trong chu vi mười dặm, thậm chí cả cỏ nhỏ đều biến mất, dường như tất cả đã trở về với trạng thái khi trời đất mới bắt đầu hình thành.
Vương Lệ Trân đứng sừng sững trên không trung bỗng nhiên mở to hai mắt, chậm rãi đáp xuống đất, chẳng biết Đỗ Cương Nghị đã biến đi phương trời nào, dường như đã tan thành mây khói.
Cuộc đại chiến trôi qua, dù Long Thiên tích lũy được lượng kiến thức rộng rãi trong bao năm nay cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, thần thông quảng đại như thế, có lẽ dù Công Tôn Vô Địch ở đây cũng không thể làm được?
Tất cả đều do vợ anh làm ra ư?
Mẹ ơi, thế thì hơi quá rồi đó.
Long Thiên sững sờ đứng đó nhìn Vương Lệ Trân với đôi mắt đã biến thành màu đỏ rực, không biết phải làm thế nào, bởi vì anh không biết người con gái trước mặt có phải là người vợ Vương Lệ Trân của mình hay không. Anh chỉ cảm thấy người này có sức mạnh vô bờ vô bến, dường như nó chẳng có một giới hạn nào cả.
Vương Lệ Trân đảo mắt, trông có vẻ hơi hoang mang, lại cực kỳ giống ác quỷ từ đường xuống suối vàng quay trở lại nhân gian, chậm rãi làm quen với thế giới hoàn toàn khác với âm ti địa phủ.
“Vợ?”, trán Long Thiên chảy đầy mồ hôi, Long Thiên khẽ gọi, bây giờ Vương Lệ Trân còn đáng sợ hơn cả lão già Đỗ Cương Nghị kia, tuy Đỗ Cương Nghị có cấp ngụy Thiên, nhưng công pháp phụ trợ kì lạ này cũng được xem như là một cao thủ cấp Thiên rồi, người mạnh như Đỗ Cương Nghị cũng phải tan thành mây khói trước mặt Vương Lệ Trân, Long Thiên không thể không nghi ngờ rằng chỉ cần cô chạm vào mình một cái thôi thì anh cũng giống hệt Đỗ Cương Nghị.
Cuối cùng hai mắt Vương Lệ Trân đã lấy lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm gương mặt Long Thiên gần trong gang tấc, dường như không hề nhận ra đối phương, hoang mang giơ ngón tay nhỏ nhắn lên không trung.
Dường như từng thớ cơ trong người Long Thiên chợt nổ tung, một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó anh bay ra tận mười mét rồi ngã mạnh xuống đất, áp lực dồn vào ngực, một ngụm máu tươi được phun ra.
Vương Lệ Trân chậm rãi đi tới chỗ Long Thiên ngã xuống, đừng trên cao nhìn anh, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, Long Thiên không sợ hãi, không đau đớn và cũng chẳng vui vẻ vì, anh chỉ cảm thấy áp lực nặng nề nhìn bàn tay Vương Lệ Trân đang giơ tới, không tránh không né.
Cô chỉ muốn vuốt ve anh mà thôi.
Không biết tại sao trong khoảnh khắc sống chết này, Long Thiên lại có những suy nghĩ kì lạ như thế.
Bàn tay chạm vào Long Thiên, anh nhanh chóng hóa thành người lửa, ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt anh chẳng còn gì, ánh mắt Vương Lệ Trân có vẻ hoảng hốt, cuống quít rụt tay lại, dường như đang sợ sẽ khiến anh chết cháy.
Nhưng cô thật sự không ngờ Long Thiên đã hóa thành người lửa rồi vẫn còn chủ động giơ tay ra, lập tức kéo cô vào trong lòng.
Vương Lệ Trân luống cuống, tay chân cứng ngắc.
Long Thiên khẽ cười nói: “Không có gì đâu vợ”.
Ngày xưa anh từng nghe bà nội nói, khi còn trẻ Long Thiên Tượng gặp được Ngô Tuyết Nhi cũng bị đánh sống dở chết dở.
Chương 233: Xuất quan
Đỗ Cương Nghị đã chết, một trong ba vị cao thủ của nhà họ Đỗ, người đã bước vào cấp Thiên bằng con đường ma đạo, nay đã tiêu tan thành mây khói ngay trước khi Vương Lệ Trân biến thành bộ dạng của một con phượng hoàng. Nhan Như Ngọc và Long Thiên đã từng giao đấu với Đỗ Cương Nghị nên rất hiểu rõ thực lực của ông ta mạnh đến chừng nào, cho dù cả hai người họ hợp sức lại cũng chưa chắc giết được đối phương, nhưng đã bị Vương Lệ Trân, một người tưởng chừng như không có căn cơ tu luyện võ đạo tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy. Đây có lẽ là một tình huống mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới được.
Vương Lệ Trân dường như vẫn còn một chút ý thức, nếu không ánh sáng vàng lóe lên sớm đã giết chết hết tất cả những người có mặt tại hiện trường, lúc đó may thay cũng chỉ có tác dụng với Đỗ Cương Nghị mà thôi, cho nên Long Thiên mới dám ôm chặt lấy Vương Lệ Trân vào thời khắc mấu chốt, bởi vì anh có lòng tin rằng cô sẽ không làm tổn thương mình.
Nhưng anh đã nhầm.
Khoảnh khắc anh không màng đến tính mạng mà ôm lấy Vương Lệ Trân, mặc dù ngọn lửa kỳ quái trên người cô đã dập tắt, nhưng cô cũng chỉ là ngây người trong chốc lát, rất nhanh sau đó liền chưởng một phát ngay ngực Long Thiên, còn chưa kịp nói gì anh đã bị hất văng ra ngoài.
Long Thiên đã phải lăn lộn trên mặt đất nhiều vòng mới miễn cưỡng đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Lệ Trân không nóng lòng truy kích mình, anh mới giơ tay phải lên quẹt vết máu trên khóe miệng rồi cười khổ: “Thật mãnh liệt, nếu cô ấy cũng chủ động được như vậy ở trên giường thì tốt quá rồi”.
Vương Lệ Trân không hề hay biết mình đang trong bộ dạng như thế này, xoay người lại, cô nhìn Long Thiên, khóe miệng chợt nhếch lên, có lẽ như là đang cười nhạo Long Thiên đã không chịu nổi được một đòn công kích của mình. Cô chỉ ngón tay ra phía sau, có ý nhắc nhở Long Thiên có thể thử cách bỏ chạy.
Anh bèn lắc đầu, hai thanh đao kép lập tức biến hóa khôn lường trên tay anh, không biết Vương Lệ Trân sẽ ở trong trạng thái này bao lâu, nhưng anh tin rằng cô sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh táo lại, cho nên vấn đề bây giờ là anh có thể chịu đòn được hay không, tốt nhất là có thể chịu đựng được cho đến khi đối phương tỉnh lại, nếu không cầm cự được, chỉ có thể trách mình xui xẻo mà thôi.
Nhưng nếu bỏ chạy, để lại người vợ đã mất đi lý trí phía sau, như vậy chắc là chưa chạy được vài bước thì đã bị xóa sổ như Đỗ Cương Nghị quá. Long Thiên là người không thích bỏ rơi bất kỳ ai ở lại phía sau ắt sẽ không làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy.
Vương Lệ Trân thấy đối phương không hề có ý chạy đi, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, rất nhanh sau đó, đôi mắt đỏ ngầu đó của cô không có lấy một tia cảm xúc, hời hợt bước về phía trước, nhìn anh rồi ngoắc đầu ngón tay với vẻ khiêu khích.
Long Thiên, một người đàn ông vô cùng nam tính, sao có thể chịu đựng được khi bị một người phụ nữ khiêu khích, huống hồ lại là người vợ đã đăng ký kết hôn của mình. Sau khi Long Thiên đến Bắc Hải, anh luôn chỉ có một mục đích, đó là chinh phục được nữ hoàng băng giá này, bất kể về phương diện tình cảm hay là võ thuật.
“Đợi anh đánh em ngất đi rồi, lúc trên giường anh nhất định sẽ đòi lại hết!”, Long Thiên vừa nói lung tung, vừa chủ động tấn công.
Một bước liền đến ngay trước mặt Vương Lệ Trân, bây giờ anh đã biết vợ mình không còn là người thường nên lúc ra tay sẽ không chần chừ nữa, dù sao hiện tại cô có khả năng giết anh chỉ trong nháy mắt, nên đương nhiên anh không dám lơ là.
Thanh đao bên trái bắt đầu công kích, Long Thiên lộn vòng trên không trung, theo tình hình mà xuất chiêu, một khi chiến đấu ở cự ly gần thì kỹ năng thể chất của cả hai bên đều được chú trọng. Long Thiên tin chắc rằng tuy Vương Lệ Trân có lực sát thương rất lớn, nhưng chưa được huấn luyện kỹ năng chiến đấu, gặp phải cách đánh cận chiến chắc chắn sẽ bị thiệt hại, nhưng điều không ngờ là bàn tay thanh tú và mảnh mai của Vương Lệ Trân đột ngột đẩy ra một phát, khiến cơ thể của anh bị kiềm hãm lại, điều này lại tình cờ làm chậm lại thời cơ xuất đao của thanh đao bên trái tại điểm nút.
Long Thiên thấy tình hình không ổn, đang định rút lui, nhưng Vương Lệ Trân đã vươn tay phải lên không trung kéo trở lại, Long Thiên giống như một con rồng nước mắc cạn. Vương Lệ Trân đột ngột bước tới, thẳng tay đập vào cổ của anh một cách thô bạo, cơ thể của Long Thiên giống như một cung tên được kéo hết cỡ, sau đó thả ra bay vút ra xa một lần nữa.
Vương Lệ Trân tiếp tục tiến về phía trước, nhìn có vẻ như đang đi dạo trong sân một cách ung dung, nhưng thực tế là nhanh đến chóng mặt, cô lao vút đến bên cạnh Long Thiên vẫn còn đang lơ lửng trên không trung, giáng thêm một chưởng lên ngực anh khiến anh rơi bịch xuống đất một cách dữ dội, lộ ra nguyên một cái hố lớn dưới nền đất, cô nhìn chằm vào anh không chớp mắt.
Vương Manh Manh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh Như Ngọc, chị gái em bị làm sao vậy?”
Trong ấn tượng của Vương Manh Manh, mặc dù chị gái mình lúc nào cũng rất tài giỏi, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ xuất sắc bình thường, hoàn toàn không biết gì về võ thuật, đừng nói đến việc giết người, bình thường giết một con gà thôi cũng không thể, cho nên Vương Manh Manh đã vô cùng sốc khi nhìn thấy chị gái mình đã giết đám ác ôn như những con xà tinh kia, thậm chí còn muốn giết cả Long Thiên vào lúc này.
Sắc mặt Nhan Như Ngọc tái mét, anh ta cố ép võ mạch chảy ngược để tu vi của mình có thể tăng lên cấp Thiên, điều này khiến cơ thể bị tổn thương rất lớn, có thể duy trì được ý thức đã là một nỗ lực rất lớn rồi, vì vậy lúc này cũng không thể cứu Long Thiên, hơn nữa anh ta cũng không rõ tại sao Vương Lệ Trân lại biến thành bộ dạng thế này, nhưng không thể nghi ngờ rằng cô lúc này chắc chắn không phải là Vương Lệ Trân mà anh ta đã quen biết, còn ở một chiều hướng khác, điều này cũng có thể hiểu được rằng tại sao cô ấy có thể tiêu diệt được đám người đó của Tư Đồ Văn rồi, có một con quái vật ẩn trong cơ thể như vậy thì ai có thể làm tổn thương cô ấy?
“Tôi cũng không biết, nhưng tốt hơn hết là cô không nên đến gần chị gái mình vào lúc này”, Nhan Như Ngọc trả lời.
Vương Manh Manh lo lắng nói: “Vậy không phải Long Thiên sẽ bị chị gái em giết mất sao?”
“Đừng lo lắng, tên nhóc đó mạng lớn lắm, huống hồ bây giờ chỉ có anh ta mới có thể khiến Vương Lệ Trân tỉnh táo lại”, Nhan Như Ngọc bất lực nói, mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa rồi.
Chương 234: Xuất quan
Có mặt tại đây ngoài mấy người này ra thì còn có Lưu Công Cẩn vẫn luôn quan sát trận chiến, ban nãy kim quang xuất hiện nhưng không ngờ lại không tấn công cậu ta, mặc dù không rõ tại sao nhưng Lưu Công Cẩn cũng đã giữ lại được mạng, ít nhất cũng không có kết cục như Đỗ Cương Nghị.
Sở dĩ vẫn ở lại hiện trường là bởi vì muốn đường đường chính chính đấu một trận phân cao thấp với Long Thiên, kết quả không ngờ chưa đợi được lên trận thì Vương Lệ Trân vừa tỉnh lại đã đánh nhau với Long Thiên, hơn nữa còn là tình trạng chỉ có một bên tấn công. Thấy tình hình vậy Lưu Công Cẩn đã không còn ý định tái đấu nữa, bởi vì cậu ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Vương Lệ Trân.
Chuyện gia đình nhà người ta cũng không nên can thiệp vào, dù sao Đỗ Cương Nghị cũng đã chết rồi, cậu ta ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là Lưu Công Cẩn thông minh lựa chọn âm thầm tính bài chuồn. Cậu ta không phải kẻ ngốc, nếu như biết rõ đánh không lại mà vẫn xông lên thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Lưu Công Cẩn rón rén chuẩn bị bỏ chạy, chỉ sợ thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân đang quyết đấu với Long Thiên, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Long Thiên đang quỳ một một gối hộc máu miệng chẳng nghĩa khí gì hét lên: "Này cậu nhóc kiếm gỗ, hai chúng ta liên thủ lại áp chế vợ tôi trước đã rồi tính tiếp!"
Tiếng hô của Long Thiên đã thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân, Lưu Công Cẩn chửi rủa một tiếng, cực nhanh biến mất tại chỗ, nhưng đã bị Vương Lệ Trân để ý đến nên sao có thể chạy thoát dễ dàng được. Vương Lệ Trân giơ tay phải ra, hút Lưu Công Cẩn lại giống như vừa nãy hút Long Thiên.
"Mẹ kiếp, Long Thiên, liên quan quái gì đến tôi chứ!", Lưu Công Cẩn gào lên chửi bới, nhưng lúc này cũng không thể không rút kiếm ra.
Một kiếm chém ra, kiếm khí bàng bạc hình thành nên một luồng kiếm lưu tấn công trả lại Vương Lệ Trân, nhưng Vương Lệ Trận dường như không hề để tâm đến luồng kiếm lưu bá đạo này, chỉ thấy tay trái đẩy về phía trước, luồng kiếm lưu đó thế mà lập tức tiêu tan không còn sót lại chút gì.
Cơ thể Lưu Công Cẩn không còn bị khống chế di chuyển hướng đến Vương Lệ Trân, bị nhẹ nhàng phá bỏ một chiêu kiếm nên Lưu Công Cẩn hiểu rõ, lúc này đã hoàn toàn không có cơ hội thoát thân nữa, chỉ đành cắm kiếm gỗ xuống đất, mượn lực khởi động cơ thể, xoay người thẳng lưng, không có tạp niệm, trong đầu chỉ có một chiêu kiếm tinh túy toàn lực, khí hải sục sôi.
"Kiếm thứ năm, cuồng long!"
Cái gọi là kiếm đạo, hai tay cầm kiếm sẽ sinh ra lực nhiều hơn một tay cầm kiếm rất nhiều, không chỉ là gia tăng lực đạo mà ngay đến lực sát thương cũng tăng lên gấp hai lần.
Lưu Công Cẩn đến trước mặt Vương Lệ Trân, hai tay cầm chặt cây kiếm gỗ chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay, kiếm khí khởi động, dường như đã cắt toàn bộ những thứ trước mặt ra làm hai. Luồng bá khí này không hề thua kém gì so với bá đao của Long Thiên.
Trong tính toán của Lưu Công Cẩn, một kiếm này cho dù không thể khiến Vương Lệ Trân bị thương, nhưng ít nhất có thể mở ra con đường máu cho mình thoát thân, nhưng cậu ta lại không thể ngờ được, đối phương giơ hai ngón tay ra đã có thể nhẹ nhàng khóa chặt kiếm thuật của cậu ta, còn luồng kiếm khí dồi dào kia cũng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Lưu Công Cẩn không kịp kinh ngạc đã cảm nhận được chân khí trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, giống như đang muốn xé rách cơ thể chui ra vậy, thực tế cũng đúng như thế, cậu ta nắm chặt kiếm thấy Vương Lệ Trân không có bất cứ động tĩnh nào, phía sau lưng cậu ta đã bị chân khí phá vỡ huyệt vị trên da thịt, máu tươi phun ra không trung, Vương Lệ Trân thu tay lại, Lưu Công Cẩn một thân nhuốm máu co quắp ngã xuống đất.
Gần như là hạ gục trong tích tắc.
Song đao của Long Thiên khởi động lại, nhưng cũng có kết cục giống như Lưu Công Cẩn.
Đứng ở giữa chiến trường lúc này ngoài Vương Lệ Trân ra đã không còn ai khác nữa rồi.
Vương Lệ Trân tóm lấy cổ Long Thiên nhấc anh lên, ánh mắt quan sát người đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, cuối cùng cô mở miệng nói: "Tôi đói bụng rồi".
Long Thiên buông lỏng cơ thể, gương mặt vừa xinh đẹp vừa có chút quỷ mị của cô dán vào sát trước mặt anh, không cảm xúc khàn khàn lên tiếng hỏi: "Ngươi có ngon không?"
Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, bụng của cô đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu òng ọc, Long Thiên dở khóc dở cười nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc đó cười nói: "Ăn anh đi, sau đó hãy lưu lại hình bóng của anh trong tim em".
Vương Lệ Trân như hiểu như không, há miệng cắn vào vai Long Thiên.
Long Thiên nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Nếu như không thể gặp lại em nữa, anh muốn nói chào buổi sáng, chào buổi trưa và chúc em ngủ ngon".
"..."
Tại thủ đô, trong một căn nhà phổ thông bên cạnh đại viện của nhà họ Long, Công Tôn vô địch đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt ra, vuốt ve đống sách bị vứt vương vãi trên sàn, lẩm bẩm nói: "Đã nhiều năm không ra ngoài rồi, lần trước xuất quan là đi cứu Long Thiên Tượng, tới giờ cũng đã gần hai mươi sáu năm rồi".
"Thằng ôn Long Thiên Tượng kia nói cũng đúng, Long Quang Minh chết rồi mà vẫn không quên tính kế tôi, giữ tôi ở lại nhà họ Long, cũng không phải để làm bùa hộ mệnh cho Long Thiên Tượng mà làm bùa hộ mệnh cho cháu trai của ông đấy. Ha ha, tôi bước vào Nhân đạo, sớm đã nhìn thấu quy luật vạn vật trên đời này, thế mà lại không đoán được âm mưu nhỏ này của ông, Long Quang Minh, ông tưởng rằng như vậy là cản trở tôi, nhưng thực ra là tôi tự nguyện, chỉ cần được ở bên cạnh bà ấy, dù cho vĩnh viễn không trở thành Nhân tôn thì đã sao chứ?"
Công Tôn vô địch đứng lên, không thấy ông ta cất bước nhưng đã ở bên ngoài sân rồi, nhìn khoảng cách không quá xa nhưng đã ở trong lầu chính biệt thự nhà họ Long, nơi mà đã hai mươi sáu năm nay ông ta không bước chân vào, từ từ nói: "Sư muội à, chỉ cần bà nói một câu thì dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ, nhưng ngay đến một câu nói bà cũng không chịu mở miệng, bà định giận tôi và Long Quang Minh cả đời này sao?"
Bên trong nhà chính, bà cụ nhà họ Long ngồi trước tượng phật niệm kinh mở to mắt, không quay đầu lại mà hừ lạnh một tiếng, rõ ràng có chút thái độ kiêu ngạo giống như một cô gái trẻ đang giận dỗi, vô cùng đáng yêu.
Công Tôn vô địch cười ha ha, không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi sau đó dậm chân một bước.
Bước chân này không có biên giới.
Vạn vật xung quanh dường như đang lùi lại phía sau, Công Tôn Vô địch ở trong đó thoải mái tự tại.
Chỉ đúng một bước.
Đã bước ra khỏi phạm vi đại viện nhà họ Long.
Bước ra khỏi thủ đô rộng gần 16,41 triệu ki-lô-mét vuông.
Từ thủ đô đến Tử Kim Sơn ở Bắc Hải chỉ là khoảng cách một bước chân.
Công Tôn vô địch một bước chân đã xuất hiện trước mặt Vương Lệ Trân, nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm lên gương mặt Vương Lệ Trân.
Tử Kim Sơn lần nữa xuất hiện kim quang ngợp trời, bên trong dị tượng, trên trán của Vương Lệ Trân xuất hiện thêm một ấn ký phượng hoàng.
Đêm nay trên Tử Kim Sơn, Nhân giả Công Tôn vô địch đã hai mươi sáu năm không màng sự đời.
Xuất quan.
Chương 235: Con sóng bình tĩnh
Đúng lúc nguy kịch Vương Lệ Trân đang muốn ăn tươi nuốt sống Long Thiên thì Công Tôn vô địch đột nhiên từ thủ đô hiện thân đến Bắc Hải, việc này khiến Long Thiên được phen khiếp vía, có thế nào anh cũng không thể ngờ được ông Công Tôn lại ra tay đúng lúc này, hơn nữa còn khắc chế được Vương Lệ Trân đã mất đi ý thức của bản thân.
Sau một búng tay đó, trên trán của Vương Lệ Trân xuất hiện một vết đồ đằng Phượng Hoàng nhỏ, Công Tôn vô địch đã dùng chân khí cuồn cuộn của mình để cưỡng ép phong ấn phượng hoàng con vẫn chưa thành hình, nếu không cứ để tiếp tục
phát triển thì e rằng cả Bắc Hải sẽ bị sự tức giận của con Phượng Hoàng này hủy diệt mất.
Vương Lệ Trân ngồi vật xuống đất, Long Thiên bị thương lập tức lao tới ôm chầm lấy cô, nhìn Vương Lệ Trân có thêm một vết ấn ký trên trán lại rơi vào hôn mê, Long Thiên hỏi: "Ông, Lệ Trân không sao chứ?"
"Độc của người nuôi cổ trùng đó gần như đã giết chết bản thể của phượng hoàng nên mới dẫn đến việc phượng hoàng hiện thân bảo vệ chủ, phượng hoàng mất đi bản thể thì không thể phong ấn được nữa, nếu như phong ấn này của ta có tác dụng thì chứng minh bản thể đã không sao rồi, cùng lắm là hôn mê thôi", Công Tôn vô địch trả lời.
Long Thiên thở phào một hơi, sau đó có chút oán trách nói: "Con nói thật, ông cũng thật chẳng nghĩa khí gì cả, nếu ông đã biết trước Lệ Trân không sao, vậy sao còn bắt con đợi ông bên ngoài một ngày trời làm gì chứ?"
"Nếu như không dụ con dời đi thì sao có thể ép phượng hoàng hiện thân chứ?", Công Tôn vô địch nói: "Nhưng nếu như phượng hoàng đã hiện thân, vậy có nghĩa rằng đã có ý thức của mình rồi, phong ấn này của ta mặc dù có thể tạm thời khiến con phượng hoàng con đó bình tĩnh một thời gian, nhưng nếu như lần sau lại phá thể xông ra thì ta cũng hết cách. Cho nên nếu con muốn bảo vệ con bé thì hãy tránh để nó gặp phải nguy hiểm, nếu không con bé sẽ chính là mối nguy hiểm lớn nhất".
Long Thiên cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Vương Lệ Trân, gật đầu nói: "Con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần thứ hai".
Công Tôn vô địch gật đầu, lần này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng để Long Thiên sớm hiểu ra thực tế cũng tốt. Thế giới này vô cùng rộng lớn, người có muôn vàn loại người, đừng tưởng rằng tập luyện vài năm ở Quỷ Môn là thật sự đã trở nên vô địch, như vậy sớm muộn gì cũng chịu thiệt mà thôi.
Trước khi Triệu Quang Minh lâm chung đã giao đứa cháu bảo bối này cho ông ta, Công Tôn vô địch mấy năm nay dù bên ngoài có vẻ không quan tâm ngó ngàng gì đến, nhưng trên thực tế có rất nhiều tiểu tiết đều do đích thân ông ta phụ trách, bao gồm cả việc mài giũa ở Quỷ Môn, cũng là do Công Tôn vô địch đề nghị Long Thiên Tượng làm như vậy. Về phần ông ta vì Long Quang Minh hay là vì vị lão Phật gia khiến ông vừa gặp đã thương kia thì chỉ có mình Công Tôn vô địch mới biết được.
Long Thiên bế Vương Lệ Trân, nhìn Nhan Như Ngọc sắc mặt không tốt lắm hỏi: "Lang băm, anh thế nào rồi?"
Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Không chết được".
Long Thiên vui vẻ đáp: "Vậy thì tốt, nếu không ân tình này tôi biết tìm ai trả đây, đúng rồi, Phạm Thái Nhàn đâu, không phải thằng cha này lâm trận bỏ chạy rồi đó chứ?"
Long Thiên vừa dứt lời thì Phạm Thái Nhàn từ cách đó không xa chạy tới, ai oán nói: "Lão đại, trong lòng anh tôi là người như vậy sao? Thật uổng cho tôi đã cho anh mượn biệt thự này, rồi còn liều mạng với người ta, anh như vậy khiến tôi tổn thương quá đấy".
Lão Quỷ đi theo phía sau Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt ông ta lúc này vô cùng phiền muộn, lúc kim quang bao trùm Tử Kim Sơn, rõ ràng tận mắt ông ta đã nhìn thấy Đỗ Sĩ Nguyên bị nướng chín như heo quay, nhưng tại sao cậu chủ nhà mình sau khi tiếp xúc với kim quang thì lại không hề hấn gì? Việc này có chút huyền bí, lão Quỷ thầm nghĩ khi nào về báo cáo lại cho ông Phạm rồi tiếp tục làm rõ.
Nhìn khu núi rừng sừng sững Tử Kim Sơn chớp mắt biến thành một đống đổ nát hoang tàn, vẻ mặt Lão Quỷ vô cùng chấn động, ông ta vào Nam ra Bắc đã nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn chưa từng thấy ai có năng lực lớn như vậy. Lực sát thương này quả thực đã khiến lão Quỷ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người tạo ra cảnh tưởng này lại chính là một người phụ nữ trông có vẻ như trói gà không chặt kia. Nghĩ đến đây, vẻ mặt lão Quỷ khiếp sợ nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng Long Thiên, khó trách tại sao trước đây sư phụ lại nói phụ nữ dưới núi mạnh như hổ, quả nhiên là có căn cứ.
Long Thiên thấy Phạm Thái Nhàn không sao thì mới hoàn toàn yên tâm. Nếu như Phạm Thái Nhàn vô tình bị thương trong trận chiến vừa nãy thì Long Thiên cũng không biết phải ăn nói sao với ông Phạm. Với tính cách của ông già đó, cháu trai bảo bối của ông ta vì anh mà xảy ra chuyện, ông ta còn không liều mạng với anh sao?
Long Thiên hỏi: "Anh chạy chỗ quái nào vậy?"
Phạm Thái Nhàn lúc này mới kể lại việc bị Đỗ Sĩ Nguyên uy hiếp cho Long Thiên, còn nghiến răng nghiến lợi nói món nợ này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.
Long Thiên cũng đang có ý như vậy, nếu như nhà họ Đỗ đã năm lần bảy lượt tìm anh gây sự, đương nhiên Long Thiên cũng không phải là trái hồng mềm mà bất cứ lúc nào cũng có thể nắn. Hơn nữa hiện tại ông Công Tôn cũng xuất quan rồi, coi như anh cũng đã có chỗ dựa, chỉ là một nhà họ Đỗ thôi mà, ngay đến phượng hoàng cũng bị ông Công Tôn nhẹ nhàng phong ấn, có ông ta ở đây thì đương nhiên không cần phải sợ bất cứ ai cả.
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Long Thiên, Công Tôn vô địch hừ lạnh nói: "Lão phu không can thiệp vào ân oán giữa con và nhà họ Đỗ, con muốn gây chuyện thì tự mình làm đi, ta không rảnh để làm mấy chuyện vô vị đó cùng con đâu".
Long Thiên cũng không tức giận, chỉ cười hi hi nói: "Vậy lần này ông đã đến Bắc Hải rồi thì cũng nên ở lại một thời gian chứ ạ".
"Đợi thực phượng thức tỉnh lại ta sẽ trở về đại viện nhà họ Long. Công Tôn vô địch có gì nói nấy, biết lời nói của thằng nhóc này có ý gì. Có ông ta ở đây thì khác nào có một tấm bùa hộ mệnh khủng nhất chứ, mấy năm trước vứt Long Thiên vào Quỷ Môn rồi chẳng ngó ngàng gì đến, không ít thì nhiều cũng là đã ép Long Thiên một phen. Dù sao muốn thành tài thì bắt buộc phải trải qua rèn luyện đau khổ, cho nên trừ khi vào thời khắc liên quan đến tính mạng, bằng không Công Tôn vô địch sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng lần này không giống vậy, nếu như không tận mắt nhìn thấy thực phượng thức tỉnh thì Công Tôn vô địch không yên tâm, hơn nữa những chuyện này cũng cần nói rõ ràng với bản thể thực phượng.
Bình luận facebook