• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (1 Viewer)

  • Chương 246-250

Chương 246: Bạch mã hoàng tử

Thanh kiếm vẫn luôn trường tồn và linh hồn của thanh kiếm là bất diệt.

Lưu Công Cẩn nhắm mắt lại để tĩnh tâm, cảm nhận sự di chuyển của kiếm khí.

Hai tên cao thủ của nhà họ Đỗ thật sự không thể phân biệt được tên tiểu quỷ trước mặt là đang cố làm ra vẻ cao thâm hay là thực sự có năng lực, nhưng đã nhận được mệnh lệnh, bọn họ nhất định phải giết người. Nếu đã phụ thuộc vào nhà họ Đỗ thì bắt buộc phải bỏ ra những lợi ích tương ứng. Chẳng có nhà nào lại đi nuôi không kẻ thích nhàn hạ cả.

Một tên cao thủ trong đó, tay hắn hóa thành một chiếc rìu khổng lồ to gấp đôi thân mình rồi lao thẳng về phía Lưu Công Cẩn, không quan tâm tên nhãi kiếm gỗ này có lợi hại hay không, cao thủ cấp Địa sẽ lấy chân khí hóa đao mà đọ sức. Nếu tên nhãi trước mặt thực sự đến cấp độ này, tại sao cậu ta lại phải cầm một thanh kiếm gỗ chứ, vậy theo suy nghĩ của hắn, cậu ta chẳng qua là một võ giả chưa đạt tới cấp Địa, hoặc cùng lắm mới chỉ đạt được một nửa cấp Địa mà thôi, điều này hoàn toàn là hai chiều hướng khác nhau đối với một cao thủ cấp Địa hạ phẩm chính thống như hắn.

Chiếc rìu khổng lồ ập đến, Lưu Công Cẩn vẫn nhắm mắt tĩnh tâm như cũ, nhưng cơ thể lại di chuyển, chân trái cậu ta lùi lại một bước, tránh được một rìu tưởng như bình thường nhưng lại tiềm ẩn luồng chân khí chuyển động này một cách dễ dàng.

Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm ồ lên một tiếng, hắn ngạc nhiên khi thấy tên nhãi kiếm gỗ này lại có thể tránh được đồn tấn công cuả mình, nhưng rất nhanh sau đó vung lên nhát rìu thứ hai, thứ ba...

Sau mười nhát rìu liên tiếp, Lưu Công Cẩn đã lui được mười bước, vẫn né tránh một cách ung dung, tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chấp nhận việc đối phương chơi mình như thế, lập tức gào thét lên: “Tên nhãi, hãy đi chết đi!”

Chiếc rìu khổng lồ cắt ngang người trên không, chân khí tạo thành một cơn cuồng phong lật tung hết bàn ghế của nhà hàng Bắc Uyển. Đủ thấy được uy lực của chiếc rìu, hắn vừa vung chiếc rìu khổng lồ lên thì bóng dáng của Lưu Công Cẩn liền biến mất, trong lúc tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm này đang vô cùng tự đắc vì cho rằng mình đã đánh nhào được đối thủ thì đột nhiên cảm thấy chiếc rìu khổng lồ trong tay trở nên nặng nề hơn rồi rơi bịch xuống đất, phát ra một âm thanh cực lớn.

Đương nhiên, sàn nhà làm bằng bê tông không thể chịu được trọng lực của chiếc rìu khổng lồ này, lập tức xuất hiện nhiều vết nứt!

Lưu Công Cẩn không bị đánh nhào mà là dùng cả hai chân giẫm lên chiếc rìu khổng lồ đó, giữ nguyên tư thế một tay đỡ kiếm, tay kia cầm kiếm, cử chỉ nhẹ nhàng, tà áo bay bay trước gió, đồng thời mở mắt ra nhẹ giọng nói: “Lục kiếm, hừng đông!”

Thanh kiếm gỗ cuối cùng đã chịu bay ra khỏi vỏ.

Trong khoảng thời gian này, năng lượng kiếm khí tán loạn trên không trung đột nhiên hội tụ vào nhau, dường như cả không trung đều trở nên chậm lại.

Nó giống như mặt trời vừa mọc, chiếu sáng vạn vật trên khắp thế gian.

Tựa như có thể dời núi lấp biển, kiếm khí theo đường kiếm đó mà tuôn trào ra.

Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm chợt kinh hoàng, chỉ cảm thấy thân thể như bị xé tan tác.

Nát vụn hoàn toàn.

Thân thể bị chém thành chín chín tám mươi mốt mảnh, mỗi mảnh không quá nhiều, cũng không quá ít, thậm chí bởi vì kiếm khí quá nhanh mà dẫn đến máu thịt cũng không kịp tách ra, chúng được hội tụ lại với nhau rồi phân tán.

Đương nhiên, hiện tượng này chỉ là trong một tích tắc, ngay sau đó máu bao trùm cả không trung, hết sức kỳ quái.

Tên cao thủ cấp Địa hạ phẩm này đã bị kiếm khí nghiền nát trước khi hắn kịp sử dụng những gì đã học được trong đời, trước khi chết, không có lấy một mảnh da nào còn nguyên vẹn, vô cùng thê thảm!

Da thịt rơi xuống đất như mưa, sắc mặt Lưu Công Cẩn tái nhợt, nhát kiếm đó gần như dùng cạn kiệt năng lượng trong cơ thể cậu ta, cửu kiếm đó do ông cụ Thích chỉ dạy, Lưu Công Cẩn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng ngũ kiếm, nếu dùng từ ngũ kiếm trở lên thì sẽ tốn khá nhiều sức lực, lý do cậu ta giết ngay khi vừa xuất chiêu chính là muốn răn đe, khiến đối thủ thấy sợ mà rút lui. Dù gì thì Lưu Công Cẩn cũng không có cách nào chống lại cả ba cao thủ cấp Địa cùng một lúc được.

Có điều làm sao chút tài vặt đó của cậu ta có thể qua mắt được một con cáo già như Đỗ Thiên Cương chứ. Chỉ với một tên cao thủ thôi đã có thể khiến Lưu Công Cẩn lâm vào tình trạng kiệt sức trong phút chốc. Cuộc mua bán này quả là hời.

Đỗ Thiên Cương đứng nguyên tại chỗ, không hề hoảng sợ vì cái chết thảm của tên cao thủ kia, mà thản nhiên nói: “Làm phiền ông Nghiêm phải ra tay rồi”.

Lão già một tay được gọi là ông Nghiêm chỉ gật đầu, sau đó tiến đến một bước, nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay ra chưởng một phát, sàn nhà trước mặt Lưu Công Cẩn liền hằn lên một vết nứt sâu bằng hai thước.

Nhìn thấy mà kinh hoàng một phen.

Lưu Công Cẩn bay về phía sau, đồng thời tranh thủ thời gian để điều chỉnh khí huyết của mình, cậu ta vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay để ngăn chặn đòn tấn công bất ngờ của đối thủ.

Chỉ thấy người đàn ông một tay mặc áo choàng đen bước nhanh đến, giơ cánh tay ngang ra, nhẹ nhàng ấn vào tay đang cầm kiếm của Lưu Công Cẩn, tay áo trống còn lại đung đưa trước gió, liền hất Lưu Công Cẩn bay văng lên không trung lần nữa.

Lưu Công Cẩn ở trên không trung phun ra một ngụm máu, không còn chút sức lực rơi xuống đất như thể cánh diều không có gió.

Người đàn ông trung niên họ Nghiêm không truy sát ngay mà ung dung hạ xuống đất, việc giết Lưu Công Cẩn cũng giống như bóp chết một con kiến vậy, sở dĩ hắn ta không vội động thủ là vì không hài lòng với tên cao thủ vừa rồi, để hắn tự mình đi tìm cái chết trước mà thôi.

Đỗ Thiên Cương trời sinh đã có phong độ ngời ngời, ông ta cười lớn: “Tên nhãi kiếm gỗ, cậu thật sự cho rằng mình liều mạng thì có thể sống được sao. Dùng chút tài cán nhỏ mọn đó hù dọa người khác còn được, nhưng với Đỗ Thiên Cương tôi đây thì vô dụng thôi. Cậu có biết người trước mặt này là ai không?”

“Nghiêm Phi Xiết, trước đây bị ông đây chặt đứt một cánh tay vô dụng của ông, cho dù bây giờ ông đã là võ giả cấp Thiên cửu phẩm, thì có gì hay ho chứ?”

Đây không phải là lời Lưu Công Cẩn nói, cũng không phải Đỗ Thiên Cương, nguồn phát ra âm thanh là ở lầu hai, trên đó không có ai khác ngoài một cô gái đang vô cùng lo lắng.

Người đàn ông trung niên được gọi là Nghiêm Phi Xiết liền biến sắc, hắn ta sẽ không bao giờ quên được cái giọng nói này.

Trên lầu hai bước ra một người đàn ông từ ngoại hình đến cách ăn mặc đều rất đỗi bình thường, thậm chí có phần hơi xộc xệch. Ông ta đứng sau Mã Tiêu Tiêu và xoa đầu cô gái nói: “Cô phải hứa là không được yêu đương nhăng nhít với cái tên nhóc Dương Tử Minh gì đó nữa thì tôi sẽ giúp cô đi giải cứu bạch mã hoàng tử của cô”.

Cô gái vô cùng rối bời, dường như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn.

Lại có một vị khách khác từ bên ngoài bước vào, Long Thiên nhìn quanh và mỉm cười nói: “Hôm nay thật là náo nhiệt à nha”.
Chương 247: Ông chủ quán cơm Bắc Uyển

Nhìn thấy sát thủ giết con trai mình đã xuất hiện, Đỗ Thiên Cương mặt mũi lập tức hung hăng nói: "Long Thiên, tôi không đến tìm cậu, cậu lại tự mình chạy đến chịu chết à?"

Long Thiên liếc nhìn một cái bộ mặt hung ác của Đỗ Thiên Cương, không hề hoảng loạn chút nào nói: "Tôi đoán một chút nhé, vị này chắc chắn là bố của tên ẻo lả đó, thực ra câu nói này nên để tôi nói với ông mới đúng, nhưng như vậy cũng tốt, tôi đỡ phải đi tìm ông".

Long Thiên đến tìm Lưu Công Cẩn là để bảo cậu ta dẫn đường đi tìm nhà họ Đỗ, kết quả anh lại không ngờ vừa vào nhà hàng Bắc Uyển đã gặp ngay Đỗ Thiên Cương, hơn nữa nhìn tình hình thì có thể thấy là đang chiến tranh nội bộ. Thật ra việc này cũng nằm trong suy đoán của Long Thiên, trong trận Tử Kim Sơn, Long Thiên thả Lưu Công Cẩn đi cũng là vì trong lòng đã tính toán đến nước đi này. Thiết nghĩ toàn quân nhà họ Đỗ đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình Lưu Công Cẩn sống sót, vậy nhà họ Đỗ còn không đa nghi, không cho rằng Lưu Công Cẩn đã thông đồng với anh sao?

Như vậy thì có thể miễn cưỡng kéo cậu thiếu niên kiếm gỗ này lên thuyền của mình để cùng đối phó với nhà họ Đỗ. Mặc dù có tấm bùa hộ thân mạnh nhất là Công Tôn vô địch, nhưng Long Thiên cũng không muốn dựa vào gia đình để xử lý nhà họ Đỗ, bởi vì nếu làm như vậy thì sau này sẽ phải cúi đầu trước Long Thiên Tượng, như vậy làm sao Long Thiên có thể giúp ông nội đập vào mặt đối phương chứ?

Nhưng một nhà họ Đỗ cũng có rất nhiều cao thủ, Nhan Như Ngọc lại bị trọng thương đang nằm trên giường, nếu một mình đến liều mạng không phải kẻ ngốc thì là gì? Cho nên Lưu Công Cẩn chính là trợ thủ đắc lực nhất.

Mà tất cả cũng phát triển theo đúng như những gì Long Thiên tính toán, quả nhiên Đỗ Thiên Cương đã đến tìm để giáo huấn cho Lưu Công Cẩn một trận, nói cách khác, chỉ cần Long Thiên ở đây giết chết được Đỗ Thiên Cương, Lưu Công Cẩn ngoài việc hợp tác với Long Thiên thì không còn đường lui nào khác, cho dù cậu ta vốn muốn giết Long Thiên thì cũng phải đợi tiêu diệt được kẻ thù chung xong mới tính tiếp được.

Long Thiên chẳng coi Đỗ Thiên Cương ra gì, nhưng người đàn ông cụt một cánh tay vừa đánh bại Lưu Công Cẩn kia trông có vẻ hơi phiền phức, mặc dù nói là cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, nhưng ít nhất cũng là một cấp Thiên tên tuổi hàng đầu, mạnh hơn rất nhiều so với Đỗ Thiên Cương bán cấp Thiên. Nhưng cũng may dường như nhà hàng Bắc Uyển nhỏ bé này lại là nơi ngọa hổ tàng long, trước khi Long Thiên đặt chân vào đã nghe thấy ông chủ tướng mạo hơi xấu đứng ở trên tầng hai xuất khẩu cuồng ngôn, không hề coi tên cụt một tay kia ra gì.

Đỗ Thiên Cương nhìn Long Thiên, cố nén tức giận, bởi vì sợ thằng nhóc nhà họ Long này dẫn cả Công Tôn vô địch tới, nếu vậy thì ông ta đúng là gặp đen đủi rồi. Chưa nói đến ông chủ Mã Kiếm ăn nói ngông cuồng trên lầu kia, mà chỉ cần một mình Công Tôn vô địch cũng đủ cho ông ta và Nghiêm Phi Xiết phải hồn phi phách tán.

Cũng may hình như là Long Thiên đến một mình, vì người đã đạt đến cảnh giới như Công Tôn vô địch không cần thiết phải lén lút trốn tránh quan sát.

"Này nhóc con nhà họ Long, cậu đến một mình thật à?", Đỗ Thiên Cương nghi ngờ hỏi.

Long Thiên nhìn Đỗ Thiên Cương như nhìn một kẻ ngu ngốc nói: "Loại người ỷ mạnh hiếp yếu như ông, một mình tôi là đủ giải quyết các người rồi".

"Đúng là ăn nói ngông cuồng", Đỗ Thiên Cương nghiến răng nói, nhưng không lập tức ra tay tấn công, mà nhìn Lưu Công Cẩn vừa đứng lên đang mắt to mắt nhỏ nhìn Mã Kiếm, rất chân thành nói: "Cậu Lưu, dù sao chúng ta cũng coi như là đối tác với nhau, mặc dù có chút hiểu lầm nhưng chỉ cần cậu giúp tôi giết chết Long Thiên, chuyện trước đó tôi có thể bỏ qua, nhà họ Đỗ sẽ trả cậu thù lao khiến cậu hài lòng!"

Người đàn ông này đã không thể dùng từ không biết xấu hổ để miêu tả được nữa rồi, ban đầu rõ ràng đã nổi sát tâm, về sau thấy tình hình thay đổi thì lại muốn bắt tay với Lưu Công Cẩn, đúng là loài ký sinh cực mạnh mà.

Đỗ Thiên Cương đương nhiên muốn tất cả những người có mặt tại đó trừ ông ta và Nghiêm Phi Xiết chết hết, nhưng tình huống bất đắc dĩ lúc này chỉ có thể liên thủ lần nữa với Lưu Công Cẩn. Không nhìn rõ được nội tình của ông chủ trên tầng hai, nhưng nhìn vào biểu cảm của Nghiêm Phi Xiết cũng có thể đoán ra chắc chắn đối phương là một tay khó nhằn, nếu như bọn họ liên thủ cùng Long Thiên thì trừ khi cụ tổ giá lâm, nếu không chỉ có một con đường chết.

Đối mặt với sự lôi kéo của Đỗ Thiên Cương, Lưu Công Cẩn vừa bò từ đưới đất đứng lên chỉ thản nhiên nói đúng bốn chữ, có cái rắm ấy!

Mặc dù Long Thiên là một kẻ khiến người ta chán ghét, nhưng Đỗ Thiên Cương lại càng khiến người khác ghê tởm hơn, so sánh hai người với nhau thì Lưu Công Cẩn vẫn thích hợp tác với Long Thiên hơn.

Đàm phán thất bại, Đỗ Thiên Cương vốn đáng lẽ chiếm thế chủ động sắc mặt âm hiểm bất định, đánh chết ông ta cũng không ngờ lại gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến ông ta vốn nắm chắc phần thắng trong tay đột nhiên trở thành người gặp tình thế nguy hiểm nhất.

Long Thiên cười ha ha, giơ ngón tay cái với Lưu Công Cẩn, nói: "Cậu nhóc kiếm gỗ, tôi duyệt người bạn như cậu!"

"Ai muốn làm bạn với một tên ngu ngốc như anh chứ", Lưu Công Cẩn nhổ một bãi nước miếng xong nói.

Long Thiên vui vẻ trả lời: "Tôi ngu ngốc, cậu thì không sao? Đang yên đang lành, đang sống sờ sờ lại tự đưa mình vào chỗ chết, nếu không phải tôi đến kịp, còn có cả vị tiền bối trên lầu hai kia lên tiếng thì cậu sớm đã bị nhà họ Đỗ đập chết rồi, cậu nói cậu với tôi ai ngốc hơn ai đây?"

Lưu Công Cẩn nghĩ ngợi, quả thực không biết phải phản bác thế nào.

Mã Tiêu Tiêu sau khi âm thầm quan sát trận giao chiến, cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng không nỡ mất đi thứ mình yêu thích nói: "Con không muốn yêu đương với Dương Tử Minh nữa, con muốn bạch mã!"

Ông chủ Mã Kiếm của nhà hàng Bắc Uyển bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa rất hài lòng với câu trả lời này, ông ta xoa đầu cô con gái nhỏ, sau đó bá đạo nói: "Có bố ở đây, không ai có thể bắt nạt được bạch mã của con!"

Nói xong liền tiếp đất một cách đúng chuẩn siêu anh hùng, tay không nắm quyền nhảy từ trên tầng hai xuống tầng một của nhà hàng, sàn nhà bị va chạm mạnh đột nhiên hiện ra một vết nứt, Mã Kiếm phất tay, không quay đầu lại nói: "Những thứ bị hư hỏng hôm nay sau này cậu phải làm để trả nợ đó, chỗ làm ăn nhỏ lẻ này của tôi không thể chịu lỗ được".

"Mẹ kiếp, ông Mã, ông thế mà lại là cao thủ sao?", Lưu Công Cẩn rất buồn bực, ở cùng với ông Mã mấy năm trời, nhưng thực sự Lưu Công Cẩn không biết ông chủ nhà hàng vô cùng keo kiệt này lại là một võ giả. Nếu biết từ sớm thì việc gì phải chạy đi khắp nơi tìm kỳ ngộ chứ, theo học võ ông Mã đây chẳng phải là được rồi sao.

Mã Kiếm quay lại cười he he.
Chương 248: Lão quái vật

Lưu Công Cẩn trừng mắt quát: "Còn cười nữa, không có răng rửa thì ghê gớm lắm đấy à?!"

Mã Kiếm không cười nữa, tên nhóc này thật đáng ghét, ông ta có chút hối hận vì đã ra tay rồi, quay người nhìn cô con gái cưng trên tầng hai hỏi: "Con gái, hay là con nghĩ lại đi, hôm nào gọi thằng nhóc Dương Tử Minh đó đến gặp bố được không?"

Vẻ mặt Lưu Công Cẩn u oán, biểu cảm cứ gọi là chua xót nói: "Không cứu thì thôi, có đánh chết tôi cũng không thèm cầu xin ông, cùng lắm là sau khi chết, biến thành oan hồn khiến cái nhà hàng này của ông không làm ăn gì được nữa là xong!"

Cô gái nhỏ trên tầng hai một khi đã quyết định chuyện gì rồi là sẽ không hối hận, cương quyết lắc đầu nói: "Con muốn bạch mã!"

Lưu Công Cẩn bật cười ha ha nói: "Đúng là Tiêu Tiêu thân yêu của anh".

"Không được chêu ghẹo con gái tôi!", Mã Kiếm quắc mắt quát Lưu Công Cẩn.

Lưu Không Cẩn khịt mũi coi thường, nhưng cũng thông minh ngậm miệng lại.

Mã Kiếm nhìn Nghiêm Phi Xiết đã bị ông ta chém đứt một cánh tay, khinh bỉ nói: "Năm đó tên khốn nhà cậu làm việc bất nghĩa, tôi không chấp kẻ yếu, niệm tình cậu còn có gia đình vợ con, nên chỉ chặt đứt một cánh tay của cậu. Sao hả, giờ thành công bước vào cấp Thiên rồi nên muốn lấy lại đất diễn năm đó à?"

Vẻ mặt Nghiêm Phi Xiết khổ não, năm đó hắn chiếm núi xưng vương, trải qua những ngày làm sơn đại vương sung sướng, thế rồi có một lần không cẩn thận lại cướp phải đúng vị cao thủ khi đó đã bước vào cấp Thiên này, bị đối phương chặt đứt một cánh tay, nếu không phải vợ con khóc lóc cầu xin tha mạng thì hắn đã chết từ lâu rồi.

Lịch sử luôn là sự lặp lại giống nhau đến kinh ngạc.

Không ngờ nhiều năm sau, Nghiêm Phi Xiết lại ù ù cạc cạc chọc vào đúng vị cao thủ này, trong lòng hắn bây giờ chỉ cảm thấy hối hận, rõ ràng bản thân không muốn đụng mặt người này nữa, thậm chí còn không có ý định báo thù, ai ngờ chỉ vì đi theo thực hiện nhiệm vụ cùng chủ nhân mà lại gặp phải vị sát tinh này, thế là đành bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải tới tìm tiền bối, càng không dám nói đến việc báo thù".

Mã Kiếm bực bội nói: "Gọi ai là tiền bối chứ, tôi vẫn còn trẻ thế này!"

"Vậy nếu anh đã ở đây thì tôi không góp vui nữa", Nghiêm Phi Xiết đánh bài chuồn.

Đỗ Thiên Cương nghe thấy vậy thì rất buồn bực, mặc dù ông ta tự tin có thể đối phó với Long Thiên cùng cấp Địa, nhưng không có tự tin có thể cùng lúc giải quyết cả anh và Lưu Công Cẩn, càng đừng nói đến bên trong nhà hàng còn có một vị cao thủ nữa. Nếu như Nghiêm Phi Xiết không tham chiến mà rút lui, vậy kết cục của ông ta hôm nay thua là điều không cần bàn cãi.

Nghĩ vậy, Đỗ Thiên Cương móc đạn tín hiệu trong túi ra, muốn thông báo cho ông cụ tổ tới ứng cứu.

Long Thiên nhanh tay nhanh mắt, sao có thể để đối phương thực hiện được, khó khăn lắm mới có cơ hội giết chết đối phương thế này, sao có thể bỏ qua được. Nháy mắt anh đã bước đến trước mặt Đỗ Thiên Cương, đoạt lấy đạn tín hiệu trong tay ông ta.

Hai bên đều là cao thủ cấp Địa, nhất thời không thể phân rõ thắng bại được.

Thấy Đỗ Thiên Cương và Long Thiên đã bắt đầu khai chiến, Nghiêm Phi Xiết dựa vào đan dược của nhà họ Đỗ mới có thể bước vào cấp Thiên hèn nhát nói: "Lần sau sẽ tới tâm sự cùng anh sau!"

Nói xong liền muốn bỏ chạy, Mã Kiếm vươn tay ra lăng không kéo lại, Nghiêm Phi Xiết lập tức không thể nhúc nhích.

Mã Kiếm quay người nhìn Lưu Công Cẩn hỏi: "Thằng nhóc kia, giờ muốn thế nào?"

"Ngoại trừ tay họ Long để lại cho tôi thì những người khác chứ giết thoải mái đi", Lưu Công Cẩn bình thản đáp.

Nghiêm Phi Xiết bị Mã Kiếm khống chế nghe thấy vậy thì biết hôm nay có lẽ không đi được rồi, tâm lý hoang mang, tích tụ chân khí để hóa giải điểm huyệt của Mã Kiếm, gồng chân trái, toàn thân đột nhiên phát lực, lao về phía trước, định đánh một quyền từ sau lưng kẻ thù đã chém đứt một cánh tay của hắn năm xưa.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, một quyền dốc toàn lực này nếu như thực hiện được, thì chắc chắn sẽ khiến đối phương thất khiếu chảy máu!

Nếu như không chạy được vậy thì liều chết một phen thôi, Mã Kiếm tưởng rằng hắn vẫn là tên phế vật năm đó sao? Trải qua nhiều năm nỗ lực như vậy, từ lâu hắn đã không còn là kẻ thảm hại năm xưa nữa rồi. Hơn nữa, khổ luyện bao nhiêu năm chẳng phải cũng là vì báo mối thù một cánh tay này sao? Nếu như kẻ thù đã lơ là giơ cái lưng ra cho hắn thì hắn cũng không khách sáo nữa.

Lòng người khó đoán, chó cùng đường giứt dậu, rõ ràng biết không phải là đối thủ của đối phương, nhưng một khi có cơ hội thì vẫn ra tay đánh lén, đây chính là tật chung của những kẻ giang hồ không ra gì.

Quần áo trên người Mã Kiếm có sự rung động nhẹ không nhận ra được.

Nghiêm Phi Xiết liều lĩnh tung ra nắm đấm uy lực nổi tiếng trứ danh của hắn, nhưng lại phát hiện sau khi nấm đấm của hắn cách lưng Mã Kiếm ba tấc, gần như không thể tiếp cận thêm được nữa, giống như đã đụng trúng một bức tường đồng vách vắt vô hình!

Trên đời này khẳng định là có cao thủ đã đạt tới cảnh giới thần thông thế này, nhưng không ai tin rằng một cao thủ như vậy lại giấu mình trong một nhà hàng nhỏ bé thế này.

Biết không ổn, Nghiêm Phi Xiết có kinh nghiệm chiến đấu phong phú muốn thu quyền về, nhưng tâm trạng khủng hoảng hơn lại lập tức bao trùm toàn thân hắn, Nghiêm Phi Xiết phát hiện ra bản thân đã vận hết nội công để lùi về phía sau, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích.

Cứ như vậy giương mắt lên nhìn vị kẻ thù đang quay lưng lại với hắn, giơ quyền ra chạm 'nhẹ' hướng về phía hắn.

Một âm thanh lớn vang lên như tiếng chuông đồng.

Khí hải trong người Nghiêm Phi Xiết đột nhiên nổ tung.

Chảy máu thất khiếu mà chết.

Một vị cao thủ cấp Thiên cửu phẩm lại nháy mắt mất mạng ngay tại chỗ, Lưu Công Cẩn há mồm kinh ngạc. Long Thiên bị Đỗ Thiên Cương bức lui sau khi hạ xuống đất, vẻ mặt kính trọng nói: "Wow, kĩ thuật này đúng là không lời nào có thể diễn tả hết được!"

Mã Kiếm sau khi giết người không hề có bất cứ cảm xúc gì, chỉ lẩm bẩm hỏi cỗ thi thể đã không thể nghe được bất cứ gì kia: "Sống không tốt hơn à?"

Long Thiên bật người lên, nhân cơ hội khoảnh khắc Đỗ Thiên Cương đang chấn động vì một chiêu vừa nãy của Mã Kiếm làm cho mất cảnh giác, song đao như một lưỡi kéo hợp hai thành một, cắt bay đầu của ông ta xuống.

Đỗ Thiên Cương không thể ngờ hôm nay lại chính là ngày giỗ của mình.

Thủ cấp rơi xuống đất lăn lông lốc, lăn đến trước mặt Mã Kiếm, Mã Kiếm có chút hứng thú nhìn Long Thiên nói: "Dám chơi song đao trước mặt tôi, có khác gì múa đao trước mặt Quan Công không?"

Long Thiên không có ý định phản ứng lại câu nói này, mà bị tiếng nổ mạnh sinh ra đám khói sắc màu rực rỡ trong không trung thu hút.

Mã Tiêu Tiêu đứng trên tầng hai cười thích thú, hình như cảm thấy đám khói này vô cùng rực rỡ đẹp đẽ, mà thứ con bé đang cầm trong tay không phải là đạn tín hiệu của Đỗ Thiên Cương sao?

Cùng với lúc đó, trong khuôn viên nhà họ Đỗ, một vị lão giả vút qua ngàn dặm.
Chương 249: Cụ tổ nhà họ Đỗ

“Tại sao thứ đó lại rơi vào chỗ cô bé đó? ”, Long Thiên chán nản nhìn vẻ mặt vô tội của Mã Tiêu Tiêu trên tầng hai.

Lưu Công Cẩn cũng thở dài nói: "Vừa rồi lúc anh giao đấu với Đỗ Thiên Cương, thứ đó hình như bay lên tầng hai".

“Cậu đã thấy nó bay đến tầng hai rồi thì sao không chạy lên bắt lấy đi, còn đứng đó mà xem kịch?”, Long Thiên hỏi vặn.

Lưu Công Cẩn phản bác lại: "Anh không thấy tôi đang bị thương đến khạc cả ra máu sao, còn sức đâu mà đỡ với bắt, với lại ai mà biết thứ đó là thứ gì, chưa biết chừng lại là đồ chơi tình dục của Đỗ Thiên Cương ấy chứ. Người nhà họ Đỗ đều là mấy tên song tu biến thái, hơn nữa tôi rất ghét mấy đồ vật có hình thù dài như vậy".

"Cậu là đồ ngốc à, đúng, cậu đúng là rất ngu ngốc. Vừa nhìn là biết đạn báo hiệu rồi, ông ta đang gọi quân cứu viện đó. Chuyện này nghĩ bằng đầu gối còn ra, cái tên ngu ngốc này, mẹ kiếp, tôi thật sự không còn từ nào diễn tả nổi sự ngu ngốc của cậu nữa rồi”, Long Thiên hét lên.

Lưu Công Cẩn cũng phát hỏa rồi: "Anh đang trách tôi đấy à? Anh có tư cách trách tôi sao? Tôi tới là để giết anh đấy, cuối cùng lại thành ra tôi vì anh mà gặp nguy hiểm. Dù sao Đỗ Thiên Cương cũng là do anh giết, anh ở đây mà chờ báo ứng đi, đồ vô ơn bạc nghĩa".

Lúc cả hai cãi nhau thì Mã Kiếm đã tìm một chiếc ghế, ung dung ngồi xuống và xem kịch rồi, lý do khiến ông ta ra tay giết Nghiêm Phi Xiết chỉ đơn giản là vì một phút cao hứng và đó yêu cầu của con gái ông ta. Hơn nữa, thiếu niên kiếm gỗ này rất có duyên với ông ta, Mã Kiếm không muốn trơ mắt nhìn cậu ta chết nên mới phá lệ ra tay sau nhiều năm rút khỏi giang hồ, còn những chuyện sau đó ông ta sẽ không xen vào nữa. Ngay cả khi biết họ Đỗ kia sẽ gọi quân cứu viện, ông ta vẫn ra tay, ít nhất là đảm bảo được sự an toàn cho Lưu Công Cẩn, còn cậu thanh niên kia sống chết thế nào ông ta không lo nổi. Nếu ông ta còn phải lo cho sự sống chết của tất cả thiên tài bị chết trẻ trên thế giới này thì chắc ông ta phải bận tới nỗi không kịp trở tay mất.

Một ông già mình đầy sát khí từ từ đáp xuống trên không trung, nhìn bề ngoài thì không thể biết được ông ta bao nhiêu tuổi, thậm chí nếu chỉ nhìn ngoại hình thì ông ta trông còn trẻ hơn cả Đỗ Thiên Cương, thuật song tu của nhà họ Đỗ đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa luôn rồi. Ông cụ này ít nhiều cũng phải sống hơn một trăm năm rồi, và đương nhiên ông ta cũng là người có tu vi cao nhất trong nhà họ Đỗ, hay nói cách khác chính là con át chủ bài của nhà họ Đỗ, giống như Công Tôn vô địch nhà họ Long, và Tư Đồ Văn nhà họ Phạm vậy. Điều đáng sợ nhất của ẩn thế gia chính là những lão yêu quái này, họ còn tồn tại ngày nào thì ngày đó không ai dám khinh suất.

Sau khi tiếp đất, ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Cương đã bị chặt mất đầu, nhưng không hề tỏ ra buồn bã mà chỉ cúi đầu mắng một câu vô dụng, ông ta đã căn dặn Đỗ Thiên Cương phải nhẫn nại, nhưng tên ngu ngốc này vẫn lao đầu đi tìm cái chết, trách ai được đây. Xét về vai vế, ông cụ là cụ tổ của Đỗ Thiên Cương, cũng chính là ông nội của bố ông ta. Ông cụ này cả đời chỉ nghiên cứu về võ thuật còn con cháu ra sao thì không quan tâm. Thậm chí, ông ta còn luyện cả thuật song tu với vợ con của chính con cháu mình mà không hề cảm thấy hổ thẹn. Vì Đỗ Thiên Cương có chết ông ta cũng không quan tân, cùng lắm thì sinh thêm một đứa khác, có gì khó khăn đâu, nhưng nói cho cùng người bị giết vẫn mang họ Đỗ, nếu ông ta không làm chút gì đó thì cũng không được phải phép cho lắm.

"Là ai đã ra tay?", cụ tổ nhà họ Đỗ nói.

Giọng nói hung hồn vang vọng khắp nhà hàng, chiếc chuông gió mà Mã Tiêu Tiêu treo dưới mái hiên bị gió thổi kêu đinh tai nhức óc quanh năm, nhưng lúc này lại im bặt như bị ai đó bóp cổ chặn họng.

Lưu Công Cẩn tiến lại gần Mã Kiếm một cách rất tự nhiên, sau đó chỉ vào Long Thiên thản nhiên nói: "Là anh ta".

Đùa chứ, lão già này vừa nhìn đã biết không phải người dễ dây vào, trong trận chiến ở Tử Kim Sơn, Lưu Công Cẩn đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh thần thông của Công Tôn vô địch, cộng thêm chút kinh nghiệm hành tẩu giang hồ bao năm qua, đương nhiên cậu ta hiểu rõ một đạo lý, đừng bao giờ động vào mấy võ giả trông giống có vẻ giống người già này. Bởi vì bạn không thể biết, liệu họ có phải là những lão quái vật đã sống tới hàng trăm năm hay không.

Long Thiên thầm mắng Lưu Công Cẩn không nghĩa khí, sau đó quan sát ông cụ, chưa cần ra tay cũng đủ biết là đánh không lại, nên đã mặt dày nói: “Đỗ tiền bối, nếu tôi nói là tôi chỉ vô tình chặt đứt đầu của người không biết là con hay cháu trai này của ông, thì ông có tha thứ cho tôi không?"

Ông cụ này đã sống gần hai thế kỉ, là một bậc trưởng bối có địa vị lớn trong nhà họ đỗ, và có vẻ ông cụ đã nhìn ra thân phận của Long Thiên từ lâu rồi, nhưng không ngờ lại không hề tức giận, mà chỉ bình tĩnh hỏi: "Công Tôn vô địch đâu?"

“Tại sao tiền bối lại hỏi câu này, nếu Công Tôn vô địch ở đây, thì ông có ra tay không?”, Long Thiên cười khẩy nói, cụ tổ nhà họ Đỗ không thể không biết đến hiện tượng lỳ lạ xảy ra Tử Kim Sơn. Nếu lúc đó ông ta đã chọn cách trốn tránh thì chứng tỏ ông ta thực sự kiêng dè Công Tôn vô địch, nếu không với sức hút của huyết mạch thực hoàng ông ta sao có thể không ra mặt chứ.

Cụ tổ nhà họ Đỗ lớn tiếng cười: “Cậu cho rằng tôi sợ Công Tôn vô địch sao, haha, tên nhóc đó có thể một bước từ thủ đô tới Bắc Hải, thì tất nhiên cũng có thể tới đây cứu giá. Tôi đến đây cũng chính là vì cái thứ gọi là Thiên đạo rác rưởi này, tôi muốn xem xem tên nhóc tu luyện Nhân đạo gì đó thần thông đến mức nào".

Long Thiên nắm chặt thanh kiếm trong tay nói: "Tiền bối thật sự muốn sống chết một phen với nhà họ Long chỉ vì Đỗ Thiên Cương sao?"

Cụ tổ nhà họ Đỗ hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Thiên Cương là cái thá gì, một tên bất tài vô dụng, bốn mươi tuổi mới tu được tới cấp Địa. Nếu không phải bây giờ không có người kế vị, tôi cũng chỉ coi nó như nỗi nhục của nhà họ Đỗ thôi, còn không bằng cả chắt trai của tôi, ít nhất trước hai mươi tuổi nó còn bước chân được tới cấp Địa, mặc dù không thể so với tôi nhưng như vậy cũng là khá lắm rồi. Chỉ là hai đứa nó đều chết trong tay cậu rồi, vậy cậu nói xem, tôi có nên đòi lại chút công lý cho hai đứa nó không?"

“Tiền bối không giống người biết nghĩ cho con cháu”, Long Thiên mỉa mai nói.
Chương 250: Sống chết không rõ

Trong thời gian trở về thủ đô, Long Thiên cũng bỏ chút thời gian ra điều tra về nhà họ Đỗ, mới phát hiện ra vị lão tổ tông nhà họ Đỗ này chính là một ma đầu bên ngoài thì có vẻ đạo mạo nhưng thực chất vô cùng thối nát. Mấy năm nay chỉ cần là người phù hợp để song tu thì bất luận là mối quan hệ gì cũng chiếm cho mình, việc đáng ghê tởm nhất là ngay đến chắt dâu của mình là vợ Đỗ Cương Nghị cũng không bỏ qua, hút khô sinh khí của cô chắt dâu õng ẹo này. Nghĩ lại thì thấy, huyết mạch của Vương Lệ Trân quý giá biết bao, rơi vào tay nhà họ Đỗ chẳng phải sẽ béo bở cho ông ta sao.

Vừa nghĩ đến lão quái vật này có ý đồ với vợ mình, toàn thân Long Thiên lại vô cùng khó chịu, hận nỗi không thể giết chết ngay lập tức lão quái vật này.

Cụ tổ nhà họ Đỗ không để tâm tới sự khiêu khích châm chọc của Long Thiên, mà ngửa mặt nhìn về hướng nam nói: "Công Tôn Vô Địch, dám đấu một trận không!"

Âm thanh gây chấn động cả Bắc Hải, có lẽ hôm nay chỉ cần là người ở Bắc Hải thì đều có thể nghe thấy âm thanh khủng bố này, Mã Tiêu Tiêu trên tầng hai bịt tai lại, gương mặt nhỏ cau có, rất khó chịu vì ông lão này lại tùy tiện gào to lên như vậy.

Sau khi giọng nói vang lên, không có bất cứ lời hồi đáp nào, Long Thiên lập tức hiểu ra ông Công Tôn muốn dạy dỗ anh rồi, trừ khi anh ngã xuống không dậy nổi hoặc bị trọng thương, nếu không ông ta sẽ không ra mặt giúp đỡ. Nhưng như vậy cũng tốt, khó lắm mới có thể đối đầu với một cao thủ cấp Thiên, nếu như sống sót được sau trận chiến này vậy thì kinh nghiệm phong phú có thể đủ để cho anh nâng cấp lên mấy bậc nữa.

Thấy không ai đáp lời, cụ tổ nhà họ Đỗ rõ ràng cũng có suy nghĩ giống Long Thiên, ánh mắt nhìn Long Thiên rất độc ác, phảng phất ý định ép Công Tôn Vô Địch phải ra mặt, mà cách tốt nhất là cho thằng nhóc Long Thiên này ăn hành một chút.

Lưu Công Cẩn nhỏ giọng hỏi: "Ông Mã, chuyện này thế nào đây?"

"Xem kịch thôi", vẻ mặt Mã Kiếm bình thản nói.

"Ông so với cụ tổ nhà họ Đỗ này ai mạnh hơn?", Lưu Công Cẩn tò mò hỏi.

Mã Kiếm trừng mắt lườm Lưu Công Cẩn một cái rồi nói: "Nếu như tôi nói tôi mạnh, chắc chắn cậu sẽ bảo tôi chém gió, sau đó dùng kế khích tướng để ép tôi ra tay, cậu đừng bẫy tôi nữa, tôi không muốn vô duyên vô cớ dính vào đống phiền phức này đâu".

Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ông cụ tổ chỉ thản nhiên nói với vị cao thủ ẩn mình trong nhà hàng bình thường này: "Mã đao giáp, tất cả những tổn thất hôm nay ở nhà hàng của cậu, tôi đền gấp mười lần cho cậu".

"Ha ha, không hổ là người đã sống hai thế kỷ, rất hào phóng mà", Mã Kiếm bị gọi biệt hiệu riêng lên cười ha ha nói, rõ ràng có ý khoanh tay đứng nhìn.

Long Thiên cũng không mong chờ ông chủ nhà hàng và Lưu Công Cẩn ra tay giúp đỡ, anh và bọn họ không được coi là bạn bè, thậm chí còn có khả năng là kẻ địch, nếu như Đỗ Thiên Cương không chết thì có lẽ còn ngồi chung thuyền, nhưng kẻ địch lớn nhất đã chết rồi, cụ tổ nhà họ Đỗ cũng không có ý định báo thù cho hai vị khách khanh này, nên đương nhiên sẽ đường ai nấy đi.

Dù sao thứ có thể mãi mãi dựa vào trên đời này chỉ có đôi song đao trong tay anh mà thôi.

Long Thiên nắm chặt hai tay, cụ tổ nhà họ Đỗ cười nhẹ nói: "Tôi chấp cậu trước mười chiêu!"

"Vậy cảm ơn cụ Đỗ đã nhường!"

Hay cho cái tên Long Thiên, chưa nói hết câu đã chủ động tấn công, người bình thường khi gặp phải vị cao thủ thâm tàng bất lộ thế này còn không như đi trên băng mỏng sao, thế mà anh lại đi ngược lại số đông, chủ động tấn công.

Song đao chém về phía cụ tổ nhà họ Đỗ vẫn đang đứng yên bất động, lúc thanh đao còn cách ông ta chừng ba bước thì run rẩy vang lên tiếng kêu khe khẽ không ngừng, chấn động đến mức hai cánh tay của Long Thiên đau không chịu nổi, dù đã dùng hết sức bình sinh rồi nhưng vẫn không thể tiếp cận thêm được nữa, đây là kết quả nằm trong dự đoán. Vòng bảo vệ của cao thủ cấp Thiên sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy được, nếu như thật sự dễ như vậy thì lúc ở lầu một, Long Thiên cũng không bị Tư Đồ Văn áp đảo rồi.

Thấy không thể tiếp cận được, Long Thiên lăng không thay đổi hướng đao, tấn công vào từ một góc độ khác, nhưng đáng tiếc cũng vẫn là kết cục như cũ. Cụ tổ họ Đỗ cũng nói lời giữ lời, trước khi Long Thiên chưa đánh hết mười chiêu, ông ta không hề có bất cứ hành động nào, để mặc Long Thiên cách ba bước như con khỉ tự tiêu khiển một mình.

Không biết từ lúc nào mà Mã Kiếm đứng bên cạnh xem kịch đã lấy đâu ra được nắm đậu phộng, vừa xem vừa ăn cười nói: "Tôi còn tưởng song đao của thằng nhóc này tinh diệu thế nào, hóa ra lại lộn xộn lung tung như vậy, rõ ràng là chưa từng học qua bất cứ chiêu thức nào, dùng đao như dùng gậy gộc, thế này còn xứng đáng dùng đao sao? Nếu như gặp sớm vài năm thì tôi đã lớn tiếng đập cậu ta rồi!"

Lưu Công Cẩn hỏi: "Ông Mã, ông tên là Mã Kiếm, vậy tại sao không học kiếm mà lại học đao?"

"Hỏi ngớ ngẩn thế, tên là gì thì phải học cái đó sao, cậu tưởng người trong thiên hạ này đều giống như Công Tôn Vô Địch, tên là Vô Địch nên thật sự vô địch sao? Ồ, mà kể ra sao cậu biết tôi dùng đao? Vừa nãy lúc giết chết Nghiêm Phi Xiết, tôi cũng không hóa chân khí thành đao", Mã Kiếm ngạc nhiên hỏi.

Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Vừa nãy lão quái vật gọi ông là Mã đao giáp, nếu tôi nghe thế mà không đoán ra được ông dùng đao thì tôi chẳng phải đã phí nhiều năm lăn lộn trên giang hồ rồi sao".

Mã Kiếm vẫn ăn đậu phộng, vẻ mặt không để ý nói: "Mã đao giáp đó đều là chuyện của đời trước rồi".

"Tại sao lại rút lui khỏi giang hồ thế?", Lưu Công Cẩn nghĩ một lát rồi hỏi.

Mã Kiếm không trả lời, vẻ mặt thoáng hơi cô quạnh, nhưng nhanh chóng thoải mái nói: "Bởi vì đã thua một tay dùng kiếm, tiểu Lưu, mấy năm nay cậu có kỳ ngộ, nếu như tôi đoán không nhầm thì kiếm thuật này của cậu là do một người họ Thích dạy đúng không?"

Lúc này lại đến lượt Lưu Công Cẩn ngạc nhiên, cậu ta hỏi: "Sao ông lại biết được vậy?"

"Muốn quên cũng không quên được, sao có thể không biết chứ, tiên nhân cửu kiếm, người có biệt hiệu này có thể một kiếm chém thiên nhân, Từ Thiên Lang, chính là sự phụ của tay họ Thích đó. Mẹ nó đúng là oan nghiệt mà, nếu biết trước thì tôi đã để cậu học đao rồi, năm đó thua thì cũng đã thua, kết quả không ngờ cướp đồ đệ cũng cướp không lại người ta", Mã Kiếm hối hận nói.

Lưu Công Cẩn dừng lại không hỏi thêm nữa, bởi vì đơn giản lại là một câu chuyện cũ rích lỗi thời.

Trong trận đấu, Long Thiên đã xuất ra đủ mười chiêu mà vẫn không thể tiếp cận cụ tổ họ Đỗ trong phạm vi ba bước đó, cụ tổ họ Đỗ búng một ngón tay, song đao do chân khí tạo ra của Long Thiên chớp mắt nổ tung, tan thành mây khói!

Long Thiên vô cùng kinh ngạc, còn chưa đợi cho anh phản ứng hết, cụ tổ họ Đỗ nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức tạo nên một quyền trong suốt khổng lồ chụp lấy Long Thiên.

Long Thiên như diều đứt dây, bay đập lên bức tường của nhà hàng, lún sâu vào trong, không thể động đậy.

Một chưởng khổng lồ trong suốt này lại biến thành một thanh thương lớn dưới sự điều khiển của cụ tổ họ Đỗ, hung hăng đâm vào người Long Thiên, ngực Long Thiên bị xuyên một lỗ lớn, phun ra một ngụm máu tươi.

Một chiêu đã bại, sống chết không rõ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom