-
Chương 336-340
Chương 336: Em còn yêu anh hơn cô ấy!
Sau khi chụp ảnh xong, Trần Phi Ngư đứng ở bên cầu nhìn về con sông nhỏ trước mặt nói: "Long Sơn Hổ, không thể không nói ấn tượng của tôi về cậu đã thay đổi rồi. Vốn cho rằng cậu cũng giống như mấy tay công tử có tiền, hàng ngày ăn chơi phóng đãng thích tự do, ngoài bạt mạng đốt tiền của bố mẹ ra thì chẳng biết làm gì.
Tôi rất coi thường những người đàn ông như vậy, cậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay được cậu ra tay giúp đỡ mới phát hiện ra cậu không phải là người giống như tôi nghĩ, thực ra nghĩ lại thì tôi cũng không có tư cách chỉ trích cậu, suy cho cùng tôi nổi tiếng là do được nhà họ Long các cậu lăng xê, có thể có được cuộc sống vinh hoa phú quý như ngày hôm nay cũng đều là do nhà họ Long cậu cho, không có tư cách bình phẩm lung tung về cậu, cho nên hai chúng ta đã xí xóa hết nợ rồi".
Long Thiên rút điếu thuốc ra hút, chỉ cười vài tiếng, Trần Phi Ngư nhìn Vương Lệ Trân nói: "Chị gái, hành động vừa nãy chỉ là muốn báo thù tên khốn này năm đó đã bắt nạt tôi thôi, tôi và cậu ấy thật sự không có gì cả, không đến mức lát nữa về lại bắt cậu ấy quỳ bàn phím đâu".
Vương Lệ Trân mỉm cười lắc đầu nói: "Tôi đã nhìn ra từ trước đó rồi".
Trần Phi Ngư lè lưỡi, sau đó nói tiếp với Long Thiên: "Vợ của cậu đúng là một người hiền lành hiểu biết, cậu phải quý trọng chị ấy cho tốt vào".
Long Thiên nhìn chằm chằm Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân chột dạ quay mặt đi.
Sau khi đưa Trần Phi Ngư đến bệnh viện xong, trên đường trở về, Long Thiên nắm chặt tay vợ, lại đi đến chỗ cây cầu vừa nãy, lúc này Vương Lệ Trân đã chủ động lên tiếng xin lỗi.
Bởi vì thật ra cô không hề chụp bức ảnh nào.
Rõ ràng Long Thiên cũng biết chuyện này.
Long Thiên dịu dàng nói: "Giống như con cún nhỏ ghen vậy, thật đáng yêu".
Vương Lệ Trân yếu ớt hừ một tiếng, Long Thiên lại tiếp tục cầm tay cô đi, giống như muốn giải thích gì đó nói: "Cô ta nói bọn anh xí xóa xong rồi rồi tức là sau này không còn liên hệ gì nữa".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bênh vực kẻ yếu nói: "Tại sao?"
Long Thiên lơ đễnh trả lời: "Có thể cô ta đang có thiện ý nhắc nhở anh, anh và cô ta không phải là người cùng một thế giới, cũng đúng, một tên công tử ăn chơi có võ nghệ cao cường đến thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi, đương nhiên không lọt được vào mắt xanh của một đại minh tinh như cô ta rồi".
Vương Lệ Trân cảm thấy như trút được gánh nặng lại hơi không cam tâm nói: "Tôi không thích sự kiêu ngạo của cô ta, vừa gặp mặt đã không thích rồi".
Long Thiên cười ha ha nói: "Đó đều là giả bộ cả thôi, nếu như cô ta không giả bộ như vậy thì từ lâu trong giới giải trí bị người khác ức hiếp cũng không biết phải phản kháng thế nào rồi".
Vương Lệ Trân lườm anh một cái nói: "Anh giải thích cho cô ta như vậy, xem ra là tôi đã làm bóng đèn rồi, sớm biết vậy thì tôi đã để anh đưa cô ta về, cho hai người vẹn cả đôi đường".
"Có chí khí, đừng chấp mãi thế chứ, nếu không sau này sao có thể làm chính thất được?", Long Thiên thản nhiên nói.
Tâm trạng lúc này của Vương Lệ Trân khá dễ chịu, cũng không chấp mấy câu đầy ám chỉ của Long Thiên nữa, nắm chặt tay Long Thiên nhỏ nhẹ nói: "Tôi đẹp hơn cô ta, đúng không?"
Sự trẻ con bộc phát của nữ vương đại nhân khiến Long Thiên buồn cười, anh cười nói: "Đến khi nào em đồng ý làm mấy chuyện tươi đẹp với anh thì càng đẹp hơn nữa".
Vương Lệ Trân bĩu môi dè bỉu.
Long Thiên cứ như vậy nắm tay Vương Lệ Trân đi bộ về khách sạn, anh gửi tin nhắn cho bọn Tiểu Nam Tử, bảo bọn họ đừng chơi quá muộn, anh không trở về đó nữa, Tiểu Nam Tử cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn nói một khắc thanh xuân đáng giá hơn ngàn thu, vừa hay tin nhắn này lại bị Vương Lệ Trân nhìn thấy.
Cô ngay lập tức biết Lữ mập đã sắp xếp cho cô và Long Thiên cùng một phòng, đương nhiên biết bọn họ có ý định gì, cũng có cảnh giác rằng cứ làm xong việc đã rồi tính, nhưng hiện tại đã lâm trận rồi, lúc này rút lui cũng không kịp nữa.
Cô hơi ấm ức hỏi Long Thiên có thể đặt thêm một phòng nữa không.
Long Thiên chắc chắn không chịu, kéo Vương Lệ Trân trực tiếp đi về phòng của mình, lúc trong thang máy Vương Lệ Trân còn không dám nhìn Long Thiên, cứ như là nhìn một cái sẽ bị tên lang sói này ăn thịt ngay không bằng.
Có lẽ do có tý men rượu nên Long Thiên cũng nhấp nhổm không yên, thầm nghĩ nếu tối nay có bị ăn đánh cũng phải chiếm chút ưu thế, bằng không sao có thể xứng đáng với sự thiệt thòi vừa nãy của anh ở quán bar được, dưới giường bị bắt nạt cũng không sao, trên giường bắt nạt lại là được.
Sau khi vào phòng, Long Thiên gọi điện cho bà nội trước, báo cáo tung tích gần đây của anh, Lão Phật Gia nói trong điện thoại rằng Tiểu Hổ Tử lại thêm một tuổi nữa rồi, phải nhanh chóng mang cháu dâu về, nếu không bà nội sẽ không kịp gặp mặt mất.
Long Thiên nghe vậy khóe mắt bỗng đỏ hoe, anh nhiều thêm một tuổi tức là bà nội cũng già thêm một tuổi, nếu là như vậy, Long Thiên hi vọng anh mãi mãi không lớn lên thêm nữa cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên nằm trên giường xem điện thoại, ngoài Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử nhớ sinh nhật anh ra thì đám bạn ở thủ đô cũng gửi tin nhắn chúc mừng tới, Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh giường, cúi người xuống trông có vẻ tò mò.
"Em muốn xem à?", Long Thiên cười hỏi.
Vương Lệ Trân gật đầu.
Long Thiên liền đưa cho cô cùng xem, không hề né tránh, tin nhắn đầu tiên là của Tiểu Phong, viết rằng: "Tiểu Hổ Tử, chúc mừng sinh nhật, khi nào về thủ đô thì nói một tiếng, tôi dù có mất quân hàm cũng sẽ uống rượu cùng cậu".
Tin nhắn thứ hai là của Hoàng Dung Như, viết: "Tiểu Hổ Tử, vốn bà đây không còn hứng thú với cậu nữa, nhưng niệm tình hôm nay là sinh nhật của cậu nên cho phép cậu tới đại học Thanh Hoa cùng xuân tiêu một khắc với tôi, có thời hạn trong vòng hai ngày, hết hạn thì mất tác dụng".
Tin nhắn tứ ba là của tiểu khả ái Thanh Cừu, nói năng sâu sắc hơn hai người kia nhiều, rất có biểu cảm, đến tin nhắn cũng dễ thương như vậy nói gì đến người.
Phạm Thái Nhàn vẫn nói luyên thuyên như trước, cũng chỉ biết gửi một tin nhắn chung chung mà thôi.
Cừu Đông Thanh và Nhan Nhưu Ngọc chỉ gửi đúng bốn chữ đơn giản, chúc mừng sinh nhật.
Sau đó thì đều là mấy người quen biết của Long Thiên, tay Cố Phi kia cũng bất ngờ gửi một tin nhắn tới, nói nể tình hôm nay là sinh nhật của Long Thiên nên không thèm tính toán với anh chuyện mấy ngày trước nữa.
Những người mà Vương Lệ Trân không biết, Long Thiên đều giải thích một lượt, nói cho cô biết những người này là ai, duy nhất chỉ có một tin nhắn cuối cùng, viết rằng: "Tiểu Hổ Tử, hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi ba của anh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ em đã trở thành vợ của anh, nếu như nhanh một chút thì chắc cũng đã có con rồi, hiện giờ chúng ta đã cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ rồi nhỉ.
Nếu như chia tay thì cũng là em đã đá anh, anh đọc được tin nhắn này nhất định phải tới theo đuổi lại em nhé, em sẽ không giận quá lâu đâu, bởi vì thế giới của em chỉ có anh thôi.
Thất vọng thật đấy, cùng lắm em chỉ hờn dỗi vài phút thôi, cho dù anh không dỗ dành em thì tự em cũng sẽ vui vẻ lại, chúc mừng sinh nhật, em yêu anh".
Long Thiên đọc tin nhắn và không nói gì.
Vương Lệ Trân cũng không hỏi, chỉ là bất giác xoa đầu Long Thiên nói: "Em còn yêu anh hơn cô ấy".
Chương 337: Ngủ quên
"Nói suông à vợ", Long Thiên quay người lại ôm chặt lấy Vương Lệ Trân, sau đó dùng vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô.
Nếu như chuyện Lâm Chi Tử đã làm rõ rồi thì Long Thiên cũng không giấu đối phương nữa, dù sao với tính cách của Vương Lệ Trân, đoán chừng ngày đầu tiên Long Thiên bước chân vào nhà cô, toàn bộ tài liệu về anh đã được đặt sẵn trên bàn làm việc của cô rồi.
Việc này Long Thiên cũng không có ý kiến gì, cũng không trách móc cho rằng hành động đó của Vương Lệ Trân là đang cố tình điều tra đời tư của anh hay là không tin tưởng anh.
Nếu như Vương Lệ Trân không điều tra mới kỳ lạ, đừng nói là cô ấy, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ đều tò mò rằng người đàn ông mơ hồ trở thành chồng của mình là thần thánh phương nào.
Vì vậy hiện nay cũng đã không còn khúc mắc nữa, Vương Lệ Trân trừng mắt lườm đối phương, sau khi phát hiện ra không có hiệu quả liền dùng cách mềm mỏng hơn, nũng nịu nói: "Vậy em đi tắm trước đã được không".
Long Thiên lúc này mới bỏ qua cho đối phương, đương nhiên cũng không quên đặt một nụ hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô, Vương Lệ Trân ngượng ngùng đứng lên nói: "Anh có ảnh không, em muốn xem trông cô ấy như thế nào?"
Trong điện thoại của Long Thiên có một mục riêng đặc biệt, đều là lưu lại hình ảnh của Lâm Chi Tử, thấy vợ mình chỉ tò mò, có lẽ sẽ không giận nên anh cũng hào phóng mở ảnh ra cho cô xem.
Lâm Chi Tử trong album ảnh lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở bên cạnh Long Thiên trông vô cùng thuần khiết, những người nào đã biết thì nói họ là một đôi, ai không biết còn cho rằng Long Thiên đi đâu lừa gạt được một cô gái nhỏ về nữa.
Dù sao ngoại hình cũng hoàn toàn trái ngược với Long Thiên, cũng không phải là do anh không đẹp trai, mà là do anh không thích ăn diện chỉn chu.
Vương Lệ Trân xem ảnh xong chỉ cảm thấy rất quen, sau đó bừng tỉnh hiểu ra hỏi: "Đây chính là nguyên nhân anh tình nguyện giúp Mộc Tiểu Nhã dạy giỗ Trương Lượng đúng không?"
Long Thiên thành thật gật đầu, Vương Lệ Trân lại nói: "Quả thật là rất giống, không phải anh đã coi Mộc Tiểu Nhã như Lâm Chi Tử đó chứ, chẳng trách em thấy từ sau khi cô nhóc này biết anh thì ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, thì ra là đã động lòng rồi, anh đó đúng là đồ hại người".
"Ban đầu thì đúng là có chút như thế thật, nhưng về sau anh tự thấy như vậy hơi quá đáng nên đã nói rõ với Mộc Tiểu Nhã rồi. Nhưng cô gái đó dường như có chết cũng không chịu thay đổi, haiz, cũng hết cách, ai bảo chồng em lại hấp dẫn chết người khiến con gái thích như vậy chứ, anh cũng rất khổ não đó", Long Thiên giả vờ buồn phiền nói.
Vương Lệ Trân che miệng cười nói: "Cô nhóc đó đúng là cũng bị quỷ ám rồi, đợi sau này lớn hơn chút nữa sẽ tự hiểu ra anh chẳng phải là đồ tốt đẹp gì".
"Nếu anh không phải hàng cực phẩm thì em còn ghen ở quán bar làm gì, ai yo yo, mùi giấm chua đó khéo giờ vẫn còn ấy nhỉ", Long Thiên bịt mũi nói.
Vương Lệ Trâm lườm anh một cái, sau đó nằm vào trong lòng người được định sẵn là khắc tinh trong số mệnh của cô, ngẩng đầu nhìn gương mặt kiên nghị của anh nói: "Em biết sau này anh sẽ có quan hệ với vô số các cô gái khác, nhưng không sao, chỉ cần trong lòng anh có em là được".
Long Thiên khó lắm mới thấy vợ mình thông suốt, lập tức vui vẻ hớn hở nói: "Em yên tâm, bất luận sau này có tam thê tứ thiếp hay là năm thê bảy thiếp, em mãi mãi là người quan trọng nhất!"
Kết quả vừa nói xong, Vương Lệ Trân liền nhéo tai anh, hiện nguyên hình nói: "Hay lắm Long Thiên, quả nhiên là anh có tư tưởng như vậy, đây là những gì trong lòng anh nghĩ đúng không, còn năm thê bảy thiếp hả, anh có bản lĩnh này không?"
Long Thiên biết mình bị mắc mưu rồi, đành xin tha mạng nói: "Xin vợ tha mạng, anh chỉ nói bừa thôi, hơn nữa có bản lĩnh này hay không thì em thử trước xem sao".
Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng rồi lại nằm xuống, tỏ ra giận dỗi nằm ngủ ở bên cạnh giường, quay lưng lại với Long Thiên.
"Không quan tâm anh nữa đúng không, vậy anh đi tìm Mộc Tiểu Nhã hay Trần Phi Ngư nhé", Long Thiên cười nói.
Vương Lệ Trân bật dậy, chủ động ôm chặt lấy Long Thiên, chỉ sợ anh nói đi là đi thật, cảnh tượng này thật khiến người ta phải cảm thán đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nữ vương Vương cao cao tại thượng chưa từng coi người đàn ông nào ra gì thế mà cũng có một ngày cam tâm tình nguyện như vậy.
"Ngủ đi", Long Thiên ôm Vương Lệ Trân vào trong chăn, tắt đèn, không hề động đậy nhúc nhích gì.
Vương Lệ Trân do dự rất lâu, nép sát vào chân tường, dùng tốc độ rùa bò mãi gần nửa tiếng đồng hồ mới cở được áo ngoài ra.
Long Thiên chịu đựng sự giày vò đợi vợ mình xong xuôi liền lập tức ôm lấy cô, cơ thể Vương Lệ Trân run rẩy, trong lòng sợ hãi nhưng lại mong đợi nhiều hơn, nhưng Long Thiên không có hành động tiếp theo, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân hình ngọc ngà của cô, ghé sát vào tai cô nói: "Vợ à, em kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em đi".
Vương Lệ Trân vô cùng căng thẳng nhẹ nhàng kể những chuyện hồi còn nhỏ của cô cho anh nghe, đại khái ngày trước cô là một đứa mọt sách, không nổi bật chút nào, cũng không biết ăn mặc trang điểm ra sao, về sau hồi học cấp ba bị tên Chung Tân Vinh làm tổn thương nên đã quyết tâm thay đổi.
Ngoài thành tích luôn luôn nổi bật từ trước đến nay ra thì cách trang điểm và ăn mặc cũng dần dần lên tay, cô vốn không xấu, trải qua vài năm đã hoàn toàn nảy nở dậy thì thành công, sau khi tốt nghiệp thì đến công ty của bố làm việc, rất nhanh đã bộc lộ tài năng, trở thành một nữ tổng tài vừa có ngoại hình xinh đẹp vừa vô cùng tài hoa.
Ban đầu Vương Lệ Trân còn có chút lắp bắp, chỉ sợ Long Thiên đột nhiên nổi thú tính, nhưng về sau phát hiện ra đối phương không làm gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe nên cô đã hoàn toàn thả lỏng ra.
Sau khi cô nhẹ nhàng dùng gần nửa tiếng đồng hồ để kể hết hai mươi lăm năm cuộc đời mà cô cho rằng rất bình thường so với Long Thiên của mình xong, cô mới kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông đang ôm mình đã chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy đều đều nhè nhẹ vang lên.
Vương Lệ Trân bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, trước khi đi anh còn hăng hái nói nhất định phải công đức viên mãn với cô, dọc đường cũng động tay động chân không ngớt, ví dụ như bảo Lữ mập đặc biệt sắp xếp cô và anh ở chung một phòng, kết quả đã lên cùng một giường rồi lại ngủ mất tiêu, như vậy thì anh không thể nói là cô không cho anh cơ hội rồi nhé.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, Vương Lệ Trân nhìn chằm chằm vào gương mặt có nhìn hàng trăm lần cũng không chán, cô biết rõ mình đã thích người đàn ông này rồi, về việc có phải yêu hay không thì tạm thời cô vẫn chưa chắc chắn, nhưng sau này có lẽ thích nhiều hơn cũng sẽ có thể biến thành yêu.
Vương Lệ Trân chưa từng yêu đương vòng tay ra ôm lấy Long Thiên, suy nghĩ về vài tâm tư linh tinh không ngớt của phụ nữ, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, rất sâu và bình yên.
Sáng sớm Long Thiên dậy trước, nằm ngắm Vương Lệ Trân bên cạnh, thật sự muốn vả cho chính mình một cái, tối qua uống rượu hơi nhiều lại phát sinh chuyện Trần Phi Ngư, nên đã không ép rượu trong người ra, dẫn đến vừa nằm lên giường đã mệt rã rời, mơ mơ màng màng ngủ mất từ lúc nào, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Chương 338: Giúp đỡ
Nhìn Vương Lệ Trân vẫn đang ngủ say, làn da trắng nõn cùng dáng nằm lả lướt thích thú của cô, Long Thiên nuốt nước miếng, không nhịn nổi mà lộ nguyên hình.
Giống như hồi còn học tiểu học Vương Lệ Trân dậy thì sớm, phát triển ngực nhanh hơn các bạn nữ cùng tuổi, thực sự cô rất ghét mùa hè bởi vì vừa vào hè là mấy ánh mắt thèm nhỏ dãi lại bám đuôi nhau dán chặt lên người cô, lên lớp thì còn đỡ, chứ lúc tập luyện hay xếp hàng ở căng tin, đặc biệt là tiết học thể dục khiến cô rất phiền.
Chưa nói đến học sinh mà ngay cả giáo viên nam dạy thể dục cũng thường xuyên nhìn chằm chằm cô chạy, thậm chí mỗi lần cô học thể dục là có rất nhiều nam sinh khóa trên chạy tới sân vận động để thưởng thức 'phong cảnh'.
Vì vậy quần áo không thể thiếu của Vương Lệ Trân luôn là nội y màu trắng, tuyệt đối không thể suồng sã ngả ngớn như các nữ sinh khác được, cho nên lúc này nằm bên trên giường đương nhiên cũng là nội y màu trắng.
Màu trắngtượng trưng cho sự thuần khiết, càng khiến người ta muốn phạm tội hơn.
Long Thiên đang muốn nỗ lực kiềm chế sự kích động không đạo đức không cao thượng này phát hiện ra Vương Lệ Trân vẫn nhắm mắt, nhưng hơi ngẩng đầu lên, rõ ràng đã biết hành động lén lút của anh rồi, hơn nữa còn có vẻ như đã chấp thuận anh.
Có chính nhân quân tử hay cao tăng đắc đạo thế nào nữa cũng không chịu nổi cửa ải mỹ nhân thế này, Long Thiên quyết tâm, không nói thêm gì mà mạnh mẽ hôn cô, đôi môi của Vương Lệ Trân mềm lạnh, nhưng sau khi lách môi ra tiến sâu được vào bên trong thì lại là một chốn bồng lai tiên cảnh khác.
Cảm giác chỉ có thể mô tả bằng hai từ dịu dàng và ấm áp.
Sự hồi đáp của Vương Lệ Trân rất ngây ngô nhạy cảm, đó là dục vọng bản năng báu vật trời sinh không thể chống cự.
Ban đầu Long Thiên rất thức thời chỉ định làm một chút rồi dừng lại, nhưng sự nhu thuận và động tác rất nhỏ vô sự tự thông của Vương Lệ Trân sau khi giả vờ ngủ đã khiến Long Thiên bất giác thay đổi chủ ý, tận hưởng sự chăm sóc này.
Sau đó đắm chìm vào giống như bị tẩu hỏa nhập ma, anh lấy thân phận là một kẻ chinh phục thuần túy xâm nhập vào thế giới của cô, nhưng đúng vào khoảnh khắc này, Vương Lệ Trân lại nhẹ nhàng kéo lại sự nghiêng lệch của cán cân mà có lẽ ngay đến bản thân cô cũng không biết bị nghiêng lệch từ lúc nào lại một chút.
Động tác trên tay của Long Thiên đã bán đứng lí trí của anh, cơ thể Vương Lệ Trân khẽ giãy dụa, nhưng phần lớn chỉ là mang tính tượng trưng, chứ không thật sự có ý phản kháng.
Cô vừa nãy giả vờ ngủ đương nhiên đã biết hết tất cả hành động của người đàn ông bên cạnh này, nhưng cố chấp không chịu mở mắt ra, đầu óc cô một mảng trống rỗng, thậm chí bản thân cô cũng phải ngạc nhiên từ khi nào mà cô lại trở nên to gan như vậy?
Cảnh tượng này chưa từng xuất hiện trong đầu Vương Lệ Trân, ngay đến ngủ mơ cô cũng chưa từng mơ đến, nhưng giây phút này quả thật cô đang làm chuyện đó, việc này ngoài khiến cô cảm thấy xấu hổ ra thì còn khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.
May mà cơ thể Vương Lệ Trân không giả vờ ngủ nữa dựa vào Long Thiên, vốn có lẽ có ý bảo anh đừng tùy ý làm bậy, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại, Long Thiên rõ ràng càng cảm nhận rằng cơ thể của cô gái đã cẩn thận giữ mình suốt hai mươi lăm năm qua khiến người khác say đắm đến nhường nào.
Lí trí cuối cùng của Long Thiên không còn sót lại chút gì, Vương Lệ Trân suýt chút nữa là ngạt thở cuối cùng cũng tách Long Thiên ra, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mùa thu linh khí ngút ngàn kia như muốn nói nhưng lại thôi, trời sinh mê hoặc.
Ánh mắt của Long Thiên đỏ bừng, nói thật lúc này anh cũng không còn quan tâm nhiều nữa, chỉ muốn nhanh chóng thực hiện hành vi hạ lưu như hổ đói vồ mồi kia thôi.
Nhưng không ngờ đúng vào thời khắc then chốt này, Vương Lệ Trân lại đỏ bừng mặt nói: "Hôm nay em đến ngày rồi".
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Long Thiên khiến anh nguội lạnh, thất bại cúi đầu xuống, khổ sở không nói nên lời, lần ý loạn tình mê trước đó cũng là vì bà 'dì' chết tiệt này đến thăm, không ngờ lần này cũng lại như vậy, Long Thiên chỉ đành oán hận ông trời, tại sao lại biến phụ nữ thành sinh vật cứ mỗi tháng đều bắt buộc phải chảy máu thế chứ, không biết đó là một loại tra tấn với cánh đàn ông sao?
"Vậy phải làm thế nào?", Long Thiên tỏ ra đáng thương nói.
Vương Lệ Trân nào có thèm để ý nhiều nữa, quay người không quan tâm đến kẻ đang hụt hẫng kia, sau đó nói: "Sao em biết được, nếu không anh tự xử đi, đừng tưởng em không biết anh ở nhà cũng thường làm như vậy nhé".
"Em rình coi anh à, vợ à em thật biến thái", Long Thiên thở hổn hển nói.
Vương Lệ Trân cắn răng nói: "Em không có, chỉ là anh vứt giấy lung tung, em không cẩn thận nhìn thấy mà thôi, anh mới là đồ biến thái ấy!"
Vẻ mặt Long Thiên chính nghĩa nói: "Đây là nhu cầu căn bản của đàn ông được chưa, Lão Tử còn nói tình dục cũng như thức ăn thôi, có gì mà biến thái chứ!"
"Là Mạnh Tử nói, anh đúng là đồ ngốc không biết gì", Vương Lệ Trân sửa lại cho đúng nói.
Long Thiên bực bội nói: "Anh quan tâm ông ta là ai, anh chỉ biết nếu như hôm nay em không giúp anh thì anh sẽ chết cho em xem".
Vương Lệ Trân không biết làm thế nào hỏi: "Giúp thế nào đây?"
Long Thiên cười hi hi nhìn cái miệng nhỏ như quả anh đào của Vương Lệ Trân.
Kết quả bị Vương Lệ Trân thẹn quá hóa giận nhảy phắt xuống giường nói: "Anh đừng có mơ!"
Long Thiên đành bò dậy vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài ngao ngán, rồi thật thà đi vào nhà vệ sinh tự xử lý, cũng không thể để mình nhịn chết được, cách chết như vậy cũng oan uổng quá.
Vương Lệ Trân ngồi trên giường đỏ bừng cả mặt nhìn bóng lưng nản chí của Long Thiên, có chút không đành lòng, nhưng làm chuyện như vậy cũng mất mặt quá, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng thật sự cứ để mặc anh như vậy cô cũng rất áy náy.
Bất luận là nhân đạo hay là áy náy, Vương Lệ Trân đã đưa ra một quyết định sai lầm, cô xuống giường, rón rén đi tới cửa nhà vệ sinh, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Long Thiên đang đứng, cô quyết tâm, lấy hết dũng khí đẩy cửa mở ra nói: "Nể tình anh đáng thương như vậy nên em sẽ giúp anh..."
Chương 339: Không có lần sau
Long Thiên đang mặt ủ mày chau trong nhà tắm vừa nghe thấy vậy lập tức hưng phấn trở lại, bộ dạng nhìn Vương Lệ Trân giống y hệt một tên lưu manh thực thụ.
Vương Lệ Trân vừa nói ra câu này có chút hối hận, đang định quay người bỏ chạy nhưng Long Thiên sao có thể bỏ qua chứ, anh túm chặt lấy cô quay lại, sau đó đóng cửa nhà tắm cái rầm, giống hệt với cảnh tưởng mấy tay công tử ăn chơi thời cổ đại diễn trò giương súng cướp con gái nhà lành vậy.
Đại khái sau nửa tiếng đồng đồ, Long Thiên với vẻ mặt gian kế đã thành và Vương Lệ Trân với biểu cảm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi cùng đi ra.
Long Thiên thì tâm trạng vô cùng sung sướng, dưới sự cưỡng ép mãnh miệt của anh, mặc dù không thể khiến vợ dùng miệng, nhưng ít nhất cũng đã phát tiết được hết những bí bách tích lũy trong người bấy lâu ra rồi.
Lúc này Long Thiên chỉ cảm thấy khí hải không sôi trào lên như thời gian trước nữa, ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vương Lệ Trân đi đằng sau anh, nhìn bộ dạng huýt sáo sung sướng của anh trông đáng ghét vô cùng, sớm biết vậy thì cô đã không tự mò đến cửa rồi, đắc ý như vậy chắc chắn bây giờ anh đang nghĩ ăn chắc được cô rồi, đây không phải là cục diện mà Vương Lệ Trân thích, nhưng chuyện không làm cũng đã làm cả rồi, chỉ đành giả vờ lạnh như băng nói: "Không có lần sau nữa".
Long Thiên quay đầu lại, cà lơ phất phơ nói: "Ừ, lần sau chơi trò khác đa dạng hơn".
"Anh còn dám nói nữa à!", Vương Lệ Trân tức giận hổn hển, tay phải ngưng tụ ngọn lửa như muốn thiêu cháy cái tên phóng đãng này.
Thấy vợ mình nổi giận thật, Long Thiên không dám đùa cợt nữa, vội vàng lùi lại một bước, xua tay nói: "Em bình tĩnh chút đi, em muốn đốt sạch cả cái khách sạn này sao?"
Như vậy ngọn lửa trong tay Vương Lệ Trân mới biến mất, sau đó hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên nói: "Nếu như anh dám nói chuyện này cho người khác thì em sẽ nướng anh thành lợn sữa quay đấy".
Đã từng chứng kiến bộ dạng hắc hóa của vợ mình trên Tử Kim Sơn, đó là cái bóng ma cả đời này của Long Thiên.
Mặc dù đã từng vô số lần lên núi đao xuống biển lửa ở Quỷ Môn, nhưng anh không hề nghi ngờ rằng lần đó chính là khoảnh khắc anh cận kề với cái chết nhất, có lẽ cũng là vì lần đó đã lâm vào tình cảnh sinh tử gần kề nên mới khiến Long Thiên may mắn tìm thấy cánh cửa bước vào Bá Đạo trong lúc quyết chiến với lão yêu quái họ Đỗ kia.
Mặc dù hiện tại đã chân chính là một Bá giả cửu phẩm rồi nhưng anh vẫn chưa có tự tin có thể chế ngự được Vương Lệ Trân hắc hóa, dù sao đó cũng là thần linh vượt ngoài tầm tam giáo cửu lưu của loài người.
Long Thiên nhìn Vương Lệ Trân đã mặc xong quần áo nói: "Vợ, hiện giờ em đã thành công khống chế bao nhiêu phần sức lực trong cơ thể rồi?"
Vương Lệ Trân vừa thu dọn giường chiếu vừa nói: "Ông Phương nói chỉ có một phần, nhưng em đã tự thử qua, sức mạnh đó mạnh hơn lửa bình thường gấp mấy lần, dựa theo những gì ông Phương nói thì nếu như có thể nắm chắc được ba phần thì nước cũng không thể dập được ngọn lửa đó, năm phần trở lên có thể hóa thành vật, mười phần trở lên có thể hủy thiên diệt địa. Nhưng thực sự em không quan tâm ngọn lửa này có sức mạnh lớn đến thế nào, chỉ cần không để cho con phượng hoàng bên trong người em ra ngoài là được, em không muốn lại tạo ra một cảnh tượng không còn ngọn cỏ nào sống sót như ở trên Tử Kim Sơn trước đây đâu".
Trong lòng Long Thiên kinh ngạc, với cảm nhận thần thức của anh thì hiện nay dù mới chỉ nắm chắc một phần thánh hỏa phượng hoàng, nhưng tu vi của Vương Lệ Trân ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù cấp Thiên và cấp Địa là hai danh giới khác nhau, nhưng đồng dạng như nhau.
Thánh hỏa phượng hoàng mười phần và thánh hỏa phượng hoàng một phần, khoảng cách giữa hai cấp độ này tuyệt đối không thể dùng phép nhân lên gấp mười lần đơn giản để tính toán.
Giả sử theo thời gian, nếu như Vương Lệ Trân thật sự nắm chắc được toàn bộ năng lực của phượng hoàng thì e là cả thế gian này không có ai là đối thủ của cô.
Vấn đề nằm ở chỗ Phương Nhân Vương vì không để phượng hoàng xuất hiện gây họa nhân gian nên mới can thiệp vào chuyện này hay là ông ta có tính toán riêng của mình.
Long Thiên chỉ đành thận trọng đề phòng vị Nho thánh này thôi.
Từ xưa đến nay anh luôn cẩn thận thận trọng, anh không tin trên đời này có bữa cơm nào miễn phí, nhưng trước mắt xem ra Phương Nhân Vương quả thật không có ý đồ làm hại Vương Lệ Trân, lẽ nào thật sự là vì để tránh một kiếp đại nạn cho thiên địa vạn vật sao, ông Phương đó thật sự có giác ngộ lo lắng cho chúng sinh thiên hạ sao?
Long Thiên suy nghĩ không thông, nhưng cũng không đồng nghĩa anh sẽ tin tưởng Phương Nhân Vương hoàn toàn, Nho thánh thì đã sao, mấy năm anh ở Quỷ Môn còn gặp không ít những kẻ ngoài miệng thì nhân nghĩa đạo đức, nhưng đến khi bị lột lớp mặt nạ đó xuống thì cũng vô cùng ghê tởm sao?
"Đang nghĩ gì vậy?", Vương Lệ Trân thấy Long Thiên trầm tư nên rất tò mò.
Long Thiên cười nói: "Tay của vợ đẹp thật đó".
Biết hàm ý của câu này là gì, Vương Lệ Trân tức giận ném cái gối vào anh, Long Thiên bắt lấy sau đó đưa lên mũi ngửi rồi nói: "Thơm thật!"
"Vô liêm sỉ, hạ lưu, khốn nạn", Vương Lệ Trân chỉ có thể tức giận mắng mấy câu mà Long Thiên từ lâu đã nghe quen tai rồi.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì xuống lầu đi ăn sáng, Tiểu Báo Tử có thói quen dậy sớm, thằng nhóc này cũng không nằm ườn trên giường, điểm này khiến Long Thiên khá ưng ý, còn những mặt khác thì không vừa mắt anh chút nào.
Bởi vì anh phát hiện ra thằng nhóc này giống hệt với anh trước đây, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều sẽ có lúc hiểu ra trước đây mình ngu ngốc đến mức nào, cho nên trong mắt Long Thiên, Tiểu Báo Tử ngốc nghếch giống hệt anh năm đó.
Mộng Nhi đi đằng sau Tiểu Báo Tử, hai người ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như ông anh không nhận món quà này thì Tiểu Báo Tử cũng đành không khách sáo mà thu lại thôi.
Trong hai năm ở cạnh nhau nên cũng có chút tình cảm với Mộng Nhi, đương nhiên tối qua cũng chưa xóa được cái mác trai còn zin, Tiểu Báo Tử chưa có gan này, còn Mộng Nhi có dục vọng bất mãn thế nào cũng sẽ không ra tay với thằng nhóc con vừa tròn mười mấy tuổi chưa được bao lâu này.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập thì dậy muộn hơn chút, một người khó khăn lắm mới cắt đuôi được con gái, một người khó khăn lắm mới thoát khỏi vợ sắp cưới, đêm qua đương nhiên phải buông thả một đêm rồi, nhanh nhanh chóng chóng đưa Tiểu Báo Tử và Mộng Nhi về khách sạn để còn vội đi vui vẻ.
Cho nên vừa sáng sớm trông hai người rõ ràng có vẻ uể oải mệt mỏi, xem ra đêm qua đã lao động kiệt sức rồi.
Chương 340: Xử lý yêu tinh
Về phần hai cô gái bị Tiểu Nam Tử quyến rũ tới, lại dám chê Lữ mập nên bị Tiểu Nam Tử phán tội chết, mặc dù không có một đêm xuân tiêu nhưng cũng giải tán trong êm đẹp, không vạch mặt nhau.
Thực ra Tiểu Nam Tử nếu như bằng lòng thì chơi một rồng hai phượng cũng có thể, dù sao anh ta cũng biết ăn vận hơn lão mập kia nhiều, cộng tất cả đồ trên người lại cũng đủ để mua được một chiếc xe ô tô hạng trung rồi, càng chưa nói đến phối hợp với ngoại hình phong độ nhẹ nhàng cùng tài ăn nói không thua kém Long Thiên của anh ta, muốn vui vẻ một đêm có gì khó chứ?
Có điều Tiểu Nam Tử cũng nghĩa khí, nếu đã cùng Lữ mập ra ngoài kiếm ăn thì sao có thể một mình thoải mái còn để mặc đối phương lạnh lẽo cô đơn bên cạnh chứ, hơn nữa một tháng qua ở Bắc Hải, lần nào Lữ mập cũng tiếp đón anh ta hết mình, cho nên Tiểu Nam Tử vẫn có chút nghĩa khí giang hồ này.
Sau khi ăn sáng xong, cả đám ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, Lữ mập vốn định bảo Long Thiên ở lại đây thêm vài ngày, nhưng Long Thiên lại muốn mau chóng đưa Tiểu Báo Tử về, để tránh mẹ nó lại tưởng anh đang âm mưu gì đó, cho nên nói hôm nay sẽ về lại Bắc Hải.
Rõ ràng Tiểu Báo Tử vẫn chưa chơi đã nên có chút không nỡ, ánh mắt nhìn Long Thiên ra vẻ đáng thương, nhưng Long Thiên không mắc bẫy nữa, chỉ cậu ta nói: "Chị dâu em đã đặt vé máy bay cho em xong rồi, chiều nay cút về thủ đô cho anh".
Tiểu Báo Tử rất thất vọng thở dài thườn thượt, cố gắng tranh thủ cuối cùng nói: "Anh, ở thủ đô không có anh và anh Nam nên buồn chán lắm, em ở lại đây thêm vài ngày nữa có được không?"
"Không được, mẹ em đã kiềm chế không gọi điện cho anh là tốt lắm rồi, nhưng trong lòng em cũng hiểu rõ, đừng được đằng chân lân đằng đầu nữa", Long Thiên cương quyết từ chối nói.
Tiểu Báo Tử chỉ đành cầu cứu lần nữa với chị dâu Vương Lệ Trân của mình, hi vọng cô có thể nói giúp cho cậu ta, Vương Lệ Trân nhìn Tiểu Báo Tử lắc đầu, biểu thị lực bất tòng tâm.
Tiểu Báo Tử đành than vắn thở dài, nếu như mọi người đã định đi về thì Lữ mập sẽ đi sắp xếp, Tiểu Nam Tử an ủi Tiểu Báo Tử nói: "Em Báo, đừng chau mày buồn bã nữa, sau khi anh xong việc ở đây thì cũng phải về thủ đô, đến lúc đó sẽ tìm em đi chơi".
Nghe vậy Tiểu Báo Tử mới miễn cường mỉm cười, Tiểu Nam Tử thời gian này phải ở lại Bắc Hải là vì hợp tác giữa nhà họ Đoàn và tập đoàn Vương Thị.
Viện trưởng Tạ Văn Đức muốn tặng Hoàng Phương Phi cho Đoàn Ân Long đã sớm bị điều về thủ đô chờ xử lý giáng chức, ông ta trở thành kẻ đen đủi nhất trong trận sóng gió đó.
Còn việc hợp tác với tập đoàn Vương Thị tới giữa tháng này cũng sẽ kết thúc, đương nhiên Tiểu Nam Tử phải trở về thủ đô để tiếp tục đảm nhiệm vị trí con rể của nhà họ Đoàn rồi.
Vương Lệ Trân nói: "Tôi sẽ bảo Hoàng Phương Phi nhanh chóng xử lý hoàn thiện nốt công việc để tiện cho anh về báo cáo".
Tiểu Nam Tử cười nói: "Không vội, dù sao tôi ở lại thêm vài ngày nữa cũng được, có Tiểu Hổ Tử ở Bắc Hải nên cũng không nhàm chán, chỉ là hơi nhớ Ân Khiết nhà tôi thôi, dù sao cũng đã gần một tháng không gặp nhau rồi".
"Anh về nhớ giúp tôi chuyển lời tới anh Đoàn, hi vọng lần sau sẽ tiếp tục được hợp tác", Vương Lệ Trân nói chuyện có ý tứ.
Tiểu Nam Tử đương nhiên biết nội tình của lần hợp tác này, là cuộc giao phong lần đầu tiên giữa Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân, chẳng qua anh may mắn được hưởng lợi từ trong đó mà thôi.
Đoàn Ân Long bị Long Thiên dạy dỗ một trận, Cừu Đông Thanh lại vì muốn dằn mặt Vương Lệ Trân nên đã tạo nên cuộc mua bán này, nói cho cùng thì chính là thần tiên giao tranh, người phàm hưởng lợi.
Tiểu Nam Tử ranh mãnh nhìn Long Thiên, cười không khép được miệng nói: "Chắc chắn rồi".
Long Thiên buồn miệng lại bỏ thuốc ra hút, lần trước chị con dâu đó đến Bắc Hải đã khiến không ai được yên ổn, Long Thiên không hi vọng có lần sau nữa, chỉ mong những ngày tháng sau này hai người phụ nữ này có thể chung sống hòa bình.
Mặc dù biết việc này gần như là không thể nhưng làm người thì phải có ước mơ, sẽ có một ngày có thể thuần phục được hai vị nữ vương này, một vua hai hậu, như vậy thì uy phong biết nhường nào chứ.
Lữ mập đã đặt vé thuyền xong trên mạng, do Tiểu Báo Tử bay lúc hai giờ chiều nên ăn xong bữa trưa rồi lên thuyền về bến cảng là hợp lý nhất, Vương Lệ Trân thấy vẫn còn sớm nên hỏi Long Thiên có muốn đến bệnh viện thăm Trần Phi Ngư không.
Long Thiên sợ vợ mình lại dở chiêu lạt mềm buộc chặt ra nên vội vàng lắc đầu nói không đi, Vương Lệ Trân vui vẻ nói: "Em không nhỏ mọn vậy đâu, tốt xấu gì thì anh và cô ta cũng coi như là bạn bè, bạn bè đến quan tâm nhau một chút em cũng không tính toán đâu".
"Vậy nói trước không được giận nhé, nếu không anh còn lâu mới đi", Long Thiên nói.
Vương Lệ Trân gật đầu, sau đó nói với Mộng Nhi: "Vẫn còn chút thời gian, tôi và Mộng Nhi cùng đi dạo trên đảo một vòng, mấy người đàn ông các anh không được theo góp vui đâu nhé".
Mộng Nhi có chút được sủng ái đâm ra lo sợ, hai ngày nay ở cùng với Vương Lệ Trân, mặc dù đối phương rất lịch sự cũng rất tôn trọng cô ta, nhưng Mộng Nhi vẫn cảm thấy không kéo gần được khoảng cách, giống như cô ta không thể vượt qua được khoảng cách với người ưu tú như Vương Lệ Trân. Lúc này đối phương lại chủ động mời, thành ra Mộng Nhi không biết phải làm sao.
Tiểu báo Tử mở miệng nói: "Vậy em đến thăm chị Phi Ngư với anh em".
Nếu đã phải về thì ở cùng với anh trai thêm được giây nào hay giây đó vậy.
"..."
Trong một cửa hàng quần áo trên đường phố buôn bán sầm uất ở đảo, Vương Lệ Trân chọn một bộ váy liền rất rực rỡ đưa cho Mộng Nhi bảo đi thử xem sao, Mộng Nhi cẩn thận nhận lấy, trong lòng không hiểu rõ mục đích mà nữ vương rủ cô ta đi dạo là gì, cũng không dám hỏi, chỉ đành khúm núm đi theo suốt dọc đường.
Sau khi thử đồ xong đứng trước gương, Vương Lệ Trân tự đáy lòng khen ngợi nói: "Đẹp thật đó, phụ nữ Hoa Hạ chúng ta, để nhắc tới rực rỡ thì không thể vượt qua được hai thái cực, một là Tập Nhân trong 'Hồng lâu mộng', vẻ ngoài lãnh diễm thanh tao vô cùng, đại khái là thục nữ dịu dàng quy củ, hai là Anh Ninh trong 'Liêu Trai', cáo đội lốt người điển hình, chính là hồ ly tinh mà, cô nói xem có đúng không?"
Mộng Nhi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu nói: "Em xin lỗi".
Vương Lệ Trân rất hào phóng vuốt ve gương mặt của cô ta nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa, bộ quần áo này tôi tặng cho cô đó".
Mộng Nhi như trút được gánh nặng đi vào phòng thay đồ, dập tắt sạch sẽ chút hi vọng còn sót lại cuối cùng.
Vương Lệ Trân mỉm cười tự lẩm bẩm nói: "Cừu Đông Thanh, Mộc Tiểu Nhã, Hoàng Phương Phi, bây giờ lại thêm một Trần Phi Ngư, yêu tinh trên đời này đúng là không giết hết thì không dứt mà, không được, chị đây phải học hỏi thêm Diệp Yêu Tinh, đến lúc học thành tài rồi nhất định sẽ xuất sơn dọn dẹp sạch sẽ mấy cái đuôi này!"
Sau khi chụp ảnh xong, Trần Phi Ngư đứng ở bên cầu nhìn về con sông nhỏ trước mặt nói: "Long Sơn Hổ, không thể không nói ấn tượng của tôi về cậu đã thay đổi rồi. Vốn cho rằng cậu cũng giống như mấy tay công tử có tiền, hàng ngày ăn chơi phóng đãng thích tự do, ngoài bạt mạng đốt tiền của bố mẹ ra thì chẳng biết làm gì.
Tôi rất coi thường những người đàn ông như vậy, cậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay được cậu ra tay giúp đỡ mới phát hiện ra cậu không phải là người giống như tôi nghĩ, thực ra nghĩ lại thì tôi cũng không có tư cách chỉ trích cậu, suy cho cùng tôi nổi tiếng là do được nhà họ Long các cậu lăng xê, có thể có được cuộc sống vinh hoa phú quý như ngày hôm nay cũng đều là do nhà họ Long cậu cho, không có tư cách bình phẩm lung tung về cậu, cho nên hai chúng ta đã xí xóa hết nợ rồi".
Long Thiên rút điếu thuốc ra hút, chỉ cười vài tiếng, Trần Phi Ngư nhìn Vương Lệ Trân nói: "Chị gái, hành động vừa nãy chỉ là muốn báo thù tên khốn này năm đó đã bắt nạt tôi thôi, tôi và cậu ấy thật sự không có gì cả, không đến mức lát nữa về lại bắt cậu ấy quỳ bàn phím đâu".
Vương Lệ Trân mỉm cười lắc đầu nói: "Tôi đã nhìn ra từ trước đó rồi".
Trần Phi Ngư lè lưỡi, sau đó nói tiếp với Long Thiên: "Vợ của cậu đúng là một người hiền lành hiểu biết, cậu phải quý trọng chị ấy cho tốt vào".
Long Thiên nhìn chằm chằm Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân chột dạ quay mặt đi.
Sau khi đưa Trần Phi Ngư đến bệnh viện xong, trên đường trở về, Long Thiên nắm chặt tay vợ, lại đi đến chỗ cây cầu vừa nãy, lúc này Vương Lệ Trân đã chủ động lên tiếng xin lỗi.
Bởi vì thật ra cô không hề chụp bức ảnh nào.
Rõ ràng Long Thiên cũng biết chuyện này.
Long Thiên dịu dàng nói: "Giống như con cún nhỏ ghen vậy, thật đáng yêu".
Vương Lệ Trân yếu ớt hừ một tiếng, Long Thiên lại tiếp tục cầm tay cô đi, giống như muốn giải thích gì đó nói: "Cô ta nói bọn anh xí xóa xong rồi rồi tức là sau này không còn liên hệ gì nữa".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bênh vực kẻ yếu nói: "Tại sao?"
Long Thiên lơ đễnh trả lời: "Có thể cô ta đang có thiện ý nhắc nhở anh, anh và cô ta không phải là người cùng một thế giới, cũng đúng, một tên công tử ăn chơi có võ nghệ cao cường đến thế nào thì suy cho cùng cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi, đương nhiên không lọt được vào mắt xanh của một đại minh tinh như cô ta rồi".
Vương Lệ Trân cảm thấy như trút được gánh nặng lại hơi không cam tâm nói: "Tôi không thích sự kiêu ngạo của cô ta, vừa gặp mặt đã không thích rồi".
Long Thiên cười ha ha nói: "Đó đều là giả bộ cả thôi, nếu như cô ta không giả bộ như vậy thì từ lâu trong giới giải trí bị người khác ức hiếp cũng không biết phải phản kháng thế nào rồi".
Vương Lệ Trân lườm anh một cái nói: "Anh giải thích cho cô ta như vậy, xem ra là tôi đã làm bóng đèn rồi, sớm biết vậy thì tôi đã để anh đưa cô ta về, cho hai người vẹn cả đôi đường".
"Có chí khí, đừng chấp mãi thế chứ, nếu không sau này sao có thể làm chính thất được?", Long Thiên thản nhiên nói.
Tâm trạng lúc này của Vương Lệ Trân khá dễ chịu, cũng không chấp mấy câu đầy ám chỉ của Long Thiên nữa, nắm chặt tay Long Thiên nhỏ nhẹ nói: "Tôi đẹp hơn cô ta, đúng không?"
Sự trẻ con bộc phát của nữ vương đại nhân khiến Long Thiên buồn cười, anh cười nói: "Đến khi nào em đồng ý làm mấy chuyện tươi đẹp với anh thì càng đẹp hơn nữa".
Vương Lệ Trân bĩu môi dè bỉu.
Long Thiên cứ như vậy nắm tay Vương Lệ Trân đi bộ về khách sạn, anh gửi tin nhắn cho bọn Tiểu Nam Tử, bảo bọn họ đừng chơi quá muộn, anh không trở về đó nữa, Tiểu Nam Tử cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn nói một khắc thanh xuân đáng giá hơn ngàn thu, vừa hay tin nhắn này lại bị Vương Lệ Trân nhìn thấy.
Cô ngay lập tức biết Lữ mập đã sắp xếp cho cô và Long Thiên cùng một phòng, đương nhiên biết bọn họ có ý định gì, cũng có cảnh giác rằng cứ làm xong việc đã rồi tính, nhưng hiện tại đã lâm trận rồi, lúc này rút lui cũng không kịp nữa.
Cô hơi ấm ức hỏi Long Thiên có thể đặt thêm một phòng nữa không.
Long Thiên chắc chắn không chịu, kéo Vương Lệ Trân trực tiếp đi về phòng của mình, lúc trong thang máy Vương Lệ Trân còn không dám nhìn Long Thiên, cứ như là nhìn một cái sẽ bị tên lang sói này ăn thịt ngay không bằng.
Có lẽ do có tý men rượu nên Long Thiên cũng nhấp nhổm không yên, thầm nghĩ nếu tối nay có bị ăn đánh cũng phải chiếm chút ưu thế, bằng không sao có thể xứng đáng với sự thiệt thòi vừa nãy của anh ở quán bar được, dưới giường bị bắt nạt cũng không sao, trên giường bắt nạt lại là được.
Sau khi vào phòng, Long Thiên gọi điện cho bà nội trước, báo cáo tung tích gần đây của anh, Lão Phật Gia nói trong điện thoại rằng Tiểu Hổ Tử lại thêm một tuổi nữa rồi, phải nhanh chóng mang cháu dâu về, nếu không bà nội sẽ không kịp gặp mặt mất.
Long Thiên nghe vậy khóe mắt bỗng đỏ hoe, anh nhiều thêm một tuổi tức là bà nội cũng già thêm một tuổi, nếu là như vậy, Long Thiên hi vọng anh mãi mãi không lớn lên thêm nữa cũng được.
Sau khi cúp điện thoại, Long Thiên nằm trên giường xem điện thoại, ngoài Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử nhớ sinh nhật anh ra thì đám bạn ở thủ đô cũng gửi tin nhắn chúc mừng tới, Vương Lệ Trân ngồi ở bên cạnh giường, cúi người xuống trông có vẻ tò mò.
"Em muốn xem à?", Long Thiên cười hỏi.
Vương Lệ Trân gật đầu.
Long Thiên liền đưa cho cô cùng xem, không hề né tránh, tin nhắn đầu tiên là của Tiểu Phong, viết rằng: "Tiểu Hổ Tử, chúc mừng sinh nhật, khi nào về thủ đô thì nói một tiếng, tôi dù có mất quân hàm cũng sẽ uống rượu cùng cậu".
Tin nhắn thứ hai là của Hoàng Dung Như, viết: "Tiểu Hổ Tử, vốn bà đây không còn hứng thú với cậu nữa, nhưng niệm tình hôm nay là sinh nhật của cậu nên cho phép cậu tới đại học Thanh Hoa cùng xuân tiêu một khắc với tôi, có thời hạn trong vòng hai ngày, hết hạn thì mất tác dụng".
Tin nhắn tứ ba là của tiểu khả ái Thanh Cừu, nói năng sâu sắc hơn hai người kia nhiều, rất có biểu cảm, đến tin nhắn cũng dễ thương như vậy nói gì đến người.
Phạm Thái Nhàn vẫn nói luyên thuyên như trước, cũng chỉ biết gửi một tin nhắn chung chung mà thôi.
Cừu Đông Thanh và Nhan Nhưu Ngọc chỉ gửi đúng bốn chữ đơn giản, chúc mừng sinh nhật.
Sau đó thì đều là mấy người quen biết của Long Thiên, tay Cố Phi kia cũng bất ngờ gửi một tin nhắn tới, nói nể tình hôm nay là sinh nhật của Long Thiên nên không thèm tính toán với anh chuyện mấy ngày trước nữa.
Những người mà Vương Lệ Trân không biết, Long Thiên đều giải thích một lượt, nói cho cô biết những người này là ai, duy nhất chỉ có một tin nhắn cuối cùng, viết rằng: "Tiểu Hổ Tử, hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi ba của anh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ em đã trở thành vợ của anh, nếu như nhanh một chút thì chắc cũng đã có con rồi, hiện giờ chúng ta đã cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ rồi nhỉ.
Nếu như chia tay thì cũng là em đã đá anh, anh đọc được tin nhắn này nhất định phải tới theo đuổi lại em nhé, em sẽ không giận quá lâu đâu, bởi vì thế giới của em chỉ có anh thôi.
Thất vọng thật đấy, cùng lắm em chỉ hờn dỗi vài phút thôi, cho dù anh không dỗ dành em thì tự em cũng sẽ vui vẻ lại, chúc mừng sinh nhật, em yêu anh".
Long Thiên đọc tin nhắn và không nói gì.
Vương Lệ Trân cũng không hỏi, chỉ là bất giác xoa đầu Long Thiên nói: "Em còn yêu anh hơn cô ấy".
Chương 337: Ngủ quên
"Nói suông à vợ", Long Thiên quay người lại ôm chặt lấy Vương Lệ Trân, sau đó dùng vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô.
Nếu như chuyện Lâm Chi Tử đã làm rõ rồi thì Long Thiên cũng không giấu đối phương nữa, dù sao với tính cách của Vương Lệ Trân, đoán chừng ngày đầu tiên Long Thiên bước chân vào nhà cô, toàn bộ tài liệu về anh đã được đặt sẵn trên bàn làm việc của cô rồi.
Việc này Long Thiên cũng không có ý kiến gì, cũng không trách móc cho rằng hành động đó của Vương Lệ Trân là đang cố tình điều tra đời tư của anh hay là không tin tưởng anh.
Nếu như Vương Lệ Trân không điều tra mới kỳ lạ, đừng nói là cô ấy, bất kỳ một người phụ nữ nào cũng sẽ đều tò mò rằng người đàn ông mơ hồ trở thành chồng của mình là thần thánh phương nào.
Vì vậy hiện nay cũng đã không còn khúc mắc nữa, Vương Lệ Trân trừng mắt lườm đối phương, sau khi phát hiện ra không có hiệu quả liền dùng cách mềm mỏng hơn, nũng nịu nói: "Vậy em đi tắm trước đã được không".
Long Thiên lúc này mới bỏ qua cho đối phương, đương nhiên cũng không quên đặt một nụ hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô, Vương Lệ Trân ngượng ngùng đứng lên nói: "Anh có ảnh không, em muốn xem trông cô ấy như thế nào?"
Trong điện thoại của Long Thiên có một mục riêng đặc biệt, đều là lưu lại hình ảnh của Lâm Chi Tử, thấy vợ mình chỉ tò mò, có lẽ sẽ không giận nên anh cũng hào phóng mở ảnh ra cho cô xem.
Lâm Chi Tử trong album ảnh lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở bên cạnh Long Thiên trông vô cùng thuần khiết, những người nào đã biết thì nói họ là một đôi, ai không biết còn cho rằng Long Thiên đi đâu lừa gạt được một cô gái nhỏ về nữa.
Dù sao ngoại hình cũng hoàn toàn trái ngược với Long Thiên, cũng không phải là do anh không đẹp trai, mà là do anh không thích ăn diện chỉn chu.
Vương Lệ Trân xem ảnh xong chỉ cảm thấy rất quen, sau đó bừng tỉnh hiểu ra hỏi: "Đây chính là nguyên nhân anh tình nguyện giúp Mộc Tiểu Nhã dạy giỗ Trương Lượng đúng không?"
Long Thiên thành thật gật đầu, Vương Lệ Trân lại nói: "Quả thật là rất giống, không phải anh đã coi Mộc Tiểu Nhã như Lâm Chi Tử đó chứ, chẳng trách em thấy từ sau khi cô nhóc này biết anh thì ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, thì ra là đã động lòng rồi, anh đó đúng là đồ hại người".
"Ban đầu thì đúng là có chút như thế thật, nhưng về sau anh tự thấy như vậy hơi quá đáng nên đã nói rõ với Mộc Tiểu Nhã rồi. Nhưng cô gái đó dường như có chết cũng không chịu thay đổi, haiz, cũng hết cách, ai bảo chồng em lại hấp dẫn chết người khiến con gái thích như vậy chứ, anh cũng rất khổ não đó", Long Thiên giả vờ buồn phiền nói.
Vương Lệ Trân che miệng cười nói: "Cô nhóc đó đúng là cũng bị quỷ ám rồi, đợi sau này lớn hơn chút nữa sẽ tự hiểu ra anh chẳng phải là đồ tốt đẹp gì".
"Nếu anh không phải hàng cực phẩm thì em còn ghen ở quán bar làm gì, ai yo yo, mùi giấm chua đó khéo giờ vẫn còn ấy nhỉ", Long Thiên bịt mũi nói.
Vương Lệ Trâm lườm anh một cái, sau đó nằm vào trong lòng người được định sẵn là khắc tinh trong số mệnh của cô, ngẩng đầu nhìn gương mặt kiên nghị của anh nói: "Em biết sau này anh sẽ có quan hệ với vô số các cô gái khác, nhưng không sao, chỉ cần trong lòng anh có em là được".
Long Thiên khó lắm mới thấy vợ mình thông suốt, lập tức vui vẻ hớn hở nói: "Em yên tâm, bất luận sau này có tam thê tứ thiếp hay là năm thê bảy thiếp, em mãi mãi là người quan trọng nhất!"
Kết quả vừa nói xong, Vương Lệ Trân liền nhéo tai anh, hiện nguyên hình nói: "Hay lắm Long Thiên, quả nhiên là anh có tư tưởng như vậy, đây là những gì trong lòng anh nghĩ đúng không, còn năm thê bảy thiếp hả, anh có bản lĩnh này không?"
Long Thiên biết mình bị mắc mưu rồi, đành xin tha mạng nói: "Xin vợ tha mạng, anh chỉ nói bừa thôi, hơn nữa có bản lĩnh này hay không thì em thử trước xem sao".
Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng rồi lại nằm xuống, tỏ ra giận dỗi nằm ngủ ở bên cạnh giường, quay lưng lại với Long Thiên.
"Không quan tâm anh nữa đúng không, vậy anh đi tìm Mộc Tiểu Nhã hay Trần Phi Ngư nhé", Long Thiên cười nói.
Vương Lệ Trân bật dậy, chủ động ôm chặt lấy Long Thiên, chỉ sợ anh nói đi là đi thật, cảnh tượng này thật khiến người ta phải cảm thán đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nữ vương Vương cao cao tại thượng chưa từng coi người đàn ông nào ra gì thế mà cũng có một ngày cam tâm tình nguyện như vậy.
"Ngủ đi", Long Thiên ôm Vương Lệ Trân vào trong chăn, tắt đèn, không hề động đậy nhúc nhích gì.
Vương Lệ Trân do dự rất lâu, nép sát vào chân tường, dùng tốc độ rùa bò mãi gần nửa tiếng đồng hồ mới cở được áo ngoài ra.
Long Thiên chịu đựng sự giày vò đợi vợ mình xong xuôi liền lập tức ôm lấy cô, cơ thể Vương Lệ Trân run rẩy, trong lòng sợ hãi nhưng lại mong đợi nhiều hơn, nhưng Long Thiên không có hành động tiếp theo, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thân hình ngọc ngà của cô, ghé sát vào tai cô nói: "Vợ à, em kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của em đi".
Vương Lệ Trân vô cùng căng thẳng nhẹ nhàng kể những chuyện hồi còn nhỏ của cô cho anh nghe, đại khái ngày trước cô là một đứa mọt sách, không nổi bật chút nào, cũng không biết ăn mặc trang điểm ra sao, về sau hồi học cấp ba bị tên Chung Tân Vinh làm tổn thương nên đã quyết tâm thay đổi.
Ngoài thành tích luôn luôn nổi bật từ trước đến nay ra thì cách trang điểm và ăn mặc cũng dần dần lên tay, cô vốn không xấu, trải qua vài năm đã hoàn toàn nảy nở dậy thì thành công, sau khi tốt nghiệp thì đến công ty của bố làm việc, rất nhanh đã bộc lộ tài năng, trở thành một nữ tổng tài vừa có ngoại hình xinh đẹp vừa vô cùng tài hoa.
Ban đầu Vương Lệ Trân còn có chút lắp bắp, chỉ sợ Long Thiên đột nhiên nổi thú tính, nhưng về sau phát hiện ra đối phương không làm gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe nên cô đã hoàn toàn thả lỏng ra.
Sau khi cô nhẹ nhàng dùng gần nửa tiếng đồng hồ để kể hết hai mươi lăm năm cuộc đời mà cô cho rằng rất bình thường so với Long Thiên của mình xong, cô mới kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông đang ôm mình đã chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy đều đều nhè nhẹ vang lên.
Vương Lệ Trân bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, trước khi đi anh còn hăng hái nói nhất định phải công đức viên mãn với cô, dọc đường cũng động tay động chân không ngớt, ví dụ như bảo Lữ mập đặc biệt sắp xếp cô và anh ở chung một phòng, kết quả đã lên cùng một giường rồi lại ngủ mất tiêu, như vậy thì anh không thể nói là cô không cho anh cơ hội rồi nhé.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, Vương Lệ Trân nhìn chằm chằm vào gương mặt có nhìn hàng trăm lần cũng không chán, cô biết rõ mình đã thích người đàn ông này rồi, về việc có phải yêu hay không thì tạm thời cô vẫn chưa chắc chắn, nhưng sau này có lẽ thích nhiều hơn cũng sẽ có thể biến thành yêu.
Vương Lệ Trân chưa từng yêu đương vòng tay ra ôm lấy Long Thiên, suy nghĩ về vài tâm tư linh tinh không ngớt của phụ nữ, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, rất sâu và bình yên.
Sáng sớm Long Thiên dậy trước, nằm ngắm Vương Lệ Trân bên cạnh, thật sự muốn vả cho chính mình một cái, tối qua uống rượu hơi nhiều lại phát sinh chuyện Trần Phi Ngư, nên đã không ép rượu trong người ra, dẫn đến vừa nằm lên giường đã mệt rã rời, mơ mơ màng màng ngủ mất từ lúc nào, bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy.
Chương 338: Giúp đỡ
Nhìn Vương Lệ Trân vẫn đang ngủ say, làn da trắng nõn cùng dáng nằm lả lướt thích thú của cô, Long Thiên nuốt nước miếng, không nhịn nổi mà lộ nguyên hình.
Giống như hồi còn học tiểu học Vương Lệ Trân dậy thì sớm, phát triển ngực nhanh hơn các bạn nữ cùng tuổi, thực sự cô rất ghét mùa hè bởi vì vừa vào hè là mấy ánh mắt thèm nhỏ dãi lại bám đuôi nhau dán chặt lên người cô, lên lớp thì còn đỡ, chứ lúc tập luyện hay xếp hàng ở căng tin, đặc biệt là tiết học thể dục khiến cô rất phiền.
Chưa nói đến học sinh mà ngay cả giáo viên nam dạy thể dục cũng thường xuyên nhìn chằm chằm cô chạy, thậm chí mỗi lần cô học thể dục là có rất nhiều nam sinh khóa trên chạy tới sân vận động để thưởng thức 'phong cảnh'.
Vì vậy quần áo không thể thiếu của Vương Lệ Trân luôn là nội y màu trắng, tuyệt đối không thể suồng sã ngả ngớn như các nữ sinh khác được, cho nên lúc này nằm bên trên giường đương nhiên cũng là nội y màu trắng.
Màu trắngtượng trưng cho sự thuần khiết, càng khiến người ta muốn phạm tội hơn.
Long Thiên đang muốn nỗ lực kiềm chế sự kích động không đạo đức không cao thượng này phát hiện ra Vương Lệ Trân vẫn nhắm mắt, nhưng hơi ngẩng đầu lên, rõ ràng đã biết hành động lén lút của anh rồi, hơn nữa còn có vẻ như đã chấp thuận anh.
Có chính nhân quân tử hay cao tăng đắc đạo thế nào nữa cũng không chịu nổi cửa ải mỹ nhân thế này, Long Thiên quyết tâm, không nói thêm gì mà mạnh mẽ hôn cô, đôi môi của Vương Lệ Trân mềm lạnh, nhưng sau khi lách môi ra tiến sâu được vào bên trong thì lại là một chốn bồng lai tiên cảnh khác.
Cảm giác chỉ có thể mô tả bằng hai từ dịu dàng và ấm áp.
Sự hồi đáp của Vương Lệ Trân rất ngây ngô nhạy cảm, đó là dục vọng bản năng báu vật trời sinh không thể chống cự.
Ban đầu Long Thiên rất thức thời chỉ định làm một chút rồi dừng lại, nhưng sự nhu thuận và động tác rất nhỏ vô sự tự thông của Vương Lệ Trân sau khi giả vờ ngủ đã khiến Long Thiên bất giác thay đổi chủ ý, tận hưởng sự chăm sóc này.
Sau đó đắm chìm vào giống như bị tẩu hỏa nhập ma, anh lấy thân phận là một kẻ chinh phục thuần túy xâm nhập vào thế giới của cô, nhưng đúng vào khoảnh khắc này, Vương Lệ Trân lại nhẹ nhàng kéo lại sự nghiêng lệch của cán cân mà có lẽ ngay đến bản thân cô cũng không biết bị nghiêng lệch từ lúc nào lại một chút.
Động tác trên tay của Long Thiên đã bán đứng lí trí của anh, cơ thể Vương Lệ Trân khẽ giãy dụa, nhưng phần lớn chỉ là mang tính tượng trưng, chứ không thật sự có ý phản kháng.
Cô vừa nãy giả vờ ngủ đương nhiên đã biết hết tất cả hành động của người đàn ông bên cạnh này, nhưng cố chấp không chịu mở mắt ra, đầu óc cô một mảng trống rỗng, thậm chí bản thân cô cũng phải ngạc nhiên từ khi nào mà cô lại trở nên to gan như vậy?
Cảnh tượng này chưa từng xuất hiện trong đầu Vương Lệ Trân, ngay đến ngủ mơ cô cũng chưa từng mơ đến, nhưng giây phút này quả thật cô đang làm chuyện đó, việc này ngoài khiến cô cảm thấy xấu hổ ra thì còn khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.
May mà cơ thể Vương Lệ Trân không giả vờ ngủ nữa dựa vào Long Thiên, vốn có lẽ có ý bảo anh đừng tùy ý làm bậy, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại, Long Thiên rõ ràng càng cảm nhận rằng cơ thể của cô gái đã cẩn thận giữ mình suốt hai mươi lăm năm qua khiến người khác say đắm đến nhường nào.
Lí trí cuối cùng của Long Thiên không còn sót lại chút gì, Vương Lệ Trân suýt chút nữa là ngạt thở cuối cùng cũng tách Long Thiên ra, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mùa thu linh khí ngút ngàn kia như muốn nói nhưng lại thôi, trời sinh mê hoặc.
Ánh mắt của Long Thiên đỏ bừng, nói thật lúc này anh cũng không còn quan tâm nhiều nữa, chỉ muốn nhanh chóng thực hiện hành vi hạ lưu như hổ đói vồ mồi kia thôi.
Nhưng không ngờ đúng vào thời khắc then chốt này, Vương Lệ Trân lại đỏ bừng mặt nói: "Hôm nay em đến ngày rồi".
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Long Thiên khiến anh nguội lạnh, thất bại cúi đầu xuống, khổ sở không nói nên lời, lần ý loạn tình mê trước đó cũng là vì bà 'dì' chết tiệt này đến thăm, không ngờ lần này cũng lại như vậy, Long Thiên chỉ đành oán hận ông trời, tại sao lại biến phụ nữ thành sinh vật cứ mỗi tháng đều bắt buộc phải chảy máu thế chứ, không biết đó là một loại tra tấn với cánh đàn ông sao?
"Vậy phải làm thế nào?", Long Thiên tỏ ra đáng thương nói.
Vương Lệ Trân nào có thèm để ý nhiều nữa, quay người không quan tâm đến kẻ đang hụt hẫng kia, sau đó nói: "Sao em biết được, nếu không anh tự xử đi, đừng tưởng em không biết anh ở nhà cũng thường làm như vậy nhé".
"Em rình coi anh à, vợ à em thật biến thái", Long Thiên thở hổn hển nói.
Vương Lệ Trân cắn răng nói: "Em không có, chỉ là anh vứt giấy lung tung, em không cẩn thận nhìn thấy mà thôi, anh mới là đồ biến thái ấy!"
Vẻ mặt Long Thiên chính nghĩa nói: "Đây là nhu cầu căn bản của đàn ông được chưa, Lão Tử còn nói tình dục cũng như thức ăn thôi, có gì mà biến thái chứ!"
"Là Mạnh Tử nói, anh đúng là đồ ngốc không biết gì", Vương Lệ Trân sửa lại cho đúng nói.
Long Thiên bực bội nói: "Anh quan tâm ông ta là ai, anh chỉ biết nếu như hôm nay em không giúp anh thì anh sẽ chết cho em xem".
Vương Lệ Trân không biết làm thế nào hỏi: "Giúp thế nào đây?"
Long Thiên cười hi hi nhìn cái miệng nhỏ như quả anh đào của Vương Lệ Trân.
Kết quả bị Vương Lệ Trân thẹn quá hóa giận nhảy phắt xuống giường nói: "Anh đừng có mơ!"
Long Thiên đành bò dậy vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài ngao ngán, rồi thật thà đi vào nhà vệ sinh tự xử lý, cũng không thể để mình nhịn chết được, cách chết như vậy cũng oan uổng quá.
Vương Lệ Trân ngồi trên giường đỏ bừng cả mặt nhìn bóng lưng nản chí của Long Thiên, có chút không đành lòng, nhưng làm chuyện như vậy cũng mất mặt quá, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng thật sự cứ để mặc anh như vậy cô cũng rất áy náy.
Bất luận là nhân đạo hay là áy náy, Vương Lệ Trân đã đưa ra một quyết định sai lầm, cô xuống giường, rón rén đi tới cửa nhà vệ sinh, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Long Thiên đang đứng, cô quyết tâm, lấy hết dũng khí đẩy cửa mở ra nói: "Nể tình anh đáng thương như vậy nên em sẽ giúp anh..."
Chương 339: Không có lần sau
Long Thiên đang mặt ủ mày chau trong nhà tắm vừa nghe thấy vậy lập tức hưng phấn trở lại, bộ dạng nhìn Vương Lệ Trân giống y hệt một tên lưu manh thực thụ.
Vương Lệ Trân vừa nói ra câu này có chút hối hận, đang định quay người bỏ chạy nhưng Long Thiên sao có thể bỏ qua chứ, anh túm chặt lấy cô quay lại, sau đó đóng cửa nhà tắm cái rầm, giống hệt với cảnh tưởng mấy tay công tử ăn chơi thời cổ đại diễn trò giương súng cướp con gái nhà lành vậy.
Đại khái sau nửa tiếng đồng đồ, Long Thiên với vẻ mặt gian kế đã thành và Vương Lệ Trân với biểu cảm xấu hổ và giận dữ không chịu nổi cùng đi ra.
Long Thiên thì tâm trạng vô cùng sung sướng, dưới sự cưỡng ép mãnh miệt của anh, mặc dù không thể khiến vợ dùng miệng, nhưng ít nhất cũng đã phát tiết được hết những bí bách tích lũy trong người bấy lâu ra rồi.
Lúc này Long Thiên chỉ cảm thấy khí hải không sôi trào lên như thời gian trước nữa, ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vương Lệ Trân đi đằng sau anh, nhìn bộ dạng huýt sáo sung sướng của anh trông đáng ghét vô cùng, sớm biết vậy thì cô đã không tự mò đến cửa rồi, đắc ý như vậy chắc chắn bây giờ anh đang nghĩ ăn chắc được cô rồi, đây không phải là cục diện mà Vương Lệ Trân thích, nhưng chuyện không làm cũng đã làm cả rồi, chỉ đành giả vờ lạnh như băng nói: "Không có lần sau nữa".
Long Thiên quay đầu lại, cà lơ phất phơ nói: "Ừ, lần sau chơi trò khác đa dạng hơn".
"Anh còn dám nói nữa à!", Vương Lệ Trân tức giận hổn hển, tay phải ngưng tụ ngọn lửa như muốn thiêu cháy cái tên phóng đãng này.
Thấy vợ mình nổi giận thật, Long Thiên không dám đùa cợt nữa, vội vàng lùi lại một bước, xua tay nói: "Em bình tĩnh chút đi, em muốn đốt sạch cả cái khách sạn này sao?"
Như vậy ngọn lửa trong tay Vương Lệ Trân mới biến mất, sau đó hung hăng trừng mắt lườm Long Thiên nói: "Nếu như anh dám nói chuyện này cho người khác thì em sẽ nướng anh thành lợn sữa quay đấy".
Đã từng chứng kiến bộ dạng hắc hóa của vợ mình trên Tử Kim Sơn, đó là cái bóng ma cả đời này của Long Thiên.
Mặc dù đã từng vô số lần lên núi đao xuống biển lửa ở Quỷ Môn, nhưng anh không hề nghi ngờ rằng lần đó chính là khoảnh khắc anh cận kề với cái chết nhất, có lẽ cũng là vì lần đó đã lâm vào tình cảnh sinh tử gần kề nên mới khiến Long Thiên may mắn tìm thấy cánh cửa bước vào Bá Đạo trong lúc quyết chiến với lão yêu quái họ Đỗ kia.
Mặc dù hiện tại đã chân chính là một Bá giả cửu phẩm rồi nhưng anh vẫn chưa có tự tin có thể chế ngự được Vương Lệ Trân hắc hóa, dù sao đó cũng là thần linh vượt ngoài tầm tam giáo cửu lưu của loài người.
Long Thiên nhìn Vương Lệ Trân đã mặc xong quần áo nói: "Vợ, hiện giờ em đã thành công khống chế bao nhiêu phần sức lực trong cơ thể rồi?"
Vương Lệ Trân vừa thu dọn giường chiếu vừa nói: "Ông Phương nói chỉ có một phần, nhưng em đã tự thử qua, sức mạnh đó mạnh hơn lửa bình thường gấp mấy lần, dựa theo những gì ông Phương nói thì nếu như có thể nắm chắc được ba phần thì nước cũng không thể dập được ngọn lửa đó, năm phần trở lên có thể hóa thành vật, mười phần trở lên có thể hủy thiên diệt địa. Nhưng thực sự em không quan tâm ngọn lửa này có sức mạnh lớn đến thế nào, chỉ cần không để cho con phượng hoàng bên trong người em ra ngoài là được, em không muốn lại tạo ra một cảnh tượng không còn ngọn cỏ nào sống sót như ở trên Tử Kim Sơn trước đây đâu".
Trong lòng Long Thiên kinh ngạc, với cảm nhận thần thức của anh thì hiện nay dù mới chỉ nắm chắc một phần thánh hỏa phượng hoàng, nhưng tu vi của Vương Lệ Trân ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù cấp Thiên và cấp Địa là hai danh giới khác nhau, nhưng đồng dạng như nhau.
Thánh hỏa phượng hoàng mười phần và thánh hỏa phượng hoàng một phần, khoảng cách giữa hai cấp độ này tuyệt đối không thể dùng phép nhân lên gấp mười lần đơn giản để tính toán.
Giả sử theo thời gian, nếu như Vương Lệ Trân thật sự nắm chắc được toàn bộ năng lực của phượng hoàng thì e là cả thế gian này không có ai là đối thủ của cô.
Vấn đề nằm ở chỗ Phương Nhân Vương vì không để phượng hoàng xuất hiện gây họa nhân gian nên mới can thiệp vào chuyện này hay là ông ta có tính toán riêng của mình.
Long Thiên chỉ đành thận trọng đề phòng vị Nho thánh này thôi.
Từ xưa đến nay anh luôn cẩn thận thận trọng, anh không tin trên đời này có bữa cơm nào miễn phí, nhưng trước mắt xem ra Phương Nhân Vương quả thật không có ý đồ làm hại Vương Lệ Trân, lẽ nào thật sự là vì để tránh một kiếp đại nạn cho thiên địa vạn vật sao, ông Phương đó thật sự có giác ngộ lo lắng cho chúng sinh thiên hạ sao?
Long Thiên suy nghĩ không thông, nhưng cũng không đồng nghĩa anh sẽ tin tưởng Phương Nhân Vương hoàn toàn, Nho thánh thì đã sao, mấy năm anh ở Quỷ Môn còn gặp không ít những kẻ ngoài miệng thì nhân nghĩa đạo đức, nhưng đến khi bị lột lớp mặt nạ đó xuống thì cũng vô cùng ghê tởm sao?
"Đang nghĩ gì vậy?", Vương Lệ Trân thấy Long Thiên trầm tư nên rất tò mò.
Long Thiên cười nói: "Tay của vợ đẹp thật đó".
Biết hàm ý của câu này là gì, Vương Lệ Trân tức giận ném cái gối vào anh, Long Thiên bắt lấy sau đó đưa lên mũi ngửi rồi nói: "Thơm thật!"
"Vô liêm sỉ, hạ lưu, khốn nạn", Vương Lệ Trân chỉ có thể tức giận mắng mấy câu mà Long Thiên từ lâu đã nghe quen tai rồi.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì xuống lầu đi ăn sáng, Tiểu Báo Tử có thói quen dậy sớm, thằng nhóc này cũng không nằm ườn trên giường, điểm này khiến Long Thiên khá ưng ý, còn những mặt khác thì không vừa mắt anh chút nào.
Bởi vì anh phát hiện ra thằng nhóc này giống hệt với anh trước đây, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều sẽ có lúc hiểu ra trước đây mình ngu ngốc đến mức nào, cho nên trong mắt Long Thiên, Tiểu Báo Tử ngốc nghếch giống hệt anh năm đó.
Mộng Nhi đi đằng sau Tiểu Báo Tử, hai người ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường cũng không phải là lần đầu tiên, nếu như ông anh không nhận món quà này thì Tiểu Báo Tử cũng đành không khách sáo mà thu lại thôi.
Trong hai năm ở cạnh nhau nên cũng có chút tình cảm với Mộng Nhi, đương nhiên tối qua cũng chưa xóa được cái mác trai còn zin, Tiểu Báo Tử chưa có gan này, còn Mộng Nhi có dục vọng bất mãn thế nào cũng sẽ không ra tay với thằng nhóc con vừa tròn mười mấy tuổi chưa được bao lâu này.
Tiểu Nam Tử và Lữ mập thì dậy muộn hơn chút, một người khó khăn lắm mới cắt đuôi được con gái, một người khó khăn lắm mới thoát khỏi vợ sắp cưới, đêm qua đương nhiên phải buông thả một đêm rồi, nhanh nhanh chóng chóng đưa Tiểu Báo Tử và Mộng Nhi về khách sạn để còn vội đi vui vẻ.
Cho nên vừa sáng sớm trông hai người rõ ràng có vẻ uể oải mệt mỏi, xem ra đêm qua đã lao động kiệt sức rồi.
Chương 340: Xử lý yêu tinh
Về phần hai cô gái bị Tiểu Nam Tử quyến rũ tới, lại dám chê Lữ mập nên bị Tiểu Nam Tử phán tội chết, mặc dù không có một đêm xuân tiêu nhưng cũng giải tán trong êm đẹp, không vạch mặt nhau.
Thực ra Tiểu Nam Tử nếu như bằng lòng thì chơi một rồng hai phượng cũng có thể, dù sao anh ta cũng biết ăn vận hơn lão mập kia nhiều, cộng tất cả đồ trên người lại cũng đủ để mua được một chiếc xe ô tô hạng trung rồi, càng chưa nói đến phối hợp với ngoại hình phong độ nhẹ nhàng cùng tài ăn nói không thua kém Long Thiên của anh ta, muốn vui vẻ một đêm có gì khó chứ?
Có điều Tiểu Nam Tử cũng nghĩa khí, nếu đã cùng Lữ mập ra ngoài kiếm ăn thì sao có thể một mình thoải mái còn để mặc đối phương lạnh lẽo cô đơn bên cạnh chứ, hơn nữa một tháng qua ở Bắc Hải, lần nào Lữ mập cũng tiếp đón anh ta hết mình, cho nên Tiểu Nam Tử vẫn có chút nghĩa khí giang hồ này.
Sau khi ăn sáng xong, cả đám ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm, Lữ mập vốn định bảo Long Thiên ở lại đây thêm vài ngày, nhưng Long Thiên lại muốn mau chóng đưa Tiểu Báo Tử về, để tránh mẹ nó lại tưởng anh đang âm mưu gì đó, cho nên nói hôm nay sẽ về lại Bắc Hải.
Rõ ràng Tiểu Báo Tử vẫn chưa chơi đã nên có chút không nỡ, ánh mắt nhìn Long Thiên ra vẻ đáng thương, nhưng Long Thiên không mắc bẫy nữa, chỉ cậu ta nói: "Chị dâu em đã đặt vé máy bay cho em xong rồi, chiều nay cút về thủ đô cho anh".
Tiểu Báo Tử rất thất vọng thở dài thườn thượt, cố gắng tranh thủ cuối cùng nói: "Anh, ở thủ đô không có anh và anh Nam nên buồn chán lắm, em ở lại đây thêm vài ngày nữa có được không?"
"Không được, mẹ em đã kiềm chế không gọi điện cho anh là tốt lắm rồi, nhưng trong lòng em cũng hiểu rõ, đừng được đằng chân lân đằng đầu nữa", Long Thiên cương quyết từ chối nói.
Tiểu Báo Tử chỉ đành cầu cứu lần nữa với chị dâu Vương Lệ Trân của mình, hi vọng cô có thể nói giúp cho cậu ta, Vương Lệ Trân nhìn Tiểu Báo Tử lắc đầu, biểu thị lực bất tòng tâm.
Tiểu Báo Tử đành than vắn thở dài, nếu như mọi người đã định đi về thì Lữ mập sẽ đi sắp xếp, Tiểu Nam Tử an ủi Tiểu Báo Tử nói: "Em Báo, đừng chau mày buồn bã nữa, sau khi anh xong việc ở đây thì cũng phải về thủ đô, đến lúc đó sẽ tìm em đi chơi".
Nghe vậy Tiểu Báo Tử mới miễn cường mỉm cười, Tiểu Nam Tử thời gian này phải ở lại Bắc Hải là vì hợp tác giữa nhà họ Đoàn và tập đoàn Vương Thị.
Viện trưởng Tạ Văn Đức muốn tặng Hoàng Phương Phi cho Đoàn Ân Long đã sớm bị điều về thủ đô chờ xử lý giáng chức, ông ta trở thành kẻ đen đủi nhất trong trận sóng gió đó.
Còn việc hợp tác với tập đoàn Vương Thị tới giữa tháng này cũng sẽ kết thúc, đương nhiên Tiểu Nam Tử phải trở về thủ đô để tiếp tục đảm nhiệm vị trí con rể của nhà họ Đoàn rồi.
Vương Lệ Trân nói: "Tôi sẽ bảo Hoàng Phương Phi nhanh chóng xử lý hoàn thiện nốt công việc để tiện cho anh về báo cáo".
Tiểu Nam Tử cười nói: "Không vội, dù sao tôi ở lại thêm vài ngày nữa cũng được, có Tiểu Hổ Tử ở Bắc Hải nên cũng không nhàm chán, chỉ là hơi nhớ Ân Khiết nhà tôi thôi, dù sao cũng đã gần một tháng không gặp nhau rồi".
"Anh về nhớ giúp tôi chuyển lời tới anh Đoàn, hi vọng lần sau sẽ tiếp tục được hợp tác", Vương Lệ Trân nói chuyện có ý tứ.
Tiểu Nam Tử đương nhiên biết nội tình của lần hợp tác này, là cuộc giao phong lần đầu tiên giữa Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân, chẳng qua anh may mắn được hưởng lợi từ trong đó mà thôi.
Đoàn Ân Long bị Long Thiên dạy dỗ một trận, Cừu Đông Thanh lại vì muốn dằn mặt Vương Lệ Trân nên đã tạo nên cuộc mua bán này, nói cho cùng thì chính là thần tiên giao tranh, người phàm hưởng lợi.
Tiểu Nam Tử ranh mãnh nhìn Long Thiên, cười không khép được miệng nói: "Chắc chắn rồi".
Long Thiên buồn miệng lại bỏ thuốc ra hút, lần trước chị con dâu đó đến Bắc Hải đã khiến không ai được yên ổn, Long Thiên không hi vọng có lần sau nữa, chỉ mong những ngày tháng sau này hai người phụ nữ này có thể chung sống hòa bình.
Mặc dù biết việc này gần như là không thể nhưng làm người thì phải có ước mơ, sẽ có một ngày có thể thuần phục được hai vị nữ vương này, một vua hai hậu, như vậy thì uy phong biết nhường nào chứ.
Lữ mập đã đặt vé thuyền xong trên mạng, do Tiểu Báo Tử bay lúc hai giờ chiều nên ăn xong bữa trưa rồi lên thuyền về bến cảng là hợp lý nhất, Vương Lệ Trân thấy vẫn còn sớm nên hỏi Long Thiên có muốn đến bệnh viện thăm Trần Phi Ngư không.
Long Thiên sợ vợ mình lại dở chiêu lạt mềm buộc chặt ra nên vội vàng lắc đầu nói không đi, Vương Lệ Trân vui vẻ nói: "Em không nhỏ mọn vậy đâu, tốt xấu gì thì anh và cô ta cũng coi như là bạn bè, bạn bè đến quan tâm nhau một chút em cũng không tính toán đâu".
"Vậy nói trước không được giận nhé, nếu không anh còn lâu mới đi", Long Thiên nói.
Vương Lệ Trân gật đầu, sau đó nói với Mộng Nhi: "Vẫn còn chút thời gian, tôi và Mộng Nhi cùng đi dạo trên đảo một vòng, mấy người đàn ông các anh không được theo góp vui đâu nhé".
Mộng Nhi có chút được sủng ái đâm ra lo sợ, hai ngày nay ở cùng với Vương Lệ Trân, mặc dù đối phương rất lịch sự cũng rất tôn trọng cô ta, nhưng Mộng Nhi vẫn cảm thấy không kéo gần được khoảng cách, giống như cô ta không thể vượt qua được khoảng cách với người ưu tú như Vương Lệ Trân. Lúc này đối phương lại chủ động mời, thành ra Mộng Nhi không biết phải làm sao.
Tiểu báo Tử mở miệng nói: "Vậy em đến thăm chị Phi Ngư với anh em".
Nếu đã phải về thì ở cùng với anh trai thêm được giây nào hay giây đó vậy.
"..."
Trong một cửa hàng quần áo trên đường phố buôn bán sầm uất ở đảo, Vương Lệ Trân chọn một bộ váy liền rất rực rỡ đưa cho Mộng Nhi bảo đi thử xem sao, Mộng Nhi cẩn thận nhận lấy, trong lòng không hiểu rõ mục đích mà nữ vương rủ cô ta đi dạo là gì, cũng không dám hỏi, chỉ đành khúm núm đi theo suốt dọc đường.
Sau khi thử đồ xong đứng trước gương, Vương Lệ Trân tự đáy lòng khen ngợi nói: "Đẹp thật đó, phụ nữ Hoa Hạ chúng ta, để nhắc tới rực rỡ thì không thể vượt qua được hai thái cực, một là Tập Nhân trong 'Hồng lâu mộng', vẻ ngoài lãnh diễm thanh tao vô cùng, đại khái là thục nữ dịu dàng quy củ, hai là Anh Ninh trong 'Liêu Trai', cáo đội lốt người điển hình, chính là hồ ly tinh mà, cô nói xem có đúng không?"
Mộng Nhi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu nói: "Em xin lỗi".
Vương Lệ Trân rất hào phóng vuốt ve gương mặt của cô ta nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa, bộ quần áo này tôi tặng cho cô đó".
Mộng Nhi như trút được gánh nặng đi vào phòng thay đồ, dập tắt sạch sẽ chút hi vọng còn sót lại cuối cùng.
Vương Lệ Trân mỉm cười tự lẩm bẩm nói: "Cừu Đông Thanh, Mộc Tiểu Nhã, Hoàng Phương Phi, bây giờ lại thêm một Trần Phi Ngư, yêu tinh trên đời này đúng là không giết hết thì không dứt mà, không được, chị đây phải học hỏi thêm Diệp Yêu Tinh, đến lúc học thành tài rồi nhất định sẽ xuất sơn dọn dẹp sạch sẽ mấy cái đuôi này!"
Bình luận facebook