-
Chương 31-35
Chương 31: Ba thứ tiếng
Cục diện này không thể nói là đang giương cung bạt kiếm, nhưng tính ra vẫn là một trận đấu khẩu. Một lớn một nhỏ đang dùng thứ ngôn ngữ gì đó mà người ngoài không thể nào hiểu được để nói chuyện với nhau. Người phụ nữ tên là Hoàng Phương Phi và trưởng bộ phận sản xuất Lâm Bằng đương nhiên là là không hiểu những gì họ đang nói. Mặc dù trình độ tiếng Anh của hai người khá tốt, nhưng lại chẳng biết tí gì tiếng Đức và tiếng Pháp cả. Đã vậy ba ngôn ngữ này lại còn trộn lẫn với nhau thì chỉ còn cách đoán mò. Nhưng mà dù nghe không hiểu nội dung cuộc trò chuyện này, nhưng ít nhất thì từ biểu hiện tự tin kia của Long Thiên có thể thấy có lẽ anh đã chèn ép được độ tồn tại của người có biệt hiệu là Hồng sát thủ này.
Trưởng bộ phận nhân sự Liêu Hồng chính là nhân viên kỳ cựu của công ty, ông ta đã sát cánh cùng với Chủ tịch tập đoàn Vương Thị - Vương Chấn Đào giành lấy thiên hạ, trong nội bộ tập đoàn thì ông ta có quyền biểu quyết bất cứ việc gì. Nhân vật tai to mặt lớn thế này, đừng nói là đến phỏng vấn Long Thiên, ngay cả con ông cháu cha tài năng như Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi cũng không dám tùy tiện đắc tội, khi gặp mặt bọn họ còn phải gọi một tiếng “Ông Liêu”, mà ngữ điệu lại còn phải khiêm tốn nữa, nào có dám dùng giọng điệu tranh luận như người thanh niên đứng trước mặt này chứ.
Lâm Bằng thầm thở dài, đúng là nghé con không sợ cọp. Nếu đắc tội với Liêu Hồng thì dù biểu hiện có ưu tú thế nào cũng chẳng được gì, có thể trúng tuyển hay không còn phải dựa vào câu nói của Liêu Hồng. Thanh niên hiện giờ là thế đấy, ỷ vào việc bản thân có tí thông minh thì cho rằng mình có thể không coi ai ra gì, không biết rằng cái kiểu thông minh vặt thế này chỉ nhận lại cái tát phũ phàng của hiện thực thôi.
Người Hoa Hạ xem trọng đạo Trung Dung, thể loại hung hăng thích thể hiện thế này thì đi đến đâu cũng sẽ không được hoan nghênh, trái lại còn có thể chết rất thảm. Mặc dù Lâm Bằng rất kinh ngạc khi người thanh niên trước mặt này dám quyết đoán khiêu chiến với hiện thực, nhưng Lâm Bằng lại không xem trọng. Hắn ta đã gặp được không ít người không thấy quan tài không đổ lệ. Cuối cùng khi bản thân máu me khắp người mới chịu ngoan ngoãn, học cách cụp đuôi lại để đối xử với người khác. Đương nhiên người trước mặt này không phải là một ngoại lệ.
Lâm Bằng yên lặng đứng xem, hắn ta nghĩ cách lát nữa phải nịnh nọt thế nào, chỉ cần có thể khiến cho Liêu Hồng vui vẻ là được.
Cô nàng Hoàng Phương Phi thì có một cái nhìn khác. Có lẽ những người phỏng vấn trước đó đều quy củ quá mức, bây giờ bất ngờ xuất hiện một cái gai nhọn cũng khá thú vị. Đương nhiên quan trọng nhất chính là người thanh niên dám khiêu chiến với Liêu Hồng này quả thật là có chút bản lĩnh. Trình độ tiếng Anh cấp tám không khó, dù sao thì ngay từ tiểu học đã bắt đầu học tiếng anh như một môn chính. Chỉ cần cố gắng một chút thì không cần thiên phú cũng có thể nói lưu loát được tiếng Anh, nhưng còn tiếng Đức và tiếng Pháp thì hơi biến thái một chút. Trừ khi sự cố chấp với hai loại ngôn ngữ này đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì sẽ có rất ít người lãng phí sức lực của mình vào mấy chuyện vô bổ này.
Người thanh niên trước mặt nhiều nhất cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mà Hoàng Phương Phi có quen biết không ít những người ở tầm tuổi này. Rất nhiều người cũng có thể thông thạo được ba ngoại ngữ này, nhưng bọn họ lại không có bản lĩnh khiêu chiến với Liêu Hồng. Không ai tưởng tượng được người thanh niên trước mặt này lại thật sự có năng lực hơn hẳn người thường như vậy. Theo cô ta nghĩ, nếu như Liêu Hồng thật sự kiên quyết không chọn người này, thì cô ta sẽ liều mình đắc tội với Liêu Hồng để tuyển tên nhóc này vào phòng kinh doanh. Không vì lí do gì cả, chỉ vì người này dám khiến cho Hồng sát thủ kinh ngạc thôi.
Một buổi phỏng vấn không hiểu sao lại biến thành một buổi tranh luận, càng không hiểu sao Long Thiên lại biến thành người dẫn dắt. Mới đầu là hai người đối đáp, sức lực ngang nhau, nhưng dần dần biến thành một mình Long Thiên nói, còn Liêu Hồng thì im lặng lắng nghe. Điều kỳ lạ là Hồng sát thủ nổi tiếng không dễ nói chuyện, vậy mà ông ta lại không ra lệnh đuổi người. Thậm chí Hoàng Phương Phi còn đưa cho Long Thiên một cốc cà phê. Long Thiên đứng dậy nhận lấy sau đó uống một ngụm rồi tiếp tục nói, rất ra dáng quyết tâm nói chuyện một mất một còn ông lão này!
Lâm Bằng thấy Long Thiên có chút quá đáng, hắn ta định mở miệng nhắc nhở Long Thiên nên im lặng, nhưng mà mới ho lên một tiếng thì Liêu Hồng đã trừng mắt liếc hắn ta một cái, rõ ràng là bất mãn với chuyện Lâm Bằng quấy rầy lời nói của Long Thiên. Lâm Bằng thấy hơi mơ hồ, chẳng lẽ thật sự tính để cho tên nhóc này gân đầu gân cổ lên diễn kịch hả?
Mười phút sau, cuối cùng Long Thiên cũng ngừng lại bài diễn thuyết tích hợp ba ngôn ngữ, anh nói xong thì ngữ điệu của Liêu Hồng có chút kích động: “Long Thiên, kết thúc phỏng vấn, chờ nửa tiếng nữa sẽ có thông báo".
Thế là cuộc phỏng vấn hai mươi phút tuyệt vời hiếm thấy này đã kết thúc ở đây. Vì sao lại nói là tuyệt vời hiếm thấy, đơn giản là vì người đến phỏng vấn còn nói nhiều hơn cả người phỏng vấn. Con nghé con này cũng được đấy, phỏng vấn hai mươi phút thì hai phần ba thời gian là anh nói chuyện, còn người khác thì lắng nghe. Làm ra vẻ giống như đây là địa bàn của mình vậy.
Long Thiên đứng dậy, anh không quên mất lễ nghi cần có, thế nên đã khom người chào ba người rồi rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người Liêu Hồng, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lâm Bằng bị Hồng sát thủ trừng mắt nên không dám biểu hiện gì, còn Hoàng Phương Phi thì hỏi: “Ông Liêu, cũng chỉ có ông mới nghe hiểu được mấy ngôn ngữ kia, có thể nói cho chúng tôi biết những gì hai người nói không?”
Liêu Hồng nhấp một ngụm cà phê trên bàn, giọng điệu bình tĩnh: “Mới đầu tôi chỉ hỏi mấy vấn đề về chuyện tài nguyên nhân lực thôi, cậu ta trả lời không có gì lạ cả, đều có ở trên sách vở hết. Sau đó tôi nghĩ tên nhóc này cũng quá là kiêu ngạo rồi, nên tôi muốn dập tắt khí thế của cậu ta, thế là mới hỏi một chút vấn đề chuyên nghiệp không có trên sách vở. Tôi cũng không hy vọng xa vời là cậu ta có thể đưa ra được cái nhìn gì đó, nhưng mà cậu ta lại nói được. Hơn nữa chỉ là thuận miệng nói ra mấy câu thôi cũng có thể viết luôn thành một bài luận văn. Quan trọng nhất là cậu ta có thể phối hợp nhuần nhuyễn cả ba ngôn ngữ, có lẽ là không dừng lại một giây nào. Điều này có thể chứng minh cái gì, chứng minh ngay từ đầu cậu ta không phải học thuộc lòng hết rồi đến đây, mà là phát huy ngay lúc đó. Liêu Hồng tôi đây gặp qua không ít thiên tài rồi, nhưng chưa từng thấy ai biến thái thế này!”
Lâm Bằng không thể tin nói: “Tên nhóc này từ đâu chui ra vậy?”
“Không biết, nhưng đây tuyệt đối là một nhân tài”, Hoàng Phương Phi nói: “Ông Liêu, bộ phận nhân sự của ông có muốn người này hay không, nếu không muốn thì đưa cho bộ phận kinh doanh của chúng tôi đi. Tôi rất cần những nhân tài có bản lĩnh lại cẩn thận thế này".
Chương 32: Vượt qua phỏng vấn
Liêu Hồng cũng cười nói: "Tiểu Phi, đừng nghĩ tới việc cướp người. Phía bên trên đã sắp xếp cả rồi. Có nói với tôi cũng vô dụng. Người đó đã được bổ nhiệm vào bộ phận nhân sự".
Bây giờ ngay cả Hoàng Phương Phi cũng có chút kinh ngạc, trên Liêu Hồng cơ bản chỉ có mấy người lãnh đạo cấp cao, trong số đó còn có phó chủ tịch Vương Lệ Trân, gần đây có tin đồn rất lớn về anh chàng rể hiền, chả trách sao tên lại quen như thế, hơn nữa tuổi tác cũng trùng khớp.
Hoàng Phương Phi mỉm cười, muốn tìm một thời điểm thích hợp để làm quen, cho dù tin đồn có phóng đại cỡ nào, dù có đúng hay không thì mon men làm quen sớm hơn vẫn tốt hơn.
Liêu Hồng nói cho Lâm Bằng kết quả phỏng vấn rồi bảo hai người rời khỏi phòng họp, đương nhiên không quên bảo Lâm Bằng nửa giờ sau thông báo kết quả phỏng vấn.
Sau khi Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi mang theo suy nghĩ riêng rời khỏi phòng họp thì Liêu Hồng đã gọi một cuộc điện thoại: "Cô cả của tôi ơi, cô hay ghê đó! Cô ném cho tôi một củ khoai bỏng mà cũng không thèm quan tâm tôi có chịu được hay không. Theo ý xấu của cô thì tôi đã chăm sóc đặc biệt cho cậu cả rồi đó. Cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra một cách vững vàng, nhưng bây giờ cậu ta đang trách tôi tại sao lại làm thế đây. Tôi cũng không quan tâm chuyện vợ chồng nhà cô đâu, nhưng cũng đừng lôi lão già nua ốm yếu như tôi vào chứ. Nếu không sau này khi cậu ta lên chức rồi sẽ xử tôi đầu tiên đấy. Tôi chuẩn bị mời cậu ta đi ăn tối, hy vọng có thể xua tan bất bình của cậu ấy đây".
“Ông Liêu, ông đừng phàn nàn nữa, tên kia thật sự đã trả lời hết tất câu hỏi của ông sao?", Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin.
Liêu Hồng xoa lông mày, ông ta nói không nên lời: "Cậu ta mà gọi là trả lời á? Đơn giản giống tát vào mặt ấy. Quá tàn nhẫn. Cậu ta dùng một bài báo cáo có thể so sánh với luận án ném thẳng vào mặt tôi đây này, bằng ba thứ tiếng đấy. Mẹ kiếp, mặt mũi của người có thể làm giáo sư giảng bài ở đại học Bắc Hải như tôi biết để ở đâu?"
Vương Lệ Trân ở đầu bên kia im lặng một lát rồi mới hỏi: "Liêu Hồng, ông không kết hợp với bố tôi lừa tôi đấy chứ?"
"Cô cả, thề với trời đất, tôi đã biết cô từ khi cô còn bé xíu, cô đã từng thấy tôi nói dối lần nào chưa? Cậu cả này dữ tợn quá, cô có thể nói thật cho tôi biết cậu ta chui từ chỗ nào ra được không?", vẻ mặt Liêu Hồng tràn đầy chua xót nói.
"Đừng lo lắng, anh ta không có cơ hội để trả đũa ông đâu, bởi vì anh ta hoàn toàn không phải là cậu cả như ông nói. Được rồi, tôi nợ ông một ân huệ. Con trai ông không phải muốn được chuyển sang bộ phận sản xuất sao, tôi đã đồng ý rồi, được chưa?"
Liêu Hồng kinh ngạc, cả người ông ta run lên, không còn giữ được bình tĩnh thường ngày: "Không phải nói đùa chứ?"
“Ông Liêu, ông nói đã chứng kiến tôi trưởng thành, vậy ông thấy có khi nào tôi nói dối chưa?”, Vương Lệ Trân vui vẻ nói.
Liêu Hồng mỉm cười mãn nguyện: "Được rồi, cô cả, cô đừng lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ coi Long Thiên như Bồ Tát sống. Như thế được không?"
“Không!”, người luôn luôn hòa nhã như Vương Lệ Trân đột nhiên nghiến răng: “Ông phải hành hạ chết anh ta. Nếu có thể đuổi anh ta ra khỏi Vương Thị thì đừng nói tới chuyển đơn vị, khi đó tôi sẽ trực tiếp đấy Lâm Bằng xuống cho con trai ông lên chức!"
Vương Lệ Trân cúp điện thoại, còn Liêu Hồng thì sững sờ, cô cả định chơi trò gì vậy, trâu bò đánh nhau sao lôi cả đám ruồi muỗi các ông vào thế?
"..."
Sau khi bước ra khỏi phòng họp mà vẫn chưa biết kết quả cuộc phỏng vấn thì Long Thiên vô cùng buồn bã, mặc dù tất cả những câu hỏi vừa rồi anh đều đã được trả lời được, nhưng chỉ cần tinh ý thì có thể thấy rằng Liêu Hồng có ý định chủ yếu nhằm vào anh. Anh nghĩ qua cũng biết là do vợ anh, anh cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi, nhưng chỉ sợ tính tình của anh quá cứng rắn làm mất lòng gã trọc đó, đến lúc đó người chịu thiệt chính là anh thôi.
Long Thiên đang suy nghĩ thì một cô gái đến gần anh rồi nói: "Anh Long, phỏng vấn thế nào rồi?"
Giọng nói có chút quen thuộc, Long Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy chính là cô nàng ngực bự mất não Mộc Tiểu Nhã, anh lập tức cười nói: "Sao cô lại xuống đây?"
Cô ấy chớp đôi mắt đáng yêu nói: "Tôi đặc biệt dành thời gian đến cổ vũ cho anh, anh đừng nói với chủ nhiệm nhé!"
"Nếu thế thì tôi được gì chứ?”, Long Thiên mỉm cười, ánh mắt anh đánh giá vòng một của Mộc Tiểu Nhã. Nếu ngực bự có thể kẹp chết người, thì Long Thiên sẵn lòng chết trong tay Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã đơn thuần không phát hiện ra suy nghĩ đen tối của Long Thiên, cô ấy vẫn hồn nhiên nói: "Tôi có thể mời anh ăn tối, dù sao cũng để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi ngày hôm qua".
“Chỉ ăn thôi hả?”, Long Thiên hiển nhiên có chút thất vọng, anh còn tưởng rằng Mộc Tiểu Nhã sẽ nói lời cổ quái giống như hứa hẹn, cuối cùng sau bữa ăn sẽ tự mình dâng đến miệng anh.
Mộc Tiểu Nhã sợ Long Thiên nghĩ mình keo kiệt nên lập tức giải thích: "Tôi vừa mới nhận lương, tôi hứa sẽ đưa anh đi ăn một bữa ngon miệng, tôi không thiếu tiền đâu!"
Long Thiên mỉm cười gật đầu, Mộc Tiểu Nhã, tò mò nói: "Buổi phỏng vấn của anh thế nào?"
"Tôi đều trả lời hết rồi, nhưng không biết bên kia có hài lòng hay không”, Long Thiên lắc đầu nói.
Mộc Tiểu Nhã hé miệng cười, cô ấy giơ tay lên làm động tác cổ vũ nói: "Nhất định có thể làm được, anh giỏi lắm!"
Long Thiên sững sờ, vì anh nhìn thấy một bóng dáng khác qua hành động của Mộc Tiểu Nhã. Trong ba năm học cấp 3, bóng dáng đó luôn tạo dáng như thế bất cứ khi nào anh gặp vấn đề và cảm thấy thất vọng. Nhìn Mộc Tiểu Nhã và người đó có chút giống nhau, chỉ là không cột tóc đuôi ngựa thôi.
Nhìn thấy Long Thiên sững sờ thì Mộc Tiểu Nhã khua tay trước mặt anh rồi tự hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Long Thiên phản ứng lại rồi cười khổ nói: "Nếu cô để tóc đuôi ngựa thì nhất định sẽ rất đẹp!"
Đây là lần thứ hai Long Thiên nói câu này. Bởi vì bản năng của phụ nữ nên Mộc Tiểu Nhã đương nhiên biết anh có chuyện xưa. Mặc dù cô ấy không biết cô gái kia là ai, nhưng Mộc Tiểu Nhã có thể nhìn thấy vẻ đượm buồn từ trong đôi mắt của Long Thiên. Nỗi buồn đó cũng không nhiều và rõ ràng, nó chỉ thoáng qua thôi.
Mộc Tiểu Nhã không hỏi thêm, vì cô ấy cảm thấy mối quan hệ của mình với Long Thiên không đủ thân để có thể hỏi câu nhạy cảm như vậy, cô ấy chỉ ngồi cạnh Long Thiên và chờ đợi kết quả với anh.
Nửa tiếng sau, Lâm Bằng thông báo kết quả phỏng vấn, Long Thiên lại bất ngờ có tên trong danh sách. Long Thiên không để ý điều này mà chỉ lặng lẽ quan sát Mộc Tiểu Nhã đang vui vẻ hét lên ở bên cạnh, cô ấy rất vui vẻ và dễ thương, cũng giống như cô bé tóc đuôi ngựa xinh đẹp hồi trước vậy, cô ấy luôn mừng rỡ phấn khích hơn bất cứ ai khác mỗi khi anh giành được giải thưởng.
Chương 33: Cọng cỏ nhỏ
Mộc Tiểu Nhã nhảy nhót quay trở lại bàn làm việc của mình, trước khi đi còn không quên dặn Long Thiên sau khi tan làm đi ăn tối với cô ấy. Người đẹp đã mở lời hẹn, Long Thiên cũng ngại không từ chối. Lần này đã được đề tên lên bảng vàng, tối lại còn thêm động phòng hoa chúc, cuộc đời không còn gì tuyệt vời hơn được nữa.
Đương nhiên Long Thiên cũng không hề quên công việc của mình, đợi Mộc Tiểu Nhã đi xa rồi mới cầm điện thoại di động lên gọi cho vợ nhà mình, cũng không hề giấu giếm mà xin phép để tối nay đi ăn cơm với Mộc Tiểu Nhã, đại khái trước 9 giờ tối sẽ về đến nhà, nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại thẳng cho anh. Vương Lệ Trân ở đầu dây bên kia cũng dứt khoát nói đồng ý, giọng nói vẫn lạnh băng như mọi khi.
Trông thì có vẻ như Long Thiên đang trốn việc, nhưng trên thực tế, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, buổi chiều trước khi đi ra ngoài anh đã bóp nát chiếc máy nghe trộm, coi như là một cách cảnh cáo đám người cùng ngành. Theo như sự hiểu biết của anh về ngành này, thứ nhất, trong thời gian ngắn thì sát thủ hẳn sẽ không ra tay lần nữa. Thứ nữa là, muốn câu được con cá lớn đã trốn rồi thì chắc chắn phải thả mồi nhử, nếu không một ngày 24 giờ anh đi theo sát Vương Lệ Trân, người ta muốn tìm cơ hội để ra tay cũng không có.
Trong hư có thực, trong thực có hư, Long Thiên tự cảm thấy khâm phục sự thông minh lanh lợi của chính mình.
Tổng cộng có hơn 30 người tham gia phỏng vấn, cũng chỉ có Long Thiên và một thanh niên ba hoa chích choè khác là được nhận vào vị trí này, những ứng viên khác đều quăng ánh mắt đố kỵ và ganh ghét về phía bọn họ, trong lòng không vui vẻ gì rời khỏi tập đoàn. Hai người, Long Thiên được làm Giám đốc nhân sự mới còn người thanh nhiên kia thì phải bắt đầu công việc từ một nhân viên bình thường, cùng nhau bước vào phỏng vấn mà kết quả của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
Tuy nhiên, người thanh niên kia cũng khá rộng lượng, không hề đố kỵ Long Thiên mà ngược lại còn hồ hởi chạy qua chào hỏi một tiếng: “Người anh em, giỏi quá nha, anh cũng coi như là một thành phần chủ chốt của buổi phỏng vấn hôm nay đó”.
Long Thiên khiêm tốn nói: “Gặp may mà thôi”.
Người thanh niên len lén đánh giá chiếc đồng hồ nam dòng kinh điển hiệu Breguet, chiếc đồng hồ này thuộc loại siêu cao cấp, giá bán cao nhưng không phải ai cũng mua được, so với chiếc đồng hồ Jaeger LeCoultre dòng master trị giá hơn một trăm nghìn tệ của mình thì cao hơn hẳn một đẳng cấp.
Người thanh niên không khỏi âm thầm thở dài, hơn nữa đều là người trong ngành với nhau nên anh ta chủ động kéo gần khoảng cách: “Tôi tên là Phạm Thái Nhàn, người anh em tên gì vậy?”
Phạm Thái Nhàn, đọc lái thành cơm mặn quá, cái tên này nghe có chút quái gở, nhưng mà đối phương đã nhiệt tình như thế thì Long Thiên cũng đành tự giới thiệu bản thân. Phạm Thái Nhàn nghe đến tên của Long Thiên xong thì có chút ngạc nhiên, sau đó mới vui vẻ nói: “Ha ha, xem ra sau này chúng ta chính là tình địch rồi”.
“Anh đến đây vì Vương Lệ Trân?”, Long Thiên cau mày, chỉ cần là người đẹp thì bất luận cô ta có muốn hay không, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc hấp dẫn đám ong bướm. Từ cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn có thể thấy được, anh ta chính là loại con cháu nhà giàu có điển hình, kiểu ăn mặc chẳng khác gì đang cố gắng dát hết tiền lên người, nghĩ đến đây Long thiên cũng thầm cảm thấy may mắn vì có ông chủ Liêu trấn giữ ở đây, nếu không công ty này chỉ sợ là không phải chỉ có dạng con cháu nhà giàu vì gái mà đến đâu.
Phạm Thái Nhàn dường như chưa giác ngộ được thân phận tình địch giữa hai người nên không những không giương cung bạt kiếm với anh mà ngược lại còn có thái độ ôn hoà vui vẻ, bộ dáng giảng giải đạo lý với anh: “Người anh em, anh đừng vội trợn mắt lườm tôi, người đẹp thì ai mà chẳng yêu, nhất là đối với người đẹp hiếm có như Vương Lệ Trân, ai từng gặp rồi mà không điên đảo thần hồn chứ. Anh đừng giận, tôi chẳng qua chỉ là nói chuyện người thật việc thật, tôi có lọt được vào mắt xanh của Vương nữ vương hay không, không phải đều dựa vào anh hết hay sao?”
Câu này quả thực có chút kỳ lạ, Long Thiên cười nói: “Vậy anh Phạm có lẽ sẽ phải thất vọng rồi”.
“Tôi rất tự tin nhé”, Phạm Thái Nhàn móc bao thuốc lá ra đang định mời thì đúng lúc nhìn thấy gái già Hoàng Phương Phi đi đến, anh ta không muốn hóng chuyện giữa hai người họ cho nên cất bao thuốc đi nói: “Tôi đi trước đây, không muốn nghe giọng hách dịch của con hồ ly hoang dại kia nữa, sau này mọi người sẽ còn gặp nhau thường xuyên, mong được chỉ giáo nhiều hơn”.
Long Thiên không nói thêm lời thừa nữa, mời thần về dễ tiền thần đi khó, cũng không định uy hiếp đối phương cấm được làm bừa, một người đã từng là công tử bột ăn chơi trác táng như Long Thiên cũng hiểu được, nếu anh làm vậy khéo lại biến lợn lành thành lợn què cũng nên.
Xoay người lại, vừa hay đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phương Phi, có một số phụ nữ khi đến độ tuổi nhất định nào đó sẽ đánh mất đi giá trị của bản thân, nhưng cũng có một số phụ nữ cho dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại toát ra một sức hút mạnh mẽ từ sự chín chắn và từng trải, khiến cho vô số đàn ông phải khuất phục, Hoàng Phương Phi chính là loại thứ hai.
“Giám đốc Long, chào anh”, Hoàng Phương Phi vừa cười nói vừa đưa tay ra.
Long Thiên cũng nở nụ cười thân thiện đưa tay ra nắm nhẹ tay của Hoàng Phương Phi, nhưng động tác lại rất nhanh chứ không hề lưu luyến bàn tay nhỏ bé ngọc ngà. Long Thiên hiển nhiên là hiểu được đàn bà độ tuổi này mạnh mẽ như hổ vậy, đạo hạnh mà không đủ thì tốt nhất không nên dây vào, tránh cho sau này còn chưa chiếm được lợi gì đã ám mùi lẳng lơ.
Hoàng Phương phi không hề để ý đến sự cẩn thận của Long Thiên mà tiếp tục nói: “Hôm nay có rảnh không?”
Gái già chủ động mời?
Bị tấn công ngược?
Trong đầu Long Thiên đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ hoang đường, sau khi cố gắng loại bỏ suy nghĩ không thực tế này mới mở miệng nói: “Chị à, tôi vừa mới có cuộc hẹn với một em gái, chỉ đành hẹn chị lần sau vậy”.
Đây là một trong số ít lần mà Hoàng Phương Phi bị người ta từ chối, vốn dĩ cô ta chẳng qua muốn đến chuyển lời mà thôi, ông chủ Liêu muốn mời Long Thiên tối nay đi ăn cơm, cũng coi như để chúc mừng giám đốc mới nhậm chức, chẳng qua là lúc nãy khi phỏng vấn, Liêu Hồng và Long Thiên có chút đối địch nhau cho nên mới để Hoàng Phương Phi tới đây mời. Cũng chỉ vì tâm lý tò mò của gái già nên cô ta cố ý không nói hết nửa câu còn lại, điều này khiến cho câu chuyện mang theo chút mập mờ, đáng tiếc vốn chỉ là một câu đùa vô hại của Hoàng Phương Phi lại bị tên nhóc có mắt như mù này thẳng thừng từ chối, nhưng mà câu “chị” kia cũng đã kéo gần khoảng cách giữa cả hai”.
Hoàng Phương Phi không hề cố tình thể hiện sự bất mãn, chỉ giải thích nói: “Vậy tôi chỉ đành phải nói với ông chủ Liêu một tiếng, đợi mấy ngày nữa lại giúp cậu tổ chức một buổi tiệc chào mừng”.
Chương 34: Gặp lại người yêu cũ
“Vậy nhờ chị giúp tôi giải thích với ông chủ Liêu chút nhé”, Long Thiên nói bằng giọng đúng mực, ít nhất thì đó cũng là cấp trên của mình, lúc cần giữ thể diện thì cũng phải giữ thể diện.
Gái già có chút than vãn nói: “Cậu cũng ra vẻ ta đây quá nhỉ, đến tôi mà cũng bị từ chối, thế nào, chê chị lớn tuổi à, không được trẻ trung xinh đẹp như cô bé Mộc Tiểu Nhã kia hả?”
Đột nhiên bị công kích, Long Thiên chỉ đành phải tiếp chiêu: “Chị à, chị đang nói gì vậy, chẳng qua là chị bị muộn hơn một bước thôi, nếu như chị mà đến trước thì tôi chắc chắn sẽ đi theo chị ngay mà không cần nhiều lời!”
“Cậu nhớ câu này nhé, lần sau không được cho tôi leo cây nữa đâu đấy!!!”, trước khi đi gái già còn nháy mắt một cái khiến cho Long Thiên có chút không chịu nổi.
Dùng ánh mắt tiễn gái già rời đi, ngày mai là ngày Long Thiên chính thức nhậm chức, cho nên chiều hôm nay hầu như không có việc gì làm nữa cả, thấy thời gian cũng hòm hòm nên gửi một tin nhắn cho Mộc Tiểu Nhã rồi đi đến quán cafe hôm qua ngồi để giết thời gian. Đợi đến 6 rưỡi thì Mộc Tiểu Nhã mới xuất hiện với gương mặt đầy vẻ xin lỗi, Long Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Lại bị sắp xếp thêm việc à?”
Long Thiên nói trúng tim đen, Mộc Tiểu Nhã chỉ đành bất đắc dĩ cười ngây ngô, coi như là ngầm thừa nhận. Long Thiên cũng bất đắc dĩ theo, tính cách cô bé này một ngày mà không chịu thay đổi thì sẽ phải chịu thêm một ngày bị người ta bắt nạt, càng khiến người ta cạn lời hơn nữa là cô bé này lại là loại người tốt kinh điển trong truyền thuyết, đừng nói đến việc bật lại người ta, khéo bị người ta mang đi bán rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa.
Long Thiên vốn có ý định trông thấy bất bình rút đao tương trợ nên mở miệng nói: “Hay là cô liệt kê một danh sách ra, ghi hết tên những người thường hay bắt nạt cô lại, anh giúp cô đi xử lý bọn họ”.
Cô bé ngốc nghếch lập tức lắc đầu nói: “Không được, đều là công việc mà thôi, làm nhiều làm ít cũng vậy cả, mọi người cũng vất vả, anh đói bụng rồi đúng không, chúng ta ra ngoài ăn đi”.
Đã nói đến thế rồi, Long Thiên cũng không tiện nói thêm nữa, đứng dậy đưa Mộc Tiểu Nhã đi ra ngoài bắt xe. Mộc Tiểu Nhã mời khách thì đương nhiên phải do anh dẫn đường rồi, hai người rất nhanh đã đến trước cửa một nhà hàng Pháp cao cấp, khả năng quan sát sắc mặt của Long Thiên đã được chau rèn rất kỹ rồi, làm gì có chuyện không nhìn ra cô bé này lần đầu tiên được đến một nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm. Mặc dù bên ngoài vẫn đang cố gắng giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang run.
“Hay là đổi chỗ khác?”
“Không, ở đây đi”.
Ăn một bữa ở đây khéo tiêu hết cả tháng tiền lương của Mộc Tiểu Nhã rồi, chẳng qua nếu đã đồng ý mời đối phương thì không thể quá keo kiệt, hơn nữa cô ấy cũng coi như biết được thân phận của Long Thiên, là vị hôn phu của phó chủ tịch, chắc chắn cũng là con nhà lắm tiền, nếu như mời anh ăn mấy quán ven đường thì bản thân Mộc Tiểu Nhã cũng thấy xấu hổ.
Thấy đối phương kiên trì, Long Thiên chỉ đành phải thuận theo ý của cô bé, cùng lắm thì chút nữa anh sẽ âm thầm đi thanh toán là được, để con gái mời ăn cơm không phải là phong cách trước giờ của Long Thiên.
Long Thiên nắm lấy bàn tay của Mộc Tiểu Nhã, có lẽ bởi vì lần đầu tiên được bước vào một nhà hàng cao cấp như vậy nên Mộc Tiểu Nhã có chút căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Long Thiên cũng không cười chê mà chỉ kéo cô ta đi về phía trước, cũng không định nói những câu trêu đùa khiến người ta dễ hiểu lầm.
Long Thiên rất tâm lý chọn một vị trí ở gần cửa sổ, cách xa những thực khách khác cũng hạn chế được những ánh mắt tò mò, có lẽ có thể khiến cho Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn thư giãn. Sau khi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ không bởi vì hai người ăn mặc bình thường mà tỏ ra coi thường, Long Thiên hỏi Mộc Tiểu Nhã muốn ăn gì, Mộc Tiểu Nhã nói ăn gì cũng được, Long Thiên hiểu nên dứt khoát tự giác gọi món.
Nhân viên phục vụ vẫn đang duy trì nụ cười, bị cách phát âm tiếng Pháp lưu loát của Long Thiên làm cho kinh ngạc nên không dám xem thường đôi tình nhân nhìn giống như nghèo khổ này.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mộc Tiểu Nhã mang theo gương mặt sùng bái nói: “Tiếng Pháp của anh giỏi quá”.
“Chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì cô cũng có thể làm được”, Long Thiên bề ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa cái môn học mà năm nào kiểm tra cũng lôi hết tám ngoại ngữ vào bài thi. Nếu như không thi đỗ thì sẽ có các kiểu hình phạt quái gở đang chờ đợi, liên quan đến tính mạng thì có thể không giỏi được à?
Mộc Tiểu Nhã rõ ràng cách thế giới đó của Long Thiên rất xa, cô ấy chỉ ngây thơ dùng đôi tay chống cằm nói: “Tôi thực ra cũng muốn học đó, nhưng mà đến bây giờ đến phân biệt cách phát âm tiếng Anh tôi còn chưa hiểu, lúc đi học giáo viên toàn nói tôi ngốc, có lẽ bị nói nhiều nên bây giờ tôi thành ngốc thật rồi”.
“Trước đây lúc tôi còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng chỉ vào đầu tôi mắng, loại người cặn bã như tôi sau này chỉ có thể đi ăn xin mà thôi, nhưng tôi cũng có đi ăn xin đâu?”, Long Thiên nhún vai nói: “Cho nên, lời những người đó nói cô đừng quá để tâm, cứ sống đúng với bản chất của mình là được, hơn nữa ngốc chút cũng tốt, người thông minh thích làm phức tạp hoá vấn đề, dễ bị đi vào chỗ bế tắc. Mặc dù cũng có không ít người đã phá vỡ bế tắc để thoát ra, nhưng đa phần đều là tự ép mình đến chết”.
Mộc Tiểu Nhã bất giác nói: “Nghe anh nói quả thực thú vị, mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều”.
“Đúng rồi, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục vòng kiểm tra sức khoẻ lần trước nhé”, Long Thiên vừa được khen đã lộ nguyên hình, cười một cách gian manh.
Mộc Tiểu Nhã lườm tên xấu xa không xứng được khen nói: “Hừ! Anh còn dám nhắc tới chuyện này, lần trước suýt chút nữa là bị anh lừa, suýt chút nữa chịu thiệt!”
Long Thiên coi như lẽ đương nhiên nói: “Cô ngốc như thế, không lừa cô thì lừa ai?”
Mộc Tiểu Nhã bỗng nhụt trí nói: “Tôi quả thực là rất ngốc…”.
Sợ cô bé này lại bắt đầu tự ti, Long Thiên vội vàng nói: “Đến mức như vậy không, chẳng phải là kiểm tra sức khoẻ thôi sao, cùng lắm thì chút nữa tôi cũng để cho cô kiểm tra một chút, có qua qua lại, cô cũng không thiệt thòi, đừng có bày ra biểu cảm như vậy”.
Mộc Tiểu Nhã nhếch miệng cười, người ngốc thì được hưởng phước của người ngốc, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, đúng là có chút ngưỡng mộ.
Long Thiên ba hoa chích choè trong cả bữa cơm, Mộc Tiểu Nhã thỉnh thoảng sẽ tiếp lời nhưng chủ yếu thời gian là ngồi nghe anh kể chuyện trên trời dưới biển khiến cho tiếng cười của Mộc Tiểu Nhã không ngớt lúc nào. Một Bạch Diêm Vương khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật thế mà lại dụng tâm để đi nịnh một cô gái nhỏ, cũng không biết là xuất phát từ sự yêu thích với cô gái này hay là bởi mắc nợ chuyện Hoa khôi tóc đuôi gà năm đó, hoặc là chỉ có người mà nội tâm lúc này đang cố gắng hung dữ nhưng nhưng cách doạ dẫm người ta lại có chút thê lương mới hiểu được.
Sau khi ăn uống no nê, Long Thiên lấy lý do đi vệ sinh để đi thanh toán hoá đơn, đợi sau khi thanh toán xong quay lại mới phát hiện Mộc Tiểu Nhã vốn đầu óc đơn giản giờ hai mắt đang đỏ hoe, lần theo ánh mắt đi xem thì trông thấy một đôi tình nhân đang thể hiện tình yêu nồng nhiệt mà chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Long Thiên ngồi xuống chỗ mình, thăm dò hỏi: “Người yêu cũ?”
Mộc Tiểu Nhã không nói gì, bên ngoài cửa sổ đột nhiên mưa to gió lớn, cô gái trước mắt giống như một cọng cỏ nhỏ không nơi nương tựa, từ sau ánh mắt này, Long Thiên bèn xác định phải để cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn bất cứ ai.
Chương 35: Tóc đuôi gà
Trong hai mươi mốt năm cuộc đời mọi thứ luôn ở trong một quỹ đạo yên ả của Mộc Tiểu Nhã, chỉ có duy nhất hai lần làm việc đi quá giới hạn, một là yêu đương sớm vào năm cấp ba, hai là vì đối tượng yêu đương sớm Lăng Phong đã từ bỏ cơ hội học đại học mà đi làm thêm kiếm tiền nuôi cái gã đàn ông bất tài này.
Mộc Tiểu Nhã rất đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến người ta tức lộn ruột, Lăng Phong dường như chỉ cần dùng mấy bông hoa hồng kèm theo mấy lời đường mật đã lừa được Mộc Tiểu Nhã lúc đó còn đang học cấp ba. Đương nhiên Lăng Phong có vẻ ngoài khá đẹp trai mới là nguyên nhân chủ yếu. Một đôi mắt đào hoa thêm ngũ quan tinh tế và làn da trắng nõn trông không khác gì mấy idol Hàn Quốc trong ti vi, có cô gái nào mà cưỡng lại được rơi vào lưới tình?
Lăng Phong chính xác là một đống bùn nhão không thể trát được lên tường, một gã bất tài thực sự, năm gã cấp ba gia đình gặp biến cố, một vụ tai nạn đã khiến gã trở thành cô nhi, vốn dĩ hoàn cảnh gia đình Lăng Phong rất khá cho nên gã lập tức sa ngã, từ một anh chàng đẹp trai nhất trường bắt đầu trở nên nghiện rượu, tiêu hết số tiền tiết kiệm còn lại của gia đình, thậm chí sau này còn nghiện ngập, mà cho dù như vậy thì Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề bỏ rơi gã, một ngày đi làm thêm ba ca để kiếm tiền nuôi cái người thiếu niên mà trong mắt cô ấy cho rằng chỉ là tạm thời mê muội. Bố mẹ cô ấy cũng vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với cô, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề hối hận.
Khi yêu một người, thì nên bao dung đối phương một cách vô điều kiện, chẳng lẽ không đúng sao?
Mộc Tiểu Nhã ôm suy nghĩ ngây thơ như vậy càng lún càng sâu, nhưng sự cố gắng của cô ta trong mắt Lăng Phong không phải là cứu vớt mà giống như đó là lẽ đương nhiên. Tiền lương mỗi tháng của Mộc Tiểu Nhã đều đưa hết cho Lăng Phong, Lăng Phong không biết hối cải mà vẫn cầm tiền mồ hôi nước mắt, thậm chí rửa bát đến mức hai bàn tay bật máu của Mộc Tiểu Nhã để đi chơi bời rượu chè, đến cuối cùng hết tiền tiêu, Lăng Phong còn định mang Mộc Tiểu Nhã còn non dại đi bán, còn lạnh lùng cười nói chắc chắn sẽ bán được giá cao, quả là bi kịch.
Nhưng chính vì tên đàn ông tệ hại như vậy, Mộc Tiểu Nhã mới quyết tâm bỏ đi, mỗi lần cô ấy hạ quyết tâm rời xa gã đàn ông này thì gã lại dùng lời nói ngon ngọt và hứa hẹn để lừa cô quay lại. Hơn một năm đó, gã giống như một con quỷ hút máu mà Mộc Tiểu Nhã chính là túi máu cho gã, chỉ có thể cung phụng nuôi hắn không có điểm dừng, lúc cần thì dùng lời ngon ngọt nịnh nọt, lúc không cần ném cô sang một bên chẳng thèm ngó ngàng đến, có lúc thậm chí còn tay đấm chân đá với cô.
Mộc Tiểu Nhã đều âm thầm chịu đựng tất cả những điều này, còn ngây thơ cho rằng người đàn ông này sẽ thay đổi, trở lại thành chàng trai đẹp trai nhất trường năm đó.
Cuối cùng vào một năm trước, người đàn ông này đưa một người phụ nữ khác đến trước mặt Mộc Tiểu Nhã, người phụ nữ này rất xấu nhưng lại rất giàu có, đủ để thay thế túi máu Mộc Tiểu Nhã này, cho nên gã ta hầu như không cần đến Mộc Tiểu Nhã nữa. Lăng Phong mặt dày nói Mộc Tiểu Nhã không ra gì, giống như nói vậy thì gã có thể chia tay Mộc Tiểu Nhã một cách đường hoàng, Mộc Tiểu Nhã khổ sở xin xỏ gã quay lại, nhưng đối phương lại cho cô một cái tát rồi mắng cô là loại phụ nữ đê tiện, không có tiền cũng học người ta nuôi trai bao.
Đêm đó, Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn hết hy vọng, cô uống đến mức say mèm suýt chút nữa đã bị đám đàn ông vô gia cư trên đường cưỡng hiếp, may là có Vương Lệ Trân đi ngang qua tự nhiên nổi lòng nhân từ cứu giúp, sau này cũng chính là cô ấy sắp xếp việc làm cho cô, cho nên nửa năm nay cho dù cô có ngày ngày bị người ta mắng thì Mộc Tiểu Nhã cũng chưa từng cãi lại.
Nửa năm thời gian, Mộc Tiểu Nhã cho rằng mình đã có thể buông bỏ được mọi thứ trong quá khứ, nhưng mà bây giờ khi cô nhìn thấy người đàn ông kia với người phụ nữ khác lần nữa thì cô mới hiểu được, từ trước đến giờ cô chưa từng buông bỏ, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần khiến người ta giận sôi ruột thậm chí có chút ngốc nghếch ấy. Mọi thứ đều chưa từng thay đổi, cô vẫn yếu đuối, thậm chí còn không dám để đôi cẩu nam nữ kia trông thấy mình, sợ sẽ lại bị bọn họ sỉ nhục thêm lần nữa.
Chẳng qua lần này khác hơn là bởi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác nữa, một người vừa mới nhìn đã cảm thấy cô cần phải sống tốt hơn bất cứ ai.
Long Thiên thấy Mộc Tiểu Nhã không trả lời, xoay người liên đi về phía đôi tình nhân đang thắm thiết kia, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại vội vàng vươn tay kéo anh lại, lắc đầu nói bằng giọng như đang khẩn cầu: “Chúng ta đi thôi!”
“Chỉ là đi qua chào hỏi thôi”, Long Thiên cố gắng để giọng nói của mình có vẻ ôn hoà hơn.
Mộc Tiểu Nhã đến cuối cũng cũng không buông tay, ngược lại đôi tình nhân vừa nhìn đã thấy cực kỳ không xứng bên kia đã phát hiện ra hai người bọn họ. Trong mắt người đàn ông không hề có chút áy này, ngược lại còn loé lên ý cười lạnh lùng, bà chị giàu có béo đến mức chảy cả mỡ ra thì càng kiêu căng hơn, bọn họ hướng thẳng về phía bên này công kích: “Ôi chà, đây không phải là loại đê tiện năm đó hay sao? Thế nào, vẫn còn nhớ mãi không quên chồng tôi nên theo dõi chúng tôi đến tận đây là muốn làm gì?”
Bà chị giàu có rất to béo mà cũng không sợ bị mất thể diện, vừa nhìn đã biết là cậy vào mình có chút tiền mà không coi ai ra gì, Lăng Phong đi theo phía sau, cực giống một tên thái giám ngày xưa, chẳng qua cũng chỉ là chó dựa hơi chủ mà thôi, cho dù phải làm kẻ vô ơn thì cũng buộc phải mặt dày mà tỏ vẻ hiên ngang đi qua.
Vành mắt Mộc Tiểu Nhã đỏ hoe, chẳng nói năng gì, chỉ là rụt người lại trốn phía sau lưng Long Thiên theo phản xạ tự nhiên, thấy có một người đàn ông chặn lại, bà chị giàu có không những không bớt ra vẻ mà ngược lại còn càng kiêu căng hơn: “Sao nào, định tìm được một người đàn ông rồi thì đến để lấy lại mặt mũi à? Được, tôi đứng ở đây, có ngon thì đến đây mà lấy lại cái tát năm đó tôi cho cô đi!”
Lăng Phong thấy vậy thì thêm dầu vào lửa: “Mộc Tiểu Nhã, không ngờ là con mắt thẩm mỹ của cô tệ thế, lại đi tìm một tên nhà quê à, ối chà, sớm biết thì năm đó tôi lấy luôn lần đầu tiên của cô đi cho rồi, miễn cho loại rác rưởi này chiếm được hời!”
Cục diện này không thể nói là đang giương cung bạt kiếm, nhưng tính ra vẫn là một trận đấu khẩu. Một lớn một nhỏ đang dùng thứ ngôn ngữ gì đó mà người ngoài không thể nào hiểu được để nói chuyện với nhau. Người phụ nữ tên là Hoàng Phương Phi và trưởng bộ phận sản xuất Lâm Bằng đương nhiên là là không hiểu những gì họ đang nói. Mặc dù trình độ tiếng Anh của hai người khá tốt, nhưng lại chẳng biết tí gì tiếng Đức và tiếng Pháp cả. Đã vậy ba ngôn ngữ này lại còn trộn lẫn với nhau thì chỉ còn cách đoán mò. Nhưng mà dù nghe không hiểu nội dung cuộc trò chuyện này, nhưng ít nhất thì từ biểu hiện tự tin kia của Long Thiên có thể thấy có lẽ anh đã chèn ép được độ tồn tại của người có biệt hiệu là Hồng sát thủ này.
Trưởng bộ phận nhân sự Liêu Hồng chính là nhân viên kỳ cựu của công ty, ông ta đã sát cánh cùng với Chủ tịch tập đoàn Vương Thị - Vương Chấn Đào giành lấy thiên hạ, trong nội bộ tập đoàn thì ông ta có quyền biểu quyết bất cứ việc gì. Nhân vật tai to mặt lớn thế này, đừng nói là đến phỏng vấn Long Thiên, ngay cả con ông cháu cha tài năng như Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi cũng không dám tùy tiện đắc tội, khi gặp mặt bọn họ còn phải gọi một tiếng “Ông Liêu”, mà ngữ điệu lại còn phải khiêm tốn nữa, nào có dám dùng giọng điệu tranh luận như người thanh niên đứng trước mặt này chứ.
Lâm Bằng thầm thở dài, đúng là nghé con không sợ cọp. Nếu đắc tội với Liêu Hồng thì dù biểu hiện có ưu tú thế nào cũng chẳng được gì, có thể trúng tuyển hay không còn phải dựa vào câu nói của Liêu Hồng. Thanh niên hiện giờ là thế đấy, ỷ vào việc bản thân có tí thông minh thì cho rằng mình có thể không coi ai ra gì, không biết rằng cái kiểu thông minh vặt thế này chỉ nhận lại cái tát phũ phàng của hiện thực thôi.
Người Hoa Hạ xem trọng đạo Trung Dung, thể loại hung hăng thích thể hiện thế này thì đi đến đâu cũng sẽ không được hoan nghênh, trái lại còn có thể chết rất thảm. Mặc dù Lâm Bằng rất kinh ngạc khi người thanh niên trước mặt này dám quyết đoán khiêu chiến với hiện thực, nhưng Lâm Bằng lại không xem trọng. Hắn ta đã gặp được không ít người không thấy quan tài không đổ lệ. Cuối cùng khi bản thân máu me khắp người mới chịu ngoan ngoãn, học cách cụp đuôi lại để đối xử với người khác. Đương nhiên người trước mặt này không phải là một ngoại lệ.
Lâm Bằng yên lặng đứng xem, hắn ta nghĩ cách lát nữa phải nịnh nọt thế nào, chỉ cần có thể khiến cho Liêu Hồng vui vẻ là được.
Cô nàng Hoàng Phương Phi thì có một cái nhìn khác. Có lẽ những người phỏng vấn trước đó đều quy củ quá mức, bây giờ bất ngờ xuất hiện một cái gai nhọn cũng khá thú vị. Đương nhiên quan trọng nhất chính là người thanh niên dám khiêu chiến với Liêu Hồng này quả thật là có chút bản lĩnh. Trình độ tiếng Anh cấp tám không khó, dù sao thì ngay từ tiểu học đã bắt đầu học tiếng anh như một môn chính. Chỉ cần cố gắng một chút thì không cần thiên phú cũng có thể nói lưu loát được tiếng Anh, nhưng còn tiếng Đức và tiếng Pháp thì hơi biến thái một chút. Trừ khi sự cố chấp với hai loại ngôn ngữ này đạt đến trình độ nhất định, nếu không thì sẽ có rất ít người lãng phí sức lực của mình vào mấy chuyện vô bổ này.
Người thanh niên trước mặt nhiều nhất cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mà Hoàng Phương Phi có quen biết không ít những người ở tầm tuổi này. Rất nhiều người cũng có thể thông thạo được ba ngoại ngữ này, nhưng bọn họ lại không có bản lĩnh khiêu chiến với Liêu Hồng. Không ai tưởng tượng được người thanh niên trước mặt này lại thật sự có năng lực hơn hẳn người thường như vậy. Theo cô ta nghĩ, nếu như Liêu Hồng thật sự kiên quyết không chọn người này, thì cô ta sẽ liều mình đắc tội với Liêu Hồng để tuyển tên nhóc này vào phòng kinh doanh. Không vì lí do gì cả, chỉ vì người này dám khiến cho Hồng sát thủ kinh ngạc thôi.
Một buổi phỏng vấn không hiểu sao lại biến thành một buổi tranh luận, càng không hiểu sao Long Thiên lại biến thành người dẫn dắt. Mới đầu là hai người đối đáp, sức lực ngang nhau, nhưng dần dần biến thành một mình Long Thiên nói, còn Liêu Hồng thì im lặng lắng nghe. Điều kỳ lạ là Hồng sát thủ nổi tiếng không dễ nói chuyện, vậy mà ông ta lại không ra lệnh đuổi người. Thậm chí Hoàng Phương Phi còn đưa cho Long Thiên một cốc cà phê. Long Thiên đứng dậy nhận lấy sau đó uống một ngụm rồi tiếp tục nói, rất ra dáng quyết tâm nói chuyện một mất một còn ông lão này!
Lâm Bằng thấy Long Thiên có chút quá đáng, hắn ta định mở miệng nhắc nhở Long Thiên nên im lặng, nhưng mà mới ho lên một tiếng thì Liêu Hồng đã trừng mắt liếc hắn ta một cái, rõ ràng là bất mãn với chuyện Lâm Bằng quấy rầy lời nói của Long Thiên. Lâm Bằng thấy hơi mơ hồ, chẳng lẽ thật sự tính để cho tên nhóc này gân đầu gân cổ lên diễn kịch hả?
Mười phút sau, cuối cùng Long Thiên cũng ngừng lại bài diễn thuyết tích hợp ba ngôn ngữ, anh nói xong thì ngữ điệu của Liêu Hồng có chút kích động: “Long Thiên, kết thúc phỏng vấn, chờ nửa tiếng nữa sẽ có thông báo".
Thế là cuộc phỏng vấn hai mươi phút tuyệt vời hiếm thấy này đã kết thúc ở đây. Vì sao lại nói là tuyệt vời hiếm thấy, đơn giản là vì người đến phỏng vấn còn nói nhiều hơn cả người phỏng vấn. Con nghé con này cũng được đấy, phỏng vấn hai mươi phút thì hai phần ba thời gian là anh nói chuyện, còn người khác thì lắng nghe. Làm ra vẻ giống như đây là địa bàn của mình vậy.
Long Thiên đứng dậy, anh không quên mất lễ nghi cần có, thế nên đã khom người chào ba người rồi rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người Liêu Hồng, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lâm Bằng bị Hồng sát thủ trừng mắt nên không dám biểu hiện gì, còn Hoàng Phương Phi thì hỏi: “Ông Liêu, cũng chỉ có ông mới nghe hiểu được mấy ngôn ngữ kia, có thể nói cho chúng tôi biết những gì hai người nói không?”
Liêu Hồng nhấp một ngụm cà phê trên bàn, giọng điệu bình tĩnh: “Mới đầu tôi chỉ hỏi mấy vấn đề về chuyện tài nguyên nhân lực thôi, cậu ta trả lời không có gì lạ cả, đều có ở trên sách vở hết. Sau đó tôi nghĩ tên nhóc này cũng quá là kiêu ngạo rồi, nên tôi muốn dập tắt khí thế của cậu ta, thế là mới hỏi một chút vấn đề chuyên nghiệp không có trên sách vở. Tôi cũng không hy vọng xa vời là cậu ta có thể đưa ra được cái nhìn gì đó, nhưng mà cậu ta lại nói được. Hơn nữa chỉ là thuận miệng nói ra mấy câu thôi cũng có thể viết luôn thành một bài luận văn. Quan trọng nhất là cậu ta có thể phối hợp nhuần nhuyễn cả ba ngôn ngữ, có lẽ là không dừng lại một giây nào. Điều này có thể chứng minh cái gì, chứng minh ngay từ đầu cậu ta không phải học thuộc lòng hết rồi đến đây, mà là phát huy ngay lúc đó. Liêu Hồng tôi đây gặp qua không ít thiên tài rồi, nhưng chưa từng thấy ai biến thái thế này!”
Lâm Bằng không thể tin nói: “Tên nhóc này từ đâu chui ra vậy?”
“Không biết, nhưng đây tuyệt đối là một nhân tài”, Hoàng Phương Phi nói: “Ông Liêu, bộ phận nhân sự của ông có muốn người này hay không, nếu không muốn thì đưa cho bộ phận kinh doanh của chúng tôi đi. Tôi rất cần những nhân tài có bản lĩnh lại cẩn thận thế này".
Chương 32: Vượt qua phỏng vấn
Liêu Hồng cũng cười nói: "Tiểu Phi, đừng nghĩ tới việc cướp người. Phía bên trên đã sắp xếp cả rồi. Có nói với tôi cũng vô dụng. Người đó đã được bổ nhiệm vào bộ phận nhân sự".
Bây giờ ngay cả Hoàng Phương Phi cũng có chút kinh ngạc, trên Liêu Hồng cơ bản chỉ có mấy người lãnh đạo cấp cao, trong số đó còn có phó chủ tịch Vương Lệ Trân, gần đây có tin đồn rất lớn về anh chàng rể hiền, chả trách sao tên lại quen như thế, hơn nữa tuổi tác cũng trùng khớp.
Hoàng Phương Phi mỉm cười, muốn tìm một thời điểm thích hợp để làm quen, cho dù tin đồn có phóng đại cỡ nào, dù có đúng hay không thì mon men làm quen sớm hơn vẫn tốt hơn.
Liêu Hồng nói cho Lâm Bằng kết quả phỏng vấn rồi bảo hai người rời khỏi phòng họp, đương nhiên không quên bảo Lâm Bằng nửa giờ sau thông báo kết quả phỏng vấn.
Sau khi Lâm Bằng và Hoàng Phương Phi mang theo suy nghĩ riêng rời khỏi phòng họp thì Liêu Hồng đã gọi một cuộc điện thoại: "Cô cả của tôi ơi, cô hay ghê đó! Cô ném cho tôi một củ khoai bỏng mà cũng không thèm quan tâm tôi có chịu được hay không. Theo ý xấu của cô thì tôi đã chăm sóc đặc biệt cho cậu cả rồi đó. Cậu ta đã vượt qua bài kiểm tra một cách vững vàng, nhưng bây giờ cậu ta đang trách tôi tại sao lại làm thế đây. Tôi cũng không quan tâm chuyện vợ chồng nhà cô đâu, nhưng cũng đừng lôi lão già nua ốm yếu như tôi vào chứ. Nếu không sau này khi cậu ta lên chức rồi sẽ xử tôi đầu tiên đấy. Tôi chuẩn bị mời cậu ta đi ăn tối, hy vọng có thể xua tan bất bình của cậu ấy đây".
“Ông Liêu, ông đừng phàn nàn nữa, tên kia thật sự đã trả lời hết tất câu hỏi của ông sao?", Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin.
Liêu Hồng xoa lông mày, ông ta nói không nên lời: "Cậu ta mà gọi là trả lời á? Đơn giản giống tát vào mặt ấy. Quá tàn nhẫn. Cậu ta dùng một bài báo cáo có thể so sánh với luận án ném thẳng vào mặt tôi đây này, bằng ba thứ tiếng đấy. Mẹ kiếp, mặt mũi của người có thể làm giáo sư giảng bài ở đại học Bắc Hải như tôi biết để ở đâu?"
Vương Lệ Trân ở đầu bên kia im lặng một lát rồi mới hỏi: "Liêu Hồng, ông không kết hợp với bố tôi lừa tôi đấy chứ?"
"Cô cả, thề với trời đất, tôi đã biết cô từ khi cô còn bé xíu, cô đã từng thấy tôi nói dối lần nào chưa? Cậu cả này dữ tợn quá, cô có thể nói thật cho tôi biết cậu ta chui từ chỗ nào ra được không?", vẻ mặt Liêu Hồng tràn đầy chua xót nói.
"Đừng lo lắng, anh ta không có cơ hội để trả đũa ông đâu, bởi vì anh ta hoàn toàn không phải là cậu cả như ông nói. Được rồi, tôi nợ ông một ân huệ. Con trai ông không phải muốn được chuyển sang bộ phận sản xuất sao, tôi đã đồng ý rồi, được chưa?"
Liêu Hồng kinh ngạc, cả người ông ta run lên, không còn giữ được bình tĩnh thường ngày: "Không phải nói đùa chứ?"
“Ông Liêu, ông nói đã chứng kiến tôi trưởng thành, vậy ông thấy có khi nào tôi nói dối chưa?”, Vương Lệ Trân vui vẻ nói.
Liêu Hồng mỉm cười mãn nguyện: "Được rồi, cô cả, cô đừng lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ coi Long Thiên như Bồ Tát sống. Như thế được không?"
“Không!”, người luôn luôn hòa nhã như Vương Lệ Trân đột nhiên nghiến răng: “Ông phải hành hạ chết anh ta. Nếu có thể đuổi anh ta ra khỏi Vương Thị thì đừng nói tới chuyển đơn vị, khi đó tôi sẽ trực tiếp đấy Lâm Bằng xuống cho con trai ông lên chức!"
Vương Lệ Trân cúp điện thoại, còn Liêu Hồng thì sững sờ, cô cả định chơi trò gì vậy, trâu bò đánh nhau sao lôi cả đám ruồi muỗi các ông vào thế?
"..."
Sau khi bước ra khỏi phòng họp mà vẫn chưa biết kết quả cuộc phỏng vấn thì Long Thiên vô cùng buồn bã, mặc dù tất cả những câu hỏi vừa rồi anh đều đã được trả lời được, nhưng chỉ cần tinh ý thì có thể thấy rằng Liêu Hồng có ý định chủ yếu nhằm vào anh. Anh nghĩ qua cũng biết là do vợ anh, anh cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi, nhưng chỉ sợ tính tình của anh quá cứng rắn làm mất lòng gã trọc đó, đến lúc đó người chịu thiệt chính là anh thôi.
Long Thiên đang suy nghĩ thì một cô gái đến gần anh rồi nói: "Anh Long, phỏng vấn thế nào rồi?"
Giọng nói có chút quen thuộc, Long Thiên ngẩng đầu nhìn thì thấy chính là cô nàng ngực bự mất não Mộc Tiểu Nhã, anh lập tức cười nói: "Sao cô lại xuống đây?"
Cô ấy chớp đôi mắt đáng yêu nói: "Tôi đặc biệt dành thời gian đến cổ vũ cho anh, anh đừng nói với chủ nhiệm nhé!"
"Nếu thế thì tôi được gì chứ?”, Long Thiên mỉm cười, ánh mắt anh đánh giá vòng một của Mộc Tiểu Nhã. Nếu ngực bự có thể kẹp chết người, thì Long Thiên sẵn lòng chết trong tay Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã đơn thuần không phát hiện ra suy nghĩ đen tối của Long Thiên, cô ấy vẫn hồn nhiên nói: "Tôi có thể mời anh ăn tối, dù sao cũng để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi ngày hôm qua".
“Chỉ ăn thôi hả?”, Long Thiên hiển nhiên có chút thất vọng, anh còn tưởng rằng Mộc Tiểu Nhã sẽ nói lời cổ quái giống như hứa hẹn, cuối cùng sau bữa ăn sẽ tự mình dâng đến miệng anh.
Mộc Tiểu Nhã sợ Long Thiên nghĩ mình keo kiệt nên lập tức giải thích: "Tôi vừa mới nhận lương, tôi hứa sẽ đưa anh đi ăn một bữa ngon miệng, tôi không thiếu tiền đâu!"
Long Thiên mỉm cười gật đầu, Mộc Tiểu Nhã, tò mò nói: "Buổi phỏng vấn của anh thế nào?"
"Tôi đều trả lời hết rồi, nhưng không biết bên kia có hài lòng hay không”, Long Thiên lắc đầu nói.
Mộc Tiểu Nhã hé miệng cười, cô ấy giơ tay lên làm động tác cổ vũ nói: "Nhất định có thể làm được, anh giỏi lắm!"
Long Thiên sững sờ, vì anh nhìn thấy một bóng dáng khác qua hành động của Mộc Tiểu Nhã. Trong ba năm học cấp 3, bóng dáng đó luôn tạo dáng như thế bất cứ khi nào anh gặp vấn đề và cảm thấy thất vọng. Nhìn Mộc Tiểu Nhã và người đó có chút giống nhau, chỉ là không cột tóc đuôi ngựa thôi.
Nhìn thấy Long Thiên sững sờ thì Mộc Tiểu Nhã khua tay trước mặt anh rồi tự hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Long Thiên phản ứng lại rồi cười khổ nói: "Nếu cô để tóc đuôi ngựa thì nhất định sẽ rất đẹp!"
Đây là lần thứ hai Long Thiên nói câu này. Bởi vì bản năng của phụ nữ nên Mộc Tiểu Nhã đương nhiên biết anh có chuyện xưa. Mặc dù cô ấy không biết cô gái kia là ai, nhưng Mộc Tiểu Nhã có thể nhìn thấy vẻ đượm buồn từ trong đôi mắt của Long Thiên. Nỗi buồn đó cũng không nhiều và rõ ràng, nó chỉ thoáng qua thôi.
Mộc Tiểu Nhã không hỏi thêm, vì cô ấy cảm thấy mối quan hệ của mình với Long Thiên không đủ thân để có thể hỏi câu nhạy cảm như vậy, cô ấy chỉ ngồi cạnh Long Thiên và chờ đợi kết quả với anh.
Nửa tiếng sau, Lâm Bằng thông báo kết quả phỏng vấn, Long Thiên lại bất ngờ có tên trong danh sách. Long Thiên không để ý điều này mà chỉ lặng lẽ quan sát Mộc Tiểu Nhã đang vui vẻ hét lên ở bên cạnh, cô ấy rất vui vẻ và dễ thương, cũng giống như cô bé tóc đuôi ngựa xinh đẹp hồi trước vậy, cô ấy luôn mừng rỡ phấn khích hơn bất cứ ai khác mỗi khi anh giành được giải thưởng.
Chương 33: Cọng cỏ nhỏ
Mộc Tiểu Nhã nhảy nhót quay trở lại bàn làm việc của mình, trước khi đi còn không quên dặn Long Thiên sau khi tan làm đi ăn tối với cô ấy. Người đẹp đã mở lời hẹn, Long Thiên cũng ngại không từ chối. Lần này đã được đề tên lên bảng vàng, tối lại còn thêm động phòng hoa chúc, cuộc đời không còn gì tuyệt vời hơn được nữa.
Đương nhiên Long Thiên cũng không hề quên công việc của mình, đợi Mộc Tiểu Nhã đi xa rồi mới cầm điện thoại di động lên gọi cho vợ nhà mình, cũng không hề giấu giếm mà xin phép để tối nay đi ăn cơm với Mộc Tiểu Nhã, đại khái trước 9 giờ tối sẽ về đến nhà, nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại thẳng cho anh. Vương Lệ Trân ở đầu dây bên kia cũng dứt khoát nói đồng ý, giọng nói vẫn lạnh băng như mọi khi.
Trông thì có vẻ như Long Thiên đang trốn việc, nhưng trên thực tế, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, buổi chiều trước khi đi ra ngoài anh đã bóp nát chiếc máy nghe trộm, coi như là một cách cảnh cáo đám người cùng ngành. Theo như sự hiểu biết của anh về ngành này, thứ nhất, trong thời gian ngắn thì sát thủ hẳn sẽ không ra tay lần nữa. Thứ nữa là, muốn câu được con cá lớn đã trốn rồi thì chắc chắn phải thả mồi nhử, nếu không một ngày 24 giờ anh đi theo sát Vương Lệ Trân, người ta muốn tìm cơ hội để ra tay cũng không có.
Trong hư có thực, trong thực có hư, Long Thiên tự cảm thấy khâm phục sự thông minh lanh lợi của chính mình.
Tổng cộng có hơn 30 người tham gia phỏng vấn, cũng chỉ có Long Thiên và một thanh niên ba hoa chích choè khác là được nhận vào vị trí này, những ứng viên khác đều quăng ánh mắt đố kỵ và ganh ghét về phía bọn họ, trong lòng không vui vẻ gì rời khỏi tập đoàn. Hai người, Long Thiên được làm Giám đốc nhân sự mới còn người thanh nhiên kia thì phải bắt đầu công việc từ một nhân viên bình thường, cùng nhau bước vào phỏng vấn mà kết quả của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
Tuy nhiên, người thanh niên kia cũng khá rộng lượng, không hề đố kỵ Long Thiên mà ngược lại còn hồ hởi chạy qua chào hỏi một tiếng: “Người anh em, giỏi quá nha, anh cũng coi như là một thành phần chủ chốt của buổi phỏng vấn hôm nay đó”.
Long Thiên khiêm tốn nói: “Gặp may mà thôi”.
Người thanh niên len lén đánh giá chiếc đồng hồ nam dòng kinh điển hiệu Breguet, chiếc đồng hồ này thuộc loại siêu cao cấp, giá bán cao nhưng không phải ai cũng mua được, so với chiếc đồng hồ Jaeger LeCoultre dòng master trị giá hơn một trăm nghìn tệ của mình thì cao hơn hẳn một đẳng cấp.
Người thanh niên không khỏi âm thầm thở dài, hơn nữa đều là người trong ngành với nhau nên anh ta chủ động kéo gần khoảng cách: “Tôi tên là Phạm Thái Nhàn, người anh em tên gì vậy?”
Phạm Thái Nhàn, đọc lái thành cơm mặn quá, cái tên này nghe có chút quái gở, nhưng mà đối phương đã nhiệt tình như thế thì Long Thiên cũng đành tự giới thiệu bản thân. Phạm Thái Nhàn nghe đến tên của Long Thiên xong thì có chút ngạc nhiên, sau đó mới vui vẻ nói: “Ha ha, xem ra sau này chúng ta chính là tình địch rồi”.
“Anh đến đây vì Vương Lệ Trân?”, Long Thiên cau mày, chỉ cần là người đẹp thì bất luận cô ta có muốn hay không, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc hấp dẫn đám ong bướm. Từ cách ăn mặc của Phạm Thái Nhàn có thể thấy được, anh ta chính là loại con cháu nhà giàu có điển hình, kiểu ăn mặc chẳng khác gì đang cố gắng dát hết tiền lên người, nghĩ đến đây Long thiên cũng thầm cảm thấy may mắn vì có ông chủ Liêu trấn giữ ở đây, nếu không công ty này chỉ sợ là không phải chỉ có dạng con cháu nhà giàu vì gái mà đến đâu.
Phạm Thái Nhàn dường như chưa giác ngộ được thân phận tình địch giữa hai người nên không những không giương cung bạt kiếm với anh mà ngược lại còn có thái độ ôn hoà vui vẻ, bộ dáng giảng giải đạo lý với anh: “Người anh em, anh đừng vội trợn mắt lườm tôi, người đẹp thì ai mà chẳng yêu, nhất là đối với người đẹp hiếm có như Vương Lệ Trân, ai từng gặp rồi mà không điên đảo thần hồn chứ. Anh đừng giận, tôi chẳng qua chỉ là nói chuyện người thật việc thật, tôi có lọt được vào mắt xanh của Vương nữ vương hay không, không phải đều dựa vào anh hết hay sao?”
Câu này quả thực có chút kỳ lạ, Long Thiên cười nói: “Vậy anh Phạm có lẽ sẽ phải thất vọng rồi”.
“Tôi rất tự tin nhé”, Phạm Thái Nhàn móc bao thuốc lá ra đang định mời thì đúng lúc nhìn thấy gái già Hoàng Phương Phi đi đến, anh ta không muốn hóng chuyện giữa hai người họ cho nên cất bao thuốc đi nói: “Tôi đi trước đây, không muốn nghe giọng hách dịch của con hồ ly hoang dại kia nữa, sau này mọi người sẽ còn gặp nhau thường xuyên, mong được chỉ giáo nhiều hơn”.
Long Thiên không nói thêm lời thừa nữa, mời thần về dễ tiền thần đi khó, cũng không định uy hiếp đối phương cấm được làm bừa, một người đã từng là công tử bột ăn chơi trác táng như Long Thiên cũng hiểu được, nếu anh làm vậy khéo lại biến lợn lành thành lợn què cũng nên.
Xoay người lại, vừa hay đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phương Phi, có một số phụ nữ khi đến độ tuổi nhất định nào đó sẽ đánh mất đi giá trị của bản thân, nhưng cũng có một số phụ nữ cho dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại toát ra một sức hút mạnh mẽ từ sự chín chắn và từng trải, khiến cho vô số đàn ông phải khuất phục, Hoàng Phương Phi chính là loại thứ hai.
“Giám đốc Long, chào anh”, Hoàng Phương Phi vừa cười nói vừa đưa tay ra.
Long Thiên cũng nở nụ cười thân thiện đưa tay ra nắm nhẹ tay của Hoàng Phương Phi, nhưng động tác lại rất nhanh chứ không hề lưu luyến bàn tay nhỏ bé ngọc ngà. Long Thiên hiển nhiên là hiểu được đàn bà độ tuổi này mạnh mẽ như hổ vậy, đạo hạnh mà không đủ thì tốt nhất không nên dây vào, tránh cho sau này còn chưa chiếm được lợi gì đã ám mùi lẳng lơ.
Hoàng Phương phi không hề để ý đến sự cẩn thận của Long Thiên mà tiếp tục nói: “Hôm nay có rảnh không?”
Gái già chủ động mời?
Bị tấn công ngược?
Trong đầu Long Thiên đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ hoang đường, sau khi cố gắng loại bỏ suy nghĩ không thực tế này mới mở miệng nói: “Chị à, tôi vừa mới có cuộc hẹn với một em gái, chỉ đành hẹn chị lần sau vậy”.
Đây là một trong số ít lần mà Hoàng Phương Phi bị người ta từ chối, vốn dĩ cô ta chẳng qua muốn đến chuyển lời mà thôi, ông chủ Liêu muốn mời Long Thiên tối nay đi ăn cơm, cũng coi như để chúc mừng giám đốc mới nhậm chức, chẳng qua là lúc nãy khi phỏng vấn, Liêu Hồng và Long Thiên có chút đối địch nhau cho nên mới để Hoàng Phương Phi tới đây mời. Cũng chỉ vì tâm lý tò mò của gái già nên cô ta cố ý không nói hết nửa câu còn lại, điều này khiến cho câu chuyện mang theo chút mập mờ, đáng tiếc vốn chỉ là một câu đùa vô hại của Hoàng Phương Phi lại bị tên nhóc có mắt như mù này thẳng thừng từ chối, nhưng mà câu “chị” kia cũng đã kéo gần khoảng cách giữa cả hai”.
Hoàng Phương Phi không hề cố tình thể hiện sự bất mãn, chỉ giải thích nói: “Vậy tôi chỉ đành phải nói với ông chủ Liêu một tiếng, đợi mấy ngày nữa lại giúp cậu tổ chức một buổi tiệc chào mừng”.
Chương 34: Gặp lại người yêu cũ
“Vậy nhờ chị giúp tôi giải thích với ông chủ Liêu chút nhé”, Long Thiên nói bằng giọng đúng mực, ít nhất thì đó cũng là cấp trên của mình, lúc cần giữ thể diện thì cũng phải giữ thể diện.
Gái già có chút than vãn nói: “Cậu cũng ra vẻ ta đây quá nhỉ, đến tôi mà cũng bị từ chối, thế nào, chê chị lớn tuổi à, không được trẻ trung xinh đẹp như cô bé Mộc Tiểu Nhã kia hả?”
Đột nhiên bị công kích, Long Thiên chỉ đành phải tiếp chiêu: “Chị à, chị đang nói gì vậy, chẳng qua là chị bị muộn hơn một bước thôi, nếu như chị mà đến trước thì tôi chắc chắn sẽ đi theo chị ngay mà không cần nhiều lời!”
“Cậu nhớ câu này nhé, lần sau không được cho tôi leo cây nữa đâu đấy!!!”, trước khi đi gái già còn nháy mắt một cái khiến cho Long Thiên có chút không chịu nổi.
Dùng ánh mắt tiễn gái già rời đi, ngày mai là ngày Long Thiên chính thức nhậm chức, cho nên chiều hôm nay hầu như không có việc gì làm nữa cả, thấy thời gian cũng hòm hòm nên gửi một tin nhắn cho Mộc Tiểu Nhã rồi đi đến quán cafe hôm qua ngồi để giết thời gian. Đợi đến 6 rưỡi thì Mộc Tiểu Nhã mới xuất hiện với gương mặt đầy vẻ xin lỗi, Long Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nói: “Lại bị sắp xếp thêm việc à?”
Long Thiên nói trúng tim đen, Mộc Tiểu Nhã chỉ đành bất đắc dĩ cười ngây ngô, coi như là ngầm thừa nhận. Long Thiên cũng bất đắc dĩ theo, tính cách cô bé này một ngày mà không chịu thay đổi thì sẽ phải chịu thêm một ngày bị người ta bắt nạt, càng khiến người ta cạn lời hơn nữa là cô bé này lại là loại người tốt kinh điển trong truyền thuyết, đừng nói đến việc bật lại người ta, khéo bị người ta mang đi bán rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa.
Long Thiên vốn có ý định trông thấy bất bình rút đao tương trợ nên mở miệng nói: “Hay là cô liệt kê một danh sách ra, ghi hết tên những người thường hay bắt nạt cô lại, anh giúp cô đi xử lý bọn họ”.
Cô bé ngốc nghếch lập tức lắc đầu nói: “Không được, đều là công việc mà thôi, làm nhiều làm ít cũng vậy cả, mọi người cũng vất vả, anh đói bụng rồi đúng không, chúng ta ra ngoài ăn đi”.
Đã nói đến thế rồi, Long Thiên cũng không tiện nói thêm nữa, đứng dậy đưa Mộc Tiểu Nhã đi ra ngoài bắt xe. Mộc Tiểu Nhã mời khách thì đương nhiên phải do anh dẫn đường rồi, hai người rất nhanh đã đến trước cửa một nhà hàng Pháp cao cấp, khả năng quan sát sắc mặt của Long Thiên đã được chau rèn rất kỹ rồi, làm gì có chuyện không nhìn ra cô bé này lần đầu tiên được đến một nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm. Mặc dù bên ngoài vẫn đang cố gắng giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang run.
“Hay là đổi chỗ khác?”
“Không, ở đây đi”.
Ăn một bữa ở đây khéo tiêu hết cả tháng tiền lương của Mộc Tiểu Nhã rồi, chẳng qua nếu đã đồng ý mời đối phương thì không thể quá keo kiệt, hơn nữa cô ấy cũng coi như biết được thân phận của Long Thiên, là vị hôn phu của phó chủ tịch, chắc chắn cũng là con nhà lắm tiền, nếu như mời anh ăn mấy quán ven đường thì bản thân Mộc Tiểu Nhã cũng thấy xấu hổ.
Thấy đối phương kiên trì, Long Thiên chỉ đành phải thuận theo ý của cô bé, cùng lắm thì chút nữa anh sẽ âm thầm đi thanh toán là được, để con gái mời ăn cơm không phải là phong cách trước giờ của Long Thiên.
Long Thiên nắm lấy bàn tay của Mộc Tiểu Nhã, có lẽ bởi vì lần đầu tiên được bước vào một nhà hàng cao cấp như vậy nên Mộc Tiểu Nhã có chút căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, Long Thiên cũng không cười chê mà chỉ kéo cô ta đi về phía trước, cũng không định nói những câu trêu đùa khiến người ta dễ hiểu lầm.
Long Thiên rất tâm lý chọn một vị trí ở gần cửa sổ, cách xa những thực khách khác cũng hạn chế được những ánh mắt tò mò, có lẽ có thể khiến cho Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn thư giãn. Sau khi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ không bởi vì hai người ăn mặc bình thường mà tỏ ra coi thường, Long Thiên hỏi Mộc Tiểu Nhã muốn ăn gì, Mộc Tiểu Nhã nói ăn gì cũng được, Long Thiên hiểu nên dứt khoát tự giác gọi món.
Nhân viên phục vụ vẫn đang duy trì nụ cười, bị cách phát âm tiếng Pháp lưu loát của Long Thiên làm cho kinh ngạc nên không dám xem thường đôi tình nhân nhìn giống như nghèo khổ này.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mộc Tiểu Nhã mang theo gương mặt sùng bái nói: “Tiếng Pháp của anh giỏi quá”.
“Chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì cô cũng có thể làm được”, Long Thiên bề ngoài thì nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa cái môn học mà năm nào kiểm tra cũng lôi hết tám ngoại ngữ vào bài thi. Nếu như không thi đỗ thì sẽ có các kiểu hình phạt quái gở đang chờ đợi, liên quan đến tính mạng thì có thể không giỏi được à?
Mộc Tiểu Nhã rõ ràng cách thế giới đó của Long Thiên rất xa, cô ấy chỉ ngây thơ dùng đôi tay chống cằm nói: “Tôi thực ra cũng muốn học đó, nhưng mà đến bây giờ đến phân biệt cách phát âm tiếng Anh tôi còn chưa hiểu, lúc đi học giáo viên toàn nói tôi ngốc, có lẽ bị nói nhiều nên bây giờ tôi thành ngốc thật rồi”.
“Trước đây lúc tôi còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng chỉ vào đầu tôi mắng, loại người cặn bã như tôi sau này chỉ có thể đi ăn xin mà thôi, nhưng tôi cũng có đi ăn xin đâu?”, Long Thiên nhún vai nói: “Cho nên, lời những người đó nói cô đừng quá để tâm, cứ sống đúng với bản chất của mình là được, hơn nữa ngốc chút cũng tốt, người thông minh thích làm phức tạp hoá vấn đề, dễ bị đi vào chỗ bế tắc. Mặc dù cũng có không ít người đã phá vỡ bế tắc để thoát ra, nhưng đa phần đều là tự ép mình đến chết”.
Mộc Tiểu Nhã bất giác nói: “Nghe anh nói quả thực thú vị, mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều”.
“Đúng rồi, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục vòng kiểm tra sức khoẻ lần trước nhé”, Long Thiên vừa được khen đã lộ nguyên hình, cười một cách gian manh.
Mộc Tiểu Nhã lườm tên xấu xa không xứng được khen nói: “Hừ! Anh còn dám nhắc tới chuyện này, lần trước suýt chút nữa là bị anh lừa, suýt chút nữa chịu thiệt!”
Long Thiên coi như lẽ đương nhiên nói: “Cô ngốc như thế, không lừa cô thì lừa ai?”
Mộc Tiểu Nhã bỗng nhụt trí nói: “Tôi quả thực là rất ngốc…”.
Sợ cô bé này lại bắt đầu tự ti, Long Thiên vội vàng nói: “Đến mức như vậy không, chẳng phải là kiểm tra sức khoẻ thôi sao, cùng lắm thì chút nữa tôi cũng để cho cô kiểm tra một chút, có qua qua lại, cô cũng không thiệt thòi, đừng có bày ra biểu cảm như vậy”.
Mộc Tiểu Nhã nhếch miệng cười, người ngốc thì được hưởng phước của người ngốc, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, đúng là có chút ngưỡng mộ.
Long Thiên ba hoa chích choè trong cả bữa cơm, Mộc Tiểu Nhã thỉnh thoảng sẽ tiếp lời nhưng chủ yếu thời gian là ngồi nghe anh kể chuyện trên trời dưới biển khiến cho tiếng cười của Mộc Tiểu Nhã không ngớt lúc nào. Một Bạch Diêm Vương khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật thế mà lại dụng tâm để đi nịnh một cô gái nhỏ, cũng không biết là xuất phát từ sự yêu thích với cô gái này hay là bởi mắc nợ chuyện Hoa khôi tóc đuôi gà năm đó, hoặc là chỉ có người mà nội tâm lúc này đang cố gắng hung dữ nhưng nhưng cách doạ dẫm người ta lại có chút thê lương mới hiểu được.
Sau khi ăn uống no nê, Long Thiên lấy lý do đi vệ sinh để đi thanh toán hoá đơn, đợi sau khi thanh toán xong quay lại mới phát hiện Mộc Tiểu Nhã vốn đầu óc đơn giản giờ hai mắt đang đỏ hoe, lần theo ánh mắt đi xem thì trông thấy một đôi tình nhân đang thể hiện tình yêu nồng nhiệt mà chẳng quan tâm đến những người xung quanh.
Long Thiên ngồi xuống chỗ mình, thăm dò hỏi: “Người yêu cũ?”
Mộc Tiểu Nhã không nói gì, bên ngoài cửa sổ đột nhiên mưa to gió lớn, cô gái trước mắt giống như một cọng cỏ nhỏ không nơi nương tựa, từ sau ánh mắt này, Long Thiên bèn xác định phải để cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn bất cứ ai.
Chương 35: Tóc đuôi gà
Trong hai mươi mốt năm cuộc đời mọi thứ luôn ở trong một quỹ đạo yên ả của Mộc Tiểu Nhã, chỉ có duy nhất hai lần làm việc đi quá giới hạn, một là yêu đương sớm vào năm cấp ba, hai là vì đối tượng yêu đương sớm Lăng Phong đã từ bỏ cơ hội học đại học mà đi làm thêm kiếm tiền nuôi cái gã đàn ông bất tài này.
Mộc Tiểu Nhã rất đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến người ta tức lộn ruột, Lăng Phong dường như chỉ cần dùng mấy bông hoa hồng kèm theo mấy lời đường mật đã lừa được Mộc Tiểu Nhã lúc đó còn đang học cấp ba. Đương nhiên Lăng Phong có vẻ ngoài khá đẹp trai mới là nguyên nhân chủ yếu. Một đôi mắt đào hoa thêm ngũ quan tinh tế và làn da trắng nõn trông không khác gì mấy idol Hàn Quốc trong ti vi, có cô gái nào mà cưỡng lại được rơi vào lưới tình?
Lăng Phong chính xác là một đống bùn nhão không thể trát được lên tường, một gã bất tài thực sự, năm gã cấp ba gia đình gặp biến cố, một vụ tai nạn đã khiến gã trở thành cô nhi, vốn dĩ hoàn cảnh gia đình Lăng Phong rất khá cho nên gã lập tức sa ngã, từ một anh chàng đẹp trai nhất trường bắt đầu trở nên nghiện rượu, tiêu hết số tiền tiết kiệm còn lại của gia đình, thậm chí sau này còn nghiện ngập, mà cho dù như vậy thì Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề bỏ rơi gã, một ngày đi làm thêm ba ca để kiếm tiền nuôi cái người thiếu niên mà trong mắt cô ấy cho rằng chỉ là tạm thời mê muội. Bố mẹ cô ấy cũng vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với cô, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn không hề hối hận.
Khi yêu một người, thì nên bao dung đối phương một cách vô điều kiện, chẳng lẽ không đúng sao?
Mộc Tiểu Nhã ôm suy nghĩ ngây thơ như vậy càng lún càng sâu, nhưng sự cố gắng của cô ta trong mắt Lăng Phong không phải là cứu vớt mà giống như đó là lẽ đương nhiên. Tiền lương mỗi tháng của Mộc Tiểu Nhã đều đưa hết cho Lăng Phong, Lăng Phong không biết hối cải mà vẫn cầm tiền mồ hôi nước mắt, thậm chí rửa bát đến mức hai bàn tay bật máu của Mộc Tiểu Nhã để đi chơi bời rượu chè, đến cuối cùng hết tiền tiêu, Lăng Phong còn định mang Mộc Tiểu Nhã còn non dại đi bán, còn lạnh lùng cười nói chắc chắn sẽ bán được giá cao, quả là bi kịch.
Nhưng chính vì tên đàn ông tệ hại như vậy, Mộc Tiểu Nhã mới quyết tâm bỏ đi, mỗi lần cô ấy hạ quyết tâm rời xa gã đàn ông này thì gã lại dùng lời nói ngon ngọt và hứa hẹn để lừa cô quay lại. Hơn một năm đó, gã giống như một con quỷ hút máu mà Mộc Tiểu Nhã chính là túi máu cho gã, chỉ có thể cung phụng nuôi hắn không có điểm dừng, lúc cần thì dùng lời ngon ngọt nịnh nọt, lúc không cần ném cô sang một bên chẳng thèm ngó ngàng đến, có lúc thậm chí còn tay đấm chân đá với cô.
Mộc Tiểu Nhã đều âm thầm chịu đựng tất cả những điều này, còn ngây thơ cho rằng người đàn ông này sẽ thay đổi, trở lại thành chàng trai đẹp trai nhất trường năm đó.
Cuối cùng vào một năm trước, người đàn ông này đưa một người phụ nữ khác đến trước mặt Mộc Tiểu Nhã, người phụ nữ này rất xấu nhưng lại rất giàu có, đủ để thay thế túi máu Mộc Tiểu Nhã này, cho nên gã ta hầu như không cần đến Mộc Tiểu Nhã nữa. Lăng Phong mặt dày nói Mộc Tiểu Nhã không ra gì, giống như nói vậy thì gã có thể chia tay Mộc Tiểu Nhã một cách đường hoàng, Mộc Tiểu Nhã khổ sở xin xỏ gã quay lại, nhưng đối phương lại cho cô một cái tát rồi mắng cô là loại phụ nữ đê tiện, không có tiền cũng học người ta nuôi trai bao.
Đêm đó, Mộc Tiểu Nhã hoàn toàn hết hy vọng, cô uống đến mức say mèm suýt chút nữa đã bị đám đàn ông vô gia cư trên đường cưỡng hiếp, may là có Vương Lệ Trân đi ngang qua tự nhiên nổi lòng nhân từ cứu giúp, sau này cũng chính là cô ấy sắp xếp việc làm cho cô, cho nên nửa năm nay cho dù cô có ngày ngày bị người ta mắng thì Mộc Tiểu Nhã cũng chưa từng cãi lại.
Nửa năm thời gian, Mộc Tiểu Nhã cho rằng mình đã có thể buông bỏ được mọi thứ trong quá khứ, nhưng mà bây giờ khi cô nhìn thấy người đàn ông kia với người phụ nữ khác lần nữa thì cô mới hiểu được, từ trước đến giờ cô chưa từng buông bỏ, cô vẫn là cô gái nhỏ đơn thuần khiến người ta giận sôi ruột thậm chí có chút ngốc nghếch ấy. Mọi thứ đều chưa từng thay đổi, cô vẫn yếu đuối, thậm chí còn không dám để đôi cẩu nam nữ kia trông thấy mình, sợ sẽ lại bị bọn họ sỉ nhục thêm lần nữa.
Chẳng qua lần này khác hơn là bởi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác nữa, một người vừa mới nhìn đã cảm thấy cô cần phải sống tốt hơn bất cứ ai.
Long Thiên thấy Mộc Tiểu Nhã không trả lời, xoay người liên đi về phía đôi tình nhân đang thắm thiết kia, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại vội vàng vươn tay kéo anh lại, lắc đầu nói bằng giọng như đang khẩn cầu: “Chúng ta đi thôi!”
“Chỉ là đi qua chào hỏi thôi”, Long Thiên cố gắng để giọng nói của mình có vẻ ôn hoà hơn.
Mộc Tiểu Nhã đến cuối cũng cũng không buông tay, ngược lại đôi tình nhân vừa nhìn đã thấy cực kỳ không xứng bên kia đã phát hiện ra hai người bọn họ. Trong mắt người đàn ông không hề có chút áy này, ngược lại còn loé lên ý cười lạnh lùng, bà chị giàu có béo đến mức chảy cả mỡ ra thì càng kiêu căng hơn, bọn họ hướng thẳng về phía bên này công kích: “Ôi chà, đây không phải là loại đê tiện năm đó hay sao? Thế nào, vẫn còn nhớ mãi không quên chồng tôi nên theo dõi chúng tôi đến tận đây là muốn làm gì?”
Bà chị giàu có rất to béo mà cũng không sợ bị mất thể diện, vừa nhìn đã biết là cậy vào mình có chút tiền mà không coi ai ra gì, Lăng Phong đi theo phía sau, cực giống một tên thái giám ngày xưa, chẳng qua cũng chỉ là chó dựa hơi chủ mà thôi, cho dù phải làm kẻ vô ơn thì cũng buộc phải mặt dày mà tỏ vẻ hiên ngang đi qua.
Vành mắt Mộc Tiểu Nhã đỏ hoe, chẳng nói năng gì, chỉ là rụt người lại trốn phía sau lưng Long Thiên theo phản xạ tự nhiên, thấy có một người đàn ông chặn lại, bà chị giàu có không những không bớt ra vẻ mà ngược lại còn càng kiêu căng hơn: “Sao nào, định tìm được một người đàn ông rồi thì đến để lấy lại mặt mũi à? Được, tôi đứng ở đây, có ngon thì đến đây mà lấy lại cái tát năm đó tôi cho cô đi!”
Lăng Phong thấy vậy thì thêm dầu vào lửa: “Mộc Tiểu Nhã, không ngờ là con mắt thẩm mỹ của cô tệ thế, lại đi tìm một tên nhà quê à, ối chà, sớm biết thì năm đó tôi lấy luôn lần đầu tiên của cô đi cho rồi, miễn cho loại rác rưởi này chiếm được hời!”
Bình luận facebook