Giản Diệc Thừa vừa nói xong tất cả mọi người trong đội đều giật mình, “Cậu chắc chắn chứ?”
Giản Diệc Thừa gật đầu: “Đến 90%, tuy nhiên cứ đưa sang pháp y giám định xem thế nào!”
Lý Trường Phong chỉ vào một người, “Tiểu Vương, cậu mang qua phòng pháp y, rồi nhanh chóng cầm kết quả về đây!”
Tiểu Vương lập tức tuân lệnh. Còn những người khác trong đội đều quay trở về chỗ của mình ngồi chờ kết quả, bởi vì tất cả mọi người đều biết nếu đó là phần xương của người, thì hôm nay dĩ nhiên chẳng thể tan ca.
Trong lúc chờ kết quả, mọi người thuận miệng nói chuyện phiếm.
“Này, đây có phải chú chó báo án vụ Thẩm Tinh không? Nếu như lần này cũng là một vụ án mạng thì vui nhưng lớn chuyện đấy!”
“Không phải à? Một lần thì còn cho là bất ngờ, chứ cả hai lần đều chính xác thì không phải là trùng hợp, chỉ có thể nói chú chó này đã thành tinh.”
“Thành tinh hay không thì không biết nhưng chú chó này nhất định rất thông minh không kém gì cảnh khuyển.”
…
Giản Diệc Thừa chưa đứng dậy, anh vẫn ngồi chồm hổm trên nền đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhị Lang thần, “Nói cho tôi nghe phát hiện phần xương này ở đâu?”
Cả văn phòng thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh khi hỏi chuyện chú chó mực thì ồ lên thích thú: “Giản Diệc Thừa cậu định coi nó làm người báo án, đang lấy lời khai à?”
Lâm Lang cũng sáp lại “chơi” chung: “Cũng khó nói, chú chó này thông minh lắm. Đây đây đây, Giản Diệc Thừa hỏi đi, tớ ghi khẩu cung giúp cậu.”
Cả đám người vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, Lý Trường Phong cười cười lắc đầu. Thanh niên bây giờ tầm mắt rộng, đầu óc linh hoạt, tiếp thu nhanh, tính tình cũng phóng khoáng, không khô khan như bọn ông ngày xưa. Như vậy không thể nhận xét là hay hay không hay, nhưng có điều… từ khi đám nhóc này vào đây cả Cục cảnh sát có sinh khí hẳn, náo nhiệt hơn, không nhuốm màu nghiêm khắc, lạnh nhạt và khô khan.
Giản Diệc Thừa thật lòng không có ý đùa giỡn, anh nhìn chằm chằm Nhị Lang thần, quan sát một lát, trầm tư suy nghĩ rồi lên tiếng: “Đại khái … tôi biết ở đâu rồi!”
Mọi người hết sức kinh ngạc: “Thật hay giả? Cậu có thể giao tiếp với nó?”
Câu nói vừa rồi của Giản Diệc Thừa rất nghiêm túc, chú chó mực cũng mang theo dáng vẻ nghiêm chỉnh khiến người ta hoài nghi thật sự hai người bọn họ có thể hiểu được nhau.
Giản Diệc Thừa không trả lời, anh xoa xoa đầu Nhị Lang thần: “Vất vả cho mày rồi. Mày về trước đi, nhớ cẩn thận!”
Nhị Lang thần nhìn anh thêm một lát rồi xoay người rời đi.
Lâm Lang vội hỏi: “Sao để nó đi, nó phải dắt chúng ta đến hiện trường chứ?”
Giản Diệc Thừa liếc mắt nhìn Lâm Lang đáp: “Không phải nó đã dẫn chúng ta qua đó rồi ư?”
Lâm Lang: “Sao tớ không biết?”
“Trên chân nó lưu lại dấu vết bùn đất màu đỏ vàng, ở thành phố Giang loại bùn đất này chỉ có ở bên Nam Sơn.”
Lâm Lang bỗng chốc tỉnh người: “Ý cậu là nơi con Labrador dắt chúng ta đi chiều nay?”
Giản Diệc Thừa gật đầu.
Trong phòng mọi người đều lơ ngơ khó hiểu, “Hai người các cậu nói chuyện gì vậy?”
Lâm Lang đang tính trả lời thì Tiểu Vương từ phòng pháp y vội vội vàng vàng trở về, “Đội trưởng Lý, đã xác định chính là xương bánh chè của người, hơn nữa vết cắt hoàn chỉnh, nghi là một dụng cụ sắc bén gây nên. Bên phía phòng pháp y hoài nghi là giết người phân thây.”
Kết quả vừa đọc ra cả không gian đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Lý Trường Phong thận trọng lên tiếng: “Nếu là phân thây, vậy chúng ta cần tìm được phần thi thể còn lại. Tiểu Giản báo cáo lại những gì cậu biết!”
*
Nhị Lang thần vừa về đến nhà, Sơ Ngữ hỏi ngay: “Sao rồi?”
“Em đưa đến nơi, người đàn ông hôm trước cũng ở đó, chính anh ấy nhận ra đó là phần xương của người!”
“Ý em nói là Giản Diệc Thừa?”
“Vâng!”
Sơ Ngữ không cảm thấy bất ngờ, dù sao cô cũng đã nghĩ đến khả năng Giản Diệc Thừa cũng ở đó. Chuyện tiếp theo không còn liên quan đến cô rồi, một khi đã nhận ra là xương người thì cô không còn gì phải bận tạm.
“Chúng ta về thôi, nếu như không có bất ngờ xảy ra thì tầm ngày mai là hung thủ bị bắt!”
“Meo~~~ Lần sau cho Miêu đi báo án được không? Miêu cũng muốn làm anh hùng!”
Sơ Ngữ cốc đầu nó một cái, “Nghĩ gì thế? Còn có lần sau? Có phải em muốn gặp thêm vài ba án mạng nữa?!!”
“Lỡ chẳng may gặp thì sao?”
“Không có lỡ may!”
….
Sơ Ngữ vừa chuẩn bị đưa Đại Miêu, Nhị Lang thần và A Bố về nhà liền nghe thấy bên ngoài tiếng còi hụ cảnh sát inh ỏi, “Làm việc khá nhanh đấy!”
Đã xuất quân thì nói rõ cảnh sát đã khóa chặt nghi phạm.
Tại khu biệt thự Nam Sơn, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang đang cùng cảnh khuyển tìm những phần khác của thi thể.
Lâm Lang vừa đi vừa than: “Bởi mới nói cậu thả chú chó mực ấy đi sớm như vậy làm gì chứ? Đi cùng nó là tìm thấy nơi quăng thi thể rồi!”
Giản Diệc Thừa không quay đầu, trả lời anh ấy: “Cái gì cũng bắt chó làm, vậy cảnh sát chúng ta làm gì?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng có nó chúng ta cũng tăng thêm hiệu suất! Chúng ta sẽ sớm bắt được hung thủ không phải sao?”
Giản Diệc Thừa không đáp. Trên thực tế anh biết nếu cùng đi với Nhị Lang thần thì việc tìm kiếm sẽ đạt hiệu quả cao hơn, nhưng không cho Nhị Lang thần theo là có lý do riêng của anh.
Nếu như người đàn ông chiều nay bọn anh gặp đúng là hung thủ, như vậy anh và Lâm Lang đã đánh rắn động cỏ. Theo như anh quan sát, hắn rất bình tĩnh và là người rất giỏi ngụy trang. Có lẽ ngay tại thời điểm bọn anh ra về đối phương đã xóa toàn bộ dấu vết gây án. Như vậy độ khó sẽ tăng gấp bội, không biết bao lâu mới phá xong vụ án này. Nếu anh mang Nhị Lang thần theo cùng, lỡ chẳng may hung thủ bắt gặp, bọn họ lại chưa thể kết án… rất khó nói hung thủ có xuất hiện tâm lý trả thù hay không. Hung thủ lại là tên giết người chặt xác, chưa thể xác định hắn còn gây thêm tình huống nguy hiểm nào không. Bảo vệ người báo án là chức trách của cảnh sát, bảo vệ Nhị Lang thần cũng là bảo vệ Sơ Ngữ, do vậy anh mới không để Nhị Lang thần dắt bọn họ đến đây. Thêm vào đó, để tìm được hết phần thi thể còn lại chắc chắn bọn họ phải mất khá nhiều công sức, Nhị Lang thần có ở đây hay không cũng chẳng liên quan.
“Tìm được rồi!”
Có người hô lớn, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang lập tức chạy theo.
Cùng lúc đó ở Nam Sơn Bá Tước Tôn Uyển, khu A lầu 17, Lý Trường Phong cùng một nhóm trinh sát đang tiến hành tìm kiếm bên trong nhà Hình Thiên Hải. Thế nhưng cả buổi trời vẫn chưa có phát hiện.
“Đội trưởng Lý, tất cả đều bình thường, không tìm được dấu vết khả nghi. Tuy nhiên phòng vệ sinh tại lầu hai vừa được sửa chữa, nhà bếp cũng vậy.”
Lý Trường Phong cau mày, “Những phòng khác bình thường, chỉ có phòng vệ sinh và nhà bếp thay đổi, có khả năng ở nhà tắm là địa điểm đầu tiên, và chặt xác tại nhà bếp. Tìm kiếm hai vị trí này cẩn thận, nhất định sẽ có manh mối.”
Thế nhưng, bọn họ tìm kiếm cả đêm vẫn chưa thể tìm ra được manh mối hữu dụng.
“Chủ nhà tên Hình Thiên Hải, nam, 43 tuổi, là người địa phương, trưởng khoa của một bệnh viện, giáo sư của Học viện y khoa Giang Thành, sau đó từ chức mở một bệnh viện tư và bệnh viện thẩm mỹ, khá có danh tiếng.”
“Hình Thiên Hải kết hôn hai lần. Lần đầu tiên vào năm 16 tuổi, vợ hắn là Lâm Kiều Kiều, một giáo sư âm nhạc. Ba năm sau kết hôn cô ta bị tai nạn giao thông qua đời. Người vợ thứ hai tên Tống Duyệt, 24 tuổi, là sinh viên Hình Thiên Hải dạy ở học viện, bọn họ quen nhau năm cô ta học năm thứ ba. Tuy nhiên nửa năm trước bọn họ đã ly hôn, nguyên do là Tống Duyệt ngoại tình. Sau khi ly hôn Tống Duyệt đi Mỹ.”
“Theo thông tin từ bạn bè hắn, cuộc sống của Hình Thiên Hải khá khép kín, là người thành thục và thận trọng, công tác nghiêm túc, năng lực cao, đồng thời không có tật xấu nào, trong trường được sinh viên quý mến, hầu như không có kẻ thù.”
“Sau khi chúng ta vào đây hắn không hề nói bất kỳ điều gì nhưng thái độ rất hợp tác, chỉ yêu cầu được gặp luật sư của hắn.”
Lý Trường Phong cau mày hỏi: “Xác định thân phận nạn nhân chưa?”
“Vẫn chưa, vì khối xương thịt ấy không đầy đủ nên chỉ có thể xác định nạn nhân là nữ, đang điều tra những người mất tích trong thành phố.”
“Nói cách khác nạn nhân vẫn chưa xác định, cũng không có chứng cứ chứng minh Hình Thiên Hải giết?”
Gay rồi, vì chỉ dựa vào con Labrador nên phán đoán Hình Thiên Hải là nghi phạm; nhưng hiện tại xem ra hoặc là Hình Thiên Hải vô tội, hoặc là hắn che giấu quá tốt.
Tuy nhiên cho dù thế nào đi chăng nữa một khi vẫn chưa có chứng cứ thì quá lắm chỉ có thể giam hắn 12 tiếng.
Lý Trường Phong xoa xoa mi tâm, liếc mắt nhìn những cảnh viên đang bận rộn suốt một đêm, “Trước tiên chúng ta xác định thân phận nạn nhân, Hình Thiên Hải vẫn chưa tra được thì thả người!”
“Vâng!”
Giản Diệc Thừa cau mày, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Liên lạc được với Tống Duyệt không?”
“Chưa! Theo như bạn bè cô ta nói, sau khi cô ta đến Mỹ thì không liên lạc với ai. Ba mẹ cô ta cũng đoạn tuyệt quan hệ ngay tại thời điểm cô ta lấy Hình Thiên Hải.”
Giản Diệc Thừa đăm chiêu: “Có thể lấy DNA của bố mẹ Tống Duyệt so sánh với phần thi thể kia của nạn nhân xem sao!”
Lý Trường Phong: “Cậu nghi nạn nhân là Tống Duyệt?”
“Có khả năng này!”
Bình luận facebook