-
CHƯƠNG 12
Tháng chín, ánh mặt trời chói chang nhưng Lâm Lang lại rùng mình một cái, tê hết da đầu, người nổi da gà: “Ý cậu là…”
“Không sai, đúng như cậu đang nghĩ!” Giản Diệc Thừa lui về sau hai bước để không ảnh hưởng đến hiện trường, cặp mắt bình tĩnh nhìn Lâm Lang: “Lập tức gọi đội pháp y đến đây, lấy dấu vết từ bộ lông, khóe miệng và chén ăn cơm, cần thiết có thể sẽ làm giải phẫu.”
“Mặt khác, gọi cho đội trưởng Lý thông báo không được thả Hình Thiên Hải đề phòng trường hợp hắn trốn thoát!”
Lâm Lang gật đầu: “Được! Để tớ gọi ngay!”
Nửa tiếng sau xe cảnh sát lái đến, Lý Trường Phong và đội pháp y đã có mặt.
“Thế nào? Hai cậu phát hiện được gì?”
Lâm Lang chỉ vào hai con chó ngao, nuốt nước miếng: “Giản Diệc Thừa vừa nói có khả năng phần thi thể còn lại chưa tìm thấy của Tống Duyệt ở trong bụng hai con chó này.”
Lý Trường Phong cứng đờ người, dường như cũng đã nghĩ đến chuyện này, ông nhìn hai con chó dữ tợn nhe răng trợn mắt, ông chửi thầm: “Mẹ nó, thằng súc sinh!”
Pháp y thu thập vật chứng khá thuận lợi, kết quả mau chóng có được.
“Từ bộ lông, khóe miệng, chén ăn cơm của hai con chó ngao và phần đất cát ở gần đó đều có ADN của Tống Duyệt. Có thể phán định phần thi thể của Tống Duyệt đã bị hai con chó này ăn mất.”
“Hơn nữa hai con này đều bị xích, bởi vậy nhất định có người lấy xác của Tống Duyệt mang cho chúng nó ăn. Khả năng người đó chính là chủ nhân căn biệt thự số 17 khu biệt thự Nam Sơn – Hình Thiên Hải.”
“Lập tức thẩm vấn Hình Thiên Hải.”
“Vâng!”
*
Lý Trường Phong tự mình thẩm vấn Hình Thiên Hải, tuy nhiên đối phương khó chơi hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều.
Hình Thiên Hải bình tĩnh ngồi ở phòng thẩm vấn, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt chất chứa ý cười, bộ dáng phong nhã, tựa như không phải hắn đến đây tiếp nhận thẩm vấn mà chỉ đến ngắm hoa thưởng trà.
“Khai mau!” Lý Trường Phong nhìn chằm chằm Hình Thiên Hải, ánh mắt uy nghiêm, tạo cho đối phương không ít áp lực.
Tuy nhiên Hình Thiên Hải không hề bị lay động, nhếch miệng cười, giống như hắn không biết ông đang hỏi điều gì, “Khai gì?”
“Khai nhận mọi tội trạng của anh!”
Hình Thiên Hải trố mắt ngạc nhiên: “Tội trạng? Tôi phạm tội gì?”
Vẻ mặt của hắn không giống giả bộ, nếu như không phải biết được nội tình thì chắc chắn sẽ cho rằng hắn thật sự vô tội.
Lý Trường Phong cất tiếng nói: “Sát hại Tống Duyệt. Chúng tôi đã có bằng chứng trong tay, anh giả ngây ngô cũng vô dụng thôi. Mau khai nhận còn nhận được sự khoan hồng của pháp luật!”
“A!” Hình Thiên Hải phá lên cười, “Ông muốn tôi khai cái gì? Sát hại Tống Duyệt sao? Không phải cô ta đang sống yên ổn ở Mỹ à? Chúng tôi mặc dù đã ly dị nhưng tôi không hề bạc đãi cô ta. Bây giờ chắc cô ta cầm tiền của tôi không biết hú hí với thằng bạn trai ở phương trời nào rồi… Đội trưởng Lý ông thật biết nói đùa.”
“Thật sao?” Lý Trường Phong nhìn thẳng mắt hắn, ánh mắt sắc bén, “Nếu anh không khai, để tôi giúp anh nhớ lại vậy.”
“Nửa năm trước, vợ của anh là Tống Duyệt vì ngoại tình nên ly hôn. Điều này khiến anh ôm hận. Tháng trước khi cô ta về nước, lấy cớ là gặp lại nói chuyện, anh lừa cô ta đến khu biệt thự Nam Sơn rồi ra tay lạnh lùng tàn nhẫn. Vì sẵn có tâm lý oán hận với những người đàn bà ngoại tình nên giết Tống Duyệt vẫn chưa đủ, anh chặt xác cô ta thành nhiều phần, rồi nấu lên cho chó ăn. Đây không chỉ là hành động phi tang thi thể mà chính là làm cho hả giận.”
Lý Trường Phong nhìn hắn không chớp mắt, ông không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết biến hóa nhỏ nào trên gương mặt của hắn. Tuy nhiên ông đã thất vọng rồi, từ đầu đến cuối Hình Thiên Hải vẫn mang theo bộ dạng bình tĩnh, một cái chớp mắt cũng không có.
Lý Trường Phong nói tiếp: “Sở dĩ anh căm giận những người ngoại tình như Tống Duyệt không phải vì cô ta là kẻ phản bội, mà còn do bóng ma tâm lý theo anh từ thuở ấu thơ. Mẹ anh vì không chịu được cảnh đánh mắng của bố anh khi say rượu nên đã bỏ lại anh theo người đàn ông khác bỏ đi. Từ đây anh trở thành tấm bia hứng chịu những cơn tức giận của bố mình, nhận lấy sự chỉ trích và bàn tán của hàng xóm khi anh có một người mẹ ngoại tình… Những thương tổn này theo anh suốt thời thơ ấu để từ đó dần dần hình thành nội tâm căm hận những người đàn bà ngoại tình. Anh luôn cho rằng vì mẹ anh ngoại tình mới tạo ra chuỗi bất hạnh ấy cho nên anh mới căm ghét Tống Duyệt như vậy.”
Một cậu bé ôm đầu co rúm ở góc tường, một ông bố say rượu duỗi chân đá mạnh vào cậu bé, luôn miệng chửi bới: “Ông đánh chết mày, thằng tạp chủng! Con mẹ đê tiện của mày dám cắm sừng tao, cùng thằng chó nhân tình chạy trốn…”
Trong trường học cậu đón nhận những ánh mắt, những cái chỉ chỏ và những bàn luận trắng trợn: “Mẹ nó chạy theo tình nhân, cha nó bảo còn không biết nó phải con ruột mình không…”
Quá khứ muốn chôn vùi ấy lại xuất hiện trong đầu, Hình Thiên Hải nở nụ cười lạnh lùng: “Vậy à? Đội trưởng Lý thật biết cách kể chuyện cổ tích, trí tưởng tượng lại rất phong phú… Tuy nhiên những lời ông vừa nói đều chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
Lý Trường Phong thấy hắn vẫn còn giả ngây giả dại, ông đập mạnh bàn, hét lên: “Có bằng chứng xác thực, anh còn muốn chối cãi!”
Hình Thiên Hải không cười nữa mà ngồi lại nghiêm chỉnh, hơi ngả người về đằng trước: “Chứng cứ ở đâu? Đội trưởng Lý không cần dọa tôi. Nếu ông thật sự có chứng cứ làm gì mất thời gian ở đây cùng tôi tán gẫu.”
Lý Trường Phong tái mặt: “Được! Nếu anh muốn chứng cứ, tôi sẽ lấy cho anh xem!” Ông mở tập hồ sơ trên bàn rút một phần tư liệu đặt trước mặt hắn, “Đây là mẫu ADN chúng tôi thu được từ hai con chó ngao kia. Trên bộ lông, khóe miệng và cả dạ dày đều thu được ADN của Tống Duyệt, anh còn gì để nói!”
Hình Thiên Hải kinh ngạc: “Ý ông là hai con chó đó ăn thịt Tống Duyệt? Không thể nào? Mà nếu có chuyện đó xảy ra thì chỉ có thể chứng minh Tống Duyệt không may bị chó cắn, liên quan gì đến tôi? Tôi mới nuôi hai con chó này được một tháng, cũng chưa quen nó… Không chừng ngày nào đó chính tôi cũng biến thành đồ ăn của nó, không thể được ư. Bọn súc sinh ấy mà, ông nghĩ chúng hiểu luật pháp à?”
Tên Hình Thiên Hải quá vô liêm sỉ, Lý Trường Phong chỉ còn cách cười gằn: “Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn ngụy biện?”
Hình Thiên Hải nhếch miệng: “Đội trưởng Lý, ông là cảnh sát đáng lẽ phải hiểu luật hơn tôi chứ, không có bằng cớ làm sao bắt tôi phải nhận tội?”
Sắc mặt Lý Trường Phong tối sầm đi ra ngoài. Bên ngoài các cảnh viên đều chứng kiến được cảnh tượng phát sinh trong phòng thẩm vấn, dồn dập lên tiếng: “Đội trưởng Lý, hắn không nhận tội phải làm sao bây giờ?”
“Đi điều tra ngay, moi cho bằng được bằng chứng khiến hắn không thể quanh co!”
“Chứng cứ từ hai con chó ngao kia không dùng được sao?” Lâm Lang hỏi.
Lý Trường Phong lắc đầu: “Cậu cũng nghe thấy hắn sống chết không thừa nhận. Cho dù chứng cứ ấy có xác thực đi chăng nữa cũng chỉ phán hắn tội gián tiếp làm chết người. Hơn nữa, đó lại là nhà hắn, nếu như hắn có bằng cớ cho thấy là Tống Duyệt tự tiện xông vào nhà hắn nên mới bị hai con chó giữ nhà ấy cắn chết thì tội hắn càng nhẹ thêm.”
“Tuy nhiên không phải pháp y đã nói phần thịt chúng ta lấy từ hai con chó có dấu vết được nấu qua? Chó cắn chết Tống Duyệt lại còn biết tự nấu cho mình ăn à?”
Lý Trường Phong gật đầu: “Chúng ta đều biết là do hắn nấu, người là do hắn giết, thi thể cũng do hắn xử lý nhưng chúng ta không có chứng cứ.”
“Tâm lý tên này quá lạnh lùng tàn nhẫn. Ai trong chúng ta cũng biết hắn giết người nhưng hắn vẫn rất điềm tĩnh, không tỏ ra lo lắng. Hay bởi vì hắn nắm chắc chúng ta không thể nào tìm ra được chứng cứ?”
“Hừ! Chỉ cần phạm tội đều để lại dấu vết, hắn không đắc ý được lâu đâu!” Lâm Lang hừ lạnh.
Lý Trường Phong gật đầu: “Nói đúng. Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, nhất định sẽ có manh mối. Bây giờ chúng ta tiến hành xem lại toàn bộ manh mối từ đầu. Còn hung khí giết người, dụng cụ chặt xác, nồi nấu những phần thi thể đó, tủ lạnh ướp thi thể… Mấy thứ đồ này không thể có cánh mà bay, mau mở rộng phạm vi tìm kiếm!”
“Vâng!”
*
Sơ Ngữ tuy không tham gia vào vụ án này nữa nhưng vẫn theo dõi tình hình phát triển của vụ án. Cô chẳng quan tâm đến tình tiết, chỉ chú ý cảnh sát bọn họ có kết án hay không.
Qua ngày hôm sau vẫn chưa nhận được điện thoại của Giản Diệc Thừa hẹn ăn cơm cho thấy vụ án có lẽ gặp phải khó khăn. Sơ Ngữ suy nghĩ một chút, chủ động nhắn tin cho Giản Diệc Thừa: “Hôm qua cậu nói tối nay cùng nhau ăn một bữa phải không? Cậu rảnh chưa? Tớ đang ở ngay trước cổng đơn vị, chúng ta ăn gì cũng được!”
Cô đã nhắn như vậy dĩ nhiên Giản Diệc Thừa sẽ không cự tuyệt. Trên thực tế vụ án không có chút tiến triển nào, kỳ thực anh lúc này chẳng thể làm thêm được chuyện gì, vẫn có thể ra ngoài ăn bữa cơm.