Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 451
Bên trong sảnh tiệc không quá đông, chỉ đặt mỗi bốn cái bàn. Ngoại trừ bàn ra còn có một sân khấu cực lớn, có lẽ là để biểu diễn tiết mục giải trí gì đó.
Sau khi tiến vào sảnh, Vương Giai Kỳ tức khắc bước về phía một ông cụ. Ông cụ kia có mái tóc hoa râm, nhưng cơ thể vẫn tương đối cường tráng, gân cốt trông cũng rắn rỏi, ông ấy ngồi trong góc, sống lưng thẳng tắp!
“Ông nội Long!” Vương Giai Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chân đi về phía ông ấy.
Nhưng tầm mắt Lê Văn Vân lại dừng lại trên hai người khác cũng đang ngồi ở bàn đó, một trong số họ đúng là Hầu Diệu Trần, mà người ngồi ngoài cùng còn lại chính là Liễu Vân Sơn.
Hai người cũng chú ý tới Lê Văn Vân, ánh mắt cả hai lập tức tối lại.
“Kỳ Kỳ.” Ông cụ Long mỉm cười, sờ đầu Vương Giai Kỳ, nói: “Ông nội cháu, cái ông già đó, tối ngày chỉ biết trốn ông thôi. Mà cũng đúng, ông ta bị ông dọa từ nhỏ đến lớn, không dám gặp ông cũng là bình thường, lúc về cháu nhớ nhắn ông nội cháu là đợi hôm nào đó ông sẽ tới gặp ông ta đó.”
Vương Giai Kỳ khẽ mỉm cười nói: “Ông nội cháu còn kể rằng trước đây ngày nào ông cũng bị ông nội cháu tẩn cho một trận đó!”
Lê Văn Vân đứng bên cạnh lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy hơi cạn lời. Bởi vì anh phát hiện mấy ông cụ bà cụ này càng già, tính tình lại càng giống như đứa trẻ.
Mấy ông bà cụ trong Người Gác Đêm cũng vậy, thường xuyên tranh luận chuyện này chuyện kia, xem ai mới là người lợi hại hơn. Đôi khi còn cãi hăng tới nỗi đỏ mặt, nổi gân cổ, vung tay quơ chân đánh nhau là chuyện bình thường.
“Vị này là…?” Nói xong, ông ấy chỉ tay về phía Lê Văn Vân, khẽ mỉm cười: “Bạn trai của cháu sao?”
Mặt mày Vương Giai Kỳ hơi đỏ lên, vội phủ nhận: “Không phải, anh ấy chỉ là bạn bè của cháu thôi.”
Lê Văn Vân cũng tức khắc bước lên trước, lễ phép cúi chào: “Chào ông cụ Long, tôi là bạn của Giai Kỳ, lần này tới đây với cô ấy là muốn va chạm với xã hội một chút ạ”
Ông cụ Long ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Hầu Diệu Trần ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười: “Lê Văn Vân, dù mục đích cậu tới đây là để trải đời, nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là tiệc mừng thọ của ông cụ Long, chắc cậu không đến tay không đâu nhỉ!”
Lê Văn Vân khẽ cau mày, Vương Giai Kỳ vội vàng nói đỡ cho anh: “Quà của Lê Văn Vân đã được giao lại cho chủ Lâm rồi.”
Lâm Bình ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu làm chứng: “Đúng vậy, vừa nãy lúc mới tới tôi đã tặng quà rồi, ông cụ Hầu à, chút phép lịch sự tối thiểu đó chúng tôi vẫn phải biết chứ.”
Hầu Diệu Trần cau mày, không nói gì nữa.
Liễu Vân Sơn ngồi cạnh lại cười gần một tiếng: “Lão Long, nếu để thằng nhóc Lê Văn Vân này xuất hiện trong tiệc sinh nhật của ông, chỉ sợ không ổn lắm đâu. Trước kia thằng nhóc này từng ngồi tù tận chín năm đấy, sau khi ra tù thì người nhà không nhận, lại trực tiếp quấn lấy Lôi Bân, còn quậy cho nhà họ Lê tới nỗi lung lay sắp đổ!”
Sự việc nhà họ Lê có thể nói là khiến cả nước phải khiếp sợ, nên tất nhiên cũng tạo ra chấn động không nhỏ ở Yên Kinh.
Phải biết rằng, chỉ xét riêng về tài lực thôi, nhà họ Lê cũng được xem nhỉ là một trong những gia tộc đứng đầu cả nước. Bây giờ họ rớt đài, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít người, nên họ cũng biết đại khái có chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt ông cụ Long nhìn về phía Lê Văn Vân càng thêm kinh ngạc: “Cậu chính là thằng nhóc nhà họ Lê kia.”
Lê Văn Vân mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Chuyện này không có gì khó thừa nhận cả.
Hầu Diệu Trần cười khẩy nói: “Tôi nói mà, hỏi sao cậu lại quen biết tên Hoàng Tông Thực kia, thì ra là con chó bên cạnh Lôi Bân. Sao bây giờ Lôi Bân lại đưa cậu sang bên cạnh Hoàng Tông Thực thế?”
Hàng lông mày của Lê Văn Vân cau lại, cách nói chuyện của người này thật khó nghe.
“Tôi cảm thấy loại người không biết uống nước nhớ nguồn thể này không có tư cách đến sự tiệc mừng thọ của ông đâu.” Liễu Vân Sơn giương mắt nhìn ông cụ Long, nói.
Ông cụ Long nhướng mày, hai mắt hướng về phía Vương Giai Kỳ. Sau đó ông ấy phủi tay nói: “Đừng bàn tới việc này nữa, Giai Kỳ, dẫn bạn của cháu qua bên kia ngồi đi, Nhã Lâm đại cháu khá lâu rôi đấy, từ lúc cháu trở về Yên Kinh chưa từng tới tìm nó chơi lần nào, nó đã lài nhải với ông rất nhiều lân rối đó. “Vậy cháu đi đây!” Vương Giai Kỳ cười nói.
Sau khi tiến vào sảnh, Vương Giai Kỳ tức khắc bước về phía một ông cụ. Ông cụ kia có mái tóc hoa râm, nhưng cơ thể vẫn tương đối cường tráng, gân cốt trông cũng rắn rỏi, ông ấy ngồi trong góc, sống lưng thẳng tắp!
“Ông nội Long!” Vương Giai Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chân đi về phía ông ấy.
Nhưng tầm mắt Lê Văn Vân lại dừng lại trên hai người khác cũng đang ngồi ở bàn đó, một trong số họ đúng là Hầu Diệu Trần, mà người ngồi ngoài cùng còn lại chính là Liễu Vân Sơn.
Hai người cũng chú ý tới Lê Văn Vân, ánh mắt cả hai lập tức tối lại.
“Kỳ Kỳ.” Ông cụ Long mỉm cười, sờ đầu Vương Giai Kỳ, nói: “Ông nội cháu, cái ông già đó, tối ngày chỉ biết trốn ông thôi. Mà cũng đúng, ông ta bị ông dọa từ nhỏ đến lớn, không dám gặp ông cũng là bình thường, lúc về cháu nhớ nhắn ông nội cháu là đợi hôm nào đó ông sẽ tới gặp ông ta đó.”
Vương Giai Kỳ khẽ mỉm cười nói: “Ông nội cháu còn kể rằng trước đây ngày nào ông cũng bị ông nội cháu tẩn cho một trận đó!”
Lê Văn Vân đứng bên cạnh lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy hơi cạn lời. Bởi vì anh phát hiện mấy ông cụ bà cụ này càng già, tính tình lại càng giống như đứa trẻ.
Mấy ông bà cụ trong Người Gác Đêm cũng vậy, thường xuyên tranh luận chuyện này chuyện kia, xem ai mới là người lợi hại hơn. Đôi khi còn cãi hăng tới nỗi đỏ mặt, nổi gân cổ, vung tay quơ chân đánh nhau là chuyện bình thường.
“Vị này là…?” Nói xong, ông ấy chỉ tay về phía Lê Văn Vân, khẽ mỉm cười: “Bạn trai của cháu sao?”
Mặt mày Vương Giai Kỳ hơi đỏ lên, vội phủ nhận: “Không phải, anh ấy chỉ là bạn bè của cháu thôi.”
Lê Văn Vân cũng tức khắc bước lên trước, lễ phép cúi chào: “Chào ông cụ Long, tôi là bạn của Giai Kỳ, lần này tới đây với cô ấy là muốn va chạm với xã hội một chút ạ”
Ông cụ Long ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Hầu Diệu Trần ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười: “Lê Văn Vân, dù mục đích cậu tới đây là để trải đời, nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là tiệc mừng thọ của ông cụ Long, chắc cậu không đến tay không đâu nhỉ!”
Lê Văn Vân khẽ cau mày, Vương Giai Kỳ vội vàng nói đỡ cho anh: “Quà của Lê Văn Vân đã được giao lại cho chủ Lâm rồi.”
Lâm Bình ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu làm chứng: “Đúng vậy, vừa nãy lúc mới tới tôi đã tặng quà rồi, ông cụ Hầu à, chút phép lịch sự tối thiểu đó chúng tôi vẫn phải biết chứ.”
Hầu Diệu Trần cau mày, không nói gì nữa.
Liễu Vân Sơn ngồi cạnh lại cười gần một tiếng: “Lão Long, nếu để thằng nhóc Lê Văn Vân này xuất hiện trong tiệc sinh nhật của ông, chỉ sợ không ổn lắm đâu. Trước kia thằng nhóc này từng ngồi tù tận chín năm đấy, sau khi ra tù thì người nhà không nhận, lại trực tiếp quấn lấy Lôi Bân, còn quậy cho nhà họ Lê tới nỗi lung lay sắp đổ!”
Sự việc nhà họ Lê có thể nói là khiến cả nước phải khiếp sợ, nên tất nhiên cũng tạo ra chấn động không nhỏ ở Yên Kinh.
Phải biết rằng, chỉ xét riêng về tài lực thôi, nhà họ Lê cũng được xem nhỉ là một trong những gia tộc đứng đầu cả nước. Bây giờ họ rớt đài, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít người, nên họ cũng biết đại khái có chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt ông cụ Long nhìn về phía Lê Văn Vân càng thêm kinh ngạc: “Cậu chính là thằng nhóc nhà họ Lê kia.”
Lê Văn Vân mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Chuyện này không có gì khó thừa nhận cả.
Hầu Diệu Trần cười khẩy nói: “Tôi nói mà, hỏi sao cậu lại quen biết tên Hoàng Tông Thực kia, thì ra là con chó bên cạnh Lôi Bân. Sao bây giờ Lôi Bân lại đưa cậu sang bên cạnh Hoàng Tông Thực thế?”
Hàng lông mày của Lê Văn Vân cau lại, cách nói chuyện của người này thật khó nghe.
“Tôi cảm thấy loại người không biết uống nước nhớ nguồn thể này không có tư cách đến sự tiệc mừng thọ của ông đâu.” Liễu Vân Sơn giương mắt nhìn ông cụ Long, nói.
Ông cụ Long nhướng mày, hai mắt hướng về phía Vương Giai Kỳ. Sau đó ông ấy phủi tay nói: “Đừng bàn tới việc này nữa, Giai Kỳ, dẫn bạn của cháu qua bên kia ngồi đi, Nhã Lâm đại cháu khá lâu rôi đấy, từ lúc cháu trở về Yên Kinh chưa từng tới tìm nó chơi lần nào, nó đã lài nhải với ông rất nhiều lân rối đó. “Vậy cháu đi đây!” Vương Giai Kỳ cười nói.
Bình luận facebook