• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (4 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 453

“Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?” Người đàn ông tóc húi cua lạnh lùng mở miệng hỏi.


Lê Văn Vân nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.


Bên cạnh người đàn ông tóc húi cua, Liễu Bạch trưng ra biểu cảm mỉa mai chế nhạo. Cậu ta cười khẽ một tiếng, rồi nhìn Lê Văn Vân nói: “Không ngờ loại người như anh cũng dám mặt dày chạy tới đây, phải biết đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Long, người tới đây đều là danh môn đấy!”


Mấy người còn lại trên bàn cũng nhìn Lê Văn Vân đầy thích thú. Ngoại trừ người đàn ông tóc húi cua, một cậu chàng cao gầy cũng khẽ cười hì hì, nói với Lê Văn Vân: “Bám váy Vương Giai Kỳ tới đây, chả lẽ anh không biết mai mốt Vương Giai Kỳ sẽ kết hợp với anh Hạo của tôi sao?”


Anh Hạo mà anh ta nhắc tới, hiển nhiên chính là Tôn Hạo!


Thấy Lê Văn Vân vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, người đàn ông tóc húi cua mở miệng lần nữa: “Bảo cậu cút ra xa một chút, nghe không hiểu hả?”


Cuộc đối thoại giữa bọn họ đã khiến không ít người phải ngoái đầu lại nhìn.


Trong sảnh tiệc chỉ có đúng bốn cái bàn, hai trong số đó đều là vài người có hơi lớn tuổi, bàn của Vương Giai Kỳ thì toàn các cô gái trẻ. Trừ ba bàn đó ra chỉ còn lại đúng một mình cái bàn mà bọn họ đang ngồi.


Lại nói tiếp, tính ra Lê Văn Vân cũng thuộc thế hệ trẻ, nên tất nhiên là có tư cách ngồi ở đây.


Thấy Lê Văn Vân bị bắt nạt, Lâm Bình ngồi bàn bên cạnh cau mày, nói với người đàn ông tóc húi cua kia: “Phùng Cảnh Thiên, cậu đừng quá đáng như vậy.”


“Chú Lâm, mấy lời này của chú không đúng rồi. Thằng nhóc này từng ngồi tù chín năm, nếu để cậu ta ngồi cùng bàn với chúng tôi, tôi sẽ cảm thấy xui xẻo lắm.” Người đàn ông tóc húi cua tên Phòng Cảnh Thiên nói.


Vương Giai Kỳ cũng đứng lên cự lại: “Phùng Cảnh Thiên, Lê Văn Vân là bạn bè của tôi, anh nhất quyết phải nhắm vào anh ấy như vậy sao?”


Mặt mũi Phòng Cảnh Thiên hơi biến sắc, dường như có chút kiêng kị.


Cậu chàng cao gầy ngồi cạnh vội nói: “Vương Giai Kỳ, đây là do cô không phải đó chứ. Đã biết bố mình và nhà họ Tôn đang mất đi mày lại, mai mốt cô sẽ gả cho Tôn Hạo đó, bây giờ lại thân mật với người đàn ông khác như vậy, nếu để anh Hạo của tôi biết, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì đâu!”


“Phùng Tịnh Vũ!” Vương Giai Kỳ đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Ai nói với cậu là tôi muốn gả cho Tôn Hạo chứ, nếu cậu dám nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ xé nát miệng cậu ra đó!”


Sắc mặt Lê Văn Vân thoáng động, hai người này chắc là anh em.


Nhà họ Phùng ở Yên Kinh, Lê Văn Vân có biết, là thế gia cổ võ, truyền thừa rất lâu, nhưng trên phương diện làm ăn buôn bán lại không tốt như nhà họ Vương, vì vậy cũng không tính là quá giàu. Hơn nữa khác với nhà họ Vương, người nhà họ Phùng thường xuyên lui tới thế giới ngầm, bây giờ gia chủ nhà bọn họ cũng đang có mặt ở đây, hơn nữa còn ngồi ở bàn trên, cùng bàn với ông cụ Long và đám người Liễu Vân Sơn.


Gia chủ nhà bọn họ tên là Phùng Vĩ, cách đây ba năm, trước khi Lê Văn Vân mất tích, ông ta chính là người đứng hàng thứ tư trên Địa Bảng ở khu Tội Ác!


Nhưng chuyện này đều có can hệ gì với Lê Văn Vân.


“Cháu gái lão Vương” Đằng sau, Phùng Vĩ đang ngồi ở bàn trên cất giọng: “Cô thật sự tưởng nhà họ Phùng chúng tôi không có ai sao? Đừng tưởng nhà các cô có chút tiền là cô có thể đứng trước mặt chúng tôi diễu võ dương oai.”


Lâm Bình nhướng mày, vừa định mở miệng thì Hầu Diệu Trần ngồi phía sau đã xen miệng vào: “Cháu Vương, cháu đừng nhúng tay vào chuyện này, ông cảm thấy Lê Văn Vân thật sự không có tư cách tới những nơi như vầy. Ông nghĩ cứ để cậu ta đứng bên cạnh là được rồi, dù sao cũng chỉ là tới trải đời mà thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom