-
Chương 382: Trái tim hắn đang vi phạm ước nguyện ly hôn ban đầu
Hơn nửa đêm tại sao Tiêu Nhi lại xuất hiện ở nhà họ Thịnh?
Lăng Hoa Thanh nắm chặt cái ly trong tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Bốn giờ ra tay đúng không?”
Người đàn ông gật đầu, run run nói: “Đúng vậy, đúng bốn giờ, thiếu gia cứ đuổi theo tôi ra khỏi nhà họ Thịnh, kéo khẩu trang của tôi xuống.”
Đôi mắt âm u của Lăng Hoa Thanh tràn ngập vẻ khát máu, người đàn ông kia run rẩy dữ dội hơn: “Ông hai, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lăng Hoa Thanh phất tay: “Mày đi xuống đi, chờ lệnh của tao.”
Người đàn ông gật đầu rồi lập tức rời đi như được tha mạng.
“Rắc” một tiếng, cái ly nát đầy đất.
Tiêu Nhi, con vẫn làm ba thất vọng rồi!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, giọng của người hầu truyền đến: “Lão gia, thiếu gia tới.”
Đồng tử của Lăng Hoa Thanh co rụt lại, cả khuôn mặt âm u xanh mét đi: Đây là đến hỏi tội à?
Một lát sau, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở phòng khách, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Tiêu Nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Tiêu pha một ấm trà rồi đứng dậy nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, ba ngồi đi, ba cũng ra tù một thời gian rồi mà hai cha con chúng ta còn chưa nói chuyện đàng hoàng lần nào.”
Lăng Hoa Thanh gật đầu cười nói: “Con nói rất đúng, đúng là chúng ta nên ngồi xuống tâm sự.”
Sau khi uống hai ly trà, Lăng Tiêu mở miệng trước: “Vì sao ba lại muốn giết Thịnh Xán?”
Lăng Hoa Thanh buông ly trà xuống rồi nâng mắt lên: “Con biết nguyên nhân mà.”
Lăng Tiêu nói: “Ba mới ra tù, con không hy vọng ba vào đó nữa.”
Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, chỉ cần con đứng về phía ba thì ba sẽ không vào nữa.”
Lăng Tiêu trầm mặc, Lăng Hoa Thanh hỏi tiếp: “Vì sao con lại ở nhà họ Thịnh vào lúc đó?”
Lăng Tiêu không trả lời.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có nghi vấn tương tự.
Lăng Hoa Thanh lại nói: “Ba không muốn có biến cố gì xuất hiện trong hôn sự giữa con và Lâm Chi Vũ.”
Lăng Tiêu vừa muốn mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gọi đến, hắn nhìn thoáng qua rồi tắt máy.
Lăng Hoa Thanh nhìn thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn thì sắc mặt trầm xuống: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn còn quấn lấy con không?”
Lăng Tiêu: “Không phải.”
Sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tiếp theo Lăng Tiêu lại nhận được một tin nhắn, lần này Lăng Hoa Thanh giật lấy điện thoại i, sắc mặt lại trầm xuống vài phần: “Lại là Thịnh Hoàn Hoàn, nó muốn quyến rũ con.”
“Ba, cô ấy không quyến rũ con.”
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn muốn quyến rũ hắn thì lúc trước khi ly hôn sẽ không vội vàng sốt ruột như vậy, trước khi ly hôn còn tránh hắn như hổ.
“Nó hẹn con gặp mặt, còn nói không phải?”
Lăng Hoa Thanh trả điện thoại lại cho Lăng Tiêu rồi thấm thía nói: “Tiêu Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư và Đường Nguyên Minh không trong sạch, con đừng đi con đường xưa của ba.”
Lăng Tiêu liếc nhìn tin nhắn kia một cái rồi lại nhìn vào mắt Lăng Hoa Thanh, không nhanh không chậm nói: “Ba, cô ấy không phải An Lan, con cũng không phải ba.”
Lăng Hoa Thanh cứng lại: “Con nói vậy là có ý gì?”
“Con đang điều tra chuyện ám sát, trước lúc đó con hy vọng ba buông thù hận, yên bình mà sống.”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ba, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, con không muốn lại phải xa rời.”
Lăng Hoa Thanh nhếch khóe miệng lên, trên mặt lại không có ý cười: “Con biết không, người không có tư cách khuyên ba buông thù hận nhất chính là con.”
“Mấy năm qua con có biết ba sống khổ sở thế nào trong tù không? Vì ai mà ba biến thành như vậy? Là ai làm hai cha con chúng ta xa nhau nhiều năm như thế? Làm con trai của ba, con không báo thù thì thôi mà còn khuyên ba phải rộng lượng?”
“Là vì Thịnh Xán là cha ruột của Thịnh Hoàn Hoàn? Nửa đêm con xuất hiện ở nhà họ Thịnh là vì không buông được con nhỏ kia. Tiêu Nhi, giờ con càng ngày càng không có nguyên tắc!”
Nhìn ánh mắt thất vọng của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu từ từ siết chặt nắm đấm: “Ba, con không có ý này, cho con thêm một chút thời gian, chờ con điều tra rõ chuyện năm đó thì nhất định sẽ bắt họ trả giá đắt.”
“Còn có gì để điều tra?” Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Ba là ba của con, không ai hiểu rõ chuyện năm đó hơn ba, con không tin ba còn có thể tin ai?”
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn ông ta: “Nhưng Thịnh Xán không nằm trong danh sách phong lưu của An Lan.”
Hắn đã điều tra chuyện năm đó, Thịnh Xán và An Lan không có mờ ám.
Lăng Hoa Thanh nhếch miệng cười trào phúng: “Tra không ra không có nghĩa là ông ta không có làm, chỉ chứng minh ông ta giỏi che giấu, hơn nữa ông ta thật sự có tham gia chuyện ba ngồi tù.”
“Tiêu Nhi, con không cần xen vào chuyện này, con chỉ cần rời xa con nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn, kết hôn với Lâm Chi Vũ thì hai cha con chúng ta sẽ không khó xử.”
Cuộc đàm phán này đã định sẵn không có kết quả.
Khi đi ra từ biệt thự, một người hầu đi đến trước mặt hắn rồi hạ giọng nói với Lăng Tiêu: “Thiếu gia, phu nhân bị lão gia cầm tù, ngài mau nghĩ cách cứu bà.”
Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt đáp lại một câu: “Vậy bảo bà ta an phận đi, đừng luôn ra ngoài gây chuyện.”
Trong lòng Lăng Tiêu, người mà hắn hận nhất chính là An Lan, nếu không phải vì bà thì mọi bất hạnh sẽ không xảy ra.
Chỉ cầm tù mà thôi, với những hành động của bà thì đáng bị cầm tù một trăm lần.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà lại ngắm nhìn biệt thự trước mắt, ngũ quan như đao khắc đầy vẻ lạnh lẽo phức tạp.
Lời nói của Lăng Hoa Thanh còn quanh quẩn bên tai, ông ta nói không sai, chỉ cần rời xa Thịnh Hoàn Hoàn thì hai cha con bọn họ đều không khó xử.
Nhưng trái tim hắn lại đang vi phạm ước nguyện ban đầu.
Hắn không muốn Thịnh Xán chết.
Hắn muốn gặp Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi thứ đều vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn khi ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu biết rõ sự cố chấp của Lăng Hoa Thanh, ông ta ngồi tù gần mười năm, chịu quá nhiều tủi nhục và tra tấn nên không có khả năng tha thứ cho Thịnh Xán.
Giữa ba và Thịnh Hoàn Hoàn, hắn chỉ có thể chọn một người!
…
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Trong sân thi đấu to lớn tràn ngập tiếng gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, cô lại làm mọi người phải choáng ngợp, giành được thành tích đứng nhất tổ để tiến vào vòng thi tiếp theo.
Trong trận chung kết, ai cũng là tay đua có thực lực nên không bị loại không phải chuyện dễ, dùng ưu thế tuyệt đối để đi tiếp cũng chứng minh cho thực lực.
Các fan điên cuồng vì Thịnh Hoàn Hoàn, dù thân phận hay dung mạo thì cô cũng xứng đáng với danh xưng nữ thần.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không tập trung sự chú ý trên sân thi đấu mà cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cô đang đợi Lăng Tiêu trả lời.
Nhưng mãi đến khi thi đấu kết thúc mà cô vẫn không chờ được câu trả lời của hắn.
Thi đấu vừa kết thúc, truyền thông đã chen chúc đến, hiện giờ độ hot của Thịnh Hoàn Hoàn không thua kém Kim Thần chút nào.
Có phóng viên hỏi tới Đường Nguyên Minh: “Xin hỏi cô và Đường Nguyên Minh đang hẹn hò sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tôi và Đường Nguyên Minh đã quen biết từ nhỏ, khi còn nhỏ ảnh từng đổi tã cho tôi, anh ấy giống như người anh của tôi vậy.”
Một phóng viên khác lại hỏi: “Vậy cô và Kim Thần có quan hệ gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp trả lời: “Không có quan hệ, chúng tôi chỉ mới gặp mặt một hai lần thôi.”
Một loạt câu hỏi xuất hiện, cuối cùng có phóng viên nhắc tới Lăng Tiêu: “Cô và Lăng Tiêu còn liên hệ không?”
Lăng Hoa Thanh nắm chặt cái ly trong tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Bốn giờ ra tay đúng không?”
Người đàn ông gật đầu, run run nói: “Đúng vậy, đúng bốn giờ, thiếu gia cứ đuổi theo tôi ra khỏi nhà họ Thịnh, kéo khẩu trang của tôi xuống.”
Đôi mắt âm u của Lăng Hoa Thanh tràn ngập vẻ khát máu, người đàn ông kia run rẩy dữ dội hơn: “Ông hai, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lăng Hoa Thanh phất tay: “Mày đi xuống đi, chờ lệnh của tao.”
Người đàn ông gật đầu rồi lập tức rời đi như được tha mạng.
“Rắc” một tiếng, cái ly nát đầy đất.
Tiêu Nhi, con vẫn làm ba thất vọng rồi!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, giọng của người hầu truyền đến: “Lão gia, thiếu gia tới.”
Đồng tử của Lăng Hoa Thanh co rụt lại, cả khuôn mặt âm u xanh mét đi: Đây là đến hỏi tội à?
Một lát sau, Lăng Hoa Thanh xuất hiện ở phòng khách, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt: “Tiêu Nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Tiêu pha một ấm trà rồi đứng dậy nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, ba ngồi đi, ba cũng ra tù một thời gian rồi mà hai cha con chúng ta còn chưa nói chuyện đàng hoàng lần nào.”
Lăng Hoa Thanh gật đầu cười nói: “Con nói rất đúng, đúng là chúng ta nên ngồi xuống tâm sự.”
Sau khi uống hai ly trà, Lăng Tiêu mở miệng trước: “Vì sao ba lại muốn giết Thịnh Xán?”
Lăng Hoa Thanh buông ly trà xuống rồi nâng mắt lên: “Con biết nguyên nhân mà.”
Lăng Tiêu nói: “Ba mới ra tù, con không hy vọng ba vào đó nữa.”
Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, chỉ cần con đứng về phía ba thì ba sẽ không vào nữa.”
Lăng Tiêu trầm mặc, Lăng Hoa Thanh hỏi tiếp: “Vì sao con lại ở nhà họ Thịnh vào lúc đó?”
Lăng Tiêu không trả lời.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng có nghi vấn tương tự.
Lăng Hoa Thanh lại nói: “Ba không muốn có biến cố gì xuất hiện trong hôn sự giữa con và Lâm Chi Vũ.”
Lăng Tiêu vừa muốn mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gọi đến, hắn nhìn thoáng qua rồi tắt máy.
Lăng Hoa Thanh nhìn thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn thì sắc mặt trầm xuống: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn còn quấn lấy con không?”
Lăng Tiêu: “Không phải.”
Sự thật hoàn toàn ngược lại.
Tiếp theo Lăng Tiêu lại nhận được một tin nhắn, lần này Lăng Hoa Thanh giật lấy điện thoại i, sắc mặt lại trầm xuống vài phần: “Lại là Thịnh Hoàn Hoàn, nó muốn quyến rũ con.”
“Ba, cô ấy không quyến rũ con.”
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn muốn quyến rũ hắn thì lúc trước khi ly hôn sẽ không vội vàng sốt ruột như vậy, trước khi ly hôn còn tránh hắn như hổ.
“Nó hẹn con gặp mặt, còn nói không phải?”
Lăng Hoa Thanh trả điện thoại lại cho Lăng Tiêu rồi thấm thía nói: “Tiêu Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư và Đường Nguyên Minh không trong sạch, con đừng đi con đường xưa của ba.”
Lăng Tiêu liếc nhìn tin nhắn kia một cái rồi lại nhìn vào mắt Lăng Hoa Thanh, không nhanh không chậm nói: “Ba, cô ấy không phải An Lan, con cũng không phải ba.”
Lăng Hoa Thanh cứng lại: “Con nói vậy là có ý gì?”
“Con đang điều tra chuyện ám sát, trước lúc đó con hy vọng ba buông thù hận, yên bình mà sống.”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ba, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau, con không muốn lại phải xa rời.”
Lăng Hoa Thanh nhếch khóe miệng lên, trên mặt lại không có ý cười: “Con biết không, người không có tư cách khuyên ba buông thù hận nhất chính là con.”
“Mấy năm qua con có biết ba sống khổ sở thế nào trong tù không? Vì ai mà ba biến thành như vậy? Là ai làm hai cha con chúng ta xa nhau nhiều năm như thế? Làm con trai của ba, con không báo thù thì thôi mà còn khuyên ba phải rộng lượng?”
“Là vì Thịnh Xán là cha ruột của Thịnh Hoàn Hoàn? Nửa đêm con xuất hiện ở nhà họ Thịnh là vì không buông được con nhỏ kia. Tiêu Nhi, giờ con càng ngày càng không có nguyên tắc!”
Nhìn ánh mắt thất vọng của Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu từ từ siết chặt nắm đấm: “Ba, con không có ý này, cho con thêm một chút thời gian, chờ con điều tra rõ chuyện năm đó thì nhất định sẽ bắt họ trả giá đắt.”
“Còn có gì để điều tra?” Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Ba là ba của con, không ai hiểu rõ chuyện năm đó hơn ba, con không tin ba còn có thể tin ai?”
Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn ông ta: “Nhưng Thịnh Xán không nằm trong danh sách phong lưu của An Lan.”
Hắn đã điều tra chuyện năm đó, Thịnh Xán và An Lan không có mờ ám.
Lăng Hoa Thanh nhếch miệng cười trào phúng: “Tra không ra không có nghĩa là ông ta không có làm, chỉ chứng minh ông ta giỏi che giấu, hơn nữa ông ta thật sự có tham gia chuyện ba ngồi tù.”
“Tiêu Nhi, con không cần xen vào chuyện này, con chỉ cần rời xa con nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn, kết hôn với Lâm Chi Vũ thì hai cha con chúng ta sẽ không khó xử.”
Cuộc đàm phán này đã định sẵn không có kết quả.
Khi đi ra từ biệt thự, một người hầu đi đến trước mặt hắn rồi hạ giọng nói với Lăng Tiêu: “Thiếu gia, phu nhân bị lão gia cầm tù, ngài mau nghĩ cách cứu bà.”
Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt đáp lại một câu: “Vậy bảo bà ta an phận đi, đừng luôn ra ngoài gây chuyện.”
Trong lòng Lăng Tiêu, người mà hắn hận nhất chính là An Lan, nếu không phải vì bà thì mọi bất hạnh sẽ không xảy ra.
Chỉ cầm tù mà thôi, với những hành động của bà thì đáng bị cầm tù một trăm lần.
Sau khi lên xe, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà lại ngắm nhìn biệt thự trước mắt, ngũ quan như đao khắc đầy vẻ lạnh lẽo phức tạp.
Lời nói của Lăng Hoa Thanh còn quanh quẩn bên tai, ông ta nói không sai, chỉ cần rời xa Thịnh Hoàn Hoàn thì hai cha con bọn họ đều không khó xử.
Nhưng trái tim hắn lại đang vi phạm ước nguyện ban đầu.
Hắn không muốn Thịnh Xán chết.
Hắn muốn gặp Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi thứ đều vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn khi ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu biết rõ sự cố chấp của Lăng Hoa Thanh, ông ta ngồi tù gần mười năm, chịu quá nhiều tủi nhục và tra tấn nên không có khả năng tha thứ cho Thịnh Xán.
Giữa ba và Thịnh Hoàn Hoàn, hắn chỉ có thể chọn một người!
…
“Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn...”
Trong sân thi đấu to lớn tràn ngập tiếng gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, cô lại làm mọi người phải choáng ngợp, giành được thành tích đứng nhất tổ để tiến vào vòng thi tiếp theo.
Trong trận chung kết, ai cũng là tay đua có thực lực nên không bị loại không phải chuyện dễ, dùng ưu thế tuyệt đối để đi tiếp cũng chứng minh cho thực lực.
Các fan điên cuồng vì Thịnh Hoàn Hoàn, dù thân phận hay dung mạo thì cô cũng xứng đáng với danh xưng nữ thần.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không tập trung sự chú ý trên sân thi đấu mà cứ nhìn chằm chằm điện thoại, cô đang đợi Lăng Tiêu trả lời.
Nhưng mãi đến khi thi đấu kết thúc mà cô vẫn không chờ được câu trả lời của hắn.
Thi đấu vừa kết thúc, truyền thông đã chen chúc đến, hiện giờ độ hot của Thịnh Hoàn Hoàn không thua kém Kim Thần chút nào.
Có phóng viên hỏi tới Đường Nguyên Minh: “Xin hỏi cô và Đường Nguyên Minh đang hẹn hò sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tôi và Đường Nguyên Minh đã quen biết từ nhỏ, khi còn nhỏ ảnh từng đổi tã cho tôi, anh ấy giống như người anh của tôi vậy.”
Một phóng viên khác lại hỏi: “Vậy cô và Kim Thần có quan hệ gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp trả lời: “Không có quan hệ, chúng tôi chỉ mới gặp mặt một hai lần thôi.”
Một loạt câu hỏi xuất hiện, cuối cùng có phóng viên nhắc tới Lăng Tiêu: “Cô và Lăng Tiêu còn liên hệ không?”