-
Chương 384-388
Chương 384: Tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút
Cô muốn cái gì?
Rất đơn giản, là một gia đình hạnh phúc ấm áp.
Có lẽ Đường Nguyên Minh có thể cho cô, nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bắt đầu một tình yêu mới, cô cần thời gian.
Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ngoài cửa nhà Nam Tầm, vừa chuẩn bị giơ tay gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Nam Tầm và Cố phu nhân sắc mặt âm trầm.
Giọng nói lạnh nhạt xa cách của Nam Tầm vang lên: “Mời Cố phu nhân đi cho, về sau đừng đến nữa, tôi và Hoan Hoan cũng không hoan nghênh bà.”
Cố phu nhân bị đuổi đi rất phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Nam Tầm: “Cô sẽ hối hận.”
Cố phu nhân ném xuống những lời này rồi phất tay áo bỏ đi.
Nhìn Cố phu nhân bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm: “Sao bà ta lại tới đây?”
Nam Tầm bực bội trả lời: “Còn không phải vì chuyện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ kết hôn sao.”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Rốt cuộc bà ta có ý gì?”
Nam Tầm cười lạnh: “Bảo chị phá hư hôn lễ của họ, sắp xếp cho chị và Cố Nam Thành tái hợp.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ gì mấy: “Lúc trước người liều mạng phá hoại hôn nhân giữa chị và Cố Nam Thành là bà ta, không ngờ nhanh như vậy đã hối hận!”
“Mà cũng đúng, cả nhà Trần Do Mỹ đều không phải đèn cạn dầu, nếu cô ta gả vào thật thì nhà họ Cố sẽ rất náo nhiệt.”
Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không liên quan đến chị. “
“Đúng vậy, không nói chuyện của bọn họ nữa, em có việc gấp tìm chị này.” Thịnh Hoàn Hoàn không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nam Tầm nghe lời nhờ vả của Thịnh Hoàn Hoàn thì suy tư một lát mới trầm ngâm nói: “Chị có một người thích hợp, em có thể đi thử xem, chị tìm tư liệu của anh ta cho em.”
Người mà Nam Tầm đề cử cho Thịnh Hoàn Hoàn tên là Trần Anh Kiệt, xuất thân từ cùng trường quân đội với Nam Tầm và là đàn anh của cô, võ nghệ của người này rất lợi hại, hơn nữa rất có nguyên tắc.
Vì nguyên nhân gia đình nên Trần Anh Kiệt từ bỏ cơ hội tiến vào bộ đội để ở lại chăm sóc người mẹ bị bệnh, hiện giờ đang làm vệ sĩ cho một ông chủ lớn.
Ngày trước có người chi trả một khoản lớn nhờ anh nhận nhiệm vụ ám sát, anh không nhìn tờ chi phiếu kia lấy một cái đã xé bỏ.
Nam Tầm nói: “Anh Trần là người rất trọng tình nghĩa, hiện giờ căn bệnh của mẹ anh ấy chính là một cơ hội, nếu em muốn mời chào ảnh thì nhờ ông ngoại bà ngoại em rời núi, chỉ cần có thể giữ được mạng của mẹ mình thì anh ấy sẽ tạm thời làm việc cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn không hề do dự: “Được, sáng mai em lập tức đi tìm anh ấy.”
Thời gian này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã ngủ rồi, hai cụ rất chú trọng dưỡng sinh nên trước 10h đêm là ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn cất tư liệu đi, nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó với Diệp Sâm nên cố làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Trong khoảng thời gian này Diệp Sâm còn đến làm phiền chị không?”
Nam Tầm lắc đầu: “Không có.”
Cố Hoàn Hoàn hỏi thăm dò: “Vậy chị có cảm thấy thất vọng không?”
“Không có.”
“Không có chút mất mát nào luôn sao?”
Mặt Nam Tầm trầm xuống, lập tức bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thành thật khai báo, có phải em và Lăng Kha bị Diệp Sâm mua chuộc hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ đôi tay đầu hàng: “Tiểu nhân không dám, xin nữ vương đại nhân tra xét rõ ràng.”
Trong mắt Nam Tầm bắn ra tia hung ác, cảnh cáo nói: “Nếu em dám bán đứng chị thì chị sẽ bán rẻ em đấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhu nhược đáng thương hỏi: “Bán cho ai?”
Nam Tầm: “Lão Vương hàng xóm.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em quý lắm, bán rẻ đến mấy lão Vương kế bên cũng mua không nổi.”
“Cút.” Nam Tầm bật cười buông cô ra: “Hoan Hoan ngủ rồi, đi ra ngoài với chị một chút đi.”
“Được, em đi WC trước.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên đi về hướng toilet, sau khi đóng cửa lại cô lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Diệp thiếu, cơ hội tình cờ gặp mặt đã tới.”
Nam Tầm nói không sai, cô và Lăng Kha thật sự bị Diệp Sâm mua chuộc, ngày đó Diệp Sâm và các cô trò chuyện rất lâu, hiện giờ họ đều nghiêng về hướng Diệp Sâm, nỗ lực tác hợp cho hai người bọn họ.
Diệp Sâm cũng hứa với các cô là trừ phi Nam Tầm chịu hẹn hò với anh, nếu không sẽ không làm ra hành vi gây rối nào.
Cuộc gặp mặt tình cờ kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn phải mở rộng tầm mắt.
Diệp Sâm bị người ta đuổi giết, trên người trúng một đao, chân cũng bị thương, là Nam Tầm ra tay cứu anh một mạng rồi mang anh về nhà chữa trị.
Nhìn vết thương trên người Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác, Diệp Sâm thật sự bị người ta đuổi giết hay đang dùng khổ nhục kế?
Nếu là khổ nhục kế thì người đàn ông này thật làm người ta bội phục!
“Cái kia... Đã khuya rồi, em phải đi về, chị Nam Tầm, em thấy vết thương của Diệp thiếu không nhẹ, chị phải chăm sóc tốt cho anh ấy nha, em đi trước.”
Xác định Diệp Sâm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng chuồn mất.
Cái con nhỏ chết tiệt này.
Nam Tầm thầm mắng một câu rồi trừng Diệp Sâm: “Còn ngơ ra làm gì, mau cởi áo ra, máu sắp dính lên sô pha của tôi rồi kìa.”
Bả vai của Diệp Sâm trúng một đao làm máu nhuộm đỏ cả áo sơmi của anh, tay trái hoàn toàn không thể động đậy, anh nhìn cô gái trước mặt mà nói: “Em đưa tôi đi bệnh viện đi! Tôi sợ Hoan Hoan thức dậy sẽ sợ.”
Nam Tầm thấy cái áo của anh bị máu làm ướt đẫm thì sắc mặt âm trầm xuống: “Sao anh nói nhiều quá vậy?”
Cô mở hộp y tế ra, thấy anh còn ngồi đó bất động thì không vui nhăn mày lại: “Ngơ ra đó làm gì, còn muốn tôi cởi giúp anh à?”
Lúc này Diệp Sâm mới nâng lên tay phải, tháo từng cái nút trên áo ra để lộ lồng ngực dính máu.
Nam Tầm đã chuẩn bị xong thuốc và nước sát trùng, thấy Diệp Sâm còn mặc áo trên người thì lập tức nổi nóng: “Tôi bảo anh cởi áo ra, anh không nghe hiểu tiếng người à?”
Diệp Sâm nâng tay phải lên, dáng vẻ trông rất oan ức: “Tay áo không cởi ra được.”
“Phiền phức.” Nam Tầm nhìn vết thương của anh một cái, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay anh rồi tháo cái nút trên đó ra.
Sau khi tháo nút trên tay áo, Nam Tầm ngại anh quá chậm nên dứt khoát lột áo anh xuống, sau đó nặng nề nhìn vết thương trên vai anh: “Vết thương rất sâu, phải may lại mới được.”
Diệp Sâm nói: “Vậy may đi!”
Nam Tầm gật đầu rồi cầm lấy nước sát trùng: “Hơi đau, anh kiên nhẫn một chút, đừng đánh thức Hoan Hoan.”
Nói xong, cô lập tức đổ nước sát trùng lên vết thương của Diệp Sâm.
Diệp Sâm chỉ hơi nhíu mày, nhưng không phát ra âm thanh nào cả.
Động tác của Nam Tầm rất nhanh nhẹn, sau khi lau khô máu cho anh thì cô lấy kim chỉ đến: “Không có thuốc tê, tôi cố gắng nhẹ một chút, nếu anh thật sự không nhịn được thì cắn lấy cái áo đi.”
Diệp Sâm lạnh nhạt mở miệng: “Không cần, em ra tay đi!”
Nam Tầm nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến từ trong ngực, Diệp Sâm rũ mắt nhìn hai hàng lông mi thật dài trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tầm Nhi, em trốn không thoát đâu.
Động tác của Nam Tầm rất nhẹ nhàng, nhưng kim đâm thủng máu thịt thì nhẹ đến mấy cũng đau đớn khó nhịn, cô thấy Diệp Sâm chảy mồ hôi lạnh nên thấp giọng nói: “Nói chuyện để dời sự chú ý đi.”
Diệp Sâm: “Làm người phụ nữ của tôi đi.”
Tay Nam Tầm cứng lại, không nâng mắt lên mà nói: “Không có khả năng.”
Diệp Sâm: “Vậy tôi và em không có gì để nói.”
Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”
Kế tiếp Diệp Sâm không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú ứa đầy mồ hôi.
Cảm nhận được đôi tay nhỏ linh hoạt di chuyển qua lại trên ngực mình, cả người Diệp Sâm căng cứng, con mẹ nó thật là nhân đôi tra tấn mà!
Chương 385: Dọn đến nhà Diệp Sâm ở
“Được rồi.”
Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?
Hay là... Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi?
Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.
Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.
Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”
“Ừm.” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.
Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.
Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.
Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.
Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.
Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam Thành đi cùng Trần Do Mỹ đến bệnh viện phụ sản bị truyền thông chụp được, thậm chí gã còn chính miệng thừa nhận mình và Trần Do Mỹ sắp kết hôn.
Việc này đang rất hot trên Weibo.
Nam Tầm đã thấy được tấm ảnh Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đi ra từ bệnh viện, hai người tay nắm tay, hành động trông rất thân mật.
“Lạnh.” Diệp Sâm rụt chân lại, thấp giọng nỉ non.
Nam Tầm tỉnh táo lại nên thu túi chườm đá lại, cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Diệp Sâm lại mở hai mắt, ánh mắt rất sâu thẳm.
Qua chừng một giờ Nam Tầm bị tiếng đánh nhau truyền đến từ bên ngoài làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy xuống giường rồi khẽ mở cánh cửa ra.
Tình huống bên ngoài làm Nam Tầm cau mày.
Người đuổi giết Diệp Sâm đã tìm tới nơi này rồi?
Không thể không thừa nhận võ nghệ Diệp Sâm rất lợi hại, cho dù bị thương mà vẫn đối phó được với mấy người đàn ông kia, Nam Tầm thấy vậy cũng không nhúng tay.
Nhưng khi người đàn ông cuối cùng ngã xuống, một người trong đó lại móc ra một khẩu súng từ thắt lưng.
“Cẩn thận.” Nam Tầm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều đã lập tức nhào về hướng Diệp Sâm.
“Phanh” một tiếng vang lên, viên đạn bắn xẹt qua đỉnh đầu Nam Tầm, hai người ngã xuống mặt đất.
Đối mặt nguy hiểm thì ai cũng có phản ứng bản năng, Nam Tầm không rảnh suy tư mà lập tức tìm kiếm vật che chở, lúc này một bàn tay to ghì lấy eo cô rồi mang theo cô lăn đến bên sô pha.
“Phanh phanh phanh...”
Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng đều đánh hụt.
Bóng dáng Diệp Sâm chợt lóe rồi đập mấy cái ly thủy tinh vào người nổ súng, lại có vài âm thanh nặng nề vang lên, sau đó tiếng thuỷ tinh vỡ truyền đến, mảnh vụn bay vụt ra khắp nơi.
Diệp Sâm không chút do dự ôm Nam Tầm vào lòng để bảo vệ, mảnh nhỏ bay ra đâm vào lưng anh.
Nam Tầm nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ, tiếp theo là một giọng nói tức giận truyền đến: “Hết đạn rồi, rút thôi!”
Mấy người đàn ông đều bị thương, phát hiện không bắn trúng được Diệp Sâm nên không dám ham chiến, rất nhanh họ đã chạy trốn mất tăm.
“Em không sao chứ?” Diệp Sâm buông Nam Tầm ra, lo lắng nhìn cô.
Lúc này trong lòng Diệp Sâm đặc biệt kích động, vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi cô lại không chút do dự nhào về hướng anh.
Nam Tầm lắc đầu rồi nhìn lên ngực hắn: “Anh lo cho bản thân trước đi!”
Băng gạc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chứng minh vết thương trên vai anh đã bị xé rách.
Nam Tầm dời mắt khỏi ngực anh, nhấc đôi tay lên vặn người anh lại thì thấy sau lưng anh có vài chỗ đang đổ máu, có vài mảnh thuỷ tinh hơi lớn còn cắm lên trên đó, nhưng đều là vết thương da thịt thôi.
“Con mẹ nó rốt cuộc anh trêu chọc người nào vậy?” Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra rồi đứng lên, sắc mặt âm trầm trừng anh: “Tôi không nên cứu anh.”
Cô muốn bình yên sống với Hoan Hoan, hiện tại xem ra là không có khả năng, tạm thời không thể ở lại căn hộ này.
“Xin lỗi, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.” Diệp Sâm nhìn quanh căn phòng hỗn loạn rồi áy náy nói: “Nơi này không thể ở nữa, dọn đến nhà tôi ở một thời gian trước đi!”
“Bọn họ là nhắm vào anh, nhà anh có an toàn không?”
“Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mẹ con em.”
Nam Tầm và Diệp Sâm nhìn nhau một lát rồi nói: “Vậy an bài như vậy trước đi!”
Cô không có lựa chọn nào khác, có thể đối phương là thế lực xã hội đen, trải qua lần này có khả năng sẽ theo dõi mẹ con cô, cô không muốn liên lụy kẻ nào nên ở nhà của Diệp Sâm là lựa chọn tốt nhất.
“Em đi thu dọn một chút đi, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không trở về.”
Nam Tầm gật đầu rồi bước nhanh vào phòng ngủ.
Diệp Sâm cầm lấy mắt kính trên bàn rồi đeo vào, đôi môi gợi cảm nhếch lên.
Không bao lâu sau người của Diệp Sâm đã tới, Nam Tầm thấy mảnh kính sau lưng Diệp Sâm đã được rút ra và đang kẹp giữa hai ngón tay anh.
Thấy cô ôm Cố Hoan ra tới, Diệp Sâm ném mảnh kính vào thùng rác, nhận lấy quần áo mà cấp dưới đưa qua rồi tùy ý tròng lên, sau đó dặn dò bọn họ: “Cho hai người ở lại dọn dẹp sạch căn phòng này rồi đi.”
Cố Hoan ngủ rất say, mở mắt ra thì thấy là Nam Tầm ôm mình nên lại an tâm ngủ tiếp.
Sau khi lên xe, cấp dưới của Diệp Sâm bắt đầu xử lý vết thương giúp anh.
Nam Tầm bình tĩnh lạithì càng nghĩ càng tức giận: “Mọi chuyện đều nằm trong khống chế của anh đúng không?”
Hiện tại Nam Tầm rất hoài nghi Diệp Sâm cố ý dẫn những người đó đến tiểu khu của cô, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn cũng có hiềm nghi đã mật báo.
Diệp Sâm nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tôi nói không phải em có tin không?”
Nhiều lắm là bất ngờ đáng mừng thôi!
Anh bị người ta đuổi giết vốn có thể dễ dàng chạy thoát, muốn trách thì trách tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn tới quá kịp thời làm anh nảy ra một ý tưởng rồi biến thành âm mưu như lúc này.
Ánh mắt Diệp Sâm quá nóng rực, Nam Tầm đành dời tầm mắt khỏi mặt anh: “Tốt nhất là không phải, nếu tôi và Hoan Hoan có bất trắc gì đều tính lên đầu anh.”
Diệp Sâm bật cười: “Được, nếu hai mẹ con em bị thương mảy may nào thì tôi đền hết tài sản cho em, bao gồm cả tôi luôn, nhưng...”
Anh đột nhiên ngừng lại rồi không cười nữa: “Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, em không thể tùy ý ra ngoài, trong tay đối phương có súng.”
Sắc mặt Nam Tầm không tốt mà gật đầu: “Tôi biết.”
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô còn có thể làm sao bây giờ?
Lúc này Diệp Sâm đau đớn kêu lên một tiếng, Nam Tầm ngẩng đầu thì thấy máu ứa ra từ vết thương của anh nên không khỏi buột miệng thốt ra với người cấp dưới kia: “Anh có thể nhẹ một chút không?”
Nhìn vết thương trên vai Diệp Sâm bị rách vẫn luôn ứa máu, Nam Tầm lập tức buông Cố Hoan ra rồi đi về phía trước: “Tránh ra, chân tay vụng về.”
Người cấp dưới bị mắng lộ ra vẻ mặt oan ức: Oan uổng! Rõ ràng là Diệp thiếu đột nhiên động đậy nên vết thương mới bị rách thành như vậy, không thể trách tôi được!
Chương 386: Thì ra cô cũng biết thẹn thùng
“Nam tiểu thư...” Cấp dưới của Diệp Sâm muốn giải thích một câu, nhưng lúc này một ánh nhìn lạnh lẽo lại đảo qua làm hắn sợ đến mức tủi nhục nuốt ngược vào trong bụng.
Diệp Sâm đưa mắt ra hiệu với người cấp dưới vô tội này, hắn thức thời lui qua một bên, trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu: Lão đại, anh muốn Nam tiểu thư xử lý vết thương giúp mình thì cứ nói thẳng đi, cần gì dày vò bản thân như vậy?
Chảy nhiều máu thế không đáng tiền sao?
“Đau!” Lần này Diệp Sâm không chịu đựng nữa mà đáng thương kêu đau.
Cấp dưới kinh ngạc đến ngây người: Lão đại, anh bôi thuốc tê rồi mà!
Nam Tầm nhăn mày lại: “Có cần lấy gì cho anh cắn không?”
Diệp Sâm lắc đầu: “Em nói chuyện với tôi là được rồi.”
Nam Tầm suy tư một lát: “Tôi và anh không có gì để nói.”
Diệp Sâm cắn răng một cái rồi khẽ kêu: “A... Đau quá.”
Cấp dưới: ... Tôi muốn mù rồi!
Rõ ràng là một người đàn ông cứng cỏi mà lại làm nũng với phụ nữ!
Nam Tầm cau mày: “Chú Diệp có khỏe không?”
Diệp Sâm: “Cha rất khoẻ! Ngày nào cũng đánh Thái Cực.”
Nam Tầm vừa nâng đôi tay xử lý vết thương trên ngực anh vừa nói: “Anh về Hải Thành, chú ấy không có ý kiến à?”
Diệp Sâm: “Cha đã sớm muốn trở lại, nhưng bên kia còn có chuyện cần ông xử lý.”
Nam Tầm lại hỏi: “Sau khi cha mẹ anh rời đi có còn tái hôn không?”
Mặt Diệp Sâm hơi đen lại: “Mẹ tôi tái hôn, cha thì không.”
Câu hỏi của cô có thể càng công thức hoá không?
Nam Tầm: “Mẹ anh tái hôn rồi có sinh thêm em trai em gái cho anh không?”
Mặt Diệp Sâm càng đen: “Thêm một đứa em gái.”
Nam Tầm: “Mấy tuổi?”
Diệp Sâm: “Không biết.”
Nam Tầm: “Xinh đẹp lắm đúng không!”
Diệp Sâm: “Rất xấu.”
Vì sao cô không thể hỏi mấy năm nay anh sống như thế nào?
Nam Tầm: “...”
Hôm nay không nói chuyện được nữa rồi.
Lúc này Diệp Sâm lại hít hà một hơi: “Đừng có ngừng, tiếp tục nói.”
Nam Tầm lạnh lẽo liếc anh một cái, nếu không phải miệng vết thương đang máu tươi đầm đìa thì cô hoài nghi anh đang diễn kịch: “Lần này tôi và Hoan Hoan ở chỗ anh, sẽ không giao thức ăn và tiền thuê nhà cho anh đâu.”
Diệp Sâm nhìn Nam Tầm đang rũ mắt xuống thì nhếch khóe miệng lên: “Không cần em giao.”
Nam Tầm lại nói tiếp: “Không được tôi cho phép thì anh không được vào phòng ngủ của tôi và Hoan Hoan.”
Đây là muốn lập luật lệ với anh à?
Diệp Sâm rất nghe lời mà đáp: “Được, phòng ngủ của tôi thì mẹ con em có thể vào bất cứ lúc nào.”
Nam Tầm: “Không được ảnh hưởng sự tự do của tôi.”
Diệp Sâm: “Được, em có thể ảnh hưởng sự tự do của tôi, còn có thể đặt lệnh giới nghiêm như qua 10h tối thì không được vào cửa.”
Xem đi, anh phóng khoáng biết bao!
Cấp dưới đã nhìn không được: Lão đại, có ai gấp không chờ nổi đào hố cho mình như vậy không?
Nam Tầm trừng anh một cái: “Nếu anh dẫn phụ nữ về nhà thì phải báo trước với tôi một tiếng.”
Cấp dưới trung thành lập tức nói: “Lão đại của chúng tôi chưa bao giờ dẫn phụ nữ bên ngoài về nhà, Nam tiểu thư là người đầu tiên.”
Diệp Sâm tán thưởng liếc nhìn cấp dưới một cái: Tháng này có thưởng.
Nam Tầm không mặn không nhạt mà nói câu: “Luôn đi khách sạn chứ gì?”
Đôi mắt đen dưới cặp kính gọng vàng của Diệp Sâm lập tức đanh lại: “Tôi không dẫn phụ nữ đặt phòng ở bên ngoài.”
Nam Tầm nhướng mày: “Đừng nói với tôi là anh còn chưa trải qua chuyện trai gái.”
Diệp Sâm nâng tay phải thon dài của mình lên, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: “Cái này tính không?”
Nam Tầm không được tự nhiên mà quay mặt đi: “Được rồi.”
Cô vừa cất kim chỉ đi vừa dặn dò cấp dưới bên cạnh: “Anh băng bó giúp anh ta đi!”
Diệp Sâm phát hiện vành tai của Nam Tầm đỏ bừng nên tâm tình rất tốt.
Thì ra cô cũng biết thẹn thùng!
Lăng Phủ.
Lâm Chi Vũ lại tới nữa.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Lăng Thiên Vũ, Lăng Tích yêu ai yêu cả đường đi nên cũng thích ở bên bọn họ, xem Lâm Chi Vũ đánh đàn ca hát.
Còn Lăng lão thái thái đã trở về nhà cũ.
Lăng Thiên Vũ ngủ lại mà Lăng Tiêu vẫn chưa trở về, Lâm Chi Vũ không rời khỏi phòng ngủ chính, Bạch quản gia canh giữ ở ngoài cửa không tiện gõ cửa, ông nhìn nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.
“Thiếu gia, chắc Lâm tiểu thư sẽ ngủ lại ở phòng ngủ của tiểu thiếu gia.”
Một lát sau, Bạch quản gia nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Đã biết.”
Khuya hôm đó Lăng Tiêu mới trở về, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ ủ rũ.
Bạch quản gia đón tiếp: “Thiếu gia, hôm nay muốn ăn gì không?”
Lăng Tiêu hiếm khi ăn ở bên ngoài, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi thì hầu như hai cha con luôn ăn đồ do đầu bếp làm.
Đêm nay Lăng Tiêu lắc đầu nói: “Không có khẩu vị.”
Bạch quản gia lo lắng khuyên bảo: “Hay cậu ăn một chút đi, khi lão thái thái trở về đã cố ý dặn dò phải chăm sóc kỹ cho dạ dày của cậu.”
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn ông: “Giờ ông càng ngày càng nghe lời bà nội, hay ông về nhà cũ đi?”
Bạch quản gia cố lấy dũng khí mà nói: “Hay là... Bảo phòng bếp nấu chén hoành thánh cho cậu?”
Lăng Tiêu im lặng, không cảm xúc mà mở miệng: “Tùy ông.”
Bạch quản gia nhẹ nhàng thở ra, lập tức bảo phòng bếp đi chuẩn bị.
Lăng Tiêu lên lầu, đẩy cửa ra thì thấy Lâm Chi Vũ đang ngồi trên sô pha xem sách, dáng vẻ yên lặng hiền thục đó làm Lăng Tiêu nghĩ lầm là Thịnh Hoàn Hoàn đã trở lại trong chớp mắt.
Nghe thấy tiếng vang, Lâm Chi Vũ ngẩng đầu: “Anh đã về rồi.”
Cô ta buông sách xuống rồi đứng lên, tự nhiên hào phóng đi về hướng Lăng Tiêu: “Thiên Vũ ngủ rồi, em muốn chờ anh trở về rồi đi.”
Lăng Tiêu nói: “Trễ vậy rồi, đêm nay ở lại đây đi!”
Lâm Chi Vũ sửng sốt: “Được.”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt cô ta, một lát sau mới nói: “Bạch quản gia bảo phòng bếp nấu hoành thánh, cùng ăn một chút đi.”
Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó môi đỏ hơi nhếch lên: “Được.”
“Tôi đi tắm trước đã.” Nói xong câu này, Lăng Tiêu liền đi vào phòng ngủ chính.
Lâm Chi Vũ nhìn cánh cửa đóng lại mà khóe miệng tiếp tục nhếch lên , cô ta đã không phải thiếu nữ ngây thơ nên cũng biết ý nghĩa Lăng Tiêu giữ mình lại là muốn gì.
Nhưng đối phương là Lăng Tiêu nên cô ta cũng bằng lòng.
Không bao lâu sau, người hầu bưng một bát hoành thánh lớn tiến vào.
Bạch quản gia thấy Lâm Chi Vũ còn chưa ngủ thì cũng chuẩn bị một cái chén cho cô ta.
Một lát sau, Lăng Tiêu mặc áo choàng dài đi ra từ phòng ngủ rồi nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lại đây ăn đi!”
Lâm Chi Vũ ngồi xuống vị trí đối diện Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lịch sự múc một chén cho cô ta.
“Cảm ơn.” Lâm Chi Vũ duỗi tay nhận lấy, trong quá trình đó có chạm vào ngón tay Lăng Tiêu, sựđụng chạm trai đơn gái chiếc này làm không khí trở nên rất mập mờ.
Lăng Tiêu nhìn cô ta vài giây mới dời mắt đi: “Ăn đi!”
Lăng Tiêu ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã ăn xong một chén hoành thánh, tim Lâm Chi Vũ đập rộn lên, đầu ngón tay siết chặt, trong mắt mang theo chờ mong mịt mờ.
Tình dục là một phần của người trưởng thành.
Đôi khi không khí thích hợp, nhìn nhau một cái thì chuyện đó sẽ tự nhiên xảy ra.
Vừa rồi Lăng Tiêu cũng có ý giữ Lâm Chi Vũ lại, giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Hoa Thanh thì hắn sẽ không chút do dự lựa chọn người sau.
Nhưng hiện tại hắn không có suy nghĩ đó.
Thân thể đàn ông là thành thật nhất, mà thân thể của hắn nói rằng hắn không muốn!
Rõ ràng Lâm Chi VũLâm Chi Vũ rất giống Thịnh Hoàn Hoàn, dáng người càng nóng bỏng, tính cách càng dịu dàng hiểu chuyện, nhưng cái va chạm vừa rồi lại làm hắn rất kháng cự.
Chương 387: Ngoan, để tôi ôm ngủ một lát
Hơn nữa bầu không khí này không hiểu sao lại làm Lăng Tiêu không thích.
Trước kia hắn không có cảm giác này khi ở bên Thịnh Hoàn Hoàn, khi đó bọn họ cũng từ xa lạ đến quen thuộc, cô còn có chút khôn lỏi, đặc biệt biết nịnh nọt, lại không làm người ta chán ghét nổi.
“Em ăn no rồi.” Lâm Chi Vũ buông cái muỗng xuống rồi tao nhã lau môi.
Lăng Tiêu nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Lâm Chi Vũ cứng lại rồi ngơ ngác ngước nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy trong mắt hắn đầy sự tỉnh táo không có chút tạp niệm nào, vài giây sau cô ta mới mở miệng: “Được thôi, chúc ngủ ngon.”
Vừa rồi là cô ta hiểu sai ý sao?
Lâm Chi Vũ đi rồi, Lăng Tiêu bảo người dọn dẹp chén. Rất nhanh trong phòng đã khôi phục yên lặng, tầm mắt hắn dừng lại trên sô pha - Nơi mà Lâm Chi Vũ vừa ngồi xuống.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn cũng thích ngồi ở đó đọc sách.
Cô đã dọn đi một thời gian, bọn họ ly hôn cũng được một tuần rồi mà hắn lại cảm giác như mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Hơi thở của cô vẫn vấn vươn trong ngôi nhà này không xoá đi được.
Đặc biệt là phòng ngủ, đâu đâu cũng có bóng dáng của cô, nhắm mắt lại cứ như cô còn nằm bên cạnh hắn, nhưng khi duỗi tay lại không với tới được.
Đêm nay Diệp Sâm đã gửi một tấm hình vào group chat, là dáng vẻ ngủ say của cô bé Cố Hoan, trông rất đáng yêu.
“Con gái tôi đáng yêu lắm đúng không?” Giọng điệu của Diệp Sâm có vẻ kiêu ngạo nói không nên lời.
Đường Dật lập tức đáp lại: “Chờ con bé trưởng thành thì để nó đính hôn với Thiên Vũ, làm Cố Nam Thành kia tức chết, ha ha ha...”
Lăng Tiêu rất tinh tế mà hỏi: “Ở nhà anh à?”
Diệp Sâm: “Vẫn là anh tinh mắt, tôi và Nam Tầm ở chung.”
Đường Dật: “Ở chung hay là chung giường?”
Có lẽ do vấn đề này quá sắc bén nên trực tiếp bị làm lơ.
Diệp Sâm @ Lăng Tiêu: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của Đường Thắng Võ, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đi.”
Đường Dật @ Lăng Tiêu: “Lăng gia, tôi cũng nhận được thiệp mời, nếu anh đi thì tôi cũng đi.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo đáp lại hai chữ: “Không đi.”
Diệp Sâm nhướng mày: “Nghe nói đêm nay Đường Nguyên Minh ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn là thanh mai trúc mã, nếu anh ta theo đuổi cô ấy thì người của nhà họ Thịnh nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, hôm nay là ăn cơm chiều, ngày mai có lẽ sẽ ngủ lại!”
Đường Dật quạt gió đốt lửa giúp: “Tiệc mừng thọ ngày mai nhất định không tránh được uống rượu, hình như Thịnh Hoàn Hoàn uống không giỏi lắm!”
Diệp Sâm: “Yên tâm, Đường Nguyên Minh sẽ không để cô ấy đi một mình.”
Lăng Tiêu: “Hai người nói đủ chưa?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo đáng sợ, nếu lúc này Đường Dật và Diệp Sâm ở bên cạnh hắn thì nhất định không dám nói những lời này.
Đường Dật out khỏi group rồi nhắn tin riêng với Diệp Sâm: “Anh ấy có đi không?”
Diệp Sâm: “Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn uống say, Đường Nguyên nhân cơ hội hôn cô ấy mới bị người có dụng ý chụp rồi đăng lên Weibo, Thịnh Hoàn Hoàn còn ở lại chung cư của Đường Nguyên cả đêm.”
Đường Dật: “Nhưng Lăng gia nói không đi.”
Diệp Sâm: “Anh đã quên hai ngày trước là ai nửa đêm gọi chúng ta ra ngoài uống rượu giải sầu à?”
Đường Dật: “Cho nên?”
Diệp Sâm: “Ngày mai ăn mặc bảnh bao một chút, chờ xem Lăng gia nhà anh tự vả mặt đi.”
Sau khi dừng nhắn tin riêng với Đường Dật, Diệp Sâm lại gửi hai đoạn video cho Lăng Tiêu.
Một đoạn là tư thế oai hùng của Thịnh Hoàn Hoàn trên sân thi đấu.
Đoạn còn lại là Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Trong video, phóng viên hỏi cô: “Cô và Lăng Tiêu có khả năng tái hôn không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Tôi và Lăng Tiêu không có khả năng tái hôn.”
Gửi xong hai đoạn video này, Diệp Sâm có thể an tâm mà dưỡng thương.
Hừm, đầu anh hơi choáng, hình như bị sốt rồi.
Phòng của Nam Tầm nằm ngay bên cạnh Diệp Sâm, cô quen giường nên nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, bỗng nhiên cách vách kế bên lại truyền đến một tiếng “Đùng”.
Nam Tầm lập tức ngồi dậy, nhớ tới Diệp Sâm chảy nhiều máu như thế sẽ khiến choáng váng đầu buồn nôn, nếu vết thương nhiễm trùng còn phát sốt nữa.
Nhưng trong nhà của Diệp Sâm có rất nhiều người hầu, cô không cần phải lo lắng.
Nhưng qua thật lâu vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại có vài tiếng ho sù sụ truyền đến từ căn phòng kế bên.
Diệp Sâm bị như vậy mà sao không có người hầu gác đêm?
Kỳ thật nghĩ lại Nam Tầm cũng biết tâm tư của Diệp Sâm, nếu không anh sẽ không an bài cho mẹ con họ ở kế bên, nhưng qua thật lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh nào làm Nam Tầm sợ anh tự chơi chết mình!
Cuối cùng cô vẫn khoác thêm cái áo rồi đi gõ cửa: “Diệp Sâm?”
Gõ vài tiếng vẫn không ai đáp lại, Nam Tầm phát hiện cửa không khóa trái nên đẩy cửa đi vào, sau đó phát hiện Diệp Sâm đang nằm dưới sàn nhà.
Anh nằm trên sàn nhà, bên cạnh còn có một cái ly và một vũng nước.
Nhìn dáng vẻ là khát nước, kết quả là chật vật té xuống giường.
“Diệp Sâm.” Đồng tử của Nam Tầm co rụt lại, lập tức đi lên nâng Diệp Sâm dậy, phát hiện người anh nóng rực nên sắc mặt cô lập tức sầm xuống: “Anh sốt rồi.”
Diệp Sâm mở mí mắt nặng nề lên nhìn cô rồi suy yếu nói: “Tôi muốn uống nước.”
“Được rồi, anh nằm xuống trước đi.”
Nam Tầm hoài nghi trọng lượng cả người Diệp Sâm đều đè hết lên cô làm cô dùng hết sức lực mới đỡ anh lên giường được.
Diệp Sâm bắt lấy tay cô rồi nói một câu: “Tôi muốn uống nước.”
Nam Tầm cố kiềm nén tính khí mà dịu giọng đáp: “Được rồi, anh buông tay đi, tôi đi đổ nước cho anh.”
Thân nhiệt của Diệp Sâm rất nóng, anh nhất định phải chích thuốc.
Bị sốt không phải trò đùa!
Nam Tầm tìm được người hầu gác đêm ở dưới lầu rồi nói tình trạng của Diệp Sâm cho cô ta biết, người hầu vội vàng liên hệ với gia đình bác sĩ.
Nam Tầm trở lại phòng Diệp Sâm rồi đổ ly nước cho anh.
“Sao em đi lâu như vậy, tôi cứ nghĩ em đi luôn rồi.”
Diệp Sâm híp mắt nhìn cô, bởi vì phát sốt thiếu nước nên môi anh trắng bệch tróc da, khuôn mặt tuấn tú thiếu đi cặp mắt kính tơ vàng kia nên có vẻ suy yếu làm người ta rất đau lòng.
“Tôi bảo người gọi bác sĩ, anh như vậy phải chích thuốc mới được.”
Nam Tầm nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của Diệp Sâm thì không nói ra nổi lời trách cứ đã tới bên miệng, cô đưa ly tới bên môi anh rồi cẩn thận đúc anh uống.
Bác sĩ tới rất nhanh, ông chích thuốc cho Diệp Sâm rồi dặn dò vài điều, sau khi quản gia tiễn ông rời đi.
Mà Nam Tầm lại bực bội ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn đó nắm chặt lấy cổ tay cô, cô có làm cách nào cũng không rút ra được: “Diệp Sâm, anh buông ra, tôi không đi được chưa?”
Diệp Sâm không chịu buông, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh Nam Tầm lên giường, bàn tay bá đạo ôm lấy eo cô.
“Buông ra.” Nam Tầm giãy giụa, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu rên cố nén do vết thương của Diệp Sâm bị đụng vào: “Đáng đời.”
Diệp Sâm vẫn ôm chặt cô không buông, giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng và đáng thương: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, chỉ một lát được không?”
Nam Tầm cứng đờ mà nhìn bình thuốc treo một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày nào đó anh sẽ tự chơi chết bản thân.”
Diệp Sâm khẽ cười: “Chết tôi cũng muốn kéo em theo. Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi mệt mỏi quá, để tôi ôm ngủ một lát, về sau em nói cái gì tôi cũng nghe lời em.”
Nam Tầm không trả lời, cũng không giãy giụa nữa.
Thôi, sắc trời bên ngoài đã dần trắng rồi, chờ anh ngủ thì cô lại trở về phòng!
Chương 388: Người này… Cô muốn chắc rồi
Diệp Sâm thật sự rất mệt, mất máu quá nhiều rồi lại phát sốt, hơn nữa cả đêm chưa ngủ nên thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sự dày vò như thế.
Rất nhanh anh đã ôm Nam Tầm mà ngủ say.
Nam Tầm vốn định chờ Diệp Sâm ngủ rồi về phòng, kết quả cô cũng cả đêm chưa ngủ nên đã nằm say giấc nồng trong vòng tay Diệp Sâm.
Lăng Phủ
“Hai người nói đủ chưa?”
Sau khi Lăng Tiêu gửi tin nhắn này xong thì lạnh mặt ném điện thoại qua một bên rồi tắt đèn nằm xuống ngủ, cứ như không có gì ảnh hưởng được quy luật sinh hoạt của hắn.
Trong đêm tối yên tĩnh, rất nhanh lại truyền đến hai tiếng vang nhỏ.
Là Diệp Sâm gửi qua hai đoạn video của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu không mở chúng ra mà chỉ nhìn thoáng qua rồi tức giận ném điện thoại tới cuối giường và khép mắt lại...
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà Nam Tầm thì lập tức gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Nguyên, nói đơn giản về bệnh tình của mẹ Trần Anh Kiệt rồi dặn ông rằng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì nhất định phải gọi lại.
Mấy ngày nay cô rất thích ngủ nên sợ dậy không nổi!
Sau khi về đến nhà, cô ở lại phòng Thịnh Xán nửa giờ để nói với ông chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Đường Nguyên Minh sắp xếp hai người canh giữ trong ngoài phòng không rời một bước , có bọn họ ở đây nên Thịnh Hoàn Hoàn rất an tâm, phía cảnh sát còn chưa có tin tức truyền đến.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ôm hy vọng bao lớn.
Dù sao cũng là ám sát, trước đó chúng nhất định đã nghĩ kỹ đường lui, hung thủ lại đeo mặt nạ nên không dễ tìm được đường đi của gã, đến cuối cùng những vụ án như vậy cũng không giải quyết được gì.
Trời vừa sáng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được điện thoại của Thịnh Tư Nguyên, cô không mở mắt ra nổi: “Được, cháu bảo tài xế đi đón mọi người.”
Buổi sáng đúng 7 giờ mỗi ngày Trần Anh Kiệt sẽ ra ngoài, bọn họ phải chạy tới nhà anh ta trước lúc đó, đến càng sớm thì tranh thủ được càng nhiều thời gian.
Sau khi xe đến nơi thì bà ngoại vào nhà còn Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn cùng lên xe.
Sau khi rửa mặt Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lên rất nhiều, cô nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, với tình hình của ba cháu thì có thể lợi dụng kích thích bên ngoài để giúp ba tỉnh lại không?”
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Sau này mỗi ngày bà ngoại cháu đều tới châm cứu cho ba cháu, nó nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mấy ngày nay phải vất vả cho cháu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cháu không sợ vất vả, nhưng cháu sợ ba lại xảy ra chuyện.”
Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát: “Lúc trước ông và bà ngoại đi Hàn Quốc, thật sự không đoán được Lăng Tiêu sẽ ly hôn với cháu, nếu không ông bà sẽ không đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Coi như trả lại ân tình ngày đó cho anh ta đi!”
Thịnh Tư Nguyên cũng nghe nói đến tình hình lúc trước nên không nói thêm nữa, dù sao suy nghĩ của giới trẻ thời nay khác với lớp người già như ông.
Xe nhắm thẳng đến nhà của Trần Anh Kiệt, khi đến nơi thì trong đó đã rối loạn cả lên, mẹ Trần bệnh tình tái phát bị đe dọa đến tính mạng, bên trong có nhân viên y tế đang cứu giúp.
Khi Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào sân thì căn bản không ai quan tâm đến họ, Thịnh Tư Nguyên muốn vào nhà xem tình hình lại bị người ta cản ở bên ngoài.
“Các người là ai, có việc hôm nào lại đến, hiện tại anh Kiệt không có thời gian chiêu đãi các vị.” Người đàn ông nói chuyện mặc một bộ tây trang màu đen, có thân thể cao lớn cường tráng.
Thịnh Tư Nguyên vừa định nói chuyện liền nghe thấy bên trong có người vội hô lên: “Người bệnh thở không nổi, mau, mau nâng người ra ngoài.”
Lúc này một giọng nói hồn hậu truyền đến từ bên trong: “Đừng nhúc nhích, để tôi tới.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy Trần Anh Kiệt ôm một người đàn bà gầy gò bước nhanh đi ra từ bên trong.
Trần Anh Kiệt rất cao lớn, cạo tóc húi cua, vẻ mặt cứng cỏi, vừa tới gần đã mang đến cho người ta một cảm giác uy hiếp vô hình.
Cảm giác uy hiếp này rất tương tự với Đường Nguyên Minh.
Đó có phải là áp lực mà mỗi một quân nhân đều có hay không, giống như khi bạn gặp mặt một thượng tướng sẽ bất giác cảm thấy kính sợ.
Trần Anh Kiệt mang đến cho người ta cảm giác như thế.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy kích động, người này... Cô muốn chắc rồi!
Mặt đất được phủ thêm một cái chăn bông, Trần Anh Kiệt cẩn thận đặt mẹ Trần lên đó rồi lập tức lui ra nhường vị trí cho nhân viên y tế.
Mẹ Trần như thở không nổi, khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tím, hai mắt đỏ rực ứa ra nước mắt vẩn đục.
Bác sĩ đi đầu trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ông ta lập tức quỳ xuống đặt đôi tay lên ngực mẹ Trần, vừa nói với y tá: “Chuẩn bị dưỡng khí đưa đến bệnh viện.”
“Từ từ.” Ngay trong lúc nguy cấp, Thịnh Tư Nguyên cản hai y tá lại rồi nói với bác sĩ trên mặt đất: “Tình huống hiện giờ của bà ấy không ổn, căn bản không chịu nổi đến bệnh viện.”
Bác sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, trên mặt mang theo sự tự tin đến mức kiêu ngạo: “Ông là ai? Theo ý kiến của ông thì nên làm sao?”
Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Tôi họ Thịnh, là một lão trung y, xin anh cho tôi thử một lần.”
“Thử một lần? Ông biết này thử một lần mà không thành công có hậu quả gì không?”
Y tá cầm khẩu trang lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Giáo sư Tề của chúng tôi là tiến sĩ y học tuổi trẻ nhất, mạng người quan trọng, một lão trung y xen vào làm gì?”
Nói xong, cô ta vội đeo chụp dưỡng khí lên cho mẹ Trần.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì lập tức đi đến trước mặt Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, tôi là giám đốc mới nhận chức của tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Hoàn Hoàn, ông ngoại tôi là một lão trung y thâm niên, xin anh tin tưởng để ông ấy thử một lần.”
Thịnh Hoàn Hoàn tin tưởng y thuật Thịnh Tư Nguyên, ông nói mẹ Trần chịu không nổi đến bệnh viện thì tức là hy vọng xa vời.
Giáo sư Tề châm chọc nói: “Lão trung y? Anh Trần, bọn họ chỉ đang lãng phí thời gian, đừng lấy mạng mẹ anh ra nói giỡn.”
“Tôi mặc kệ các người là ai, hiện tại mời các người tránh ra.”
Trần Anh Kiệt rất lo lắng cho an nguy của mẹ mình nên không có sắc mặt tốt gì đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh Tư Nguyên đột nhiên xuất hiện.
Thịnh Tư Nguyên lui về phía sau hai bước, trầm giọng mà nói: “Bà ấy căn bản không thể thở được, chụp dưỡng khí vô dụng, nếu các người kiên trì đưa bà ấy đến bệnh viện thì chỉ nhận được một thi thể.”
Trần Anh Kiệt nhìn về phía mẹ Trần, hơn phân nửa khuôn mặt mẹ Trần bị chụp dưỡng khí che lại, sắc mặt bà từ từ biến thành màu xanh, hai sợi gân trên cổ nổi cộm lên, đôi tay siết chặt lại với nhau, nửa người đã rướn thẳng lên trên.
Bà dùng sức hô hấp, nhưng hiển nhiên là không làm được.
Anh có thể tin tưởng bọn họ sao?
Thấy Trần Anh Kiệt chần chờ, giáo sư Tề rất không vui: “Anh Trần, tôi phải nói cho anh biết rằng sự chần chờ của anh sẽ lấy mạng mẹ anh.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn về phía Trần Anh Kiệt: “Xin tin tưởng tôi.”
Y tá giận dữ: “Anh Trần, chẳng lẽ anh thà tin một lão trung y cũng không tin giáo sư Tề sao? Anh phải biết có biết bao người xếp hàng chờ giáo sư Tề tới chẩn trị, nếu không phải ông chủ của anh đích thân tới mời thì chúng tôi căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào mẹ Trần: “Nhưng hiện tại bà ấy không thể thở được.”
Trong mắt Trần Anh Kiệt xẹt qua một tia đau đớn, quay đầu nhìn về phía giáo sư Tề: “Ông có thể bảo đảm mẹ tôi sống sót không?”
Giáo sư Tề sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Không ai dám bảo đảm chuyện này cả.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”
Cô muốn cái gì?
Rất đơn giản, là một gia đình hạnh phúc ấm áp.
Có lẽ Đường Nguyên Minh có thể cho cô, nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bắt đầu một tình yêu mới, cô cần thời gian.
Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ngoài cửa nhà Nam Tầm, vừa chuẩn bị giơ tay gõ thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Nam Tầm và Cố phu nhân sắc mặt âm trầm.
Giọng nói lạnh nhạt xa cách của Nam Tầm vang lên: “Mời Cố phu nhân đi cho, về sau đừng đến nữa, tôi và Hoan Hoan cũng không hoan nghênh bà.”
Cố phu nhân bị đuổi đi rất phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Nam Tầm: “Cô sẽ hối hận.”
Cố phu nhân ném xuống những lời này rồi phất tay áo bỏ đi.
Nhìn Cố phu nhân bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm: “Sao bà ta lại tới đây?”
Nam Tầm bực bội trả lời: “Còn không phải vì chuyện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ kết hôn sao.”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Rốt cuộc bà ta có ý gì?”
Nam Tầm cười lạnh: “Bảo chị phá hư hôn lễ của họ, sắp xếp cho chị và Cố Nam Thành tái hợp.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ gì mấy: “Lúc trước người liều mạng phá hoại hôn nhân giữa chị và Cố Nam Thành là bà ta, không ngờ nhanh như vậy đã hối hận!”
“Mà cũng đúng, cả nhà Trần Do Mỹ đều không phải đèn cạn dầu, nếu cô ta gả vào thật thì nhà họ Cố sẽ rất náo nhiệt.”
Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Những chuyện này không liên quan đến chị. “
“Đúng vậy, không nói chuyện của bọn họ nữa, em có việc gấp tìm chị này.” Thịnh Hoàn Hoàn không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nam Tầm nghe lời nhờ vả của Thịnh Hoàn Hoàn thì suy tư một lát mới trầm ngâm nói: “Chị có một người thích hợp, em có thể đi thử xem, chị tìm tư liệu của anh ta cho em.”
Người mà Nam Tầm đề cử cho Thịnh Hoàn Hoàn tên là Trần Anh Kiệt, xuất thân từ cùng trường quân đội với Nam Tầm và là đàn anh của cô, võ nghệ của người này rất lợi hại, hơn nữa rất có nguyên tắc.
Vì nguyên nhân gia đình nên Trần Anh Kiệt từ bỏ cơ hội tiến vào bộ đội để ở lại chăm sóc người mẹ bị bệnh, hiện giờ đang làm vệ sĩ cho một ông chủ lớn.
Ngày trước có người chi trả một khoản lớn nhờ anh nhận nhiệm vụ ám sát, anh không nhìn tờ chi phiếu kia lấy một cái đã xé bỏ.
Nam Tầm nói: “Anh Trần là người rất trọng tình nghĩa, hiện giờ căn bệnh của mẹ anh ấy chính là một cơ hội, nếu em muốn mời chào ảnh thì nhờ ông ngoại bà ngoại em rời núi, chỉ cần có thể giữ được mạng của mẹ mình thì anh ấy sẽ tạm thời làm việc cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn không hề do dự: “Được, sáng mai em lập tức đi tìm anh ấy.”
Thời gian này vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã ngủ rồi, hai cụ rất chú trọng dưỡng sinh nên trước 10h đêm là ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn cất tư liệu đi, nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó với Diệp Sâm nên cố làm ra vẻ tùy ý mà hỏi: “Trong khoảng thời gian này Diệp Sâm còn đến làm phiền chị không?”
Nam Tầm lắc đầu: “Không có.”
Cố Hoàn Hoàn hỏi thăm dò: “Vậy chị có cảm thấy thất vọng không?”
“Không có.”
“Không có chút mất mát nào luôn sao?”
Mặt Nam Tầm trầm xuống, lập tức bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thành thật khai báo, có phải em và Lăng Kha bị Diệp Sâm mua chuộc hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ đôi tay đầu hàng: “Tiểu nhân không dám, xin nữ vương đại nhân tra xét rõ ràng.”
Trong mắt Nam Tầm bắn ra tia hung ác, cảnh cáo nói: “Nếu em dám bán đứng chị thì chị sẽ bán rẻ em đấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhu nhược đáng thương hỏi: “Bán cho ai?”
Nam Tầm: “Lão Vương hàng xóm.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Em quý lắm, bán rẻ đến mấy lão Vương kế bên cũng mua không nổi.”
“Cút.” Nam Tầm bật cười buông cô ra: “Hoan Hoan ngủ rồi, đi ra ngoài với chị một chút đi.”
“Được, em đi WC trước.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên đi về hướng toilet, sau khi đóng cửa lại cô lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Diệp thiếu, cơ hội tình cờ gặp mặt đã tới.”
Nam Tầm nói không sai, cô và Lăng Kha thật sự bị Diệp Sâm mua chuộc, ngày đó Diệp Sâm và các cô trò chuyện rất lâu, hiện giờ họ đều nghiêng về hướng Diệp Sâm, nỗ lực tác hợp cho hai người bọn họ.
Diệp Sâm cũng hứa với các cô là trừ phi Nam Tầm chịu hẹn hò với anh, nếu không sẽ không làm ra hành vi gây rối nào.
Cuộc gặp mặt tình cờ kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn phải mở rộng tầm mắt.
Diệp Sâm bị người ta đuổi giết, trên người trúng một đao, chân cũng bị thương, là Nam Tầm ra tay cứu anh một mạng rồi mang anh về nhà chữa trị.
Nhìn vết thương trên người Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác, Diệp Sâm thật sự bị người ta đuổi giết hay đang dùng khổ nhục kế?
Nếu là khổ nhục kế thì người đàn ông này thật làm người ta bội phục!
“Cái kia... Đã khuya rồi, em phải đi về, chị Nam Tầm, em thấy vết thương của Diệp thiếu không nhẹ, chị phải chăm sóc tốt cho anh ấy nha, em đi trước.”
Xác định Diệp Sâm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng chuồn mất.
Cái con nhỏ chết tiệt này.
Nam Tầm thầm mắng một câu rồi trừng Diệp Sâm: “Còn ngơ ra làm gì, mau cởi áo ra, máu sắp dính lên sô pha của tôi rồi kìa.”
Bả vai của Diệp Sâm trúng một đao làm máu nhuộm đỏ cả áo sơmi của anh, tay trái hoàn toàn không thể động đậy, anh nhìn cô gái trước mặt mà nói: “Em đưa tôi đi bệnh viện đi! Tôi sợ Hoan Hoan thức dậy sẽ sợ.”
Nam Tầm thấy cái áo của anh bị máu làm ướt đẫm thì sắc mặt âm trầm xuống: “Sao anh nói nhiều quá vậy?”
Cô mở hộp y tế ra, thấy anh còn ngồi đó bất động thì không vui nhăn mày lại: “Ngơ ra đó làm gì, còn muốn tôi cởi giúp anh à?”
Lúc này Diệp Sâm mới nâng lên tay phải, tháo từng cái nút trên áo ra để lộ lồng ngực dính máu.
Nam Tầm đã chuẩn bị xong thuốc và nước sát trùng, thấy Diệp Sâm còn mặc áo trên người thì lập tức nổi nóng: “Tôi bảo anh cởi áo ra, anh không nghe hiểu tiếng người à?”
Diệp Sâm nâng tay phải lên, dáng vẻ trông rất oan ức: “Tay áo không cởi ra được.”
“Phiền phức.” Nam Tầm nhìn vết thương của anh một cái, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay anh rồi tháo cái nút trên đó ra.
Sau khi tháo nút trên tay áo, Nam Tầm ngại anh quá chậm nên dứt khoát lột áo anh xuống, sau đó nặng nề nhìn vết thương trên vai anh: “Vết thương rất sâu, phải may lại mới được.”
Diệp Sâm nói: “Vậy may đi!”
Nam Tầm gật đầu rồi cầm lấy nước sát trùng: “Hơi đau, anh kiên nhẫn một chút, đừng đánh thức Hoan Hoan.”
Nói xong, cô lập tức đổ nước sát trùng lên vết thương của Diệp Sâm.
Diệp Sâm chỉ hơi nhíu mày, nhưng không phát ra âm thanh nào cả.
Động tác của Nam Tầm rất nhanh nhẹn, sau khi lau khô máu cho anh thì cô lấy kim chỉ đến: “Không có thuốc tê, tôi cố gắng nhẹ một chút, nếu anh thật sự không nhịn được thì cắn lấy cái áo đi.”
Diệp Sâm lạnh nhạt mở miệng: “Không cần, em ra tay đi!”
Nam Tầm nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Xúc cảm ấm áp mềm mại truyền đến từ trong ngực, Diệp Sâm rũ mắt nhìn hai hàng lông mi thật dài trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tầm Nhi, em trốn không thoát đâu.
Động tác của Nam Tầm rất nhẹ nhàng, nhưng kim đâm thủng máu thịt thì nhẹ đến mấy cũng đau đớn khó nhịn, cô thấy Diệp Sâm chảy mồ hôi lạnh nên thấp giọng nói: “Nói chuyện để dời sự chú ý đi.”
Diệp Sâm: “Làm người phụ nữ của tôi đi.”
Tay Nam Tầm cứng lại, không nâng mắt lên mà nói: “Không có khả năng.”
Diệp Sâm: “Vậy tôi và em không có gì để nói.”
Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”
Kế tiếp Diệp Sâm không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú ứa đầy mồ hôi.
Cảm nhận được đôi tay nhỏ linh hoạt di chuyển qua lại trên ngực mình, cả người Diệp Sâm căng cứng, con mẹ nó thật là nhân đôi tra tấn mà!
Chương 385: Dọn đến nhà Diệp Sâm ở
“Được rồi.”
Khi Nam Tầm ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Diệp Sâm đã dựa vào sô pha ngủ rồi, bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Nam Tầm rất bội phục, vào lúc này mà anh còn ngủ được, không đau sao?
Hay là... Mất máu quá nhiều nên ngất đi rồi?
Nam Tầm ném cái áo vào thùng rác rồi đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó ôm chăn mỏng đắp lên người anh, cuối cùng ánh mắt tập trung lênmắt cá chân sưng đỏ kia.
Nam Tầm không muốn lo cho anh, nhưng nhìn gương mặt ngủ say tái nhợt đó thì vẫn mềm lòng nên xoay người tìm khối đá đắp lên mắt cá chân cho anh.
Diệp Sâm giật giật, mở hai mắt thì thấy động tác của cô nên nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Nam Tầm lạnh nhạt đáp lại: “Sáng mai anh phải đi về.”
“Ừm.” Diệp Sâm thản nhiên nói một tiếng rồi lại nhắm mắt.
Chườm lạnh phải tiến hành 15 đến 20 phút, cách 3 đến 4 giờ chườm lạnh một lần, Nam Tầm ngồi xuống bên ghế sô pha, một tay chơi điện thoại, tay còn lại cầm túi chườm nước đá.
Diệp Sâm không ngủ, anh cảm giác rõ được cái túi chườm nước đá di chuyển trên mắt cá chân sưng đỏ của mình, xúc cảm lạnh lẽo giảm bớt cảm giác đau đớn cho anh.
Một lát sau, tay cô đột nhiên ngừng lại.
Diệp Sâm mở mắt ra thì thấy Nam Tầm nhìn chằm chằm vàođiện thoại trong tay.
Anh biết cô nhìn thấy cái gì, buổi sáng hôm nay Cố Nam Thành đi cùng Trần Do Mỹ đến bệnh viện phụ sản bị truyền thông chụp được, thậm chí gã còn chính miệng thừa nhận mình và Trần Do Mỹ sắp kết hôn.
Việc này đang rất hot trên Weibo.
Nam Tầm đã thấy được tấm ảnh Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đi ra từ bệnh viện, hai người tay nắm tay, hành động trông rất thân mật.
“Lạnh.” Diệp Sâm rụt chân lại, thấp giọng nỉ non.
Nam Tầm tỉnh táo lại nên thu túi chườm đá lại, cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Diệp Sâm lại mở hai mắt, ánh mắt rất sâu thẳm.
Qua chừng một giờ Nam Tầm bị tiếng đánh nhau truyền đến từ bên ngoài làm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy xuống giường rồi khẽ mở cánh cửa ra.
Tình huống bên ngoài làm Nam Tầm cau mày.
Người đuổi giết Diệp Sâm đã tìm tới nơi này rồi?
Không thể không thừa nhận võ nghệ Diệp Sâm rất lợi hại, cho dù bị thương mà vẫn đối phó được với mấy người đàn ông kia, Nam Tầm thấy vậy cũng không nhúng tay.
Nhưng khi người đàn ông cuối cùng ngã xuống, một người trong đó lại móc ra một khẩu súng từ thắt lưng.
“Cẩn thận.” Nam Tầm biến sắc, không kịp nghĩ nhiều đã lập tức nhào về hướng Diệp Sâm.
“Phanh” một tiếng vang lên, viên đạn bắn xẹt qua đỉnh đầu Nam Tầm, hai người ngã xuống mặt đất.
Đối mặt nguy hiểm thì ai cũng có phản ứng bản năng, Nam Tầm không rảnh suy tư mà lập tức tìm kiếm vật che chở, lúc này một bàn tay to ghì lấy eo cô rồi mang theo cô lăn đến bên sô pha.
“Phanh phanh phanh...”
Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng đều đánh hụt.
Bóng dáng Diệp Sâm chợt lóe rồi đập mấy cái ly thủy tinh vào người nổ súng, lại có vài âm thanh nặng nề vang lên, sau đó tiếng thuỷ tinh vỡ truyền đến, mảnh vụn bay vụt ra khắp nơi.
Diệp Sâm không chút do dự ôm Nam Tầm vào lòng để bảo vệ, mảnh nhỏ bay ra đâm vào lưng anh.
Nam Tầm nghe thấy tiếng kêu rên khe khẽ, tiếp theo là một giọng nói tức giận truyền đến: “Hết đạn rồi, rút thôi!”
Mấy người đàn ông đều bị thương, phát hiện không bắn trúng được Diệp Sâm nên không dám ham chiến, rất nhanh họ đã chạy trốn mất tăm.
“Em không sao chứ?” Diệp Sâm buông Nam Tầm ra, lo lắng nhìn cô.
Lúc này trong lòng Diệp Sâm đặc biệt kích động, vào thời khắc nguy hiểm vừa rồi cô lại không chút do dự nhào về hướng anh.
Nam Tầm lắc đầu rồi nhìn lên ngực hắn: “Anh lo cho bản thân trước đi!”
Băng gạc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chứng minh vết thương trên vai anh đã bị xé rách.
Nam Tầm dời mắt khỏi ngực anh, nhấc đôi tay lên vặn người anh lại thì thấy sau lưng anh có vài chỗ đang đổ máu, có vài mảnh thuỷ tinh hơi lớn còn cắm lên trên đó, nhưng đều là vết thương da thịt thôi.
“Con mẹ nó rốt cuộc anh trêu chọc người nào vậy?” Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra rồi đứng lên, sắc mặt âm trầm trừng anh: “Tôi không nên cứu anh.”
Cô muốn bình yên sống với Hoan Hoan, hiện tại xem ra là không có khả năng, tạm thời không thể ở lại căn hộ này.
“Xin lỗi, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.” Diệp Sâm nhìn quanh căn phòng hỗn loạn rồi áy náy nói: “Nơi này không thể ở nữa, dọn đến nhà tôi ở một thời gian trước đi!”
“Bọn họ là nhắm vào anh, nhà anh có an toàn không?”
“Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho mẹ con em.”
Nam Tầm và Diệp Sâm nhìn nhau một lát rồi nói: “Vậy an bài như vậy trước đi!”
Cô không có lựa chọn nào khác, có thể đối phương là thế lực xã hội đen, trải qua lần này có khả năng sẽ theo dõi mẹ con cô, cô không muốn liên lụy kẻ nào nên ở nhà của Diệp Sâm là lựa chọn tốt nhất.
“Em đi thu dọn một chút đi, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không trở về.”
Nam Tầm gật đầu rồi bước nhanh vào phòng ngủ.
Diệp Sâm cầm lấy mắt kính trên bàn rồi đeo vào, đôi môi gợi cảm nhếch lên.
Không bao lâu sau người của Diệp Sâm đã tới, Nam Tầm thấy mảnh kính sau lưng Diệp Sâm đã được rút ra và đang kẹp giữa hai ngón tay anh.
Thấy cô ôm Cố Hoan ra tới, Diệp Sâm ném mảnh kính vào thùng rác, nhận lấy quần áo mà cấp dưới đưa qua rồi tùy ý tròng lên, sau đó dặn dò bọn họ: “Cho hai người ở lại dọn dẹp sạch căn phòng này rồi đi.”
Cố Hoan ngủ rất say, mở mắt ra thì thấy là Nam Tầm ôm mình nên lại an tâm ngủ tiếp.
Sau khi lên xe, cấp dưới của Diệp Sâm bắt đầu xử lý vết thương giúp anh.
Nam Tầm bình tĩnh lạithì càng nghĩ càng tức giận: “Mọi chuyện đều nằm trong khống chế của anh đúng không?”
Hiện tại Nam Tầm rất hoài nghi Diệp Sâm cố ý dẫn những người đó đến tiểu khu của cô, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn cũng có hiềm nghi đã mật báo.
Diệp Sâm nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tôi nói không phải em có tin không?”
Nhiều lắm là bất ngờ đáng mừng thôi!
Anh bị người ta đuổi giết vốn có thể dễ dàng chạy thoát, muốn trách thì trách tin nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn tới quá kịp thời làm anh nảy ra một ý tưởng rồi biến thành âm mưu như lúc này.
Ánh mắt Diệp Sâm quá nóng rực, Nam Tầm đành dời tầm mắt khỏi mặt anh: “Tốt nhất là không phải, nếu tôi và Hoan Hoan có bất trắc gì đều tính lên đầu anh.”
Diệp Sâm bật cười: “Được, nếu hai mẹ con em bị thương mảy may nào thì tôi đền hết tài sản cho em, bao gồm cả tôi luôn, nhưng...”
Anh đột nhiên ngừng lại rồi không cười nữa: “Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, em không thể tùy ý ra ngoài, trong tay đối phương có súng.”
Sắc mặt Nam Tầm không tốt mà gật đầu: “Tôi biết.”
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô còn có thể làm sao bây giờ?
Lúc này Diệp Sâm đau đớn kêu lên một tiếng, Nam Tầm ngẩng đầu thì thấy máu ứa ra từ vết thương của anh nên không khỏi buột miệng thốt ra với người cấp dưới kia: “Anh có thể nhẹ một chút không?”
Nhìn vết thương trên vai Diệp Sâm bị rách vẫn luôn ứa máu, Nam Tầm lập tức buông Cố Hoan ra rồi đi về phía trước: “Tránh ra, chân tay vụng về.”
Người cấp dưới bị mắng lộ ra vẻ mặt oan ức: Oan uổng! Rõ ràng là Diệp thiếu đột nhiên động đậy nên vết thương mới bị rách thành như vậy, không thể trách tôi được!
Chương 386: Thì ra cô cũng biết thẹn thùng
“Nam tiểu thư...” Cấp dưới của Diệp Sâm muốn giải thích một câu, nhưng lúc này một ánh nhìn lạnh lẽo lại đảo qua làm hắn sợ đến mức tủi nhục nuốt ngược vào trong bụng.
Diệp Sâm đưa mắt ra hiệu với người cấp dưới vô tội này, hắn thức thời lui qua một bên, trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu: Lão đại, anh muốn Nam tiểu thư xử lý vết thương giúp mình thì cứ nói thẳng đi, cần gì dày vò bản thân như vậy?
Chảy nhiều máu thế không đáng tiền sao?
“Đau!” Lần này Diệp Sâm không chịu đựng nữa mà đáng thương kêu đau.
Cấp dưới kinh ngạc đến ngây người: Lão đại, anh bôi thuốc tê rồi mà!
Nam Tầm nhăn mày lại: “Có cần lấy gì cho anh cắn không?”
Diệp Sâm lắc đầu: “Em nói chuyện với tôi là được rồi.”
Nam Tầm suy tư một lát: “Tôi và anh không có gì để nói.”
Diệp Sâm cắn răng một cái rồi khẽ kêu: “A... Đau quá.”
Cấp dưới: ... Tôi muốn mù rồi!
Rõ ràng là một người đàn ông cứng cỏi mà lại làm nũng với phụ nữ!
Nam Tầm cau mày: “Chú Diệp có khỏe không?”
Diệp Sâm: “Cha rất khoẻ! Ngày nào cũng đánh Thái Cực.”
Nam Tầm vừa nâng đôi tay xử lý vết thương trên ngực anh vừa nói: “Anh về Hải Thành, chú ấy không có ý kiến à?”
Diệp Sâm: “Cha đã sớm muốn trở lại, nhưng bên kia còn có chuyện cần ông xử lý.”
Nam Tầm lại hỏi: “Sau khi cha mẹ anh rời đi có còn tái hôn không?”
Mặt Diệp Sâm hơi đen lại: “Mẹ tôi tái hôn, cha thì không.”
Câu hỏi của cô có thể càng công thức hoá không?
Nam Tầm: “Mẹ anh tái hôn rồi có sinh thêm em trai em gái cho anh không?”
Mặt Diệp Sâm càng đen: “Thêm một đứa em gái.”
Nam Tầm: “Mấy tuổi?”
Diệp Sâm: “Không biết.”
Nam Tầm: “Xinh đẹp lắm đúng không!”
Diệp Sâm: “Rất xấu.”
Vì sao cô không thể hỏi mấy năm nay anh sống như thế nào?
Nam Tầm: “...”
Hôm nay không nói chuyện được nữa rồi.
Lúc này Diệp Sâm lại hít hà một hơi: “Đừng có ngừng, tiếp tục nói.”
Nam Tầm lạnh lẽo liếc anh một cái, nếu không phải miệng vết thương đang máu tươi đầm đìa thì cô hoài nghi anh đang diễn kịch: “Lần này tôi và Hoan Hoan ở chỗ anh, sẽ không giao thức ăn và tiền thuê nhà cho anh đâu.”
Diệp Sâm nhìn Nam Tầm đang rũ mắt xuống thì nhếch khóe miệng lên: “Không cần em giao.”
Nam Tầm lại nói tiếp: “Không được tôi cho phép thì anh không được vào phòng ngủ của tôi và Hoan Hoan.”
Đây là muốn lập luật lệ với anh à?
Diệp Sâm rất nghe lời mà đáp: “Được, phòng ngủ của tôi thì mẹ con em có thể vào bất cứ lúc nào.”
Nam Tầm: “Không được ảnh hưởng sự tự do của tôi.”
Diệp Sâm: “Được, em có thể ảnh hưởng sự tự do của tôi, còn có thể đặt lệnh giới nghiêm như qua 10h tối thì không được vào cửa.”
Xem đi, anh phóng khoáng biết bao!
Cấp dưới đã nhìn không được: Lão đại, có ai gấp không chờ nổi đào hố cho mình như vậy không?
Nam Tầm trừng anh một cái: “Nếu anh dẫn phụ nữ về nhà thì phải báo trước với tôi một tiếng.”
Cấp dưới trung thành lập tức nói: “Lão đại của chúng tôi chưa bao giờ dẫn phụ nữ bên ngoài về nhà, Nam tiểu thư là người đầu tiên.”
Diệp Sâm tán thưởng liếc nhìn cấp dưới một cái: Tháng này có thưởng.
Nam Tầm không mặn không nhạt mà nói câu: “Luôn đi khách sạn chứ gì?”
Đôi mắt đen dưới cặp kính gọng vàng của Diệp Sâm lập tức đanh lại: “Tôi không dẫn phụ nữ đặt phòng ở bên ngoài.”
Nam Tầm nhướng mày: “Đừng nói với tôi là anh còn chưa trải qua chuyện trai gái.”
Diệp Sâm nâng tay phải thon dài của mình lên, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: “Cái này tính không?”
Nam Tầm không được tự nhiên mà quay mặt đi: “Được rồi.”
Cô vừa cất kim chỉ đi vừa dặn dò cấp dưới bên cạnh: “Anh băng bó giúp anh ta đi!”
Diệp Sâm phát hiện vành tai của Nam Tầm đỏ bừng nên tâm tình rất tốt.
Thì ra cô cũng biết thẹn thùng!
Lăng Phủ.
Lâm Chi Vũ lại tới nữa.
Người vui mừng nhất không ai khác ngoài Lăng Thiên Vũ, Lăng Tích yêu ai yêu cả đường đi nên cũng thích ở bên bọn họ, xem Lâm Chi Vũ đánh đàn ca hát.
Còn Lăng lão thái thái đã trở về nhà cũ.
Lăng Thiên Vũ ngủ lại mà Lăng Tiêu vẫn chưa trở về, Lâm Chi Vũ không rời khỏi phòng ngủ chính, Bạch quản gia canh giữ ở ngoài cửa không tiện gõ cửa, ông nhìn nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.
“Thiếu gia, chắc Lâm tiểu thư sẽ ngủ lại ở phòng ngủ của tiểu thiếu gia.”
Một lát sau, Bạch quản gia nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Đã biết.”
Khuya hôm đó Lăng Tiêu mới trở về, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ ủ rũ.
Bạch quản gia đón tiếp: “Thiếu gia, hôm nay muốn ăn gì không?”
Lăng Tiêu hiếm khi ăn ở bên ngoài, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi thì hầu như hai cha con luôn ăn đồ do đầu bếp làm.
Đêm nay Lăng Tiêu lắc đầu nói: “Không có khẩu vị.”
Bạch quản gia lo lắng khuyên bảo: “Hay cậu ăn một chút đi, khi lão thái thái trở về đã cố ý dặn dò phải chăm sóc kỹ cho dạ dày của cậu.”
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn ông: “Giờ ông càng ngày càng nghe lời bà nội, hay ông về nhà cũ đi?”
Bạch quản gia cố lấy dũng khí mà nói: “Hay là... Bảo phòng bếp nấu chén hoành thánh cho cậu?”
Lăng Tiêu im lặng, không cảm xúc mà mở miệng: “Tùy ông.”
Bạch quản gia nhẹ nhàng thở ra, lập tức bảo phòng bếp đi chuẩn bị.
Lăng Tiêu lên lầu, đẩy cửa ra thì thấy Lâm Chi Vũ đang ngồi trên sô pha xem sách, dáng vẻ yên lặng hiền thục đó làm Lăng Tiêu nghĩ lầm là Thịnh Hoàn Hoàn đã trở lại trong chớp mắt.
Nghe thấy tiếng vang, Lâm Chi Vũ ngẩng đầu: “Anh đã về rồi.”
Cô ta buông sách xuống rồi đứng lên, tự nhiên hào phóng đi về hướng Lăng Tiêu: “Thiên Vũ ngủ rồi, em muốn chờ anh trở về rồi đi.”
Lăng Tiêu nói: “Trễ vậy rồi, đêm nay ở lại đây đi!”
Lâm Chi Vũ sửng sốt: “Được.”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt cô ta, một lát sau mới nói: “Bạch quản gia bảo phòng bếp nấu hoành thánh, cùng ăn một chút đi.”
Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó môi đỏ hơi nhếch lên: “Được.”
“Tôi đi tắm trước đã.” Nói xong câu này, Lăng Tiêu liền đi vào phòng ngủ chính.
Lâm Chi Vũ nhìn cánh cửa đóng lại mà khóe miệng tiếp tục nhếch lên , cô ta đã không phải thiếu nữ ngây thơ nên cũng biết ý nghĩa Lăng Tiêu giữ mình lại là muốn gì.
Nhưng đối phương là Lăng Tiêu nên cô ta cũng bằng lòng.
Không bao lâu sau, người hầu bưng một bát hoành thánh lớn tiến vào.
Bạch quản gia thấy Lâm Chi Vũ còn chưa ngủ thì cũng chuẩn bị một cái chén cho cô ta.
Một lát sau, Lăng Tiêu mặc áo choàng dài đi ra từ phòng ngủ rồi nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lại đây ăn đi!”
Lâm Chi Vũ ngồi xuống vị trí đối diện Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lịch sự múc một chén cho cô ta.
“Cảm ơn.” Lâm Chi Vũ duỗi tay nhận lấy, trong quá trình đó có chạm vào ngón tay Lăng Tiêu, sựđụng chạm trai đơn gái chiếc này làm không khí trở nên rất mập mờ.
Lăng Tiêu nhìn cô ta vài giây mới dời mắt đi: “Ăn đi!”
Lăng Tiêu ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã ăn xong một chén hoành thánh, tim Lâm Chi Vũ đập rộn lên, đầu ngón tay siết chặt, trong mắt mang theo chờ mong mịt mờ.
Tình dục là một phần của người trưởng thành.
Đôi khi không khí thích hợp, nhìn nhau một cái thì chuyện đó sẽ tự nhiên xảy ra.
Vừa rồi Lăng Tiêu cũng có ý giữ Lâm Chi Vũ lại, giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Hoa Thanh thì hắn sẽ không chút do dự lựa chọn người sau.
Nhưng hiện tại hắn không có suy nghĩ đó.
Thân thể đàn ông là thành thật nhất, mà thân thể của hắn nói rằng hắn không muốn!
Rõ ràng Lâm Chi VũLâm Chi Vũ rất giống Thịnh Hoàn Hoàn, dáng người càng nóng bỏng, tính cách càng dịu dàng hiểu chuyện, nhưng cái va chạm vừa rồi lại làm hắn rất kháng cự.
Chương 387: Ngoan, để tôi ôm ngủ một lát
Hơn nữa bầu không khí này không hiểu sao lại làm Lăng Tiêu không thích.
Trước kia hắn không có cảm giác này khi ở bên Thịnh Hoàn Hoàn, khi đó bọn họ cũng từ xa lạ đến quen thuộc, cô còn có chút khôn lỏi, đặc biệt biết nịnh nọt, lại không làm người ta chán ghét nổi.
“Em ăn no rồi.” Lâm Chi Vũ buông cái muỗng xuống rồi tao nhã lau môi.
Lăng Tiêu nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Lâm Chi Vũ cứng lại rồi ngơ ngác ngước nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy trong mắt hắn đầy sự tỉnh táo không có chút tạp niệm nào, vài giây sau cô ta mới mở miệng: “Được thôi, chúc ngủ ngon.”
Vừa rồi là cô ta hiểu sai ý sao?
Lâm Chi Vũ đi rồi, Lăng Tiêu bảo người dọn dẹp chén. Rất nhanh trong phòng đã khôi phục yên lặng, tầm mắt hắn dừng lại trên sô pha - Nơi mà Lâm Chi Vũ vừa ngồi xuống.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn cũng thích ngồi ở đó đọc sách.
Cô đã dọn đi một thời gian, bọn họ ly hôn cũng được một tuần rồi mà hắn lại cảm giác như mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Hơi thở của cô vẫn vấn vươn trong ngôi nhà này không xoá đi được.
Đặc biệt là phòng ngủ, đâu đâu cũng có bóng dáng của cô, nhắm mắt lại cứ như cô còn nằm bên cạnh hắn, nhưng khi duỗi tay lại không với tới được.
Đêm nay Diệp Sâm đã gửi một tấm hình vào group chat, là dáng vẻ ngủ say của cô bé Cố Hoan, trông rất đáng yêu.
“Con gái tôi đáng yêu lắm đúng không?” Giọng điệu của Diệp Sâm có vẻ kiêu ngạo nói không nên lời.
Đường Dật lập tức đáp lại: “Chờ con bé trưởng thành thì để nó đính hôn với Thiên Vũ, làm Cố Nam Thành kia tức chết, ha ha ha...”
Lăng Tiêu rất tinh tế mà hỏi: “Ở nhà anh à?”
Diệp Sâm: “Vẫn là anh tinh mắt, tôi và Nam Tầm ở chung.”
Đường Dật: “Ở chung hay là chung giường?”
Có lẽ do vấn đề này quá sắc bén nên trực tiếp bị làm lơ.
Diệp Sâm @ Lăng Tiêu: “Ngày mai là tiệc mừng thọ của Đường Thắng Võ, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đi.”
Đường Dật @ Lăng Tiêu: “Lăng gia, tôi cũng nhận được thiệp mời, nếu anh đi thì tôi cũng đi.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo đáp lại hai chữ: “Không đi.”
Diệp Sâm nhướng mày: “Nghe nói đêm nay Đường Nguyên Minh ở lại nhà họ Thịnh ăn cơm, anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn là thanh mai trúc mã, nếu anh ta theo đuổi cô ấy thì người của nhà họ Thịnh nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, hôm nay là ăn cơm chiều, ngày mai có lẽ sẽ ngủ lại!”
Đường Dật quạt gió đốt lửa giúp: “Tiệc mừng thọ ngày mai nhất định không tránh được uống rượu, hình như Thịnh Hoàn Hoàn uống không giỏi lắm!”
Diệp Sâm: “Yên tâm, Đường Nguyên Minh sẽ không để cô ấy đi một mình.”
Lăng Tiêu: “Hai người nói đủ chưa?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo đáng sợ, nếu lúc này Đường Dật và Diệp Sâm ở bên cạnh hắn thì nhất định không dám nói những lời này.
Đường Dật out khỏi group rồi nhắn tin riêng với Diệp Sâm: “Anh ấy có đi không?”
Diệp Sâm: “Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn uống say, Đường Nguyên nhân cơ hội hôn cô ấy mới bị người có dụng ý chụp rồi đăng lên Weibo, Thịnh Hoàn Hoàn còn ở lại chung cư của Đường Nguyên cả đêm.”
Đường Dật: “Nhưng Lăng gia nói không đi.”
Diệp Sâm: “Anh đã quên hai ngày trước là ai nửa đêm gọi chúng ta ra ngoài uống rượu giải sầu à?”
Đường Dật: “Cho nên?”
Diệp Sâm: “Ngày mai ăn mặc bảnh bao một chút, chờ xem Lăng gia nhà anh tự vả mặt đi.”
Sau khi dừng nhắn tin riêng với Đường Dật, Diệp Sâm lại gửi hai đoạn video cho Lăng Tiêu.
Một đoạn là tư thế oai hùng của Thịnh Hoàn Hoàn trên sân thi đấu.
Đoạn còn lại là Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông.
Trong video, phóng viên hỏi cô: “Cô và Lăng Tiêu có khả năng tái hôn không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Tôi và Lăng Tiêu không có khả năng tái hôn.”
Gửi xong hai đoạn video này, Diệp Sâm có thể an tâm mà dưỡng thương.
Hừm, đầu anh hơi choáng, hình như bị sốt rồi.
Phòng của Nam Tầm nằm ngay bên cạnh Diệp Sâm, cô quen giường nên nằm hồi lâu vẫn không ngủ được, bỗng nhiên cách vách kế bên lại truyền đến một tiếng “Đùng”.
Nam Tầm lập tức ngồi dậy, nhớ tới Diệp Sâm chảy nhiều máu như thế sẽ khiến choáng váng đầu buồn nôn, nếu vết thương nhiễm trùng còn phát sốt nữa.
Nhưng trong nhà của Diệp Sâm có rất nhiều người hầu, cô không cần phải lo lắng.
Nhưng qua thật lâu vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại có vài tiếng ho sù sụ truyền đến từ căn phòng kế bên.
Diệp Sâm bị như vậy mà sao không có người hầu gác đêm?
Kỳ thật nghĩ lại Nam Tầm cũng biết tâm tư của Diệp Sâm, nếu không anh sẽ không an bài cho mẹ con họ ở kế bên, nhưng qua thật lâu mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh nào làm Nam Tầm sợ anh tự chơi chết mình!
Cuối cùng cô vẫn khoác thêm cái áo rồi đi gõ cửa: “Diệp Sâm?”
Gõ vài tiếng vẫn không ai đáp lại, Nam Tầm phát hiện cửa không khóa trái nên đẩy cửa đi vào, sau đó phát hiện Diệp Sâm đang nằm dưới sàn nhà.
Anh nằm trên sàn nhà, bên cạnh còn có một cái ly và một vũng nước.
Nhìn dáng vẻ là khát nước, kết quả là chật vật té xuống giường.
“Diệp Sâm.” Đồng tử của Nam Tầm co rụt lại, lập tức đi lên nâng Diệp Sâm dậy, phát hiện người anh nóng rực nên sắc mặt cô lập tức sầm xuống: “Anh sốt rồi.”
Diệp Sâm mở mí mắt nặng nề lên nhìn cô rồi suy yếu nói: “Tôi muốn uống nước.”
“Được rồi, anh nằm xuống trước đi.”
Nam Tầm hoài nghi trọng lượng cả người Diệp Sâm đều đè hết lên cô làm cô dùng hết sức lực mới đỡ anh lên giường được.
Diệp Sâm bắt lấy tay cô rồi nói một câu: “Tôi muốn uống nước.”
Nam Tầm cố kiềm nén tính khí mà dịu giọng đáp: “Được rồi, anh buông tay đi, tôi đi đổ nước cho anh.”
Thân nhiệt của Diệp Sâm rất nóng, anh nhất định phải chích thuốc.
Bị sốt không phải trò đùa!
Nam Tầm tìm được người hầu gác đêm ở dưới lầu rồi nói tình trạng của Diệp Sâm cho cô ta biết, người hầu vội vàng liên hệ với gia đình bác sĩ.
Nam Tầm trở lại phòng Diệp Sâm rồi đổ ly nước cho anh.
“Sao em đi lâu như vậy, tôi cứ nghĩ em đi luôn rồi.”
Diệp Sâm híp mắt nhìn cô, bởi vì phát sốt thiếu nước nên môi anh trắng bệch tróc da, khuôn mặt tuấn tú thiếu đi cặp mắt kính tơ vàng kia nên có vẻ suy yếu làm người ta rất đau lòng.
“Tôi bảo người gọi bác sĩ, anh như vậy phải chích thuốc mới được.”
Nam Tầm nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của Diệp Sâm thì không nói ra nổi lời trách cứ đã tới bên miệng, cô đưa ly tới bên môi anh rồi cẩn thận đúc anh uống.
Bác sĩ tới rất nhanh, ông chích thuốc cho Diệp Sâm rồi dặn dò vài điều, sau khi quản gia tiễn ông rời đi.
Mà Nam Tầm lại bực bội ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn đó nắm chặt lấy cổ tay cô, cô có làm cách nào cũng không rút ra được: “Diệp Sâm, anh buông ra, tôi không đi được chưa?”
Diệp Sâm không chịu buông, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh Nam Tầm lên giường, bàn tay bá đạo ôm lấy eo cô.
“Buông ra.” Nam Tầm giãy giụa, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu rên cố nén do vết thương của Diệp Sâm bị đụng vào: “Đáng đời.”
Diệp Sâm vẫn ôm chặt cô không buông, giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng và đáng thương: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, chỉ một lát được không?”
Nam Tầm cứng đờ mà nhìn bình thuốc treo một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày nào đó anh sẽ tự chơi chết bản thân.”
Diệp Sâm khẽ cười: “Chết tôi cũng muốn kéo em theo. Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi mệt mỏi quá, để tôi ôm ngủ một lát, về sau em nói cái gì tôi cũng nghe lời em.”
Nam Tầm không trả lời, cũng không giãy giụa nữa.
Thôi, sắc trời bên ngoài đã dần trắng rồi, chờ anh ngủ thì cô lại trở về phòng!
Chương 388: Người này… Cô muốn chắc rồi
Diệp Sâm thật sự rất mệt, mất máu quá nhiều rồi lại phát sốt, hơn nữa cả đêm chưa ngủ nên thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sự dày vò như thế.
Rất nhanh anh đã ôm Nam Tầm mà ngủ say.
Nam Tầm vốn định chờ Diệp Sâm ngủ rồi về phòng, kết quả cô cũng cả đêm chưa ngủ nên đã nằm say giấc nồng trong vòng tay Diệp Sâm.
Lăng Phủ
“Hai người nói đủ chưa?”
Sau khi Lăng Tiêu gửi tin nhắn này xong thì lạnh mặt ném điện thoại qua một bên rồi tắt đèn nằm xuống ngủ, cứ như không có gì ảnh hưởng được quy luật sinh hoạt của hắn.
Trong đêm tối yên tĩnh, rất nhanh lại truyền đến hai tiếng vang nhỏ.
Là Diệp Sâm gửi qua hai đoạn video của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu không mở chúng ra mà chỉ nhìn thoáng qua rồi tức giận ném điện thoại tới cuối giường và khép mắt lại...
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà Nam Tầm thì lập tức gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Nguyên, nói đơn giản về bệnh tình của mẹ Trần Anh Kiệt rồi dặn ông rằng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì nhất định phải gọi lại.
Mấy ngày nay cô rất thích ngủ nên sợ dậy không nổi!
Sau khi về đến nhà, cô ở lại phòng Thịnh Xán nửa giờ để nói với ông chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Đường Nguyên Minh sắp xếp hai người canh giữ trong ngoài phòng không rời một bước , có bọn họ ở đây nên Thịnh Hoàn Hoàn rất an tâm, phía cảnh sát còn chưa có tin tức truyền đến.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ôm hy vọng bao lớn.
Dù sao cũng là ám sát, trước đó chúng nhất định đã nghĩ kỹ đường lui, hung thủ lại đeo mặt nạ nên không dễ tìm được đường đi của gã, đến cuối cùng những vụ án như vậy cũng không giải quyết được gì.
Trời vừa sáng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được điện thoại của Thịnh Tư Nguyên, cô không mở mắt ra nổi: “Được, cháu bảo tài xế đi đón mọi người.”
Buổi sáng đúng 7 giờ mỗi ngày Trần Anh Kiệt sẽ ra ngoài, bọn họ phải chạy tới nhà anh ta trước lúc đó, đến càng sớm thì tranh thủ được càng nhiều thời gian.
Sau khi xe đến nơi thì bà ngoại vào nhà còn Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn cùng lên xe.
Sau khi rửa mặt Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lên rất nhiều, cô nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, với tình hình của ba cháu thì có thể lợi dụng kích thích bên ngoài để giúp ba tỉnh lại không?”
Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Sau này mỗi ngày bà ngoại cháu đều tới châm cứu cho ba cháu, nó nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mấy ngày nay phải vất vả cho cháu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cháu không sợ vất vả, nhưng cháu sợ ba lại xảy ra chuyện.”
Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát: “Lúc trước ông và bà ngoại đi Hàn Quốc, thật sự không đoán được Lăng Tiêu sẽ ly hôn với cháu, nếu không ông bà sẽ không đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Coi như trả lại ân tình ngày đó cho anh ta đi!”
Thịnh Tư Nguyên cũng nghe nói đến tình hình lúc trước nên không nói thêm nữa, dù sao suy nghĩ của giới trẻ thời nay khác với lớp người già như ông.
Xe nhắm thẳng đến nhà của Trần Anh Kiệt, khi đến nơi thì trong đó đã rối loạn cả lên, mẹ Trần bệnh tình tái phát bị đe dọa đến tính mạng, bên trong có nhân viên y tế đang cứu giúp.
Khi Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào sân thì căn bản không ai quan tâm đến họ, Thịnh Tư Nguyên muốn vào nhà xem tình hình lại bị người ta cản ở bên ngoài.
“Các người là ai, có việc hôm nào lại đến, hiện tại anh Kiệt không có thời gian chiêu đãi các vị.” Người đàn ông nói chuyện mặc một bộ tây trang màu đen, có thân thể cao lớn cường tráng.
Thịnh Tư Nguyên vừa định nói chuyện liền nghe thấy bên trong có người vội hô lên: “Người bệnh thở không nổi, mau, mau nâng người ra ngoài.”
Lúc này một giọng nói hồn hậu truyền đến từ bên trong: “Đừng nhúc nhích, để tôi tới.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy Trần Anh Kiệt ôm một người đàn bà gầy gò bước nhanh đi ra từ bên trong.
Trần Anh Kiệt rất cao lớn, cạo tóc húi cua, vẻ mặt cứng cỏi, vừa tới gần đã mang đến cho người ta một cảm giác uy hiếp vô hình.
Cảm giác uy hiếp này rất tương tự với Đường Nguyên Minh.
Đó có phải là áp lực mà mỗi một quân nhân đều có hay không, giống như khi bạn gặp mặt một thượng tướng sẽ bất giác cảm thấy kính sợ.
Trần Anh Kiệt mang đến cho người ta cảm giác như thế.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy kích động, người này... Cô muốn chắc rồi!
Mặt đất được phủ thêm một cái chăn bông, Trần Anh Kiệt cẩn thận đặt mẹ Trần lên đó rồi lập tức lui ra nhường vị trí cho nhân viên y tế.
Mẹ Trần như thở không nổi, khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ tím, hai mắt đỏ rực ứa ra nước mắt vẩn đục.
Bác sĩ đi đầu trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, ông ta lập tức quỳ xuống đặt đôi tay lên ngực mẹ Trần, vừa nói với y tá: “Chuẩn bị dưỡng khí đưa đến bệnh viện.”
“Từ từ.” Ngay trong lúc nguy cấp, Thịnh Tư Nguyên cản hai y tá lại rồi nói với bác sĩ trên mặt đất: “Tình huống hiện giờ của bà ấy không ổn, căn bản không chịu nổi đến bệnh viện.”
Bác sĩ trung niên kia ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, trên mặt mang theo sự tự tin đến mức kiêu ngạo: “Ông là ai? Theo ý kiến của ông thì nên làm sao?”
Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Tôi họ Thịnh, là một lão trung y, xin anh cho tôi thử một lần.”
“Thử một lần? Ông biết này thử một lần mà không thành công có hậu quả gì không?”
Y tá cầm khẩu trang lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Giáo sư Tề của chúng tôi là tiến sĩ y học tuổi trẻ nhất, mạng người quan trọng, một lão trung y xen vào làm gì?”
Nói xong, cô ta vội đeo chụp dưỡng khí lên cho mẹ Trần.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì lập tức đi đến trước mặt Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, tôi là giám đốc mới nhận chức của tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Hoàn Hoàn, ông ngoại tôi là một lão trung y thâm niên, xin anh tin tưởng để ông ấy thử một lần.”
Thịnh Hoàn Hoàn tin tưởng y thuật Thịnh Tư Nguyên, ông nói mẹ Trần chịu không nổi đến bệnh viện thì tức là hy vọng xa vời.
Giáo sư Tề châm chọc nói: “Lão trung y? Anh Trần, bọn họ chỉ đang lãng phí thời gian, đừng lấy mạng mẹ anh ra nói giỡn.”
“Tôi mặc kệ các người là ai, hiện tại mời các người tránh ra.”
Trần Anh Kiệt rất lo lắng cho an nguy của mẹ mình nên không có sắc mặt tốt gì đối với Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh Tư Nguyên đột nhiên xuất hiện.
Thịnh Tư Nguyên lui về phía sau hai bước, trầm giọng mà nói: “Bà ấy căn bản không thể thở được, chụp dưỡng khí vô dụng, nếu các người kiên trì đưa bà ấy đến bệnh viện thì chỉ nhận được một thi thể.”
Trần Anh Kiệt nhìn về phía mẹ Trần, hơn phân nửa khuôn mặt mẹ Trần bị chụp dưỡng khí che lại, sắc mặt bà từ từ biến thành màu xanh, hai sợi gân trên cổ nổi cộm lên, đôi tay siết chặt lại với nhau, nửa người đã rướn thẳng lên trên.
Bà dùng sức hô hấp, nhưng hiển nhiên là không làm được.
Anh có thể tin tưởng bọn họ sao?
Thấy Trần Anh Kiệt chần chờ, giáo sư Tề rất không vui: “Anh Trần, tôi phải nói cho anh biết rằng sự chần chờ của anh sẽ lấy mạng mẹ anh.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên quay đầu lại nhìn về phía Trần Anh Kiệt: “Xin tin tưởng tôi.”
Y tá giận dữ: “Anh Trần, chẳng lẽ anh thà tin một lão trung y cũng không tin giáo sư Tề sao? Anh phải biết có biết bao người xếp hàng chờ giáo sư Tề tới chẩn trị, nếu không phải ông chủ của anh đích thân tới mời thì chúng tôi căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào mẹ Trần: “Nhưng hiện tại bà ấy không thể thở được.”
Trong mắt Trần Anh Kiệt xẹt qua một tia đau đớn, quay đầu nhìn về phía giáo sư Tề: “Ông có thể bảo đảm mẹ tôi sống sót không?”
Giáo sư Tề sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Không ai dám bảo đảm chuyện này cả.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên lại lạnh nhạt mở miệng: “Tôi có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải này.”
Bình luận facebook