-
Chương 415-416
Chương 415: Có nhiều thứ cảm nhận qua rồi mới biết nó quý giá thế nào
"Hoàn Hoàn, em thật sự không muốn biết sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được quay mặt đi: “Không muốn."
"Không muốn!" Đường Nguyên Minh cười rồi phối hợp nói: “Lăng Tiêu đi tìm Lăng Hoa Thanh, vết thương sau lưng hắn cũng đến từ đó, chẳng lẽ Hoàn Hoàn không hiếu kỳ nguyên nhân sao?"
Cho nên vết thương sau lưng Lăng Tiêu là do Lăng Hoa Thanh đánh?
Điều này có liên quan gì đến chuyện tối hôm qua của cô?
"Khi Lăng Hoa Thanh ra tù, cha anh từng đề cập với anh là năm đó Lăng Hoa Thanh từng có ân oán với hai nhà chúng ta, bảo anh phải đề phòng một chút."
Đường Nguyên Minh chỉ nói như vậy thôi, có nhiều thứ nói nhiều có vẻ cố ý quá, chỉ cần nhắc nhở một chút thì cô sẽ tự đi thăm dò.
"Anh nói là..."
"Bây giờ còn chưa xác thực chứng cứ." Đường Nguyên Minh lại thay đổi đề tài: “Nhưng anh đoán Lăng Tiêu ly hôn với em có một nửa nguyên nhân là vì Lăng Hoa Thanh, ông ta không đồng ý hai người ở bên nhau."
Thật sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày cô và Lăng Tiêu đi đón Lăng Hoa Thanh ra tù, thái độ của ot đối với cô thật sự lộ ra chút lạnh lẽo.
Chẳng qua rốt cuộc Lăng Hoa Thanh có phải người phía sau màn hay không thì còn phải điều tra, cô sẽ không tin tưởng lời nói một phía của Đường Nguyên Minh.
"Cám ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, em sẽ điều tra rõ ràng."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Đường Nguyên Minh, đáy lòng càng bài xích anh, cô luôn cảm thấy sự quan tâm của Đường Nguyên Minh đối với mình pha tạp rất nhiều thứ mà không phải thuần túy.
Sau đó cô bảo Trần Anh Kiệt dẫn hai người mà Đường Nguyên Minh an bài ra ngoài, để họ trở về cùng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cũng không cưỡng cầu, khi rời đi ánh mắt lại tạm dừng trên người Trần Anh Kiệt hai giây.
"Anh Trần, giúp tôi điều tra Lăng Hoa Thanh nữa." Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Trần Anh Kiệt.
Trần Anh Kiệt gật đầu: “Được."
"Làm phiền."
Thịnh Hoàn Hoàn cung kính khom người với Trần Anh Kiệt rồi quay người lại đi vào trong nhà, cô có vài chuyện cần Thịnh phu nhân chứng thực.
Văn Sâm nhận lệnh của Lăng Tiêu âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, vừa tới đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đứng chung, sau đó Lăng Tiêu liền nghe được tiếng gió.
Đáng tiếc Văn Sâm không dám đến quá gần, cho nên không nghe được hai người nói gì.
Sau khi Đường Nguyên Minh dẫn hai vệ sĩ rời đi, Văn Sâm lại gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Đường Nguyên Minh dẫn người của mình rời đi, Thịnh tiểu thư lại quay vào trong phủ."
Trông thấy tin nhắn này, khóe miệng Lăng Tiêu không khỏi nhếch lên, Đường Nguyên Minh bị loại rồi.
Nhưng với lòng dạ và thủ đoạn của anh thì anh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, trong Thịnh gia có tai mắt nên nhất định anh đã biết chuyện tối hôm qua.
Lăng Tiêu sắp xếp mọi thứ trong đầu lại, ý cười trên khóe miệng dần dần biến mất, có lẽ rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tra được Lăng Hoa Thanh.
Nếu như cô biết mọi chuyện thì hậu quả sẽ như thế nào?
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Bạch quản gia: “Thiếu gia, cậu muốn đến công ty hay là thông báo với cao tầng hủy bỏ hội nghị buổi sáng?"
Cả đêm Lăng Tiêu không chợp mắt tý nào, nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt thì cảm thấy rất bực bội, cho dù hắn luôn không thừa nhận từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì trong nhà đã có thêm một thứ gọi là "Ấm áp".
Sau khi cô rời đi, ngôi nhà này lại khôi phục sự lạnh lẽo ngày trước.
Có nhiều thứ cảm nhận qua rồi mới biết nó quý giá thế nào.
Bạch quản gia: “Thiếu gia?"
Lăng Tiêu nói: “Không cần, tôi đến công ty."
Dù sao cũng không ngủ được.
Lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra chán ghét với căn nhà lạnh lẽo này.
Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì quản gia của Lăng Hoa Thanh đã tới, ông không ở lâu mà lấy tóc của Lăng Thiên Vũ rồi đi ngay.
Mà Lăng lão thái thái lại bảo ông nói lại mấy câu với Lăng Hoa Thanh: “Sau khi chứng thực thân phận của Lăng Thiên Vũ thì bảo nó dẹp bỏ những tâm tư ác độc kia đi, nếu Tích Nhi bị nguy hiểm gì thì tôi và Tiêu Nhi tính hết lên đầu nó."
Lão quản gia cung kính khom lưng: “Yên tâm đi lão phu nhân, tôi nhất định sẽ nhắn lại đầy đủ."
Sau khi trò chuyện với Thịnh phu nhân mười mấy phút, Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty.
Trên đường đi cô suy tư về cuộc nói chuyện với Thịnh phu nhân, theo bà thì năm đó Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán thật sự từng có cạnh tranh thương nghiệp, có một thời gian Lăng Hoa Thanh luôn giành mối làm ăn với Thịnh Thế.
Trừ cái đó ra thì hai nhà không có ân oán gì khác.
Sợ Thịnh phu nhân suy nghĩ nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám hỏi nhiều.
Nói tóm lại, Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán từng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là cạnh tranh thương nghiệp, chút ân oán đó không đến mức làm Lăng Hoa Thanh muốn mạng của cô và Thịnh Xán!
Trừ phi còn gì mà cả Thịnh phu nhân cũng không biết.
"Tiểu thư, đến công ty rồi." Tài xế nhắc nhở.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần muốn xuống xe, lúc này tài xế lại lên tiếng ngăn lại: “Chờ một chút, có đội chó săn."
Đội chó săn?
Đúng rồi, hiện tại cô là người của công chúng, lên hotsearch tận mấy ngày, thân phận lại rất có điểm thu hút và còn có tin đồn với Kim Thần nên phóng viên không theo dõi cô thì theo dõi ai?
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy đây là tuyên truyền miễn phí, cô lấy gương ra đeo dây chuyền và khuyên tai chủ chốt của mùa này lên.
Tiếp đó cô xoắn ống tay áo lên để lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, trên đó có đeo một vòng tay đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo, trên ngón út cũng có một chiếc nhẫn tượng trưng cho độc thân.
Sau khi trang điểm sơ lại, cô nhìn người phụ nữ trong gương thì thấy càng trẻ tuổi xinh đẹp và già dặn thời thượng.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hài lòng xuống xe.
Trong nháy mắt cô xuống xe, mấy ống kính đồng thời nhắm vào cô, chụp gần chụp xa hay quay video, chụp toàn thân thậm chí là nhắm thẳng vào mặt đều có đủ hết.
Thịnh Hoàn Hoàn có khí chất rất tao nhã, cô như không biết có người đang chụp hình mình mà còn đưa tay vén một lọn tóc không nghe lời ra sau tai, thành công làm vòng tay và chiếc nhẫn xuất hiện trong ống kính.
Sau khi tiến vào công ty và bắt đầu hội nghị thông lệ mỗi ngày, nhưng trong phòng họp lại không có bóng dáng của Tống Chí Thượng, chỉ có thư ký của ông nơm nớp lo sợ đứng cạnh ghế.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Quản lý Tống đâu?"
Không biết có phải thân phận tổng giám đốc này mang đến cho thư ký uy áp quá lớn không, hay là khí thế bây giờ của Thịnh Hoàn Hoàn quá mạnh mà thư ký khẩn trương đến mức đổ mồ hôi đầy trán: “Không biết, tôi gọi cho quản lý Tống mãi không ai bắt máy, không liên lạc được."
Không liên lạc được?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Tống Chí Thượng, cô liếc nhìn Chu Tín một cái, chẳng lẽ lão già này nhịn không được ra tay sao?
Chu Tín thản nhiên nhìn cô mà cười nói: “Có lẽ quản lý Tống bị chuyện gì làm chậm trễ."
Chu Tín lại muốn làm gì?
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung nhìn mọi người mà nói: “Nếu quản lý Tống có việc thì không đợi ông ấy nữa, chúng ta họp đi!"
Vừa nói xong thì điện thoại của thư ký đã reo lên.
Nhìn thấy là số của Tống Chí Thượng, thư ký lập tức nghe máy, sau đó sắc mặt cực kỳ nặng nề như bị đả kích, vẻ mặt khó tin nổi.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức đứng lên mà nói: “Làm sao vậy?"
Giọng của thư ký hơi run rẩy: “Là bệnh viện gọi tới, Quản lý Tống xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang cấp cứu."
Tai nạn xe, tai nạn xe...
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Chu Tín, chỉ thấy Chu Tín vẫn thản nhiên như cũ, khóe miệng còn lộ ra ý cười.
Lúc này cũng chỉ có ông ta còn cười được!
Cao Tễ làm ra vẻ lo lắng mà nói: “Ai da, sao quản lý Tống lại xảy ra tai nạn, còn vào phòng cấp cứu, xem ra bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sợ là không thể trở về công ty đi làm rồi."
Chương 416: Có người muốn hại tôi, vậy thì tương kế tựu kế
Đây chẳng phải là điều họ muốn sao?
Tống Chí Thượng là chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Hoàn Hoàn ở công ty, rất nhiều chuyện cô đều phải thương lượng với ông, hiện tại ông vào phòng cấp cứu thì cô như bị chém mất một cánh tay.
Nhưng Tống Chí Thượng đi được đến hôm nay cũng không phải nhân vật đơn giản gì, hơn nữa trước đó Thịnh Hoàn Hoàn đã nhắc nhở ông, lúc ấy ông còn cười nói mình có thể ứng phó.
Giờ mới mấy ngày thôi mà sao ông lại vào phòng cấp cứu rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Cao Tễ cười trên nỗi đau của người khác mà tỉnh táo nói: “Tiếp tục họp."
Họ không phải muốn rút ruột quyền lực của cô sao, không dễ như vậy.
Dương Lập bày ra vẻ kinh ngạc: “Quản lý Tống đã cống hiến nhiều năm cho công ty mà Thịnh Tổng không tới thăm sao?"
Đây là mắng Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng vô tình!
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Tất nhiên tôi sẽ đi, cho nên tranh thủ bắt đầu hội nghị hôm nay đi! Lý Nhị, cô nói tình huống tiêu thụ hiện tại của Phi Dương thế nào đi."
Lý Nhị do Thịnh Hoàn Hoàn một tay nâng đỡ lập tức đứng lên, cầm máy tính bước nhanh đến phía trước, rất nhanh số liệu đã xuất hiện trước mặt mọi người: “Đây là số liệu sau khi Phi Dương được đưa ra thị trường, mọi người có thể nhìn thấy số lượng tiêu thụ ba ngày gần đây đang tăng đột biến, không chỉ Phi Dương mà Khuynh Thành và Lung Nguyệt đều xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu."
Lý Nhị bấm bấm con chuột, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn và mấy món đồ trang sức, cô tiếp tục phân tích: “Đây là đồ trang sức hai ngày này Thịnh Tổng đeo, mấy kiểu trang sức này hiện đang thiếu hàng ở các trường đại học."
"Nói cách khác. . ." Lý Nhị tạm ngừng, sau đó hoàn toàn không cách nào ức chế kích động và mừng rỡ trong giọng nói: “Thịnh Tổng đeo loại trang sức nào thì loại đó sẽ trở thành hàng bán chạy."
Nơi này vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Biểu hiện trong khoảng thời gian này của Thịnh Hoàn Hoàn làm người ta phải trầm trồ, còn giành được thành tích không thể tưởng tượng trên cuộc đua xe quốc tế, có vài cao tầng đã bị cô thay đổi một cách vô tri vô giác.
Hiển nhiên phe phái của Chu Tín đã phát giác uy vọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang được tích luỹ từng giờ từng phút nên mới kiêng kỵ cô như vậy.
Trương Tân Lập trường phòng marketing cười nói: “Nhờ có thể chất lên hotsearch của Thịnh tổng mà phòng marketing chúng tôi làm việc rất hiệu quả, trước mắt khả năng kích cầu của Thịnh tổng mạnh hơn Triệu Giai Ca quá nhiều, cả khách sạn dưới trướng chúng tacũng làm ăn khá hơn những năm qua nhiều."
Thẩm An Nhiên trưởng phòng RD: “Nói cho cùng thì xã hội này luôn xem thực lực, mà Thịnh tổng có thực lực này nên mới liên tục lên hotsearch, trong vài ngày đã có được trăm vạn fan hâm mộ."
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nghe mọi người khẳng định, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Hiện tại là thời kỳ fan đua xe phát triển, weibo của tôi cũng phải được quản lý, chuyện này giao cho phòng marketing đi!"
Trương Tân Lập lập tức vung tay lên: “Được, yên tâm giao cho tôi, nhất định sẽ quản lý tốt."
Dương Lập và Cao Tễ nghe cuộc đối thoại của mấy người Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, họ vẫn chờ nhìn trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn, ai biết người ta im lìm không lên tiếng đã trở tay tát cho họ một bạt tai, chắc là mở mày mở mặt lắm!
Sau đó là phòng sản xuất báo cáo tình hình sản xuất trang sức, tiếp theo là Tướng Tuấn Tài báo cáo tiến độ hạng mục mới...
Hội nghị tiến hành ngay ngắn rõ ràng, không có chút khác biệt nào vì thiếu mất Tống Chí Thượng.
Mãi đến khi hội nghị chuẩn bị kết thúc, Chu Tín liếc nhìn Dương Lập một cái.
Dương Lập hiểu ý lập tức mở miệng hỏi: “Lát nữa Thịnh Tổng phải đi tranh tài đúng không, phần lớn công việc của cô trong khoảng thời gian này đều do quản lý Tống hoàn thành thay, hiện tại ông ấy bị tai nạn thì cô phải thu xếp công việc lại lần nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng..."
Không đợi Dương Lập nói hết lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã lạnh nhạt cắt ngang ông ta: “Quản lý Dương, hiện tại còn chưa rõ tình hình của quản lý Tống như thế nào, không cần gấp gáp chia sẻ công việc thay ông ấy như vậy."
Muốn rút ruột quyền lực của cô và Tống Chí Thượng, không dễ như vậy đâu.
Dương Lập vừa định phản bác thì Thịnh Hoàn Hoàn đã lên tiếng lần nữa làm ông ta tức đến đen mặt: “Hơn nữa ông lớn tuổi không nên mệt nhọc, thôi hạn chế tăng ca đi, chuyện khổ này phải giao cho người trẻ tuổi đi lo liệu tốt hơn!"
Dương Lập không cam lòng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không cho ông ta cơ hội nói nữa: “Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, tối nay tôi sẽ an bài công việc của quản lý Tống, tan họp."
Thịnh Hoàn Hoàn trở lại văn phòng thì lập tức gọi điện thoại cho Tống Chí Thượng, người nghe máy là phụ nữ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ai vậy?"
"Tôi là Thịnh Hoàn Hoàn, xin chuyển cho Tống Chí Thượng nghe máy."
Giọng nghẹn ngào của người phụ nữ này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?
Người phụ nữ nghe xong thì có vẻ bình tĩnh rất nhiều: “Xin chờ một chút."
Nghe thấy bốn chữ này, Thịnh Hoàn Hoàn như được uống thuốc an thần.
Có thể nghe máy chứng tỏ không có gì đáng ngại.
Rất nhanh, giọng nói của Tống Chí Thượng đã truyền đến từ di động: “Hoàn Hoàn."
"Chú không sao chứ?"
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng cười của Tống Chí Thượng: “Cô nghe giọng tôi có giống có chuyện gì không?"
Tiếng cười kia làm tâm tình căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn triệt để thả lỏng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của Tống Chí Thượng trở nên nghiêm túc lên: “Có người động tay động chân trên xe tôi, cũng may tôi sớm đoán được, nếu có người muốn hại tôi thì tôi cứ tương kế tựu kế vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Chú muốn làm gì?"
Cô biết mà, Tống Chí Thượng sớm đã phòng bị thì bọn Chu Tín không có khả năng dễ dàng thành công như vậy.
Tống Chí Thượng cười lạnh: “Họ nhất định còn có chuẩn bị, chúng ta có thể dẫn rắn ra khỏi hang."
"Nhưng như vậy quá nguy hiểm, tôi không yên lòng." Thịnh Hoàn Hoàn không đồng ý Tống Chí Thượng lấy mình làm mồi nhử.
Tống Chí Thượng đã quyết định, ông giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dù không làm vậy thì họ cũng không bỏ qua cho chúng ta, đợi chúng ta dồn họ vào đường cùng thì họ sẽ càng liều lĩnh phản công, còn không bằng nắm lấy quyền khống chế trong tay."
"Âm mưu đã bắt đầu, không đạt được mục đích thì không lý nào lại dừng lại, cho dù họ núp trong hang thì chúng ta cũng phải nghĩ mọi cách dẫn dụ họ ra để triệt để diệt trừ, chỉ có như thế thì Thịnh Thế mới thật sự được an bình."
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn bội phục Tống Chí Thượng từ đáy lòng: “Vẫn là chú Tống suy tư thấu đáo lâu dài, Hoàn Hoàn mặc cảm, chú muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với chú, nhưng phải nhớ là an toàn hàng đầu."
Giọng của Tống Chí Thượng hiền lành rất nhiều: “Cô và ba cô rất giống nhau."
Biết Tống Chí Thượng không có việc gì làm Thịnh Hoàn Hoàn an tâm rất nhiều, nhưng trong thời gian ngắn Tống Chí Thượng không thể trở về công ty, công việc của ông cần sắp xếp cho người thay thế.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại gọi mấy cú điện thoại đi.
Sau đó cô nhìn đồng hồ rồi lập tức chạy đến bệnh viện, dù diễn kịch cũng phải làm đủ bộ, nếu không cá làm sao mắc câu chứ?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đi, phe phái của Chu Tín bắt đầu tạo áp lực với tâm phúc của Tống Chí Thượng, mưu toan tiếp quản công việc và quyền lực trên tay ông.
Họ muốn cắn nuốt từng chút từng chút trợ lực của Thịnh Hoàn Hoàn, từ đó làm suy giảm quyền lực của cô, cuối cùng biến vị trí tổng giám đốc này thành bù nhìn.
Sau khi tiến vào bệnh viện, mùi nước khử trùng nhàn nhạt xông vào mũi làm Thịnh Hoàn Hoàn gần đây rất nhạy cảm với mùi buồn nôn muốn ói.
Cô muốn cố đè nén cảm giác cuộn trào trong dạ dày, nhưng lại thất bại, cô lập tức xông vào nhà vệ sinh nôn ra...
"Hoàn Hoàn, em thật sự không muốn biết sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được quay mặt đi: “Không muốn."
"Không muốn!" Đường Nguyên Minh cười rồi phối hợp nói: “Lăng Tiêu đi tìm Lăng Hoa Thanh, vết thương sau lưng hắn cũng đến từ đó, chẳng lẽ Hoàn Hoàn không hiếu kỳ nguyên nhân sao?"
Cho nên vết thương sau lưng Lăng Tiêu là do Lăng Hoa Thanh đánh?
Điều này có liên quan gì đến chuyện tối hôm qua của cô?
"Khi Lăng Hoa Thanh ra tù, cha anh từng đề cập với anh là năm đó Lăng Hoa Thanh từng có ân oán với hai nhà chúng ta, bảo anh phải đề phòng một chút."
Đường Nguyên Minh chỉ nói như vậy thôi, có nhiều thứ nói nhiều có vẻ cố ý quá, chỉ cần nhắc nhở một chút thì cô sẽ tự đi thăm dò.
"Anh nói là..."
"Bây giờ còn chưa xác thực chứng cứ." Đường Nguyên Minh lại thay đổi đề tài: “Nhưng anh đoán Lăng Tiêu ly hôn với em có một nửa nguyên nhân là vì Lăng Hoa Thanh, ông ta không đồng ý hai người ở bên nhau."
Thật sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới ngày cô và Lăng Tiêu đi đón Lăng Hoa Thanh ra tù, thái độ của ot đối với cô thật sự lộ ra chút lạnh lẽo.
Chẳng qua rốt cuộc Lăng Hoa Thanh có phải người phía sau màn hay không thì còn phải điều tra, cô sẽ không tin tưởng lời nói một phía của Đường Nguyên Minh.
"Cám ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, em sẽ điều tra rõ ràng."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Đường Nguyên Minh, đáy lòng càng bài xích anh, cô luôn cảm thấy sự quan tâm của Đường Nguyên Minh đối với mình pha tạp rất nhiều thứ mà không phải thuần túy.
Sau đó cô bảo Trần Anh Kiệt dẫn hai người mà Đường Nguyên Minh an bài ra ngoài, để họ trở về cùng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cũng không cưỡng cầu, khi rời đi ánh mắt lại tạm dừng trên người Trần Anh Kiệt hai giây.
"Anh Trần, giúp tôi điều tra Lăng Hoa Thanh nữa." Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Trần Anh Kiệt.
Trần Anh Kiệt gật đầu: “Được."
"Làm phiền."
Thịnh Hoàn Hoàn cung kính khom người với Trần Anh Kiệt rồi quay người lại đi vào trong nhà, cô có vài chuyện cần Thịnh phu nhân chứng thực.
Văn Sâm nhận lệnh của Lăng Tiêu âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, vừa tới đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đứng chung, sau đó Lăng Tiêu liền nghe được tiếng gió.
Đáng tiếc Văn Sâm không dám đến quá gần, cho nên không nghe được hai người nói gì.
Sau khi Đường Nguyên Minh dẫn hai vệ sĩ rời đi, Văn Sâm lại gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Đường Nguyên Minh dẫn người của mình rời đi, Thịnh tiểu thư lại quay vào trong phủ."
Trông thấy tin nhắn này, khóe miệng Lăng Tiêu không khỏi nhếch lên, Đường Nguyên Minh bị loại rồi.
Nhưng với lòng dạ và thủ đoạn của anh thì anh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, trong Thịnh gia có tai mắt nên nhất định anh đã biết chuyện tối hôm qua.
Lăng Tiêu sắp xếp mọi thứ trong đầu lại, ý cười trên khóe miệng dần dần biến mất, có lẽ rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tra được Lăng Hoa Thanh.
Nếu như cô biết mọi chuyện thì hậu quả sẽ như thế nào?
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Bạch quản gia: “Thiếu gia, cậu muốn đến công ty hay là thông báo với cao tầng hủy bỏ hội nghị buổi sáng?"
Cả đêm Lăng Tiêu không chợp mắt tý nào, nhìn căn phòng trống rỗng trước mắt thì cảm thấy rất bực bội, cho dù hắn luôn không thừa nhận từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì trong nhà đã có thêm một thứ gọi là "Ấm áp".
Sau khi cô rời đi, ngôi nhà này lại khôi phục sự lạnh lẽo ngày trước.
Có nhiều thứ cảm nhận qua rồi mới biết nó quý giá thế nào.
Bạch quản gia: “Thiếu gia?"
Lăng Tiêu nói: “Không cần, tôi đến công ty."
Dù sao cũng không ngủ được.
Lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra chán ghét với căn nhà lạnh lẽo này.
Lăng Tiêu rời đi không bao lâu thì quản gia của Lăng Hoa Thanh đã tới, ông không ở lâu mà lấy tóc của Lăng Thiên Vũ rồi đi ngay.
Mà Lăng lão thái thái lại bảo ông nói lại mấy câu với Lăng Hoa Thanh: “Sau khi chứng thực thân phận của Lăng Thiên Vũ thì bảo nó dẹp bỏ những tâm tư ác độc kia đi, nếu Tích Nhi bị nguy hiểm gì thì tôi và Tiêu Nhi tính hết lên đầu nó."
Lão quản gia cung kính khom lưng: “Yên tâm đi lão phu nhân, tôi nhất định sẽ nhắn lại đầy đủ."
Sau khi trò chuyện với Thịnh phu nhân mười mấy phút, Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty.
Trên đường đi cô suy tư về cuộc nói chuyện với Thịnh phu nhân, theo bà thì năm đó Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán thật sự từng có cạnh tranh thương nghiệp, có một thời gian Lăng Hoa Thanh luôn giành mối làm ăn với Thịnh Thế.
Trừ cái đó ra thì hai nhà không có ân oán gì khác.
Sợ Thịnh phu nhân suy nghĩ nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám hỏi nhiều.
Nói tóm lại, Lăng Hoa Thanh và Thịnh Xán từng có mâu thuẫn, nhưng chỉ là cạnh tranh thương nghiệp, chút ân oán đó không đến mức làm Lăng Hoa Thanh muốn mạng của cô và Thịnh Xán!
Trừ phi còn gì mà cả Thịnh phu nhân cũng không biết.
"Tiểu thư, đến công ty rồi." Tài xế nhắc nhở.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần muốn xuống xe, lúc này tài xế lại lên tiếng ngăn lại: “Chờ một chút, có đội chó săn."
Đội chó săn?
Đúng rồi, hiện tại cô là người của công chúng, lên hotsearch tận mấy ngày, thân phận lại rất có điểm thu hút và còn có tin đồn với Kim Thần nên phóng viên không theo dõi cô thì theo dõi ai?
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy đây là tuyên truyền miễn phí, cô lấy gương ra đeo dây chuyền và khuyên tai chủ chốt của mùa này lên.
Tiếp đó cô xoắn ống tay áo lên để lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, trên đó có đeo một vòng tay đơn giản nhưng không kém phần tinh xảo, trên ngón út cũng có một chiếc nhẫn tượng trưng cho độc thân.
Sau khi trang điểm sơ lại, cô nhìn người phụ nữ trong gương thì thấy càng trẻ tuổi xinh đẹp và già dặn thời thượng.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hài lòng xuống xe.
Trong nháy mắt cô xuống xe, mấy ống kính đồng thời nhắm vào cô, chụp gần chụp xa hay quay video, chụp toàn thân thậm chí là nhắm thẳng vào mặt đều có đủ hết.
Thịnh Hoàn Hoàn có khí chất rất tao nhã, cô như không biết có người đang chụp hình mình mà còn đưa tay vén một lọn tóc không nghe lời ra sau tai, thành công làm vòng tay và chiếc nhẫn xuất hiện trong ống kính.
Sau khi tiến vào công ty và bắt đầu hội nghị thông lệ mỗi ngày, nhưng trong phòng họp lại không có bóng dáng của Tống Chí Thượng, chỉ có thư ký của ông nơm nớp lo sợ đứng cạnh ghế.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Quản lý Tống đâu?"
Không biết có phải thân phận tổng giám đốc này mang đến cho thư ký uy áp quá lớn không, hay là khí thế bây giờ của Thịnh Hoàn Hoàn quá mạnh mà thư ký khẩn trương đến mức đổ mồ hôi đầy trán: “Không biết, tôi gọi cho quản lý Tống mãi không ai bắt máy, không liên lạc được."
Không liên lạc được?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Tống Chí Thượng, cô liếc nhìn Chu Tín một cái, chẳng lẽ lão già này nhịn không được ra tay sao?
Chu Tín thản nhiên nhìn cô mà cười nói: “Có lẽ quản lý Tống bị chuyện gì làm chậm trễ."
Chu Tín lại muốn làm gì?
Thịnh Hoàn Hoàn ung dung nhìn mọi người mà nói: “Nếu quản lý Tống có việc thì không đợi ông ấy nữa, chúng ta họp đi!"
Vừa nói xong thì điện thoại của thư ký đã reo lên.
Nhìn thấy là số của Tống Chí Thượng, thư ký lập tức nghe máy, sau đó sắc mặt cực kỳ nặng nề như bị đả kích, vẻ mặt khó tin nổi.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức đứng lên mà nói: “Làm sao vậy?"
Giọng của thư ký hơi run rẩy: “Là bệnh viện gọi tới, Quản lý Tống xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang cấp cứu."
Tai nạn xe, tai nạn xe...
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Chu Tín, chỉ thấy Chu Tín vẫn thản nhiên như cũ, khóe miệng còn lộ ra ý cười.
Lúc này cũng chỉ có ông ta còn cười được!
Cao Tễ làm ra vẻ lo lắng mà nói: “Ai da, sao quản lý Tống lại xảy ra tai nạn, còn vào phòng cấp cứu, xem ra bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn sợ là không thể trở về công ty đi làm rồi."
Chương 416: Có người muốn hại tôi, vậy thì tương kế tựu kế
Đây chẳng phải là điều họ muốn sao?
Tống Chí Thượng là chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Hoàn Hoàn ở công ty, rất nhiều chuyện cô đều phải thương lượng với ông, hiện tại ông vào phòng cấp cứu thì cô như bị chém mất một cánh tay.
Nhưng Tống Chí Thượng đi được đến hôm nay cũng không phải nhân vật đơn giản gì, hơn nữa trước đó Thịnh Hoàn Hoàn đã nhắc nhở ông, lúc ấy ông còn cười nói mình có thể ứng phó.
Giờ mới mấy ngày thôi mà sao ông lại vào phòng cấp cứu rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Cao Tễ cười trên nỗi đau của người khác mà tỉnh táo nói: “Tiếp tục họp."
Họ không phải muốn rút ruột quyền lực của cô sao, không dễ như vậy.
Dương Lập bày ra vẻ kinh ngạc: “Quản lý Tống đã cống hiến nhiều năm cho công ty mà Thịnh Tổng không tới thăm sao?"
Đây là mắng Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng vô tình!
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Tất nhiên tôi sẽ đi, cho nên tranh thủ bắt đầu hội nghị hôm nay đi! Lý Nhị, cô nói tình huống tiêu thụ hiện tại của Phi Dương thế nào đi."
Lý Nhị do Thịnh Hoàn Hoàn một tay nâng đỡ lập tức đứng lên, cầm máy tính bước nhanh đến phía trước, rất nhanh số liệu đã xuất hiện trước mặt mọi người: “Đây là số liệu sau khi Phi Dương được đưa ra thị trường, mọi người có thể nhìn thấy số lượng tiêu thụ ba ngày gần đây đang tăng đột biến, không chỉ Phi Dương mà Khuynh Thành và Lung Nguyệt đều xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu."
Lý Nhị bấm bấm con chuột, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn và mấy món đồ trang sức, cô tiếp tục phân tích: “Đây là đồ trang sức hai ngày này Thịnh Tổng đeo, mấy kiểu trang sức này hiện đang thiếu hàng ở các trường đại học."
"Nói cách khác. . ." Lý Nhị tạm ngừng, sau đó hoàn toàn không cách nào ức chế kích động và mừng rỡ trong giọng nói: “Thịnh Tổng đeo loại trang sức nào thì loại đó sẽ trở thành hàng bán chạy."
Nơi này vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Biểu hiện trong khoảng thời gian này của Thịnh Hoàn Hoàn làm người ta phải trầm trồ, còn giành được thành tích không thể tưởng tượng trên cuộc đua xe quốc tế, có vài cao tầng đã bị cô thay đổi một cách vô tri vô giác.
Hiển nhiên phe phái của Chu Tín đã phát giác uy vọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang được tích luỹ từng giờ từng phút nên mới kiêng kỵ cô như vậy.
Trương Tân Lập trường phòng marketing cười nói: “Nhờ có thể chất lên hotsearch của Thịnh tổng mà phòng marketing chúng tôi làm việc rất hiệu quả, trước mắt khả năng kích cầu của Thịnh tổng mạnh hơn Triệu Giai Ca quá nhiều, cả khách sạn dưới trướng chúng tacũng làm ăn khá hơn những năm qua nhiều."
Thẩm An Nhiên trưởng phòng RD: “Nói cho cùng thì xã hội này luôn xem thực lực, mà Thịnh tổng có thực lực này nên mới liên tục lên hotsearch, trong vài ngày đã có được trăm vạn fan hâm mộ."
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nghe mọi người khẳng định, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Hiện tại là thời kỳ fan đua xe phát triển, weibo của tôi cũng phải được quản lý, chuyện này giao cho phòng marketing đi!"
Trương Tân Lập lập tức vung tay lên: “Được, yên tâm giao cho tôi, nhất định sẽ quản lý tốt."
Dương Lập và Cao Tễ nghe cuộc đối thoại của mấy người Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, họ vẫn chờ nhìn trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn, ai biết người ta im lìm không lên tiếng đã trở tay tát cho họ một bạt tai, chắc là mở mày mở mặt lắm!
Sau đó là phòng sản xuất báo cáo tình hình sản xuất trang sức, tiếp theo là Tướng Tuấn Tài báo cáo tiến độ hạng mục mới...
Hội nghị tiến hành ngay ngắn rõ ràng, không có chút khác biệt nào vì thiếu mất Tống Chí Thượng.
Mãi đến khi hội nghị chuẩn bị kết thúc, Chu Tín liếc nhìn Dương Lập một cái.
Dương Lập hiểu ý lập tức mở miệng hỏi: “Lát nữa Thịnh Tổng phải đi tranh tài đúng không, phần lớn công việc của cô trong khoảng thời gian này đều do quản lý Tống hoàn thành thay, hiện tại ông ấy bị tai nạn thì cô phải thu xếp công việc lại lần nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng..."
Không đợi Dương Lập nói hết lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã lạnh nhạt cắt ngang ông ta: “Quản lý Dương, hiện tại còn chưa rõ tình hình của quản lý Tống như thế nào, không cần gấp gáp chia sẻ công việc thay ông ấy như vậy."
Muốn rút ruột quyền lực của cô và Tống Chí Thượng, không dễ như vậy đâu.
Dương Lập vừa định phản bác thì Thịnh Hoàn Hoàn đã lên tiếng lần nữa làm ông ta tức đến đen mặt: “Hơn nữa ông lớn tuổi không nên mệt nhọc, thôi hạn chế tăng ca đi, chuyện khổ này phải giao cho người trẻ tuổi đi lo liệu tốt hơn!"
Dương Lập không cam lòng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không cho ông ta cơ hội nói nữa: “Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, tối nay tôi sẽ an bài công việc của quản lý Tống, tan họp."
Thịnh Hoàn Hoàn trở lại văn phòng thì lập tức gọi điện thoại cho Tống Chí Thượng, người nghe máy là phụ nữ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ai vậy?"
"Tôi là Thịnh Hoàn Hoàn, xin chuyển cho Tống Chí Thượng nghe máy."
Giọng nghẹn ngào của người phụ nữ này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?
Người phụ nữ nghe xong thì có vẻ bình tĩnh rất nhiều: “Xin chờ một chút."
Nghe thấy bốn chữ này, Thịnh Hoàn Hoàn như được uống thuốc an thần.
Có thể nghe máy chứng tỏ không có gì đáng ngại.
Rất nhanh, giọng nói của Tống Chí Thượng đã truyền đến từ di động: “Hoàn Hoàn."
"Chú không sao chứ?"
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng cười của Tống Chí Thượng: “Cô nghe giọng tôi có giống có chuyện gì không?"
Tiếng cười kia làm tâm tình căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn triệt để thả lỏng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của Tống Chí Thượng trở nên nghiêm túc lên: “Có người động tay động chân trên xe tôi, cũng may tôi sớm đoán được, nếu có người muốn hại tôi thì tôi cứ tương kế tựu kế vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Chú muốn làm gì?"
Cô biết mà, Tống Chí Thượng sớm đã phòng bị thì bọn Chu Tín không có khả năng dễ dàng thành công như vậy.
Tống Chí Thượng cười lạnh: “Họ nhất định còn có chuẩn bị, chúng ta có thể dẫn rắn ra khỏi hang."
"Nhưng như vậy quá nguy hiểm, tôi không yên lòng." Thịnh Hoàn Hoàn không đồng ý Tống Chí Thượng lấy mình làm mồi nhử.
Tống Chí Thượng đã quyết định, ông giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dù không làm vậy thì họ cũng không bỏ qua cho chúng ta, đợi chúng ta dồn họ vào đường cùng thì họ sẽ càng liều lĩnh phản công, còn không bằng nắm lấy quyền khống chế trong tay."
"Âm mưu đã bắt đầu, không đạt được mục đích thì không lý nào lại dừng lại, cho dù họ núp trong hang thì chúng ta cũng phải nghĩ mọi cách dẫn dụ họ ra để triệt để diệt trừ, chỉ có như thế thì Thịnh Thế mới thật sự được an bình."
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn bội phục Tống Chí Thượng từ đáy lòng: “Vẫn là chú Tống suy tư thấu đáo lâu dài, Hoàn Hoàn mặc cảm, chú muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với chú, nhưng phải nhớ là an toàn hàng đầu."
Giọng của Tống Chí Thượng hiền lành rất nhiều: “Cô và ba cô rất giống nhau."
Biết Tống Chí Thượng không có việc gì làm Thịnh Hoàn Hoàn an tâm rất nhiều, nhưng trong thời gian ngắn Tống Chí Thượng không thể trở về công ty, công việc của ông cần sắp xếp cho người thay thế.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại gọi mấy cú điện thoại đi.
Sau đó cô nhìn đồng hồ rồi lập tức chạy đến bệnh viện, dù diễn kịch cũng phải làm đủ bộ, nếu không cá làm sao mắc câu chứ?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đi, phe phái của Chu Tín bắt đầu tạo áp lực với tâm phúc của Tống Chí Thượng, mưu toan tiếp quản công việc và quyền lực trên tay ông.
Họ muốn cắn nuốt từng chút từng chút trợ lực của Thịnh Hoàn Hoàn, từ đó làm suy giảm quyền lực của cô, cuối cùng biến vị trí tổng giám đốc này thành bù nhìn.
Sau khi tiến vào bệnh viện, mùi nước khử trùng nhàn nhạt xông vào mũi làm Thịnh Hoàn Hoàn gần đây rất nhạy cảm với mùi buồn nôn muốn ói.
Cô muốn cố đè nén cảm giác cuộn trào trong dạ dày, nhưng lại thất bại, cô lập tức xông vào nhà vệ sinh nôn ra...
Bình luận facebook