-
Chương 417-418
Chương 417: Có lẽ cô mang thai rồi
Đây là chuyện gì?
Hai ngày này cô luôn buồn nôn, chẳng lẽ ăn trúng đồ không vệ sinh sao?
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi kiểm tra, nhưng thời gian không kịp, sau khi thăm Tống Chí Thượng thì cô còn phải chạy đến trường đua, qua mấy ngày rồi nói sau!
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp người quen biết cũ.
Lần này Lam Tiếu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì an phận rất nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn rửa tay bên cạnh cô ta, cô ta nhìn gương dặm lại phấn mà không nói tiếng nào.
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lam Tiếu mới sầm mặt xuống, cất đồ vào rồi lập tức đi đến phòng bệnh của Lam Nhan.
Lần trước Lam Nhan cản một phát súng vì Lăng Hoa Thanh, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện.
Khi Lam Tiếu đẩy cửa đi vào, Lam Nhan đang phẫn nộ xem tivi, trên đó đang chiếu lại cuộc thi đua xe quốc tế, trong đó số lần Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chiếm hơn phân nửa.
"Chị họ, vừa rồi em trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn."
Đồng tử của Lam Tiếu co rụt lại, lập tức nhìn về phía Lam Tiếu: “Cô ta đến bệnh viện làm gì?"
Sắc mặt Lam Tiếu rất nặng nề: “Chị, có lẽ cô ta mang thai rồi."
"Cái gì?" Lam Tiếu đột nhiên ném ra một quả bom, nửa ngày sau Lam Nhan vẫn không kịp phản ứng, cô ta mất hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn Lam Tiếu: “Sao em biết cô ta mang thai?"
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu mới ly hôn nửa tháng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn mang thai chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rất có thể đứa con này là của Lăng Tiêu.
Hỏi sao Lam Tiếu có thể không hoảng hốt?
Lam Tiếu nói: “Vừa rồi em trông thấy cô ta trốn trong nhà vệ sinh nôn mửa."
Lam Nhan siết chặt cái chăn: “Không, nôn trong nhà vệ sinh chưa chắc là mang thai, lúc này cô ta đến bệnh viện làm gì, có phải là muốn kiểm tra không, sao em không đi theo?"
Lam Nhan không khống chế được mà gầm thét với Lam Tiếu, kết quả động đậy làm trúng vết thương, cô ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lam Tiếu thấy vậy lập tức nói: “Chị đừng tức giận, em đi ngay."
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy đến phòng cấp cứu, không ngờ lại trông thấy Mộ Tư ở cửa phòng cấp cứu.
“Sao anh lại ở đây?" Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc đồng thời lại hơi lo lắng.
Tống Chí Thượng chỉ giả vờ thôi, không chừng Mộ Tư nhìn ra cái gì đó.
Mộ Tư vẫn ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bảnh trai như một khối ngọc Dương Chi sạch sẽ ôn hoà: “Anh nghe nói chú Tống xảy ra tai nạn xe nên đến xem có giúp được gì không."
Anh cũng nắm tin nhanh thật!
Thịnh Hoàn Hoàn không vạch trần anh ta mà ngồi xuống bên ngoài phòng cấp cứu: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi, thời gian qua tôi bận quá nên không đến thăm anh."
Tuy là lời quan tâm, nhưng lại làm người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng.
Trong lòng Mộ Tư rất khó chịu, nhưng không thể hiện ra trước mặt cô: “Khôi phục rất tốt, mỗi ngày Đường Dật đều đến làm vật lý trị liệu giúp anh."
Chỉ là đến bây giờ hai chân của anh ta vẫn không có cảm giác.
"Vậy là tốt rồi." Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi không nói gì với anh ta nữa.
Chờ giây lát, Tống Chí Thượng còn chưa đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn tranh thủ gửi tin nhắn cho ông: “Chú Tống có thể ra rồi, lát nữa tôi còn phải đi thi, Mộ Tư cũng ở bên ngoài, chú cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn ra mánh mối."
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không dám tùy tiện tin tưởng ai, nhất là Mộ Tư đã từng phản bội cô.
Tin nhắn được gửi đi không bao lâu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, y tá đẩy Tống Chí Thượng đi ra từ phòng cấp cứu.
"Chú Tống." Thịnh Hoàn Hoàn kêu một tiếng, lập tức khẩn trương đi lên nhìn Tống Chí Thượng đang nhắm nghiền hai mắt, còn đeo chụp dưỡng khí, cô kéo bác sĩ phía sau lại mà hỏi: “Bác sĩ, tình hình của ông ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ phối hợp buông tiếng thở dài rồi nặng nề nói: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay không thể lơ là, chờ ông ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể."
Sau khi Tống Chí Thượng tiến vào phòng bệnh liền bị cách ly, không bao lâu sau người thân của ông chạy đến rồi khóc rống một trận.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết Tống Chí Thượng có nói chuyện này với họ không nên cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi.
Mãi đến khi Mộ Tư không nhịn được nhắc nhở cô: “Hoàn Hoàn, em phải đi, nếu không không đuổi kịp thi đấu đâu."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới tạm biệt họ rồi vội vàng rời đi.
Lúc đến đầu cầu thang, Lam Tiếu đột nhiên xuất hiện cản đường đi của cô, chanh chua châm chọc: “Ôi chao, đi đâu đây, thật là rất cẩn thận, hẹn hò mà còn chọn ở bệnh viện."
Lam Tiếu vừa tìm kiếm hồi lâu, đến bây giờ còn thở không ra hơi, kết quả vừa tìm được thì Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn đi, điều này làm Lam Tiếu không thu hoạch được gì thật tức giận.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng đi thi nên không có tâm tình để ý cô ta: “Tránh ra."
"Vội vã đi như vậy làm gì, sợ người ta phát hiện à?"
Lam Tiếu không lùi mà còn đi lên phía trước hai bước, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà giễu cợt nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô thật giỏi, vừa Đường Nguyên Minh vừa Mộ Tư, không chịu nổi tịch mịch như thế khó trách Lăng Tiêu lại bỏ cô."
Lam Tiếu đang cố ý muốn chọc giận cô sao?
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật công chúng, cô ta biết chắc cô không dám ra tay.
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra." Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh lẽo.
Lam Tiếu hất mặt lên, khiêu khích cười nói: “Tôi không tránh đó, có giỏi đánh tôi đi!"
Lúc này họ đang ở đầu cầu thang, chỉ cần Thịnh Hoàn Hoàn ra tay thì Lam Tiếu dám đẩy cô xuống từ nơi này, vậy thì một công ba việc.
Vừa có thể hại Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia được cuộc thi, còn có thể giải quyết nghiệt chủng trong bụng của cô, lại có thể kéo Thịnh Thế xuống nước.
Nhưng Lam Tiếu xem nhẹ Thịnh Hoàn Hoàn.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã không phải tiểu công chúa phô trương ương ngạnh, làm việc không suy xét hậu quả của mấy tháng trước, mà là nữ cường nhân suýt cửa nát nhà tan, ngồi ở vị trí tổng giám đốc.
Trải nghiệm này mang đến cho cô sự bình tĩnh tỉnh táo và nhẫn nại phi phàm.
Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cũng sớm nhìn ra Lam Tiếu đang cố ý kiếm chuyện muốn chọc giận cô nên tất nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện.
Đang lúc cô muốn quay người rời đi từ một lối khác thì giọng nói của Mộ Tư đột nhiên vang lên từ phía sau: “Không muốn rơi vào kết cục giống Hứa Oánh Oánh thì lập tức biến mất cho tôi."
Câu nói này làm Mộ Tư luôn ôn hoà như ngọc lộ vẻ sắc bén tột độ, Lam Tiếu nhìn về người ngồi phía sau Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng sinh ra mấy phần khiếp đảm.
Hứa Oánh Oánh vì một câu của Lăng Tiêu mà từ tiểu công chúa Hứa gia cao quý biến thành gái bia ôm ai ai cũng hà hiếp được, mặc dù còn sống nhưng sống không bằng chết.
Điều kiện của Lam gia và Hứa gia tương đương nhau, Mộ Tư muốn xử lý cô ta không phải việc khó, Lam Tiếu không muốn trở thành Hứa Oánh Oánh thứ hai.
Cô ta đố kị trừng Thịnh Hoàn Hoàn rồi để lại một câu "Coi như số cô gặp may", sau đó vội vàng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Lam Tiếu, bỗng nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Mộ Tư không hiểu.
"Tôi cười có một số người thích sợ mạnh hiếp yếu, vốn cho rằng là chó ngao Tây Tạng, không ngờ chỉ là con Husky." Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đang cảm thán, không biết khi nào cô có thể chỉ dùng một câu có thể dọa người ta đi như vậy, thật quá đơn giản khí phách!
Mộ Tư như biết Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ cái gì nên nói: “Chờ em đặt vững gót chân ở Thịnh Thế thì cũng có thể dùng một câu làm loại người này ngoan ngoãn ngậm miệng."
"Có lẽ là vậy!" Thịnh Hoàn Hoàn nhún vai.
Muốn thật sự khống chế Thịnh Thế thì phải làm phe phái của Chu Tín xuống đài, con đường cô phải đi còn rất dài! ! !
Chương 418: Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không để khúc nhạc đệm ở bệnh viện trong lòng.
Thời gian đã rất gấp, lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy tới sân đấu thì người của Vũ Yến đang trông mòn con mắt ở ngoài cửa lớn, trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, vắng mặt sẽ bị hủy bỏ tư cách thi chung kết.
Thắng gấp gấp dừng lại trước mặt bọn người Lăng Kha.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống xe rồi ném chìa khoá cho Mao Tuấn: “Đậu xe giúp tôi đi."
Mao Tuấn: “Được."
Lăng Kha vội vàng lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn chạy đi, vừa chạy vừa chỉ trích: “Sao giờ cậu mới đến, Lý đội và Cao đội sắp khóc đến nơi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn hơi áy náy: “Thật có lỗi, đã đến trễ rồi."
Nhưng khi đi vào thì Cao Dương và Lý Hưng Hoài không có phàn nàn câu nào mà thúc giục Thịnh Hoàn Hoàn mau thay đồ thi đấu vào, rất nhanh đã đến phiên tổ của cô ra sân.
Khi đi ra từ phòng thay đồ, cuộc tranh tài bên ngoài đã tiến vào thời khắc khí thế hừng hực, toàn trường đều đang reo hò gọi tên của Kim Thần.
Kim Thần đang dẫn đầu đã đổi mới kỷ lục do Lý Tinh Vũ lập nên, khiến người xem toàn trường vang lên tiếng thét chói tai và vỗ tay, giọng nói kích động của MC xuyên qua microphone truyền khắp cả sân, khiến bầu không khí càng nhiệt liệt nóng rực lên.
Lăng Kha "Chậc chậc" một tiếng: “Không hổ là Kim Thần, quán quân năm nay chắc là anh ta rồi."
Lý Hưng Hoài cũng nói: “Kim Thần thật sự là nổi trội nhất."
Cao Dương vỗ nhẹ vai ông: “Rốt cục kỷ lục của Tinh Vũ cũng bị người ta đánh vỡ, chứng tỏ tốc độ của Hoa Hạ càng lúc càng nhanh, đây là chuyện đáng mừng."
Lý Hưng Hoài gật đầu: “Đúng vậy, hậu sinh khả uý."
Lúc này thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lý Hưng Hoài không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô nên nói: “Đối thủ của chúng ta không phải Kim Thần, vẫn là câu nói kia, cố hết sức là được."
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Đối thủ của tôi không phải Kim Thần, mà là chính tôi."
Lý Hưng Hoài rất vui mừng: “Cô có thể nghĩ như vậy rất tốt, chúng ta lên đi! Giờ đến phiên tổ của Triệu Giai Ca."
Lần này Triệu Giai Ca đụng phải Sơ Tình và Trần Phỉ Phỉ.
Hôm qua cô ta miễn cưỡng thắng được Vu Quang, cộng thêm ban tổ chức muốn tạo thế cho cô ta nên phát bài « mộng » chủ lực trong album làm trong một ngày cô ta đã tăng lên tận hai trăm vạn fan hâm mộ, album cũng bán rất chạy.
Nếu như lần này cô ta có thể thắng được Sơ Tình thì danh tiếng sẽ xông lên sao hạng A, cực kỳ hot.
"Cố lên." Bọn người Lý Hưng Hoài và Cao Dương tiến lên động viên cho Triệu Giai Ca.
Triệu Giai Ca cười nói cảm ơn, sau đó lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm đồng đội, cô không muốn nói gì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không có gì để nói, a, bài hát của cô rất êm tai."
Triệu Giai Ca cười lạnh, bước mấy bước đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi nói khẽ với cô: “Cho nên rốt cuộc làm sao cô được phong làm tiểu thư đứng đầu vậy? Sắc đẹp? Hay là tài hoa?"
Sau chuyện đêm qua, Triệu Giai Ca đã đố kị và hận Thịnh Hoàn Hoàn tới đỉnh điểm.
Thứ mà Thịnh Hoàn Hoàn dễ dàng có được mà cô ta dù cố gắng thế nào cũng vẫn không chiếm được.
Địa vị cũng thế, đàn ông cũng vậy.
Hỏi sao cô ta có thể không hận?
Thịnh Hoàn Hoàn dò xét Triệu Giai Ca từ trên xuống dưới, bình chân như vại nói: “Cô có nghĩ đến vì sao mình cứ canh cánh trong lòng với xưng hô này không? Nói cho cùng cũng do cô không có mà thôi."
Sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức tái xanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang châm chọc dáng vẻ và tài hoa của cô ta không bằng mình.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn vào sân thi đấu rộng lớn: “Nếu cô lấy được quán quân cuộc thi lần này thì xưng hô đó nhất định thuộc về cô."
"Nói khoác không biết ngượng." Triệu Giai Ca hừ lạnh: “Tôi không cần đoạt giải quán quân, chỉ cần đánh bại cô là có thể, rất nhanh chúng tôi sẽ có một trận chiến, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt cả nước."
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Tôi chờ."
Nói xong lời này, Triệu Giai Ca tự tin xoay người đi đến đường đua, bốn phía vang lên tiếng reo hò, có người gọi tên cô, có Trần Phỉ Phỉ, tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất thuộc về Sơ Tình.
Triệu Giai Ca nhìn về phía Sơ Tình đang phất tay với các fan, mục tiêu hôm nay của cô ta là cô, còn Trần Phỉ Phỉ thì cô ta căn bản không đưa vào mắt.
Trên sân thi đấu lại vang lên bài "Mộng", MC bắt đầu nhắc lại thành tích Triệu Giai Ca chiến thắng Vu Quang hôm qua, nói cô là một con hắc mã khiêm tốn, không lên tiếng thì thôi mà lên tiếng là kinh người.
Bầu không khí lập tức cháy lên, tên của Triệu Giai Ca đàn áp cả Nhất Tỷ Sơ Tình.
Cả Mao Tuấn làm đồng đội cũng nhịn không được trêu chọc: “Rốt cuộc Triệu gia đã nện vào bao nhiêu phí tài trợ?"
Lữ Nguyên Lãng lườm anh ta một cái, bênh vực thay Triệu Giai Ca: “Có biết nói chuyện hay không, MC nói sai câu nào? Người ta có thực lực này mà."
Mao Tuấn xụ mặt xuống: “Tôi nói gần đây sao anh cứ thích làm trái lại tôi vậy, cố ý à?"
Lữ Nguyên Lãng trả lời rất đương nhiên: “Là các người luôn cố ý nhằm vào Giai Ca."
Mao Tuấn nghe xong thì lập tức nổi nóng: “Anh nói chuyện rõ ràng, ai cố ý nhằm vào cô ta?"
Rõ ràng Lữ Nguyên Lãng rất có ý kiến với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca, thiên vị Thịnh Hoàn Hoàn.
Mao Tuấn thấy rất chướng tai, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nữ thần mới của anh, nói anh cái gì cũng được, nhưng không thể nói Thịnh Hoàn Hoàn không phải.
Lữ Nguyên Lãng liếc xéo qua: “Tôi muốn xem cuộc thi, không muốn cãi với anh."
"Xem cuộc thi cái gì, anh giải thích rõ ràng lời vừa rồi, chúng tôi cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca cái gì?"
Hai người suýt cãi ầm ĩ, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ bả vai Mao Tuấn: “Anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh."
Lúc đi ra, Mao Tuấn còn trừng Lữ Nguyên Lãng một cái: “Anh chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu."
Mao Tuấn đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô, nửa ngày sau vẫn không nghe cô mở miệng thì nhịn không được hỏi: “Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không chớp mắt mà nhìn sân đấu, thản nhiên đáp lại Mao Tuấn một câu: “Gọi anh tới xem so tài, đừng lãng phí nước bọt với người vô vị."
Mao Tuấn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt Lữ Nguyên Lãng thiếu thông minh thôi."
"Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?"
Mao Tuấn lập tức lắc đầu: “Tôi không thiếu."
"Vậy chẳng phải được rồi sao?" Thịnh Hoàn Hoàn thu tầm mắt lại, chân thành nói với Mao Tuấn: “Về sau ít qua lại với mấy người thiếu thông minh như vậy, tam quan không cùng một kênh, tự nhiên lại rước lấy bực bội vào mình."
Mao Tuấn rất phiền muộn: “Trước kia anh ta không phải như vậy, cũng không biết Triệu Giai Ca bỏ bùa mê gì cho anh ta."
Rõ ràng mỗi lần đều là Triệu Giai Ca tới gây chuyện trước, anh ta mù rồi sao?
"Đừng để ý tới anh ta, xem kỹ tranh tài đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại trông thấy Lệ Hàn Tư dưới đài, người đàn ông này đúng là phí hết tâm tư vì Triệu Giai Ca, từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay chưa từng vắng mặt lấy một lần.
Cũng may Lăng Kha đã nhìn ra, nếu không sẽ bị anh ta và Triệu Giai Ca làm tổn thương đến mức thương tích đầy mình!
Lúc này các tay đưa đều chuẩn bị lên xe, trước khi đội nón an toàn vào, Triệu Giai Ca nhìn về phía Lệ Hàn Tư rồi cười với anh ta một tiếng.
Lệ Hàn Tư sửng sốt, trái tim lạnh lẽo dần dần ấm lại.
Thích một người có khi chỉ cần một nụ cười khẽ của cô cũng đã làm bạn hưng phấn thật lâu, giống như Lệ Hàn Tư vào thời khắc này, trong mắt trong lòng anh ta chỉ có một mình Triệu Giai Ca.
Đây là chuyện gì?
Hai ngày này cô luôn buồn nôn, chẳng lẽ ăn trúng đồ không vệ sinh sao?
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi kiểm tra, nhưng thời gian không kịp, sau khi thăm Tống Chí Thượng thì cô còn phải chạy đến trường đua, qua mấy ngày rồi nói sau!
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp người quen biết cũ.
Lần này Lam Tiếu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì an phận rất nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn rửa tay bên cạnh cô ta, cô ta nhìn gương dặm lại phấn mà không nói tiếng nào.
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lam Tiếu mới sầm mặt xuống, cất đồ vào rồi lập tức đi đến phòng bệnh của Lam Nhan.
Lần trước Lam Nhan cản một phát súng vì Lăng Hoa Thanh, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện.
Khi Lam Tiếu đẩy cửa đi vào, Lam Nhan đang phẫn nộ xem tivi, trên đó đang chiếu lại cuộc thi đua xe quốc tế, trong đó số lần Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chiếm hơn phân nửa.
"Chị họ, vừa rồi em trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn."
Đồng tử của Lam Tiếu co rụt lại, lập tức nhìn về phía Lam Tiếu: “Cô ta đến bệnh viện làm gì?"
Sắc mặt Lam Tiếu rất nặng nề: “Chị, có lẽ cô ta mang thai rồi."
"Cái gì?" Lam Tiếu đột nhiên ném ra một quả bom, nửa ngày sau Lam Nhan vẫn không kịp phản ứng, cô ta mất hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn Lam Tiếu: “Sao em biết cô ta mang thai?"
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu mới ly hôn nửa tháng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn mang thai chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rất có thể đứa con này là của Lăng Tiêu.
Hỏi sao Lam Tiếu có thể không hoảng hốt?
Lam Tiếu nói: “Vừa rồi em trông thấy cô ta trốn trong nhà vệ sinh nôn mửa."
Lam Nhan siết chặt cái chăn: “Không, nôn trong nhà vệ sinh chưa chắc là mang thai, lúc này cô ta đến bệnh viện làm gì, có phải là muốn kiểm tra không, sao em không đi theo?"
Lam Nhan không khống chế được mà gầm thét với Lam Tiếu, kết quả động đậy làm trúng vết thương, cô ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lam Tiếu thấy vậy lập tức nói: “Chị đừng tức giận, em đi ngay."
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy đến phòng cấp cứu, không ngờ lại trông thấy Mộ Tư ở cửa phòng cấp cứu.
“Sao anh lại ở đây?" Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc đồng thời lại hơi lo lắng.
Tống Chí Thượng chỉ giả vờ thôi, không chừng Mộ Tư nhìn ra cái gì đó.
Mộ Tư vẫn ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bảnh trai như một khối ngọc Dương Chi sạch sẽ ôn hoà: “Anh nghe nói chú Tống xảy ra tai nạn xe nên đến xem có giúp được gì không."
Anh cũng nắm tin nhanh thật!
Thịnh Hoàn Hoàn không vạch trần anh ta mà ngồi xuống bên ngoài phòng cấp cứu: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi, thời gian qua tôi bận quá nên không đến thăm anh."
Tuy là lời quan tâm, nhưng lại làm người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng.
Trong lòng Mộ Tư rất khó chịu, nhưng không thể hiện ra trước mặt cô: “Khôi phục rất tốt, mỗi ngày Đường Dật đều đến làm vật lý trị liệu giúp anh."
Chỉ là đến bây giờ hai chân của anh ta vẫn không có cảm giác.
"Vậy là tốt rồi." Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi không nói gì với anh ta nữa.
Chờ giây lát, Tống Chí Thượng còn chưa đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn tranh thủ gửi tin nhắn cho ông: “Chú Tống có thể ra rồi, lát nữa tôi còn phải đi thi, Mộ Tư cũng ở bên ngoài, chú cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn ra mánh mối."
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không dám tùy tiện tin tưởng ai, nhất là Mộ Tư đã từng phản bội cô.
Tin nhắn được gửi đi không bao lâu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, y tá đẩy Tống Chí Thượng đi ra từ phòng cấp cứu.
"Chú Tống." Thịnh Hoàn Hoàn kêu một tiếng, lập tức khẩn trương đi lên nhìn Tống Chí Thượng đang nhắm nghiền hai mắt, còn đeo chụp dưỡng khí, cô kéo bác sĩ phía sau lại mà hỏi: “Bác sĩ, tình hình của ông ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ phối hợp buông tiếng thở dài rồi nặng nề nói: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay không thể lơ là, chờ ông ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể."
Sau khi Tống Chí Thượng tiến vào phòng bệnh liền bị cách ly, không bao lâu sau người thân của ông chạy đến rồi khóc rống một trận.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết Tống Chí Thượng có nói chuyện này với họ không nên cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi.
Mãi đến khi Mộ Tư không nhịn được nhắc nhở cô: “Hoàn Hoàn, em phải đi, nếu không không đuổi kịp thi đấu đâu."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới tạm biệt họ rồi vội vàng rời đi.
Lúc đến đầu cầu thang, Lam Tiếu đột nhiên xuất hiện cản đường đi của cô, chanh chua châm chọc: “Ôi chao, đi đâu đây, thật là rất cẩn thận, hẹn hò mà còn chọn ở bệnh viện."
Lam Tiếu vừa tìm kiếm hồi lâu, đến bây giờ còn thở không ra hơi, kết quả vừa tìm được thì Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn đi, điều này làm Lam Tiếu không thu hoạch được gì thật tức giận.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng đi thi nên không có tâm tình để ý cô ta: “Tránh ra."
"Vội vã đi như vậy làm gì, sợ người ta phát hiện à?"
Lam Tiếu không lùi mà còn đi lên phía trước hai bước, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà giễu cợt nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô thật giỏi, vừa Đường Nguyên Minh vừa Mộ Tư, không chịu nổi tịch mịch như thế khó trách Lăng Tiêu lại bỏ cô."
Lam Tiếu đang cố ý muốn chọc giận cô sao?
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật công chúng, cô ta biết chắc cô không dám ra tay.
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra." Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh lẽo.
Lam Tiếu hất mặt lên, khiêu khích cười nói: “Tôi không tránh đó, có giỏi đánh tôi đi!"
Lúc này họ đang ở đầu cầu thang, chỉ cần Thịnh Hoàn Hoàn ra tay thì Lam Tiếu dám đẩy cô xuống từ nơi này, vậy thì một công ba việc.
Vừa có thể hại Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia được cuộc thi, còn có thể giải quyết nghiệt chủng trong bụng của cô, lại có thể kéo Thịnh Thế xuống nước.
Nhưng Lam Tiếu xem nhẹ Thịnh Hoàn Hoàn.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã không phải tiểu công chúa phô trương ương ngạnh, làm việc không suy xét hậu quả của mấy tháng trước, mà là nữ cường nhân suýt cửa nát nhà tan, ngồi ở vị trí tổng giám đốc.
Trải nghiệm này mang đến cho cô sự bình tĩnh tỉnh táo và nhẫn nại phi phàm.
Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cũng sớm nhìn ra Lam Tiếu đang cố ý kiếm chuyện muốn chọc giận cô nên tất nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện.
Đang lúc cô muốn quay người rời đi từ một lối khác thì giọng nói của Mộ Tư đột nhiên vang lên từ phía sau: “Không muốn rơi vào kết cục giống Hứa Oánh Oánh thì lập tức biến mất cho tôi."
Câu nói này làm Mộ Tư luôn ôn hoà như ngọc lộ vẻ sắc bén tột độ, Lam Tiếu nhìn về người ngồi phía sau Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng sinh ra mấy phần khiếp đảm.
Hứa Oánh Oánh vì một câu của Lăng Tiêu mà từ tiểu công chúa Hứa gia cao quý biến thành gái bia ôm ai ai cũng hà hiếp được, mặc dù còn sống nhưng sống không bằng chết.
Điều kiện của Lam gia và Hứa gia tương đương nhau, Mộ Tư muốn xử lý cô ta không phải việc khó, Lam Tiếu không muốn trở thành Hứa Oánh Oánh thứ hai.
Cô ta đố kị trừng Thịnh Hoàn Hoàn rồi để lại một câu "Coi như số cô gặp may", sau đó vội vàng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Lam Tiếu, bỗng nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Mộ Tư không hiểu.
"Tôi cười có một số người thích sợ mạnh hiếp yếu, vốn cho rằng là chó ngao Tây Tạng, không ngờ chỉ là con Husky." Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đang cảm thán, không biết khi nào cô có thể chỉ dùng một câu có thể dọa người ta đi như vậy, thật quá đơn giản khí phách!
Mộ Tư như biết Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ cái gì nên nói: “Chờ em đặt vững gót chân ở Thịnh Thế thì cũng có thể dùng một câu làm loại người này ngoan ngoãn ngậm miệng."
"Có lẽ là vậy!" Thịnh Hoàn Hoàn nhún vai.
Muốn thật sự khống chế Thịnh Thế thì phải làm phe phái của Chu Tín xuống đài, con đường cô phải đi còn rất dài! ! !
Chương 418: Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không để khúc nhạc đệm ở bệnh viện trong lòng.
Thời gian đã rất gấp, lúc Thịnh Hoàn Hoàn chạy tới sân đấu thì người của Vũ Yến đang trông mòn con mắt ở ngoài cửa lớn, trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, vắng mặt sẽ bị hủy bỏ tư cách thi chung kết.
Thắng gấp gấp dừng lại trước mặt bọn người Lăng Kha.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống xe rồi ném chìa khoá cho Mao Tuấn: “Đậu xe giúp tôi đi."
Mao Tuấn: “Được."
Lăng Kha vội vàng lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn chạy đi, vừa chạy vừa chỉ trích: “Sao giờ cậu mới đến, Lý đội và Cao đội sắp khóc đến nơi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn hơi áy náy: “Thật có lỗi, đã đến trễ rồi."
Nhưng khi đi vào thì Cao Dương và Lý Hưng Hoài không có phàn nàn câu nào mà thúc giục Thịnh Hoàn Hoàn mau thay đồ thi đấu vào, rất nhanh đã đến phiên tổ của cô ra sân.
Khi đi ra từ phòng thay đồ, cuộc tranh tài bên ngoài đã tiến vào thời khắc khí thế hừng hực, toàn trường đều đang reo hò gọi tên của Kim Thần.
Kim Thần đang dẫn đầu đã đổi mới kỷ lục do Lý Tinh Vũ lập nên, khiến người xem toàn trường vang lên tiếng thét chói tai và vỗ tay, giọng nói kích động của MC xuyên qua microphone truyền khắp cả sân, khiến bầu không khí càng nhiệt liệt nóng rực lên.
Lăng Kha "Chậc chậc" một tiếng: “Không hổ là Kim Thần, quán quân năm nay chắc là anh ta rồi."
Lý Hưng Hoài cũng nói: “Kim Thần thật sự là nổi trội nhất."
Cao Dương vỗ nhẹ vai ông: “Rốt cục kỷ lục của Tinh Vũ cũng bị người ta đánh vỡ, chứng tỏ tốc độ của Hoa Hạ càng lúc càng nhanh, đây là chuyện đáng mừng."
Lý Hưng Hoài gật đầu: “Đúng vậy, hậu sinh khả uý."
Lúc này thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lý Hưng Hoài không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô nên nói: “Đối thủ của chúng ta không phải Kim Thần, vẫn là câu nói kia, cố hết sức là được."
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Đối thủ của tôi không phải Kim Thần, mà là chính tôi."
Lý Hưng Hoài rất vui mừng: “Cô có thể nghĩ như vậy rất tốt, chúng ta lên đi! Giờ đến phiên tổ của Triệu Giai Ca."
Lần này Triệu Giai Ca đụng phải Sơ Tình và Trần Phỉ Phỉ.
Hôm qua cô ta miễn cưỡng thắng được Vu Quang, cộng thêm ban tổ chức muốn tạo thế cho cô ta nên phát bài « mộng » chủ lực trong album làm trong một ngày cô ta đã tăng lên tận hai trăm vạn fan hâm mộ, album cũng bán rất chạy.
Nếu như lần này cô ta có thể thắng được Sơ Tình thì danh tiếng sẽ xông lên sao hạng A, cực kỳ hot.
"Cố lên." Bọn người Lý Hưng Hoài và Cao Dương tiến lên động viên cho Triệu Giai Ca.
Triệu Giai Ca cười nói cảm ơn, sau đó lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm đồng đội, cô không muốn nói gì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không có gì để nói, a, bài hát của cô rất êm tai."
Triệu Giai Ca cười lạnh, bước mấy bước đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi nói khẽ với cô: “Cho nên rốt cuộc làm sao cô được phong làm tiểu thư đứng đầu vậy? Sắc đẹp? Hay là tài hoa?"
Sau chuyện đêm qua, Triệu Giai Ca đã đố kị và hận Thịnh Hoàn Hoàn tới đỉnh điểm.
Thứ mà Thịnh Hoàn Hoàn dễ dàng có được mà cô ta dù cố gắng thế nào cũng vẫn không chiếm được.
Địa vị cũng thế, đàn ông cũng vậy.
Hỏi sao cô ta có thể không hận?
Thịnh Hoàn Hoàn dò xét Triệu Giai Ca từ trên xuống dưới, bình chân như vại nói: “Cô có nghĩ đến vì sao mình cứ canh cánh trong lòng với xưng hô này không? Nói cho cùng cũng do cô không có mà thôi."
Sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức tái xanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang châm chọc dáng vẻ và tài hoa của cô ta không bằng mình.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn vào sân thi đấu rộng lớn: “Nếu cô lấy được quán quân cuộc thi lần này thì xưng hô đó nhất định thuộc về cô."
"Nói khoác không biết ngượng." Triệu Giai Ca hừ lạnh: “Tôi không cần đoạt giải quán quân, chỉ cần đánh bại cô là có thể, rất nhanh chúng tôi sẽ có một trận chiến, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt cả nước."
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Tôi chờ."
Nói xong lời này, Triệu Giai Ca tự tin xoay người đi đến đường đua, bốn phía vang lên tiếng reo hò, có người gọi tên cô, có Trần Phỉ Phỉ, tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất thuộc về Sơ Tình.
Triệu Giai Ca nhìn về phía Sơ Tình đang phất tay với các fan, mục tiêu hôm nay của cô ta là cô, còn Trần Phỉ Phỉ thì cô ta căn bản không đưa vào mắt.
Trên sân thi đấu lại vang lên bài "Mộng", MC bắt đầu nhắc lại thành tích Triệu Giai Ca chiến thắng Vu Quang hôm qua, nói cô là một con hắc mã khiêm tốn, không lên tiếng thì thôi mà lên tiếng là kinh người.
Bầu không khí lập tức cháy lên, tên của Triệu Giai Ca đàn áp cả Nhất Tỷ Sơ Tình.
Cả Mao Tuấn làm đồng đội cũng nhịn không được trêu chọc: “Rốt cuộc Triệu gia đã nện vào bao nhiêu phí tài trợ?"
Lữ Nguyên Lãng lườm anh ta một cái, bênh vực thay Triệu Giai Ca: “Có biết nói chuyện hay không, MC nói sai câu nào? Người ta có thực lực này mà."
Mao Tuấn xụ mặt xuống: “Tôi nói gần đây sao anh cứ thích làm trái lại tôi vậy, cố ý à?"
Lữ Nguyên Lãng trả lời rất đương nhiên: “Là các người luôn cố ý nhằm vào Giai Ca."
Mao Tuấn nghe xong thì lập tức nổi nóng: “Anh nói chuyện rõ ràng, ai cố ý nhằm vào cô ta?"
Rõ ràng Lữ Nguyên Lãng rất có ý kiến với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca, thiên vị Thịnh Hoàn Hoàn.
Mao Tuấn thấy rất chướng tai, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nữ thần mới của anh, nói anh cái gì cũng được, nhưng không thể nói Thịnh Hoàn Hoàn không phải.
Lữ Nguyên Lãng liếc xéo qua: “Tôi muốn xem cuộc thi, không muốn cãi với anh."
"Xem cuộc thi cái gì, anh giải thích rõ ràng lời vừa rồi, chúng tôi cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca cái gì?"
Hai người suýt cãi ầm ĩ, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ bả vai Mao Tuấn: “Anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh."
Lúc đi ra, Mao Tuấn còn trừng Lữ Nguyên Lãng một cái: “Anh chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu."
Mao Tuấn đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô, nửa ngày sau vẫn không nghe cô mở miệng thì nhịn không được hỏi: “Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không chớp mắt mà nhìn sân đấu, thản nhiên đáp lại Mao Tuấn một câu: “Gọi anh tới xem so tài, đừng lãng phí nước bọt với người vô vị."
Mao Tuấn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt Lữ Nguyên Lãng thiếu thông minh thôi."
"Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?"
Mao Tuấn lập tức lắc đầu: “Tôi không thiếu."
"Vậy chẳng phải được rồi sao?" Thịnh Hoàn Hoàn thu tầm mắt lại, chân thành nói với Mao Tuấn: “Về sau ít qua lại với mấy người thiếu thông minh như vậy, tam quan không cùng một kênh, tự nhiên lại rước lấy bực bội vào mình."
Mao Tuấn rất phiền muộn: “Trước kia anh ta không phải như vậy, cũng không biết Triệu Giai Ca bỏ bùa mê gì cho anh ta."
Rõ ràng mỗi lần đều là Triệu Giai Ca tới gây chuyện trước, anh ta mù rồi sao?
"Đừng để ý tới anh ta, xem kỹ tranh tài đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại trông thấy Lệ Hàn Tư dưới đài, người đàn ông này đúng là phí hết tâm tư vì Triệu Giai Ca, từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay chưa từng vắng mặt lấy một lần.
Cũng may Lăng Kha đã nhìn ra, nếu không sẽ bị anh ta và Triệu Giai Ca làm tổn thương đến mức thương tích đầy mình!
Lúc này các tay đưa đều chuẩn bị lên xe, trước khi đội nón an toàn vào, Triệu Giai Ca nhìn về phía Lệ Hàn Tư rồi cười với anh ta một tiếng.
Lệ Hàn Tư sửng sốt, trái tim lạnh lẽo dần dần ấm lại.
Thích một người có khi chỉ cần một nụ cười khẽ của cô cũng đã làm bạn hưng phấn thật lâu, giống như Lệ Hàn Tư vào thời khắc này, trong mắt trong lòng anh ta chỉ có một mình Triệu Giai Ca.