• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (2 Viewers)

  • Chương 449-452

Chương 449: Đừng xem nhẹ phụ nữ

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh mắt đi nhìn về phía người xem toàn trường, cô vẫy gọi gửi lời cảm ơn tới bọn họ, nụ cười của cô như làn gió nhẹ, không kiêu căng không sốt sắng, yên tĩnh như làn nước.

Giọng nói kích động của MC vang lên lần nữa: “Chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn, chúc mừng Cao Kiếm đã giành được hai vị trí vào vòng trong, không thể không nói biểu hiện hôm nay của Thịnh Hoàn Hoàn thật khiến người ta sáng mắt, tin tưởng không ít người xem cuộc tranh tài vừa rồi đều nhiệt huyết sôi trào đúng không?"

Dám fan hưng phấn hoan hô lên, dùng tên của Thịnh Hoàn Hoàn để đáp lại câu hỏi của MC.

MC cười nói: “Xem ra vừa rồi mọi người rất đã nghiền."

Đám fan cười vang.

MC tiếp tục nói: “Kế tiếp còn có thể càng đã nghiền, cho mời tất cả các tay đua tiến vào cuộc thi đoạt giải quán quân lên đài."

Một lát sau, sáu tay đua bước vào vòng trong leo lên đài, ai cũng mang tư thế hiên ngang chói lọi.

Nhưng vị trí đứng khá thú vị, Kim Thần và Phương Hằng đứng ở chính giữa, Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca một trái một phải đứng bên cạnh họ.

Diệp Sâm cười nói: “Chỗ đứng này rất thú vị, lấy biểu hiện trước đó của Kim Thần và Phương Hằng thì cúp quán quân sẽ là một trong hai người bọn họ, quán quân và á quân nhất định là hai người họ."

"Còn Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, biểu hiện của họ cũng là điểm sáng trong cuộc thi quốc tế năm nay, hai con hắc mã cạnh tranh vị trí thứ ba, thứ hạng có tính là đã rõ ràng trước rồi không?" Diệp Sâm nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh và hỏi.

Nam Tầm mặt không đổi mặt: “Vậy phải so tài mới biết được, đừng xem nhẹ phụ nữ."

Ai nói Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca nhất định phải tranh thứ ba?

MC hỏi các tay đua mấy vấn đề, tiếp theo đến phiên Triệu Giai Ca: “Triệu Giai Ca, cô và Thịnh Hoàn Hoàn đều là hắc mã trong cuộc thi quốc tế lần này, cô có gì muốn nói với đối thủ mạnh này không?"

Triệu Giai Ca cười cười: “Không có gì muốn nói."

Trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo và khinh thường đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

MC ngẩn người, đã sớm nghe nói hai người không hợp, không ngờ Triệu Giai Ca lại chẳng thèm diễn mặt ngoài nữa, anh ta lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Vậy Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, cô có gì muốn nói với Triệu Giai Ca không?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu cười nói: “Không có."

Cô không nói ra được lời chúc phúc dối trá cho Triệu Giai Ca, mà cô ta cũng thế.

MC: Khá lắm, hai người này thật có cá tính!

MC có thể tưởng tượng ra cảnh fan của hai nhà tranh luận trên màn hình trực tiếp.

Sau đó MC vội nói sang chuyện khác: “Trước khi lên sân đấu, mỗi người nói câu nào đó đi!"

Cao Kiếm: “Vượt qua chính mình."

Triệu Giai Ca: “Tôi là ngôi sao chói mắt nhất toàn trường."

Phương Hằng: “Tất cả đều có khả năng."

Kim Thần: “Quán quân là của tôi."

Thịnh Hoàn Hoàn: “Chưa chắc là anh."

Khi Triệu Giai Ca nói ra câu nói kia, trên màn hình trực tiếp tràn đầy mỉa mai: “Ngôi sao chói mắt nhất toàn trường? A, cũng không tới phiên cô đâu."

"Triệu Giai Ca lấy tự tin từ đâu ra vậy? Bàn về sắc đẹp thì không bằng Thịnh Hoàn Hoàn, thực lực thì không bằng Kim Thần, rốt cuộc tự tin này từ đâu ra thế?"

"Triệu Giai Ca quá kiêu ngạo, làm người ta cảm thấy không thoải mái."

"Bây giờ tôi mới biết Thịnh Hoàn Hoàn nói sẽ cố hết sức là khiêm tốn mà không phải không có thực lực, đám người nói người ta không có thực lực chỉ có thể tập trung vào bề ngoài kia có thể ngậm miệng."

"Có thực lực hay không thì phải thắng Triệu Giai Ca rồi nói."

Tiếp đó đến câu "Tất cả đều có khả năng" của Phương Hằng:

"Xem ra Phương Hằng có tiến bộ không nhỏ, chờ mong biểu hiện sau đó của ảnh."

"So với dạng công tử ăn chơi như Kim Thần thì tôi càng hi vọng Phương Hằng đoạt giải quán quân."

Tiếp đó liền nghe Kim Thần nói "Quán quân là của tôi":

"Nghe đi, nghe giọng điệu kiêu ngạo đó đi, không hổ là Kim Thần."

"Chỉ có Kim Thần dám nói như thế, những người khác là trò cười."

Kết quả sau đó liền nghe Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói "Chưa chắc là anh", lần này mọi người lại:

"Móa, khiêm tốn đâu ra?"

"Thịnh Hoàn Hoàn... Lấy tự tin từ đâu ra vậy, ai!"

"Đây là không biết lượng sức, tự tìm đường chết, ha ha."

"Nhìn các người nói gì kìa, người ta dám đốp chát lại Kim Thần nữa, nói không chừng là đại Boss ẩn giấu thì sao?"

"Dù thế nào thì quán quân cũng sẽ sinh ra giữa Kim Thần và Phương Hằng, tuyệt đối không tới phiên Thịnh Hoàn Hoàn."

"Dù không tới phiên thì thế nào, khi cô ấy nói câu đó thật sự ngầu chết tôi rồi."

"Thật sự can đảm lắm, thực bội phục..."

Các tay đua trên đài cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn dám đốp chát lại Kim Thần ngay trước mặt nhân dân cả nước, không khỏi phục cô sát đất.

Trừ Triệu Giai Ca thầm cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình ra thì mấy nam tay đua khác thậm chí là MC đều giơ ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn.

Mặc kệ kết quả như thế nào, tối thiểu người ta có dũng khí!

"Kim Thần, lúc này anh có gì muốn nói không?" MC hỏi.

Kim Thần nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà cười nói: “Đột nhiên rất chờ mong trận tranh tài tiếp theo."

"Được, vậy chúng tôi mau mau tiến hành." MC nhìn về phía ghế trọng tài: “Tiếp theo để các trọng tài nhận xét từng tay đua."

Hai giám khảo già bình luận khách quan công chính, An Na tham gia khá nhiều cuộc thi nên lời nhận xét của cô ta có trợ giúp nhất định cho các tay đua, làm người ta kinh ngạc nhất chính là Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không nói nhiều, nhưng câu nào cũng đánh thẳng vào yếu điểm, vấn đề của các tay đua đều không chạy khỏi ánh mắt của hắn, hắn luôn cho ra đề nghị đúng trọng tâm.

Phương Hằng, Cao Kiếm như đột nhiên thông suốt, vẻ mặt hết sức kích động, hiển nhiên họ nghe lọt tai đề nghị của Lăng Tiêu.

Triệu Giai Ca đặc biệt kinh hãi, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra ngoài, Lăng Tiêu nói đúng tất cả nhược điểm của cô ta, đề nghị đưa ra cũng đặc biệt hữu dụng, nhưng vì sao người đàn ông này lại là Lăng Tiêu...

Là Lăng Tiêu tổn thương cô ta sâu nhất!

Càng hiểu rõ Lăng Tiêu thì Triệu Giai Ca càng đố kị Thịnh Hoàn Hoàn, càng bất mãn với Lệ Hàn Ti.

Nhược điểm của mình bị không chút lưu tình chỉ ra trước mặt công chúng làm trong lòng Vu Quang đặc biệt mâu thuẫn, cho nên anh ta nghe không vô đề nghị của Lăng Tiêu, cho dù là trúng trọng tâm đến mấy.

Một người ngoài nghề có tư cách gì vung tay múa chân với anh ta?

Lăng Tiêu lại không nói gì với Thịnh Hoàn Hoàn và Kim Thần.

Sau đó là thời gian nghỉ ngơi, sau mười lăm phút sẽ bắt đầu cuộc thi chung kết.

"Kim Thần, tôi có lời muốn hỏi anh." Sau khi trở lại khu nghỉ ngơi, Thịnh Hoàn Hoàn gọi Kim Thần lại.

Kim Thần đang mặc đồ đua xe vừa bảnh vừa ngầu, cười lên còn mang theo chút lỗ mãng: “Cô không cần mở miệng, tôi đoán được cô muốn hỏi cái gì, nhưng tôi vẫn nói câu kia thôi, tôi sẽ không nói cho cô biết."

Nói xong, anh ta quay người muốn đi.

Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Hoàn Hoàn kéo anh ta lại: “Rốt cuộc người gọi cho anh là ai?"

Kim Thần nhếch môi lên, nói một câu làm tức chết người không đền mạng: “Cô đoán xem."

Lại tới nữa!

Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm nén tính tình: “Là Lăng Tiêu đúng không?"

Khóe miệng Kim Thần rũ xuống, nói câu: “Chán vậy."

Tức là cô đoán đúng.

Người gọi điện thoại cho Kim Thần bảo anh ta ra mặt giúp cô làm sáng tỏ chuyện xấu thật sự là Lăng Tiêu.

"Các người lôi lôi kéo kéo giống cái gì nữa?" Một giọng nói yêu kiều đột nhiên truyền đến từ sau người Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy Lăng Tiêu và mấy giám khảo đang đứng sau lưng cô không xa, trên mặt An Na tràn đầy giận dữ, mà Lăng Tiêu thì nhìn không ra cảm xúc.

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ buông tay Kim Thần ra, nhưng An Na lại không bỏ qua...
Chương 450: Lăng tiên sinh xem náo nhiệt đủ chưa?

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ buông tay Kim Thần ra, nhưng An Na lại không bỏ qua mà khinh thường lạnh giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Không nhìn xem đây là nơi nào, muốn lên trang nhất cũng phải xem người trong cuộc có chịu hay không."

Ý của An Na là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn lôi kéo Kim Thần vì lợi dụng anh ta tạo tin xấu để lăng xê bản thân.

Lời này của An Na mang tính ám chỉ quá mạnh, giống như là vì bôi xấu cô vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm có lẽ người phụ nữ này nhớ tới chuyện ở Dubai nên mới thù hằn mình như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi thấp giọng hỏi Kim Thần: “Hiện tại anh và cô ta có quan hệ gì."

Nếu Kim Thần và An Na là bồ bịch thì lần này cô nhịn, dù sao vừa rồi dưới tình thế cấp bách cô đã kéo tay bạn trai người ta.

Kim Thần cũng không sợ bị An Na nghe thấy mà hững hờ trả lời: “Sớm bị người ta từ chối, đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, đừng nhắc đến nữa."

Tức là không ở bên nhau.

Vậy thì cô ta xen vào làm gì.

Hai giám khảo lớn tuổi cảm thấy chuyện này không đúng nên khẽ gật đầu với Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.

Mà Lăng Tiêu lại đứng tại chỗ không có ý rời đi, cứ như đang chờ đợi người nào đó giải thích.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, nói với An Na: “Vừa rồi tôi có chút chuyện muốn nói với Kim Thần, An Na tiểu thư, không phải ai cũng thích bị chuyện xấu quấn thân."

An Na cười lạnh: “Vậy sao, nói chuyện gì mà cần lôi lôi kéo kéo?"

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Hình như tôi không cần giải thích với cô thì phải? Trong cuộc thi quốc tế có quy định nào bảo tay đua không được tự do hoạt động trong khu nghỉ ngơi? Đừng nói tôi và Kim Thần không có gì, dù thật sự có gì cũng được cho phép đúng không?"

Lời nói này của Thịnh Hoàn Hoàn làm sắc mặt Lăng Tiêu lập tức đen xì.

Cảm nhận được ánh mắt như tên bắn kia, Kim Thần tê cả da đầu nên vội giải thích: “Vừa rồi cô ấy chỉ sốt ruột nên kéo tôi một cái, còn cách quần áo mà, chưa đụng được vào da nữa là."

Kim Thần nhìn về phía An Na gây chuyện mà buồn bực hỏi: “Cô rảnh lắm à? Hay là hối hận đã từ chối ông đây?"

Cô rảnh lắm à?

Lời này có ý là An Na đang xen vào việc của người khác.

Sắc mặt An Na rất khó coi: “Tôi đang giúp anh, anh biết rất nhiều người phụ nữ tiếp cận anh chỉ vì lợi dụng lăng xê, thanh danh của anh đã đủ xấu..."

"Mắc mớ gì tới cô?" Kim Thần lạnh giọng cắt ngang, buồn cười nhìn An Na: “Từ khi nào cô trở thành bà tám vậy? Trước khi nói người khác thì lo cho mình trước đi!"

Sau khi để lại lời nói không chút lưu tình này, Kim Thần đã xoay người rời đi với lửa giận phừng phừng.

Xem ra Kim Thần từng bị An Na tổn thương rất sâu sắc!

Giờ phút này sắc mặt An Na đặc biệt âm trầm, cô ta không ngờ người đàn ông từng luôn miệng nói ái mộ mình, thân mật gọi mình là nữ thần lại sỉ nhục mình trước mặt người ngoài như thế.

An Na chỉ muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy sự lăng loàn của Thịnh Hoàn Hoàn rồi mất niềm vui với cô, nhưng không ngờ lại bị Kim Thần sỉ nhục làm cô ta mất hết mặt mũi trước mặt Lăng Tiêu.

"Hai vị, tôi xin lỗi không tiếp được."

Chuyện đã thành như vầy, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không cần tranh chấp với An Na nữa, dù sao Kim Thần đã trút giận thay cô làm An Na đủ khó xử rồi, không cần thiết bỏ đá xuống giếng.

Sắc mặt An Na đặc biệt âm trầm, lập tức châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư thật là thủ đoạn, đã dỗ dành cho Kim Thần đối xử với tôi như vậy, xem ra bản lĩnh dụ dỗ đàn ông lại tăng lên không ít."

Đúng vậy, An Na đã nhớ tới Thịnh Hoàn Hoàn rồi.

Ban đầu ở Dubai khi Kim Thần điên cuồng theo đuổi cô ta, ngày đó rốt cục cô ta cũng bị anh ta làm cảm động nên đáp ứng cho một cơ hội, không nghĩ lần đầu hẹn hò liền gặp phải Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô ta không thể quên được khi Kim Thần trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt đã bắn ra vẻ sững sờ si mê, cô ta không quên được vẻ mặt ngơ ra của Kim Thần, càng không chấp nhận nổi anh ta luôn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lom lom.

Đó là cuộc hẹn hò tồi tệ nhất từ trước tới nay của cô ta, cho dù sau đó Kim Thần giải thích ra sao thì cô ta cũng không thể tha thứ.

Lời này của An Na chạm vào giới hạn của Thịnh Hoàn Hoàn, triệt để chọc giận cô: “Xem ra An Na tiểu thư đã nhớ tới tôi, vậy cô còn nhớ mình còn thiếu một câu xin lỗi không?"

Cô vốn không muốn đắc tội An Na, nhưng sao người ta cứ không nghĩ bỏ qua cho cô vậy.

Lúc trước An Na không rên một tiếng đã bưng cà phê lên tạt vào người Thịnh Hoàn Hoàn, còn chỉ vào mũi của cô mắng hồ ly tinh, nếu không thì cô cũng không đuổi theo họ chạy qua tận nửa thành phố.

Lúc ấy cô không quen biết hai người này, bị tạt mà chẳng hiểu gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Nợ mới nợ cũ tính lại chính là thiếu tôi hai câu xin lỗi, ở Hải Thành của chúng tôi thì phải châm trà nhận lỗi."

An Na giận nói: “Cô dụ dỗ người đàn ông của người khác trước, không phải là cô xin lỗi tôi sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà nhìn về phía Lăng Tiêu đứng hóng chuyện: “Lăng tiên sinh xem náo nhiệt đủ chưa?"

An Na hỏi lại: “Thế nào, bản thân làm ra chuyện xấu hổ còn sợ người khác biết?"

Lăng Tiêu vòng hai tay qua ngực, lười biếng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Tôi cũng rất tò mò Thịnh tiểu thư dụ dỗ bạn trai người khác như thế nào."

Câu nói của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: Cho nên hắn tin An Na nói?

An Na nói lại chuyện lúc trước ở Dubai cho Lăng Tiêu nghe, còn thêm mắm thêm muối: “Anh không nhìn thấy lúc ấy cô ta liếc mắt đưa tình với Kim Thần như thế nào trước mặt tôi đâu, quả thực là hồ ly tinh chuyển thế."

Cô liếc mắt đưa tình với Kim Thần?

Ha ha!

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng đáp trả: “Tôi nhớ lúc ấy cô đưa lưng về phía tôi, không phải là trên ót mọc mắt đó chứ? Đã lâu không gặp, bản lĩnh buông lời bịa đặt của cô cũng tăng lên không ít nhỉ."

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chững chạc đàng hoàng cãi nhau với người ta, trong mắt Lăng Tiêu tràn ngập ý cười, dáng vẻ này của cô thực là... Đáng yêu quá!

"Thịnh Hoàn Hoàn..."

"Đủ rồi, cô đã lãng phí năm phút của tôi." Thịnh Hoàn Hoàn gắt giọng cắt ngang An Na, khí thế vừa mạnh vừa lạnh lẽo: “Tôi cho cô biết An Na, trước kia tôi chướng mắt Kim Thần, hiện tại càng chướng mắt. Nếu cô thích Kim Thần thì cứ việc đuổi theo, đừng cắn người bậy bạ ở chỗ này."

Vừa dứt lời, ánh mắt cô quay qua Lăng Tiêu: “Hai vị, tôi bề bộn nhiều việc, xin lỗi không tiếp được."

An Na rất không cam lòng, cô ta không ngại làm lớn chuyện này để dùng dư luận buộc Thịnh Hoàn Hoàn nói xin lỗi, dù sao thanh danh của cô ta đã đủ xấu, không lo thối thêm một chút.

Nhưng lời kế tiếp của Lăng Tiêu lại làm An Na biến sắc.

Giọng nói của Lăng Tiêu lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu như cô không muốn lăn lộn trong giới xe đua nữa thì cứ việc đi gây chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, tôi không ngại làm cô thân bại danh liệt, táng gia bại sản."

Lần đầu tiên An Na trúng tiếng sét ái tình với một người đàn ông, kết quả này làm cô ta bị đả kích rất nặng: “Anh tin tưởng cô ta như vậy sao?"

Lăng Tiêu cười lạnh: “Tôi nghĩ bản thân An Na tiểu thư còn chưa nhận thức rõ mình là hạng người gì, trước khi đến thủ hạ của tôi đã kể hết tin tức của cô cho tôi biết, cô cảm thấy tôi nên tin cô hay tin cô ấy?"

Những lời kế tiếp của Lăng Tiêu càng làm sắc mặt An Na tái nhợt như tờ, không dám ôm chút ảo tưởng nào với hắn nữa.
Chương 451: Cô từng tặng cho Lăng Tiêu đôi khuy áo y như đúc

Chỉ nghe Lăng Tiêu dùng giọng nói cực kì lạnh nhạt nói ra lời nói sắc bén vô hình nhất: “Chỉ sợ cả Kim Thần cũng phải bái phục chịu thua lịch sử tình cảm của An Na tiểu thư. Không, cậu ta còn không bằng cô, chí ít cậu ta sẽ không cùng lúc chân đạp mấy thuyền. Ở Hải Thành của chúng tôi gọi dạng phụ nữ như cô là 'Tiểu thư' (1)."

(1) Ý chỉ gái điếm

Ma quỷ, ma quỷ.

Thẳng đến Lăng Tiêu rời đi, trong lòng An Na vẫn còn run rẩy.

Lúc này cô ta mới hiểu Lăng Tiêu khác với những người đàn ông trước kia mình gặp, hắn không hiểu thương hoa tiếc ngọc, cô ta không trêu chọc nổi loại đàn ông này!

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Trần Phỉ Phỉ tới gần An Na, cô ta đã thấy hết cuộc tranh chấp vừa rồi giữa An Na và Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta rất muốn kéo thù hận cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"An Na tiểu thư, thật là cô rồi, tôi là fan của cô, có thể nhìn thấy cô ở Hải Thành thực sự là..."

"Cút." Sự nhiệt tình của Trần Phỉ Phỉ lại bị An Na giội nước lạnh.

An Na tức đến hốc mắt đỏ bừng, vừa đi vừa hối hận nói: “Mình thật là óc bã đậu mới đến Hải Thành."

Trần Phỉ Phỉ bị giội nước lạnh cực kỳ tức giận, rốt cuộc cô ta trêu ai ghẹo ai?

An Na này nhìn như lợi hại lắm, cô ta vốn cho rằng có thể lợi dụng, không ngờ chỉ là nhìn vậy mà thôi.



Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống bên cạnh Cao Dương không lâu thì Lăng Tiêu đã xuất hiện cách đó không xa, hai vị giám khảo khác ngồi cùng nhau, mà An Na thì không thấy bóng dáng.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn không phát hiện Lăng Tiêu, nhưng ánh mắt kia quá nóng làm cô muốn xem nhẹ cũng không thể.

Cô nhìn qua liền trông thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lăng Tiêu, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc như trước đây.

Làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là cặp khuy áo bảo thạch mà hắn đang vuốt ve kia, cô từng tặng hắn một đôi giống y như đúc.

"Giai Ca, cô cũng tới đây, tôi có lời muốn nói với cô và Hoàn Hoàn."

Lý Hưng Hoài kéo sự chú ý của Thịnh Hoàn Hoàn lại, lúc này cô mới phát hiện Triệu Giai Ca đã ngồi xuống đối diện cô.

Lý Hưng Hoài căn dặn các cô một số hạng mục cần chú ý, nhất là không thể phạm quy, nếu bị trừ điểm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thứ hạng.

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, lúc Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì Lăng Tiêu và hai giám khảo kia đã rời đi, cô và Triệu Giai Ca bước lên sân đấu, đám người cùng rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Trần Phỉ Phỉ bị loại không dám về đội xe do Giang Lương Ngọc từng dùng nhiều tiền kéo cô ta qua Quân Hạm, cô ta từng thề thốt cam đoan nhất định có thể đi vào top5, hiện tại người trong đội xe đều chờ xem trò cười, cô ta không muốn để họ đạt được.

Trần Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho Lý Vệ Lâm, người đàn ông này luôn là fan hâm mộ trung thành nhất và ra tay hào phóng nhất của cô ta, cứ gọi một cái là đến.

Rất nhanh đã có người bắt máy, âm thanh hỗn loạn truyền đến từ điện thoại làm Trần Phỉ Phỉ rất khó chịu: “Lý Vệ Lâm, anh còn ở sân đấu sao?"

Cô ta đã bị loại mà anh ta còn xem cái gì?

Lý Vệ Lâm lại rất thẳng tính: “Vâng, làm sao vậy?"

Làm sao vậy?

Cô ta đã bị loại mà anh ta còn hỏi cô làm sao vậy?

"Tôi không muốn ở lại đây, anh đưa tôi trở về đi." Trần Phỉ Phỉ nói.

Nếu là ngày trước Lý Vệ Lâm nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng lúc này trận chung kết sắp bắt đầu rồi, anh ta rất chờ mong biểu hiện của Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn trên đường đua.

Thế là anh ta nói: “Trận chung kết sắp bắt đầu rồi, tôi xem xong rồi đưa em về được không?"

Lý Vệ Lâm là thẳng nam, nói lời này không phải đang xát muối vào vết thương của Trần Phỉ Phỉ sao?

Anh ta dám từ chối cô.

Giọng điệu của Trần Phỉ Phỉ đột nhiên trở nên gay gắt: “Vậy anh xem cho đủ đi, coi như tôi bị mù nên coi anh là bạn bè."

"Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ?"

Trần Phỉ Phỉ cúp điện thoại, Lý Vệ Lâm giãy dụa một lát rồi cuối cùng vẫn đứng dậy đi tìm Trần Phỉ Phỉ.

Trên đường về khu nghỉ ngơi, Lý Vệ Lâm trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì nhịn không được gọi tên của cô: “Thịnh Hoàn Hoàn."

Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ dừng bước: “Lý Vệ Lâm? Sao anh ở chỗ này, anh không đi xem thi đấu sao?"

Lý Vệ Lâm gãi gãi đầu, thật không dám đối diện với đôi mắt trong veo linh động của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi có việc đột xuất, tôi muốn nói một tiếng 'Cố lên' với cô, vụ đánh cược của chúng ta còn hiệu lực."

Nói xong, Lý Vệ Lâm lập tức chạy nhanh đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo hướng anh ta rời đi liền đoán được anh ta đi tìm Trần Phỉ Phỉ.

Nhớ tới tính cách của Trần Phỉ Phỉ, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được cảm khái: Thật đáng tiếc, tên này tính tình không tệ, nhưng ánh mắt không tốt lắm!

Khi Lý Vệ Lâm đi vào phòng nghỉ thì các tay đua đều đi đến sân đấu, anh ta tìm hồi lâu, rốt cục cũng nghe thấy giọng nói của Trần Phỉ Phỉ trong phòng thay đồ.

Anh ta vừa định gõ cửa thì tiếng nói tức giận của một người đàn ông đã truyền ra từ bên trong: “Cái gì, không cho nữa? Trần Phỉ Phỉ, trước đó chúng ta đã nói rõ là chỉ cần tôi động tay trên xe của Sơ Tình, sau khi chuyện thành công thì cô phải cho tôi thêm một triệu, bây giờ cô muốn lật lọng à?"

Cái gì?

Cuộc thi trước đó của Sơ Tình không phải do thao tác sai lầm, mà là Trần Phỉ Phỉ mướn người giở thủ đoạn trên xe của cô ấy sao?

Nếu không phải chính tai nghe được thì đánh chết Lý Vệ Lâm cũng không tin nữ thần của mình lại làm ra chuyện như vậy.

Tiếp đó giọng của Trần Phỉ Phỉ truyền đến: “Mục đích tôi bảo anh làm là để Sơ Tình không thể dự thi, nhưng cô ta vẫn thi mà, vậy thì nhiệm vụ chưa hoàn thành, số tiền còn lại không thể cho anh."

"Cô nên may mắn Sơ Tình chỉ bị thương nhẹ, nếu không bị người ta điều tra ra thì tôi và cô đều phải ngồi tù. Huống chi cô ta có dự thi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô, đâu có được chia vào một tổ với cô, hơn nữa hai người đều bị loại mà."

"Cho nên tôi càng không thể đưa tiền cho anh..."

Tiếng cãi vả bên trong càng phát kịch liệt, người đàn ông kia tức đến mức vả cho Trần Phỉ Phỉ một cái tát “Chát" vang dội, cô ta bị doạ thét lên.

Lý Vệ Lâm vội đẩy cửa ra xông vào, lập tức bắt lấy người đàn ông kia rồi đẩy ra: “Anh làm gì."

Người đàn ông thấy có người ngoài nên lập tức đè mũ xuống, vội vàng chạy đi.

Trần Phỉ Phỉ ôm chặt Lý Vệ Lâm khóc rống.

"Người đàn ông kia là ai, sao anh ta lại ra tay với em?" Lý Vệ Lâm giả vờ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.

Trần Phỉ Phỉ che bên mặt bị đánh mà thút thít: “Một tên biến thái, hắn nói hắn là fan của tôi, vừa tiến đến đã động tay động chân với tôi, may mà anh tới kịp thời."

Không có một câu nói thật.

Lý Vệ Lâm lập tức lấy điện thoại ra: “Vậy thì báo cảnh đi, người như vậy nên bị bắt lại."

Trần Phỉ Phỉ biến sắc, lập tức ngăn cản Lý Vệ Lâm: “Đừng, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không bị thương, tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về nhà đi!"

Nói xong, Trần Phỉ Phỉ chủ động tựa vào người Lý Vệ Lâm.

Nhưng Lý Vệ Lâm lại không vui nổi, anh ta luôn coi Trần Phỉ Phỉ là nữ thần trong lòng, nhưng bây giờ mới phát hiện cô ta ác độc như thế làm anh ta cảm thấy thật lạ lẫm.

"Vệ Lâm?" Trên mặt Trần Phỉ Phỉ tràn đầy nghi vấn, không ngờ Lý Vệ Lâm lại đẩy mình ra.

Lý Vệ Lâm quay mặt đi, giọng nói không còn dịu dàng như trước kia, trên mặt cũng không còn vẻ ngượng ngùng nữa: “Tôi giúp cô gọi xe! Hôm nay tôi không lái xe tới."

Ý cười trên khóe miệng Trần Phỉ Phỉ từ từ biến mất, sự thay đổi của Lý Vệ Lâm làm cô ta hoài nghi anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và người đàn ông kia...
Chương 452: Lăng Hoa Thanh cũng đang xem cuộc thi

Mãi đến khi xe dừng ở trước mặt, Trần Phỉ Phỉ mới miễn cưỡng trấn định lại.

Cô ta mỉm cười xoay người, thái độ trở nên rất quan tâm: “Vệ Lâm, anh đi xem tranh tài đi, em biết anh thích đua xe, cũng thích Kim Thần, không nên bỏ qua cuộc thi đặc sắc như vậy vì em."

Sự thay đổi của Trần Phỉ Phỉ làm Lý Vệ Lâm chịu không nổi: “Thật sự không cần tôi đi với cô?"

Trần Phỉ Phỉ cười rất dịu dàng: “Một mình em là được rồi, yên tâm đi!"

Lý Vệ Lâm không suy nghĩ nhiều, bởi vì hiện tại anh ta cũng không biết nên đối mặt Trần Phỉ Phỉ như thế nào: “Vậy được rồi! Cô chú ý an toàn."

Nhìn theo bóng lưng Lý Vệ Lâm, sắc mặt Trần Phỉ Phỉ từ từ trầm xuống.

….

Sân đấu rộng lớn người đông nghìn nghịt, cuộc thi quốc tế năm nay đã đến thời khắc làm lòng người cực kỳ kích động.

Sáu tay đua vào trận chung kết chờ đợi vào chỗ, mỗi người đều tay ôm mũ bảo hộ, mặc đồ đua xe lạnh lẽo, vẻ mặt sáng láng.

Cuộc thi chung kết sắp bắt đầu, tỉ lệ người xem kênh trực tiếp các giải thi đấu đang tăng vọt lên cao, theo xu hướng này thì tỉ lệ người xem năm nay sẽ sáng tạo kỷ lục mới.

"Chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất nghênh đón những tay đua sắp tranh giải quán quân, đầu tiên cho mời xa thần hotboy có tiềm lực nhất của chúng ta - Phương Hằng."

Phương Hằng còn đang học đại học nên fan sinh viên học sinh của anh ta đặc biệt nhiều, là một trong những tay đua có khả năng đoạt giải quán quân nhất lần này.

Có người nói trong cuộc thi quốc tế năm nay, Phương Hằng là tay đua duy nhất có thể chống lại Kim Thần, tất cả mọi người rất xem trọng anh ta.

"Tiếp theo xin mời tài nữ Triệu Giai Ca của chúng ta, một cô gái có cả tài hoa và sắc đẹp, lần này cô ấy là hắc mã trong trận chung kết, cô ấy đã chiến thắng nhất tỷ Sơ Tình, tiền đồ cực kỳ rộng mở."

Tỉ lệ người xem của các kênh trực tiếp lớn từ từ dâng đi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nhân dân cả nước, Triệu Giai Ca sải bước chân mảnh khảnh, tự tin kiêu ngạo mà bước từng bước về hướng xe mình, dây chuyền dưới cổ chiếu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Tiếp theo cho mời Kim Thần ra sân..."

Kim Thần thì không cần MC giới thiệu nhiều, tiếng thét chói tai ở hiện trường đã đại diện cho tất cả.

Sau đó là Vu Quang, sau khi anh ta ra sân thì bầu không khí hơi lạnh đi một chút.

Trong cuộc tranh tài trước, Vu Quang liên tục thua Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn nên độ hot đã sụt giảm cực mạnh.

Không ít người đều cảm thấy anh ta có thể đi vào trận chung kết là do may mắn, nếu bàn về thực lực thì anh ta còn không bằng Quân Lê.

"Tiếp theo xin mời tiểu thư đứng đầu Hải Thành của chúng ta - Thịnh Hoàn Hoàn ra sân. Mọi người đều biết Thịnh Hoàn Hoàn còn có một thân phận khác, đó chính là nữ tổng giám đốc quản lý một tập đoàn hàng chục tỷ. Đồng thời cô ấy cũng là hắc mã trong cuộc thi quốc tế lần này, người giống Nữ Vương như vậy có phải rất ngầu không?"

Thân phận của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn đều rất có sức hút, cho nên khi MC giới thiệu các cô cũng nói nhiều thêm vài câu.

Khi MC nói Thịnh Hoàn Hoàn là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, sắc mặt Triệu Giai Ca trở nên rất khó coi.

Cô ta lấy danh xưng tiểu thư đứng đầu để debut, mấy ngày nay chủ đề cô ta và Thịnh Hoàn Hoàn ai mới là tiểu thư đứng đầu Hải Thành đang được tranh luận không ngớt, MC nói như vậy là đang vả mặt cô ta.

Người giống Nữ Vương?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng xứng?

Hôm nay cô ta sẽ cho cô ngã từ đám mây xuống đáy cốc.

"Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn tôi yêu cô..."

Khi tiếng nói của MC ngừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn sải bước chân thon dài trong tiếng thét chói tai, bước từng bước một về hướng chiếc xe có khắc tiêu chí Kim Ưng kia.

Cô đi đường cuốn theo gió, mái tóc phất phới, khí thế như cao hai mét tám, ngũ quan tuyệt đẹp khiến người xem khó quên, như Nữ Vương cao quý lạnh lẽo khi dạo bước trên đường đua, sân đấu to lớn này như sàn đấu của riêng cô.

Không ít người cảm thán, chỉ tính đến khí thế thôi thì Thịnh Hoàn Hoàn đã đè bẹp Triệu Giai Ca!

Trên ghế trọng tài, Lăng Tiêu hài lòng ngồi ở đó, đôi môi mỏng hiện ra một nụ cười thản nhiên.

Lúc này giám khảo bên cạnh hắn nhịn không được cảm thán với người bạn già bên cạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn này không hổ là tiểu thư đứng đầu Hải Thành."

Tâm tình Lăng Tiêu rất tốt, trong giọng nói mang theo sự tự hào và kiêu ngạo không che giấu được: “Cảm ơn lời khen."

Giám khảo kia ngẩn người, gượng cười hai tiếng.

Trong lòng ông lại là: Tôi bình luận Thịnh Hoàn Hoàn mắc mớ gì tới anh, anh cũng không phải người nhà của cô ấy, anh kiêu ngạo cái gì?

….

Trên biệt thự lưng chừng núi.

Sau khi An Lan bị cầm tù thì chỉ có thể ở trong phòng không thể liên lạc với bên ngoài, cách giải trí duy nhất chính là xem TV.

Thẩm Tu Nghi đưa trà bánh tiến vào liền trông thấy An Lan mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sa lon nhìn phát sóng trực tiếp cuộc thi quốc tế.

An Lan gầy đi không ít, trông tiều tụy rất nhiều.

Mấy ngày qua Thẩm Tu Nghi đã thấy rõ An Lan bị tra tấn như thế nào nên trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng cô ấy lại không làm được gì cả.

Thấy Thẩm Tu Nghi tiến đến, An Lan vui vẻ chỉ vào TV rồi nói với Thẩm Tu Nghi: “Mau xem, hôm nay Hoàn Hoàn thật xinh đẹp, còn có Tiêu Nhi, nó lại chịu đi làm giám khảo, cô nói xem có phải nó đi vì Hoàn Hoàn không?"

Thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, An Lan nghiêng mặt qua mới phát hiện Thẩm Tu Nghi lộ ra vẻ mặt nặng nề, ý cười khó được xuất hiện trên mặt An Lan từ từ biến mất: “Làm sao vậy?"

Giọng nói của Thẩm Tu Nghi trở nên nặng nề như sắc mặt của cô ấy: “Lăng Hoa Thanh cũng đang xem cuộc thi."

Thân thể An Lan căng cứng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nhịn không được run lên: “Ông ta lại muốn làm gì?"

Thẩm Tu Nghi lắc đầu, lập tức nói: “Hiện tại tôi chẳng những lo lắng cho Thịnh tiểu thư mà còn lo cho đại thiếu gia. Bởi vì Thịnh tiểu thư, đại thiếu gia đã trái lời Lăng Hoa Thanh hết lần này đến lần khác, thậm chí không tiếc cãi nhau trở mặt với ông ta, tôi sợ Lăng Hoa Thanh sẽ làm ra chuyện phát rồ gì đó."

Sắc mặt An Lan trắng bệch: “Sẽ không, ông ta thương Tiêu Nhi nhất."

"Nhưng đại thiếu gia phản bội ông ta." Thẩm Tu Nghi gầm nhẹ: “Trong lòng Lăng Hoa Thanh, đại thiếu gia đang ngỗ nghịch ông ta, ngỗ nghịch tương đương với phản bội."

Toàn thân An Lan phát run: “Nếu ông ta dám động vào Tiêu Nhi, tôi sẽ ôm ông ta cùng chết."

"Bịch" một tiếng, Thẩm Tu Nghi quỳ xuống trước mặt An Lan, dùng hai tay ôm lấy bàn tay run rẩy của bà rồi phát ra giọng nói khàn khàn vô cùng kiên định: “Phu nhân, giao cho tôi đi làm đi! Dù sao tôi chỉ có một mình, không bị gì ràng buộc."

Hai mắt An Lan đỏ ngầu: “Cô biết sau khi thất bại sẽ đối mặt với cái gì không?"

"Đương nhiên tôi biết."

Nếu thất bại, Lăng Hoa Thanh sẽ làm cô ấy sống không bằng chết.

Thẩm Tu Nghi cười cười, trong nụ cười mang theo sự thong dong coi nhẹ sống chết: “Nhưng tôi ở lại bên cạnh bà không phải là vì ngày này sao? Chỉ tiếc là về sau không thể làm bạn với bà nữa rồi."

Nếu thất bại, cô ấy sẽ chết.

Nếu thành công, Lăng Hoa Thanh chết, cô ấy cũng trốn không thoát.

Cho nên nếu cô ấy đưa ra quyết định này thì không còn đường quay nữa rồi.

An Lan khóc sướt mướt: “Là tôi vô dụng, đều là tôi vô dụng..."

Họ mưu đồ lâu như vậy chỉ chờ Lăng Hoa Thanh ra tù.

Nhưng kế hoạch lại lần lượt thất bại, bây giờ Hà Vinh bị thương, mà bà cũng bị nhốt lại không làm được gì cả.

"Là người xấu sống quá dai, nếu như tôi thất bại thì phu nhân không cần quá thương tâm, kết cục của ông ta nhất định sẽ thảm hại hơn cả tôi." Thẩm Tu Nghi cười cười với An Lan, sau đó dập đầu lạy ba cái trước mặt An Lan.

An Lan bụm mặt khóc rống nghẹn ngào...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom