-
Chương 463-467
Chương 463: Ba, tại sao ba phải buộc con đối nghịch với mình
Lăng Hoa Thanh hỏi lại: “Sao lại đột nhiên hỏi đến bà ấy, không phải con luôn coi bà ấy không tồn tại sao?"
Sở dĩ Lăng Tiêu hỏi đến An Lan là vì nhớ tới lần trước có một nữ hầu nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh nhốt lại.
Nếu là trước kia Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không hỏi tới.
Dù bị cầm tù thì thế nào, bà đáng đời mà.
Nhưng hiện tại Lăng Tiêu biết An Niên và Lăng Tích đều là con của Lăng Hoa Thanh, mà trong khoảng thời gian này Lăng Tiêu càng hiểu Lăng Hoa Thanh thì cán cân trong lòng cũng bất tri bất giác nghiêng về hướng An Lan.
Nhưng hắn không thể để Lăng Hoa Thanh biết những điều này.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Là bà nội muốn gặp bà ta."
Lăng Hoa Thanh không trả lời thẳng với Lăng Tiêu: “Nói cho bà nội con hai ngày nữa ba sẽ dẫn mẹ con trở về thăm."
Lăng Tiêu không hỏi nữa: “Được."
Lăng Hoa Thanh cười cười, dùng đũa kẹp chút đồ ăn Lăng Tiêu thích cho hắn: “Ăn cơm đi!"
Sau đó lại là trầm mặc lâu dài.
Sau khi ăn xong bữa cơm, hai ba con đều mang nổi lòng riêng nên không trò chuyện câu nào cả.
Thẳng đến ngồi lên bàn trà sau bữa ăn, Lăng Hoa Thanh đã bưng bình trà vừa pha xong đến trước mặt Lăng Tiêu rồi chậm rãi nói: “Hôm nay ba có xem cuộc đua quốc tế, con bé Thịnh Gia kia thật sự rất khác biệt, khó trách lại làm con điên đảo tâm hồn."
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm mặt: “Ba, con rất tỉnh táo."
"Chớ khẩn trương, ba thay đổi chủ ý rồi, người phụ nữ ưu tú như thế chết thật sự rất đáng tiếc." Lăng Hoa Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan xen trước người rồi ôn hòa nói với Lăng Tiêu nói: “Nếu con đã thích nó như thế thì giữ lại đi, chọn ngày cưới Lâm Chi Vũ vào cửa."
Ý của ông ta là để Thịnh Hoàn Hoàn làm nhỏ.
Lập trường của Lăng Tiêu rất kiên định, vẫn là câu nói lần trước: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."
Vẻ dịu dàng trên mặt Lăng Hoa Thanh từ từ biến mất: “Con trai, ba đã lui một bước rồi."
Cho nên hắn nên thấy ổn thì dừng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại không thay đổi chút nào: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, con có thể chấp nhận yêu cầu khác của ba."
"Ba chỉ có yêu cầu này, ba sẽ không để Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà, để nó làm tình nhân của con đã là coi trọng nó rồi."
Môi Lăng Hoa Thanh run run mấy lần, ông ta đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chén trà trong tay hung tợn ném mạnh xuống trước mặt Lăng Tiêu.
"Phanh" một tiếng, chén trà nện xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước trà nóng hổi và mảnh sứ vỡ văng tứ phía.
"Boss..." Phùng Việt kinh hô muốn tiến lên trước.
Lăng Tiêu đưa tay cản anh ta lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hoa Thanh ở đối diện rồi kiên định mà nói lại lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."
Lăng Hoa Thanh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu mấy cái rồi mới mở ra lần nữa và nhìn vào mu bàn tay đỏ bừng của Lăng Tiêu, đè nén lửa giận mà mở miệng: “Nếu con thực sự không thích Lâm Chi Vũ thì chọn lựa một người từ các thế gia lớn rồi mau chóng thành hôn đi."
Lăng Hoa Thanh lại lui một bước.
Đối với ông ta, chỉ cần không phải Thịnh Hoàn Hoàn thì Lăng Tiêu muốn cưới ai cũng được.
Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được."
Từ khi đi ra biệt thự, trên mu bàn tay của Lăng Tiêu đã nổi lên mấy mụt nước và đỏ bừng cả lên.
Phùng Việt nhanh chóng lên xe: “Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, lạnh lùng mở miệng: “Không cần, nghĩ cách sắp xếp người của chúng ta vào biệt thự lưng chừng núi."
Ba, tại sao ba lại buộc con đối nghịch với mình?
Đây là chuyện Lăng Tiêu không muốn làm nhất, nhưng bây giờ hắn không thể không làm như vậy.
Phùng Việt giật mình: “Vâng."
Trên lầu biệt thự, Lăng Hoa Thanh đứng ở cửa sổ nhìn xe của Lăng Tiêu từ từ rời đi, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo.
Con của ông ta thay đổi, vì một người phụ nữ mà không cần người ba này...
Sau khi xe của Lăng Tiêu biến mất, Lăng Hoa Thanh buông rèm cửa sổ xuống rồi nhìn vào tấm ảnh chụp chung trước bàn vi tính, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu Nhi, nếu con phản bội ba thì đừng trách ba nhẫn tâm."
Ông ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép Lăng Tiêu phản bội mình vì một người phụ nữ, thậm chí là đối nghịch với ông ta.
An Lan bị nhốt trong phòng đã gào đến khàn giọng.
Khi Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra thì trông thấy An Lan hai mắt sưng đỏ ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy tiều tụy.
Lúc trông thấy ông ta, An Lan đứng lên từ dưới đất, trên gương mặt tiều tụy kia mang đầy hận thù: “Thả Tu Nghi ra, nếu ông dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết trước mặt ông."
Lăng Hoa Thanh không quan tâm An Lan thấy chết không sờn thế nào, chỉ lạnh lẽo bỏ lại một câu "Đi theo tôi" rồi xoay người rời đi.
An Lan vội vàng đuổi theo Lăng Hoa Thanh vào căn phòng giam giữ Thẩm Tu Nghi.
Thẩm Tu Nghi ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ già nua, giống như đột nhiên bị rút đi tất cả sinh lực, biến thành một bà già thoi thóp.
"Tu Nghi." An Lan lòng như đao cắt, lập tức chạy về hướng Thẩm Tu Nghi.
Lăng Hoa Thanh liếc nhìn ra hiệu cho đám vệ sĩ trong phòng, hai vệ sĩ lập tức ngăn An Lan lại rồi đưa bà đến ngồi trên một cái ghế.
Lăng Hoa Thanh đi đến trước mặt Thẩm Tu Nghi, khom người nhặt ấm trà trên mặt đất lên.
Trên hành lang có trải thảm, ấm trà rơi xuống đất không vỡ tan, nhưng trà trong đó còn lại không bao nhiêu.
Bên chân Thẩm Tu Nghi có một con chó con đã tắt thở.
Lăng Hoa Thanh đưa ấm trà cho vệ sĩ, vẫy tay gọi quản gia vào: “Điều tra rõ ràng chưa?"
"Tra rõ rồi thưa Nhị gia."
Quản gia bước nhanh lên trước, giao tài liệu trong tay cho Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh nhìn tài liệu trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ máu me giết chóc: “Hóa ra là em gái của Thẩm Tu Niên - Thẩm Tu Nghi, tôi còn tưởng là người của Thẩm gia đã chết hết rồi, không ngờ còn có cá lọt lưới, xem ra Hà Song làm việc không sạch sẽ."
Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông giết cả nhà của tôi, ông không có kết cục tốt đâu."
Lăng Hoa Thanh không e dè mà cười lạnh: “Kết quả của tôi như thế nào thì không ai biết, nhưng kết quả của cô thì rất bi thảm."
Vừa dứt lời, vệ sĩ tiến lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của cô ấy.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết đau đớn tràn ra từ miệng Thẩm Tu Nghi.
"Đừng đụng vào cô ấy, đừng đụng vào cô ấy..." An Lan liều mạng giãy dụa, khóc rống la lên: “Lăng Hoa Thanh, ông tha cho cô ấy đi, là tôi bảo cô ấy hạ độc trong trà, ông muốn giết thì cứ giết tôi này."
Lăng Hoa Thanh cắn chặt răng, hai bên mặt phình lên.
Ông ta đột nhiên quay người bóp lấy cổ An Lan, sắc mặt âm trầm khủng bố: “Có phải bà nghĩ tôi không nỡ giết bà không? Thẩm Tu Niên, An Niên, bà dám dùng tên của gian phu để đặt tên cho con tôi."
Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan không thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà không giãy dụa.
Càng giãy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng làm thẳng tay.
An Lan đã không nhớ rõ mình suýt bị Lăng Hoa Thanh bóp chết bao nhiêu lần, đây là bài học kinh nghiệm rút ra từ rất nhiều lần.
"Muốn chết?" Quả nhiên, sức lực trên tay Lăng Hoa Thanh đã nới lỏng: “Tôi sẽ không để bà chết, nhưng con ả này không được may mắn như bà."
Chương 464: Vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu cần mau chóng xử lý
Lăng Hoa Thanh thu tay lại rồi âm u nhìn về phía Thẩm Tu Nghi trên mặt đất.
Gương mặt đỏ bừng của An Lan lập tức trắng bệch đi, sợ hãi thét lên với Lăng Hoa Thanh: “Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ để ông hối hận."
Lăng Hoa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo của An Lan, đưa tay nhẹ nhàng vung lên với vệ sĩ đang cầm ấm trà bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý gật đầu, lập tức nhanh chân đi về hướng Thẩm Tu Nghi, đưa tay bóp lấy cằm cô ấy rồi đổ nước vào.
Hai cánh tay của Thẩm Tu Nghi bị bẻ gãy nên không có sức phản kháng trước vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.
An Lan bị hai vệ sĩ khống chế mà điên cuồng kêu khóc: “Đừng... Đừng... Tha cô ấy đi, cầu xin các người tha cho cô ấy đi..."
Nhưng tiếng kêu khóc của An Lan lại không cứu vãn được gì, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi bị rót độc trà rồi ngã xuống trước mặt mình, nôn từng ngụm máu ra ngoài.
Lăng Hoa Thanh bóp lấy cằm An Lan, ép bà nhìn thẳng vào Thẩm Tu Nghi đang giãy dụa trước khi chết: “Xem kỹ đi, nhớ kỹ mùi vị cái chết này, con ả chết thay bà đó, nếu có lần sau nữa thì ả chính là kết cục của bà."
"Tu Nghi... Tu Nghi..." An Lan nhìn thân thể Thẩm Tu Nghi co giật trên mặt đất mà khóc không thành tiếng: “Đừng... Cầu xin ông Lăng Hoa Thanh, xin ông mau cứu cô ấy..."
Đương nhiên Lăng Hoa Thanh sẽ không cứu cô ấy, ông ta muốn An Lan trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi chết đi, chỉ như vậy mới giải mối hận trong lòng ông ta, chỉ như vậy bà mới nhớ lâu được.
Rất nhanh Thẩm Tu Nghi đã không nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc hấp hối, Thẩm Tu Nghi lộ ra vẻ mặt giải thoát với An Lan: “Phu nhân... Chiếu cố cho mình... Cho tốt..."
Nói xong, cô ấy vĩnh viễn nhắm mắt lại.
"Tu Nghi... Lăng Hoa Thanh tôi muốn giết ông..."
Cảm xúc của An Lan sụp đổ, mắt tối sầm xuống hôn mê bất tỉnh.
Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan rồi lạnh lùng nói với vệ sĩ trong phòng: “Xử lý thi thể sạch sẽ đi."
Sau khi dặn dò xong, ông ta ôm An Lan đi ra ngoài.
Khi An Lan tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối đen, bà không khóc không quấy, không ăn không uống mà chỉ ngồi trên giường không nhúc nhích.
Lăng Hoa Thanh bảo người dọn sạch tất cả mọi thứ trong phòng, chỉ để lại một cái giường, ông ta sợ An Lan nghĩ quẫn tự tử.
An Lan ngồi trên giường cả đêm, ngày hôm sau vẫn không ăn không uống.
Lăng Hoa Thanh bảo người nấu cháo rồi tự đút cho bà, lại bị bà hất văng lên người ông ta, tay ông ta cũng bị cắn đến máu tươi chảy ròng.
Lăng Hoa Thanh bóp cổ An Lan, trông như Tu La dưới Địa Ngục: “Không phải muốn giết tôi sao, vậy giữ hơi sức lại mới làm được chứ."
Từ đó về sau An Lan như quên mất cái chết của Thẩm Tu Nghi, bà yên lặng ở trong phòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cũng không phản kháng trước sự đòi hỏi của Lăng Hoa Thanh nữa.
…
Sau khi xe của Lăng Tiêu chạy khỏi biệt thự lưng chừng núi thì hắn không đến bệnh viện cũng không nói đi đâu, Phùng Việt chỉ có thể gia tốc chạy đến công ty.
Vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu cần được mau chóng xử lý.
…..
Bọn họ ăn buổi tiệc hải sản kia tận hai giờ, tin tức về cuộc đua quốc tế còn đang bay đầy trời, Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta nhận ra rồi xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hòa đồng, lần lượt chụp mấy tấm hình với khách khứa và nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Sau khi đi ra từ nhà hàng, Cao Dương và Lý Hưng Hoài đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh Thế, trên đường hai người còn nói với cô chuyện bước vào đấu trường quốc tế.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn, Kim Thần và Phương Hằng đều nhận được lời mời của đấu trường quốc tế, có cơ hội làm vẻ vang cho nước nhà, ý của Cao Dương và Lý Hưng Hoài là hi vọng cô có thể đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất khó xử, cô không định tham gia đấu trường quốc tế, hơn nữa cô cũng không có thời gian.
Quan trọng nhất là cô mang thai!
Cao Dương và Lý Hưng Hoài biết cô khó xử, cách cuộc thi đấu trường quốc tế cũng còn có thời gian nên họ hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ.
Sau khi đến Thịnh Thế, thế trận ngoài cổng Thịnh Thế dọa Thịnh Hoàn Hoàn nhảy dựng lên một cái.
Một nhóm fan và phóng viên chặn kín cổng Thịnh Thế, cũng may hôm nay là cuối tuần nên công ty không có người nào ra vào.
"Còn đi vào không?" Cao Dương cười hỏi.
"Không đi."
Thịnh Hoàn Hoàn bị hù cho lắc đầu, lập tức gọi điện thoại bảo thư ký lấy văn kiện trên bàn cô ra ngoài, cô suy đoán bàn làm việc của mình đã bị chất đầy rồi.
Kết quả chỉ chốc lát sau thư ký đã xách theo hai túi văn kiện trĩu nặng xuất hiện.
Đầu Thịnh Hoàn Hoàn sắp nổ tung, nhiều văn kiện như vậy thì cô phải thức đêm mới xử lý xong, xem ra ngày mai lại có một trận chiến ác liệt phải đánh.
Bây giờ cô lấy được giải quán quân cuộc đua quốc tế, rất nhiều người trong công ty đã thay đổi cách nhìn về cô, còn có không ít người trở thành fan hâm mộ của cô, Chu Tín sẽ không để cô lập uy, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách chèn ép cô.
Nhưng không biết lần này bọn Chu Tín sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm gì, người mà cô phái ra cũng không nhận được tin, điều này khiến cô cảm thấy bất an.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhịn không được lộ ra ánh mắt thương hại với Thịnh Hoàn Hoàn, thì ra làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại mệt mỏi như vậy...
Thịnh Hoàn Hoàn cầm văn kiện đi đến bệnh viện thăm Tống Chí Thượng, cô cần thương lượng kỹ với ông ấy, ngày mai có thể sẽ xảy ra chuyện.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn thu được tin nhắn Lý Vệ Lâm gửi tới, đó là một bức thư từ chức đã được đóng dấu.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ nhếch lên, vẻ u sầu trên mặt bị quét sạch: Cô có cách dẫn rắn ra khỏi hang.
Cô lập tức trả lời: "Bức thư từ chức này của anh tới quá đúng lúc."
Lý Vệ Lâm: "Chuyện đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm được, ngày mai tôi sẽ đến Thịnh Thế báo danh."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi thư ký đưa văn kiện nhận chức cho Lý Vệ Lâm, để anh ta ký hộp đồng điện tử.
Lý Vệ Lâm rất câm nín: "... Sợ tôi chạy mất đến vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không gạt Lý Vệ Lâm: "Tôi cần anh để tạo một ván cờ, dẫn rắn ra khỏi hang."
Lý Vệ Lâm cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp ký tên trên hợp đồng điện tử, sau đó đưa lại cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi trả lời: "Chúc cô thành công."
Tính hào sảng của Lý Vệ Lâm làm Thịnh Hoàn Hoàn rất thưởng thức, bất mãn trước đó đối với anh ta đã hết sạch: "Cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm."
Lý Vệ Lâm đáp lại: "Ăn cơm thì miễn, không bằng chở tôi chạy vài vòng."
Thịnh Hoàn Hoàn: "... Được!"
Sau khi nhận được hợp đồng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đổi mới điều động nhân sự, chuyển một người đi khỏi dự án của Đường Thị rồi thêm vào một đại tướng khác: Lý Vệ Lâm!
Mà nhân viên bị điều đi kia chính là thủ hạ của Chu Tín!
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn liền gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt: “Phía tôi cần mấy người đáng tin..."
Khi cô đến bệnh viện thì đúng lúc Thẩm Nam cũng có mặt.
Trên màn hình tinh thể lỏng của phòng bệnh đang phát lại trận chung kết đua xe, ngay trong thời khắc kích động Thịnh Hoàn Hoàn thoát khỏi áp chế của Cao Kiếm, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam một lòng xem so tài nên căn bản không phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đến.
"Quá đẹp."
Tống Chí Thượng bỗng vỗ tay một cái, người năm sáu mươi tuổi mà lại kích động như một đứa trẻ khi xem cuộc thi.
Thẩm Nam cũng rất hưng phấn: “Tôi đã nói Cao Kiếm không áp chế nổi Thịnh Tổng..."
Thịnh Hoàn Hoàn thấy bọn họ đang tập trung xem nên đành buông tư liệu xuống một cái ghế, im lặng xử lý văn kiện trong túi.
Sau khi trận tranh tài kết thúc, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam còn chưa đã ghiền.
Chương 465: Loại đàn ông như Lăng Tiêu không đáng tin cậy
Sau khi trận tranh tài kết thúc, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam còn chưa đã ghiền.
Thẩm Nam nói: “Nếu chạy thêm một vòng thì Thịnh Tổng nhất định thắng được Kim Thần."
Tống Chí Thượng khoát tay: “Trên đời này đâu có nhiều cơ hội như vậy, nếu Kim Thần không giẫm phanh lại thì Hoàn Hoàn chỉ có thể được á quân."
Thẩm Nam bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn không phải bị Cao tiện nhân làm chậm trễ thời gian sao? Dựa theo tốc độ này của Thịnh Tổng, nếu như không bị Cao tiện nhân ngăn cản thì cũng không phải là ngang tay, nhất định là quán quân rồi."
Tống Chí Thượng phản bác: “Đây là tranh tài, không có nếu như..."
Tùy ý để hai người cãi nhau long trời lở đất, Thịnh Hoàn Hoàn cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, trong mắt chỉ có văn kiện, văn kiện...
Rất nhanh đã đến thời khắc Lăng Tiêu lên đài trao giải cho hai quán quân.
Thẩm Nam tiếc nuối nói: “Tôi thật không nghĩ ra tại sao Lăng tổng và Thịnh Tổng lại ly hôn nữa, ông xem họ xứng biết bao!"
Tống Chí Thượng xem thường: “Có gì đáng kinh ngạc, Lăng Tiêu có tiếng là lạnh lùng vô tình, mới ly hôn thì bên cạnh đã có người phụ nữ khác, đàn ông như vậy không đáng tin cậy, sớm ly hôm sớm thoát ly biển khổ."
Thẩm Nam cũng nói: “Lúc trước khi Lăng Tiêu ở Thịnh Thế, là anh ta một tay nâng đỡ tôi, anh ta từng tìm riêng tôi để nói chuyện, tôi thấy Lăng Tiêu không giống với lời đồn bên ngoài, chắc do tôi nhìn nhầm."
Nói xong anh ta than nhẹ một tiếng, tiếp đó lại thay đổi đề tài: “Ông nhìn thấy người phụ nữ kia của Lăng Tiêu chưa, tôi thấy cô ta trừ dáng người đầy đặn hơn Thịnh Tổng ra thì..."
"Hai người được rồi đó!" Một tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.
Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhịn không được mở miệng cắt ngang lời Thẩm Nam nói, nếu không không biết kế tiếp anh ta sẽ nói cái gì, tránh lát nữa lúng túng hơn.
Nhưng lúc này Thẩm Nam và Tống Chí Thượng đã rất xấu hổ.
Thẩm Nam nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không biết đã ngồi trên ghế bao lâu, lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Thịnh... Thịnh Tổng, sao cô đến mà không nói tiếng nào vậy."
Rốt cuộc cô đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu?
Tống Chí Thượng cũng lúng túng đẩy cặp kính trên mặt: “Cái kia Hoàn Hoàn... Chúng tôi chỉ nhàm chán tùy tiện tâm sự thôi, cô chớ để ý!"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì chú Tống, lúc tôi bước vào nên nói với hai người trước một tiếng."
Ai biết hai người đàn ông này lại nhiều chuyện như thế.
Tống Chí Thượng lại đẩy kính, trông thấy hai đống văn kiện nặng trĩu bên chân Thịnh Hoàn Hoàn thì lông mi không khỏi run lên: “Chu Tín định làm cô mệt chết sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn lại cầm lấy một chồng văn kiện rồi để lên bàn, lạnh giọng trêu chọc: “Ông ta muốn tôi không có thời gian chợp mắt cả đêm, ngày mai không có tinh thần ứng phó họ."
Sắc mặt Thẩm Nam rất nặng nề: “Như vậy không được, chúng ta quá bị động, phải tìm cơ hội đánh đòn phủ đầu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, trong đôi mắt trong veo sáng rỡ lướt qua một tia sáng: “Yên tâm, có lẽ lão hồ ly này đã không giữ được bình tĩnh."
"Sao lại nói vậy?"
Thẩm Nam và Tống Chí Thượng kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh bàn, duỗi dài lỗ tai yên lặng lắng nghe diệu kế của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho hai người xong thì Thẩm Nam và Tống Chí Thượng lộ ra cảm thán tuyệt diệu.
Bây giờ tập đoàn Thịnh Thế coi trọng nhất là dự án Đường Thị này, tiếp theo sẽ đầu tư rất nhiều tài chính và nhân lực, Chu Tín luôn muốn nắm dự án này trong lòng bàn tay, nghĩ mọi cách nhét người vào đó.
Nhưng đây là dự án Thịnh Hoàn Hoàn giành được, Đường Thị điểm danh muốn cô đích thân giám sát, Chu Tín muốn nhét người vào đoàn đội mà Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đã lập nên thì khó càng thêm khó.
Ông ta tiêu tốn tâm tư mới thành công cho người của mình vào trung tâm đoàn đội, nhưng nanh vuốt của ông ta vừa bị Thịnh Hoàn Hoàn nhổ đi rồi dùng Lý Vệ Lâm để thay thế vào.
Như vậy thì Chu Tín nhất định sẽ sốt ruột đến độ giơ chân.
Phải biết rằng, nếu như dự án Đường Thị này thành công thì cả Thịnh Thế sẽ bị Thịnh Hoàn Hoàn nắm giữ trong tay, Chu Tín cũng không có quyền nói chuyện ở công ty nữa.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ không chứa chấp ông ta nữa, tất nhiên sẽ cắt giảm thế lực của ông ta từng chút từng chút, mãi đến khi ép ông ta thoái vị.
Đây là chuyện Chu Tín không cho phép xảy ra, cho nên ông ta sẽ không để dự án Đường Thị này tiến hành thuận lợi.
Nếu như không chiếm được thì hủy diệt nó đi, Chu Tín tuyệt đối không để nó rơi vào tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã đoạt giải quán quân, vang dội khắp cả mang, danh tiếng đang nổi trội, lúc này không chèn ép cô thì chờ đến khi nào?
Cho nên đêm nay Chu Tín nhất định sẽ có hành động.
Chỉ cần con rắn này ra khỏi hang thì nó đừng mơ bò vào nữa.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn thương lượng xong chuyện kế tiếp, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam chủ động cầm văn kiện lên xử lý thay Thịnh Hoàn Hoàn.
Tống Chí Thượng và Thẩm Nam làm việc nhiều năm, mỗi ngày tiếp xúc văn kiện và hợp đồng nên tốc độ nhanh hơn Thịnh Hoàn Hoàn nhiều.
Dưới sự trợ giúp của họ, hai giờ sau rốt cục cũng đã xử lý xong một bàn văn kiện.
Thẩm Nam duỗi cái lưng mỏi ra, theo thói quen mở điện thoại ra, sau đó lên tiếng kinh hô: “Thịnh Tổng, cô quá ghê gớm, trang sức đeo tay của Thịnh Thế và son môi năm nay vừa tung ra thị trường gần như đã bán hết sạch rồi, doanh số bán hàng đang tăng vọt."
Tống Chí Thượng kích động vỗ bàn: “Tốt, lần này bọn Chu Tín càng ngồi không yên."
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy điện thoại của Thẩm Nam rồi nhìn thoáng qua, sau đó mở Weibo của mình ra thì phát hiện lương fan của mình đang tăng hơn cả triệu.
Một ngày tăng mấy triệu fan, đây chính là đãi ngộ nam nữ chủ phim hot mới có, hơn nữa các fan cũng hoạt động rất sinh động trên mạng.
Những fan hâm mộ này chỉ vài phút là có thể đưa cô lên hotsearch!
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi chụp một tấm hình cả bàn văn kiện, đăng một cái Weibo mới: “Thật bất ngờ, cảm ơn mọi người yêu thích, công việc ứ đọng thật nhiều, đêm nay sợ là không có thời gian ngủ! ! !"
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý đăng Weibo này cho phe phái Chu Tín xem, để họ buông lỏng cảnh giác.
Phía dưới Weibo, đám fan hâm mộ có người xin đăng ảnh selfie, có người tỏ ý đau lòng, còn có người đã chuẩn bị thức đêm chung, lập tức có thêm rất nhiều tin nhắn.
Không khéo là Triệu Giai Ca cũng vừa đăng Weibo, cô ta @ ban tổ chức cúp Hoa Đào, đáp lại mình tiếp nhận lời mời và tham gia cúp Hoa Đào cuối tuần.
So với một bàn văn kiện của Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn bị công việc quấn thân, cực nhọc ngày đêm không thể nghỉ ngơi yên ổn, mà Triệu Giai Ca lại có vẻ rất an nhàn, không làm việc đàng hoàng.
Fan của Thịnh Hoàn Hoàn rất ganh tỵ, thật hâm mộ fan nhà kế bên ghê!
Vì sao nữ thần nhà tôi bận rộn như vậy, vô số fan hâm mộ nhắn lại dưới bình luận, chúng tôi cũng muốn xem nữ thần tham gia cúp Hoa Đào...
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lướt qua các bình luận rồi rời khỏi Weibo, phát hiện trong Wechat cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn lại thì phát hiện hóa ra là dây chuyền hôm nay cô đeo bán hết hàng.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi sợ hãi thán phục, khả năng tuyên truyền trên mạng thật quá mạnh, khó trách mấy streamer bán hàng hot đều có doanh thu mỗi ngày cao như vậy.
Lăng Kha hưng phấn tuyên bố doanh thu hôm nay trong group.
Thịnh Hạ Chi Luyến là thương hiệu nhỏ nên hàng tồn có hạn, nhưng mọi người quá thích sợi dây chuyền Thịnh Hoàn Hoàn đeo nên hiện tại là "Một dây khó cầu", giá cả cũng bị đẩy lên cao.
Hạ Tri Vi cảm thán: “Sai lầm sai lầm..."
Chương 466: Thịnh phu nhân không vừa lòng Lăng Tiêu về mọi mặt
Lăng Kha cười to: “Ha ha, lần này phát tài rồi, rốt cuộc không cần đưa tay xin tiền tiêu vặt trong nhà nữa."
Hạ Tri Vi gửi cái icon trợn mắt: “Xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, đây chỉ là bắt đầu thôi, tin chắc về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Nam Tầm bình tĩnh nhất: “Xem ra đã đến lúc mở chi nhánh."
Lăng Kha vội nịnh nọt: “Đi theo các thần tiên tỷ tỷ có thịt ăn..."
Nịnh hót!
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đang định trò chuyện hai câu thì Thịnh phu nhân đã gọi điện thoại đến: “Hoàn Hoàn con ở chỗ nào, không có gì thì về nhà sớm ăn cơm đi, ông ngoại và cả nhà cậu của con đều đến rồi, đang ở nhà chờ con đấy."
Chắc là chúc mừng cô đoạt giải quán quân.
"Con về ngay." Thịnh Hoàn Hoàn cầm di động đứng dậy đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới hỏi: “Anh Minh đâu?"
Đường Nguyên Minh đã nói đêm nay anh xuống bếp nên Thịnh Hoàn Hoàn đoán anh cũng có mặt, lúc đầu cô muốn nghe anh nói chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nếu cả nhà ông ngoại đã đến thì anh không thích hợp xuất hiện nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn không cho Đường Nguyên Minh cái anh muốn được nên không muốn dây dưa quá sâu với anh để tránh tạo thành hiểu lầm.
Tâm tình của Thịnh phu nhân rất tốt, giọng nói mang theo ý cười: “A Minh đang phụ mẹ đây, con mau trở về đi!"
Nói xong Thịnh phu nhân liền cúp máy.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, xem ra đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với mẹ rồi!
Thịnh phu nhân còn không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám nói cho bà biết.
Thịnh phu nhân còn tràn đầy chờ mong Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể của mình, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh rất tốt với Hoàn Hoàn mà còn biết chiều lòng người và cực kỳ săn sóc chu đáo, tốt hơn Lăng Tiêu gấp trăm lần.
Nếu để Thịnh phu nhân chọn thì bà nhất định sẽ chọn Đường Nguyên Minh.
Bà hài lòng với Đường Nguyên Minh về mọi mặt, còn Lăng Tiêu thì trái ngược.
Chỉ nói đến chuyện nấu cơm thôi, Lăng Tiêu sẽ không vào bếp giúp bà.
Có người chồng không vào bếp đã làm Thịnh phu nhân rất đáng tiếc, cũng không thể lại tìm một đứa con rể như vậy được.
Theo Thịnh phu nhân thấy thì đàn ông không vào bếp vĩnh viễn không biết thông cảm cho sự vất vả ở nhà của phụ nữ.
Cho nên từ nhỏ Thịnh phu nhân đã dạy Thịnh Hoàn Hoàn, lấy chồng nhất định phải gả cho người biết làm ăn, đàn ông chu đáo như vậy mới biết cách sinh sống.
Điều này cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt có thiện cảm với đàn ông biết làm cơm.
Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi trở về Thịnh Gia, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt, khác với vẻ lạnh lẽo trước đó rất nhiều.
"Chị họ, chị trở về rồi." Em họ là Thịnh Chính Dương lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nhanh chóng chạy về hướng cô với vẻ mặt đầy kích động, trong giọng nói cũng mang theo sùng bái: “Mau ký tên cho em đi, với chụp tấm hình nữa, em đã nói với bạn trong lớp chị là chị họ của em, họ còn nghĩ em khoác lác."
Dù sao chỉ là học sinh cấp ba, hiện tại Thịnh Chính Dương coi Thịnh Hoàn Hoàn là thần tượng nên hận không thể viết hết lên mặt, cực kỳ bội phục người chị họ này.
Thịnh Đình Đình mặc toàn hàng hiệu nói với giọng điệu chanh chua: “Không phải chỉ là một trong hai quán quân thôi sao, nếu không phải Kim Thần giẫm phanh thì chị ta chỉ có thể là á quân, Thịnh Chính Dương, em có cần kích động như vậy không?"
"Vậy chị đi lấy giải á quân cho em xem thử đi." Thịnh Chính Dương lập tức đáp trả Thịnh Đình Đình một câu, sau đó thấp giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị ấy chỉ đố kị thôi, đừng để ý tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không so đo với Thịnh Đình Đình, chỉ cười cười với Thịnh Chính Dương: “Ký ở đâu?"
Thịnh Chính Dương đã chuẩn bị sẵn nên lập tức đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây bút mực màu đỏ rồi trực tiếp kéo góc áo ra: “Cứ ký ở đây đi chị."
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ước nguyện của cậu, còn chụp mấy bức ảnh chung với cậu.
"Khụ khụ!" Thịnh Tư Nguyên đi qua trước mặt họ rồi ho nhẹ hai tiếng, hạch đào trong tay cứ vang lên "Lách cách".
Thịnh Chính Dương ngẩng đầu: “Ông nội, ông cũng chụp chung đi!"
Sau đó cậu nói khẽ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông nội là fan của chị đó, ông rất kiêu ngạo."
"Lắm miệng." Thịnh Tư Nguyên vỗ đầu Thịnh Chính Dương một cái, nghiêm túc xuất hiện trong màn hình: “Nếu tụi cháu đều muốn thì ông đành chịu khó chụp hai tấm hình với tụi cháu!"
Ống kính "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên lộ ra hàm răng rõ ràng.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên giơ tay bày ra chữ V.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên bắn tim...
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thán: Bình thường nhìn ông ngoại rất uy nghiêm, thì ra tâm tính trẻ con như vậy!
Chụp chừng mười tấm hình thì Thịnh Tư Nguyên mới dừng lại, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, trước khi đi ra còn không quên dặn dò Thịnh Chính Dương: “Nhớ gửi qua điện thoại của ông, không được thiếu tấm nào đó."
Thịnh Chính Dương cười nói: “Dạ, ông nội."
Trừ chị em Thịnh Chính Dương ra thì vợ chồng Thịnh Giai Minh cũng tới.
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước: “Cậu, mợ."
Mợ Hứa Hương Tuyết bày ra dáng vẻ trưởng bối, ăn nói chanh chua: “Mợ còn tưởng rằng cháu không nhìn thấy mọi người chứ!"
Bà ta còn ghi hận chuyện hai cửa hàng kia!
Thịnh Giai Minh thì cười nói: “Chúc mừng Hoàn Hoàn giành thưởng, nhà chúng ta chỉ có cháu là có tiền đồ nhất, đến đây, đây là món quà cậu tặng cho cháu, mở ra xem có thích hay không."
Nói xong, Thịnh Giai Minh đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Hứa Hương Tuyết lập tức nhìn lom lom, Thịnh Giai Minh không nói cho bà ta biết ông mua quà cho Thịnh Hoàn Hoàn.
"Cảm ơn cậu." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.
Cô biết nhãn hiệu này, loại vòng tay đó có giá cả chừng tám chục ngàn.
Cô cầm lên rồi đeo nó vào cổ tay, nói với Thịnh Giai Minh: “Nhìn rất đẹp, cháu rất thích, cảm ơn cậu."
Cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn mảnh khảnh trắng nõn, mười ngón tay tinh tế nên đeo trang sức gì cũng rất đẹp mắt.
Thịnh Đình Đình lại chanh chua nói: “Ba thật hào phóng với chị họ, con còn chưa nhận được món quà nào hơn mười ngàn của ba, vừa ra tay đã tặng chị họ quà tám, chín chục ngàn, thật là khẳng khái, xem ra tiệm thuốc kiếm không ít tiền!"
"Đình Đình, con ăn nói cái gì vậy?" Thịnh Giai Minh bất mãn giọng điệu của Thịnh Đình Đình nên mắng cô ta một tiếng.
Ông mua cái vòng tay này cho Thịnh Hoàn Hoàn là cảm ơn mẹ con họ chăm sóc gia đình họ.
Thịnh Giai Âm mua một căn biệt thự ở Tây Thành nên họ vừa về nước đã có nhà ở, còn tìm cho họ hai cửa hàng ở khu vực không tệ, Thịnh Giai Minh đều ghi tạc những ân tình này trong lòng.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn giành thưởng, mà còn là giải cả nước, người làm cậu này đương nhiên phải tỏ ý.
"Ông hung hăng cái gì, bản thân làm ăn thua lỗ ở nước ngoài bao nhiêu tiền bộ không biết sao, vừa về đến đã vung tay quá trán, dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho ông tiêu xài."
Hứa Hương Tuyết đã quen làm chủ, Thịnh Giai Minh không nói với bà ta một tiếng đã mua vòng tay đắt như vậy cho Thịnh Hoàn Hoàn nên đương nhiên trong lòng bà ta không thoải mái.
Sau đó bà ta lại cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn à, tiệm thuốc vừa mở cửa làm ăn không được tốt, tiền của mọi người đều cầm đi nhập dược liệu, chỉ sợ cậu của cháu mua cái vòng tay này đã dùng hết tiền của mình, cháu phải nhớ kỹ cậu cháu tốt thế nào!"
Thịnh Giai Minh không vui răn dạy Hứa Hương Tuyết: “Bà nói chuyện này với Hoàn Hoàn làm gì."
"Không có gì đâu cậu." Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Thịnh Giai Minh rồi nhìn về phía Hứa Hương Tuyết và nói: “Yên tâm đi mợ, ai tốt với cháu trong lòng cháu biết rõ mà!"
Chương 467: Lăng Tiêu hỏi Đường Nguyên Minh nấu ăn như thế nào
Hứa Hương Tuyết như không nghe hiểu Thịnh Hoàn Hoàn nói gì mà gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cậu cháu chỉ biết làm việc không biết nói chuyện, mợ không nói thay ổng thì làm sao cháu hiểu được khổ tâm của ổng."
Lúc này bà ngoại Chúc Văn Bội ôm Tiểu Sam Sam đi xuống từ trên lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn tháo vòng tay ra rồi bảo người hầu cất giúp cô, sau đó cô đi lên phía trước chơi với đứa nhỏ: “Sam Sam, có nhớ chị không?"
"Ê a..."
Con bé đặc biệt thích người chị này nên thổi bong bóng về hướng cô, y y nha nha vung bàn tay nhỏ mập mạp lên.
Tiểu Sam Sam rất dễ nuôi, trắng trẻo mũm mĩm, còn rất thích chơi với người ta, đáng yêu không biết diễn tả nổi.
Chơi một hồi thì tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã ảm đạm xuống.
Nếu như đứa nhỏ trong bụng cô có thể ra đời thì sẽ giống cô nhiều hơn hay giống Lăng Tiêu nhiều hơn!
Có đáng yêu giống như Sam Sam hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Sam Sam, Thịnh Tư Nguyên lại âm thầm né tránh, thấp giọng nhắc nhở cô: “Cẩn thận trong bụng."
Tối hôm qua bụng Thịnh Hoàn Hoàn quặn đau ngất đi, trước đó lại chảy máu, thai đang bất ổn nên muốn giữ lại phải cẩn thận che chở.
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, lập tức thu tay lại: “Cháu vào bếp xem thử."
Cô đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh đang cắt hành.
Anh mặc áo sơ mi trắng, xoắn tay áo lên, bên hông còn buộc một cái tạp dề màu đen, trên đó có in hình cọng hành xanh xanh, anh đang cầm con dao sắc bén với vẻ mặt hết sức tập trung.
Người đàn ông ngày xưa cao ngạo tự phụ lúc này lại có vẻ rất yên bình.
Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ tới Lăng Tiêu. Nhớ tới lúc ở Lăng Phủ Lăng Tiêu đã từng xoắn ống tay áo, đeo tạp dề lên xuống bếp cho cô.
Vì sao nói khi người đàn ông làm việc và nấu cơm là mê người nhất, là bởi vì sự tập trung và yên tĩnh này.
Lúc đó Lăng Tiêu cũng dính đầy mùi khói lửa, vẻ lạnh lẽo ngày thường đã biến mất, không còn xa vời không thể chạm đến nữa.
Có lẽ lúc đó cô đã rung động trước hắn rồi.
"Ai nha, không phải cắt ngang như thế, phải cắt dọc ấy, cá chưng phải mảnh mới đẹp."
Giọng nói của Thịnh phu nhân truyền đến, bà vừa dạy vừa đi về hướng Đường Nguyên Minh: “Cháu tách từng cọng hành lá ra, chồng chúng lên nhau rồi cắt... Đúng, cứ như vậy, cắt nhỏ thêm một chút."
Đường Nguyên Minh xuất thân từ sĩ quan nên làm việc cẩn thận hơn người bình thường, rất nhanh đã làm Thịnh phu nhân hài lòng đến gật đầu: “Không sai, vừa mảnh vừa đều, cắt tốt hơn dì nhiều."
Thịnh Hoàn Hoàn tựa vào cạnh cửa, nhìn Đường Nguyên Minh mà nghĩ đến Lăng Tiêu, cô nhớ Lăng Tiêu cũng cắt khoai tây vừa mảnh vừa chỉnh tề, có thể thấy được kỹ thuật cắt tốt đến mức nào.
"Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, theo thói quen mà sai khiến: “Con đã về thì vào giúp một tay đi, thuận tiện dạy cho A Minh luôn."
Hình ảnh trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tan ra như bọt biển, cô trở về hiện thực, gợn sóng trong lòng cũng biến mất.
Sao cô lại nhớ đến Lăng Tiêu chứ?
Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ý cười trên khóe miệng rất mê người, trong mắt bắn ra tia sáng dịu dàng như nước: “Hoàn Hoàn sẽ không chê anh đần chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng cười nhẹ rồi đi về hướng Đường Nguyên Minh: “Anh luôn rất thông minh, cái gì cũng chỉ một chút là biết, tin chắc không bao lâu nữa anh có thể nấu chính rồi."
Cô nhìn chung quanh một lần, cầm một củ cà rốt và hai trái ớt xanh cho anh rồi nói: “Anh cắt mảnh đi."
Nói xong thì cô quay người đi giúp Thịnh phu nhân.
Đường Nguyên Minh không nói gì mà im lặng xử lý, không bao lâu sau giọng nói của anh lại vang lên trong phòng bếp: “Hoàn Hoàn, cắt xong rồi, em đến xem như vậy được chưa."
Nhanh như vậy?
Lông mi Thịnh Hoàn Hoàn run lên, đi về hướng anh rồi không khỏi lộ ra vẻ mặt bội phục: “... Rất tốt."
Quá đả kích người ta, kỹ thuật dùng dao của đàn ông đều tốt như vậy sao?
Sợi cà rốt của Đường Nguyên Minh cắt cũng ngang hàng với sợi khoai tây của Lăng Tiêu!
"Còn có gì muốn cắt không?" Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất tự hào.
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Không có."
Anh Minh cảm thấy vui chơi lắm sao, ghiền cắt rồi à!
…
Tập đoàn Lăng Thị
Hôm nay là cuối tuần mà còn qua giờ làm việc nên cả công ty trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Tiêu ngồi trước máy vi tính, bàn tay đặt trên con chuột nổi lên mấy mụn nước, làn da chung quanh đỏ cả lên.
Phùng Việt nhìn mụn nước trên mu bàn tay Lăng Tiêu mà trong lòng càng bất an: “Boss, hay đến bệnh viện một chuyến đi, nếu anh không muốn đi thì tôi bôi chút thuốc giúp anh được không?"
Phùng Việt không hiểu Lăng Tiêu đang suy nghĩ cái gì, bị phỏng nghiêm trọng như vậy mà lại không chịu bôi thuốc, chẳng lẽ không đau sao?
Đau, nóng rát.
Nhưng Lăng Tiêu không muốn để ý tới do không có tâm tình.
Qua thật lâu vẫn không được đáp lại, Phùng Việt chỉ có thể lui ra ngoài, vừa quay người thì đã nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Mấy giờ rồi?"
Phùng Việt vội quay người nói: “Vừa qua sáu giờ."
Cuối thu nên sắc trời bên ngoài lúc này đã bắt đầu tối.
Sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên trầm xuống, không đầu không đuôi nói một câu: “Nên ăn cơm."
Không biết Đường Nguyên Minh nấu ăn như thế nào?
Phùng Việt không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, anh ta tưởng hắn đói nên lập tức hỏi: “Boss muốn về phủ sao?"
Lăng Tiêu khẽ gật đầu: “Ừm, gọi điện thoại cho Bạch quản gia, rửa sạch phòng bếp, đêm nay tôi muốn đích thân xuống bếp."
Khóe miệng Phùng Việt giật giật một cái: “Nhưng tay anh..."
Lăng Tiêu không nhíu mày lấy một cái, bình thản ung dung nói: “Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại."
Chút vết thương nhỏ?
Mụn nước trên mu bàn tay đã sắp phình to đến nứt vỡ rồi!
Phùng Việt không dám nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy hôm nay Boss nhà mình quá khác thường.
Trên đường trở về, Phùng Việt nhịn không được nhìn Lăng Tiêu vài lần qua kính chiếu hậu, lông mày nhăn càng chặt hơn, có thể kẹp chết con ruồi.
Chỉ thấy Lăng Tiêu nâng bàn tay bị phỏng của mình lên nhìn thẳng vào, có lúc còn dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm lên trên đó, chơi quên cả trời đất.
Phùng Việt cảm thấy trời sắp sụp xuống: Làm sao bây giờ, Boss nhà mình bị trúng tà rồi...
Hơn nữa tình hình còn rất rất nghiêm trọng!
Phùng Việt tăng tốc độ, rất nhanh đã trở lại Lăng Phủ.
Vừa xuống xe Lăng Tiêu đã ném áo khoác cho Bạch quản gia rồi xoắn ống tay áo đi vào bếp.
Bạch quản gia muốn đi cùng giúp Lăng Tiêu một tay, lại bị Phùng Việt kéo qua một bên.
"Làm sao vậy?" Sắc mặt nặng nề của Phùng Việt làm Bạch quản gia giật nảy mình.
Phùng Việt nghiêm túc nắm chặt tay Bạch quản gia không buông: “Bạch quản gia, trong khoảng thời gian này trong lòng Boss phải chịu áp lực cực lớn, ông nhất định phải xem chừng anh ấy, nếu có khác thường gì thì ông nhất định phải lập tức cho tôi biết."
Bạch quản gia nghe xong thì trầm mặc mười mấy giây rồi bình tĩnh giơ tay lên sờ sờ trán Phùng Việt, sau đó khẽ cong ngón tay gõ một cái lên đó: “Tôi thấy người áp lực quá lớn là anh đó, đó là thiếu gia nhà tôi, anh cảm thấy có gì mà ngài ấy không chịu được?"
Phùng Việt che trán, đau đến ứa cả nước mắt, anh ta oan ức nói: “Bạch quản gia, tôi rất nghiêm túc đó, ông đi xem mu bàn tay Boss đi, bị phỏng đến nổi mụn nước luôn. Anh ấy không thoa thuốc cũng không đi bệnh viện, còn la hét muốn xuống bếp, ông cảm thấy bình thường không?"
Lăng Hoa Thanh hỏi lại: “Sao lại đột nhiên hỏi đến bà ấy, không phải con luôn coi bà ấy không tồn tại sao?"
Sở dĩ Lăng Tiêu hỏi đến An Lan là vì nhớ tới lần trước có một nữ hầu nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh nhốt lại.
Nếu là trước kia Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không hỏi tới.
Dù bị cầm tù thì thế nào, bà đáng đời mà.
Nhưng hiện tại Lăng Tiêu biết An Niên và Lăng Tích đều là con của Lăng Hoa Thanh, mà trong khoảng thời gian này Lăng Tiêu càng hiểu Lăng Hoa Thanh thì cán cân trong lòng cũng bất tri bất giác nghiêng về hướng An Lan.
Nhưng hắn không thể để Lăng Hoa Thanh biết những điều này.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Là bà nội muốn gặp bà ta."
Lăng Hoa Thanh không trả lời thẳng với Lăng Tiêu: “Nói cho bà nội con hai ngày nữa ba sẽ dẫn mẹ con trở về thăm."
Lăng Tiêu không hỏi nữa: “Được."
Lăng Hoa Thanh cười cười, dùng đũa kẹp chút đồ ăn Lăng Tiêu thích cho hắn: “Ăn cơm đi!"
Sau đó lại là trầm mặc lâu dài.
Sau khi ăn xong bữa cơm, hai ba con đều mang nổi lòng riêng nên không trò chuyện câu nào cả.
Thẳng đến ngồi lên bàn trà sau bữa ăn, Lăng Hoa Thanh đã bưng bình trà vừa pha xong đến trước mặt Lăng Tiêu rồi chậm rãi nói: “Hôm nay ba có xem cuộc đua quốc tế, con bé Thịnh Gia kia thật sự rất khác biệt, khó trách lại làm con điên đảo tâm hồn."
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm mặt: “Ba, con rất tỉnh táo."
"Chớ khẩn trương, ba thay đổi chủ ý rồi, người phụ nữ ưu tú như thế chết thật sự rất đáng tiếc." Lăng Hoa Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đan xen trước người rồi ôn hòa nói với Lăng Tiêu nói: “Nếu con đã thích nó như thế thì giữ lại đi, chọn ngày cưới Lâm Chi Vũ vào cửa."
Ý của ông ta là để Thịnh Hoàn Hoàn làm nhỏ.
Lập trường của Lăng Tiêu rất kiên định, vẫn là câu nói lần trước: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."
Vẻ dịu dàng trên mặt Lăng Hoa Thanh từ từ biến mất: “Con trai, ba đã lui một bước rồi."
Cho nên hắn nên thấy ổn thì dừng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại không thay đổi chút nào: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ, con có thể chấp nhận yêu cầu khác của ba."
"Ba chỉ có yêu cầu này, ba sẽ không để Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà, để nó làm tình nhân của con đã là coi trọng nó rồi."
Môi Lăng Hoa Thanh run run mấy lần, ông ta đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chén trà trong tay hung tợn ném mạnh xuống trước mặt Lăng Tiêu.
"Phanh" một tiếng, chén trà nện xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước trà nóng hổi và mảnh sứ vỡ văng tứ phía.
"Boss..." Phùng Việt kinh hô muốn tiến lên trước.
Lăng Tiêu đưa tay cản anh ta lại, bình tĩnh nhìn Lăng Hoa Thanh ở đối diện rồi kiên định mà nói lại lần nữa: “Con sẽ không lấy Lâm Chi Vũ."
Lăng Hoa Thanh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu mấy cái rồi mới mở ra lần nữa và nhìn vào mu bàn tay đỏ bừng của Lăng Tiêu, đè nén lửa giận mà mở miệng: “Nếu con thực sự không thích Lâm Chi Vũ thì chọn lựa một người từ các thế gia lớn rồi mau chóng thành hôn đi."
Lăng Hoa Thanh lại lui một bước.
Đối với ông ta, chỉ cần không phải Thịnh Hoàn Hoàn thì Lăng Tiêu muốn cưới ai cũng được.
Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được."
Từ khi đi ra biệt thự, trên mu bàn tay của Lăng Tiêu đã nổi lên mấy mụt nước và đỏ bừng cả lên.
Phùng Việt nhanh chóng lên xe: “Boss, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, lạnh lùng mở miệng: “Không cần, nghĩ cách sắp xếp người của chúng ta vào biệt thự lưng chừng núi."
Ba, tại sao ba lại buộc con đối nghịch với mình?
Đây là chuyện Lăng Tiêu không muốn làm nhất, nhưng bây giờ hắn không thể không làm như vậy.
Phùng Việt giật mình: “Vâng."
Trên lầu biệt thự, Lăng Hoa Thanh đứng ở cửa sổ nhìn xe của Lăng Tiêu từ từ rời đi, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo.
Con của ông ta thay đổi, vì một người phụ nữ mà không cần người ba này...
Sau khi xe của Lăng Tiêu biến mất, Lăng Hoa Thanh buông rèm cửa sổ xuống rồi nhìn vào tấm ảnh chụp chung trước bàn vi tính, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu Nhi, nếu con phản bội ba thì đừng trách ba nhẫn tâm."
Ông ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép Lăng Tiêu phản bội mình vì một người phụ nữ, thậm chí là đối nghịch với ông ta.
An Lan bị nhốt trong phòng đã gào đến khàn giọng.
Khi Lăng Hoa Thanh đẩy cửa ra thì trông thấy An Lan hai mắt sưng đỏ ngồi dưới đất, trên mặt tràn đầy tiều tụy.
Lúc trông thấy ông ta, An Lan đứng lên từ dưới đất, trên gương mặt tiều tụy kia mang đầy hận thù: “Thả Tu Nghi ra, nếu ông dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết trước mặt ông."
Lăng Hoa Thanh không quan tâm An Lan thấy chết không sờn thế nào, chỉ lạnh lẽo bỏ lại một câu "Đi theo tôi" rồi xoay người rời đi.
An Lan vội vàng đuổi theo Lăng Hoa Thanh vào căn phòng giam giữ Thẩm Tu Nghi.
Thẩm Tu Nghi ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ già nua, giống như đột nhiên bị rút đi tất cả sinh lực, biến thành một bà già thoi thóp.
"Tu Nghi." An Lan lòng như đao cắt, lập tức chạy về hướng Thẩm Tu Nghi.
Lăng Hoa Thanh liếc nhìn ra hiệu cho đám vệ sĩ trong phòng, hai vệ sĩ lập tức ngăn An Lan lại rồi đưa bà đến ngồi trên một cái ghế.
Lăng Hoa Thanh đi đến trước mặt Thẩm Tu Nghi, khom người nhặt ấm trà trên mặt đất lên.
Trên hành lang có trải thảm, ấm trà rơi xuống đất không vỡ tan, nhưng trà trong đó còn lại không bao nhiêu.
Bên chân Thẩm Tu Nghi có một con chó con đã tắt thở.
Lăng Hoa Thanh đưa ấm trà cho vệ sĩ, vẫy tay gọi quản gia vào: “Điều tra rõ ràng chưa?"
"Tra rõ rồi thưa Nhị gia."
Quản gia bước nhanh lên trước, giao tài liệu trong tay cho Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh nhìn tài liệu trong tay, đáy mắt tràn ngập vẻ máu me giết chóc: “Hóa ra là em gái của Thẩm Tu Niên - Thẩm Tu Nghi, tôi còn tưởng là người của Thẩm gia đã chết hết rồi, không ngờ còn có cá lọt lưới, xem ra Hà Song làm việc không sạch sẽ."
Thẩm Tu Nghi như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lạnh lùng âm hiểm nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông giết cả nhà của tôi, ông không có kết cục tốt đâu."
Lăng Hoa Thanh không e dè mà cười lạnh: “Kết quả của tôi như thế nào thì không ai biết, nhưng kết quả của cô thì rất bi thảm."
Vừa dứt lời, vệ sĩ tiến lên vặn tay của Thẩm Tu Nghi một cái, bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của cô ấy.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết đau đớn tràn ra từ miệng Thẩm Tu Nghi.
"Đừng đụng vào cô ấy, đừng đụng vào cô ấy..." An Lan liều mạng giãy dụa, khóc rống la lên: “Lăng Hoa Thanh, ông tha cho cô ấy đi, là tôi bảo cô ấy hạ độc trong trà, ông muốn giết thì cứ giết tôi này."
Lăng Hoa Thanh cắn chặt răng, hai bên mặt phình lên.
Ông ta đột nhiên quay người bóp lấy cổ An Lan, sắc mặt âm trầm khủng bố: “Có phải bà nghĩ tôi không nỡ giết bà không? Thẩm Tu Niên, An Niên, bà dám dùng tên của gian phu để đặt tên cho con tôi."
Tay Lăng Hoa Thanh càng bóp chặt, An Lan không thể thở nổi, ngạt thở đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng bà không giãy dụa.
Càng giãy dụa thì Lăng Hoa Thanh sẽ càng làm thẳng tay.
An Lan đã không nhớ rõ mình suýt bị Lăng Hoa Thanh bóp chết bao nhiêu lần, đây là bài học kinh nghiệm rút ra từ rất nhiều lần.
"Muốn chết?" Quả nhiên, sức lực trên tay Lăng Hoa Thanh đã nới lỏng: “Tôi sẽ không để bà chết, nhưng con ả này không được may mắn như bà."
Chương 464: Vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu cần mau chóng xử lý
Lăng Hoa Thanh thu tay lại rồi âm u nhìn về phía Thẩm Tu Nghi trên mặt đất.
Gương mặt đỏ bừng của An Lan lập tức trắng bệch đi, sợ hãi thét lên với Lăng Hoa Thanh: “Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ để ông hối hận."
Lăng Hoa Thanh ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo của An Lan, đưa tay nhẹ nhàng vung lên với vệ sĩ đang cầm ấm trà bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý gật đầu, lập tức nhanh chân đi về hướng Thẩm Tu Nghi, đưa tay bóp lấy cằm cô ấy rồi đổ nước vào.
Hai cánh tay của Thẩm Tu Nghi bị bẻ gãy nên không có sức phản kháng trước vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng.
An Lan bị hai vệ sĩ khống chế mà điên cuồng kêu khóc: “Đừng... Đừng... Tha cô ấy đi, cầu xin các người tha cho cô ấy đi..."
Nhưng tiếng kêu khóc của An Lan lại không cứu vãn được gì, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi bị rót độc trà rồi ngã xuống trước mặt mình, nôn từng ngụm máu ra ngoài.
Lăng Hoa Thanh bóp lấy cằm An Lan, ép bà nhìn thẳng vào Thẩm Tu Nghi đang giãy dụa trước khi chết: “Xem kỹ đi, nhớ kỹ mùi vị cái chết này, con ả chết thay bà đó, nếu có lần sau nữa thì ả chính là kết cục của bà."
"Tu Nghi... Tu Nghi..." An Lan nhìn thân thể Thẩm Tu Nghi co giật trên mặt đất mà khóc không thành tiếng: “Đừng... Cầu xin ông Lăng Hoa Thanh, xin ông mau cứu cô ấy..."
Đương nhiên Lăng Hoa Thanh sẽ không cứu cô ấy, ông ta muốn An Lan trơ mắt nhìn Thẩm Tu Nghi chết đi, chỉ như vậy mới giải mối hận trong lòng ông ta, chỉ như vậy bà mới nhớ lâu được.
Rất nhanh Thẩm Tu Nghi đã không nhúc nhích nữa.
Vào thời khắc hấp hối, Thẩm Tu Nghi lộ ra vẻ mặt giải thoát với An Lan: “Phu nhân... Chiếu cố cho mình... Cho tốt..."
Nói xong, cô ấy vĩnh viễn nhắm mắt lại.
"Tu Nghi... Lăng Hoa Thanh tôi muốn giết ông..."
Cảm xúc của An Lan sụp đổ, mắt tối sầm xuống hôn mê bất tỉnh.
Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan rồi lạnh lùng nói với vệ sĩ trong phòng: “Xử lý thi thể sạch sẽ đi."
Sau khi dặn dò xong, ông ta ôm An Lan đi ra ngoài.
Khi An Lan tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối đen, bà không khóc không quấy, không ăn không uống mà chỉ ngồi trên giường không nhúc nhích.
Lăng Hoa Thanh bảo người dọn sạch tất cả mọi thứ trong phòng, chỉ để lại một cái giường, ông ta sợ An Lan nghĩ quẫn tự tử.
An Lan ngồi trên giường cả đêm, ngày hôm sau vẫn không ăn không uống.
Lăng Hoa Thanh bảo người nấu cháo rồi tự đút cho bà, lại bị bà hất văng lên người ông ta, tay ông ta cũng bị cắn đến máu tươi chảy ròng.
Lăng Hoa Thanh bóp cổ An Lan, trông như Tu La dưới Địa Ngục: “Không phải muốn giết tôi sao, vậy giữ hơi sức lại mới làm được chứ."
Từ đó về sau An Lan như quên mất cái chết của Thẩm Tu Nghi, bà yên lặng ở trong phòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cũng không phản kháng trước sự đòi hỏi của Lăng Hoa Thanh nữa.
…
Sau khi xe của Lăng Tiêu chạy khỏi biệt thự lưng chừng núi thì hắn không đến bệnh viện cũng không nói đi đâu, Phùng Việt chỉ có thể gia tốc chạy đến công ty.
Vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu cần được mau chóng xử lý.
…..
Bọn họ ăn buổi tiệc hải sản kia tận hai giờ, tin tức về cuộc đua quốc tế còn đang bay đầy trời, Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta nhận ra rồi xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Thịnh Hoàn Hoàn rất hòa đồng, lần lượt chụp mấy tấm hình với khách khứa và nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Sau khi đi ra từ nhà hàng, Cao Dương và Lý Hưng Hoài đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh Thế, trên đường hai người còn nói với cô chuyện bước vào đấu trường quốc tế.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn, Kim Thần và Phương Hằng đều nhận được lời mời của đấu trường quốc tế, có cơ hội làm vẻ vang cho nước nhà, ý của Cao Dương và Lý Hưng Hoài là hi vọng cô có thể đi.
Thịnh Hoàn Hoàn rất khó xử, cô không định tham gia đấu trường quốc tế, hơn nữa cô cũng không có thời gian.
Quan trọng nhất là cô mang thai!
Cao Dương và Lý Hưng Hoài biết cô khó xử, cách cuộc thi đấu trường quốc tế cũng còn có thời gian nên họ hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ.
Sau khi đến Thịnh Thế, thế trận ngoài cổng Thịnh Thế dọa Thịnh Hoàn Hoàn nhảy dựng lên một cái.
Một nhóm fan và phóng viên chặn kín cổng Thịnh Thế, cũng may hôm nay là cuối tuần nên công ty không có người nào ra vào.
"Còn đi vào không?" Cao Dương cười hỏi.
"Không đi."
Thịnh Hoàn Hoàn bị hù cho lắc đầu, lập tức gọi điện thoại bảo thư ký lấy văn kiện trên bàn cô ra ngoài, cô suy đoán bàn làm việc của mình đã bị chất đầy rồi.
Kết quả chỉ chốc lát sau thư ký đã xách theo hai túi văn kiện trĩu nặng xuất hiện.
Đầu Thịnh Hoàn Hoàn sắp nổ tung, nhiều văn kiện như vậy thì cô phải thức đêm mới xử lý xong, xem ra ngày mai lại có một trận chiến ác liệt phải đánh.
Bây giờ cô lấy được giải quán quân cuộc đua quốc tế, rất nhiều người trong công ty đã thay đổi cách nhìn về cô, còn có không ít người trở thành fan hâm mộ của cô, Chu Tín sẽ không để cô lập uy, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách chèn ép cô.
Nhưng không biết lần này bọn Chu Tín sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm gì, người mà cô phái ra cũng không nhận được tin, điều này khiến cô cảm thấy bất an.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhịn không được lộ ra ánh mắt thương hại với Thịnh Hoàn Hoàn, thì ra làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại mệt mỏi như vậy...
Thịnh Hoàn Hoàn cầm văn kiện đi đến bệnh viện thăm Tống Chí Thượng, cô cần thương lượng kỹ với ông ấy, ngày mai có thể sẽ xảy ra chuyện.
Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn thu được tin nhắn Lý Vệ Lâm gửi tới, đó là một bức thư từ chức đã được đóng dấu.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ nhếch lên, vẻ u sầu trên mặt bị quét sạch: Cô có cách dẫn rắn ra khỏi hang.
Cô lập tức trả lời: "Bức thư từ chức này của anh tới quá đúng lúc."
Lý Vệ Lâm: "Chuyện đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm được, ngày mai tôi sẽ đến Thịnh Thế báo danh."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi thư ký đưa văn kiện nhận chức cho Lý Vệ Lâm, để anh ta ký hộp đồng điện tử.
Lý Vệ Lâm rất câm nín: "... Sợ tôi chạy mất đến vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không gạt Lý Vệ Lâm: "Tôi cần anh để tạo một ván cờ, dẫn rắn ra khỏi hang."
Lý Vệ Lâm cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp ký tên trên hợp đồng điện tử, sau đó đưa lại cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi trả lời: "Chúc cô thành công."
Tính hào sảng của Lý Vệ Lâm làm Thịnh Hoàn Hoàn rất thưởng thức, bất mãn trước đó đối với anh ta đã hết sạch: "Cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm."
Lý Vệ Lâm đáp lại: "Ăn cơm thì miễn, không bằng chở tôi chạy vài vòng."
Thịnh Hoàn Hoàn: "... Được!"
Sau khi nhận được hợp đồng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đổi mới điều động nhân sự, chuyển một người đi khỏi dự án của Đường Thị rồi thêm vào một đại tướng khác: Lý Vệ Lâm!
Mà nhân viên bị điều đi kia chính là thủ hạ của Chu Tín!
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn liền gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt: “Phía tôi cần mấy người đáng tin..."
Khi cô đến bệnh viện thì đúng lúc Thẩm Nam cũng có mặt.
Trên màn hình tinh thể lỏng của phòng bệnh đang phát lại trận chung kết đua xe, ngay trong thời khắc kích động Thịnh Hoàn Hoàn thoát khỏi áp chế của Cao Kiếm, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam một lòng xem so tài nên căn bản không phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đến.
"Quá đẹp."
Tống Chí Thượng bỗng vỗ tay một cái, người năm sáu mươi tuổi mà lại kích động như một đứa trẻ khi xem cuộc thi.
Thẩm Nam cũng rất hưng phấn: “Tôi đã nói Cao Kiếm không áp chế nổi Thịnh Tổng..."
Thịnh Hoàn Hoàn thấy bọn họ đang tập trung xem nên đành buông tư liệu xuống một cái ghế, im lặng xử lý văn kiện trong túi.
Sau khi trận tranh tài kết thúc, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam còn chưa đã ghiền.
Chương 465: Loại đàn ông như Lăng Tiêu không đáng tin cậy
Sau khi trận tranh tài kết thúc, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam còn chưa đã ghiền.
Thẩm Nam nói: “Nếu chạy thêm một vòng thì Thịnh Tổng nhất định thắng được Kim Thần."
Tống Chí Thượng khoát tay: “Trên đời này đâu có nhiều cơ hội như vậy, nếu Kim Thần không giẫm phanh lại thì Hoàn Hoàn chỉ có thể được á quân."
Thẩm Nam bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn không phải bị Cao tiện nhân làm chậm trễ thời gian sao? Dựa theo tốc độ này của Thịnh Tổng, nếu như không bị Cao tiện nhân ngăn cản thì cũng không phải là ngang tay, nhất định là quán quân rồi."
Tống Chí Thượng phản bác: “Đây là tranh tài, không có nếu như..."
Tùy ý để hai người cãi nhau long trời lở đất, Thịnh Hoàn Hoàn cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, trong mắt chỉ có văn kiện, văn kiện...
Rất nhanh đã đến thời khắc Lăng Tiêu lên đài trao giải cho hai quán quân.
Thẩm Nam tiếc nuối nói: “Tôi thật không nghĩ ra tại sao Lăng tổng và Thịnh Tổng lại ly hôn nữa, ông xem họ xứng biết bao!"
Tống Chí Thượng xem thường: “Có gì đáng kinh ngạc, Lăng Tiêu có tiếng là lạnh lùng vô tình, mới ly hôn thì bên cạnh đã có người phụ nữ khác, đàn ông như vậy không đáng tin cậy, sớm ly hôm sớm thoát ly biển khổ."
Thẩm Nam cũng nói: “Lúc trước khi Lăng Tiêu ở Thịnh Thế, là anh ta một tay nâng đỡ tôi, anh ta từng tìm riêng tôi để nói chuyện, tôi thấy Lăng Tiêu không giống với lời đồn bên ngoài, chắc do tôi nhìn nhầm."
Nói xong anh ta than nhẹ một tiếng, tiếp đó lại thay đổi đề tài: “Ông nhìn thấy người phụ nữ kia của Lăng Tiêu chưa, tôi thấy cô ta trừ dáng người đầy đặn hơn Thịnh Tổng ra thì..."
"Hai người được rồi đó!" Một tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.
Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhịn không được mở miệng cắt ngang lời Thẩm Nam nói, nếu không không biết kế tiếp anh ta sẽ nói cái gì, tránh lát nữa lúng túng hơn.
Nhưng lúc này Thẩm Nam và Tống Chí Thượng đã rất xấu hổ.
Thẩm Nam nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không biết đã ngồi trên ghế bao lâu, lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Thịnh... Thịnh Tổng, sao cô đến mà không nói tiếng nào vậy."
Rốt cuộc cô đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu?
Tống Chí Thượng cũng lúng túng đẩy cặp kính trên mặt: “Cái kia Hoàn Hoàn... Chúng tôi chỉ nhàm chán tùy tiện tâm sự thôi, cô chớ để ý!"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì chú Tống, lúc tôi bước vào nên nói với hai người trước một tiếng."
Ai biết hai người đàn ông này lại nhiều chuyện như thế.
Tống Chí Thượng lại đẩy kính, trông thấy hai đống văn kiện nặng trĩu bên chân Thịnh Hoàn Hoàn thì lông mi không khỏi run lên: “Chu Tín định làm cô mệt chết sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn lại cầm lấy một chồng văn kiện rồi để lên bàn, lạnh giọng trêu chọc: “Ông ta muốn tôi không có thời gian chợp mắt cả đêm, ngày mai không có tinh thần ứng phó họ."
Sắc mặt Thẩm Nam rất nặng nề: “Như vậy không được, chúng ta quá bị động, phải tìm cơ hội đánh đòn phủ đầu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, trong đôi mắt trong veo sáng rỡ lướt qua một tia sáng: “Yên tâm, có lẽ lão hồ ly này đã không giữ được bình tĩnh."
"Sao lại nói vậy?"
Thẩm Nam và Tống Chí Thượng kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh bàn, duỗi dài lỗ tai yên lặng lắng nghe diệu kế của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho hai người xong thì Thẩm Nam và Tống Chí Thượng lộ ra cảm thán tuyệt diệu.
Bây giờ tập đoàn Thịnh Thế coi trọng nhất là dự án Đường Thị này, tiếp theo sẽ đầu tư rất nhiều tài chính và nhân lực, Chu Tín luôn muốn nắm dự án này trong lòng bàn tay, nghĩ mọi cách nhét người vào đó.
Nhưng đây là dự án Thịnh Hoàn Hoàn giành được, Đường Thị điểm danh muốn cô đích thân giám sát, Chu Tín muốn nhét người vào đoàn đội mà Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đã lập nên thì khó càng thêm khó.
Ông ta tiêu tốn tâm tư mới thành công cho người của mình vào trung tâm đoàn đội, nhưng nanh vuốt của ông ta vừa bị Thịnh Hoàn Hoàn nhổ đi rồi dùng Lý Vệ Lâm để thay thế vào.
Như vậy thì Chu Tín nhất định sẽ sốt ruột đến độ giơ chân.
Phải biết rằng, nếu như dự án Đường Thị này thành công thì cả Thịnh Thế sẽ bị Thịnh Hoàn Hoàn nắm giữ trong tay, Chu Tín cũng không có quyền nói chuyện ở công ty nữa.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ không chứa chấp ông ta nữa, tất nhiên sẽ cắt giảm thế lực của ông ta từng chút từng chút, mãi đến khi ép ông ta thoái vị.
Đây là chuyện Chu Tín không cho phép xảy ra, cho nên ông ta sẽ không để dự án Đường Thị này tiến hành thuận lợi.
Nếu như không chiếm được thì hủy diệt nó đi, Chu Tín tuyệt đối không để nó rơi vào tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã đoạt giải quán quân, vang dội khắp cả mang, danh tiếng đang nổi trội, lúc này không chèn ép cô thì chờ đến khi nào?
Cho nên đêm nay Chu Tín nhất định sẽ có hành động.
Chỉ cần con rắn này ra khỏi hang thì nó đừng mơ bò vào nữa.
Ba người Thịnh Hoàn Hoàn thương lượng xong chuyện kế tiếp, Tống Chí Thượng và Thẩm Nam chủ động cầm văn kiện lên xử lý thay Thịnh Hoàn Hoàn.
Tống Chí Thượng và Thẩm Nam làm việc nhiều năm, mỗi ngày tiếp xúc văn kiện và hợp đồng nên tốc độ nhanh hơn Thịnh Hoàn Hoàn nhiều.
Dưới sự trợ giúp của họ, hai giờ sau rốt cục cũng đã xử lý xong một bàn văn kiện.
Thẩm Nam duỗi cái lưng mỏi ra, theo thói quen mở điện thoại ra, sau đó lên tiếng kinh hô: “Thịnh Tổng, cô quá ghê gớm, trang sức đeo tay của Thịnh Thế và son môi năm nay vừa tung ra thị trường gần như đã bán hết sạch rồi, doanh số bán hàng đang tăng vọt."
Tống Chí Thượng kích động vỗ bàn: “Tốt, lần này bọn Chu Tín càng ngồi không yên."
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy điện thoại của Thẩm Nam rồi nhìn thoáng qua, sau đó mở Weibo của mình ra thì phát hiện lương fan của mình đang tăng hơn cả triệu.
Một ngày tăng mấy triệu fan, đây chính là đãi ngộ nam nữ chủ phim hot mới có, hơn nữa các fan cũng hoạt động rất sinh động trên mạng.
Những fan hâm mộ này chỉ vài phút là có thể đưa cô lên hotsearch!
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi chụp một tấm hình cả bàn văn kiện, đăng một cái Weibo mới: “Thật bất ngờ, cảm ơn mọi người yêu thích, công việc ứ đọng thật nhiều, đêm nay sợ là không có thời gian ngủ! ! !"
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý đăng Weibo này cho phe phái Chu Tín xem, để họ buông lỏng cảnh giác.
Phía dưới Weibo, đám fan hâm mộ có người xin đăng ảnh selfie, có người tỏ ý đau lòng, còn có người đã chuẩn bị thức đêm chung, lập tức có thêm rất nhiều tin nhắn.
Không khéo là Triệu Giai Ca cũng vừa đăng Weibo, cô ta @ ban tổ chức cúp Hoa Đào, đáp lại mình tiếp nhận lời mời và tham gia cúp Hoa Đào cuối tuần.
So với một bàn văn kiện của Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn bị công việc quấn thân, cực nhọc ngày đêm không thể nghỉ ngơi yên ổn, mà Triệu Giai Ca lại có vẻ rất an nhàn, không làm việc đàng hoàng.
Fan của Thịnh Hoàn Hoàn rất ganh tỵ, thật hâm mộ fan nhà kế bên ghê!
Vì sao nữ thần nhà tôi bận rộn như vậy, vô số fan hâm mộ nhắn lại dưới bình luận, chúng tôi cũng muốn xem nữ thần tham gia cúp Hoa Đào...
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lướt qua các bình luận rồi rời khỏi Weibo, phát hiện trong Wechat cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn lại thì phát hiện hóa ra là dây chuyền hôm nay cô đeo bán hết hàng.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi sợ hãi thán phục, khả năng tuyên truyền trên mạng thật quá mạnh, khó trách mấy streamer bán hàng hot đều có doanh thu mỗi ngày cao như vậy.
Lăng Kha hưng phấn tuyên bố doanh thu hôm nay trong group.
Thịnh Hạ Chi Luyến là thương hiệu nhỏ nên hàng tồn có hạn, nhưng mọi người quá thích sợi dây chuyền Thịnh Hoàn Hoàn đeo nên hiện tại là "Một dây khó cầu", giá cả cũng bị đẩy lên cao.
Hạ Tri Vi cảm thán: “Sai lầm sai lầm..."
Chương 466: Thịnh phu nhân không vừa lòng Lăng Tiêu về mọi mặt
Lăng Kha cười to: “Ha ha, lần này phát tài rồi, rốt cuộc không cần đưa tay xin tiền tiêu vặt trong nhà nữa."
Hạ Tri Vi gửi cái icon trợn mắt: “Xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kìa, đây chỉ là bắt đầu thôi, tin chắc về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Nam Tầm bình tĩnh nhất: “Xem ra đã đến lúc mở chi nhánh."
Lăng Kha vội nịnh nọt: “Đi theo các thần tiên tỷ tỷ có thịt ăn..."
Nịnh hót!
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đang định trò chuyện hai câu thì Thịnh phu nhân đã gọi điện thoại đến: “Hoàn Hoàn con ở chỗ nào, không có gì thì về nhà sớm ăn cơm đi, ông ngoại và cả nhà cậu của con đều đến rồi, đang ở nhà chờ con đấy."
Chắc là chúc mừng cô đoạt giải quán quân.
"Con về ngay." Thịnh Hoàn Hoàn cầm di động đứng dậy đi ra ngoài, ra đến bên ngoài mới hỏi: “Anh Minh đâu?"
Đường Nguyên Minh đã nói đêm nay anh xuống bếp nên Thịnh Hoàn Hoàn đoán anh cũng có mặt, lúc đầu cô muốn nghe anh nói chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nếu cả nhà ông ngoại đã đến thì anh không thích hợp xuất hiện nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn không cho Đường Nguyên Minh cái anh muốn được nên không muốn dây dưa quá sâu với anh để tránh tạo thành hiểu lầm.
Tâm tình của Thịnh phu nhân rất tốt, giọng nói mang theo ý cười: “A Minh đang phụ mẹ đây, con mau trở về đi!"
Nói xong Thịnh phu nhân liền cúp máy.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, xem ra đã đến lúc nói chuyện rõ ràng với mẹ rồi!
Thịnh phu nhân còn không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám nói cho bà biết.
Thịnh phu nhân còn tràn đầy chờ mong Đường Nguyên Minh có thể trở thành con rể của mình, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh rất tốt với Hoàn Hoàn mà còn biết chiều lòng người và cực kỳ săn sóc chu đáo, tốt hơn Lăng Tiêu gấp trăm lần.
Nếu để Thịnh phu nhân chọn thì bà nhất định sẽ chọn Đường Nguyên Minh.
Bà hài lòng với Đường Nguyên Minh về mọi mặt, còn Lăng Tiêu thì trái ngược.
Chỉ nói đến chuyện nấu cơm thôi, Lăng Tiêu sẽ không vào bếp giúp bà.
Có người chồng không vào bếp đã làm Thịnh phu nhân rất đáng tiếc, cũng không thể lại tìm một đứa con rể như vậy được.
Theo Thịnh phu nhân thấy thì đàn ông không vào bếp vĩnh viễn không biết thông cảm cho sự vất vả ở nhà của phụ nữ.
Cho nên từ nhỏ Thịnh phu nhân đã dạy Thịnh Hoàn Hoàn, lấy chồng nhất định phải gả cho người biết làm ăn, đàn ông chu đáo như vậy mới biết cách sinh sống.
Điều này cũng khiến Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt có thiện cảm với đàn ông biết làm cơm.
Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi trở về Thịnh Gia, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt, khác với vẻ lạnh lẽo trước đó rất nhiều.
"Chị họ, chị trở về rồi." Em họ là Thịnh Chính Dương lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nhanh chóng chạy về hướng cô với vẻ mặt đầy kích động, trong giọng nói cũng mang theo sùng bái: “Mau ký tên cho em đi, với chụp tấm hình nữa, em đã nói với bạn trong lớp chị là chị họ của em, họ còn nghĩ em khoác lác."
Dù sao chỉ là học sinh cấp ba, hiện tại Thịnh Chính Dương coi Thịnh Hoàn Hoàn là thần tượng nên hận không thể viết hết lên mặt, cực kỳ bội phục người chị họ này.
Thịnh Đình Đình mặc toàn hàng hiệu nói với giọng điệu chanh chua: “Không phải chỉ là một trong hai quán quân thôi sao, nếu không phải Kim Thần giẫm phanh thì chị ta chỉ có thể là á quân, Thịnh Chính Dương, em có cần kích động như vậy không?"
"Vậy chị đi lấy giải á quân cho em xem thử đi." Thịnh Chính Dương lập tức đáp trả Thịnh Đình Đình một câu, sau đó thấp giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị ấy chỉ đố kị thôi, đừng để ý tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không so đo với Thịnh Đình Đình, chỉ cười cười với Thịnh Chính Dương: “Ký ở đâu?"
Thịnh Chính Dương đã chuẩn bị sẵn nên lập tức đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây bút mực màu đỏ rồi trực tiếp kéo góc áo ra: “Cứ ký ở đây đi chị."
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ước nguyện của cậu, còn chụp mấy bức ảnh chung với cậu.
"Khụ khụ!" Thịnh Tư Nguyên đi qua trước mặt họ rồi ho nhẹ hai tiếng, hạch đào trong tay cứ vang lên "Lách cách".
Thịnh Chính Dương ngẩng đầu: “Ông nội, ông cũng chụp chung đi!"
Sau đó cậu nói khẽ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông nội là fan của chị đó, ông rất kiêu ngạo."
"Lắm miệng." Thịnh Tư Nguyên vỗ đầu Thịnh Chính Dương một cái, nghiêm túc xuất hiện trong màn hình: “Nếu tụi cháu đều muốn thì ông đành chịu khó chụp hai tấm hình với tụi cháu!"
Ống kính "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên lộ ra hàm răng rõ ràng.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên giơ tay bày ra chữ V.
Lại "Răng rắc" một tiếng, Thịnh Tư Nguyên bắn tim...
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thán: Bình thường nhìn ông ngoại rất uy nghiêm, thì ra tâm tính trẻ con như vậy!
Chụp chừng mười tấm hình thì Thịnh Tư Nguyên mới dừng lại, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, trước khi đi ra còn không quên dặn dò Thịnh Chính Dương: “Nhớ gửi qua điện thoại của ông, không được thiếu tấm nào đó."
Thịnh Chính Dương cười nói: “Dạ, ông nội."
Trừ chị em Thịnh Chính Dương ra thì vợ chồng Thịnh Giai Minh cũng tới.
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước: “Cậu, mợ."
Mợ Hứa Hương Tuyết bày ra dáng vẻ trưởng bối, ăn nói chanh chua: “Mợ còn tưởng rằng cháu không nhìn thấy mọi người chứ!"
Bà ta còn ghi hận chuyện hai cửa hàng kia!
Thịnh Giai Minh thì cười nói: “Chúc mừng Hoàn Hoàn giành thưởng, nhà chúng ta chỉ có cháu là có tiền đồ nhất, đến đây, đây là món quà cậu tặng cho cháu, mở ra xem có thích hay không."
Nói xong, Thịnh Giai Minh đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Hứa Hương Tuyết lập tức nhìn lom lom, Thịnh Giai Minh không nói cho bà ta biết ông mua quà cho Thịnh Hoàn Hoàn.
"Cảm ơn cậu." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo.
Cô biết nhãn hiệu này, loại vòng tay đó có giá cả chừng tám chục ngàn.
Cô cầm lên rồi đeo nó vào cổ tay, nói với Thịnh Giai Minh: “Nhìn rất đẹp, cháu rất thích, cảm ơn cậu."
Cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn mảnh khảnh trắng nõn, mười ngón tay tinh tế nên đeo trang sức gì cũng rất đẹp mắt.
Thịnh Đình Đình lại chanh chua nói: “Ba thật hào phóng với chị họ, con còn chưa nhận được món quà nào hơn mười ngàn của ba, vừa ra tay đã tặng chị họ quà tám, chín chục ngàn, thật là khẳng khái, xem ra tiệm thuốc kiếm không ít tiền!"
"Đình Đình, con ăn nói cái gì vậy?" Thịnh Giai Minh bất mãn giọng điệu của Thịnh Đình Đình nên mắng cô ta một tiếng.
Ông mua cái vòng tay này cho Thịnh Hoàn Hoàn là cảm ơn mẹ con họ chăm sóc gia đình họ.
Thịnh Giai Âm mua một căn biệt thự ở Tây Thành nên họ vừa về nước đã có nhà ở, còn tìm cho họ hai cửa hàng ở khu vực không tệ, Thịnh Giai Minh đều ghi tạc những ân tình này trong lòng.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn giành thưởng, mà còn là giải cả nước, người làm cậu này đương nhiên phải tỏ ý.
"Ông hung hăng cái gì, bản thân làm ăn thua lỗ ở nước ngoài bao nhiêu tiền bộ không biết sao, vừa về đến đã vung tay quá trán, dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho ông tiêu xài."
Hứa Hương Tuyết đã quen làm chủ, Thịnh Giai Minh không nói với bà ta một tiếng đã mua vòng tay đắt như vậy cho Thịnh Hoàn Hoàn nên đương nhiên trong lòng bà ta không thoải mái.
Sau đó bà ta lại cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn à, tiệm thuốc vừa mở cửa làm ăn không được tốt, tiền của mọi người đều cầm đi nhập dược liệu, chỉ sợ cậu của cháu mua cái vòng tay này đã dùng hết tiền của mình, cháu phải nhớ kỹ cậu cháu tốt thế nào!"
Thịnh Giai Minh không vui răn dạy Hứa Hương Tuyết: “Bà nói chuyện này với Hoàn Hoàn làm gì."
"Không có gì đâu cậu." Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Thịnh Giai Minh rồi nhìn về phía Hứa Hương Tuyết và nói: “Yên tâm đi mợ, ai tốt với cháu trong lòng cháu biết rõ mà!"
Chương 467: Lăng Tiêu hỏi Đường Nguyên Minh nấu ăn như thế nào
Hứa Hương Tuyết như không nghe hiểu Thịnh Hoàn Hoàn nói gì mà gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cậu cháu chỉ biết làm việc không biết nói chuyện, mợ không nói thay ổng thì làm sao cháu hiểu được khổ tâm của ổng."
Lúc này bà ngoại Chúc Văn Bội ôm Tiểu Sam Sam đi xuống từ trên lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn tháo vòng tay ra rồi bảo người hầu cất giúp cô, sau đó cô đi lên phía trước chơi với đứa nhỏ: “Sam Sam, có nhớ chị không?"
"Ê a..."
Con bé đặc biệt thích người chị này nên thổi bong bóng về hướng cô, y y nha nha vung bàn tay nhỏ mập mạp lên.
Tiểu Sam Sam rất dễ nuôi, trắng trẻo mũm mĩm, còn rất thích chơi với người ta, đáng yêu không biết diễn tả nổi.
Chơi một hồi thì tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã ảm đạm xuống.
Nếu như đứa nhỏ trong bụng cô có thể ra đời thì sẽ giống cô nhiều hơn hay giống Lăng Tiêu nhiều hơn!
Có đáng yêu giống như Sam Sam hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Sam Sam, Thịnh Tư Nguyên lại âm thầm né tránh, thấp giọng nhắc nhở cô: “Cẩn thận trong bụng."
Tối hôm qua bụng Thịnh Hoàn Hoàn quặn đau ngất đi, trước đó lại chảy máu, thai đang bất ổn nên muốn giữ lại phải cẩn thận che chở.
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, lập tức thu tay lại: “Cháu vào bếp xem thử."
Cô đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh đang cắt hành.
Anh mặc áo sơ mi trắng, xoắn tay áo lên, bên hông còn buộc một cái tạp dề màu đen, trên đó có in hình cọng hành xanh xanh, anh đang cầm con dao sắc bén với vẻ mặt hết sức tập trung.
Người đàn ông ngày xưa cao ngạo tự phụ lúc này lại có vẻ rất yên bình.
Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ tới Lăng Tiêu. Nhớ tới lúc ở Lăng Phủ Lăng Tiêu đã từng xoắn ống tay áo, đeo tạp dề lên xuống bếp cho cô.
Vì sao nói khi người đàn ông làm việc và nấu cơm là mê người nhất, là bởi vì sự tập trung và yên tĩnh này.
Lúc đó Lăng Tiêu cũng dính đầy mùi khói lửa, vẻ lạnh lẽo ngày thường đã biến mất, không còn xa vời không thể chạm đến nữa.
Có lẽ lúc đó cô đã rung động trước hắn rồi.
"Ai nha, không phải cắt ngang như thế, phải cắt dọc ấy, cá chưng phải mảnh mới đẹp."
Giọng nói của Thịnh phu nhân truyền đến, bà vừa dạy vừa đi về hướng Đường Nguyên Minh: “Cháu tách từng cọng hành lá ra, chồng chúng lên nhau rồi cắt... Đúng, cứ như vậy, cắt nhỏ thêm một chút."
Đường Nguyên Minh xuất thân từ sĩ quan nên làm việc cẩn thận hơn người bình thường, rất nhanh đã làm Thịnh phu nhân hài lòng đến gật đầu: “Không sai, vừa mảnh vừa đều, cắt tốt hơn dì nhiều."
Thịnh Hoàn Hoàn tựa vào cạnh cửa, nhìn Đường Nguyên Minh mà nghĩ đến Lăng Tiêu, cô nhớ Lăng Tiêu cũng cắt khoai tây vừa mảnh vừa chỉnh tề, có thể thấy được kỹ thuật cắt tốt đến mức nào.
"Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, theo thói quen mà sai khiến: “Con đã về thì vào giúp một tay đi, thuận tiện dạy cho A Minh luôn."
Hình ảnh trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tan ra như bọt biển, cô trở về hiện thực, gợn sóng trong lòng cũng biến mất.
Sao cô lại nhớ đến Lăng Tiêu chứ?
Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ý cười trên khóe miệng rất mê người, trong mắt bắn ra tia sáng dịu dàng như nước: “Hoàn Hoàn sẽ không chê anh đần chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng cười nhẹ rồi đi về hướng Đường Nguyên Minh: “Anh luôn rất thông minh, cái gì cũng chỉ một chút là biết, tin chắc không bao lâu nữa anh có thể nấu chính rồi."
Cô nhìn chung quanh một lần, cầm một củ cà rốt và hai trái ớt xanh cho anh rồi nói: “Anh cắt mảnh đi."
Nói xong thì cô quay người đi giúp Thịnh phu nhân.
Đường Nguyên Minh không nói gì mà im lặng xử lý, không bao lâu sau giọng nói của anh lại vang lên trong phòng bếp: “Hoàn Hoàn, cắt xong rồi, em đến xem như vậy được chưa."
Nhanh như vậy?
Lông mi Thịnh Hoàn Hoàn run lên, đi về hướng anh rồi không khỏi lộ ra vẻ mặt bội phục: “... Rất tốt."
Quá đả kích người ta, kỹ thuật dùng dao của đàn ông đều tốt như vậy sao?
Sợi cà rốt của Đường Nguyên Minh cắt cũng ngang hàng với sợi khoai tây của Lăng Tiêu!
"Còn có gì muốn cắt không?" Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất tự hào.
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Không có."
Anh Minh cảm thấy vui chơi lắm sao, ghiền cắt rồi à!
…
Tập đoàn Lăng Thị
Hôm nay là cuối tuần mà còn qua giờ làm việc nên cả công ty trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Tiêu ngồi trước máy vi tính, bàn tay đặt trên con chuột nổi lên mấy mụn nước, làn da chung quanh đỏ cả lên.
Phùng Việt nhìn mụn nước trên mu bàn tay Lăng Tiêu mà trong lòng càng bất an: “Boss, hay đến bệnh viện một chuyến đi, nếu anh không muốn đi thì tôi bôi chút thuốc giúp anh được không?"
Phùng Việt không hiểu Lăng Tiêu đang suy nghĩ cái gì, bị phỏng nghiêm trọng như vậy mà lại không chịu bôi thuốc, chẳng lẽ không đau sao?
Đau, nóng rát.
Nhưng Lăng Tiêu không muốn để ý tới do không có tâm tình.
Qua thật lâu vẫn không được đáp lại, Phùng Việt chỉ có thể lui ra ngoài, vừa quay người thì đã nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Mấy giờ rồi?"
Phùng Việt vội quay người nói: “Vừa qua sáu giờ."
Cuối thu nên sắc trời bên ngoài lúc này đã bắt đầu tối.
Sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên trầm xuống, không đầu không đuôi nói một câu: “Nên ăn cơm."
Không biết Đường Nguyên Minh nấu ăn như thế nào?
Phùng Việt không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, anh ta tưởng hắn đói nên lập tức hỏi: “Boss muốn về phủ sao?"
Lăng Tiêu khẽ gật đầu: “Ừm, gọi điện thoại cho Bạch quản gia, rửa sạch phòng bếp, đêm nay tôi muốn đích thân xuống bếp."
Khóe miệng Phùng Việt giật giật một cái: “Nhưng tay anh..."
Lăng Tiêu không nhíu mày lấy một cái, bình thản ung dung nói: “Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại."
Chút vết thương nhỏ?
Mụn nước trên mu bàn tay đã sắp phình to đến nứt vỡ rồi!
Phùng Việt không dám nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy hôm nay Boss nhà mình quá khác thường.
Trên đường trở về, Phùng Việt nhịn không được nhìn Lăng Tiêu vài lần qua kính chiếu hậu, lông mày nhăn càng chặt hơn, có thể kẹp chết con ruồi.
Chỉ thấy Lăng Tiêu nâng bàn tay bị phỏng của mình lên nhìn thẳng vào, có lúc còn dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm lên trên đó, chơi quên cả trời đất.
Phùng Việt cảm thấy trời sắp sụp xuống: Làm sao bây giờ, Boss nhà mình bị trúng tà rồi...
Hơn nữa tình hình còn rất rất nghiêm trọng!
Phùng Việt tăng tốc độ, rất nhanh đã trở lại Lăng Phủ.
Vừa xuống xe Lăng Tiêu đã ném áo khoác cho Bạch quản gia rồi xoắn ống tay áo đi vào bếp.
Bạch quản gia muốn đi cùng giúp Lăng Tiêu một tay, lại bị Phùng Việt kéo qua một bên.
"Làm sao vậy?" Sắc mặt nặng nề của Phùng Việt làm Bạch quản gia giật nảy mình.
Phùng Việt nghiêm túc nắm chặt tay Bạch quản gia không buông: “Bạch quản gia, trong khoảng thời gian này trong lòng Boss phải chịu áp lực cực lớn, ông nhất định phải xem chừng anh ấy, nếu có khác thường gì thì ông nhất định phải lập tức cho tôi biết."
Bạch quản gia nghe xong thì trầm mặc mười mấy giây rồi bình tĩnh giơ tay lên sờ sờ trán Phùng Việt, sau đó khẽ cong ngón tay gõ một cái lên đó: “Tôi thấy người áp lực quá lớn là anh đó, đó là thiếu gia nhà tôi, anh cảm thấy có gì mà ngài ấy không chịu được?"
Phùng Việt che trán, đau đến ứa cả nước mắt, anh ta oan ức nói: “Bạch quản gia, tôi rất nghiêm túc đó, ông đi xem mu bàn tay Boss đi, bị phỏng đến nổi mụn nước luôn. Anh ấy không thoa thuốc cũng không đi bệnh viện, còn la hét muốn xuống bếp, ông cảm thấy bình thường không?"