-
Chương 468-470
Chương 468: Đừng tưởng rằng ăn bữa cơm là trở thành con rể của Thịnh gia
"Anh đừng đi, tôi vào xem thử."
Bạch quản gia chỉ vào Phùng Việt rồi ném áo khoác trên tay cho anh ta, sau đó quay người vội vàng đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lăng Tiêu vừa rửa sạch sát trùng tay xong, hiện tại đang đeo bao tay vào.
Bạch quản gia đi vào liền trông thấy vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu, mấy mụn nước kia đặc biệt lớn, phồng cả lên.
Chắc hắn sợ mụn nước vỡ ra nên mới đeo bao tay vào.
Bạch quản gia rất đau lòng, dù sao hắn cũng là người ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ngẫm nghĩ rồi đi lên trước: “Thiếu gia, nên xử lý mụn nước trên tay cậu một chút đi, cơm thì tối nay làm cũng không muộn."
Tay Lăng Tiêu ngừng tạm, không kéo bao tay lên nữa mà quay người lạnh giọng hỏi Bạch quản gia: “Vì sao nhất định phải xử lý ngay chứ?"
"..." Bạch quản gia bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mụn nước trên mu bàn tay tầm mười giây rồi lầm bầm nói: “Giữ lại trước đi!"
Sau đó hắn xua tay với Bạch quản gia: “Ông ra ngoài đi, tôi không cần giúp."
"Vâng." Bạch quản gia gật đầu lui ra ngoài.
Rất nhanh Bạch quản gia đang mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trước mặt Phùng Việt, nghiêm túc nói: “Đúng là rất khác thường."
Phùng Việt vỗ đùi, kích động nói luyên thuyên: “Đúng không, tôi đã nói anh ấy chịu áp lực quá lớn, mụn nước to như vậy không xử lý, chẳng lẽ muốn giữ lại ăn tết sao?"
Phùng Việt nghĩ cuối cùng Bạch quản gia đã hiểu sự buồn rầu của mình, ai ngờ Bạch quản gia lại lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi bình chân như vại mà nói: “Phùng Việt, chứng ám ảnh cưỡng chế của anh phải trị mới được."
"..." Phùng Việt cảm thấy tim mình bị đâm một đao: “Chẳng lẽ ông cảm thấy rất bình thường?"
Bạch quản gia trả lời: “Thiếu gia không xử lý vết thương thì nhất định có đạo lý của cậu ấy."
Phùng Việt bị hạ gục: “? ? ?"
Bạch quản gia thật là tự tin mù quáng với Boss mà?
Bạch quản gia kéo áo khoác của Lăng Tiêu khỏi tay Phùng Việt rồi lộ ra nụ cười tám cái răng với anh ta: “Phùng thư ký, đi thong thả, không tiễn."
Còn vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu từ đâu mà có thì Bạch quản gia không có quyền hỏi đến, Phùng Việt cũng không có khả năng nói ra.
Có một số thứ chỉ khi nào Lăng Tiêu đồng ý thì người khác mới biết được.
"Ông nội quản gia, có thể ăn cơm chưa ạ? Cháu đói." Lăng Tích ôm bụng, tội nghiệp nhìn Bạch quản gia.
Gần đây cô ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ngọt đến nóng trong người, không biết tiết chế nên tối hôm qua vừa bị đau răng, lão thái thái lập tức hung ác bảo Bạch quản gia lấy hết đồ ăn vặt của cô đi.
Sau lưng Lăng Tích, Lăng Thiên Vũ cắm hai tay vào túi quần mà lạnh lùng đi xuống lâu, sau lưng còn có một con Samoyed đi theo.
Bạch quản gia vội vàng nghênh đón hai tổ tông nhỏ: “Có ngay thôi, nếu tiểu thư đói thì ăn chút trái cây trước đi."
Lăng Thiên Vũ nhíu mày rồi ngồi bệt xuống ghế sa lon, hất cái chân nhỏ ngắn lên ôm Samoyed vào ngực, nheo mắt thong thả vuốt lông của nó.
Dáng vẻ biểu cảm này học chín phần từ Lăng Tiêu.
Bảy giờ, Thịnh gia đúng giờ mang thức ăn lên, cả bàn đồ ăn toả ra mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tám giờ, Lăng Phủ cũng ăn cơm, năm món một canh, mặc dù không phong phú bằng Thịnh gia, nhưng đặc biệt là rất tinh xảo, có đủ sắc, hương, vị.
Lăng lão thái thái vui khỏi phải nói, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi gửi vào nhóm khoe khoang, còn kích động nói với Lăng Tiêu: “Đã sớm nghe Bạch quản gia nói cháu biết nấu ăn, thì ra lại giỏi đến vậy, Tiêu Nhi quá ưu tú, thật là làm bà nội nở mặt nở mày."
Bao tay của Lăng Tiêu đã biến thành màu đen.
Lão thái thái chỉ lo gửi hình khoe khoang và nhìn bàn món ngon mà không để ý đến bao tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hài lòng nhìn tác phẩm của mình, kéo ghế ra ưu nhã ngồi xuống, hắn cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi mới nói với Lăng Tích đang nuốt nước miếng: “Ăn đi!"
"Cám ơn anh hai."
Lăng Tích đói muốn chết nên lập tức ăn ngấu nghiến.
Lăng Tiêu vươn bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên bàn, Lăng Tích giật mình, tốc độ lập tức chậm lại, ăn từng ngụm nhỏ rất thục nữ.
Tướng ăn của Lăng Thiên Vũ rất nhã nhặn, tốc độ lại không chậm.
Lăng lão thái thái vừa cầm đũa thì điện thoại đã "Leng keng leng keng" vang lên, hóa ra là Đường Lão Thái Thái phàn nàn trong nhóm: “Đại bảo bối nhà tôi vừa trưởng thành đã nhập ngũ, đi một cái đã mười năm, làm việc nhà còn không biết chứ đừng nói đến nấu cơm, chỉ sợ phải đợi kiếp sau."
Một lão thái thái khác cũng phàn nàn: “Cháu trai nhà tôi cũng thế, phòng bếp còn không chịu bước vào nữa, đâu giống Lăng Tiêu, kiếm tiền nấu ăn mọi thứ đều giỏi."
Đường Lão Thái Thái còn nói: “Lão thái bà Lăng gia, bà thật là ăn may mới nhặt được đứa cháu trai toàn năng như thế."
Lại có một lão thái thái hâm mộ nói: “Đúng đó..."
Mấy người trong nhóm là các lão thái thái thường chơi mạt chược chung, cả đám đều rất hâm mộ Lăng lão thái thái.
Lăng lão thái thái cực kỳ kiêu ngạo: “Tiêu Nhi nhà tôi thật ghê gớm, làm đồ ăn chẳng những đẹp mắt mà còn ăn ngon, hương vị ngang với năm sao đó."
"Lão thái bà Đường gia, tôi may lắm mới nhặt được đứa cháu trai vừa đẹp vừa biết kiếm tiền lại hiếu thuận, nó nghe nói tôi muốn ở lại ăn cơm nên đặc biệt chuẩn bị bàn này cho tôi."
"Đường Nguyên Minh nhà bà cũng không tệ, không biết thì học thôi, lần sau bảo nó nấu cho bà một bàn như vậy, cũng không biết có thể ăn hay không, ha ha..."
Lăng lão thái thái hết sức đắc ý.
Đường Lão Thái Thái tức nghiến răng: Hừ, có gì đáng tự hào, nói màu mè loè loẹt, còn không phải đã ly hôn sao.
Đường Lão Thái Thái ngẫm nghĩ rồi nói: “Đời tôi không có phúc khí này, cũng may đại bảo bối nhà tôi kiên định, nhân phẩm tốt mà đáng tin, lại còn chung thuỷ, nếu con gái nhà ai gả cho nó thì có phúc hưởng rồi."
"Ai da, lão thái bà Lăng gia, tôi quên nói với bà là hôm nay Hoàn Hoàn giành giải quán quân, đêm nay người của Thịnh gia chúc mừng ở nhà cho con bé, đại bảo bối nhà tôi sớm đã được Thịnh Giai Âm mời qua làm khách rồi."
Cái gì?
Lăng lão thái thái vốn còn rất đắc ý lập tức đen mặt, hung tợn trừng Lăng Tiêu một cái rồi bật hết hỏa lực: “Đó là do hai nhà các người quan hệ tốt, người ta chỉ khách sáo thôi."
Đừng tưởng rằng ăn một bữa cơm là thành con rể Thịnh gia, có bà ở đây thì cửa với cửa sổ đều không có.
Lăng lão thái thái lập tức tìm ra Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn rồi gửi ảnh chụp qua, cũng đặc biệt nói rõ: “Đều là Tiêu Nhi tự làm đó!"
Đường Lão Thái Thái không cam lòng yếu thế: “Thịnh Giai Âm chỉ mời có một mình đại bảo bối nhà tôi, khách sáo là kiểu đó được sao? Thịnh Giai Âm luôn rất thích Minh Nhi nhà tôi, nếu năm đó Minh Nhi không nhập ngũ thì nó và Hoàn Hoàn đã sớm kết hôn rồi."
Đâu đến phiên thằng cháu mặt liệt Lăng Tiêu nhà bà chứ.
Lăng lão thái thái lập tức nổi giận: “Bà cũng biết là nếu, đó là chưa chắc, tôi cho bà biết, đại bảo bối nhà bà không có duyên với Hoàn Hoàn, bảo nó đừng nhắm vào Hoàn Hoàn nữa, cẩn thận Tiêu Nhi nhà tôi đánh nó."
Đường Lão Thái Thái tức điên: “Bà bảo nó đến xem, minh nhi nhà tôi xuất thân từ quân đội, luyện mười năm rồi, tôi xem là ai đánh ai..."
Đám người: “..."
Hai bà già dở hơi trong nhóm chat này càng sống càng ấu trĩ.
Nhưng Đường Lão Thái Thái và Lăng lão thái thái luôn thích cãi nhau, các lão thái thái khác đều đã quen rồi, ngẫu nhiên còn thích châm ngòi thổi gió một cái.
Chương 469: Hoàn Hoàn, Lăng Hoa Thanh đáng sợ hơn em nghĩ nhiều
Lăng lão thái thái và Đường Lão Thái Thái cãi nhau, cuối cùng vui vẻ nhất là các lão thái thái trong nhóm, họ luôn thích xem hai bà già dở hơi này cãi nhau.
Mỗi lần cãi xong mà trong nhóm gọi lên một tiếng thì họ lại ngoan ngoãn đi với nhau, thật là một đôi oan gia vui nhộn mà.
Hai bà dở hơi cãi nhau, không ai cãi thắng được ai.
Lăng lão thái thái thở phì phì ném điện thoại sang một bên rồi hung tợn trừng Lăng Tiêu: “Đều tại cháu không biết cố gắng."
Làm mất đứa cháu dâu tốt của bà.
Lăng Tiêu không hiểu nổi, lập tức chau mày kiếm lại: Lão thái thái đang bị ảnh hậu nhập à?
Bạch quản gia cũng không hiểu ra sao, vừa rồi không phải lão thái thái còn rất kiêu ngạo sao, đây là bị ai đả kích?
Chẳng lẽ trong Hải Thành này còn có ai ưu tú hơn thiếu gia nhà ông sao?
Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn no không bao lâu, vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy mấy tấm hình Lăng lão thái thái gửi đến.
Năm món một canh, tinh xảo lại rất ngon miệng.
Lão thái thái còn đặc biệt nói rõ đây là một mình Lăng Tiêu nấu.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu xuống bếp thì nói thế nào cô cũng không tin những món ăn mê người trong hình là do Lăng Tiêu làm.
Lúc trưa Thịnh Hoàn Hoàn còn lo lắng cho Lăng Tiêu, lần trước hắn đi về từ chỗ Lăng Hoa Thanh thì sau lưng đã bị đánh đến máu thịt be bét, hiện tại xem ra hắn vẫn ổn.
Là hai ba con đạt thành nhận thức chung nào đó, hay là Lăng Tiêu thỏa hiệp rồi?
Dù sao Lăng Tiêu thương ba mình như vậy...
"Đây là ai nấu vậy, nhìn rất ngon miệng, nếu con thích thì mẹ đi học."
Thịnh phu nhân đột nhiên dựa sát tới, nhìn hình ảnh phóng to trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Gần đây con gầy quá, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ."
Thịnh Hoàn Hoàn vội để điện thoại xuống rồi cười cười với Thịnh phu nhân: “Đây là hình ảnh trên mạng thôi mẹ."
Cô không muốn để Thịnh phu nhân cảm thấy mình và Lăng Tiêu còn dây dưa.
Cũng may Thịnh phu nhân không hỏi nhiều.
Đường Nguyên Minh rất biết cách ăn nói, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên có ấn tượng không tệ với anh, tiếp theo còn chơi mấy bàn cờ tướng với anh.
Sau khi tiễn gia đình Thịnh Tư Nguyên trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng của Đường Nguyên Minh, bảo anh bật máy tính lên rồi gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt.
Không bao lâu sau, Đường Nguyên Minh tiến vào hệ thống theo dõi tập đoàn Thịnh Thế.
Đêm nay Chu Tín nhất định sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho Đường Nguyên Minh, dự án Đường Thị là do công ty hai nhà Đường, Thịnh liên thủ khai thác, anh có quyền được biết.
Chuẩn bị xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống một bên: “Hiện tại anh có thể nói chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến những chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh mà hồi sáng Đường Nguyên Minh không nói cho cô biết.
Đường Nguyên Minh quay ghế qua đối mặt với cô, lấy ra một phần tư liệu từ dưới bàn phím rồi đưa vào tay cô.
Không bao lâu sau, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Không có khả năng, làm sao ba em lại cùng An Lan..."
Có mấy câu Thịnh Hoàn Hoàn nói không nên lời.
Đường Nguyên Minh tỉnh táo giải thích: “Có hay không chỉ có bác trai và An Lan mới biết, nhưng Lăng Hoa Thanh cho rằng có, cho nên mới năm lần bảy lượt phái người đến ám sát bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận nổi khả năng này: “Em tin tưởng ba không phải loại người này, ba và An Lan là trong sạch."
"Vấn đề hiện tại là mặc kệ họ có trong sạch hay không thì Lăng Hoa Thanh cũng không bỏ qua cho bác trai, hiện tại còn có thêm em nữa."
Đường Nguyên Minh nói: “Lăng Hoa Thanh còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, ông ta muốn toàn bộ Thịnh Thế và mạng của hai ba con em, thậm chí cả Tiểu Sam Sam ông ta cũng không bỏ qua."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô mà dịu dàng trầm thấp nói: “Cho nên Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu ra, hắn sẽ là bùa đòi mạng em thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Nguyên Minh, sau đó trầm mặc thật lâu không nói gì nữa.
Thẳng đến máy tính truyền đến tiếng cảnh báo: “Bít..."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông lên trước, giọng nói mang theo chút kích động: “Có người lén tiến vào phòng thí nghiệm, xem ra con cá đã cắn câu."
Chỉ thấy một cái bóng đen đen đang đứng trong phòng thí nghiệm, mấy phút sau mang theo một cái tủ sắt đi ra.
Hệ thống an ninh của Thịnh Thế bị va chạm, người áo đen lập tức đập phá kính nhảy xuống từ cửa sổ.
Đó là cửa sổ lầu sáu mà người áo đen lại trực tiếp nhảy xuống.
Trần Anh Kiệt gọi video call tới, ống kính nhắm ra ngoài cửa sổ, thì ra khi người áo đen nhảy xuống đã treo móc ở khung cửa sổ, có thể nhìn ra thân thủ mạnh đến cỡ nào.
"Đi theo hắn." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch miệng.
Trần Anh Kiệt trả lời: “Yên tâm, không chạy thoát được."
Người áo đen cũng không biết họ sớm đã lắp định vị trong hòm sắt, còn nằm trong thứ mà họ muốn, trừ phi họ mở thứ đó ra, nếu không thể phát hiện được.
Mà toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế có người đuổi theo, có người sốt ruột, có người mắng chửi, nhưng báo cảnh sát thì vẫn phải báo.
Càng loạn thì Chu Tín sẽ càng tin đã trộm thành công.
Chu Tín càng không biết, trước khi người của ông ta đi vào thì Trần Anh Kiệt đã giả trang thành người áo đen mang một cái tủ sắt ra ngoài.
Chu Tín thông minh như vậy, trộm đồ ra ngoài chắc chắn sẽ không đặt ở nhà mình.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã có tin tức, tủ sắt được giấu ở đáy ao sen trong nhà Dương Lập.
"Chu Tín này thật là cáo già, giấu đồ ăn cắp ra ở trong nhà Dương Lập, dù xảy ra chuyện thì ông ta cũng phủi sạch mọi chuyện, để Dương Lập đi ngồi tù thay mình."
Thịnh Hoàn Hoàn nheo mắt lại bắn ra tia sắc lạnh, môi đỏ nhếch lên, trông lạnh lẽo mê người như một gốc hoa anh túc quyến rũ: “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị, ông ta muốn tách mình ra khỏi chuyện này à, nằm mơ."
Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong mắt Đường Nguyên Minh tràn đầy bất ngờ.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà anh quen thuộc, nhưng lại làm anh càng thưởng thức, càng say mê.
Anh vẫn cho là cô và anh không phải cùng một loại người, tới lúc này mới phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn có thể ngọt có thể muối, trong xương cốt cũng có mặt máu lạnh tàn bạo.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy càng làm Đường Nguyên Minh mê muội.
Đường Nguyên Minh thử hỏi thăm dò: “Em định làm gì? Giấu một cái rương khác vào nhà Chu Tín, sau đó dẫn cảnh sát đi bắt?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Như vậy quá hời cho ông ta, muốn làm thì phải làm lớn, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người."
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ lên với Đường Nguyên Minh: “Nếu cảnh sát tìm được tủ sắt trong nhà Chu Tín, nhưng đồ trong đó không thấy, đồng thời trong tài khoản cá nhân hải ngoại của Chu Tín có thêm một tỷ, anh nói xem dính đến số tiền khổng lồ như vậy thì ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Lúc này Đường Nguyên Minh đang cuồng nhiệt vì cô: “Hoàn Hoàn, bây giờ em là một thương nhân chân chính."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, sự hưng phấn vừa rồi đã bị cảm xúc phức tạp thay thế.
Lời nói của Đường Nguyên Minh đã nhắc nhở cô, cô đang dần dần đánh mất bản thân trong thương trường anh lừa tôi gạt, biến thành một người thủ đoạn cứng rắn, tâm địa lạnh lùng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy mình sai.
Bọn người Chu Tín không phải người lương thiện, họ tạo dựng tai nạn xe muốn Tống Chí Thượng mất mạng, họ tham ô tiền tài của công ty rồi tùy ý tiêu xài, họ muốn kéo cô xuống đài rồi khống chế toàn bộ Thịnh Thế.
Nếu như ngồi chờ chết thì người có kết cục bi thảm chính là cô.
Chương 470: Lăng Tiêu leo tường riết rồi nghiện rồi à?
Đường Nguyên Minh nghĩ rằng Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng kế hoạch thất bại nên cưng chiều cười khẽ và nói với cô: “Em yên tâm, nếu xảy ra ngoài ý muốn gì thì anh sẽ chấm dứt thay em."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự tin tin khác với người thường từ nụ cười khẽ của Đường Nguyên Minh, sự tự tin này chỉ xuất hiện trên người một người đàn ông đủ mạnh, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ từng nhìn thấy sự tự tin như vậy trên người Lăng Tiêu.
Kỳ thật ở một số phương diện, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu đều khó phân cao thấp.
Được người đàn ông như vậy bảo bọc, Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên rất an tâm, nhưng những chuyện trong quá khứ nói cho cô biết đừng mong dựa dẫm vào ai, chỉ khi nào bản thân mạnh lên thì mới thật sự an toàn.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, dùng giọng điệu tương tự nói với Đường Nguyên Minh: “Anh yên tâm, em sẽ không để kế hoạch này xảy ra bất trắc, dù có thất bại thì em cũng có thể kết thúc sạch sẽ."
Cô không còn là Thịnh Hoàn Hoàn của ba tháng trước, không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào nữa, cô chính là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, thật chói loá sáng ngời.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy khiến Đường Nguyên Minh kìm lòng không đậu muốn tới gần, nâng bàn tay mạnh mẽ về hướng mặt cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Hoàn Hoàn..."
Anh muốn sờ gương mặt tinh tế bóng loáng của cô, muốn mơn trớn trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện lúc Đường Nguyên Minh gọi tên cô, trong sự dịu dàng cuồng nhiệt còn mang theo một tia dục vọng, cô âm thầm né tránh: “Em phải đi mở họp video, bọn Chu Tín còn đang chờ nhìn em xấu mặt!"
Song lần này Đường Nguyên Minh lại không giữ dáng vẻ lịch thiệp nữa mà bỗng bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn từ phía sau, dang hai cánh tay ra ôm cô vào lòng.
Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, cần một chút an ủi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhào vào lồng ngực rắn chắc của Đường Nguyên Minh, sức lực quá lớn làm đầu óc cô hơi ngơ ra.
Đường Nguyên Minh đặt bàn tay lên vòng eo tinh tế mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu xuống mập mờ cọ lên trán cô: “Hoàn Hoàn, gả cho anh đi!"
Anh không muốn đợi nữa.
Cái hôn trộm lần trước đã làm anh nhớ mong nhiều ngày.
Vừa dứt lời, anh đã nâng mặt Thịnh Hoàn Hoàn lên rồi hôn xuống.
Vào thời khắc chạm môi, Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh táo lại rồi dùng hết sức lực đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh với nói: “anh Minh, xin anh tự trọng."
Môi Đường Nguyên Minh xẹt qua cánh môi hồng nhuận của Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đầy lạnh lùng xa cách, Đường Nguyên Minh khựng lại rồi lập tức tỉnh táo, sau đó trở lại thành quý ông tự phụ dịu dàng: “Thật xin lỗi Hoàn Hoàn, anh thất lễ rồi."
Cứ như người đàn ông cuồng nhiệt vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi rồi lạnh lẽo nói: “Anh Minh, anh nhìn tôi lớn lên, tôi chỉ coi anh là anh trai thôi, tôi hi vọng chuyện này không có lần sau nữa."
Lần này Đường Nguyên Minh lại không nhượng bộ: “Hoàn Hoàn, xưa nay anh không muốn làm anh trai mà là chồng của em. . ."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên che miệng lại rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Đường Nguyên Minh siết hai tay thành nắm đấm, ánh mắt lập tức lạnh xuống: Sao anh lại quên mất trong bụng cô còn có con của Lăng Tiêu.
Không biết là do nụ hôn vừa rồi của Đường Nguyên Minh hay là do phản ứng mang thai mà dạ dày Thịnh Hoàn Hoàn rất cồn cào, lập tức ghé vào bồn cầu liên tục nôn mửa.
Thật lâu sau cô mới dễ chịu một chút.
"Hoàn Hoàn, em không sao chứ?"
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt đi ra, Đường Nguyên Minh lo lắng hỏi, anh không thể để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra mình đã biết cô mang thai.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái với Đường Nguyên Minh: “Không sao, có thể là đêm nay ăn dầu mỡ nhiều quá thôi, em trở về phòng, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ em xử lý."
Lần này Đường Nguyên Minh không có lý do giữ cô lại nữa.
Lúc đi tới cửa, Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, anh nên trở về đi, bây giờ thân phận của em quá làm người khác chú ý, bị truyền thông phát hiện anh ở chỗ này thì sẽ ảnh hưởng không tốt với cả anh và em."
Nói xong cô cũng không nhìn sắc mặt Đường Nguyên Minh mà quay người mở cửa rời đi.
Đường Nguyên Minh trong phòng đứng tại chỗ hồi lâu rồi mới dựa người vào máy tính, bàn tay thon dài lấy một điếu thuốc ra rồi ngậm vào đôi môi xinh đẹp, sau đó châm lửa.
Trong sương khói, cặp mắt đen nhạy bén khôn khéo kia nhiễm đầy vẻ hung ác...
Thịnh Hoàn Hoàn mới đi ra khỏi phòng Đường Nguyên Minh thì điện thoại đã vang lên.
Lúc này đêm đã khuya nên người trong nhà đều đang ngủ, cả Thịnh gia cực kỳ yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua rồi lập tức nghe máy.
Không đợi cô hỏi thì đối phương đã nói nhanh: “Đại tiểu thư, Lăng Tiêu chui vào phòng của cô, chúng tôi đang đi qua."
Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị phục kích nên Trần Anh Kiệt đã lắp đặt hai cái camera giám sát trên ban công của cô.
Các vệ sĩ chưa từng gặp trường hợp này, nửa đêm leo tường vào, trông thấy có camera mà còn nghênh ngang đi tới, không thèm đeo cả cái khẩu trang.
Dù hắn là thủ phủ của Hải Thành cũng không thể phách lối như vậy?
Bộ nghĩ mình vô pháp vô thiên ở Hải Thành được sao!
Lúc họ nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, các vệ sĩ đang nhanh chóng chạy đến phòng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Không cần, các người lui ra đi, đừng kinh động đến mẹ và em gái tôi."
Đối phương giật mình: “Vâng."
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi cau mày lại.
Lăng Tiêu... Hắn tới làm gì nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào, mở đèn lên.
Lăng Tiêu mặc bộ đồ vest màu đen mà đưa lưng về phía cô, ngồi trên giường của cô.
Nếu không phải đã biết hắn đến thì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ sợ đến ứa mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao anh lại đến."
Trèo tường nghiện rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại rồi đi về hướng hắn.
Lăng Tiêu ngồi bên giường nhìn cô không nói lời nào, trên tay trái có đeo cái găng tay da màu đen, trên áo sơ mi còn cài đôi khuy áo bảo thạch lam kia.
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với Đường Nguyên Minh, đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: “Có chuyện gì cứ nói đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."
Cô vừa bật máy tính vừa chờ đợi Lăng Tiêu mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhíu chặt mày lại: “Nếu không có việc gì thì mời anh rời đi."
Hắn ở đây sẽ ảnh hưởng cô làm việc.
Lăng Tiêu cũng không nên xuất hiện ở đây.
Lăng Tiêu mím chặt môi mỏng, trên gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng muôn thuở, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Qua thật lâu vẫn không đợi được hắn mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời ánh mắt khỏi người hắn rồi nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình.
Cô cho là lúc này hắn leo tường đến tìm cô là đã đưa ra quyết định.
Nhưng nhìn hắn trầm mặc không nói gì như vậy, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên dâng lên mấy phần lạnh lẽo.
Cô nghĩ mình đã biết sự lựa chọn của hắn rồi!
"Anh đừng đi, tôi vào xem thử."
Bạch quản gia chỉ vào Phùng Việt rồi ném áo khoác trên tay cho anh ta, sau đó quay người vội vàng đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lăng Tiêu vừa rửa sạch sát trùng tay xong, hiện tại đang đeo bao tay vào.
Bạch quản gia đi vào liền trông thấy vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu, mấy mụn nước kia đặc biệt lớn, phồng cả lên.
Chắc hắn sợ mụn nước vỡ ra nên mới đeo bao tay vào.
Bạch quản gia rất đau lòng, dù sao hắn cũng là người ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ngẫm nghĩ rồi đi lên trước: “Thiếu gia, nên xử lý mụn nước trên tay cậu một chút đi, cơm thì tối nay làm cũng không muộn."
Tay Lăng Tiêu ngừng tạm, không kéo bao tay lên nữa mà quay người lạnh giọng hỏi Bạch quản gia: “Vì sao nhất định phải xử lý ngay chứ?"
"..." Bạch quản gia bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mụn nước trên mu bàn tay tầm mười giây rồi lầm bầm nói: “Giữ lại trước đi!"
Sau đó hắn xua tay với Bạch quản gia: “Ông ra ngoài đi, tôi không cần giúp."
"Vâng." Bạch quản gia gật đầu lui ra ngoài.
Rất nhanh Bạch quản gia đang mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trước mặt Phùng Việt, nghiêm túc nói: “Đúng là rất khác thường."
Phùng Việt vỗ đùi, kích động nói luyên thuyên: “Đúng không, tôi đã nói anh ấy chịu áp lực quá lớn, mụn nước to như vậy không xử lý, chẳng lẽ muốn giữ lại ăn tết sao?"
Phùng Việt nghĩ cuối cùng Bạch quản gia đã hiểu sự buồn rầu của mình, ai ngờ Bạch quản gia lại lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi bình chân như vại mà nói: “Phùng Việt, chứng ám ảnh cưỡng chế của anh phải trị mới được."
"..." Phùng Việt cảm thấy tim mình bị đâm một đao: “Chẳng lẽ ông cảm thấy rất bình thường?"
Bạch quản gia trả lời: “Thiếu gia không xử lý vết thương thì nhất định có đạo lý của cậu ấy."
Phùng Việt bị hạ gục: “? ? ?"
Bạch quản gia thật là tự tin mù quáng với Boss mà?
Bạch quản gia kéo áo khoác của Lăng Tiêu khỏi tay Phùng Việt rồi lộ ra nụ cười tám cái răng với anh ta: “Phùng thư ký, đi thong thả, không tiễn."
Còn vết thương trên mu bàn tay Lăng Tiêu từ đâu mà có thì Bạch quản gia không có quyền hỏi đến, Phùng Việt cũng không có khả năng nói ra.
Có một số thứ chỉ khi nào Lăng Tiêu đồng ý thì người khác mới biết được.
"Ông nội quản gia, có thể ăn cơm chưa ạ? Cháu đói." Lăng Tích ôm bụng, tội nghiệp nhìn Bạch quản gia.
Gần đây cô ăn quá nhiều đồ ăn vặt, ngọt đến nóng trong người, không biết tiết chế nên tối hôm qua vừa bị đau răng, lão thái thái lập tức hung ác bảo Bạch quản gia lấy hết đồ ăn vặt của cô đi.
Sau lưng Lăng Tích, Lăng Thiên Vũ cắm hai tay vào túi quần mà lạnh lùng đi xuống lâu, sau lưng còn có một con Samoyed đi theo.
Bạch quản gia vội vàng nghênh đón hai tổ tông nhỏ: “Có ngay thôi, nếu tiểu thư đói thì ăn chút trái cây trước đi."
Lăng Thiên Vũ nhíu mày rồi ngồi bệt xuống ghế sa lon, hất cái chân nhỏ ngắn lên ôm Samoyed vào ngực, nheo mắt thong thả vuốt lông của nó.
Dáng vẻ biểu cảm này học chín phần từ Lăng Tiêu.
Bảy giờ, Thịnh gia đúng giờ mang thức ăn lên, cả bàn đồ ăn toả ra mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tám giờ, Lăng Phủ cũng ăn cơm, năm món một canh, mặc dù không phong phú bằng Thịnh gia, nhưng đặc biệt là rất tinh xảo, có đủ sắc, hương, vị.
Lăng lão thái thái vui khỏi phải nói, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình rồi gửi vào nhóm khoe khoang, còn kích động nói với Lăng Tiêu: “Đã sớm nghe Bạch quản gia nói cháu biết nấu ăn, thì ra lại giỏi đến vậy, Tiêu Nhi quá ưu tú, thật là làm bà nội nở mặt nở mày."
Bao tay của Lăng Tiêu đã biến thành màu đen.
Lão thái thái chỉ lo gửi hình khoe khoang và nhìn bàn món ngon mà không để ý đến bao tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hài lòng nhìn tác phẩm của mình, kéo ghế ra ưu nhã ngồi xuống, hắn cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi mới nói với Lăng Tích đang nuốt nước miếng: “Ăn đi!"
"Cám ơn anh hai."
Lăng Tích đói muốn chết nên lập tức ăn ngấu nghiến.
Lăng Tiêu vươn bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên bàn, Lăng Tích giật mình, tốc độ lập tức chậm lại, ăn từng ngụm nhỏ rất thục nữ.
Tướng ăn của Lăng Thiên Vũ rất nhã nhặn, tốc độ lại không chậm.
Lăng lão thái thái vừa cầm đũa thì điện thoại đã "Leng keng leng keng" vang lên, hóa ra là Đường Lão Thái Thái phàn nàn trong nhóm: “Đại bảo bối nhà tôi vừa trưởng thành đã nhập ngũ, đi một cái đã mười năm, làm việc nhà còn không biết chứ đừng nói đến nấu cơm, chỉ sợ phải đợi kiếp sau."
Một lão thái thái khác cũng phàn nàn: “Cháu trai nhà tôi cũng thế, phòng bếp còn không chịu bước vào nữa, đâu giống Lăng Tiêu, kiếm tiền nấu ăn mọi thứ đều giỏi."
Đường Lão Thái Thái còn nói: “Lão thái bà Lăng gia, bà thật là ăn may mới nhặt được đứa cháu trai toàn năng như thế."
Lại có một lão thái thái hâm mộ nói: “Đúng đó..."
Mấy người trong nhóm là các lão thái thái thường chơi mạt chược chung, cả đám đều rất hâm mộ Lăng lão thái thái.
Lăng lão thái thái cực kỳ kiêu ngạo: “Tiêu Nhi nhà tôi thật ghê gớm, làm đồ ăn chẳng những đẹp mắt mà còn ăn ngon, hương vị ngang với năm sao đó."
"Lão thái bà Đường gia, tôi may lắm mới nhặt được đứa cháu trai vừa đẹp vừa biết kiếm tiền lại hiếu thuận, nó nghe nói tôi muốn ở lại ăn cơm nên đặc biệt chuẩn bị bàn này cho tôi."
"Đường Nguyên Minh nhà bà cũng không tệ, không biết thì học thôi, lần sau bảo nó nấu cho bà một bàn như vậy, cũng không biết có thể ăn hay không, ha ha..."
Lăng lão thái thái hết sức đắc ý.
Đường Lão Thái Thái tức nghiến răng: Hừ, có gì đáng tự hào, nói màu mè loè loẹt, còn không phải đã ly hôn sao.
Đường Lão Thái Thái ngẫm nghĩ rồi nói: “Đời tôi không có phúc khí này, cũng may đại bảo bối nhà tôi kiên định, nhân phẩm tốt mà đáng tin, lại còn chung thuỷ, nếu con gái nhà ai gả cho nó thì có phúc hưởng rồi."
"Ai da, lão thái bà Lăng gia, tôi quên nói với bà là hôm nay Hoàn Hoàn giành giải quán quân, đêm nay người của Thịnh gia chúc mừng ở nhà cho con bé, đại bảo bối nhà tôi sớm đã được Thịnh Giai Âm mời qua làm khách rồi."
Cái gì?
Lăng lão thái thái vốn còn rất đắc ý lập tức đen mặt, hung tợn trừng Lăng Tiêu một cái rồi bật hết hỏa lực: “Đó là do hai nhà các người quan hệ tốt, người ta chỉ khách sáo thôi."
Đừng tưởng rằng ăn một bữa cơm là thành con rể Thịnh gia, có bà ở đây thì cửa với cửa sổ đều không có.
Lăng lão thái thái lập tức tìm ra Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn rồi gửi ảnh chụp qua, cũng đặc biệt nói rõ: “Đều là Tiêu Nhi tự làm đó!"
Đường Lão Thái Thái không cam lòng yếu thế: “Thịnh Giai Âm chỉ mời có một mình đại bảo bối nhà tôi, khách sáo là kiểu đó được sao? Thịnh Giai Âm luôn rất thích Minh Nhi nhà tôi, nếu năm đó Minh Nhi không nhập ngũ thì nó và Hoàn Hoàn đã sớm kết hôn rồi."
Đâu đến phiên thằng cháu mặt liệt Lăng Tiêu nhà bà chứ.
Lăng lão thái thái lập tức nổi giận: “Bà cũng biết là nếu, đó là chưa chắc, tôi cho bà biết, đại bảo bối nhà bà không có duyên với Hoàn Hoàn, bảo nó đừng nhắm vào Hoàn Hoàn nữa, cẩn thận Tiêu Nhi nhà tôi đánh nó."
Đường Lão Thái Thái tức điên: “Bà bảo nó đến xem, minh nhi nhà tôi xuất thân từ quân đội, luyện mười năm rồi, tôi xem là ai đánh ai..."
Đám người: “..."
Hai bà già dở hơi trong nhóm chat này càng sống càng ấu trĩ.
Nhưng Đường Lão Thái Thái và Lăng lão thái thái luôn thích cãi nhau, các lão thái thái khác đều đã quen rồi, ngẫu nhiên còn thích châm ngòi thổi gió một cái.
Chương 469: Hoàn Hoàn, Lăng Hoa Thanh đáng sợ hơn em nghĩ nhiều
Lăng lão thái thái và Đường Lão Thái Thái cãi nhau, cuối cùng vui vẻ nhất là các lão thái thái trong nhóm, họ luôn thích xem hai bà già dở hơi này cãi nhau.
Mỗi lần cãi xong mà trong nhóm gọi lên một tiếng thì họ lại ngoan ngoãn đi với nhau, thật là một đôi oan gia vui nhộn mà.
Hai bà dở hơi cãi nhau, không ai cãi thắng được ai.
Lăng lão thái thái thở phì phì ném điện thoại sang một bên rồi hung tợn trừng Lăng Tiêu: “Đều tại cháu không biết cố gắng."
Làm mất đứa cháu dâu tốt của bà.
Lăng Tiêu không hiểu nổi, lập tức chau mày kiếm lại: Lão thái thái đang bị ảnh hậu nhập à?
Bạch quản gia cũng không hiểu ra sao, vừa rồi không phải lão thái thái còn rất kiêu ngạo sao, đây là bị ai đả kích?
Chẳng lẽ trong Hải Thành này còn có ai ưu tú hơn thiếu gia nhà ông sao?
Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn no không bao lâu, vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy mấy tấm hình Lăng lão thái thái gửi đến.
Năm món một canh, tinh xảo lại rất ngon miệng.
Lão thái thái còn đặc biệt nói rõ đây là một mình Lăng Tiêu nấu.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu xuống bếp thì nói thế nào cô cũng không tin những món ăn mê người trong hình là do Lăng Tiêu làm.
Lúc trưa Thịnh Hoàn Hoàn còn lo lắng cho Lăng Tiêu, lần trước hắn đi về từ chỗ Lăng Hoa Thanh thì sau lưng đã bị đánh đến máu thịt be bét, hiện tại xem ra hắn vẫn ổn.
Là hai ba con đạt thành nhận thức chung nào đó, hay là Lăng Tiêu thỏa hiệp rồi?
Dù sao Lăng Tiêu thương ba mình như vậy...
"Đây là ai nấu vậy, nhìn rất ngon miệng, nếu con thích thì mẹ đi học."
Thịnh phu nhân đột nhiên dựa sát tới, nhìn hình ảnh phóng to trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Gần đây con gầy quá, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ."
Thịnh Hoàn Hoàn vội để điện thoại xuống rồi cười cười với Thịnh phu nhân: “Đây là hình ảnh trên mạng thôi mẹ."
Cô không muốn để Thịnh phu nhân cảm thấy mình và Lăng Tiêu còn dây dưa.
Cũng may Thịnh phu nhân không hỏi nhiều.
Đường Nguyên Minh rất biết cách ăn nói, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên có ấn tượng không tệ với anh, tiếp theo còn chơi mấy bàn cờ tướng với anh.
Sau khi tiễn gia đình Thịnh Tư Nguyên trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng của Đường Nguyên Minh, bảo anh bật máy tính lên rồi gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt.
Không bao lâu sau, Đường Nguyên Minh tiến vào hệ thống theo dõi tập đoàn Thịnh Thế.
Đêm nay Chu Tín nhất định sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho Đường Nguyên Minh, dự án Đường Thị là do công ty hai nhà Đường, Thịnh liên thủ khai thác, anh có quyền được biết.
Chuẩn bị xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống một bên: “Hiện tại anh có thể nói chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến những chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh mà hồi sáng Đường Nguyên Minh không nói cho cô biết.
Đường Nguyên Minh quay ghế qua đối mặt với cô, lấy ra một phần tư liệu từ dưới bàn phím rồi đưa vào tay cô.
Không bao lâu sau, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Không có khả năng, làm sao ba em lại cùng An Lan..."
Có mấy câu Thịnh Hoàn Hoàn nói không nên lời.
Đường Nguyên Minh tỉnh táo giải thích: “Có hay không chỉ có bác trai và An Lan mới biết, nhưng Lăng Hoa Thanh cho rằng có, cho nên mới năm lần bảy lượt phái người đến ám sát bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận nổi khả năng này: “Em tin tưởng ba không phải loại người này, ba và An Lan là trong sạch."
"Vấn đề hiện tại là mặc kệ họ có trong sạch hay không thì Lăng Hoa Thanh cũng không bỏ qua cho bác trai, hiện tại còn có thêm em nữa."
Đường Nguyên Minh nói: “Lăng Hoa Thanh còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, ông ta muốn toàn bộ Thịnh Thế và mạng của hai ba con em, thậm chí cả Tiểu Sam Sam ông ta cũng không bỏ qua."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô mà dịu dàng trầm thấp nói: “Cho nên Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu ra, hắn sẽ là bùa đòi mạng em thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Nguyên Minh, sau đó trầm mặc thật lâu không nói gì nữa.
Thẳng đến máy tính truyền đến tiếng cảnh báo: “Bít..."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông lên trước, giọng nói mang theo chút kích động: “Có người lén tiến vào phòng thí nghiệm, xem ra con cá đã cắn câu."
Chỉ thấy một cái bóng đen đen đang đứng trong phòng thí nghiệm, mấy phút sau mang theo một cái tủ sắt đi ra.
Hệ thống an ninh của Thịnh Thế bị va chạm, người áo đen lập tức đập phá kính nhảy xuống từ cửa sổ.
Đó là cửa sổ lầu sáu mà người áo đen lại trực tiếp nhảy xuống.
Trần Anh Kiệt gọi video call tới, ống kính nhắm ra ngoài cửa sổ, thì ra khi người áo đen nhảy xuống đã treo móc ở khung cửa sổ, có thể nhìn ra thân thủ mạnh đến cỡ nào.
"Đi theo hắn." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch miệng.
Trần Anh Kiệt trả lời: “Yên tâm, không chạy thoát được."
Người áo đen cũng không biết họ sớm đã lắp định vị trong hòm sắt, còn nằm trong thứ mà họ muốn, trừ phi họ mở thứ đó ra, nếu không thể phát hiện được.
Mà toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế có người đuổi theo, có người sốt ruột, có người mắng chửi, nhưng báo cảnh sát thì vẫn phải báo.
Càng loạn thì Chu Tín sẽ càng tin đã trộm thành công.
Chu Tín càng không biết, trước khi người của ông ta đi vào thì Trần Anh Kiệt đã giả trang thành người áo đen mang một cái tủ sắt ra ngoài.
Chu Tín thông minh như vậy, trộm đồ ra ngoài chắc chắn sẽ không đặt ở nhà mình.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã có tin tức, tủ sắt được giấu ở đáy ao sen trong nhà Dương Lập.
"Chu Tín này thật là cáo già, giấu đồ ăn cắp ra ở trong nhà Dương Lập, dù xảy ra chuyện thì ông ta cũng phủi sạch mọi chuyện, để Dương Lập đi ngồi tù thay mình."
Thịnh Hoàn Hoàn nheo mắt lại bắn ra tia sắc lạnh, môi đỏ nhếch lên, trông lạnh lẽo mê người như một gốc hoa anh túc quyến rũ: “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị, ông ta muốn tách mình ra khỏi chuyện này à, nằm mơ."
Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong mắt Đường Nguyên Minh tràn đầy bất ngờ.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà anh quen thuộc, nhưng lại làm anh càng thưởng thức, càng say mê.
Anh vẫn cho là cô và anh không phải cùng một loại người, tới lúc này mới phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn có thể ngọt có thể muối, trong xương cốt cũng có mặt máu lạnh tàn bạo.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy càng làm Đường Nguyên Minh mê muội.
Đường Nguyên Minh thử hỏi thăm dò: “Em định làm gì? Giấu một cái rương khác vào nhà Chu Tín, sau đó dẫn cảnh sát đi bắt?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Như vậy quá hời cho ông ta, muốn làm thì phải làm lớn, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người."
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ lên với Đường Nguyên Minh: “Nếu cảnh sát tìm được tủ sắt trong nhà Chu Tín, nhưng đồ trong đó không thấy, đồng thời trong tài khoản cá nhân hải ngoại của Chu Tín có thêm một tỷ, anh nói xem dính đến số tiền khổng lồ như vậy thì ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Lúc này Đường Nguyên Minh đang cuồng nhiệt vì cô: “Hoàn Hoàn, bây giờ em là một thương nhân chân chính."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, sự hưng phấn vừa rồi đã bị cảm xúc phức tạp thay thế.
Lời nói của Đường Nguyên Minh đã nhắc nhở cô, cô đang dần dần đánh mất bản thân trong thương trường anh lừa tôi gạt, biến thành một người thủ đoạn cứng rắn, tâm địa lạnh lùng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy mình sai.
Bọn người Chu Tín không phải người lương thiện, họ tạo dựng tai nạn xe muốn Tống Chí Thượng mất mạng, họ tham ô tiền tài của công ty rồi tùy ý tiêu xài, họ muốn kéo cô xuống đài rồi khống chế toàn bộ Thịnh Thế.
Nếu như ngồi chờ chết thì người có kết cục bi thảm chính là cô.
Chương 470: Lăng Tiêu leo tường riết rồi nghiện rồi à?
Đường Nguyên Minh nghĩ rằng Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng kế hoạch thất bại nên cưng chiều cười khẽ và nói với cô: “Em yên tâm, nếu xảy ra ngoài ý muốn gì thì anh sẽ chấm dứt thay em."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự tin tin khác với người thường từ nụ cười khẽ của Đường Nguyên Minh, sự tự tin này chỉ xuất hiện trên người một người đàn ông đủ mạnh, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ từng nhìn thấy sự tự tin như vậy trên người Lăng Tiêu.
Kỳ thật ở một số phương diện, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu đều khó phân cao thấp.
Được người đàn ông như vậy bảo bọc, Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên rất an tâm, nhưng những chuyện trong quá khứ nói cho cô biết đừng mong dựa dẫm vào ai, chỉ khi nào bản thân mạnh lên thì mới thật sự an toàn.
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười, dùng giọng điệu tương tự nói với Đường Nguyên Minh: “Anh yên tâm, em sẽ không để kế hoạch này xảy ra bất trắc, dù có thất bại thì em cũng có thể kết thúc sạch sẽ."
Cô không còn là Thịnh Hoàn Hoàn của ba tháng trước, không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào nữa, cô chính là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn như vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, thật chói loá sáng ngời.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy khiến Đường Nguyên Minh kìm lòng không đậu muốn tới gần, nâng bàn tay mạnh mẽ về hướng mặt cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Hoàn Hoàn..."
Anh muốn sờ gương mặt tinh tế bóng loáng của cô, muốn mơn trớn trên đôi môi hồng nhuận mềm mại của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện lúc Đường Nguyên Minh gọi tên cô, trong sự dịu dàng cuồng nhiệt còn mang theo một tia dục vọng, cô âm thầm né tránh: “Em phải đi mở họp video, bọn Chu Tín còn đang chờ nhìn em xấu mặt!"
Song lần này Đường Nguyên Minh lại không giữ dáng vẻ lịch thiệp nữa mà bỗng bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn từ phía sau, dang hai cánh tay ra ôm cô vào lòng.
Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, cần một chút an ủi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhào vào lồng ngực rắn chắc của Đường Nguyên Minh, sức lực quá lớn làm đầu óc cô hơi ngơ ra.
Đường Nguyên Minh đặt bàn tay lên vòng eo tinh tế mềm mại của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu xuống mập mờ cọ lên trán cô: “Hoàn Hoàn, gả cho anh đi!"
Anh không muốn đợi nữa.
Cái hôn trộm lần trước đã làm anh nhớ mong nhiều ngày.
Vừa dứt lời, anh đã nâng mặt Thịnh Hoàn Hoàn lên rồi hôn xuống.
Vào thời khắc chạm môi, Thịnh Hoàn Hoàn đã tỉnh táo lại rồi dùng hết sức lực đẩy anh ra, lạnh lùng nhìn anh với nói: “anh Minh, xin anh tự trọng."
Môi Đường Nguyên Minh xẹt qua cánh môi hồng nhuận của Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức bị đẩy lui về phía sau mấy bước.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đầy lạnh lùng xa cách, Đường Nguyên Minh khựng lại rồi lập tức tỉnh táo, sau đó trở lại thành quý ông tự phụ dịu dàng: “Thật xin lỗi Hoàn Hoàn, anh thất lễ rồi."
Cứ như người đàn ông cuồng nhiệt vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi rồi lạnh lẽo nói: “Anh Minh, anh nhìn tôi lớn lên, tôi chỉ coi anh là anh trai thôi, tôi hi vọng chuyện này không có lần sau nữa."
Lần này Đường Nguyên Minh lại không nhượng bộ: “Hoàn Hoàn, xưa nay anh không muốn làm anh trai mà là chồng của em. . ."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên che miệng lại rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Đường Nguyên Minh siết hai tay thành nắm đấm, ánh mắt lập tức lạnh xuống: Sao anh lại quên mất trong bụng cô còn có con của Lăng Tiêu.
Không biết là do nụ hôn vừa rồi của Đường Nguyên Minh hay là do phản ứng mang thai mà dạ dày Thịnh Hoàn Hoàn rất cồn cào, lập tức ghé vào bồn cầu liên tục nôn mửa.
Thật lâu sau cô mới dễ chịu một chút.
"Hoàn Hoàn, em không sao chứ?"
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt đi ra, Đường Nguyên Minh lo lắng hỏi, anh không thể để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra mình đã biết cô mang thai.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái với Đường Nguyên Minh: “Không sao, có thể là đêm nay ăn dầu mỡ nhiều quá thôi, em trở về phòng, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ em xử lý."
Lần này Đường Nguyên Minh không có lý do giữ cô lại nữa.
Lúc đi tới cửa, Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, anh nên trở về đi, bây giờ thân phận của em quá làm người khác chú ý, bị truyền thông phát hiện anh ở chỗ này thì sẽ ảnh hưởng không tốt với cả anh và em."
Nói xong cô cũng không nhìn sắc mặt Đường Nguyên Minh mà quay người mở cửa rời đi.
Đường Nguyên Minh trong phòng đứng tại chỗ hồi lâu rồi mới dựa người vào máy tính, bàn tay thon dài lấy một điếu thuốc ra rồi ngậm vào đôi môi xinh đẹp, sau đó châm lửa.
Trong sương khói, cặp mắt đen nhạy bén khôn khéo kia nhiễm đầy vẻ hung ác...
Thịnh Hoàn Hoàn mới đi ra khỏi phòng Đường Nguyên Minh thì điện thoại đã vang lên.
Lúc này đêm đã khuya nên người trong nhà đều đang ngủ, cả Thịnh gia cực kỳ yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua rồi lập tức nghe máy.
Không đợi cô hỏi thì đối phương đã nói nhanh: “Đại tiểu thư, Lăng Tiêu chui vào phòng của cô, chúng tôi đang đi qua."
Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị phục kích nên Trần Anh Kiệt đã lắp đặt hai cái camera giám sát trên ban công của cô.
Các vệ sĩ chưa từng gặp trường hợp này, nửa đêm leo tường vào, trông thấy có camera mà còn nghênh ngang đi tới, không thèm đeo cả cái khẩu trang.
Dù hắn là thủ phủ của Hải Thành cũng không thể phách lối như vậy?
Bộ nghĩ mình vô pháp vô thiên ở Hải Thành được sao!
Lúc họ nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, các vệ sĩ đang nhanh chóng chạy đến phòng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Không cần, các người lui ra đi, đừng kinh động đến mẹ và em gái tôi."
Đối phương giật mình: “Vâng."
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi cau mày lại.
Lăng Tiêu... Hắn tới làm gì nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà đẩy cửa đi vào, mở đèn lên.
Lăng Tiêu mặc bộ đồ vest màu đen mà đưa lưng về phía cô, ngồi trên giường của cô.
Nếu không phải đã biết hắn đến thì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ sợ đến ứa mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao anh lại đến."
Trèo tường nghiện rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại rồi đi về hướng hắn.
Lăng Tiêu ngồi bên giường nhìn cô không nói lời nào, trên tay trái có đeo cái găng tay da màu đen, trên áo sơ mi còn cài đôi khuy áo bảo thạch lam kia.
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với Đường Nguyên Minh, đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: “Có chuyện gì cứ nói đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."
Cô vừa bật máy tính vừa chờ đợi Lăng Tiêu mở miệng, nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhíu chặt mày lại: “Nếu không có việc gì thì mời anh rời đi."
Hắn ở đây sẽ ảnh hưởng cô làm việc.
Lăng Tiêu cũng không nên xuất hiện ở đây.
Lăng Tiêu mím chặt môi mỏng, trên gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng muôn thuở, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Qua thật lâu vẫn không đợi được hắn mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời ánh mắt khỏi người hắn rồi nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình.
Cô cho là lúc này hắn leo tường đến tìm cô là đã đưa ra quyết định.
Nhưng nhìn hắn trầm mặc không nói gì như vậy, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên dâng lên mấy phần lạnh lẽo.
Cô nghĩ mình đã biết sự lựa chọn của hắn rồi!
Bình luận facebook