-
Chương 496-500
Chương 496: Làm giải phẫu sinh non cho cô
Lúc này bóng dáng của Văn Sâm xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của anh ta bị phần tóc mái cắt ngang thật dày che khuất, cả người lạnh lẽo như một bóng ma.
"Anh còn tới làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đôi môi khô nứt, máu tươi chảy ra từ vết rách làm gương mặt cô càng trở nên tái nhợt, yếu ớt mà ma mị.
Lưng Văn Sâm hơi khom xuống rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lao ra theo cô, Thịnh phu nhân lại chắn trước mặt hung thủ, tôi căn bản không có cơ hội nổ súng."
"Văn Sâm, tôi không trách anh."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn “Gương mặt say ngủ” yên bình của Thịnh phu nhân rồi đưa tay vuốt mái tóc bà, áp mặt lên vầng trán lạnh lẽo của bà: “Kẻ tôi trách là hung thủ, là người chủ mưu đứng phía sau hung thủ."
Văn Sâm giơ hai tay lên: “Thịnh tiểu thư, đây là thư Lăng Gia viết cho cô."
Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào mặt Thịnh phu nhân không nhúc nhích.
Cố Bắc Thành lòng như đao cắt, hận không thể thay Thịnh Hoàn Hoàn chịu đựng tất cả đau đớn.
Anh ấy đi đến trước mặt Văn Sâm, cầm lấy lá thư anh ta nâng trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó xoay người lại đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, anh cảm thấy em cần xem phong thư này."
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới từ từ ngẩng đầu.
Cố Bắc Thành đưa lá thư đó đến trước mặt cô: “Nếu như Lăng Tiêu không nói dối thì kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là Hà Song, anh ta nói nhất định sẽ cho em một câu trả lời."
Trên thư, Lăng Tiêu phân tích kỹ tình thế trước mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay hắn dựa theo ý của Lăng Hoa Thanh mà mang Vương Vận Thi về nhà gặp bà nội, ông ta sẽ không ngốc đến mức ra tay vào lúc này.
Dù ông ta muốn giết Thịnh Xán thì cũng sẽ đợi đến khi Lăng Tiêu cưới Vương Vận Thi cái đã.
Cuối cùng lá thư này viết: “Hoàn Hoàn, chờ tôi bắt được Hà Song thì chân tướng sẽ rõ ràng. Trước lúc đó em phải yêu quý bản thân mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tin lời người khác nói, nhất định phải tin tưởng tôi."
Xem xong lá thư này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ướt nhòe, nước mắt càng rơi càng nhanh, cô tựa đầu vào trán Thịnh phu nhân mà khóc rống nghẹn ngào.
Thịnh Bắc Thành xếp lá thư lại rồi giao cho Văn Sâm: “Nói cho Lăng Tổng, hi vọng anh ta mau chóng bắt được hung thủ, đừng để bác gái chết không nhắm mắt."
Văn Sâm gật đầu lui xuống, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám hỏi nhiều.
Từ nửa đêm đến sáng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ôm thi thể Thịnh phu nhân không buông tay, Chúc Văn Bội rất lo lắng: “Hoàn Hoàn tiếp tục như thế không được, con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi đâu."
Dưới tình huống này, Chúc Văn Bội lo Thịnh Hoàn Hoàn sẽ sinh non, trước đó cô đã có dấu hiệu sinh non rồi.
Thịnh Xán thành người thực vật, bây giờ Thịnh phu nhân lại bị hại, nếu Thịnh Hoàn Hoàn lại ngã xuống thì e là Thịnh gia sẽ đại loạn.
Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng dặn dò Chúc Văn Bội: “Bà đi đem kim châm tới cho tôi đi."
Sau một lát, Thịnh Tư Nguyên đi vào phòng rồi đau lòng sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nén bi thương, mẹ cháu trên trời cũng không muốn trông thấy cháu như vậy đâu."
Nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn đã sớm chảy khô, cô như không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Tư Nguyên mà dán mặt lên mặt Thịnh phu nhân, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Thịnh Tư Nguyên không còn cách nào nên lập tức đưa tay đâm một cây châm bạc vào sau cổ Thịnh Hoàn Hoàn rồi đỡ lấy cô vừa mềm nhũn ngã xuống trở về phòng ngủ.
Văn phòng tổng giám đốc Đường Thị.
Thân thể cao lớn của Đường Nguyên Minh đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, giày da mới tinh đạp lên tàn thuốc đầy đất, trong văn phòng to lớn có khói mù lượn lờ.
Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu!
Trên trán người đàn ông đứng trước bàn làm việc chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng ướt một mảng lớn, từng giây từng phút đều là dày vò.
Thật lâu sau mới nghe Đường Nguyên Minh nói: “Tôi không muốn cô ấy cảm thấy đau đớn."
Người đàn ông lau mồ hôi trán, cẩn thận giải thích: “Vậy không thể dùng thuốc, phải gây tê cho cô ấy, làm phẫu thuật phá thai không đau, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê cả quá trình giải phẫu, không có cảm giác đau."
Giọng nói của Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo: “Phẫu thuật có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ấy không?"
Người đàn ông thành thật trả lời: “So với uống thuốc phá thai thì phẫu thuật càng nhanh tổn thương sức khoẻ càng thấp, còn ảnh hưởng thì phải xem từng người, có người thể trạng không tốt sau khi sinh non rất khó mang thai lại, dù mang thai cũng sẽ không chịu nổi."
Người đàn ông cảm thấy không khí quanh người Đường Nguyên Minh bỗng lạnh đi nên vội tiếp tục nói: “Nhưng đây là số ít, người bình thường chỉ cần điều dưỡng tốt sau khi giải phẫu thì ảnh hưởng không lớn, có một số người làm phẫu thuật ba lần mà vẫn có thể mang thai, cho nên chúng tôi luôn đề nghị kiểm tra trước khi phẫu thuật."
Qua thật lâu Đường Nguyên Minh vẫn không nói gì, trên trán người đàn ông lại ứa mồ hôi.
Một lúc sau Đường Nguyên Minh mới phất tay với anh ta: “Ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo sớm cho các người, nhớ là tôi muốn nữ bác sĩ và y tá trưởng có kinh nghiệm nhất cả thành phố tới làm cuộc phẫu thuật này."
Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này."
Nói xong, ông ta vội xoay người rời đi, thực sự quá dọa người!
Người đàn ông đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh liền nhận được điện thoại của thủ hạ, Thịnh giai Âm trúng đạn qua đời, Lăng Tiêu đang lùng bắt Hà Song cả thành phố.
Đường Nguyên Minh nghe xong thì lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra Hà Song trước Lăng Tiêu."
Lúc này Hà Song đang trốn trong một căn nhà bị ngư dân vứt bỏ ở bờ biển, bà ta đang chờ thuyền đưa mình ra khỏi Hải Thành.
Nhưng đợi đến sau nửa đêm vẫn không nghe có thuyền chạy đến, một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa, Hà Song mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn kia của Đường Nguyên Minh.
Hà Song lập tức nâng súng trong tay lên, nhưng Đường Nguyên Minh lại nhanh hơn bà ta, anh tung một chân đá văng khẩu súng đi thật xa.
Hà Song không phản kháng nữa mà ngồi dưới đất nhìn Đường Nguyên Minh: “Cậu là con trai của Đường Thắng Văn?"
Hà Song không ngờ người đầu tiên tìm thấy mình lại là Đường Nguyên Minh.
Thân hình cao lớn của Đường Nguyên Minh gần như che khuất tất cả ánh sáng: “Làm giao dịch đi, thế nào?"
Hà Song cười cười: “Chúng ta có gì để giao dịch?"
Đường Nguyên Minh ngồi xuống một cái thùng lớn rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm nó trên đôi môi gợi cảm: “Không phải bà muốn Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù sao, chúng ta làm giao dịch."
"Cậu muốn tôi làm thế nào?" Hà Song hỏi.
"Cắn chết Lăng Hoa Thanh không hé miệng."
"Tôi có lợi ích gì?"
"Tôi sẽ cho bà được chết dứt khoát, không để bà rơi vào tay cha con Lăng Hoa Thanh."
Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói trắng, ngón tay thon dài gạt gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói với Hà Song: “Bà phải biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất của mình."
Hà Song chỉ trầm mặc một lát rồi chấp nhận: “Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần chết được thể diện."
Hà Song đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên biết rõ kết cục rơi vào tay ông ta sẽ như thế nào, ông ta nhất sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, quan trọng nhất là bà ta không muốn con tiện nhân An Lan kia toại nguyện.
Bà ta đã rơi vào tay Đường Nguyên Minh rồi thì trốn cũng không thoát, nhưng bà ta có thể lựa chọn một cái chết thể diện, đồng thời cũng làm cha con Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù, không cách nào giải quyết xung đột nữa.
Không phải Lăng Tiêu yêu Thịnh Hoàn Hoàn sao, vậy để hắn yêu cả đời mà không được, không uổng công bà ta mất mạng vì chuyện này.
Chương 497: Lăng Tiêu dẫn người xông vào
Đường Nguyên Minh vừa mang Hà Song đi thì Lăng Tiêu đã lập tức xuất hiện.
Lăng Tiêu vồ hụt nhìn dấu chân xung quanh, sắc mặt cực kỳ nặng nề: “Đi điều tra xem có phải Hà Song được người của Vô Song Thành mang đi không."
Vừa trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã nhận được tin tức phía người của Vô Song Thành còn đang tìm kiếm Hà Song.
Không phải Vô Song Thành thì sẽ là ai?
Biệt thự lưng chừng núi đã bị người của Lăng Tiêu bao vây, Lăng Tiêu biết lực lượng mà Lăng Hoa Thanh có khả năng điều động chỉ còn Vô Song Thành.
Thẳng đến hừng đông, Đường Nguyên Minh dẫn Hà Song đi đến Thịnh gia thì Lăng Tiêu mới biết thì ra kẻ mang Hà Song đi chính là Đường Nguyên Minh.
Anh ta muốn làm gì?
Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên có dự cảm xấu.
Biệt thự lưng chừng núi, sau nửa đêm Hà Vinh có đi tuần tra ngang qua dưới ban công của An Lan, lúc trời sắp sáng anh ta đã ném một tờ giấy ra ngoài tường.
Không bao lâu sau tờ giấy này đã đến tay Lăng Tiêu, hắn lập tức dẫn người đi đến Vô Song Thành.
...
Đêm này trôi qua quá nhanh, khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì trời đã sáng, mở mắt ra đã nhìn thấy Chúc Văn Bội ngồi bên giường, lão thái thái cả đêm không ngủ, đôi mắt đã khóc sưng húp lên, giống như đột nhiên già đi hơn mười tuổi.
"Bà ngoại?" Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy dụa ngồi dậy: “Mẹ... Cháu muốn gặp mẹ..."
"Hoàn Hoàn." Chúc Văn Bội lập tức ôm chặt lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, người chết không thể sống lại, cháu phải tỉnh táo lên, cái nhà này còn cần cháu, ba cháu và Sam Sam cũng cần cháu."
"Ba..." Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Thịnh Xán còn đang hôn mê thì cả người run lên, thân thể như mất đi nhiệt độ.
Cô siết chặt hai tay Chúc Văn Bội như một đứa trẻ làm sai mà bất lực hỏi: “Bà ngoại, mẹ mất là tại cháu, nếu ba tỉnh lại hỏi cháu muốn mẹ thì phải làm sao... Làm sao bây giờ?"
"Hoàn Hoàn, không phải lỗi của cháu." Chúc Văn Bội nhẫn tâm thét lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã tìm được Hà Song rồi, bây giờ đang ở dưới lầu, cháu cứ trách cứ bản thân thì chỉ làm hung thủ cười chê thôi."
"Tìm được Hà Song rồi?"
"Ừ."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức muốn xuống giường.
Chúc Văn Bội kéo cô lại rồi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu phải nhớ kỹ, mẹ cháu cản phát súng đó cho cháu là vì nó yêu cháu, chỉ khi nào cháu sống vui sướng hạnh phúc thì nó mới cảm thấy an ủi, nếu cháu cứ tự trách thì nó ở trên trời cũng không vui, hiểu không?"
Lúc này rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe lọt tai lời Chúc Văn Bội nói, cô cắn chặt môi, một lúc sau mới run rẩy hé miệng: “Bà ngoại, cháu hiểu rồi."
Lúc này Chúc Văn Bội mới buông cô ra, chải vuốt lại mái tóc xốc xếch của cô: “Những lúc thế này cháu càng phải tỉnh táo, đi xuống đó theo bà đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Chúc Văn Bội xuống lầu.
Lúc này Hà Song đang quỳ gối bên cạnh A Thành, xung quanh họ là Đường Nguyên Minh, Cố Bắc Thành, Thịnh Tư Nguyên đang đứng hoặc ngồi nhìn bà ta, ánh mắt mang đầy phẫn nộ và thù hận.
Chúc Văn Bội đi đến bên cạnh Thịnh Tư Nguyên rồi ngồi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh bà lạnh lùng nhìn Hà Song như đang xem một người chết.
Đường Nguyên Minh lạnh lùng hỏi Hà Song: “Nói đi, nói hết những chuyện đã xảy ra."
Hà Song chỉ giãy dụa một lát: “Chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho tôi nói là ông ta không muốn Thịnh Xán sống qua tối hôm qua, cho nên tôi đã phái A Thành đến Thịnh gia."
Những lời Hà Song nói không giống với lá thư của Lăng Tiêu.
Mặc dù Thịnh Hoàn Hoàn hận Lăng Hoa Thanh, nhưng cô không muốn bỏ qua bất kỳ kẻ nào liên quan đến chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Có chứng cớ gì chứng minh?"
Hà Song giải thích: “Lăng Hoa Thanh là ông chủ đứng phía sau Vô Song Thành, chúng tôi đều làm việc dựa theo mệnh lệnh của ông ta, không tin cô có thể đi thăm dò."
Lúc này Cố Bắc Thành nói một câu: “Theo tôi được biết, tối hôm qua người của Vô Song Thành cũng tìm kiếm bà khắp nơi, nếu bà làm theo lệnh của Lăng Hoa Thanh thì tại sao Vô Song Thành lại chó cắn chó?"
Hà Song ngẩn người, sau đó lập tức cười lạnh: “Nếu cậu không nói chuyện này thì đến bây giờ tôi còn không biết, tôi trốn là do Lăng Tiêu muốn bắt tôi, còn Lăng Hoa Thanh suy nghĩ thế nào thì chỉ có ông ta biết, có lẽ chỉ là phối hợp với Lăng Tiêu làm trò cho các người xem thì sao?"
Ý của bà ta là nói cha con Lăng Tiêu đang diễn trò.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đánh giá Hà Song với ánh mắt đặc biệt sắc bén, cũng may Hà Song là nhân vật hung ác, nếu không lúc này thật sự sẽ không giữ được bình tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại, trật tự rất rõ ràng: “Không phải bà nói bà là người của Lăng Hoa Thanh sao, sao lại bán đứng ông ta dễ dàng như vậy?"
Hà Song cười lạnh: “Chúng tôi chỉ làm việc vì tiền thôi, đâu có trung thành thật sự, tôi chỉ biết A Thành thất bại thì Lăng Hoa Thanh sẽ trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ bị các người bắt, dù tôi được thả trở về thì tôi cũng không có kết cục tốt."
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn càng sắc bén: “Trước đó bà nói không biết Lăng Hoa Thanh muốn bắt mình, hiện tại lại nói ông ta sẽ trách bà không hoàn thành nhiệm vụ, bà nói không thấy trước sau mâu thuẫn sao? Hay bà vốn đang nói láo?"
Cố Bắc Thành cũng ép sát: “Bà nói chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho mình, đưa điện thoại cho tôi, để tôi xem lịch sử trò chuyện của các người."
Hà Song lạnh lùng nói: “Đã xóa rồi, mấy cú điện thoại như vậy tôi giữ lại lịch sử trò chuyện làm gì?"
Sau đó bà ta tràn đầy khinh miệt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư, tôi không rõ vì sao cô lại cắn chặt tôi không thả? Là muốn giúp Lăng Hoa Thanh thoát tội sao, bởi vì ông ta là cha của Lăng Tiêu?"
Sắc mặt vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lập tức thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn lại cực kỳ bình tĩnh, cô mặt không cảm xúc nhìn Hà Song: “Tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ nào tham dự chuyện này, tôi cũng không bỏ qua cho Lăng Hoa Thanh, tôi càng không tha cho hung thủ hại chết mẹ tôi."
Cô không ngốc, lời nói của Hà Song trước sau mâu thuẫn, Cố Bắc Thành nói người của Vô Song Thành cũng đang truy bắt bà ta, vậy chỉ có một khả năng, chính là Hà Song phản bội Lăng Hoa Thanh.
Lúc này Trần Anh Kiệt đi vào từ bên ngoài, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu đang dẫn người xông vào, tôi không cản được."
Thịnh Hoàn Hoàn đảo mắt qua Đường Nguyên Minh rồi lạnh lẽo mở miệng: “Vậy để anh ta vào đi."
"Vâng." Trần Anh Kiệt quay người lao ra, không bao lâu sau Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Hà Song trông thấy Lăng Tiêu thì không cách nào che giấu được thù hận ngập trời dưới đáy mắt.
Sau khi Lăng Tiêu đi vào, ánh mắt hắn luôn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không quan tâm bất cứ ai trong phòng mà trong mắt chỉ có mình cô.
Thời khắc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt sưng vù, môi cũng tróc da, tiều tụy làm người ta đau lòng.
Thấy Lăng Tiêu càn rỡ dò xét Thịnh Hoàn Hoàn như thế, tay Đường Nguyên Minh âm thầm nắm chặt.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu siết chặt, dời mắt đi nhìn về hướng Hà Song quỳ trên mặt đất một lát rồi nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, Thịnh lão phu nhân."
Thịnh Tư Nguyên không cho Lăng Tiêu sắc mặt tốt, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu tới làm gì, ngại Thịnh gia không đủ loạn hay là muốn đến chế giễu?"
Chương 498: Trong tay trống rỗng, tim cũng hiu quạnh
Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Tôi tới cho mọi người một câu trả lời."
Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã đi đến Vô Song Thành một chuyến và tìm được một vài thứ trong văn phòng của Hà Song.
Lăng Tiêu nhận lấy một cái máy tính từ tay người đàn ông phía sau rồi lấy ra một cái bút máy màu lam từ trong túi.
Trông thấy cây bút trong tay Lăng Tiêu, Hà Song lập tức sợ hãi.
Đó là cây bút mà bà ta dùng mỗi ngày, Lăng Tiêu lấy nó tới làm gì?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lấy ra một vật từ cây bút, đó là cái máy nghe trộm cực nhỏ.
Sắc mặt Hà Song trắng xanh, chuyện này là thế nào, trong cây bút của bà ta có thêm cái máy nghe trộm này từ khi nào?
Lăng Tiêu nhìn Hà Song sắc mặt trắng bệch: “Chắc bà cũng không ngờ trong cây bút mình mang theo mỗi ngày lại giấu máy nghe trộm đúng không."
Lăng Hoa Thanh không tin bất kỳ ai nên đã lắp máy nghe trộm trong cây bút của Hà Song, tối hôm qua An Lan nghe thấy Lăng Hoa Thanh và thủ hạ của ông ta nhắc đến cây bút này nên đã nghĩ cách truyền tin cho Hà Vinh.
Đột nhiên, trong máy vi tính truyền ra một tiếng "Bịch", sau đó tiếng nói oán hận không cam lòng của Hà Song đã truyền ra từ máy vi tính:
"Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!"
“A Thành."
“Chị Song."
“Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?"
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này."
“Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi đi!"
Sau khi tiếng bước chân rời đi vang lên, giọng nói của Hà Song lại truyền vào tai mọi người: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu."
Mấy ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn cùng nhắm về phía Hà Song.
Hà Song sớm đã suy sụp ngồi bệt dưới đất, lúc này lại điên cuồng cười: “Ha ha... Ha ha ha... Nhị Gia, uổng cho tôi yêu ông cả đời, làm nhiều chuyện trái với lương tâm vì ông, kết quả cũng chẳng là cái thá gì... Chẳng là cái thá gì..."
Hà Song vẫn cho rằng mặc dù Lăng Hoa Thanh không yêu mình, nhưng ông ta tin tưởng mình nhất, bà ta là trợ thủ đắc lực khôn khéo tài giỏi nhất của ông ta.
Lại không ngờ rằng ông ta luôn đề phòng bà ta.
Lăng Tiêu khép máy tính lại rồi giao cho vệ sĩ phía sau, sau đó nhìn về phía vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn: “Mọi chuyện là như vậy, các người tùy ý xử trí hai người này."
Trước khi chưa điều tra rõ hung thủ, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể chém hung thủ ngàn dao, hiện tại hung thủ ngay ở trong mắt, cô lại cảm thấy không đáng, cô sợ giết loại người này làm bẩn tay mình.
Cô nhìn Hà Song đang nổi điên mà nói: “Tại sao lại liên lụy người vô tội vào ân oán giữa bà và Lăng Hoa Thanh?"
Hà Song cười ha ha ha mấy tiếng: “Người vô tội? Thịnh Hoàn Hoàn, tao thật thương hại mày, mày nghĩ tao không ra tay thì Lăng Hoa Thanh sẽ bỏ qua cho cha con mày sao? Mày quá ngây thơ, chỉ cần Lăng Hoa Thanh một ngày không chết thì Thịnh gia không bao giờ được an bình."
Sau đó Hà Song lại nhìn về phía Lăng Tiêu, trợn to đôi mắt đỏ ngầu như muốn lọt ra ngoài, giọng điệu oán hận kia như muốn lột da uống máu Lăng Tiêu.
"Còn có thằng tạp chủng do An Lan sinh ra, rõ ràng là tao mang thai con của Nhị Gia trước, Nhị Gia lại vì con tiện nhân là mẹ mày giết chết con tao." Hà Song tràn ngập oán hận, nhưng cũng rơi lệ đầy mặt: “Nó đã được năm tháng, sinh ra đã có tay có chân, tao chỉ có thể trơ mắt nhìn người hầu ném nó vào túi rác..."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến hình ảnh máu me đầm đìa kia thì dạ dày cuộn trào, cô không nhịn được mà lập tức bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội lo lắng nhìn Lăng Tiêu một cái rồi vội đuổi theo.
Thịnh Tư Nguyên cũng lo lắng liếc nhìn Lăng Tiêu, cũng may hắn trừ lo lắng ra thì không có phản ứng gì khác, ông không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hình ảnh Hà Song miêu tả thật sự quá tàn nhẫn, Lăng Tiêu không nghĩ theo hướng kia cũng không kỳ quái.
Dù sao khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, làm sao Lăng Tiêu biết khi ở nhà cũ đã bị Lăng lão thái thái đổi thuốc?
Thịnh Hoàn Hoàn không ăn uống gì, ghé vào bồn cầu nôn khan ra cả mật vàng...
Chúc Văn Bội cũng không dám nhiều lời mà nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi đỡ cô đi rửa mặt.
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy những lời nói cực kỳ ác độc cực kỳ khó nghe.
"Tao cho mày biết Lăng Tiêu, nếu tao là tiểu tam thì mẹ mày là con điếm ngàn người ôm vạn người cưỡi, năm đó phim sex nó quay có người đàn ông nào trong Hải Thành chưa từng xem?"
"Im ngay." Lăng Tiêu gầm thét.
Hà Song cười, cực kỳ ác độc nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Năm đó không phải mày cũng trốn trong tủ thưởng thức biểu diễn tại hiện trường sao?"
"Câm miệng."
Chỉ thấy Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trên mặt không còn chút máu, toàn thân hiện ra khí thế giết chóc, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tàn bạo: “Ngậm miệng, tôi bảo bà câm miệng."
Lăng Tiêu giơ chân lên, hung tợn đá vào bụng Hà Song hết cái này đến cái khác
Không ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến khi Hà Song nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng trào máu thì Thịnh Hoàn Hoàn mới quát bảo Lăng Tiêu ngưng lại: “Đủ rồi Lăng Tiêu, đừng để máu của bà ta làm bẩn giày của anh."
Nghe thấy tiếng nói này, lý trí của Lăng Tiêu mới hơi trở về.
Cách xa mấy mét, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn đầy bất lực và bi thương làm Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn nhiều, cô không thể thương hại cũng không thể tới gần hắn.
Lúc này chiếc điện thoại Thịnh Hoàn Hoàn để ở chỗ Cố Bắc Thành reo lên, Cố Bắc Thành tiến lên đưa điện thoại cho cô: “Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, cô có ấn tượng với dãy số trên đó, An Lan từng dùng nó để gọi cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại rồi đặt bên tai: “Lăng phu nhân."
"Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?"
"Mạng của Lăng Hoa Thanh." An Lan không chút do dự, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, tôi sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời, không chỉ người của thế hệ này mà còn có ân oán của đời trước, cứ để tôi đặt dấu chấm hết cho tất cả đi."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiếp tục hỏi nhiều: “Tôi không có ý kiến."
Ngay sau đó An Lan lại nói: “Cô đưa điện thoại cho Tiêu Nhi đi."
Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước về hướng Lăng Tiêu rồi đưa điện thoại cho hắn.
Tay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chạm vào nhau.
Sự bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn rất bất an.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự rút tay về rồi lui về sau một bước.
Hai mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu ảm đạm, trong tay trống rỗng, trái tim cũng hiu quạnh, cảm xúc xa lạ này làm người ta thật khó chịu, thật khó chịu!
Cổ họng hắn khẽ động mấy lần rồi từ từ để điện thoại lên tai.
An Lan dặn dò Lăng Tiêu: “Con trai, cho người mang Hà Song tới đây, người phụ nữ này nợ mẹ rất rất nhiều, mẹ cũng muốn đòi lại."
Chương 499: Lăng Tiêu, anh đi đi!
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu vung tay lên.
Người đứng phía sau Lăng Tiêu lập tức đi lên trước kéo Hà Song lên từ dưới đất rồi lập tức đi ra ngoài.
Cảm xúc của Hà Song triệt để sụp đổ, miệng liên tục gào thét: “Tao không đi, tao không đi... Tao thà để tụi mày giết, tao không muốn gặp An Lan... Tao không muốn..."
Hà Song có vẻ rất sợ hãi, một kẻ chết còn không sợ mà vì sao lại sợ gặp An Lan như thế?
Chỉ có bà ta biết được nguyên do trong đó.
Rất nhanh Hà Song đã bị người của Lăng Tiêu mang đi, A Thành còn nửa chết nửa sống nằm ở đó, chết không được nhưng cũng không động đậy.
Đại khái anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này, anh ta bị Hà Song lừa mà phản bội Lăng Hoa Thanh, kết cục của anh cũng không khá hơn Hà Song bao nhiêu.
Sau khi Hà Song bị mang đi, Thịnh gia trở về yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi nói: “Anh đi đi, tôi sẽ giao người trên mặt đất cho cảnh sát, điều tra như thế nào thì điều tra, điều tra ra ai cũng không vô tội."
A Thành làm việc cho Lăng Hoa Thanh, giao anh ta cho cảnh sát thì sẽ tra ra rất nhiều chuyện của Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn đang cho Lăng Tiêu thấy lập trường của mình.
Thịnh gia và Lăng Hoa Thanh không đội trời chung!
Lăng Tiêu đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến lạnh lùng, cảm thấy cô đứng trước mặt mình mà lại xa xôi đến mức không với tới.
"Tôi muốn vào dập đầu với bác gái." Lăng Tiêu nói.
"Không cần, mẹ tôi sẽ không muốn trông thấy anh." Thịnh Hoàn Hoàn từ chối không chút do dự: “Anh đi đi!"
Có lẽ đây là thời khắc bất lực nhất trong đời Lăng Tiêu, hắn có tài sản khổng lồ, có thực lực làm rung chuyển cả một thành phố, nhưng đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn thì hắn lại chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện mà Lăng Hoa Thanh làm ra không liên quan gì đến Lăng Tiêu, cũng đặc biệt cảm ơn lần trước hắn đã cứu Thịnh Xán một mạng, nhưng như Hà Song đã nói, chỉ cần Lăng Hoa Thanh không chết thì Thịnh gia sẽ không được an bình.
Mà cô sẽ không ngồi chờ chết, cô sẽ không tiếc mọi giá để phản kích, dưới tình huống này thì kết cục tốt nhất giữa cô và Lăng Tiêu chính là không gặp nhau nữa.
Cuối cùng Lăng Tiêu nói cái gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ, cô nhìn hắn xoay đi, dẫn người của mình rời khỏi Thịnh gia.
Rõ ràng hắn được vây quanh, rõ ràng được mọi người săn đón, nhưng bóng lưng cao lớn kia lại cô đơn bi thương như vậy.
Nhưng cô thương hại Lăng Tiêu thì ai thương hại cho cô?
Ai thương cho ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai thương cho mẹ cô lạnh lẽo nằm trên giường?
Tang lễ được cử hành dưới sự trợ giúp của Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành, vợ chồng Thịnh Giai Minh và bọn người Tống Chí Thượng cũng đến, nhưng không giúp đỡ được gì, tất cả đều do Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành chuẩn bị.
Địa điểm an táng Thịnh phu nhân nằm ngay chân núi phía sau biệt thự Thịnh gia, nơi đó trồng một mảnh hoa đào, hàng năm hoa nở đầy cả núi đồi, trông rất đẹp rất đẹp.
Ngày an táng có rất nhiều người đến.
Diệp Chính Lan chạy về từ nước ngoài, ông ấy đến cùng Diệp Sâm và Nam Tầm.
Đường Thắng Văn và Đường lão thái thái, Lăng lão thái thái mang theo Lăng Thiên Vũ, Mộ Tư ngồi lên xe lăn, Lý Hưng Hoài và người của đội xe Vũ Yến, Tướng Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm, những cao tầng của công ty, đám bạn nối khố Lăng Kha Trần Uy và bọn Kim Thần đều đến...
Dưới núi đứng đầy người, họ mặc áo đen cầm hoa trắng, từng người bước lên trước tưởng niệm.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm em gái đứng trước mộ, trên gương mặt trắng bệch đã khô ran, dưới mắt là quầng thâm đen kịt, môi cũng khô nứt tróc da, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều, mặt cũng hớp lại.
Dù cô không chảy nước mắt, nhưng lại khiến người ta lo lắng hơn cả nước mắt đầy mặt.
Mà Thịnh Sam Sam trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn đang gào khóc tan nát cõi lòng, khiến bầu không khí càng bi thương áp lực.
Thịnh phu nhân vẫn luôn dùng sữa mẹ nuôi nấng, hai ngày nay Sam Sam không có sữa mẹ, dùng sữa bình thì con bé không chịu bú, cứ khóc tìm mẹ.
Đáng tiếc... Con bé không còn mẹ nữa rồi!
Lăng Thiên Vũ nhìn đứa nhỏ khóc đỏ bừng cả mặt thì thật muốn đi lên nhét ngón tay vào miệng con bé, trước kia cậu và Lăng Tiêu từng tới Thịnh gia, biết chiêu này đặc biệt hữu hiệu với Tiểu Sam Sam.
Tang lễ kết thúc, khách khứa tan đi.
Lăng lão thái thái để Lăng Thiên Vũ lại, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn thăm Thịnh Xán xong thì cùng rời đi, Nam Tầm và Lăng Kha muốn ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn thì bị cô từ chối.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, hai ngày nay vất vả cho anh, anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Mặc dù hai ngày này Đường Nguyên Minh bận bịu tứ phía ở Thịnh gia, nhưng lại không rút ngắn khoảng cách với Thịnh Hoàn Hoàn chút nào, anh cảm thấy cô đang đẩy mình đi càng xa.
Mà nguyên nhân là do đâu thì Đường Nguyên Minh biết rõ trong lòng.
Chuyện của Hà Song bị anh biến khéo thành vụng, Thịnh Hoàn Hoàn đang hoài nghi anh!
Chuyện này làm Đường Nguyên Minh rất ảo não, là anh quá nóng vội, dù là ai đưa Hà Song đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nên là anh, cô không nghi anh thì nghi ai đây?
Mộ Tư và Đường Nguyên Minh lần lượt đi ra khỏi Thịnh gia.
Đường Nguyên Minh đi ra khỏi cổng Thịnh gia thì dừng bước, ánh mắt nhìn vào Mộ Tư: “Anh không nên xuất hiện ở đây."
Mộ Tư ngồi trên xe lăn nhưng khí thế lại không chút thua kém: “Đường tổng nói cho tôi nghe thử vì sao tôi không thể xuất hiện ở đây?"
"Những chuyện tốt anh làm cần tôi kể ra từng cái sao?" Đường Nguyên Minh đưa tay chỉ vào Thịnh gia, lạnh lùng nhếch miệng: “Hiện tại Thịnh Xán đang nằm trên giường, anh còn mặt mũi hỏi vì sao?"
Mộ Tư lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh, sự ôn hòa đã bị sắc bén thay thế: “Đường tổng phủi sạch hết mọi chuyện thật, Thịnh Xán như bây giờ cũng có một phần nguyên do từ anh, nếu Hoàn Hoàn biết những tính toán sau lưng của anh thì anh nói xem cô ấy càng hận tôi hay là càng thất vọng về anh?"
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Đường Nguyên Minh từ từ biến mất, tia sáng trong mắt càng sắc bén doạ người, anh bước từng bước về phía trước rồi vươn tay siết chặt lấy cổ Mộ Tư.
"Mộ tổng." Người của Mộ Tư lập tức vọt tới.
Người của Đường Nguyên Minh cũng bước tới trước mấy bước, hai bên hết sức căng thẳng.
Mộ Tư bị siết cổ đến mức sắc mặt tím lại, nhưng vẫn đưa tay ngăn cản người của mình: “Đừng gây sự ở... Thịnh gia..."
Lời nói của Mộ Tư cũng nhắc nhở Đường Nguyên Minh rằng nơi đây là ngoài cổng của Thịnh gia, nhưng anh không lập tức buông tay ra mà lạnh lẽo cảnh cáo Mộ Tư: “Nếu anh dám nói một chữ với Hoàn Hoàn thì tôi sẽ làm nửa người trên của anh liệt luôn đấy."
Cảnh cáo xong anh mới thu tay về, quay người bước lên chiếc Bugatti màu đen sau lưng.
Mộ Tư ho khan vài tiếng, nhìn Đường Nguyên Minh mang theo mấy chiếc xe rời đi, trong mắt không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng kiên định sắc bén.
Anh ta tuyệt đối không giao Hoàn Hoàn cho loại người như Đường Nguyên Minh.
Thịnh phu nhân bị sát hại qua đời, tang lễ được truyền thông tranh nhau đưa tin, những chiếc xe đậu ngoài Thịnh gia cũng tiến vào ống kính của giới truyền thông, họ còn chụp được không ít khuôn mặt quen thuộc đến tham gia tang lễ...
Đám cư dân mạng sợ hãi thán phục, nhìn hàng loạt những chiếc xe đắc tiền kia thì chắc một nửa phú hào ở Hải Thành đều đến rồi!
Đám cư dân mạng tinh mắt phát hiện Kim Thần và Đường Nguyên Minh, nhưng không trông thấy Lăng Tiêu.
Truyền thông đặc biệt nói rõ Lăng Tiêu không đến tham gia tang lễ.
Chương 500: Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt
Mà một tấm ảnh Cố Bắc Thành đỡ lấy Thịnh Hoàn Hoàn được đăng lên mạng, đám dân mạng không khỏi kinh hô, xem ra chúng ta đều lầm đối tượng rồi, Nhị thiếu gia Cố gia mới là chân ái của nữ thần!
Đêm đến, tiếng khóc của Thịnh Sam Sam không ngừng vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo Trần Anh Kiệt tìm một vú em đáng tin tới, người này còn rất trẻ, dáng vẻ cũng sạch sẽ thanh tú, nhưng con nít nhớ mùi nên vẫn làm ầm ĩ, sau đó do đói quá nên mới bú no rồi nằm ngủ.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng rất mỏi mệt, Thịnh Hoàn Hoàn chủ động đi sang ngồi rồi yên lặng nắm chặt tay họ, hai ngày này khổ cho họ.
Đôi mắt Chúc Văn Bội còn hơi đỏ, bà đưa tay ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, về sau cái nhà này phải dựa vào cháu, về sau làm chuyện gì cũng phải lấy cái nhà này làm trọng biết không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào lên tiếng: “Cháu biết rồi."
Chúc Văn Bội gật đầu rồi buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, giọng nói đột nhiên trở nên rất nặng nề: “Đứa bé này, cháu định làm thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc không nói, kỳ thật cô cũng không biết nên làm gì, dù sao đây cũng là một sinh mệnh nhỏ!
Thịnh Tư Nguyên than thở: “Không thể giữ lại nó, nghe lời mẹ cháu, bỏ nó đi!"
Chúc Văn Bội cũng nói: “Hoàn Hoàn, không phải ông bà muốn ép cháu, cháu xem tình hình hiện tại thì cháu và Lăng Tiêu còn có thể ở bên nhau sao?"
"Trước khi mẹ cháu xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cho bà, nó không đồng ý cháu giữ đứa nhỏ này lại, nó cũng không đồng ý cháu và Lăng Tiêu tái hợp. Nếu là trước đó thì bà sẽ bảo cháu thận trọng suy xét, nhưng hiện tại bà cũng không muốn đứa bé này ra đời."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cháu không ở bên cạnh Lăng Tiêu, tự cháu nuôi lớn đứa nhỏ, cùng lắm thì cháu không lấy chồng."
Ý cô là muốn sinh ra sao?
Thịnh Tư Nguyên lập tức giận dữ: “Làm bậy, năm nay cháu mới 22 tuổi, cháu muốn mẹ cháu chết không nhắm mắt sao?"
Câu nói này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, cô đau đến khóc không được.
"Ông hung dữ cái gì, không biết ăn nói hay sao?" Chúc Văn Bội trừng Thịnh Tư Nguyên một cái.
Thịnh Tư Nguyên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tiều tụy thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát buông tay mặc kệ.
Chúc Văn Bội vuốt lưng Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này một cái đầu nho nhỏ thò vào từ khe cửa, khi trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cậu lập tức sải bước chân nhỏ nhắn đi đến.
Chúc Văn Bội nhìn đứa bé giống Lăng Tiêu đến mấy phần này lại không chán ghét nổi, cậu mới ba bốn tuổi nên không hiểu cái gì cả.
"Hoàn Hoàn." Lăng Thiên Vũ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Đừng khổ sở."
Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt tái nhợt lên mà khàn khàn hỏi: “Sao con không về với bà cố?"
Lăng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn, ba cũng bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng giật giật khóe miệng với cậu, một giây sau lại nói: “Dì cho người đưa con về."
Hốc mắt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ lên, cắn môi tội nghiệp nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như cún con bị vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mềm lòng thì Chúc Văn Bội đã chịu thua trước: “Được rồi, nó muốn ở lại thì ở lại đi, dù gì chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì!"
Lăng Thiên Vũ không nói nhiều mà đi đến trước mặt Chúc Văn Bội kéo cánh tay bà, còn cọ cái đầu nhỏ vào tay bà.
Cậu bé không quên sứ mệnh Lăng Tiêu và Lăng lão thái thái nhắn nhủ, cậu phải cố gắng giành được thiện cảm của ông bà ngoại của Hoàn Hoàn.
Tim Chúc Văn Bội như muốn tan ra: “Ngoan, cháu an tâm ở lại đây đi!"
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cảm ơn bà cố."
Cuối cùng trên mặt Chúc Văn Bội cũng hiện ra ý cười: “Cái miệng nhỏ thật ngọt."
Lúc này tiếng khóc của Thịnh Sam Sam lại truyền tới, chắc là bị giật mình.
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cháu đi chăm sóc em gái."
Nói xong cậu lập tức chạy đi.
Chúc Văn Bội nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên Vũ biến mất ở ngoài cửa thì không khỏi cảm khái: “Nếu không xảy ra chuyện này thì bà ngoại sẽ không phản đối cháu và Lăng Tiêu ở bên nhau."
Nhưng sau đó bà lại nói: “Nếu như lúc trước cháu không quen biết Lăng Tiêu thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt dựa vào ghế sa lon: “Chuyện này không liên quan đến vấn đề cháu có biết Lăng Tiêu hay không mà là ân oán đời trước để lại. Bà ngoại, cháu nói như vậy không phải là thiên vị anh ấy, nhưng nếu không có Lăng Tiêu thì cháu và ba đã sớm bị giết rồi."
Nhưng bây giờ Lăng Hoa Thanh và một cái mạng nằm ngang giữa họ, cô biết mình nên lựa chọn như thế nào!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi thăm Sam Sam một lát."
Chúc Văn Bội không nói thêm nữa, có một số chuyện phải do cô tự suy nghĩ rõ ràng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần Sam Sam thức dậy đều sẽ khóc rống thật lâu, lúc này sao nhanh như vậy đã ngừng lại rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng nên lập tức bước nhanh hơn, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ ghé vào cái nôi, còn nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn của Sam Sam.
Sam Sam mút ngón tay nhỏ bé của cậu, mở to đôi mắt nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, cái miệng nhỏ hút rất hăng hái.
Hai ngày nay Thịnh Sam Sam khóc rất mệt mà còn ngủ không ngon, lúc này rất nhanh mí mắt đã rũ xuống...
Cảnh này làm người ta dở khóc dở cười, thì ra muốn dỗ Sam Sam ngủ chỉ cần một ngón tay!!!
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Lăng Thiên Vũ quay đầu lại rồi đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ giọng "Suỵt" một tiếng với cô.
Sau đó cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Sam Sam.
Tiểu Sam Sam đã ngủ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu, trong lòng Lăng Thiên Vũ đặc biệt buồn bực, sao mỗi lần gặp đều cảm thấy bé con này xinh đẹp lên vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi Lăng Thiên Vũ: “Con rất thích em gái sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ đỏ lên: “Dạ, đáng yêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Nếu là em trai thì sao?"
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ: “Đáng yêu là thích."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt."
Biệt thự lưng chừng núi
Sau khi Hà Song bị mang về biệt thự, An Lan không đi gặp bà ta, bà ta bị Lăng Hoa Thanh trực tiếp thẩm vấn.
Hai ngày sau An Lan mới nhìn thấy Hà Song bị chơi đùa không ra hình người.
An Lan toàn thân sạch sẽ, không hợp với nhà tù bẩn thỉu, càng hình thành chênh lệch rõ ràng với Hà Song máu me khắp người.
"Ha ha, rốt cục cũng đến." Hai mắt Hà Song xuyên qua mái tóc rối bời mà âm u trừng An Lan, đáy mắt hiện đầy oán hận.
Lăng Hoa Thanh mặc đồ vest sạch sẽ ngồi cách xa Hà Song mấy mét, ông ta không có ý định đi, ông ta rất hiếu kì vì sao An Lan nhất định phải gặp Hà Song.
Bà muốn mạng của Hà Song thì ông ta trực tiếp giải quyết không phải càng nhanh hơn sao?
"Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt." An Lan đi đến trước mặt Hà Song rồi nhìn xuống bà ta từ trên cao: “Hai ngày này tao luôn muốn tới thăm mày, muốn tâm sự chuyện năm đó với mày."
Hà Song cười lạnh: “Chúng ta có gì để nói?"
"Đương nhiên là có, mày nợ tao nhiều như vậy, chẳng lẽ tao không nên đòi lại từng cái sao?"
An Lan nhìn chậu than bên cạnh và cây sắt nung đỏ bừng trong đó, sau đó đưa tay cầm lấy nó...
Lúc này bóng dáng của Văn Sâm xuất hiện ở ngoài cửa, ánh mắt của anh ta bị phần tóc mái cắt ngang thật dày che khuất, cả người lạnh lẽo như một bóng ma.
"Anh còn tới làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đôi môi khô nứt, máu tươi chảy ra từ vết rách làm gương mặt cô càng trở nên tái nhợt, yếu ớt mà ma mị.
Lưng Văn Sâm hơi khom xuống rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo: “Thật xin lỗi, lúc ấy tôi lao ra theo cô, Thịnh phu nhân lại chắn trước mặt hung thủ, tôi căn bản không có cơ hội nổ súng."
"Văn Sâm, tôi không trách anh."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn “Gương mặt say ngủ” yên bình của Thịnh phu nhân rồi đưa tay vuốt mái tóc bà, áp mặt lên vầng trán lạnh lẽo của bà: “Kẻ tôi trách là hung thủ, là người chủ mưu đứng phía sau hung thủ."
Văn Sâm giơ hai tay lên: “Thịnh tiểu thư, đây là thư Lăng Gia viết cho cô."
Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào mặt Thịnh phu nhân không nhúc nhích.
Cố Bắc Thành lòng như đao cắt, hận không thể thay Thịnh Hoàn Hoàn chịu đựng tất cả đau đớn.
Anh ấy đi đến trước mặt Văn Sâm, cầm lấy lá thư anh ta nâng trong lòng bàn tay rồi mở ra, sau đó xoay người lại đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, anh cảm thấy em cần xem phong thư này."
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới từ từ ngẩng đầu.
Cố Bắc Thành đưa lá thư đó đến trước mặt cô: “Nếu như Lăng Tiêu không nói dối thì kẻ chủ mưu đứng phía sau chính là Hà Song, anh ta nói nhất định sẽ cho em một câu trả lời."
Trên thư, Lăng Tiêu phân tích kỹ tình thế trước mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, đêm nay hắn dựa theo ý của Lăng Hoa Thanh mà mang Vương Vận Thi về nhà gặp bà nội, ông ta sẽ không ngốc đến mức ra tay vào lúc này.
Dù ông ta muốn giết Thịnh Xán thì cũng sẽ đợi đến khi Lăng Tiêu cưới Vương Vận Thi cái đã.
Cuối cùng lá thư này viết: “Hoàn Hoàn, chờ tôi bắt được Hà Song thì chân tướng sẽ rõ ràng. Trước lúc đó em phải yêu quý bản thân mình, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tin lời người khác nói, nhất định phải tin tưởng tôi."
Xem xong lá thư này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ướt nhòe, nước mắt càng rơi càng nhanh, cô tựa đầu vào trán Thịnh phu nhân mà khóc rống nghẹn ngào.
Thịnh Bắc Thành xếp lá thư lại rồi giao cho Văn Sâm: “Nói cho Lăng Tổng, hi vọng anh ta mau chóng bắt được hung thủ, đừng để bác gái chết không nhắm mắt."
Văn Sâm gật đầu lui xuống, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không dám hỏi nhiều.
Từ nửa đêm đến sáng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ôm thi thể Thịnh phu nhân không buông tay, Chúc Văn Bội rất lo lắng: “Hoàn Hoàn tiếp tục như thế không được, con bé đang mang thai, nó sẽ không chịu nổi đâu."
Dưới tình huống này, Chúc Văn Bội lo Thịnh Hoàn Hoàn sẽ sinh non, trước đó cô đã có dấu hiệu sinh non rồi.
Thịnh Xán thành người thực vật, bây giờ Thịnh phu nhân lại bị hại, nếu Thịnh Hoàn Hoàn lại ngã xuống thì e là Thịnh gia sẽ đại loạn.
Thịnh Tư Nguyên trầm mặc một lát rồi nhỏ giọng dặn dò Chúc Văn Bội: “Bà đi đem kim châm tới cho tôi đi."
Sau một lát, Thịnh Tư Nguyên đi vào phòng rồi đau lòng sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nén bi thương, mẹ cháu trên trời cũng không muốn trông thấy cháu như vậy đâu."
Nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn đã sớm chảy khô, cô như không nghe thấy tiếng nói của Thịnh Tư Nguyên mà dán mặt lên mặt Thịnh phu nhân, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Thịnh Tư Nguyên không còn cách nào nên lập tức đưa tay đâm một cây châm bạc vào sau cổ Thịnh Hoàn Hoàn rồi đỡ lấy cô vừa mềm nhũn ngã xuống trở về phòng ngủ.
Văn phòng tổng giám đốc Đường Thị.
Thân thể cao lớn của Đường Nguyên Minh đứng trước cửa sổ sát đất, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, giày da mới tinh đạp lên tàn thuốc đầy đất, trong văn phòng to lớn có khói mù lượn lờ.
Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu!
Trên trán người đàn ông đứng trước bàn làm việc chảy đầy mồ hôi, phía sau lưng ướt một mảng lớn, từng giây từng phút đều là dày vò.
Thật lâu sau mới nghe Đường Nguyên Minh nói: “Tôi không muốn cô ấy cảm thấy đau đớn."
Người đàn ông lau mồ hôi trán, cẩn thận giải thích: “Vậy không thể dùng thuốc, phải gây tê cho cô ấy, làm phẫu thuật phá thai không đau, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê cả quá trình giải phẫu, không có cảm giác đau."
Giọng nói của Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo: “Phẫu thuật có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ấy không?"
Người đàn ông thành thật trả lời: “So với uống thuốc phá thai thì phẫu thuật càng nhanh tổn thương sức khoẻ càng thấp, còn ảnh hưởng thì phải xem từng người, có người thể trạng không tốt sau khi sinh non rất khó mang thai lại, dù mang thai cũng sẽ không chịu nổi."
Người đàn ông cảm thấy không khí quanh người Đường Nguyên Minh bỗng lạnh đi nên vội tiếp tục nói: “Nhưng đây là số ít, người bình thường chỉ cần điều dưỡng tốt sau khi giải phẫu thì ảnh hưởng không lớn, có một số người làm phẫu thuật ba lần mà vẫn có thể mang thai, cho nên chúng tôi luôn đề nghị kiểm tra trước khi phẫu thuật."
Qua thật lâu Đường Nguyên Minh vẫn không nói gì, trên trán người đàn ông lại ứa mồ hôi.
Một lúc sau Đường Nguyên Minh mới phất tay với anh ta: “Ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo sớm cho các người, nhớ là tôi muốn nữ bác sĩ và y tá trưởng có kinh nghiệm nhất cả thành phố tới làm cuộc phẫu thuật này."
Người đàn ông vội vàng gật đầu: “Đường tổng yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này."
Nói xong, ông ta vội xoay người rời đi, thực sự quá dọa người!
Người đàn ông đi chưa được bao lâu thì Đường Nguyên Minh liền nhận được điện thoại của thủ hạ, Thịnh giai Âm trúng đạn qua đời, Lăng Tiêu đang lùng bắt Hà Song cả thành phố.
Đường Nguyên Minh nghe xong thì lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra Hà Song trước Lăng Tiêu."
Lúc này Hà Song đang trốn trong một căn nhà bị ngư dân vứt bỏ ở bờ biển, bà ta đang chờ thuyền đưa mình ra khỏi Hải Thành.
Nhưng đợi đến sau nửa đêm vẫn không nghe có thuyền chạy đến, một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ khe cửa, Hà Song mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng anh tuấn kia của Đường Nguyên Minh.
Hà Song lập tức nâng súng trong tay lên, nhưng Đường Nguyên Minh lại nhanh hơn bà ta, anh tung một chân đá văng khẩu súng đi thật xa.
Hà Song không phản kháng nữa mà ngồi dưới đất nhìn Đường Nguyên Minh: “Cậu là con trai của Đường Thắng Văn?"
Hà Song không ngờ người đầu tiên tìm thấy mình lại là Đường Nguyên Minh.
Thân hình cao lớn của Đường Nguyên Minh gần như che khuất tất cả ánh sáng: “Làm giao dịch đi, thế nào?"
Hà Song cười cười: “Chúng ta có gì để giao dịch?"
Đường Nguyên Minh ngồi xuống một cái thùng lớn rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngậm nó trên đôi môi gợi cảm: “Không phải bà muốn Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù sao, chúng ta làm giao dịch."
"Cậu muốn tôi làm thế nào?" Hà Song hỏi.
"Cắn chết Lăng Hoa Thanh không hé miệng."
"Tôi có lợi ích gì?"
"Tôi sẽ cho bà được chết dứt khoát, không để bà rơi vào tay cha con Lăng Hoa Thanh."
Đường Nguyên Minh phun ra một ngụm khói trắng, ngón tay thon dài gạt gạt tàn thuốc, không nhanh không chậm nói với Hà Song: “Bà phải biết rằng đây là lựa chọn tốt nhất của mình."
Hà Song chỉ trầm mặc một lát rồi chấp nhận: “Được, tôi hứa với cậu, chỉ cần chết được thể diện."
Hà Song đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên biết rõ kết cục rơi vào tay ông ta sẽ như thế nào, ông ta nhất sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, quan trọng nhất là bà ta không muốn con tiện nhân An Lan kia toại nguyện.
Bà ta đã rơi vào tay Đường Nguyên Minh rồi thì trốn cũng không thoát, nhưng bà ta có thể lựa chọn một cái chết thể diện, đồng thời cũng làm cha con Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu trở mặt thành thù, không cách nào giải quyết xung đột nữa.
Không phải Lăng Tiêu yêu Thịnh Hoàn Hoàn sao, vậy để hắn yêu cả đời mà không được, không uổng công bà ta mất mạng vì chuyện này.
Chương 497: Lăng Tiêu dẫn người xông vào
Đường Nguyên Minh vừa mang Hà Song đi thì Lăng Tiêu đã lập tức xuất hiện.
Lăng Tiêu vồ hụt nhìn dấu chân xung quanh, sắc mặt cực kỳ nặng nề: “Đi điều tra xem có phải Hà Song được người của Vô Song Thành mang đi không."
Vừa trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã nhận được tin tức phía người của Vô Song Thành còn đang tìm kiếm Hà Song.
Không phải Vô Song Thành thì sẽ là ai?
Biệt thự lưng chừng núi đã bị người của Lăng Tiêu bao vây, Lăng Tiêu biết lực lượng mà Lăng Hoa Thanh có khả năng điều động chỉ còn Vô Song Thành.
Thẳng đến hừng đông, Đường Nguyên Minh dẫn Hà Song đi đến Thịnh gia thì Lăng Tiêu mới biết thì ra kẻ mang Hà Song đi chính là Đường Nguyên Minh.
Anh ta muốn làm gì?
Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên có dự cảm xấu.
Biệt thự lưng chừng núi, sau nửa đêm Hà Vinh có đi tuần tra ngang qua dưới ban công của An Lan, lúc trời sắp sáng anh ta đã ném một tờ giấy ra ngoài tường.
Không bao lâu sau tờ giấy này đã đến tay Lăng Tiêu, hắn lập tức dẫn người đi đến Vô Song Thành.
...
Đêm này trôi qua quá nhanh, khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì trời đã sáng, mở mắt ra đã nhìn thấy Chúc Văn Bội ngồi bên giường, lão thái thái cả đêm không ngủ, đôi mắt đã khóc sưng húp lên, giống như đột nhiên già đi hơn mười tuổi.
"Bà ngoại?" Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy dụa ngồi dậy: “Mẹ... Cháu muốn gặp mẹ..."
"Hoàn Hoàn." Chúc Văn Bội lập tức ôm chặt lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, người chết không thể sống lại, cháu phải tỉnh táo lên, cái nhà này còn cần cháu, ba cháu và Sam Sam cũng cần cháu."
"Ba..." Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Thịnh Xán còn đang hôn mê thì cả người run lên, thân thể như mất đi nhiệt độ.
Cô siết chặt hai tay Chúc Văn Bội như một đứa trẻ làm sai mà bất lực hỏi: “Bà ngoại, mẹ mất là tại cháu, nếu ba tỉnh lại hỏi cháu muốn mẹ thì phải làm sao... Làm sao bây giờ?"
"Hoàn Hoàn, không phải lỗi của cháu." Chúc Văn Bội nhẫn tâm thét lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã tìm được Hà Song rồi, bây giờ đang ở dưới lầu, cháu cứ trách cứ bản thân thì chỉ làm hung thủ cười chê thôi."
"Tìm được Hà Song rồi?"
"Ừ."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức muốn xuống giường.
Chúc Văn Bội kéo cô lại rồi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu phải nhớ kỹ, mẹ cháu cản phát súng đó cho cháu là vì nó yêu cháu, chỉ khi nào cháu sống vui sướng hạnh phúc thì nó mới cảm thấy an ủi, nếu cháu cứ tự trách thì nó ở trên trời cũng không vui, hiểu không?"
Lúc này rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe lọt tai lời Chúc Văn Bội nói, cô cắn chặt môi, một lúc sau mới run rẩy hé miệng: “Bà ngoại, cháu hiểu rồi."
Lúc này Chúc Văn Bội mới buông cô ra, chải vuốt lại mái tóc xốc xếch của cô: “Những lúc thế này cháu càng phải tỉnh táo, đi xuống đó theo bà đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Chúc Văn Bội xuống lầu.
Lúc này Hà Song đang quỳ gối bên cạnh A Thành, xung quanh họ là Đường Nguyên Minh, Cố Bắc Thành, Thịnh Tư Nguyên đang đứng hoặc ngồi nhìn bà ta, ánh mắt mang đầy phẫn nộ và thù hận.
Chúc Văn Bội đi đến bên cạnh Thịnh Tư Nguyên rồi ngồi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh bà lạnh lùng nhìn Hà Song như đang xem một người chết.
Đường Nguyên Minh lạnh lùng hỏi Hà Song: “Nói đi, nói hết những chuyện đã xảy ra."
Hà Song chỉ giãy dụa một lát: “Chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho tôi nói là ông ta không muốn Thịnh Xán sống qua tối hôm qua, cho nên tôi đã phái A Thành đến Thịnh gia."
Những lời Hà Song nói không giống với lá thư của Lăng Tiêu.
Mặc dù Thịnh Hoàn Hoàn hận Lăng Hoa Thanh, nhưng cô không muốn bỏ qua bất kỳ kẻ nào liên quan đến chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Có chứng cớ gì chứng minh?"
Hà Song giải thích: “Lăng Hoa Thanh là ông chủ đứng phía sau Vô Song Thành, chúng tôi đều làm việc dựa theo mệnh lệnh của ông ta, không tin cô có thể đi thăm dò."
Lúc này Cố Bắc Thành nói một câu: “Theo tôi được biết, tối hôm qua người của Vô Song Thành cũng tìm kiếm bà khắp nơi, nếu bà làm theo lệnh của Lăng Hoa Thanh thì tại sao Vô Song Thành lại chó cắn chó?"
Hà Song ngẩn người, sau đó lập tức cười lạnh: “Nếu cậu không nói chuyện này thì đến bây giờ tôi còn không biết, tôi trốn là do Lăng Tiêu muốn bắt tôi, còn Lăng Hoa Thanh suy nghĩ thế nào thì chỉ có ông ta biết, có lẽ chỉ là phối hợp với Lăng Tiêu làm trò cho các người xem thì sao?"
Ý của bà ta là nói cha con Lăng Tiêu đang diễn trò.
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đánh giá Hà Song với ánh mắt đặc biệt sắc bén, cũng may Hà Song là nhân vật hung ác, nếu không lúc này thật sự sẽ không giữ được bình tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại, trật tự rất rõ ràng: “Không phải bà nói bà là người của Lăng Hoa Thanh sao, sao lại bán đứng ông ta dễ dàng như vậy?"
Hà Song cười lạnh: “Chúng tôi chỉ làm việc vì tiền thôi, đâu có trung thành thật sự, tôi chỉ biết A Thành thất bại thì Lăng Hoa Thanh sẽ trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ bị các người bắt, dù tôi được thả trở về thì tôi cũng không có kết cục tốt."
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn càng sắc bén: “Trước đó bà nói không biết Lăng Hoa Thanh muốn bắt mình, hiện tại lại nói ông ta sẽ trách bà không hoàn thành nhiệm vụ, bà nói không thấy trước sau mâu thuẫn sao? Hay bà vốn đang nói láo?"
Cố Bắc Thành cũng ép sát: “Bà nói chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho mình, đưa điện thoại cho tôi, để tôi xem lịch sử trò chuyện của các người."
Hà Song lạnh lùng nói: “Đã xóa rồi, mấy cú điện thoại như vậy tôi giữ lại lịch sử trò chuyện làm gì?"
Sau đó bà ta tràn đầy khinh miệt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư, tôi không rõ vì sao cô lại cắn chặt tôi không thả? Là muốn giúp Lăng Hoa Thanh thoát tội sao, bởi vì ông ta là cha của Lăng Tiêu?"
Sắc mặt vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lập tức thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn lại cực kỳ bình tĩnh, cô mặt không cảm xúc nhìn Hà Song: “Tôi sẽ không bỏ qua cho kẻ nào tham dự chuyện này, tôi cũng không bỏ qua cho Lăng Hoa Thanh, tôi càng không tha cho hung thủ hại chết mẹ tôi."
Cô không ngốc, lời nói của Hà Song trước sau mâu thuẫn, Cố Bắc Thành nói người của Vô Song Thành cũng đang truy bắt bà ta, vậy chỉ có một khả năng, chính là Hà Song phản bội Lăng Hoa Thanh.
Lúc này Trần Anh Kiệt đi vào từ bên ngoài, sắc mặt nặng nề nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu đang dẫn người xông vào, tôi không cản được."
Thịnh Hoàn Hoàn đảo mắt qua Đường Nguyên Minh rồi lạnh lẽo mở miệng: “Vậy để anh ta vào đi."
"Vâng." Trần Anh Kiệt quay người lao ra, không bao lâu sau Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Hà Song trông thấy Lăng Tiêu thì không cách nào che giấu được thù hận ngập trời dưới đáy mắt.
Sau khi Lăng Tiêu đi vào, ánh mắt hắn luôn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không quan tâm bất cứ ai trong phòng mà trong mắt chỉ có mình cô.
Thời khắc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt sưng vù, môi cũng tróc da, tiều tụy làm người ta đau lòng.
Thấy Lăng Tiêu càn rỡ dò xét Thịnh Hoàn Hoàn như thế, tay Đường Nguyên Minh âm thầm nắm chặt.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lạnh lùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lăng Tiêu.
Trong lòng Lăng Tiêu siết chặt, dời mắt đi nhìn về hướng Hà Song quỳ trên mặt đất một lát rồi nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, Thịnh lão phu nhân."
Thịnh Tư Nguyên không cho Lăng Tiêu sắc mặt tốt, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu tới làm gì, ngại Thịnh gia không đủ loạn hay là muốn đến chế giễu?"
Chương 498: Trong tay trống rỗng, tim cũng hiu quạnh
Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Tôi tới cho mọi người một câu trả lời."
Trước khi đến đây, Lăng Tiêu đã đi đến Vô Song Thành một chuyến và tìm được một vài thứ trong văn phòng của Hà Song.
Lăng Tiêu nhận lấy một cái máy tính từ tay người đàn ông phía sau rồi lấy ra một cái bút máy màu lam từ trong túi.
Trông thấy cây bút trong tay Lăng Tiêu, Hà Song lập tức sợ hãi.
Đó là cây bút mà bà ta dùng mỗi ngày, Lăng Tiêu lấy nó tới làm gì?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lấy ra một vật từ cây bút, đó là cái máy nghe trộm cực nhỏ.
Sắc mặt Hà Song trắng xanh, chuyện này là thế nào, trong cây bút của bà ta có thêm cái máy nghe trộm này từ khi nào?
Lăng Tiêu nhìn Hà Song sắc mặt trắng bệch: “Chắc bà cũng không ngờ trong cây bút mình mang theo mỗi ngày lại giấu máy nghe trộm đúng không."
Lăng Hoa Thanh không tin bất kỳ ai nên đã lắp máy nghe trộm trong cây bút của Hà Song, tối hôm qua An Lan nghe thấy Lăng Hoa Thanh và thủ hạ của ông ta nhắc đến cây bút này nên đã nghĩ cách truyền tin cho Hà Vinh.
Đột nhiên, trong máy vi tính truyền ra một tiếng "Bịch", sau đó tiếng nói oán hận không cam lòng của Hà Song đã truyền ra từ máy vi tính:
"Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!"
“A Thành."
“Chị Song."
“Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?"
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này."
“Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi đi!"
Sau khi tiếng bước chân rời đi vang lên, giọng nói của Hà Song lại truyền vào tai mọi người: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu."
Mấy ánh mắt lạnh lẽo như tên bắn cùng nhắm về phía Hà Song.
Hà Song sớm đã suy sụp ngồi bệt dưới đất, lúc này lại điên cuồng cười: “Ha ha... Ha ha ha... Nhị Gia, uổng cho tôi yêu ông cả đời, làm nhiều chuyện trái với lương tâm vì ông, kết quả cũng chẳng là cái thá gì... Chẳng là cái thá gì..."
Hà Song vẫn cho rằng mặc dù Lăng Hoa Thanh không yêu mình, nhưng ông ta tin tưởng mình nhất, bà ta là trợ thủ đắc lực khôn khéo tài giỏi nhất của ông ta.
Lại không ngờ rằng ông ta luôn đề phòng bà ta.
Lăng Tiêu khép máy tính lại rồi giao cho vệ sĩ phía sau, sau đó nhìn về phía vợ chồng Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Hoàn Hoàn: “Mọi chuyện là như vậy, các người tùy ý xử trí hai người này."
Trước khi chưa điều tra rõ hung thủ, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể chém hung thủ ngàn dao, hiện tại hung thủ ngay ở trong mắt, cô lại cảm thấy không đáng, cô sợ giết loại người này làm bẩn tay mình.
Cô nhìn Hà Song đang nổi điên mà nói: “Tại sao lại liên lụy người vô tội vào ân oán giữa bà và Lăng Hoa Thanh?"
Hà Song cười ha ha ha mấy tiếng: “Người vô tội? Thịnh Hoàn Hoàn, tao thật thương hại mày, mày nghĩ tao không ra tay thì Lăng Hoa Thanh sẽ bỏ qua cho cha con mày sao? Mày quá ngây thơ, chỉ cần Lăng Hoa Thanh một ngày không chết thì Thịnh gia không bao giờ được an bình."
Sau đó Hà Song lại nhìn về phía Lăng Tiêu, trợn to đôi mắt đỏ ngầu như muốn lọt ra ngoài, giọng điệu oán hận kia như muốn lột da uống máu Lăng Tiêu.
"Còn có thằng tạp chủng do An Lan sinh ra, rõ ràng là tao mang thai con của Nhị Gia trước, Nhị Gia lại vì con tiện nhân là mẹ mày giết chết con tao." Hà Song tràn ngập oán hận, nhưng cũng rơi lệ đầy mặt: “Nó đã được năm tháng, sinh ra đã có tay có chân, tao chỉ có thể trơ mắt nhìn người hầu ném nó vào túi rác..."
"Ọe..." Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến hình ảnh máu me đầm đìa kia thì dạ dày cuộn trào, cô không nhịn được mà lập tức bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội lo lắng nhìn Lăng Tiêu một cái rồi vội đuổi theo.
Thịnh Tư Nguyên cũng lo lắng liếc nhìn Lăng Tiêu, cũng may hắn trừ lo lắng ra thì không có phản ứng gì khác, ông không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hình ảnh Hà Song miêu tả thật sự quá tàn nhẫn, Lăng Tiêu không nghĩ theo hướng kia cũng không kỳ quái.
Dù sao khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, làm sao Lăng Tiêu biết khi ở nhà cũ đã bị Lăng lão thái thái đổi thuốc?
Thịnh Hoàn Hoàn không ăn uống gì, ghé vào bồn cầu nôn khan ra cả mật vàng...
Chúc Văn Bội cũng không dám nhiều lời mà nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi đỡ cô đi rửa mặt.
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy những lời nói cực kỳ ác độc cực kỳ khó nghe.
"Tao cho mày biết Lăng Tiêu, nếu tao là tiểu tam thì mẹ mày là con điếm ngàn người ôm vạn người cưỡi, năm đó phim sex nó quay có người đàn ông nào trong Hải Thành chưa từng xem?"
"Im ngay." Lăng Tiêu gầm thét.
Hà Song cười, cực kỳ ác độc nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Năm đó không phải mày cũng trốn trong tủ thưởng thức biểu diễn tại hiện trường sao?"
"Câm miệng."
Chỉ thấy Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trên mặt không còn chút máu, toàn thân hiện ra khí thế giết chóc, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tàn bạo: “Ngậm miệng, tôi bảo bà câm miệng."
Lăng Tiêu giơ chân lên, hung tợn đá vào bụng Hà Song hết cái này đến cái khác
Không ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến khi Hà Song nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng trào máu thì Thịnh Hoàn Hoàn mới quát bảo Lăng Tiêu ngưng lại: “Đủ rồi Lăng Tiêu, đừng để máu của bà ta làm bẩn giày của anh."
Nghe thấy tiếng nói này, lý trí của Lăng Tiêu mới hơi trở về.
Cách xa mấy mét, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn đầy bất lực và bi thương làm Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn nhiều, cô không thể thương hại cũng không thể tới gần hắn.
Lúc này chiếc điện thoại Thịnh Hoàn Hoàn để ở chỗ Cố Bắc Thành reo lên, Cố Bắc Thành tiến lên đưa điện thoại cho cô: “Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, cô có ấn tượng với dãy số trên đó, An Lan từng dùng nó để gọi cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại rồi đặt bên tai: “Lăng phu nhân."
"Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?"
"Mạng của Lăng Hoa Thanh." An Lan không chút do dự, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, tôi sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời, không chỉ người của thế hệ này mà còn có ân oán của đời trước, cứ để tôi đặt dấu chấm hết cho tất cả đi."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiếp tục hỏi nhiều: “Tôi không có ý kiến."
Ngay sau đó An Lan lại nói: “Cô đưa điện thoại cho Tiêu Nhi đi."
Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước về hướng Lăng Tiêu rồi đưa điện thoại cho hắn.
Tay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn chạm vào nhau.
Sự bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn rất bất an.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự rút tay về rồi lui về sau một bước.
Hai mắt Lăng Tiêu đỏ ngầu ảm đạm, trong tay trống rỗng, trái tim cũng hiu quạnh, cảm xúc xa lạ này làm người ta thật khó chịu, thật khó chịu!
Cổ họng hắn khẽ động mấy lần rồi từ từ để điện thoại lên tai.
An Lan dặn dò Lăng Tiêu: “Con trai, cho người mang Hà Song tới đây, người phụ nữ này nợ mẹ rất rất nhiều, mẹ cũng muốn đòi lại."
Chương 499: Lăng Tiêu, anh đi đi!
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu vung tay lên.
Người đứng phía sau Lăng Tiêu lập tức đi lên trước kéo Hà Song lên từ dưới đất rồi lập tức đi ra ngoài.
Cảm xúc của Hà Song triệt để sụp đổ, miệng liên tục gào thét: “Tao không đi, tao không đi... Tao thà để tụi mày giết, tao không muốn gặp An Lan... Tao không muốn..."
Hà Song có vẻ rất sợ hãi, một kẻ chết còn không sợ mà vì sao lại sợ gặp An Lan như thế?
Chỉ có bà ta biết được nguyên do trong đó.
Rất nhanh Hà Song đã bị người của Lăng Tiêu mang đi, A Thành còn nửa chết nửa sống nằm ở đó, chết không được nhưng cũng không động đậy.
Đại khái anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng này, anh ta bị Hà Song lừa mà phản bội Lăng Hoa Thanh, kết cục của anh cũng không khá hơn Hà Song bao nhiêu.
Sau khi Hà Song bị mang đi, Thịnh gia trở về yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi nói: “Anh đi đi, tôi sẽ giao người trên mặt đất cho cảnh sát, điều tra như thế nào thì điều tra, điều tra ra ai cũng không vô tội."
A Thành làm việc cho Lăng Hoa Thanh, giao anh ta cho cảnh sát thì sẽ tra ra rất nhiều chuyện của Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn đang cho Lăng Tiêu thấy lập trường của mình.
Thịnh gia và Lăng Hoa Thanh không đội trời chung!
Lăng Tiêu đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh đến lạnh lùng, cảm thấy cô đứng trước mặt mình mà lại xa xôi đến mức không với tới.
"Tôi muốn vào dập đầu với bác gái." Lăng Tiêu nói.
"Không cần, mẹ tôi sẽ không muốn trông thấy anh." Thịnh Hoàn Hoàn từ chối không chút do dự: “Anh đi đi!"
Có lẽ đây là thời khắc bất lực nhất trong đời Lăng Tiêu, hắn có tài sản khổng lồ, có thực lực làm rung chuyển cả một thành phố, nhưng đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn thì hắn lại chân tay luống cuống, không biết phải làm sao.
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện mà Lăng Hoa Thanh làm ra không liên quan gì đến Lăng Tiêu, cũng đặc biệt cảm ơn lần trước hắn đã cứu Thịnh Xán một mạng, nhưng như Hà Song đã nói, chỉ cần Lăng Hoa Thanh không chết thì Thịnh gia sẽ không được an bình.
Mà cô sẽ không ngồi chờ chết, cô sẽ không tiếc mọi giá để phản kích, dưới tình huống này thì kết cục tốt nhất giữa cô và Lăng Tiêu chính là không gặp nhau nữa.
Cuối cùng Lăng Tiêu nói cái gì đó, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không nghe rõ, cô nhìn hắn xoay đi, dẫn người của mình rời khỏi Thịnh gia.
Rõ ràng hắn được vây quanh, rõ ràng được mọi người săn đón, nhưng bóng lưng cao lớn kia lại cô đơn bi thương như vậy.
Nhưng cô thương hại Lăng Tiêu thì ai thương hại cho cô?
Ai thương cho ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai thương cho mẹ cô lạnh lẽo nằm trên giường?
Tang lễ được cử hành dưới sự trợ giúp của Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành, vợ chồng Thịnh Giai Minh và bọn người Tống Chí Thượng cũng đến, nhưng không giúp đỡ được gì, tất cả đều do Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành chuẩn bị.
Địa điểm an táng Thịnh phu nhân nằm ngay chân núi phía sau biệt thự Thịnh gia, nơi đó trồng một mảnh hoa đào, hàng năm hoa nở đầy cả núi đồi, trông rất đẹp rất đẹp.
Ngày an táng có rất nhiều người đến.
Diệp Chính Lan chạy về từ nước ngoài, ông ấy đến cùng Diệp Sâm và Nam Tầm.
Đường Thắng Văn và Đường lão thái thái, Lăng lão thái thái mang theo Lăng Thiên Vũ, Mộ Tư ngồi lên xe lăn, Lý Hưng Hoài và người của đội xe Vũ Yến, Tướng Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm, những cao tầng của công ty, đám bạn nối khố Lăng Kha Trần Uy và bọn Kim Thần đều đến...
Dưới núi đứng đầy người, họ mặc áo đen cầm hoa trắng, từng người bước lên trước tưởng niệm.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm em gái đứng trước mộ, trên gương mặt trắng bệch đã khô ran, dưới mắt là quầng thâm đen kịt, môi cũng khô nứt tróc da, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi rất nhiều, mặt cũng hớp lại.
Dù cô không chảy nước mắt, nhưng lại khiến người ta lo lắng hơn cả nước mắt đầy mặt.
Mà Thịnh Sam Sam trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn đang gào khóc tan nát cõi lòng, khiến bầu không khí càng bi thương áp lực.
Thịnh phu nhân vẫn luôn dùng sữa mẹ nuôi nấng, hai ngày nay Sam Sam không có sữa mẹ, dùng sữa bình thì con bé không chịu bú, cứ khóc tìm mẹ.
Đáng tiếc... Con bé không còn mẹ nữa rồi!
Lăng Thiên Vũ nhìn đứa nhỏ khóc đỏ bừng cả mặt thì thật muốn đi lên nhét ngón tay vào miệng con bé, trước kia cậu và Lăng Tiêu từng tới Thịnh gia, biết chiêu này đặc biệt hữu hiệu với Tiểu Sam Sam.
Tang lễ kết thúc, khách khứa tan đi.
Lăng lão thái thái để Lăng Thiên Vũ lại, Diệp Chính Lan và Đường Thắng Văn thăm Thịnh Xán xong thì cùng rời đi, Nam Tầm và Lăng Kha muốn ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn thì bị cô từ chối.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, hai ngày nay vất vả cho anh, anh trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Mặc dù hai ngày này Đường Nguyên Minh bận bịu tứ phía ở Thịnh gia, nhưng lại không rút ngắn khoảng cách với Thịnh Hoàn Hoàn chút nào, anh cảm thấy cô đang đẩy mình đi càng xa.
Mà nguyên nhân là do đâu thì Đường Nguyên Minh biết rõ trong lòng.
Chuyện của Hà Song bị anh biến khéo thành vụng, Thịnh Hoàn Hoàn đang hoài nghi anh!
Chuyện này làm Đường Nguyên Minh rất ảo não, là anh quá nóng vội, dù là ai đưa Hà Song đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nên là anh, cô không nghi anh thì nghi ai đây?
Mộ Tư và Đường Nguyên Minh lần lượt đi ra khỏi Thịnh gia.
Đường Nguyên Minh đi ra khỏi cổng Thịnh gia thì dừng bước, ánh mắt nhìn vào Mộ Tư: “Anh không nên xuất hiện ở đây."
Mộ Tư ngồi trên xe lăn nhưng khí thế lại không chút thua kém: “Đường tổng nói cho tôi nghe thử vì sao tôi không thể xuất hiện ở đây?"
"Những chuyện tốt anh làm cần tôi kể ra từng cái sao?" Đường Nguyên Minh đưa tay chỉ vào Thịnh gia, lạnh lùng nhếch miệng: “Hiện tại Thịnh Xán đang nằm trên giường, anh còn mặt mũi hỏi vì sao?"
Mộ Tư lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh, sự ôn hòa đã bị sắc bén thay thế: “Đường tổng phủi sạch hết mọi chuyện thật, Thịnh Xán như bây giờ cũng có một phần nguyên do từ anh, nếu Hoàn Hoàn biết những tính toán sau lưng của anh thì anh nói xem cô ấy càng hận tôi hay là càng thất vọng về anh?"
Nụ cười lạnh trên khóe miệng Đường Nguyên Minh từ từ biến mất, tia sáng trong mắt càng sắc bén doạ người, anh bước từng bước về phía trước rồi vươn tay siết chặt lấy cổ Mộ Tư.
"Mộ tổng." Người của Mộ Tư lập tức vọt tới.
Người của Đường Nguyên Minh cũng bước tới trước mấy bước, hai bên hết sức căng thẳng.
Mộ Tư bị siết cổ đến mức sắc mặt tím lại, nhưng vẫn đưa tay ngăn cản người của mình: “Đừng gây sự ở... Thịnh gia..."
Lời nói của Mộ Tư cũng nhắc nhở Đường Nguyên Minh rằng nơi đây là ngoài cổng của Thịnh gia, nhưng anh không lập tức buông tay ra mà lạnh lẽo cảnh cáo Mộ Tư: “Nếu anh dám nói một chữ với Hoàn Hoàn thì tôi sẽ làm nửa người trên của anh liệt luôn đấy."
Cảnh cáo xong anh mới thu tay về, quay người bước lên chiếc Bugatti màu đen sau lưng.
Mộ Tư ho khan vài tiếng, nhìn Đường Nguyên Minh mang theo mấy chiếc xe rời đi, trong mắt không có chút sợ hãi nào, ngược lại càng kiên định sắc bén.
Anh ta tuyệt đối không giao Hoàn Hoàn cho loại người như Đường Nguyên Minh.
Thịnh phu nhân bị sát hại qua đời, tang lễ được truyền thông tranh nhau đưa tin, những chiếc xe đậu ngoài Thịnh gia cũng tiến vào ống kính của giới truyền thông, họ còn chụp được không ít khuôn mặt quen thuộc đến tham gia tang lễ...
Đám cư dân mạng sợ hãi thán phục, nhìn hàng loạt những chiếc xe đắc tiền kia thì chắc một nửa phú hào ở Hải Thành đều đến rồi!
Đám cư dân mạng tinh mắt phát hiện Kim Thần và Đường Nguyên Minh, nhưng không trông thấy Lăng Tiêu.
Truyền thông đặc biệt nói rõ Lăng Tiêu không đến tham gia tang lễ.
Chương 500: Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt
Mà một tấm ảnh Cố Bắc Thành đỡ lấy Thịnh Hoàn Hoàn được đăng lên mạng, đám dân mạng không khỏi kinh hô, xem ra chúng ta đều lầm đối tượng rồi, Nhị thiếu gia Cố gia mới là chân ái của nữ thần!
Đêm đến, tiếng khóc của Thịnh Sam Sam không ngừng vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo Trần Anh Kiệt tìm một vú em đáng tin tới, người này còn rất trẻ, dáng vẻ cũng sạch sẽ thanh tú, nhưng con nít nhớ mùi nên vẫn làm ầm ĩ, sau đó do đói quá nên mới bú no rồi nằm ngủ.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng rất mỏi mệt, Thịnh Hoàn Hoàn chủ động đi sang ngồi rồi yên lặng nắm chặt tay họ, hai ngày này khổ cho họ.
Đôi mắt Chúc Văn Bội còn hơi đỏ, bà đưa tay ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, về sau cái nhà này phải dựa vào cháu, về sau làm chuyện gì cũng phải lấy cái nhà này làm trọng biết không?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào lên tiếng: “Cháu biết rồi."
Chúc Văn Bội gật đầu rồi buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, giọng nói đột nhiên trở nên rất nặng nề: “Đứa bé này, cháu định làm thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc không nói, kỳ thật cô cũng không biết nên làm gì, dù sao đây cũng là một sinh mệnh nhỏ!
Thịnh Tư Nguyên than thở: “Không thể giữ lại nó, nghe lời mẹ cháu, bỏ nó đi!"
Chúc Văn Bội cũng nói: “Hoàn Hoàn, không phải ông bà muốn ép cháu, cháu xem tình hình hiện tại thì cháu và Lăng Tiêu còn có thể ở bên nhau sao?"
"Trước khi mẹ cháu xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cho bà, nó không đồng ý cháu giữ đứa nhỏ này lại, nó cũng không đồng ý cháu và Lăng Tiêu tái hợp. Nếu là trước đó thì bà sẽ bảo cháu thận trọng suy xét, nhưng hiện tại bà cũng không muốn đứa bé này ra đời."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Cháu không ở bên cạnh Lăng Tiêu, tự cháu nuôi lớn đứa nhỏ, cùng lắm thì cháu không lấy chồng."
Ý cô là muốn sinh ra sao?
Thịnh Tư Nguyên lập tức giận dữ: “Làm bậy, năm nay cháu mới 22 tuổi, cháu muốn mẹ cháu chết không nhắm mắt sao?"
Câu nói này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, cô đau đến khóc không được.
"Ông hung dữ cái gì, không biết ăn nói hay sao?" Chúc Văn Bội trừng Thịnh Tư Nguyên một cái.
Thịnh Tư Nguyên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tiều tụy thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát buông tay mặc kệ.
Chúc Văn Bội vuốt lưng Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này một cái đầu nho nhỏ thò vào từ khe cửa, khi trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cậu lập tức sải bước chân nhỏ nhắn đi đến.
Chúc Văn Bội nhìn đứa bé giống Lăng Tiêu đến mấy phần này lại không chán ghét nổi, cậu mới ba bốn tuổi nên không hiểu cái gì cả.
"Hoàn Hoàn." Lăng Thiên Vũ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Đừng khổ sở."
Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt tái nhợt lên mà khàn khàn hỏi: “Sao con không về với bà cố?"
Lăng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn, ba cũng bảo con ở bên cạnh Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng giật giật khóe miệng với cậu, một giây sau lại nói: “Dì cho người đưa con về."
Hốc mắt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ lên, cắn môi tội nghiệp nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như cún con bị vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mềm lòng thì Chúc Văn Bội đã chịu thua trước: “Được rồi, nó muốn ở lại thì ở lại đi, dù gì chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì!"
Lăng Thiên Vũ không nói nhiều mà đi đến trước mặt Chúc Văn Bội kéo cánh tay bà, còn cọ cái đầu nhỏ vào tay bà.
Cậu bé không quên sứ mệnh Lăng Tiêu và Lăng lão thái thái nhắn nhủ, cậu phải cố gắng giành được thiện cảm của ông bà ngoại của Hoàn Hoàn.
Tim Chúc Văn Bội như muốn tan ra: “Ngoan, cháu an tâm ở lại đây đi!"
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cảm ơn bà cố."
Cuối cùng trên mặt Chúc Văn Bội cũng hiện ra ý cười: “Cái miệng nhỏ thật ngọt."
Lúc này tiếng khóc của Thịnh Sam Sam lại truyền tới, chắc là bị giật mình.
Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cháu đi chăm sóc em gái."
Nói xong cậu lập tức chạy đi.
Chúc Văn Bội nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên Vũ biến mất ở ngoài cửa thì không khỏi cảm khái: “Nếu không xảy ra chuyện này thì bà ngoại sẽ không phản đối cháu và Lăng Tiêu ở bên nhau."
Nhưng sau đó bà lại nói: “Nếu như lúc trước cháu không quen biết Lăng Tiêu thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này."
Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt dựa vào ghế sa lon: “Chuyện này không liên quan đến vấn đề cháu có biết Lăng Tiêu hay không mà là ân oán đời trước để lại. Bà ngoại, cháu nói như vậy không phải là thiên vị anh ấy, nhưng nếu không có Lăng Tiêu thì cháu và ba đã sớm bị giết rồi."
Nhưng bây giờ Lăng Hoa Thanh và một cái mạng nằm ngang giữa họ, cô biết mình nên lựa chọn như thế nào!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi thăm Sam Sam một lát."
Chúc Văn Bội không nói thêm nữa, có một số chuyện phải do cô tự suy nghĩ rõ ràng.
Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần Sam Sam thức dậy đều sẽ khóc rống thật lâu, lúc này sao nhanh như vậy đã ngừng lại rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng nên lập tức bước nhanh hơn, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ ghé vào cái nôi, còn nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn của Sam Sam.
Sam Sam mút ngón tay nhỏ bé của cậu, mở to đôi mắt nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, cái miệng nhỏ hút rất hăng hái.
Hai ngày nay Thịnh Sam Sam khóc rất mệt mà còn ngủ không ngon, lúc này rất nhanh mí mắt đã rũ xuống...
Cảnh này làm người ta dở khóc dở cười, thì ra muốn dỗ Sam Sam ngủ chỉ cần một ngón tay!!!
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Lăng Thiên Vũ quay đầu lại rồi đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ giọng "Suỵt" một tiếng với cô.
Sau đó cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Sam Sam.
Tiểu Sam Sam đã ngủ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu, trong lòng Lăng Thiên Vũ đặc biệt buồn bực, sao mỗi lần gặp đều cảm thấy bé con này xinh đẹp lên vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi Lăng Thiên Vũ: “Con rất thích em gái sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ đỏ lên: “Dạ, đáng yêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Nếu là em trai thì sao?"
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ: “Đáng yêu là thích."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt."
Biệt thự lưng chừng núi
Sau khi Hà Song bị mang về biệt thự, An Lan không đi gặp bà ta, bà ta bị Lăng Hoa Thanh trực tiếp thẩm vấn.
Hai ngày sau An Lan mới nhìn thấy Hà Song bị chơi đùa không ra hình người.
An Lan toàn thân sạch sẽ, không hợp với nhà tù bẩn thỉu, càng hình thành chênh lệch rõ ràng với Hà Song máu me khắp người.
"Ha ha, rốt cục cũng đến." Hai mắt Hà Song xuyên qua mái tóc rối bời mà âm u trừng An Lan, đáy mắt hiện đầy oán hận.
Lăng Hoa Thanh mặc đồ vest sạch sẽ ngồi cách xa Hà Song mấy mét, ông ta không có ý định đi, ông ta rất hiếu kì vì sao An Lan nhất định phải gặp Hà Song.
Bà muốn mạng của Hà Song thì ông ta trực tiếp giải quyết không phải càng nhanh hơn sao?
"Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt." An Lan đi đến trước mặt Hà Song rồi nhìn xuống bà ta từ trên cao: “Hai ngày này tao luôn muốn tới thăm mày, muốn tâm sự chuyện năm đó với mày."
Hà Song cười lạnh: “Chúng ta có gì để nói?"
"Đương nhiên là có, mày nợ tao nhiều như vậy, chẳng lẽ tao không nên đòi lại từng cái sao?"
An Lan nhìn chậu than bên cạnh và cây sắt nung đỏ bừng trong đó, sau đó đưa tay cầm lấy nó...