-
Chương 486-490
Chương 486: Không sao đâu cưng
Mà lúc này tay Đường Nguyên Minh đang đặt tay trên chiếc eo nhỏ nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trong mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sắc bén.
"Làm sao vậy?" Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại thì khó hiểu mà nhìn hắn.
Lăng Tiêu giấu tia vẻ tối tăm dưới đáy mắt: “Không có gì, đi thôi!"
Vương Vận Thi chủ động kéo tay Lăng Tiêu rồi sóng vai đi lên thảm đỏ.
Lúc này các phóng viên rối loạn cả lên, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Tiêu và Vương Vận Thi đứng ở sau lưng cô.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhói lên.
Hóa ra là thật, Lăng Tiêu và Vương Vận Thi thật sự đang quen nhau!
Lúc này Đường Nguyên Minh dắt tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Đi thôi! Hoàn Hoàn, em phải luôn ghi nhớ mình và hắn đã không còn quan hệ gì rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khóe miệng lên: Quả nhiên, ai nghiêm túc thì người đó thua!
Mấy ngày nay chẳng qua là Lăng Tiêu nhất thời hứng khởi thôi.
Là cô quá nghiêm túc mới khiến bản thân chật vật như vậy.
Buổi tiệc tối hôm nay đã định sẵn sẽ làm nổ tung trên mạng, có đài truyền hình phát sóng trực tiếp, các bloger lớn cứ cách một thời gian sẽ cập nhật trạng thái.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu lần lượt xuất hiện trước ống kính, đám cư dân mạng lập tức trở nên nhiệt tình trước nay chưa từng có:
"Oa, nóng hổi đây, đêm nay có dưa để ăn."
"Người phụ nữ bên cạnh Lăng Tiêu chính là Vương Vận Thi, dung mạo rất khá, là dạng con gái cưng, nhìn rất dễ chịu."
"Đúng là rất xinh đẹp, nhưng không so được với Thịnh Hoàn Hoàn."
"Nghe nói đêm nay các đại tiểu thư đều hỏi thăm Thịnh Hoàn Hoàn mặc lễ phục gì để tránh đụng hàng, bị đánh bẹp không còn manh giáp."
"Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự là ác mộng của các tiểu thư khuê các Hải Thành, ha ha ha..."
Bọn người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi vào không bao lâu thì Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca, Cố Nam Thành và Trần Du Mỹ, Diệp Sâm, Đường Dật, Cố Bắc Thành đã lần lượt xuất hiện trước ống kính.
Ngũ Thiếu Hải Thành đã đến bốn, chỉ còn thiếu Mộ Tư.
Đám người hưng phấn ngao ngao kêu lên, thật nhiều trai gái xinh đẹp, nhan sắc này còn cao hơn các minh tinh trong lễ trao giải, thì ra gen của các ông lớn ở Hải Thành tốt như vậy, đêm nay họ phải mở rộng tầm mắt.
Làm người ta bất ngờ nhất là Lăng Hoa Thanh cũng xuất hiện, còn dẫn theo bạn nữ là Hà Song.
"Cố nhị thiếu, đã lâu không gặp." Đường Dật bưng ly rượu đứng bên cạnh Cố Bắc Thành, nhìn theo ánh mắt anh ta, biết mà còn hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Bắc Thành dời mắt khỏi Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, nhìn Đường Dật lẻ loi một mình mà trêu chọc: “Lần này Đường thiếu độc thân cũng lâu quá."
Trước kia Đường Dật đi đâu thì bên cạnh cũng không thiếu bạn gái.
Đường Dật cà lơ phất phơ cười nói: “Nghe anh nhắc mới nhớ hình như đã ba tháng rồi tôi không có phụ nữ, chẳng lẽ là tôi già rồi nên chức năng thận bắt đầu hạ thấp?"
Cố Bắc Thành bật cười: “Tôi thấy Đường thiếu chỉ là qua độ tuổi tràn trề sinh lực quá thôi."
Đường Dật than thở nói: “Có lẽ là vậy! Gần đây không có hứng thú với phụ nữ chủ động bám theo tôi."
Chủ yếu là Đường phụ Đường mẫu ép rất chặt, hiện tại Đường Dật không dám tùy tiện quen ai để tránh tự nhiên bị ép hôn.
Cố Bắc Thành nói: “Anh chơi chán rồi đó, có thể lập gia đình rồi."
Đường Dật sầm mặt lại: “Anh là ma quỷ sao? Sao nói gì y chang ông bà cha mẹ tôi vậy."
Lúc này Diệp Sâm đi tới: “Đang nói gì thế?"
Đường Dật chỉ chỉ lên sân nhảy: “Đang nói chuyện có phải Lăng Gia nghiêm túc với Vương tiểu thư không."
Diệp Sâm nhìn thoáng qua rồi chỉ nói một câu: “Tự tìm đường chết."
Đường Dật rất đồng ý, sau đó nhìn ra sau lưng Diệp Sâm: “Con cọp nhà anh đâu?"
Diệp Sâm trầm giọng nói: “Không chịu tới."
Đường Dật cụng ly với anh: “Tội nghiệp."
Vừa hớp một ngụm rượu thì anh đã nhìn thấy Lăng Kha và một tên bảnh tỏn mắt ngọc mày ngài đi qua trước mắt, hình như mục tiêu là rừng cây phía sau.
Đường Dật lập tức đặt ly rượu xuống: “Xin lỗi không tiếp được, các người trò chuyện đi."
Tối nay là lần đầu tiên Lăng Kha và Trần Văn Bân gặp mặt, hai nhà sắp xếp coi mắt, Trần Văn Bân nhìn hào hoa phong nhã như cái tên của anh ta, cũng rất nho nhã lễ độ nên để lại cho cô ấn tượng không tệ lắm.
Trần Văn Bân tìm một chỗ yên tĩnh, hai người ngồi xuống cái bàn dưới tàng cây rồi bắt đầu tìm hiểu nhau, nhưng bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, Trần Văn Bân bắt đầu động tay động chân với Lăng Kha.
Lăng Kha rút tay mình khỏi tay Trần Văn Bân, không vui nhìn anh ta: “Trần tiên sinh, chúng ta vừa gặp mặt, còn chưa phát triển thành người yêu nên hi vọng anh tôn trọng tôi một chút, nếu không cãi đến trước mặt người lớn hai bên thì anh cũng không tiện giải thích đâu."
Trần Văn Bân cười lạnh: “Thế nào, cảm thấy tôi không xứng với cô à?"
Lăng Kha lập tức giận tái mặt đứng lên: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần trò chuyện nữa, phía cha mẹ tôi để tôi tự giải thích."
Lệ Hàn Ti nghe một cuộc gọi quan trọng nên nói với Triệu Giai Ca rồi tìm một góc an tĩnh nghe máy, đang nói điện thoại không chú ý xung quanh thì bỗng nghe thấy có người nói đến tên của mình.
Trần Văn Bân kéo Lăng Kha muốn rời đi lại, tràn đầy khinh bỉ mà nói: “Giả vờ cái gì, có người đàn ông nào trong Hải Thành không biết chuyện tệ hại giữa cô và Lệ Hàn Ti? Tôi chịu diễn với cô một chút đã là coi trọng cô, cô cho rằng tôi để thứ giày rách như cô thật sao?"
Sắc mặt Lăng Kha lập tức xanh lè đi.
Tên cặn bã này!
Đường Dật đứng sau một cái cây, đang định đi ra ngoài thì lại nghe Lăng Kha nói: “Anh mới là thứ giày rách, cả nhà anh đều là giày rách, dù bà từng ngủ với Lệ Hàn Ti thì thứ đê tiện như anh cũng không xứng với bà."
"Cho thể diện mà không cần." Trần Văn Bân thẹn quá hoá giận, giơ nắm đấm lên vung vào mặt Lăng Kha.
Lăng Kha theo phản xạ nhắm mắt lại.
"Dừng tay." Lúc này Đường Dật và Lệ Hàn Ti cùng vọt ra.
Đường Dật cách Lăng Kha càng gần, động tác của anh đặc biệt nhanh nên lập tức kéo Lăng Kha qua.
Trần Văn Bân đấm hụt, khoé miệng lại ăn trọn một đấm của Đường Dật, tiếp đó phần bụng lại trúng một chân, anh ta lui về phía sau mấy bước rồi ngã ập xuống đất.
"Thằng chó nào..." Trần Văn Bân ngẩng đầu, nhưng lập tức không nói ra được gì.
Anh ta trông thấy Đường Dật và Lệ Hàn Ti chỉ cách mình có mấy bước thì lập tức hoảng sợ, không dám bất mãn gì nữa mà vội đứng lên bỏ chạy.
Lăng Kha nhìn thoáng qua bóng dáng chạy còn nhanh hơn thỏ kia rồi nhìn về phía Lệ Hàn Ti.
Không nghĩ tới hình ảnh chật vật như vậy lại bị anh ta nhìn thấy, Lăng Kha luôn luôn kiêu ngạo lập tức chịu không nổi.
Lúc này một giọng nói dịu dàng lại vang lên bên tai Lăng Kha: “Không sao chứ cưng, không phải bảo em không được chạy loạn sao?"
Lăng Kha cứng đờ, sau đó lập tức oán trách trừng Đường Dật: “Sao giờ anh mới đến?"
Đường Dật rất hài lòng với sự nhạy bén của Lăng Kha, thế là anh thân mật đặt tay lên ngang hông của cô rồi ôm cô quay người đi về, hoàn toàn ngó lơ Lệ Hàn Ti.
Lăng Kha và Đường Dật?
Họ đến với nhau từ lúc nào?
Lệ Hàn Ti nhìn bóng lưng Đường Dật và Lăng Kha kề sát bên nhau thì sắc mặt từ từ trầm xuống.
Lúc này Triệu Giai Ca gọi điện thoại đến giục Lệ Hàn Ti trở về: “Anh đang ở đâu, gọi điện thoại thôi mà đi lâu như vậy sao."
Trong giọng nói của cô ta đều là bất mãn.
Lệ Hàn Ti đặc biệt có kiên nhẫn với Triệu Giai Ca nên dịu dàng trấn an: “Anh lập tức trở về."
Chương 487: Đường tổng, đổi bạn nhảy với anh
"Cám ơn anh." Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Lệ Hàn Ti, Lăng Kha lui khỏi vòng tay Đường Dật.
Đường Dật nhìn gương mặt trắng bệch của Lăng Kha thì hơi không yên lòng: “Cô không sao chứ, không cần để ý đến loại đàn ông đó."
Có lẽ là những lời nói của Trần Văn Bân làm cô tổn thương, hoặc là Lệ Hàn Ti xuất hiện làm cô hèn mọn như cát bụi nên sự quan tâm lúc này của Đường Dật lập tức làm nước mắt cô tràn mi.
Nhìn dòng nước mắt óng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kha, trong lòng Đường Dật dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Anh cảm giác tim mình như một khối đá lớn đè ép.
Mấy giọt nước mắt làm Đường Dật chân tay luống cuống: “Cô đừng khóc, nếu cô cảm thấy chưa hết giận thì tôi bắt tên khốn kia lại, để cô đánh hắn một trận nhừ tử nhé?"
Ai ngờ Lăng Kha lại khóc càng dữ dội.
Đường Dật như con ruồi không đầu sốt ruột đến độ xoay quanh: “Cô không cần quan tâm loại đàn ông kia đâu, thời buổi này ai chưa từng gặp cặn bã, có mấy ai đi được tới già với mối tình đầu của mình chứ?"
"Cô rất dũng cảm, thật mà, Lệ Hàn Ti không thích cô là do anh ta bị mù, anh ta vứt bỏ cô vì Triệu Giai Ca thì một ngày nào đó sẽ hối hận."
Không biết là câu nào kích thích Lăng Kha mà cô lại nâng đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh, sụt sùi hỏi: “Thật sao?"
Đường Dật thử mọi cách lúc tuyệt vọng, cũng không biết mình vừa nói cái gì mà vẫn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên."
Lăng Kha chùi nước mắt: “Tôi muốn uống rượu."
Đường Dật: “Tôi mời cô?"
Lăng Kha: “Được."
Hai người ăn nhịp với nhau, không nói tiếng nào mà đi về hướng quán bar.
Đường Nguyên Minh dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi bắt chuyện với rất nhiều phú thương, không cần họ nhiều lời đã có người chủ động đề cập đến dự án, không ít ông lớn đều đặc biệt xem trọng dự án Đường Thị kia, muốn kiếm một chén canh.
Lăng Tiêu đi vào chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và Hà Song, hắn kiềm nén kinh ngạc trong lòng mà dẫn Vương Vận Thi đi tới chỗ ông ta: “Ba."
Vương Vận Thi ngọt ngào hô một tiếng: “Bác trai."
Trên môi Lăng Hoa Thanh lộ ra nụ cười thật nhẹ: “Chơi cho vui đi, trở về chào hỏi cha cháu giúp bác, nói hôm nào bác mời ông ấy uống rượu."
Vương Vận Thi rất tự nhiên hào phóng: “Được, cháu nhất định sẽ chuyển lời thay bác."
Trên buổi tiệc vang lên tiếng nhạc, Lăng Tiêu trông thấy không ít nam nữ nắm tay đối phương đi lên sàn nhảy, Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ở trong đó.
Lăng Hoa Thanh cũng liếc nhìn sân nhảy rồi nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, không mời Vận Thi nhảy một điệu sao?"
Lăng Tiêu không chút do dự mà đưa tay về hướng Vương Vận Thi.
Đáy mắt Vương Vận Thi lướt qua một tia mừng rỡ, lập tức để tay lên lòng bàn tay Lăng Tiêu, cảm nhận được tay hắn bao bọc lấy mình thì tim cô ấy đập lên "Bịch bịch" thật nhanh.
Đây là lần đầu tiên cô và Lăng Tiêu có tiếp xúc da thịt.
"Cậu ta sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của ngài sao?" Hà Song đưa một ly rượu cho Lăng Hoa Thanh rồi nhìn Lăng Tiêu và Vương Vận Thi mà hỏi.
Lăng Hoa Thanh lạnh lẽo nói: “Nó không có lựa chọn khác."
Hà Song cười cười: “Không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tiến tới với Đường Thắng Văn, tiếp theo ngài định làm gì?"
"Không vội, mọi chuyện chờ hôn sự của Tiêu Nhi hoàn thành rồi bàn lại." Lăng Hoa Thanh lắc lắc ly rượu vang rồi trả nó lại cho Hà Song: “Gần đây kiêng rượu."
Lăng Hoa Thanh thật sự nghiêm túc chuẩn bị sinh con.
An Lan giận ông ta giết con bà thì đền một đứa cho bà đi.
Diệp Sâm trò chuyện với mấy người quen một hồi rồi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.
Diệp Sâm đặc biệt dừng bước, chào hỏi Lăng Hoa Thanh: “Chú."
Lăng Hoa Thanh là ba của Lăng Tiêu, mà Diệp Sâm lại là bạn tốt của Lăng Tiêu nên anh kêu một tiếng chú cũng không quá đáng.
Lăng Hoa Thanh lạnh lùng đảo mắt qua gương mặt Diệp Sâm, không hề tạm dừng mà đi lướt qua bên cạnh anh.
Trong mắt Diệp Sâm tràn ngập nghi hoặc, vừa rồi trong ánh mắt Lăng Hoa Thanh nhìn anh mang theo một tia tàn ác.
Vì sao?
Không nghĩ ra nên Diệp Sâm quyết định sau khi trở về sẽ gọi điện thoại hỏi Diệp Chính Lan, Diệp Sâm đang chuẩn bị đi về, Nam Tầm không đến làm anh rất chán.
Diệp Sâm nhìn một vòng vẫn không tìm được Đường Dật, lại trông thấy Triệu Giai Ca mang vẻ mặt âm trầm ngồi trong mắt, hai mắt cứ nhìn lom lom lên sân nhảy.
Diệp Sâm nhìn lên sân nhảy, bàn tay thon dài đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt rồi đi về hướng Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"
Trước Diệp Sâm, Triệu Giai Ca đã từ chối không ít người, những người tới mời cô ta khiêu vũ không ai lọt được vào mắt cô ta.
Triệu Giai Ca không chút nghĩ ngợi muốn từ chối, ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt như chim ưng sau cặp kính của Diệp Sâm, tim đập hụt một nhịp, cô ta dò xét Diệp Sâm một hồi rồi đưa tay cho anh.
Thời khắc này Triệu Giai Ca đã quên mình vừa gọi điện thoại bảo Lệ Hàn Ti trở về.
Cô ta nhìn sân nhảy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng nhảy múa trong đó liền hận không thể lập tức xông lên so cao thấp với cô.
Lệ Hàn Ti nhận được điện thoại của Triệu Giai Ca liền lập tức chạy về, lại thấy trên ghế rỗng tuếch, anh ta lo lắng nhìn quanh một vòng, cuối cùng trông thấy Triệu Giai Ca đang nhẹ nhàng nhảy múa trong ngực Diệp Sâm trên sàn nhảy.
Điệu Waltz yêu cầu nam nữ phối hợp, bạn trai dùng lực thắt lưng kéo theo bạn nữ nhảy múa, thân thể sẽ thân mật ôm sát vào nhau, trong lúc đó không khỏi sẽ chạm đến eo, lưng, thậm chí là đùi và bờ mông.
Lệ Hàn Ti không rõ vì sao Triệu Giai Ca lại nhảy với Diệp Sâm, chỉ có hai phút mà cô ta cũng không thể chờ sao?
Hình như cô ta quên mất hiện tại anh ta là vị hôn phu của mình.
"Triệu Tiểu thư, vị hôn phu của cô trông có vẻ không vui lắm." Diệp Sâm dẫn Triệu Giai Ca tới gần Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Diệp Sâm làm như vậy rất hợp ý Triệu Giai Ca, cô ta vừa nhảy múa vừa nói với Diệp Sâm: “Chỉ là nhảy một bài thôi, Lệ Hàn Ti còn chưa nhỏ mọn đến mức này, xin Diệp tiên sinh tập trung một chút."
"Được." Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, tốc độ bỗng tăng vọt.
Cũng may Triệu Giai Ca có cơ sở vũ đạo vững chắc nên có thể đuổi theo tốc độ của anh, cô ta thán phục kỹ năng nhảy và sức mạnh của Diệp Sâm, trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.
Bạn nhảy như vậy có thể giúp cô ta phát huy tất cả tiềm năng.
Thời khắc này Triệu Giai Ca đã trở thành tiêu điểm đáng chú ý nhất sân nhảy, đám người trầm trồ trước dáng múa của cô ta: "Không hổ là tài nữ Hải Thành, đồ đệ của Văn Phương, nhảy thật tốt, khó trách lại được cúp Hoa Đào mời."
Triệu Giai Ca nghe bốn phía tán dương thì khóe miệng lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, ngay vào lúc cô ta tùy ý xoay tròn thì Diệp Sâm lại đột nhiên buông tay.
"A..." Biến cố đột ngột này làm Triệu Giai Ca không khắc chế được mà sợ hãi thét lên.
Mà sau khi Diệp Sâm buông Triệu Giai Ca ra thì lại kéo tay của Thịnh Hoàn Hoàn một cái, đồng thời đẩy Triệu Giai Ca mặt mày trắng bệch qua chỗ Đường Nguyên Minh.
Diệp Sâm tinh ranh mà cười một tiếng với Đường Nguyên Minh: “Đường tổng, đổi bạn nhảy với anh nhé."
Đường Nguyên Minh muốn ngăn cản đã không kịp, nhìn người phụ nữ nhào về hướng mình, anh bình tĩnh lui về phía sau mấy bước.
Đám người hít hà một hơi rồi nhìn Triệu Giai Ca chật vật té ngã xuống đất trước mắt họ, một tiếng hét thảm truyền đến từ sâu trong cuống họng của Triệu Giai Ca: “A..."
Chương 488: Sao cô nỡ lòng bỏ lại anh ta như vậy
Triệu Giai Ca ngã thậtmạnh xuống đất, thân thể đập lên mặt đất cứng rắn làm cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng so với sự chật vật hiện tại của cô ta thì đau đớn trên người không đáng kể chút nào, làm cô ta không chịu nổi nhất chính là phản ứng của Đường Nguyên Minh.
Dù chỉ là một người xa lạ thì dưới tình huống vừa rồi cũng sẽ đưa tay kéo cô ta một cái, huống chi họ đã từng triền miên như vậy.
"Giai Ca." Lệ Hàn Ti đẩy đám người ra, xông lên trước đỡ Triệu Giai Ca lên: “Ngã đau ở đâu, anh đưa em đi bệnh viện."
Triệu Giai Ca làm như không thấy Lệ Hàn Ti tràn đầy lo lắng, cô ta hận thù nhìn về phía Diệp Sâm: Người đàn ông này đang chơi cô ta.
Tiếp đó cô ta lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn bên cạnh Diệp Sâm, sắc mặt càng khó coi: Cô ta nên sớm nghĩ đến, người đàn ông này là cùng một bọn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Là tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn này liên hợp với Diệp Sâm sỉ nhục cô ta!
Diệp Sâm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngừng lại vì biến cố này.
Diệp Sâm cũng không ngờ Đường Nguyên Minh lại lạnh lùng như vậy.
Dù sao Triệu Giai Ca cũng là một cô gái yêu kiều, đã đưa đến trước mặt anh mà lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, thật là máu lạnh vô tình mà!
Diệp Sâm chỉ vào Đường Nguyên Minh mà giải thích với Triệu Giai Ca: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh trai này lạnh lùng như vậy."
Bốn phía truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Đây là nhục nhã quá lớn đối với Triệu Giai Ca.
Sau một khắc, Lệ Hàn Ti liền vọt về hướng Diệp Sâm rồi đấm một quyền vào mặt Diệp Sâm: “Cút mẹ mày đi."
Có người hoảng sợ thét lên.
Diệp Sâm ăn một đấm nên mắt kính trên mặt rớt xuống đất, anh nhẹ nhàng vết máu trên liếm liếm khóe miệng, nhíu mày lại rồi đánh về hướng Lệ Hàn Ti.
Trong tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, Diệp Sâm và Lệ Hàn Ti đánh nhau.
Âm nhạc ngừng lại, người trong sàn nhảy nhanh chóng tản ra.
"Lăng Tiêu?"
Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu thờ ơ thì đưa tay giật giật ống tay áo của hắn, trên gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, làm người ta rất đau lòng.
"Cô đi ra ngoài trước." Lăng Tiêu rút ống tay áo về rồi đẩy Vương Vận Thi ra bên ngoài.
Lúc này trong sàn nhảy có Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đang đánh nhau, còn lại là Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu, Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đánh rất hăng máu, nhưng không người nào dám tiến lên khuyên can, cả Vân Kỳ cũng đứng một bên xem kịch.
Triệu Giai Ca đứng ở đó lạnh lùng nhìn.
Đường Nguyên Minh mang dáng vẻ thanh cao như không liên quan đến mình, anh cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta đi thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại không chuyển bước: “Chờ một chút."
Cô hơi lo lắng cho Diệp Sâm, hiện giờ xem ra hai người khó phân cao thấp.
Kỳ thật Diệp Sâm đánh nhau rất giỏi, nhưng Lệ Hàn Ti cũng không phải ăn chay, từ nhỏ Lệ gia đã bồi dưỡng anh ta làm người nối nghiệp nên anh ta có rất nhiều kỹ năng, TaeKwonDo, tán đả gì cũng rành rẽ cả.
Nếu không năm đó Lăng Kha sẽ không bị anh ta mê hoặc.
Rất nhanh trên người họ đều bầm dập, nhưng không có ý dừng lại, mãi đến khi Lăng Tiêu tham gia vào mà đá một chân vào người Lệ Hàn Ti, gạt ngã anh ta xuống đất.
Lúc này Lăng Tiêu mới từ từ mở miệng: “Dừng tay."
Đám người: “..."
Người đã bị hắn đạp ngã rồi mới kêu dừng tay!
Thịnh Hoàn Hoàn cười trên nỗi đau của người khác khi Lăng Tiêu đạp Lệ Hàn Ti một chân, cô đã sớm chướng mắt Lệ Hàn Ti, cú đá này thật hả giận.
Lệ Hàn Ti chống đất đứng lên, cũng mặc kệ đối phương là ai mà hung hăng phóng về hướng Lăng Tiêu, lúc này Triệu Giai Ca quát lạnh một tiếng: “Anh còn ngại không đủ mất mặt à?"
Lệ Hàn Ti một đánh hai căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm.
Nói xong câu đó, Triệu Giai Ca xoay người rời đi.
Lệ Hàn Ti nhìn theo bóng lưng của Triệu Giai Ca, thu tay lại rồi lau máu trên khóe miệng, chỉ vào Lăng Tiêu và Diệp Sâm mà cười lạnh.
Khi Lệ Hàn Ti chạy ra khỏi Thịnh Thế Danh Môn thì Triệu Giai Ca đã lên xe.
Anh ta mỏi mệt ngồi xổm ở ven đường, mũi và khóe miệng còn dính máu, những chỗ được quần áo trên người che lại đều bị bầm tím đau muốn mạng, tim cũng chết lặng.
Anh ta nghĩ Triệu Giai Ca chấp nhận lời cầu hôn của mình thì quan hệ giữa họ sẽ trở nên thân mật, anh ta cho là cô ta chịu phát sinh quan hệ với mình là do trong lòng có anh ta.
Cho tới giờ khắc này, rốt cục Lệ Hàn Ti cũng thấy rõ Triệu Giai Ca không yêu anh ta, khi anh ta và Diệp Sâm đánh nhau thì cô ta sẽ không lo lắng, khi toàn thân anh ta bị thương cô cũng không đau lòng.
Nếu không tại sao cô ta lại nỡ bỏ lại anh ta rời đi một mình như vậy.
Trong lòng cô ta chỉ có bản thân!
Hoàn toàn không nhìn thấy những gì anh ta đã bỏ ra vì cô.
Lệ Hàn Ti rất chán nản sa sút, anh ta nhìn dòng xe qua lại mà cảm thấy mệt mỏi quá, chưa từng mệt mỏi như vậy!
Sau khi Lệ Hàn Ti rời đi, Vương Vận Thi lo lắng đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Anh không sao chứ?"
Vừa rồi nắm đấm của Lệ Hàn Ti suýt nện trúng mặt Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, cô nhìn Vương Vận Thi một cái rồi nói với Đường Nguyên Minh bên cạnh: “Đi thôi!"
Diệp Sâm nhặt mắt kính trên mặt đất lên rồi đưa mắt liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, bảo hắn đuổi theo.
Nhưng Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nói với Vương Vận Thi: “Tôi đưa cô về."
Vương Vận Thi gật đầu cười khẽ: “Được."
Lăng Hoa Thanh cách đó không xa đã nhìn thấy mọi việc, lập tức hài lòng nói với Hà Song đứng bên cạnh: “Trở về đi!"
Hà Song nhìn vào ly rượu đỏ trong tay mình, trong mắt hiện đầy hận thù.
Gần đây kiêng rượu?
Xem ra ông ta thật sự định sinh thêm một đứa với An Lan.
Nhiều năm qua ông vẫn chung tình với con tiện nhân An Lan kia, khi nào ông mới chịu quay đầu nhìn tôi một cái?
…
"Bắc Thành?" Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại gặp Cố Bắc Thành ở đây nên rất mừng rỡ, đã một thời gian rất dài cô chưa nhìn thấy anh ấy.
Cố Bắc Thành cười cười với cô rồi nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Lão đại."
Đường Nguyên Minh gật đầu: “Đã lâu không gặp."
Sau đó là sự trầm mặc kéo dài, Thịnh Hoàn Hoàn cởi áo khoác trên người xuống trả cho Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, em muốn nói chuyện riêng với Bắc Thành một lúc, anh về trước đi!"
"Vậy hai người tâm sự đi, anh đi trước."
Đường Nguyên Minh không nói nhiều lời, trước khi đi chỉ liếc nhìn Cố Bắc Thành một cái.
Cố Bắc Thành và Thịnh Hoàn Hoàn đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện nói mãi không hết, mặc dù cô biết Cố Bắc Thành cũng thích mình, nhưng anh ấy và Đường Nguyên Minh khác nhau.
Ngồi cùng Cố Bắc Thành chưa từng làm cô cảm thấy xấu hổ.
Hiện tại Cố Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, trước kia anh ấy làm việc hứng khởi được ba phút thôi, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy sự vững vàng của một người đàn ông trưởng thành trên người anh.
Người bàn nhỏ ngồi cùng bàn cả ngày hấp tấp đi sau lưng cô bây giờ đã lớn rồi, cô rất vui cho anh ấy.
"Em với lão đại làm sao vậy?" Cố Bắc Thành nhìn ra được Thịnh Hoàn Hoàn cố ý tránh né Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Em muốn đến bệnh viện thăm Mộ Tư, anh đi không?"
Cố Bắc Thành và Mộ Tư từng là anh em thân thiết, lúc trước vì cô mà Cố Bắc Thành mới trở mặt với Mộ Tư, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn họ buông ân oán xuống để làm lành.
Cố Bắc Thành đứng lên: “Đi thôi!"
Khi Mộ Tư trông thấy Cố Bắc Thành thì đã nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
Nụ cười này hóa giải mâu thuẫn giữa hai người đàn ông.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô...
Chương 489: Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghe Mộ Tư và Cố Bắc Thành nói về những chuyện lý thú trước kia, những thứ cô từng nghĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, những ký ức từng cho rằng đặc biệt trân quý, bây giờ lại cách cô thật xa xôi!
Cô im lắng lắng nghe, nhìn họ cười thì cô cũng cười theo.
Nhưng chỉ có cô biết những quá khứ đó đã không gợi lên được chút gợn song nào trong long cô nữa rồi.
Chân của Mộ Tư vẫn không có tri giác, nhưng anh ta nhất định phải xuất viện, Mộ Thị ứ đọng một đống chuyện chờ anh ta về xử lý, phía Bạch Băng và Bạch Tuyết đã không gạt được nữa rồi.
"Ngày mai sau khi tan việc, tôi và Bắc Thành tới đón anh." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Mộ Tư: “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ ông ngoại tôi châm cứu thử giúp anh."
Mộ Tư nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp: “Được."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô.
Lăng Tiêu?
Sao hắn lại tới nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cạnh cửa không đi qua: “Anh còn tới làm gì?"
Hắn nên ở Lăng Phủ hoặc là Vương gia, tóm lại là không nên xuất hiện trong phòng của cô.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô: “Tôi hết thuốc rồi."
Cho nên hắn leo tường vào chỉ vì một hộp thuốc sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lấy hòm thuốc ra, lật tới lật lui trong đó cũng không tìm được thuốc, cô buồn bực đổ hết mọi thứ trong hộp ra.
Nhưng cô vẫn không tìm ra loại thuốc mà Lăng Tiêu muốn.
"Tôi đi lấy cho anh."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Lăng Tiêu lấy một cái.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đến phòng Thịnh Tư Nguyên rồi lục tung bên trong, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc để Lăng Tiêu lập tức rời đi.
Hiện tại cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn!
Thịnh phu nhân nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang lục tung thì khó hiểu mà hỏi: “Hoàn Hoàn, đêm hôm khuya khoắt con tìm gì trong phòng ông ngoại vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Thịnh phu nhân mà hỏi: “Mẹ, không phải ông ngoại cầm mấy hộp thuốc trị phỏng đến sao, để ở đâu rồi ạ?"
Thịnh phu nhân chỉ chỉ cái hộc tủ phía dưới: “Ở phía dưới ấy, con lấy làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn tùy tiện tìm cái cớ: “Cấp dưới của con có một thư ký bị phỏng tay rất nghiêm trọng, ngày mai mang cho cô ấy."
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng.
Thịnh phu nhân đi đến cửa phòng cô, cô là con gái bà, cô có chuyện gì giấu giếm được cặp mắt của bà sao?
Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu vẫn ngồi bên giường cô như không hề động đậy qua.
Nhìn sau lưng Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, thật vất vả cô mới buông hắn xuống được, vì sao hắn lại tới trêu chọc cô nữa?
Nếu hắn không đưa được cái cô muốn thì không cần cho cô hi vọng.
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy tàn nhẫn đến mức nào sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh đi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại."
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa."
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó.
Lăng Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, mỏi mệt vùi mặt vào tóc cô: “Hoàn Hoàn, đừng tức giận với tôi, hiện tại tôi rất mệt... Rất mệt..."
Ba của hắn, người ba kính yêu đã nghĩ kỹ đường lui cho hắn, đó là đường xuống suối vàng lạnh lẽo.
Thứ ông ta muốn không phải một đứa con, mà là một con rối nghe lời.
Hắn không muốn đi đến kết cục ba con tương tàn với Lăng Hoa Thanh, hiện tại tất cả những gì hắn làm chỉ vì muốn bảo vệ cho cô và người nhà của cô.
"Hoàn Hoàn, chờ một chút, em chờ một chút..."
Chờ hắn chặt đứt tất cả bè cánh bên cạnh Lăng Hoa Thanh thì ông ta sẽ không gây uy hiếp được gì đến họ nữa!
Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ hắn có thể nghĩ ra.
"Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất hoang mang, giữa trong họ có quá nhiều ân oán!
Nếu như Lăng Tiêu biết lúc trước Lăng Hoa Thanh vào tù là do An Lan và ba cô phản kích thì hắn còn nói những lời này với cô không?
"Ầm!" Lúc này cánh cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.
Thịnh phu nhân phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người đang làm gì..."
"Mẹ?" Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh phu nhân với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bác gái."
"Cậu đừng gọi tôi, vì sao cậu lại ở trong phòng của Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân rất phẫn nộ, bà đau lòng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cậu ta lại ở đây, con quên lúc trước con bị đuổi ra ngoài như thế nào sao, vì sao lại không biết sợ vậy hả?"
Một câu "Không biết sợ” làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Thịnh phu nhân tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cậu đi ngay, Hoàn Hoàn nhà tôi không có phúc khí, không xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh đi đi!"
Mẹ chỉ gặp được Lăng Tiêu mà đã như vậy, nếu biết chuyện của Lăng Hoa Thanh thì chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trước khi đi còn nói với Thịnh Hoàn Hoàn hai chữ: “Chờ tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà tim nhói từng cơn, bóng lưng của hắn thật cô đơn hiu quạnh.
Nếu Lăng Tiêu thật sự lựa chọn cô, vậy hắn phải chịu đựng đau khổ và áp lực không thể tưởng tượng nổi, hắn thương ba mình như vậy mà...
"Hoàn Hoàn, con đừng khóc, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi." Thịnh phu nhân tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nói với cô: “Lăng Tiêu không hợp với con, đau dài không bằng đau ngắn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trượt xuống từng giọt từng giọt.
Những giọt nước mắt đó đều là đau lòng cho Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu không lấy hộp thuốc nào trên giường đi, đây chỉ là cái cớ để hắn đến tìm cô, người đàn ông này luôn kiêu ngạo, bảo hắn nói thẳng tâm ý của mình còn khó hơn lên trời.
Một câu "Hoàn Hoàn, em chờ một chút” đã làm cô hiểu ra ngay hiện tại hắn đang làm gì, không cần giải thích thêm nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn để tay lên phần bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô nghĩ mình có thể giữ lại đứa bé này.
…
Diệp Sâm nhìn Lăng Tiêu trèo tường nhảy xuống thì lập tức dùng di động chụp cảnh này lại, sau đó trêu chọc Lăng Tiêu vừa đi đến: “Tôi còn thắc mắc sao anh lại bắt tôi tới làm tài xế cho mình, hóa ra là giúp anh đi yêu đương vụng trộm!"
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh căm căm tiến đến khiến Diệp Sâm không lạnh mà run: “Làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài à?"
Lăng Tiêu không có hứng thú nên nhắm hai mắt lại: "Lái xe."
"Đừng mà, cho anh xem thứ này tốt lắm, cam đoan làm tâm tình anh tốt lên ngay."
Diệp Sâm ấn mở một tấm ảnh lưu từ Weibo rồi đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Mở mắt ra nhìn xem."
Lăng Tiêu không để ý tới.
Diệp Sâm nói: “Có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn."
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu liền mở mắt ra.
Một đứa nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, gương mặt có nét tương tự của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là cái gì?"
Diệp Sâm nhướng mày: “Nó là con của anh và Thịnh Hoàn Hoàn."
Chương 490: Lăng Tiêu quá ngầu, tôi muốn làm fan của anh ta lần nữa
Con của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn?
Lăng Tiêu nhìn đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm trong màn hình rồi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Sâm một cái: “Kỹ thuật ghép ảnh thật rác rưởi."
Ai bảo anh đánh giá kỹ thuật ghép ảnh của người ta chứ?
Đây là trọng điểm sao?
Diệp Sâm sờ sờ khóe miệng sưng lên: “Anh nhìn thấy nó chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác? Không muốn sinh một đứa với Thịnh Hoàn Hoàn sao?"
Vấn đề là bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không để hắn đụng vào.
Lăng Tiêu bị Diệp Sâm đâm trúng nổi đau: “Chúng tôi còn trẻ, không như anh và Nam Tầm."
Thế giới hai người còn chưa bắt đầu mà anh đã dám nhắc đến chuyện con cái với hắn?
Diệp Sâm cảm thấy ngực bị đâm một đao: “Anh lợi hại."
Anh và Nam Tầm già rồi, xem ra phải tăng tốc bước chân mới được.
Đàn ông mà, không cứng một chút sao được?
Tiếp đó liền nghe Lăng Tiêu nói: “Gửi ảnh cho tôi đi."
Diệp Sâm nhướng mày, đôi mắt đen dưới mắt kính gọng vàng lóe lên một tia quái ác.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã nhận được ảnh chụp, hơn nữa còn tặng thêm một tấm.
Diệp Sâm đề máy xe rời khỏi Thịnh gia, không bao lâu sau liền thấy Lăng Tiêu lấy điện thoại ra, sắc mặt từ từ trầm xuống: “Ai làm?"
Diệp Sâm thầm cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt lại nhẹ như mây gió: “Đám dân mạng rảnh rỗi thôi, đặt ảnh của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn lên phần mềm kết hợp, con của họ cứ thế là ra đời."
Sau khi trở về anh cũng phải chụp hình với Nam Tầm, lấy tướng mạo của họ thì cục cưng nhất định đẹp muốn xỉu, có lẽ Nam Tầm nhìn thấy sẽ dao động cũng không chừng.
Sắc mặt Lăng Tiêu đen đến mức có thể ép ra mực: “Rốt cuộc là ai?"
Hắn muốn hack máy tính và điện thoại của người đó.
Diệp Sâm cười nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, bảo bối của anh và Thịnh Hoàn Hoàn được cư dân mạng hoan nghênh hơn nhiều."
Đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm là bức ảnh này không nên tồn tại.
Lăng Tiêu im lìm không lên tiếng mở cái hộp bên ghế lái phụ ra rồi lấy ra một cái máy tính mini, sau đó thao tác.
Diệp Sâm yên lặng cầu nguyện vì người kia, hi vọng máy tính và điện thoại của người đó không phải vừa mua được, nếu không xem như triệt để báo hỏng!
Sau khi giải quyết xong, Lăng Tiêu mở Weibo ra thì không còn nhìn thấy tấm hình con của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nữa, ngược lại hắn lại nhìn thấy bảng vote kia, Đường Nguyên Minh đứng trên đầu bảng, Kim Thần xếp thứ hai, mà hắn chỉ ở thứ ba, đằng sau còn có một tên Mộ Tư.
Rất tốt, hắn chỉ không online một ngày thôi mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Rất nhanh dưới Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn đều là câu nghi vấn:
"Cục cưng của Đường Nguyên Minh và nữ thần đâu rồi?"
"Tôi cũng không nhìn thấy, đen thui rồi?"
"Móa, bỏ phiếu cũng bị xóa, là ai đang tính hại nữ thần nhà tôi?"
"Tôi thấy là nhắm vào Đường Nguyên Minh ấy, không phát hiện bảo bối của Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn còn à?"
"Cmn, không phải là Lăng Tiêu làm ra đó chứ?"
"Ngao ngao, nếu là Lăng Tiêu thì thật quá ngầu, tôi sẽ thành fan của anh ấy lần nữa."
"Không hổ là nhà giàu số một, tốc độ này, thủ đoạn này..."
Thịnh Hoàn Hoàn mất ngủ vì Lăng Tiêu, lướt Weibo thì phát hiện những việc này nên khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chuyện này rất phù hợp với phong cách xử sự của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn dời tay về phía bụng, thai nhi đã đầy một tháng. Lăng Tiêu để lại ảnh bảo bối của hắn và cô lại, không biết lúc ấy hắn trông thấy bức hình kia thì trong lòng nghĩ cái gì.
…
Đường Dật dẫn Lăng Kha đến quán bar vốn là muốn xem chừng cô, tránh để cô gặp phải người xấu ở đó, ai biết vừa đến đã bị Lăng Kha chuốc say.
Khi mơ mơ màng màng, Đường Dật còn suy nghĩ: Chưa thấy cô gái nào uống giỏi như thế, vóc dáng cô ấy nhìn không lớn mà tửu lượng lại mạnh như thế.
Mà lúc này Lăng Kha đang nhìn Đường Dật mà lắc đầu: “Chưa thấy đàn ông nào uống yếu thế này."
Vốn tưởng rằng uống say còn có người đưa cô về nhà, không ngờ Đường Dật lại ngã xuống nhanh như vậy!
Kết quả cô còn phải chăm sóc anh.
Lăng Kha dùng hết kiên nhẫn mới hỏi ra địa chỉ nhà Đường Dật, mang tâm tính báo ân mà đưa anh trở về.
"Cô là?" Một lão thái thái mở cửa rồi nghi hoặc nhìn Lăng Kha.
"Dì, cháu tên là Lăng Kha, bạn của Đường Dật." Lăng Kha chỉ chỉ chiếc xe bên ngoài của mình: “Đường Dật uống say, làm phiền dì cho người dìu anh ấy vào nghỉ ngơi."
"Thiếu gia?" Lão người hầu lo lắng đi ra ngoài, sau đó lại khó xử nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Tiểu thư, trong nhà chỉ một mình bà già này, cô xem..."
Lăng Kha: “... Không có gì, tôi mạnh lắm, tôi giúp cho."
Sau khi đỡ Đường Dật về phòng, Lăng Kha đã mệt đến thở hồng hộc, Đường Dật uống say còn quá đáng mà đè hết tay chân lên người cô.
Lăng Kha thực sự không còn sức lực nên miễn cưỡng để anh đè một hồi.
Lão người hầu ngoài cửa nhìn cảnh này mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó vội gọi điện thoại cho lão thái thái Đường gia: “Lão phu nhân, thiếu gia dẫn một người phụ nữ trở về, tôi thấy cô bé này nhìn không tệ..."
Chờ Lăng Kha thở phì phì đưa tay đẩy Đường Dật ra, lại phát hiện người đàn ông ngủ như chết này nặng không giống bình thường, cô thử nhiều lần vẫn không thành công, ngược lại quấy nhiễu mộng đẹp của Đường Dật nên anh lại ôm cô chặt hơn.
Lăng Kha trừng lớn hai mắt, người đàn ông này coi cô là gối ôm cỡ lớn sao?
Nhưng lúc anh ngủ cũng thật đáng yêu.
Lăng Kha rũ mắt xuống đánh giá gương mặt ngủ say của Đường Dật, phát hiện nước da của anh tốt đến mức khiến người ta đố kỵ, sao da một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ là cô vậy?
Lông mi của anh cũng làm người ta đố kỵ.
Mũi còn rất cao, miệng cũng đỏ.
"Ngoại hình này quá tốt!"
Giống tiểu thịt tươi, nhưng lại có thêm khí phách đàn ông, dáng vẻ cũng rất cứng rắn.
Mặc dù sắc đẹp đang ở trước mắt, nhưng Lăng Kha không sa vào quá lâu, thân thể còn bị đè ép, trọng lượng kia làm cô không thở nổi.
Cô đẩy thêm mấy lần mà Đường Dật vẫn không có phản ứng gì, cô lập tức hung ác há miệng cắn lỗ tai Đường Dật.
"Đau quá." Đường Dật thì thầm một tiếng rồi vươn tay che mặt Lăng Kha lại dùng sức đẩy.
"Đùng" một tiếng, Lăng Kha ngã xuống giường.
Đường Dật uốn éo vài cái trên giường rồi lại ngủ thiếp đi.
Lăng Kha đỡ eo mình, cắn răng nhìn Đường Dật nằm ngáy o o, trong lòng thầm thề không bao giờ uống rượu với người đàn ông này nữa.
Lăng Kha lấy lại được tự do quay người muốn rời đi, nhưng lại lo lắng Đường Dật sẽ nôn mửa, khoảng thời gian trước từng xảy ra vụ án chết do uống say nôn mửa ngạt thở.
Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Diệp Sâm.
….
Lão người hầu thấy Lăng Kha chậm chạp không ra khỏi phòng Đường Dật thì mỉm cười trở về phòng nằm ngủ.
Rạng sáng hôm sau, một quý phụ trung niên và một lão thái thái tóc trắng phơ xuất hiện trong biệt thự của Đường Dật.
Lão người hầu nghênh đón: “Lão thái thái, thiếu gia còn đang ngủ!"
Đường nãi nãi lập tức nói: “Tôi đi lên xem thử."
Đường phu nhân vội giữ chặt Đường nãi nãi: “Mẹ, không chạy được đâu, chúng ta chờ ở chỗ này đi!"
Đường nãi nãi duỗi một ngón tay ra, dáng vẻ có chút nghịch ngợm: “Mẹ đi xem thử."
Đường phu nhân không thuyết phục được Đường nãi nãi nên đành đỡ bà đi lên, trước khi Đường nãi nãi đưa tay ra thì bà đã vội gõ cửa một cái: “Dật Nhi, bà nội tới thăm con này."
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Đường phu nhân lại gõ cửa, lúc này Đường nãi nãi đưa tay mở cửa rồi thò đầu vào khe cửa nhìn.
Kết quả vừa nhìn thì vui mừng biến thành sợ hãi...
Mà lúc này tay Đường Nguyên Minh đang đặt tay trên chiếc eo nhỏ nhắn của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trong mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sắc bén.
"Làm sao vậy?" Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại thì khó hiểu mà nhìn hắn.
Lăng Tiêu giấu tia vẻ tối tăm dưới đáy mắt: “Không có gì, đi thôi!"
Vương Vận Thi chủ động kéo tay Lăng Tiêu rồi sóng vai đi lên thảm đỏ.
Lúc này các phóng viên rối loạn cả lên, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Tiêu và Vương Vận Thi đứng ở sau lưng cô.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhói lên.
Hóa ra là thật, Lăng Tiêu và Vương Vận Thi thật sự đang quen nhau!
Lúc này Đường Nguyên Minh dắt tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Đi thôi! Hoàn Hoàn, em phải luôn ghi nhớ mình và hắn đã không còn quan hệ gì rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khóe miệng lên: Quả nhiên, ai nghiêm túc thì người đó thua!
Mấy ngày nay chẳng qua là Lăng Tiêu nhất thời hứng khởi thôi.
Là cô quá nghiêm túc mới khiến bản thân chật vật như vậy.
Buổi tiệc tối hôm nay đã định sẵn sẽ làm nổ tung trên mạng, có đài truyền hình phát sóng trực tiếp, các bloger lớn cứ cách một thời gian sẽ cập nhật trạng thái.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu lần lượt xuất hiện trước ống kính, đám cư dân mạng lập tức trở nên nhiệt tình trước nay chưa từng có:
"Oa, nóng hổi đây, đêm nay có dưa để ăn."
"Người phụ nữ bên cạnh Lăng Tiêu chính là Vương Vận Thi, dung mạo rất khá, là dạng con gái cưng, nhìn rất dễ chịu."
"Đúng là rất xinh đẹp, nhưng không so được với Thịnh Hoàn Hoàn."
"Nghe nói đêm nay các đại tiểu thư đều hỏi thăm Thịnh Hoàn Hoàn mặc lễ phục gì để tránh đụng hàng, bị đánh bẹp không còn manh giáp."
"Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự là ác mộng của các tiểu thư khuê các Hải Thành, ha ha ha..."
Bọn người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi vào không bao lâu thì Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca, Cố Nam Thành và Trần Du Mỹ, Diệp Sâm, Đường Dật, Cố Bắc Thành đã lần lượt xuất hiện trước ống kính.
Ngũ Thiếu Hải Thành đã đến bốn, chỉ còn thiếu Mộ Tư.
Đám người hưng phấn ngao ngao kêu lên, thật nhiều trai gái xinh đẹp, nhan sắc này còn cao hơn các minh tinh trong lễ trao giải, thì ra gen của các ông lớn ở Hải Thành tốt như vậy, đêm nay họ phải mở rộng tầm mắt.
Làm người ta bất ngờ nhất là Lăng Hoa Thanh cũng xuất hiện, còn dẫn theo bạn nữ là Hà Song.
"Cố nhị thiếu, đã lâu không gặp." Đường Dật bưng ly rượu đứng bên cạnh Cố Bắc Thành, nhìn theo ánh mắt anh ta, biết mà còn hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Cố Bắc Thành dời mắt khỏi Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, nhìn Đường Dật lẻ loi một mình mà trêu chọc: “Lần này Đường thiếu độc thân cũng lâu quá."
Trước kia Đường Dật đi đâu thì bên cạnh cũng không thiếu bạn gái.
Đường Dật cà lơ phất phơ cười nói: “Nghe anh nhắc mới nhớ hình như đã ba tháng rồi tôi không có phụ nữ, chẳng lẽ là tôi già rồi nên chức năng thận bắt đầu hạ thấp?"
Cố Bắc Thành bật cười: “Tôi thấy Đường thiếu chỉ là qua độ tuổi tràn trề sinh lực quá thôi."
Đường Dật than thở nói: “Có lẽ là vậy! Gần đây không có hứng thú với phụ nữ chủ động bám theo tôi."
Chủ yếu là Đường phụ Đường mẫu ép rất chặt, hiện tại Đường Dật không dám tùy tiện quen ai để tránh tự nhiên bị ép hôn.
Cố Bắc Thành nói: “Anh chơi chán rồi đó, có thể lập gia đình rồi."
Đường Dật sầm mặt lại: “Anh là ma quỷ sao? Sao nói gì y chang ông bà cha mẹ tôi vậy."
Lúc này Diệp Sâm đi tới: “Đang nói gì thế?"
Đường Dật chỉ chỉ lên sân nhảy: “Đang nói chuyện có phải Lăng Gia nghiêm túc với Vương tiểu thư không."
Diệp Sâm nhìn thoáng qua rồi chỉ nói một câu: “Tự tìm đường chết."
Đường Dật rất đồng ý, sau đó nhìn ra sau lưng Diệp Sâm: “Con cọp nhà anh đâu?"
Diệp Sâm trầm giọng nói: “Không chịu tới."
Đường Dật cụng ly với anh: “Tội nghiệp."
Vừa hớp một ngụm rượu thì anh đã nhìn thấy Lăng Kha và một tên bảnh tỏn mắt ngọc mày ngài đi qua trước mắt, hình như mục tiêu là rừng cây phía sau.
Đường Dật lập tức đặt ly rượu xuống: “Xin lỗi không tiếp được, các người trò chuyện đi."
Tối nay là lần đầu tiên Lăng Kha và Trần Văn Bân gặp mặt, hai nhà sắp xếp coi mắt, Trần Văn Bân nhìn hào hoa phong nhã như cái tên của anh ta, cũng rất nho nhã lễ độ nên để lại cho cô ấn tượng không tệ lắm.
Trần Văn Bân tìm một chỗ yên tĩnh, hai người ngồi xuống cái bàn dưới tàng cây rồi bắt đầu tìm hiểu nhau, nhưng bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, Trần Văn Bân bắt đầu động tay động chân với Lăng Kha.
Lăng Kha rút tay mình khỏi tay Trần Văn Bân, không vui nhìn anh ta: “Trần tiên sinh, chúng ta vừa gặp mặt, còn chưa phát triển thành người yêu nên hi vọng anh tôn trọng tôi một chút, nếu không cãi đến trước mặt người lớn hai bên thì anh cũng không tiện giải thích đâu."
Trần Văn Bân cười lạnh: “Thế nào, cảm thấy tôi không xứng với cô à?"
Lăng Kha lập tức giận tái mặt đứng lên: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần trò chuyện nữa, phía cha mẹ tôi để tôi tự giải thích."
Lệ Hàn Ti nghe một cuộc gọi quan trọng nên nói với Triệu Giai Ca rồi tìm một góc an tĩnh nghe máy, đang nói điện thoại không chú ý xung quanh thì bỗng nghe thấy có người nói đến tên của mình.
Trần Văn Bân kéo Lăng Kha muốn rời đi lại, tràn đầy khinh bỉ mà nói: “Giả vờ cái gì, có người đàn ông nào trong Hải Thành không biết chuyện tệ hại giữa cô và Lệ Hàn Ti? Tôi chịu diễn với cô một chút đã là coi trọng cô, cô cho rằng tôi để thứ giày rách như cô thật sao?"
Sắc mặt Lăng Kha lập tức xanh lè đi.
Tên cặn bã này!
Đường Dật đứng sau một cái cây, đang định đi ra ngoài thì lại nghe Lăng Kha nói: “Anh mới là thứ giày rách, cả nhà anh đều là giày rách, dù bà từng ngủ với Lệ Hàn Ti thì thứ đê tiện như anh cũng không xứng với bà."
"Cho thể diện mà không cần." Trần Văn Bân thẹn quá hoá giận, giơ nắm đấm lên vung vào mặt Lăng Kha.
Lăng Kha theo phản xạ nhắm mắt lại.
"Dừng tay." Lúc này Đường Dật và Lệ Hàn Ti cùng vọt ra.
Đường Dật cách Lăng Kha càng gần, động tác của anh đặc biệt nhanh nên lập tức kéo Lăng Kha qua.
Trần Văn Bân đấm hụt, khoé miệng lại ăn trọn một đấm của Đường Dật, tiếp đó phần bụng lại trúng một chân, anh ta lui về phía sau mấy bước rồi ngã ập xuống đất.
"Thằng chó nào..." Trần Văn Bân ngẩng đầu, nhưng lập tức không nói ra được gì.
Anh ta trông thấy Đường Dật và Lệ Hàn Ti chỉ cách mình có mấy bước thì lập tức hoảng sợ, không dám bất mãn gì nữa mà vội đứng lên bỏ chạy.
Lăng Kha nhìn thoáng qua bóng dáng chạy còn nhanh hơn thỏ kia rồi nhìn về phía Lệ Hàn Ti.
Không nghĩ tới hình ảnh chật vật như vậy lại bị anh ta nhìn thấy, Lăng Kha luôn luôn kiêu ngạo lập tức chịu không nổi.
Lúc này một giọng nói dịu dàng lại vang lên bên tai Lăng Kha: “Không sao chứ cưng, không phải bảo em không được chạy loạn sao?"
Lăng Kha cứng đờ, sau đó lập tức oán trách trừng Đường Dật: “Sao giờ anh mới đến?"
Đường Dật rất hài lòng với sự nhạy bén của Lăng Kha, thế là anh thân mật đặt tay lên ngang hông của cô rồi ôm cô quay người đi về, hoàn toàn ngó lơ Lệ Hàn Ti.
Lăng Kha và Đường Dật?
Họ đến với nhau từ lúc nào?
Lệ Hàn Ti nhìn bóng lưng Đường Dật và Lăng Kha kề sát bên nhau thì sắc mặt từ từ trầm xuống.
Lúc này Triệu Giai Ca gọi điện thoại đến giục Lệ Hàn Ti trở về: “Anh đang ở đâu, gọi điện thoại thôi mà đi lâu như vậy sao."
Trong giọng nói của cô ta đều là bất mãn.
Lệ Hàn Ti đặc biệt có kiên nhẫn với Triệu Giai Ca nên dịu dàng trấn an: “Anh lập tức trở về."
Chương 487: Đường tổng, đổi bạn nhảy với anh
"Cám ơn anh." Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Lệ Hàn Ti, Lăng Kha lui khỏi vòng tay Đường Dật.
Đường Dật nhìn gương mặt trắng bệch của Lăng Kha thì hơi không yên lòng: “Cô không sao chứ, không cần để ý đến loại đàn ông đó."
Có lẽ là những lời nói của Trần Văn Bân làm cô tổn thương, hoặc là Lệ Hàn Ti xuất hiện làm cô hèn mọn như cát bụi nên sự quan tâm lúc này của Đường Dật lập tức làm nước mắt cô tràn mi.
Nhìn dòng nước mắt óng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lăng Kha, trong lòng Đường Dật dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Anh cảm giác tim mình như một khối đá lớn đè ép.
Mấy giọt nước mắt làm Đường Dật chân tay luống cuống: “Cô đừng khóc, nếu cô cảm thấy chưa hết giận thì tôi bắt tên khốn kia lại, để cô đánh hắn một trận nhừ tử nhé?"
Ai ngờ Lăng Kha lại khóc càng dữ dội.
Đường Dật như con ruồi không đầu sốt ruột đến độ xoay quanh: “Cô không cần quan tâm loại đàn ông kia đâu, thời buổi này ai chưa từng gặp cặn bã, có mấy ai đi được tới già với mối tình đầu của mình chứ?"
"Cô rất dũng cảm, thật mà, Lệ Hàn Ti không thích cô là do anh ta bị mù, anh ta vứt bỏ cô vì Triệu Giai Ca thì một ngày nào đó sẽ hối hận."
Không biết là câu nào kích thích Lăng Kha mà cô lại nâng đôi mắt ướt nhòe lên nhìn anh, sụt sùi hỏi: “Thật sao?"
Đường Dật thử mọi cách lúc tuyệt vọng, cũng không biết mình vừa nói cái gì mà vẫn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên."
Lăng Kha chùi nước mắt: “Tôi muốn uống rượu."
Đường Dật: “Tôi mời cô?"
Lăng Kha: “Được."
Hai người ăn nhịp với nhau, không nói tiếng nào mà đi về hướng quán bar.
Đường Nguyên Minh dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi bắt chuyện với rất nhiều phú thương, không cần họ nhiều lời đã có người chủ động đề cập đến dự án, không ít ông lớn đều đặc biệt xem trọng dự án Đường Thị kia, muốn kiếm một chén canh.
Lăng Tiêu đi vào chưa bao lâu thì đã nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và Hà Song, hắn kiềm nén kinh ngạc trong lòng mà dẫn Vương Vận Thi đi tới chỗ ông ta: “Ba."
Vương Vận Thi ngọt ngào hô một tiếng: “Bác trai."
Trên môi Lăng Hoa Thanh lộ ra nụ cười thật nhẹ: “Chơi cho vui đi, trở về chào hỏi cha cháu giúp bác, nói hôm nào bác mời ông ấy uống rượu."
Vương Vận Thi rất tự nhiên hào phóng: “Được, cháu nhất định sẽ chuyển lời thay bác."
Trên buổi tiệc vang lên tiếng nhạc, Lăng Tiêu trông thấy không ít nam nữ nắm tay đối phương đi lên sàn nhảy, Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ở trong đó.
Lăng Hoa Thanh cũng liếc nhìn sân nhảy rồi nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, không mời Vận Thi nhảy một điệu sao?"
Lăng Tiêu không chút do dự mà đưa tay về hướng Vương Vận Thi.
Đáy mắt Vương Vận Thi lướt qua một tia mừng rỡ, lập tức để tay lên lòng bàn tay Lăng Tiêu, cảm nhận được tay hắn bao bọc lấy mình thì tim cô ấy đập lên "Bịch bịch" thật nhanh.
Đây là lần đầu tiên cô và Lăng Tiêu có tiếp xúc da thịt.
"Cậu ta sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp của ngài sao?" Hà Song đưa một ly rượu cho Lăng Hoa Thanh rồi nhìn Lăng Tiêu và Vương Vận Thi mà hỏi.
Lăng Hoa Thanh lạnh lẽo nói: “Nó không có lựa chọn khác."
Hà Song cười cười: “Không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tiến tới với Đường Thắng Văn, tiếp theo ngài định làm gì?"
"Không vội, mọi chuyện chờ hôn sự của Tiêu Nhi hoàn thành rồi bàn lại." Lăng Hoa Thanh lắc lắc ly rượu vang rồi trả nó lại cho Hà Song: “Gần đây kiêng rượu."
Lăng Hoa Thanh thật sự nghiêm túc chuẩn bị sinh con.
An Lan giận ông ta giết con bà thì đền một đứa cho bà đi.
Diệp Sâm trò chuyện với mấy người quen một hồi rồi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.
Diệp Sâm đặc biệt dừng bước, chào hỏi Lăng Hoa Thanh: “Chú."
Lăng Hoa Thanh là ba của Lăng Tiêu, mà Diệp Sâm lại là bạn tốt của Lăng Tiêu nên anh kêu một tiếng chú cũng không quá đáng.
Lăng Hoa Thanh lạnh lùng đảo mắt qua gương mặt Diệp Sâm, không hề tạm dừng mà đi lướt qua bên cạnh anh.
Trong mắt Diệp Sâm tràn ngập nghi hoặc, vừa rồi trong ánh mắt Lăng Hoa Thanh nhìn anh mang theo một tia tàn ác.
Vì sao?
Không nghĩ ra nên Diệp Sâm quyết định sau khi trở về sẽ gọi điện thoại hỏi Diệp Chính Lan, Diệp Sâm đang chuẩn bị đi về, Nam Tầm không đến làm anh rất chán.
Diệp Sâm nhìn một vòng vẫn không tìm được Đường Dật, lại trông thấy Triệu Giai Ca mang vẻ mặt âm trầm ngồi trong mắt, hai mắt cứ nhìn lom lom lên sân nhảy.
Diệp Sâm nhìn lên sân nhảy, bàn tay thon dài đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt rồi đi về hướng Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"
Trước Diệp Sâm, Triệu Giai Ca đã từ chối không ít người, những người tới mời cô ta khiêu vũ không ai lọt được vào mắt cô ta.
Triệu Giai Ca không chút nghĩ ngợi muốn từ chối, ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt như chim ưng sau cặp kính của Diệp Sâm, tim đập hụt một nhịp, cô ta dò xét Diệp Sâm một hồi rồi đưa tay cho anh.
Thời khắc này Triệu Giai Ca đã quên mình vừa gọi điện thoại bảo Lệ Hàn Ti trở về.
Cô ta nhìn sân nhảy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng nhảy múa trong đó liền hận không thể lập tức xông lên so cao thấp với cô.
Lệ Hàn Ti nhận được điện thoại của Triệu Giai Ca liền lập tức chạy về, lại thấy trên ghế rỗng tuếch, anh ta lo lắng nhìn quanh một vòng, cuối cùng trông thấy Triệu Giai Ca đang nhẹ nhàng nhảy múa trong ngực Diệp Sâm trên sàn nhảy.
Điệu Waltz yêu cầu nam nữ phối hợp, bạn trai dùng lực thắt lưng kéo theo bạn nữ nhảy múa, thân thể sẽ thân mật ôm sát vào nhau, trong lúc đó không khỏi sẽ chạm đến eo, lưng, thậm chí là đùi và bờ mông.
Lệ Hàn Ti không rõ vì sao Triệu Giai Ca lại nhảy với Diệp Sâm, chỉ có hai phút mà cô ta cũng không thể chờ sao?
Hình như cô ta quên mất hiện tại anh ta là vị hôn phu của mình.
"Triệu Tiểu thư, vị hôn phu của cô trông có vẻ không vui lắm." Diệp Sâm dẫn Triệu Giai Ca tới gần Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Diệp Sâm làm như vậy rất hợp ý Triệu Giai Ca, cô ta vừa nhảy múa vừa nói với Diệp Sâm: “Chỉ là nhảy một bài thôi, Lệ Hàn Ti còn chưa nhỏ mọn đến mức này, xin Diệp tiên sinh tập trung một chút."
"Được." Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, tốc độ bỗng tăng vọt.
Cũng may Triệu Giai Ca có cơ sở vũ đạo vững chắc nên có thể đuổi theo tốc độ của anh, cô ta thán phục kỹ năng nhảy và sức mạnh của Diệp Sâm, trong lòng lại cực kỳ thỏa mãn.
Bạn nhảy như vậy có thể giúp cô ta phát huy tất cả tiềm năng.
Thời khắc này Triệu Giai Ca đã trở thành tiêu điểm đáng chú ý nhất sân nhảy, đám người trầm trồ trước dáng múa của cô ta: "Không hổ là tài nữ Hải Thành, đồ đệ của Văn Phương, nhảy thật tốt, khó trách lại được cúp Hoa Đào mời."
Triệu Giai Ca nghe bốn phía tán dương thì khóe miệng lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, ngay vào lúc cô ta tùy ý xoay tròn thì Diệp Sâm lại đột nhiên buông tay.
"A..." Biến cố đột ngột này làm Triệu Giai Ca không khắc chế được mà sợ hãi thét lên.
Mà sau khi Diệp Sâm buông Triệu Giai Ca ra thì lại kéo tay của Thịnh Hoàn Hoàn một cái, đồng thời đẩy Triệu Giai Ca mặt mày trắng bệch qua chỗ Đường Nguyên Minh.
Diệp Sâm tinh ranh mà cười một tiếng với Đường Nguyên Minh: “Đường tổng, đổi bạn nhảy với anh nhé."
Đường Nguyên Minh muốn ngăn cản đã không kịp, nhìn người phụ nữ nhào về hướng mình, anh bình tĩnh lui về phía sau mấy bước.
Đám người hít hà một hơi rồi nhìn Triệu Giai Ca chật vật té ngã xuống đất trước mắt họ, một tiếng hét thảm truyền đến từ sâu trong cuống họng của Triệu Giai Ca: “A..."
Chương 488: Sao cô nỡ lòng bỏ lại anh ta như vậy
Triệu Giai Ca ngã thậtmạnh xuống đất, thân thể đập lên mặt đất cứng rắn làm cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng so với sự chật vật hiện tại của cô ta thì đau đớn trên người không đáng kể chút nào, làm cô ta không chịu nổi nhất chính là phản ứng của Đường Nguyên Minh.
Dù chỉ là một người xa lạ thì dưới tình huống vừa rồi cũng sẽ đưa tay kéo cô ta một cái, huống chi họ đã từng triền miên như vậy.
"Giai Ca." Lệ Hàn Ti đẩy đám người ra, xông lên trước đỡ Triệu Giai Ca lên: “Ngã đau ở đâu, anh đưa em đi bệnh viện."
Triệu Giai Ca làm như không thấy Lệ Hàn Ti tràn đầy lo lắng, cô ta hận thù nhìn về phía Diệp Sâm: Người đàn ông này đang chơi cô ta.
Tiếp đó cô ta lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn bên cạnh Diệp Sâm, sắc mặt càng khó coi: Cô ta nên sớm nghĩ đến, người đàn ông này là cùng một bọn với Thịnh Hoàn Hoàn.
Là tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn này liên hợp với Diệp Sâm sỉ nhục cô ta!
Diệp Sâm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngừng lại vì biến cố này.
Diệp Sâm cũng không ngờ Đường Nguyên Minh lại lạnh lùng như vậy.
Dù sao Triệu Giai Ca cũng là một cô gái yêu kiều, đã đưa đến trước mặt anh mà lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, thật là máu lạnh vô tình mà!
Diệp Sâm chỉ vào Đường Nguyên Minh mà giải thích với Triệu Giai Ca: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh trai này lạnh lùng như vậy."
Bốn phía truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Đây là nhục nhã quá lớn đối với Triệu Giai Ca.
Sau một khắc, Lệ Hàn Ti liền vọt về hướng Diệp Sâm rồi đấm một quyền vào mặt Diệp Sâm: “Cút mẹ mày đi."
Có người hoảng sợ thét lên.
Diệp Sâm ăn một đấm nên mắt kính trên mặt rớt xuống đất, anh nhẹ nhàng vết máu trên liếm liếm khóe miệng, nhíu mày lại rồi đánh về hướng Lệ Hàn Ti.
Trong tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, Diệp Sâm và Lệ Hàn Ti đánh nhau.
Âm nhạc ngừng lại, người trong sàn nhảy nhanh chóng tản ra.
"Lăng Tiêu?"
Vương Vận Thi thấy Lăng Tiêu thờ ơ thì đưa tay giật giật ống tay áo của hắn, trên gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, làm người ta rất đau lòng.
"Cô đi ra ngoài trước." Lăng Tiêu rút ống tay áo về rồi đẩy Vương Vận Thi ra bên ngoài.
Lúc này trong sàn nhảy có Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đang đánh nhau, còn lại là Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu, Triệu Giai Ca.
Lệ Hàn Ti và Diệp Sâm đánh rất hăng máu, nhưng không người nào dám tiến lên khuyên can, cả Vân Kỳ cũng đứng một bên xem kịch.
Triệu Giai Ca đứng ở đó lạnh lùng nhìn.
Đường Nguyên Minh mang dáng vẻ thanh cao như không liên quan đến mình, anh cởi áo khoác trên người ra choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta đi thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại không chuyển bước: “Chờ một chút."
Cô hơi lo lắng cho Diệp Sâm, hiện giờ xem ra hai người khó phân cao thấp.
Kỳ thật Diệp Sâm đánh nhau rất giỏi, nhưng Lệ Hàn Ti cũng không phải ăn chay, từ nhỏ Lệ gia đã bồi dưỡng anh ta làm người nối nghiệp nên anh ta có rất nhiều kỹ năng, TaeKwonDo, tán đả gì cũng rành rẽ cả.
Nếu không năm đó Lăng Kha sẽ không bị anh ta mê hoặc.
Rất nhanh trên người họ đều bầm dập, nhưng không có ý dừng lại, mãi đến khi Lăng Tiêu tham gia vào mà đá một chân vào người Lệ Hàn Ti, gạt ngã anh ta xuống đất.
Lúc này Lăng Tiêu mới từ từ mở miệng: “Dừng tay."
Đám người: “..."
Người đã bị hắn đạp ngã rồi mới kêu dừng tay!
Thịnh Hoàn Hoàn cười trên nỗi đau của người khác khi Lăng Tiêu đạp Lệ Hàn Ti một chân, cô đã sớm chướng mắt Lệ Hàn Ti, cú đá này thật hả giận.
Lệ Hàn Ti chống đất đứng lên, cũng mặc kệ đối phương là ai mà hung hăng phóng về hướng Lăng Tiêu, lúc này Triệu Giai Ca quát lạnh một tiếng: “Anh còn ngại không đủ mất mặt à?"
Lệ Hàn Ti một đánh hai căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm.
Nói xong câu đó, Triệu Giai Ca xoay người rời đi.
Lệ Hàn Ti nhìn theo bóng lưng của Triệu Giai Ca, thu tay lại rồi lau máu trên khóe miệng, chỉ vào Lăng Tiêu và Diệp Sâm mà cười lạnh.
Khi Lệ Hàn Ti chạy ra khỏi Thịnh Thế Danh Môn thì Triệu Giai Ca đã lên xe.
Anh ta mỏi mệt ngồi xổm ở ven đường, mũi và khóe miệng còn dính máu, những chỗ được quần áo trên người che lại đều bị bầm tím đau muốn mạng, tim cũng chết lặng.
Anh ta nghĩ Triệu Giai Ca chấp nhận lời cầu hôn của mình thì quan hệ giữa họ sẽ trở nên thân mật, anh ta cho là cô ta chịu phát sinh quan hệ với mình là do trong lòng có anh ta.
Cho tới giờ khắc này, rốt cục Lệ Hàn Ti cũng thấy rõ Triệu Giai Ca không yêu anh ta, khi anh ta và Diệp Sâm đánh nhau thì cô ta sẽ không lo lắng, khi toàn thân anh ta bị thương cô cũng không đau lòng.
Nếu không tại sao cô ta lại nỡ bỏ lại anh ta rời đi một mình như vậy.
Trong lòng cô ta chỉ có bản thân!
Hoàn toàn không nhìn thấy những gì anh ta đã bỏ ra vì cô.
Lệ Hàn Ti rất chán nản sa sút, anh ta nhìn dòng xe qua lại mà cảm thấy mệt mỏi quá, chưa từng mệt mỏi như vậy!
Sau khi Lệ Hàn Ti rời đi, Vương Vận Thi lo lắng đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Anh không sao chứ?"
Vừa rồi nắm đấm của Lệ Hàn Ti suýt nện trúng mặt Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, cô nhìn Vương Vận Thi một cái rồi nói với Đường Nguyên Minh bên cạnh: “Đi thôi!"
Diệp Sâm nhặt mắt kính trên mặt đất lên rồi đưa mắt liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, bảo hắn đuổi theo.
Nhưng Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nói với Vương Vận Thi: “Tôi đưa cô về."
Vương Vận Thi gật đầu cười khẽ: “Được."
Lăng Hoa Thanh cách đó không xa đã nhìn thấy mọi việc, lập tức hài lòng nói với Hà Song đứng bên cạnh: “Trở về đi!"
Hà Song nhìn vào ly rượu đỏ trong tay mình, trong mắt hiện đầy hận thù.
Gần đây kiêng rượu?
Xem ra ông ta thật sự định sinh thêm một đứa với An Lan.
Nhiều năm qua ông vẫn chung tình với con tiện nhân An Lan kia, khi nào ông mới chịu quay đầu nhìn tôi một cái?
…
"Bắc Thành?" Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới lại gặp Cố Bắc Thành ở đây nên rất mừng rỡ, đã một thời gian rất dài cô chưa nhìn thấy anh ấy.
Cố Bắc Thành cười cười với cô rồi nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Lão đại."
Đường Nguyên Minh gật đầu: “Đã lâu không gặp."
Sau đó là sự trầm mặc kéo dài, Thịnh Hoàn Hoàn cởi áo khoác trên người xuống trả cho Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, em muốn nói chuyện riêng với Bắc Thành một lúc, anh về trước đi!"
"Vậy hai người tâm sự đi, anh đi trước."
Đường Nguyên Minh không nói nhiều lời, trước khi đi chỉ liếc nhìn Cố Bắc Thành một cái.
Cố Bắc Thành và Thịnh Hoàn Hoàn đã lâu không gặp nên có nhiều chuyện nói mãi không hết, mặc dù cô biết Cố Bắc Thành cũng thích mình, nhưng anh ấy và Đường Nguyên Minh khác nhau.
Ngồi cùng Cố Bắc Thành chưa từng làm cô cảm thấy xấu hổ.
Hiện tại Cố Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, trước kia anh ấy làm việc hứng khởi được ba phút thôi, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy sự vững vàng của một người đàn ông trưởng thành trên người anh.
Người bàn nhỏ ngồi cùng bàn cả ngày hấp tấp đi sau lưng cô bây giờ đã lớn rồi, cô rất vui cho anh ấy.
"Em với lão đại làm sao vậy?" Cố Bắc Thành nhìn ra được Thịnh Hoàn Hoàn cố ý tránh né Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Em muốn đến bệnh viện thăm Mộ Tư, anh đi không?"
Cố Bắc Thành và Mộ Tư từng là anh em thân thiết, lúc trước vì cô mà Cố Bắc Thành mới trở mặt với Mộ Tư, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn họ buông ân oán xuống để làm lành.
Cố Bắc Thành đứng lên: “Đi thôi!"
Khi Mộ Tư trông thấy Cố Bắc Thành thì đã nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
Nụ cười này hóa giải mâu thuẫn giữa hai người đàn ông.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô...
Chương 489: Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghe Mộ Tư và Cố Bắc Thành nói về những chuyện lý thú trước kia, những thứ cô từng nghĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, những ký ức từng cho rằng đặc biệt trân quý, bây giờ lại cách cô thật xa xôi!
Cô im lắng lắng nghe, nhìn họ cười thì cô cũng cười theo.
Nhưng chỉ có cô biết những quá khứ đó đã không gợi lên được chút gợn song nào trong long cô nữa rồi.
Chân của Mộ Tư vẫn không có tri giác, nhưng anh ta nhất định phải xuất viện, Mộ Thị ứ đọng một đống chuyện chờ anh ta về xử lý, phía Bạch Băng và Bạch Tuyết đã không gạt được nữa rồi.
"Ngày mai sau khi tan việc, tôi và Bắc Thành tới đón anh." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Mộ Tư: “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ ông ngoại tôi châm cứu thử giúp anh."
Mộ Tư nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp: “Được."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô.
Lăng Tiêu?
Sao hắn lại tới nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cạnh cửa không đi qua: “Anh còn tới làm gì?"
Hắn nên ở Lăng Phủ hoặc là Vương gia, tóm lại là không nên xuất hiện trong phòng của cô.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô: “Tôi hết thuốc rồi."
Cho nên hắn leo tường vào chỉ vì một hộp thuốc sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lấy hòm thuốc ra, lật tới lật lui trong đó cũng không tìm được thuốc, cô buồn bực đổ hết mọi thứ trong hộp ra.
Nhưng cô vẫn không tìm ra loại thuốc mà Lăng Tiêu muốn.
"Tôi đi lấy cho anh."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Lăng Tiêu lấy một cái.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đến phòng Thịnh Tư Nguyên rồi lục tung bên trong, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc để Lăng Tiêu lập tức rời đi.
Hiện tại cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn!
Thịnh phu nhân nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang lục tung thì khó hiểu mà hỏi: “Hoàn Hoàn, đêm hôm khuya khoắt con tìm gì trong phòng ông ngoại vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Thịnh phu nhân mà hỏi: “Mẹ, không phải ông ngoại cầm mấy hộp thuốc trị phỏng đến sao, để ở đâu rồi ạ?"
Thịnh phu nhân chỉ chỉ cái hộc tủ phía dưới: “Ở phía dưới ấy, con lấy làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn tùy tiện tìm cái cớ: “Cấp dưới của con có một thư ký bị phỏng tay rất nghiêm trọng, ngày mai mang cho cô ấy."
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng.
Thịnh phu nhân đi đến cửa phòng cô, cô là con gái bà, cô có chuyện gì giấu giếm được cặp mắt của bà sao?
Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu vẫn ngồi bên giường cô như không hề động đậy qua.
Nhìn sau lưng Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, thật vất vả cô mới buông hắn xuống được, vì sao hắn lại tới trêu chọc cô nữa?
Nếu hắn không đưa được cái cô muốn thì không cần cho cô hi vọng.
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy tàn nhẫn đến mức nào sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh đi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại."
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa."
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó.
Lăng Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, mỏi mệt vùi mặt vào tóc cô: “Hoàn Hoàn, đừng tức giận với tôi, hiện tại tôi rất mệt... Rất mệt..."
Ba của hắn, người ba kính yêu đã nghĩ kỹ đường lui cho hắn, đó là đường xuống suối vàng lạnh lẽo.
Thứ ông ta muốn không phải một đứa con, mà là một con rối nghe lời.
Hắn không muốn đi đến kết cục ba con tương tàn với Lăng Hoa Thanh, hiện tại tất cả những gì hắn làm chỉ vì muốn bảo vệ cho cô và người nhà của cô.
"Hoàn Hoàn, chờ một chút, em chờ một chút..."
Chờ hắn chặt đứt tất cả bè cánh bên cạnh Lăng Hoa Thanh thì ông ta sẽ không gây uy hiếp được gì đến họ nữa!
Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ hắn có thể nghĩ ra.
"Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất hoang mang, giữa trong họ có quá nhiều ân oán!
Nếu như Lăng Tiêu biết lúc trước Lăng Hoa Thanh vào tù là do An Lan và ba cô phản kích thì hắn còn nói những lời này với cô không?
"Ầm!" Lúc này cánh cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.
Thịnh phu nhân phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người đang làm gì..."
"Mẹ?" Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh phu nhân với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bác gái."
"Cậu đừng gọi tôi, vì sao cậu lại ở trong phòng của Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân rất phẫn nộ, bà đau lòng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cậu ta lại ở đây, con quên lúc trước con bị đuổi ra ngoài như thế nào sao, vì sao lại không biết sợ vậy hả?"
Một câu "Không biết sợ” làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Thịnh phu nhân tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cậu đi ngay, Hoàn Hoàn nhà tôi không có phúc khí, không xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh đi đi!"
Mẹ chỉ gặp được Lăng Tiêu mà đã như vậy, nếu biết chuyện của Lăng Hoa Thanh thì chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trước khi đi còn nói với Thịnh Hoàn Hoàn hai chữ: “Chờ tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà tim nhói từng cơn, bóng lưng của hắn thật cô đơn hiu quạnh.
Nếu Lăng Tiêu thật sự lựa chọn cô, vậy hắn phải chịu đựng đau khổ và áp lực không thể tưởng tượng nổi, hắn thương ba mình như vậy mà...
"Hoàn Hoàn, con đừng khóc, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi." Thịnh phu nhân tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nói với cô: “Lăng Tiêu không hợp với con, đau dài không bằng đau ngắn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trượt xuống từng giọt từng giọt.
Những giọt nước mắt đó đều là đau lòng cho Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu không lấy hộp thuốc nào trên giường đi, đây chỉ là cái cớ để hắn đến tìm cô, người đàn ông này luôn kiêu ngạo, bảo hắn nói thẳng tâm ý của mình còn khó hơn lên trời.
Một câu "Hoàn Hoàn, em chờ một chút” đã làm cô hiểu ra ngay hiện tại hắn đang làm gì, không cần giải thích thêm nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn để tay lên phần bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô nghĩ mình có thể giữ lại đứa bé này.
…
Diệp Sâm nhìn Lăng Tiêu trèo tường nhảy xuống thì lập tức dùng di động chụp cảnh này lại, sau đó trêu chọc Lăng Tiêu vừa đi đến: “Tôi còn thắc mắc sao anh lại bắt tôi tới làm tài xế cho mình, hóa ra là giúp anh đi yêu đương vụng trộm!"
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh căm căm tiến đến khiến Diệp Sâm không lạnh mà run: “Làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài à?"
Lăng Tiêu không có hứng thú nên nhắm hai mắt lại: "Lái xe."
"Đừng mà, cho anh xem thứ này tốt lắm, cam đoan làm tâm tình anh tốt lên ngay."
Diệp Sâm ấn mở một tấm ảnh lưu từ Weibo rồi đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Mở mắt ra nhìn xem."
Lăng Tiêu không để ý tới.
Diệp Sâm nói: “Có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn."
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu liền mở mắt ra.
Một đứa nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, gương mặt có nét tương tự của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là cái gì?"
Diệp Sâm nhướng mày: “Nó là con của anh và Thịnh Hoàn Hoàn."
Chương 490: Lăng Tiêu quá ngầu, tôi muốn làm fan của anh ta lần nữa
Con của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn?
Lăng Tiêu nhìn đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm trong màn hình rồi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Sâm một cái: “Kỹ thuật ghép ảnh thật rác rưởi."
Ai bảo anh đánh giá kỹ thuật ghép ảnh của người ta chứ?
Đây là trọng điểm sao?
Diệp Sâm sờ sờ khóe miệng sưng lên: “Anh nhìn thấy nó chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác? Không muốn sinh một đứa với Thịnh Hoàn Hoàn sao?"
Vấn đề là bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không để hắn đụng vào.
Lăng Tiêu bị Diệp Sâm đâm trúng nổi đau: “Chúng tôi còn trẻ, không như anh và Nam Tầm."
Thế giới hai người còn chưa bắt đầu mà anh đã dám nhắc đến chuyện con cái với hắn?
Diệp Sâm cảm thấy ngực bị đâm một đao: “Anh lợi hại."
Anh và Nam Tầm già rồi, xem ra phải tăng tốc bước chân mới được.
Đàn ông mà, không cứng một chút sao được?
Tiếp đó liền nghe Lăng Tiêu nói: “Gửi ảnh cho tôi đi."
Diệp Sâm nhướng mày, đôi mắt đen dưới mắt kính gọng vàng lóe lên một tia quái ác.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã nhận được ảnh chụp, hơn nữa còn tặng thêm một tấm.
Diệp Sâm đề máy xe rời khỏi Thịnh gia, không bao lâu sau liền thấy Lăng Tiêu lấy điện thoại ra, sắc mặt từ từ trầm xuống: “Ai làm?"
Diệp Sâm thầm cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt lại nhẹ như mây gió: “Đám dân mạng rảnh rỗi thôi, đặt ảnh của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn lên phần mềm kết hợp, con của họ cứ thế là ra đời."
Sau khi trở về anh cũng phải chụp hình với Nam Tầm, lấy tướng mạo của họ thì cục cưng nhất định đẹp muốn xỉu, có lẽ Nam Tầm nhìn thấy sẽ dao động cũng không chừng.
Sắc mặt Lăng Tiêu đen đến mức có thể ép ra mực: “Rốt cuộc là ai?"
Hắn muốn hack máy tính và điện thoại của người đó.
Diệp Sâm cười nói: “Đừng nghiêm túc như vậy, bảo bối của anh và Thịnh Hoàn Hoàn được cư dân mạng hoan nghênh hơn nhiều."
Đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm là bức ảnh này không nên tồn tại.
Lăng Tiêu im lìm không lên tiếng mở cái hộp bên ghế lái phụ ra rồi lấy ra một cái máy tính mini, sau đó thao tác.
Diệp Sâm yên lặng cầu nguyện vì người kia, hi vọng máy tính và điện thoại của người đó không phải vừa mua được, nếu không xem như triệt để báo hỏng!
Sau khi giải quyết xong, Lăng Tiêu mở Weibo ra thì không còn nhìn thấy tấm hình con của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nữa, ngược lại hắn lại nhìn thấy bảng vote kia, Đường Nguyên Minh đứng trên đầu bảng, Kim Thần xếp thứ hai, mà hắn chỉ ở thứ ba, đằng sau còn có một tên Mộ Tư.
Rất tốt, hắn chỉ không online một ngày thôi mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Rất nhanh dưới Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn đều là câu nghi vấn:
"Cục cưng của Đường Nguyên Minh và nữ thần đâu rồi?"
"Tôi cũng không nhìn thấy, đen thui rồi?"
"Móa, bỏ phiếu cũng bị xóa, là ai đang tính hại nữ thần nhà tôi?"
"Tôi thấy là nhắm vào Đường Nguyên Minh ấy, không phát hiện bảo bối của Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn còn à?"
"Cmn, không phải là Lăng Tiêu làm ra đó chứ?"
"Ngao ngao, nếu là Lăng Tiêu thì thật quá ngầu, tôi sẽ thành fan của anh ấy lần nữa."
"Không hổ là nhà giàu số một, tốc độ này, thủ đoạn này..."
Thịnh Hoàn Hoàn mất ngủ vì Lăng Tiêu, lướt Weibo thì phát hiện những việc này nên khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chuyện này rất phù hợp với phong cách xử sự của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn dời tay về phía bụng, thai nhi đã đầy một tháng. Lăng Tiêu để lại ảnh bảo bối của hắn và cô lại, không biết lúc ấy hắn trông thấy bức hình kia thì trong lòng nghĩ cái gì.
…
Đường Dật dẫn Lăng Kha đến quán bar vốn là muốn xem chừng cô, tránh để cô gặp phải người xấu ở đó, ai biết vừa đến đã bị Lăng Kha chuốc say.
Khi mơ mơ màng màng, Đường Dật còn suy nghĩ: Chưa thấy cô gái nào uống giỏi như thế, vóc dáng cô ấy nhìn không lớn mà tửu lượng lại mạnh như thế.
Mà lúc này Lăng Kha đang nhìn Đường Dật mà lắc đầu: “Chưa thấy đàn ông nào uống yếu thế này."
Vốn tưởng rằng uống say còn có người đưa cô về nhà, không ngờ Đường Dật lại ngã xuống nhanh như vậy!
Kết quả cô còn phải chăm sóc anh.
Lăng Kha dùng hết kiên nhẫn mới hỏi ra địa chỉ nhà Đường Dật, mang tâm tính báo ân mà đưa anh trở về.
"Cô là?" Một lão thái thái mở cửa rồi nghi hoặc nhìn Lăng Kha.
"Dì, cháu tên là Lăng Kha, bạn của Đường Dật." Lăng Kha chỉ chỉ chiếc xe bên ngoài của mình: “Đường Dật uống say, làm phiền dì cho người dìu anh ấy vào nghỉ ngơi."
"Thiếu gia?" Lão người hầu lo lắng đi ra ngoài, sau đó lại khó xử nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Tiểu thư, trong nhà chỉ một mình bà già này, cô xem..."
Lăng Kha: “... Không có gì, tôi mạnh lắm, tôi giúp cho."
Sau khi đỡ Đường Dật về phòng, Lăng Kha đã mệt đến thở hồng hộc, Đường Dật uống say còn quá đáng mà đè hết tay chân lên người cô.
Lăng Kha thực sự không còn sức lực nên miễn cưỡng để anh đè một hồi.
Lão người hầu ngoài cửa nhìn cảnh này mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó vội gọi điện thoại cho lão thái thái Đường gia: “Lão phu nhân, thiếu gia dẫn một người phụ nữ trở về, tôi thấy cô bé này nhìn không tệ..."
Chờ Lăng Kha thở phì phì đưa tay đẩy Đường Dật ra, lại phát hiện người đàn ông ngủ như chết này nặng không giống bình thường, cô thử nhiều lần vẫn không thành công, ngược lại quấy nhiễu mộng đẹp của Đường Dật nên anh lại ôm cô chặt hơn.
Lăng Kha trừng lớn hai mắt, người đàn ông này coi cô là gối ôm cỡ lớn sao?
Nhưng lúc anh ngủ cũng thật đáng yêu.
Lăng Kha rũ mắt xuống đánh giá gương mặt ngủ say của Đường Dật, phát hiện nước da của anh tốt đến mức khiến người ta đố kỵ, sao da một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ là cô vậy?
Lông mi của anh cũng làm người ta đố kỵ.
Mũi còn rất cao, miệng cũng đỏ.
"Ngoại hình này quá tốt!"
Giống tiểu thịt tươi, nhưng lại có thêm khí phách đàn ông, dáng vẻ cũng rất cứng rắn.
Mặc dù sắc đẹp đang ở trước mắt, nhưng Lăng Kha không sa vào quá lâu, thân thể còn bị đè ép, trọng lượng kia làm cô không thở nổi.
Cô đẩy thêm mấy lần mà Đường Dật vẫn không có phản ứng gì, cô lập tức hung ác há miệng cắn lỗ tai Đường Dật.
"Đau quá." Đường Dật thì thầm một tiếng rồi vươn tay che mặt Lăng Kha lại dùng sức đẩy.
"Đùng" một tiếng, Lăng Kha ngã xuống giường.
Đường Dật uốn éo vài cái trên giường rồi lại ngủ thiếp đi.
Lăng Kha đỡ eo mình, cắn răng nhìn Đường Dật nằm ngáy o o, trong lòng thầm thề không bao giờ uống rượu với người đàn ông này nữa.
Lăng Kha lấy lại được tự do quay người muốn rời đi, nhưng lại lo lắng Đường Dật sẽ nôn mửa, khoảng thời gian trước từng xảy ra vụ án chết do uống say nôn mửa ngạt thở.
Cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Diệp Sâm.
….
Lão người hầu thấy Lăng Kha chậm chạp không ra khỏi phòng Đường Dật thì mỉm cười trở về phòng nằm ngủ.
Rạng sáng hôm sau, một quý phụ trung niên và một lão thái thái tóc trắng phơ xuất hiện trong biệt thự của Đường Dật.
Lão người hầu nghênh đón: “Lão thái thái, thiếu gia còn đang ngủ!"
Đường nãi nãi lập tức nói: “Tôi đi lên xem thử."
Đường phu nhân vội giữ chặt Đường nãi nãi: “Mẹ, không chạy được đâu, chúng ta chờ ở chỗ này đi!"
Đường nãi nãi duỗi một ngón tay ra, dáng vẻ có chút nghịch ngợm: “Mẹ đi xem thử."
Đường phu nhân không thuyết phục được Đường nãi nãi nên đành đỡ bà đi lên, trước khi Đường nãi nãi đưa tay ra thì bà đã vội gõ cửa một cái: “Dật Nhi, bà nội tới thăm con này."
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Đường phu nhân lại gõ cửa, lúc này Đường nãi nãi đưa tay mở cửa rồi thò đầu vào khe cửa nhìn.
Kết quả vừa nhìn thì vui mừng biến thành sợ hãi...
Bình luận facebook