• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (3 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66: Không phải ai cũng có thể làm tay đua

Điều kiện của Thịnh gia rất khá giả nên đã trở thành đối tượng cho các thân thích ăn bám.

Mà Thịnh Xán là người lương thiện, lại là cháu đích tôn ba đời, nhưng ông không có anh chị em gì, cho nên có thể giúp được thì luôn giúp đỡ đám thân thích bà con này.

Hai anh em Trần Văn Hưng và Trần Văn Huy là con trai của anh của bà ngoại Thịnh Hoàn Hoàn, mấy năm nay cả Trần gia đã nhận không ít ân huệ của Thịnh gia.

Từ tiểu học đến cấp ba, Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ thường xuyên đến Thịnh gia chơi, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn biết rõ cách làm người của họ nhất.

Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết Trần Phỉ Phỉ tiếp cận Lý Tinh Vũ vì nhìn trúng tên tuổi như mặt trời ban trưa của Lý Tinh Vũ.

Nhắc đến Lý Tinh Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn còn từng được anh ấy chỉ điểm, anh thật là một thiên tài, con người cũng rất tốt, nhưng kết cục lại làm người ta tiếc hận!

Lúc này Trần Phỉ Phỉ lạnh nhạt nói: “Đội trưởng Lý, ông đang bắt cóc đạo đức, không sai, mấy năm nay ông tốn không ít tâm huyết trên người tôi, nhưng tôi cũng kiếm lời không ít tiền cho đoàn xe. Kỳ thật vào một năm trước đã có người muốn kéo tôi đi, nửa năm qua có vô số đoàn xe muốn thuê tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục ở lại Vũ Yến, tôi đã tận tình tận nghĩa với ông và Tinh Vũ rồi, tôi không thẹn với lương tâm.”



Trần Phỉ Phỉ nhìn ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh thì sắc mặt trở nên thực âm trầm.

Kỳ thật cô ta đã sớm muốn rời khỏi Vũ Yến, nhưng lại sợ người khác nói mình vô tình vô nghĩa nên mới ở lại Vũ Yến thêm nửa năm, kiếm tiền cũng chia đều với đoàn xe, không ngờ vẫn bị nắm lấy không bỏ.

Mấy năm nay cô phải nỗ lực biết bao nhiêu mới có được danh tiếng như hôm nay, nhưng Lý Tinh Vũ đã chết hai năm mà trên người cô vẫn còn dán tên tuổi của Lý Tinh Vũ, cô không dám yêu đương, cũng không dám rời khỏi Vũ Yến.

Hiện tại, cô thật sự chịu đủ rồi!

Sao phượng hoàng có thể bị cầm tù trong một cái tổ yến nho nhỏ?

Nói xong những lời này, Trần Phỉ Phỉ liền muốn rời đi, lúc này Lý Hưng Hoài giữ tay cô lại: “Cô chỉ mới kiếm được tiền vào đầu năm nay thôi, tiền kiếm ra còn không bằng số tôi đầu tư vào cô.”

Lý Hưng Hoài biết hợp đồng giữa Trần Phỉ Phỉ và Vũ Yến đã đến kỳ, ông không thể ép Trần Phỉ Phỉ tiếp tục ở lại Vũ Yến, cho nên thái độ của ông là cầu xin: “Phỉ Phỉ, tôi không xin cô ở lại Vũ Yến bao lâu, chỉ xin thêm nửa năm, làm người phải có chút lương tâm!”

Trần Phỉ Phỉ lại lạnh nhạt hất tay Lý Hưng Hoài ra: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi chưa từng hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở lại Vũ Yến, thời kỳ hoàng kim của nghề đua xe chỉ có vài năm thôi, tôi sẽ không nói ra câu đó, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân.”

“Tôi vẫn giữ câu nói vừa rồi, đừng chơi trò bắt cóc đạo đức với tôi, Trần Phỉ Phỉ này đã tận tình tận nghĩa với ông và Vũ Yến rồi, tôi không thẹn với lương tâm.”

Lại thêm nửa năm? Ông biết cô ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một cuộc thi quốc tế không?

Ở lại Vũ Yến, ông có thể cho cô tài nguyên tốt gì, có thể kéo tài trợ gì ra hồn cho cô?

Hiện tại đoàn xe Quân Hạm ra giá cao mời cô, cô vừa qua liền có vài tài trợ, mấu chốt là hiện tại Kim Thần cũng vào đoàn xe Quân Hạm, Vũ Yến có thể cho cô ta loại đãi ngộ này sao?

Nghe Trần Phỉ Phỉ nói vậy, Lý Hưng Hoài như lập tức già đi mấy tuổi, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi phần nào, mười mấy giây sau, ông kéo cái chân đã từng bị thương, gian nan xoay người.

Kỹ sư Cao Dương của đoàn xe Vũ Yến tiến lên đỡ ông, mặt đầy mây đen mà nói: “Đội trưởng Lý, tôi đã sớm nói rồi, không thể không có lòng phòng bị, nhưng anh lại không nghe, nói Trần Phỉ Phỉ là người trọng tình trọng nghĩa, anh xem hiện tại có kết quả gì!”

Lý Hưng Hoài đau đớn lắc đầu, nước mắt hối hận trượt xuống làn da già nua: “Lão Cao, tôi là tội nhân của Vũ Yến...”

Là do ông, là ông thiên vị Trần Phỉ Phỉ, dồn hết tài nguyên của đoàn xe lên một mình cô ta nên khiến các đội viên khác bất mãn, người thì bị kéo đi, người thì từ bỏ.

Sao ông lại ngốc như vậy, cảm thấy Trần Phỉ Phỉ sẽ là chỗ dựa nửa đời sau của mình nên đã dồn hết tất cả để bồi dưỡng cô ta?

Hiện tại nghĩ lại, Lý Hưng Hoài mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ sợ sau khi Tinh Vũ rời đi, Trần Phỉ Phỉ chăm sóc ông, hứa hẹn với ông đều vì giành được niềm tin, để ông dồn hết tất cả mà bồi dưỡng cô ta.

“Anh nói xem sao lại có người vô lương tâm đến mức này?” Cả người Lý Hưng Hoài run run rẩy rẩy, giống như một ông lão đã tuổi già sức yếu: “Không còn gì rồi, đoàn xe Vũ Yến không còn gì, mất hết rồi.”

Là ông, là ông tạo thành kết quả hôm nay, ông là tội nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng run run rẩy rẩy kia, chợt nhớ tới gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của Lý Tinh Vũ, cô cảm thấy rất đau lòng.

Cha con Lý gia đều là anh hùng, kết cục của anh hùng không nên như thế.

Nhìn dáng vẻ sa sút già nua của Lý Hưng Hoài, mọi người không khỏi cảm thán: “Không ngờ đoàn xe Vũ Yến đã từng huy hoàng lại xuống dốc đến mức này!”

“Vũ Yến cũng là đoàn xe lâu đời, chỉ sợ không bao lâu sau trên sân thi đấu sẽ không còn bóng dáng của Vũ Yến, thật làm người ta tiếc hận!”

“Trần Phỉ Phỉ này cũng thật là, không bàn tới chuyện cô ta có thật sự hứa hẹn cái gì không, nhưng dù sao người ta cũng có ân với mình, ở thêm nửa năm thì đã làm sao?”

Trong bầu không khí tuyệt vọng và cảm khái đó, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng mở miệng gọi Lý Hưng Hoài lại: “Đội trưởng Lý, xin hỏi hiện tại đoàn xe Vũ Yến còn tuyển tay đua không?”

Là ai, là ai đang nói chuyện?

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn đứng bên ngoài đám người, cho nên vừa rồi không ai phát hiện cô, hiện tại ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên người cô.

Lý Hưng Hoài được Cao Dương đỡ lấy, chậm rãi xoay người.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trần Phỉ Phỉ đã đi ra khỏi đám người, nghe thấy giọng nói này cũng quay đầu lại.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng ở đó, cô mặc một bộ đồ vận động màu hồng trắng, tuy quần áo hơi rộng, lại khó giấu được đường cong lả lướt, dáng người cô cao gầy tinh tế, phập phồng quyến rũ, tràn ngập sức sống.

Cô có khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, da thịt trắng như tuyết, mềm mại như da trẻ con, mắt hạnh sạch sẽ sáng tỏ, lúc nhìn quanh, vẻ mặt nhàn nhã thong dong, khí chất thanh nhã cao quý làm người ta tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn.

“Cô ấy là ai, thật xinh đẹp!”

“Ôi chao, đây là tiên nữ sao?”

Không ai không kinh ngạc cảm thán trước khí chất và vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn.

Danh hiệu tiểu thư đứng đầu của Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải hư danh, trừ gia thế và vẻ đẹp ra thì khí chất cũng tăng thêm không ít điểm cho cô, còn lại mới là cầm kỳ thư họa.

“Thịnh Hoàn Hoàn?” Trần Phỉ Phỉ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất kinh ngạc, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia ghen ghét và không vui khó làm người ta phát hiện.

Từ nhỏ Trần Phỉ Phỉ đã không thích Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ cần cô ở nơi nào thì mọi người đều ảm đạm đi, đáng giận nhất chính là, cô còn có một gia thế tốt, lại là con gái duy nhất trong nhà, cô ta và Trần Do Mỹ đều phải đến nịnh bợ cô, xem sắc mặt của cô.

Trong đám người cũng có người nhận ra Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không phải là tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn của Hải Thành chúng ta sao?”

“Không sai, cô ấy chính là Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Thì ra là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, khó trách xinh đẹp như vậy, quả thực là vẻ đẹp thần tiên!”

“Vừa rồi cô ấy nói cái gì, cô muốn gia nhập đoàn xe Vũ Yến? Không phải đang nói giỡn đó chứ?”
Chương 67: Cô ấy chính là cô gái lái chiếc Bugatti đêm đó

Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc hoài nghi của mọi người, Bạch Sương khinh miệt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và mở miệng trêu chọc: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô có giấy phép đua xe chưa? Đừng tưởng rằng mình biết đua thì có thể làm tay đua, không phải ai cũng có thể làm tay đua. Lo mà làm tiểu thư đứng đầu không tốt sao, thiên kim tiểu thư như cô cần gì lại chạm vào xe đua, đừng làm mất mặt xấu hổ trên bãi đua xe, đến lúc đó chỉ sợ địa vị tiểu thư đứng đầu cũng không giữ được.”

Tuy rằng Bạch Sương nói khá khó nghe, nhưng cô ta lại nói ra tiếng lòng của đa số mọi người.

Nếu ai cũng có thể làm tay đua thì những người huấn luyện không biết ngày đêm như bọn họ lại là cái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Lăng Kha đã hừ lạnh một tiếng: “Hoàn Hoàn nhà tôi có tư cách làm tay đua hay không còn không tới phiên kẻ chưa có tư cách tham gia cuộc thi quốc tế là cô nói ra nói vào, rảnh quá còn không bằng ngẫm lại xem nên tăng tốc lên thế nào, đừng kéo chân đoàn xe của mình hoài.”

“Lăng Kha cô...” Bạch Sương bị Lăng Kha đáp trả làm nói không nên lời một lúc lâu, cô ta nhìn thấy trong đám người có mấy gương mặt quen thuộc đang vui sướng khi người gặp họa mà nhìn mình.

Vì thế cô ta tức giận thu lại ngón tay đang chỉ về hướng Lăng Kha, thẹn quá thành giận mà nói: “Tôi có ý tốt nhắc nhở mà các người còn không biết tốt xấu, nếu đã như vậy thì Thịnh Hoàn Hoàn, cô dám so một trận với tôi không?”

Lăng Kha lập tức “Phì” một tiếng: “So với cô?”

Bạch Sương hất cằm lên: “Thế nào, không dám?”

Lăng Kha cười lạnh: “Cô? A, trở về luyện thêm mấy năm rồi đến đi, hiện tại cô còn chưa có tư cách này.”

Lăng Kha vốn muốn nói, kỹ thuật của Bạch Tuyết không xứng xách giày cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lại cảm thấy lời này quá lộ liễu, dễ làm người ta ghét Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mới hàm súc đi rất nhiều.

Nhưng lời này của cô ấy vẫn làm không ít người hít hà một hơi, ăn nói ngông cuồng quá, kỹ thuật của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ghê gớm như vậy sao?

Tuy rằng tài năng của Bạch Sương chẳng ra gì, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là tay đua chuyên nghiệp đứng đắn, sao Lăng Kha dám tuỳ tiện nói ra lời này?

Bạch Sương bị Lăng Kha chọc tức đến xanh mặt, cô ta không để ý tới Lăng Kha mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khiêu khích nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không dám cứ việc nói thẳng, để người ngoài đứng đó kêu gào là sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, lạnh lẽo mở miệng: “Lăng Kha nói không đủ rõ à?”

Bạch Sương: “Cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô, còn chưa đủ tư cách đấu với tôi.”

Bạch Sương tức đến đen mặt.

“Vậy chị thì sao?” Lúc này, Trần Phỉ Phỉ vẫn không lên tiếng đột nhiên vỗ vỗ bả vai Bạch Sương, ra hiệu cô ta đừng tức giận, sau đó đứng dậy: “Hoàn Hoàn, không ngại so một trận với chị chứ?”

Làm chị họ của Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Phỉ Phỉ cũng biết kỹ thuật đua xe của Thịnh Hoàn Hoàn không tồi, nhưng cô chỉ chơi chơi mà thôi, đứng trước mặt tay đua quán quân là mình thì cô chẳng là gì cả.

Mọi người lập tức hứng thú bừng bừng, hai người này đều là nữ thần được công nhận của Hải Thành, một người là thiên kim danh môn được nuông chiều từ bé, một người là tay đua ưu tú đã từng giành vô địch, cuộc thi này nhất định sẽ rất xuất sắc.

Ha hả, có trò hay để xem rồi!

Thấy Trần Phỉ Phỉ đứng ra giúp mình, vẻ tối tăm trên mặt Bạch Sương biến mất, đắc ý dào dạt mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, vậy đã đủ nể mặt cô chưa?”

Trong mắt Bạch Sương và không ít người ở đây, Trần Phỉ Phỉ đấu với Thịnh Hoàn Hoàn không khác gì giết gà cần dao mổ trâu.

Ai biết Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn đảo qua người Trần Phỉ Phỉ mà đánh giá, môi đỏ xinh đẹp không chút để ý mà giật giật: “Nếu chị muốn thi với tôi thì phải nỗ lực trong một tháng còn lại, chúng ta gặp trên sân thi đấu quốc tế nhé.”

Cái gì, cô bảo Trần Phỉ Phỉ trở về nỗ lực thêm?

Ý Thịnh Hoàn Hoàn là, hiện tại Trần Phỉ Phỉ còn chưa đủ tư cách so với cô?

Cmn, tiểu thư đứng đầu này quá càn rỡ, cô lấy tự tin từ đâu ra mà dám nói ra lời này trước mặt Trần Phỉ Phỉ?

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười: “Hoàn Hoàn, tự tin là chuyện tốt, đừng trách chị họ không nhắc nhở em, đua xe cũng không phải chuyện dễ, chỉ mong một tháng rưỡi sau thật sự có thể gặp em trên cuộc đua quốc tế, chị thực chờ mong được thi đấu với em, đến lúc đó em đừng lỡ hẹn đấy!”

Câu nói này của Trần Phỉ Phỉ thật quá tuyệt diệu.

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cao ngạo kêu gào trước mặt Trần Phỉ Phỉ, nếu đến lúc đó cô không vào được cả cổng cuộc thi thì rất buồn cười.

Đến lúc đó, chỉ dựa vào những lời nói hôm nay của cô đối với Trần Phỉ Phỉ cũng đủ làm cô trở thành trò cười của Hải Thành, đám fan của Trần Phỉ Phỉ sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ sợ còn không giữ được nổi danh hiệu tiểu thư đứng đầu.

Hơn nữa các cô không phải chị em họ sao, Trần Phỉ Phỉ vừa rời khỏi Vũ Yến thì Thịnh Hoàn Hoàn lại tuyên bố muốn gia nhập Vũ Yến vào lúc này, vậy không phải đang vả mặt Trần Phỉ Phỉ à?

Quan hệ giữa hai chị em họ này thực vi diệu!

Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã nhếch môi đỏ xinh đẹp lên, làn da tinh tế có vẻ trắng trẻo sáng ngời dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp này thật làm các cô gái ghen ghét!

Chỉ thấy cô bình tĩnh cười nói: “Tôi sẽ không làm chị thất vọng, chỉ mong đến lúc đó chị có thể lấy ra tiêu chuẩn quán quân, đừng thua quá thảm, dù sao chị và tôi đều là người từng được Tinh Vũ tiền bối chỉ điểm.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng từng được Lý Tinh Vũ chỉ điểm?

Mọi người nghe xong lời này thì không khỏi nghĩ lại, xem ra kỹ thuật của tiểu thư đứng đầu này cũng không kém cỏi, dù sao người quá tệ thì Lý Tinh Vũ cũng lười chỉ điểm.

Hơn nữa nhìn khuôn mặt xinh đẹp tự tin, thái độ bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn, chắc trong lòng cô cũng khá tự tin.

Vậy xem ra, bọn họ cũng có thể chờ mong phong thái của vị tiểu thư đứng đầu này trên bãi đua xe.

Lại là Lý Tinh Vũ, thật sự đủ rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn này nhất định đang cố ý đối nghịch với cô ta, nếu đã vậy thì đừng trách cô không nói tình cảm.

Trần Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng: “Phải không, vậy rửa mắt mong chờ đi!”

Vừa dứt lời, Trần Phỉ Phỉ không nán lại nữa mà xoay người rời đi.

Bạch Sương khinh miệt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi chờ đến lúc người nào đó tự vả mặt.”

Nói xong, cô ta cũng rời đi theo Trần Phỉ Phỉ.

Mọi người vẫn hứng thú bừng bừng, cũng giống như Trần Phỉ Phỉ đã nói, bọn họ rửa mắt mong chờ cuộc thi tháng sau, hy vọng Thịnh Hoàn Hoàn đừng chỉ nói mạnh miệng.

Nhưng hiện tại vấn đề là Lý Hưng Hoài có nhận Thịnh Hoàn Hoàn không?

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Hưng Hoài và Cao Dương, tuy Vũ Yến đã cùng đường bí lối, nhưng có thêm một người không biết đã từng thi đấu bao giờ chưa như Thịnh Hoàn Hoàn cũng không làm nên chuyện gì!

Còn nữa, cho dù cô thật sự có bản lĩnh bước vào cuộc thi quốc tế, nhưng không lấy được thứ hạng cũng là lãng phí tiền.

Chỉ thấy Lý Hưng Hoài nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, một lúc sau vẫn không nói chuyện, nhưng bàn tay đặt trên cổ tay Cao Dương lại siết càng chặt, gương mặt tái nhợt dần dần hiện đầy kích động: “Lão Cao, là cô ấy sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn chính là cô gái lái chiếc Bugatti đêm đó sao?

Kích động trong lòng Cao Dương không kém hơn Lý Hưng Hoài bao nhiêu: “Chắc là cô ấy.”

Đêm đó ông chạy ở phía trước, đội trưởng Lý đi theo phía sau, cho nên ông nhìn thấy rõ hơn đội trưởng Lý.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 68: Tôi muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai

Mặt nghiêng của Thịnh Hoàn Hoàn nhìn rất giống cô gái đêm đó.

Tuổi tác tương tự, mặt nghiêng giống nhau, còn lái chiếc Bugatti bản giới hạn, cộng thêm những lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, họ có thể khẳng định cô chính là cô gái lái Bugatti đêm đó.

Lý Hưng Hoài không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình, giống như một người sắp chết được uống một viên thần đan diệu dược, đột nhiên khởi tử hồi sinh.

“Cô... vừa rồi cô nói muốn gia nhập đoàn xe Vũ Yến?” Lý Hưng Hoài kích động đến nói năng lộn xộn, tay đang phát run.

Thịnh Hoàn Hoàn dắt Lăng Thiên Vũ tiến lên: “Đúng vậy đội trưởng Lý, không biết hiện tại đoàn xe Vũ Yến còn nhận tay đua không?”

Lý Hưng Hoài lập tức kích động nói không nên lời.

Đối với Lý Hưng Hoài, Vũ Yến chính là mạng sống của ông, nơi đó là tất cả mộng tưởng của ông và tâm nguyện cuối cùng của Lý Tinh Vũ.

Mất đi Vũ Yến, lão già goá bụa thân thể tàn tật này tiếp tục sống trên đời còn ý nghĩa gì?

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết, vì nhất thời xúc động mà cô đã cứu mạng Lý Hưng Hoài.

Cao Dương lập tức trả lời thay Lý Hưng Hoài: “Nhận, đương nhiên nhận.”

Sau một lúc lâu, Lý Hưng Hoài mới bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao?”

Lấy điều kiện của Thịnh Hoàn Hoàn thì hoàn toàn có thể lựa chọn đoàn xe tốt hơn, sân khấu lớn hơn, sao lại coi trọng Vũ Yến đã xuống dốc đến chẳng ra làm sao này?

Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nói: “Ngài và Tinh Vũ tiền bối đều là đại anh hùng của giới đua xe, là niềm kiêu ngạo của Hoa Hạ, tôi tin rất nhiều người cũng giống như tôi, không hy vọng nhìn thấy bóng dáng của Vũ Yến biến mất khỏi sân thi đấu.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Dừng một chút, cô lại nói thêm: “Còn có một nguyên nhân khác, tôi muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai.”

Tôi muốn trở thành Lý Tinh Vũ thứ hai!

Những lời này như một cục đá ném vào trái tim tĩnh lặng của mọi người.

Ở đây có bao nhiêu người bước vào giới đua xe vì Lý Tinh Vũ?

Bọn họ như đã quên mất Lý Tinh Vũ từng là thần trong lòng họ, đến nay vẫn không có ai vượt qua được. Mà Lý Hưng Hoài đang run run rẩy rẩy, chân bị tàn tật trước mắt chính là người đàn ông đã bồi dưỡng ra một chiến thần.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Tôi tin dù là thời đại nào, dù thay đổi như thế nào thì ông vẫn là người thầy ưu tú nhất, đoàn xe Vũ Yến nhất định sẽ tìm về huy hoàng ngày xưa, thậm chí vượt qua dĩ vãng.”

Đoàn xe Vũ Yến nhất định sẽ tìm về huy hoàng ngày xưa, thậm chí vượt qua dĩ vãng.

Những lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức làm Lý Hưng Hoài và Cao Dương lã chã rơi lệ.

Cao Dương đỏ mắt cảm khái: “Không ngờ tới lúc này mà còn có người nhớ rõ đám lão già chúng ta.”

Hốc mắt Lý Hưng Hoài cũng rươm rướm, ông tiến lên nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, kích động không thể kiềm được: “Tôi tin cô, tôi tin cô nhất định... Nhất định sẽ xuất sắc hơn cả Tinh Vũ.”

Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, ông nhất định sẽ bồi dưỡng cô thành Tinh Vũ thứ hai, sứ mệnh mà ông và Tinh Vũ không thể làm được sẽ nhờ cô hoàn thành thay họ.

Ông muốn giới mê xe Hoa Hạ nhìn thấy quốc kỳ, nghe thấy quốc ca nước nhà trên sân thi F1.

Các tay đua chung quanh đều không thể lý giải kích động của Lý Hưng Hoài, muốn bồi dưỡng ra Lý Tinh Vũ thứ hai là nói dễ hơn làm, huống chi Thịnh Hoàn Hoàn còn là một cô gái?

Lý Tinh Vũ là tay đua duy nhất của Hoa Hạ thiếu chút nữa đã tiến vào F1, đến nay không ai có thể vượt qua.

Hiện giờ Hoa Hạ có vô số tay đua xuất sắc, có lẽ tương lai thực sự có người vượt qua Lý Tinh Vũ, nhưng người kia tuyệt đối không thể là phụ nữ, huống chi còn là hạng người vô danh như Thịnh Hoàn Hoàn.

Theo mọi người thấy, Lý Hưng Hoài đặt hy vọng tiến vào F1 lên người Thịnh Hoàn Hoàn quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng hình như họ đã quên, một đoạn video về một cô gái lái chiếc Bugatti vào tối mấy hôm trước đã làm họ mở rộng tầm mắt...

Thịnh Hoàn Hoàn hẹn Lý Hưng Hoài buổi sáng ngày mai sẽ đến Vũ Yến báo danh, hai người trao đổi số điện thoại.

Sau đó, Thịnh Hoàn Hoàn còn mượn của Lý Hưng Hoài một chiếc xe đua, cô chở Lăng Thiên Vũ và Lăng Kha căng gió trên bãi đua xe Tây thành.

Bởi vì cậu nhóc đang ngồi trên xe nên Thịnh Hoàn Hoàn không dám lái quá nhanh, kết quả bị các tay đua khác chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cô “Chỉ có chút kỹ thuật này thì sao có thể bước vào cuộc thi quốc tế?”

Bạch Sương còn chưa rời đi, cũng chỉ vào chiếc xe của Thịnh Hoàn Hoàn vui sướng khi người gặp họa mà nói trước mặt Trần Phỉ Phỉ và đám bạn: “Các người xem tốc độ của cô ta kìa, tôi thấy lần này Thịnh Hoàn Hoàn muốn tự vả mặt mình sưng lên, mọi người chờ xem, tôi cho cô ta biết chút lễ độ.”

Nói xong, Trần Phỉ Phỉ liền leo lên xe rồi đuổi theo phía sau Thịnh Hoàn Hoàn.

“Mau xem, Bạch Sương đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn kìa.”

“Haha, có trò hay để xem rồi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rất nhanh Bạch Sương đã đuổi kịp Thịnh Hoàn Hoàn, cũng khiêu khích ấn còi vài lần, còn kéo cửa sổ xe xuống mà hô to: “Thịnh Hoàn Hoàn, có dám đánh cuộc với tôi không?”

Ban đầu Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến cô ra.

Kết quả Bạch Sương càng nói càng quá đáng, cuối cùng còn hô lớn: “Không dám đấu một trận với tôi luôn sao, thế mà dám nói dối là mình từng được Tinh Vũ tiền bối chỉ điểm, Tinh Vũ tiền bối nhất định còn lười liếc nhìn thứ tay mơ cặn bã như cô, sao có thể chỉ điểm, cô là vua nói dối, thôi mau mau cút ra khỏi bãi đua xe đi, đừng làm mất mặt xấu hổ ở chỗ này.”

Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng không thể nhịn được nữa.

Lăng Kha nói: “Xử con nhỏ này đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đang có ý này.”

Nhưng cô hơi lo lắng mà nhìn về phía Lăng Thiên Vũ, kết quả cậu nhóc còn hưng phấn giơ nắm tay ra hiệu cố lên với cô.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay xoa xoa mái tóc đen hơi quăn của cậu, sau đó mới ung dung hạ cửa sổ xuống, nhìn về phía Bạch Sương: “Đánh cuộc cái gì?”

Bạch Sương sửng sốt, sau đó nói: “Người thua phải mờii mọi người ở đây ăn gà rán, uống trà sữa, cộng thêm tôm hùm đất.”

Bia và tôm hùm đất mới là tuyệt phối, nhưng uống bia xong thì không thể đua xe, chỉ có thể đổi bia thành trà sữa.

Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dừng xe.

Bạch Sương cũng dừng lại, ánh mắt tràn ngập khiêu khích: “Thế nào, không dám à?”

Hiện trường có hơn cả trăm tay đua, một ít nhân viên và người yêu thích nghiệp dư đến xem, cộng lại có hơn 300 người, tính mỗi người 150 đồng thì cũng gần 5 vạn.

Chút tiền ấy chỉ như con mũi đối với Thịnh Hoàn Hoàn, không đáng nhắc tới, nhưng lại là con số không nhỏ đối với Bạch Sương.

Lúc này đã có không ít người nhích lại gần, nghe tiền đặt cược của các cô thì rất hưng phấn, nghĩ đến cảnh mấy trăm người cùng ăn gà rán và tôm hùm đất thôi đã cảm thấy thú vị.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, phác họa ra một đường cong xinh đẹp: “Tiền đặt cược này không khỏi quá ít, tôi lại thêm một điều, nếu cô thua thì từ nay về sau gặp tôi là gọi bằng bà nội, còn phải đi vòng tránh đi, ngược lại tôi cũng như thế.”

Lăng Kha nghe xong thì nhăn mày: “Cậu quá lương thiện, đáng lẽ nên bảo cô ta cút ra khỏi giới đua xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý mà đáp lại một câu: “Tớ là người ác độc như vậy sao?”

Lăng Kha không chút do dự mà trả lời: “Phải.”

Thịnh Hoàn Hoàn xấu bụng mà cười: “Để loại người này lại giải buồn mới thú vị chứ.”

Lăng Kha: “... Ác độc.”
Chương 69: Hành vi của Bạch Sương làm nhiều người tức giận

Bạch Sương không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, cô ta nghe xong tiền đặt cược Thịnh Hoàn Hoàn nói thì tự tin nhếch khoé miệng lên: “Thịnh Hoàn Hoàn, đây là tự cô nói, về sau gặp tôi thì phải gọi một tiếng bà nội, tự động cách xa chỗ tôi đứng một km, người ở đây làm chứng cho tôi.”

Đám tay đua nam đứng gần đó ồn ào: “Yên tâm, chúng tôi làm chứng cho cô, hiện tại đã gọi đặt tôm hùm đất và gà rán.”

“Người anh em, đừng quên bảo bọn họ chuẩn bị cả lao công và thùng rác lại đây.”

“Vẫn là anh suy xét chu đáo, ha ha...”

Trong tiếng cười của mọi người, đột nhiên có một tiếng nói truyền đến: “Thịnh Hoàn Hoàn cố lên, tôi và đội trưởng Lý xem trọng cô.”

Thì ra là Cao Dương.

Mọi người quay lại nhìn về phía Cao Dương, lúc này ông ấy và Lý Hưng Hoài đều lộ ra vẻ mặt rất kích động, giống như hai fan lớn tuổi, tình huống gì thế này?

Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với họ, tiếp theo liền thấy Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Bạch Sương, vỗ vỗ bả vai cô ta: “Cố lên.”

Bạch Sương tràn đầy tự tin mà trả lời: “Yên tâm, tôi sẽ làm cô ta thua đến không còn mặt mũi ra cửa gặp ai.”

Không phải Cao Dương và Lý Hưng Hoài đặt tất cả hy vọng lên người Thịnh Hoàn Hoàn sao, còn khen cô sẽ càng xuất sắc hơn Lý Tinh Vũ, vậy cô ta phải tàn nhẫn dập nát hy vọng của bọn họ, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết thôi, không phải sao?

Sau đó Bạch Sương nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chờ cái gì, vậy bắt đầu đi.”

Mọi người chỉ có thể dùng hai chữ “Thảm thiết” để hình dung cuộc đua kế tiếp, cảm thấy bi thương thay cho Bạch Sương.

Trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Sương như một con kiến nhỏ, người ta dùng một ngón tay cũng dễ dàng nghiền chết, còn là dạng tan xương nát thịt.

Có người vui sướng khi người gặp họa mà cảm thán: “Bạch Sương à, tốt xấu gì cô cũng là tay đua chuyên nghiệp, sao lại thua thảm như vậy, nếu tôi là cô thì không còn mặt mũi ra cửa nữa.”

“Gọi bà nội, Bạch Sương mau gọi Thịnh Hoàn Hoàn là bà nội đi.”

Bạch Sương nhìn từng gương mặt vui sướng khi người gặp họa, sắc mặt lúc xanh mét lúc lại trắng bệch, không khóc nhưng còn khó coi hơn khóc.

Cô ta thật sự không ngờ mình lại thua Thịnh Hoàn Hoàn, còn thua thảm thiết như vậy.

Trong ba năm trở thành tay đua chuyên nghiệp, hôm nay là lần cô ta thua thảm nhất, quả thực là thảm không nỡ nhìn, mất hết mặt mũi.

Rốt cuộc cô ta đã biết Thịnh Hoàn Hoàn lấy tự tin từ đâu ra.

Cả Trần Phỉ Phỉ cũng chưa chắc có thể hạ gục cô ta trong một giây, khó trách Thịnh Hoàn Hoàn bảo Trần Phỉ Phỉ trở về nỗ lực thêm trong một tháng rưỡi còn lại.

Đáng tiếc hiện tại đã biết quá muộn, mọi người đều thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiền nát cô ta như thế nào, về sau cô còn lăn lộn gì ở giới đua xe nữa, các đồng đội sẽ cười nhạo cô đến mức nào?

Lăng Kha đi xuống xe, lười biếng nhìn Bạch Sương: “Ngẩn người làm gì, thua rồi mất hồn luôn à? Không phải muốn chối bỏ đó chứ, vừa rồi là cô luôn kêu gào muốn đấu với Hoàn Hoàn, còn không mau gọi tiếng bà nội nghe xem nào.”

Đám tay đua nam chung quanh cũng ồn ào theo, bảo Bạch Sương gọi Thịnh Hoàn Hoàn là “Bà nội”.

Bạch Sương nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ôm con thong dong bước xuống xe, thật sự nói không nên lời hai chữ “Bà nội”.

“Kêu đi, có chơi thì phải có chịu, mau gọi bà nội.”

Nhìn từng gương mặt vui sướng khi người gặp họa, đồng thời còn mang theo khinh thường, hốc mắt Bạch Sương đỏ lên, cô ta cắn chặt môi, nhưng vẫn không kêu ra được, thoạt nhìn đáng thương lại đáng buồn.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vội, cứ dựa vào xe, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nhìn chằm chằm vào cô ta, khóe miệng nhếch lên độ cong cười như không cười, xinh đẹp mà lạnh lẽo, làm người ta không dám nhìn gần.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lúc này rốt cuộc Trần Phỉ Phỉ cũng nhịn không được đứng dậy: “Hoàn Hoàn, khinh người như vậy không tốt lắm đâu.”

Bạch Sương là người bên cạnh cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn vả mặt Bạch Sương chính là đang vả mặt cô.

“Tớ có làm vậy à?” Thịnh Hoàn Hoàn vô tội nhìn về phía Lăng Kha.

Lăng Kha lắc đầu: “Không, sao chúng ta lại khinh người, rõ ràng là Bạch Sương đuổi theo chúng ta khiêu khích như con chó điên, một con mèo bệnh mà dám tới khều râu lão hổ, cô ta chán sống muốn ăn đòn, sao lại thành chúng ta khinh người quá đáng?”

Vừa dứt lời đã nhìn về phía đám tay đua đang xem diễn: “Mọi người đều thấy dáng vẻ hùng hổ vừa rồi của Bạch Sương đúng không, rõ ràng là cô ta muốn bắt nạt Hoàn Hoàn là tay mới, kết quả đánh giá cao thực lực của mình, ngược lại bị Hoàn Hoàn đánh bại, mọi người cảm thấy có thể trách chúng tôi sao?”

Mọi người trăm miệng một lời mà trả lời: “Không.”

Đa số quần chúng ăn dưa đều là người biết lẽ phải, mọi người đều thấy rõ dáng vẻ khiêu khích lúc nãy của Bạch Sương trông rất kiêu ngạo. Hiện tại thua thì muốn vờ đáng thương cho qua chuyện à, đâu có dễ như vậy?

Ngay cả các tay đua nữ cũng nhịn không được mở miệng: “Thua là thua, thừa nhận mình thua, kêu tiếng bà nội khó như vậy sao?”

“Đúng rồi, ai cũng là người trưởng thành hết, thua một trận đấu đã khóc lóc ỉ ôi là thế này, huống chi trận đấu này là cô khăng khăng đòi so, sao còn có mặt mũi khóc?”

“Bạch Sương, đừng làm phụ nữ chúng ta mất mặt.”

Bạch Sương bị người ta nói không chỗ dung thân, nhưng hai chữ “Bà nội” vẫn không cách nào kêu lên được, nếu hôm nay cô gọi ra miệng thì về sau vĩnh viễn không dám ngẩng đầu ở giới đua xe.

Lúc này Trần Phỉ Phỉ lại nói: “Hoàn Hoàn, em biết rõ thực lực của mình và Bạch Sương cách xa như thế, vì sao còn dụ dỗ cô ấy đánh cuộc, em làm vậy không phải cố ý làm khó cô ấy sao?”

Những lời nói của Trần Phỉ Phỉ là đang chụp tội Thịnh Hoàn Hoàn ác độc, hai chữ dụ dỗ làm cuộc thi này biến thành âm mưu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Bạch Sương cũng kêu oan nói: “Nhất định là vì vừa rồi tôi đắc tội cô nên ban đầu cô cố ý chạy chậm, nhất định là muốn dụ tôi mắc câu để trả thù, Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật đê tiện.”

“Các người đang trả đũa.”

Lăng Kha suýt phì cười: “Tôi thấy nhiều bạch liên hoa và kỹ nữ trà xanh rồi, đẳng cấp cao như các người thì lần đầu tiên thấy, đúng là mặt dày vô sỉ.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ lập tức đen lại, Bạch Sương thì thiếu kiên nhẫn quát: “Cô nói ai là kỹ nữ trà xanh?”

Lần này Lăng Kha còn chưa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nói: “Sự thật như thế nào, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu tôi ác độc thì tiền đặt cược là bên thua vĩnh viễn cút ra khỏi giới đua xe.”

“Những lời vừa rồi của chị họ làm người ta thật khó hiểu, rõ ràng là cô ta khiêu khích trước, sao lại thành tôi sai? Trước mắt bao người, không ngờ chị lại nói ra những lời này, thật làm người ta xấu hổ!”

Lời này của Thịnh Hoàn Hoàn làm mặt Trần Phỉ Phỉ xanh mét, đáng tiếc không phản bác được câu nào, cô ta thẹn quá thành giận nhìn về phía Bạch Sương: “Chúng ta đi.”

“Từ từ, cô ta không thể đi.” Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở miệng, thản nhiên chỉ về hướng Bạch Sương.

Trần Phỉ Phỉ xoay người cả giận nói: “Cô còn muốn thế nào?”

Nhưng cô ta không ngờ chính là, vừa dứt lời thì có không ít người không hẹn mà cùng bao vây Bạch Sương, chắn đường đi của cô ta lại.

Không nghi ngờ gì nữa, hành vi của Bạch Sương đã làm nhiều người tức giận.

Lúc này cả chủ trường đua Tây thành là Tề Anh cũng nhìn không được, ông nhìn Bạch Sương mà lạnh nhạt nói: “Có chơi có chịu, đây là phẩm chất cơ bản của mỗi một tay đua, nếu cô không có cả phẩm chất này thì có tư cách gì làm một tay đua chuyên nghiệp?”
Chương 70: Hôm nay thiếu phu nhân gặp Mộ Tư ở Cố gia

Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ thật sự không ngờ Tề Anh sẽ đứng ra nói chuyện cho Thịnh Hoàn Hoàn, các cô lập tức xấu hổ đến cực điểm.

Trần Phỉ Phỉ và Tề Anh cũng coi như quen biết, cô lập tức mở miệng muốn giải thích cho Bạch Sương: “Ông Tề, Bạch Sương...”

Nhưng Tề Anh không nghe cô ta giải thích, rất công bằng công chính mà nói: “Dù là nguyên nhân gì, nếu gật đầu chấp nhận đánh cuộc thì đừng viện cớ gì cả, người lật lọng như vậy không được chào đón ở bãi đua xe Tây thành, cả đoàn xe của cô ta cũng vậy.”

Tề Anh chỉ dùng một câu nói đã cấm cửa Bạch Sương và cả đoàn xe của cô ta, về sau bãi đua xe Tây thành sẽ không còn vị trí nào cho bọn họ.

Các đồng đội của Bạch Sương lập tức sốt ruột, đi đến trước mặt Bạch Sương bất mãn chỉ trích và oán giận một trận.

Vốn dĩ Bạch Sương có biểu hiện không tốt trong đội, hiện tại càng làm các đồng đội bất mãn. Cuối cùng do chịu áp lực quá lớn, cô ta không thể không đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, mặt mày tái nhợt lại không cam lòng kêu lên một tiếng “Bà nội”.

Lăng Kha đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn móc móc lỗ tai: “Quá nhỏ, nghe không được.”

Bạch Sương nắm chặt hai nắm đấm: “Bà nội.”

Lúc này mọi người mới vừa lòng, Thịnh Hoàn Hoàn không lạnh không nóng, rất thản nhiên mà đáp một câu: “Ngoan.”

Bạch Sương: “...”

Mọi người: “...” Nữ thần thật quá ngầu!

Lúc này vẻ mặt Bạch Sương như trái cà tím, vô cùng khó coi.

Lăng Kha nói: “Bạch Sương, về sau gặp được Hoàn Hoàn thì xin gọi một tiếng bà nội, chúng tôi đang ở đâu thì tự động đi vòng đi một km, lời này là tự cô nói ra, người ở đây làm chứng cho chúng tôi.”

Lăng Kha trả lại nguyên văn lời nói vừa rồi của Bạch Sương cho cô ta.

Mọi người rất phối hợp mà gật đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiếp theo Lăng Kha lại nói: “À, đừng quên là lần nào cũng phải vậy nhé, chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, cho nên về sau nhìn thấy chúng tôi thì làm phiền mau mau cút xa một chút.”

Bạch Sương tức giận đến sắp rớt nước mắt, xoay người muốn đi.

Nhưng lúc này Lăng Kha lại gọi cô ta lại: “Cô trở về cho tôi, gà rán và tôm hùm đất đang trên đường giao, nhớ trả tiền, nếu không đủ tiền thì tôi có thể cho mượn một chút.”

Bạch Sương bị chọc tức suýt hộc máu, cả người đều đang phát run.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ, tâm tình của Lăng Kha rất tốt, cô vỗ vỗ tay và nói: “Thời tiết quỷ quái này quá nóng, Hoàn Hoàn chúng ta trở về đi, mọi người ăn ngon uống tốt, chúng ta gặp nhau trên sân thi đấu quốc tế.”

Nhìn dáng vẻ như chị đại của Lăng Kha, Thịnh Hoàn Hoàn có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Lúc ở ngoài đường, nên chừa cho cô ấy chút mặt mũi.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tề Anh, khẽ gật đầu thể hiện ý cảm ơn rồi đi đến trước mặt Cao Dương và Lý Hưng Hoài, trả chìa khóa xe lại cho họ, sau đó từ biệt.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Cao Dương kích động nắm lấy tay Lý Hưng Hoài: “Đội trưởng Lý, lần này chúng ta thật sự có hy vọng.”

Lý Hưng Hoài đỏ mắt gật đầu: “Rốt cuộc tôi cũng tin câu ‘Ở hiền gặp lành’ rồi, Lão Cao, xem ra chúng ta cũng phải cố lên!”

Cao Dương gật đầu, ánh mắt cực nóng: “Yên tâm, tôi sẽ chiến đấu đến cùng với anh, tựa như năm đó chúng ta bồi dưỡng Tinh Vũ.”

Lúc này Tề Anh đã đi tới: “Hai lão già các người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không nói cho anh BIẾT.”

Cao Dương ra vẻ thần bí, tiếp theo chỉ vào một chiếc xe chậm rãi chạy vào, vui vẻ như một đứa trẻ mà hô to: “Ai nha, mọi người mau xem, gà rán và tôm hùm đất của chúng ta tới rồi, cả một xe lớn kìa, chúng ta có lộc ăn rồi.”

Ngay lập tức, cả bãi đỗ xe đều hưng phấn hét lên.

Còn có người cố ý chạy tới nói cảm ơn Bạch Sương, Bạch Sương khóc không ra nước mắt, rồi lại không thể phát tác, Trần Phỉ Phỉ ngại mất mặt nên đã đi rồi, chỉ để lại Bạch Sương hối hận không kịp đang gắng gượng giải quyết cho xong chuyện.

Lăng Kha muốn mời Thịnh Hoàn Hoàn đi ăn tiệc, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc cũng mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng mà nhìn cô, dáng vẻ hết sức đáng yêu.

Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Kha: “Hôm nay gây chuyện lớn quá, lỡ tớ thua trong cuộc thi đó thì về sau cậu và tớ không còn mặt mũi đâu mà ra cửa.”

Lăng Kha chớp chớp cặp mắt đơn phượng của mình mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Cậu sẽ thua sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm tư vài giây: “Nếu giống như những cuộc thi đấu mấy năm nay, phỏng đoán một cách bảo thủ thì vào top5 là không thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”

“Vậy là được rồi.” Lăng Kha tùy tiện nói: “Chúng ta chỉ cần thắng Trần Phỉ Phỉ thì có thể đủ nở mặt nở mày rồi, cho dù xảy ra ngoài ý muốn, không chạy đến điểm cuối được thì chúng ta chỉ bị loại một cách lừng lẫy, ai dám cười nhạo?”

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Cậu còn tự tin hơn cả tớ.”

Lăng Kha cợt nhả: “Đó là đương nhiên, tớ không tin cậu thì còn có thể tin ai? Sao còn chưa tới, đói quá.”

Vài phút sau, ba người đi vào một quán ăn Quảng Đông.

Khi bước vào họ lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu, cha con bọn họ luôn ăn cơm không đúng giờ, tật xấu này thật không tốt, phải sửa.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho Lăng Tiêu.

Di động vang lên thật nhiều lần thì giọng nói trầm thấp kia mới truyền ra từ di động, mang theo sự lạnh nhạt nhất quán: “Chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói này, đầu ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm thật chặt: “Anh ăn cơm chưa?”

Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó giọng nói mới truyền đến lần nữa: “Chưa.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Tôi và Thiên Vũ đang ăn cơm ở bên ngoài, đồ ăn ở đây rất ngon, mùi vị không tồi, tôi mang đến một ít cho anh nhé?”

Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo sự dịu dàng đặc trưng của con gái Giang Nam, réo rắt như nước suối, ngọt mà không ngấy, thấm vào ruột gan.

Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói này thì dời mắt khỏi máy tính, quay ghế da đi rồi đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, thuận miệng đáp lại một câu: “Tùy cô.”

Sau đó không đợi Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, hắn đã cúp máy.

Hắn nhìn chằm chằm đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ một lát, sau đó trở lại bàn làm việc, kéo một ngăn tủ ra.

Chỉ thấy trong ngăn kéo có một quyển album, đó là ảnh của gia đình Thịnh Hoàn Hoàn, chắc là mấy năm trước đã chụp, Mộ Tư cũng ở trong đó.

Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn thân mật kéo tay Mộ Tư, tươi cười dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt lộng lẫy như đá quý rực rỡ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, đích thị là một thiếu nữ hạnh phúc đang sa vào lưới tình.

Mà vợ chồng Thịnh Xán cũng lộ ra vẻ mặt ân ái hiền từ.

Nếu Bạch Tuyết không xuất hiện thì hiện giờ bọn họ đã là một gia đình hạnh phúc.

Ánh mắt thâm thúy của Lăng Tiêu chuyển từ Mộ Tư sang Thịnh Xán, cuối cùng lại về tới Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó hắn cầm lấy di động.

Rất nhanh, giọng nói của Vinson truyền ra từ di động: “Lăng thiếu.”

Lăng Tiêu hỏi: “Hôm nay thiếu phu nhân gặp ai?”

Vinson trầm tư một lát rồi nói đúng sự thật: “Hôm nay thiếu phu nhân đến Cố gia, gặp vợ chồng Cố Nam Thành, còn gặp Mộ Tư ở ngoài cửa Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho thiếu phu nhân.”

Giọng Lăng Tiêu đột nhiên lạnh đi vài phần: “Bọn họ nói cái gì?”

Vinson trả lời: “Mộ Tư muốn thiếu phu nhân trở lại bên cạnh mình, nhưng bị thiếu phu nhân từ chối.”

Vinson nói xong thì nghe thấy trong di động truyền đến một tiếng cười lạnh không có độ ấm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom