-
Chương 126-130
Chương 126: Là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta cố ý
Mã Lai nhắc nhở Lệ Hàn Tư: “Cẩn thận Đường Nguyên Minh, anh ta ở phía dưới, đối diện còn có tay bắn tỉa.”
Lệ Hàn Tư nghe xong thì trong lòng đã suy đoán được chiến lược Đường Nguyên Minh có khả năng dùng đến: “Nhìn chằm chằm tay bắn tỉa kia, tôi dẫn dụ Đường Nguyên Minh đi lên, Đặng Hải vào chỗ, đừng để anh ta trốn thoát.”
Đặng Hải: “Yên tâm đi, chỉ cần anh ta dám đi lên thì tôi sẽ bắn nát đầu.”
Lăng Phi bị KO, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, trong lòng tràn đầy khó tin.
Là chị dâu, vừa rồi là chị dâu nổ súng vào anh ta.
Anh ta còn tưởng rằng chị dâu là tiểu thư đứng đầu Hải Thành nên từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng được nuông chiều hết mực, nhất định không am hiểu hoạt động dã ngoại, cùng lắm chỉ là gối thêu hoa góp cho đủ số trong đội, không khác gì bọn Trần Do Mỹ lắm. Không ngờ tài bắn súng của cô lại chính xác như thế
Sau khi Lăng Phi ngã xuống, Thịnh Hoàn Hoàn không liếc nhìn anh ta lấy một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ kia: “Là Lệ Hàn Tư thay thế vị trí của Lăng Phi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đã biết.” Đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn là Nam Tầm: “Đường Nguyên Minh, chúng ta xử lý Mã Lai trước, Bắc Thành, anh đi giúp Đường Nguyên Minh một tay.”
Đường Nguyên Minh: “Không cần.”
Nam Tầm: “Vậy anh phải cẩn thận.”
Cố Bắc Thành: “...”
Lại có hai tiếng súng vang lên, sau đó “Đùng đùng” liên tục vang lên vài tiếng.
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn cùng bắn phá về hướng vị trí của Lệ Hàn Tư và Lăng Phi.
“Chính là hiện tại.”
“Đặng Hải chuẩn bị.”
Tiếng nói của Đường Nguyên Minh và Lệ Hàn Tư gần như vang lên cùng lúc.
Đặng Hải nhắm họng súng ngay cửa sổ Lệ Hàn Tư đứng.
Lệ Hàn Tư đoán chắc Đường Nguyên Minh sẽ nhảy lên, dù sao đạn dược hữu hạn, đối phương làm vậy để che chắn cho người của mình tiến vào.
Khi bắt đầu bắn, Lệ Hàn Tư lui về phía sau, chờ Lệ Hàn Tư chui đầu vô lưới.
Nhưng mãi đến khi tiếng súng dừng lại, bọn họ vẫn không nhìn thấy Đường Nguyên Minh hay bóng dáng người khác, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã Lai truyền đến.
Lệ Hàn Tư biến sắc, thầm kêu không ổn.
Tầm nhìn ở vị trí của Đặng Hải tương đối rộng, anh ta thấy Lăng Phi bị Đường Nguyên Minh giải quyết bằng một phát thì phản ứng lại, lập tức chuyển họng súng về hướng anh, nhưng tốc độ của đối phương càng nhanh.
Hình như sớm đã đoán được vị trí của Đặng Hải, hai tiếng súng không hề gián đoạn liên tục vang lên.
“Phanh”!
Lệ Hàn Tư thấy bụng Đặng Hải trúng đạn.
Sao lại như vậy?
Vị trí của Đặng Hải rất cao, người bình thường căn bản không nhảy lên được, dựa theo lẽ thường thì anh ta sẽ an toàn, cho nên bọn họ cũng không quá phòng bị.
Nhưng hiển nhiên họ đã tính sai, sự mạnh mẽ của Đường Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng của họ.
Lệ Hàn Tư nặng nề thông báo với đồng đội: “Chúng ta tổn thất ba đồng đội, kẻ địch đã vào được, mọi người vào chỗ phòng thủ.”
Lam Tiếu vừa nghe thì bất mãn kêu lên: “Sao lại nhanh như thế.”
Triệu Giai Ca bình tĩnh hơn Lam Tiếu nhiều: “Đã vào chỗ, Hàn Tư, anh cẩn thận một chút.”
Lệ Hàn Tư cong cong khóe miệng: “Được.”
Bên ngoài, sau khi Đường Nguyên Minh tiến vào thì Nam Tầm lập tức nói: “Bắc Thành, anh lại đây giúp tôi, Đường Nguyên Minh và Hoàn Hoàn yểm hộ chúng ta đi vào.”
Cánh cửa đóng chặt, họ không biến thái bằng Đường Nguyên Minh, vị trí của Lệ Hàn Tư là lối vào duy nhất của họ.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã nghe rõ.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển họng súng về phía Lệ Hàn Tư.
Đường Nguyên Minh tránh né trên những cái máy gần đó, họng súng cũng nhắm vào Lệ Hàn Tư.
Rất nhanh Lệ Hàn Tư đã bị trong ngoài giáp công, không thể không từ bỏ vị trí này, mượn dùng hoàn cảnh hỗn độn của nhà xưởng để lui vào bên trong, tập hợp với đồng đội.
Cố Bắc Thành và Nam Tầm thuận lợi tiến vào.
Đường Nguyên Minh: “Hàn phu nhân, Lâm Mạt, hai người phối hợp ở bên ngoài, những người còn lại tiến vào.”
“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha lần lượt tiến vào.
Đám người Lệ Hàn Tư đã từ bỏ cửa ải thứ nhất, lui đến phân xưởng thứ hai, sẵn sàng phòng thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành hiểu tình hình bên trong nhất, vì thế Đường Nguyên Minh giao quyền chỉ huy cho bọn họ.
Cố Bắc Thành: “Bên trong còn sáu người, tôi có thể đoán được đại khái vị trí của Lệ Hàn Tư và Trần Uy, bốn cô gái còn lại thì không đáng sợ.”
Nói xong, anh ta quay đầu: “Tống Minh Triết, anh và Lăng Kha đi vào trước.”
Lăng Kha khóc không ra nước mắt: “Vì sao làm bia ngắm luôn là em.”
Cố Bắc Thành: “Nếu không thì em đánh cận chiến?”
Lăng Kha lập tức lắc đầu: “Không, thôi em làm bia ngắm đi!”
Nói giỡn, cái thân thể bé nhỏ này của cô mà chơi cận chiến với người ta á? Chơi ba tuyệt chiêu xé, cào, cắn của phụ nữ à?
Không, ở trước mặt Lệ Hàn Tư, cô phải làm một cô gái tao nhã tinh xảo, cô thà làm một bia ngắm bị một phát giải quyết cũng không làm người đàn bà đanh đá.
Ít nhất cô còn có thể chọn một tư thế ưu nhã mà ngã xuống đất.
Trong phân xưởng, không khí đặc biệt áp lực, Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ nắm chặt súng trong tay, nghe nói đạn màu bắn lên người cũng rất đau.
Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư đứng chung một chỗ, cũng không sợ hãi.
Thái độ của Trần Uy rất tản mạn, căn bản chẳng có hứng thú lắm.
Mà Trần Do Mỹ có vẻ hơi mất tập trung.
Lăng Kha và Tống Minh Triết ngoài cửa nhìn nhau, thấy chết không sờn mà vọt vào bên trong, giơ súng trong tay lên càn quét loạn xã.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư trầm xuống: “Nổ súng.”
Rất nhanh hai người đã trúng đạn.
Lăng Kha nhẹ nhàng thở ra, trúng hai phát súng là có thể nằm xuống rồi.
Từ từ, cái quỷ gì, vì sao cô không thể ngã xuống, là ai, tên chết tiệt nào nắm cổ áo cô vậy?
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt bảnh trai của Cố Bắc Thành.
“Phanh phanh phanh” trúng một phát lại một phát, Lăng Kha tức sắp hộc máu, Cố Bắc Thành lại coi cô là tấm chắn thịt người: “Cố Bắc Thành, tôi x cm anh.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Em dám à?”
Lam Tiếu nhìn Trần Phỉ Phỉ bị bắn trúng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đau đớn che ngực lại, tay cũng đang run rẩy: “Phỉ Phỉ, cô không sao chứ?”
Trần Phỉ Phỉ mặt tái nhợt lắc lắc đầu: “Không, không có gì!”
Đánh trúng chỗ đó, đau quá!
Lam Tiếu thấy Trần Phỉ Phỉ nhíu chặt mày, đang nghĩ sắc mặt khó coi như thế mà còn nói không có gì, nhất định rất đau. Sau đó trên người cô ta cũng liên tục ăn ba phát, đầu tiên là cánh tay, tiếp theo là chân, cuối cùng cũng là ngực.
“A... Đau quá.” Phản ứng của Lam Tiếu giống y như Trần Phỉ Phỉ, mặt vặn vẹo che ngực lại, tiếp theo liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn cười thật tà ác.
Lam Tiếu cắn răng: “Là Thịnh Hoàn Hoàn, con tiện nhân này cố ý.”
Lam Tiếu cầm lấy súng muốn bắn trả, tiếp theo cánh tay và mu bàn tay đều liên tục trúng đạn.
Lam Tiếu khó thở, nổi giận đùng đùng nổ súng về hướng bên kia, nhưng đối mặt với Đường Nguyên Minh khí thế nghiêm nghị thì lập tức e sợ.
Trần Phỉ Phỉ và Lam Tiếu bị tuyên bố đào thải.
Tiếp theo Hàn Tín bị Lệ Hàn Tư đào thải, Trần Uy cũng bị Cố Bắc Thành xử lý, Thịnh Hoàn Hoàn suýt bị Triệu Giai Ca bắn trúng.
Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư phối hợp tương đối ăn ý, làm Thịnh Hoàn Hoàn khá bất ngờ. Nhưng lúc này tâm tư của Thịnh Hoàn Hoàn không nằm trên người bọn họ, bởi vì cô không nhìn thấy Trần Do Mỹ, Nam Tầm đã tìm cô ta rồi.
Lúc này “Oanh” một tiếng, giống như có thứ gì từ trên cao rơi xuống, tiếng động này truyền ra từ bên ngoài. Thịnh Hoàn Hoàn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Do Mỹ.
Chương 127: Cố Nam Thành tới
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lúc này Triệu Giai Ca nhắm họng súng vào cô, bóp cò.
“Cẩn thận.” Phía sau truyền đến tiếng nói của Đường Nguyên Minh, tiếp theo thân thể cô bị đè xuống đất, hai tiếng súng gần như vang lên cùng lúc.
Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca bị đào thải.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, hai mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm, bỗng quay người qua, lợi dụng bả vai to rộng của Đường Nguyên Minh để che chắn, nhìn thẳng vào mắt Lệ Hàn Tư.
“Phanh, phanh”. Hai tiếng súng vang lên từ hai họng súng khác nhau.
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn bay lên một làn khói xanh, mà dưới cổ họng Lệ Hàn Tư lại có thêm một điểm đỏ.
Lệ Hàn Tư khó tin cúi đầu, anh ta lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đào thải, mà anh lại không bắn trúng cô. Vừa rồi khi nổ súng, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh hơn anh ta một bước.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lệ Hàn Tư bị đào thải, đội bọn họ chỉ còn lại Trần Do Mỹ, thắng bại đã rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé môi lên, giơ ngón giữa lên với Lệ Hàn Tư, trong rất kiêu ngạo.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Tư sắp tức đến mức tái xanh.
Đáng chết, anh ta bị một người phụ nữ xem thường!
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái xinh đẹp lại hoạt bát dưới người, cứ như có một đôi tay đang sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, lúc này toàn thân anh gần như đè lên người cô, làm cô cảm thấy thở không nổi, nặng giống y như Lăng Tiêu vậy.
“Thuật bắn súng không tồi.” Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên, ưu nhã đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên.
Hơn nữa quán tính quá mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đâm vào ngực Đường Nguyên Minh, cô khẽ kinh hô một tiếng.
Đường Nguyên Minh kéo mũ giáp của cô xuống, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, không có việc gì.”
Nói xong, anh lại đội mũ giáp lên cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy có gì không ổn, cô kéo mũ giáp chạy ra bên ngoài.
Đầu ngón tay Đường Nguyên Minh rụt rụt, độ ấm và xúc cảm còn lại trên đó làm anh quyến luyến khó quên.
Cố Bắc Thành âm u nhìn Đường Nguyên Minh một cái, sau đó đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Tiếu vừa lòng nhìn bức ảnh trong di động, nhìn Trần Phỉ Phỉ và cười với: “Cô nói Lăng Tiêu nhìn thấy mấy bức ảnh này có giận dữ không?”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Gửi cho Lăng Phi đi, nhưng chỉ mấy tấm ảnh này còn chưa đủ.”
Lam Tiếu nói: “Yên tâm, sẽ có cơ hội nữa, hiện tại không phải mọi người đều đang đồn rằng Mộ Tư đã hồi tâm chuyển ý sao?”
Trần Phỉ Phỉ cười lạnh: “Cô nói rất đúng, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.”
Bỗng nhiên, một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn lướt qua các cô, đầu Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ hơi tê dại, thân thể không khỏi trở nên cứng đờ. Cũng may chủ nhân tầm mắt kia không dừng lại bao lâu, lập tức xoay người cũng đi ra bên ngoài.
Trái tim Lam Tiếu siết lại, hãi hùng khiếp vía: “Có phải Đường Nguyên Minh phát hiện chúng tôi chụp ảnh không, tôi không muốn đắc tội Đường Nguyên Minh.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức trấn an: “Chắc không đâu, nếu không sẽ không đi ra ngoài như thế, đừng tự dọa chính mình.”
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang, Nam Tầm nhìn cô gái ngã xuống kia, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của cô ta thì sắc mặt âm trầm giơ súng đạn trong tay lên, bắn từng phát từng phát lên người cô ta.
Đạn màu bắn lên người cũng hơi đau, nếu liên tục bắn vào một vị trí thì đau càng thêm đau.
Trần Do Mỹ đau đớn cuộn người lại kêu thảm thiết: “Đau quá, đừng bắn, xin chị đừng bắn...”
Cú ngã vừa rồi đã làm chân cô ta gãy, mà Nam Tầm lại luôn nhắm vào cái chân bị thương của cô ta, làm Trần Do Mỹ đau đớn không chịu nổi.
Nam Tầm nhìn xuống cô gái co rúm trên mặt đất kia, hận thù trong đáy mắt không hề giảm bớt, bắn hết phát này đến phát kia lên chân cô ta.
Lúc này, Nam Tầm hận không thể đổi đạn màu trong tay thành đạn thật, cô ấy sẽ bắn ra một ngàn lỗ thủng trên người Trần Do Mỹ, làm cô ta đột tử ngay chỗ này.
Lúc Cố Nam Thành chạy tới đã trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Trần Do Mỹ đau đớn co rúm trên mặt đất, mà Nam Tầm như một mụ đàn bà ác độc đứng trên cao bắn từng phát lên người cô ta, thờ ơ bỏ mặc cô gái đang xin tha trên mặt đất.
Cố Nam Thành lập tức giận tím mặt: “Nam Tầm dừng tay.”
Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành một cái, ngọn lửa trong lòng càng mãnh liệt, không chút thuyên giảm. Cô ấy kéo cái bao bên cạnh qua, lấy hết đạn dược trong đó ra.
Cố Nam Thành thấy vậy thì lập tức chạy về hướng Trần Do Mỹ, dùng thân thể che chắn đòn tấn công của Nam Tầm, còn nổi giận mắng: “Nam Tầm, con mẹ nó có phải cô điên rồi không.”
Nam Tầm không ngừng lại mà bắn luôn vào người Cố Nam Thành, trong đầu còn quanh quẩn cuộc đối thoại sáng hôm nay với Cố Nam Thành
Cô nói: “Buổi chiều bạn bè hẹn em đi đánh CS, Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng đi, anh muốn đi chung không?”
Gã nói: “Không đi, buổi chiều phải đi gặp một khách hàng lớn, lợi nhuận sáu tháng cuối năm cao bao nhiêu thì phải xem có thể thu phục được anh ta không.”
Hiện tại Cố Nam Thành lại xuất hiện. Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý tự tin vừa rồi của Trần Do Mỹ, tim Nam Tầm như đao cắt, vì sao gã lại xuất hiện, vì sao gã lại xuất hiện.
Cô đã thỏa hiệp, chỉ cần Cố Nam Thành không xuất hiện thì cô coi như mọi chuyện đều là Trần Do Mỹ mơ mộng hảo huyền, qua hôm nay cô sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.
Nhưng Cố Nam Thành lại xuất hiện.
Trần Do Mỹ cố ý bảo bạn mình nhắc đến một câu trước mặt Cố Nam Thành, gã đã gấp không chờ nổi chạy đến, sợ Trần Do Mỹ bị cô làm tổn thương như thế sao, trong mắt gã, cô ác độc đến thế à?
Mãi đến khi bắn hết đạn, lửa giận trong lòng Nam Tầm chưa từng giảm bớt nửa phần.
Thịnh Hoàn Hoàn lao tới liền thấy Cố Nam Thành đau lòng ôm Trần Do Mỹ đang kinh sợ trong ngực, vừa sốt ruột vừa tức giận, cả gương mặt đã tức đến đỏ bừng.
Trần Do Mỹ đau đớn ôm chân mình, nhu nhược đáng thương nức nở nói: “Chân em, hình như chân em ngã gãy rồi, Nam Thành em đau quá, đau quá...”
Cố Nam Thành nhìn lên ban công, càng thêm phẫn nộ: “Có phải cô ta đẩy em xuống lầu không?”
Trần Do Mỹ run bần bật, kéo cánh tay Cố Nam Thành nước mắt tuôn rơi: “Đừng hỏi, xin anh đừng hỏi Nam Thành, em đau quá, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”
Cố Nam Thành nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt mà đau lòng không thôi, đồng thời lại tăng thêm một tia chán ghét đối với Nam Tầm ác độc.
Cô gái yêu mình sâu sắc đã chịu hết tủi nhục đau đớn vì gã, mà gã chẳng những không cho cô được cái gì, còn làm cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Trước mắt bao người mà Nam Tầm còn dám ngang ngược tàn ác với Trần Do Mỹ như vậy, vậy chuyện đẩy xuống lầu ngày đó sao có thể là say rượu lỡ tay chứ?
Cố Nam Thành rất thất vọng với Nam Tầm, gã không để ý tới những ánh mắt đánh giá xung quanh mà ôm Trần Do Mỹ lên khỏi mặt đất.
Trần Do Mỹ vòng tay qua cổ Cố Nam Thành, chôn mặt vào vai gã, nhìn Nam Tầm đứng trên ban công cũ nát, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.
Nam Tầm đang run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền, đáy mắt mang đầy đau đớn và thất vọng: “Cố Nam Thành tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự ngã xuống.”
Chương 128: Cố Nam Thành, đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt
Cố Nam Thành bỏ mặc lời giải thích của Nam Tầm, không thèm quay đầu lại.
“Cố Nam Thành, anh đứng lại đó cho tôi.”
Trong tiếng gào rống khàn khàn đau đớn của Nam Tầm, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng dừng bước, giọng nói rất kiên quyết lạnh nhạt: “Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”
Nam Tầm cong cong khóe miệng, nước mắt làm nhoè tầm mắt cô, cô khàn khàn nói: “Cố Nam Thành, nếu anh để ý cô ta như thế, vậy thì hôm nay đưa ra lựa chọn đi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, lúc này không thích hợp ép Cố Nam Thành đưa quyết định, gã nhất định sẽ nghiêng về hướng Trần Do Mỹ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cố Nam Thành ngẩn ra, không trả lời câu hỏi của Nam Tầm mà ôm Trần Do Mỹ đi về phía trước.
Lúc này giọng nói của Nam Tầm lại truyền đến, trong tuyệt vọng lộ ra sự kiên quyết: “Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Bước chân Cố Nam Thành lại dừng lại, nhưng giọng nói tàn nhẫn vô tình lại truyền đến theo làn gió: “Tùy cô.”
Cố Nam Thành đi rồi, ngay trước mặt mọi người, không màn đến sự tuyệt vọng và lúng túng của Nam Tầm, gã ôm Trần Do Mỹ đi rồi.
Câu nói cuối cùng của họ như quanh quẩn trong nhà xưởng, thật lâu không tiêu tan. Có người vui sướng khi người gặp họa, có người cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm.
Nam Tầm đờ đẫn nhìn về phía trước, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Nam Thành, nước mắt làm tất cả trở nên mông lung không rõ.
Tất cả đều biến chất.
Không trở về được nữa rồi.
Cô vẫn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Cố Nam Thành.
Cô thua, thua một cô gái trong ngoài không đồng nhất, đầy bụng âm mưu, thua triệt triệt để để.
Nam Tầm không hối hận việc mình làm vừa rồi, mặc kệ cô có làm gì Trần Do Mỹ hay không, vào thời khắc Cố Nam Thành xuất hiện thì cô đã thua rồi...
Cố Bắc Thành đuổi theo, Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ chuẩn bị lên xe.
“Anh hai.” Cố Bắc Thành gọi gã lại.
Cố Nam Thành cẩn thận buông Trần Do Mỹ xuống rồi quay đầu lại nhìn về phía Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành nhìn Cố Nam Thành che chở Trần Do Mỹ như vậy thì trong lòng đặc biệt phẫn nộ, anh ta giận chỉ vào Trần Do Mỹ trong xe, lên tiếng chất vấn Cố Nam Thành: “Anh biết mình đang làm gì không?”
Cố Nam Thành nói: “Anh biết rất rõ, không cần em tới nhắc nhở anh.”
Cố Bắc Thành giận không thể át: “Anh không biết khoảng thời gian trước em đã nghe nói đến chuyện của hai người, vì sao anh lại chung chạ với Trần Do Mỹ, anh biết rõ chị dâu là người không chịu nổi chút vết nhơ nào, vì sao còn để con hề này nhảy nhót trước mặt chị ấy?”
“Cố Bắc Thành, chú ý lời nói của em.”
“Vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, không phải anh đi gặp khách hàng sao, anh là giám đốc của Cố thị, mọi người đều luôn nhìn chằm chằm anh, anh chạy tới nơi này làm gì?”
Nghe Cố Bắc Thành chất vấn, Cố Nam Thành lạnh lùng nói: “Không liên quan đến em.”
“Chuyện này liên quan đến lợi nhuận sáu tháng cuối năm của Cố thị, em cũng là một phần tử của Cố thị, sao lại không liên quan đến em?” Cố Bắc Thành thất vọng nói: “Anh hai, tuy em phản nghịch, nhưng em vẫn luôn tôn trọng anh, coi anh là tấm gương, bởi vì anh chín chắn nhìn xa trông rộng. Ở công ty anh nắm quyền to, thành thạo chững chạc, ở nhà thì vợ chồng ân ái, là người chồng người cha tốt, nhưng anh xem hiện tại mình đang làm gì.”
“Anh làm việc gì chưa cần em dạy.”
Cố Bắc Thành rống giận: “Anh đừng quên mình đã có gia đình, có con, anh thật sự tính luôn dây dưa không rõ với cô gái này sao?”
Rốt cuộc Cố Nam Thành cũng trầm mặc.
Lúc này Trần Do Mỹ nỗ lực muốn xuống xe, đôi mắt đẹp rưng rưng nói: “Các anh đừng cãi nữa, đều là em sai, đều là em không tốt, Nam Thành anh không cần lo cho em... A...”
Trần Do Mỹ không cẩn thận ngã xuống từ trên xe.
Cố Nam Thành vội vàng bế cô lên, mặt đầy lo lắng mà nói: “Em đã bị thương, vì sao không ngồi yên trên xe?”
Trần Do Mỹ cố nén đau đớn, khổ sở lưu luyến mà nhìn Cố Nam Thành và nói: “Em không muốn vì em mà hai anh em trở mặt, em cũng không muốn trở thành tội nhân phá hoại gia đình củaa anh, vừa rồi là em không cẩn thận ngã xuống ban công, không liên quan gì đến chị Nam Tầm.”
Cô ta quyến luyến sờ sờ mặt Cố Nam Thành, nước mắt chảy xuống từng giọt từ hốc mắt, cuối cùng cô thu tay, mặt tái nhợt mà nói: “Nam Thành, anh trở về đi, đi dỗ dành chị Nam Tầm, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”
Lúc này sao Cố Nam Thành lại tin tưởng lời nói của Nam Tầm?
Gã căn bản mặc kệ sự thật là thế nào, gã chỉ tin cái mình nhìn thấy, trong mắt gã, hình tượng của Nam Tầm đã trở nên âm u ác độc, không thể thay đổi.
Có lẽ gã chỉ vâng theo lựa chọn mình muốn trong lòng mà thôi.
“Nam Thành, anh trở về đi, đừng quan tâm em...”
Cố Nam Thành rất đau lòng cho cô gái yếu ớt nhỏ xinh trước mắt: “Em đừng nói nữa, lần này anh sẽ không tha thứ cho cô ta, chân em bị thương, đừng nghĩ nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
“Nam Thành, anh đi đi, đừng quan tâm em, em không đau, em có thể tự đến bệnh viện, anh để em xuống đi.”
Nói xong, Trần Do Mỹ giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Cố Nam Thành. Cố Nam Thành lập tức ôm chặt, sợ cô ta ngã xuống.
“Đủ rồi.” Rốt cuộc Cố Bắc Thành cũng không nhịn được nữa, tức giận chỉ vào Cố Nam Thành: “Cô gái này đang diễn kịch, anh không nhìn ra sao, là cái gì che hai mắt anh lại vậy, Cố Nam Thành, anh bị ma quỷ che mắt rồi.”
Cố Nam Thành cả giận nói: “Anh thà bị ma quỷ che mắt, vừa lòng chưa?”
Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình: “Cố Nam Thành, anh thật làm người ta ghê tởm.”
Cố Bắc Thành tức giận mắng xong thì phất tay bỏ đi.
Sau đó xe của Cố Nam Thành cũng rời đi, đương nhiên, Trần Do Mỹ cũng ngồi trong xe.
Trò chơi kết thúc, mọi người không còn tâm tình tiếp tục, từng người rời đi.
Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca lên xe của Lệ Hàn Tư, còn ngồi trên ghế phụ, cô vốn muốn đi cùng Lệ Hàn Tư, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên ban công, đau lòng ôm lấy Nam Tầm đang ngồi dưới đất co ro mình lại thành một cục: “Chị Nam Tầm, sao chị lại ngốc như thế, vì sao lại ép anh ta đưa ra lựa chọn vào thời điểm này.”
Nam Tầm không trả lời, nhắm mắt lại yên lặng rơi lệ.
Cuộc đối thoại giữa cô ấy và Cố Nam Thành còn đang quanh quẩn mãi trong đầu…
“Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”
“Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Tùy cô.”
Những lời này cứ vang lên hết lần này tới lần khác trong đầu cô, tựa như một con dao sắc bén liên tục thọc vào tim cô, máu chảy không ngừng.
Sau một lúc lâu, Nam Tầm khàn khàn nói: “Hoàn Hoàn, đi uống rượu với chị đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn, Nam Tầm, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Kha cùng đi đến quán bar.
Tống Minh Triết và Trần Uy phụ trách đưa vợ chồng Hàn Tín và Lâm Mạt trở về.
Khi rời khỏi sân bắn, một chiếc xe ngừng lại bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đó là Mộ Tư vừa chạy tới.
Mộ Tư nhận được điện thoại của Mã Lai liền chạy tới, tuy rằng hơi trễ, lại không tính muộn, anh ta lái xe đi theo sau bọn họ, cùng chạy đến quán bar.
Chương 129: Mộ thiếu, tôi đã là người phụ nữ có chồng
Lam Tiếu gửi hình mình chụp được cho Lăng Phi, trải qua một hồi thuyết phục, Lăng Phi đồng ý gửi ảnh cho Lăng Tiêu.
Mấy tấm ảnh của Lam Tiếu chụp rất mờ ám.
Một tấm là Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh đè dưới thân, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, trong ánh mắt chuyên chú của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, bàn tay như dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.
Một tấm là lúc Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, giơ ngón tay giữa lên với Lệ Hàn Tư, cười thực quyến rũ vui vẻ.
Nhưng bức ảnh này không chụp cô dựng ngón giữa, hơn nữa từ góc độ bức ảnh, cô như đang cười với Đường Nguyên Minh, nâng tay lên ôm lấy cổ anh.
Còn có một tấm là lúc Đường Nguyên Minh kéo cô lên, cô đâm vào ngực anh, ảnh này chụp từ mặt bên, thân thể hai người hoàn toàn dính vào nhau, không có kẽ hở.
Đường Nguyên Minh cúi đầu, mặt Thịnh Hoàn Hoàn ép sát vào ngực anh, Đường Nguyên Minh giơ tay lên ôm lấy hông Thịnh Hoàn Hoàn, bức ảnh này nhìn như họ đang thân mật ôm nhau.
Tấm cuối cùng là Đường Nguyên Minh tháo mũ của Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bàn tay đặt lên đầu cô, dịu dàng xoa tóc.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, dáng vẻ hơi ngượng ngùng kia như một thiếu nữ thẹn thùng vui vẻ được người đàn ông mình thích cưng chiều.
Khi Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh đó thì khí thế cả người hoàn toàn thay đổi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lam Miên đứng trước mặt hắn bị dọa cho tay run lên, hồ sơ rơi hết xuống đất, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt như tờ.
Lăng Tiêu không vui liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
Cả người Lam Miên run lên bần bật, có xúc động muốn chạy trốn, nói chuyện cũng lắp bắp: “Thực... Thực xin lỗi s... sếp.”
Nói xong, cô lập tức khom lưng, nhặt hồ sơ trên mặt đất lên.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Đi ra ngoài.”
Lam Miên lập tức buông hồ sơ, lao ra khỏi văn phòng giám đốc như chạy trốn, trên trán và lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Nếu ở lại trong đó thêm một lát, Lam Miên hoài nghi mình sẽ bị hù chết.
Lăng Tiêu nhìn mấy bức ảnh kia, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến điểm đóng băng, gương mặt cũng đóng sương lạnh, như ngọn núi băng ngàn năm có thể đông chết người.
Ngoài cửa quán bar, lúc này Vinson cảm thấy hơi đau đầu, anh ta thấy Mộ Tư đi theo đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn bước vào quán bar, anh vốn nên báo cáo tình huống này cho Lăng Tiêu.
Nhưng anh lại không muốn làm như thế...
Vinson do dự một lát, cuối cùng cất điện thoại đi, chỉ đi theo phía sau đoàn người.
Vinson cũng không biết lúc này Lăng Tiêu đã gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lập tức quay lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt hai mắt trống rỗng bên cạnh, trong lòng rất lo lắng, cũng không nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, chỉ giải thích với hắn: “Bên tôi có chút việc, trở về trễ một chút được không?”
“Tôi nói lập tức quay lại.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, cô đi qua một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, chỗ tôi có một số việc tạm thời không đi được, trước 9h tôi nhất định trở về được không?”
Lăng Tiêu không giải thích, câu nói của hắn như không cho phép thương lượng, lạnh lẽo lại cứng rắn: “Trước trời tối phải nhìn thấy cô, nếu không đêm nay cô khỏi trở lại.”
Trước khi trời tối?
Hiện tại đã là 6 giờ, hơn nửa tiếng nữa là trời đã tối, sao cô có thể chạy về kịp chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, nói một câu “Tùy anh” liền cúp điện thoại.
Cô trở lại bên cạnh Nam Tầm, Lăng Kha thấy cô thở phì phì liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng cả giận nói: “Bị con heo bá đạo vô lý nào đó làm tức giận, đêm nay chúng ta không say không về.”
Lúc này “Con heo bá đạo vô lý” lại gọi tới, Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình tắt máy.
Không về thì không về, cút mẹ nó Lăng Tiêu, cút mẹ nó phiền não, tất cả đều cút cho cô đi, đêm nay phải say quên lối về.
Bọn Thịnh Hoàn Hoàn tới sớm, quán bar vừa mở cửa. Bọn họ tìm được vị trí rất tốt, gọi không ít rượu, Nam Tầm không nói cái gì cả, chỉ nâng rượu lên uống liên tục.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng uống với cô ấy, dù sao có Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh ở đây thì không cần lo vấn đề an toàn.
Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành không ngăn cản các cô.
Sau khi tiến vào, Mộ Tư tìm một góc ngồi xuống, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn uống hết ly này đến ly kia thì không khỏi cau chặt mày.
Có phải cô ở Lăng gia thật sự không vui hay không?
Theo thời gian trôi đi, quán bar dần dần đông người lên, có người nhận ra đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn
“Xem kìa, đó không phải tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn sao?”
“Là cô ta, người đàn ông bên cạnh là Cố Bắc Thành, cậu hai của tập đoàn Cố thị, cmn, sao Cố Bắc Thành lại ngồi chung với chị dâu Nam Tầm vậy.”
“Còn có Lăng Kha, hình như ngồi bên cạnh cô ta là Đường Nguyên Minh, a... Thật là anh ấy, hôm nay thật là gặp may.”
“Đường Nguyên Minh quá bảnh trai, còn hơn Cố Bắc Thành nữa, đêm nay tới đáng giá, lát nữa tôi quyết định mượn rượu tăng can đảm để đến tiếp cận, các người đừng ai tranh với tôi.”
“Hết hy vọng đi, không nhìn thấy mấy người có tiền đều chơi chung với nhau à.”
“Đúng rồi, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm nghiêng nước nghiêng thành đi, cô cảm thấy Đường đại thiếu gia người ta sẽ nhìn trúng chúng ta sao?”
“Không phải họ đã kết hôn sao, nhưng tôi nghe nói có lẽ hai nhà Đường, Triệu sẽ liên hôn, Triệu Giai Ca số tốt đến mức làm người ta đố kỵ.”
Đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn như hoàn toàn không biết họ đã trở thành tiêu điểm của cả sảnh, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.
Quán bar dần dần náo nhiệt lên, DJ lên đài phát nhạc, lập tức châm lửa cho bầu không khí ở đây, nam nữ trẻ tuổi lên sàn nhảy nhót cuồng nhiệt.
“Hoàn Hoàn, chúng ta cũng đi nhảy đi.” Lăng Kha lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm đi đến sân khấu, Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh lập tức đi theo.
Ở những nơi như quán bar, mấy cô gái xinh đẹp rất dễ bị người ta sàm sỡ, bọn Thịnh Hoàn Hoàn đã uống hơi say, đương nhiên càng không thể mặc kệ họ.
Lúc này Mộ Tư cũng đứng lên, đi qua chỗ một nhóm phụ nữ, cũng không biết anh ta nói cái gì mà một lát sau có bảy tám cô gái cùng đi lên sân khấu, chia nhau ra quấn lấy Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình bị người ta đột nhiên kéo xuống, trước mắt choáng váng. Chờ cô tỉnh táo lại thì đã nằm trong lòng Mộ Tư.
Thấy rõ gương mặt trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như đang nằm mơ: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Mộ Tư một tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc: “Bởi vì em ở chỗ này.”
Bởi vì em ở chỗ này, cho nên anh cũng tới đây.
Mộ Tư chôn mặt vào tóc Thịnh Hoàn Hoàn, mùi hương quen thuộc kia làm anh ta đặc biệt nhớ nhung, chính là mùi hương này luôn làm anh quyến luyến không quên.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái đầu nặng nề, lập tức đẩy hắn ra: “Anh cách xa tôi một chút, chúng ta đã không còn quan hệ gì.”
“Hoàn Hoàn.” Mộ Tư khẽ kêu tên cô, trong giọng nói ẩn chứa quá nhiều thứ, làm người ta nghe thôi đã thấy chua xót không thôi.
Hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khác: “Mộ thiếu, tôi đã là phụ nữ có chồng, không còn là thiếu nữ đơn thuần ngày nào cũng chỉ biết vây quanh anh trước đây, làm phiền về sau anh cách tôi xa một chút.”
Đáy mắt Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, câu “Phụ nữ có chồng” nói ra từ miệng cô càng làm tim anh ta đau như đao cắt.
Chương 130: Quả nhiên Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với Mộ Tư, cái cần nói trước đó đã nói rồi, nơi này đông người khó giữ bí mật, cô vốn đang đi trên băng mỏng ở Lăng gia, không muốn có thêm hiểu lầm.
Nhưng chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Trần Phỉ Phỉ theo đuôi một đường đến, cảnh vừa rồi đã bị cô ta chụp được.
Lúc này cô ta đang vừa lòng nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, trong ánh mắt ác độc mang theo một tia ghen ghét không thể che giấu: “Thịnh gia vốn đã sa sút, dựa vào cái gì cô còn có thể sống như một công chúa, đâu đâu cũng có đàn ông che chở như vàng như ngọc.”
“A, một gái không thể có hai chồng, tôi muốn xem khi Lăng Tiêu biết cô lả lơi ong bướm ở bên ngoài thì sẽ trị cô thế nào.”
Trần Phỉ Phỉ lại giơ di động lên, chỉ thấy cách đó không xa, Mộ Tư duỗi tay muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lúc này Đường Nguyên Minh đã kéo cô ra sau che chở.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đáng tiếc Trần Phỉ Phỉ không nghe được hai người nói gì, sau vài câu đối thoại, liền thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống sân khấu.
Ánh mắt của Mộ Tư và Cố Bắc Thành theo sát bọn họ, một người hối hận không cam lòng, một người bi ai không nỡ rồi lại không thể làm gì.
“Chậc chậc, thì ra cả đám đều si tình, thật là xuất sắc, không biết Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh này thì sẽ có cảm giác gì.” Trần Phỉ Phỉ âm u cười, lập tức gửi ảnh cho Lam Tiếu.
Vinson nhìn thấy tất cả mọi chuyện Trần Phỉ Phỉ làm, đang chuẩn bị tiến lên thì điện thoại của anh vang lên.
Là Lăng Tiêu gọi tới.
Vinson nhăn mày, cuối cùng buông tha cho Trần Phỉ Phỉ.
Hơn nữa người chụp hình bọn Thịnh Hoàn Hoàn trong quán bar không chỉ có Trần Phỉ Phỉ, anh ngăn được Trần Phỉ Phỉ, lại không cản được mọi người.
Hơn nữa lúc này Lăng Tiêu còn gọi điện thoại đến, trong lòng Vinson có dự cảm chẳng lành.
Anh ta không yên tâm nhìn lại Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy Đường Nguyên Minh đã dẫn cô về tới chỗ ngồi, hành động không có ý gây rối, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Lăng thiếu.”
“Cô ta ở đâu?” Giọng Lăng Tiêu lạnh lẽo không gợn sóng.
Vinson nói đúng sự thật: “Ở quán bar!”
Lăng Tiêu sau đó hỏi: “Với ai?”
Vinson không dám giấu giếm, cũng biết đã giấu không được: “Nam Tầm, Lăng Kha, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Mộ Tư cũng tới, nhưng không chung một bàn với bọn họ.”
Một câu dư thừa cuối cùng làm Lăng Tiêu nghe ra Vinson muốn bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn.
Qua hồi lâu Vinson vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu nói gì, trong lòng có chút sợ hãi, sau một lúc tiếng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trong nửa giờ tôi muốn nhìn thấy người.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt tắt máy.
Vinson nhẹ nhàng thở ra, cất di động đi xoay người bước vào quán bar.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại chỗ ngồi thì tiếp tục uống với Nam Tầm.
Đường Nguyên Minh để mặc không ngăn cản, Cố Bắc Thành lại không cách nào chịu đựng mà cướp đi cái ly trong tay cô: “Đừng uống nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay trống trơn, ngẩn ra vài giây, đột nhiên ôm lấy Nam Tầm “Oa” một tiếng khóc lớn.
Không biết có phải uống nhiều quá không, Nam Tầm và Lăng Kha nghe thấy tiếng khóc của Thịnh Hoàn Hoàn thì cũng khóc theo.
Vì thế ba cô gái ôm nhau khóc đứt gan đứt ruột.
Tuy rằng quán bar thực ầm ĩ, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới cảnh này, không ít người lấy di động ra quay lại, đây chính là tin nóng siêu cấp.
Vì thế cảnh ba người Thịnh Hoàn Hoàn mất kiểm soát khóc lóc thảm thiết đã lan truyền khắp mạng xã hội, làm đề tài cho người ta nói chuyện say sưa.
Vinson trở lại quán bar liền thấy cảnh này, đau đầu suy nghĩ nên làm sao để lôi Thịnh Hoàn Hoàn ra khỏi Lăng Kha và Nam Tầm.
Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng rất đau đầu, hai người hoàn toàn không ngờ tình thế lại phát triển thành như vậy, thật sự không nên nán lại nữa.
“Chị dâu, em đưa chị trở về.” Cố Bắc Thành kéo Nam Tầm lên.
Tiếp theo Đường Nguyên Minh vươn tay ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, đi nhanh ra bên ngoài quán bar.
Mặt Cố Bắc Thành trầm trầm, lại không ngăn cản.
Mộ Tư vốn định đuổi theo, lại thấy Vinson đi thẳng về hướng Đường Nguyên Minh, ngăn ở trước mặt anh ta, vì thế mới dừng bước chân. Người của Lăng Tiêu sẽ không để Đường Nguyên Minh dẫn cô đi, lúc này xen vào không có ý nghĩa gì cả.
Đường Nguyên Minh nhìn người đàn ông trước mặt, không giận đã oai mà nói: “Tránh ra.”
Vinson cười cười: “Đường thiếu, hiện tại cô ấy còn chưa ly hôn, anh có thể dẫn cô ấy đi đâu?”
Lời Vinson nói giống như chạm vào điểm mấu chốt của Đường Nguyên Minh, một khí thế đáng sợ lập tức trào ra từ người anh: “Tôi sẽ tự đưa cô ấy về nhà, tránh ra.”
Vinson nhướng mày, nghiêng người nhường đường.
Thịnh Hoàn Hoàn uống quá nhiều, lúc này đầu óc quay cuồng, cô nhìn Vinson từ một biến thành hai, chỉ vào anh ngơ ngác mà cười, không biết hôm nay là hôm nào.
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Vinson lái xe theo sát phía sau, còn thông báo việc này cho Lăng Tiêu.
Trên đường Thịnh Hoàn Hoàn cứ ngủ suốt, Đường Nguyên Minh nhìn cô ngủ mà sắc mặt âm trầm, rất nhiều chuyện từ từ xẹt qua trong đầu anh.
Anh nhìn nhìn chiếc xe phía sau, tiếp theo lấy di động ra.
Nửa giờ sau, Lăng Tiêu không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ có một chiếc xe bị hư hao và Vinson đang quỳ trên mặt đất nhận phạt.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu dừng lại trên người Vinson bị thương nhẹ: “Tra rõ, tìm không thấy thì cậu cũng không cần trở lại.”
Vinson cúi thấp đầu xuống: “Vâng.”
Vinson đi rồi, Lăng Tiêu lại thu được ảnh do Trần Phỉ Phỉ chụp, lại là Lăng Phi gửi cho hắn, còn có tiếng nói phẫn nộ của anh ta: “Anh, anh xem Thịnh Hoàn Hoàn làm gì này, em tưởng chị ta chỉ thích phô trương một chút, thật không ngờ...”
Câu này còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị Lăng Tiêu ném vỡ, màn hình đã nát.
Đám người hầu phía sau Lăng Tiêu căng thẳng cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh một cái.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Tiêu tức giận đến thế.
….
Sau khi thành công cắt đuôi Vinson, Đường Nguyên Minh tìm một vị trí thoải mái để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục ngủ.
Anh nhìn gương mặt ngủ say yên bình của Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: Anh nói sẽ đưa cô trở về, lại không nói lúc nào đưa, là đưa đến Lăng gia hay Thịnh gia.
Một lát sau, điện thoại vang lên, đáy mắt Đường Nguyên Minh xẹt qua mộ tia không vui, lập tức tắt máy, soạn tin nhắn rồi gửi qua: “Thế nào?”
Cấp dưới: “Điều tra ra, Lam Nhan thật sự là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, hơn nữa Mộ Tư cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, cần ngăn cản không?”
Đường Nguyên Minh: “Đừng cản hắn, muốn tra cứ để hắn tra, còn em gái của Bạch Băng thì thế nào?”
Cấp dưới: “Mộ Tư cho cô ta 10% cổ phần, cộng thêm hai bất động sản xa hoa, hôn ước giải trừ.”
Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Chỉ như vậy?”
Cấp dưới: “Ý Đường thiếu là?”
Đường Nguyên Minh: “Cảnh cáo cô ta, chúng ta cực cực khổ khổ tìm một quân cờ về, còn chưa phát huy ra giá trị lớn nhất thì sao lại để cô ta chậm trễ không đi tiếp, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy Mộ Tư ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, hiểu chưa?”
Cấp dưới: “Tôi đã rõ, nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ Bạch Tuyết.”
Đường Nguyên Minh: “Mặt khác, đoạn video Thịnh Xán xảy ra chuyện bị người ta xoá sạch rồi, chiếc xe gây tai nạn chạy trốn, đến nay chưa có manh mối, cậu đi tra xem là như thế nào.”
Mã Lai nhắc nhở Lệ Hàn Tư: “Cẩn thận Đường Nguyên Minh, anh ta ở phía dưới, đối diện còn có tay bắn tỉa.”
Lệ Hàn Tư nghe xong thì trong lòng đã suy đoán được chiến lược Đường Nguyên Minh có khả năng dùng đến: “Nhìn chằm chằm tay bắn tỉa kia, tôi dẫn dụ Đường Nguyên Minh đi lên, Đặng Hải vào chỗ, đừng để anh ta trốn thoát.”
Đặng Hải: “Yên tâm đi, chỉ cần anh ta dám đi lên thì tôi sẽ bắn nát đầu.”
Lăng Phi bị KO, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, trong lòng tràn đầy khó tin.
Là chị dâu, vừa rồi là chị dâu nổ súng vào anh ta.
Anh ta còn tưởng rằng chị dâu là tiểu thư đứng đầu Hải Thành nên từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng được nuông chiều hết mực, nhất định không am hiểu hoạt động dã ngoại, cùng lắm chỉ là gối thêu hoa góp cho đủ số trong đội, không khác gì bọn Trần Do Mỹ lắm. Không ngờ tài bắn súng của cô lại chính xác như thế
Sau khi Lăng Phi ngã xuống, Thịnh Hoàn Hoàn không liếc nhìn anh ta lấy một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ kia: “Là Lệ Hàn Tư thay thế vị trí của Lăng Phi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đã biết.” Đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn là Nam Tầm: “Đường Nguyên Minh, chúng ta xử lý Mã Lai trước, Bắc Thành, anh đi giúp Đường Nguyên Minh một tay.”
Đường Nguyên Minh: “Không cần.”
Nam Tầm: “Vậy anh phải cẩn thận.”
Cố Bắc Thành: “...”
Lại có hai tiếng súng vang lên, sau đó “Đùng đùng” liên tục vang lên vài tiếng.
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn cùng bắn phá về hướng vị trí của Lệ Hàn Tư và Lăng Phi.
“Chính là hiện tại.”
“Đặng Hải chuẩn bị.”
Tiếng nói của Đường Nguyên Minh và Lệ Hàn Tư gần như vang lên cùng lúc.
Đặng Hải nhắm họng súng ngay cửa sổ Lệ Hàn Tư đứng.
Lệ Hàn Tư đoán chắc Đường Nguyên Minh sẽ nhảy lên, dù sao đạn dược hữu hạn, đối phương làm vậy để che chắn cho người của mình tiến vào.
Khi bắt đầu bắn, Lệ Hàn Tư lui về phía sau, chờ Lệ Hàn Tư chui đầu vô lưới.
Nhưng mãi đến khi tiếng súng dừng lại, bọn họ vẫn không nhìn thấy Đường Nguyên Minh hay bóng dáng người khác, lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mã Lai truyền đến.
Lệ Hàn Tư biến sắc, thầm kêu không ổn.
Tầm nhìn ở vị trí của Đặng Hải tương đối rộng, anh ta thấy Lăng Phi bị Đường Nguyên Minh giải quyết bằng một phát thì phản ứng lại, lập tức chuyển họng súng về hướng anh, nhưng tốc độ của đối phương càng nhanh.
Hình như sớm đã đoán được vị trí của Đặng Hải, hai tiếng súng không hề gián đoạn liên tục vang lên.
“Phanh”!
Lệ Hàn Tư thấy bụng Đặng Hải trúng đạn.
Sao lại như vậy?
Vị trí của Đặng Hải rất cao, người bình thường căn bản không nhảy lên được, dựa theo lẽ thường thì anh ta sẽ an toàn, cho nên bọn họ cũng không quá phòng bị.
Nhưng hiển nhiên họ đã tính sai, sự mạnh mẽ của Đường Nguyên Minh vượt qua tưởng tượng của họ.
Lệ Hàn Tư nặng nề thông báo với đồng đội: “Chúng ta tổn thất ba đồng đội, kẻ địch đã vào được, mọi người vào chỗ phòng thủ.”
Lam Tiếu vừa nghe thì bất mãn kêu lên: “Sao lại nhanh như thế.”
Triệu Giai Ca bình tĩnh hơn Lam Tiếu nhiều: “Đã vào chỗ, Hàn Tư, anh cẩn thận một chút.”
Lệ Hàn Tư cong cong khóe miệng: “Được.”
Bên ngoài, sau khi Đường Nguyên Minh tiến vào thì Nam Tầm lập tức nói: “Bắc Thành, anh lại đây giúp tôi, Đường Nguyên Minh và Hoàn Hoàn yểm hộ chúng ta đi vào.”
Cánh cửa đóng chặt, họ không biến thái bằng Đường Nguyên Minh, vị trí của Lệ Hàn Tư là lối vào duy nhất của họ.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã nghe rõ.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển họng súng về phía Lệ Hàn Tư.
Đường Nguyên Minh tránh né trên những cái máy gần đó, họng súng cũng nhắm vào Lệ Hàn Tư.
Rất nhanh Lệ Hàn Tư đã bị trong ngoài giáp công, không thể không từ bỏ vị trí này, mượn dùng hoàn cảnh hỗn độn của nhà xưởng để lui vào bên trong, tập hợp với đồng đội.
Cố Bắc Thành và Nam Tầm thuận lợi tiến vào.
Đường Nguyên Minh: “Hàn phu nhân, Lâm Mạt, hai người phối hợp ở bên ngoài, những người còn lại tiến vào.”
“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha lần lượt tiến vào.
Đám người Lệ Hàn Tư đã từ bỏ cửa ải thứ nhất, lui đến phân xưởng thứ hai, sẵn sàng phòng thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành hiểu tình hình bên trong nhất, vì thế Đường Nguyên Minh giao quyền chỉ huy cho bọn họ.
Cố Bắc Thành: “Bên trong còn sáu người, tôi có thể đoán được đại khái vị trí của Lệ Hàn Tư và Trần Uy, bốn cô gái còn lại thì không đáng sợ.”
Nói xong, anh ta quay đầu: “Tống Minh Triết, anh và Lăng Kha đi vào trước.”
Lăng Kha khóc không ra nước mắt: “Vì sao làm bia ngắm luôn là em.”
Cố Bắc Thành: “Nếu không thì em đánh cận chiến?”
Lăng Kha lập tức lắc đầu: “Không, thôi em làm bia ngắm đi!”
Nói giỡn, cái thân thể bé nhỏ này của cô mà chơi cận chiến với người ta á? Chơi ba tuyệt chiêu xé, cào, cắn của phụ nữ à?
Không, ở trước mặt Lệ Hàn Tư, cô phải làm một cô gái tao nhã tinh xảo, cô thà làm một bia ngắm bị một phát giải quyết cũng không làm người đàn bà đanh đá.
Ít nhất cô còn có thể chọn một tư thế ưu nhã mà ngã xuống đất.
Trong phân xưởng, không khí đặc biệt áp lực, Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ nắm chặt súng trong tay, nghe nói đạn màu bắn lên người cũng rất đau.
Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư đứng chung một chỗ, cũng không sợ hãi.
Thái độ của Trần Uy rất tản mạn, căn bản chẳng có hứng thú lắm.
Mà Trần Do Mỹ có vẻ hơi mất tập trung.
Lăng Kha và Tống Minh Triết ngoài cửa nhìn nhau, thấy chết không sờn mà vọt vào bên trong, giơ súng trong tay lên càn quét loạn xã.
Sắc mặt Lệ Hàn Tư trầm xuống: “Nổ súng.”
Rất nhanh hai người đã trúng đạn.
Lăng Kha nhẹ nhàng thở ra, trúng hai phát súng là có thể nằm xuống rồi.
Từ từ, cái quỷ gì, vì sao cô không thể ngã xuống, là ai, tên chết tiệt nào nắm cổ áo cô vậy?
Cô quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt bảnh trai của Cố Bắc Thành.
“Phanh phanh phanh” trúng một phát lại một phát, Lăng Kha tức sắp hộc máu, Cố Bắc Thành lại coi cô là tấm chắn thịt người: “Cố Bắc Thành, tôi x cm anh.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Em dám à?”
Lam Tiếu nhìn Trần Phỉ Phỉ bị bắn trúng bên cạnh lộ ra vẻ mặt đau đớn che ngực lại, tay cũng đang run rẩy: “Phỉ Phỉ, cô không sao chứ?”
Trần Phỉ Phỉ mặt tái nhợt lắc lắc đầu: “Không, không có gì!”
Đánh trúng chỗ đó, đau quá!
Lam Tiếu thấy Trần Phỉ Phỉ nhíu chặt mày, đang nghĩ sắc mặt khó coi như thế mà còn nói không có gì, nhất định rất đau. Sau đó trên người cô ta cũng liên tục ăn ba phát, đầu tiên là cánh tay, tiếp theo là chân, cuối cùng cũng là ngực.
“A... Đau quá.” Phản ứng của Lam Tiếu giống y như Trần Phỉ Phỉ, mặt vặn vẹo che ngực lại, tiếp theo liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn cười thật tà ác.
Lam Tiếu cắn răng: “Là Thịnh Hoàn Hoàn, con tiện nhân này cố ý.”
Lam Tiếu cầm lấy súng muốn bắn trả, tiếp theo cánh tay và mu bàn tay đều liên tục trúng đạn.
Lam Tiếu khó thở, nổi giận đùng đùng nổ súng về hướng bên kia, nhưng đối mặt với Đường Nguyên Minh khí thế nghiêm nghị thì lập tức e sợ.
Trần Phỉ Phỉ và Lam Tiếu bị tuyên bố đào thải.
Tiếp theo Hàn Tín bị Lệ Hàn Tư đào thải, Trần Uy cũng bị Cố Bắc Thành xử lý, Thịnh Hoàn Hoàn suýt bị Triệu Giai Ca bắn trúng.
Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư phối hợp tương đối ăn ý, làm Thịnh Hoàn Hoàn khá bất ngờ. Nhưng lúc này tâm tư của Thịnh Hoàn Hoàn không nằm trên người bọn họ, bởi vì cô không nhìn thấy Trần Do Mỹ, Nam Tầm đã tìm cô ta rồi.
Lúc này “Oanh” một tiếng, giống như có thứ gì từ trên cao rơi xuống, tiếng động này truyền ra từ bên ngoài. Thịnh Hoàn Hoàn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Do Mỹ.
Chương 127: Cố Nam Thành tới
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lúc này Triệu Giai Ca nhắm họng súng vào cô, bóp cò.
“Cẩn thận.” Phía sau truyền đến tiếng nói của Đường Nguyên Minh, tiếp theo thân thể cô bị đè xuống đất, hai tiếng súng gần như vang lên cùng lúc.
Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca bị đào thải.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cô, hai mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm, bỗng quay người qua, lợi dụng bả vai to rộng của Đường Nguyên Minh để che chắn, nhìn thẳng vào mắt Lệ Hàn Tư.
“Phanh, phanh”. Hai tiếng súng vang lên từ hai họng súng khác nhau.
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn bay lên một làn khói xanh, mà dưới cổ họng Lệ Hàn Tư lại có thêm một điểm đỏ.
Lệ Hàn Tư khó tin cúi đầu, anh ta lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đào thải, mà anh lại không bắn trúng cô. Vừa rồi khi nổ súng, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh hơn anh ta một bước.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lệ Hàn Tư bị đào thải, đội bọn họ chỉ còn lại Trần Do Mỹ, thắng bại đã rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé môi lên, giơ ngón giữa lên với Lệ Hàn Tư, trong rất kiêu ngạo.
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hàn Tư sắp tức đến mức tái xanh.
Đáng chết, anh ta bị một người phụ nữ xem thường!
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái xinh đẹp lại hoạt bát dưới người, cứ như có một đôi tay đang sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, lúc này toàn thân anh gần như đè lên người cô, làm cô cảm thấy thở không nổi, nặng giống y như Lăng Tiêu vậy.
“Thuật bắn súng không tồi.” Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên, ưu nhã đứng dậy, thuận tiện cũng kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên.
Hơn nữa quán tính quá mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đâm vào ngực Đường Nguyên Minh, cô khẽ kinh hô một tiếng.
Đường Nguyên Minh kéo mũ giáp của cô xuống, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, không có việc gì.”
Nói xong, anh lại đội mũ giáp lên cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy có gì không ổn, cô kéo mũ giáp chạy ra bên ngoài.
Đầu ngón tay Đường Nguyên Minh rụt rụt, độ ấm và xúc cảm còn lại trên đó làm anh quyến luyến khó quên.
Cố Bắc Thành âm u nhìn Đường Nguyên Minh một cái, sau đó đuổi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Lam Tiếu vừa lòng nhìn bức ảnh trong di động, nhìn Trần Phỉ Phỉ và cười với: “Cô nói Lăng Tiêu nhìn thấy mấy bức ảnh này có giận dữ không?”
Trần Phỉ Phỉ nói: “Gửi cho Lăng Phi đi, nhưng chỉ mấy tấm ảnh này còn chưa đủ.”
Lam Tiếu nói: “Yên tâm, sẽ có cơ hội nữa, hiện tại không phải mọi người đều đang đồn rằng Mộ Tư đã hồi tâm chuyển ý sao?”
Trần Phỉ Phỉ cười lạnh: “Cô nói rất đúng, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.”
Bỗng nhiên, một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn lướt qua các cô, đầu Lam Tiếu và Trần Phỉ Phỉ hơi tê dại, thân thể không khỏi trở nên cứng đờ. Cũng may chủ nhân tầm mắt kia không dừng lại bao lâu, lập tức xoay người cũng đi ra bên ngoài.
Trái tim Lam Tiếu siết lại, hãi hùng khiếp vía: “Có phải Đường Nguyên Minh phát hiện chúng tôi chụp ảnh không, tôi không muốn đắc tội Đường Nguyên Minh.”
Trần Phỉ Phỉ lập tức trấn an: “Chắc không đâu, nếu không sẽ không đi ra ngoài như thế, đừng tự dọa chính mình.”
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang, Nam Tầm nhìn cô gái ngã xuống kia, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của cô ta thì sắc mặt âm trầm giơ súng đạn trong tay lên, bắn từng phát từng phát lên người cô ta.
Đạn màu bắn lên người cũng hơi đau, nếu liên tục bắn vào một vị trí thì đau càng thêm đau.
Trần Do Mỹ đau đớn cuộn người lại kêu thảm thiết: “Đau quá, đừng bắn, xin chị đừng bắn...”
Cú ngã vừa rồi đã làm chân cô ta gãy, mà Nam Tầm lại luôn nhắm vào cái chân bị thương của cô ta, làm Trần Do Mỹ đau đớn không chịu nổi.
Nam Tầm nhìn xuống cô gái co rúm trên mặt đất kia, hận thù trong đáy mắt không hề giảm bớt, bắn hết phát này đến phát kia lên chân cô ta.
Lúc này, Nam Tầm hận không thể đổi đạn màu trong tay thành đạn thật, cô ấy sẽ bắn ra một ngàn lỗ thủng trên người Trần Do Mỹ, làm cô ta đột tử ngay chỗ này.
Lúc Cố Nam Thành chạy tới đã trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Trần Do Mỹ đau đớn co rúm trên mặt đất, mà Nam Tầm như một mụ đàn bà ác độc đứng trên cao bắn từng phát lên người cô ta, thờ ơ bỏ mặc cô gái đang xin tha trên mặt đất.
Cố Nam Thành lập tức giận tím mặt: “Nam Tầm dừng tay.”
Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành một cái, ngọn lửa trong lòng càng mãnh liệt, không chút thuyên giảm. Cô ấy kéo cái bao bên cạnh qua, lấy hết đạn dược trong đó ra.
Cố Nam Thành thấy vậy thì lập tức chạy về hướng Trần Do Mỹ, dùng thân thể che chắn đòn tấn công của Nam Tầm, còn nổi giận mắng: “Nam Tầm, con mẹ nó có phải cô điên rồi không.”
Nam Tầm không ngừng lại mà bắn luôn vào người Cố Nam Thành, trong đầu còn quanh quẩn cuộc đối thoại sáng hôm nay với Cố Nam Thành
Cô nói: “Buổi chiều bạn bè hẹn em đi đánh CS, Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng đi, anh muốn đi chung không?”
Gã nói: “Không đi, buổi chiều phải đi gặp một khách hàng lớn, lợi nhuận sáu tháng cuối năm cao bao nhiêu thì phải xem có thể thu phục được anh ta không.”
Hiện tại Cố Nam Thành lại xuất hiện. Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý tự tin vừa rồi của Trần Do Mỹ, tim Nam Tầm như đao cắt, vì sao gã lại xuất hiện, vì sao gã lại xuất hiện.
Cô đã thỏa hiệp, chỉ cần Cố Nam Thành không xuất hiện thì cô coi như mọi chuyện đều là Trần Do Mỹ mơ mộng hảo huyền, qua hôm nay cô sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.
Nhưng Cố Nam Thành lại xuất hiện.
Trần Do Mỹ cố ý bảo bạn mình nhắc đến một câu trước mặt Cố Nam Thành, gã đã gấp không chờ nổi chạy đến, sợ Trần Do Mỹ bị cô làm tổn thương như thế sao, trong mắt gã, cô ác độc đến thế à?
Mãi đến khi bắn hết đạn, lửa giận trong lòng Nam Tầm chưa từng giảm bớt nửa phần.
Thịnh Hoàn Hoàn lao tới liền thấy Cố Nam Thành đau lòng ôm Trần Do Mỹ đang kinh sợ trong ngực, vừa sốt ruột vừa tức giận, cả gương mặt đã tức đến đỏ bừng.
Trần Do Mỹ đau đớn ôm chân mình, nhu nhược đáng thương nức nở nói: “Chân em, hình như chân em ngã gãy rồi, Nam Thành em đau quá, đau quá...”
Cố Nam Thành nhìn lên ban công, càng thêm phẫn nộ: “Có phải cô ta đẩy em xuống lầu không?”
Trần Do Mỹ run bần bật, kéo cánh tay Cố Nam Thành nước mắt tuôn rơi: “Đừng hỏi, xin anh đừng hỏi Nam Thành, em đau quá, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”
Cố Nam Thành nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt mà đau lòng không thôi, đồng thời lại tăng thêm một tia chán ghét đối với Nam Tầm ác độc.
Cô gái yêu mình sâu sắc đã chịu hết tủi nhục đau đớn vì gã, mà gã chẳng những không cho cô được cái gì, còn làm cô bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
Trước mắt bao người mà Nam Tầm còn dám ngang ngược tàn ác với Trần Do Mỹ như vậy, vậy chuyện đẩy xuống lầu ngày đó sao có thể là say rượu lỡ tay chứ?
Cố Nam Thành rất thất vọng với Nam Tầm, gã không để ý tới những ánh mắt đánh giá xung quanh mà ôm Trần Do Mỹ lên khỏi mặt đất.
Trần Do Mỹ vòng tay qua cổ Cố Nam Thành, chôn mặt vào vai gã, nhìn Nam Tầm đứng trên ban công cũ nát, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.
Nam Tầm đang run rẩy, đôi tay siết chặt thành quyền, đáy mắt mang đầy đau đớn và thất vọng: “Cố Nam Thành tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý tự ngã xuống.”
Chương 128: Cố Nam Thành, đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt
Cố Nam Thành bỏ mặc lời giải thích của Nam Tầm, không thèm quay đầu lại.
“Cố Nam Thành, anh đứng lại đó cho tôi.”
Trong tiếng gào rống khàn khàn đau đớn của Nam Tầm, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng dừng bước, giọng nói rất kiên quyết lạnh nhạt: “Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”
Nam Tầm cong cong khóe miệng, nước mắt làm nhoè tầm mắt cô, cô khàn khàn nói: “Cố Nam Thành, nếu anh để ý cô ta như thế, vậy thì hôm nay đưa ra lựa chọn đi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, lúc này không thích hợp ép Cố Nam Thành đưa quyết định, gã nhất định sẽ nghiêng về hướng Trần Do Mỹ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cố Nam Thành ngẩn ra, không trả lời câu hỏi của Nam Tầm mà ôm Trần Do Mỹ đi về phía trước.
Lúc này giọng nói của Nam Tầm lại truyền đến, trong tuyệt vọng lộ ra sự kiên quyết: “Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Bước chân Cố Nam Thành lại dừng lại, nhưng giọng nói tàn nhẫn vô tình lại truyền đến theo làn gió: “Tùy cô.”
Cố Nam Thành đi rồi, ngay trước mặt mọi người, không màn đến sự tuyệt vọng và lúng túng của Nam Tầm, gã ôm Trần Do Mỹ đi rồi.
Câu nói cuối cùng của họ như quanh quẩn trong nhà xưởng, thật lâu không tiêu tan. Có người vui sướng khi người gặp họa, có người cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm.
Nam Tầm đờ đẫn nhìn về phía trước, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Nam Thành, nước mắt làm tất cả trở nên mông lung không rõ.
Tất cả đều biến chất.
Không trở về được nữa rồi.
Cô vẫn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Cố Nam Thành.
Cô thua, thua một cô gái trong ngoài không đồng nhất, đầy bụng âm mưu, thua triệt triệt để để.
Nam Tầm không hối hận việc mình làm vừa rồi, mặc kệ cô có làm gì Trần Do Mỹ hay không, vào thời khắc Cố Nam Thành xuất hiện thì cô đã thua rồi...
Cố Bắc Thành đuổi theo, Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ chuẩn bị lên xe.
“Anh hai.” Cố Bắc Thành gọi gã lại.
Cố Nam Thành cẩn thận buông Trần Do Mỹ xuống rồi quay đầu lại nhìn về phía Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành nhìn Cố Nam Thành che chở Trần Do Mỹ như vậy thì trong lòng đặc biệt phẫn nộ, anh ta giận chỉ vào Trần Do Mỹ trong xe, lên tiếng chất vấn Cố Nam Thành: “Anh biết mình đang làm gì không?”
Cố Nam Thành nói: “Anh biết rất rõ, không cần em tới nhắc nhở anh.”
Cố Bắc Thành giận không thể át: “Anh không biết khoảng thời gian trước em đã nghe nói đến chuyện của hai người, vì sao anh lại chung chạ với Trần Do Mỹ, anh biết rõ chị dâu là người không chịu nổi chút vết nhơ nào, vì sao còn để con hề này nhảy nhót trước mặt chị ấy?”
“Cố Bắc Thành, chú ý lời nói của em.”
“Vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, không phải anh đi gặp khách hàng sao, anh là giám đốc của Cố thị, mọi người đều luôn nhìn chằm chằm anh, anh chạy tới nơi này làm gì?”
Nghe Cố Bắc Thành chất vấn, Cố Nam Thành lạnh lùng nói: “Không liên quan đến em.”
“Chuyện này liên quan đến lợi nhuận sáu tháng cuối năm của Cố thị, em cũng là một phần tử của Cố thị, sao lại không liên quan đến em?” Cố Bắc Thành thất vọng nói: “Anh hai, tuy em phản nghịch, nhưng em vẫn luôn tôn trọng anh, coi anh là tấm gương, bởi vì anh chín chắn nhìn xa trông rộng. Ở công ty anh nắm quyền to, thành thạo chững chạc, ở nhà thì vợ chồng ân ái, là người chồng người cha tốt, nhưng anh xem hiện tại mình đang làm gì.”
“Anh làm việc gì chưa cần em dạy.”
Cố Bắc Thành rống giận: “Anh đừng quên mình đã có gia đình, có con, anh thật sự tính luôn dây dưa không rõ với cô gái này sao?”
Rốt cuộc Cố Nam Thành cũng trầm mặc.
Lúc này Trần Do Mỹ nỗ lực muốn xuống xe, đôi mắt đẹp rưng rưng nói: “Các anh đừng cãi nữa, đều là em sai, đều là em không tốt, Nam Thành anh không cần lo cho em... A...”
Trần Do Mỹ không cẩn thận ngã xuống từ trên xe.
Cố Nam Thành vội vàng bế cô lên, mặt đầy lo lắng mà nói: “Em đã bị thương, vì sao không ngồi yên trên xe?”
Trần Do Mỹ cố nén đau đớn, khổ sở lưu luyến mà nhìn Cố Nam Thành và nói: “Em không muốn vì em mà hai anh em trở mặt, em cũng không muốn trở thành tội nhân phá hoại gia đình củaa anh, vừa rồi là em không cẩn thận ngã xuống ban công, không liên quan gì đến chị Nam Tầm.”
Cô ta quyến luyến sờ sờ mặt Cố Nam Thành, nước mắt chảy xuống từng giọt từ hốc mắt, cuối cùng cô thu tay, mặt tái nhợt mà nói: “Nam Thành, anh trở về đi, đi dỗ dành chị Nam Tầm, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”
Lúc này sao Cố Nam Thành lại tin tưởng lời nói của Nam Tầm?
Gã căn bản mặc kệ sự thật là thế nào, gã chỉ tin cái mình nhìn thấy, trong mắt gã, hình tượng của Nam Tầm đã trở nên âm u ác độc, không thể thay đổi.
Có lẽ gã chỉ vâng theo lựa chọn mình muốn trong lòng mà thôi.
“Nam Thành, anh trở về đi, đừng quan tâm em...”
Cố Nam Thành rất đau lòng cho cô gái yếu ớt nhỏ xinh trước mắt: “Em đừng nói nữa, lần này anh sẽ không tha thứ cho cô ta, chân em bị thương, đừng nghĩ nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
“Nam Thành, anh đi đi, đừng quan tâm em, em không đau, em có thể tự đến bệnh viện, anh để em xuống đi.”
Nói xong, Trần Do Mỹ giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Cố Nam Thành. Cố Nam Thành lập tức ôm chặt, sợ cô ta ngã xuống.
“Đủ rồi.” Rốt cuộc Cố Bắc Thành cũng không nhịn được nữa, tức giận chỉ vào Cố Nam Thành: “Cô gái này đang diễn kịch, anh không nhìn ra sao, là cái gì che hai mắt anh lại vậy, Cố Nam Thành, anh bị ma quỷ che mắt rồi.”
Cố Nam Thành cả giận nói: “Anh thà bị ma quỷ che mắt, vừa lòng chưa?”
Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình: “Cố Nam Thành, anh thật làm người ta ghê tởm.”
Cố Bắc Thành tức giận mắng xong thì phất tay bỏ đi.
Sau đó xe của Cố Nam Thành cũng rời đi, đương nhiên, Trần Do Mỹ cũng ngồi trong xe.
Trò chơi kết thúc, mọi người không còn tâm tình tiếp tục, từng người rời đi.
Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca lên xe của Lệ Hàn Tư, còn ngồi trên ghế phụ, cô vốn muốn đi cùng Lệ Hàn Tư, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên ban công, đau lòng ôm lấy Nam Tầm đang ngồi dưới đất co ro mình lại thành một cục: “Chị Nam Tầm, sao chị lại ngốc như thế, vì sao lại ép anh ta đưa ra lựa chọn vào thời điểm này.”
Nam Tầm không trả lời, nhắm mắt lại yên lặng rơi lệ.
Cuộc đối thoại giữa cô ấy và Cố Nam Thành còn đang quanh quẩn mãi trong đầu…
“Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”
“Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Tùy cô.”
Những lời này cứ vang lên hết lần này tới lần khác trong đầu cô, tựa như một con dao sắc bén liên tục thọc vào tim cô, máu chảy không ngừng.
Sau một lúc lâu, Nam Tầm khàn khàn nói: “Hoàn Hoàn, đi uống rượu với chị đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn, Nam Tầm, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Kha cùng đi đến quán bar.
Tống Minh Triết và Trần Uy phụ trách đưa vợ chồng Hàn Tín và Lâm Mạt trở về.
Khi rời khỏi sân bắn, một chiếc xe ngừng lại bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đó là Mộ Tư vừa chạy tới.
Mộ Tư nhận được điện thoại của Mã Lai liền chạy tới, tuy rằng hơi trễ, lại không tính muộn, anh ta lái xe đi theo sau bọn họ, cùng chạy đến quán bar.
Chương 129: Mộ thiếu, tôi đã là người phụ nữ có chồng
Lam Tiếu gửi hình mình chụp được cho Lăng Phi, trải qua một hồi thuyết phục, Lăng Phi đồng ý gửi ảnh cho Lăng Tiêu.
Mấy tấm ảnh của Lam Tiếu chụp rất mờ ám.
Một tấm là Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh đè dưới thân, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, trong ánh mắt chuyên chú của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, bàn tay như dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.
Một tấm là lúc Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, giơ ngón tay giữa lên với Lệ Hàn Tư, cười thực quyến rũ vui vẻ.
Nhưng bức ảnh này không chụp cô dựng ngón giữa, hơn nữa từ góc độ bức ảnh, cô như đang cười với Đường Nguyên Minh, nâng tay lên ôm lấy cổ anh.
Còn có một tấm là lúc Đường Nguyên Minh kéo cô lên, cô đâm vào ngực anh, ảnh này chụp từ mặt bên, thân thể hai người hoàn toàn dính vào nhau, không có kẽ hở.
Đường Nguyên Minh cúi đầu, mặt Thịnh Hoàn Hoàn ép sát vào ngực anh, Đường Nguyên Minh giơ tay lên ôm lấy hông Thịnh Hoàn Hoàn, bức ảnh này nhìn như họ đang thân mật ôm nhau.
Tấm cuối cùng là Đường Nguyên Minh tháo mũ của Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bàn tay đặt lên đầu cô, dịu dàng xoa tóc.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, dáng vẻ hơi ngượng ngùng kia như một thiếu nữ thẹn thùng vui vẻ được người đàn ông mình thích cưng chiều.
Khi Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh đó thì khí thế cả người hoàn toàn thay đổi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lam Miên đứng trước mặt hắn bị dọa cho tay run lên, hồ sơ rơi hết xuống đất, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt như tờ.
Lăng Tiêu không vui liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
Cả người Lam Miên run lên bần bật, có xúc động muốn chạy trốn, nói chuyện cũng lắp bắp: “Thực... Thực xin lỗi s... sếp.”
Nói xong, cô lập tức khom lưng, nhặt hồ sơ trên mặt đất lên.
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Đi ra ngoài.”
Lam Miên lập tức buông hồ sơ, lao ra khỏi văn phòng giám đốc như chạy trốn, trên trán và lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Nếu ở lại trong đó thêm một lát, Lam Miên hoài nghi mình sẽ bị hù chết.
Lăng Tiêu nhìn mấy bức ảnh kia, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến điểm đóng băng, gương mặt cũng đóng sương lạnh, như ngọn núi băng ngàn năm có thể đông chết người.
Ngoài cửa quán bar, lúc này Vinson cảm thấy hơi đau đầu, anh ta thấy Mộ Tư đi theo đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn bước vào quán bar, anh vốn nên báo cáo tình huống này cho Lăng Tiêu.
Nhưng anh lại không muốn làm như thế...
Vinson do dự một lát, cuối cùng cất điện thoại đi, chỉ đi theo phía sau đoàn người.
Vinson cũng không biết lúc này Lăng Tiêu đã gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lập tức quay lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt hai mắt trống rỗng bên cạnh, trong lòng rất lo lắng, cũng không nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, chỉ giải thích với hắn: “Bên tôi có chút việc, trở về trễ một chút được không?”
“Tôi nói lập tức quay lại.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, cô đi qua một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, chỗ tôi có một số việc tạm thời không đi được, trước 9h tôi nhất định trở về được không?”
Lăng Tiêu không giải thích, câu nói của hắn như không cho phép thương lượng, lạnh lẽo lại cứng rắn: “Trước trời tối phải nhìn thấy cô, nếu không đêm nay cô khỏi trở lại.”
Trước khi trời tối?
Hiện tại đã là 6 giờ, hơn nửa tiếng nữa là trời đã tối, sao cô có thể chạy về kịp chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, nói một câu “Tùy anh” liền cúp điện thoại.
Cô trở lại bên cạnh Nam Tầm, Lăng Kha thấy cô thở phì phì liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng cả giận nói: “Bị con heo bá đạo vô lý nào đó làm tức giận, đêm nay chúng ta không say không về.”
Lúc này “Con heo bá đạo vô lý” lại gọi tới, Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình tắt máy.
Không về thì không về, cút mẹ nó Lăng Tiêu, cút mẹ nó phiền não, tất cả đều cút cho cô đi, đêm nay phải say quên lối về.
Bọn Thịnh Hoàn Hoàn tới sớm, quán bar vừa mở cửa. Bọn họ tìm được vị trí rất tốt, gọi không ít rượu, Nam Tầm không nói cái gì cả, chỉ nâng rượu lên uống liên tục.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng uống với cô ấy, dù sao có Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh ở đây thì không cần lo vấn đề an toàn.
Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành không ngăn cản các cô.
Sau khi tiến vào, Mộ Tư tìm một góc ngồi xuống, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn uống hết ly này đến ly kia thì không khỏi cau chặt mày.
Có phải cô ở Lăng gia thật sự không vui hay không?
Theo thời gian trôi đi, quán bar dần dần đông người lên, có người nhận ra đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn
“Xem kìa, đó không phải tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn sao?”
“Là cô ta, người đàn ông bên cạnh là Cố Bắc Thành, cậu hai của tập đoàn Cố thị, cmn, sao Cố Bắc Thành lại ngồi chung với chị dâu Nam Tầm vậy.”
“Còn có Lăng Kha, hình như ngồi bên cạnh cô ta là Đường Nguyên Minh, a... Thật là anh ấy, hôm nay thật là gặp may.”
“Đường Nguyên Minh quá bảnh trai, còn hơn Cố Bắc Thành nữa, đêm nay tới đáng giá, lát nữa tôi quyết định mượn rượu tăng can đảm để đến tiếp cận, các người đừng ai tranh với tôi.”
“Hết hy vọng đi, không nhìn thấy mấy người có tiền đều chơi chung với nhau à.”
“Đúng rồi, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm nghiêng nước nghiêng thành đi, cô cảm thấy Đường đại thiếu gia người ta sẽ nhìn trúng chúng ta sao?”
“Không phải họ đã kết hôn sao, nhưng tôi nghe nói có lẽ hai nhà Đường, Triệu sẽ liên hôn, Triệu Giai Ca số tốt đến mức làm người ta đố kỵ.”
Đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn như hoàn toàn không biết họ đã trở thành tiêu điểm của cả sảnh, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.
Quán bar dần dần náo nhiệt lên, DJ lên đài phát nhạc, lập tức châm lửa cho bầu không khí ở đây, nam nữ trẻ tuổi lên sàn nhảy nhót cuồng nhiệt.
“Hoàn Hoàn, chúng ta cũng đi nhảy đi.” Lăng Kha lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm đi đến sân khấu, Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh lập tức đi theo.
Ở những nơi như quán bar, mấy cô gái xinh đẹp rất dễ bị người ta sàm sỡ, bọn Thịnh Hoàn Hoàn đã uống hơi say, đương nhiên càng không thể mặc kệ họ.
Lúc này Mộ Tư cũng đứng lên, đi qua chỗ một nhóm phụ nữ, cũng không biết anh ta nói cái gì mà một lát sau có bảy tám cô gái cùng đi lên sân khấu, chia nhau ra quấn lấy Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình bị người ta đột nhiên kéo xuống, trước mắt choáng váng. Chờ cô tỉnh táo lại thì đã nằm trong lòng Mộ Tư.
Thấy rõ gương mặt trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như đang nằm mơ: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Mộ Tư một tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc: “Bởi vì em ở chỗ này.”
Bởi vì em ở chỗ này, cho nên anh cũng tới đây.
Mộ Tư chôn mặt vào tóc Thịnh Hoàn Hoàn, mùi hương quen thuộc kia làm anh ta đặc biệt nhớ nhung, chính là mùi hương này luôn làm anh quyến luyến không quên.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái đầu nặng nề, lập tức đẩy hắn ra: “Anh cách xa tôi một chút, chúng ta đã không còn quan hệ gì.”
“Hoàn Hoàn.” Mộ Tư khẽ kêu tên cô, trong giọng nói ẩn chứa quá nhiều thứ, làm người ta nghe thôi đã thấy chua xót không thôi.
Hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khác: “Mộ thiếu, tôi đã là phụ nữ có chồng, không còn là thiếu nữ đơn thuần ngày nào cũng chỉ biết vây quanh anh trước đây, làm phiền về sau anh cách tôi xa một chút.”
Đáy mắt Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, câu “Phụ nữ có chồng” nói ra từ miệng cô càng làm tim anh ta đau như đao cắt.
Chương 130: Quả nhiên Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với Mộ Tư, cái cần nói trước đó đã nói rồi, nơi này đông người khó giữ bí mật, cô vốn đang đi trên băng mỏng ở Lăng gia, không muốn có thêm hiểu lầm.
Nhưng chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Trần Phỉ Phỉ theo đuôi một đường đến, cảnh vừa rồi đã bị cô ta chụp được.
Lúc này cô ta đang vừa lòng nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, trong ánh mắt ác độc mang theo một tia ghen ghét không thể che giấu: “Thịnh gia vốn đã sa sút, dựa vào cái gì cô còn có thể sống như một công chúa, đâu đâu cũng có đàn ông che chở như vàng như ngọc.”
“A, một gái không thể có hai chồng, tôi muốn xem khi Lăng Tiêu biết cô lả lơi ong bướm ở bên ngoài thì sẽ trị cô thế nào.”
Trần Phỉ Phỉ lại giơ di động lên, chỉ thấy cách đó không xa, Mộ Tư duỗi tay muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lúc này Đường Nguyên Minh đã kéo cô ra sau che chở.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đáng tiếc Trần Phỉ Phỉ không nghe được hai người nói gì, sau vài câu đối thoại, liền thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống sân khấu.
Ánh mắt của Mộ Tư và Cố Bắc Thành theo sát bọn họ, một người hối hận không cam lòng, một người bi ai không nỡ rồi lại không thể làm gì.
“Chậc chậc, thì ra cả đám đều si tình, thật là xuất sắc, không biết Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh này thì sẽ có cảm giác gì.” Trần Phỉ Phỉ âm u cười, lập tức gửi ảnh cho Lam Tiếu.
Vinson nhìn thấy tất cả mọi chuyện Trần Phỉ Phỉ làm, đang chuẩn bị tiến lên thì điện thoại của anh vang lên.
Là Lăng Tiêu gọi tới.
Vinson nhăn mày, cuối cùng buông tha cho Trần Phỉ Phỉ.
Hơn nữa người chụp hình bọn Thịnh Hoàn Hoàn trong quán bar không chỉ có Trần Phỉ Phỉ, anh ngăn được Trần Phỉ Phỉ, lại không cản được mọi người.
Hơn nữa lúc này Lăng Tiêu còn gọi điện thoại đến, trong lòng Vinson có dự cảm chẳng lành.
Anh ta không yên tâm nhìn lại Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy Đường Nguyên Minh đã dẫn cô về tới chỗ ngồi, hành động không có ý gây rối, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Lăng thiếu.”
“Cô ta ở đâu?” Giọng Lăng Tiêu lạnh lẽo không gợn sóng.
Vinson nói đúng sự thật: “Ở quán bar!”
Lăng Tiêu sau đó hỏi: “Với ai?”
Vinson không dám giấu giếm, cũng biết đã giấu không được: “Nam Tầm, Lăng Kha, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Mộ Tư cũng tới, nhưng không chung một bàn với bọn họ.”
Một câu dư thừa cuối cùng làm Lăng Tiêu nghe ra Vinson muốn bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn.
Qua hồi lâu Vinson vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu nói gì, trong lòng có chút sợ hãi, sau một lúc tiếng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trong nửa giờ tôi muốn nhìn thấy người.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt tắt máy.
Vinson nhẹ nhàng thở ra, cất di động đi xoay người bước vào quán bar.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại chỗ ngồi thì tiếp tục uống với Nam Tầm.
Đường Nguyên Minh để mặc không ngăn cản, Cố Bắc Thành lại không cách nào chịu đựng mà cướp đi cái ly trong tay cô: “Đừng uống nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay trống trơn, ngẩn ra vài giây, đột nhiên ôm lấy Nam Tầm “Oa” một tiếng khóc lớn.
Không biết có phải uống nhiều quá không, Nam Tầm và Lăng Kha nghe thấy tiếng khóc của Thịnh Hoàn Hoàn thì cũng khóc theo.
Vì thế ba cô gái ôm nhau khóc đứt gan đứt ruột.
Tuy rằng quán bar thực ầm ĩ, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới cảnh này, không ít người lấy di động ra quay lại, đây chính là tin nóng siêu cấp.
Vì thế cảnh ba người Thịnh Hoàn Hoàn mất kiểm soát khóc lóc thảm thiết đã lan truyền khắp mạng xã hội, làm đề tài cho người ta nói chuyện say sưa.
Vinson trở lại quán bar liền thấy cảnh này, đau đầu suy nghĩ nên làm sao để lôi Thịnh Hoàn Hoàn ra khỏi Lăng Kha và Nam Tầm.
Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng rất đau đầu, hai người hoàn toàn không ngờ tình thế lại phát triển thành như vậy, thật sự không nên nán lại nữa.
“Chị dâu, em đưa chị trở về.” Cố Bắc Thành kéo Nam Tầm lên.
Tiếp theo Đường Nguyên Minh vươn tay ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, đi nhanh ra bên ngoài quán bar.
Mặt Cố Bắc Thành trầm trầm, lại không ngăn cản.
Mộ Tư vốn định đuổi theo, lại thấy Vinson đi thẳng về hướng Đường Nguyên Minh, ngăn ở trước mặt anh ta, vì thế mới dừng bước chân. Người của Lăng Tiêu sẽ không để Đường Nguyên Minh dẫn cô đi, lúc này xen vào không có ý nghĩa gì cả.
Đường Nguyên Minh nhìn người đàn ông trước mặt, không giận đã oai mà nói: “Tránh ra.”
Vinson cười cười: “Đường thiếu, hiện tại cô ấy còn chưa ly hôn, anh có thể dẫn cô ấy đi đâu?”
Lời Vinson nói giống như chạm vào điểm mấu chốt của Đường Nguyên Minh, một khí thế đáng sợ lập tức trào ra từ người anh: “Tôi sẽ tự đưa cô ấy về nhà, tránh ra.”
Vinson nhướng mày, nghiêng người nhường đường.
Thịnh Hoàn Hoàn uống quá nhiều, lúc này đầu óc quay cuồng, cô nhìn Vinson từ một biến thành hai, chỉ vào anh ngơ ngác mà cười, không biết hôm nay là hôm nào.
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Vinson lái xe theo sát phía sau, còn thông báo việc này cho Lăng Tiêu.
Trên đường Thịnh Hoàn Hoàn cứ ngủ suốt, Đường Nguyên Minh nhìn cô ngủ mà sắc mặt âm trầm, rất nhiều chuyện từ từ xẹt qua trong đầu anh.
Anh nhìn nhìn chiếc xe phía sau, tiếp theo lấy di động ra.
Nửa giờ sau, Lăng Tiêu không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ có một chiếc xe bị hư hao và Vinson đang quỳ trên mặt đất nhận phạt.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu dừng lại trên người Vinson bị thương nhẹ: “Tra rõ, tìm không thấy thì cậu cũng không cần trở lại.”
Vinson cúi thấp đầu xuống: “Vâng.”
Vinson đi rồi, Lăng Tiêu lại thu được ảnh do Trần Phỉ Phỉ chụp, lại là Lăng Phi gửi cho hắn, còn có tiếng nói phẫn nộ của anh ta: “Anh, anh xem Thịnh Hoàn Hoàn làm gì này, em tưởng chị ta chỉ thích phô trương một chút, thật không ngờ...”
Câu này còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị Lăng Tiêu ném vỡ, màn hình đã nát.
Đám người hầu phía sau Lăng Tiêu căng thẳng cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh một cái.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Tiêu tức giận đến thế.
….
Sau khi thành công cắt đuôi Vinson, Đường Nguyên Minh tìm một vị trí thoải mái để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục ngủ.
Anh nhìn gương mặt ngủ say yên bình của Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: Anh nói sẽ đưa cô trở về, lại không nói lúc nào đưa, là đưa đến Lăng gia hay Thịnh gia.
Một lát sau, điện thoại vang lên, đáy mắt Đường Nguyên Minh xẹt qua mộ tia không vui, lập tức tắt máy, soạn tin nhắn rồi gửi qua: “Thế nào?”
Cấp dưới: “Điều tra ra, Lam Nhan thật sự là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, hơn nữa Mộ Tư cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, cần ngăn cản không?”
Đường Nguyên Minh: “Đừng cản hắn, muốn tra cứ để hắn tra, còn em gái của Bạch Băng thì thế nào?”
Cấp dưới: “Mộ Tư cho cô ta 10% cổ phần, cộng thêm hai bất động sản xa hoa, hôn ước giải trừ.”
Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Chỉ như vậy?”
Cấp dưới: “Ý Đường thiếu là?”
Đường Nguyên Minh: “Cảnh cáo cô ta, chúng ta cực cực khổ khổ tìm một quân cờ về, còn chưa phát huy ra giá trị lớn nhất thì sao lại để cô ta chậm trễ không đi tiếp, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy Mộ Tư ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, hiểu chưa?”
Cấp dưới: “Tôi đã rõ, nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ Bạch Tuyết.”
Đường Nguyên Minh: “Mặt khác, đoạn video Thịnh Xán xảy ra chuyện bị người ta xoá sạch rồi, chiếc xe gây tai nạn chạy trốn, đến nay chưa có manh mối, cậu đi tra xem là như thế nào.”
Bình luận facebook